Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 69: Thành Phố Hải Ly (34)


"Ơ đại ca?"

"Hai đại ca đang muốn làm gì thế?"

Hai chân của Phù An An vùng vẫy trong không khí một lúc lâu, ngay cả dép lê cũng rơi ra, nhưng chân cô vẫn không thể chạm được đất."

Mấy đại ca muốn làm gì vậy, có thể gợi ý một chút được không?"

Chẳng lẽ Phó Ý Chi phát không đủ tiền, vậy nên mới khiến những NPC này nổi loạn chăng?Phù An An căng thẳng suốt cả quãng đường, mãi cho đến khi hai tên lính đánh thuê này khiêng cô lên trên tầng thượng.

Có hơn 20 lính đánh thuê bao vây xung quanh khu vực này, còn Phó Ý Chi thì đứng ở giữa với vẻ mặt trang nghiêm."

Anh Phó!"

Phù An An kích động chạy tới, chỉ vào vệt sáng ở cuối chân trời kia, "Sóng thần!

Sóng thần đang tới đó."

Đứng trên tầng thượng thì thấy được rõ ràng hơn, âm thanh càng lúc càng gần, nước biển ập tới như vũ bão.Nó đang tới, cơn sóng này còn cao hơn những kiến trúc ở thành phố Hải Ly.Phù An An nhìn đến ngây người.

Bọn họ thật sự có thể thoát khỏi cơn sóng thần lớn như vậy sao?Ngay lúc này, có một âm thanh ù ù xen lẫn với âm thanh tương tự như tiếng máy kéo vang lên, một chùm sáng rực rỡ chiếu đến làm lóa mắt những người đứng đó.Phù An An nheo mắt nhìn về phía trước, sau đó hai mắt cô trợn tròn.Bay, con mẹ nó là máy bay đó!Phần nhô ra khỏi mái nhà của khách sạn Lạc Luân không phải là vật trang trí, mà thực sự có một chiếc trực thăng được giấu trong đó!Phó Ý Chi đã phát huy rất tốt lợi thế của một người chơi nhân dân tệ."

Đuổi kịp."

Phó Ý Chi nhẹ nhàng nói, đánh thức Phù An An còn đang sửng sốt.Chiếc máy bay nhanh chóng cất cánh và bay lên độ cao hàng trăm mét trước những con sóng vỗ ầm ầm.Ngoài tiếng máy bay gầm rú, Phù An An đã không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác, các tòa nhà bên dưới dần thu nhỏ lại trước mắt cô, người sống sót chạy về phía sau như những con kiến.Những cơn sóng khổng lồ đang gào thét, vượt qua bờ biển và nhấn chìm thành phố dưới sức mạnh huỷ diệt.

Tất cả những cơ sở và toà nhà còn sót lại đã bị nuốt chửng bởi những con sóng dữ dội.Sau cơn sóng thần, mặt nước hỗn độn, những cành cây gãy, những chiếc ván vụn, xác người và động vật trôi nổi khắp nơi.

Ngay cả khách sạn Lạc Luân, nơi được mệnh danh là ánh sáng của thành phố, giờ đây cũng chỉ còn là một đống đổ nát.Một thành phố văn minh chống chọi lại với cơn thịnh nộ của thiên nhiên, cuối cùng chẳng còn sót lại một chút gì.Mực nước còn cao hơn so với trận lũ lụt ban đầu, bọn họ cũng không nhìn thấy bất kỳ kiến trúc nào còn nguyên vẹn.Nhìn xung quanh, thành phố Hải Ly đã hoàn toàn chìm trong biển cả.Ngày thứ hai mươi tám tại thành phố Hải Ly.Máy bay trực thăng sắp cạn nhiên liệu, không có chỗ hạ cánh nên bọn họ đành phải nhảy dù để thoát ra ngoài.Vào khoảnh khắc sắp rơi xuống nước, Phù An An nhanh chóng lấy chiếc thuyền cứu hộ được đặt trong không gian ra.

Trong quá trình này, Phù An An cũng liếc nhìn những NPC, có vẻ trong tiềm thức của bọn họ đã chấp nhận vật phẩm này, cho nên không hề tỏ vẻ kinh ngạc hay ngạc nhiên nào hết.Mọi người vội vàng ngồi thuyền rời khỏi nơi này, chạy về phía cửa biển.

Trên mặt nước tràn đầy thi thể, mãi cho đến khi thuyền cứu hộ chạy ra cửa biển, bọn họ cũng không gặp được ai còn sống.Thành phố Hải Ly với dân số 200.000 người đó!Ánh nắng ấm áp chiếu xuống từ trên bầu trời.Một nửa thi thể ngâm trong nước, nửa còn lại thì phơi ngoài không khí, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Trên mặt nước âm u, dường như chỉ còn năm người bọn họ còn sống, không khác gì ngày tận thế.Con người là loài động vật có tính bầy đàn, chủng tộc biến mất, nền văn minh sụp đổ, một nỗi sợ hãi bất tri bất giác đã ngấm sâu vào từng tế bào.

Một khi có chuyện gì đó xảy đến, nỗi sợ hãi này sẽ bộc phát ra bên ngoài từ trong xương cốt, khiến người ta cảm thấy khó có thể chịu nổi.Phù An An liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn Phó Ý Chi ở bên cạnh mình, "Anh Phó, anh cảm thấy còn có người sống hay không?"

"Ừm."

"Anh Phó, không biết người họ Diệp kia có còn sống hay không?"

"Không biết."

"Anh Phó..."

"Ồn ào."

Thanh âm trong trẻo của Phó Ý Chi vang lên, mang theo cảm giác lạnh lùng trời sinh.Bất cứ ai biết rõ về anh đều biết rằng đây dấu hiệu của sự thiếu kiên nhẫn.

Chính vì sự xa cách và lạnh lùng này đã khiến vô số phụ nữ cuồng si muốn theo đuổi anh phải nản lòng.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 70: Thành Phố Hải Ly (35)


"Anh Phó, tôi hơi sợ."

Trò chơi lần này có chút khác so với trò chơi thứ nhất.Đó là trận chiến giữa mấy chục người sống và 200.000 zombie, sự mệt mỏi hàng ngày khiến người ta không có thời gian để nghĩ nhiều về nó.Nhưng hiện tại, đã có 200.000 người sống chết trước mặt cô.Ngoại trừ âm thanh của gió, khu vực xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.

Cảm giác đắm chìm vào trò chơi quá mạnh mẽ.Chỉ khi nhìn thấy Phó Ý Chi, cô mới có thể nhắc nhở bản thân rằng tất cả những gì xảy ra trước mắt chỉ là một trò chơi.Phù An An không hiểu tại sao trên người anh lại có khí chất cao quý và xa cách như vậy, vì thế cô cọ vào anh và tiếp tục nói: "Anh Phó, nhà anh ở đâu vậy?"

"Anh Phó, anh bị cuốn vào trò chơi kỳ lạ này từ khi nào thế?"

"Anh Phó, anh có biết ở mỗi vòng chơi, hình dạng của đạo cụ không gian sẽ khác nhau không?

Anh có biết lần này nó là cái gì không?"

"Anh Phó..."

Phù An An giống như một con ong nhỏ, suốt ngày vo ve bên tai, cả ngày không yên tĩnh được một giây nào.Phó Ý Chi nhắm mắt lại, chỉ lặp lại hai chữ..."

Ồn ào."*Thành phố Hải Ly ngày thứ ba mươi."

Anh Phó, anh xem thật khéo, trong trò chơi lần trước chúng ta cũng trải qua hai ngày cuối cùng trên thuyền nhỏ.

Đây có thể xem là duyên phận hay không?"

Trong khi dọn dẹp không gian, Phù An An chuyển tất cả các vật tư bên trong ra ngoài và nói với Phó Ý Chi."

Không biết sau khi chúng ta rời đi, thế giới này còn tiếp tục vận hành nữa hay không.

Mấy đồ dùng này cứ giao cho ba vị đại ca ở trên thuyền vậy."

Phó Ý Chi nhìn Phù An An đang lấy đồ đạc ra khỏi không gian, không nói lời nào.

Cái nắng gay gắt của mùa hè càng lên cao, chẳng mấy chốc sẽ chạm đến đỉnh đầu.Động tác lấy đồ vật của Phù An An ngày càng chậm lại, đột nhiên cô có cảm giác trò chơi sắp kết thúc."

Anh Phó, anh Phó, chúng ta hợp tác với nhau đi!

Tôi tên là Phù An An, số điện thoại 153xxxxxxxx, ra ngoài nhớ gọi cho tôi nha!

153xxxxxxxx, Wechat cũng là số này, nhớ liên lạc với tôi nha!"

Phù An An hướng về anh gào xong một câu cuối cùng, chỉ nghe bên tai ting một tiếng, trong nháy mắt cô đã xuất hiện ở một cái không gian toàn màu trắng.【Bạn đã sống sót qua 30 ngày, thành công vượt qua vòng chơi "Thành Phố Hải Ly" lần này.

Bạn sẽ nhận được 10 điểm, hãy tiếp tục cố gắng.】Một hồ sơ nhân vật xuất hiện bên dưới.【 Tên: Phù An AnID: 21136Cấp độ: 2Điểm số: 20. 】Sương trắng tan đi, lúc này Phù An An đã quay về phòng nhỏ của mình.Nghĩ đến một giây cuối cùng, cô không khỏi tức giận đập chăn.Thời gian hơn hai mươi ngày, tại sao tới thời khắc cuối cùng cô mới nhớ đến việc trao đổi phương thức liên lạc chứ?

Tại sao cô không làm sớm hơn một chút?

Cô là heo sao?

Ra tay sớm hơn, dựa vào công phu da mặt dày của mình, cô còn không ôm được đùi của Phó...

Phó gì ấy nhỉ?Phù An An kinh ngạc phát hiện, cô không thể nhớ nổi tên của vị boss lớn nhiều tiền kia, ngoại hình cũng không nhớ luôn.

Thứ duy nhất mà cô nhớ được là anh ta là nam, rất cao và rất nhiều tiền.Thậm chí không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là những gì trò chơi đã làm.

Boss lớn nhiều tiền sẽ không quên mình chứ?Anh ấy có thể nhớ số điện thoại của cô sao?Anh ấy sẽ liên lạc với cô chứ?Đây chính là người chơi nhân dân tệ, đại thần toàn thân dát vàng đó!Phù An An tức giận đập đầu vào chăn, nếu như nhớ tới sớm một chút thì tốt rồi."

Aaaaaaa!"

Phù An An hét lên đau khổ như thể cô đã phạm sai lầm hàng tỷ đô la.

Sau khi khổ sở, cô thuận tiện đặt luôn đồ ăn bên ngoài, bản thân thì như con cá muối nằm ở trên giường nghịch điện thoại.Cập nhật diễn đàn sinh tồn.Một phần nội dung bị khoá đã được mở ra, nội dung này nói về vòng chơi "Thành Phố Hải Ly", các bài đăng mới nhất được thảo luận và chia sẻ rất rầm rộ.【 Thành Phố Hải Ly: chủ bài viết chỉ là tôm cá nhãi nhép vừa mới thành công vượt qua trò chơi.

Bản thân có vận khí rất tốt, gặp được cao thủ nên bỏ tiền ra thuê rồi nằm thắng.Bây giờ tôi sẽ chia sẻ với bạn phương pháp qua ải này.Bất cứ ai có thể hoàn thành trò chơi đều biết rằng chỉ cần thu thập đủ vật tư để sống sót trong 27 ngày đầu tiên, ba ngày cuối cùng mới là phần khó nhất của trò chơi. 】
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 71: Thế giới hiện thực (1)


Thế giới hiện thực (1): Sách giáo khoa về phương pháp vượt ải.

【 Tôi sẽ không nói về sức mạnh của sóng thần, tôi tin rằng mọi người đều hiểu điều đó.

Vừa rồi tôi có xem qua, có rất nhiều người dựa vào may mắn mà vượt qua, không bị sóng thần đánh chết, còn có rất nhiều người may mắn không bị vật thể lạ rơi xuống nước giết chết.

Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết về kiến thức tự cứu cao cấp của các đại thần đã vượt qua vòng chơi này. 】Người đăng bài này rất kiêu ngạo, có rất nhiều người ở dưới bài đăng đang xỉa xói anh ta.【 Lầu 1: Giọng điệu của chủ thớt gợi đòn thật đó.】【 Lầu 2: Không phải chỉ một mình anh muốn đánh người đâu lầu 1 à. 】【 Lầu 3: Khó chịu quá, nhưng tôi thực sự rất muốn biết các đại thần đã vượt qua cấp độ này như thế nào. 】...Phù An An lướt qua phần trả lời bên dưới và chuyển thẳng đến bài phát biểu tiếp theo của người viết bài.
【 Chỗ khác biệt lớn nhất giữa đại thần và dân đen chúng ta là phòng ngừa chu đáo.

Bạn có dám tin rằng đại thần đã dự đoán trước được trận sóng thần, và tòa nhà chính quyền thành phố thực sự có một hầm trú ẩn, một ngôi nhà an toàn được bảo mật.

Nhưng ngôi nhà an toàn này sẽ chỉ xuất hiện sau khi thủy triều rút.

Vào buổi chiều ngày thứ hai mươi bảy, đại thần đã đưa tôi vào nơi trú ẩn ngay sau khi thủy triều rút xuống, và tôi đã thành công thoát khỏi cơn sóng thần.Bên trong cung cấp trang bị oxy và rất nhiều vật tư, đầy đủ cho sáu đến bảy người sống sót trong vòng mười ngày. 】【 Lầu 123: Đại thần chính là đại thần, ai mà biết trong tòa nhà chính quyền thành phố lại có một căn nhà an toàn chứ! 】【 Lầu 124: Đúng vậy, nơi trú ẩn thật sự là một trò đùa. 】...
【 Lầu 146: Dựa vào may mắn còn đáng cậy tin hơn. 】Phù An An cũng bối rối, làm thế nào để tìm được ngôi nhà an toàn, may mắn là chủ bài đăng đã trả lời ở bên dưới.【 Không phát hiện được là do mấy người ngu xuẩn.Thông tin về hầm trú ẩn nằm trong thông tin của Cục An Ninh trên tầng cao nhất của tòa nhà, chỉ cần tìm kiếm là có thể tìm thấy.Hơn nữa theo suy đoán của đại thần, ngoại trừ tòa thị chính, những nơi khác cũng có những hầm trú ẩn khác, chẳng hạn điển hình nhất là khách sạn Lạc Luân, còn có bệnh viện, đồn cảnh sát và trường trung học số 5 của thành phố Hải Ly (nơi tránh nạn đầu tiên).Dựa theo lời giải thích của đại thần, ngoài sự nhắc nhở ban đầu của trò chơi thì tất cả thông tin để qua ải đều được giấu trong các tin tức, không có khả năng xuất hiện cục diện tất cả đều phải chết. 】
Thì ra biện pháp qua ải là như vậy.Phù An An nhớ lại một chút, ngay cả cô cũng không hề lưu ý điều này, nếu không phải gặp boss lớn nhiều tiền thì rất có khả năng cô không tránh thoát được đợt sóng thần cuối cùng kia.Nghĩ như vậy, Phù An An nhìn lại bài đăng, tin nhắn cuối cùng từ người đăng bài là...【 Tôi chia sẻ kinh nghiệm quý báu của mình ở đây là vì hy vọng mình có thể tích được một ít phúc, để sau này có thể gặp lại đại thần đánh thuê ở trong trò chơi lần sau. 】Đại thần đánh thuê là sao?Phù An An liếc nhìn, không biết người này có ý gì.Ngay sau đó, Phù An An tra một chút ở trong diễn đàn, cũng không tra ra được thông tin gì hữu dụng.

Thôi vậy, Phù An An đành bỏ qua chuyện này, mà nói về biết cách chơi thì boss lớn nhiều tiền mới thật là người biết chơi.Những người khác đang sống sót trong trò chơi, anh ta đang đi nghỉ trong trò chơi, ngay cả trận sóng thần cuối cùng cũng đã chuẩn bị một chiếc máy bay!Máy bay là về sau mới chuẩn bị.

Thật là lợi hại.

Thế nhưng cái đùi lợi hại như thế đã bay đi mất rồi.Phù An An khó chịu thở dài, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên."

Xin chào."

"Ồ, xin chào.

Bạn có thấy cái giỏ được giấu trong bồn hoa ở tầng dưới không?

Chỉ cần đặt đồ ăn vào đó là được." m thanh này chắc chắc không phải là l đại thần rồi.Trong điện thoại im lặng một lúc, rồi tiếp tục, "Xin lỗi, cô có phải là cô Phù không?"

"Đúng vậy."

Phù An An mắt nhìn số điện thoại, "Có chuyện gì sao?

Anh là ai?"

"Xin lỗi, cô đã ở phòng nào tại khách sạn Lạc Luân?"

Khách sạn Lạc Luân hả?

Người đối diện hỏi một đằng, trả lời một nẻo làm tinh thần của Phù An An có hơi chấn động, "Là tầng cao nhất, phòng 102!"

Nói xong Phù An An nhảy cẫng lên, "Dát vàng, à không...

Phó tiên sinh, anh là Phó tiên sinh sao?"

Nghe vậy, người bên kia dường như bật cười một chút."

Không, tôi là trợ lý của Phó tiên sinh, Nghiêm Sâm Bác."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 72: Thế giới hiện thực (2)


Thế giới hiện thực (2): Thăm dò

Đó là ông chủ cả người dát vàng đó.Phù An An phấn khích nhảy cẫng lên ở trên giường.

Cô thật thông minh khi để lại số điện thoại cho anh ta."

Xin hỏi có thể cho tôi địa chỉ nhà của cô không?"

Người phía trước nhẹ giọng hỏi.Phù An An báo cáo địa chỉ của mình."

Được rồi, cô có thể chờ ở đó khoảng chừng hai tiếng được không?

Chúng tôi lập tức tới ngay."

"Được chứ."

Phù An An sửng sốt một lúc, sau khi cúp điện thoại.

Vài phút sau, đồ ăn mà cô đặt lúc nãy cuối cùng cũng đến.Một nồi cơm niêu đơn giản...

ông chủ cả người dát vàng lát nữa sẽ đến, cái này cũng quá tồi tàn rồi.

Để chiêu đãi ông chủ, Phù An An nhịn đau gọi một nồi lẩu nhỏ với giá hai trăm nhân dân tệ.*Hai tiếng sau, cửa phòng của Phù An An bị ai đó gõ vang.Ngoài cửa là một người người đàn ông đeo kính gọng vàng, mái tóc được chải ngược tỉ mỉ, trên mặt anh ta nở một nụ cười."

Cô là cô Phù phải không?

Tôi là Nghiêm Bác Sâm, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho cô."

Phù An An gật gật đầu: "Chào anh."

Vừa nói, cô vừa ngoái đầu nhìn lại, ngoài Nghiêm Sâm Bác ra còn có hai người đi theo sau, nhưng cảm giác của cô mách bảo rằng cả hai đều không phải là boss lớn.Như thể nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Phù An An, Nghiêm Sâm Bác giải thích: "Ngài Phó không tới, chỉ phái tôi tới để hỏi thăm cô Phù."

"À?"

Phù An An có chút tiếc nuối, nhưng vẫn mở cửa mời anh vào, "Mau vào ngồi đi, tôi mua một nồi lẩu nhỏ, chuẩn bị xong là có thể bắt đầu ăn."

"Cảm ơn."

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và lịch sự của người phía sau, Phù An An gật đầu.

Mặc dù sếp lớn dát vàng không đích thân đến, nhưng trợ lý của anh ta cũng rất tốt.Nhưng mọi người không biết, khi Nghiêm Sâm Bác bước vào phòng, chiếc máy quay video thu nhỏ treo trên ngực anh ta bắt đầu hoạt động.

Video được quay trực tiếp gửi đến biệt thự riêng nào đó.Một cô gái, sống một mình, gian phòng không lớn nhưng gọn gàng và sạch sẽ.Nghiêm Sâm Bác tùy ý nhìn xung quanh một cái, thấy trong phòng khách có để vài tấm ảnh và cùng cúp thưởng, tiếp đó cười híp mắt ngồi xuống."

Cô Phù, không cần phiền phức như vậy đâu, cứ đơn giản thoải mái là được."

"Cũng không phiền phức lắm, tôi gọi đồ ăn mang về."

Phù An An châm cồn nhóm lửa sau đó lấy ra bốn cái cốc, "Tôi có Coca, Sprite và Fanta, các anh muốn uống gì?"

Tất cả đều là đồ uống có ga, cộng thêm lẩu cay nhiều dầu... thói quen sinh hoạt không mấy lành mạnh.Nghiêm Sâm Bác lắc đầu, "Nước lọc là được."

"Khẩu vị thì sao?"

Phù An An tùy ý hỏi: "Tôi mua hai loại cay và không cay."

Vốn là dành cho sếp lớn."

Tương vừng là được."

Nghiêm Sâm Bác vừa cười vừa nói.Ham muốn ăn uống quá mạnh, lãng phí quá nhiều thời gian trên phương diện ăn uống.Nghĩ đến tác phong làm việc thường ngày của Phó Ý Chi, Nghiêm Sâm Bác cảm thấy rằng Phù An An có thể không đạt tiêu chuẩn thu người của anh ấy.Tuy nhiên, chưa nhận được mệnh lệnh nào trong tai nghe, Nghiêm Sâm Bác vẫn tiếp tục nói chuyện với Phù An An.Nghiêm Sâm Bác trông giống như tinh anh xã hội có chút cao ngạo cùng lạnh lùng, nhưng anh ấy rất thích nói chuyện, còn có khiếu hài hước.

Không lâu sau, cả hai đã trò chuyện vui vẻ với nhau."

Nhân tiện cho tôi hỏi, bình thường cô ở một mình phải không?"

Nghiêm Sâm Bác cười hỏi, "Không biết hai người trong ảnh có phải là..."

"Là ông bà của tôi."

Phù An An nói, "Bọn họ đều ở quê nhà, thành phố R."

"Ồ."

Trên tấm ảnh chỉ có ba người, cách nhau hai thế hệ.Nghiêm Sâm Bác liếc nhìn chiếc máy ảnh trên ngực, hoàn cảnh của cô khá giống với sếp."

Tới làm chính sự."

Trên tai nghe lập tức truyền đến âm thanh lạnh lùng.

Nghiêm Sâm Bác ngồi thẳng lên chút, "À đúng rồi, tôi có thể mạo muội hỏi một chút, cô làm sao để quen biết được với ngài Phó vậy?

Thật sự không dám giấu giếm, ngài ấy là người rất lạnh lùng, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy chủ động kết giao bạn bè."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 73: Thế giới hiện thực (3)


Thế giới hiện thực (3): Không cưỡng cầu

"Chuyện này hả... nói ra có thể anh không tin, chúng tôi đồng thời gặp phải chuyện không may, thế là giúp đỡ nhau vượt qua hai lần."

Phù An An vừa chống cằm vừa nhanh nhẹn gắp một miếng thịt bò mập mạp từ trong nồi lẩu ra.

Cô hệt như một con hamster nhỏ, ăn tới mức hai má phồng lên, hình ảnh này vừa vặn lọt vào tầm nhìn của camera."

Nhưng tôi không nghĩ chúng tôi được coi là bạn bè của nhau đâu."

Câu nói này làm Nghiêm Sâm Bác cảm thấy có chút ngoài ý muốn."

Tại sao không được?"

"Anh đừng có dỗ tôi."

Phù An An uống coca xong thì lắc đầu."

Nếu ngài Phó xem tôi là bạn bè thì sẽ không phái anh thay anh ấy đến đây gặp tôi."

Đừng thấy cô còn nhỏ, thật ra lý trí của cô rất sáng suốt.

Phó đùi to chắc chắn là một thương nhân quyền quý, không phải là người mà một dân đen như cô muốn gặp là gặp.Nghiêm Sâm Bác để đũa xuống, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng bên trong ánh mắt đã xuất hiện một chút xa cách."

Cô Phù, tôi không đủ tư cách để thay thế ông chủ sao?"

"Không phải, đừng hiểu lầm, tôi không có ý này."

Phù An An lắc đầu."

Để tôi nói thật với anh, vì một số lý do mà tôi muốn ôm đùi của ngài Phó.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng có thể gặp ngài Phó để giao lưu một chút, xem ngài Phó có thể cho tôi ôm đùi hay không.

Nhưng mà ngài Phó đến mặt của tôi còn không muốn gặp, nhất định là sợ tôi bám lấy không tha."

Phù An An thở dài nói."

Ngược lại, hai chúng coi như có một xíu duyên phận, vậy nên ăn xong nồi lẩu này thì anh hãy về đi."

Tục ngữ có câu, dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người chạy.Ngày hôm nay tâm trạng của Phù An An dao động liên tục, ngay sau đó cô thở phào nhẹ nhõm.

Không được thì thôi đi, ông nội cô vẫn thường hay nói, trong số mệnh cái nào của mình thì sẽ là của mình, nếu không có được thì chớ cưỡng cầu.Nghiêm Sâm Bác giả vờ tức giận và sửng sốt, "Cô vẫn là người đầu tiên giải thích lý do tại sao muốn gặp ông chủ tôi một cách thẳng thắn như vậy."

Trong quá khứ, anh đã không ít lần giúp Phó Ý Chi xử lý mấy việc như thế này, đủ các loại nam nữ muốn leo lên người Phó tiên sinh, nhưng chỉ có Phù An An là người thành thật nhất."

Tôi biết như vậy là không tốt."

Phù An An thở dài, còn không phải là do cô muốn sống lâu hơn một chút thôi sao.Nghiêm Sâm Bác cười nhìn về phía Phù An An, vừa rồi anh ta còn tưởng rằng Phù An An là một người đơn thuần không có đầu óc, hai lần trước gặp được vận may nên thoát ra được trò chơi, bây giờ cô gái này dám vọng tưởng leo lên người Phó tiên sinh, hệt như những cô gái anh ta đã từng gặp qua.Nhưng mà ngược lại, cô gái này làm cho anh ta thấy có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Con người cô có đầu óc đơn giản nhưng không ngu ngốc, muốn cái gì thì nói thẳng ra.

So sánh với những người có tâm tư quanh co lòng vòng, thích lợi dụng này nọ, muốn nhận mà còn bày đặt giả bộ cự tuyệt thì Phù An An đáng yêu hơn nhiều."

Tôi cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, vẻ ngoài còn rất dễ thương?"

Câu nói này là dành cho người ở bên kia tai nghe, "Thật sự không tuyển người này sao?"

"Gì á?"

Phù An An sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn hai người đứng ở phía sau, "Anh nói chuyện cùng ai vậy?"

"Nói với cô đó, có muốn ăn tôm viên không?"

Nghiêm Sâm Bác vớt mấy cục tôm viên lên đưa cho cô."

Muốn!"

Phù An An cầm bát nhận lấy.Đúng lúc này, một giọng nói từ trong tai nghe truyền đến: "Được rồi, đưa cô ấy tới đây đi."

Nghiêm Sâm Bác khẽ nở một nụ cười."

Phù An An tiểu thư, tôi có một tin tức tốt, tiên sinh hi vọng có thể tự mình gặp cô một chút."

Phù An An mới an ủi chính mình chớ nên cưỡng cầu: "???"*Không ngờ người nhà giàu lại thích xây nhà trên sườn núi kiểu này.Có những cây lớn ở khắp bốn phía, một căn biệt thự nằm giữa những tán cây cổ thụ.

Chỗ này vắng vẻ, không khí u ám yên tĩnh.Chắc chắn ở đây có rất nhiều muỗi.Phù An An gãi gãi cánh tay, mới đứng đây có nửa phút, con muỗi đã để lại hai vết cắn ở trên cánh tay của cô.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 74: Thế giới hiện thực (4)


Thế giới hiện thực (4): Tổ chức Mang

"Ngài Phó thích yên tĩnh, mời cô đi theo tôi."

Nói xong, Nghiêm Bác Sâm lập tức làm động tác mời.Phù An An theo sau anh ta, đi bộ khoảng chừng 20 phút, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy boss lớn toàn thân dát vàng."

Ngài Phó."

Nghiêm Sâm Bác khẽ gọi một tiếng."

Ừm."

Phó Ý Chi gật đầu.Nghiêm Sâm Bác mỉm cười nhìn Phù An An, hiểu ý lui ra ngoài, lúc đi cũng không quên khép cửa lại.Phù An An đứng ở cửa, có hơi... do dự.Tuy bọn họ đã cùng nhau vượt qua trò chơi hai lần, nhưng bởi vì thông tin ở trong trò chơi rất mơ hồ, vậy nên bọn họ thật sự không khác gì hai người xa lạ.

Tình huống lúc này giống như bạn bè qua mạng hẹn gặp nhau ngoài đời vậy đó."

Vào đi, không phải cô muốn gặp tôi à?"

Giọng nói lạnh lùng hệt như tiếng kim loại va chạm bên trong một căn phòng trống, âm thanh hệt như trong trò chơi, nó khiến Phù An An nhớ lại những ký ức về Phó Ý Chi khi còn ở trong trò chơi.

"Phó, anh Phó?"

Phó Ý Chi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Phù An An đang thò đầu ra nhìn vào phòng.Phó Ý Chi liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng ừ một tiếng.Phù An An cũng ngạc nhiên nhìn Phó Ý Chi, không ngờ ông chủ lại đẹp trai như vậy.

Vẻ ngoài dịu dàng anh tuấn như ngọc, hoá ra thật sự có người có thể dùng những từ này để miêu tả.Trong phòng im lặng một phút.Phù An An nhìn người đến ngẩn ngơ, còn Phó Ý Chi thì đang chờ cô lên tiếng.Kết quả chờ đến nửa ngày."

Không phải cô muốn gặp tôi sao?

Giờ gặp rồi đó, có gì muốn nói không?"

Phù An An tỉnh lại và trả lời một cách thành thật: "Tôi cũng không có gì để nói, tôi chỉ muốn làm quen với anh mà thôi."

Thuận tiện ôm đùi luôn.Phó Ý Chi: "Tôi nghe Nghiêm Sâm Bác nói, hiện tại cô đang sống một mình?"

"Ừm."

Phù An An gật đầu, đồng thời tự hỏi Nghiêm Sâm Bác nói lúc nào?

"Cô đi làm chưa?"

Phù An An lắc đầu: "Tôi đang là sinh viên năm hai, trường đại học của tôi ở ngay thành phố S."

Phó Ý Chi trầm mặc một lát rồi nói: "Trước hết cô cứ dọn đến biệt thự ở đi, những chuyện còn lại cứ Nghiêm Sâm Bác sắp xếp, có vấn đề gì thắc mắc cô có thể đi hỏi anh ta."

Vừa nói, Phó Ý Chi vừa nhấn vài dãy số trên điện thoại trước mặt mình.Nghiêm Sâm Bác mới vừa đi đã nhanh chóng quay trở lại, anh mở cửa ra và gật đầu với Phù An An, "Cô Phù, xin mời đi theo tôi."

Động tác rất nhanh, Phù An An đi theo Nghiêm Sâm Bác được nửa đường mới nhớ ra mục đích khi đến đây của mình."

Anh Nghiêm, lần này tôi đến đây chỉ muốn được ôm đùi...

à không, tôi chỉ muốn gặp anh Phó, không có ý định ở lại qua đêm."

Cô cũng không phải loại con gái tuỳ tiện ở lại nhà của một người đàn ông xa lạ.

"Cái này hơi khó, nếu cô muốn ôm đùi trong game, cô Phù, cô nên nghe lời ngài Phó đi.

'Mang' không phải là nơi ai cũng có thể gia nhập đâu."

"Hả?

'Mang' là cái gì?"

Phù An An sững sờ.Nhìn thấy phản ứng của Phù An An, Nghiêm Sâm Bác có hơi ngạc nhiên, cô ấy thậm chí còn không biết về "Mang", làm sao cô ấy có thể được Phó Ý Chi lựa chọn?"

Cô Phù, cho phép tôi hỏi, không biết cô đã trải qua mấy vòng chơi rồi?"

Nghe vậy, Phù An An trợn to hai mắt, run rẩy đưa hai ngón tay lên."

Anh cũng... là một người chơi sao?"

Phù An An thật sự rất kinh ngạc.Nghiêm Sâm Bác cũng khá bất ngờ, nhưng anh đã che giấu nó rất tốt."

Tất nhiên, tổ chức 'Mang' do ngài Phó thành lập bao gồm những người chơi trong trò chơi sinh tồn, cô Phù chỉ mới tiếp xúc với trò chơi nên không biết cũng là chuyện bình thường.

'Mang' đã thành lập được ba năm và thành viên của tổ chức hiện tại có khoảng một nghìn người."

Không nghĩ tới.Phù An An nghe vậy thì sửng sốt, nhìn quanh thấy biệt thự trống không, đến trăm người cũng không có."

Không phải tất cả mọi người đều ở đây."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 75: Thế giới hiện thực (5)


Thế giới hiện thực (5): Chính thức trở thành một đàn em

Nghiêm Sâm Bác vừa dẫn cô vào thang máy đi lên tầng 5 vừa giải thích.

"Ngày nào cũng có người tham gia trò chơi, ngày nào cũng có người phải chết.

Chỉ có một trăm thành viên cốt lõi, và chỉ có bốn người được sống trong biệt thự này, cộng thêm tiên sinh nữa.

Ồ không, bây giờ chúng ta đã có thêm An An rồi.

Tôi thấy gọi là cô Phù thì có hơi xa cách, tôi có thể gọi cô là An An không?"

Nghiêm Sâm Bác cuối cùng cũng dừng lại, anh vừa nói vừa mở cánh cửa trước mặt mình ra.

"Ồ, tốt."

Phù An An gật đầu, "Vậy tôi sẽ gọi anh là anh Nghiêm."

"Đương nhiên có thể."

Nghiêm Sâm Bác cười cười.

"Đây là phòng của em.

An An, em nghỉ ngơi một chút đi, còn ba người nữa, lúc ăn tối anh sẽ giới thiệu bọn họ cho em làm quen.

Nếu trong phòng còn thiếu thứ gì, cứ nói dì Ngô mua cho nhé, bà ấy là bảo mẫu phụ trách tầng này.

Em còn thắc mắc gì nữa không?"

Nghiêm Sâm Bác làm việc quá chu đáo, thật sự không tìm ra vấn đề gì quá lớn, "Đúng rồi anh Nghiêm, anh có biết đại thần đánh thuê là gì không ạ?"

"Cái này à."

Nghe thấy từ này, Nghiêm Sâm Bác khẽ nhướng mày, "Đại thần đánh thuê là một từ dùng để ám chỉ một nhóm người chơi cao cấp ở trong trò chơi, những người này sẽ dẫn dắt những người chơi mới vượt qua những vòng chơi.

Loại người chơi cao cấp này vẫn luôn đông khách, ngoài ra ở trong trò chơi phải có vận may lắm mới có thể gặp được.

An An muốn tìm cao thủ như vậy để giúp mình vượt ải sao?"

"Không có."

Phù An An lắc đầu, "Chỉ là có chút tò mò khi nhìn thấy những từ này trên diễn đàn sinh tồn mà thôi."

Huống chi chi phí còn kếch xù, cô không trả nổi đâu.

"Không có thì tốt."

Nghiêm Sâm Bác cười sờ đầu của Phù An An.

"Tuy ngài Phó không phản đối đối việc thuê lính đánh thuê một cách rõ ràng, nhưng anh ấy cũng không thích cấp dưới không có năng lực cũng như đầu óc.

Anh còn có việc, đi trước nhé."

...

Đây là lần đầu tiên Phù An An đến nhà người khác, đi loanh quanh cũng không tốt, vì thế cô cũng không hề xuống lầu cho đến khi ăn tối.

Lúc này, trên chiếc bàn dài đã có bốn người đang ngồi, trong đó có ba người là những gương mặt xa lạ.

Ba người bọn họ đều là thanh niên, một người tóc cắt ngắn, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Một người có đôi mắt đào hoa, mặc dù không đẹp như Phó Ý Chi nhưng đôi mắt của anh ta dường như có thể phóng ra điện.

Thoạt nhìn anh ta không khác gì tay ăn chơi thích quanh quẩn ở những nơi sắc tình.

Người cuối cùng đang cầm một chiếc máy tính, diện mạo của anh ta vô cùng bình thường, ngón tay không bao giờ rời khỏi bàn phím dù chỉ một giây.

Cho đến khi người đàn ông mắt đào hoa nhìn thấy Phù An An đi xuống, anh ta khẽ huýt sáo.

"Nghiêm Sâm Bác, đây chính là người bạn nhỏ mà boss mới thu về sao, rất dễ thương."

Người đàn ông có đôi mắt đào hoa nói xong, hai người đàn ông còn lại cũng ngẩng đầu lên cùng lúc.

Đây chắc là ba tâm phúc khác của Phó Ý Chi mà Nghiêm Sâm Bác từng nói trước nói.

"An An xuống đây."

Nghiêm Sâm Bác thấy vậy thì đứng lên, "Tới đây, tôi giới thiệu một chút.

Ba người này chính là ba người mà tôi đã nói hồi chiều.

Chương Tân Thành, Tô Sầm, Từ Thiên."

Trong khi nói chuyện, ba người bị gọi tên cũng đứng dậy, lần lượt đưa tay ra.

"Từ Thiên."

Người đàn ông cầm máy tính nói.

"Chương Tân Thành."

Đây là người đàn ông đầu đinh.

"Tô Sầm."

Đây là một người đàn ông có đôi mắt hồ ly.

Phù An An bắt tay từng người một, ngoan ngoãn gọi anh trai.

Chỉ có duy nhất đến chỗ Tô Sầm, người này không chỉ có vẻ ngoài yêu diễm, con người cũng có vẻ xấu xa.

Sau khi bắt tay, đầu ngón tay của anh ta như có như không mà vuốt ve bàn tay của cô một cái.

Phù An An nhanh chóng rút tay lại và lùi về sau một bước.

Biết Tô Sầm là người như thế nào, khi thấy hành động của anh ta, Nghiêm Sâm Bác lập tức nhìn anh ta cảnh cáo, "Tô Sầm, An An là người mà tiên sinh bảo tôi mang tới."

Cô ấy không phải là người mà anh ta có thể thoả sức trêu hoa ghẹo bướm như ở bên ngoài.

"À."

Tô Sầm nghe vậy thì lập tức thu hồi vẻ mặt vô liêm sỉ của mình lại, "An An, anh Tô chỉ trêu em thôi, em đừng để ý."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 76: Thế giới hiện thực (6)


Có Nghiêm Sâm Bác nhắc nhở, Tô Sầm đã an phận hơn nhiều.

Lúc này, hai người còn lại cũng tò mò nhìn về phía Phù An An.

Là người chơi do boss dắt về, chắc cô cũng là một cao thủ.Nghĩ tới đây, Tô Sầm nghiêm túc hỏi: "An An đã vượt qua mấy vòng chơi rồi?"

"Tôi là người mới, mới vượt qua hai vòng chơi."

"Hai, hai vòng?"

Ngoại trừ Nghiêm Sâm Bác đã biết, những người khác đều sửng sốt một chút."

Chuyện gì vậy?"

Phù An An ngồi ở trên ghế, cảm thấy có chút khó hiểu, mới qua hai vòng thì không có tư cách ngồi ăn cùng bọn họ hay sao?Ánh mắt của Tô Sầm từ đứng đắn trở nên thâm sâu.Khoé miệng anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Không có gì."

Không có gì mới lạ...Vượt qua ít nhất năm vòng trò chơi là điều kiện cơ bản để trở thành thành viên cốt cán của Mang, đây là quy tắc do boss tự mình đặt ra.Hôm nay lại phá lệ...Chẳng lẽ Phó gia hơn hai mươi năm thanh lãnh như băng, bỗng nhiên một buổi sáng cây vạn tuế lại ra hoa sao?Tô Sầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo và tròn xoe của Phù An An, rất giống một chú mèo con đắt tiền nào đó.Anh ta không ngờ người đó lại thích kiểu như thế này.Thấy bọn họ đột nhiên trở nên yên lặng, Phù An An cảm thấy có gì đó không đúng, "Bọn anh hiện tại đã vượt qua mấy vòng rồi?"

"Tôi mười một vòng."

Tô Sầm cười nói: "Từ Thiên chín vòng, Tân Thành mười vòng."

Phù An An nghe vậy thì có chút ngây ngốc, cô nhìn Nghiêm Sâm Bác đang ngồi ở bên cạnh."

Lão Nghiêm là người có nhiều điểm nhất ở đây ngoài Phó tiên sinh.

Anh ấy đã vượt qua mười bốn vòng."

Tô Sầm nhẹ nhàng bổ sung một câu.Nghiêm Sâm Bác vẫn giữ vẻ tươi cười đó.

Cô thậm chí còn không so được với số lẻ của người ta, mới vượt qua hai vòng chơi, cô thật sự không xứng ăn cơm cùng bọn họ."

Xin chào mấy vị đại ca, hôm nay em đến đây khá là đường đột cho nên không kịp mang theo quà ra mắt, chúng ta làm quen lại từ đầu đi."

Phù An An đứng dậy và cúi chào từng người: "Nếu mấy anh gặp em trong trò chơi, hãy mang em theo với."

Cô còn tưởng mình đang ôm một cái đùi vàng, không ngờ phía sau đùi vàng lại khuyến mãi thêm mấy cái đùi khác.Quả nhiên người lợi hại thích chơi cùng với người lợi hại, cái loại không lợi hại như cô bị kẹp ở giữa đám người này cũng quá lúng túng rồi.Mọi người đều bị dáng vẻ nịnh hót của Phù An An chọc cười.Trước đó chỉ có bốn người bọn họ, cộng với lão đại như một tảng băng lớn, biệt thự trở nên buồn tẻ hơn nhiều.Bây giờ có thêm một cái em gái nhỏ như thế, khó tránh khỏi việc muốn trêu chọc."

Em muốn biết ngài Phó đã vượt qua bao nhiêu vòng chơi rồi không?"

Tô Sầm cười hỏi."

Bao nhiêu?"

Phù An An cũng rất tò mò."

Anh không biết."

Tô Sầm lắc đầu, "Chuyện này luôn là một bí ẩn chưa được giải đáp trong tổ chức, ngay cả Nghiêm Sâm Bác cũng không rõ ràng về nó."

"Ồ."

Vậy anh hỏi tôi làm gì?

Phù An An không thể hiểu được."

Tất nhiên là bọn anh cũng muốn biết, hay là bạn nhỏ An An đi hỏi đi!"

Tô Sầm đúng là đang đợi cô mắc câu.Phù An An lắc đầu, "Tại sao anh không đi?"

Một đám thân tín còn không hỏi được bí mật này, chẳng lẽ người mới như cô có thể hỏi được sao?"

Được rồi, đừng trêu An An nữa."

Nghiêm Sâm Bác đứng một bên cuối cùng cũng lên tiếng.

Nói xong, anh lập đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng.Phù An An cầm thẻ ngân hàng, có hơi khó hiểu."

Đây là thẻ lương."

Nghiêm Sâm Bác cười nói, "Tiền tệ trong trò chơi giống như trong thực tế, tất cả các thành viên cốt lõi đều có thẻ khẩn cấp, bên trong có 50 vạn."

Khi Phù An An nghe thấy điều này, miệng cô há to thành hình chữ "O".Mỗi thẻ là 50 vạn, vậy 100 thành viên cốt cán sẽ là 50 triệu, boss cũng quá hào phóng rồi.Vừa định nói chuyện, Phó Ý Chi đã đi xuống từ trên lầu.Đại sảnh đang bàn tán xôn xao lập tức yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Phó Ý Chi.

Người đàn ông không giận mà uy, ngồi xuống liếc mắt nhìn người ở hai bên bàn dài, "Ăn cơm đi."

Lễ nghi trên bàn ăn của bọn họ đều vô cùng tốt, Phù An An nhìn hai bên một chút, tiếp đó vùi đầu ăn đồ ăn của mình.Bữa tối qua được một nửa, Phó Ý Chi ngẩng đầu lên hỏi, "Từ Thiên, chuyện mà tôi bảo cậu điều tra đã tới đâu rồi?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 77: Dưới Bầu Trời (1)


"Boss, địa chỉ kia đã bị mã hoá, cuối cùng tôi cũng lần ra địa chỉ đó là ở nước ngoài."

Từ Thiên lại mở máy tính đang đặt ở bên cạnh ra, gõ lạch cạch vài cái."

Tôi đã gửi cho anh các thông tin cụ thể qua email."

"Ừm."

Hai người nói chuyện lời ít mà ý nhiều.Tiếp đó Phó Ý Chi nhìn về phía Chương Tân Thành và Tô Sầm, sau bữa ăn thời gian làm việc lúc nào cũng mãnh liệt và cấp tốc.Phù An An chỉ nghe thấy mọi người nói blah blah gì gì đó, tiếp đó Phó Ý Chi chỉ cần nói "ừm, tốt, không được", mỗi lần nói đều không vượt quá năm chữ.Kiểm tra thời gian, một giờ đã trôi qua, mấy người kia rốt cuộc cũng nói xong, trên bàn ăn yên tĩnh trong chốc lát.

Phù An An quay đầu rời khỏi điện thoại, ánh mắt vừa vặn đụng phải Phó Ý Chi."

Chương Tân Thành, sắp xếp một khóa huấn luyện thể chất, về sau, chuyện rèn luyện thể chất cho Phù An An sẽ do anh phụ trách."

"Được."

Chương Tân Thành nhìn Phù An An, mặt không thay đổi đáp ứng.Mới chạm mặt nhau có một chút, Phù An An đã có thêm một buổi rèn luyện thể chất bất ngờ, điều này khiến cô cảm thấy choáng váng."

Rèn luyện thân thể là như thế nào?"

"Đó là đào tạo chuyên nghiệp về chiến đấu, bắn súng,..."

Tô Sầm trả lời."

Tân Thành từng là quán quân cuộc thi lực lượng đặc biệt do Liên Hợp Quốc tổ chức, thông thạo chiến đấu, bắn súng và các hoạt động khác nhau, có thể xem là chuyên gia trong lĩnh vực này.

Được anh ấy hướng dẫn thì em rất là may mắn đó."

Phù An An nghe xong thì kinh ngạc nhìn anh ta một cái, không nghĩ tới tùy tiện chọn một người lại mạnh như vậy."

Vậy tôi có thể trở thành cao thủ võ lâm sao?"

Từ nhỏ đến lớn, siêu sao phim hành động Lý Tiểu Long chính là thần tượng của cô đó!Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Phù An An, Tô Sầm âm thầm cười: "Ngày mai em sẽ biết."

Ngày hôm sau, Phù An An mới biết vẻ mặt hả hê đó đại diện cho điều gì.Võ lâm cao thủ không phải dễ làm như vậy.

Chương Tân Thành rất lợi hại, cũng cực kỳ nghiêm túc.

Không một chút nào vì Phù An An là con gái mà nương tay, vừa bắt đầu chính là huấn luyện cấp bậc địa ngục.Liên tục vài ngày, toàn bộ biệt thự đều là tiếng quỷ khóc sói gào của Phù An An."

Thầy Chương, em không tập luyện nữa."

"Thầy Chương, em thật sự chạy không nổi nữa rồi."

"A!

Mẹ ơi, con muốn về nhà!" m thanh này truyền vào lỗ tai của Phó Ý Chi đang ở trên lầu, anh để văn kiện xuống nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy Phù An An đang đứng trung bình tấn thì nhíu mày."

An An thật hoạt bát và tràn đầy năng lượng.

Sau khi tập luyện cả buổi sáng, cô ấy vẫn còn nhiều năng lượng như vậy."

Nghiêm Sâm Bác đứng bên cạnh ở anh vừa cười vừa nói."

Ồn ào."

Phó Ý Chi đưa tay nhéo nhéo mũi, nhàn nhạt phun ra hai chữ.

Lúc đó anh thực sự đánh mất lý trí nên mới nhờ Nghiêm Sâm Bác đưa cô ấy về đây.Vừa nói dứt lời, trước mặt đột nhiên trở nên tối sầm, một cảm giác quen thuộc đột nhiên ập đến, trước mặt anh xuất hiện một hàng chữ.【 Chào mừng trở lại trò chơi sinh tồn, vòng này sẽ có 20.000 NPC và 9 người chơi cùng chơi với bạn.

Hãy cố gắng sống sót trong 30 ngày.

Trò chơi lần này: Dưới Bầu Trời.】Phó Ý Chi nhìn chữ viết, đứng yên tĩnh tại chỗ chờ đợi.Không gian xa lạ màu trắng biến mất, bây giờ anh đang đứng ở một thị trấn nhỏ xa lạ.Trong biệt thự xa hoa, Phó Ý Chi đột nhiên ngồi ở trên ghế làm việc từ từ nhắm hai mắt, xem ra là anh đã bị kéo vào trò chơi.

Nghiêm Sâm Bác nhìn nhiều thành quen, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi phòng.Một bên khác, dưới lầu tựa hồ cũng xuất hiện tình trạng giống như vậy.Chương Tân Thành bế Phù An An đã ngủ say vào phòng: "Cô ấy đã vào trò chơi."

Nghiêm Sâm Bác từ trên lầu xuống dưới, chỉnh lại kính mắt: "Boss cũng vào trò chơi rồi."

Từ Thiên đang ở trong đại sảnh nghe xong lời nói của hai người thì sững sờ, "Mẹ kiếp, không thể nào trùng hợp như vậy chứ?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 78: Dưới Bầu Trời (2)


Đúng là trùng hợp.Sau khi đọc lời nhắc nhở, Phù An An cũng bước vào thị trấn nhỏ.Phong cảnh nơi đây đẹp như tranh vẽ, thị trấn nằm giữa non xanh nước biếc, ngoài dân cư còn có rất nhiều du khách đến và đi.Nơi đây dường như đang tổ chức lễ hội, trên một biểu ngữ có viết:【Thị trấn Hoa Điền [1], mời bạn đến vào Tết Trung Thu và tận hưởng bầu không khí thơm ngát nhất.】[1] Hoa Điền: Cánh Đồng HoaPhù An An đi vào trấn nhỏ, phát hiện thị trấn này đúng như tên gọi của nó.

Các cánh đồng đều được trồng hoa, một số loài hoa không phải trong mùa cũng đang thi nhau nở rộ.Trấn nhỏ muôn màu muôn sắc, không khí ngập tràn hương hoa vô cùng sôi động và náo nhiệt.Giống như đang lạc vào tiên cảnh ở nhân gian.Dọc đường cũng có nhiều địa điểm mua bán đặc sản như bánh hoa tươi, trà hoa và cả mật hoa.Ngoài những cái đó, Phù An An còn tận mắt nhìn thấy một người rao bán không khí."

Tới tới tới, nhìn một chút, nhìn một chút, không khí đặc biệt của thị trấn Hoa Điền, không khí được khai thác lúc bốn giờ sáng từ trong những cánh đồng hoa diễm lệ nhất, có đủ mùi vị từ hoa hồng, hoa anh đào, tulip,... cái gì cũng có."

Người bán rong đang ngồi trên ghế tựa nghịch điện thoại di động, bên cạnh có một chiếc loa hỏng đang la hét.Làm ăn buôn bán lớn thật đó, cái gì cũng có thể bán.Hôm nay nhìn thấy phiên bản live-action mua bán không khí, Phù An An thậm chí không biết nên nói gì.Thấy Phù An An đứng trước mặt mình một lúc lâu, người bán hàng ngồi dậy, lấy bình dưỡng khí ra và lắc lắc."

Em gái, em có muốn một bình không?

Trong thành phố nơi nào có không khí trong lành như vậy!

Một bình chỉ có 50 tệ, em có thể hít nửa tiếng."

Phù An An lắc đầu và vội vã bỏ đi, ai muốn chứ cô thì thật muốn chửi bậy.Ai mà ngu như thế, bỏ ra 50 tệ chỉ để mua một bình không khí.Trong túi của cô có thẻ ngân hàng 50 vạn, mặc dù hiện tại cô không thiếu tiền nhưng Phù An An vẫn muốn dành số tiền này để thuê một chiếc xe đạp đi vòng vòng và ăn thức ăn ngon hơn.Phải nói nếu đây không phải là một trò chơi thì chắc chắn chỗ này là một địa điểm check-in du lịch cực chất.Phù An An cưỡi xe đến trung tâm thị trấn.

Dọc đường đi có rất nhiều phòng cho thuê nhưng một đêm thấp nhất cũng tốn 300 tệ.Cộng thêm 50 tệ mua không khí, Phù An An thuê một căn phòng với giá 350 tệ một đêm, khu vực du lịch có giá cả quả thật rất cao.Sau khi tiêu tiền, Phù An An cảm thấy có hơi đau lòng.Sau đó cô nằm ở trên giường thở dài thườn thượt, lấy notebook ra và bắt đầu tỉ mỉ viết kế hoạch.Đi tìm không gian, sưu tập vật tư và những tin tức hữu dụng.Trải qua hai trò chơi, Phù An An đã có một kế hoạch khoa học và hệ thống cho những việc cần làm trong giai đoạn đầu của trò chơi.Viết xong kế hoạch, cô mang ba lô và tiền ra ngoài, giống như một du khách đeo ba lô đi du lịch bên ngoài.

Trông thấy món gì ăn ngon thì mua một chút, ghé thăm nhà thuốc, luôn chú ý đến tin tức trên Internet.Ừm...

Không tìm thấy bất kỳ tin tức nào có ích.Hầu hết các tin tức đều ca ngợi môi trường bên trong thị trấn nhỏ Hoa Điền tốt như thế nào, người dân trong thị trấn hạnh phúc ra sao, mức sống trong thị trấn cao như thế nào, thậm chí không khí còn trong lành hơn bên ngoài.Phù An An cắn bánh hoa tươi lắc đầu, không có thông tin nào thật.Mặc dù đã lang thang cả buổi chiều nhưng cô không hề thu được bất kỳ manh mối nào.

Trở lại nhà trọ, Phù An An đột nhiên nghĩ đến tên trò chơi...Lần thứ nhất, trò chơi có tên là Lễ Hội Ngoài Khơi, mấu chốt tin tức nằm ở số lượng NPC.Lần thứ hai, tên trò chơi càng đơn giản và thô bạo hơn, gọi là Thành Phố Hải Ly, mấu chốt tin tức ngay ở cái tên của nó.Lần này trò chơi cũng không có những địa danh cụ thể, nhưng tên trò chơi là "Dưới Bầu Trời".Bầu trời, cái tên có đề cập đến bầu trời.Dưới bầu trời...

A a a.

Có cái gì ở dưới bầu trời sao?Đêm hôm khuya khoắt, Phù An An mang dép chạy ra ngoài nhìn lên bầu trời, trăng đêm nay không tròn lắm nhưng có rất nhiều sao.
 
Back
Top Bottom