Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 98: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (50)


Edit: Cá
_________Đối diện với ánh mắt Diệp Mộ Sanh, Quân Khanh Mặc trầm mặc một lát, khóe miệng hơi giương lên, nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh nói “Được……”

Quân Khanh Mặc chậm rãi nghĩ thông suốt, hắn đã có mọi thứ, hắn luyện ma công, hắn đã giết được phụ thân hắn và những người đã từng khi dễ hắn cùng mẫu thân, và đã đoạt được ngôi vị giáo chủ Ma giáo.

Hơn nữa đôi mắt mẫu thân đã khôi phục, vết sẹo trên mặt cũng có thể xóa, bản thân mình cũng gặp được Diệp Mộ Sanh hết lòng vì mình.

Vậy hắn hà tất lại phải tự nhốt mình trong bóng đêm, tự mình làm mình khó xử, làm cho nương tử thương tâm khổ sở vì mình…

“Ta vẫn còn một lọ Hoa Dung Cao, tối nay sẽ xóa vết sẹo cho ngươi.”

Diệp Mộ Sanh tiếp tục nói.

Bởi vì trên người Quân Khanh Mặc có quá nhiều vết sẹo, cho nên Diệp Mộ Sanh sợ không đủ Hoa Dung Cao nên đã làm tổng cộng 3 bình.

Vết sẹo trên người Quân Khanh Mặc chính là quá khứ của hắn, nếu không xóa thì mỗi khi nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn đó Quân Khanh Mặc sẽ nhớ tới những tháng năm đó, và Diệp Mộ Sanh cũng vậy, bởi lẽ đó nên Diệp Mộ Sanh vẫn muốn xóa hết vết sẹo của Quân Khanh Mặc.

“Đều nghe nương tử.”

Quân Khanh Mặc gật đầu nói.

Lúc trước là hắn quá cố chấp, xóa những vết sẹo đó cũng tốt, lưu lại chỉ đau mắt hắn cùng nương tử.

Mặc dù không còn những vết sẹo buồn đau đó nhưng vì để bảo vệ người quan trọng của mình, hắn vẫn phải trở nên mạnh mẽ.

Hắn sẽ cố gắng khiến cho những tháng năm tăm tối đó hóa tro tàn…

“Nếu ngươi nói đều nghe theo ta, vậy hiện tại ta muốn……”

Diệp Mộ Sanh chưa dứt lời đã trực tiếp hôn môi Quân Khanh Mặc, cậu bổ nhào vào hắn rồi đẩy hắn ngã vào suối nước nóng.

Trọng lượng của hai người nháy mắt làm suối nước nóng bắn lên những đóa bọt nước, lưng Quân Khanh Mặc chạm đến tảng đá trong đáy nước.

Máu tươi chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương, mùi máu nồng đậm tiến vào cánh mũi hai người, nhiễm đỏ cả suối nước nóng.

Trong suối nước nóng nhiễm máu, hai người tóc đen dài tựa như mực giao triền cùng nhau, Diệp Mộ Sanh nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy Quân Khanh Mặc.

Mặc dù vết thương sau lưng dấy lên cơn đau đớn nhưng Quân Khanh Mặc vẫn không đẩy Diệp Mộ Sanh ra, cũng chưa hề nhíu mày chút nào, ngược lại còn vận khởi nội lực điều chỉnh hô hấp, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của Diệp Mộ Sanh.

Kết thúc nụ hôn, Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh trồi lên mặt nước, gương mặt hai người ửng đỏ, hô hấp dồn dập, dính lấy nhau.

“Chúng ta tiếp tục làm đi, phu quân ~” Mái tóc Diệp Mộ Sanh ướt dầm dề dán vào trên lưng trắng nõn, Diệp Mộ Sanh nằm trong ngực Quân Khanh Mặc nói.

“Không làm, thân thể ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”

Mặc dù tiếng gọi của Diệp Mộ Sanh làm toàn thân Quân Khanh Mặc tê dại, nhưng hắn không hề chần chờ chút nào, trực tiếp cự tuyệt.

“Ta muốn……”

Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, hai mắt phiếm hồng.

Sau khi Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh vài giây, đôi mắt thâm thúy hiện lên ánh sáng, sắc mặt lãnh đạm, thanh âm trầm thấp nói “Ta giúp ngươi.”

“Ừm……”

Diệp Mộ Sanh dùng tay chống người, nhìn sau lưng Quân Khanh Mặc máu thịt mơ hồ, trong mắt hoa đào lập lòe không che giấu được kinh ngạc.

Cậu biết suối nước nóng sẽ làm miệng vết thương sau lưng Quân Khanh Mặc càng ngày càng đau đớn, nhưng đồng thời cũng có thể phát huy hiệu quả của Hoa Dung Cao.

Bởi vậy Diệp Mộ Sanh vừa đau lòng vừa muốn trêu đùa hắn nên mới đẩy Quân Khanh Mặc vào sâu trong nước.

Mà Diệp Mộ Sanh nói muốn làm cùng Quân Khanh Mặc ở trong nước là vì muốn thử tìm kiếm kích thích, cậu cũng muốn dùng phương thức này để Quân Khanh Mặc cảm thấy khoái cảm, giảm bớt đau đớn trên người hắn.

Diệp Mộ Sanh thân là y giả nên biết hiện tại Quân Khanh Mặc khó chịu bao nhiêu…
_

____

á đù vjp, mng đoán xem có suối nước nóng play hong? ^^
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 99: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (51)


Edit: Cá
_______Mấy ngày sau, hộ pháp Ma giáo Trần Phong tranh thủ lúc Diệp Mộ Sanh không có ở đấy, nói với Quân Khanh Mặc: “Giáo chủ, người mà chúng ta cài vào võ lâm đưa tin rằng đám người võ lâm muốn kết hợp với nhau để tấn công chúng ta vào ngày 15 tháng sau.”

“Hừ, bọn họ cho rằng liên hợp lại là có thể tiêu diệt Ma giáo ta sao, thật là không biết tự lượng sức mình!

Bọn họ muốn tới tìm chết, vậy bổn giáo chủ sẽ ở đây chờ bọn họ đến.”

Sắc mặt Quân Khanh Mặc lạnh như băng, khinh thường nói.

Nếu không phải bởi vì nương tử thì hắn đã sớm mang người theo từng bước từng bước diệt sạch những tên nhận mình là chính phái đó!

Sau khi Quân Khanh Mặc phân phó cho Trần Phong xong rồi nói: “Đúng rồi, chuyện này đừng để người ấy biết.”

“Vâng thưa giáo chủ.”

Trần Phong tất nhiên biết "người ấy" trong lời Quân Khanh Mặc là ai.

Rạng sáng ngày 15, Quân Khanh Mặc điểm huyệt Diệp Mộ Sanh, sau đó giao cho Trần Phong, bảo gã mang theo Diệp Mộ Sanh đi trước, đợi hắn đánh bại đám người võ lâm thì sẽ đi tìm hai người sau.

Còn mẫu thân Vu Lâm Nhi, Quân Khanh Mặc cũng an bài người bảo vệ bà.

Chính tà không đội trời chung, hai bên giao chiến, tất có thương tàn.

Quân Khanh Mặc không muốn làm cho Diệp Mộ Sanh thân là thần y tế thế cứu nhân khó xử, cũng không muốn làm cho Diệp Mộ Sanh nhìn thấy hình ảnh mình giết người và không muốn cho cậu nhìn thấy hình ảnh mình bị thương.

Hắn thân là giáo chủ Ma giáo, trên dưới Ma giáo đều chờ hắn ra lệnh, hắn có lòng tự tôn của hắn, tất nhiên sẽ không có chuyện chạy trốn.

Võ lâm muốn liên hợp tấn công Ma giáo của hắn, vậy hắn xin rửa mắt chờ mong!

Quân Khanh Mặc chưa từng nghĩ đến chết chóc, ma công của hắn đã tiến bộ vượt bậc đạt tới cấp mười, hắn tự tin có thể đánh bại đám người võ lâm, và sống sót đi gặp mẫu thân, còn có nương tử Diệp Mộ Sanh của hắn!

Chỉ là Quân Khanh Mặc có chút lo lắng rằng sau này Diệp Mộ Sanh sẽ trách tội mình……

Quân Khanh Mặc vận bạch y, ngồi ở trên ghế giáo chủ, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khuôn mặt không rõ hỉ nộ ái ố thưởng thức trường kiếm trong tay.

Hộ pháp Ma giáo cung kính đứng ở hai bên Quân Khanh Mặc, con ngươi lập loè ánh sáng gấp chờ không nổi, mong đợi đám người võ lâm đến.

Trời còn chưa sáng, tai mắt của Ma giáo tới báo rằng đám người võ lâm đã sắp đuổi tới Ma giáo, một hồi chém giết sắp được khai mạc.

Nam chủ Giang Diệc Hàn dẫn đầu võ lâm đi đến Ma giáo, đám người Ma giáo ẩn mình trong bóng tối không hề cho bọn họ có cơ hội mở miệng, trực tiếp lấy binh khí ra tiến lên.

Đám người võ lâm bị giết trở tay không kịp, người có chút võ công chưa kịp tránh thoát đòn lén của Ma giáo thì hai mắt đã trợn to, miệng phun máu tươi, ngã xuống trên mặt đất.

Quân Khanh Mặc đứng ở trên tường thành, nhìn hai bên đánh nhau phía dưới, cười lạnh nói: “Nếu các ngươi muốn tới tìm đường chết, vậy bổn giáo chủ sẽ không khách khí nhận lấy mạng chó của các ngươi!”

Đám người võ lâm nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quân Khanh Mặc cầm trường kiếm, bạch y cùng tóc phiêu theo gió, giống như trích tiên hạ phàm không nhiễm bụi trần, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng giáo chủ Ma giáo già nua dữ tợn của họ.

Đứng ở bên cạnh Giang Diệc Hàn chính là Thu Chỉ Vọng cầm sáo ngọc, lúc thấy Quân Khanh Mặc xuất hiện, y hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nếu Quân Khanh Mặc là giáo chủ Ma giáo vậy Mộ Sanh…

“Hừ, hiện giờ thắng bại chưa định, ngươi đừng quá tự cao tự đại!”

Giang Diệc Hàn nhíu mày chưa lên tiếng thì nữ chủ đã trực tiếp ném ám khí về phía Quân Khanh Mặc rồi trào phúng nói.

Quân Khanh Mặc nhẹ nhàng tránh thoát ám khí của nữ chủ, lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ chủ, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Thu Chỉ Vọng, khóe môi vương nụ cười lạnh.

Được lắm, Thu Chỉ Vọng cũng tới…

Chú ý tới ánh mắt của Quân Khanh Mặc, Thu Chỉ Vọng nắm chặt sáo ngọc, con ngươi hiện lên lo lắng.

Mộ Sanh liệu đã biết thân phận của Quân Khanh Mặc hay chưa, hiện tại cậu đang ở nơi nào?

Một lát sau, Giang Diệc Hàn vận khởi khinh công nhảy lên mái hiên đánh về phía Quân Khanh Mặc, nữ chủ cũng theo sát ngay sau đó…
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 100: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (52)


Edit: Cá
_______Trong cốt truyện lúc nam chủ cùng Quân Khanh Mặc đánh nhau, người Quân Khanh Mặc vướng bận không phải mẫu thân mà là nữ chủ, bởi vậy hắn không thể nào phát huy toàn bộ công lực.

Mà hiện tại Vu Lâm Nhi đã hồi phục thị lực và đã khôi phục dung mạo, Quân Khanh Mặc cũng gặp được người mình yêu cho nên mọi lo lắng bận tâm hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn suy nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ bọn họ.

Bởi vậy công lực Quân Khanh Mặc tiến bộ vượt bậc, luyện được ma công, hiện giờ nếu nam nữ chủ hợp lực thì cũng không phải là đối thủ của Quân Khanh Mặc.

Quân Khanh Mặc đâm về phía nam chủ Giang Diệc Hàn, nam chủ nhanh nhẹn né được, nữ chủ Tô U Nhiễm phía sau Quân Khanh Mặc tranh thủ thời cơ phất quạt xếp, mấy cây ngân châm bay thẳng về phía đầu Quân Khanh Mặc, nhưng mà ngân châm còn chưa kịp chạm tới Quân Khanh Mặc thì đã hóa thành bột phấn, phiêu tán ở không trung.

Đồng tử nữ chủ co chặt, kinh ngạc nhìn một màn này, vào lúc này Quân Khanh Mặc xoay người, ánh mắt âm u lạnh lẽo đến dọa người, nháy mắt Quân Khanh Mặc đã di chuyển tới trước mặt nữ chủ, không hề thương hoa tiếc ngọc một chút nào mà đánh một chưởng về phía nữ chủ.

“Tiểu Nhiễm!”

Giang Diệc Hàn sốt ruột.

“A!”

Con ngươi Tô U Nhiễm hàm chứa hoảng sợ, hộc ra máu tươi, Quân Khanh Mặc đã sớm chuyển mình, máu tươi liền bắn vào trên mặt nam chủ.

Giang Diệc Hàn ôm Tô U Nhiễm bị thương vào trong ngực, đau lòng nói: “Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi, là ta không bảo vệ ngươi cho tốt.”

“Hừ.”

Quân Khanh Mặc cười lạnh một tiếng, giương kiếm lên, ánh sáng chợt lóe, đánh về phía Giang Diệc Hàn, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn độc ác.

Giang Diệc Hàn một tay lấy kiếm miễn cưỡng chống lại chiêu thức của Quân Khanh Mặc, nhưng Quân Khanh Mặc lại đột nhiên vòng qua cổ tay của hắn, trường kiếm nháy mắt đã đặt trên cổ Giang Diệc Hàn.

Trong lòng Giang Diệc Hàn chấn động, ôm chặt Tô U Nhiễm, cảnh giác nhìn Quân Khanh Mặc, không dám nhúc nhích, trường kiếm sắc bén lóe sáng, máu tươi theo trường kiếm chậm rãi chảy xuống, ngay sau đó từng giọt rơi xuống mặt đất.

Tô U Nhiễm thấy Giang Diệc Hàn bị thương, nàng cắn chặt răng, bàn tay lặng lẽ lấy ra một cây ngân châm trong áo, vừa mới chuẩn bị phi về phía Quân Khanh Mặc thì xiêm y trắng của hắn vụt lên, trực tiếp đá bay Tô U Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm!”

Trong mắt Giang Diệc Hàn hiện lên thống khổ kêu to, lại không dám chuyển động thân thể, sợ rằng Quân Khanh Mặc sẽ giết hắn.

Quân Khanh Mặc quên mất sự hiện diện của Thu Chỉ Vọng, lúc Tô U Nhiễm sắp rơi xuống đất, y đỡ được nàng: “Tô cô nương, không sao chứ?”

Tô U Nhiễm toàn thân vô lực lắc đầu, nhưng sau đó lại không nhịn được hộc ra máu tươi: “Ta……

Phụt……”

“Tô cô nương!…

Nếu Mộ Sanh ở đây thì tốt rồi.”

Thu Chỉ Vọng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía hai người trên tường thành.

Quân Khanh Mặc thấy ánh mắt Giang Diệc Hàn vẫn luôn nhìn xuống dưới, hắn thu liễm nụ cười, nhàn nhạt nói: “Ta đưa ngươi xuống.”

Vừa dứt lời, Quân Khanh Mặc vốn có thể lấy tính mạng của Giang Diệc Hàn nhưng chỉ đâm một nhát, sau đó hắn rút trường kiếm ra, vẩy máu tươi khỏi kiếm rồi nháy mắt đá Giang Diệc Hàn xuống.

Mùi tanh của máu tràn ngập ở không trung, hơi thở dày đặc làm người ta hít thở không thông, Quân Khanh Mặc cầm trường kiếm mặt không cảm xúc đánh bại một cao thủ khác.

Mặc dù Quân Khanh Mặc đánh đối phương đến sắp chết, nhưng không hề giết tận gốc mà là để lại cho đối phương một hơi thở.

“Mộ Sanh ở đâu?”

Nhìn Quân Khanh Mặc đạp thi thể đi về phía mình, Thu Chỉ Vọng buông nữ chủ hôn mê ra, đứng lên dùng sáo ngọc chỉ vào Quân Khanh Mặc hỏi.

Từng giọt máu nhiễm trên bạch y của Quân Khanh Mặc rơi xuống, giống như hoa hải đường nở rộ, Quân Khanh Mặc nắm chặt trường kiếm trong tay, khóe miệng nhếch lên nói: “Trong lòng ta.”

“……”

Thu Chỉ Vọng giật giật miệng, vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng đàn du dương: “Mộ Sanh?”

Quân Khanh Mặc nhìn về phương hướng truyền đến tiếng đàn, trong mắt không khỏi hiện lên khẩn trương, nhăn đuôi lông mày lại.

Làm sao người ấy lại đến được?
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 101: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (53)


Edit: Tiêu Lạc Beta: Cá
______Quân Khanh Mặc cùng Thu Chỉ Vọng đều bị tiếng đàn ở xa làm phân tâm, cũng không chú ý tới xung quanh bốn phía có vài vị cao thủ võ lâm đang tràn tới đánh úp Quân Khanh Mặc.“Giáo chủ cẩn thận!”

Một người Ma giáo kêu lên.Cũng may tiếng hét này to, làm Quân Khanh Mặc kịp thời lấy lại tinh thần, bật người lên, tránh thoát khỏi sự công kích của mấy người đó, nhưng vẫn vô ý bị chưởng môn Nga Mi dùng trường kiếm làm cánh tay bị thương.Máu tươi nhiễm đỏ bạch y của Quân Khanh Mặc, hắn nhíu mày rồi quay người đạp chưởng môn Nga Mi một chưởng, đá bay trường kiếm trong tay y sau đó đạp y một chưởng nữa.Tiếng đàn càng ngày càng mạnh, người có chút công lực nghe thấy tiếng đàn thì lạnh run, mặc dù không bị điểm huyệt nhưng lại không thể nhúc nhích, có thể thấy được cầm kỹ của người đánh đàn kia vô cùng thâm hậu.“Người đánh đàn là ai?

Yên Vũ Kỳ gia không phải đã bị….”

“Ai rảnh để ý người đó là ai, bây giờ đại ma đầu kia đang bị thương, mau tranh thủ giết hắn nhanh!”

“Chỉ bằng các ngươi?

Hừ!”

Quân Khanh Mặc vung trường kiếm lên, ngoài mặt khinh thường nói, trong lòng lại lo lắng.

Nương tử tới, làm sao bây giờ…“Ma đầu ngươi đừng có vội tự cao tự đại, chúng ta cùng nhau xông lên!”

Đột nhiên tiếng đàn ngừng lại, trong không trung truyền đến một giọng nói dễ nghe như ngọc châu rót vào mâm ngọc: “Tất cả dừng tay lại cho ta!”

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Mộ Sanh một thân hồng y ôm đàn từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng mà hạ trên tường thành.Thấy Diệp Mộ Sanh mỉm cười với mình, Thu Chỉ Vọng nhẹ nhàng thở ra, Mộ Sanh rốt cuộc cũng tới…Ánh mắt Quân Khanh Mặc vẫn luôn dõi theo Diệp Mộ Sanh, nhưng Diệp Mộ Sanh lại không thèm liếc nhìn tới chỗ hắn một cái, mười ngón tay cậu nhẹ nhàng xoa đàn nói: “Đánh đánh giết giết có cái gì tốt, không bằng ta đàn một khúc cho các vị đi.”

“Này không phải Diệp thần y sao?”

“Đúng vậy!

Sao y lại tới đây?”

Quân Khanh Mặc nắm chặt chuôi kiếm, cắn chặt răng, vốn dĩ trong mắt chỉ có băng giá khiến người ta ớn lạnh bây giờ lại hiện lên tia ủy khuất nhè nhẹ.

Nương tử giận rồi…Diệp Mộ Sanh rũ mắt, ánh mắt trộm nhìn lướt qua Quân Khanh Mặc, khóe môi nhẹ cong lên, tiếng đàn du dương chậm rãi từ đầu ngón tay truyền ra rồi tiến vào trong tai mọi người.Quân Khanh Mặc thấy mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào nương tử nhà mình, lập tức đen mặt, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Hắn muốn giết sạch toàn bộ bọn họ!Người chính đạo biết Diệp Mộ Sanh là thần y, bởi vậy cũng không ngăn cản cậu đánh đàn.

Mà người Ma giáo đã gặp qua Diệp Mộ Sanh, biết cậu có quan hệ mập mờ với giáo chủ cho nên cũng không dám tùy tiện ra tay.Một vị võ lâm thấy Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nên nảy sinh ý định đánh lén, nhưng chân còn chưa kịp bước, tiếng đàn đã len lỏi ở trong đầu, ý định đánh lén trong lòng tức thì tan biến.“Cầm kỹ của Mộ Sanh lại tiến bộ.”

Thu Chỉ Vọng nhìn Diệp Mộ Sanh cười nói.Một lát sau sát khí trong mắt mọi người chậm rãi tan đi, dần dần bình tĩnh trở lại.

Diệp Mộ Sanh cũng dừng động tác, nhưng tiếng đàn du dương lại giống như phượng hoàng giương cánh, tiếng vọng tản khắp không trung, thật lâu chưa biến mất.“Đây là Thanh Trần Diệp gia Diệp Lạc Vô Thanh!”

Chưởng môn Võ Đương đã luống tuổi kinh ngạc nói.“Thanh Trần Diệp gia á?”

Một người khác kinh ngạc nói.…………Sau khi Diệp Mộ Sanh đàn xong, Quân Khanh Mặc vận khinh công trực tiếp nhảy lên tường thành, nhưng Diệp Mộ Sanh lại không hề bố thí một ánh mắt cho hắn, cậu trực tiếp ôm đàn nhảy xuống, xoay mình đến bên cạnh Thu Chỉ Vọng.“…”

Quân Khanh Mặc một mình đứng ở trên tường thành mím môi, nhấp nhấp miệng.Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua bốn phía, đi tới đối mặt với toàn bộ võ lâm: “Xin lỗi, là ta đến chậm.”

Người tập võ thính lực vốn vô cùng tốt, bởi vậy đương nhiên Quân Khanh Mặc cũng có thể nghe thấy lời của Diệp Mộ Sanh.

Trong nháy mắt nghe thấy câu nói đó, lại nghĩ đến Diệp Mộ Sanh không thèm để ý tới mình, lập tức trong lòng Quân Khanh Mặc không khỏi đau xót.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 102: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (54)


Edit: Cá
_____"Diệp thần y, sao ngươi lại biết cầm kỹ Thanh Trần Diệp gia, hay ngươi chính là......"

Chưởng môn Võ Đương hỏi.

"Không sai, kỳ thật ngoại trừ là đồ đệ của Bạch Sầu, ta còn có một thân phận khác đó là hậu nhân của Thanh Trần Diệp gia."

Diệp Mộ Sanh cười nói.

"Bây giờ không tiện nói chuyện này, việc giết ma đầu kia không nên chậm trễ, chúng ta mau hợp lực đi."

Một người nhìn chằm chằm Quân Khanh Mặc đang đứng trên tường thành nói.

"Đúng vậy!

Diệp thần y đã tới, võ lâm chúng ta lại có thêm sự giúp đỡ, có thể tiêu diệt tên ma đầu kia."

Một người khác vội vàng hùa theo.

Giang Diệc Hàn che ngực lại, khóe miệng dính máu cảnh giác nhìn về phía Diệp Mộ Sanh rồi hỏi: "Không biết Diệp thần y cùng ma đầu kia có quan hệ gì?"

Thấy có người nghi ngờ Diệp Mộ Sanh, nữ đệ tử của Nga Mi lập tức trừng mắt Giang Diệc Hàn: "Giang công tử, ngươi nói gì vậy?"

Cũng có người cảm thấy Giang Diệc Hàn nói không sai, bang chủ Cái Bang bị thương nhíu mày lại, gã vừa rồi cũng mới nhận ra bầu không khí giữa Diệp Mộ Sanh cùng Quân Khanh Mặc có chút không thích hợp.

"Diệp thần y, thứ lỗi cho lão nhân ta hỏi thẳng, ngươi cùng ma đầu kia có quan hệ hay không?"

Bang chủ Cái Bang hỏi.

Thu Chỉ Vọng thấy tình huống không ổn, y liếc mắt nhìn Quân Khanh Mặc đang đứng im không nhúc nhích trên tường thành nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó mắt y hiện lên một tia nghi hoặc, nắm chặt sáo ngọc, đi đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh.

Rốt cuộc giữa Mộ Sanh cùng Quân Khanh Mặc đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Diệp Mộ Sanh mang ý cười nhìn mọi người xung quanh mình, rồi xoay người ngẩng đầu nói với Quân Khanh Mặc: "Lại đây."

Quân Khanh Mặc thấy Diệp Mộ Sanh nói với mình, buồn bực trong lòng tan đi một ít, cũng không nghĩ quá nhiều, vận nội lực nhảy xuống bên cạnh Diệp Mộ Sanh: "Nương tử, ta sai rồi."

Đám người võ lâm nháy mắt bị lời nói của Quân Khanh Mặc làm cho khiếp sợ ngây ngẩn cả người!

Nương tử?

Sai rồi?

Bọn họ không nghe lầm chứ?

Thu Chỉ Vọng chỉ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ của hai người thì chắc là cãi nhau, chỉ là chính tà không đội trời chung, bọn họ...

"Như các vị đã chứng kiến, ma đầu trong miệng các ngươi, giáo chủ Ma giáo Quân Khanh Mặc, kỳ thật là phu quân của ta.

Cho nên nếu các ngươi muốn giết hắn, vậy thì xin mời bước qua xác ta trước."

Diệp Mộ Sanh kéo tay Quân Khanh Mặc, nhìn mọi người đang kinh ngạc nói.

"Nương tử..."

Quân Khanh Mặc cảm động nhìn ái nhân bên cạnh, tiếng nói thanh lãnh mang theo nhu tình nhè nhẹ, làm cho đám người Ma giáo vốn đã nhìn quen giáo chủ lạnh nhạt vô tình cũng vô cùng khiếp sợ.

"Diệp Mộ Sanh, ngươi thế mà lại dám cùng người Ma giáo..."

Chưởng môn Võ Đương trừng lớn mắt, chỉ vào Diệp Mộ Sanh chấn động nói.

"Diệp thần y, mới vừa rồi ngươi còn xin lỗi chúng ta do ngươi đến muộn, bây giờ là sao?"

Nữ đệ tử của Nga Mi cắn chặt răng, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Đúng là ta xin lỗi các ngươi, nếu ta có thể đến sớm một bước, có lẽ những người này..."

Nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh chậm rãi tan đi, nhìn những người bị trọng thương và những thi thể đầy đất, thở dài nói.

Quân Khanh Mặc thấy cảm xúc Diệp Mộ Sanh hạ xuống, vội vàng nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, cắt ngang lời Diệp Mộ Sanh: "Nương tử, là do bọn họ tự gõ cửa tìm chết, huống hồ ta cũng không hề giết chết hẳn mà còn để lại một mạng cho chúng."

"Ngươi còn cãi?"

Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu trừng mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái, hỏi ngược lại.

"Nương tử, ta sai rồi."

Quân Khanh Mặc nháy mắt héo rũ.

Đám người võ lâm cùng đám người Ma giáo: "...."

"Đừng nghe chúng nhiều lời, nếu Diệp Mộ Sanh muốn làm phản, đầu quân vào Ma giáo vậy chúng ta lưu tình làm gì, dứt khoát chém hết hai bọn họ đi!"

Một người chán ghét nhìn hai người, tàn nhẫn nói.

"Nhưng mà..."

Bang chủ Cái Bang lo lắng nói.

Nhưng mà liệu bọn họ có đánh lại nổi giáo chủ Ma giáo Quân Khanh Mặc kết hợp cùng Diệp Mộ Sanh thân là hậu nhân của Thanh Trần Diệp gia và là đồ đệ của Bạch Sầu hay không?
_

______

Tác giả đặt tên cũng ba chấm quá đi =))))))
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 103: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (55)


Edit: Cá
______“Chỉ bằng các ngươi?

Hừ!”

Quân Khanh Mặc kéo tay Diệp Mộ Sanh, bước lên che chở trước người Diệp Mộ Sanh, cười lạnh nói.

Nếu không phải sợ Diệp Mộ Sanh sẽ tức giận sau khi biết hắn giết người thì hắn e rằng mấy người này đã tan xác lâu rồi.

Thấy Quân Khanh Mặc chưa bị phát tác dụng, Diệp Mộ Sanh cười sau đó đi đến bên cạnh Quân Khanh Mặc, cậu nói với đám người võ lâm đang cảnh giác nhìn mình: "Trước khi động thủ, các vị nên nhìn thử lòng bàn tay của mình đi đã, xem có gì khác biệt không?”

Diệp Mộ Sanh nói xong thì đám người võ lâm mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình thế mà lại có hắc ấn, Thu Chỉ Vọng cũng không ngoại lệ!

“……”

Thu Chỉ Vọng cầm sáo ngọc nhìn hắc ấn trong lòng bàn tay, hơi hơi nhíu mày.

“Ngươi!

Ngươi đến tột cùng đã hạ độc lúc nào?”

Chưởng môn Võ Đương vội nói.

“Chính là lúc đi đến chỗ các ngươi ban nãy.

Độc này tên là không tiếng động, không màu, không vị nhưng lại trí mạng.

Nếu đã trúng độc này thì phải dùng nước ấm ngâm toàn thân trong vòng hai canh giờ, một canh giờ sau là có thể giải độc, nếu qua hai canh giờ chưa ngâm thì sẽ không có thuốc nào chữa được.

Bởi vậy ta khuyên các ngươi vẫn nên trở về ngâm mình đi.”

Cảm giác được Quân Khanh Mặc nắm chặt tay mình, sau khi Diệp Mộ Sanh nói xong bèn nở nụ cười với Quân Khanh Mặc bên cạnh.

Tiếng đàn vừa rồi của Diệp Mộ Sanh có tác dụng thanh tâm quả dục, mặc dù hiệu quả đối với người có võ công cao cường không lớn, nhưng đối với người mới học võ thì có sức ảnh hưởng rất lớn.

Hơn nữa nhờ lời nói của Diệp Mộ Sanh mà rất nhiều người trong võ lâm đều muốn trở về.

“Hay là chúng ta về trước đi……”

Mặc dù những người trúng độc chỉ là những ai đứng gần Diệp Mộ Sanh nhưng những người không trúng độc cũng sợ không kém.

“Diệp Mộ Sanh, không thể tin được ngươi lại ác độc như thế!

Nên nhớ ngươi là hậu nhân của Diệp gia và là đồ đệ của Bạch Sầu.”

Nữ đệ tử của Nga Mi đỏ mắt, nắm chặt trường kiếm, giọng nói nghẹn ngào.

“Khụ khụ, Diệp thí chủ, ngươi có phải bị tên ma đầu này mê hoặc hay không, vì sao phải đi vào con đường tà đạo!”

Một lão hòa thượng che ngực bị thương lại nói.

“Ma giáo là tà đạo, vậy các ngươi chính là chính đạo ư?”

Diệp Mộ Sanh đột nhiên bật cười.

Mặc dù đám người võ lâm không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt họ đã nói lên suy nghĩ trong lòng: Bọn họ không phải là chính đạo, chẳng lẽ Ma giáo là chính đạo?!

“Yên Vũ Kỳ gia tiếng tăm lừng lẫy giang hồ chính là kẻ chủ mưu năm đó diệt Diệp gia, lúc ấy máu chảy thành sông, tiếng khóc vang trời.

Trường Thanh Kiếm Tiêu Ca nổi tiếng về kiếm kỳ thật là tên hỗn đản thấy sắc nảy lòng tham, cưỡng bách phụ nữ nhà lành.

Còn có Liễu gia ngoài mặt ôn hòa lễ độ thế nhưng là kẻ ỷ thế hiếp người.

Đây đều là chính đạo mà các ngươi nói.”

Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói.

“Kỳ gia…Tiêu Ca…Liễu gia!

Những chuyện đó đều là ngươi làm?”

Có người đột nhiên nghĩ tới cái gì đó bèn kinh ngạc nói.

Tuy mấy tháng trước Kỳ gia trong một đêm đã suy bại, nhưng bởi vì Thu Chỉ Vọng - con trai võ lâm minh chủ mang tin tức trở về võ lâm nói ra những việc xấu của Kỳ Đình Tuyết, cho nên võ lâm bèn không quản việc này.

Sợ rằng mang đến phiền toái cho Diệp Mộ Sanh nên Thu Chỉ Vọng không nói thẳng tên người của Diệp gia đánh bại Kỳ Đình Tuyết kia chính là thần y Diệp Mộ Sanh.

“Đúng vậy, là ta đã huỷ hoại Kỳ gia, làm Kỳ Đình Tuyết sống không bằng chết, đám người Kỳ gia cũng mất hết nội lực.

Cũng là ta đã thiến Tiêu Ca, phế đi một chân một tay của hắn.

Cũng là ta đã đốt trụi Liễu gia, cho chúng sống nghèo khổ.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, những chuyện đó cậu làm lúc mới một mình xuống núi du đãng giang hồ.

“Nương tử…”

Nhìn Diệp Mộ Sanh mỉm cười, Quân Khanh Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau.

“Nhưng bọn họ không đại diện cho võ lâm của bọn ta!

Hãy nhớ rằng Ma giáo chính là những kẻ chuyện xấu gì cũng làm: giết người, phóng hỏa, diệt tộc, Diệp thí chủ ngươi mau tỉnh lại, đừng bởi vì chuyện này mà lạc lối, huỷ hoại bản thân.”

Lão hòa thượng vẫn muốn khuyên Diệp Mộ Sanh trở về chính đạo.
_

____

Cá: 2 chương nữa là hết thế giới này rồi, thế giới sau công và thụ là cv (character voice - người lồng tiếng cho nhân vật) thể loại võng phối có rất nhiều từ mạng, mình tra nát bét gg lẫn baidu luôn, chắc chắn thế giới sau sẽ ra chương lâu hơn thế giới này

còn thế giới sau sau nữa đích thị là chân ái của mình, cực kích thích (≧▽≦)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 104: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (56)


Edit: Cá
_____Nghe đám người võ lâm ngươi một câu ta một câu khuyên bảo, Diệp Mộ Sanh bĩu môi nói: “Các ngươi không cần nói nữa, người Ma giáo ở đây vẫn tốt hơn đám người chính đạo hư tình giả ý (*) các ngươi.

Ta nhắc nhở các ngươi vài câu, độc trên người các ngươi sắp phát tác, một khi phát tác thì sẽ đau đớn từ xương cốt cho đến tận tim, đau muốn chết luôn đó.

Cho nên các ngươi vẫn nên tranh thủ trở về đi.”

(*) Hư tình giả ý: giả dối, không có ý tốt, thành ngữ tương đương: Khẩu phật tâm xà.

“Còn chưa cút?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Quân Khanh Mặc nhìn vào đám người võ lâm.

Thật muốn, thật muốn giết hết những người này.

“Diệp Mộ Sanh, ngươi dám tàn nhẫn như thế!”

Mặc dù chưởng môn võ lâm ngoài mặt nắm lấy vũ khí chuẩn bị một trận đại chiến, nhưng thật ra là đã muốn mau chóng đi giải độc.

Đôi mắt Diệp Mộ Sanh đột nhiên trầm xuống, không vui nói: “Đúng thế, ta chính là nhẫn tâm độc ác, vậy thì sao?

Ngươi có thể đối phó ta không?

Nếu các ngươi còn chưa cút, vậy thì ta sẽ dạy cho các ngươi biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào, nên nhớ sư phụ của ta chính là Bạch Sầu, ta không hề thiếu thuốc độc…”

Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời thì Giang Diệc Hàn bị thương đứng một bên đã đánh lén Diệp Mộ Sanh, nhưng hắn còn chưa kịp chạm tới Diệp Mộ Sanh thì đã bị Quân Khanh Mặc một chưởng đánh bay.

“Giang công tử!”

Trải qua một vài chuyện như vậy, đám người võ lâm càng hoảng sợ, có người còn mặc kệ tiền bối của mình mà dẫn đầu chạy trốn.

“Một đám phế vật!”

Chưởng môn Võ Đương nhìn những người chạy trốn, cả giận nói.

“……

Phương pháp giải độc ngươi vừa nói có thật không?”

Bang chủ Cái Bang hỏi.

“Giả, tin hay không tùy ngươi.”

Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Chúng ta vẫn nên trở về trước đi, ta tin Mộ Sanh sẽ không hại chúng ta, còn hai canh giờ nữa độc mới phát tác, bây giờ trở về vẫn kịp.

Hơn nữa Tô cô nương cũng cần tìm đại phu trị liệu.”

Thu Chỉ Vọng nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh, nói với đám người võ lâm.

Thấy ánh mắt chưởng môn Võ Đương hung tợn trừng nương tử của mình, Quân Khanh Mặc không nói không rằng trực tiếp đả thương người, một chưởng đánh gã đến hộc máu: “Phụt!”

“Cút!”

Quân Khanh Mặc lạnh lùng nói.

Quân Khanh Mặc và Diệp Mộ Sanh đều làm cho đám người võ lâm sợ hãi, cuối cùng quyết định rút lui, mặc dù không cam tâm tình nguyện.

Trước khi rời đi, Diệp Mộ Sanh gọi Thu Chỉ Vọng lại, ném cho y mấy bình thuốc: “Nếu ngươi bị ma công của Quân Khanh Mặc đả thương thì nhớ bôi cái này.”

“Ừm, ngươi nhớ tự chăm sóc mình thật tốt.”

Thu Chỉ Vọng gật đầu, y biết Diệp Mộ Sanh chỉ muốn khiến cho bọn họ rời đi, kỳ thật không hề muốn đả thương bọn họ.

Hơn nữa nếu Diệp Mộ Sanh không tới, chỉ sợ hiện giờ người võ lâm đều đã ngã xuống.

Sau khi chờ đám người võ lâm đi hết, Quân Khanh Mặc nhìn thủ hạ xung quanh mình một cái, sau đó bế Diệp Mộ Sanh lên, thấy Diệp Mộ Sanh không có phản kháng, hắn bèn nói: “Nương tử, chúng ta về phòng.”

“Ừm.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu.

Trong viện, hoa hải đường đã bắt đầu héo tàn, cánh hoa rơi đầy đất, Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh từ từ hạ xuống, dẫm vào hoa rơi trên mặt đất.

Quân Khanh Mặc đặt Diệp Mộ Sanh lên trên bàn đá, rồi ôm Diệp Mộ Sanh vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương trên người Diệp Mộ Sanh, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Nương tử, ta yêu ngươi.”

Nào biết Diệp Mộ Sanh lại đột nhiên đẩy Quân Khanh Mặc ra, cậu nhăn mày lại, hừ lạnh một tiếng: “Yêu ta á?

Yêu ta chính là vào lúc quan trọng thì vứt bỏ ta?

Nếu không phải Trần Phong giải huyệt cho ta, thì chắc hiện giờ ta còn đang ở trong mộng đẹp.”

Kỳ thật Trần Phong cũng là vì lo lắng an nguy của Quân Khanh Mặc nên mới giải huyệt cho Diệp Mộ Sanh, nhưng sau khi Diệp Mộ Sanh tỉnh lại thì Trần Phong lại cảm thấy hối hận, nhưng đã quá muộn rồi, hắn còn bị Diệp Mộ Sanh điểm huyệt.

Bởi vậy cho tới bây giờ Trần Phong vẫn còn đứng không nhúc nhích ở trong phòng khách điếm.

“Ta không có vứt bỏ ngươi…

Ta chỉ là…

Ta sai rồi.”

Quân Khanh Mặc vừa định giải thích thì bị Diệp Mộ Sanh trừng mắt một cái, lập tức nhận sai.

“Hôm nay tạm tha, Quân Khanh Mặc, ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau nếu ngươi muốn đi tìm chết, cũng không được vứt bỏ ta!

Cho dù chết ta cũng muốn chết một chỗ với ngươi!”

Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu, túm lấy cổ áo Quân Khanh Mặc, gằn từng câu từng chữ.

“Vi phu đã biết, nương tử.”

Quân Khanh Mặc vươn tay xoa đầu Diệp Mộ Sanh, trong mắt hàm chứa sủng nịch, khóe môi giương cao: “Nhưng mà đã có ngươi rồi, làm sao ta muốn chết được, chúng ta phải cùng nhau sống hạnh phúc.”

【 chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn, Boss phản diện đã được chữa khỏi thành công, khen thưởng 1000 tích phân, hiện tại cậu có 2480 tích phân.

Xin hỏi ký chủ muốn tiếp tục lưu lại hay không. 】

【 lưu lại. 】
_______

Cá: chúc mừng ngày quốc khánh 2.9, cấp phúc lợi 2 chương (☆▽☆)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 105: phiên ngoại thế giới thứ 2


Edit: Tiêu Lạc Beta: Cá chờ ngày này lâu lắm rồi
_______Mấy tháng sau trên giang hồ đã xảy ra vài chuyện kinh thiên động địa, chuyện thứ nhất là Ma giáo tội ác tày trời đột nhiên giải tán, chuyện thứ hai là Giang Diệc Hàn đạt được chức võ lâm minh chủ, chuyện thứ ba là hậu nhân của Thanh Trần Diệp gia đã suy tàn vài thập niên trước - Diệp Mộ Sanh đã dùng đàn đánh bại các cao thủ trong thiên hạ đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất cầm sư.Ngoại trừ mấy chuyện trên thì còn có rất nhiều chuyện không lớn không nhỏ, chẳng hạn như Độc Nhứ Nhi bị võ lâm minh chủ giết.

Hay là mấy tên đạo tặc giang hồ bị cướp sạch, nghe nói người cướp của chúng chính là một nam tử bạch y cùng với một nam tử hồng y…Trong đình viện Ma giáo của Quân Khanh Mặc lúc trước vốn là một nơi có vô số hoa hải đường nhưng hiện giờ đã trụi lủi một mảnh, những hoa hải đường đó đều bị di dời tới một chỗ yên tĩnh xa xôi, cũng chính là chỗ ở của Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh và Vu Lâm Nhi.Ngày hôm nay Diệp Mộ Sanh ngồi trong đình viện nghiên cứu thảo dược, Quân Khanh Mặc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở trước mặt Diệp Mộ Sanh: “Nương tử, ngươi đoán xem ta mang gì đến cho ngươi……”

“Meo!”

Quân Khanh Mặc còn chưa dứt lời thì đã cảm giác được bàn tay phía sau truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó ‘kinh hỉ’ mà hắn chuẩn bị cho Diệp Mộ Sanh túm lấy áo hắn, leo từ trên lưng hắn tới bả vai: “Meo~”Nhìn ‘kinh hỉ’ ở trên vai Quân Khanh Mặc vẫy đuôi, đôi mắt tròn xoe, đó là một chú mèo màu trắng, đôi mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh nháy mắt sáng lên.

Thật đáng yêu……Không chờ Quân Khanh Mặc tặng mèo nhỏ cho cậu, Diệp Mộ Sanh đã trực tiếp ném dược liệu trong tay xuống rồi đứng lên, vươn tay về phía mèo nhỏ, lại bắt chước tiếng mèo kêu khẽ gọi: “Tới đây, meo~”Nháy mắt Quân Khanh Mặc cũng bị chính nương tử của mình điểm trúng huyệt manh.

Mà chú mèo trắng dường như rất thích Diệp Mộ Sanh, vô cùng tự nhiên nhảy từ trên vai Quân Khanh Mặc rồi nhào vào trong ngực Diệp Mộ Sanh.“Quả nhiên rất mềm mại, thật thoải mái, thật đáng yêu!”

Diệp Mộ Sanh dùng tay vuốt ve lông chú mèo hưng phấn nói.

Cảm giác dễ chịu không kém mèo nhồi bông…Nhìn nương tử dồn sự chú ý vào chú mèo, còn cười cực kỳ sáng lạn, mặc dù Quân Khanh Mặc rất hâm mộ và ghen tị với mèo nhỏ, nhưng nhìn Diệp Mộ Sanh tươi cười làm khóe môi Quân Khanh Mặc cũng cong lên.Hắn mang một chú mèo đến cho Diệp Mộ Sanh là bởi vì lúc trước hắn cùng nương tử du đãng giang hồ, hắn thấy nương tử nhà mình nhìn mèo nhỏ nhà người ta đến mức hai mắt tỏa sáng, rất muốn ôm ôm.“Vươn tay ra đây.”

Diệp Mộ Sanh ôm mèo nói với Quân Khanh Mặc vẫn luôn chắp tay sau lưng.“……”

Quân Khanh Mặc ngây người vài giây, sau đó ngoan ngoãn vươn tay.Nhìn mu bàn tay Quân Khanh Mặc có vết cào, Diệp Mộ Sanh nói: “Quả nhiên bị thương.”

Nói xong bèn xoay người rời đi.

“……”

Nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh rời đi, Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, trong mắt hiện lên ủy khuất.Một lát sau thấy Diệp Mộ Sanh ôm chú mèo và cầm một bình sứ trở lại, Quân Khanh Mặc đang lạnh mặt mới nở nụ cười: “Nương tử……”

Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái, đặt mèo nhỏ ở trên bàn đá, sau đó mở bình sứ ra bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho Quân Khanh Mặc.Bôi thuốc xong, Diệp Mộ Sanh cất dược liệu đi, ngẩng đầu nhìn Quân Khanh Mặc rồi khẽ gọi: “Quân Khanh Mặc.”

“Ừ.”

“Mấy ngày nữa theo ta trở về núi Bách Thảo, ta mang ngươi đi gặp sư phụ ta.”

“Được.”

“Cha mẹ ta đều không còn nữa, sư phụ chính là phụ thân ta, chờ sau này chúng ta thành hôn thì sẽ quỳ sư phụ ta cũng mẫu thân ngươi.”

“Được.”

Quân Khanh Mặc không tự chủ được duỗi tay xoa mặt Diệp Mộ Sanh, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn ở khóe mắt cậu.

Nương tử, ta sẽ làm ngươi hạnh phúc……Diệp Mộ Sanh nhướng mày cười, lại gần Quân Khanh Mặc rồi ngẩng đầu đặt một nụ hôn trên cánh môi hắn.

Hôn xong, Diệp Mộ Sanh nằm ở trong lòng Quân Khanh Mặc nói: “Nụ hôn kia là khen thưởng cho ngươi, ta rất thích chú mèo kia.”

“Phu quân, ta thích ngươi.”

Nói xong Diệp Mộ Sanh lại chủ động vươn người chụt một cái.Lá cây hải đường trong viện đã rơi gần hết, trên bàn đá có chú mèo nhỏ cuộn tròn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hai người trước mắt ôm nhau…
_____Cá: tạm biệt Quân Khanh Mặc, dù thi thoảng muốn chém anh nhưng em vẫn iu ank nhắmmmm
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 106+107: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (1) và (2)


Edit: Cá
_____
Cv: viết tắt của character voice - người lồng tiếng nhân vậtTheo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần - hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác vân vân.
____Chương 106Trong trời đêm sâu thẳm, ánh trăng treo lơ lửng trên không, vô vàn vì tinh tú lóe những tia sáng nhàn nhạt tựa như vô số châu bạc được thêu dệt trên nền trời.Dưới bầu trời đêm, một thiếu niên đứng ở trước cửa sổ, tay chống trên cửa, lẳng lặng nhìn lên màn đêm, con ngươi phiếm ưu thương nhàn nhạt không dễ phát hiện.Gió đêm mang theo tia lạnh thổi qua, lá cây lay động vang thành tiếng, mái tóc thiếu niên khẽ bay nhẹ lộ ra cái trán trắng nõn.

Thiếu niên này chính là Diệp Mộ Sanh đã đến vị diện mới."

Lại là một vị diện khác."

Gió càng lúc càng lớn, hơi ẩm trong không khí từ từ thấm vào, Diệp Mộ Sanh đóng cửa sổ lại, kéo bức màn lên.Nữ chủ vị diện này tên là Lâm Nhược Vãn, là một thiếu nữ sống trong gia đình hạnh phúc, thành tích ưu tú, vừa xinh xắn dáng người lại đẹp, còn có một chất giọng trời ban.Mẹ của nữ chủ trước đây là diễn viên lồng tiếng bởi vậy từ nhỏ giọng của nữ chủ được phát triển rất tốt, không chỉ hát hay mà còn ngụy âm ngụy thanh rất giỏi.Lúc học lớp 10, nữ chủ tiến vào giới võng phối, nhờ vào thiên phú bẩm sinh cùng sự nỗ lực không ngừng bởi vậy gần 2 năm nữ chủ đã là cv nổi tiếng trong giới ngôn tình.Lúc học lớp 12 cần phải ôn thi đại học, nữ chủ lấy việc học làm trọng nên nhận rất ít kịch, tạm thời lui vòng nhưng vẫn thường lên YY (*) tâm sự trò chuyện với fans và bạn bè.(*) YY: Là một chương trình chat voice của TQ, tất nhiên vẫn có khung gõ đối thoại.

Để chat người dùng cần tạo một kênh YY có đánh số bất kỳ, số này có thể coi như địa chỉ của kênh.

Có thể lựa chọn chức năng quản lý, tức là chỉ có người được chủ phòng cho phép mới có thể nói, còn những người khác chỉ có thể gõ chữ trên box chat.

Người chủ phòng có ký hiệu áo đen khi đặt một thành viên nào đó làm quản lý, người này sẽ mang áo cam.

Đây chính là khái niệm mặc áo trong YY.

Và khi đó, quản lý sẽ là người quyết định ai được lên tiếng trong số các thành viên.

Những người được quản lý cho phép nói, hay còn gọi là được cầm mic, trong truyện thường gọi là lên tuyến.

Trong phòng có thể lựa chọn nói chuyện tự do, hoặc chọn mặc định là giữ phím F2 trong suốt quá trình nói, khi thả phím F2 ra sẽ không thể nói được, hay còn gọi là xuống mic hoặc xuống tuyến.Trời cao không thể mãi chiếu cố một người, vào lúc nữ chủ đang học 12 ấy, gia đình hạnh phúc của cô đã xảy ra biến cố, cha nữ chủ uống rượu lái xe nên đã xảy ra tai nạn rồi qua đời, lại còn đâm thương người khác, tức khắc áp lực bao phủ ngôi nhà nữ chủ.Gia đình gặp biến cố, lại sắp thi đại học làm nữ chủ ngày càng áp lực.

Bởi vì không muốn để giới võng phối (*) làm phân tâm, cho nên sau khi tạm biệt các fans và bạn bè nữ chủ đã quyết định xóa hết YY và QQ (*), chính thức tách biệt với mạng xã hội.(*) Võng phối: Là một thể loại trong đam mỹ/ngôn tình, lấy bối cảnh là các nhân vật có liên quan đến giới kịch truyền thanh trên mạng.(*) QQ: Đây là phần mềm chat của Trung Quốc, tương tự như Yahoo.

Phần mềm này có biểu tượng là một con chim cánh cụt.

Cũng giống như Yahoo, mỗi khi bạn đăng nhập QQ sẽ có biểu tượng con chim cánh cụt nhỏ nhỏ ở dưới góc màn hình.

Khi có người nào đó add bạn, QQ sẽ phát ra tiếng kêu (mặc định là tiếng ho thì phải).

Khi có người nhắn tin cho bạn, QQ sẽ kêu tít tít, đồng thời hình con chim cánh cụt sẽ nháy nháy nhảy nhảy.

Mỗi khi có người on/ offline, QQ đều có tiếng báo hiệu.Áp lực gia đình làm nữ chủ khi thi đại học phát huy không hết nhưng nữ chủ vẫn có thành tích tốt nên vẫn đậu đại học mình thích.Nữ chủ chọn chuyên ngành phát thanh và truyền hình, lúc đến trường nữ chủ không biết đường nên chẳng may lạc đường, may mắn gặp gỡ nam chủ Liễu Trì, anh đã đưa cô về kí túc xá.Trong lúc học quân sự, nhờ diện mạo xinh đẹp nên nữ chủ đã nổi danh thành hoa hậu giảng đường.

Bạn cùng phòng đưa cho cô xem hình những nam thần trong trường, lúc bấy nữ chủ mới biết tên nam chủ - người mà đã đưa cô về kí túc xá hôm đó.Thời điểm nữ chủ trở lại giới võng phối đã là hai năm sau.

Trong hai năm đó có rất nhiều biến hóa, trong giới ngôn tình có rất nhiều đại thần cv nổi lên, trong đó nam cv được hoan nghênh nhất là Kỳ Trì và Tỏa Song Hàn.Trong đó Kỳ Trì là nam chủ vị diện này, Tỏa Song Hàn là boss phản diện.Nữ chủ trở về làm cho toàn bộ giới võng phối ngôn tình sợ ngây người, hôm đó Weibo nữ chủ lập tức nổ tung.

Nữ chủ cũng không ngờ rằng đại thần Tỏa Song Hàn lại chủ động bắt chuyện với mình mặc dù chủ đề chỉ là chúc mừng cô đã trở lại.Vài ngày sau, nữ chủ nhận một kịch bản, nam chính kịch đó là Kỳ Trì, nam phụ là Tỏa Song Hàn.Bởi vì hôm nam chủ đưa nữ chủ trở về kí túc xá chỉ nói vài câu, mặc dù giọng nam chủ rất hay, âm cũng cao nhưng nữ chủ không có khả năng nhớ kĩ giọng anh.Huống hồ giọng thu âm và đời thực có chút khác nhau cho nên nữ chủ không phát hiện ra Kỳ Trì sắp xứng kịch cùng mình chính là nam thần Liễu Trì của trường cô.
______
Chương 107Bởi vì sắp xứng kịch với nam chủ và boss phản diện cho nên nữ chủ follow Weibo hai người bọn họ, cô vô tình phát hiện ra boss phản diện đã follow mình.

Lúc ấy nữ chủ nghĩ đơn thuần cho rằng boss phản diện cũng giống như mình, đều xuất phát từ chuyện hợp tác, bởi vậy không để ý nữa.Mặc dù nam chủ ngoài mặt lạnh lùng như băng nhưng thực ra là người ôn nhu biết săn sóc, lúc xứng kịch với nam chủ thì nữ chủ đã dần có hảo cảm với anh.Ngoài đời thật nữ chủ cũng vài lần ngẫu nhiên gặp được Liễu Trì nhưng không có hoài nghi về thân phận nam chủ.Bởi vì nữ chủ ngày thường thích update Weibo, vào lễ giáng sinh đã show nửa mặt cho fans, điều này đã khiến nam chủ nhận ra cô.Nam chủ vốn dĩ cũng có hảo cảm với nữ chủ, cốt truyện bắt đầu khai triển thành song hướng yêu thầm.

Nam chủ bắt đầu tiếp cận nữ chủ, hai người ca hát, tán gẫu trên YY, tương tác qua lại trên Weibo, ái muội không rõ.Sau khi kịch truyền thanh kì I tung ra, nam chủ và nữ chủ được fan ghép couple.Trên mạng nữ chủ tên là Tang Du Vãn, nam chủ tên là Kì Trì, tên couple là Cật Ngư.

Ngạo kiều và cao lãnh rất được hoan nghênh trên mạng, huống hồ hai người đều rất ưu tú, bởi vậy rất ít anti.Những người không thích couple này hầu hết đều là những ai sau khi xem xong kịch truyền thanh thích couple boss phản diện với nữ chủ hơn.Sau đó nữ chủ chơi thân với các staff (*), đa số mọi người đều sống ở thành phố W nên hẹn nhau cuối tuần gặp mặt, địa điểm là một KTV (*) nổi tiếng.(*) staff (Kế Hoạch, Biên Kịch, Đạo Diễn, Hậu Kỳ, Trang Trí, Tuyên Truyền, Bổ Sung) cùng với CV (Chủ dịch, hiệp dịch, phối hợp diễn, áo rồng).

Biên Kịch phụ trách đem truyện sửa thành kịch bản, sau đó đem kịch bản đưa cho CV, CV ghi âm xong, xử lý âm của CV là Hậu Kỳ, Hậu Kỳ sẽ thêm âm hiệu, Bổ Sung xây dựng tình cảnh, đem kịch chế tác thật tốt.

Trang Trí làm poster kịch, cuối cùng đưa cho Tuyên Truyền đem kịch biên soạn tốt chọn ngày phát ra trên diễn đàn.(*)KTV: Trong Đài Loan, Trung Quốc, Campuchia, Singapore, và Hoa Kỳ, dàn karaoke được thường được gọi là KTV (viết tắt của Truyền hình karaoke ở Trung Quốc), videoke ở Philippines, noraebang (노래방) tại Hàn Quốc (theo nghĩa đen có nghĩa là phòng hát), và phòng karaoke ở Việt Nam.Nữ chủ không nghĩ tới một chuyện đó là đến ngày đi gặp mặt đó, nam chủ nhắn trên QQ bảo sẽ chờ cô dưới cổng kí túc xá, anh sẽ lái xe đưa cô đến KTV.Nữ chủ không vội trả lời nam chủ luôn mà là nghiêm túc tự hỏi.

Nam chủ không nói là đón ở cổng trường đại học mà là cổng kí túc xá, thanh âm anh có chút quen tai...Trong đầu nữ chủ hiện lên một hình ảnh, đó là Liễu Trì gần đây hay xuất hiện trước mặt mình.Quả nhiên y như suy đoán của nữ chủ, CV Kì Trì chính là Liễu Trì.

Vào giây phút nhìn thấy Liễu Trì dưới cổng kí túc xá kia nữ chủ cảm giác được tim mình đập gia tốc, mặt và tai đỏ bừng lên.Sau đó hai người cùng đến KTV và gặp được boss phản diện cùng những staff.

Boss phản diện ôn nhu y hệt vẻ ngoài hắn, trên mặt luôn mang ý cười, khí chất ôn nhuận như ngọc.Nữ chủ mẫn cảm nhận thấy lúc cô và nam chủ cùng ngồi xuống một chỗ thì nụ cười trên mặt boss phản diện có chút kì quái.Trong lúc mọi người chơi trò chơi, ca hát thì nữ chủ phát hiện ra boss phản diện luôn nhìn mình.

Mặc dù boss phản diện vẫn nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhưng nữ chủ vẫn cảm thấy cả người không thoải mái.Sau khi thấy nữ chủ nhìn mình vài lần, boss phản diện mới thu hồi ánh mắt, bắt đầu nói chuyện với người khác, không nhìn nữ chủ nữa.Kết thúc buổi gặp mặt, ai về nhà nấy, vào buổi tối nữ chủ nhận được tin nhắn của Boss phản diện là cô với nam chủ yêu nhau phải không.

Mặc dù nữ chủ nghi hoặc nhưng vẫn trả lời không có.Buổi gặp mặt hôm ấy đã thúc đẩy mối quan hệ giữa nữ chủ và nam chủ thêm một bước, nam chủ bắt đầu quang minh chính đại theo đuổi nữ chủ.Trên mạng bất kể chỗ nào có nữ chủ thì nam chủ cũng sẽ xuất hiện.

Tất nhiên Boss phản diện cũng xuất hiện nhưng chỉ có thể nhìn nam nữ chủ rải cẩu lương.Một tháng sau khi nữ chủ đang đi cùng bạn ra cổng trường, bạn cô vội kéo cô lại rồi chỉ về hướng một soái ca.Nhìn theo hướng chỉ của bạn thì nữ chủ nhận ra đó là Boss phản diện.

Bởi vì diện mạo xuất chúng, biết bao cô gái đang vây quanh hắn.Đương khi ánh mắt nữ chủ hướng đến không lâu, Boss phản diện cũng ngoảnh mặt lại, hai ánh mắt chạm nhau.

Sắc vàng ấm áp chiếu xuống bao phủ người thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang nhẹ nhàng cười.
_______Cá: sorry mọi người, mấy nay bận quá, đến bộ Xuyên Thành Husky Của Boss Phản Diện tui còn chưa tung đây huhu, bộ H văn cũng chưa làm thêm được chương nào luôn.

Nước mắt em rơi, trò chơi kết thúc.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 108: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (3)


Edit: Cá
_____Boss phản diện nói rằng muốn tâm sự với nữ chủ, nữ chủ lại không lập tức đáp ứng ngay mà là mím môi, vẻ mặt do dự, khi nữ chủ vừa nói xin lỗi thì nhìn thấy Boss phản diện vốn dĩ đang mỉm cười khẽ hiện lên ưu thương.Nghĩ đến hai người là bạn bè, boss phản diện lại rất ôn nhu, cô cũng không đành lòng bởi vậy cuối cuối cùng nữ chủ đáp ứng.Boss phản diện đưa nữ chủ đến một nhà hàng cơm Tây cao cấp, trong phòng vip boss phản diện vô cùng ga lăng kéo ghế cho nữ chủ ngồi rồi còn dọn đồ ăn cho cô, giới thiệu các món ngon.Nhìn thoáng qua nữ chủ khẩn trương, Boss phản diện mỉm cười, hắn bắt đầu nói rằng sẽ chuẩn bị kể cho nữ chủ một câu chuyện.

Nhưng mà vai chính câu chuyện không phải boss phản diện mà là em gái hắn.Gia đình boss phản diện rất giàu có nhưng sống trong nhung lụa không có nghĩa là sẽ hạnh phúc, boss phản diện và em gái từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương của cha mẹ.Tên thật của boss phản diện là Cố Mạch Hàn, em gái tên là Cố Thanh Thiển.

Cố Thanh Thiển nhỏ hơn boss phản diện 4 tuổi, là một thiếu nữ hòa đồng, cực kì đáng yêu, boss phản diện rất yêu thương em gái mình, có gì tốt đẹp đều cho em.Khi còn nhỏ Cố Thanh Thiển thích nghe kể chuyện, boss phản diện vào mỗi buổi tối đều đọc sách cho em nghe cho đến khi em ngủ mới rời đi.

Cố Thanh Thiển thích nghe nhạc, Boss phản diện bèn đi học nhạc.

Tóm lại Cố Thanh Thiển thích cái gì là boss phản diện sẽ đi học cái đó.Vào năm Boss phản diện 10 tuổi, bởi vì ghét bỏ bảo mẫu nhà mình làm thức ăn không sạch sẽ, vì thế hắn quyết định đi học nấu ăn cho em gái, mặc dù tuổi còn nhỏ lúc tập tay còn bị thương suốt nhưng hắn lại chưa bao giờ từ bỏ…

Những tháng ngày hạnh phúc thật ít ỏi, khi Cố Thanh Thiển vừa 13 tuổi phát hiện ra mắc bệnh ung thư…

Rõ ràng người bị bệnh chính là Cố Thanh Thiển nhưng Cố Thanh Thiển lại mỉm cười an ủi anh trai mình không cần thương tâm, cô sẽ sớm khỏe lại thôi.

Bởi vì sợ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa Cố Thanh Thiển cũng sợ các bạn học nhìn thấy bộ dạng của mình cho nên Cố Thanh Thiển thôi học.

Ở bệnh viện sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực, bởi vậy boss phản diện không muốn để em gái ở bệnh viện nên đã thuyết phục cha mẹ mời bác sĩ và hộ sĩ về nhà, để em gái ở nhà dưỡng bệnh.

Mỗi lần boss phản diện về nhà là sẽ luôn mang quà về cho Cố Thanh Thiển, muốn cho tâm tình em gái mình tốt lên một chút.

Cố Thanh Thiển nhàn rỗi không có việc gì làm nên coi kịch truyền thanh, cũng vừa vặn nghe được nữ chủ xứng kịch, vì thế liền thích nữ chủ suốt một năm.

Có một ngày boss phản diện thấy em gái nhà mình ngồi ở trên ghế ngoài ban công, cô đeo tai nghe không hiểu vì sao lại cười vui vẻ nên hắn hỏi cô.

Cố Thanh Thiển tất nhiên sẽ không giấu giếm điều gì với anh mình, nên nói cho boss phản diện biết chuyện mình thích Cv Tang Du Vãn.

Ánh mắt cô mang theo sùng bái, khen nữ chủ vô cùng lợi hại.

Lúc nghe em gái mình dùng ngữ khí sùng bái như thế nói về người khác, tuy trong lòng Cố Mạch Hàn không thoải mái.

Nhưng thấy em gái vui vẻ như thế boss phản diện liền áp xuống không vui trong lòng.

Mặc dù tiền có thể mua được thuốc quý nhưng lại không mua được thân thể khỏe mạnh.

Cố gia tuy có tiền, nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt đau đớn của Cố Thanh Thiển, chỉ có thể mua thuốc giá trên trời kéo dài mạng sống cho Cố Thanh Thiển mà thôi.

Bệnh tình Cố Thanh Thiển càng ngày càng nghiêm trọng, boss phản diện muốn ở bên cạnh chăm sóc cho Cố Thanh Thiển, nhưng Cố Thanh Thiển lại không muốn trì hoãn việc học của hắn, cô mỉm cười bảo boss phản diện đến trường học.

Nhìn em gái cố gắng tỏ ra kiên cường, quả thực Boss phản diện tâm đau như đao cắt, cuối cùng vì không để em gái tự trách, boss phản diện rời khỏi phòng Cố Thanh Thiển rồi đến trường học.

Có một ngày boss phản diện về đến nhà thì phát hiện em gái ngồi ở trên giường, ôm thỏ nhồi bông, vẻ mặt ưu thương, đôi mắt còn sưng đỏ.

Hỏi nguyên nhân thì boss phản diện Cố Mạch Hàn mới biết được hóa ra CV mà em gái thích đã lui vòng.
 
Back
Top