Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 40 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 38 )


Editor: Cá Trèo Cây
******
Diệp Mộ Sanh cũng không làm màu, duỗi tay ôm gáy của Chu Lạc Ly, đáp lại nụ hôn này.Đang hôn, Chu Lạc Ly vừa đặt một tay chống thân thể, một tay bất tri bất giác linh hoạt tiến vào áo hoodie của Diệp Mộ Sanh.Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo chạm vào da thịt cậu, cả người Diệp Mộ Sanh run lên.

Cậu mở to mắt đối diện con ngươi đầy ý cười của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhướng mày, không nặng không nhẹ cắn vào môi Chu Lạc Ly, cậu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.Tuy Diệp Mộ Sanh đang tức giận, nhưng khóe mắt phiếm đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt mê ly, mị hoặc, một đôi mắt đào hoa câu nhân, làm Chu Lạc Ly vốn dĩ muốn thu hồi tay lại thành tâm thần nhộn nhạo, càng thêm lớn mật.Diệp Mộ Sanh nhíu mày bắt đầu giãy giụa, dùng hết sức lực cũng chỉ làm thân thể Chu Lạc Ly hơi hơi di chuyển.

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ chỉ có thể quay đầu đi “Đừng ở chỗ này……”

Nơi này là công viên, khả năng thường sẽ có người qua lại, Chu Lạc Ly cũng biết một vừa hai phải, thu hồi tay lại.

Nhưng trong miệng lại không nhịn được mà đùa giỡn Diệp Mộ Sanh “Nơi này không được, chúng ta về nhà tiếp tục……” [Ai dạy con rớt liêm sỉ như vậy ( ̄▽ ̄)]Diệp Mộ Sanh sửng sốt, ngay sau đó nhướng mày, cười nói “Được a, về nhà tiếp tục, bất quá em muốn nằm trên.” [Nằm mơ à =)))]Chu Lạc Ly ôm eo Diệp Mộ Sanh, cùng nhau ngồi dậy, sau đó hắn nghiêm trang nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nói “Em muốn dùng tư thế cưỡi ngựa?” (*) [Á con được lắm =)))]“……

Em thật hoài niệm anh của trước kia.”

Diệp Mộ Sanh trầm mặc vài giây, cắn chặt răng, trừng mắt Chu Lạc Ly nói.“Vì cái gì?”

Chu Lạc Ly nói.“Trước kia thân thể anh suy nhược dễ hạ gục, tựa như……

Phốc ha ha ha……

Em mới phát hiện tên của anh đọc giống loli ha ha ha, Chu Lạc Ly, Chu loli, Tiểu loli tới đây cười với thúc thúc một cái.”

Nói xong, Diệp Mộ Sanh đột nhiên bật cười, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán, sườn mặt để sát vào Chu Lạc Ly, cậu vươn tay hất hàm dưới của Chu Lạc Ly cười nói.Diệp Mộ Sanh cười đến thực vui vẻ, mắt đào hoa mị hoặc cong thành giống trăng non, lông mi duyên dáng hạ xuống càng thêm mê người, nhất tần nhất tiếu đều thập phần câu hồn.Tuy rằng Diệp Mộ Sanh thường xuyên cười, nhưng cười đến vui vẻ như thế này, lại không thường thấy.

Bởi vậy tuy rằng bị Diệp Mộ Sanh đùa giỡn, nhưng Chu Lạc Ly cũng không có tức giận, ngược lại nói “Anh thích em hiện tại hơn.”

“Ha, có khác nhau sao?”

Diệp Mộ Sanh nói.Chu Lạc Ly gật gật đầu nói “Hiện tại em cười thực vui vẻ, thực nhẹ nhàng, thực chân thật, thực hạnh phúc.”

Chu Lạc Ly trả lời làm trên mặt Diệp Mộ Sanh đang tươi cười trong nháy mắt cứng đờ lại, nhanh chóng thu liễm cảm xúc trong con ngươi, xoay người đứng lên.Gió xuân nhẹ nhàng phất qua, thổi bay tóc mái Diệp Mộ Sanh, cậu ngước mắt nhìn trời xanh mây trắng, Diệp Mộ Sanh cười nói “Nếu anh thích em tươi cười như vậy, về sau em liền cười nhiều như vậy, bất quá hiện tại chúng ta trở về đi.”

Nhìn bóng dáng của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly ngừng vài giây, sau đó đứng lên nói “Ừm, chúng ta về nhà.”

“Xe máy cứ đặt ở nơi này, đợi chút nữa sẽ có người tới lấy, chúng ta đi ra đường cái gọi xe” Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn motor bên cạnh nói.Hiện tại Chu Lạc Ly tuy rằng có thể lái vững ở công viên, nhưng nếu để hắn lái motor đưa cậu về nhà, Diệp Mộ Sanh vẫn có chút không yên tâm.“Được.”

Chu Lạc Ly cũng không cậy mạnh, gật đầu nói.Hai người sóng vai đi ở trên đường, Diệp Mộ Sanh do dự một lát, mở miệng nói “Lạc Ly, mấy ngày nữa em phải về thành phố W một chuyến.”

Thành phố W là nơi Diệp Mộ Sanh sinh ra, Diệp gia cũng ở thành phố W.“Được, anh chờ em trở về.”

Chu Lạc Ly không hỏi vì sao, con ngươi đen nhánh hàm chứa sủng nịch, ôn nhu nhìn thiếu niên bên cạnh.
*****
Editor có lời muốn nói:
(*) "Tư thế cưỡi ngựa" dành cho ai không biết : =))).

Ông Ly khôn vãi
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 41 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 39 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Sáng sớm vài ngày sau, Chu Lạc Ly mở to mắt liền phát hiện mình đang ôm mèo nhồi bông, mà đầu giường kia đã không có thân ảnh Diệp Mộ Sanh.Chu Lạc Ly ngẩng đầu thấy sắc trời ngoài cửa sổ còn có chút u ám, Chu Lạc Ly duỗi tay sờ di động, lấy tay khởi động máy, thấy còn không đến 7 giờ “Sớm như vậy……”

Nhìn lướt qua ngày tháng trên màn hình di động, khóe miệng Chu Lạc Ly gợi lên nụ cười nhàn nhạt.Sau đó hắn đứng dậy xuống giường, lết dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.

Ở phòng khách cũng không nhìn thấy Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly lại đi vào phòng bếp.

Lúc phát hiện Diệp Mộ Sanh cũng không ở trong phòng bếp, nụ cười nhạt bên khóe miệng Chu Lạc Ly biến mất, nhíu mày.Hắn xoay người rời khỏi phòng bếp, khi trở về phòng ngủ, lúc này Chu Lạc Ly mới thoáng nhìn thấy trên cửa phòng ngủ dán một tờ ghi chú màu xanh lục.Tuy rằng không thấy rõ chữ trên tờ ghi chú, nhưng khi nhìn thấy mặt cười thật to trên tờ ghi chú, đuôi lông mày của Chu Lạc Ly không tự chủ được mà giãn ra.Chu Lạc Ly đi về hướng tủ lạnh, liền thấy trên tờ ghi chú viết: Lạc Ly, em phải đi thành phố W, anh nhớ đi học nha, thuận tiện xin nghỉ giúp em.

Còn trong nồi cơm điện có đồ ăn sáng em đã làm, nhớ phải ăn.

Nếu tới kịp, buổi tối em sẽ trở về.“Anh chờ em trở về.”

Chu Lạc Ly nhìn tờ ghi chú nói.

Mấy hôm trước, tuy Diệp Mộ Sanh có nói qua cậu sẽ đến thành phố W, nhưng Chu Lạc Ly không nghĩ tới cư nhiên là ngày hôm nay.

Hôm nay là sinh nhật Diệp Mộ Sanh tròn mười tám tuổi.Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, mười tám chứng tỏ Diệp Mộ Sanh đã thành niên.

Thành niên, Diệp gia tự nhiên sẽ chúc mừng một phen cho cậu, bảo cậu đến thành phố W cử hành bữa tiệc sinh nhật.Chỉ là trong lòng Chu Lạc Ly lại có chút mất mát, hắn muốn cùng cậu trải qua sinh nhật tuổi mười tám của Diệp Mộ Sanh.

Và Diệp Mộ Sanh lại chưa từng đề qua việc hôm nay đưa hắn đi cùng cậu tới thành phố W.Hắn cầm tờ ghi chú nhìn chữ trên giấy một lần nữa, lúc này Chu Lạc Ly mới gỡ tờ ghi chú xuống, đem tờ ghi chú đặt ở trong ngăn tủ, Chu Lạc Ly cầm điện thoại di động gọi cho Diệp Mộ Sanh, nhưng điện thoại đầu bên kia hiện lên số máy bận.Nghĩ đến hiện tại Diệp Mộ Sanh có lẽ khả năng vẫn ở trên máy bay, Chu Lạc Ly liền buông di động, thu thập một chút chuẩn bị đi toilet rửa mặt.Sau khi cơm nước xong, một mình Chu Lạc Ly đi tới trường học, đây là lần đầu tiên hắn đi học mà không có Diệp Mộ Sanh làm bạn.Không có Diệp Mộ Sanh bên người, khí áp chung quanh Chu Lạc Ly càng thấp, tựa như một khối hàn băng di động, mặt không cảm xúc, một bộ dáng người sống chớ đến gần.Thời điểm đi học, Chu Lạc Ly thường sẽ móc di động ra coi một chút, sợ là sẽ bỏ qua tin nhắn hoặc là điện thoại của Diệp Mộ Sanh.Đại khái khoảng 10 giờ, Chu Lạc Ly rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Diệp Mộ Sanh.

Nhận được điện thoại của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly không chúc mừng Diệp Mộ Sanh sinh nhật vui vẻ gì cả, cũng không có oán giận cái gì.Hai người hàn huyên trong chốc lát, Diệp Mộ Sanh liền tắt điện thoại.

Chu Lạc Ly cũng yên tâm, nghiêm túc tắt máy.Tuy rằng ba giờ chiều Diệp Mộ Sanh vẫn chưa có trở về, nhưng Chu Lạc Ly cũng không nóng nảy.

Hắn gọi điện thoại bảo quản gia chuẩn bị tốt quà sinh nhật cùng bố trí nhà ở, đem đồ trang trí đến nhà Diệp Mộ Sanh, sau đó Chu Lạc Ly rời khỏi trường học.“Thiếu gia, tôi tới giúp cậu nha.”

Ông nhìn Chu Lạc Ly đứng ở trên cây thang để trang trí, Tiết quản gia do dự một lát, mở miệng nói.

Vốn dĩ ông có gọi người tới giúp thiếu gia trang trí nhà ở, nhưng đều bị thiếu gia kêu đi rồi.“Không cần.”

Chu Lạc Ly nghiêm túc treo dải lụa rực rỡ, nhảy xuống khỏi cây thang, lắc lắc đầu nói.

Hắn muốn đích thân trang trí nhà ở, sau đó chờ Diệp Mộ Sanh trở về, cho cậu một kinh hỉ.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 42 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 40 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
Mấy chục phút sau, Chu Lạc Ly đứng ở cửa, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn một vòng quanh nhà.

Sau khi cảm thấy tất cả không thể nào vừa lòng, Chu Lạc Ly lại vội vàng đi điều chỉnh.Cứ như vậy lại mười mấy phút trôi qua, Chu Lạc Ly rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu.

Đột nhiên chuông cửa vang lên "đinh linh linh", tức khắc con ngươi Chu Lạc Ly chợt lóe, khô cả cổ.【 thiếu gia, hoa cậu muốn đây, tôi đã mua rồi. 】Nghe được thanh âm Tiết quản gia bên ngoài cửa truyền đến, Chu Lạc Ly mới nhẹ nhàng thở ra, yên tâm, mở cửa cho Tiết quản gia.Tiếp nhận một bó hoa hồng trong tay Tiết quản gia, Chu Lạc Ly nói “Cảm ơn bác Tiết.”

“Thiếu gia khách khí rồi, cảm ơn cái gì, đây là chuyện tôi nên làm.”

Tuy rằng Tiết quản gia nói chuyện với Chu Lạc Ly, nhưng ánh mắt ông vẫn nhìn bó hoa hồng.Chu Lạc Ly nhàn nhạt liếc mắt Tiết quản gia một cái, nhấp nhấp miệng, sau đó xoay người cầm bó hoa đặt thật cẩn thận ở trên bàn, nói với Tiết quản gia “Bác Tiết đi về trước đi.”

“Tôi đi trước đây.”

Tiết quản gia nói.Thời điểm Tiết quản gia muốn bước ra cửa, đột nhiên Chu Lạc Ly lại nói “Bác Tiết, trước tiên bác hãy giúp chúng cháu bảo mật, chờ một đoạn thời gian, cháu sẽ thẳng thắn với ba mẹ.”

Có thể ở Chu gia làm quản gia tự nhiên bác Tiết không phải là dạng ngu xuẩn trì độn, Chu Lạc Ly biết Tiết quản gia đã nhìn ra cái gì, nhưng hắn cũng không có lo lắng.Ở thời điểm hắn bảo Tiết quản gia đi mua hoa hồng, hắn cũng đã quyết định, qua một đoạn thời gian, sẽ trực tiếp thẳng thắn với cha mẹ chuyện hắn cùng Mộ Sanh.“Ai……

Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ giúp hai người bảo mật.”

Cảm xúc trong mắt Tiết quản gia rất là phức tạp, hơi hơi thở dài nói.Bởi vì vừa rồi Tiết quản gia đã đoán được chút gì đó, một đường cẩn thận phỏng đoán, sau đó chậm rãi tiêu hóa kinh ngạc trong lòng, cho nên hiện tại Tiết quản gia mới có thể bình tĩnh như thế.Tiết quản gia đi rồi, Chu Lạc Ly mở cái thùng trong phòng ra, bên trong có một bộ trang phục cos mèo.Đem trang phục mặc ở trên người, đội mũ lên, Chu Lạc Ly chạy đến trước gương trong phòng tắm, muốn nhìn bộ dạng mình một chút xem như thế nào.Chu Lạc Ly bày ra mặt không cảm xúc nhìn bản thân trong gương, sờ sờ mũ tai mèo trên đầu, sau đó nhìn gương, duỗi tay làm động tác xin chào.“Quả nhiên thực xuẩn.”

Chu Lạc Ly nhíu nhíu mày, yên lặng buông tay xuống, đi ra khỏi phòng tắm.Chu Lạc Ly cũng không biết Diệp Mộ Sanh đến tột cùng là khi nào trở về, bởi vậy hắn chỉ có thể đứng ở phía sau cửa, ôm hoa hồng, cầm di động, lẳng lặng chờ đợi Diệp Mộ Sanh về nhà, cho cậu một kinh hỉ.Thời gian cứ thế trôi qua, bất tri bất giác đã 6 giờ tối, Chu Lạc Ly đứng đến nỗi chân đã chết lặng.

Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn chưa có trở về, một cuộc gọi cũng không thấy cậu gọi cho.Đầu Chu Lạc Ly dựa vào trên tường, con ngươi đen nhánh có điểm ảm đạm, do dự một lát, hắn gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh, nhưng điện thoại của Diệp Mộ Sanh lại tắt máy.Trời dần dần đen, nhiệt độ không khí thấp dần, gió đêm mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ phất qua.

Mà lúc này, tại thành phố W, bên ngoài biệt thự Diệp gia, Diệp Mộ Sanh mặc áo sơ mi, trên hai chân cột bao cát, Diệp Mộ Sanh không ngừng chạy xung quanh biệt thự.Bước chân cậu có chút phập phềnh, áo sơ mi trên người sớm bị mồ hôi nhiễm thấu, dính vào trên da thịt cậu.Cậu hô hấp dồn dập, khó khăn, sắc mặt tái nhợt, trên trán ướt đẫm, mồ hôi chảy xuống cơ thể cậu.Để cho người ta phải kinh ngạc chính là, trên má phải trắng nõn của Diệp Mộ Sanh có dấu ấn bàn tay màu đỏ rõ ràng!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 43 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 41 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Hôm nay Diệp Mộ Sanh trở lại thành phố W, sau khi Diệp gia cử hành lễ sinh nhật xong xuôi, cậu liền ở cùng cha mẹ một ngày.

Trước khi đi, Diệp Mộ Sanh hạ quyết tâm thẳng thắn với cha mẹ về xu hướng giới tính của mình, lại còn thẳng thắn cậu đã cùng Chu Lạc Ly ở bên nhau.Diệp Mộ Sanh nói như sét đánh giữa trời quang, dưới sự tức giận làm cha Diệp chưa bao giờ đánh con cho Diệp Mộ Sanh một cái tát thật mạnh.

Mà mẹ Diệp ngồi một bên nhìn thấy cha Diệp động thủ đánh con trai, nháy mắt bà khóc, vội vàng kéo cha Diệp ra.Diệp gia ở trong giới xã hội thượng lưu rất sạch sẽ, chưa bao giờ nhận được gièm pha.

Bởi vậy khi cha Diệp nghe thấy con trai ưu tú luôn luôn nghe lời của mình thế mà là đồng tính luyến ái, lại còn đã cùng nam nhân ở bên nhau, ông mới có thể tức giận như thế.Cha Diệp bình tĩnh lại bảo Diệp Mộ Sanh chọn giữa Chu Lạc Ly và cha mẹ, nếu kiên trì muốn cùng Chu Lạc Ly ở bên nhau thì cút ra khỏi Diệp gia.

Mà Diệp Mộ Sanh lựa chọn chính là không nói một tiếng, quỳ gối trước mặt cha mẹ.Hành vi của Diệp Mộ Sanh, lại một lần nữa chọc giận cha Diệp.

Nhưng lần này cha Diệp phải kìm nén tức giận, bởi mẹ Diệp quát lớn mặt đầy nước mắt muốn đỡ con trai lên, cha Diệp phân phó quản gia tìm hai bao cát nặng trĩu tới.Sau khi bao cát được mang tới, cha Diệp liền bắt Diệp Mộ Sanh cột lấy bao cát, chạy bộ quanh biệt thự Diệp gia, khi nào nghĩ thông suốt tách ra khỏi Chu Lạc Ly, thì lúc bấy dừng lại.Chạy một vòng xung quanh biệt thự Diệp gia đại khái khoảng 1000m.

Mà trước mắt Diệp Mộ Sanh đã chạy gần hai mươi vòng.Nhiệt độ không khí mỗi lúc một thấp, gió lạnh thổi qua, làm Diệp Mộ Sanh vốn dĩ đã cạn kiệt càng thêm khó chịu.

Thế nhưng cậu lại chưa tính toán dừng lại một chút, tuy rằng cả người khó chịu, cậu vẫn nắm chặt tay cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.“Hô……

Hô……”

Diệp Mộ Sanh cảm giác mặt mình bị gió thổi, ẩn ẩn đau.

Hơn nữa bởi vì chạy lâu lại không uống nước, làm cho yết hầu lại đau, thập phần khó chịu.Nhìn con đường bất tận phía trước, Diệp Mộ Sanh gắt gao cắn môi, điều chỉnh hô hấp, mắt hoa đào ngày thường hàm chứa ý cười lúc này lập loè kiên định, còn có một tia tự trách áy náy.Cha Diệp tát cậu trong nháy mắt kia, làm cậu nghĩ đến cha ruột của mình.

Tên đàn ông không bằng súc sinh kia, thường xuyên tát Diệp Mộ Sanh, hơn nữa rất nhiều lần đều trực tiếp tát cậu ra máu……Từ khi sinh ra đến bây giờ, Diệp Mộ Sanh chỉ bị hai người tát qua.

Một người chính là cha ruột cậu, một người chính là cha của nguyên chủ.Diệp Mộ Sanh là người biết ẩn nhẫn hơn nữa có thù tất báo, cho nên cậu tuy vẫn nhẫn nhục cha ruột nhưng vài năm sau cậu đã đem cha ruột mình - thân nhân duy nhất còn sót lại trên đời đưa vào ngục giam.Nhưng đối với cái tát của cha nguyên chủ, Diệp Mộ Sanh lại không oán không hận.Nếu không phải cậu đột nhiên xuyên vào, nguyên chủ tuy rằng tình duyên lận đận, nhưng không phải đồng tính luyến ái.

Thanh danh Diệp gia cũng sẽ không bởi vì cậu mà nhiễm vết nhơ.Cậu chiếm dụng thân thể con trai nhà người ta làm gay, bị cha Diệp đánh, Diệp Mộ Sanh tự nhiên không có khả năng oán hận cùng hận ý.

Một cái tát kia là cậu nên chịu.Huống hồ thông qua hơn hai năm ở chung, Diệp Mộ Sanh có thể thấy được cha mẹ nguyên chủ đều rất yêu con nhà mình.

Bởi vậy Diệp Mộ Sanh biết, nếu mình khó chịu thân thể, thì cha mẹ Diệp gia lại khó chịu tâm.Trời rất nhanh liền tối, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn chưa có trở về, điện thoại lại là đóng máy, điều này làm cho Chu Lạc Ly đứng ngồi không yên, cảm giác Diệp Mộ Sanh đã xảy ra chuyện.Gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh không được, hiện tại Chu Lạc Ly duy nhất chỉ có thể nghĩ đến Diệp gia.

Vì thế sau khi hắn bảo Tiết quản gia tra được số điện thoại của Diệp gia, Chu Lạc Ly lập tức gọi.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 44 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 42 )


Editor: Cá Trèo Cây
******
Biệt thự Diệp gia, âm thanh chuông điện thoại quanh quẩn ở phòng khách, quản gia tiếp nhận điện thoại, sau khi nghe thấy là Chu Lạc Ly, ông lập tức cầm điện thoại chạy đi tìm cha Diệp “Lão gia, Chu thiếu gia gọi điện thoại, hắn muốn tìm thiếu gia.”

Cha Diệp đứng ở trên ban công, nhìn Diệp Mộ Sanh bên ngoài biệt thự tuy rằng đã mệt lại vẫn chịu khổ, cha Diệp nhíu nhíu mày, không vui nói “Trực tiếp tắt máy.”

“Vâng.”

Quản gia gật gật đầu, sau đó ông nói với Chu Lạc Ly ở bên đầu điện thoại kia “Xin lỗi Chu thiếu gia, thiếu gia nhà tôi không ở nhà.”

Sau khi cúp điện thoại, quản gia vừa định xoay người rời khỏi ban công, âm thanh chuông điện thoại lại vang lên.

Quản gia nhìn lướt qua cha Diệp đang nhíu mày, quyết đoán mà cúp điện thoại.

Nhưng mười mấy giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.“Đem điện thoại lại đây.”

Cha Diệp cầm lấy điện thoại, vừa mới cầm liền nghe thấy được thanh âm sốt ruột của Chu Lạc Ly ở đầu kia “Thiếu gia nhà bác có phải đã xảy ra chuyện hay không?”

Cha Diệp bình phục tâm tình của mình, cười lạnh nói “Con trai tôi đã xảy ra chuyện hay không cũng không liên quan tới cậu.”

Diệp Mộ Sanh đã từng mang theo Chu Lạc Ly tới Diệp gia vài lần, Chu Lạc Ly cũng gặp qua cha Diệp.Trong ấn tượng của hắn, cha Diệp là người giống Diệp Mộ Sanh ôn nhuận thân thiết, hiện giờ cha Diệp đột nhiên dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với hắn, Chu Lạc Ly nháy mắt đã nhận ra không thích hợp.Đại não Chu Lạc Ly nhanh chóng vận chuyển, suy tư cha Diệp vì cái gì sẽ đột nhiên như vậy.

Một lát sau, Chu Lạc Ly cau mày, nói với cha Diệp “Bác trai, xem ra ngài đã biết.”

Mộ Sanh hẳn là thừa dịp hôm nay là sinh nhật cậu mười tám tuổi, đã thẳng thắn với cha mẹ về quan hệ của bọn họ.

Chính là bác trai lại không đồng ý, cho nên Mộ Sanh đến bây giờ đều không trở về được, thái độ cha Diệp đối với hắn cũng xảy ra thay đổi.【 Phải, tôi đã biết.

Hơn nữa trải qua sự khuyên bảo của tôi, Mộ Sanh đã nghĩ thông suốt.

Ngày mai nó liền xuất ngoại du học, cậu cũng tự giải quyết cho tốt đi! 】“Cái gì gọi là đã nghĩ thông suốt hiểu rõ?!

Không có khả năng, cậu ấy sẽ không rời bỏ cháu!”

Chu Lạc Ly nắm chặt tay, đột nhiên kích động mà hô lên.【……

Ai, hai đứa đều còn trẻ, hiện tại quay đầu lại còn kịp.

Mộ Sanh biết sai rồi, cậu cũng không cần chấp mê bất ngộ (*).

Đồng tính luyến ái, tôi sẽ không tán thành.

Chàng trai, cậu tự giải quyết cho tốt đi. 】[(*): Chấp Mê Bất Ngộ (執迷不悟) Cứ giữ sự mê muội mà không hiểu ra, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa.]Cha Diệp hạ dần dần ngữ khí, nhưng truyền tới Chu Lạc Ly bên này, lại thập phần chói tai.

Bất quá Chu Lạc Ly bình tĩnh lại, cũng không có bị cha Diệp chi phối, hắn tin tưởng Diệp Mộ Sanh không có khả năng sẽ lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi hắn.“Đi tới nước này rồi, cháu chưa bao giờ nghĩ tới hối hận.

Cháu không cần bác tán thành hay như thế nào, chỉ cần chúng cháu hạnh phúc vui sướng ở bên nhau là đủ rồi.”

Thanh âm Chu Lạc Ly trầm thấp, mang theo thành thục ổn trọng lại không phù hợp với độ tuổi.Chu Lạc Ly nói những lời này, làm cha Diệp vốn đang đau lòng vì con trai mình, trong lòng lại có một tia xúc động.

Cha Diệp còn muốn cùng Chu Lạc Ly nói vài câu, nhưng đầu điện thoại bên kia lại truyền đến âm thanh tắt máy.Không trung không biết khi nào nổi lên mưa phùn nhè nhẹ, nhìn bồn hoa hải đường trên ban công bị mưa phùn nhẹ nhàng dội rửa, cha Diệp lắc lắc đầu hơi hơi thở dài.Mẹ Diệp một phen cầm ô đi tới, mang theo tiếng khóc nức nở nói với cha Diệp “Mộ Sanh đã chạy 24 vòng, hiện tại trời lại mưa, ông còn không cho nó dừng lại, là muốn cho nó chết sao?”

“Lúc nào nó đều có thể dừng lại.”

Cha Diệp thu liễm đau lòng trong mắt đi, lại nhìn Diệp Mộ Sanh đang chạy trong tầm mắt mình, nói “Chỉ là nó mà dừng lại liền thể hiện rằng Mộ Sanh đã từ bỏ.

Thật ra tôi muốn nhìn một chút, vì Chu Lạc Ly, nó có thể kiên trì tới khi nào.”

Trời càng ngày càng tối, mưa càng lúc càng lớn, Diệp Mộ Sanh cũng càng ngày càng mệt mỏi.

Tuy cậu lung lay tới sắp đổ nhưng chưa hề dừng lại, thong thả mà chạy tới phía trước.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 45 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 43 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Bởi vì quá mệt mỏi, hơn nữa trời mưa khiến cho con đường có chút trơn trượt, cho nên Diệp Mộ Sanh không chú ý một cái, liền “Đông” một tiếng ngã thật mạnh ở trên mặt đất.May mắn Diệp Mộ Sanh nhanh chóng dùng tay chống đỡ, đầu mới không bị thương, nhưng đầu gối cậu cùng bàn tay đều bị xước, chảy máu.Mưa như vô tình mà đập ở trên người Diệp Mộ Sanh, cậu thử vài lần, đều đứng lên không thành công, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, há mồm mà thở phì phò.

Bọt nước theo hàm dưới nhỏ giọt, không biết là nước mưa hay là mồ hôi.Cậu chọn đánh cược.

Dùng phương thức thương tổn chính mình để đánh cược cha Diệp sẽ mềm lòng, sẽ đáp ứng cho cậu cùng Chu Lạc Ly ở bên nhau.Cậu cũng muốn chứng minh, dùng sự kiên trì của mình, trực tiếp chứng minh cậu đối với Chu Lạc Ly không phải chơi, chứng minh bọn họ quyết tâm ở bên nhau.Diệp Mộ Sanh dùng ống tay áo xoa xoa đôi mắt, sau đó cậu cắn răng, nắm chặt tay, dùng móng tay bấu vào lòng bàn tay, hy vọng đau đớn có thể tan đi, làm mình thanh tỉnh một chút.Ở thời điểm Diệp Mộ Sanh còn muốn thử đứng lên một lần nữa, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy được trên không trung truyền đến âm thanh “Ong ong ong”.Âm thanh càng ngày càng to, càng ngày càng gần, Diệp Mộ Sanh mượn ánh trăng cùng ánh đèn, cậu híp mắt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một máy bay trực thăng ở trong mưa bay lại phía mình.Sau đó trên máy bay trực thăng buông thang dây xuống, không chỉ có thang dây mà còn có một thân ảnh màu đen trèo xuống thang dây, rồi nhảy xuống đất, chạy nhanh về phía Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh còn không kịp phản ứng, đột nhiên bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.

Chu Lạc Ly quỳ gối trước người Diệp Mộ Sanh, gắt gao mà ôm Diệp Mộ Sanh vào lòng, thanh âm trầm thấp khàn khàn “Mộ Sanh, anh tới rồi.”

Dưới ánh trăng mông lung, Chu Lạc Ly nhìn người trong lòng mình, mắt cậu phiếm hơi nước, trong mắt toàn là đau lòng.Lúc hắn ngồi trên máy bay trực thăng, thấy Diệp Mộ Sanh quỳ trên mặt đất trong mưa, chật vật vô cùng, đôi mắt Chu Lạc Ly liền tối lại.Diệp Mộ Sanh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khổ nỗi là cổ họng quá đau, căn bản không phát ra được âm thanh, chỉ có thể nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng Chu Lạc Ly, biểu đạt rằng cậu không có việc gì.Đối diện với ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, hắn thấy trên mặt tái nhợt của Diệp Mộ Sanh có dấu tay sưng đỏ, Chu Lạc Ly áp chế lửa giận đang bừng lên “Bác trai đánh?”

Nhìn Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh không có cách nào mở miệng, cậu đành gợi khóe môi lên, cười cười.

Tuy rằng là đang cười, nụ cười lại hàm chứa trấn an cùng một tia bất đắc dĩ.Lúc Diệp Mộ Sanh đến thành phố W liền biết thẳng thắn sẽ không dễ dàng như vậy, cha Diệp rất có khả năng sẽ nổi trận lôi đình.

Cho nên vì không muốn để Chu Lạc Ly chịu liên lụy, Diệp Mộ Sanh chỉ lưu lại một tờ ghi chú liền rời đi.Chỉ là không nghĩ tới, Chu Lạc Ly cuối cùng vẫn tới.

Bất quá ở trong nháy mắt bị Chu Lạc Ly ôm vào kia, Diệp Mộ Sanh cảm thấy an tâm.Diệp Mộ Sanh tươi cười cũng không xua tan được lửa giận của Chu Lạc Ly, ngược lại khiến cho hắn càng thêm tức giận, “Còn cười!

Em bị choáng váng sao?

Chúng ta về nhà.”

Diệp Mộ Sanh lắc lắc đầu, vẫn cười như cũ.

Chu Lạc Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể kiềm chế lửa giận nâng Diệp Mộ Sanh dậy.

Khi nhìn thấy trên đùi Diệp Mộ Sanh cột bao cát, trong mắt Chu Lạc Ly hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó liền hiểu rõ.Diệp Mộ Sanh hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, lại vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, hơn nữa trên đùi bị cột bao cát.

Bởi vậy Chu Lạc Ly rất nhanh liền đoán được Diệp Mộ Sanh vẫn luôn chạy bộ.Trong mưa, Chu Lạc Ly lại một lần nữa đem Diệp Mộ Sanh ôm vào trong lòng, đau lòng nói “Em thật đúng là bị choáng váng rồi.”

Sau đó Chu Lạc Ly ngồi xổm xuống, dỡ bao cát trên đùi Diệp Mộ Sanh ra, thời điểm mà Diệp Mộ Sanh cho rằng Chu Lạc Ly sẽ ném bao cát xuống, lôi kéo cậu rời đi, thế nhưng Chu Lạc Ly lại đem bao cát trói vào trên cẳng chân hắn.
******
Editor có lời muốn nói: Mấy câu kiểu "Anh tới rồi" nghe thật sung sướng... (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 46 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 44 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
Đối diện với con ngươi nghi hoặc của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly sủng nịch nói “Là bác trai bắt em chạy bộ phải không.

Nếu em vẫn luôn kiên trì, sao anh có thể cứ như vậy mà lôi kéo em rời đi.

Nếu anh nói anh thay em chạy, em khẳng định sẽ lại lắc đầu, cho nên muốn chạy, chúng ta cùng nhau chạy!”

Tuy rằng Chu Lạc Ly thực tức giận, thậm chí không màng tất cả mà muốn đánh cha Diệp một trận, sau đó mang theo Diệp Mộ Sanh rời đi.

Nhưng hắn biết, làm như vậy, Diệp Mộ Sanh sẽ khó chịu.Cho nên vì Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly kiềm chế đau lòng cùng tức giận, quyết định hành động cùng Diệp Mộ Sanh, dùng kiên trì làm cha Diệp cảm động.“Anh cõng em.”

Chu Lạc Ly nhìn Diệp Mộ Sanh nói.Diệp Mộ Sanh lắc lắc đầu, sau đó lướt qua Chu Lạc Ly, dẫn đầu chạy về phía trước.

Tuy rằng cậu gầy, nhưng cũng đã hơn một trăm cân (*), hơn nữa hiện tại lại đang mưa, bởi vậy cậu sao có thể để Chu Lạc Ly cõng cậu chạy.[(*): 1 cân của TQ ~ 1/2 cân của VN, 100kg TQ ~ 50kg VN]Chu Lạc Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy lên, lôi kéo tay của Diệp Mộ Sanh, chạy ở bên cạnh Diệp Mộ Sanh, hai người cùng nhau chạy về phía trước.Biết Diệp Mộ Sanh đã rất mệt, cho nên Chu Lạc Ly một bên chú ý Diệp Mộ Sanh, một bên chậm rãi chạy về phía trước.Sau khi chạy hai vòng, Diệp Mộ Sanh cảm giác váng đầu hoa mắt, không thấy rõ đường phía trước.

Chân vừa đau, thân thể lại không chịu theo khống chế mà ngã về phía trước.Tuy rằng Chu Lạc Ly lôi kéo tay của Diệp Mộ Sanh, nhưng lúc này lại phản ứng không kịp để kéo Diệp Mộ Sanh.

Dưới tình thế cấp bách, thân thể Chu Lạc Ly so với đại não phản ứng trước một bước, nhanh chóng nghiêng người ôm lấy Diệp Mộ Sanh, dùng thân thể của mình làm đệm đỡ Diệp Mộ Sanh.Đầu Chu Lạc Ly hạ thấp, ôm Diệp Mộ Sanh rồi ngã xuống đất, đầu nặng nề chạm vào mặt đất, phát ra một tiếng “Đông”, bọt nước bắn tung tóe.

Mà một màn này cha Diệp đứng ở trên ban công bung dù nhìn thấy.“Anh không có việc gì.”

Chu Lạc Ly chịu đựng đau, nói với Diệp Mộ Sanh đang mặt đầy xin lỗi.Diệp Mộ Sanh đã không còn sức lực, Chu Lạc Ly đợi choáng váng tan đi, lúc này mới đỡ Diệp Mộ Sanh đứng lên.“Em muốn anh ôm kiểu công chúa để chạy, hay là vẫn muốn anh chạy bên cạnh em, hay là trực tiếp ôm em rời khỏi Diệp gia?”

Chu Lạc Ly cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Diệp Mộ Sanh, con ngươi đen nhánh của Chu Lạc Ly càng đau lòng.

Hắn thật sự rất muốn trực tiếp ôm Diệp Mộ Sanh rời đi!Giọt mưa theo mái tóc rơi xuống, lướt qua gò má Diệp Mộ Sanh, rồi dừng lại ở trên cánh môi hồng nhiễm máu tươi.

Mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh hiện lên tia bất đắc dĩ, há miệng thở dốc, không phát ra được âm thanh.“Đi lên.”

Chu Lạc Ly nhấp nhấp miệng, ngồi xổm trước người Diệp Mộ Sanh nói.Cảm giác được trên người truyền đến trọng lượng, Chu Lạc Ly nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận mà dùng tay chậm rãi nâng chân của Diệp Mộ Sanh đứng lên.Diệp Mộ Sanh đem hai cánh tay đặt ở bên cổ của Chu Lạc Ly, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai Chu Lạc Ly, qua khe hở của mái tóc ướt đẫm, cậu nhìn thoáng qua bóng người trên ban công biệt thự Diệp gia.Mưa giàn giụa, trên chân Chu Lạc Ly cột lấy bao cát, cõng Diệp Mộ Sanh, thật cẩn thận chạy chậm xung quanh biệt thự Diệp gia, một vòng, lại một vòng nữa……“Lạc……

Lạc……”

Diệp Mộ Sanh cưỡng chế không để cho mình ngủ, cậu khôi phục một chút thể lực, giật giật miệng, thử mở miệng.

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ lại khàn khàn, nhưng tốt xấu có thể phát ra âm thanh rồi.“Ừm?

Hô……

Làm sao vậy?

Không thoải mái sao?”

Chu Lạc Ly loáng thoáng nghe thấy được thanh âm của Diệp Mộ Sanh nên hỏi.“Lạc Ly……

Em yêu anh……”

Diệp Mộ Sanh rũ mắt nhìn Chu Lạc Ly, tuy rằng hiện tại thân thể rất lạnh, nhưng trong lòng Diệp Mộ Sanh lại hiện lên một tia ấm áp, bởi vậy không cầm lòng được mà nói ở bên tai Chu Lạc Ly.“Hô……

Anh cũng yêu em!”

Giữa tiếng mưa rơi ào ào xôn xao, giọng nói của Chu Lạc Ly truyền tới trong tai Diệp Mộ Sanh.
*****
Editor có lời muốn nói: Ôi tim tôi (⊙_◎)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 47 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 45 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
Không biết bao lâu sau, thân ảnh cha Diệp đã không còn trên ban công biệt thự Diệp gia.Diệp Mộ Sanh hơi hơi gợi môi lên, mí mắt chậm rãi khép lại.

Cha Diệp hẳn là đã mềm lòng đi......Khi tay Diệp Mộ Sanh vòng lấy cổ Chu Lạc Ly không còn lực mà rũ xuống, trong nháy mắt trong lòng Chu Lạc Ly hiện lên hoảng hốt, may mắn bên tai truyền đến tiếng hít thở của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly lúc này mới hơi hơi yên tâm, tiếp tục cõng Diệp Mộ Sanh đi về phía trước.Nhưng đi được vài bước, Chu Lạc Ly lại dừng, cắn môi, chau mày, con ngươi đen nhánh ở dưới ánh trăng hiện lên tia rối rắm.Mộ Sanh ngủ rồi.

Nếu tiếp tục gặp mưa, cậu sẽ bị cảm lạnh......Nếu hiện tại hắn cõng Mộ Sanh rời khỏi Diệp gia, lúc Mộ Sanh tỉnh lại khẳng định sẽ tức giận, rốt cuộc bọn họ đều kiên trì lâu như vậy......Do dự một lát, Chu Lạc Ly thở dài, thở phì phò, lẩm bẩm nói "Hô......

Em muốn trách thì trách anh đi."

Cuối cùng Chu Lạc Ly vẫn quyết định đưa Diệp Mộ Sanh tiến vào Diệp gia nghỉ ngơi trước, sau đó một mình hắn chạy.

Nhưng nếu cha Diệp nhẫn tâm không cho Diệp Mộ Sanh về nhà nghỉ ngơi, như vậy dù bị Diệp Mộ Sanh trách cứ, hắn cũng sẽ trực tiếp mang Diệp Mộ Sanh rời đi.Khi Chu Lạc Ly vừa mới xoay người, muốn chạy vào biệt thự Diệp gia, thì mẹ Diệp cùng quản gia bung dù đi ra cửa, đi tới phía hai người.Diệp Mộ Sanh đoán đúng rồi, cậu đã đánh cược chính xác.

Cha Diệp đích xác mềm lòng, cũng bị hai đứa nhỏ làm cho cảm động.

Chỉ là trong lòng ông vẫn hơi khó chịu, nhưng cũng đành thuận theo, bảo quản gia cùng mẹ Diệp xuống dưới kêu hai đứa nhỏ về nhà.Ở trong phòng tắm của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly cởi hết quần áo của mình cùng Diệp Mộ Sanh, sau đó nhẹ nhàng đem Diệp Mộ Sanh đặt vào bồn tắm, thật cẩn thận xoa thân thể cậu.Ánh đèn sáng ngời hạ xuống, hắn nhìn trên người Diệp Mộ Sanh và vết thương sưng đỏ trên mặt, con ngươi Chu Lạc Ly toàn là đau lòng.Sau khi tắm rửa xong, Chu Lạc Ly ôm Diệp Mộ Sanh vào phòng ngủ, rồi mở tủ quần áo tìm hai bộ, mặc cho mình và Diệp Mộ Sanh.Nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh vẫn đang ngủ say, Chu Lạc Ly đang định tìm máy sấy làm khô tóc Diệp Mộ Sanh, thì tiếng đập cửa vang lên.Sau khi mở cửa ra nhìn thấy là mẹ Diệp, Chu Lạc Ly nói "Bác gái."

Mẹ Diệp gật gật đầu, ánh mắt nhìn vào trong phòng, khi thấy Diệp Mộ Sanh nằm trên giường, đôi mắt bà sưng đỏ lại tràn nước mắt ra."

Bác gái yên tâm, cháu sẽ đối xử với Mộ Sanh thật tốt."

Chu Lạc Ly cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể dùng ngữ khí kiên định nói."

Ừm......

Bác biết hai đứa đều là đứa trẻ ngoan, đây là canh ngao rau cần gừng hành (*), hai đứa mắc mưa, uống một chút canh phòng ngừa cảm lạnh đi."

Mẹ Diệp đem khay đặt trong tay đưa cho Chu Lạc Ly.(*) mlem mlem

"Cảm ơn bác gái."

Con ngươi Chu Lạc Ly lóe lóe, thiệt lòng cảm tạ."

Ba nó bên kia bác sẽ đi khuyên bảo.

Con cái đều là thịt đầu tim của cha mẹ, kỳ thật ba nó đã mềm lòng, bằng không cũng sẽ không cho hai đứa trở về......

Ai, nghe nói hai đứa bị ngã, trong phòng Mộ Sanh có hòm thuốc, một ít thuốc cơ bản đều có.

Hai đứa mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Mẹ Diệp lại nói.Nhìn mẹ Diệp rời đi, Chu Lạc Ly nghĩ tới mẹ của mình, trong mắt nổi lên một tia áy náy, u oán trong lòng đối với cha Diệp tan đi một ít.Chỉ sợ mình lại làm cha mẹ thất vọng, thương tâm một lần nữa......Đóng cửa lại, Chu Lạc Ly thử một ngụm, canh gừng còn rất nóng, cho nên hắn không có vội vã đánh thức Diệp Mộ Sanh.

Mà là dạo qua một vòng trong phòng, tìm máy sấy, nâng Diệp Mộ Sanh dậy, ngồi ở mép giường sấy tóc cho cậu.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 48 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 46 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
“Lạc Ly……”

Diệp Mộ Sanh chậm rãi mở to mắt, sửng sốt trong chốc lát, nhìn vẻ mặt Chu Lạc Ly ôn nhu thật cẩn thận sấy tóc cho mình, cậu chịu đựng cả người truyền đến đau đớn nói.“Tỉnh rồi?”

Cảm giác tóc cậu đã khô, Chu Lạc Ly buông máy sấy, rũ mắt đối diện mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh, giải thích “Cha em đã……

Đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.

Cho nên mới kêu chúng ta vào Diệp gia.”

“Ừm.”

Diệp Mộ Sanh gật gật đầu, cười nói.

Trước khi cậu hôn mê, thấy trên ban công không còn thân ảnh của cha Diệp, cậu đã đoán được.Khi ánh mắt quét đến môi mỏng bị rách của Diệp Mộ Sanh, cùng với dấu tay ửng đỏ trên mặt cậu, khóe miệng Chu Lạc Ly vốn dĩ giơ lên tức khắc kéo xuống, con ngươi đen nhánh đột nhiên hiện lên một tia không vui, vẻ mặt nghiêm túc gọi “Diệp Mộ Sanh.”

Chu Lạc Ly đột nhiên trở nên nghiêm túc, Diệp Mộ Sanh có chút ngốc, xoay chuyển đôi mắt, nghi hoặc mà nhìn hắn.Chu Lạc Ly nhấp nhấp miệng, trực tiếp đè Diệp Mộ Sanh xuống trên giường, hôn lên môi Diệp Mộ Sanh.

Tựa hồ hôn còn chưa đủ, Chu Lạc Ly trực tiếp cắn, điều này làm cho môi Diệp Mộ Sanh vốn dĩ đã bị rách lại chảy máu ra.“A……

Anh……”

Cảm giác được mùi máu tươi truyền vào trong miệng, con ngươi Chu Lạc Ly lóe lóe, rời khỏi môi Diệp Mộ Sanh, dùng tay chống thân thể, rũ mắt nhìn Diệp Mộ Sanh dưới thân mình nói “Đây là trừng phạt dành cho em.

Mộ Sanh, em không phải tường đồng vách sắt, vì một người không thừa nhận mà hi sinh nhiều như vậy.

Chúng ta nếu ở bên nhau, nên đồng cam cộng khổ.

Cho nên về sau bất luận việc gì em đều không được ném anh xuống, một mình chống đỡ!”

“Ừm, em biết rồi.”

Chu Lạc Ly nói làm trong lòng Diệp Mộ Sanh chấn động, tức khắc một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh cười cười, chủ động hôn lên môi hắn.“Thịch thịch thịch……”

Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.Chu Lạc Ly bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là quản gia, quản gia đem một chiếc di động đưa cho Chu Lạc Ly, nói vài câu liền rời đi.Di động này là của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly liền khởi động di động, đưa cho Diệp Mộ Sanh “Quản gia nhà em nói em xem tin nhắn.”

Diệp Mộ Sanh tiếp nhận di động, hoài nghi, mở khóa, click mở tin nhắn, ánh mắt chạm đến nội dung tin nhắn trong nháy mắt, Diệp Mộ Sanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Ba: Mộ Sanh, con từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thực nghe lời, vẫn luôn làm ba kiêu hãnh.

Hôm nay đánh con, con cho ba xin lỗi, lúc ấy ba cũng là nóng giận.

Nhìn hai đứa nhỏ ở trong mưa không rời không bỏ, ba nhìn thấy hai đứa quyết tâm ở bên nhau, ba cũng nghĩ thông suốt.

Đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái, chỉ cần con trai ba hạnh phúc vui sướng thì được rồi, chúc hai đứa hạnh phúc.

Ba vĩnh viễn yêu con.Nhìn tin nhắn cha Diệp gửi, nghĩ tới Chu Lạc Ly vì cậu mà chạy đến thành phố W, cõng cậu ở trong mưa chạy vội, khi cậu sắp té ngã hắn liền làm đệm đỡ che chở cậu, nháy mắt mũi Diệp Mộ Sanh cay cay, đôi mắt phiếm hồng.“Làm sao vậy?”

Nhìn thần sắc Diệp Mộ Sanh không thích hợp, Chu Lạc Ly một bên hỏi, một bên bò lên trên giường đem đầu để sát vào Diệp Mộ Sanh, sau đó nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình di động.“Không có việc gì, em chính là đột nhiên cảm thấy mình thực hạnh phúc.”

Diệp Mộ Sanh gợi khóe môi lên, mắt hoa đào cong thành trăng non, nhưng khóe mắt phiếm hồng chảy ra nước mắt trong suốt.Chu Lạc Ly sủng nịch mà cười cười, sau đó ôn nhu đem Diệp Mộ Sanh ôm vào trong lòng mình nói “Chỉ cần có em, anh liền rất hạnh phúc.”

Chu Lạc Ly vừa dứt lời, Diệp Mộ Sanh liền nghe thấy được âm thanh của hệ thống đã biến mất hồi lâu vang lên.【 chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành, Boss phản diện đã được chữa khỏi thành công, khen thưởng 1000 tích phân.

Kế tiếp, ký chủ có hai lựa chọn.

Một là ở vị diện này, làm bạn đời cùng Boss phản diện hạnh phúc cả đời, đến khi vai Boss phản diện chết đi.

Hai là thế thân, thay thế ký chủ làm bạn Boss phản diện. 】‘ Thế thân là cái gì? ’【 chính là do hệ thống phục chế ra, nó biểu hiện giống ký chủ tại vị diện này từ thân thể tới tính cách.

Tuy rằng thế thân giống ký chủ, nhưng tôi khuyên ký chủ vẫn là nên lưu lại, bởi vì phục chế thế thân yêu cầu 400 tích phân. 】Diệp Mộ Sanh ở trong đầu suy tư lời hệ thống nói, cảm thụ được Chu Lạc Ly ôm ấp ấm áp, cậu phát hiện chính mình cũng luyến tiếc rời đi.Hơn nữa thế thân thật sự có thể thay thế cậu làm bạn Chu Lạc Ly cùng cha mẹ Diệp gia sao?‘ Tôi muốn lưu lại. ’Thế thân chung quy vẫn là thế thân, Diệp Mộ Sanh không muốn thế thân thay thế chính mình, cũng không yên tâm để thế thân thay thế mình làm ấm áp Chu Lạc Ly, cùng với cha mẹ Diệp gia.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 49: Phiên ngoại thế giới thứ nhất


Editor: Cá Trèo Cây
****
Sau khi Diệp Mộ Sanh uống xong canh gừng, tay chân vô lực, cậu chỉ có thể thúc giục Chu Lạc Ly mau sấy tóc.

Vốn dĩ hắn muốn bôi thuốc cho Diệp Mộ Sanh nhưng Chu Lạc Ly bất đắc dĩ đành phải cầm lấy máy sấy để sấy tóc mình.Chỉ chốc lát sau, Chu Lạc Ly ôn nhu nhìn chăm chú vào Diệp Mộ Sanh đang chậm rãi khép hai mắt lại, cậu đã ngủ.

Thấy Diệp Mộ Sanh ngủ rồi, Chu Lạc Ly cũng buông máy sấy xuống, tìm hòm thuốc, bắt đầu bôi thuốc cho Diệp Mộ Sanh.Vì muốn ngày mai Diệp Mộ Sanh tỉnh lại có thể dễ chịu một chút, Chu Lạc Ly bôi thuốc xong lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa cánh tay cùng hai chân của Diệp Mộ Sanh.Hắn vẫn luôn xoa tới rạng sáng, Chu Lạc Ly mới nằm xuống, ôm Diệp Mộ Sanh hạnh phúc mà đi ngủ.

Bất quá ngày hôm sau tỉnh, Diệp Mộ Sanh vẫn bị đau eo và đau lưng, tê không đứng lên nổi.Mà Chu Lạc Ly cũng mặc kệ Diệp Mộ Sanh có nguyện ý hay không, trực tiếp ôm Diệp Mộ Sanh kiểu công chúa bước lên máy bay trở về thành phố H.Sau khi tới cửa nhà rồi, nghĩ tới ngày hôm qua mình vì Diệp Mộ Sanh chuẩn bị quà các kiểu, Chu Lạc Ly liền bảo Diệp Mộ Sanh ở bên ngoài chờ, một mình tiến vào phòng.Hắn đem trang phục cos mèo ở trên mặt đất mặc vào, cầm lấy hoa hồng còn chưa khô héo ở trên bàn, Chu Lạc Ly mở cửa ra.Diệp Mộ Sanh nhìn thấy dáng vẻ này của hắn làm cậu ngây người hết sức, một bàn tay Chu Lạc Ly đem hoa hồng đưa tới trước mặt Diệp Mộ Sanh, một bàn tay khoa tay múa chân bộ móng, trong lòng hắn thực ghét bỏ chính mình nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang nói: “Vợ, anh đáng yêu không?”

“Phụt ha ha!

Đáng yêu, rất đáng yêu!”

Diệp Mộ Sanh đỡ tường để đứng không tự chủ được mà cười ra tiếng, đôi mắt hoa đào lại lập loè cảm động.“Đêm nay không cần ôm mèo nhồi bông kia ngủ, ôm anh ngủ.”

Chu Lạc Ly nghiêm túc nói.

Kỳ thật hắn rất muốn nói Diệp Mộ Sanh nên ném con mèo nhồi bông xuống, mỗi ngày ôm hắn ngủ.“Đến một con mèo nhồi bông mà anh cũng ăn dấm!

Được, buổi tối hôm nay em ôm anh ngủ.”

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ cười cười, tiếp nhận hoa hồng, nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Lạc Ly nói “Bất quá, đây là quà sinh nhật ngày hôm qua anh chuẩn bị cho em?”

“Ừm.”

Chu Lạc Ly gật gật đầu, một bên ôm Diệp Mộ Sanh vào phòng, một bên nói: “Trong phòng còn có bánh kem, chỉ là không thể ăn.

Hôm nào anh mua cho em một cái nữa.”

“Anh làm cho em?”

Thấy đồ trang trí trong phòng, vốn trong lòng Diệp Mộ Sanh đã cảm động, một dòng nước ấm lại một lần nữa dũng mãnh chảy vào trong lòng.“Ừm, cảm động không?”

Chu Lạc Ly rũ mắt nhìn Diệp Mộ Sanh trong lòng, nhẹ nhàng cười nói.“Cảm động.”

Diệp Mộ Sanh gật gật đầu.

Hôm qua Chu Lạc Ly hẳn là đợi mình thật lâu……“Vậy đem em cho anh.”

Chu Lạc Ly tiếp tục nói.“Được, nhưng em muốn ở trên.”

Diệp Mộ Sanh vẫn như cũ không muốn nằm phía dưới. (=))))“Hiện tại em đánh không lại anh.”

Chu Lạc Ly nghiêm trang nói.“Chờ em khỏe……”

Diệp Mộ Sanh còn chưa có nói xong liền bị Chu Lạc Ly đánh gãy.“Chờ em khỏe cũng đánh không lại anh.”

Tới phòng ngủ rồi, Chu Lạc Ly đem Diệp Mộ Sanh đặt ở trên giường, thân thể cúi xuống mà nói.Diệp Mộ Sanh còn muốn phản kháng, lại bị Chu Lạc Ly trực tiếp hôn lên môi.

Sau đó quần áo hai người rơi tứ tung, cả phòng đều là hơi thở ái muội……Bất quá vì tình huống thân thể của Diệp Mộ Sanh, hai người cũng không làm được tới bước cuối cùng.Vài ngày sau, hai người cùng đi đến Chu gia, thẳng thắn quan hệ cả hai với cha mẹ Chu Lạc Ly.

Làm hai người không nghĩ tới chính là, cha mẹ Chu Lạc Ly chẳng những không có tức giận, ngược lại còn vui mừng chúc phúc bọn họ.Ngẫm lại cũng là trước kia Chu Lạc Ly muốn chết không muốn sống, cha mẹ Chu gia đã chịu đả kích một lần, bọn họ chỉ cần con trai sống hạnh phúc là tốt rồi.Sau đó, hai người cùng nhau nỗ lực thi đậu trường đại học danh tiếng.

Tốt nghiệp đại học xong, với sự chúc phúc của cha mẹ hai bên, hai người ở nước ngoài cử hành hôn lễ.Làm hai người không nghĩ tới chính là trong ngày hôn lễ, nam nữ chủ nắm tay tới chúc phúc.Hai người tiếp nhận công ty gia đình, vì cha mẹ đều muốn bế cháu, nên họ đi tới cô nhi viện nhận nuôi hai đứa trẻ, một đứa họ Diệp, một đứa họ Chu.Rất nhiều năm qua đi, Diệp Mộ Sanh già rồi, Chu Lạc Ly cũng già rồi, hai người cùng nhau sống, cũng cùng nhau mà chết.Dưới cây hải đường, hoa rơi đầy đất, nhìn Chu Lạc Ly bên cạnh ngồi ở trên ghế hô hấp đã dừng lại nhưng mặt mang ý cười, Diệp Mộ Sanh duỗi tay nắm tay hắn, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.Hoa hải đường tàn, Lạc Ly đi rồi, cậu cũng nên rời đi.
*******
Editor có lời muốn nói: Vậy là đã hết thế giới thứ nhất.

Cảm ơn một tháng qua mọi người đã đồng hành với mình, với Mộ Mộ, với Ly Ly.

Tạm biệt Chu Lạc Ly!

Hình như mình chưa chính thức thông báo thì phải, tất cả Boss phản diện ở các vị diện đều là một người và ổng tên là TTK =))))
 
Back
Top