Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 79: Dưới Bầu Trời (3)


Quan sát ngôi sao cả nửa ngày cũng không tìm được gì, lúc quay về phòng Phù An An còn bị muỗi đốt khắp người.Dưới Bầu Trời ngày thứ hai...Cô ngáp một cái thật to rồi rời giường.Hương hoa bay tới từ một nơi cách đó không xa, bươm bướm cùng ong mật đang bay múa bên trong đồng ruộng sau lưng.

Khói bếp bốc lên nghi ngút, mùi khói dầu do người dân nấu nướng, tiếng cười nói nô đùa, thỉnh thoảng có tiếng xe đạp chạy qua cửa kêu leng keng.Phù An An nhìn buổi sáng ấm áp và trong lành trước mặt, nó rất đẹp, nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh sắp bị phá vỡ.Ăn sáng xong, Phù An An ra ngoài mua đồ như thường lệ, đồng thời đi tìm đạo cụ không gian."

Ầm ầm..."

Đột nhiên trên không trung cách trấn nhỏ mấy ngàn mét có một chiếc máy bay bị nổ tung làm toàn bộ trấn nhỏ rực sáng trong nháy mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, rất nhiều mảnh vụn máy bay đang bốc cháy rơi xuống, những người bên ngoài không ngừng la hét và bỏ chạy.Phù An An cuống quýt xông vào bên trong một quán cà phê.Bên trong đã đầy ắp người, mọi người vừa muốn trốn vừa muốn xem trò hay nên xém chút nữa đã đẩy những người đến sau và Phù An An ra ngoài.Các vật thể cháy và mảnh vỡ máy bay liên tục rơi xuống bên cạnh khiến Phù An An giật mình.Đám đông đang theo dõi trò hay cũng hét lên.May mắn lúc này có người giữ chặt cô lại, sau đó kéo Phù An An vào trong cửa tiệm."

Xin lỗi, thật xin lỗi!"

Người suýt chút nữa đẩy Phù An An cúi xuống xin lỗi liên tục, thoạt nhìn còn sợ hãi hơn cả nạn nhân là cô."

Không sao."

Phù An An khoát tay, nói cảm ơn với người đã cứu mình.Cô sờ cái trán không cẩn thận bị đụng trúng của mình rồi nói: "Anh gì ơi, tôi mời anh uống cà phê nha."

"Ừm."

Người trước mặt nhàn nhạt nói, giọng nói có chút quen tai.Phù An An ngẩng đầu lên nhìn: "Anh Phó!!"

Một phút đồng hồ sau, nhân viên quán cà phê bưng lên thêm một ly cà phê.Phù An An ngồi trước mặt ân nhân cứu mạng của mình, uống ly cà phê mà anh gọi cho, trong túi vẫn còn cất chiếc thẻ anh đưa.Ôm cái đùi này quá là đáng giá luôn!Anh Phó thật sự quá tốt, điều này làm Phù An An đột nhiên xúc động đến mức muốn gọi anh là ba.Loại xúc động này cũng không có sinh ra khi cô đối mặt với người sáng lập Trung Quốc đâu!Đè nén nội tâm đang xúc động muốn gọi ba của mình xuống, Phù An An ôm ly cà phê nhìn Phó Ý Chi nở nụ cười, "Anh Phó, chúng ta đúng là có duyên nha!

Cùng nhau chơi trò chơi tới ba lần."

Phó Ý Chi nhàn nhạt ừ một tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa.Rất nhiều mảnh vỡ của máy bay rơi xuống, cửa hàng đối diện đã bị đè nát.

Xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương đồng loạt chạy đến hiện trường, tình huống bên ngoài lúc này vô cùng hỗn loạn.Phù An An cũng theo dõi họ cho đến khi những người bị thương và xác chết rơi từ trên cao xuống được mang ra bên ngoài.Trên đường phố, những mảnh vỡ không kịp xử lý vương vãi khắp nơi, khiến nơi đây trông như một mớ hỗn độn.Tuy nhiên, sau trận hỗn loạn này, mọi người vẫn tiếp tục làm những gì họ nên làm.Phù An An quay đi, nhìn Phó Ý Chi và hỏi: "Anh Phó, anh hiện đang sống ở đâu?

Nhà trọ tôi thuê ở trên đường này, anh có muốn chuyển đến đây sống cùng nhau không."

"Không quen sống ở đây cũng không sao, tôi cũng có thể dọn đến ở cùng với anh."

"Còn có anh Phó ơi, chờ lúc về nhà, có thể nói thầy Chương đừng huấn luyện tôi như vậy nữa, tôi..."

Mặc dù có một mình cô nhưng cô có thể nói nhiều hơn so với bốn người Nghiêm Sâm Bác cộng lại.

Làm thế nào mà một người có thể nói nhiều như vậy?Phó Ý Chi nhớ lại lần đầu tiên anh gặp cô, cố gắng nói hết ba từ trong một câu.

Có lẽ chỉ khi bị bao vây bởi thây ma, cô ấy mới có thể yên tĩnh hơn.Phó Ý Chi đặt ly cà phê xuống, ngón tay thon dài lướt trên mép cốc, nhìn Phù An An với đôi mắt phượng hẹp dài."

Cô tới đây lâu như vậy, đã tìm được đạo cụ không gian chưa?"

"Kiếm được thông tin quan trọng nào về trò chơi rồi?"

Hỏi hai vấn đề khiến Phù An An ngậm miệng."

Chưa, tạm thời chưa có."

Phó ba ba tức giận, không thể gây chuyện với Phó ba ba.Phù An An khuấy khuấy ly cà phê đen, đột nhiên trở nên im lặng như một con gà.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 80: Dưới Bầu Trời (4)


Sau vài phút, Phù An An lại ngẩng đầu lên một lần nữa, "Anh Phó, chuyện này tôi cảm thấy không cần phải vội vàng, mới là ngày thứ hai, không thu thập được tin tức cũng là chuyện bình thường."

"Còn đạo cụ không gian thì sao?"

Phó ba ba bỗng nhẹ nhàng bỏ xuống một câu, "Ai là người nói bản thân rất may mắn?"

Anh hai đây đang cố ý gây chuyện với cô sao?Vận may cho dù tốt, cũng không có khả năng mỗi ngày đều trúng xổ số!

Nghĩ tới đây, Phù An An một tay chống eo, "Dù sao ông nội của tôi nói, vận may của tôi rất tốt, cái gì cũng có thể hóa vận rủi thành vận may, trời sinh phú quý!"

Những lời này khiến Phó Ý Chi bật cười: "Đi thôi."

Phù An An: "Đi đâu vậy?"

"Lấy chút đồ."

Nói xong, hai người đi ra ngoài cửa hàng, Phó Ý Chi trực tiếp mở cửa một chiếc xe màu đen, "Lên đi."

"Anh Phó, mỗi lần chơi trò chơi anh đều mua một chiếc xe sao?"

"...

Thuê."

Phó Ý Chi lạnh mặt nói.Phù An An gật đầu, cô còn tưởng rằng Phó ba ba đang bị trò chơi lợi dụng.

Sau khi thắt dây an toàn, chiếc xe chạy rất nhanh sang phía bên kia của thị trấn.Bên ngoài một nhà kho nào đó, hai công nhân dỡ hàng đã chờ sẵn ở đây, dưới chân rất nhiều các loại thực phẩm và thuốc men chất đống.Hai người chất đồ lên xe, đi lên phía trước báo cáo với Phó Ý Chi: "Ông chủ, đây là đợt hàng cuối cùng."

"Tốt."

Phó Ý Chi rút một xấp tiền từ trong bóp da đưa cho hai công nhân, "Vất vả rồi."

Hai người cầm tiền, mặt mày hớn hở, "Cảm ơn ông chủ."

Tiếp đó hai người lại nói rất nhiều lời hay ý tốt, vô cùng vui vẻ tiễn vị thần tài này đi.Tất nhiên, những thứ này không được sử dụng để mở một siêu thị.

Ô tô chạy dọc theo con phố ra ngoài thị trấn, rẽ phải và đi đến một căn biệt thự nằm trong một khu khá hẻo lánh.Phù An An xuống xe và nhìn dáo dác, xung quanh thậm chí không có một nhân viên bảo vệ nào, "Anh Phó, lần này anh không thuê lính đánh thuê sao?"

Suy nghĩ về sự hào phóng của Phó ba ba trong trò chơi lần trước làm Phù An An cảm thấy thật uất ức cho Phó Ý Chi khi để anh ở căn biệt thự này."

Đây chỉ là một thị trấn nhỏ."

Lấy đâu ra lính đánh thuê.Phó Ý Chi rẽ ngoặt và lái xe vào, biệt thự nhỏ có một tầng hầm ẩn, bên trong chất đầy các loại thức ăn, nước uống, thuốc men,...

Phù An An thậm chí còn nhìn thấy cả lều bạt, đèn năng lượng mặt trời và thuyền bơm hơi.Vỏn vẹn chỉ có một ngày, Phó Ý Chi đã sưu tập phần lớn vật tư cần thiết.

Phù An An nhìn xem sửng sốt một chút, kinh ngạc trước hiệu suất làm việc của Phó ba ba.

Ngay sau đó, cô lập tức trả lại phòng trọ của mình, vô cùng vui vẻ, hùng hục chuyển đồ vào ở cùng sếp lớn.Cho dù là hai ngày đầu tiên của trò chơi nhưng Phó Ý Chi cũng đã sắp xếp thời gian đặc biệt chặt chẽ.Nhiều loại vật liệu được vận chuyển lặng lẽ và liên tục đến biệt thự, cả hai đã lái xe gần như khắp toàn bộ thị trấn....Hai người vội vàng ăn cơm trưa.Phó Ý Chi lấy ra hai chiếc áo len đen, khẩu trang, mũ và kính râm từ trong xe."

Mặc lên đi."

Boss lên tiếng lời ít mà ý nhiều, Phù An An thành thật mặc vào, không biết ăn mặc như thế này để làm gì.Chỗ lần này đi xa hơn so với buổi trưa.Phó Ý Chi lái xe một mạch đến rìa thị trấn, đã có hai chiếc ô tô đậu dưới cầu, người đến cũng đeo khẩu trang và kính râm."

Ở yên trong xe không được xuống."

Nhắc nhở ngắn gọn một tiếng, Phó Ý Chi cầm lấy một cái va li ở bên cạnh xuống nói chuyện với hai người kia.

Ngay sau đó, hai người kia đưa lại cho anh một cái túi lớn màu đen.Những thứ bên trong va chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại, nhìn hình dạng của chiếc túi, Phù An An cảm thấy mình đã biết nó là gì."

Súng hả?"

Phù An An hỏi."

Ừm."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 81: Dưới Bầu Trời (5)


Phù An An thò đầu ra và nhìn lên bầu trời.Cô thấy từng đàn chim sẻ đang bay ra khỏi thị trấn."

Rút đầu vào."

Phó Ý Chi kéo người vào trong xe, "Thắt chặt dây an toàn."

"Ồ."

Phù An An ngoan ngoãn ngồi xuống, "Anh Phó, trò chơi này có tên là Dưới Bầu Trời, anh cảm thấy nó có liên quan gì đến bầu trời không?"

"Tôi đã nghĩ về cái tên đó, nhưng tạm thời vẫn chưa có manh mối."

"Vậy anh nói xem, có khi nào sẽ có mưa thiên thạch từ trên trời rơi xuống hay không?"

Phù An An ở bên cạnh nghi ngờ nói, "Hay cũng có thể là mưa đá.

Anh Phó, anh có nghĩ chúng ta nên tích trữ những thứ như là áo bông hay không?

Hay là bình chữa cháy?

Có thể sử dụng nó khi xảy ra hoả hoạn.

Nhưng tốt nhất không nên tích trữ quá nhiều, nếu không thể sử dụng, tích trữ quá nhiều sẽ rất tốn tiền..."

Trong xe, một người không ngừng luyên thuyên, một người lặng yên lắng nghe.

Bản thân Phó Ý Chi không nhận ra rằng anh gần như miễn nhiễm với việc nói nhiều của Phù An An.Bánh xe chạy qua những bông hoa rơi bên đường và lái về phía trung tâm thị trấn, một con ngỗng trời đang bay trên đầu họ, có vẻ như nó đã va phải thứ gì đó và rơi từ trên cao xuống, vừa rơi xuống phía trước cửa sổ của các phương tiện giao thông phía sau.Kính xe bị thủng một lỗ lớn.

Ngỗng hoang dã gần như đã trở thành một bãi thịt vụn.Chủ xe dừng lại, chứng kiến cảnh tượng ly kỳ, ghê tởm, chửi bới bên đường, cho rằng mình gặp xui xẻo rồi gọi người đến kéo xe đi....Ngày thứ ba tại thị trấn Hoa Điền.Mặt trời vẫn toả sáng rực rỡ.Trong thị trấn nhỏ đầy tiếng chim hót và hoa thơm này lại không thể nào khiến người ta thư giãn được.

Hai ngày trước vật tư đều được mua gần hết, bây giờ nhiệm vụ chính của bọn họ là đi sưu tập tin tức hữu dụng, đồng thời tìm kiếm tung tích của đạo cụ không gian.

Đúng rồi, đã qua ba ngày rồi, đạo cụ không gian sẽ không bị người khác phát hiện rồi chứ?Phù An An không ngừng khuấy sữa trong cốc, có hơi ngẩn người."

Đang nghĩ gì vậy?"

Phó Ý Chi liếc nhìn cô, thật ngạc nhiên khi Phù An An ít nói như vậy."

Tôi đang suy nghĩ về đạo cụ không gian."

Phù An An thuận miệng nói ra ý nghĩ trong lòng mình."

Mỗi vòng chơi chỉ có một đạo cụ không gian, nhiều người đến chết trong trò chơi cũng không nhìn thấy nó, còn có một số người đã thiệt mạng vì nó.

Cô có thể nhặt được hai lần là tốt lắm rồi, cô cho rằng có thể dựa vào may mắn của mình mà độc chiếm luôn món đồ này sao?"

Phó Ý Chi nói rồi cầm lấy báo chí của thị trấn lên đọc, "Suốt ngày suy nghĩ dựa vào vận may còn không bằng động não của mình, tăng cường huấn luyện thể chất để nâng cao thực lực bản thân lên."

Khóe miệng của Phù An An co rút, không dám cãi lại lời dạy dỗ của Phó ba ba.

Cô lấy một tờ báo trước mặt, học bộ dáng của anh xem báo chí của trấn nhỏ.Báo của trấn nhỏ tất nhiên đưa tin về trấn nhỏ, một nửa trên tờ báo đã dùng để mô tả thị trấn đẹp như thế nào.Một phần tư vẽ bản đồ của thị trấn và đưa tin vụ tai nạn máy bay xảy ra ngày hôm qua, và một phần tư còn lại thì là các bài quảng cáo.Trải nghiệm homestay nào đó với giá đặc biệt: Một ngày chỉ 299 đồng.XXX hoa tươi, bánh, đồ thủ công gia truyền, lễ hội, quà tặng lễ cao cấp.Tết đến thăm người thân, tặng một chai dưỡng khí mùi hoa thơm, quà tặng rất mới và thời thượng.

Đặc sản của thị trấn Hoa Điền là dưỡng khí mùi hoa diên vĩ, khiến bạn có cảm giác như đang ở trong một biển hoa.Muốn thưởng thức mỹ thực chính tông của trấn nhỏ Hoa Điền, chỉ cần đến khách sạn ba sao Kiếp Phù Du!Sau khi xem báo một lúc lâu, cô cảm thấy chẳng có tin tức gì có thể sử dụng được.Phù An An sợ đến lúc không có gì để ăn nên chỉ vào quảng cáo trên báo chí nói: "Anh Phó, buổi trưa chúng ta đến khách sạn Kiếp Phù Du ăn được không?

Nhìn hình ảnh trông có vẻ rất ngon!"

"Bây giờ mới là buổi sáng."

Phó Ý Chi thật sự không thể hiểu được sự ngu ngốc của Phó An An: "Nếu như cô không..."

Hai người còn chưa dứt lời, đột nhiên bàn của bọn họ bị va chạm, hai chiếc cốc va vào nhau, chất lỏng màu nâu và trắng đục chảy ra trên bàn trộn lẫn vào nhau."

Xin lỗi, xin lỗi."

Thủ phạm xin lỗi một cách thiếu chân thành và vội vàng rời đi như thể sợ bọn họ đuổi theo ăn vạ.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 82: Dưới Bầu Trời (6)


Phù An An liếc nhìn bóng lưng của người mặc áo hoodie màu xám, "Người đàn ông này bị gì vậy?"

Phó Ý Chi khẽ cau mày, đứng dậy ngay lập tức trước khi sữa và cà phê đọng lại nhỏ xuống."

Đi thôi."

"A, được."

Phù An An đuổi kịp.Hai người vừa đi tới cửa quán cà phê.Bầu trời bên ngoài trong xanh không mây, đường phố trước mặt xe lớn xe nhỏ tới lui rất náo nhiệt.

Một tờ báo bị gió thổi cứ di chuyển phấp phới trên hành lang đối diện, mọi thứ dường như rất bình thường.Phù An An vừa bước xuống bậc thềm đã có một linh cảm chẳng lành ập tới, cô nhanh tay kéo Phó Ý Chi đang đi trước mình một bước lại.Sức lực hơi lớn cộng với động tác quá đột ngột, chân trái của Phù An An vấp trúng chân phải kéo theo Phó Ý Chi ngã về phía sau.Một tiếng vang thật lớn, một vật nặng từ trên trời đột nhiên rơi xuống.

Những mảnh sắt ở nhiệt độ cao ngay lập tức bắn tung tóe vào những người đi bộ và phương tiện xung quanh.Phó Ý Chi phản ứng lại trong nháy mắt, anh ôm Phù An An lăn một vòng vào quán cà phê.

Bên ngoài vang lên tiếng kèn xe, tiếng còi xe cảnh sát cùng với tiếng thét của người đi đường.Phó Ý Chi cúi đầu liếc nhìn Phù An An, "Cô không sao chứ?"

Phù An An: "Tôi không sao."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phó Ý Chi rút cánh tay đang bảo vệ sau đầu của Phù An An ra, thờ ơ đứng dậy, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng cao quý lúc trước.Nhưng Phù An An vẫn cảm nhận được tình phụ tử sâu sắc của Phó ba ba!Phó Ý Chi nhìn ra bên ngoài.

Đó là một chiếc máy bay không người lái có kích thước bằng một chiếc trực thăng.

Nó rơi từ độ cao lớn xuống đất và tạo ra một cái hố lớn.Chỗ nó rơi chính xác là nơi mà lúc nãy bọn họ đứng."

Phù An An, làm sao cô biết sẽ có đồ vật rơi xuống?"

"Tôi cũng không biết."

Phù An An xoa xoa cánh tay bị đè ép đến đau nhứt, "Vừa có một cảm giác mách bảo tôi đừng đi đến đó.

Có phải rất lợi hại không?"

Phù An An mỉm cười hắc hắc trước khuôn mặt lạnh lùng của Phó Ý Chi."

Anh Phó, anh yên tâm, xét về mặt may mắn, tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị lật xe.

Bất cứ khi nào có nguy hiểm, tôi nhất định sẽ xông lên bảo vệ anh."

Phó Ý Chi: "..."

Phía ngoài tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Phù An An nhìn cảnh sát phong tỏa nơi này, tùy ý tìm một người, thấp giọng hỏi."

Chú cảnh sát, trên bầu trời... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Máy bay không người lái dò tìm thất bại, rơi xuống."

Cảnh sát nghiêm túc nói, "Đừng tiếp tục ở lại chỗ này, nếu như bị thương thì đến bệnh viện của thị trấn chữa trị đi."

Không thể hỏi thông tin từ NPC, Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi."

Đi thôi."

Xe của họ đậu cách khá xa quán cà phê nên không bị ảnh hưởng.Tuy nhiên, khi Phù An An vừa thắt dây an toàn xong...Đùng...

đột nhiên có một âm thanh khác vang lên từ phía sau.Chiếc máy bay khảo sát không người lái từ trên trời rơi xuống đã trực tiếp đập nát chiếc xe cứu thương đậu bên đường, cánh máy bay cắt ngang như một con dao thép, cắt đứt đầu nhân viên cảnh sát vừa nói chuyện với Phù An An.Ai có thể nghĩ rằng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hai chiếc máy bay khảo sát có kích thước tương đương với máy bay trực thăng sẽ liên tiếp rơi xuống.

Diễn biến bất ngờ này khiến những người xung quanh sợ ngây người.Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa kết thúc tại đây.Ầm... lại là một tiếng nổ, trực tiếp đè nát cửa hàng ở bên cạnh.Một lượng lớn máy bay không người lái rơi xuống các khu vực khác nhau của thị trấn, tiếng nổ và tiếng la hét vang lên khắp nơi, mọi thứ đột nhiên trở nên hỗn loạn."

Anh Phó!"

Khi Phù An An vừa dứt lời, ngay lập tức có một mảnh vụn quẹt qua thân xe của bọn họ, sau đó khảm sâu vào chiếc xe buýt trước mặt."

Ngồi xuống."

Phó Ý Chi đóng lại tất cả cửa sổ, lái xe lên đường cái trong nháy mắt rồi thoát khỏi nơi này.Người đi bộ và các phương tiện lưu thông trên đường đều nhốn nháo, không ai quan tâm đến luật lệ giao thông cùng đèn tín hiệu.Phó Ý Chi đang xoay tròn và trôi dạt trong đám đông giao thông đang hoảng loạn này, mặc dù khuôn mặt anh rất tỉnh táo và bình tĩnh nhưng tốc độ của chiếc Ferrari dưới tay của anh như sắp bùng nổ."

A a a, cứu mạng!"

Người bị xoay tròn như sắp nôn ra, công thức đua xe F4 cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.Phù An An nhắm mắt lại và hét lên: "Anh là anh trai ruột của tôi!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 83: Dưới Bầu Trời (7)


Ai có thể nghĩ tới, mới chỉ ngày thứ ba mà trò chơi đã kích thích như vậy rồi.Phó Ý Chi dường như đang biểu diễn tốc độ sinh tử, chuẩn xác tránh được máy bay khảo sát không người lái rơi xuống không báo trước."

Thị trấn này rốt cuộc thả bao nhiêu cái đồ chơi này vậy!"

Phù An An muốn hỏng mất."

Họ phải biết điều gì đó."

Phó Ý Chi lạnh lùng nhìn về phía trước rồi đạp chân ga hết mức.Ầm... sau khi một chiếc máy bay rơi xuống đuôi xe, Phó Ý Chi bẻ lái, cả chiếc xe bay thẳng về phía khu thương mại.Xoảng...

ô tô đâm sầm phá nát cửa kính.Phù An An hít sâu một hơi, cái này không chỉ bồi thường tiền kính mà còn phải bồi thường thêm tiền xe."

Xuống."

Phó Ý Chi mở cửa, giữ chặt rồi kéo Phù An An tới nơi an toàn.Ước chừng 5 phút sau, cuộc khủng hoảng cuối cùng cũng kết thúc, đếm không hết hàng tá máy bay khảo sát đã hạ cánh xuống thị trấn.Thị trấn Hoa Điền vốn xinh đẹp đã bị khói đen bao trùm, nhiều tòa nhà bị phá hủy, bởi vì thảm họa nhân tạo bất ngờ này, không biết có bao nhiêu người bị thương.

Không có đủ xe cứu thương, bệnh viện thì lại quá tải.Một cảnh tượng hài hoà, nháy mắt sụp đổ chỉ trong một buổi sáng.Nhiều du khách đòi rời đi ngay lập tức, nhưng cảnh sát và nhân viên đã vội vã đến để ổn định cảm xúc của mọi người."

Đánh giá bên ngoài còn chưa an toàn, xin hãy ở yên tại chỗ."

"Đợi lát nữa bên trên truyền tới tin tức đã an toàn thì mọi người có thể rời đi nơi này."

"Mấy vị du khách ở trên lầu, xin đừng chạy lung tung!"*Phù An An ngồi bên cạnh Phó Ý Chi, liếc nhìn chiếc xe biến dạng trước mặt, "Này anh, chiếc Ferrari này phải trả bao nhiêu?"

"Mua."

Phó Ý Chi lạnh nhạt nói.Chơi trò chơi một lần là lãng phí luôn một chiếc Ferrari, Phó ba ba không hổ là người chơi nhân dân tệ.Phù An An lắc đầu một cách hâm mộ và ghen tỵ, người chơi này cô không thể so được."

Tôi kiếm gì đó ăn đã."

Cô vẫn chưa ăn sáng, vừa rồi xoay chuyển như vậy làm cho dạ dày có chút đau.Phó Ý Chi liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, "Đi thôi."

Vốn dĩ Phù An An chuẩn bị đi một mình, thuận tiện mang một ít đồ ăn xuống cho Phó ba ba, không nghĩ tới Phó ba ba cũng muốn đi cùng với cô.Lúc này lầu hai chỉ còn thưa thớt có mấy người.Hai người vừa mới đi lên thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã, ba người đàn ông với vẻ mặt trầm trọng chạy qua.Phù An An cũng không có để ở trong lòng, chỉ cho đó là nhân viên bảo vệ của cửa hàng.

Xuyên qua các giá đỡ cửa hàng, trong góc khu thực phẩm đang trưng bày một ít cơm nắm nóng hổi."

Anh Phó, anh có muốn ăn cơm nắm không?"

Phù An An lấy hai miếng cơm nắm và hỏi."

Gì cũng được."

Hai người lấy đồ xong vừa định rời đi thì có một người đàn ông mặc áo xám nhảy ra từ bên cạnh, sắc mặt hắn ta tái nhợt, vệt máu trên ngực đã nhoè đi, thẳng tắp ngã xuống chân Phù An An."

Cứu, cứu tôi."

Cô đã từng nhìn thấy người đàn ông mặc đồ xám này, chính là người đã làm đổ cà phê rồi vội vàng rời đi kia.Phù An An sửng sốt, thấy hắn ngất đi, muốn giúp hắn cầm máu, nhưng vừa chạm vào, một nhắc nhở quen thuộc của trò chơi xuất hiện ở trước mặt cô...【 Trải qua kiểm tra, người thứ nhất sở hữu đạo cụ không gian - Lục Nhâm đã tử vong.

Xin chúc mừng người chơi Phù An An đã nhận được vật phẩm đặc biệt duy nhất "đạo cụ không gian" trong trò chơi sinh tồn này, với tư cách là chủ nhân đời thứ hai của đạo cụ không gian, nó sẽ theo người chơi cho đến khi trò chơi kết thúc hoặc chủ sở hữu tử vong. 】Các dòng chữ của trò chơi dần biến mất và một lá bài rơi ra khỏi người Lục Nhâm.

Lá bài màu vàng với vô số ánh sáng đang vây quanh nó, Phù An An nhặt lá bài lên rồi sửng sốt nhìn về phía Phó Ý Chi: "Anh Phó!"

Nhặt được đạo cụ không gian này cũng quá đột ngột rồi.

Phó Ý Chi dường như cũng hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến sắc rồi nói: "Rời khỏi nơi này trước đã."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 84: Dưới Bầu Trời (8)


Hai người rời đi không bao lâu thì có người tìm tới."

Anh ta chết rồi."

Ba người đứng trước thi thể, vẻ mặt vô cùng kích động.Khổ cực đuổi theo lâu như vậy, đạo cụ không gian bây giờ chính là của bọn họ.Ba người đã sớm thương lượng xem ai sẽ là người làm chủ nhân của món bảo bối này, người kia ngồi xuống, không chờ kịp mà đưa tay đụng vào thi thể.

Năm giây sau, hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu lên."

Đạo cụ đã biến mất!"

Có người đã lấy nó đi rồi....Lúc này Phó Ý Chi và Phù An An đã lẫn vào đám đông ở tầng dưới.Mặc dù không giải thích gì nhưng rất nhanh Phù An An cũng hiểu ra được.

Người chơi đó đã rất vội vàng, hắn ta đang muốn trốn tránh ai đó, trái tim của hắn đang bị thương nên không có khả năng chạy đi quá xa.Sau đó liên hệ với đạo cụ không gian của hắn ta, xung quanh nhất định có người chơi đang tìm kiếm hắn, thậm chí hắn có thể đã bị người chơi đó giết chết.Thất phu vô tội, hoài bích có tội [1].[1] Thất phu vô tội, hoài bích có tội: dân thường vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành có tội.

Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.Nghĩ đến đây, Phù An An ngẩng đầu lặng lẽ quan sát trên lầu, có ba bóng người tức giận lướt qua.Phó Ý Chi đưa tay ấn đầu Phù An An thì thầm vào tai cô, "Đừng nhìn loạn."

Lúc này, bên ngoài cũng có tin tức, mấy nhân viên cảnh sát dùng loa phóng thanh hô: "Được rồi, mọi người có thể rời khỏi nơi này, về nhà cố gắng đi nơi nào có chỗ che chắn, đừng dừng lại ở trên đường."

Ba người chơi vừa định tìm kiếm xung quanh lập tức dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm đám người đang rời đi dưới lầu....Phù An An và Phó Ý Chi vừa ra ngoài, họ bắt một chiếc taxi bên đường và quay trở lại biệt thự.Nhà kho dưới biệt thự chất đầy vật tư, Phù An An nhìn đạo cụ không gian mới lấy được của mình, nó không có khả năng chứa hết đống này, không ngờ bọn họ lại giàu có như vậy.Phù An An vui vẻ lấp đầy không gian với vũ khí, thuốc men, thức ăn và nước uống.

Trong không gian có đầy ắp đồ vật tăng lên không ít cảm giác an toàn.Chuông cửa bên ngoài vang lên.Đó là đại lý xe hơi ở thị trấn Hoa Điền, ông chủ đích thân đến cửa "Xin hỏi ngài là ngài Phó đúng không?

Xe mới của ngài đã được đưa đến.

Bởi vì ngài cần dùng gấp nên xe lần này kém hơn lần trước một chút."

Ông chủ cười híp mắt nói, người trước mắt là khách hàng lớn nhất mà ông ta nhận được ở thị trấn Hoa Điền kể từ khi mở công ty cho đến nay, cho nên phải đối xử cẩn thận ở mọi phương diện, ngay cả khi gọi điện thoại hay giao hàng thì cũng phải đích thân ông ta đi làm.Một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu ở lối vào biệt thự.Phó Ý Chi liếc qua rồi gật gật đầu, "Tốt."

Lại giải quyết thêm một đơn.Chủ cửa hàng mỉm cười nhìn những ngọn đồi xanh bao quanh thị trấn và những cánh đồng hoa thơm ngát, mặc dù trông không được đẹp lắm vì sự cố đột ngột của máy bay không người lái, nhưng đây vẫn là thị trấn Hoa Điền yêu thích nhất của ông ta.Gió nhè nhẹ thổi, ngay khi ông chủ ngẩng đầu lên, chuẩn bị đắm chìm trong niềm vui sướng khi hoàn thành xong hai đơn hàng lớn trong một tháng, một cơn gió lớn bất ngờ thổi qua khiến môi ông ta vểnh ra ngoài, nướu răng lộ ra, cả khuôn mặt méo mó đến mức biến dạng.Tất cả những con chim đậu trên núi đồng loạt bay lên.Gà, vịt, chó, mèo bên trong thị trấn đều kêu vang.Một tiếng nổ lớn phát ra từ trên đầu họ, âm thanh kéo dài trong hai mươi giây.

Phịch một tiếng trầm đục, toàn bộ trấn nhỏ đều chấn động.Cơn gió mạnh đột ngột dừng lại, và có một thứ gì đó khổng lồ rơi xuống, nhưng lại không thấy gì cả."

Chuyện gì vậy?"

Phù An An nghe thấy động tĩnh và chạy ra ngoài, chỉ thấy mọi người đang nhìn lên bầu trời.

Sau đó, cô cũng nhìn lên bầu trời.Bầu trời một mảnh xanh trong, vạn dặm không mây.Chỉ có thị trấn nhỏ là đầy rẫy tiếng gà gáy chó sủa, đủ các loại động vật đang vô cùng lo lắng.

Thậm chí, một số con chuột còn chạy ra ngoài và đâm đầu vào trước các phương tiện đang đi trên đường.

Động vật luôn nhạy cảm hơn con người.Nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra!
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 85: Dưới Bầu Trời (9)


Một chiếc xe cảnh sát đi trên đường với tốc độ cao.Vẻ mặt của những người trong xe đều rất nghiêm túc, bọn họ đang nói gì đó thông qua bộ đàm."

Anh Phó, chúng ta có nên đuổi theo bọn họ hay không?"

Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi.Phó Ý Chi: "Lên xe."

Họ đi theo xe cảnh sát cách một đoạn đường, phát hiện ra rằng đây là quốc lộ ra vào thị trấn Hoa Điền.Hôm qua bọn họ đã thử lái xe ra khỏi thị trấn, nhưng khi sắp rời khỏi thì bị quy tắc của trò chơi ngăn lại.Tuy nhiên, quy tắc này lại vô dụng đối với NPC.Bọn họ nhìn thấy không dưới mười chiếc ô tô đi qua đi lại nơi đó vào ngày hôm qua.Phù An An nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô thấy những con cừu được nuôi ở vùng ngoại ô đang chạy không mục đích.Người chăn cừu ngày hôm qua đã không còn ở đó, máy thu hoạch lúa ở ngoài ruộng giống như bị vũ khí sắc bén nào đó chém làm hai nửa.Ngoại trừ những điều đó, ở trên mặt đất có một vết cắt khá mảnh kéo dài từ máy gặt lúa sang hai bên.Lần theo dấu vết, Phù An An nhìn thấy người chăn cừu ngày hôm qua... anh ta đã bị cắt làm đôi bởi một thứ vũ khí sắc bén nào đó.Các nhà vệ sinh công cộng ở hai bên đường đều được cắt ngang chính giữa, chia nhà vệ sinh thành hai phần gọn gàng.Phù An An không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên có một vụ va chạm lớn.Chiếc xe cảnh sát phía trước dường như tông phải một chướng ngại vật gì cực kỳ chắc chắn, toàn bộ phần đầu xe bị dập nát, chiếc xe bị nổ tung thành từng mảnh trong nháy mắt.Máu và xương vương vãi khắp mặt đất, động cơ bốc khói đen đặc.

Nhưng mà phía trước đầu xe lại không có gì cả.Cả hai đậu sau xe cảnh sát và xuống kiểm tra.Cảnh sát trong xe đều đã chết, tất cả đều mở to hai mắt nhìn về phía trước, giống như không hiểu tại sao mình lại chết.Những vệt máu lơ lửng trên không trung, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất.Không đúng, không phải chúng nằm lơ lửng trên không trung...Có một bức tường trong suốt dựng ở trước mặt.Phù An An vươn lòng bàn tay ra và dán lên bức tường trong suốt đó.Lạnh lẽo và trong suốt, rất giống thủy tinh, nhưng cứng hơn thủy tinh nhiều.Chiếc xe cảnh sát bị đâm đến nát bét như vậy mà nó vẫn còn nguyên vẹn.Phù An An tỉ mỉ quan sát, tiếp đó cô dùng tay khuỷu tay đập mạnh lên đó, nó vẫn không nhúc nhích tí nào như cũ, còn cánh tay của cô thì đã tê dại."

Cô là đồ ngốc sao?"

Khi Phó Ý Chi thông báo cho cục cảnh sát thông qua bộ đàm, anh đã thấy hành động của Phù An An, không thể ngốc hơn được nữa.Trước khi xe cảnh sát đến, cả hai cố gắng khám phá bức tường trong suốt này.Rất rộng, bức tường trong suốt chìm sâu dưới lòng đất, những dấu vết dài và mỏng ở mặt đất hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.Rất cao, khói đen từ xe cảnh sát bốc lên dọc theo bức tường trong suốt, cho đến khi lan ra một chút, nhưng không có dấu hiệu bay ra ngoài, càng không đo được độ cao của nó.Cũng rất kiên cố, có thể nhìn ra được thông qua vụ tai nạn của chiếc xe cảnh sát.Phù An An cũng đã thử búa, tua vít, đá kim cương cào vào bức tường trong suốt mà không thể để lại một vết xước nào.Phù An An trả lại khuy măng sét kim cương cho Phó Ý Chi, cô muốn đào đất để xem bức tường này sâu đến mức nào."

Anh Phó, thứ đồ chơi này không lẽ muốn nhốt chúng ta ở đây chứ?

Không, ngay từ đầu chúng ta đã không thể ra ngoài."

Phù An An không hiểu mục đích khi làm ra chiếc lồng to lớn như vậy là gì, diễn biến tiếp theo của trò chơi này thật sự quá khó đoán.Khói bên trong chiếc xe cảnh sát càng ngày càng lan rộng, khói xám bốc lên ngùn ngụt.Phù An An kéo Phó Ý Chi lùi lại vài mét, "Anh Phó, xe cảnh sát dường như sắp nổ tung."

May mắn thay, cảnh sát thị trấn đã đến trước khi chiếc xe cảnh sát phát nổ.Bọn họ nhanh chóng phong tỏa hiện trường và đưa Phù An An và Phó Ý Chi theo để lấy lời khai.

Với tư cách là người chứng kiến, cảnh sát chắc chắn sẽ không làm khó bọn họ, hỏi vài câu đã để cho bọn họ rời đi.Nhưng cả hai không rời đi.

Vụ rơi máy bay khảo sát khắp bầu trời trước đó cho thấy cảnh sát đã phát hiện ra vấn đề gì đó nên sử dụng máy bay không người lái để theo dõi thứ đó.

Nên hai người họ đi theo đến đồn cảnh sát để biết đường tìm hiểu thêm về chuyện này.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 86: Dưới Bầu Trời (10)


Thuộc lòng con đường đi đến, sáng sớm là thời điểm tốt nhất để lẻn vào đồn cảnh sát.Lúc này mọi người mới bắt đầu đi làm, những người bên trong văn phòng đi tới đi lui, vẻ mặt ai nấy cũng đều mệt mỏi, tinh thần cảnh giác cũng yếu nhất.Phù An An và Phó Ý Chi mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh nhanh chóng đi vào.Hai người đến phòng tài liệu, trong vô vàn tài liệu, Phù An An tìm thấy một tài liệu được niêm phong bằng bìa nhựa.Đổ tất cả tài liệu trong túi thông tin ra, bên trong là các bức ảnh và tài liệu khác nhau.Ảnh bên trong là hình chiếu được chụp ở độ cao vài nghìn mét.

Họ đã chụp được dấu vết của thứ phía trên đầu từ rất lâu rồi, hình dáng bên ngoài hình vòng cung giống như một cái nắp nồi hình bán nguyệt.

Quy mô và thời gian khảo sát cũng được ghi trên đó.10.000 mẫu đất... tương đương với toàn bộ diện tích của trấn nhỏ.Không còn tin tức gì nữa, thực sự là trộm được một cái tin tức cùi bắp.Không bao lâu nữa, mọi người sẽ biết được tin tức này."

Ồ, tại sao cửa phòng thông tin lại mở ra vậy?"

Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến làm thần kinh của Phù An An ngay lập tức căng thẳng."

Tôi vừa thấy hai người quét dọn vệ sinh đi vào." m thanh của một người khác xuất hiện, "Bây giờ cậu còn quan tâm chuyện ở chỗ này làm gì?

Cục trưởng đang hối chúng ta đi qua kìa." m thanh của hai người càng lúc càng xa, lúc này Phù An An mới thở phào nhẹ nhõm.

Lợi dụng cơ hội này, cả hai nắm chặt thời gian trốn ra ngoài....Thị trấn Hoa Điền ngày thứ tư.Mọi người đều biết bên ngoài trấn nhỏ có một bức tường vô hình vây lại, có hàng đống người tham gia cuộc vui, vẻ đẹp của cánh đồng hoa không thể so sánh với việc mà cả đời mới gặp được một lần này.Người bên ngoài cũng biết tin, người chung quanh cùng giới truyền thông đều đến tham gia chung vui, điều này khiến quân đội đóng quân tại nơi này có thêm không ít việc.Khi Phù An An và những người khác đến, những xác chết trên đường và những dụng cụ bị chia đôi đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.Bức tường trong suốt ban đầu được phun sơn đầy màu sắc...Nguy hiểm xin đừng lại gần.Cẩn thận va chạm.Quân đội đang duy trì trật tự, đối diện có rất nhiều chuyên gia đang thử nghiệm với vỏ bọc trong suốt này.Ngoài ra còn có một số máy xúc chạy bên cạnh, như thể họ muốn đào xuyên qua bên kia để giải cứu người dân trong thị trấn.Có cảnh sát, có chuyên gia, có quốc gia ở đây nên cư dân thị trấn nhỏ cũng không quá hoảng sợ, ngược lại có tâm lý mới mẻ xem náo nhiệt.Nhưng cũng không biết trạng thái tâm lý này còn có thể kéo dài được bao lâu.Phù An An nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Anh Phó, thừa dịp trấn nhỏ không có hoảng loạn, chúng ta có thể đến khách sạn Kiếp Phù Du ăn hải sản được không?"

Cô đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi, Phó Ý Chi liếc nhìn cô, quay xe với vẻ mặt lạnh lùng và lái xe về phía trung tâm thị trấn.Nhìn vẻ ngoài như vậy chắc là anh đã đồng ý rồi.Phù An An cười hì hì, Phó ba ba chính là người nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng mà nội tâm lại mềm mại.Cuối cùng cũng tới khách sạn Kiếp Phù Du.Làm cho người ta bất ngờ là bên trong khách sạn vẫn tối om.

Sau khi hỏi cô mới biết rằng bức tường trong suốt đã cắt đứt đường dây điện của thị trấn, hiện tại cả thị trấn đều bị mất điện.Nghe vậy, Phù An An sửng sốt, hôm nay ba bốn giờ sáng đã dậy để lẻn vào văn phòng của cục cảnh sát nên bọn họ không chú ý đến.Khách sạn chu đáo thắp cho bọn họ mấy ngọn nến.Phó Ý Chi tùy ý cầm lấy rượu đỏ ở bên cạnh, ngón tay thon dài phản chiếu dưới màu đỏ của rượu vang, mí mắt rũ xuống một hàng bóng râm, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.Thật đáng tiếc khi ở đây trong mắt của vị khách duy nhất ở đây chỉ có trứng cá muối và tôm.Và ngay cả việc ăn uống cũng không thể ngăn cản Phù An An lải nhải.Nhìn chiếc giá nên kiểu Anh bên cạnh, Phù An An đột nhiên nhanh trí nói, "Anh Phó, anh có phát hiện ra không, chúng ta đang ăn trưa dưới ánh nến đó!"

Nghĩ tới đây, Phù An An cười ha ha một tiếng, "Ăn cơm trưa dưới ánh nến, nghe thật buồn cười làm sao!"

Phó Ý Chi đặt ly rượu xuống, hờ hững liếc cô một cái, "Ngay cả thức ăn cũng không thể chặn miệng cô lại sao?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 87: Dưới Bầu Trời (11)


Cuối cùng cũng an tĩnh, nhưng sau bữa ăn lại xuất hiện một vấn đề.Phó Ý Chi uống rượu, anh nhìn về phía Phù An An, "Cô biết lái xe không?"

"Chưa lấy được bằng lái."

Đúng là hỏng việc.Phó Ý Chi xoa xoa lông mày, trước khi Phù An An đến, không có ai xung quanh anh là không thể lái xe.Phù An An không cảm thấy xấu hổ chút nào vì cô không thể lái xe.Cô có thể đi xe đạp mà."

Anh Phó, anh chờ ở chỗ này, hôm nay chúng ta đổi phương tiện giao thông đi."

Phù An An nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm thấy một đại lý bán xe đạp.Cô bỏ ra chút tiền mua một chiếc xe đạp màu xanh nhạt, ưu nhã dừng lại trước mặt Phó Ý Chi, "Anh Phó, lên đây đi!"

Phó Ý Chi thậm chí còn cau mày chặt hơn, anh đứng dậy và đi về phía xe của mình."

Đây không phải hiện thực, uống chút rượu lái xe chắc cũng không có gì đâu."

"Có chuyện chứ sao không, uống rượu rồi lái xe ở chỗ nào cũng không được!"

Làm sao Phù An An có thể để anh chạy mất, "Lái xe thì không nên uống rượu, đi lại mới an toàn.

Anh lại đây cùng trải nghiệm niềm vui khi đi xe đạp đi!!"

Cuối cùng cũng có cơ hội để cô báo hiếu cho Phó ba ba!Phù An An dùng sức kéo anh lại, yên sau của chiếc xe đạp hơi ngắn, khiến đôi Phó Ý Chi không biết đặt chân ở chỗ nào, anh khó khăn cuộn người lại.Phó Ý Chi cảm thấy mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy, nhìn Phù An An trước mặt, anh cảm thấy mình bị mất trí mới mang cô trở về biệt thự."

Anh Phó, ngồi yên nha, chúng ta trở về."

Phù An An ỷ vào hơn mười năm kinh nghiệm đi xe đạp lao nhanh vùn vụt trên đường nhỏ, đạp một cái thật mạnh lên bàn đạp.Cô đi quá nhanh, đường quá trơn mà trọng tải phía sau quá lớn, tài xế già suýt chút nữa đã lật xe.Phó Ý Chi đặt hai chân xuống đất để ổn định xe đạp, "Cô làm được không đó?"

Sự mệt mỏi không thể che giấu trong giọng nói."

Được chứ, được chứ!"

Nữ hài tử sao có thể nói không được!"

Anh để chân lên đi."

Phù An An lần này đã chú ý cẩn thận, cuối cùng cũng thuận lợi mang Phó Ý Chi trở lại biệt thự một cách an toàn.Về biệt thự không làm việc gì khác, việc đầu tiên là kiểm tra điện nước.

Điện không còn.

Khí gas cũng bị cắt.May mắn thay, biệt thự mà Phó Ý Chi thuê có một bình gas hóa lỏng dự phòng, thứ này Phù An An đã tự mình sử dụng qua, nó đã rất cũ, một bình có thể được sử dụng trong hơn một tháng.

Nước vẫn còn, hơn nữa bên trong tầng hầm bọn họ cũng chuẩn bị rất nhiều nước khoáng.Ngoài ra, thông tin liên lạc cũng bị cắt đứt.Hôm qua, Phó Ý Chi đã sử dụng bộ đàm để gọi những người trong cục cảnh sát đến, điều đó có nghĩa là họ và thế giới bên ngoài không có cách nào liên lạc với nhau, chỉ có thể liên lạc với người ở bên trong bức tường.Phù An An đã viết ra những vật tư cần bổ sung.Đèn năng lượng mặt trời hoặc nến, hai bộ đàm, bình ắc-quy, pin phổ thông.Tầng hầm còn có hai máy phát điện cho nên cần chuẩn bị thêm một ít dầu diesel.Ngoài những thứ này, Phù An An đã xem qua biệt thự hiện tại của họ."

Anh Phó, anh có nghĩ rằng biệt thự này cần gia cố thêm cho chắc chắn hơn nữa hay không?"

Vì thẩm mỹ, các biệt thự trong trấn nhỏ sẽ trang trí rất nhiều cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn nhà, kiểu trang trí này rất đẹp nhưng cũng làm giảm đi độ an toàn của căn nhà.

Bọn họ có thể tối đa hoá việc gia cố biệt thự trong khi thị trấn vẫn còn yên bình.Phó Ý Chi nghe xong thì gật đầu, không tệ lắm, coi như vẫn còn có chút đầu óc....Buổi chiều.Hai người lại đi đến trung tâm thương mại.Ngoài việc lái xe trở về, Phó Ý Chi còn mua rất nhiều vật liệu xây dựng, Phù An An thì đi mua những vật tư khác.

Vào thời điểm này, một số cư dân có cảm giác khủng hoảng đã bắt đầu tích trữ vật tư, những thứ như thực phẩm đang được mua sắm một cách điên cuồng.Phù An An đã mua rất nhiều pin nhỏ với kiểu dáng khác nhau, một tá đèn mặt trời và ba gói nến trong siêu thị.Có người nhìn thấy cô mua thì sực nhớ tới vấn đề chiếu sáng, vội vàng chạy đến tranh mua.Lúc Phù An An cảm thấy bản thân đã mua đầy đủ hết mọi thứ, đẩy xe chứa đồ chuẩn bị rời đi thì xe chở hàng của một người đàn ông đứng ở cửa siêu thị lao đến.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 88: Dưới Bầu Trời (12)


Phù An An vội vàng tránh ra nên không đụng trúng đối phương, nhưng một đống chai lọ sau lưng cô rơi xuống đầy đất.【 Không khí trong lành đến từ thị trấn Hoa Điền, mua 2 tặng 1.】【 Xin đừng đụng vào, hư hỏng sẽ phải bồi thường theo giá cả.】Hai hàng chữ đỏ tươi kèm theo làm Phù An An thấy choáng váng, cũng làm nhân viên tư vấn bán hàng bên cạnh choáng theo.Hiện trường trầm mặc trong một giây, Phù An An: "Không khí hiệu Thanh Tân của trấn Hoa Điền có bị hư hỏng không vậy?"

"Tiểu thư, chúng tôi sẽ lập tức gói lại cho cô."

Người hướng dẫn mua sắm ở đối diện đã trả lời rất nhanh, "Bây giờ cô nên mua không khí trong lành của thị trấn Hoa Điền, chúng tôi đang có một đợt giảm giá cực lớn, cứ mua mười bình không khí trong lành sẽ được tặng một van dưỡng khí miễn phí."

Xem ra là bán không được cho nên mới mạnh mẽ nhét cho người khác.Khi Phó Ý Chi lái xe tới đón Phù An An thì thấy bên cạnh cô là một đống bình không khí."

Cô mua bình không khí để làm gì?"

Cô không thể xấu hổ nói rằng cô đã bị một người bán hàng ép mua được.Phù An An dùng sức chải chải tóc cho đỡ xấu hổ, "Không có lý do gì cả, tôi đột nhiên muốn hít thở không khí trong lành của thị trấn mà thôi."

Phó Ý Chi: "...

Bây giờ không phải cô đang hít thở nó hay sao?"

Phù An An sửng sốt một lúc, sau đó mạnh mẽ thay đổi chủ đề: "Anh Phó, anh đã mua bộ đàm chưa?

Trong trung tâm thương mại không có bán."

"Mua rồi."

Phó Ý Chi nhìn một đống bình dưỡng khí nổi bật kia, "Tự cô chuyển lên xe, đi thôi."

Muốn thay đổi chủ đề không phải chuyện dễ dàng.Mặt trời sắp lặn xuống núi.

Ánh chiều tà lặng lẽ trải dài trên trấn nhỏ, xa xa là những đỉnh núi trùng điệp, cơ hồ khiến người ta quên mất trên đầu có một chiếc mũ trong suốt đang bao trùm.Bên ngoài biệt thự của họ, có một nhóm công nhân xây dựng đang hàn hàng rào sắt của sân trước, hai cửa sổ lớn của căn biệt thự cũng được lắp lưới chống trộm.Đội ngũ xây dựng làm rất nhanh, toàn bộ phần trang trí đã được hoàn thành một nửa.Phó ba ba luôn làm những việc ngoài sự mong đợi của người khác, cô nghĩ rằng mình sẽ mua một số tấm gỗ và đóng đinh lên, nhưng cô lại quên rằng có một đội xây dựng bên trong thị trấn.Thấy không có việc gì cần đến mình, Phù An An quay vào bếp rửa tay.Mất điện, rau trong tủ lạnh cũng không để được lâu.Phù An An dùng nước lạnh ngâm tôm bóc vỏ, dưa leo gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ, thêm chút hành thái, vài miếng tỏi, rồi thêm chút gia vị xào lên, thế là được món tôm bóc vỏ xào rau xanh.Phó Ý Chi chuẩn bị không ít rau quả trong vật tư, Phù An An chọn hai trái cà chua.Lại làm thêm món cá sốt cà chua.Thêm một chén canh hẹ trứng hoa nhỏ.Đây là lần đầu tiên trong trò chơi sinh tồn mà cô có thể nấu một bữa cơm tốt như vậy, điều này làm Phù An An có xúc động muốn chụp một bức ảnh lại để chia sẻ với bạn bè."

Anh Phó, ăn cơm đi!"

Phù An An cầm muỗng xới cơm đứng ở cửa ra vào gọi anh.Phó Ý Chi dừng cuộc nói chuyện với đốc công xây dựng lại, hai người đều nhìn về phía Phù An An."

A, cô nhà đã nấu xong cơm rồi."

Đốc công nở nụ cười khích lệ nói, "Cô đây thật là xinh đẹp, cùng với ông chủ giống như trên TV hay nói thế nào nhỉ...

đúng rồi là trai tài gái sắc."

"Không phải."

Phó Ý Chi nhìn Phù An An liếc mắt cái, "Đó là bảo mẫu."

Thấy Phó Ý Chi nhìn mình, Phù An An cũng không biết bọn họ đang nói gì, chỉ vui vẻ vẫy tay với anh."

A, là bảo mẫu ạ?"

Đốc công nghe vậy thì có chút lúng túng, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta kết thúc công việc ở đây thôi."

Nhìn thấy các công nhân rời đi, Phó Ý Chi vào nhà, Phù An An cầm chìa khóa hấp tấp đóng cửa lại."

Anh Phó, nếm thử đồ ăn tôi làm đi."

Phù An An múc cho hai người hai bát cơm lớn, đưa tay gắp cho Phó Ý Chi một miếng cá, nói: "Vừa rồi tôi kiểm tra, thấy trong tủ lạnh vẫn còn một số đồ đông lạnh, hai ngày tới chúng ta ăn cơm ở nhà đi."
 
Back
Top Bottom