Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 30 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 28 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
Nhìn từng chai bia một bị mình ném vào bên trong thùng rác, tựa như những hồi ức u ám không vui bị ném vào đáy biển, Diệp Mộ Sanh cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.Tích cóp đủ tích phân cậu sẽ được trọng sinh, tuy rằng tên đàn ông không bằng súc sinh kia còn sống nhưng Diệp Mộ Sanh tin tưởng mình có thể bảo vệ tốt người nhà, làm người kia trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay cậu một lần nữa!Sau khi đem bia trong tay ném xuống, cậu lại giúp Chu Lạc Ly cầm bia ném xong, Diệp Mộ Mộ cười cười nói, “Đi thôi.”

“Ừm.”

Liếc mắt nhìn bên trong thùng rác nhét đầy bia, Chu Lạc Ly gật gật đầu.

Một thùng bia hắn mới uống mấy chai cứ như vậy bị ném xuống, đúng là hắn có chút luyến tiếc.“Chúng ta đi siêu thị mua vài thứ trước.”

Diệp Mộ Sanh đem tay đặt ở trên vai Chu Lạc Ly nói.Sau khi đi được một đoạn đường, Diệp Mộ Sanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía thùng rác, con ngươi thanh triệt hiện lên một tia chán ghét, nhưng rất nhanh lướt qua, thay thế vào đó là ý cười thoải mái.“Làm sao vậy?”

Chu Lạc Ly hỏi.“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Diệp Mộ Sanh lắc đầu cười cười nói.

Tuy rằng cậu không có cách nào quên đi tên súc sinh luôn vũ nhục cậu kia, nhưng chỉ có như vậy thì cậu mới có động lực, bởi vì lực lượng cừu hận là vô cùng.Nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly hơi hơi nhíu mày, hắn có cảm giác Diệp Mộ Sanh rất kỳ quái, nhưng thấy trên mặt cậu cũng không có cái gì gọi là thương tâm khổ sở, bởi vậy Chu Lạc Ly cũng không có truy vấn.Bởi vì trong nhà Diệp Mộ Sanh không có vật dụng dự phòng cho khách, cho nên hai người đi siêu thị trước là để mua đồ dùng cho Chu Lạc Ly, rồi mới đi mua nguyên liệu nấu ăn buổi tối.Ở thời điểm ra quầy trả tiền, Chu Lạc Ly đứng ở phía sau Diệp Mộ Sanh, nhíu mày nhấp miệng trơ mắt nhìn Diệp Mộ Sanh thanh toán tiền.

Kỳ thật Chu Lạc Ly rất muốn trả tiền, nhưng rất không may hôm nay trên người hắn không mang tiền cũng không mang theo thẻ ngân hàng.Khi từ trên xe xuống, Chu Lạc Ly kỳ thật có mượn hai trăm của Tiết quản gia.

Hắn vốn không có quan niệm dùng tiền mặt chỉ biết quẹt thẻ, hơn nữa đại thiếu gia Chu Lạc Ly không muốn cùng người xa lạ tiếp xúc nhiều, đưa một trăm cho tài xế taxi đưa hắn đi đến mộ địa, một trăm khác ném cho ông chủ bán bia.Chu Lạc Ly chủ động đề ra hai tầm quan trọng của túi tiền, sau đó có chút băn khoăn mà nhìn Diệp Mộ Sanh nói, “Lần sau để tôi trả.”

“Được thôi.”

Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Lạc Ly, cười cười nói.Về đến nhà hai người cùng nhau đem đồ vật vừa mới mua đặt lên bàn, sau đó Diệp Mộ Sanh liền đi làm cơm, cậu bảo Chu Lạc Ly đi xem TV.Tuy rằng Chu Lạc Ly gật gật đầu, nhưng Diệp Mộ Sanh vừa mới tiến vào phòng bếp trong chốc lát, Chu Lạc Ly liền chạy vào nói muốn hỗ trợ.

Diệp Mộ Sanh nói không cần, nhưng Chu Lạc Ly vẫn kiên trì như cũ bám ở phòng bếp không chịu đi, Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ liền đồng ý.Diệp Mộ Sanh biết Chu Lạc Ly chưa từng có xuống phòng bếp, cho nên vì để phòng ngừa Chu Lạc Ly làm trở ngại chứ không giúp được gì, Diệp Mộ Sanh liền an bài cho Chu Lạc Ly việc đơn giản nhất.“Anh qua bên kia đem rau này rửa sạch sẽ, sau đó lại nhặt hết cuống rau.”

Diệp Mộ Sanh mặc tạp dề vàng nhạt đem rau đưa cho Chu Lạc Ly phân phó nói.“Được.”

Chu Lạc Ly gật gật đầu, cái này rất đơn giản, hắn sẽ làm được.Nhìn thấy bàn tay đẹp thon dài của Chu Lạc Ly đang rửa rau, con ngươi thanh triệt của Diệp Mộ Sanh lóe lóe, cười nói “Lạc Ly tay anh rất đẹp.”

Nghe Diệp Mộ Sanh nói như vậy, mắt Chu Lạc Ly bình tĩnh nhìn vào tay mình, rồi quét mắt xoay người nhìn vào tay Diệp Mộ Sanh đang vo gạo, vẻ mặt nghiêm túc mà nói “Tay cậu cũng đẹp, trắng trắng mềm mềm.”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 31 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 29 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Thời điểm hai người cơm nước xong, chuẩn bị đi tắm rửa thì Chu Lạc Ly tiến vào phòng ngủ của Diệp Mộ Sanh, phát hiện trên giường có một con mèo nhồi bông thật lớn!Chu Lạc Ly mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mèo nhồi bông, mày hơi nhíu, kinh ngạc nhẹ giọng lẩm bẩm nói, "Thật lớn ......"

Tuy rằng âm thanh Chu Lạc Ly nói chuyện rất nhỏ, nhưng vì Diệp Mộ Sanh đi ngay phía sau Chu Lạc Ly nên Diệp Mộ Sanh vẫn nghe thấy.Nhìn Chu Lạc Ly phản ứng chậm, tuy rằng Diệp Mộ Sanh có chút xấu hổ, nhưng khóe miệng vẫn giương lên một tia mỉm cười, đến gần Chu Lạc Ly nói "Có phải anh cảm thấy thực ấu trĩ, hoặc là giống con gái không?"

Chu Lạc Ly nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh ở bên cạnh mình, tuy rằng Diệp Mộ Sanh tươi cười không thể bắt bẻ, nhưng Chu Lạc Ly nhìn thấy bên tai trắng nõn của Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt phấn hồng.

Cậu đây là thẹn thùng?"

Không, thực đáng yêu."

Chu Lạc Ly đối mặt với Diệp Mộ Sanh, ánh mắt nghiêm túc nói, tuy rằng biểu tình trên mặt nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói mang theo ôn nhu chính hắn cũng không nói nên lời được.Chu Lạc Ly không nói dối, ánh mắt hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy mèo nhồi bông không cảm thấy ấu trĩ, chỉ là cảm giác có chút kinh ngạc, Diệp Mộ Sanh thế mà thích mèo nhồi bông!Sau đó Chu Lạc Ly liền không nhịn được trong đầu ảo tưởng bộ dáng Diệp Mộ Sanh ôm mèo nhồi bông ......

Thực đáng yêu."

A!"

Chu Lạc Ly làm bộ dáng nghiêm túc, làm Diệp Mộ Sanh không khỏi cười lên tiếng, "Cái từ đáng yêu này dùng để hình dung con trai thật không thích hợp.

Cho nên tôi coi như anh đang nói mèo nhồi bông đáng yêu nha."

"Cậu so với mèo nhồi bông thì cậu đáng yêu hơn."

Khóe miệng Chu Lạc Ly hơi hơi giương lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Diệp Mộ Sanh đang đi về phía tủ quần áo."

Ừm, nếu nói tôi là đáng yêu, vậy anh chính là đẹp nhất."

Diệp Mộ Sanh vừa muốn mở tủ quần áo ra thì nghe thấy Chu Lạc Ly nói, cậu quay đầu lại nhìn Chu Lạc Ly, mặt đầy ý cười nói."......"

Vẻ mặt Chu Lạc Ly bất đắc dĩ nhìn Diệp Mộ Sanh.

Tuy rằng Diệp Mộ Sanh đang cười sáng lạn như vậy, nhưng Chu Lạc Ly lại cảm giác được cậu giống như đang tức giận, mà thôi, gia hỏa này nói hắn đẹp......Thời điểm Diệp Mộ Sanh tìm quần áo, Chu Lạc Ly nhanh chóng đi đến mép giường.

Hắn nhìn mèo nhồi bông thật lớn trên giường, lại liếc Diệp Mộ Sanh bên kia vẫn đang tìm quần áo.Chu Lạc Ly do dự một lát, rốt cuộc chọn đem móng vuốt duỗi về phía mèo nhồi bông.

Quả nhiên thật mềm thật thoải mái, có phải mỗi ngày Diệp Mộ Sanh đều ôm nó ngủ hay không nhỉ?"

Bộ đồ ngủ này......"

Diệp Mộ Sanh tìm được quần áo đang xoay người, lại phát hiện Chu Lạc Ly đang ôm mèo nhồi bông của cậu!Nghe thấy thanh âm của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly nhanh chóng cầm mèo nhồi bông trong tay đặt lên trên giường, sau đó hắn bày vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại ánh mắt đầy ý cười đang nhìn chằm chằm mình của Diệp Mộ Sanh."

Bộ đồ ngủ cùng quần lót này đều là chưa từng mặc qua, anh đi tắm rửa trước đi."

Diệp Mộ Sanh không nói châm chọc chuyện vừa rồi, đi lên phía trước đưa quần áo cho Chu Lạc Ly."

Ừm."

Chu Lạc Ly gật gật đầu, sau đó cầm quần áo đi ra ngoài.Đến khi tắm rửa xong, Chu Lạc Ly phát hiện Diệp Mộ Sanh không ở phòng khách, phòng ngủ cũng không có ai, hơn nữa hắn cũng không thấy mèo nhồi bông thật lớn trên giường nữa!Hắn nghe thấy âm thanh mở cửa từ phòng cho khách.

Đúng lúc Diệp Mộ Sanh mới bước ra khỏi phòng, liền thấy Chu Lạc Ly cau mày chạy từ phòng ngủ ra, cậu hỏi "Lạc Ly, anh làm sao vậy?"

"Mèo nhồi bông kia đâu?"

Chu Lạc Ly không trả lời câu hỏi của Diệp Mộ Sanh, hắn hỏi ngược lại.Diệp Mộ Sanh không phải là sợ hắn chê cười cậu, cho nên mới đem mèo nhồi bông cất đi?"

Tôi để nó ở phòng cho khách.

Buổi tối hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng cho khách, anh ngủ ở phòng tôi."

Diệp Mộ Sanh cười cười, giải thích.Môi mỏng của Chu Lạc Ly khẽ mở vừa muốn nói đã bị Diệp Mộ Sanh đánh gãy "Tôi đi tắm rửa đây, nếu anh mệt nhọc liền đi ngủ đi."
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 32 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (30)


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Diệp Mộ Sanh tắm rửa xong, thời điểm cậu đi vào phòng cho khách, phát hiện mèo nhồi bông đặt ở trên giường kia biến mất, quả nhiên giống hệt như cậu dự đoán.Chu Lạc Ly nghe thấy âm thanh mở cửa, hắn từ phòng ngủ đi vào phòng cho khách, nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh nói, “Tôi đem mèo của cậu đặt trong phòng ngủ.”

“Ừm, đêm nay tôi nhường mèo cho anh.”

Diệp Mộ Sanh xoay người, đối diện với ánh mắt của Chu Lạc Ly, gật đầu ôn nhu cười nói.“……”

Chu Lạc Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, không nói lời nào.“Làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh hỏi.“Phòng cho khách không có điều hòa, hơn nữa giường ở phòng ngủ cậu rất to……

Cho nên chúng ta cùng ngủ ở phòng ngủ đi.”

Chu Lạc Ly chần chờ một lát, mở miệng nói.Kỳ thật Chu Lạc Ly vốn muốn hắn ngủ ở phòng cho khách, Diệp Mộ Sanh ngủ ở phòng ngủ.

Nhưng tưởng tượng đến tính cách của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly liền biết cậu như thế nào cũng sẽ không đồng ý.Nhưng bây giờ thời tiết rất nóng, phòng cho khách lại không có không gian thoáng, Chu Lạc Ly ngượng ngùng khi mình lại ngủ ở phòng ngủ thoải mái, cho nên nhân lúc Diệp Mộ Sanh đang tắm rửa, hắn đem mèo mang sang phòng ngủ.Nghe thấy Chu Lạc Ly nói như vậy, trong lòng Diệp Mộ Sanh thật cao hứng, ở ngoài mặt lại chối từ, “Không có việc gì, tôi không cần điều hòa cũng……”

Không chờ Diệp Mộ Sanh nói xong, mày Chu Lạc Ly giương lên, trực tiếp đi tới bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh, lôi cậu đi.Cuối cùng hai người một trái một phải nằm ở trên giường, ở giữa là mèo nhồi bông thật lớn.

Tắt đèn, hai người ai cũng không mở miệng, thời gian cứ như vậy trôi đi.Đại khái khoảng một giờ sau, Diệp Mộ Sanh mở to mắt, nhẹ nhàng đem mèo nhồi bông đặt bên phải mình, sau đó cậu xoay người nhìn về phía Chu Lạc Ly.Bởi vì bức màn không kéo lên, cho nên phải mượn ánh trăng, Diệp Mộ Sanh mới có thể tinh tường thấy gương mặt, hình dáng của Chu Lạc Ly.Dưới ánh trăng mông lung, mày kiếm của Chu Lạc Ly giãn ra, đôi mắt khép kín, lông mi thật dài bao trùm mí mắt, nhìn hắn lúc này căn bản là không nhìn ra hắn có bệnh trầm cảm.Diệp Mộ Sanh hướng về phía Chu Lạc Ly nhích gần một chút, sau đó Diệp Mộ Sanh vươn tay xoa mặt Chu Lạc Ly.Cậu cẩn thận nhìn chằm chằm Chu Lạc Ly, trong mắt Diệp Mộ Sanh ôn nhu như nước, tay cậu thon dài mềm nhẹ cọ xát ở trên mặt trắng nõn của Chu Lạc Ly.Một lát sau không thấy Chu Lạc Ly có động tĩnh, Diệp Mộ Sanh giương môi cười, bất quá ngón tay cậu lại chưa lấy ra khỏi mặt của Chu Lạc Ly, ngược lại càng xoa mạnh môi của Chu Lạc Ly.Sau đó Diệp Mộ Sanh dùng một tay khác chống xuống để ngồi dậy, cúi người để sát vào Chu Lạc Ly, tay hướng về phía trán của Chu Lạc Ly xoa xoa rồi môi cậu rơi xuống một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.Khi môi cậu rời khỏi trán của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh mơ hồ nhìn thấy lỗ tai của Chu Lạc Ly nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, lập tức đối lập với màu da trắng nõn của hắn.Thấy vậy, khóe miệng Diệp Mộ Sanh càng thêm ý cười dày đặc, quả nhiên Chu Lạc Ly không có ngủ, thế nhưng hắn vẫn chịu đựng.Cậu trêu lâu như vậy, lông mi hắn đều không có rung động, nếu không phải nhìn thấy bên tai Chu Lạc Ly đỏ thì cậu cho rằng hắn ngủ rồi.Diệp Mộ Sanh giả vờ coi như không phát hiện, đem chăn kéo lên vai Chu Lạc Ly, đầu ngón tay cậu cố ý như vô tình nhẹ nhàng xẹt qua cổ trắng nõn của Chu Lạc Ly.“Ngủ ngon.”

Nói xong câu đó, Diệp Mộ Sanh liền xoay người đưa lưng về phía Chu Lạc Ly nằm xuống, ôm mèo nhồi bông nhắm hai mắt lại.Làm điều gì cũng không thể quá mức, Chu Lạc Ly không phải đồng tính luyến ái, hơn nữa hắn còn có bệnh trầm cảm.

Cho nên nước ấm nấu ếch xanh (*) với Chu Lạc Ly là phương pháp hữu hiệu nhất.Bởi vậy Diệp Mộ Sanh chỉ hôn trán Chu Lạc Ly, mà không phải môi.Chu Lạc Ly sinh ra trong thế gia hắc đạo chắc chắn không phải Tiểu Bạch Thỏ, cho nên Diệp Mộ Sanh tin tưởng, điều cậu ám chỉ Chu Lạc Ly có thể hiểu.Rất lâu sau Chu Lạc Ly cảm giác cậu không còn động tĩnh nữa, lúc này Chu Lạc Ly mới chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn đó là Diệp Mộ Sanh đang chôn đầu vào trong mèo nhồi bông.
******
Editor có lời muốn nói:(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc.

Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra.

Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.

Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay. [Dài dòng vậy thôi đại khái là làm ông Ly từ từ sinh tình cảm :v]
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 33 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 31 )


Editor: Cá Trèo Cây
****
Sáng sớm, chùm tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ bắn vào trong phòng, chiếu nhẹ nhàng vào trên mặt Chu Lạc Ly đang ngủ say trên giường, phác họa ngũ quan hắn càng thêm nhu hòa.Một lát sau, Chu Lạc Ly chậm rãi kéo mi mắt ra.

Cảm giác ánh mặt trời có chút loá mắt, Chu Lạc Ly nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt, híp mắt nhìn về phía bên kia giường.Hắn nhìn thấy bên kia giường chỉ có một con mèo nhồi bông thật lớn, không biết Diệp Mộ Sanh đã đi từ khi nào, Chu Lạc Ly khẽ nhíu mày, con ngươi trong lúc lơ đãng hiện lên một tia mất mát.Hắn kéo mèo nhồi bông qua, ôm vào trong ngực, đuôi lông mày Chu Lạc Ly giãn ra, nhắm hai mắt lại.

Đợi cơn buồn ngủ tan đi, sau khi thanh tỉnh Chu Lạc Ly mới ôm mèo nhồi bông đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ.Từ sau khi Tiểu Chi qua đời, Chu Lạc Ly liền không còn một giấc ngủ ngon nào đến trời sáng.

Không phải không ngủ được mà chính là nửa đêm hắn sẽ đột nhiên bừng tỉnh, thật lâu rồi Chu Lạc Ly mới có thể ngủ thoải mái như hôm qua.Chu Lạc Ly vươn tay, nhìn chùm tia sáng chiếu vào trên tay mình, nghĩ đến những lời mà Diệp Mộ Sanh nói ngày hôm qua, khóe miệng Chu Lạc Ly giơ lên một tia ý cười nhàn nhạt.Một lát sau, ý cười nơi khóe miệng của Chu Lạc Ly liền tiêu tán, thay thế vào đó chính là nhăn mày lại.Đầu ngón tay hắn chạm vào môi mình, nhớ tới nụ hôn đêm qua, con ngươi của Chu Lạc Ly nổi lên gợn sóng, thần sắc trên mặt rất là phức tạp.Nụ hôn kia rốt cuộc bao hàm ý tứ gì?

Tối hôm qua Chu Lạc Ly đã suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến lúc bất tri bất giác ngủ quên, Chu Lạc Ly cũng không có nghĩ ra.Kỳ thật Chu Lạc Ly không phải là không có nghĩ ra, chỉ là hắn không biết nên nghĩ theo hướng nào mà thôi.Sinh ra trong thế gia hắc đạo, Chu Lạc Ly không phải dạng ngây thơ, tốt lành gì.

Tuy rằng hắn không phải đồng tính luyến ái, nhưng trước đây hắn từng có bạn thích đùa bỡn nam nhân.Khi đó, thằng bạn ấy cũng kêu la muốn thử hôn Chu Lạc Ly, nhưng Chu Lạc Ly một lòng nghĩ tới Tiểu Chi nên liền cự tuyệt.Khi Chu Lạc Ly đang xuất thần, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vững vàng.

Chu Lạc Ly bình tĩnh mà buông mèo nhồi bông ra, xoay người nhìn về phía cửa.“Tôi vốn đang định đến gọi anh dậy, không nghĩ tới anh đã tỉnh.”

Diệp Mộ Sanh mặc tạp dề màu vàng nhạt, cậu liếc mắt nhìn mèo nhồi bông một cái, gợi khóe miệng lên, sau đó dời ánh mắt dời nhìn về phía Chu Lạc Ly nói.“Ừm.”

Chu Lạc Ly bình tĩnh gật gật đầu.“Tôi đã làm xong bữa sáng, anh đi rửa mặt trước đi, rửa mặt xong thì tới phòng khách ăn sáng, tôi đã đặt quần áo của anh ở trên giường.”

Diệp Mộ Sanh chỉ quần áo đã được gấp tốt trên giường nói.“Ừm.”

Vẻ mặt Chu Lạc Ly nghiêm túc gật gật đầu nói.Chu Lạc Ly ngồi ở bên cạnh mèo nhồi bông thật lớn, áo ngủ có chút mở rộng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, tóc ngắn có chút hỗn độn, trên mặt lại là biểu tình nghiêm túc.“A!”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh không khỏi cười lên tiếng.

Chu Lạc Ly như vậy có chút đáng yêu!“Cậu cười cái gì?”

Con ngươi Chu Lạc Ly hiện lên một tia nghi hoặc, nhấp miệng hỏi.“Không có gì, tôi đi ra ngoài trước, anh mau đi rửa mặt đi.”

Diệp Mộ Sanh cười lắc lắc đầu nói, nói xong không đợi Chu Lạc Ly trả lời, cậu liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.Chờ Diệp Mộ Sanh đi rồi, đuôi lông mày Chu Lạc Ly nhíu lại, con ngươi lóe lóe, sau đó nằm lên trên người mèo nhồi bông.Chu Lạc Ly vuốt mèo nhồi bông mềm mại, nhìn trần nhà, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng kia trở nên thâm thúy, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, không biết nghĩ đến cái gì.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 34 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 32 )


Editor: Cá Trèo Cây
******
Sau khi mặc xong quần áo, rửa mặt, Chu Lạc Ly mới đi đến phòng khách.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đang ngồi ở trên ghế, tay chống má đặt lên bàn, đuôi lông mày mang ý cười nhìn mình.“Tốc độ nhanh đấy, mau tới đây ăn bữa sáng đi.”

Diệp Mộ Sanh một tay chống má, một tay chỉ vào hai chén mì đặt ở trên bàn, cười nói.Chu Lạc Ly gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua trên mặt bàn, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi xuống đối diện Diệp Mộ Sanh.“Nếm thử xem thế nào?

Có phải so với lần trước ngon hơn một chút hay không?”

Diệp Mộ Sanh cầm lấy chiếc đũa, mặt mang ý chờ đợi nhìn Chu Lạc Ly.(✧ω✧)“Chỉ cần là cậu làm, đều ăn ngon.”

Chu Lạc Ly ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, vẻ mặt nghiêm túc nói.Diệp Mộ Sanh ngẩn người, trong lúc lơ đãng con ngươi cậu hiện lên một tia ánh sáng, sau đó cậu nhướng mày, giương môi trêu đùa, “Ha, anh thế mà cũng sẽ nói lời lừa tình này.”

Không chờ Chu Lạc Ly mở miệng, Diệp Mộ Sanh một bên cầm chiếc đũa gắp thức ăn, một bên nói, “Bất quá nếu anh nói ăn ngon, như vậy về sau nếu anh muốn ăn, tôi liền làm cho anh.”

Đuôi lông mày Diệp Mộ Sanh giơ lên, khóe miệng mang ý cười, ánh mắt ấm áp như gió xuân, ôn nhu mà bao vây Chu Lạc Ly trong đó.Chu Lạc Ly cũng ngây ngẩn cả người, chính hắn cũng không biết rằng ánh mắt mình nhìn Diệp Mộ Sanh càng thêm nhu hòa.“Được.”

Chu Lạc Ly nắm chặt chiếc đũa trong tay, nhìn Diệp Mộ Sanh, khóe miệng giơ lên, nhẹ nhàng cười.Một chén mì thực mau liền hết, Chu Lạc Ly nhìn trứng tráng nằm lẳng lặng trong nước dùng ở đáy chén, mắt hiện lên một tia lượng sắc.

Hắn nhớ rõ trước đây có một lần Mộ Sanh cũng thả một quả trứng ở đáy chén.Chu Lạc Ly hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh đang nghiêm túc ăn mì, Chu Lạc Ly kẹp trứng tráng lên cắn một miếng to, lòng đỏ của trứng mềm mềm theo nước dùng chậm rãi chảy vào trong miệng Chu Lạc Ly.Tuy rằng trứng tráng ăn rất ngon, nhưng lúc này con ngươi của Chu Lạc Ly lại trầm xuống.

Chu Lạc Ly muốn khai phá, không hề cố tình trốn tránh hay muốn quên đi quan hệ giữa hắn và Diệp Mộ Sanh, ngược lại nghiêm túc suy tư.Chu Lạc Ly hiểu rõ kỳ thật tình cảm của Diệp Mộ Sanh đối với hắn không chỉ đơn giản là tình bạn bè.

Chu Lạc Ly biết mình cũng không chán ghét đồng tính luyến ái với Diệp Mộ Sanh cùng với nụ hôn nhè nhẹ kia.

Hắn chỉ là không muốn đối mặt với tình cảm của hắn dành cho Diệp Mộ Sanh mà thôi.Nhớ tới ngày mưa hôm ở mộ địa ấy, gặp gỡ với Diệp Mộ Sanh, từ đó về sau hắn cùng Diệp Mộ Sanh phát sinh sự tình, Chu Lạc Ly đột nhiên phát hiện Diệp Mộ Sanh đã bất tri bất giác dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt của hắn.Chu Lạc Ly lại ngẩng đầu lên lần nữa, hắn không nghĩ tới Diệp Mộ Sanh lúc này cũng vừa lúc ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt ôn nhu, trong như nước, hàm chứa ý cười đối diện một đôi mắt đen nhánh như mực, trong mắt có phiếm mê mang.Thời khắc bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt kia, hai đôi mắt đồng thời đều nhu hòa vài phần.“Ăn xong rồi sao?”

Diệp Mộ Sanh hỏi.Chu Lạc Ly rũ mắt, quét mắt nhìn nửa cái trứng tráng ở đáy chén, dùng chiếc đũa kẹp lên nhét vào trong miệng, sau đó mặt không biểu cảm, hơi phồng má lên nhìn Diệp Mộ Sanh rồi gật gật đầu.Chu Lạc Ly làm một loạt động tác này, làm Diệp Mộ Sanh cười lên tiếng một lần nữa, “A, Lạc Ly, tôi đột nhiên phát hiện anh thật đáng yêu.”

Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, Chu Lạc Ly cũng không có tức giận, ngược lại bình tĩnh mà nuốt trứng tráng xuống, nhìn cặp mắt đào hoa đẹp kia của Diệp Mộ Sanh, hắn nghiêm túc nói, “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu đáng yêu.”

“Lạc Ly, tôi đột nhiên lại cảm thấy anh không đáng yêu.”

Đuôi lông mày của Diệp Mộ Sanh hơi nhíu lại, nói.“Không có việc gì, cậu đáng yêu là được.”

Chu Lạc Ly nghiêm túc gật gật đầu.“Ừm, nếu tôi đáng yêu, vậy anh đi rửa chén đi.”

Nhìn bộ dáng nghiêm trang của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh rũ mắt cắn chặt răng, sau đó giương môi cười nói, nói xong liền đứng lên rời khỏi phòng khách, để lại cho Chu Lạc Ly một bóng dáng.
****
Editor có lời muốn nói: Cẩu lương thật ngon ( ̄▽ ̄)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 35 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 33 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Nhìn bóng dáng của Diệp Mộ Sanh, khóe môi Chu Lạc Ly gợi lên độ cung lớn, nhẹ nhàng cười.

Hắn quả nhiên nói không có sai, Mộ Sanh đích xác thật đáng yêu.Nhưng không bao lâu, nụ cười nơi khóe miệng liền biến mất, đuôi lông mày nhăn lại thành một hàng, con ngươi bình tĩnh cũng nổi lên gợn sóng.Diệp Mộ Sanh như vậy thật sự là không có cách nào làm cho người ta chán ghét, nhưng tình cảm của hắn đối với Diệp Mộ Sanh chỉ là tình bạn bình thường sao?……

Chính hắn cũng không rõ.Khi bước vào phòng ngủ, Diệp Mộ Sanh đột nhiên dừng bước, xoay người nói, “Đúng rồi, rửa chén xong thì lau cái bàn.

Tốc độ nhanh lên, chúng ta còn phải đến trường đi học.”

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly đang nhăn mày liền giãn ra, gật gật đầu đáp, “Tôi đã biết.”

Đợi Diệp Mộ Sanh đi vào phòng ngủ, Chu Lạc Ly liền đem hai cái chén trên bàn rồi đi tới phòng bếp.

Đem nước dùng đổ đi, lấy một ít nước rửa chén bỏ vào trong chén, Chu Lạc Ly mở vòi nước ra, bắt đầu rửa chén.Nhìn theo tay hoạt động nổi lên bong bóng, Chu Lạc Ly bắt đầu suy nghĩ sâu xa.Tuy rằng hắn không biết tình cảm của hắn đối với Diệp Mộ Sanh có phải đã vượt qua tình bạn hay không.

Nhưng hắn biết tại thời điểm hắn nghèo túng thì cậu không bỏ đi, cậu vì hắn mà bung dù, ở thời điểm hắn thương tâm thì cậu an ủi hắn, ở thời điểm hắn đói khát thì cậu vì hắn mà học nấu ăn, ở thời điểm hắn cô độc bất lực thì cậu yên lặng làm bạn hắn, Diệp Mộ Sanh có một đôi mắt đào hoa luôn hàm chứa ý cười.Chỉ là hiện tại, hắn còn có tư cách để yêu sao?Hắn không quên được Tiểu Chi, không quên được là hắn đã hại chết Tiểu Chi.

Hắn sẽ thường nhớ tới Tiểu Chi, bị bao phủ trong tự trách cùng bi thống.Như vậy, hắn không có tư cách để yêu, càng không xứng có được tình yêu của Diệp Mộ Sanh.

Huống chi hắn còn có bệnh trầm cảm……Có thể vào một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên chết đi?

Chết đi liền vĩnh viễn không thể nhìn thấy cặp mắt đào hoa nhu tình như nước kia nữa……Con ngươi đen nhánh của Chu Lạc Ly dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng, tay cầm chén đột nhiên nhè nhẹ run lên, hắn vẫn luôn cảm thấy sống hay chết đều không sao cả nhưng giờ đây hắn bắt đầu sợ hãi cái chết.Chu Lạc Ly đã hoàn toàn đắm chìm ở thế giới của mình, Diệp Mộ Sanh đi vào phòng bếp hắn cũng không có phát hiện.Mà Chu Lạc Ly quay lưng với Diệp Mộ Sanh, bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng không có phát hiện Chu Lạc Ly không thích hợp.“Lạc Ly, anh muốn rửa sạch luôn hoa văn trên chén sứ sao?”

Cậu đã thay quần áo khác, cầm lấy khăn, lúc cậu lau cái bàn xong, Chu Lạc Ly vẫn còn đứng ở chỗ rửa chén, vì thế Diệp Mộ Sanh không nhịn được mà trêu đùa.Chu Lạc Ly không trả lời Diệp Mộ Sanh, bảo trì động tác vừa rồi, không nhúc nhích, một lát sau, lúc này Diệp Mộ Sanh mới nhận thấy được có chút không thích hợp.Cậu nhanh chóng đi về phía Chu Lạc Ly, thấy hai mắt của Chu Lạc Ly vô thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm bồn nước tới phát ngốc, Diệp Mộ Sanh nhíu nhíu mày, vươn tay tắt vòi nước đi.Lúc dòng nước bỗng nhiên dừng lại, lúc này Chu Lạc Ly mới lấy lại tinh thần.

Cảm xúc trong con ngươi tan đi, Chu Lạc Ly nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi, “Làm sao vậy?”

“Nước rất quý, cho nên muốn tiết kiệm nước.”

Tuy rằng Diệp Mộ Sanh nghiêm trang, nhưng cặp mắt đào hoa kia của cậu lại lập loè tràn đầy lo lắng.“Diệp Mộ Sanh.”

Chu Lạc Ly nhìn chằm chằm đôi mắt của Diệp Mộ Sanh, nhấp nhấp miệng, khoảng vài giây, vẻ mặt nghiêm túc nói.Tuy rằng Chu Lạc Ly che dấu rất khá, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn bắt gặp trong mắt của Chu Lạc Ly chợt lóe một tia bi thương.Bởi vậy đuôi lông mày của Diệp Mộ Sanh hơi nhíu, lo lắng trong mắt càng sâu.“Làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh nhẹ giọng hỏi, chẳng lẽ Lạc Ly lại nhớ tới Tiểu Chi?Chu Lạc Ly không nói gì, nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Sanh, một lát sau đột nhiên vươn tay, ôm eo Diệp Mộ Sanh, đột nhiên đem Diệp Mộ Sanh không kịp phản ứng, gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
*****
Editor có lời muốn nói: Tung hoa, tung hoa, ngày này cuối cùng cũng đến.

Xúc động quá (//∇//).

Cố lên con trai! (☆▽☆)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 36 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 34 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Diệp Mộ Sanh cảm giác được thân thể của Chu Lạc Ly có chút khẽ run, lại nghĩ đến hắn có bệnh trầm cảm, vì thế Diệp Mộ Sanh dùng ngữ khí mềm nhẹ, ôn nhu dò hỏi “Lạc Ly, anh làm sao vậy?”

“Diệp Mộ Sanh.”

Chu Lạc Ly gắt gao mà ôm Diệp Mộ Sanh, đem hàm dưới dựa vào trên vai Diệp Mộ Sanh, nhắm mắt lại, ngửi thấy trên người Diệp Mộ Sanh có hương sữa tắm nhàn nhạt, tiếng nói của hắn nghẹn ngào gọi tên Diệp Mộ Sanh.“Ừm, tôi ở đây.”

Diệp Mộ Sanh do dự một lát, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Lạc Ly nói.“Diệp Mộ Sanh, cậu có thể đừng rời khỏi tôi không?”

Khi Chu Lạc Ly hỏi ra những lời này, hắn đem người trong lòng ngực ôm chặt hơn nữa.“Sẽ không, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Diệp Mộ Sanh không cần nghĩ ngợi trả lời luôn, thanh âm nhu tình, ngữ khí lại thập phần kiên định.“Thật sự?”

Chu Lạc Ly mở to mắt, có chút không xác định hỏi.“Thật sự.”

Diệp Mộ Sanh vây tay quanh vai Chu Lạc Ly, ở bên tai hắn ôn nhu đáp lại.“Chính là, tôi……”

Chu Lạc Ly thả lỏng lực đạo trong tay, con ngươi đen nhánh ảm đạm không ánh sáng, che kín chua xót.Cảm giác được thân thể Chu Lạc Ly đang run rẩy, con ngươi của Diệp Mộ Sanh hiện lên một tia đau lòng, sau đó cậu thu liễm cảm xúc trong mắt, cắn chặt răng, không chờ Chu Lạc Ly nói ra những lời nói tiêu cực, cậu dùng sức đẩy Chu Lạc Ly ra.Tay Chu Lạc Ly vốn là không buông lỏng Diệp Mộ Sanh ra lắm, trải qua Diệp Mộ Sanh đẩy như vậy, trực tiếp “Phanh” một tiếng, nặng nề ngã vào tủ bát ở phía sau.Chu Lạc Ly không rảnh bận tâm về phía sau lưng đang truyền đến đau đớn, hắn chống tay đặt ở trên tủ bát, cau mày, vẻ mặt bi thương nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh.

Cậu vì cái gì mà đẩy hắn ra?“Đau không?”

Diệp Mộ Sanh mặt không cảm xúc hỏi.“Đau.”

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Mộ Sanh không thích hợp, Chu Lạc Ly ngoan ngoãn trả lời.“Biết đau là được rồi!

Biết đau liền chứng minh anh còn sống!

Anh còn sống!

Anh vừa rồi muốn nói cái gì?

Có phải muốn nói anh không thể nào đi ra khỏi bóng ma của Tiểu Chi hay không, có phải anh nói anh muốn chết hay không?

A, có phải hay không!

Chính anh tự mình tiêu cực như vậy, tự mình đắm chìm trong trụy lạc như vậy, một bộ dáng muốn chết không muốn sống.

Như vậy anh bảo tôi làm như thế nào……

Như thế nào ở bên cạnh anh!”

Diệp Mộ Sanh nhắm mắt lại, sau đó lại mở, tức giận mà quát.Tuy rằng mặt Diệp Mộ Sanh tức giận, nhưng khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, cặp mắt đào hoa câu nhân (*) thanh triệt kia cũng nổi lên hơi nước mông lung.(*): câu dẫn ngườiChu Lạc Ly bị Diệp Mộ Sanh nói một phen đến ngây ngẩn cả người, trong lòng vì những lời này rung lên.Mà khi hắn nhìn thấy khóe mắt Diệp Mộ Sanh vương nước mắt, trong mắt hắn hiện lên một tia tự trách, khi hắn muốn vươn tay giúp cậu phất nước mắt đi, lại bị Diệp Mộ Sanh hung hăng hất tay ra.Chu Lạc Ly cũng không vì vậy mà nhụt chí, gắt gao nắm tay lại, rồi buông ra, sau đó đứng thẳng lên, chịu đựng đau đớn phía sau, một lần nữa dùng sức đem Diệp Mộ Sanh ôm vào trong lòng ngực.Thấy Chu Lạc Ly không còn là bộ dáng trầm thấp kia, Diệp Mộ Sanh trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngoài miệng phản kháng như cũ nói, “Chu Lạc Ly buông tôi ra!”

“Không buông.”

Không màng Diệp Mộ Sanh giãy giụa, Chu Lạc Ly gắt gao mà ôm cậu, trong mắt lập loè cảm xúc phức tạp, thanh âm trầm thấp khàn khàn, lại mang theo ôn nhu hiếm thấy.Cảm giác được có vài giọt chất lỏng ướt át chảy vào cần cổ mình, lướt qua rồi rơi xuống chỗ xương quai xanh, Diệp Mộ Sanh ngây ngẩn cả người, con ngươi lóe lóe, không hề giãy giụa nữa.“Thực xin lỗi Mộ Sanh, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không như vậy.

Tôi sẽ không nói những điều tiêu cực nữa, tôi sẽ nỗ lực đi ra khỏi bóng ma làm mình tốt lên.”

Chu Lạc Ly gắt gao ôm Diệp Mộ Sanh, khóe môi treo lên ý cười hạnh phúc, con ngươi lập loè hiện lên kiên định chưa bao giờ từng có.Mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh nổi lên ý cười, nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Lạc Ly nói “Tôi không cần anh xin lỗi, tôi chỉ cần anh có thể tỉnh táo lên, mà tôi sẽ vẫn luôn ở cạnh anh.

Đưa anh đi ra khỏi bóng ma, đưa anh chữa khỏi bệnh trầm cảm, đưa anh vượt qua để đến hạnh phúc cả đời này.”

“Cảm ơn.”

Chu Lạc Ly ôm eo Diệp Mộ Sanh, con ngươi nổi lên nhu tình, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mộ Sanh, rơi xuống một nụ hôn nhè nhẹ nơi khóe mắt.
****
Editor có lời muốn nói: Con trai tôi cuối cùng đã lớn ( ̄▽ ̄)
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 37 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 35 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Từ ngày đó về sau, như vậy Chu Lạc Ly đích xác làm như lời hắn đã nói, không hề đắm mình trong trụy lạc, tỉnh táo lên, ngày thường đi học cũng thập phần nghiêm túc mà nghe giảng.Vì không cho Chu Lạc Ly nhớ tới Tiểu Chi, mỗi lần Diệp Mộ Sanh đều sẽ lôi kéo Chu Lạc Ly cố tình vòng qua những nơi có nữ chủ.Làm Diệp Mộ Sanh cảm thấy vui mừng chính là, có đôi khi vô tình gặp nữ chủ, bọn họ không thể không gặp chính diện, Chu Lạc Ly lại phản ứng gì cũng không có, một ánh mắt thôi cũng không nhìn nữ chủ.Tựa như theo lời nói của Chu Lạc Ly vậy, Tiểu Chi là Tiểu Chi, nữ chủ là nữ chủ, nữ chủ với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ mà thôi.Mà quan hệ giữa Chu Lạc Ly và Diệp Mộ Sanh cũng không hoàn toàn đâm thủng, vẫn là giống như trước đây làm bạn bè, bất quá tâm tình hai người từ ngày đó đã xảy ra biến hóa.Thời điểm mỗi khi Diệp Mộ Sanh không tiện cự tuyệt sự nhiệt tình của các em gái, Chu Lạc Ly đều sẽ cố ý phát ra khí lạnh, dùng ánh mắt lạnh băng đến xương, hung tợn nhìn chằm chằm các em gái, đáng sợ tới mức cả người các em gái run lên không dám tới gần.Mỗi khi các em gái rời đi, Chu Lạc Ly liền sẽ bày ra vẻ nghiêm trang nhìn Diệp Mộ Sanh đang mỉm cười, giống như người đáng sợ kia không phải là hắn.Sau đó Chu Lạc Ly lấy lý do là một mình Diệp Mộ Sanh sống quá cô độc, lấy cớ muốn ở cùng Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh đương nhiên không có cự tuyệt, bởi vậy Chu Lạc Ly liền dọn tới chung cư của Diệp Mộ Sanh, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt của hai người.Nhưng làm Diệp Mộ Sanh dở khóc dở cười chính là Chu Lạc Ly thường bày ra vẻ mặt không cảm xúc nói hắn sợ hãi, sau đó yêu cầu ngủ cùng Diệp Mộ Sanh. [Con trai, con thật biết tranh thủ =)))]Diệp Mộ Sanh phụ trách một ngày ba bữa, Chu Lạc Ly phụ trách rửa chén lau sàn, cuộc sống quá mức bình đạm mà lại ấm áp.

Trong nháy mắt, hai năm cứ như vậy mà trôi đi.Ở cùng với Diệp Mộ Sanh ôn nhu làm bạn, bệnh trầm cảm của Chu Lạc Ly đã hoàn toàn hồi phục.

Màu da trắng bệch, vóc người gầy yếu của Chu Lạc Ly trải qua mỗi ngày rèn luyện, thân thể chậm rãi khôi phục, lại còn luyện ra cơ bụng.Gió xuân nhẹ nhàng phất qua, tuyết đọng trong công viên chậm rãi tan đi, nước ao xanh biếc nổi lên ấm áp, nhánh cây khô khốc mọc ra chồi non, xuân ý ôn nhu bao vây vạn vật.Mà tại trên con đường nhỏ của công viên xuân ý dạt dào, một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đang lôi kéo một thiếu niên khác.Nếu có các em gái hủ nữ ở đây nhất định sẽ kích động mà kêu thành tiếng, bởi vì hai thiếu niên này không chỉ có giá trị nhan sắc cao, hơn nữa còn cùng mặc áo hoodie màu trắng, chẳng qua trên áo một người thêu một mảnh lá cây, mà trên áo người còn lại là thêu hình thuyền gỗ.Hai thiếu niên này chính là Diệp Mộ Sanh cùng với Chu Lạc Ly.

Đến nỗi hai người vì cái gì mà mặc áo giống nhau?

Đó là bởi vì vào một ngày đẹp trời hai người cùng đi mua quần áo, sau đó vừa lúc nhìn thấy áo này.Một cái thêu lá cây, một cái thêu thuyền, vừa lúc phù hợp với họ của hai người, vì thế liền có một màn hôm nay.[舟: Chu (thuyền), 叶: Diệp (lá cây)]Kỳ thật áo này là do Chu Lạc Ly lén lút nhờ người thiết kế riêng sau đó đặt ở trong tiệm Diệp Mộ Sanh thường đến, cuối cùng lôi kéo Diệp Mộ Sanh mua thêm quần áo vì lý do ủng hộ cửa hàng.“Mộ Sanh, cậu dẫn tôi tới công viên làm cái gì?”

Chu Lạc Ly nhìn quần áo trên người Diệp Mộ Sanh, con ngươi đen nhánh hiện lên một tia ánh sáng, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, hỏi.“Chờ tới rồi anh sẽ biết.”

Diệp Mộ Sanh dừng lại, quay đầu nhìn Chu Lạc Ly rồi cười cười, sau đó tiếp tục lôi kéo tay của Chu Lạc Ly đi đến hướng bên trong công viên.“Ừm ừm.”

Chu Lạc Ly gật gật đầu, ngoan ngoãn để Diệp Mộ Sanh lôi kéo đi.

Trong lòng lại suy tư Diệp Mộ Sanh đến tột cùng muốn dẫn hắn đi làm cái gì.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 38 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 36 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Hai người đi vào trong chốc lát, rẽ vào bên phải, liền đến hồ hoa sen của công viên, mà bên cạnh hồ hoa sen có một chiếc xe máy màu đen mới tinh.Thấy xe máy, trong nháy mắt nụ cười bên khóe môi của Chu Lạc Ly biến mất, đuôi lông mày nhăn lại, đồng tử co chặt, trong tay không tự chủ được mà tăng lớn lực đạo, nắm chặt tay Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh cảm thấy tay của Chu Lạc Ly lạnh băng đến thấu cốt, nhấp nhấp miệng nói “Tôi biết anh kiêng motor, cho nên tôi muốn anh……

Lái motor đưa tôi đi hóng gió.”

Mấy năm trước, sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, Chu Lạc Ly liền sinh ra bóng ma với xe, cho tới bây giờ cũng không dám lái xe lại.

Cho dù là xe đạp, Chu Lạc Ly cũng không muốn chạm vào.Diệp Mộ Sanh đoán rằng nhiệm vụ sở dĩ vẫn chưa có hoàn thành, Chu Lạc Ly hoàn toàn chưa được "chữa khỏi" hẳn, nguyên nhân chính là bởi vì chuyện xe cộ này.Đem bóng ma che dấu đi cùng áp lực cũng không phải phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, khống chế được nhất thời nhưng không khống chế được một đời, chung quy có một ngày sẽ bùng nổ.Nghiêm trọng hơn, bóng ma giống như là bom hẹn giờ trong cơ thể.

Tuy rằng đem miệng vết thương lột ra để lấy bom ra là chuyện phi thường thống khổ, nhưng chỉ như vậy mới không làm bom lưu trữ trong cơ thể đột nhiên nổ mạnh.Cho nên sau mấy phen rối rắm, Diệp Mộ Sanh mới mang theo Chu Lạc Ly tới nơi này.

Tuy rằng hồi ức của Chu Lạc Ly đã từng không thoải mái, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, Chu Lạc Ly không có khả năng cả đời đều không thể tiếp tục đi xe được.Chu Lạc Ly cưỡng chế cảm xúc, tự trấn định mình, quay đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh nói “Xin lỗi Mộ Sanh, tôi thật sự không làm được.”

Diệp Mộ Sanh vươn một tay, xoa đuôi lông mày đang nhíu chặt của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh chậm rãi nói, “Anh không thử xem thì làm sao biết anh không làm được.”

“Tôi thật sự không làm được.”

Chu Lạc Ly bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh nói.

Hắn không dám đi motor, hắn sợ hắn sẽ làm tổn thương Mộ Sanh.“Nếu anh chỉ một mặt mà nói không làm được, đương nhiên không có khả năng làm được.”

Diệp Mộ Sanh rút đôi tay mình từ trong tay Chu Lạc Ly ra, đuôi lông mày hơi nhíu, nhìn Chu Lạc Ly, vẻ mặt nghiêm túc nói.“……”

Chu Lạc Ly nắm chặt tay trống trơn, gục đầu xuống, gió nhẹ gợi lên vài sợi tóc đen nhánh, che khuất cảm xúc trên mặt Chu Lạc Ly.Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa đi đến phía xe máy “Được, anh không lái, tôi tự đi motor vậy.

Tuy rằng lần đầu tiên tôi đi motor, nhưng tôi nghĩ hẳn là không đến mức quăng ngã……”

Diệp Mộ Sanh còn chưa có nói xong, Chu Lạc Ly liền ngẩng đầu lên, la lớn “Được, tôi chở cậu.”

Diệp Mộ Sanh nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn Chu Lạc Ly.

Màu da của thiếu niên trắng như ngọc, mặt mày tinh xảo, đôi mắt đào hoa lập loè ý cười, như ánh nắng ấm áp ôn nhu bắn vào trong lòng Chu Lạc Ly, phất đi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng Chu Lạc Ly.“Mộ Sanh, tôi lái motor mang cậu đi hóng gió.”

Chu Lạc Ly lại nói, trong mắt đen nhánh như mực hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng sủng nịch nhè nhẹ.

Được, liền thử một lần đi, hắn đáp ứng Mộ Sanh coi như bắt đầu một lần nữa.Chu Lạc Ly ngồi ở phía trước xe máy, tay gắt gao nắm tay lái, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng cái trán lại toát ra mồ hôi lạnh.

Diệp Mộ Sanh ngồi ở phía sau, mặt mày mang ý cười, đôi tay vây quanh eo Chu Lạc Ly.“Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh anh.”

Nhận thấy được Chu Lạc Ly khẩn trương, Diệp Mộ Sanh ở bên tai Chu Lạc Ly ôn nhu nói.“Được.”

Chu Lạc Ly nỗ lực xua tan hình ảnh hiện trường tai nạn xe cộ mấy năm trước trong đầu, nắm chặt tay lái, con ngươi hiện lên kiên định, đáp.

Vì Mộ Sanh, cũng vì chính mình, hắn nhất định sẽ khắc phục bóng ma cùng sợ hãi trong lòng!Xe máy phát ra âm thanh làm trong lòng Chu Lạc Ly khẩn trương vài phần, mà khi thông qua gương xe thấy Diệp Mộ Sanh tươi cười, tâm trạng của Chu Lạc Ly đang thấp thỏm liền chậm rãi bằng phẳng trở lại, bắt đầu điều khiển xe, chậm rãi đi về phía trước.
*****
Editor có lời muốn nói: Hôm nay mềnh thật chăm chỉ ( ̄▽ ̄).

Ôi giời ôi mải mê edit bộ này quên xừ mất bộ "Những kẻ đã nói sẽ làm tình địch đều yêu ta" rồi TvT.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 39 ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công ( 37 )


Editor: Cá Trèo Cây
*****
Tuy rằng vừa mới bắt đầu tay của Chu Lạc Ly vẫn luôn phát run, thật sự không xong, hai người thiếu chút nữa liền ngã.

Nhưng đi chậm rãi một hồi, Chu Lạc Ly rốt cuộc cũng ổn định được xe, vững vàng chở Diệp Mộ Sanh đi vòng quanh công viên.Thoáng nhìn cổ Chu Lạc Ly đều là mồ hôi, Diệp Mộ Sanh liền bảo Chu Lạc Ly dừng xe ở bên cạnh ghế dài, sau đó lôi kéo hắn, ngồi ở trên ghế quan sát cảnh mùa xuân tươi đẹp.Diệp Mộ Sanh lấy khăn giấy từ trong túi áo hoodie ra, một bên gấp khăn giấy thành hình vuông, một bên nâng đôi mắt lên nhìn Chu Lạc Ly cười nói, “Tôi giúp anh lau mồ hôi.”

Gió xuân phất qua, hàng cây vươn ra.

Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua lá cây rơi rụng trên mặt trắng nõn của Diệp Mộ Sanh.

Thiếu niên mặt mày như họa, mắt đào hoa mỉm cười, hàm răng trắng khẽ lộ, thanh âm ôn nhu như nước.Chu Lạc Ly nhìn thiếu niên bên cạnh, nhất thời sửng sốt, nhìn cậu đến ngây người.Thấy Chu Lạc Ly không nói, Diệp Mộ Sanh cũng không mở miệng, trực tiếp dùng tay cầm khăn giấy, ôn nhu chậm rãi xẹt qua gương mặt của Chu Lạc Ly, lau đi mồ hôi trên mặt hắn.“Thùng rác ở bên cạnh anh, cầm khăn ném xuống nè.”

Lau mồ hôi xong, Diệp Mộ Sanh nhìn thùng rác nói.Chu Lạc Ly lấy lại tinh thần, nhấp nhấp miệng, yên lặng tiếp nhận khăn giấy, xoay người ném vào thùng rác, sau đó lại xoay người nhìn về phía Diệp Mộ Sanh.“Làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói, cậu có cảm giác Chu Lạc Ly có điểm không thích hợp……Chu Lạc Ly vẫn không có mở miệng, nhưng khóe miệng hơi hơi giơ lên, vươn tay ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mộ Sanh, hắn trực tiếp dùng sức đem Diệp Mộ Sanh nằm ở trên ghế.“Lạc Ly, anh……”

Diệp Mộ Sanh bị đè đôi tay lại, cậu cũng không có phản kháng, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, đối diện cặp con ngươi đen nhánh kia, trong mắt Diệp Mộ Sanh chợt lóe một tia kinh ngạc rồi biến mất.Chu Lạc Ly chậm rãi để sát mặt vào Diệp Mộ Sanh, khoảng cách hai người càng ngày càng ngắn, khi môi hai người sắp chạm vào nhau, Chu Lạc Ly lại đột nhiên di chuyển thân thể, sau đó rơi xuống một nụ hôn nơi khóe mắt của Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài ôn nhu xẹt qua cánh môi Chu Lạc Ly, hắn rũ mắt nhìn vài giây, sau đó ở bên tai Diệp Mộ Sanh hô khẩu khí, nhẹ giọng ôn nhu nói “Mộ Sanh, chúng ta ở bên nhau đi.”

“Anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Diệp Mộ Sanh mở to mắt, ánh mắt hai người lại một lần nữa đối diện.“Anh thật sự nghĩ kỹ rồi.”

Chu Lạc Ly nghiêm túc nói.Diệp Mộ Sanh cười cười, không nói gì, chỉ dùng cặp mắt đào hoa câu nhân kia ôn nhu lại thâm tình nhìn Chu Lạc Ly, nhìn đến nỗi bên tai Chu Lạc Ly nhiễm ửng đỏ sắc.Mồ hôi tẩm ướt tóc đen ở trên trán, con ngươi Chu Lạc Ly đen nhánh như mực, lộ ra một tia khẩn trương.Chu Lạc Ly buông tay Diệp Mộ Sanh ra, hắn chống tay ở hai sườn Diệp Mộ Sanh, nghiêm túc nhìn chăm chú vào thiếu niên dưới thân mình, chậm rãi nói “Mộ Sanh, nếu không có em, hiện tại anh khả năng vẫn còn trốn ở trong phòng, vây trong hồi ức, muốn chết không muốn sống.

Có thể đã sớm hơn, vào ngày giỗ Tiểu Chi ở mộ địa.

Em xuất hiện, liền giống như một tia ánh sáng ấm áp, chiếu sáng thế giới đen tối của anh, đưa anh ra khỏi tuyệt vọng bất lực, mang ấm áp đến cho anh.”

Hắn ngừng lại, khóe miệng Chu Lạc Ly gợi lên độ cung, mang theo nụ cười nhàn nhạt “Mộ Sanh, cảm ơn em mấy năm nay làm bạn với anh.

Chính là anh thực ích kỷ, còn ngại ngùng, anh muốn em vẫn luôn ở cạnh anh, vĩnh vĩnh viễn viễn ở cạnh anh.

Mộ Sanh, anh yêu em……”

Sau khi nói xong lời này, Chu Lạc Ly không cho Diệp Mộ Sanh có cơ hội mở miệng, trực tiếp cúi người dò xét xuống dưới, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt Diệp Mộ Sanh, môi mỏng lạnh lẽo hôn lên môi cậu.
******
 
Back
Top