- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Edit] Công Chúa Ngày Nào Cũng Nghĩ Chuyện Hòa Ly
Chương 20: Thất Sát
Chương 20: Thất Sát
Edit: Bánh Mì Thịt NướngBeta: Vũ Sương ViệnKhi Tạ Nguyên được ra khỏi phòng từ lúc bị cấm túc, đã là giữa tháng năm, còn gần mười ngày nữa mới đến hôn kỳ.
Trong tháng này, Lâm Hành Chu người đã từng là Trạng nguyên ở kì thi mùa xuân, đã bị đày đi một nơi xa xôi như Ngô Châu vì hắn bị buộc tội có hành vi sai trái khi kì thi mùa xuân kết thúc.
Lại nói tiếp, năm đó Lâm Hành Chu xuân phong đắc ý khi còn là Trạng nguyên, mà hiện tại đường đường là thiếu niên anh tài, cư nhiên trở thành quan cửu phẩm tép riu ở Ngô Châu.
Hơn nữa xét theo ý tứ của Thánh thượng, căn bản không có ý định triệu hồi hắn trở lại.
Tạ Nguyên hôm nay dậy rất sớm, lúc Tiễn Thúy tiến vào đổi huân hương cũng có chút kinh ngạc nói: "Điện hạ hôm nay sao lại thức dậy sớm như vậy?"
Tạ Nguyên chưa bao giờ là người cần cù, thông thường đều là giờ Tỵ mới thức dậy, chỉ đến khi cùng đi Thượng thư phòng với Tạ Sách mới dậy giờ Thìn, phần lớn đều là bị nài ép lôi kéo mới có thể đứng dậy.
Cho nên Tiễn Thúy không vội đổi huân hương, mà hỏi câu này trước.
Tạ Nguyên ngồi trước gương trang điểm, tùy tay chọn một chuỗi tua cùng một chuỗi ngọc, so sánh trên tay, "Ngươi giúp ta nhìn xem, hai cái này cái nào đẹp hơn?"
"Điện hạ muốn đi đâu vậy?"
Tiễn Thúy gác huân hương xuống, tùy tay phẩy nhẹ bấc đèn, "Là muốn đi gặp người nào ư?"
"Ta muốn rời cung một chuyến."
Tạ Nguyên lấy ra một hộp phấn, "Ta ở trong cung đã lâu, nên muốn ra ngoài xem một chút."
Tiễn Thúy đang kéo bấc đèn tay khựng lại một chút, do dự một lát, "Rời cung?
Chỉ sợ là bệ hạ...
Hơn phân nửa là không đồng ý.
Huống hồ nương nương tất nhiên cũng sẽ không đồng ý."
Nàng ta nói rất đúng, Tạ Đông Lưu thực ra chuyện khác đều theo Tạ Nguyên, duy chỉ chuyện này, lại không nghe theo nàng.
Tạ Nguyên cũng không để ý, đem chuỗi ngọc đặt ở trên trán so một chút, sau đó liền gác lại ở trước gương trang điểm.
"Chờ phụ hoàng hạ triều, ta nói chuyện cùng người."
...
Tạ Đông Lưu thường đến điện Sùng Đức sau khi hạ triều để xem lại các đài tưởng niệm đã được cất giữ trước đó.
Tạ Nguyên được đặc biệt cho phép, cho nên có thể đi lại thoải mái bên trong điện Sùng Đức.
Mặc dù điều này thật sự có chút không hợp lý, ngay cả Hoàng hậu cũng không có quyền lực như vậy, chứ đừng nói đến những hoàng tử khác.Tiểu Hoàng Môn bên cạnh Tạ Đông Lưu sợ Tạ Nguyên chờ mệt, còn cố ý cầm cho nàng một cái ghế nhỏ, thấp giọng hỏi nàng có muốn ngồi xuống nghỉ một chút không.
Kỳ thật đợi cũng không lâu, Tạ Nguyên không bao lâu liền nghe được tiếng bước chân từ ngoài điện truyền đến, nghĩ đến là Tạ Đông Lưu đã trở lại.
"A Nguyên?"
Tạ Đông Lưu bước vào điện Sùng Đức, vừa vuốt tay áo, vừa hỏi: "Hôm nay sao lại tới điện Sùng Đức?
Còn có chuyện lúc trước mẫu hậu cấm túc con, ta còn không kịp hỏi con, sao con lại chọc đến mẫu hậu vậy?"
Tạ Đông Lưu đã mấy ngày không tới điện Phượng Nghi, cho dù có đi, phỏng chừng cũng hỏi không biết được nguyên nhân, ông cũng lười tự giễu.
Ông hỏi xong Tạ Nguyên cũng không đáp, mở miệng nói: "Phụ hoàng, con muốn rời cung."
Tạ Đông Lưu đang chuẩn bị ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, nghe được lời của nàng liền dừng lại, nheo mắt nói: "Con muốn xuất cung?
Phụ hoàng trước kia cũng nói với con, những chuyện khác đều có thể thương lượng, chỉ có chuyện này thì không được."
"Nhưng phụ hoàng," Tạ Nguyên giương mắt nhìn ông, gằn từng chữ: "Con còn có mười ngày nữa liền phải gả ra ngoài cung, cũng không thể ở trong cung mãi được, cho dù hôm nay con không rời cung, nhưng ngày sau con cũng sẽ xuất cung."
"Phụ hoàng không thể giam con cả đời được."
"Hơn nữa phụ hoàng có nghĩ tới, năm Hoằng Lịch thứ mười ba đã xảy ra chuyện gì, con đã không nhớ rõ.
Chuyện này đối với con không công bằng, lẽ ra con có quyền phán xét, mà hiện tại không có cách nào phát xét nó là gì.
Phụ hoàng đối với con là bảo hộ, hay chỉ là...
Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."
Tạ Nguyên lúc này yêu cầu rời cung, cũng vì nàng ở trong cung quá lâu, kể cả kiếp trước, sáu bảy năm đều chưa từng rời cung nửa bước.
Thứ hai là bởi vì, thật sự muốn đi xem Tạ Đông Lưu cai trị Hoằng Lịch thịnh vượng như thế nào.
Cung khuê không nhìn được pháo hoa trên nhân gian, nhưng cũng vì nàng chưa cảm nhận được một thế giới hòa bình và thịnh vượng.
Hẳn là khác với thời gian loạn thế khó khăn mà những người đó nói đến.
Huống hồ nàng sắp rời cung, Tạ Đông Lưu không có lý do gì để giữ nàng nữa.
Tạ Đông Lưu từ trước đến nay vốn nổi tiếng là người giỏi nghe lời khuyên, nghe được Tạ Nguyên nói như vậy thì lại trầm mặc.
Ông biết con gái mình không thích bị gò bó, cũng biết nàng không muốn ở lại nơi nhỏ bé này.
Cho nên dù biết Tạ Nguyên cùng Yến Tuy có chuyện gì đó với nhau, cũng là mặc kệ.
Khi Tạ Đông Lưu lựa chọn hôn phu cho Tạ Nguyên, ông đã tập trung vào khả năng ai có thể bảo hộ nàng.
Cho nên giao cho Cảnh Hữu Lăng, ông thực sự rất yên tâm.
Ông nhìn Tạ Nguyên đang đứng phía dưới, với đôi mắt bướng bỉnh lại trong sáng.
Tạ Đông Lưu đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ lúc đó bi bô tập nói thường ôm chân ông đã trưởng thành thật rồi.
Thậm chí còn mười ngày nữa nàng liền rời khỏi cung, trở thành thê tử của người khác.
Con chim được nuôi ở trong cung, cuối cùng cũng chuẩn bị bay ra ngoài rồi.
Tạ Đông Lưu trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó ông như kiệt sức thỏa hiệp, cau mày nói: "Phụ hoàng đồng ý."
Tạ Đông Lưu dừng một chút, "Nhưng con ra khỏi cung, phụ hoàng không yên tâm.
Vừa mới hạ triều, Hữu Lăng hẳn là chưa đi xa, phụ hoàng gọi người ngăn y lại, để y bảo vệ con, phụ hoàng cũng không cần lo lắng.
Mặt khác để Lý Toàn Quý sắp xếp Thất Sát, từ nay về sau sẽ đi theo con.."
Tạ Nguyên nghe tới Cảnh Hữu Lăng sửng sốt một chút, nhưng cái khiếp sợ hơn là khi Tạ Đông Lưu nói về ám vệ, đơn giản ám vệ bên cạnh Tạ Đông Lưu tên là Thất Sát, nghĩa là có thể giết bảy hạng người mà Trang Tử từng nhắc đến trong "Tiêu Dao Du".Nói cách khác, Thất Sát, có thể giết các học giả, nông công thương, từ hoàng thân quốc thích, cho tới người buôn bán nhỏ.
Chỉ cần nàng muốn.
Thất Sát xưa nay chỉ có đế vương sở hữu, không có tiền lệ truyền cho công chúa.
Ngay cả Lý Toàn Quý vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh cũng nhìn Tạ Đông Lưu, rồi liếc sang Tạ Nguyên, thấp giọng khuyên nhủ: "Thánh thượng, thế này...
Sợ là không ổn."
Tạ Đông Lưu nghe được lời đó, liếc ông ấy một cái, "Không ổn?
Có gì không ổn?
Trẫm đang ở trong cung, vốn đã có cấm vệ quân bảo hộ.
Thất Sát có bảy người, đưa cho A Nguyên cũng không sao, chỉ là tận dụng một cách tốt nhất, huống hồ sau này con bé ở ngoài cung, khó tránh khỏi sẽ có lúc cần đến những người đó."
Đã nói như vậy, Lý Toàn Quý tất nhiên không dám khuyên nữa, chỉ là trong lòng âm thầm cảm khái một câu, bệ hạ đối với Trưởng công chúa, thật là vinh dự đối với nàng.
Để Thất Sát ra ngoài, nói là nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế có thể nói là một sự thay đổi khiến người ta khiếp đảm.
Trong lòng mọi người cũng ước lượng chút, Trưởng công chúa có địa vị như nào ở trong lòng bệ hạ.
Vượt qua quy tắc của tổ tiên, cho nàng Thất Sát...
Trên đời này còn có ai có thể có vinh dự như vậy?
...
Tiểu Hoàng Môn của Tạ Đông Lưu được phân phó chạy nhanh đi cản Cảnh Hữu Lăng, khó khăn lắm mới cản được vị này ở cửa cung.
Cảnh Hữu Lăng dừng bước, Tiểu Hoàng Môn này tư chất thông minh, thường xuyên đi theo Tạ Đông Lưu, cho nên y đương nhiên là nhận ra hắn.
"A, Cảnh tướng quân."
Tiểu Hoàng Môn cúi đầu lén lút liếc mắt nhìn Cảnh Hữu Lăng một cái, trong lòng than thở không hổ là phò mã do bệ hạ chọn, xuất thân gì đó không nói, phong thái của y chính là cực kỳ xuất sắc.
"Hôm nay Trưởng công chúa muốn xuất cung, bệ hạ nghĩ điện hạ ra ngoài một mình thì không an toàn, nghĩ đến việc cho Tướng quân và điện hạ cùng đi ra ngoài, cũng coi như làm bệ hạ yên tâm."
Cảnh Hữu Lăng ừ một tiếng, hỏi: "Điện hạ bao lâu nữa sẽ xuất cung?"
Tiểu Hoàng Môn gãi gãi đầu, "Chắc là sắp tới cửa cung rồi, bệ hạ chỉ vội vàng ra lệnh, nô tài cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, cũng không biết điện hạ có quay lại hay không."
Tiểu Hoàng Môn càng cảm thấy có chút chột dạ, nhất là khi nhìn vào mắt Cảnh đại tướng quân.
Không thể để Đại tướng quân chờ ở chỗ này, chỉ là hắn cũng không biết điện hạ khi nào rời cung.
"Không sao."
Cảnh Hữu Lăng nghiêm mặt, "Ta ở chỗ này chờ điện hạ tới."
Tiểu Hoàng Môn "vâng" một tiếng, không ngờ vị tướng quân này lại dễ nói chuyện như vậy, vội vàng cúi đầu, mặt tươi cười nói: "Nô tài đi về phục mệnh, nếu điện hạ còn phải về cung một chuyến, nô tài lại đến nơi này thông báo với Tướng quân."
Tiểu Hoàng Môn chạy dọc đường, thở hổn hển về điện Sùng Đức.
Chỉ thấy Trưởng công chúa cùng bệ hạ đang nói về việc nhà, nhìn thấy Tiểu Hoàng Môn trở về, mới ngừng lại được.
Tạ Đông Lưu hỏi: "Ngươi nói với Hữu Lăng chưa?"
Tiểu Hoàng Môn chạy nhanh tới quỳ xuống, thở hổn hển nói: "Hồi bẩm bệ hạ, nô tài đã nói với Tướng quân, hiện tại ngài ấy đang chờ Công chúa điện hạ đến cổng Tiên Võ."
Tạ Đông Lưu lúc này mới yên tâm, xoay người nhìn Tạ Nguyên nói: "Hôm nay xuất cung, nhưng phải nhớ rõ đừng đi xa Hữu Lăng, cũng phải nhớ đừng đi những nơi mất thể diện, nhìn xem là được.
Còn có, phải nhớ trở về trước giờ Dậu, để Hữu Lăng hộ tống con trở về."
Tạ Nguyên nghe xong có chút thất thần, Tạ Đông Lưu cao giọng nói, "Có nghe không?"
Tạ Nguyên tùy ý đáp lại, rồi vén tà váy chuẩn bị ra ngoài.
Mới vừa xoay người, đã nghe thấy dường như Tạ Đông Lưu đột nhiên nhớ ra gì đó, "Đợi một chút."
"Ta còn chưa hỏi, hôm nay con muốn xuất cung, rốt cuộc là muốn đi đâu?"
Tạ Đông Lưu đột nhiên nhớ tới chuyện như vậy, cũng chỉ thuận miệng thôi, ông chỉ cảm thấy Tạ Nguyên đột nhiên muốn xuất cung, hẳn là có nơi muốn đi.
Ông đang mài mực, chuẩn bị phê duyệt tấu chương hôm nay.
"A."
Tạ Nguyên dừng bước, xoay người định nói, "...
Thật ra, phụ hoàng, con hôm nay rời cung, là muốn đi tìm Yến Tuy."
Tạ Đông Lưu không chú ý, trên tay áo nháy mắt đã thấm một vết mực lớn.
Tìm cái gì?
Yến Tuy?
Cùng với Cảnh Hữu Lăng?