Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 20 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 18 )


Edit by Cá
Beta by Hy
****
“Làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh một tay chống cằm, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Chu Lạc Ly ở bên cạnh.“Ngày mai tôi sẽ đi cắt tóc.”

Chu Lạc Ly rũ đôi mắt xuống, lông mi thật dài, làn da trắng trẻo tạo thành một loạt hình ảnh đẹp mắt.Nghe Chu Lạc Ly nói như vậy, Diệp Mộ Sanh vui vẻ mà sát gần Chu Lạc Ly, đặt cánh tay lên trên vai hắn nói: “Được, ngày mai tôi đi cùng anh!”

Chu Lạc Ly cau mày, kéo cánh tay Diệp Mộ Sanh ra, nâng con ngươi ảm đạm lên, tiếng nói trầm thấp nhàn nhạt: “Không cần, tôi tự mình đi là được.”

Diệp Mộ Sanh cười cười thu hồi cánh tay bị kéo ra, cậu đoan chính ngồi ở trên ghế: “Nếu anh không muốn tôi đi, vậy thì tôi liền không đi.”

Chu Lạc Ly khóe miệng giật giật, vài lần muốn nói lại thôi.

Ở trong ánh mắt chờ mong của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.Không bao lâu sau, Diệp Mộ Sanh muốn về, bởi vì cậu đi taxi tới, cho nên Chu phu nhân liền bảo tài xế Chu gia đưa cậu trở về, Diệp Mộ Sanh cũng không có cự tuyệt.Chu Lạc Ly đi tới phía trước bảo Tiết quản gia đem quần áo ngày đó Diệp Mộ Sanh cho hắn mượn sửa sang lại thật tốt để Diệp Mộ Sanh mang về.Chu Lạc Ly đứng ở cổng nhà mình, nhìn xe con đã đi xa, thần sắc Chu Lạc Ly nhàn nhạt, gương mặt tái nhợt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng con ngươi đen nhánh ảm đạm không ánh sáng kia lại dâng lên tình cảm kỳ dị.Cuộc gặp gỡ tại mộ địa, kỳ thật đối với chuyện Diệp Mộ Sanh đột nhiên xuất hiện làm Chu Lạc Ly có rất nhiều nghi hoặc.

Ai lại có lòng tốt đi trợ giúp một người xa lạ như vậy cơ chứ?Nhất cử nhất động của Diệp Mộ Sanh đều chứa khí chất quý tộc, lại còn có Tiết quản gia luôn xưng là Diệp thiếu gia, điều này đủ chứng minh Diệp Mộ Sanh là một thiếu gia quý tộc.Nếu thân phận của Diệp Mộ Sanh là thiếu gia quý tộc, Chu Lạc Ly càng nghi hoặc.

Bởi vì trong mắt hắn, sinh trưởng bên trong gia đình quý tộc đều không phải hạng người lương thiện gì.

Chu Lạc Ly cũng tự thừa nhận, bản thân hắn sinh ra trong thế gia hắc đạo, hắn cũng không phải người tốt lành gì.Nhưng đến khi Diệp Mộ Sanh xuất hiện, làm Chu Lạc Ly đánh mất nhận thức về con em quý tộc.

Dù cho hắn không biết vì sao ngày đó Diệp Mộ Sanh lại xuất hiện ở mộ địa.Nhưng Chu Lạc Ly nhìn ra được bản chất của Diệp Mộ Sanh là lương thiện, mặc dù đối với Chu Lạc Ly mà nói cái loại lương thiện, chuyện gì cũng ra tay cứu giúp này kỳ thật chính là đồ ngốc.

Chỉ là Chu Lạc Ly không thể không thừa nhận lúc Diệp Mộ Sanh mỉm cười giống như gió xuân ôn nhu làm người ta có cảm giác rất thoải mái.Chu Lạc Ly trở lại phòng rồi đóng cửa lại, thấy cửa sổ đang mở rộng, Chu Lạc Ly chau mày.

Hắn đi đến trước cửa sổ, lúc đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại, kéo bức màn lên, tay vừa mới vươn ra liền ngừng ở giữa không trung.“Aiz, nếu muốn thay đổi vậy thì bắt đầu làm quen với chuyện này đi.”

Chu Lạc Ly nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu hồi tay lại, đi tới phía mép giường.Ngồi ở trên mép giường màu đen, Chu Lạc Ly đặt khuỷu tay ở trên đùi, đôi tay gắt gao bụm mặt, mái tóc quá dài buông xuống ở trên những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng.Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp khẽ khàng chiếu xuống trên người Chu Lạc Ly, hắn cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi mười mấy phút, Chu Lạc Ly như là nghĩ tới gì đó, đột nhiên buông tay ra, mở mắt.Cúi đầu, ánh mắt Chu Lạc Ly nhìn về phía túi giấy màu lam nhạt được đặt trên giường, đây là quần áo Diệp Mộ Sanh mang trả hắn.

Ngừng một lát, Chu Lạc Ly cầm lấy túi giấy đổ quần áo ra.Vốn dĩ quần áo đã được gấp chỉnh tề, cứ như vậy mà rơi xuống trên giường, thứ rơi xuống cuối cùng chính là một đồ vật màu xanh biển.

Nháy mắt bên tai trắng nõn của Chu Lạc Ly nhuộm thành màu đỏ, bởi vì cái thứ màu xanh biển này là quần lót của hắn!*****
Editor có lời muốn nói: Hai bạn trẻ sắp đi học rồi và mình cũng sắp đi học huhu
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 21 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (19)


Edit: Cá
Beta: Hy
****

Tóc dài rũ xuống che khuất đôi mắt của Chu Lạc Ly, môi mỏng nhàn nhạt mím lại, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve quần lót.

Quần lót này không phải là Diệp Mộ Sanh tự giặt chứ???

Không thể nào!

Dù sao thì Diệp Mộ Sanh cũng là đại thiếu gia, sao có thể giúp người khác giặt quần áo, hơn nữa lại là quần lót!

Cho nên quần lót hẳn là được cửa hàng giặt quần áo giặt......

Đúng rồi, cái quần lót kia!

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, lỗ tai Chu Lạc Ly lại lần nữa sung hồng, sau đó nhanh chóng ném quần lót xuống rồi đứng lên.

Hắn mở cửa chạy nhanh như bay xuống lầu, tìm kiếm bóng dáng Tiết quản gia khắp nơi.

Sau khi chạy một vòng quanh biệt thự, Chu Lạc Ly rốt cuộc cũng tìm được Tiết quản gia đang cầm cây kéo tỉa bụi cây.

"Hộc......

Hộc......

Tiết......"

Chu Lạc Ly chạy đến trước mặt Tiết quản gia thì dừng lại, hắn cong eo, tay đặt ở trên đầu gối há mồm thở dốc, trán hơi ướt át nhỏ vài giọt mồ hôi xuống làn da, màu da tái nhợt trong suốt cũng nổi lên màu đỏ.

Chu Lạc Ly vẫn luôn ở trong phòng đen như mực, thật lâu không có vận động, lại còn không ăn uống gì làm cho thân thể hắn vốn dĩ có tố chất không tệ lắm biến thành ma ốm, mới chạy một lát liền mệt muốn chết.

"Thiếu gia cậu làm sao vậy?

Có chuyện gì bình tĩnh nói."

Đột nhiên Chu Lạc Ly chạy tới làm ông có chút hoảng sợ, Tiết quản gia phản ứng nhanh vội vàng buông cây kéo ra, từ trong âu phục lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau trán Chu Lạc Ly, nhíu mày lo lắng hỏi.

Hơi nghỉ ngơi một chút, Chu Lạc Ly lúc này mới ngẩng đầu, dùng con ngươi thâm thúy nhìn thẳng Tiết quản gia hỏi: "......

Hộc......Khi bác Tiết sửa sang lại quần áo của Diệp Mộ Sanh có...... có cất quần lót vào không?"

Người ta cho mình mượn quần lót mới, sau khi trả lại cho người ta, tuy rằng quần lót đã giặt sạch sẽ, nhưng cũng thật không lễ phép.

Nếu Tiết quản gia đem quần lót hắn từng mặc trả lại cho Diệp Mộ Sanh thì phải làm sao bây giờ?

Hiện tại cứ như vậy đuổi theo Diệp Mộ Sanh?

Ngẫm lại Chu Lạc Ly liền cảm thấy xấu hổ!

"Ha hả, hóa ra là chuyện này!

Thiếu gia, cậu yên tâm, trước khi cậu dặn thì tôi đã mua một quần lót mới tinh đưa cho Diệp thiếu gia, tôi tin rằng Diệp thiếu gia cũng sẽ không để ý một cái quần lót đâu."

Thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Tiết quản gia cười giải thích.

"Phù...

May mắn."

Nghe thấy Tiết quản gia nói rõ ràng như vậy, Chu Lạc Ly mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó xoay người rời đi.

Tóc đen ướt át bao phủ hai con mắt của Chu Lạc Ly, hắn đã thu liễm toàn bộ biểu cảm hơi ửng đỏ trên mặt, lại biến về bộ dáng âm u như cũ.

"Thiếu gia, cậu đây là đang thẹn thùng sao?"

Chu Lạc Ly vốn đã định rời đi, đột nhiên bị Tiết quản gia nói ra những lời này làm hắn sợ tới mức sửng sốt một chút, vốn dĩ thể chất hắn yếu khiến cho Chu Lạc Ly thiếu chút nữa bị vấp ngã!

"Thiếu gia!

Cẩn thận một chút."

Thấy Chu Lạc Ly thiếu chút nữa bị vấp ngã, Tiết quản gia lo lắng mà chạy tới.

Nhưng hắn căn bản không muốn để ý tới ông, trực tiếp đi rồi.

Thẹn thùng!

Sao có thể!

Diệp Mộ Sanh cùng hắn đều là con trai, hắn sao có thể sẽ thẹn thùng!

Hắn chỉ là cảm thấy nếu đem quần lót đã mặc qua đưa cho Diệp Mộ Sanh thì rất không lễ phép mà thôi.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người Chu Lạc Ly, gió nhẹ nhàng ôn nhu phất qua, thổi bay một vài sợi tóc đen của hắn, lộ ra phần tai đẹp lại phiếm hồng.

Tiết quản gia cũng không có đi truy hỏi Chu Lạc Ly, mà là đứng nguyên lẳng lặng mà nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Thiếu gia hiện tại chịu chủ động ăn cơm, còn có chủ động đáp lời ông, xem ra bệnh tình đã chậm rãi khởi sắc.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 22 ôn nhu phúc hắc thụ & hắc đạo hậm hực công (20)


Editor: Cá Trèo CâyBeta: Hy***Mặt trời mọc trên bầu trời màu lam nhạt, cơn gió buổi sớm nhẹ nhàng thổi qua những hàng cây, mái nhà và con đường.Trên đường, xe đi lại nườm nượp, một thiếu nữ mặc áo thun màu xanh nhạt đang liều mạng mà đạp xe.Trên trán thiếu nữ vương những giọt mồ hôi thật nhỏ, tóc dài buộc đuôi ngựa phiêu theo lực đạp xe trên đường.Quần áo trên người thiếu nữ do giặt quá nhiều dẫn đến phai màu trắng bệch, xe đạp có rất nhiều vị trí đều bị tróc da rỉ sắt, nhưng cô cũng không vì gia cảnh bần hàn mà sinh ra tự ti, ngược lại trên mặt tràn đầy sức sống tự tin.Thiếu nữ này chính là nữ chủ Lưu Li Mông.Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, từ hôm nay trở đi Lưu Li Mông chính là một học sinh cấp ba.

Chỉ là bởi vì buổi sáng làm việc đã làm trì hoãn một ít thời gian, cho nên cô cũng chưa kịp ăn bữa sáng, đạp xe như bay về phía trường học."

A a!

Ngày đầu tiên đi học tuyệt đối không thể đến muộn!

Cố lên cố lên!"

Cảm thấy ngồi đạp xe thì chậm, Lưu Li Mông dùng sức nắm chặt đầu xe, trực tiếp đứng thẳng lên dùng sức đạp.Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên đi học cấp ba, nhưng cô đã vô cùng quen thuộc với đường đến trường.Bởi vì sợ lúc khai giảng lạc đường nên khi nghỉ hè rảnh rỗi Lưu Li Mông đều đạp xe đến trường học để quen thuộc đường đi.Trong lúc nữ chủ Lưu Li Mông đang nỗ lực đạp xe đến trường học như bay, Diệp Mộ Sanh cùng Chu Lạc Ly đang ngồi trên xe ô tô đến trường học.Trong xe hơi, Tiết quản gia ngồi ở trên ghế điều khiển lái xe, Diệp Mộ Sanh cùng Chu Lạc Ly ngồi ở ghế sau.Diệp Mộ Sanh vẫn ấm áp như gió, con ngươi thanh triệt lúc nào cũng đều mang theo một chút ý cười.Mà Chu Lạc Ly tóc màu đen đã được cắt ngắn, màu da vẫn tái nhợt như cũ, u buồn trên mặt cũng chưa tan biến, nhưng cả người rõ ràng có tinh thần hơn rất nhiều.Chu Lạc Ly không nói một tiếng gì mà cứ nhìn những chiếc xe ngoài cửa sổ và cảnh sắc thành phố.

Vì giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, Diệp Mộ Sanh mở miệng tìm đề tài thích hợp phá vỡ trầm mặc.Nhưng trên cơ bản đều là Tiết quản gia trả lời, Chu Lạc Ly nhiều nhất chỉ là ừ vài tiếng.Vừa mới bắt đầu Chu Lạc Ly cũng không có ý định tới trường đi học, nhưng lúc gần khai giảng Diệp Mộ Sanh luôn chạy đến Chu gia nói thầm bên tai hắn, nói trường học tốt như thế nào, muốn hắn đi ra ngoài thấu đạt phong trần gì đó.Người Chu gia cũng cảm thấy việc trở lại trường học đối với Chu Lạc Ly rất có lợi, vì thế liền muốn nhờ Diệp Mộ Sanh giúp đỡ hắn.

Chu gia tài trợ số tiền lớn cho trường học, Chu Lạc Ly không cần tham gia kì thi khảo sát trực tiếp học cùng lớp Diệp Mộ Sanh.Cậu liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh cong môi mỏng lên, mỉm cười, để sát vào Chu Lạc Ly, nói nhỏ bên tai hắn: "Anh nhìn mọi người trên đường xem, có người mang cặp sách đi học, có người vận động tập thể dục buổi sáng, có người cầm tài liệu đi làm.

Những người này dù thân phận không giống nhau, nhưng bọn họ giống nhau ở một điểm đó là đều cố gắng nỗ lực cho một ngày mới."

"Ừm."

Đưa mắt nhìn xa về phía thanh niên cơ bắp đang vận động tập thể dục buổi sáng, con ngươi bình đạm của Chu Lạc Ly hiện lên một tia hâm mộ."

Quá khứ đều cho nó qua đi, quan trọng là hôm nay, ngày mai.

Hôm nay vừa lúc là ngày đầu tiên đi học, không bằng coi hôm nay như khởi đầu mới đi, nỗ lực phấn đấu vượt qua."

Diệp Mộ Sanh tiếp tục nói.Xe không ngừng đi về phía trước, thanh niên tập thể dục buổi sáng kia dần dần rời xa khỏi tầm mắt Chu Lạc Ly, hắn liền xoay người nhìn về phía Diệp Mộ Sanh.Hai người ngồi rất gần nhau, bởi vậy thời khắc Chu Lạc Ly xoay người, cánh mũi hai người trực tiếp va chạm, thiếu chút nữa thì chạm môi.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 23 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 21 )


Hai người cánh mũi gần kề, bốn mắt nhìn nhau, vốn dĩ thật ái muội, nhưng vài giây sau, Chu Lạc Ly mặt không biểu cảm mà quay đầu.

Khóe miệng hắn giật giật, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cũng không tỏ vẻ xấu hổ.

Diệp Mộ Sanh cười cười lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Chu Lạc Ly, chờ đợi hắn mở miệng.

Chu Lạc Ly là trai thẳng, hơn nữa chuyện Tiểu Chi qua đời làm hắn trở nên tối tăm lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng đều là bộ dáng không để ý.

Cho nên vừa rồi chuyện hai người thiếu chút nữa liền hôn, Chu Lạc Ly vẫn bình tĩnh như cũ.

Vài phút sau, Chu Lạc Ly rũ mắt nhìn đôi tay thon dài nhưng lại tái nhợt quá mức của mình, chậm rãi nói: “Cậu nói không sai, quá khứ nên để cho nó qua đi.”

Ngoài cửa sổ, mặt trời treo cao ở trên bầu trời, chùm tia sáng ấm áp trong suốt chiếu xuống trên cửa sổ xe, vài tia phản xạ nhàn nhạt cực kỳ mỏng manh lại rọi thành màu sắc rực rỡ.

Diệp Mộ Sanh quét mắt thấy ánh nắng ngoài cửa sổ, con ngươi cậu lóe lóe, một tay phủ lên bàn tay Chu Lạc Ly, một tay mở cửa sổ xe ra.

Hôm nay thời tiết không tồi!

Tay Diệp Mộ Sanh mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp chạm vào tay Chu Lạc Ly lạnh băng, hắn nhíu mày, nhưng không có lấy tay Diệp Mộ Sanh ra, mà là khó hiểu nhìn cậu.

Diệp Mộ Sanh mỉm cười nhìn Chu Lạc Ly đồng thời nắm chặt tay của hắn, sau đó kéo tay hắn tới rồi đặt xuống cửa sổ.

Bởi vì Diệp Mộ Sanh mở cửa sổ xe ra, cho nên lúc mặt trời tỏa ra chùm tia sáng liền trực tiếp rọi vào trong xe, rơi xuống đôi tay tái nhợt của Chu Lạc Ly.

“Lạc Ly anh xem, mở lòng bàn tay ra giữa không trung, trong lòng bàn tay sẽ có ánh mặt trời, ánh sáng ấm áp hội tụ xua tan băng lạnh trong tay anh.

Đây là hy vọng, chính là khởi đầu mới.”

Diệp Mộ Sanh nói.

Theo sự di chuyển của xe con, ánh nắng trong tay Chu Lạc Ly biến hóa không ngừng, nhưng vô luận như thế nào thì những chùm tia sáng đó đều mang theo một tia ấm áp, bắn thẳng đến đáy lòng hắc ám cô tịch của hắn.

Nhìn chằm chằm lòng bàn tay, con ngươi ảm đạm của Chu Lạc Ly cùng lòng bàn tay tái nhợt đều sáng rọi, lập loè phức tạp, khó hiểu, còn có cảm kích.

“Đón ánh nắng mặt trời ở phía trước, quên mất những chuyện đã qua, tha thứ cho chính mình, một lần nữa bắt đầu, không cần sợ hãi cùng bận tâm.

Ánh nắng này sẽ chiếu sáng hòa cùng ấm áp vào anh, tôi cũng sẽ luôn ở cạnh anh.”

Thấy hiệu quả không tồi, Diệp Mộ Sanh cười cười tiếp tục nói.

Thời khắc này Chu Lạc Ly cảm giác được sự ấm áp cuồn cuộn không dứt từ trên tay của Diệp Mộ Sanh truyền tới trên tay hắn, cậu như cây tử đằng (*) lan tràn toàn thân hắn, ôn nhu mà chữa lành trái tim rách nát của hắn.

Cậu nói sẽ luôn ở bên cạnh hắn……

Trong đầu Chu Lạc Ly hiện lên rất nhiều hình ảnh, có hình ảnh Tiểu Chi, cha mẹ, còn có hình ảnh mấy ngày nay ở cùng Diệp Mộ Sanh.

Nhìn khuôn mặt nhu hòa của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly cảm giác do dự, mở bàn tay ra rồi lại nắm chặt, cong môi một ý cười nhạt.

Tuy rằng hắn vẫn luôn cảm thấy Diệp Mộ Sanh chính là loại người tốt thích xen vào việc của người khác.

Nhưng có đôi khi không thể không thừa nhận có người bạn như vậy cũng không tồi.

Diệp Mộ Sanh vào lúc Chu Lạc Ly cười nhạt còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên bị hắn ôm lấy.

Sửng sốt vài giây, Diệp Mộ Sanh ngước mắt liền nhìn thấy hai mắt Chu Lạc Ly ửng đỏ, con ngươi hiện lên một tia đau lòng, cậu vươn tay ôm chặt hắn: “Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn chút.

Khóc đủ rồi, nhất định phải tỉnh táo lên!”

“……

Mộ Sanh, cảm ơn cậu.”

Chu Lạc Ly không lệ nóng tràn mi, chỉ dựa đầu vào trên vai Diệp Mộ Sanh, nhắm mắt lại nuốt nước mắt trở về bên trong, ôm chặt lấy cậu, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào lộ ra một tia nhẹ nhàng hiếm thấy.

Chu Lạc Ly nói ra những lời này làm Diệp Mộ Sanh tươi cười lộ ra sự vui mừng, trong lúc cậu đang tính nói gì đó, quay đầu thì thấy Tiết quản gia giơ ngón tay cái với mình.

Bởi vì Tiết quản gia đang lái xe, cho nên sau khi cười giơ ngón cái với Diệp Mộ Sanh, ông liền quay lại tiếp tục lái xe.

Mặc dù Diệp thiếu gia tuổi không lớn, nhưng không thể không nói cậu thật sự rất lợi hại, so với một số bác sĩ tâm lý kia còn lợi hại hơn nhiều!

Có cậu ấy ở đây, thiếu gia ở trường học hẳn là không có vấn đề gì đi?***(*) Ý nghĩa cây tử đằng: thể hiện sự trân trọng giữa tình bạn còn thể hiện sự kiên nhẫn trong tình yêu.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 24 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 22 )


Editor: Cá Trèo Cây Beta: Hy*****Lúc này bên ngoài cổng trường đã vây quanh thành một đống người xem náo nhiệt, bởi vì có đồ nhà quê đạp xe đụng phải Cố đại thiếu gia, lại còn khiến Cố đại thiếu gia làm đệm đỡ cho cô.

“Thật xin lỗi!

Tôi cũng không biết vì sao mà phanh xe đạp lại đột nhiên hỏng.”

Sau khi vội vàng bò dậy, Lưu Li Mông tâm thái kiên cường tự động xem nhẹ tiếng cười xung quanh, cúi đầu nói.

Cô biết những người này đều là những kẻ có tiền, là người mà cô không thể trêu vào, huống hồ đụng phải người khác vốn dĩ chính là cô có lỗi.

Hiện tại Lưu Li Mông chỉ hy vọng tuyệt đối không thể vì việc này mà bị trường học đuổi học được, nhà cô thật sự là không có tiền cho cô đi học.

Bị Lưu Li Mông ngã vào, Cố đại thiếu gia đẩy tay đàn em ra, tự mình đứng lên.

Cố Úc Thần khinh thường liếc mắt nhìn Lưu Li Mông đang cúi đầu, hắn cười lạnh nói: “Cô không muốn sống nữa thì cũng không cần thiết đạp chiếc xe rách nát làm hại người khác bị tai nạn đâu.”

Cố Úc Thần trời sinh tính tình ngạo mạn, đương nhiên không có khả năng buông tha kẻ đầu sỏ gây tội làm hắn mất mặt ở trước mọi người, hơn nữa Lưu Li Mông làm hại cánh tay hắn bị trầy da.

“Rất xin lỗi……”

Lưu Li Mông rũ đôi mắt xuống không dám đối diện Cố Úc Thần.

Bây giờ cô ngoại trừ nói xin lỗi còn có thể nói cái gì nữa?

Cô cũng muốn thay đổi chiếc xe cũ kia, nhưng nhà cô không có tiền, có một chiếc xe cũ này cô đã thấy đủ rồi.

“Cố thiếu, nếu không thì bảo cô ta quỳ xuống lạy mấy cái đi!”

Một đàn em bên cạnh Cố Úc Thần cười nói.

Nhưng Cố Úc Thần chỉ nhếch mép cười cười, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Nghe thấy những lời này, đồng tử Lưu Li Mông hơi co lại, cắn chặt môi, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Nếu hắn thật sự bắt cô quỳ xuống thì cô nên làm gì bây giờ?

Lựa chọn tôn nghiêm hay là cơ hội được đến trường?

Tại thời điểm Lưu Li Mông ẩn nhẫn suy ngẫm, Cố Úc Thần trực tiếp tiến lên vươn tay phải không bị thương hất cằm Lưu Li Mông lên, cưỡng bách cô nhìn thẳng hắn.

“A, nhìn kỹ, tuy có chút nhà quê, nhưng lớn lên cũng không tệ lắm.”

Nam chủ dùng sức bóp cằm Lưu Li Mông, đôi mắt hắn vừa đẹp vừa sắc bén tràn đầy cao ngạo cùng khinh thường.

“Tôi đều đã nói xin lỗi, anh còn muốn như thế nào nữa?”

Cô đành phải đối diện cùng nam chủ, nhưng trong mắt Lưu Li Mông không có một chút cảm xúc sợ hãi hay xin tha.

Cô rất muốn giống đám lưu manh một chân đá văng người này, nhưng cô biết nếu làm như vậy cô khẳng định sẽ chết rất thảm.

Trong lúc nam chủ cảm thấy Lưu Li Mông có chút thú vị, còn muốn tiếp tục trêu cô thì đám người vây xem chủ động tránh ra một bên, hai thiếu niên sóng vai đi đến.

Hai người này chính là Diệp Mộ Sanh cùng Chu Lạc Ly.

Bởi vì Diệp Mộ Sanh thường xuyên cùng cha mẹ tham gia yến hội, hơn nữa lại còn là con trai độc nhất của Diệp gia, cho nên người sống ở trong giới quý tộc trên cơ bản đều nhận ra cậu.

Mà Chu Lạc Ly tuy rằng sa đọa ẩn mình một năm, gầy và trắng ra rất nhiều.

Nhưng trước kia hắn là người có tiếng, cho nên vẫn có người nhận ra hắn.

Chu Lạc Ly có một khoảng thời gian rất dài mai danh ẩn tích trong giới hào môn, hiện tại lại đột nhiên cùng con trai độc nhất của Diệp gia xuất hiện.

Bởi vậy quần chúng thảo luận to nhỏ liền từ chuyện của Lưu Li Mông chuyển dời đến hai bọn họ.

“A!”

Cố Úc Thần liếc mắt nhìn hai người một cái, nam chủ thu hồi ánh mắt cùng vẻ mặt không vui, buông cằm Lưu Li Mông ra.

Hai người bọn họ sao lại đi với nhau?

Cố Úc Thần không thể tin nổi nhìn Chu Lạc Ly cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Lưu Li Mông, cô bị nam chủ đẩy ngã, còn đụng phải chiếc xe đạp đang nằm đơ dưới đất.

Lưu Li Mông đau đớn kêu một tiếng, cô xoa phần lưng đụng phải xe đạp, vẻ mặt thống khổ.

Cùng lúc đó, Chu Lạc Ly nắm chặt đôi tay, hơi nhăn mày lại.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 25 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 23 )


Editor: Cá Trèo Cây
******
Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua thấy Chu Lạc Ly nhíu mày, Diệp Mộ Sanh đối diện Cố Úc Thần, ánh mắt gợi lên tươi cười thích hợp, lễ phép nói, “Cố thiếu.”

Nữ chủ Lưu Li Mông cùng Tiểu Chi lớn lên giống nhau như đúc, hơn nữa Chu Lạc Ly còn dành cho Tiểu Chi một tình cảm thực phức tạp.

Cho nên đột nhiên nhìn thấy nữ chủ bị thương, Chu Lạc Ly nhíu mày cũng rất bình thường.

Lại nói gia hỏa Chu Lạc Ly này vốn dĩ rất thích nhíu mày.Mày kiếm của Cố Úc Thần nhăn lại gật gật đầu, xem như đáp lại Diệp Mộ Sanh.

Cái tên Chu gì Ly kia như thế nào lại cứ nhìn chằm chằm vào đồ nhà quê đụng phải hắn?Biết sẽ không có người nào tới kéo một con quỷ nghèo như cô dậy, Lưu Li Mông đành chịu đựng đau đớn đứng dậy chậm rãi đỡ xe đạp lên.Đau muốn chết, không biết tên Cố thiếu kia như thế nào mới chịu bằng lòng buông tha cô?Diệp Mộ Sanh vốn dĩ muốn nói, Chu Lạc Ly bên cạnh cậu lại đột nhiên mở miệng nói, “Đi thôi.”

Nói xong không đợi Diệp Mộ Sanh trả lời, Chu Lạc Ly liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng gầy ốm của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh cười cười nói, “Chờ tôi một chút.”

“Chúng ta đều là bạn học, cho nên mọi người đều nên khoan dung lẫn nhau một chút đi.

Hơn nữa hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, các giáo viên đều đang đợi chúng ta.

Làm giáo viên đợi lâu chính là không lễ phép nga, cho nên mọi người đều rời đi.”

Khóe miệng Diệp Mộ Sanh nhẹ dương, gợi lên một ý tươi cười ấm áp nhu hòa như gió xuân.Mục tiêu của cậu là chữa khỏi Chu Lạc Ly, nam nữ chủ ở bên nhau đối với cậu mà nói là tốt nhất.

Bởi vậy cậu mới làm giống nguyên chủ trong cốt truyện giải vây giúp Lưu Li Mông.Huống hồ ở trong mắt Chu Lạc Ly cậu là người ngốc nghếch thích làm việc tốt, vì để chữa khỏi Chu Lạc Ly, cậu tự nhiên phải đem cái hình tượng này diễn cho tốt.“Hừ!

Nhắc nhở cô vài câu, muốn sống lâu hơn, vẫn là nên đem cái xe cũ của cô thay đổi đi!”

Biết Diệp Mộ Sanh hoà giải, Cố Úc Thần khinh thường mà nhìn lướt qua Lưu Li Mong ở phía sau đang đỡ eo, hắn hừ lạnh một tiếng nói.Trong lúc Cố Úc Thần nói chuyện, Lưu Li Mông đang cúi đầu trộm đánh giá Diệp Mộ Sanh.

Đợi Cố Úc Thần nói xong, Lưu Li Mông ngước mắt chuẩn bị xin lỗi hắn lần nữa thì Cố Úc Thần đã cao ngạo quay đầu đi rồi.“Diệp thiếu đã nói như vậy, chúng ta đều giải tán đi, tôi còn muốn đi xem học sinh mới.”

“Đi thôi đi thôi, tôi còn chưa có ăn sáng!

Đói chết!”

Thân phận Diệp Mộ Sanh là con trai độc nhất của Diệp gia đã lên tiếng, hơn nữa đương sự Cố Úc Thần đã đi rồi, bởi vậy nhóm quần chúng xem náo nhiệt cũng đều rời đi.Thấy những người chung quanh cười nhạo cô đều đi rồi, Lưu Li Mông vốn đang muốn nói cảm ơn với Diệp Mộ Sanh, nhưng Diệp Mộ Sanh chỉ nhìn cô cười cười rồi liền xoay người rời đi đuổi theo thiếu niên mặc áo thun đen vừa rồi.“Tôi tới rồi.”

Cậu đuổi theo Chu Lạc Ly đang chờ cậu ở phía trước, Diệp Mộ Sanh cười nói.Kỳ thật vừa rồi Chu Lạc Ly không có ra mặt giải vây vì nữ chủ lớn lên giống Tiểu Chi, làm Diệp Mộ Sanh rất kinh ngạc.“Ừm.”

Chu Lạc Ly gật gật đầu, sau đó bước đi về phía trước.“Cô gái kia……”

Diệp Mộ Sanh muốn thử thái độ của Chu Lạc Ly.“Cô ấy là cô ấy, Tiểu Chi là Tiểu Chi.”

Chu Lạc Ly dừng lại đối diện với con ngươi thanh triệt của Diệp Mộ Sanh đang mang theo lo lắng, hắn nghiêm túc nói.

Diệp Mộ Sanh đã từng nhìn qua ảnh chụp Tiểu Chi, cho nên Chu Lạc Ly biết Diệp Mộ Sanh muốn nói cái gì.Tuy rằng vừa mới thấy cô gái kia, trong nháy mắt hắn còn tưởng rằng Tiểu Chi còn sống, nhưng Chu Lạc Ly thực mau liền thanh tỉnh.Cô gái kia không phải là Tiểu Chi, Tiểu Chi đã chết, không có khả năng đã sống lại.Bởi vì Lưu Li Mông lớn lên cùng Tiểu Chi giống nhau như đúc, cho nên khi thấy Lưu Li Mông bị khi dễ Chu Lạc Ly tựa như nhìn thấy Tiểu Chi đang bị khi dễ.Vốn dĩ Chu Lạc Ly cũng muốn giải vây giúp Lưu Li Mông, nhưng đảo mắt hắn lại nghĩ tới Diệp Mộ Sanh vốn thuộc tính người tốt, vì thế mới rời đi.Kết quả quả nhiên giống như hắn đã dự đoán, Diệp Mộ Sanh ra mặt giải vây giúp cô ấy.
****
Editor có lời muốn nói: Tẹo làm nốt chương nữa cho tròn 5 chương nhe mng QwQ
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 26 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 24 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
Tuy rằng Chu Lạc Ly nói như vậy, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn bắt gặp con ngươi của Chu Lạc Ly hiện lên một tia bi thương, bất quá Diệp Mộ Sanh không muốn vạch trần, chỉ là cười cười nói, “Anh nói không sai, cô ấy là cô ấy, Tiểu Chi là Tiểu Chi.

Mà anh còn là Chu Lạc Ly hoàn toàn mới.”

“Ừm, đi thôi.”

Chu Lạc Ly nhấp nhấp miệng, liếc liếc mắt nhìn Diệp Mộ Sanh một cái, nhẹ nhàng gật đầu nói.

Có đôi khi không thể không thừa nhận tên gia hỏa Diệp Mộ Sanh này lúc tươi cười thật sự làm người ta cảm thấy thực ấm lòng thoải mái.Sau đó hai người liền sóng vai đi vào trong trường học, dưới sự giúp đỡ của hội trưởng hội học sinh cuối cùng hai người tới lớp học.Vốn dĩ trong cốt truyện Diệp Mộ Sanh và Chu Lạc Ly cùng ban nhất với nữ chủ Lưu Li Mông, nhưng sau khi Diệp Mộ Sanh xuyên tới vị diện này không bao lâu liền chuyển đến ban hai.Vì thế Chu Lạc Ly đi theo Diệp Mộ Sanh tới đây đương nhiên cũng học ban hai, tránh Lưu Li Mông cùng Cố Úc Thần học ban nhất.Hai người lựa chọn vị trí ngồi, Chu Lạc Ly ngồi ở bên cạnh cửa sổ, Diệp Mộ Sanh ngồi cùng ở phía bên ngoài.“Chờ lát nữa có lễ khai giảng.”

Diệp Mộ Sanh liếc mắt một cái thấy Chu Lạc Ly bên cạnh ghé đầu vào trên bàn ngủ, Diệp Mộ Sanh nhắc nhở nói.“……

Không đi.”

Nói xong Chu Lạc Ly liền xoay đầu, quay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ.

Đi tham gia cái lễ khai giảng gì đó kia lại phải nghe những ông già ở trên bô bô nói chuyện, còn không bằng ở chỗ này phơi nắng ngủ.“Được, tôi cũng không đi.”

Diệp Mộ Sanh cười cười, từ trong ngăn kéo lấy ra sách giáo khoa mới đã được chuẩn bị tốt nói.

Dù sao cậu cùng Chu Lạc Ly cũng có thân phận, không ai dám cưỡng bách bọn họ đi tham gia lễ khai giảng.“……

Ừm.”

Chu Lạc Ly nghiêng đầu liếc Diệp Mộ Sanh đang đọc sách một cái rồi lại quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Hắn còn tưởng rằng với tính cách của Diệp Mộ Sanh thì sẽ mạnh mẽ lôi kéo hắn đi tham gia lễ khai giảng.Trong tay Diệp Mộ Sanh cầm chính là một quyển sách giáo khoa toán học, cậu cũng không phải là làm bộ, mà là nghiêm túc học.

Tuy rằng Diệp Mộ Sanh thực thông minh, nhưng sách giáo khoa của cấp ba đối với cậu mà nói thực xa lạ.Trước kia Diệp Mộ Sanh còn không có kịp thi lên cấp ba đã bị cha cậu cầm tù ở trong nhà, mỗi ngày cậu phải đối mặt với cha cậu, cậu chịu đựng bị ngược đãi.

Không thể bước ra khỏi phòng, càng đừng nói đi tới trường học.Bởi vậy bây giờ có thể tới trường đi học, Diệp Mộ Sanh vẫn rất cao hứng.

Chẳng qua nguyên chủ là một học bá, mà tuy rằng thành tích trước kia của Diệp Mộ Sanh thực tốt, nhưng cậu đã lâu cũng chưa học, rất nhiều tri thức đều quên mất.Đã diễn liền phải diễn đến cùng, nguyên chủ là một học bá, Diệp Mộ Sanh tự nhiên mỗi ngày học tập đều phải luôn hướng về phía trước, xem qua sách giáo khoa trước cũng tốt có cái mà chuẩn bị.Tới thời điểm giữa trưa, Chu Lạc Ly vốn dĩ không muốn ăn cơm, nhưng Diệp Mộ Sanh sao có thể để hắn tiếp tục suy sút.

Trường học này là trường học quý tộc, chiếm diện tích rất lớn, trường học có vài nhà ăn, hơn nữa ở bên ngoài cũng có vài nhà hàng cao cấp.Cho nên Diệp Mộ Sanh trực tiếp kéo Chu Lạc Ly đi vào một nhà hàng kiểu Trung Quốc, Chu Lạc Ly bắt buộc phải vừa ăn chay vừa phối hợp ăn mặn.Thực mau ngày khai giảng đầu tiên liền kết thúc, hôm nay Chu Lạc Ly trên cơ bản đều là ghé vào trên bàn ngủ.

Hôm nay giáo viên cũng chưa giảng dạy, bởi vậy Diệp Mộ Sanh không có muốn đánh thức Chu Lạc Ly, tùy ý để hắn phơi nắng ngủ ngon.Tan học, xe của Chu gia dừng ở trước cổng trường, sau khi Chu Lạc Ly lên xe Tiết quản gia thấy Diệp Mộ Sanh đóng cửa xe lại, vội vàng nói,“Diệp thiếu gia cùng đi lên đi, tôi đưa cậu về nhà.”

Ông biết quan hệ giữa thiếu gia nhà mình cùng Diệp thiếu gia không tồi, cho nên Chu Lạc Ly khẳng định không ý kiến.
****
Editor có lời muốn nói: Hôm nay đã tức rồi lại đọc phải cmt này làm tôi càng tứk :)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 27 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 25 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
"Cảm ơn bác Tiết, không cần ạ, cháu còn có chút việc."

Diệp Mộ Sanh cười cười nói, đợi lát nữa cậu muốn đi tới hiệu sách mua mấy quyển sách, thời điểm về nhà không có việc gì thì có thể lấy ra học hỏi.Chu Lạc Ly vốn dĩ đang cúi đầu nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, ngước mắt nhìn Diệp Mộ Sanh nhấp nhấp miệng, mở miệng muốn nói cái gì đó rồi lại khép miệng lại.Nếu Diệp Mộ Sanh đã nói như vậy, Tiết quản gia cũng không có mở miệng kêu lên xe nữa, "Vậy được rồi, Diệp thiếu gia cậu phải nhớ chú ý an toàn a!"

Chờ xe Chu gia rời đi, Diệp Mộ Sanh đi ra bên ngoài tùy tiện gọi một chiếc xe taxi đi đến thư viện.Đại khái ở thư viện khoảng hai giờ sau, Diệp Mộ Sanh rốt cuộc mới chọn được năm quyển sách.Thời điểm mẹ của Diệp Mộ Sanh cùng ông ngoại cậu còn sống, Diệp Mộ Sanh vẫn là đại thiếu gia không hiểu thế đạo hiểm ác tâm người mỏng lạnh.

Khi đó Diệp Mộ Sanh rất lương thiện, thích ôm mèo nhồi bông ngủ, thích đọc sách, chơi trò chơi, thi thoảng ngẫu nhiên cũng sẽ cùng bạn bè đi lên núi chơi bóng.Chỉ là sau này hết thảy đều đã thay đổi......Về đến nhà, Diệp Mộ Sanh vừa mới đặt sách xuống, di động liền vang lên.

Người gọi là mẹ của Chu Lạc Ly, con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên một tia nghi hoặc, nghe điện thoại."

Xin chào bác gái."

Diệp Mộ Sanh lễ phép nói.

Bác gái lúc này gọi điện thoại cho cậu làm gì?

Hỏi tình trạng của Chu Lạc Ly ở trường học sao?【 Tiểu Mộ, Tiểu Ly có ở nhà cháu không?

Bác gọi cho nó thì điện thoại vẫn luôn tắt máy, bác lo quá! 】Nghe thấy thanh âm sốt ruột của bác gái, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, Chu Lạc Ly không phải được Tiết quản gia lái xe trở về sao?

Sao lại thế này?Bất quá vì không muốn để bác gái lo lắng, Diệp Mộ Sanh nói dối, "Bác gái, Lạc Ly ở nhà cháu, bác không cần lo lắng, chúng cháu vừa mới đi đánh bóng rổ trở về.

Toàn thân Lạc Ly đều là mồ hôi, hắn đang tắm rửa, cho nên cháu không có tiện đưa điện thoại cho hắn nghe.

Nếu đến nỗi tắt máy thì khả năng di động của hắn hết pin ạ.

Đợi Lạc Ly ra cháu sẽ nhắc nhở hắn gọi điện thoại cho bác."【 Thế hả?

Được! 】Diệp Mộ Sanh một bên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đi đến phía thang máy, một bên nói "Đúng rồi bác gái, hôm nay Lạc Ly ở nhà cháu ngủ một đêm.

Cháu sẽ chiếu cố hắn thật tốt, bắt hắn ăn cơm đúng hạn, bác yên tâm."【 Được thôi, vậy phiền toái Tiểu Mộ rồi. 】Cùng bác gái nói trong chốc lát, chờ bác gái tắt điện thoại, thang máy đã xuống lầu một, Diệp Mộ Sanh đem điện thoại bỏ vào trong túi, nhanh chóng chạy ra ngoài tiểu khu.Tuy rằng Diệp Mộ Sanh suy đoán Chu Lạc Ly có thể bởi vì hôm nay nhìn thấy Lưu Li Mông, do đó tưởng nhớ đến Tiểu Chi nên đi tới mộ địa.

Nhưng Diệp Mộ Sanh vì để phòng ngừa cho nên vẫn hỏi hệ thống, không ngoài dự liệu, Chu Lạc Ly quả nhiên ở mộ địa.Mười mấy phút sau, xe taxi đến mộ địa, Diệp Mộ Sanh thanh toán tiền lập tức xuống xe chạy vào mộ địa, sau khi căn cứ theo ký ức tìm được mộ của Tiểu Chi, Diệp Mộ Sanh cũng liền nhìn thấy Chu Lạc Ly.Lúc này Chu Lạc Ly đang ngồi trên mặt đất dựa vào trên bia mộ, trong tay cầm một chai bia, cúi đầu buồn bã yên lặng uống bia, bên cạnh hai chân hắn là những vỏ chai bia vất loạn xạ.Làm Diệp Mộ Sanh càng thêm không vui chính là bên cạnh bia mộ còn đặt một thùng bia mới.

Gia hỏa này thế mà lại ôm một thùng bia tới bia mộ, vốn dĩ thân thể đã suy sụp còn say như vậy!

Không muốn sống nữa sao!Diệp Mộ Sanh đi vào, từ trên cao nhìn xuống Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh vốn dĩ muốn phát hỏa răn dạy Chu Lạc Ly không yêu quý thân thể chính mình, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn lửa giận xuống.Chu Lạc Ly đột nhiên thấy xuất hiện một đôi chân, con ngươi hắn có chút men say hiện lên một tia nghi hoặc, hắn nhìn theo chân rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía trên, liền thấy Diệp Mộ Sanh mặc chiếc áo màu trắng đang nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 28 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 26 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
"......

Mộ Sanh......

Cậu đã đến rồi?"

Không biết vì cái gì, Chu Lạc Ly luôn cảm thấy Diệp Mộ Sanh sẽ đến."

Ừm, tôi tới rồi."

Diệp Mộ Sanh nhìn thẳng Chu Lạc Ly gật đầu nói.Chu Lạc Ly liếc mắt nhìn Diệp Mộ Sanh một cái, rồi hắn nhắm hai mắt lại dựa vào trên bia mộ, uống một hớp bia lớn.Bia tràn ra từ môi mỏng của Chu Lạc Ly chảy xuống cổ tái nhợt, thoạt nhìn giống hình ảnh sa đọa suy sút năm xưa.Trong không khí phát ra một tiếng thở dài, mang theo một chút ý cười cùng bất đắc dĩ, nghe rất mềm nhẹ dị thường.

Diệp Mộ Sanh từ nhỏ có bệnh thích sạch sẽ thế mà hôm nay lại không chê dơ, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Chu Lạc Ly."

Uống bia tốt như vậy sao?"

Nói xong Diệp Mộ Sanh trực tiếp đoạt lấy chai bia còn một nửa trong tay Chu Lạc Ly."......"

Bị người ta đoạt bia rồi, Chu Lạc Ly mở to mắt không vui mà nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh.

Ở đây không phải còn có rất nhiều bia sao?

Làm gì lại phải đoạt của hắn?"

Tôi sẽ không uống bia."

Như là biết Chu Lạc Ly suy nghĩ cái gì, Diệp Mộ Sanh cười cười nhìn Chu Lạc Ly."

Thực ra nếu cậu nói có cũng đồng nghĩa với không."

Nói thầm một câu, Chu Lạc Ly liền đứng dậy cầm lấy một chai bia rồi mở nắp.Lúc này không có ai chú ý tới ngoài vẻ mặt đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, tay cậu đang nắm chai bia nhẹ nhàng run rẩy, một tay khác đặt ở trên mặt đất đột nhiên gắt gao nắm thành quyền.Diệp Mộ Sanh đưa chai bia gần bên miệng rồi nhìn, con ngươi cậu hiện lên một tia chán ghét.

Thật sự có nên uống không?Diệp Mộ Sanh thập phần chán ghét nhìn chai bia màu xanh lá, bởi vì trước đây cái người mà cậu gọi là cha rất thích uống loại bia này, còn lấy loại bia này tới tra tấn cậu.Gã mạnh mẽ nhéo hàm dưới bắt cậu rót bia, thậm chí gã còn đem bia hất vào bộ phận tư mật phía sau của cậu, tất cả sự việc trên đều là tên cha yêu quý kia ban tặng cho cậu.Mỗi lần Diệp Mộ Sanh bị tra tấn, cậu chỉ muốn chết không muốn sống nữa, bất quá vì để trả thù nên mỗi lần Diệp Mộ Sanh đều cắn răng nhịn nhục.Nghĩ đến bây giờ tuy mình đã thoát ly khỏi tên ma quỷ kia, thế nhưng về sau khả năng lúc làm nhiệm vụ sẽ còn phải thấy loại bia này.

Cho nên Diệp Mộ Sanh cắn răng một cái liền đột nhiên uống một hớp lớn.Bia chảy vào thân thể cậu trong nháy mắt, cả người Diệp Mộ Sanh đều cứng đờ, đôi mắt trừng lớn nhìn chai bia màu xanh lá bên miệng, Diệp Mộ Sanh đột nhiên sắc mặt đại biến.Đầu tiên Diệp Mộ Sanh phun ra một ngụm, sau đó che miệng không ngừng ho khan, chai bia từ trong tay Diệp Mộ Sanh rơi xuống, rơi trên mặt đất phát ra âm thanh phanh phanh phanh, lúc này Chu Lạc Ly mới chú ý tới Diệp Mộ Sanh bất thường.Chu Lạc Ly nhíu mày vội vàng ném chai bia xuống, đứng lên chạy đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh.

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Mộ Sanh tái nhợt, bên tai đỏ bừng, không ngừng ho khan, một bộ dáng bị sặc thật sự khó chịu.Chu Lạc Ly không nói một tiếng, hắn cau mày nhẹ nhàng đem Diệp Mộ Sanh kéo vào trong lồng ngực, vỗ lưng cậu, giảm bớt sự khó chịu của Diệp Mộ Sanh."

Không uống được bia thì đừng uống."

Thấy tình trạng của Diệp Mộ Sanh tốt lên một ít không ho khan nữa, Chu Lạc Ly nhíu mày chân thật nói."

Chính là tôi thấy anh uống, tôi liền muốn uống.

Không biết uống bia, tôi có thể chậm rãi học nha!"

Vẻ mặt Diệp Mộ Sanh vô tội nhìn Chu Lạc Ly nói.

Bởi vì vừa rồi ho khan kịch liệt, sắc mặt của Diệp Mộ Sanh còn có chút phiếm hồng."......

Uống bia không phải thói quen tốt, cậu đừng học.

Tôi không uống, cậu cũng đừng uống."

Chu Lạc Ly dừng một chút, nhìn lướt qua thùng bia kia, thở dài bất đắc dĩ nói.

Hắn biết kỳ thật Diệp Mộ Sanh nói như vậy để hắn không tiếp tục uống bia nữa."

Được thôi, chúng ta đều không uống."

Lúc này Diệp Mộ Sanh mới vừa lòng nói.Kỳ thật cậu vốn là muốn uống một chút bia sau đó giả bộ bị sặc, do đó làm Chu Lạc Ly ngoan ngoãn không uống bia nữa.

Chẳng qua Diệp Mộ Sanh không nghĩ tới, cậu chưa kịp giả bộ thì bị sặc thật.
****
Editor có lời muốn nói: Cha của Mộ Mộ tuy tra tấn nhưng tuyệt đối chưa cưỡng bức Mộ Mộ :3, mọi người yên tâm, Mộ Mộ không bị sao cả!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 29 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (27)


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn Chu Lạc Ly một cái, sau đó từ trong túi lấy di động ra mở khóa đưa tới trước mặt hắn, “Này……”

“Cái gì?”

Chu Lạc Ly nhìn di động, lại nhìn Diệp Mộ Sanh đang mỉm cười, nhíu nhíu mày vẻ mặt nghi hoặc.“Anh đã trễ thế này còn không về nhà, mẹ anh gọi điện thoại cho anh không được, đành phải gọi điện thoại cho tôi.

Tôi sợ bác gái lo lắng, liền nói dối nói chúng ta vừa đánh bóng rổ trở về, di động anh hết pin, anh đang ở nhà tôi tắm rửa.

Hiện tại anh gọi điện cho bác gái đi, đừng làm cho bác thêm lo lắng.”

Diệp Mộ Sanh giải thích.Tiếp nhận điện thoại di động của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly đối mặt với Diệp Mộ Sanh, tầm mắt ôn nhu cảm kích nói, “Cảm ơn……”

“Giữa hai chúng ta không cần phải nói cảm ơn.”

Diệp Mộ Sanh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Chu Lạc Ly cười nói.Nghe Diệp Mộ Sanh nói xong lời này, tức khắc một cỗ cảm giác vô danh dũng mãnh đánh vào trong lòng Chu Lạc Ly.

Chu Lạc Ly rũ đôi mắt xuống, nắm chặt di động click mở số điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại cho mẹ.Diệp Mộ Sanh đi nhặt các chai bia trên mặt đất rồi đặt vào trong thùng.

Khi nhặt chai bia cuối cùng lên, Diệp Mộ Sanh nhìn trong tay mình dính một ít chất lỏng trong suốt, rũ đôi mắt xuống, lông mi dài run nhè nhẹ, không biết nghĩ đến cái gì.Chu Lạc Ly nói chuyện điện thoại xong, khi đang muốn đem điện thoại đưa cho Diệp Mộ Sanh lại phát hiện cậu đang cầm chai bia ngẩn người, Chu Lạc Ly không khỏi nhíu mày lo lắng nói, “Cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Bị thanh âm của Chu Lạc Ly kéo về hiện thực, Diệp Mộ Sanh câu môi cười cười, sau đó đem chai bia bỏ vào trong thùng cười nói.Tuy rằng Diệp Mộ Sanh luôn mồm cười nói không có việc gì, nhưng Chu Lạc Ly cảm giác cậu không thích hợp, liền cho rằng Diệp Mộ Sanh rối rắm vì vừa rồi bị sặc bia.

Hắn liền đi qua, duỗi tay đặt lên hướng đầu của Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh ngẩn người, nhìn chằm chằm Chu Lạc Ly chớp chớp mắt, tên này muốn làm gì?“Người không uống được bia rất nhiều, không có việc gì, ngoan.”

Chu Lạc Ly nhẹ nhàng sờ sờ đầu Diệp Mộ Sanh.

Ừm, không tồi, thực mềm.Chu Lạc Ly mặt không biểu cảm, lại làm động tác sờ đầu ôn nhu như vậy, nháy mắt Diệp Mộ Sanh tâm tình tốt lên rất nhiều, không tự chủ được mà bật cười, “A.”

“Cậu cười cái gì?”

Chu Lạc Ly thu hồi tay nhíu mày.

Hắn có làm gì để cậu cười sao?“Không có gì.

Đúng rồi, tôi có nói với bác gái là hôm nay anh ngủ ở nhà tôi.”

Diệp Mộ Sanh lắc lắc đầu nói.“Ừm.

Di động của cậu đây.”

Chu Lạc Ly gật gật đầu, sau đó cầm di động trong tay đưa cho Diệp Mộ Sanh.Cậu nhận di động rồi bỏ vào trong túi, Diệp Mộ Sanh liền ôm thùng bia đứng lên, môi mỏng tràn ra nhu hòa cùng ý cười nói “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Được.”

Chu Lạc Ly gật gật đầu, sau đó duỗi tay chủ động lấy thùng bia trong tay Diệp Mộ Sanh.“Tôi cầm mấy chai giúp anh cho đỡ nặng.”

Vốn dĩ Diệp Mộ Sanh muốn để Chu Lạc Ly cầm hết thùng bia, nhưng nghĩ một chút Diệp Mộ Sanh trực tiếp từ trong thùng lấy ra mấy chai bia ôm vào trong ngực.Sau khi hai người rời khỏi mộ địa vẫn luôn ôm bia đi về phía trước, mãi cho đến khi nhìn thấy một thùng rác bên cạnh, lúc này Diệp Mộ Sanh mới dừng bước.Diệp Mộ Sanh định đem bia ném đi, lại đối diện ánh mắt cực kì lưu luyến của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhướng mày khẽ cười nói, “Anh còn muốn uống bia sao?”

“……

Ném đi.”

Chu Lạc Ly đang muốn nói 'muốn', nhưng nghĩ đến Diệp Mộ Sanh đành tự động nuốt từ 'muốn' đi xuống, sau đó hắn cầm từng chai bia trong tay ném vào thùng rác.“Được, đứa trẻ ngoan.

Uống rượu làm cho thân thể không tốt, chờ về nhà tôi làm đồ ăn ngon cho anh.”

Nói xong Diệp Mộ Sanh liền nhìn thấy khóe miệng Chu Lạc Ly giương nhẹ, con ngươi ảm đạm hiện lên một tia ánh sáng.
 
Back
Top