Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 129: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (24)


Mười mấy phút sau, Diệp Mộ Sanh tới siêu thị Giai Nhạc, lúc này Cố Mạch Hàn vẫn ở bên trong siêu thị.

Thanh toán tiền xe xong xuôi, Diệp Mộ Sanh mở cửa bước ra ngoài.Vào lúc Diệp Mộ Sanh chuẩn bị vào siêu thị, ánh mắt cậu đối diện với một đôi mắt màu lam sắc bén.

“Husky…”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, nhìn chú Husky bị cột vào lan can bên đường, lông trắng đen giao nhau, bước chân cậu dừng lại.

Diệp Mộ Sanh cách Husky khoảng mười mấy mét, một người một chó cứ ngây ngốc nhìn nhau.

Bởi vì dung mạo xuất chúng, cho nên Diệp Mộ Sanh đứng nhìn Husky thì quần chúng đứng nhìn cậu.

Khoảng 2-3 phút sau, Diệp Mộ Sanh nhấc chân định rời đi, thì đôi mắt Husky trừng to, há miệng lè chiếc lười màu hồng.

Biểu cảm của Husky làm Diệp Mộ Sanh buồn cười.

Trông thật đáng yêu, hơn nữa lông lại còn mềm, làm tim Diệp Mộ Sanh ngứa ngáy, muốn đến sờ chú Husky này.

Husky thoạt nhìn to lớn hung dữ, nhưng thật ra tính cách rất ngoan hiền, bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng không sợ bị cắn.

Nghiêng đầu liếc nhìn cửa ra vào của siêu thị, Diệp Mộ Sanh quyết định gạt boss phản diện sang một bên, rồi bước về phía Husky.

Husky ngây ngốc mà nhìn Diệp Mộ Sanh đi đến rồi ngồi bên cạnh mình, vì thế một người một chó lại nhìn nhau đắm đuối thêm lần nữa.

Lúc này tại siêu thị, Cố Mạch Hàn lấy đồ từ trong xe đẩy lên quầy, bắt đầu tính tiền.

Cố Mạch Hàn mang theo túi lớn ra khỏi siêu thị, chuẩn bị đến đón Husky nhà mình thì đột nhiên phát hiện ban đầu góc đấy vắng người bây giờ lại có 6 -7 nữ sinh đang đứng giơ điện thoại.

Ngoài chú Husky nhà mình ra thì còn có một nam sinh mặc áo thun trắng đang ngồi xổm.

Nghĩ đến có thể do bị thu hút bởi dáng vẻ ngáo ngơ của Husky nên bọn họ mới xúm lại coi, Cố Mạch Hàn bất đắc dĩ mỉm cười, bước nhanh về phía A Cáp.

Cách bọn họ càng gần, Cố Mạch Hàn phát hiện sườn mặt nam sinh kia rất đẹp.

Cho đến khi cách đó ba mét Cố Mạch Hàn nhìn nam sinh kia đang vươn tay sờ A Cáp, hắn khẽ gọi: “A Cáp.”

Cố Mạch Hàn vừa dứt lời, nam sinh sờ A Cáp kia cũng quay lại, hơn nữa còn nói một câu: “Nương tử! (*)”

(*) cho những ai không hiểu, A Cáp (啊哈) thì từ 哈 có âm hán việt là Cáp và Ha.

Bé Hàn gọi A Cáp thì bé Mộ nghe nhầm sang A Ha, trong bài hát Sự Quyến Rũ Của Chàng Trai có đoạn đầu một cô gái hát là "A Ha", chàng trai hát đáp là "Nương Tử".

Do bé Mộ coi nhạc nhiều quá nên lag tí mà =)))).

Định giải thích một thể ở chương 131 nhưng sợ mọi người không hiểu nên tui nói đây luôn.

Bàn tay thon dài trắng nõn của nam sinh vẫn đặt trên đầu Husky, đôi mắt màu lam của A Cáp mở lớn, dáng vẻ vẫn ngáo ngơ.

Gương mặt nam sinh bên cạnh A Cáp vô cùng tinh xảo bắt mắt, mi dài, mắt hoa đào ngậm ý cười, làm trong mắt Cố Mạch Hàn không che giấu được sự kinh ngạc.

“Trời má, anh này cũng đẹp quá đi!”

Các nữ sinh vây xem thét to.

“Ha ha ha ha nương tử A Cáp, A Cáp nương tử…”

Một nữ sinh chú ý tới chuyện này cười nói.

“Bọn họ tuyệt đối có gian tình ha ha ha!”

Một nữ sinh khác nhìn tới nhìn lui ánh mắt của hai người, cười gian nhỏ giọng nói thầm với người bên cạnh.

Hai người bốn mắt chạm nhau, kinh ngạc trong mắt Cố Mạch Hàn còn chưa tan đi, Diệp Mộ Sanh lại đột nhiên thu lại nụ cười.

Chắc không trùng hợp đến mức chú Husky này chính là chó của boss phản diện khí chất ôn nhu như ngọc - Cố Mạch Hàn chứ…

Diệp Mộ Sanh định thu tay lại, nhưng xúc cảm mềm mại làm Diệp Mộ Sanh không tự chủ được sờ thêm một cái, lúc này mới thu hồi tay.

Nhìn thoáng qua Husky, Diệp Mộ Sanh đứng lên, Cố Mạch Hàn khẽ cười bước đến, cậu mím môi, trên gương mặt tinh xảo mang theo một tia xấu hổ.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 130: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (25)


Cố Mạch Hàn mỉm cười nhìn Diệp Mộ Sanh, hắn đi đến bên cạnh Husky rồi khom lưng, vươn một tay trống ôn nhu xoa đầu Husky nói: "Husky tên là A Cáp.”

“Xin lỗi.”

Nhìn vào tay Cố Mạch Hàn đang xoa Husky, Diệp Mộ Sanh mím môi nói.

“Không có gì.”

Ngẩng đầu thấy Diệp Mộ Sanh vẫn đang nhìn Husky, trên khuôn mặt tinh xảo không lộ ra cảm xúc nào, nhưng trong mắt hoa đào lại lập loè chờ đợi.

Trong lòng Cố Mạch Hàn mềm nhũn, nhẹ nhàng cười: “À, cậu còn muốn sờ không?”

Tiếng cười ôn nhu quen thuộc làm Diệp Mộ Sanh thu hồi ánh mắt, đuôi lông mày hơi nhíu lại, ngữ khí có chút nghiêm túc: “Phiền anh nói lại lần nữa được không.”

“Làm sao vậy?”

Mặc dù kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt Diệp Mộ Sanh làm Cố Mạch Hàn có chút không thể hiểu được, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

Giọng nói nam sinh này đều đều, nhưng âm sắc lại gợi cảm như hồ ly, trong veo đến tận xương tủy, nhưng lại có vẻ thoải mái tùy ý, sẽ không khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo nữ tính.

Âm sắc nam sinh này thuộc về giọng mỹ nhân cao quý lãnh diễm, hơi giống với giọng Mạc Mạc…

“Quả nhiên rất giống.”

Diệp Mộ Sanh nói một câu không đầu không đuôi làm các nữ sinh bên cạnh không hiểu, nhưng Cố Mạch Hàn lại hiểu ý của Diệp Mộ Sanh.

Cố Mạch Hàn kinh ngạc hạ mắt, nhìn thoáng qua bàn tay Diệp Mộ Sanh đặt ở hai bên người trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, trong mắt hắn hiện lên sáng tỏ, ôn nhu cười nói: “Cậu là Mạc Mạc phải không.”

Âm sắc giống nhau cũng chưa chắc, nhưng đến ngữ điệu và tay cũng giống thì không khỏi quá trùng hợp.

Huống chi hắn nhớ rõ mấy ngày trước Mộ Mộ mới đến thành phố W.

Chỉ là hắn không nghĩ tới phương thức gặp gỡ với Mộ Mộ lại như thế này…

“Hàn Hàn, anh đoạt lời kịch của tôi.”

Diệp Mộ Sanh chuẩn bị tốt màn dạo đầu, đang định cố tình tạo ra vẻ mặt kinh ngạc nói tên trên mạng của Cố Mạch Hàn thì ai ngờ Cố Mạch Hàn giành trước một bước!

“Vậy chúng ta cùng nói lại.”

Nhìn chăm chú vào mái tóc ngắn xoăn, đuôi lông mày nhíu lại, ngữ điệu có chút u oán của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn sờ đầu cậu.

“Không cần.”

Diệp Mộ Sanh nói.

“Hai anh đẹp trai kia đang làm gì thế, diễn kịch sao?”

Một nữ sinh chớp mắt, có chút lag.

“Không biết, tớ cũng lag quá, nhưng mà có gian tình thì tốt rồi!

Hơn nữa giọng họ thật hay, giá trị nhan sắc lại cao!”

Một nữ sinh khác cầm điện thoại, kích động nói.

Diệp Mộ Sanh quay đầu nhìn các nữ sinh đang bàn tán, cậu nói với Cố Mạch Hàn: “Chúng ta đổi địa điểm trò chuyện nhé.”

“Được.”

Cố Mạch Hàn cũng nhìn lướt qua các nữ sinh, chuẩn bị tháo dây dắt chó cho A Cáp.

“Để tôi.”

Diệp Mộ Sanh tranh thủ cơ hội, lướt qua Cố Mạch Hàn, tháo dây dắt chó, còn không quên sờ mặt A Cáp một cái.

Nhìn Diệp Mộ Sanh thỏa mãn mỉm cười, ánh mắt Cố Mạch Hàn càng thêm nhu hòa đang muốn mở miệng thì Diệp Mộ Sanh đã đứng lên, nắm chặt dây dắt chó nói: “Đi thôi.”

Theo kịp bước chân Diệp Mộ Sanh, vì không để không khí trở nên xấu hổ, Cố Mạch Hàn tìm đề tài tán gẫu: “Nhìn Mộ Mộ có vẻ rất thích A Cáp.”

Cúi đầu liếc nhìn A Cáp ngoan ngoãn, mở lớn mắt lè lưỡi, Diệp Mộ Sanh gật đầu: “Ừm, thích.”

“Có một người bạn của tôi muốn dắt A Cáp đi dạo, nhưng nó lại ngồi im không nhúc nhích, không chịu đi.

A Cáp ngoan ngoãn để cậu sờ, cho cậu dắt, chứng tỏ nó cũng rất thích cậu.”

Cố Mạch Hàn nói.

Trong lúc Cố Mạch Hàn nói thì Diệp Mộ Sanh cũng tự động não bổ hình ảnh.

Nghĩ đến A Cáp ngồi dưới đất, vẻ mặt tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, khóe môi Diệp Mộ Sanh không khỏi giương lên, trong đôi mắt hoa đào nổi lên ý cười.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 131: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (26)


Ánh mắt chạm đến nụ cười vui vẻ trên mặt Diệp Mộ Sanh, trong mắt Cố Mạch Hàn lại lần nữa hiện lên kinh diễm, khóe miệng không khỏi giương lên mang theo tia sủng nịch nhè nhẹ.

Lúc này Cố Mạch Hàn đột nhiên nhớ tới mọi người trong giới xưng hô với Mạc Mạc.

Làn da trắng nõn, mặt như bạch ngọc, nụ cười duyên dáng, đôi mắt có hồn.

Hai chữ mỹ nhân này Mạc Mạc quả thật hoàn toàn xứng đáng.

Nếu các fan girls biết Mạc mỹ nhân của họ có dung mạo không hề kém giọng này, khẳng định sẽ rất phát cuồng...

"Đúng rồi."

Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên thu nụ cười, nghiêng đầu nghiêm trang mà nhìn Cố Mạch Hàn.

"Làm sao vậy?"

Thấy dáng vẻ Diệp Mộ Sanh nghiêm túc, tương phản vẻ dễ thương vừa rồi làm nụ cười trên mặt Cố Mạch Hàn càng sâu, ôn nhu dò hỏi.

Diệp Mộ Sanh nhìn Cố Mạch Hàn, vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc giải thích: "Vừa rồi tôi không biết anh gọi Husky, tôi đột nhiên nhớ đến bài hát《 Sự Quyến Rũ Của Chàng Trai 》, cho nên mới thuận miệng đáp..."

"Ừ."

Nhìn mái tóc xoăn tự nhiên của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn khẽ cười nói: "Tôi biết rồi, cho nên Mạc Mạc cũng không cần thẹn thùng."

Làn da Diệp Mộ Sanh trắng nõn, bởi vậy cho dù vành tai Diệp Mộ Sanh chỉ là hơi phiếm đỏ, nhưng cũng rất rõ ràng.

"...

Tôi không thẹn thùng, tai tôi đỏ là do nhiệt độ không khí cao."

Diệp Mộ Sanh hé miệng, nhướng mày phản bác nói.

Nhưng mà hiện tại mới hơn 8 giờ sáng, mặc dù là mùa hè, mặt trời mọc cao vợi trên không trung, nhưng nhiệt độ không khí không tính là cao, càng không thể nóng tới mức vành tai người ta ửng đỏ.

"Được rồi, cậu nói là do nhiệt độ không khí cao thì chính là như vậy."

Cố Mạch Hàn thật sự không nhịn được, vươn tay sờ lên đầu Diệp Mộ Sanh, tựa như vuốt lông cho cậu.

Mộ Mộ ở trên mạng bị mọi người đùa giỡn rất dễ thẹn thùng xù lông, sau đó ngạo kiều mà phản bác vài câu hoặc là trực tiếp trầm mặc không lên tiếng, không ngờ hôm nay hắn có thể tận mắt chứng kiến.

"......"

Diệp Mộ Sanh ngẩn người, nhìn Cố Mạch Hàn cao hơn mình vài centimet, trong lòng cậu phun tào.

Động tác, biểu cảm này rất quen thuộc, giống như lúc mình sờ A Cáp...

"Tóc cậu là xoăn tự nhiên sao?"

Thấy vành tai Diệp Mộ Sanh càng ngày càng đỏ, Cố Mạch Hàn cười buông tay ra hỏi.

Diệp Mộ Sanh gật đầu rồi nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

"Đợi chút, Mạc Mạc tới nơi này là muốn đi siêu thị à?"

Cố Mạch Hàn như nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi ngược lại.

"Hả?"

Diệp Mộ Sanh ngừng vài giây, lúc này mới đáp: "Đúng vậy, tôi định đi siêu thị."

"Vậy chúng ta đi siêu thị mua đồ cậu cần trước đi."

Cố Mạch Hàn nói.

"Không cần."

Diệp Mộ Sanh lắc đầu, nắm dây A Cáp tiếp tục đi về phía trước.

"Không sao cả, bây giờ không đi thì lúc sau cậu lại phải đi một chuyến."

Hắn nghĩ chắc do Diệp Mộ Sanh không muốn làm phiền mình, Cố Mạch Hàn mỉm cười, dùng tay trống cầm lấy tay Diệp Mộ Sanh, sau đó xoay người trở về đường cũ.

"......"

Diệp Mộ Sanh nhìn tay mình bị cầm, trầm mặc một lát nói: "Tôi muốn mua thịt lợn và rau."

"Ừm, thịt lợn và rau."

Cố Mạch Hàn nghi hoặc nói: "Ơ, Mạc Mạc không phải tới thành phố W du lịch à?"

Nếu là tới du lịch thì đã không cần mua thịt lợn và rau.

"Là du lịch, cũng là vì đi học."

Diệp Mộ Sanh nói.

Diệp Mộ Sanh vừa nói xong, Cố Mạch Hàn liền hiểu rõ.

Hẳn là cậu thi đậu đại học ở thành phố W, sau đó tới nơi này trước để thích ứng hoàn cảnh: "Có thể nói cho tôi cậu học trường nào không?"

"Đại học W khoa phát thanh truyền hình."

Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, Cố Mạch Hàn dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn cậu.

"Thật có duyên, Mạc Mạc, tôi cũng học đại học W khoa tài chính quản lý."

Cố Mạch Hàn nói.

"Anh cũng học đại học W à!"

Trên khuôn mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh cũng hiện lên khiếp sợ, trong lòng lại nói có thể không khéo sao?

Cậu chính là vì Cố Mạch Hàn nên mới thi đại học W...
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 132: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (27)


Cố Mạch Hàn cột A Cáp vào chỗ cũ, bỏ túi đồ vào tủ đựng, sau đó cùng Diệp Mộ Sanh vào siêu thị.

Hai người một bên lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, một bên nói chuyện phiếm, Cố Mạch Hàn hỏi: “Mạc Mạc, cậu đến thành phố W một mình à?”

“Ừm.”

Sau khi nhặt quả cà chua đỏ vào trong túi, Diệp Mộ Sanh đột nhiên nói: “Hàn Hàn, anh thích ăn món gì?”

Nhớ đến trước đây Diệp Mộ Sanh từng up lên Weibo đồ ăn do cậu làm, Cố Mạch Hàn cười nói: “Không có món gì đặc biệt thích cả.”

“Ồ.”

Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt lên tiếng, sau đó rũ đôi mắt xuống, tiếp tục nghiêm túc mà chọn cà chua.

“Vậy cậu thì sao?

Có đặc biệt thích món nào không?”

Cố Mạch Hàn đi đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh, một bên cúi đầu chọn cà chua cùng Diệp Mộ Sanh, một bên hỏi.

Diệp Mộ Sanh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của Cố Mạch Hàn, khẽ mím môi bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy tôi với Hàn Hàn rất có duyên, bởi vì tôi cũng không có đặc biệt thích gì cả.”

Cố Mạch Hàn khẽ cười, cầm cà chua bỏ vào túi trong tay Diệp Mộ Sanh, sau đó nói: “Chúng ta quả thật rất có duyên.”

Chọn cà chua xong, Diệp Mộ Sanh bắt đầu đi chọn rau dưa.

Cố Mạch Hàn nhìn quanh bốn phía, nhìn đủ loại rau dưa cùng với dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Mộ Sanh, hắn đột nhiên muốn làm một bữa cơm.

“Là chủ nhà, không bằng hôm nay tôi mời khách, tới nhà của tôi ăn cơm nhé?

Nhà tôi chỉ có tôi cùng A Cáp.”

Cố Mạch Hàn hỏi.

Cố Mạch Hàn không thích ăn cơm ở ngoài, ngay cả nhà hàng cao cấp hắn vẫn sợ không sạch sẽ.

Bởi vậy để em gái ăn được những bữa ăn ngon và bổ dưỡng, Cố Mạch Hàn đã rèn luyện kỹ năng nấu nướng, mỗi ngày đều làm những món ăn phong phú cho Cố Thanh Thiển.

Đáng tiếc là sau khi Cố Thanh Thiển rời đi, kiên nhẫn Cố Mạch Hàn dành cho nấu nướng cũng tan biến.

Nhưng hôm nay, Cố Mạch Hàn lại ngoài ý muốn gặp gỡ Diệp Mộ Sanh, khiến hắn nảy sinh ý định muốn nấu một bữa.

Thấy Diệp Mộ Sanh ngoảnh mặt nhìn về phía mình, trong mắt hoa đào của cậu trong như làn nước, lung linh lấp lánh, không nói không cười cũng có thể mê hoặc người khác.

Cố Mạch Hàn bất đắc dĩ thở dài, hơi dịch chuyển tầm mắt tránh đôi mắt của Diệp Mộ Sanh một chút, cười nói: “Sao thế, Mạc Mạc sợ tôi bắt cóc cậu đi bán sao?”

“Ừ, cho nên tôi đang suy nghĩ nếu anh thật sự bắt cóc tôi vậy tôi nên trốn như nào.”

Diệp Mộ Sanh nghiêm trang trả lời.

“Nếu tôi thật sự muốn bắt cóc cậu thì cậu trốn không thoát đâu.”

Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng cười: “Thế nào?

Muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”

“Anh nấu cơm à?”

Diệp Mộ Sanh hỏi.

Cố Mạch Hàn gật đầu rồi nói: “Đến nhà tôi, tất nhiên là tôi nấu cơm.”

“Ok, tôi đi.”

Diệp Mộ Sanh nói.

Diệp Mộ Sanh đồng ý, Cố Mạch Hàn chuẩn bị thể hiện tài nghệ cũng gia nhập lựa chọn nguyên liệu nấu ăn với Diệp Mộ Sanh.

Chỉ một lát sau, mỗi người xách hai túi ra khỏi siêu thị.

Lấy túi đồ trong tủ xong, hai người mới đi tới chỗ A Cáp.

Vì để Diệp Mộ Sanh có thể dắt A Cáp, Cố Mạch Hàn chủ động cầm một túi trong tay Diệp Mộ Sanh.

Lấy xe khỏi bãi, Cố Mạch Hàn chở A Cáp và Diệp Mộ Sanh về nhà mình.

Khi Diệp Mộ Sanh xuống xe, bước vào biệt thự của Cố Mạch Hàn, trong lòng cậu không khỏi cảm thán.

Vốn dĩ cậu định mời Cố Mạch Hàn về nhà mình để hắn nếm thử tay nghề của mình, nhưng không ngờ rằng cuối cùng kết quả lại trái ngược.

Diệp Mộ Sanh dắt A Cáp, nhìn khắp biệt thự Cố Mạch Hàn, hoa thơm cỏ ngát trong sân khiến cho trong lòng cậu hiện lên vui vẻ và thư thái.

Mà khi ánh mắt Diệp Mộ Sanh vô tình chạm đến một chậu hoa trong sân, con ngươi trong veo đột nhiên trở nên sâu thẳm.

Lại là hoa hải đường…
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 133: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (28)


Diệp Mộ Sanh buông A Cáp ra, ngồi xổm trước chậu hoa hải đường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa hải đường đỏ tươi, con ngươi lại hiện lên nghi hoặc cùng kinh ngạc.

Trong nhà boss phản diện suốt 3 vị diện đều có hoa hải đường.

Lạ thay hoa hải đường trường thọ Nhật Bản nhà Cố Mạch Hàn lại nở hoa vào tháng 8!

Bởi vì yêu thích hoa hải đường cho nên Diệp Mộ Sanh cũng có hiểu biết một chút về các loại hoa hải đường.

Ngoại trừ hoa thu hải đường nở bốn mùa, thì các hoa hải đường khác phần lớn đều nở từ tháng 3 đến tháng 5.

Mà chậu hoa hải đường trường thọ Nhật Bản này đáng lẽ phải nở hoa vào tháng 3 nhưng sao giờ tháng 8 đã nở rồi?

A Cáp ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh Diệp Mộ Sanh, lè lưỡi trố mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh.

“Hoa hải đường tháng 8 nở rộ đúng là kỳ lạ.”

Bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Diệp Mộ Sanh rũ mắt nhẹ nhàng cười nói.

Sau khi đỗ xe xong, Cố Mạch Hàn xách túi đi về phía này thì nghe thấy lời nói của Diệp Mộ Sanh, hắn cũng cười: “Chậu hoa hải đường này tôi mua lúc đi mua phân bón cho cây cỏ, phát hiện ra nó kỳ lạ nên tôi mới mua.”

Ngày đó hắn vô tình nhìn thấy những đóa hoa nở rộ đỏ rực trên cành, Cố Mạch Hàn đã thích từ cái nhìn đầu tiên.

Hỏi qua chủ tiệm mới biết được hóa ra chậu hoa màu đỏ này tên là hoa hải đường trường thọ Nhật Bản.

Điều kỳ lạ hơn nữa là chậu hoa này phải nở vào tháng 4 nhưng hiện giờ lại nở hoa ở tháng 8 rồi.

“Hàn Hàn, anh thích hoa hải đường không?”

Diệp Mộ Sanh đứng lên, mắt hoa đào không chớp mắt nhìn về phía Cố Mạch Hàn hỏi.

“Ừ, thích nhưng tôi mới thích nó gần đây thôi.

Mùa hè không tiện trồng cây hoa, bởi vậy tôi định lúc xuân đến thì mua thêm các giống hoa hải đường khác để trồng trong sân.”

Cố Mạch Hàn trả lời.

Hôm ấy khi mua xong trên đường về, hai chữ hải đường vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu Cố Mạch Hàn một cách khó hiểu.

Chờ về đến nhà, Cố Mạch Hàn đặt những cây hoa mới mua xuống rồi bắt đầu tìm tòi hình ảnh hoa hải đường.

Tìm hiểu một chút thì càng thích hoa hải đường.

Chú ý tới hai chữ ‘ gần đây ’ trong lời của Cố Mạch Hàn, trong lòng Diệp Mộ Sanh sửng sốt, trên mặt hiện lên suy tư mang theo chờ đợi, nhìn Cố Mạch Hàn nói: “Tôi có thể tới lúc anh trồng không?

Tôi cũng rất thích hoa hải đường.”

Ánh mắt của Diệp Mộ Sanh làm cho Cố Mạch Hàn rất muốn xoa đầu cậu, nhưng không còn tay trống nên chỉ có thể gật đầu ôn nhu cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Sau đó Cố Mạch Hàn dẫn Diệp Mộ Sanh vào phòng, bật điều hòa xong định hỏi Diệp Mộ Sanh có muốn uống gì hay không, nhưng nhớ đến hiện tại trong nhà mình chỉ có rượu cùng nước khoáng, bèn sửa lời: “Mạc Mạc, cậu ngồi trước đi, tôi đi rửa trái cây.”

“Ok.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, sau đó ngồi xuống gỡ dây dắt chó cho A Cáp, nhìn biểu cảm của A Cáp vài lần, sau đó vươn tay vuốt ve nó: “A Cáp!

A Cáp A Cáp……”

Lúc Cố Mạch Hàn bưng dâu tây cùng quả nho đã được rửa sạch sẽ ra khỏi bếp, Diệp Mộ Sanh đã khôi phục bình thường, ngồi ở trên sô pha chơi điện thoại.

Bây giờ hơn 10h trưa, Quỳnh Thỏ Miên Miên đã tỉnh lại từ trong mộng đẹp, trả lời tin nhắn của Diệp Mộ Sanh.

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Không sao cả, chị không gả được thì mỹ nhân cưới chị đi (*////▽////*) về sau mỹ nhân phụ trách xinh đẹp như hoa, chị phụ trách kiếm tiền dưỡng già.

Tô Mạc Già: Chị xấu lắm em xin từ chối!

Quỳnh Thỏ Miên Miên: A!

Mỹ nhân làm tim chị thật đau, cưng đã làm chị tổn thương sâu sắc…

Tô Mạc Già: Cố gắng gượng cười nhé ^_^

Quỳnh Thỏ Miên Miên:…

Diệp Mộ Sanh thoáng thấy Cố Mạch Hàn đi ra, cậu nhắn trên QQ nói chuyện sau cho Quỳnh Thỏ Miên Miên, sau đó tắt điện thoại.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 134: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (29)


Hai người ngồi một lúc rồi Cố Mạch Hàn đi chuẩn bị cơm trưa, còn Diệp Mộ Sanh nói rằng có thể hỗ trợ nên cũng vào phòng bếp.

Đặt rổ cà rốt vào trong bồn rửa, vặn vòi nước, nhìn dòng nước trong veo chảy xuống, Diệp Mộ Sanh bỗng vươn tay đặt dưới vòi nước.

Ngay lập tức, một cảm giác thoải mái và lạnh như băng truyền đến ngón tay cậu.

Nhìn chúng như những bông hoa trắng muốt nở rộ từ lòng bàn tay và nước bắn tung tóe xung quanh, Diệp Mộ Sanh cúi đầu khẽ cười.

Khá vui……

Mà một màn này vừa lúc phản chiếu trong mắt Cố Mạch Hàn tình cờ xoay người.

Trong phút chốc, trong lòng Cố Mạch Hàn khẽ rung động, không tự chủ được nắm chặt chiếc đũa trong tay.

Nhưng Cố Mạch Hàn rất nhanh bình tĩnh lại, thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống, cẩn thận khuấy thịt nạc và bỏ thêm gia vị vào trong bát, động tác hiển nhiên nhanh hơn trước rất nhiều.

Chờ Cố Mạch Hàn khuấy thịt xong, Diệp Mộ Sanh cũng bưng cà rốt đã được rửa sạch sẽ đến: “Rửa xong rồi.”

"Ừm, Mạc Mạc vất vả rồi.”

Cố Mạch Hàn cười rồi cầm lấy rổ, đang chuẩn bị đặt xuống thì như đột nhiên nhớ tới gì đó, lại nói: “Đúng rồi, phiền Mạc Mạc rửa luôn hai quả dưa chuột, nó ở bên cạnh túi cà rốt.”

Thật ra vừa rồi Cố Mạch Hàn sở dĩ xoay người chính là muốn bảo Diệp Mộ Sanh rửa dưa chuột, nhưng lại bởi nụ cười của cậu làm cho đơ người, thế nên đã quên mất mục đích ban đầu.

“Ok tôi biết rồi.”

Diệp Mộ Sanh đáp.

“Làm phiền rồi.”

Cố Mạch Hàn cũng cười, khác với Diệp Mộ Sanh khiến người ta kinh diễm, diện mạo Cố Mạch Hàn tuấn nhã nên khi cười giống như gió xuân, rất có thiện cảm.

“Không phiền đâu.”

Diệp Mộ Sanh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn vài giây, sau đó mới rời đi.

Khâu chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu nấu nướng.

Sau khi một đĩa đậu phụ Ma Bà (*) từ trong nồi ra, Diệp Mộ Sanh dùng chiếc đũa gắp một miếng đậu phụ và nếm thử, rất mềm và ngon miệng, có chút cay.

Sau khi được Diệp Mộ Sanh khen ngợi, nụ cười của Cố Mạch Hàn trở nên rạng rỡ hơn, hắn tiếp tục nấu món tiếp theo.

Làm xong món thứ hai, Cố Mạch Hàn nhìn Diệp Mộ Sanh nói: “Tôi nhớ đến bài post Mạc Mạc up trên Weibo, tôi rất muốn nếm thử đồ ăn cậu làm.

Hay là Mạc Mạc cũng bộc lộ tài năng đi?”

Diệp Mộ Sanh ngậm chiếc đũa vương hương vị thơm ngon, cậu nhìn Cố Mạch Hàn vài lần, sau đó lấy đũa từ trong miệng ra gật đầu: “Vậy để tôi làm cá băm viên đi.”

“Được, nhưng trong nhà tôi chỉ có một cái tạp dề tôi đang đeo, để tránh khiến quần áo dơ, Mạc Mạc mặc tạm tạp dề này nhé, đừng ghét bỏ nha.”

Thấy Diệp Mộ Sanh gật đầu, Cố Mạch Hàn vừa nói vừa tháo tạp dề màu lam nhạt trên người xuống.

Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua tạp dề trong tay Cố Mạch Hàn, hé miệng nhàn nhạt nói: “Không chê đâu.”

“Tôi giúp cậu mặc nhé.”

Cố Mạch Hàn nói: “Nâng tay lên một chút.”

“……”

Diệp Mộ Sanh hơi giật mình, ngay sau đó ngoan ngoãn làm theo, trong lòng cũng thầm nghĩ.

So sánh với hai vị diện trước thì boss phản diện vị diện này rất chủ động.

Cậu chưa mở miệng xin ké cơm thì Cố Mạch Hàn đã dẫn đầu mời cậu tới nhà hắn làm khách, hơn nữa bây giờ còn chủ động đeo tạp dề cho cậu…

Ngẫm lại boss phản diện vị diện này là một người ôn nhu săn sóc, sẽ chủ động cũng bình thường.

Tài nghệ hai người không tồi, hơn nữa đều có kiên nhẫn, hai người làm đến phát ghiền.

Tận 12h trưa, một bàn ăn đẹp mắt thơm lừng bày ra, hương thơm ngào ngạt lan khắp phía.

Chẳng qua hai người hình như làm quá nhiều, trong nhà chỉ có hai người một chó, căn bản ăn không nhiều được như vậy.

Diệp Mộ Sanh nhìn món ăn trên bàn, hé miệng nhìn về phía Cố Mạch Hàn nói: “Hình như chúng ta làm nhiều quá.”

Cố Mạch Hàn sau khi nghe xong, cười nói: “Không sao, trưa không ăn hết thì buổi tối chúng ta hâm nóng lại ăn.”

Vừa dứt lời, Cố Mạch Hàn đột nhiên nghĩ đến để khách ăn đồ thừa thật không lễ phép, vừa định sửa lời thì nghe thấy Diệp Mộ Sanh đáp: “Ý kiến hay.”
______
"Chúng ta làm quá nhiều" đa nghĩa thật sự, chờ đến lúc hai bé "làm quá nhiều" cũng khá lâu TvT

À tiện tui nói nickname Cá Trèo Cây của tui luôn, nó liên quan đến bộ truyện này, trong phút ngu người tui đã đào hố bộ dài vl, bạn tui nói là "mày mà hoàn bộ này thì ngày đó cá trèo cây".

Rồi nickname ra đời từ đây, để cho cá trèo cây tui sẽ cố gắng không drop, mng đợi đấy, nhất là bạn Mee đã thách thức tui ^^, ngày cá trèo cây không xa đâu.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 135: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (30)


Hai người cơm nước xong xuôi, trên bàn ăn vẫn còn dư đồ, Cố Mạch Hàn dọn dẹp bát đũa rồi vào phòng bếp rửa bát, còn Diệp Mộ Sanh dẫn A Cáp đi phơi nắng dưới sân.

Trêu A Cáp một lúc, Diệp Mộ Sanh khẽ liếc về phía hoa hải đường.

Đứng yên một chỗ, từ xa nhìn chằm chằm hoa hải đường khoảng một phút, Diệp Mộ Sanh nhướng mày, lấy điện thoại từ túi quần.

Cậu dùng vân tay mở khóa, nhưng do tia nắng mặt trời nên màn hình hơi tối và không rõ nét.

Diệp Mộ Sanh phải che ánh mặt trời, lúc này mới miễn cưỡng thấy rõ.

Kéo độ sáng đến mức tối đa, Diệp Mộ Sanh thấy Quỳnh Thỏ Miên Miên mới nhắn tin cách đây không lâu, Diệp Mộ Sanh bấm mở QQ.

Thì ra Quỳnh Thỏ Miên Miên nhắn là vì đoàn phim gần đây đã xin được ủy quyền tiểu thuyết đam mỹ cổ đại 《 một khúc hồng trần 》, vai thụ rất thích hợp Diệp Mộ Sanh, cho nên cô mới tìm Diệp Mộ Sanh.

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Mỹ nhân!

Gửi cưng kịch bản nè, không được cự tuyệt!

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Mỹ nhân xem kịch bản trước đi, tiểu thuyết này thật sự rất hay, chị đã theo dõi hơn nửa năm.

Rời giường ăn cơm đã, bye.

Tô Mạc Già: Để em xem kịch bản.

Diệp Mộ Sanh download kịch bản Quỳnh Thỏ Miên Miên gửi, đóng QQ mở camera, đi đến chậu hoa hải đường để chụp ảnh.

Sau khi lướt xem những tấm vừa chụp, có một tấm cậu tương đối hài lòng, Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu, vẫy tay với A Cáp: “A Cáp, lại đây.”

A Cáp nghe được Diệp Mộ Sanh gọi, ngoan ngoãn chạy tới.

Diệp Mộ Sanh bật camera trước, ngồi xổm xuống ôm A Cáp để chụp ảnh.

Cố Mạch Hàn rửa xong bát đứng ở bên cửa sổ, nhìn một người một chó dưới sân, ngũ quan tuấn nhã nhu hòa vài phần, khóe miệng giương lên, khẽ cười.

Cảm giác được trời ngày càng nắng, Cố Mạch Hàn ngước mắt nhìn Mặt Trời, hắn nhíu mày rồi xoay người đi xuống lầu.

Vừa bước chân ra khỏi nhà, liền cảm thấy được khí oi bức, Cố Mạch Hàn nhanh chóng đi về phía Diệp Mộ Sanh: “Chụp tôi nữa nhé?

Mạc Mạc.”

Diệp Mộ Sanh nghe thấy tiếng, xoay người bấm màn hình, chụp Cố Mạch Hàn một bức rồi nói: “Được rồi!”

Cố Mạch Hàn cũng tham gia, hai người một chó lại chụp choẹt thêm mấy tấm, Cố Mạch Hàn nhìn mặt Diệp Mộ Sanh hơi đỏ, nói: “Trời càng ngày càng nắng, chúng ta về phòng trước đi, trong phòng có điều hòa.”

Diệp Mộ Sanh quả thực rất nóng, gật đầu, cúi đầu sờ đầu A Cáp nói: “A Cáp, đi thôi.”

Thấy A Cáp không để ý tới mình, mà chỉ ngoan ngoãn đi theo Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn bất lực, yên lặng đi theo.

Về phòng, Cố Mạch Hàn lại đi vào phòng bếp, còn Diệp Mộ Sanh rửa tay sạch sẽ xong ngồi ở trên sô pha, bắt đầu xem kịch bản 《 một khúc hồng trần 》.

“Nước chanh mật ong đá, cậu muốn uống không?”

Cố Mạch Hàn đưa ly pha lê tới trước mặt Diệp Mộ Sanh.

“Cảm ơn.”

Diệp Mộ Sanh cầm lấy ly pha lê.

“Không cần cảm ơn.”

Cố Mạch Hàn cười, ngồi xuống bên cạnh Diệp Mộ Sanh: “Chờ bớt nắng, tôi dẫn cậu đi dạo quanh thành phố W nhé?”

Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm mình không đáp, Cố Mạch Hàn lại nói: “Sao thế?

Cậu đi rồi à hay là trời nắng quá không muốn đi?”

Diệp Mộ Sanh lắc đầu đáp: “Đều không phải, chỉ là tôi sợ làm phiền anh.”

Cố Mạch Hàn nghe xong bèn cười: “Không phiền đâu, dù sao bây giờ cũng là nghỉ hè, mỗi ngày tôi đều nhàn rỗi.

Vừa lúc Mạc Mạc đến đây, có thể làm chút chuyện cũng vui.”

“Vậy được, cảm ơn Hàn Hàn.”

Diệp Mộ Sanh uống một ngụm nước chanh mật ong, khẽ cười nói với Cố Mạch Hàn.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 136: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (31)


Chờ bớt nắng, Cố Mạch Hàn liền lái xe đưa Diệp Mộ Sanh cùng A Cáp đi dạo các điểm tham quan nổi tiếng ở thành phố W.

Khi bọn họ trở về biệt thự của Cố Mạch Hàn đã là hơn 5 giờ chiều.

Nấu cơm xong xuôi, hâm ít đồ ăn thừa ban trưa, hai người bắt đầu dùng bữa tối.

Sau khi ăn xong, Cố Mạch Hàn lái xe ra, chuẩn bị đưa Diệp Mộ Sanh về nhà.

Bởi vì A Cáp cũng đi, không tiện ngồi ghế phụ cho nên Diệp Mộ Sanh cùng A Cáp ngồi ghế sau.

Trên xe, Diệp Mộ Sanh rũ mắt xoa đầu A Cáp, trong mắt hoa đào vương ý cười, nhưng ngay sau đó nghĩ tới gì đó, trong mắt cậu hiện lên một tia nghi hoặc.

A Cáp……

Với tính cách của Cố Mạch Hàn sao có thể đặt tên buồn cười như vậy?

Chẳng lẽ là Cố Thanh Thiển đặt?

Cố Thanh Thiển tính cách hoạt bát luôn vui vẻ, đặt tên này cũng rất bình thường.

Nhưng mà trong cốt truyện lúc Cố Thanh Thiển còn sống, Cố gia cũng không có nuôi chó, vậy cái tên này đã xuất hiện như thế nào?

Chẳng lẽ là cậu suy nghĩ nhiều, tên này chính là do Cố Mạch Hàn đặt?

Mặc kệ có phải hay không, hỏi một chút sẽ biết.

Nếu là Cố Thanh Thiển đặt, vừa hay có thể dẫn ra chuyện Cố Mạch Hàn giấu ở đáy lòng.

Suy tư xong, Diệp Mộ Sanh liền ngẩng đầu, nhìn Cố Mạch Hàn qua khe hở giữa các ghế hỏi: “Hàn Hàn, kỳ thật tôi rất tò mò là sao anh lại nghĩ ra tên A Cáp này.”

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn nắm chặt tay lái, ngừng hơn hai mươi giây mới đáp: “Tên này được đặt bởi một người rất quan trọng với tôi.”

Cảm giác được giọng Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng hơn ngày thường, Diệp Mộ Sanh cố ý sửng sốt một chút, cụp mắt, ngữ khí có chút trầm xuống: “Ồ, ra là thế.”

Người rất quan trọng đối với Cố Mạch Hàn xem ra chính là Cố Thanh Thiển.

Vì cho đến nay trên thế giới này, người duy nhất quan trọng với Cố Mạch Hàn mà nói chỉ có thể là Cố Thanh Thiển.

Trong cốt truyện Cố gia không có nuôi chó, tên A Cáp này là lúc Cố Thanh Thiển còn sống đặt ư.

Như là nhận thấy được cảm xúc Diệp Mộ Sanh có chút không thích hợp, A Cáp tiến đến ngực Diệp Mộ Sanh, dùng đầu lông xù xù cọ Diệp Mộ Sanh.

Động tác của A Cáp thành công làm Diệp Mộ Sanh mỉm cười.

Mà Cố Mạch Hàn nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, cảm xúc trong mắt lại rất phức tạp.

Diệp Mộ Sanh không có tiếp tục dò hỏi, Cố Mạch Hàn nhớ lại những chuyện cũ cũng không lên tiếng, bầu không khí trong xe đột nhiên có chút xấu hổ, thật may là Diệp Mộ Sanh nhìn thấy xe đã đến cổng tiểu khu.

“Hàn Hàn, tới rồi.”

Diệp Mộ Sanh nói.

“Ừm.”

Cố Mạch Hàn sau khi nghe xong liền dừng lại ở ven đường.

“Hàn Hàn, hôm nay cảm ơn anh, tôi đi đây, tạm biệt.”

Diệp Mộ Sanh cười với Cố Mạch Hàn rồi cúi đầu nói: “Tạm biệt A Cáp.”

Cố Mạch Hàn nói: “Không cần cảm ơn, về sau có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.

Nếu tôi làm được thì nhất định sẽ không từ chối.”

“Được.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, mở cửa xe, vừa mới đi xuống thì thấy A Cáp dùng móng vuốt đẩy cửa xe, cũng muốn xuống xe.

“A Cáp ngoan, anh phải về nhà.”

Diệp Mộ Sanh cũng lưu luyến không rời mà nhéo mặt A Cáp.

Nhìn cảnh tượng một người một chó mới gặp lần đầu đã lưu luyến như này, tâm trạng Cố Mạch Hàn tốt lên một chút, cười nói: “Mạc Mạc, xem ra A Cáp thật sự rất thích cậu.

Lần sau có rảnh thì lại đến nhà tôi làm khách đi.”

“Nhất trí!”

Diệp Mộ Sanh nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Cố Mạch Hàn, vui vẻ mà đáp.

Đứng ở cổng tiểu khu, nhìn theo xe Cố Mạch Hàn đi xa, chờ lúc xe Cố Mạch Hàn khuất bóng, lúc này Diệp Mộ Sanh mới bước vào tiểu khu.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 137: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (32)


Về đến nhà, Cố Mạch Hàn đứng ở trong phòng, nhìn bức ảnh Cố Thanh Thiển trên bàn vài lần, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp nhỏ màu lam, cầm một chiếc chìa khóa từ trong hộp ra.Nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, Cố Mạch Hàn đóng cửa rồi bước lên lầu 3.

Đi được một lúc, Cố Mạch Hàn dừng trước góc cửa, dùng chìa khóa mở ổ khóa rồi đẩy cửa vào.

Khi Cố Mạch Hàn bật công tắc đèn, căn phòng tối tăm ngay lập tức sáng lên.

Có rất nhiều đồ của thiếu nữ trong phòng!

Bức tường được dán đầy các bức hình của một thiếu nữ!

Mà ở giữa phòng còn đặt một kệ vẽ, trên kệ vẽ được họa sống động như thật, đó là hình một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt nở nụ cười hồn nhiên, trong sáng.

Cố Mạch Hàn đi đến bức tranh, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhân vật trong tranh, con ngươi lập loè mong nhớ cùng lo lắng: "Thiển Thiển, em ở bên kia có khỏe không?

Em biết không, anh rất nhớ em."

"Thiển Thiển, trước đây em thấy Husky nhà người khác, em nói muốn nuôi một con, còn phải đặt tên A Cáp cho nó đúng không?

Anh đã nuôi một con thay em, tên chính là A Cáp..."

Cố Mạch Hàn lại nói.

Ánh sáng từ đèn điện chiếu vào người Cố Mạch Hàn, hắn rũ mắt, thanh âm ôn nhu như nước hàm chứa sự cưng chiều, nhưng thân ảnh lại có chút cô đơn.

"Đúng rồi, hôm nay Thiển Thiển muốn nghe nữ thần của em hát hay không?

Mặc dù anh không thích Thiển Thiển nghe người khác hát, nhưng thi thoảng vẫn có thể nghe một chút."

Cố Mạch Hàn vừa nói, vừa click mở ca khúc nữ chủ hát trước đây.

Theo khúc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, một giọng nữ trong veo như chim hoàng oanh cũng cất lên...

Bài hát mới được một nửa, Cố Mạch Hàn giống như nghĩ tới gì đó, tắt ca khúc còn dang dở giữa chừng, cười nói: "Xin lỗi Thiển Thiển, bỗng nhiên anh không muốn nghe bài hát này nữa.

Hôm nay có một người bạn của anh đến nhà chúng ta làm khách.

Nếu Thiển Thiển thấy người bạn này của anh nhất định sẽ rất vui vẻ, bởi vì cậu ấy không chỉ đẹp, giọng lại hay, còn biết nấu cơm, cũng...... rất đáng yêu.

Anh mở cho Thiển Thiển một bài của cậu ấy nhé, anh tin Thiển Thiển nhất định sẽ thích."

Cố Mạch Hàn nói xong đang chuẩn bị mở cho ' Cố Thanh Thiển ' bài Diệp Mộ Sanh hát, nhưng trong playlist không có, vì thế Cố Mạch Hàn liền tìm kiếm các bài của Diệp Mộ Sanh, click mở bài đầu tiên 《 Tô Mạc Già 》, bật play rồi download.

"Có phải rất hay không?

Hôm nay anh mới biết tên cậu ấy là Diệp Mộ Sanh.

Ừm, tên cũng rất hay.

Bài hát này Mạc Mạc dùng ngụy thanh, đợi chút anh mở giọng thật cậu ấy cho em nhé."

Đặt điện thoại bên tai người trong tranh, Cố Mạch Hàn nói.

Hết bài này đến bài khác, giọng hát mềm mại của Diệp Mộ Sanh quanh quẩn khắp bốn phía, Cố Mạch Hàn ở trong phòng một lúc lâu, thẳng đến khi ánh trăng lặng lẽ leo lên bầu trời đầy sao, lúc này Cố Mạch Hàn mới nói: "Thiển Thiển, ngủ ngon, nghỉ sớm một chút, hôm nào anh lại đến thăm em."

Ra khỏi phòng Cố Mạch Hàn khóa cửa lại, rồi về phòng mình.

Cố Mạch Hàn tắm rửa xong, ngồi ở trước máy tính xử lý một vài chuyện trong công ty, khi cầm điện thoại lên thì nhìn thấy hơn 20 tin nhắn QQ từ Diệp Mộ Sanh.

Tô Mạc Già: Hàn Hàn, tôi gửi ảnh hôm nay cho anh đây.

Tô Mạc Già: Cái kia hỏi một chút, tôi có thể up ảnh chụp chung với A Cáp lên Weibo không.

Nếu không được cũng không sao, tôi chỉ muốn hỏi chút thôi.

Tỏa Song Hàn: ^_^ không có việc gì, có thể up.

À Mộ Mộ đây là muốn show mặt sao?

Tô Mạc Già: Cảm ơn Hàn Hàn.

Tô Mạc Già: Ừm, tôi muốn show mặt.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 138: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (33)


Qua vài phút, khi Cố Mạch Hàn nhìn thấy Diệp Mộ Sanh up Weibo, hắn thu lại nụ cười vương trên môi, ý cười trong mắt cũng tiêu tán.

Tô Mạc Già v: A Cáp, rất vui khi biết em. 【 hình ảnh 】

Chỉ có một hình ảnh duy nhất chính là Diệp Mộ Sanh chụp chung với A Cáp.

Cằm của Diệp Mộ Sanh tựa nhẹ lên đầu A Cáp với đôi mắt híp lại, khuôn mặt thanh tú và đẹp như tranh của cậu tràn ngập nụ cười nhàn nhạt dưới mái tóc ngắn xoăn nhẹ.

“Chỉ có A Cáp.”

Nhìn chằm chằm hình ảnh phóng to trên màn hình điện thoại, Cố Mạch Hàn rũ mắt, giọng điệu có chút u oán.

Hắn vốn đang cho rằng Diệp Mộ Sanh sẽ tag hắn, nhưng Diệp Mộ Sanh không chỉ không tag hắn, mà còn trên cap cũng không nhắc gì về hắn và bức ảnh được up chỉ có A Cáp, không có hắn.

Click mở bình luận Weibo, quả nhiên giá trị nhan sắc cao, vừa mới update Weibo không lâu đã có hàng chục bình luận.

Từ Niệm: Trời ơi!

Mỹ nhân thật đẹp, liếm màn hình!!!

Mộ mỹ nhân là lão bà của ta: A a a!

Mỹ nhân show mặt!

Thật đẹp quá đi!

Gả cho tui đi!

Nơi Phồn Hoa: Đẹp muốn khóc!

Sớm Sớm Tối Tối: Mỹ nhân gả cho tui đi!!!

…………

Xem bình luận xong, Cố Mạch Hàn mím môi thoát ra, sau đó click mở trang chủ Weibo, nhanh chóng gõ mấy chữ, nhìn album một lát, cuối cùng chọn ra một tấm hai người chụp chung với A Cáp rồi đăng.

Tỏa Song Hàn v: A Cáp nói cũng rất vui khi quen cậu ^_^【 hình ảnh 】

Sau khi update xong, để tránh lát nữa ùn ùn thông báo weibo, Cố Mạch Hàn liền thoát Weibo.

Vừa mới thoát Weibo chưa nổi một phút thì Cố Mạch Hàn thấy Diệp Mộ Sanh nhắn tin cho mình trên QQ.

Tô Mạc Già: Hàn Hàn, anh cũng show mặt…

Tỏa Song Hàn: Đúng thế, đột nhiên tôi cũng muốn show mặt, coi như tặng phúc lợi cho fans đi.

Tô Mạc Già: Nếu biết trước anh cũng show mặt thì tôi đã chọn tấm chúng ta chụp chung.

Tỏa Song Hàn: Ha ha, Mạc Mạc, tôi còn tưởng rằng cậu ghét bỏ tôi xấu nên mới chọn tấm chụp với A Cáp chứ.

Tô Mạc Già:…

Không phải, anh ở trên mạng vẫn luôn rất thần bí, cái gì cũng không nói nhiều.

Tôi cho rằng anh không muốn show mặt, bởi vậy ban nãy tôi mới hỏi có thể up hình chụp với A Cáp hay không.

Hơn nữa anh không hề xấu!

Nhìn Diệp Mộ Sanh lần đầu tiên nhắn cho mình nhiều chữ như vậy, khóe miệng Cố Mạch Hàn không tự chủ được giương lên ý cười nhạt, tâm tình nháy mắt tốt lên rất nhiều, nhanh chóng gõ chữ.

Tỏa Song Hàn: Ừm, Mạc Mạc, kỳ thật tôi vốn thần bí là do ngại phiền toái mà thôi ^_^

Hai người đều là đại thần giới võng phối, đột nhiên cùng nhau show mặt, hơn nữa giá trị nhan sắc hai người đều rất cao, không quá bất ngờ khi weibo họ nổ tung.

Không chỉ Weibo, ngay cả QQ cũng bị spam.

Thông báo QQ quá nhiều, Diệp Mộ Sanh cũng lười để ý, nhưng nhìn thấy Vũ Tuyết Phi Phi trong đoàn phim vẫn luôn gửi tin nhắn cho mình nên cậu bấm vô.

Vũ Tuyết Phi Phi: Mỹ nhân à, không ngờ cưng đẹp dữ vậy luôn!

Thế mà không chịu show mặt sớm để các chị liếm màn hình!

Vũ Tuyết Phi Phi: Mỹ nhân, mỹ nhân, mỹ nhân!

Có ở đấy hay không!

Vũ Tuyết Phi Phi: Mộ đại mỹ nhân, người đẹp ơi!

Trả lời tin nhắn của chị đi!

Vũ Tuyết Phi Phi: Chị biết cưng gặp Hàn Hàn ở đâu nhá!

Ở cửa siêu thị, đúng không!

Tô Mạc Già: Sao chị biết?

Vũ Tuyết Phi Phi: Hí, nhắc tới Hàn Hàn thì rep nhanh thế.

Tô Mạc Già:……

Diệp Mộ Sanh nhớ rõ mình không kể chuyện gặp được Cố Mạch Hàn ở đâu trên Weibo, Cố Mạch Hàn cũng không có, vậy Vũ Tuyết Phi Phi làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ là mấy cô gái kia…
 
Back
Top