Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy Tật

[Edit - Hoàn] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy Tật
410. Nhiệm vụ đặc thù (17): Sau này sẽ không làm vậy nữa.


Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết rất là dở khoản nhận biết cảm xúc của con người....

Và kể cả khi Giới Chu Diễn không phải con người, cậu cũng không mấy nhạy cảm với tâm trạng của hắn.Thiếu niên nghi hoặc nghiêng đầu, Giới Chu Diễn đã không chịu được.Trước giờ hắn chưa bao giờ che giấu tình cảm của bản thân với Nguyên Dục Tuyết, luôn thành thật và ngay thẳng, lập tức "lên án"."

Cậu định...

Tự hủy."

Giọng hắn trở nên đè nén.Người khác nghe sẽ chỉ thấy âm thanh này rét lạnh đầy uy hiếp, như là tiếng đục lỗ trong băng, cứng rắn vô cùng.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại cảm thấy Giới Chu Diễn có vẻ...

Sợ hãi?Hoặc là ấm ức.Cậu vô thức ngẩng lên muốn nhìn hắn, nhưng nghĩ tới lời dặn lại rủ mắt, nghiêm túc nói: "Không phải là tự hủy toàn thân."

Cậu đã hiểu Giới Chu Diễn cũng đang lo lắng cho mình, rành rọt giải thích: "Chỉ là kích hoạt chương trình tự hủy bên tay trái, về sau có thể tiến hành chữa..."

Chưa nói hết câu, tay trái đã bị Giới Chu Diễn nắm.Cậu ở trong bóng đêm, bóng đêm đang hôn cậu."..."

"Tôi sẽ rất đau khổ."

Giới Chu Diễn nhấn mạnh từng chữ."

Tay trái hay là bất cứ bộ phận nào, tôi đều không muốn cậu bị tổn thương."

Ngôn ngữ nhân loại vốn trúc trắc giờ phút này lại thông thuận vô cùng.

Giới Chu Diễn nghiêm nghị nói, dù có phải nói cả trăm cả ngàn lần hắn vẫn sẽ nghiêm túc lặp lại từng chữ, rất dứt khoát."

Nguyên Dục Tuyết, tôi sẽ lo cho cậu."

"Tôi không muốn cậu bị tổn thương."

Bóng tối thuần túy sinh ra từ vực thẳm tội ác phân tách thành từng luồng khí, luyến lưu vô vàn, đồng thời cũng như xúc tu vươn ra kéo sự sống vào vùng đất tử vong, ôm chặt lấy người con trai mảnh mai: "...

Đừng."

"Đừng sử dụng chương trình tự hủy."

Đừng làm tổn thương bản thân.Đây là một yêu cầu Nguyên Dục Tuyết không thể đồng ý.Cậu là người máy được nghiên cứu ra để dùng cho chiến tranh, mỗi bộ phận trên người được thiết kế như một món vũ khí hủy diệt.

Và hệ thống tự hủy là thứ có tính hủy diệt cao nhất, nó có thể mang lại lực sát thương lớn đến khó có thể tưởng tượng.Điều này khiến bản thân Nguyên Dục Tuyết dù ở đâu, đi đến đâu, cậu vẫn sẽ luôn là món vũ khí đáng sợ nhất.Từ bỏ sử dụng chương trình tự hủy gần như là đi ngược với điều lệnh được lập trình trong hệ thống của cậu.Cậu không được phép đồng ý.Bóng tối không thể thấy, cảm nhận được tâm trạng u uất của chủ nhân, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, bao trùm Nguyên Dục Tuyết."

Tại sao?"

Cuối cùng cậu hỏi.Giọng điệu rất bình thản, nó là hỏi thăm, cũng là một sự thăm dò kín đáo.Bóng tối đang độc chiếm báu vật của mình nghe được, nỗ lực thu hồi bản tính ngang ngược.

Hắn im lặng vài giây rồi cũng bình thản đáp lại."

Vì cậu là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mọi thứ."

Giới Chu Diễn không biết cái gì là dỗ ngọt, ngôn ngữ con người vẫn luôn là thử thách với hắn.

Nhưng hắn thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ trong lòng mình, như một lời tỏ tình thầm lặng."...

Hiểu rồi."

Nguyên Dục Tuyết gật đầu: "Tôi hứa với cậu."

Thiếu niên nhẹ nhàng đồng ý.Nếu Nguyên Dục Tuyết đang ở phòng thí nghiệm trong thế giới cũ, đây sẽ là một sự kiện chấn động gây rối loạn toàn cầu ---Cậu không biết nói dối.

Nếu đã hứa, Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ giữ lời, không bao giờ sử dụng chương trình tự hủy nữa, dù đó là việc vi phạm bản năng của cậu.

Vào giây phút ấy Nguyên Dục Tuyết đã vi phạm bản năng, vi phạm thiết lập chương trình.

Cậu gỡ bỏ trói buộc, ở trong phó bản này, lặng lẽ đưa ra sự thay đổi phá vỡ mọi định luật.Cậu vốn đã là một sản phẩm lỗi, Nguyên Dục Tuyết nghĩ, vậy hỏng thêm chút nữa cũng không sao.Cậu vi phạm bản năng nghĩ rằng...

Mình có thể là một thứ quan trọng.Luồng khí đang hỗn loạn nguy hiểm dường như được vỗ về, ngưng tụ thành hình thái ổn định.Giới Chu Diễn nhìn Nguyên Dục Tuyết rất lâu, dùng cách thức đặc biệt của hắn để kiểm chứng lời cậu nói, sau đó khóe môi cứng đờ nhếch lên.

Nhận ra Nguyên Dục Tuyết không thể thấy nụ cười của mình thì lập tức điều chỉnh.Nhưng hắn vẫn nhìn cậu.

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, bóng tối tiếp tục nói: "Tôi đã khôi phục ký ức."

Nhẹ nhàng ném ra một quả bom.Cơ mà người nhận quả bom này lại không hề có phản ứng gì đặc biệt.

Nguyên Dục Tuyết "ừ" một tiếng, sau đó bảo: "Tốt quá."

Giới Chu Diễn bổ sung: "Là tất cả kí ức, không chỉ là phần liên quan tới cậu."

Mỗi lần gặp nhau trong phó bản, dường như Giới Chu Diễn sẽ luôn mất kí ức.Không chỉ là kí ức về Nguyên Dục Tuyết, thậm chí tên mình và các loại "thường thức" cũng quên sạch.

Quá khứ của hắn gần như trống rỗng.Và mỗi lần Nguyên Dục Tuyết đều nói cho hắn biết ---Cậu là Giới Chu Diễn.Cũng dạy cho hắn "thường thức".Nhưng ngoài cái tên ra, Nguyên Dục Tuyết không thể cung cấp "quá khứ" cho Giới Chu Diễn, vì chính cậu cũng xa lạ với lĩnh vực này, Giới Chu Diễn chưa từng kể.

Bây giờ...Hắn nhớ ra rồi.Hay đúng hơn là đã khôi phục.Giới Chu Diễn cúi xuống thì thầm với cậu.Hơi thở ấm áp phả vào vành tai thiếu niên, Nguyên Dục Tuyết phát hiện âm thanh của hắn giống như vang lên trong đầu mình....[Khách Sạn Tránh Tai Ương tồn tại là vì tôi.]--- Nó được sinh ra vì Giới Chu Diễn.Chỉ có sức mạnh của "Thần" mới có thể ngăn chặn phần lớn oan hồn ác quỷ ở thế giới này làm loạn, tập trung chúng về một khu vực.

Chúng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, đêm đến mới được khôi phục một phần sức mạnh, chứ không phải hoành hành ăn mòn thế giới yếu ớt này, tạo thành quỷ vực chốn nhân gian.[Nó cũng lợi dụng "khách sạn", cắt giảm một phần sức mạnh của tôi.]--- Nguyên Dục Tuyết nhạy bén chú ý tới "nó".Phải trấn áp một lượng ác quỷ khổng lồ như vậy, tất nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh.Nguyên Dục Tuyết lờ mờ đoán được.

Bị cắt giảm sức mạnh không phải chuyện tốt với Giới Chu Diễn...Hắn chăm chú nhìn cậu, cực kì chăm chú, giống như vực sâu rét lạnh tăm tối bỗng bùng lên ánh lửa cháy bỏng.[Tôi rời khỏi, trật tự của khách sạn sẽ sụp đổ.]Hậu quả của việc trật tự sụp đổ, các người chơi đã được trải nghiệm rồi.[Tôi không muốn đi, nhưng vì có dấu hiệu rơi vào trạng thái ngủ say...] Giới Chu Diễn cân nhắc từ ngữ của mình, cuối cùng chỉ có thể dùng vài chữ đơn giản để khái quát: [Tôi sợ bản thể sẽ tỉnh lại.]Hắn có vẻ không cam tâm, nhấn mạnh từ mấu chốt...[...

Rất sợ.]Nguyên Dục Tuyết mất một lúc mới hiểu được.

Giới Chu Diễn không "sợ" bị tước đi sức mạnh hay bị chia cắt, cũng không sợ rơi vào trạng thái ngủ say, mà là...Cậu nhìn xuống, hiếm hoi cảm thấy áy náy."

Xin lỗi."

Nguyên Dục Tuyết thì thầm."

Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa."

Dù đã hứa một lần, Nguyên Dục Tuyết không ngại lặp lại hành vi thiếu hiệu suất này.Khó mà nói Giới Chu Diễn có cố tình tỏ vẻ đáng thương không, dù đúng là hắn muốn "làm nũng" với Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng giờ cõi lòng như bị dao đâm, đau đớn vô cùng.
 
[Edit - Hoàn] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy Tật
411. Nhiệm vụ đặc thù (xong)


411.

Nhiệm vụ đặc thù (xong): "Đừng vội đau khổ.

Cậu nói cho bọn tôi biết đi...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Edit: RyYết hầu khẽ chuyển động.Đôi mắt trong bóng tối trở nên u ám hơn.Giới Chu Diễn rung động, tim đập nhanh, đau nhói.

Đủ loại cảm xúc kì diệu giao hòa, hóa thành dấu vết chân thật, thân thiết cọ xát với cơ thể Nguyên Dục Tuyết."

Nguyên Dục Tuyết..."

Hắn khe khẽ gọi, dùng giọng nói quen thuộc gọi tên cậu.

"Thế giới này..."

Có vẻ Giới Chu Diễn định tiết lộ thông tin quan trọng, nhưng hắn mới mở miệng, không gian xung quanh bỗng xảy ra biến động.Những tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, giống như khi núi lửa chuẩn bị phun trào, dung nham chuyển động khiến mặt đất nứt ra.

Âm thanh ấy nhỏ, lại khiến người ta bất an...Là tiếng không gian đang vỡ vụn.Sắc mặt Giới Chu Diễn lập tức lạnh như băng.Hắn nắm tay Nguyên Dục Tuyết, sự thân mật này càng khiến hắn không nỡ buông, nhẹ nhàng nắn vuốt."

Nguyên Dục Tuyết."

Giới Chu Diễn đột nhiên nói: "Xem ra 'nó' không muốn tôi nói cho cậu.

Cậu muốn ra khỏi đây không?"

Đôi mắt đen láy xinh đẹp của thiếu niên chăm chú nhìn vào giao diện đang lơ lửng trước mặt.

Hàng mi cong và khuôn mặt tuyệt trần được màn hình phủ lên một lớp ánh bạc, khiến vẻ đẹp càng thêm sáng trong động lòng người, hút hồn vạn vật.Nguyên Dục Tuyết ngây ra, nãy giờ không lên tiếng, mãi tới khi Giới Chu Diễn hỏi thăm, thiếu niên mới nhẹ nhàng đáp: "Có."

Vừa rồi giao diện hệ thống đột nhiên xuất hiện, rất là không đúng lúc...

Nhưng với người chơi thì đây là chuyện tốt.[Phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương (kết thúc đổi mới)Nhiệm vụ hoàn thành, người chơi đang ở trong kì an toàn, 3 phút sau sẽ được nhảy chuyển về không gian hệ thống.Nhiệm vụ chính: Hoàn thành nhiệm vụ đặc thù]Nhiệm vụ đặc thù tương đồng với tử vong đã được hoàn thành vào khoảnh khắc vừa rồi.Thậm chí hệ thống còn "hào phóng" cho họ 3 phút thời gian an toàn để chuẩn bị, trước khi bị dịch chuyển về không gian hệ thống."

Còn 3 phút an toàn."

Nguyên Dục Tuyết nói.3 phút này đủ để nói chuyện, nếu Giới Chu Diễn muốn đề cập chuyện gì thì đây là thời cơ tốt nhất.

Nhưng hắn biết "nó" đã can thiệp, vậy ngay khi hắn mở miệng, "nó" hoàn toàn có thể trái với quy tắc đưa Nguyên Dục Tuyết về không gian hệ thống ngay.

Muốn ngăn cản hắn thật sự có quá nhiều cách.Ý thức được việc này, trong mắt Giới Chu Diễn thấp thoáng sát ý.Trừ khi hắn có thể hủy diệt "nó" triệt để trước khi "nó" chạy trốn.Tâm trạng tồi tệ ác liệt nhanh chóng bị Giới Chu Diễn vứt sang một bên.Ý thức được Nguyên Dục Tuyết còn đang bên cạnh, hắn không muốn lãng phí thời gian quý báu ít ỏi vào mấy việc râu ria.--- Tâm trạng ổn định lại."

Nguyên Dục Tuyết."

Giới Chu Diễn rất thích gọi tên cậu.

Ba chữ này được mân mê trong môi lưỡi, uốn lượn nhảy nhót theo âm điệu dịu dàng.

Cụm từ này khiến một con quái vật đáng sợ như Giới Chu Diễn cũng thể hiện được sự nhu mì khó tả.Hắn vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình, chỉ là một cục khí đen đặc như bóng tối.

Trong mắt người ngoài thì hắn hiện đang là một con quái vật không thể thăm dò, mọi chi tiết đều bật lên hai chữ "khủng bố".Nhưng quái vật lại thu hồi vũ khí chết người, mềm mại vô hại.Một sợi khí nâng niu đặt lên trán Nguyên Dục Tuyết, nhẹ tựa lông hồng, lành lạnh như cơn gió mát.Nguyên Dục Tuyết chớp mắt.Cậu ý thức được, ngẩng lên giống như muốn đáp lại.

Tay Giới Chu Diễn...

Coi như là "tay" đi, đã dịu dàng trùm lên đôi mắt xinh."

Đừng nhìn."

Giọng hắn buồn buồn.Hắn mất một lúc mới làm dịu được tâm trạng tồi tệ vì bị ép phải chia cách."

Chúng ta sẽ mau chóng gặp lại."

Giới Chu Diễn nói.Nguyên Dục Tuyết: "Ừ."

Sau đó cậu hồn nhiên bảo: "Nhưng mà cậu thả tôi ra trước đi.

Tôi muốn xuống tầng 1..."

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, cố gắng tìm từ để hình dung: "...

Báo bình an?"

Cậu đã hứa với đồng đội là sẽ mau chóng trở lại.Dù nhiệm vụ đã hoàn thành thì lời hứa vẫn còn hiệu lực.Giới Chu Diễn: "..."

Phá hỏng bầu không khí đúng là sở trường của Nguyên Dục Tuyết....Bầu không khí bên phía người chơi không được tốt lắm.Thậm chí là hết sức tồi tệ.Lồng phòng ngự của Nguyên Dục Tuyết về sau yếu dần.

Nó tồn tại vốn là để bảo vệ Số 3, uy hiếp biến mất, nó dễ dàng bị người bên trong phá hủy.Số 3 bước ra, thế giới bên ngoài đã thay đổi...

Đúng hơn là trở lại như bình thường.Cơ quan nội tạng đã trở lại là giếng thang máy, không còn tường thịt nhúc nhích, không còn chất dịch ăn mòn dưới chân.Cảnh tượng con dao màu đen xé mở không gian đẫm máu cũng như một loại ảo giác sản sinh trong lúc hoảng loạn.Những con quỷ bao vây bọn họ trong giếng cũng li kì biến mất.

Y cứ thế nhảy xuống, chỉ cách hành lang tầng 1 một cánh cửa thang máy.

Đạp tung nó ra, một lần nữa trở lại tầng 1, trở lại nhân gian ---Trong cả phó bản, nơi này có thể nói là an toàn nhất.Y thế mà còn sống trở về lãnh địa của người chơi.Nhưng Số 3 không mừng nổi.Một lí do duy nhất, đủ để đánh tan điệu bộ thờ ơ mọi ngày, y buộc phải đối diện với sự thật...Nguyên Dục Tuyết biến mất.Mồ hôi khiến quần áo dính vào sống lưng, cảm giác lạnh lẽo như bị gió độc vườn quanh.

Mặt thanh niên trắng nhởn, lồng ngực khe khẽ phập phồng, nhưng y vẫn thấy khó thở quá.Cảnh tượng lúc đó không ngừng tua lại trong đầu.Nguyên Dục Tuyết bị bóng tối cắn nuốt.Đúng lúc này trước mặt hiện lên một cái khung sáng màu, cùng với tiếng "tinh" nhắc nhở.

Số 3 giật mình, nhăn nhó nhìn lên....

Nhiệm vụ kết thúc?Rõ ràng sống qua nhiệm vụ đặc thù tối thiểu là cấp S, Số 3 lại không mừng rỡ như tưởng tượng.Nhưng cái này khiến cõi lòng chết lặng của y nổi lên gợn sóng ---Nhiệm vụ kết thúc, có phải Nguyên Dục Tuyết đã...

An toàn rồi không?Số 1 đang thăm dò tầng 1, chuẩn bị đi lên trên xem xét cũng giật mình.Gã còn đang suy tư sao bầy quỷ lại biến mất, "bóng tối" mà gã nhìn thấy có phải một kẻ địch còn mạnh hơn mà họ chưa biết tới, nhiệm vụ lần này còn cạm bẫy tử vong gì không.

Sau đó tự dưng được biết...

Nhiệm vụ kết thúc rồi, bọn họ có thể đúng hạn trở về?Não bộ còn chưa kịp suy luận, cơ thể đã tự giác vòng về vị trí cũ.Nỗi khát vọng, nôn nóng trong lòng nói cho gã biết hiện giờ gã muốn nhìn thấy điều gì nhất.Đám Nguyên Dục Tuyết hẳn là đã trở lại nhỉ?...Ông Chú và Bé Năm thấy thông báo nhiệm vụ thành công đột nhiên xuất hiện thì nhìn nhau, tình huống vốn đang có chiều hướng xấu đi bỗng đảo ngược, khiến họ không khỏi sinh lòng chờ mong.Nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy là mọi người...

Đều bình an vô sự đúng không?Các người chơi nhanh chóng tập trung ở khu vực an toàn họ vạch ra.Số 1 đã trở lại.Gần như ngay sau đó là Số 3, cũng trở lại khu vực an toàn.Rõ ràng bình an trở về, ánh mắt y khi giao với đồng đội lại bật lên sự hoảng hốt.

Y mím chặt môi, như người ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức, đứng không vững.Trước kia mà thấy điệu bộ yếu ớt này của Số 3, Bé Năm chắc chắn phải chế nhạo vài câu mới được, ai bảo mỗi ngày y đều là cái kiểu chảnh chó độc mồm không ai bằng đó.

Nhưng giờ cô không cười nổi.

Vì cô ý thức được kết quả tồi tệ nhất có thể đã xảy ra, trái tim tức khắc rơi xuống vực.Thiếu nữ há miệng rồi lại khép, mấy lần như vậy cũng không phát ra được âm thanh.Nhưng cô không nói thì những người khác sẽ nói.Nụ cười luôn có vẻ ngây ngô rạng rỡ trên mặt Số 1 vụt tắt.

Gã vô cảm nhìn Số 3, một lúc lâu sau mới bình tĩnh hỏi: "Nguyên Dục Tuyết đâu?"

Số 3 im lặng.Sự im lặng này đẩy bầu không khí vốn chẳng ra sao theo chiều hướng còn hỏng bét hơn."...

Xin lỗi."

Âm thanh khó khăn vang lên.Mọi người cho rằng Số 1 sẽ điên cuồng xảy ra xung đột với Số 3...

Chính Số 1 cũng cho là như vậy.Nhưng gã ngẩn ra tại chỗ, thẫn thờ.Số 1 không có sức.Gã cũng chẳng có tư cách gì để chỉ trích Số 3...

Họ đều biết Số 3 đã cố gắng, mà gã còn không đi cùng Nguyên Dục Tuyết, giờ nói gì đều là quá đáng và vô lý.Gã không thể thông cảm cho Số 3, cũng không có sức để cãi cọ."...

Không cần."

Lúc lên tiếng gã mới biết hóa ra giọng mình khàn tới như vậy, như thể bị mài mòn."

Anh không cần phải xin lỗi bọn tôi."

Số 1 nói: "Cũng không nên xin lỗi bọn tôi."

Lời này hơi đâm chọc, nhưng Số 1 thật sự nghĩ vậy.Gã không có ý trách móc, nhưng từng lời vẫn ghim thẳng vào tim Số 3.Số 3 không nói gì.Ông Chú thở dài, chậm rãi đi tới bên Số 3, đặt tay lên vai y, nhẹ nhàng nói:"Đừng vội đau khổ.

Cậu nói cho bọn tôi biết đi...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tác giả có lời muốn nói: - by Nguyên Dục Tuyết.
 
[Edit - Hoàn] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy Tật
412. Khu vực an toàn (1): Sắp tới ngày 11/11, đạo cụ được chiết khấu.


Edit: Ry
Xảy ra chuyện gì?Số 3 cảm giác như linh hồn rời xa cơ thể, dùng góc nhìn lạnh lùng của người ngoài quan sát bản thân ---Nơi này chỉ còn một cái xác do bản năng cơ thể chi phối, nên y có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đến tàn khốc, phẳng lặng kể lại những chuyện đã xảy ra."..."

Nghe đến đoạn Nguyên Dục Tuyết muốn hi sinh bản thân để họ có thể rời khỏi phó bản, Ông Chú cũng không kìm lòng được, lặng người không nói nên lời.Mọi manh mối đều chỉ về kết cục tồi tệ nhất.

Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa về.Cậu ấy...Rõ ràng sắp được trở lại không gian hệ thống rồi, họ thậm chí còn vừa hoàn thành nhiệm vụ đặc thù chết chóc.

Nhưng sự sụy sụp lại ngưng tụ trên khuôn mặt mỗi người, họ trông chẳng có gì vui sướng, còn mải đắm chìm trong đoạn kí ức đau đớn nào, biểu cảm dừng lại ở bi thương.Nỗi đau như căn bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng kéo mỗi người xuống đầm lầy.

Rồi đột nhiên, rất nhỏ bé, tiếng lửa cháy lách tách bỗng thu hút sự chú ý của họ.Bé Năm thẫn thờ nhìn sang...

Ánh lửa xanh xanh chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của cô, tạo thành một chấm sáng nhỏ trong đôi mắt u buồn.Nhưng rất sáng.Vô số ngọn lửa màu lam xông ra từ giếng thang máy đã cháy đen, họ dường như thấy được cả không khí bị đốt cháy vặn vẹo, nhiệt độ cũng phả tới.Sợ lửa là bản năng của con người, thế nhưng sự mừng rỡ bùng nổ giờ phút này đã lấn áp thứ gọi là bản năng.

Bé Năm lảo đảo chạy tới, không nhịn được giơ tay muốn chạm vào nó...Vì đó là Lam Diễm của Nguyên Dục Tuyết.Nguyên Dục Tuyết còn sống!Lam Diễm đáng sợ có thể đốt cháy vô vàn quỷ quái giờ có vẻ thật hiền hòa, nhẹ nhàng tránh tay thiếu nữ.Cũng may Bé Năm kịp thời nhận ra đốm lửa bé nhỏ này có lực sát thương hoàn toàn khác với bề ngoài của nó...

Cô ngoan ngoãn lùi lại, nhưng đôi mắt vẫn sáng rỡ.Số 3 và Số 1 cũng kinh ngạc ngẩng lên, ánh mắt khóa chặt vào ánh lửa bập bùng.

Cảm giác mừng như điên, thậm chí còn hơn thế, như bão táp biển động bao trùm lấy họ, khiến họ luống cuống ---Từng đốm lửa leo lên vách tường, dần hợp thành mấy con chữ."

Bình an vô sự".Mà Bé Năm cũng vô thức đọc theo: "Bình an vô sự."

Đây là tin tức Nguyên Dục Tuyết muốn nói cho họ!Cũng là tin tức tốt nhất họ nhìn thấy trong ngày hôm nay.Giới Chu Diễn muốn Nguyên Dục Tuyết ở lại với mình thì tất nhiên Nguyên Dục Tuyết không thể thoát.Huống hồ thời gian hệ thống để lại cho họ cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có 3 phút thôi.Dính với Giới Chu Diễn một lúc đã tốn quá nửa thời gian, giờ chạy về thì cũng quá vội vàng, Nguyên Dục Tuyết dứt khoát điều khiển Lam Diễm ở tầng 1, truyền lại thông tin --- Cậu vẫn bình an.Nếu là Nguyên Dục Tuyết của ngày xưa thì sẽ chẳng bao giờ "săn sóc" như thế.

Mà ngay cả hiện tại thì cậu cũng không rõ nguyên nhân khiến mình làm vậy.

Có lẽ là vì lời hứa, cũng có lẽ là vì cậu đã mông lung nhận biết, chạm được tới tình cảm của con người.Nếu như không báo với họ, có lẽ đồng đội của cậu trong phó bản này...

Sẽ lo lắng.Đây là việc các người chơi đều từng khẳng định với Nguyên Dục Tuyết, và cậu cũng đang dần thay đổi nhận thức.Tảng đá trong lòng biến mất, bên tai cũng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.[Nhiệm vụ kết thúc.

3 giây sau sẽ nhảy chuyển về không gian hệ thống.]Bóng tối tĩnh lặng nháy mắt bao trùm người chơi, hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong tầm mắt họ chính là ánh lửa cháy bỏng.Còn với Nguyên Dục Tuyết là vòng tay của Giới Chu Diễn.Giọng hắn thấp thoáng xa dần, dường như hắn dùng dịch chuyển thời không, xuyên qua loại vật chất xa xăm nào đó, truyền tới tai cậu."

Lần này tôi sẽ không quên."

Giới Chu Diễn nói: "Nhanh thôi..."

Những âm thanh sau đó bị cắn nuốt."...

Ừ."

Nguyên Dục Tuyết đã trả lời, nhưng chính cậu cũng không nghe được âm thanh bé nhỏ đó....Một lần nữa trở lại không gian tĩnh lặng tăm tối, nguồn sáng duy nhất là bảng hệ thống đang mở ra trước mặt.Bên trên hiện những dòng chữ màu vàng kim...

Kết toán của phó bản vừa rồi.[Kết toán phó bản Khách Sạn Tránh Tai ƯơngNhiệm vụ chính: Lên chức thành nhân viên tiếp đãi lầu 7. (đã hoàn thành)Nhiệm vụ chi nhánh: Làm tốt công việc của nhân viên phục vụ, nhận được đánh giá 5 sao của khách hàng.Điểm cơ bản vượt phó bản cấp A+: 700 điểm Khen thưởng thêm cho nhiệm vụ phụ, tình tiết đặc biệt: 7000 điểm (nhận được điểm cộng từ nhiệm vụ đặc biệt)Điểm sống sót: 550 điểmTổng điểm: 8250 điểmXếp hạng cá nhân trong phó bản: Cấp S+Đang căn cứ vào đánh giá cá nhân và phó bản để tiến hành kết đoán số điểm cuối cùng:...Tổng điểm tích lũy cuối cùng: 57750 điểm (x7 điểm tích lũy ban đầu)][Kết toán phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương (sau đổi mới)Nhiệm vụ chính: Nhiệm vụ đặc thù (đã hoàn thành)Tổng điểm thưởng: 30000 điểm]Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra.Nhu cầu của cậu với điểm tích lũy đã không còn cao như trước.

Phó bản lần này tốn khoảng 19.7% năng lượng, thế nên cậu vẫn rất dư dả, có thể tiết kiệm được rất nhiều điểm.Mà số điểm nhận được lần này còn cao hơn bất cứ nhiệm vụ nào trước đó.Có lẽ là vì độ khó của phó bản vốn cao, lại còn kích hoạt nhiệm vụ đặc thù có tỉ lệ cực thấp nữa.Một phó bản đã thu về số điểm tích lũy đáng sợ là 87750 điểm, đủ cho cậu bổ sung mấy lần đống thể năng lượng đặc biệt được bán với giá trên trời trong cửa hàng hệ thống.Mà từ phó bản trước Nguyên Dục Tuyết vẫn còn 4256 điểm.Với người chơi bình thường, đây đã là một số điểm, một lượng tài nguyên khổng lồ.

Nhưng so với độ khó của phó bản cậu trải qua thì số điểm này quả thực ít tới rớt nước mắt.

Một phần là vì Nguyên Dục Tuyết toàn dùng điểm để đổi lấy năng lượng.Nhưng phó bản lần này giúp cậu tăng vọt số vốn lưu động trong tay.Nguyên Dục Tuyết không có vẻ mừng rỡ hay kích động, với cậu thì riêng việc "được thưởng" đã là một chuyện lạ đời rồi.Tuy là sau nhiều lần, cậu cũng dần cảm thấy "được thưởng"...

Rất tốt.

Nhưng vẫn chưa biết đưa ra yêu cầu với nội dung phần thưởng.Điểm tích lũy cũng vậy, đủ để bổ sung năng lượng là được.Thiếu niên nhìn xuống, con ngươi đen nhánh phản chiếu giao diện cửa hàng hệ thống.Xếp trên cùng tất nhiên vẫn là "thể năng lượng đặc thù" mà cậu thường xuyên mua.Nguyên Dục Tuyết suy tư, chọn mua 20 phần "thể năng lượng đặc thù".

Năng lượng của cậu nhanh chóng được sạc đầy, 0.3% dư thừa tràn ra khỏi người Nguyên Dục Tuyết, biến mất.Trong không gian tối tăm này, nó giống như sợi lông mềm được làm từ ánh sáng, như tơ như lụa, uyển chuyển uốn lượn, rồi nhạt dần, biến mất, không còn chút dấu vết.Nguyên Dục Tuyết: "."

Đôi môi đỏ thắm hơi mím lại.Cậu bỗng nghĩ, cũng không cần phải bổ sung đầy năng lượng làm gì....

Phí quá.Tự kiểm điểm bản thân vài giây rồi thiếu niên mới tiếp tục xem đạo cụ đặc biệt được đổi mới.Đạo cụ tiếp theo cũng...

Quả nhiên.[Mặt nạ thông minh bản nâng cấp plus version ngày lễ][Giới thiệu vắn tắt: Mặt nạ thông minh phiên bản nâng cấp plus version ngày lễ, thay đổi hoàn toàn diện mạo, dán sát vào da, hiệu quả cực đỉnh, phòng cháy chống nước phòng trộm không sợ hỏng không sợ mất.

Chức năng không đổi, giá cả nâng cấp, ...

Có phải giống giới thiệu cũ không?

Nói là version ngày lễ chủ yếu là vì sắp tới 11/11 rồi, chúng tôi đang có hoạt động ưu đãi!

Khách mới một trăm, khách cũ trăm mười!...

Cướp tiền của khách?

Ai ăn cướp gì đâu, chúng tôi tin là vị khách trung thành vẫn sẽ ủng hộ thôi!]Nguyên Dục Tuyết: "...?"

Khách hàng bị ép phải trung thành - Nguyên Dục Tuyết im lặng một hồi, nhìn xuống phần giá ---220 điểm tích lũy.Nguyên Dục Tuyết: "."

Đúng là khách cũ trăm mười.
_____________________________Cho bạn nào quên thì cái mặt nạ này trước đó có 200 điểm thôi, khách cũ nó tính 110% aka tăng 10% giá cũ =)))))))))))))))))) làm ăn mất dạy thiệt chứ =)))))))))))))
 
[Edit - Hoàn] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy Tật
413. Khu Vực An Toàn - Phó Bản Sụp Đổ (1)


413.

Khu Vực An Toàn - Phó Bản Sụp Đổ (1): Vị cao thủ nọ tiết lộ các vấn đề trong phó bản.

Edit: Ry
Kể cả như vậy Nguyên Dục Tuyết vẫn mua.Vì đây là "vật phẩm thiết yếu".Nhưng lúc cầm vào tay, cậu không tránh khỏi nghĩ...

Sau này phải nâng niu một chút....

Tỉ lệ hỏng cao quá.Tiếp tục kiểm điểm thêm một hồi rồi mới đeo mặt nạ lên.

Trong lúc Nguyên Dục Tuyết chỉnh mặt nạ, cửa hàng hệ thống lại xuất hiện đạo cụ mới.

Có vẻ cấp bậc khá cao, vì giao diện bừng sáng ánh vàng, hắt lên khuôn mặt mới của thiếu niên, khiến nước da trắng như tuyết trở nên ấm áp hơn.[Chất dinh dưỡng cao cấp của lõi tinh cầu][Giới thiệu vắn tắt: Tốt!

Hơn!

Vàng!

Chất dinh dưỡng cao cấp hữu hiệu hơn phiên bản cũ, tôi yêu trồng trọt...

À nhầm, tôi yêu trồng tinh cầu!]Lần trước Nguyên Dục Tuyết đổi mới được đạo cụ "chất dinh dưỡng của lõi tinh cầu", có thể dùng để nâng cấp cho lõi tinh cầu - một đạo cụ có tác dụng sản sinh năng lượng.Cái này đúng là thứ có tác dụng lớn nhất với cậu hiện giờ, nên dù giá siêu cao, Nguyên Dục Tuyết vẫn nhấn nút mua.Nếu "chất dinh dưỡng của lõi tinh cầu" có giá gấp hai "lõi tinh cầu" thì cái "chất dinh dưỡng cao cấp này" có giá hẳn gấp ba so với phiên bản chất dinh dưỡng bình thường.

Giao diện cửa hàng lấp lánh ánh vàng, tiêu chí đạo cụ cấp S không ngừng tỏa hào quang.Không biết tác dụng của nó có xứng đáng với đẳng cấp S không, nhưng giá của nó thì xứng rồi đó.Cũng may giờ Nguyên Dục Tuyết là nhà giàu, 17388 điểm tích lũy với người chơi khác là cắn răng cũng không bỏ ra nổi, với cậu thì nhấn một nút là xong.

"Chất dinh dưỡng cao cấp" nhanh chóng xuất hiện trong không gian cá nhân.Cậu nhấn nút sử dụng, đạo cụ "lõi tinh cầu" lập tức có biến hóa rất vi diệu.Hành tinh có vẻ nhỏ hơn trước, lơ lửng giữa không trung, so với trạng thái ban đầu không khác gì mô hình thì giờ nó đã như một hành tinh sống thực thụ.Trái ngược với hình thái "đơn điệu" cũ, lõi tinh cầu bắt đầu phân tách ra sắc xanh mơn mởn, màu vàng sẫm và từng mảng lớn xanh dương như nước biển.

Sương mù lúc đậm lúc nhạt luôn bao quanh vật thể hình cầu này, sau khi sử dụng "chất dinh dưỡng cao cấp" thì trong màn sương bắt đầu lấm tấm xuất hiện ánh sáng li ti.

Chúng nhỏ mà rất sáng, giống như những viên đá quý được mài thành vụn rồi rắc lên.

Nguyên Dục Tuyết ngắm nhìn một hồi mới ý thức được, đây là đang mô phỏng "trời sao".Thật kì diệu.Lõi tinh cầu đã có đủ năng lượng để rút, nhưng giờ cậu không cần nên không lấy.

Thu hồi lõi tinh cầu lại, Nguyên Dục Tuyết tiếp tục xem các vật phẩm khác.[Bộ khăn mặt khăn tắm khách sạn][Giới thiệu vắn tắt: Uhuhuhuhuhuhuhu, rõ ràng tôi là khăn mặt mà, tại sao lại trải tôi ra đất.

Ai cũng bảo khăn mặt ở khách sạn không sạch, uhuhuhu --- Tôi ô uế rồi, ô uế rồi!]Nguyên Dục Tuyết: "..."

Giới thiệu của đạo cụ vẫn ngớ ngẩn như bao lần, Nguyên Dục Tuyết đọc xong tự động bỏ qua, nhìn xuống phần giải thích chức năng.[Đạo cụ dùng một lần, bao gồm 3 chiếc khăn tắm và 3 chiếc khăn mặt.

Trải khăn tắm xuống mặt đất có thể triệu hồi quái trong đường kính 1000 mét.

Trải khăn mặt xuống mặt đất thì quỷ quái trong phạm vi 4x4 mét xung quanh sẽ bị dịch chuyển tới một vị trí bất kì ở phạm vi 500 mét cách vị trí hiện tại.]Đạo cụ phòng thủ ---Khá hữu dụng, dù là "khăn tắm" hay "khăn mặt" thì đều có thể lợi dụng việc dịch chuyển vị trí của ma quỷ để làm giảm công kích.

Tuy là với Nguyên Dục Tuyết thì nó hơi thừa thãi....

Không, cũng không tới nỗi thừa thãi.

Cậu có thể dùng "khăn tắm" triệu hồi những con quỷ đang ẩn nấp hoặc ở bên cạnh đồng đội tới, sau đó giải quyết hết chúng.Mà giá của món này cũng không đắt lắm, chỉ 400 điểm thôi.

Nguyên Dục Tuyết giờ túi tiền rủng rỉnh nhanh chóng nhấn nút mua.Giao diện cửa hàng lại đổi mới, lần này đạo cụ xuất hiện cũng rất rẻ ---[Giấy khen][Giới thiệu vắn tắt: Moa ~ Nhớ cho đánh giá tốt nha, ai cho đánh giá từ 15 chữ trở lên chụp hình lại tui cho 5 đồng nè ~]Nguyên Dục Tuyết vẫn không hiểu giới thiệu có ý gì, nhưng phần giải thích chức năng thì rất rõ ràng.[Sử dụng đạo cụ này có thể cưỡng chế thỏa mãn 1 yêu cầu của .

Sau khi hoàn thành yêu cầu, sẽ nhận được một vật phẩm ngẫu nhiên từ .

Thời gian hồi 72 tiếng.]Suy nghĩ vài giây, Nguyên Dục Tuyết quyết định mua.Đạo cụ này có tác dụng rất lớn, gần như là có thể khiến bất cứ ai thỏa mãn một yêu cầu của mình. còn không giới hạn trong người chơi, chứng tỏ nó sẽ có hiệu lực với NPC.Nhưng cũng đi kèm với debuff là sẽ bị lấy mất một vật phẩm.

Không rõ vật phẩm này là về mặt vật chất, ví dụ như đạo cụ của người chơi, hay là có nghĩa rộng hơn như kí ức, tính mạng, bộ phận cơ thể, mấy "vật phẩm" khó mà cho được.

Chưa nắm được điểm này thì đạo cụ [giấy khen] là con dao hai lưỡi, nó có sức mạnh gần như ngang với quy tắc, nhưng cũng có thể tạo thành nguy hiểm trí mạng với người sử dụng.Cơ mà Nguyên Dục Tuyết mua nó chỉ vì một lí do thôi.--- Nó rẻ.Giá là 1 điểm tích lũy để tượng trưng, mua xong trừ việc chiếm một ô trong không gian cá nhân thì không có ảnh hưởng nào khác.Trong đợt mua sắm này, trừ [chất dinh dưỡng cao cấp của lõi tinh cầu] thì Nguyên Dục Tuyết không có lần nào vung tay quá trán.

Cậu bổ sung thêm 10 lọ thuốc đỏ không khóa rồi đóng giao diện cửa hàng, chuẩn bị tới khu an toàn.Nhưng ngay khi cậu đóng giao diện, hệ thống lại có đổi mới, bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở:[Tinh, xin chào người chơi Nguyên Dục Tuyết!

Video ghi lại quá trình vượt phó bản , , của ngài đã được chọn làm video chất lượng tốt, nhận được đề cử chính thức.

Hiện số lượt xem trả tiền là ****.

Lợi nhuận giai đoạn đã kết toán xong, chia ra làm ba kì, số điểm cho kì thứ nhất đã tới, xin hỏi có kiểm tra và nhận không?][Tinh, xin chào người chơi Nguyên Dục Tuyết!

Kì chia lợi nhuận thứ hai cho video đã được kết toán, xin hỏi có kiểm tra và nhận không?]Hai thông báo liên tiếp xuất hiện khiến cậu ngẩn ra.Sau phó bản trước cậu cũng nhận được thông báo tương tự, nhưng lần đó chỉ bao gồm chia lợi nhuận kì thứ nhất cho video .

Mà lần đó thì cậu nhận được thêm 10000 điểm để mua lõi tinh cầu.

Lần này là video mấy phó bản khác cũng nhận được đề cử, cùng với đợt chia lợi nhuận thứ hai của .Nguyên Dục Tuyết nói: "Kiểm tra và nhận."

Một số điểm lớn được chuyển vào tài khoản của Nguyên Dục Tuyết.

Lợi nhuận đợt đầu cho 3 phó bản kia cộng lại những 38000 điểm, cũng ngang với phó bản .

Nhưng bất ngờ hơn cả là lợi nhuận đợt hai của là 20000 điểm tích lũy, cao gấp đôi đợt một.Nguyên Dục Tuyết còn tưởng cái "chia lợi nhuận" này sẽ ít dần theo từng thời kì, nhưng rõ là nó có tiềm năng hơn cậu nghĩ nhiều.58000 điểm tích lũy không phải một con số hấp dẫn với Nguyên Dục Tuyết, nhưng quy đổi ra 58% năng lượng...Nguyên Dục Tuyết: "."

Thiếu niên thầm thấy vui."

Thu nhập bất ngờ" từ video và số điểm tích lũy còn lại khiến tổng điểm cậu đang sở hữu vượt qua 100 nghìn, 110997.Số dư này dù đặt vào hàng ngũ người chơi top đầu thì vẫn là đại gia như thường.

Vì người chơi càng có đẳng cấp cao sẽ càng dùng nhiều điểm để đổi lấy đạo cụ trong cửa hàng, gia tăng tỉ lệ sống sót của bản thân trong những phó bản có độ khó cao dần, nên thực tế vốn lưu động trong tay họ có khi còn không nhiều bằng những người chơi trung cấp.Nhận điểm xong Nguyên Dục Tuyết mới rời khỏi không gian hệ thống, vào khu vực an toàn....Bảng xếp hạng tổng một lần nữa đảo điên!Điểm tích lũy của Nguyên Dục Tuyết thật sự tăng trưởng quá nhanh, phải nói là khủng khiếp, tổng điểm của cậu từ 197 nghìn vọt lên 343 nghìn.

Gia tăng lớn như vậy dù là ở giai đoạn tân thủ có buff cũng khó mà thực hiện được, huống hồ là sau này.Xếp hạng của Nguyên Dục Tuyết cùng từ 4999 lên 477 ---Đáng lẽ chuyện này sẽ gây xôn xao trong quần thể người chơi.Lần trước cậu từ thứ hạng 9 nghìn mấy lên 5 nghìn đã đủ khiến người ta chú ý, thậm chí có người còn điều tra dựa trên vài chi tiết, (ăn may) đoán ra thân phận của Nguyên Dục Tuyết nhờ khoanh vùng vài người chơi rồi loại bỏ dần.

Nhưng lần này vị tân binh khiến các cao thủ phải e ngại đã dùng số điểm khủng khiếp xông thẳng vào top 500 thần bí...

Đáng lẽ Nguyên Dục Tuyết không thể vào nổi top 500 với số điểm hiện giờ, dù cho cậu nhận được gần 140 nghìn điểm sau một phó bản, giúp thứ tự tăng vọt.Nhưng nếu dựa theo bảng xếp hạng trước đó, Nguyên Dục Tuyết sẽ chỉ nằm ở vị trí khoảng 2500.

Nguyên nhân giúp cấp bậc của cậu nhảy vọt như vậy là vì có vô số cao thủ đã biến mất.Mà biến mất khỏi bảng xếp hạng chỉ có một lí do...

Những người này đều chết ở trong lần vào phó bản gần đây nhất!Đồng thời quần thể người tử vong còn đang dần mở rộng, lan cả tới người chơi trung cấp, thậm chí là tân binh.

Mặc dù phó bản cực nguy hiểm, việc người chơi tử vong là rất thường thấy, nhưng thất thủ tập thể như vậy hiển nhiên khiến ai nấy đều rùng mình.Mà một cao thủ nằm trong top 100, sống sót ra khỏi phó bản nhưng bị thương nặng tới mức hệ thống cũng không thể trị liệu, đã tiết lộ một thông tin bất thường.Phó bản vừa rồi hắn tham gia, xuất hiện nhiệm vụ đặc thù.
 
[Edit - Hoàn] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy Tật
414. Khu vực an toàn - Phó Bản Sụp Đổ (2)


414.

Khu vực an toàn - Phó Bản Sụp Đổ (2): Điểm tích lũy hình như không còn hữu dụng như vậy nữa.Edit: RyNhiệm vụ đặc thù mang lại lợi ích cực lớn, nhưng cũng cực nguy hiểm, được mệnh danh là "nhiệm vụ tử vong".

Hầu hết người chơi đều không muốn gặp phải nó.Có điều đi cùng với độ khó khủng khiếp khiến người ta sợ mất mật cũng là xác suất xuất hiện cực thấp, chứ không thì đã gây nên khủng hoảng trong giới người chơi.Rất nhiều người tham gia vào trò chơi "sinh tồn" này, cho tới khi chết cũng chưa từng gặp nhiệm vụ đặc thù.

Nhưng lần này vị cao thủ may mắn sống sót ra khỏi phó bản đã đưa ra một suy đoán ---Hắn hoài nghi những người biến mất khỏi bảng xếp hạng đã hi sinh trong nhiệm vụ đặc thù.Nhưng sau khi đưa ra phỏng đoán gây chấn động toàn giới người chơi, người nọ lại biến mất. dù là những nhân vật hàng đầu bảng xếp hạng cũng không thể liên hệ được với hắn.

Sau đó thì lục tục có vài người khác đứng ra chứng minh họ cũng đụng độ nhiệm vụ đặc thù, gần như là cực may mắn mới có thể sống sót trở về...

Tỉ lệ người chơi tử vong quá lớn.Như vậy không khác nào khẳng định suy đoán của người nọ.Những cao thủ top bảng xếp hạng biến mất đều là vì chết trong nhiệm vụ đặc thù, mà có khi còn nhiều người khác biến mất hơn, chỉ là họ không được chú ý.Nhiệm vụ đặc thù có xác suất xuất hiện cực thấp, giờ trở thành lá bùa đòi mạng còn nguy hiểm hơn cả phó bản......Một người đàn ông trung niên mệt mỏi lầm bầm: "Không đúng...

Không nên như vậy."

Phó bản sẽ không ra nhiệm vụ tử vong, nhưng nhiệm vụ đặc thù lại là một trường hợp ngoại lệ, có thể nói là không có đường sống.Tần suất xuất hiện cao như vậy, như thể hệ thống đang cố gắng giết chết người chơi."

Cái gì không nên?"

Vị cao thủ sống sót ra khỏi phó bản bị thương nặng tới nỗi hệ thống cũng không thể chữa trị.

Hắn đã liệt hai chân, mù một mắt, trên mặt còn có một vết thương dài đáng sợ mưng mủ.

Hắn châm chọc cười một tiếng khàn khàn: "Hệ thống sẽ không bao giờ cho chúng ta nhiệm vụ tử vong à?

Nhưng theo tôi thấy thì nó muốn giết chúng ta hơn bất cứ giống quái vật nào."

"Chúng ta chỉ là lương thực được nuôi dưỡng.

Tôi tưởng rằng mình mạnh, thực tế chỉ trở thành món ăn ngon miệng hơn, dụ dỗ hệ thống nhanh chóng thưởng thức...

Thấy không, có phải bây giờ nó giống như đang bắt đầu ra tay với con mồi mình đã nuôi béo mầm không?"

Người đàn ông trung niên mím môi.

Ông muốn thuyết phục đối phương đừng tuyệt vọng như vậy, nhưng nhìn con mắt màu xám phủ đầy sương đã mất tiêu cự, ông lại nghẹn ngào, không nói được nên lời.Nếu vết thương của hắn không được chữa trị, lần tiếp theo vào phó bản, hắn chắc chắn sẽ chết.Người đàn ông trung niên đứng phắt dậy, vòng ra sau đẩy xe lăn của đối phương, nhẹ giọng bảo: "Đội trưởng, tôi dẫn anh đi tìm người kia...

Người đó chắc chắn có thể chữa khỏi cho anh."

Người nọ nhắm mắt, không nói gì nữa....Thực tế có rất nhiều người chơi đều mơ hồ có linh cảm.Họ không mất tất cả giống người đàn ông kia, không mất bạn bè người thân, không mất cơ thể cường tráng và sức mạnh trong phó bản, tới nỗi giờ chỉ còn lại căm hận và tuyệt vọng.

Nhưng họ cũng loáng thoáng cảm nhận được...

Phó bản đang ra tay với người chơi."

Thần" đang cố ý tiêu diệt bọn họ, về sau trò chơi này sẽ thành thế nào...

Không ai biết.Bầu không khí nôn nóng tuyệt vọng dần lan tràn, lan tới cả người chơi ở khu vực an toàn.Dù cuộc sống ngày ngày vào phó bản luôn tràn đầy lo sợ tới mức tuyệt vọng, nhưng khả năng thích nghi của con người vĩnh viễn tốt đẹp hơn tưởng tượng của họ.Hầu hết người chơi đã quen với tháng ngày nhảy múa trên lưỡi dao, dù có sợ, dù sống sót thật gian nan, số điểm kiếm được để sinh tồn ít tới đáng thương...

Nhưng hễ là người có thể kiên trì tới hôm nay, họ đều chưa từng đánh mất niềm hi vọng.

Dù có phải hi sinh tất cả, họ cũng muốn sống sót.Áp lực sinh tồn quá lớn dẫn đến sự hình thành đa dạng của các khu vực an toàn, đó là nơi cho các người chơi giải tỏa, theo đuổi thể hiện đời sống tinh thần.

Ở phó bản có thể sống chui nhủi như con chuột nhắt, nhưng khu vực an toàn là nơi để họ nghỉ ngơi, buông thả bản thân.Cũng chính vì khu vực an toàn cấm sử dụng bạo lực nên mọi người sống ở đây đều rất tự tại.

Họ không muốn đưa những lo sợ nguy hiểm tử vong trong phó bản tới khu vực an toàn, tư tưởng luôn cởi mở khoảng đạt hôm nay có rượu hôm nay say...Nhưng nỗi lo sợ đang chầm chậm lan tràn ở vùng đất này.Không ai có thể dễ dàng chấp nhận cái chết, càng không ai biết trước được lần tới mình vào phó bản có kích hoạt nhiệm vụ đặc thù đầy tuyệt vọng đó không.Phần lớn các công trình giải trí, cửa hàng ở khu an toàn là do người chơi mở.Nhưng khi nỗi sợ dần gặm nhấm, hầu hết những nơi này đều tạm ngừng hoạt động...Vì nếu lần tiếp theo vào phó bản họ chết, giờ có cố gắng cóp nhặt tài nguyên để sinh tồn cũng vô nghĩa thôi.Hầu hết người chơi đều tập trung theo dõi chủ đề một lượng lớn người chơi đột nhiên tử vong trong phó bản.Trong số họ có rất nhiều người không chú ý biến động trên bảng xếp hạng, không biết về các đội cao thủ, thậm chí còn không có đồng đội.

Thế giới của họ vốn rất nhỏ, chỉ quan tâm điểm tích lũy, vật tư tài nguyên có đủ dùng đủ cho sinh hoạt không, bao giờ thì phải vào phó bản tiếp...

Nhưng sự kiện tử vong khó lường ấy chung nhịp thở với họ.

Nếu lần tới gặp phải nhiệm vụ đặc thù đáng sợ đó...

Bọn họ e là...

Không sống nổi.Để thu hoạch thêm nhiều tin tức, gần như tất cả người chơi sôi sục bận rộn, không dám thả lỏng dù đang ở khu an toàn....

Nguyên Dục Tuyết, với xác suất cực nhỏ, đã đăng nhập vào một khu an toàn rất đặc biệt trong kí ức của cậu...Đây là khu vực an toàn đầu tiên cậu đặt chân tới."

Kinh Đô Ẩm Thực", hay còn được mọi người gọi đùa là "Kinh Đô Dưỡng Lão", một khu vực an toàn cỡ trung.Nơi này có số lượng thường trú dân không nhiều, nhưng luôn ở một mức ổn định.

Và đây cũng là nơi ưa thích của nhóm người chơi cá ướp muối, yêu hòa bình.

Họ luôn muốn ở khu vực an toàn nhỏ bé nhưng đầy rẫy cửa hàng đồ ăn thức uống ngon lành với mức giá rẻ này, thong thả sống qua ngày.Ấn tượng của Nguyên Dục Tuyết với Kinh Đô Ẩm Thực thật sự cực kì cực kì tốt.Chính tại đây, lần đầu tiên cậu được ăn món bánh mì thơm ngon, nhận được ý tốt từ con người xa lạ.Còn có những chiếc bánh sô cô la thuần chất...

Khi đó cậu thật sự rất nghèo, chỉ vừa đủ để mua một vài món đồ ngọt không quá đắt đỏ.Cảm giác khi "Mân Côi Nhưỡng Tâm" và "Tùng Lộ Sâm Lâm" tan chảy trong miệng, ấy một đoạn kí ức tuyệt đẹp vẫn luôn in sâu trong tâm trí Nguyên Dục Tuyết.

Mà vui nhất là giờ cậu không còn nghèo như trước, thế là bồi hồi trên đường, tỉ mỉ nghĩ xem nên mua gì.Điểm tích lũy của cậu nhiều đến độ có thể đứng đầu cả cái Kinh Đô Dưỡng Lão này...

Dù sao người chơi ở đây đều không có chí tiến thủ cho lắm.Nhưng Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác...Hầu hết cửa hàng ở Kinh Đô Ẩm Thực là do người chơi mở, mà giờ phần lớn đều đóng kín cửa.Trí nhớ của cậu rất tốt, địa hình nơi này cũng không phức tạp, cậu lần theo kí ức tìm về tiệm bánh ngọt lần đầu mình mua sô cô la kia.

Cửa vào đóng chặt, nhưng bên trong vẫn sáng đèn, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong tiệm.Sô cô la và nguyên liệu chế biến gần như bày khắp nơi, trên bàn còn một chồng hộp đóng gói, đủ để thấy chủ tiệm khi đi đã sốt ruột như thế nào.

Vội vã bất an tới độ không cả kịp đặt sô cô la, một thứ rất dễ chảy, vào trong tủ lạnh.Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi rũ mắt.Thất vọng.Trời sắp tối, đèn đường sáng lên.Ánh sáng ấm áp hắt lên hai gò má thiếu niên cùng với hàng mi rủ xuống, tạo thành chiếc bóng mờ.Cậu lẳng lặng đứng chờ, nhưng mãi không thấy chủ tiệm trở lại, đành chậm rãi đi tới những cửa hàng khác.Bóng thiếu niên kéo dài trên mặt đất.Hình như điểm tích lũy cũng chẳng để làm gì...

Chí ít lúc cậu có vài điểm thì vẫn có thể mua sô cô la thơm ngon ở tiệm bánh ngọt.Nơi này vắng vẻ, hiếm người qua lại, nên không chỉ có các tiệm ven đường đóng cửa, mà còn chẳng có lấy một bóng người.Nguyên Dục Tuyết đi rất lâu mới gặp một tiệm bán đồ ăn còn mở.Đấy là một cửa tiệm bán bánh mì, mà cũng không hẳn là còn mở, chủ tiệm đang hối hả chạy ra ngoài.Ông đứng trước cửa, lưu loát cài khóa vào, chuẩn bị chốt lại.

Nhưng làm được một nửa thì nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng, khiến chủ tiệm hoài nghi kẻ địch của mình tìm tới.

Nếu mà không ở trong khu vực an toàn thì chắc kẻ kia đã ra tay với ông rồi.

Ông chú cảnh giác nhìn sang, lại thấy một thiếu niên nhỏ tuổi, khí chất rất sạch sẽ.Thế là không khỏi thả lỏng.Nguyên Dục Tuyết hết nhìn ông lại nhìn những cái bánh trưng bày trên kệ trong tiệm.Nguyên Dục Tuyết: "..."

Chủ tiệm: "???"

Ông im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải nói: "Cậu qua tiệm khác đi, tôi đóng cửa rồi."

Nguyên Dục Tuyết do dự nhìn vào trong tiệm, sau đó lại quay sang chăm chú nhìn ông: "..."

Ông chủ: "..."

Ông chủ: "...

Hay cậu vào mua một ít đồ nhé?"

Sau đó ông thấy đôi mắt thiếu niên như bừng sáng.

Tác giả có lời muốn nói:Có tiền nhưng không mua được đồ ăn 030
 
[Edit - Hoàn] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy Tật
415. Khu vực an toàn - Phó Bản Sụp Đổ (3)


415.

Khu vực an toàn - Phó Bản Biến Mất (3): Bánh mì nướng, bánh dứa và bánh su kem.Edit: RyNguyên Dục Tuyết gật đầu, đôi mắt hiện rõ nét vui mừng.Chỉ chớp mắt cậu đã bước tới trước cửa, ngoan ngoãn đợi chủ tiệm, ông chủ còn không kịp thấy cậu tới lúc nào.Thật ra ông chủ nói xong lại đắn đo, nghĩ hay là khuyên thiếu niên này đi tiệm khác đi, vì giờ ông đúng là rất vội, cũng không có tâm trạng để buôn bán...Nhưng người ta đã đứng ngay trước cửa rồi, đôi mắt đen nhánh sáng ngời lấp lánh, nhìn ông chằm chằm, như bé thú nhỏ ngồi đợi được cho ăn, thế là ông lại ngại không dám nói.

Trông bộ dạng chờ mong của cậu nhóc này, từ chối thì ông sẽ thấy tội lỗi lắm.Do dự thì do dự, nhưng tay vẫn không ngừng hoạt động, cánh cửa vừa khóa lại được mở ra.Thật ra đồ trong cửa hàng cũng chẳng đáng bao nhiêu, thế nên lúc đi ông chủ cũng không dọn đồ vào.

Bên trong hơi bừa một chút, không được đẹp lắm, nhưng cũng tiện để mở hàng.Nguyên Dục Tuyết chỉ cần cầm khay chọn đồ xong là có thể tính tiền luôn.Đồ ăn tiệm bán đều rất rẻ.Kinh Đô Ẩm Thức có vô số món ăn đặc sắc, sơn hào hải vị.

So ra thì đồ ăn bình thường như bánh mì trở thành kiểu hàng sản xuất hàng loạt, giá bán không được bao nhiêu, hoàn toàn là sở thích của người chơi.Từng cái bánh mì nướng xốp giòn với màu sắc ngon miệng, được bọc trong những cái túi nhẵn mịn, chỉ có giá là một điểm tích lũy.

Bánh dứa hoàng kim trong tủ vừa ra lò vẫn còn hơi ấm, mùi hương thơm lừng, căng phồng đàn hồi, chỉnh tề bày thành một hàng, 1 điểm tích lũy 2 cái.Có cả bánh chà bông, donut, tất cả đều là 1 điểm tích lũy trở xuống, thậm chí 1 điểm là một hộp hai ba cái, ngon bổ rẻ.Món đắt tiền nhất trong tiệm là những chiếc bánh gatô đã được cắt sẵn thành miếng nhỏ, dùng loại bơ và phôi bánh xốp mềm nhất, sau đó rưới sô cô la lên, rải thêm hoa quả cắt nhỏ và vắt hoa để tô điểm, tràn đầy ở tâm bánh.Cả miếng bánh to như vậy cũng chỉ 3 điểm tích lũy.Mắt Nguyên Dục Tuyết sáng lên --Hầu hết bánh trong tiệm là ông chủ tự làm, tay nghề của ông rất bình thường, gọi là đam mê trình độ nghiệp dư.

Ưu điểm duy nhất có lẽ là nguyên liệu dùng làm bánh đều là tươi mới, không bao giờ dùng đồ cũ.

Nhưng ưu điểm này ở một nơi hoàn toàn bão hòa như Kinh Đô Ẩm Thực cũng thành bình thường không có gì đặc sắc, chứ không thì bánh mì đã không mất giá như vậy.Cơ mà ông chủ lại nhận được ánh mắt nóng rực của vị khách trẻ tuổi này, như thể cậu đang ngầm ca ngợi, ánh mắt nhìn ông cũng tràn đầy kính nể.Ông chủ vô thức ưỡn ngực lên, cảm giác như mình đã làm ra món ngon kịch trần nào đó.

Với một chủ tiệm thích làm bánh như ông thì đây đúng là lời khen tuyệt vời nhất, thỏa mãn lòng hư vinh, thế là cũng không sốt ruột như trước, để Nguyên Dục Tuyết thoải mái đi lại chọn lựa.Cậu cũng không làm mất nhiều thời gian của ông.Mặc dù đứng trước muôn vàn loại bánh, khó tránh khỏi bối rối, rơi vào tình thế khó lựa chọn...

Nhưng vì biết ông chủ đang có việc cần đi, Nguyên Dục Tuyết cố gắng không để bản thân do dự quá lâu.Thực tế thì với số điểm cậu có, cậu dư sức mua hết cả cái tiệm này.

Nhưng đồ ăn ngon nhất là khi mới ra lò, mà Nguyên Dục Tuyết cân nhắc khả năng ăn tối đa của mình, quyết định lượng sức mà đi.Lãng phí là hành vi xấu.Cậu do dự mất một lúc, nhưng một khi đã quyết định thì hành động rất nhanh.Cậu chọn một chiếc bánh lớn rắc đậu đỏ và matcha, hai cái bánh dứa hoàng kim được nướng xốp giòn, lấy thêm hai cái bánh su kem đã tách vỏ với phần nhân kem đầy ự bên trong....

Căn cứ vào lựa chọn có thể thấy Nguyên Dục Tuyết thật sự rất thích đồ ngọt.Có lẽ là vì cậu chưa từng được thưởng thức đồ ăn của con người, món đầu tiên được tiếp xúc lại là miếng bánh gatô trong phó bản – vốn là đạo cụ NPC dùng để gây tội ác, nên cậu có ấn tượng rất tốt với đồ ngọt.Nguyên Dục Tuyết giống như một đứa trẻ, ăn một lần là sẽ thích, sở dĩ chưa "nghiện" là vì cậu rất biết kiềm chế bản thân.Nhưng không có nghĩa là Nguyên Dục Tuyết không thích.Tính giá tiền thì tất cả những cái bánh cậu chọn mới hết 4 điểm tích lũy.Siêu rẻ.Nguyên Dục Tuyết bỏ lên khay, ngoan ngoãn ra tính tiền.Trong lúc đợi ông chủ gói lại cho mình, ánh mắt cậu rơi lên kệ hàng đằng sau.Bánh trên kệ không phải đồ mới, mà là bánh cũ, chỉ một hai ngày nữa sẽ hỏng.

Thế nên chúng không được cẩn thận đặt trong tủ kính, mà được bọc bằng túi bóng, sau đó chất đống trên kệ hàng, trông rất kém chất lượng.Bánh này đã lạnh, còn để một thời gian nên chắc chắn không được xốp như bánh mới nướng, nhưng ưu điểm rõ rệt là nó cực kì rẻ, rẻ hơn tất cả bánh trưng bày trong cửa hàng.Những chiếc bánh này phải nhét đầy hai cái túi lớn, thế mà chỉ tốn 2 điểm tích lũy.Thật ra vị của chúng cũng không tệ, giá còn hời nên rất được hoan nghênh, ông chủ gần như là bán lỗ vốn.Bán kiểu này thật sự không thu về được bao nhiêu.Có rất nhiều hàng quán sợ phiền phức, hoặc sợ ảnh hưởng đến giá bán bình thường, nên các sản phẩm mau hỏng này đều sẽ bị họ ném vào thùng rác.Nhưng chủ tiệm có vẻ là một người lập dị, ông luôn đặt những chiếc bánh lỗ vốn này lên trên kệ hàng bắt mắt nhất để bày bán.

Làm vậy là để cung cấp cho những người "nghèo rớt mùng tơi", có quá ít điểm tích lũy nên không nỡ bỏ ra để mua đồ ăn.Mua một bịch lớn, mấy người có thể chia nhau ăn hẳn mấy ngày, còn đa dạng loại bánh nên không sợ ngán, có thể giảm bớt chi phí sinh hoạt.Lí do Nguyên Dục Tuyết nhìn chằm chằm cái kệ kia cũng không có gì đặc biệt.

Chỉ là cậu đột nhiên nhớ tới lần đầu tới khu vực an toàn, không có mục tiêu gì ngồi trên băng ghế ven đường, một cô gái đi ngang qua đã cho cậu một cái bánh mì.Bánh được nướng xốp giòn, phần da cháy xém vừa đủ cực kì kích thích độ thèm ăn, rưới bên trên là vụn đậu phộng và phô mai tan chảy, ở giữa hơi nhô lên khúc lòng nướng đã được cắt thành miếng nhỏ.Trên kệ hàng cũng có một cái bánh trông giống vậy.Một cái là vừa ra lò nên được bọc bởi giấy hút dầu màu trắng, một cái là được bọc bằng túi bóng, gần như không có gì khác biệt.Nguyên Dục Tuyết muốn mua nó.Nhưng cậu chưa kịp nói, chiếc bánh đó đã được một bàn tay to rộng cầm lấy, còn tiện thể lấy rất nhiều loại bánh khác.Chủ tiệm thô bạo nhét chúng vào trong một cái túi bóng lớn, lưu loát thắt nút, đưa cho Nguyên Dục Tuyết."

Đằng nào gần đây cũng không có khách, mấy cái này không bán hết được."

Chủ tiệm nói: "Coi như tôi tặng cho cậu làm quà."

Nguyên Dục Tuyết trông quá trẻ.

Cậu có một đôi mắt rất đẹp, đen như đêm tối, lại sáng trong, không có sự âm u tuyệt vọng của rất nhiều người lọt vào trò chơi sinh tồn này.

Chủ tiệm cho rằng cậu là người chơi mới, mà người mới thì chắc sẽ không có bao nhiêu điểm tích lũy.

Lại thêm Nguyên Dục Tuyết cứ nhìn bánh trên kệ mãi, ông hiểu lầm.Ông tưởng cậu không có tiền, lại xấu hổ không dám mua mấy cái bánh cũ được giảm giá này, nổi lòng thương hại.

Âm thầm (ông cho là vậy) chừa thể diện cho đối phương, tặng những cái bánh đó cho cậu.Nguyên Dục Tuyết không biết ông chủ nghĩ nhiều như vậy.Cậu...

Ngơ ngác.Chiếc bánh mì được nướng ngon lành đó lại được đặt vào tay cậu.

Giây này phút này dường như không có gì khác với ngày hôm đó.Cậu luôn được con người giúp đỡ.Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, hàm súc làm vẻ cảm ơn đầy nhã nhặn, có lẽ chính cậu cũng không nhận ra mình đang mỉm cười.Nguyên Dục Tuyết mở túi nhựa ra, lấy chiếc bánh mì kẹp lòng nướng đã không còn hơi ấm, bỏ vào túi hàng của mình.

Sau đó nghiêm túc nói với ông chủ: "Cháu lấy cái bánh này là được rồi...

Cảm ơn bác."

Thiếu niên trịnh trọng như thể việc chủ tiệm làm không phải cho cậu một túi bánh mì sắp hết hạn, mà vừa giúp cậu một việc rất lớn.

Khiến ông chủ cũng thấy ngại, lúng túng tằng hắng rồi lầm bầm: "Không có gì."

Còn không kìm lòng được muốn nhét thêm một đống đồ nữa vào trong túi, tặng cho Nguyên Dục Tuyết...Cậu nhanh chóng thanh toán, xách theo hai túi bánh khá nặng ra ngoài.Ông chủ còn định nói gì đó, không ngờ thiếu niên lại đi nhanh như vậy...

Ông lầm bầm oán trách, định tắt máy đóng cửa, nhìn số điểm tích lũy mình vừa nhận được thì giật mình."

--- Ơ???"

Cho nhiều quá rồi!Ông ngớ người, sau đó vội vàng chạy ra khỏi tiệm tìm người kia: "Này ---"Nhưng không thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa....Nguyên Dục Tuyết ngồi trên băng ghế ven đường.Cậu cẩn thận mở chiếc túi đã nhăn nhúm, cầm vào phần giấy hút dầu, cắn một miếng thật to chiếc bánh su kem vị sô cô la.
_____________________________Kết thúc quyển 2 chuyển sang quyển 3 nhé các ní ~
 
Back
Top Bottom