Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác

[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 65: Yến Tử Tu trước đây


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Cố Thời Diệc nhìn cậu, trong ánh mắt chỉ có một câu ——Chính anh đã làm ra chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng anh còn đéo biết sao?Lại còn muốn hắn kể lại chi tiết, rốt cuộc trong bọn họ ai mới là người hạ thuốc anh Cảnh hả?Yến Tử Tu cũng biết mình hỏi có chút đường đột, cậu nắm tay đưa bên miệng khụ một tiếng: "Ngày đó, ta cũng trúng dược, cho nên có một số việc không nhớ rõ."

Thật là một kẻ tàn nhẫn.Hạ thuốc anh Cảnh còn chưa đủ, đến mình cũng phải chích một phần.Cố Thời Diệc nhìn Lê Phong Trí một cái, sau đó nói: "Sự tình ngày đó tôi cũng không biết nhiều lắm."

Chuyện đó dù sao cũng là một vụ bê bối, nếu truyền ra ngoài sẽ chỉ khiến người ngoài cười nhạo mà thôi.Nhưng mẹ Cố Thời Diệc và Tạ Hoàn Hâm là chị em, bà đã rất sốc và nhiều lần gặng hỏi nguyên nhân sau khi nghe tin Cảnh Thiệu Từ và Yến Tử Tu kết hôn.Tạ Hoàn Hâm cũng không nói gì nhiều, chỉ nói đêm đó Cảnh Thiệu Từ bất tỉnh, bà bị Yến Tử Tu lừa tới, lúc đến nơi thì đã thấy hai người trần truồng nằm cạnh nhau rồi.Đây là lần đầu tiên Lê Phong Trí nghe được loại bí mật này, anh đã vô cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác không khỏe không nói thành lời.Trước kia Yến Tử Tu có thể làm ra loại chuyện này, anh tuyệt nhiên sẽ không cảm thấy kinh ngạc gì, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy Yến Tử Tu không phải là loại người có thể làm ra chuyện như vậy.Cảm giác này giống như soi gương vậy, rõ ràng trong gương, ngoài gương đều là cùng một người, nhưng vẫn có thể phân biệt được thật giả.Sau khi nghe xong, Yến Tử Tu sắc mặt có chút suy tư.Theo lời của Cố Thời Diệc thì hắn cũng chỉ biết được một mặt của vấn đề lúc đó, chi bằng cậu về nhà hỏi lại Cảnh Thiệu Từ rồi lại tính tiếp."

Quản lý Lê, ta về trước!"

Trước khi đi, cậu nói với anh rằng đã đồng ý tham gia tống nghệ cùng với người mới của Tinh Tập.Cố Thời Diệc nghe vậy liền hơi nhướng mày cười xấu xa.Lúc Yến Tử Tu đi tới thang máy, cậu quay đầu nhìn Tiểu Hồng, nói: "Ngươi canh ở đây, nếu phát hiện Cố Thời Diệc có ý đồ gây rối quản lý Lê thì hãy đưa hắn đi."

"Đưa đi?"

Tiểu Hồng hai tay ôm mặt, chớp chớp mắt nói: "Là kiểu đưa đi âm phủ ạ?"

Vẻ mặt Yến Tử Tu chợt trở nên nghiêm túc, cậu trầm giọng nói: "Tiểu Hồng, bất kể lúc nào, ngươi cũng đều không được giết người."

Nếu tay nhiễm máu tươi thì nhất định sẽ trở thành lệ quỷ, kết cục không phải hồn phi phách tán thì cũng sẽ bị đọa thành súc sinh.Mặc dù cậu không biết nguyên nhân tử vong của Tiểu Hồng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc còn sống cổ hẳn là một cô gái tốt.Người như vậy nên đi luân hồi đầu thai tốt, chứ không nên có kết cục như vậy."

Vâng, đại nhân, tôi biết rồi!"

Tiểu Hồng ủ rũ lên tiếng.Yến Tử Tu thấy vậy, khẽ cười xoa xoa đầu cô, Tiểu Hồng tinh thần lập tức đi lên.Về đến nhà, cậu liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.[Cảnh Thiệu Từ, tối nay mấy giờ ngươi về?]Cảnh Thiệu Từ nhìn thấy tin nhắn này cũng không trả lời ngay mà gọi thư ký hành chính vào."

Lịch trình buổi chiều với buổi tối là gì?"

Sau khi thư ký trình bày xong, Cảnh Thiệu Từ nói: "Cuộc họp báo cáo tài chính tổ chức như thường lệ, còn những cuộc họp khác hủy bỏ toàn bộ."

"Vâng, tôi đã biết!"

Đợi thư ký đã rời khỏi, hắn mới cầm điện thoại lên trả lời.[Xem đã.]Yến Tử Tu nhìn tin nhắn, nghiêng đầu nghi hoặc, nhưng ngay lập tức liền vứt ra sau đầu.Buổi chiều, Cảnh Thiệu Từ về đến nhà nhìn thấy Yến Tử Tu đang ôm Tạ Sùng Duẫn nhận biết mấy cây cảnh trong nhà.

Sau khi đi vào, hắn tự nhiên ôm lấy em trai trong lòng đối phương, sau đó nói: "Em tìm tôi có việc?"

Yến Tử Tu không nghĩ hắn về sớm như vậy, nói: "Chúng ta về phòng rồi nói."

Hai người đưa Tạ Sùng Duẫn về phòng, sau đó mới trở về phòng ngủ.Cảnh Thiệu Từ cởi áo khoác, sau đó vừa cởi khuy măng sét vừa nói: "Em nói đi!"

Yến Tử Tu mím môi, một lát sau mới nói: "Ngày ấy ta hạ dược ngươi, chúng ta có làm chuyện phòng the không?"

'Bang ——' Khuy măng sét bên tay phải Cảnh Thiệu Từ rơi xuống đất.Hắn quay đầu nhìn Yến Tử Tu, ánh mắt trở nên u ám.Không biết qua bao lâu, hắn lạnh giọng lên tiếng: "Em nói xem là có hay không?"

Yến Tử Tu nhìn hắn, lúc này mới bỗng nhiên ý thức được: "Là ta không đúng!"

Cảnh Thiệu Từ vừa mới thu liễm cảm xúc một chút thì lại nghe cậu nói tiếp: "Ta quên mất là ngươi không được."

Cảnh Thiệu Từ biến sắc, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa: "Yến Tử Tu!"

Yến Tử Tu đang chìm trong suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói: "Sao vậy?"

Nhìn bộ dáng không sao cả của cậu, Cảnh Thiệu Từ nghiến răng: "Trước hôm đó, tôi vẫn làm được!"

Tuy hắn chưa từng chạm qua ai, nhưng phản ứng sinh lý bình thường hay không, bản thân hắn sao lại không biết cơ chứ?Yến Tử Tu bỗng đứng dậy khỏi ghế: "Ngươi làm được?!"

Điều này có nghĩa là, một phách kia của Cảnh Thiệu Từ đã mất vào đêm đó.Vậy xem ra, nguyên chủ không có hạ dược mà là sử dụng thủ đoạn âm độc.Nghĩ đến đây, cậu biểu tình ngưng trọng nhìn Cảnh Thiệu Từ: "Ngươi có thể kể lại cho ta toàn bộ quá trình hắn hạ dược ngươi không?

Bất kể sự tình lớn nhỏ, kể cả hành động nhỏ nhất cũng không được bỏ qua."

Cảnh Thiệu Từ bỗng ngẩn ra, sau đó híp mắt, nói: "Hắn?"

Lúc này Yến Tử Tu mới ý thức được mình vì gấp gáp nên đã lỡ lời, nhưng cậu lại không giỏi nói dối, lúc sau mới ép ra được một câu: "Vừa rồi... là ta nhất thời nói sai."

Biểu cảm của cậu bị Cảnh Thiệu Từ thu hết vào đáy mắt, bao gồm cả những thay đổi cảm xúc mất tự nhiên đó.Đáy mắt Cảnh Thiệu Từ xẹt qua một tia ám quang, ngữ khí mang theo ý vị sâu xa: "Chuyện em đã làm, còn muốn tôi nói cho em nghe?"

Về vấn đề này, Yến Tử Tu trước đó đã nghĩ ra lý do thoái thác hợp lý rồi."

Lúc ta làm chuyện xấu quá mức khẩn trương, nên gần như đã quết hết."

Cảnh Thiệu Từ vẫn là lần đầu thấy một người có thể nói ra bốn chữ 'ta làm chuyện xấu' một cách đường hoàng như vậy, giống như vốn không phải do hắn làm vậy.Hắn hơi nhướng mày, nói: "Em muốn nghe?"

"Ừ!"

Yến Tử Tu gật đầu.Thật ra nói về chuyện ngày đó, Cảnh Thiệu Từ cũng chỉ nhớ được từng uống qua một ly trà, sau đó liền mất ý thức, lúc hắn tỉnh lại đã là khi Tạ Hoàn Hâm xuất hiện ở phòng khách sạn rồi.Nhưng hắn vẫn có thể khẳng định một điều, tuy hắn và Yến Tử Tu đều không mặc đồ, nhưng tuyệt đối chưa có làm gì cả.Yến Tử Tu cau mày: "Trà?

Hương vị thế nào?"

Cảnh Thiệu Từ cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó nói: "Có chút giống trà kém chất lượng, lúc uống vào có mùi tanh, nuốt xuống thì có mùi vị như bùn đất sau mưa."

Cổ thi thổ.Trong đầu Yến Tử Tu nhanh chóng nhảy ra ba chữ này, vẻ mặt trở nên có chút nặng nề.Nhìn bộ dáng suy tư của cậu, Cảnh Thiệu Từ cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ im lặng nhìn cậu.Qua một hồi lâu, Yến Tử Tu mới nói: "Sau đó, trên người ngươi có xuất hiện hoa văn kỳ quái gì không?"

Cảnh Thiệu Từ híp mắt trầm tư, lúc sau nói: "Không có hoa văn, nhưng phía dưới vai phải có một chấm đỏ, xung quanh sưng lên có chút đau, nhưng mấy ngày sau liền biến mất."

Yến Tử Tu cắn ngón cái tay phải, ngón trỏ gập lại điểm điểm một chút ở trên môi.Hiện tại chuyện mất hồn phách đã ngày một rõ ràng.Nhưng có một chút cậu thực sự nghĩ không ra.Nguyên chủ được Cảnh gia chăm sóc, lại muốn kết hôn với Cảnh Thiệu Từ, bất kể nhìn từ góc độ nào thì cũng không có lý do gì để hại tính mạng Cảnh Thiệu Từ.Cho dù hắn có tham lam tài sản nhà họ Cảnh, bất luận sau khi Cảnh Thiệu Từ chết đi, Tạ Hoàn Hâm có sinh nữa hay không thì Cảnh Phong Dịch cũng tuyệt đối không để Vân Thăng rơi vào tay người ngoài như hắn.Đến cậu còn hiểu điều này thì một người sống ở nhà họ Cảnh 5 năm như hắn không thể không biết được.Cho nên, rốt cuộc nguyên chủ muốn cái gì đây?Cảnh Thiệu Từ nhìn Yến Tử Tu suy nghĩ, sau đó đột nhiên cậu đứng dậy cầm di động trên bàn lên.Điện thoại trong túi hắn ngay lập tức rung một cái.Cảnh Thiệu Từ ấn mở khung chat Yến Tử Tu liền thấy xuất hiện một tin nhắn chuyển khoản 1000 tệ."

Cảnh Thiệu Từ, ta muốn mua giấc mộng tối nay của ngươi."

Cảnh Thiệu Từ cứng đờ, ngẩng đầu lên: "Mua - mộng?"

"Không sai!"

Yến Tử Tu nghiêm túc nói: "Việc này rất quan trọng, ta cần phải đi vào mộng của ngươi xem xét."

Sau khi ăn xong cơm tối, hai người liền nhanh chóng trở lại phòng ngủ.Tắm rửa xong, Yến Tử Tu liền lôi kéo Cảnh Thiệu Từ lên giường.

"Nhắm mắt lại, không cần phải lo lắng, ngươi cứ nhớ lại chuyện ngày đó là được."

Cảnh Thiệu Từ trầm giọng 'ừm' một tiếng, sau đó liền nằm xuống đắp chăn.Yến Tử Tu lấy ra lá bùa đã chuẩn bị trước đó, sau đó dùng chu sa vẽ gì đó vào lòng bàn tay trái, cậu nằm xuống, nắm lấy tay đối phương, mười ngón đan vào nhau.Cảnh Thiệu Từ còn tưởng mình sẽ khó ngủ, nhưng khi Yến Tử Tu nằm xuống cạnh hắn chưa được bao lâu, ý thức hắn liền bắt đầu trở nên mơ hồ.Sau khi tiến vào giấc mơ, thời gian nháy mắt trở về 4 năm trước.Lúc này Cảnh Thiệu Từ rõ ràng ý thức được mình đang nằm mơ, nhưng hắn lại không thể khống chế hành động của mình, giống như con rối đã lên dây cót, tứ chi và biểu cảm đều không tự chủ được mà phát sinh biến hóa.Sau khi nhận được tin nhắn của Yến Tử Tu, công việc buổi chiều ở công ty vừa xong, hắn liền theo địa chỉ đi thẳng tới khách sạn.Lúc hắn đẩy cửa phòng ăn ra, Yến Tử Tu liền đứng dậy cười nói: "Anh Cảnh, anh đến rồi!"

Trong lòng Cảnh Thiệu Từ nổi lên chán ghét, nhưng cơ thể lại tự động đi về phía đối phương.Yến Tử Tu gọi đồ ăn trước, sau khi món ăn đã được dọn lên, phục vụ liền đóng cửa đi ra ngoài.

"Em nhắn tin nói có chuyện muốn nói với anh là chuyện gì vậy?"

Hồi đó Cảnh Thiệu Từ cũng không có phòng bị gì với Yến Tử Tu, bởi vì trong mắt hắn, đối phương và Cố Thời Diệc đều giống nhau, đều là em trai hắn.Yến Tử Tu mỉm cười, ngồi xích lại gần hắn: "Em muốn gì, anh Cảnh cũng đều sẽ cho em sao?"

Cảnh Thiệu Từ tưởng cậu ta lại muốn mua thứ gì nên ừ một tiếng.Yến Tử Tu nghe vậy, ý cười càng sâu, cậu ta cầm lấy ấm trà, rót cho hắn một ly, nói: "Vẫn là anh đối với em tốt nhất!"

Cảnh Thiệu Từ nghe lời này cũng không thừa nhận, nhưng hắn vẫn cầm lấy ly trà trước ánh mắt háo hức của đối phương.Đúng lúc này, bỗng có một bàn tay thon dài tái nhợt nắm chặt lấy cổ tay hắn.Sự thay đổi đột ngột này như đánh vỡ gông cùm xiềng xích trên người hắn.Cảnh Thiệu Từ nhìn theo bàn tay kia liền thấy một nam tử mặc áo bào màu đen có thêu rồng bạc, đầu đội ngọc quan tử kim.Mái tóc buông dài tới thắt lưng, cho dù không nhìn rõ diện mạo của đối phương, Cảnh Thiệu Từ cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là đẹp đến vái giời lên.Giống như vầng trăng sáng treo trên trời cao, chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác quảng hàn rực rỡ.Hắn nhìn nam tử không chớp mắt, tận đến khi Yến Tử Tu lên tiếng kéo hắn lại."

Anh Cảnh, anh nhìn cái gì vậy?"

Yến Tử Tu giống như không nhìn thấy nam tử bên cạnh hắn.Ý thức được điểm này, Cảnh Thiệu Từ theo bản năng giấu giếm, hờ hững nói: "Không có gì!"

Hắn vừa nói xong, cái tay đang nắm cổ tay hắn đột nhiên biến mất.Cảnh Thiệu Từ ngay lập tức quay lại cậu chuyện, hắn cầm ly trà đưa lên miệng.Lúc này, một bàn tay hơi lạnh bỗng đặt lên mu bàn tay hắn, nước trà chuẩn bị vào miệng liền chuyển hướng đổ xuống đất.Yến Tử Tu bị sự việc đột ngột làm cho giật mình, trên mặt lộ ra vài phần hoảng loạn: "Anh Cảnh, anh, sao anh lại không uống?"

"Trà hơi lạnh!"

Cảnh Thiệu Từ vẫn chưa lên tiếng, những lời này là người đàn ông phía sau hắn nói.Nhưng Yến Tử Tu giống như không hề phát hiện ra, lại cầm lấy ấm trà rót cho hắn một ly khác.Lúc ly trà được đưa qua, người đàn ông thuận tay nhận lấy, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.Lúc này, trong lòng Cảnh Thiệu Từ đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, buột miệng nói: "Yến Tử Tu, đừng uống!"

Nháy mắt, Yến Tử Tu bị bắn ra khỏi mộng cảnh.Cậu đã tỉnh, nhưng đối phương vẫn chưa tỉnh.Trong mộng, Cảnh Thiệu Từ vừa thốt ra xong lời này liền trực tiếp bất tỉnh, không còn biết cái gì nữa.Cảnh Thiệu Từ lần nữa tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở một nơi giống như địa cung, xung quanh có mười mấy binh lính đang cầm đuốc.Cảnh Thiệu Từ nhìn quanh bốn phía, lúc hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình đang mặc một bộ giáp đen, bên hông đeo bội kiếm.Địa cung vô cùng trống trải, ở chính giữa là bốn con rồng đang nâng một cỗ quan tài gỗ trầm.Tuy rằng đang ở trong mộng, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy tim đau như cắt, cảm giác đau đớn chua xót cùng tuyệt vọng dâng lên tận họng khiến Cảnh Thiệu Từ không khỏi đỏ mắt.Hắn cố nhịn lại cảm giác, đi đến cạnh quan tài.Nắp quan tài khép nửa, bên trong là một nam tử mặc áo bào đen thêu rồng bạc.

Sắc mặt nam tử tái nhợt có chút đáng sợ, tựa như máu trong cơ thể đã cạn sạch không còn lại chút gì.Cảnh Thiệu Từ nhìn chính mình vươn tay vào, lúc gần chạm tới gò má nam tử thì lại co tay dừng lại."

Ta biết, ngươi không phải!"

Chỉ nói ra mấy từ, nhưng hắn lại cảm thấy muốn khóc ra máu, mỗi một cái đều như một vết cắt vào tim, giày vò hắn trong miệng đều là mùi máu tươi."

Ngươi không phải!"

Hắn không biết phải tuyệt vọng tới mức nào mới khiến người ấy lựa chọn cái chết để kết thúc hết thảy.Đã từng quyền khuynh thiên hạ, phô trương tùy hứng, giờ đây lại ảm đạm ngã xuống.Nam tử cứ vậy yên tĩnh nằm trong quan tài, cũng không còn nghe được giọng nói của y nữa.Cơ thể đơn bạc như đã trải qua nhiều năm tháng khổ đau, nên tận tới khi nhắm mắt mới được giải thoát.Cảnh Thiệu Từ nhìn đi nhìn lại mấy lần, thẳng đến lúc phó tướng nặng nề nói: "Chủ tử, đến giờ rồi!"

Nước mắt trong mắt hắn lúc này cuối cùng cũng rơi xuống, điểm ở giữa mày nam tử.Cảnh Thiệu Từ hé miệng, môi mỏng run rẩy nói:"Ngươi biết không, y chính là cái gì cũng không bảo vệ được, nên mới phải giả bộ thờ ơ với mọi thứ."
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 66: Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------"Cảnh Thiệu Từ, Cảnh Thiệu Từ!"

Yến Tử Tu chưa từng gặp phải tình huống như vậy, hiện tại hồn phách đối phương đang ở giữa hai giới âm dương, ngay cả cậu cũng sắp không khống chế được nữa.Cậu không ngừng gọi tên hắn, muốn dùng cách này để kéo hồn phách đối phương quay lại.Nhưng Cảnh Thiệu Từ vẫn nhắm chặt hai mắt, một tay gắt gao nắm lấy ngực áo, tựa như đang rơi vào thống khổ vô cùng."

Cảnh Thiệu Từ..."

Trán Yến Tử Tu rịn mồ hôi, theo gương mặt từ cằm nhỏ xuống, hàm răng nghiến chặt.

Lúc này, có hai người cầm ô đi tới cửa biệt thự nhà họ Cảnh.Người đàn ông mặc vest đen ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng ba, nâng mi mắt, nói: "Ngươi đi hay ta đi?"

Người một thân đồ trắng vẻ mặt thản nhiên cậy móng tay, nói: "Muốn đi thì ngươi đi, ta đánh không lại y."

"Ngươi nói cứ như đúng rồi."

Người mặc vest đen thu lại ánh mắt, nhìn đối phương, nói: "Nói như thể ta đánh lại hắn không bằng."

Người mặc đồ trắng trợn trắng mắt, phun ra: "Thế thì gáy cái beep, đi a!"

Khoảnh khắc hai 'người' rời đi, Cảnh Thiệu Từ đột nhiên hít sâu một hơi, Yến Tử Tu chưa kịp thu tay về đã bị hắn kéo vào trong lồng ngực.Yến Tử Tu theo bản năng giãy giụa một chút, nhưng cánh tay đối phương siết chặt nên cậu đành từ bỏ.Cảnh Thiệu Từ thở gấp gáp cho đến khi Yến Tử Tu giơ tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng hắn."

Không sợ, có ta ở đây!"

Cậu còn cho rằng hắn bị giấc mộng ám ảnh, nhưng lại không biết được Cảnh Thiệu Từ căn bản không phải sợ cái này.Một lát sau, cảm giác được đối phương đã bình tĩnh lại một chút, Yến Tử Tu liền rời khỏi vòng tay của hắn, hỏi: "Sau khi ta rời khỏi giấc mộng của ngươi, ngươi lại mơ thấy gì?"

Vẻ mặt Cảnh Thiệu Từ bỗng ngẩn ra, ký ức vừa nãy còn rõ ràng, giờ lại tan biến tựa gió cát, càng cố nhớ thì lại càng quên nhanh.Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, Yến Tử Tu liền cắt ngang: "Không nhớ được thì thôi, không cần cưỡng ép bản thân."

Có lẽ giấc mơ này cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không một người như Cảnh Thiệu Từ sao lại có thể sinh ra suy nghĩ muốn chết đi như vậy.Qua hồi lâu, Cảnh Thiệu Từ mới khàn giọng nói: "Chuyện trà kia, em đã nhìn ra rồi sao?"

Yến Tử Tu khẽ gật đầu, đáp: "Thứ bỏ trong trà không phải thuốc mê, mà là..."

Nói tới đây, cậu có chút không chắc có nên nói sự thật cho đối phương biết hay không.Thứ đồ ghê tởm như vậy, nếu không biết thì thôi, nếu biết rồi chỉ sợ người bình thương đến ruột cũng muốn nôn ra ngoài.Yến Tử Tu ngừng một chút, sau đó nói: "Ta cũng chưa xác định nó là gì, đợi ta tra rõ rồi sẽ nói lại với ngươi sau."

Vật lộn mấy tiếng đồng hồ, hiện tại cũng đã gần 2 giờ sáng.Yến Tử Tu đi tắm lại lần nữa, sau đó leo lên giường.Lúc cậu nửa tỉnh nửa mê, giọng nói Cảnh Thiệu Từ bỗng truyền tới từ phía sau: "Yến Tử Tu, trong giấc mơ tôi đã nhìn thấy em."

Chỉ một câu nói, khiến cho Yến Tử Tu tỉnh cả ngủ, ngón tay cậu vô thức cuộn tròn dưới chăn."

Đoạn hồi ức đó cũng có ta, đương nhiên ngươi có thể nhìn thấy."

Thấy cậu không có xoay người, Cảnh Thiệu Từ hơi cụp mắt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác buồn mang mác.Hắn muốn nói với cậu rằng, cái người Yến Tử Tu xuất hiện trong mộng của tôi kia, hình như...Không phải em.Sáng hôm sau, Cảnh Thiệu Từ hiếm khi dậy muộn, lúc hắn mở mắt, bên cạnh đã trống không rồi.Rửa mặt xong xuống lầu, Tạ Hoàn Hâm ôm Tạ Sùng Duẫn cười nói với hắn: "Tiểu Từ, trước khi Tu Tu ra ngoài đã làm bữa sáng cho con đó."

Lý do Yến Tử Tu làm bữa sáng là vì cơn ác mộng đêm qua, dù sao chuyện này cũng là do cậu khơi mào, trái lại còn khiến hắn chịu giày vò.Cảnh Thiệu Từ ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, nhưng bước chân về hướng nhà ăn lại nhanh hơn.Yến Tử Tu chuẩn bị bữa sáng rất đơn giản, một phần sandwich, còn có một quả trứng ốp la, đặt ở trên máy giữ ấm.

Cảnh Thiệu Từ ăn xong, Cảnh Phong Dịch liền gọi hắn vào thư phòng."

Chuyện lần trước con nói với ba, là nghiêm túc sao?"

Cảnh Thiệu Từ hơi híp mắt, thấp giọng nói: "Vâng!"

"Được!"

Cảnh Phong Dịch nhìn hắn: "Cũng để cho người khác biết rõ, Tiểu Tu có Cảnh gia chúng ta chống lưng."

Cảnh Thiệu Từ vốn tưởng ba mình sẽ phản đối, thậm chí sẽ mắng hắn làm loạn, nhưng không ngờ ông lại đồng ý dễ dàng như vậy.Cảm nhận được ánh mắt con trai nhà mình, Cảnh Phong Dịch lộ ra một nụ cười nhẹ: "Con nghĩ ba sẽ ngăn cản con?"

"Đúng vậy!"

Cảnh Thiệu Từ thành thật đáp.Cảnh Phong Dịch đứng dậy, đi tới vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu Từ, có một số việc, ba và mẹ con nhìn còn rõ ràng hơn con nhiều."

Đứa con trai này của ông, từ nhỏ đã xuất sắc, trừ việc ít nói ra thì chưa bao giờ khiến ông và Hoàn Hâm phải đau đầu lo lắng cả.Một nửa là vì tính cách của hắn, nửa khác là do hắn sinh ra đã là con trai độc nhất của một gia đình tài phiệt hàng đầu, cho nên ngay từ nhỏ hắn đã hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình.Nhưng Yến Tử Tu hiện tại, lại giống như một cậu nhóc giả vờ làm người lớn mạnh mẽ, cậu tâm tính đơn thuần, nhưng lại không thể không ngụy trang chính mình để đối mặt với thế giới này.Bất luận là chân thật hay giả tạo, cũng chỉ khi hai người ở cạnh nhau, mới có thể hạ xuống lớp mặt nạ, bộc lộ ra những cảm xúc chân thật nhất.Sau khi hai người nói chuyện ở thư phòng xong, Cảnh Thiệu Từ liền tới công ty.Trước khi đến, hắn gọi điện cho Tạ Trình Viễn.Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tạ Trình Viễn nghệt mặt đứng ở trong phòng, đến mắt cũng không chớp.Một hồi sau, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, để xuống lại nhìn thoáng qua.Cứ như vậy lặp lại cỡ ba, bốn lần, Tạ Trình Viễn mới xác định những gì hắn vừa nghe đều là sự thật.Hắn nắm chặt hai tay, gáy lên một tiếng, hưng phấn đến mặt đỏ bừng.Sau khi nhảy cẫng lên hai lần, Tạ Trình Viễn liền kích động muốn gọi cho Lê Phong Trí, nhưng vừa bấm xong hắn lại ngắt điện thoại."

Không được, không được, không thể nói cho Tiểu Lê."

Hắn lẩm bẩm.Trước khi chủ tiệm đồ cổ nhìn thấy Yến Tử Tu, lão đang nằm dài trên ghế chợp mắt.Nghe thấy tiếng động, lão mới lười biếng nhấc mí mắt, sau đó chính là một cái cá chép lật mình, vội vã lao vào trong tiệm, ngay cả đôi dép lê cũng trượt lên đến cổ chân.Ngay lúc lão đóng cửa liền có một bàn tay khớp xương rõ ràng chặn lại khung cửa."

Ông à, tôi gọi cậu là ông được không?"

Chủ tiệm khẩn cầu nói."

Không cần thiết!"

Yến Tử Tu thanh lãnh nói: "Ta chỉ là tới đây mua chút đồ thôi."

"Không phải!"

Chủ tiệm vẻ mặt cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói cậu có thể đừng mãi lấy lông một con cừu được không?

Chợ đồ cổ này có nhiều cửa hàng như vậy, cậu rủ lòng thương, đi nhà khác nhìn nhìn một chút a."

Có mối làm ăn mà không làm chính là đồ ngu.

Nhưng Yến Tử Tu thật sự chém giá quá ác, hơn nữa nhiều lần trả giá đều ở khoảng có thể bán cũng không thể bán, một hồi khiễn lão không khỏi đau đầu.Hai lần trước lão đều hạ quyết tâm không bán, nhưng đúng lúc vợ lão đang ở đó, vừa thấy gương mặt này của đối phương liền như bị bỏ bùa mê thuốc lú, miệng không ngừng đồng ý.Trong việc buôn bán đồ cổ, không nói giá thứ hai nên lão chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.Lần này vợ lão không ở đây, cho dù nói cái gì, lão cũng không thể nhận mối làm ăn này."

Cậu xem, hay là tôi chỉ cho cậu một chỗ, so với chỗ tôi còn có nhiều thứ tốt hơn.

Nếu cậu không hài lòng thì quay lại đây cũng được."

Yến Tử Tu nghe vậy, nghĩ nghĩ nói: "Cũng được!"

Chủ tiệm nghe thế lập tức nhẹ nhàng thở ra, cũng không đẩy cửa nữa, sau khi đi ra liền đưa tay chỉ đường cho Yến Tử Tu."

Từ chỗ này rẽ phải, đi qua con hẻm phía bắc, đếm tới căn thứ năm, gọi là Trúc Duyên Trai là tới."

Yến Tử Tu theo lời chỉ dẫn tìm tới nơi, trước mắt cậu là một căn nhà cổ hai tầng, nhìn qua có chút độc đáo.Cánh cửa gỗ chạm khắc đóng chặt, nhưng trước cửa lại treo một tấm bài gỗ [đang mở].Yến Tử Tu tiến lên gõ hai cái, lúc cậu đẩy cửa bước vào, bên tai vang lên một chuỗi tiếng chuông lục lạc.Sau khi đi vào, tầng một không có ai, nhưng cậu cũng không lên tiếng gọi chủ tiệm mà chỉ lẳng lặng đứng đó.Khoảng 2-3 phút sau, trên cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng giày cao gót của phụ nữ.Người phụ nữ mặc bộ sườn xám sang trọng, tay cầm quạt đàn hương, phong tình vạn chủng từ trên đi xuống: "Khách quý ghé thăm, có gì..."

Còn chưa nói xong, người phụ nữ đã ngã ngồi trên cầu thang."

Ái ui!"

Giọng nói dễ nghe của người phụ nữ vang lên tiếng hô đau đớn, dáng vẻ chật vật xen lẫn sự căng thẳng rõ ràng.Yến Tử Tu liếc nàng một cái, thu lại tay phải ra phía sau, nói: "Không cần hoảng, ta chỉ tới đây để mua đồ."

"Vâng!"

Người phụ nữ hoàn toàn mất dáng vẻ ưu nhã, vội vàng đứng dậy đi đến cạnh cậu."

Tên?"

Nàng cung kính hành lễ nói: "Ân Quyết, 327 tuổi."

Yến Tử Tu nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Chỗ này của ngươi có cổ ngọc không?"

Hơn 10 phút sau, Yến Tử Tu và Ân Quyết đều nắm chặt hai đầu sợi chỉ đỏ, ai cũng không chịu buông tay."

Không...

được!"

Ân Quyết cắn chết không chịu: "58 vạn, có chết ta cũng không bán!!"

Yến Tử Tu nhìn nàng, tay cũng lặng lẽ dùng sức: "Là 58 vạn 2 nghìn 7 trăm lẻ 4 hào!"

"Lẻ mấy hào cũng không được!

Ngươi còn không buông tay, ta cắn ngươi đó!"

Ân Quyết nhe răng.Yến Tử Tu thấy hai người giằng co không ngớt, chủ động nhượng bộ: "Ta trả 60 vạn, ngươi đưa khối ngọc đó cho ta."

Sắc mặt Ân Quyết đều tái rồi.

Không sai!

Là thật sự tái rồi!"

Đưa cái bà ngoại nhà ngươi cái đồ đầu chỉ để mọc tóc này!

Hôm nay ngươi muốn lấy được hai vật này thì phải bước qua xác của bà trước!!"

Nàng giận dữ hét lên.Yến Tử Tu không ngờ nàng vậy mà lại cần tiền không cần mạng, bỗng nhiên sinh ra cảm giác đồng cảm với nhau, đành nói: "Chúng ta buông tay trước đã, chứ như này cũng khó thương lượng."

"Được, tôi đếm từ một đến ba!"

Ân Quyết cũng đồng ý."

1, 2, 3, ư......"

Đếm xong, không những hai người đều không buông tay, trái lại càng ghì chặt."

Tốt xấu gì ngươi cũng là thiên sư Cửu Tiền, vậy mà lại có thể làm loại chuyện xấu xa này!!"

Ân Quyết mắng mỏ.Đang lúc hai người không ai chịu nhường ai, điện thoại trong túi bỗng rung lên.Yến Tử Tu lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó ấn nghe."

Ở đâu?"

Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nói."

Ta đang ở chợ đồ cổ!"

Yến Tử Tu trả lời từng chữ một.Nghe ngữ khí cậu có chút không đúng, Cảnh Thiệu Từ hỏi: "Em đang làm gì?"

"Chém, giá!" (là mặc cả, nhưng mình để vậy cho tiện với bên dưới)Nghe thấy hai chữ đó, Ân Quyết trừng mắt nhìn cậu nói: "Ngươi gọi đây là chém giá sao!

Hả?

Ngươi là chém bà đây thì có!"

Sau khi nghe thấy âm thanh của phụ nữ, đôi mắt đen láy của Cảnh Thiệu Từ thoáng nheo lại: "Tên cửa hàng?"

"Trúc Duyên Trai!"

Lúc Cảnh Thiệu Từ bước vào cửa hàng liền thấy hai người đang đứng đối mặt nhau.Ân Quyết bỗng cảm nhận được một cỗ tử khí mạnh mẽ, nháy mắt liền buông lỏng tay.Yến Tử Tu thuận thế thu sợi chỉ đỏ vào tay.

Sợi chỉ đỏ như vật sống, dọc theo lòng bàn tay quấn lấy cổ tay cậu.Cảnh Thiệu Từ ánh mắt lạnh lẽo liếc Ân Quyết một cái, sau đó nhìn lại Yến Tử Tu, nói: "Mua được đồ chưa?"

Yến Tử Tu gật gật đầu, sau đó nói với Ân Quyết: "Còn khối ngọc kia nữa."

"Ha!"

Ân Quyết lúc này cũng bất chấp sợ hãi, mất trí cười một tiếng: "Ngươi đừng hòng!"

Cảnh Thiệu Từ biết Yến Tử Tu lại chọc chủ tiệm người ta điên lên rồi, lạnh nhạt mở miệng nói: "Tôi sẽ mua miếng ngọc đó."

"Không được!"

"Thành giao, 23 vạn 5 nghìn!"

Yến Tử Tu và Ân Quyết đồng thời mở miệng.Cảnh Thiệu Từ tiến lên nắm lấy tay Yến Tử Tu, nhìn cậu nói: "Tôi mua khối ngọc này rồi, tôi chính là chủ nhân của nó, em có thể mặc cả với tôi."

Ánh mắt Ân Quyết nhìn về phía Cảnh Thiệu Từ nháy mắt chuyển thành bội phục, đúng là trâu bò, rất biết cách sủng vợ nha.Sau khi Cảnh Thiệu Từ thanh toán xong, nhân lúc Ân Quyết còn đang vui vẻ, Yến Tử Tu nhanh chóng điểm lên trán nàng một cái."

Đóng dấu, ngươi đừng vội đóng cửa chạy trốn, lần sau ta lại đến."

Ân Quyết tức hộc máu, giậm chân nói: "Chọc chọc éo gì!

Ngươi nghĩ ngươi đang kiểm dịch thịt lợn chắc?"

Yến Tử Tu lại khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm ban đầu, một câu cũng không nói.Sau khi hai người khỏi Trúc Duyên Trai, Cảnh Thiệu Từ lập tức buông tay cậu ra.Yến Tử Tu nghi hoặc nhìn hắn một cái: "Làm sao vậy?"

"Không phải trước nay em vẫn luôn giữ khoảng cách với phụ nữ sao?"

Cảnh Thiệu Từ không nhìn cậu, giọng điệu trào phúng nói: "Vậy mà hôm nay lại phá lệ với nữ chủ tiệm này."

Yến Tử Tu chớp chớp mắt, sau đó hạ giọng nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, hắn là đàn ông."

Mấy phút sau, Cảnh Thiệu Từ vừa đi một bên, đầu vừa đầy dấu chấm hỏi.

Tận đến khi hai người ngồi lên xe, hắn mới miễn cưỡng tiêu hóa được chuyện Ân Quyết là đại lão nữ trang.Sau khi đạo diễn tổ tiết mục nhận được tin tức xác nhận của Tạ Trình Viễn, cả người lập tức lâm vào trạng thái mừng như điên.Ngày hôm sau liền vội vã cử người tới Tinh Tập ký hợp đồng, sợ muộn một chút loại chuyện tốt này cũng không còn.Khoảng ba, bốn ngày sau, Tạ Trình Viễn bỗng gọi cho Yến Tử Tu, nói có việc muốn tìm cậu, bảo cậu đến một mình.Kết thúc cuộc gọi cũng đã hơn 6 giờ tối, Tạ Hoàn Hâm thấy vậy liền kêu Cảnh Thiệu Từ đưa cậu đi.Sau khi xuống xe, hai người liền phát hiện địa chỉ Tạ Trình Viễn đưa là phố ăn vặt.Xe chạy vào bên trong không tiện, nên Yến Tử Tu xuống xe trước, còn Cảnh Thiệu Từ đi tìm vị trí đỗ xe.Vừa đi vào chưa được bao lâu, liền có một cô gái khoảng 20 tuổi chạy tới trước mặt cậu, sau đó cười nói: "Sao giờ anh mới đến đón em?

Em đợi anh lâu lắm rồi đó!"

Nụ cười cô gái rất kì quái, giống như gượng ép, cực kì mất tự nhiên.Yến Tử Tu theo bản năng kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng cô gái lại duỗi tay níu lấy tay cậu.Cậu né một chút, nhưng phía sau vừa lúc có một chiếc xe điện lao tới, đỗ ngay phía sau lưng cậu.

Cô gái cứ vậy ôm lấy cánh tay cậu, cố tình làm nũng, nói: "Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, anh tính đưa em đi ăn gì a?"

Đúng lúc này, Cảnh Thiệu Từ sau khi đỗ xe xong vừa lúc đi tới.
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 67: Chính thức bắt đầu ghi hình gameshow


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Yến Tử Tu chuẩn bị rút tay lại thì cô gái bỗng dùng giọng điệu cầu xin, nhỏ giọng nói: "Tôi bị người xấu theo dõi, cầu xin cậu cứu tôi."

Ngay khi Cảnh Thiệu Từ cho rằng Yến Tử Tu sẽ né tránh thì đối phương lại chủ động nắm lấy cánh tay cô gái, kéo kéo cô ra sau lưng mình.Một hơi nghẹn đến cổ, Cảnh Thiệu Từ liền lạnh mặt xoay người rời đi.Dù sao mẹ cũng chỉ bảo hắn đưa người nào đó tới đây, hắn vẫn là đừng nên ở chỗ này chướng mắt.Nhưng vừa mới quay người đi được vài bước, hắn lại oán hận quay lại đi về phía Yến Tử Tu.Lúc này, bốn người đàn ông cao to đi tới trước mặt Yến Tử Tu, trong đó có cả một tên cởi trần."

Người anh em, nhỏ đó là em gái tao.

Nó cãi nhau với mẹ rồi trốn khỏi nhà, giờ mày lại lôi kéo nó là có ý gì?"

Tên to con nhất thân cao 1m9 lúc này từ trên cao nhìn xuống Yến Tử Tu.Cậu định mở miệng, Cảnh Thiệu Từ bỗng xuất hiện chắn trước người cậu."

Ô, lại lòi ra thêm một thằng này.

Sao?

Mày cũng là bạn trai em gái tao à?"

Nói trắng ra, kỳ thật trong lòng bốn tên này đều có chút sợ, dù sao thoạt nhìn Cảnh Thiệu Từ cũng không phải người dễ chọc, nhưng bây giờ họ vẫn cần phải tỏ ra mạnh mẽ.Yến Tử Tu gỡ khẩu trang, ngoi đầu từ phía sau Cảnh Thiệu Từ, nói: "Ngươi luôn miệng nói cô ấy là em gái ngươi, vậy cô ấy tên gì, ngươi nói thử xem?"

Câu hỏi này khiến gã sửng sốt, sau đó gã dựng thẳng ngón tay hung tợn chỉ vào Cảnh Thiệu Từ, nói: "Chuyện nhà người khác thì liên quan cái mẹ gì đến bọn mày, ăn no rửng mỡ à?"

Nói xong, bốn người liền chuẩn bị vòng ra phía sau hai người bắt người.

Cô gái bị dọa sợ vẫn luôn run rẩy, vừa thấy vậy liền không ngừng dính chặt phía sau Yến Tử Tu.

Cậu quay đầu nhẹ giọng nói với cô gái: "Gọi cảnh sát đi!"

Sau đó tháo khăn quàng cổ ra.Đúng lúc này, một tên gầy vòng ra sau đẩy vai Yến Tử Tu một cái.

Thật ra hắn cũng không dùng mấy sức lực, nhưng ngay sau đó miệng liền hét lên một tiếng thảm thiết."

Á anh trai, sh —— đau đau đau!!"

Ánh mắt Cảnh Thiệu Từ tràn ra lạnh lẽo, trực tiếp nắm tay giơ lên.Người đàn ông bị hắn bẻ tay chịu không nổi, cong người quỳ một chân trên mặt đất."

Là giả, là giả, người anh em, chúng tôi đều là người bên tổ chương trình sắp xếp!"

Người đàn ông to con trước đó vội vàng tiến tới giải thích.Lúc này, mấy người chụp ảnh từ các góc xông ra, nhân viên công tác cũng từ phía sau quán ăn chạy ra giải thích.Chương trình tạp kỹ bọn họ sắp tham gia có tên là《Một kiểu sống chung khác》, đạo diễn là người có kinh nghiệm tống nghệ phong phú, mà đặc điểm lớn nhất trong chương trình của ông chính là chân thật.Ví như một lần có nhóm nhạc nữ thần tượng nổi tiếng, chương trình có phân đoạn yêu cầu họ dậy sớm để mặt mộc ra ống kính, các thành viên khác đều tuân thủ, chỉ duy nhất một người có lưu lượng cao nhất đã lén lút trang điểm.Lúc ấy, vị đạo diễn này một chút đường sống cũng không lưu, trực tiếp để quá trình nữ thần tượng này lén trang điểm vào phát sóng chính, dẫn tới khán giả và người hâm mộ tới giờ vẫn còn mắng cô tâm cơ.

Lần camera ẩn này chính là kiểm tra xem liệu những minh tinh có giúp đỡ nhóm người dễ bị tổn thương khi họ ở một mình hay không.Tuy sau đó có thêm Cảnh Thiệu Từ gia nhập, nhưng ngay từ đầu, Yến Tử Tu cũng đã không chút do dự bảo vệ nữ sinh ở phía sau mình.

Yến Tử Tu nghe xong giải thích mới hiểu ra, chả trách lúc gọi điện Tạ Trình Viễn nhấn mạnh hai lần bảo cậu tới một mình.Sau khi nghe giải thích rõ ràng, cậu chủ động tìm đạo diễn, nói: "Người bạn này của ta có thân phận tương đối đặc thù, không tiện xuất hiện trước ống kính, có thể cắt bỏ cảnh của hắn không?"

Yến Tử Tu không muốn gây thêm phiền phức cho Cảnh Thiệu Từ vì chuyện của mình.Đạo diễn vốn đã sớm biết chuyện vị chủ tịch tập đoàn Vân Thăng này muốn tham gia chương trình, nên đối với yêu cầu của Yến Tử tu, ông chỉ cười cười, nói: "Cứ yên tâm đi!"

Sau khi kết thúc phỏng vấn, hai người cùng nhau quay lại xe.Yến Tử Tu thắt dây an toàn xong, liền nhìn Cảnh Thiệu Từ, hỏi: "Tại sao lúc đó ngươi phải xông lên?"

Cảnh Thiệu Từ liếc cậu một cái, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Tôi ảnh hưởng việc em anh hùng cứu mỹ nhân à?"

"Ngươi rõ ràng biết ta không có ý này!"

Cảnh Thiệu Từ thu hồi ánh mắt, sau đó lạnh nhạt khởi động xe.

Sau khi về tới nhà, hai người vẫn không nói với nhau lời nào, tận đến lúc tắm xong lên giường, Cảnh Thiệu Từ mới nhìn Yến Tử Tu đang đưa lưng về phía mình, nói: "Em luôn theo bản năng bảo vệ người khác, nhưng em đã bao giờ suy xét cho chính mình chưa?"

Yến Tử Tu xoay người lại, đối mặt với hắn: "Nếu bốn người hôm nay thật sự là kẻ xấu thì cũng không thể làm gì được ta."

Cảnh Thiệu Từ mặt không biểu tình, hỏi: "Nếu là người mạnh hơn em, em cũng sẽ như vậy?"

"Trên đời này so với ta..."

Yến Tử Tu nói tới đây, bỗng ngưng một chút.Sau một hồi lâu, cậu hơi rủ mắt, thấp giọng, nói: "Vạn cổ trường không, nhất triều phong nguyệt*, có rất nhiều chuyện không phải là xem ngươi có thắng hay không, mà là xem có đáng để làm hay không."(Một sớm gió trăng, trời quang muôn thuở: cuộc sống ngắn ngủi, sinh mệnh vĩnh hằng?)Cảnh Thiệu Từ nhìn cậu bắt đầu trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Rốt cuộc ai đã nuôi em tuổi còn trẻ thành một lão già cổ hủ vậy?"

Yến Tử Tu nói chuyện như một lão nhân gia vậy.

Há mồm ngậm mồm là vạn cổ phong nguyệt, tựa như từ cổ đại xuyện tới.

Yến Tử Tu ngước mắt lên, trừng mắt nhìn hắn: "Phương pháp dạy dỗ của sư phụ ta rất tốt!"

"Sư phụ em như vậy liền tốt?"

Cảnh Thiệu Từ tức giận nói.Yến Tử Tu không chút nhượng bộ: "Sư phụ ta chính là tốt!"

Cảnh Thiệu Từ hừ lạnh một tiếng: "Vậy hẳn còn già hơn em đi!"

"Ai bảo?"

Cậu bật dậy cãi lại: "Chẳng qua sư phụ lớn hơn ta..."

Yến Tử Tu đột nhiên cúi đầu đếm đếm ngón tay, sau đó ương ngạnh nói: "Có 17 tuổi mà thôi!"

"Một ngày làm thầy, cả đời làm cha!"

Cảnh Thiệu Từ cũng ngồi bật dậy, co một chân lên nói: "Nếu em không muốn khi sư diệt tổ thì đừng có nghĩ tới những thứ không nên nghĩ nữa!"

Một câu nói khiến Yến Tử Tu như núi chìm trong sương mù, hoàn toàn không hiểu lời này của đối phương là có ý gì."

Ta nghĩ cái gì mà không nên nghĩ cơ?"

Cảnh Thiệu Từ nghe vậy, dứt khoát một hơi hỏi ra vấn đề trong lòng: "Tôi hỏi em, sư phụ em lớn lên thế nào?"

Yến Tử Tu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp: "Như ngọc trên núi, dung mạo rất đẹp!"

Ngón tay Cảnh Thiệu Từ đặt trên đầu gối lúc này đã nắm chặt lại: "Nếu như em được chọn nửa kia của mình, em sẽ chọn hắn sao?"

Câu hỏi này thật kì quái, Yến Tử Tu lập tức nhăn mày, nói: "Đối với ta, sư phụ như anh như cha, sao có thể cân nhắc làm bạn lữ được?"

Vừa dứt lời, Cảnh Thiệu Từ mím môi, sau đó lại nằm xuống gối: "Tôi buồn ngủ rồi!"

Yến Tử Tu nhìn hắn một hồi lâu, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.Cho nên, ngay từ đầu bọn họ đang thảo luận cái gì vậy?Thời gian thấm thoát đã qua hai ngày, hôm nay Yến Tử Tu đang ăn tối ở nhà thì bỗng nhận được gọi của Lê Phong Trí."

Tử Tu, chương trình trước đó của cậu xảy ra chút chuyện, cho nên thời gian ghi hình của cậu sẽ rời đến ngày mốt."

Ban đầu《Một kiêu sống chung khác》vốn dự kiến bấm máy vào tháng sau, nhưng vì một chương trình tạp kỹ tên Fruit Channel mới ghi hình được hai kỳ đã bị paparazzi chụp được cảnh nam khách mời qua đêm cùng với phó đạo diễn.Dưới áp lực của dư luận và người hâm mộ, chương trình phải dừng ghi hình.Yến Tử Tu nghe vậy, gật gật đầu: "Được, ta biết rồi!"

Bên này, Cảnh Thiệu Từ đang ở trụ sở Vân Thăng cũng đã nhận được thông báo từ Tạ Trình Viễn.Nhưng khác với sự bình tĩnh của Yến Tử Tu, sau khi nghe được tin tức, hắn lại hơi nhăn mày.Dù gì bây giờ hắn cũng là chủ tịch Vân Thăng, vốn dĩ đã xử lý tốt các công việc trong thời gian ghi hình.Nhưng giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không thể giống như mấy tổng tài bá đạo trong mấy bộ tiểu thuyết Mary Sue, gạt bỏ công việc ở công ty qua một bên, ngày ngày chứng minh tình yêu với nữ chính được.

Cảnh Thiệu Từ suy nghĩ một hồi, quyết định thỉnh ra pháp bảo."

Alo, ba!"

Hôm ấy, Cảnh Thiệu Từ ở lại công ty tăng ca gần đến khuya, mặc dù ba hắn đã đồng ý rồi, nhưng hắn vẫn phải giải quyết cho xong đống công việc trước mắt này đã.Lúc về đến nhà, Yến Tử Tu đã ngủ rồi, trước tủ quần áo còn có một cái va li đã được thu dọn sẵn.Hắn cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, có chút mệt mỏi dựa người trên sofa."

Ngươi về rồi?"

Cảnh Thiệu Từ buông tay đang day day hai đầu lông mày, ngồi dậy nói: "Làm em tỉnh giấc rồi!"

"Không có!"

Hắn chưa về, Yến Tử Tu vẫn luôn ngủ chập chờn: "Ngươi ăn gì chưa?"

8 giờ tối, Cảnh Thiệu Từ có nhờ trợ lý mua một phần sandwich, giờ Yến Tử Tu hỏi vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút đói bụng.

"Em ngủ đi, tôi xuống tầng tùy tiện ăn chút."

Yến Tử Tu xốc chăn ra: "Ngươi đi tắm đi, ta đi hâm nóng cơm cà ri cho ngươi."

Cảnh Thiệu Từ thấy cậu đã xuống giường, liền khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn em."

Yến Tử Tu xuống tầng, hấp lại cơm, chờ thời gian không sai biệt lắm liền rưới cà ri lên trên cơm.

Vừa đặt thìa xuống cạnh đĩa, Cảnh Thiệu Từ đã từ trên tầng đi xuống."

Ăn đi!"

Cảnh Thiệu Từ vừa cầm thìa lên, Yến Tử Tu cũng ngồi xuống đối diện hắn."

Em không về phòng ngủ à?"

Yến Tử Tu lắc đầu, chống tay đỡ đầu nói: "Sư phụ ta từng nói, đêm hôm không được ăn cơm một mình."

Cảnh Thiệu Từ lần đầu nghe tới điều này, suy ngẫm hỏi: "Chẳng lẽ sẽ gặp quỷ?"

"Không phải thế."

Yến Tử Tu khẽ ngáp một cái, hai mắt ươn ướt, nói: "Sẽ cô đơn."

Quả không hổ danh là sư phụ trong truyền thuyết, lời nói vĩnh viễn có thể khiến người ta phải cong lưng.Cảnh Thiệu Từ bận rộn ở công ty hai ngày, mỗi tối trở về, Yến Tử Tu đều sẽ bồi hắn ăn cơm."

Ngày mai ta phải đến nơi khác ghi hình, ngươi dù có bận việc thì cũng không được quên ăn cơm tối đâu đấy."

Ngón tay Cảnh Thiệu Từ đang cầm đũa khẽ động một cái, sau đó hắn trầm thấp 'ừm' một tiếng.

Sáng ngày hôm sau, lúc cả nhà đang ăn sáng, Tạ Hoàn Hâm bỗng đứng dậy nói muốn đi lấy chút đồ.Sau khi lên tầng, bà về phòng lấy hai bộ quần áo, sau đó rón rén đi vào phòng ngủ hai người.Bà mở va li của Yến Tử Tu ra trước, sau đó lấy bộ đồ ngủ bên trong ra, lại bỏ bộ chính mình mua vào.Tiếp đó bà lại tìm trong phòng một hồi, nhưng lại không thấy va li của con trai nhà mình."

Đúng rồi, chắc chắn là Tiểu Từ lén lút đóng gói hành lý sau lưng Tu Tu."

Tạ Hoàn Hâm linh quang vừa động, liền đi sang phòng dành cho khách bên cạnh, quả nhiên tìm thấy hành lý của Cảnh Thiệu Từ.Sau khi đã đại công cáo thành, bà hài lòng xống tầng quay lại phòng ăn, sau đó đặt bé chim cánh cụt vào lòng Tạ Sùng Duẫn."

Em trai hai đứa sẽ không ngoan ngoãn ăn uống nếu không có con chim cánh cụt nhỏ này."

Tạ Sùng Duẫn đang thành thành thật thật uống sữa, cứ vậy liền vác nồi.Ăn sáng xong, Yến Tử Tu tạm biệt ba người rồi kéo vali xuất phát.Chân trước cậu vừa đi, chân sau Cảnh Thiệu từ đã theo cậu ra cửa, trước khi đi, Tạ Hoàn Hâm còn hướng hắn làm động tác cố lên.Chuyến bay của Yến Tử Tu sớm hơn hắn 1 tiếng, vì tránh bị phát hiện, Cảnh Thiệu Từ vẫn luôn ngồi ở quán cà phê ngoài sân bay.Sau khi tới thành phố N, cậu lên chiếc xe mà tổ chương trình đã phái tới, trực tiếp đến địa điểm ghi hình.Địa điểm được sắp xếp lần này là tại một thôn dân tộc thiểu số, Yến Tử Tu vốn cho rằng sẽ lại ở trong thôn giống như lần trước, ai ngờ tổ sáng tạo chương trình lại khác người, vậy mà lại bố trí ở một chỗ đất trống trên sườn núi, dựng cho họ một căn nhà gỗ hai tầng.Lúc Yến Tử Tu đến đã có hai nhóm khách mời đến.

Một nhóm là hai anh em, nhóm còn lại là một đôi yêu đương đã công khai.Yến Tử Tu sắp xếp đồ đạc của mình trước, sau đó xem xét đại khái hoàn cảnh nơi ở một chút, kết quả phát hiện bên trong căn nhà chỉ có ba phòng ngủ.Có bốn nhóm khách mời, xem ra có một nhóm sẽ có sắp xếp khác.Lúc nhóm khách mời thứ ba đến, người mới hợp tác với cậu vẫn chưa đến.Khi Yến Tử Tu vừa lấy di động ra, đạo diễn đứng trươc căn nhà gỗ cầm chiếc loa nhỏ hô lớn: "Mời các khách mời xuống tầng nhận nhiệm vụ!"

Sau khi bảy người xuống dưới, Yến Tử Tu đi tới chỗ Follow PD chịu trách nhiệm đón nhóm của mình báo cộng sự của cậu vẫn chưa tới.Không ngờ đối phương nghe xong lại cười với cậu, nói: "Người tới rồi, đang ở bên kia đeo mic."

Yến Tử Tu nhìn theo hướng hắn chỉ, nhưng phia đó ánh sáng quá mờ, đèn phía trước lại quá sáng nên cũng không nhìn rõ cái gì."

Hoan nghênh các vị đến với《Một kiểu sống chung khác》.

Năm ngày tiếp theo, mọi người sẽ cùng với cộng sự trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt hoàn toàn khác."

Đánh giá hoàn cảnh hiện tại, Yến Tử Tu cũng đã biết cái 'hoàn toàn khác' trong miệng của đạo diễn là có ý gì."

Trong thời gian này, việc ăn, mặc, ở, đi lại của mọi người sẽ phải dự vào lao động để đổi lấy.

Chúng tôi sẽ chỉ cung cấp nước uống và những công cụ cơ bản nhất."

Đạo diễn vừa dứt lời, một nữ khách mời liền kêu lên một tiếng "A~?" thật dài.Ở gameshow khác, các minh tinh đều sẽ được biết trước nội dung chương trình, nhưng với vị đạo diễn này, họ lại chỉ được biết một chút sườn cơ bản nhất.

Sau khi đạo diễn giới thiệu xong nội dung, giọng ông đột nhiên cất cao: "Cộng sự của Yến Tử Tu tiên sinh vừa mới đến, chúng ta cùng vỗ tay đón chào anh ấy nhé."

Trong lòng Yến Tử Tu bỗng cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng đối phương chỉ là một người mới trong công ty, đến muộn vậy rồi còn có thể khiến cho đạo diễn bày ra vẻ mặt ôn hòa như vậy.Kết quả còn không quá vài giây, cậu đã bắt đầu hoài nghi tính chân thực những gì trước mắt mình nhìn thấy.
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 68: Có chút giống cầu (được) hôn


Cảnh!

Thiệu!

Từ?!Tuy Yến Tử Tu đã nỗ lực khắc chế biểu cảm của mình, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy khiếp sợ và nghi hoặc đối với sự xuất hiện của đối phương.Cảnh Thiệu Từ nhìn bộ dáng kinh hỉ đến mức không nói nên lời của cậu, nháy mắt cảm thấy mình bận rộn mấy ngày nay cũng coi như đáng giá.Đạo diễn biết Yến Tử Tu không rõ nội tình liền cử hai máy quay lập tức quay cận mặt hai người.Khi hai người đứng cạnh nhau rồi, Yến Tử Tu mới hồi phục tinh thần.Nhưng trên người bọn họ hiện tại đều đeo mic nên cậu cũng không tiện hỏi hắn cái gì.Sau khi thành viên bốn tổ khách mời đến đông đủ, đạo diễn yêu cầu mọi người lần lượt giới thiệu bản thân."

Chào cả nhà, tôi là Tào Hành, thật vui khi có thể cùng với anh trai của tôi, Tào Tri cùng tham gia chương trình《Một kiểu sống chung khác》."

Nhóm hai anh em giới thiệu xong thì tới nhóm của cặp đôi yêu nhau, bạn nam là diễn viên tên Lâm Nhất Nam, bạn nữ là ca sĩ gọi là Phương Hạ.Nhóm thứ ba là bạn học đại học, diễn viên tên Lý Tư Nhược, bạn cùng lớp là Từ Mạch Đồng.Tới lượt Yến Tử Tu giới thiệu, cậu đưa mắt nhìn người bên cạnh một cái, sau đó nói: "Vị này là..."

Nhìn trong toàn bộ giới giải trí, cậu cũng chưa từng thấy qua cặp vợ chồng hay chồng chồng nào đã ly hôn rồi mà vẫn còn có thể cùng nhau tham gia gameshow cả.Yến Tử Tu hít sâu một hơi, nói: "Vị này là bạn của tôi, Cảnh Thiệu Từ."

Đối với cái danh hiệu này, Cảnh Thiệu Từ không hiểu sao tròng lòng có chút không vui.

Bạn còn chưa nói, đến ngay cả chữ tốt cũng không thêm vào.

Sáu người còn lại đều cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, không đến mức đặc biệt xấu hổ, nhưng quả thật nhìn hai người không quá thân quen.Lý Tư Nhược suy đoán trong lòng, có lẽ Cảnh Thiệu Từ do Yến Tử Tu nhất thời kéo tới cho đủ sĩ số nên mới mất tự nhiên như vậy.Sau khi bốn nhóm khách mời đã giới thiệu xong, đạo diễn tuyên bố bắt đầu chọn phòng."

Có lẽ đã có khách mời để ý tới, căn nhà này chỉ có ba phòng ngủ, cho nên nhóm có điểm số thấp nhất lần này sẽ phải dựng lều trong rừng đêm nay."

Hiện tại đang là giữa tháng ba, tuy đã tới mùa xuân nhưng ban đêm nhiệt độ vẫn rất thấp, huống chi còn ở trong núi sâu rừng già này.Quy tắc trò chơi là một người sẽ dùng miệng hút các tấm thẻ câu hỏi ở trên bàn, người còn lại sẽ đứng trước mặt đối phương đọc câu hỏi, nếu trả lời đúng trước khi tấm thẻ rơi xuống thì sẽ được 1 điểm.Các nhóm bắt đầu thảo luận với nhau, Yến Tử Tu vừa quay sang Cảnh Thiệu Từ, hắn liền nói: "Tôi trả lời."

Yến Tử Tu suy nghĩ, cảm thấy cũng khá hợp lý liền nhẹ gật đầu.Sau khi ba nhóm còn lại đã thống nhất xong, nhân viên công tác liền tiến tới bôi một lớp bột lên miệng bốn người phụ trách hút các tấm thẻ câu hỏi, như vậy có thể giữ cho môi khô ráo, tránh cho có người gian lận dùng nước bọt dán thẻ câu hỏi trên môi.Thứ tự trả lời không chia trước sau nên cứ lần lượt theo nhóm.Anh em Tào Hành và Tào Tri, tuy Tào Hành là diễn viên võ thuật, khí lực hô hấp không tồi, nhưng có lẽ Tào Tri quá hồi hộp nên cuối cùng chỉ lấy được 4 điểm.Nhóm cặp đôi tương đối ăn ý, được 6 điểm.

Bạn học nhóm Lý Tư Nhược vì thời gian hút giữ tấm thẻ câu hỏi quá ngắn nên kết thúc chỉ đạt được 3 điểm.Cuối cùng đến phiên hai người, Cảnh Thiệu Từ đại khái đã nắm bắt được các loại câu hỏi, trừ bỏ mấy câu hỏi cân não ra thì còn lại cũng không gây khó khăn gì cho hắn.Yến Tử Tu hút tấm thẻ câu hỏi thứ nhất trên bàn, liền nhanh chóng chạy về phía Cảnh Thiệu Từ, sau đó hơi hơi nâng cằm để đối phương có thể nhìn rõ câu hỏi.Câu hỏi thứ nhất về toán học, Cảnh Thiệu Từ nhìn thoáng qua, khoảng 3 giây sau đã có đáp án trong lòng.Nhưng giờ phút này, Yến Tử Tu đứng trước mặt hắn, bộ dáng ngẩng mặt lên có chút giống như muốn được hôn.

Vậy nên hắn cứ như vậy khí định thần nhàn nhìn cậu.

Lúc gần hết một hơi, trong cổ họng Yến Tử Tu bỗng phát ra tiếng 'ưm ưm', sau đó cậu đưa tay chỉ chỉ tấm thẻ trên miệng mình.Lúc tấm thẻ chuẩn bị rơi xuống, Cảnh Thiệu Từ mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "39."

Đáp án vừa ra, thẻ câu hỏi liền rơi xuống đất."

Chính xác!"

Thời gian trả lời câu hỏi tổng chỉ có 1 phút, hai người liền tiêu gần hết 20 giây cho câu hỏi thứ nhất.Yến Tử Tu cũng không kịp nói gì, vội quay người đi tới bàn hút thẻ câu hỏi thứ hai.Câu hỏi thứ hai: Hòn đảo nào có diện tích lớn nhất thế giới?Câu hỏi này Cảnh Thiệu Từ vẫn chơi trò cũ, nhưng lần này hắn nhìn đến cần cổ thon dài của đối phương."

Đảo Greenland."

Lúc này, Phương Hạ đến gần bạn trai mình Lâm Nhất Nam, nói: "Sao em lại cảm thấy vị Cảnh tiên sinh này giống như đã biết đáp án ngay từ đầu rồi vậy?"

Lâm Nhất Nam cười cười, nhỏ giọng nói: "Anh cũng cảm thấy vậy!"

Câu hỏi thứ ba trùng hợp là một câu hỏi khó, thuộc lĩnh vực Cảnh Thiệu Từ không biết nên hắn trực tiếp nói PASS.Thời gian còn 11 giây, chỉ cần đáp đúng đề này sẽ bằng điểm với nhóm bạn học.Không ngờ lần này Yến Tử Tu lại chỉ duy trì tầm 3, 4 giây, thẻ câu hỏi liền rơi xuống đất.Cuối cùng nhóm bọn họ chỉ có 2 điểm.Có lẽ người khác không biết, nhưng Cảnh Thiệu Từ biết cậu rõ ràng cố ý.Sau khi kết thúc giai đoạn chọn phòng thì cũng tới 9 giờ, Yến Tử Tu không rảnh lo mấy thứ khác liền lôi Cảnh Thiệu Từ vào phòng vệ sinh trong nhà.Cậu tắt mic, trực tiếp hỏi: "Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Cảnh Thiệu Từ biết cậu nhất định sẽ hỏi, cho nên đã sớm nghĩ lý do rồi."

Người mới ở công ty em không tới được."

Cho nên đâu?Yến Tử Tu nghe xong lời giải thích này vẫn có chút mơ hồ, qua một hồi sau cậu mới nói: "Không lẽ ngươi mua công ty của ta rồi?"

Cảnh Thiệu Từ nhìn cậu, hơi nhướng mày, nói: "Nếu em muốn, cũng không phải không thể."

Yến Tử Tu có chút cạn lời, dứt khoát không hỏi nữa.Cậu không lên tiếng, Cảnh Thiệu Từ trái lại lại có lời muốn nói: "Câu hỏi cuối cùng vừa nãy là em cố ý?"

Yến Tử Tu không ngờ hắn sẽ nhìn ra, nên đáp: "Ừ, nếu chúng ta thắng, sẽ bằng điểm với nhóm Lý Tư Nhược, để hai cô gái ngủ ngoài trời như vậy không tốt."

Cảnh Thiệu Từ nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nói: "Em luôn chu đáo lịch sự với người ngoài, vậy tại sao lại không thể dành một chút cho tôi?"

Yến Tử Tu cúi đầu chỉnh lại bộ thu bên hông, nghe được lời này liền đáp theo bản năng: "Ngươi không phải người ngoài!"

Cảnh Thiệu Từ bỗng trở nên mất tự nhiên, có một loại cảm giác quen thuộc muốn cười nhưng lại nhịn không thể cười.Sau khi hai người đem hành lý ra ngoài, nhân viên công tác liền đưa túi đựng lều cho họ.Cảnh Thiệu Từ thản nhiên nhận lấy, sau đó cùng Yến Tử Tu đi tới địa điểm cắm trại mà tổ chương trình đã chỉ định.

Sau khi tới nơi, mở túi ra, Yến Tử Tu phát hiện tổ chương trình đúng là một lời khó nói hết, đã phải ngủ lều thì thôi đi, lại còn cho cái lều nhỏ như vậy.Hai người cũng chẳng than trời trách đất gì, chỉ nhìn qua một chút liền chuẩn bị bắt tay dựng lều.Đúng lúc này, PD đi tới nói: "Thật ngại quá, hiện tại chúng tôi muốn kiểm tra hành lý hai vị một chút, xem có đem thứ gì vượt quá quy định hay không."

Cảnh Thiệu Từ thấy vậy liền nói: "Để tôi dựng lều."

"Được!"

Yến Tử Tu nói xong liền kéo hai va li tới rồi mở ra đặt trước mặt PD.Hai người đều rất tự giác, ngoại trừ quần áo và một số đồ dùng vệ sinh cá nhân ra thì không còn thứ gì khác.Sau khi kiểm tra xong, PD đứng dậy nói: "Tổ chương trình sẽ tạm giữ điện thoại của mọi người và niêm phong cẩn thận, sau khi kết thúc chương trình, chúng tôi sẽ bàn giao lại cho mọi người."

Cảnh Thiệu Từ đưa điện thoại của mình cho Yến Tử Tu, Yến Tử Tu nhận lấy ấn tắt máy, sau đó bỏ vào trong túi niêm phong và kí tên lên.Sau khi PD rời khỏi, cậu nhìn Cảnh Thiệu Từ nói: "Ta tính gọi cho mẹ báo bình an, mà..."

Nói được một nửa, Yến Tử Tu bỗng dừng lại.Hiện tại hai người đang là mối quan hệ bạn bè, cậu lại đường đường chính chính gọi mẹ như vậy quả thật không thích hợp.Cảnh Thiệu Từ cười như không cười nhìn cậu một cái, cũng không nói gì.Yến Tử Tu có chút xấu hổ, liền cúi đầu thu dọn hành lý, chứ không dựng lều với Cảnh Thiệu Từ.Lúc cậu chậm rì rì thu dọn xong thì đối phương đã dựng được một nửa rồi."

Ngươi từng dựng lều rồi à?"

Yến Tử Tu hỏi."

Hồi trước lúc du học từng cắm trại dã ngoại với bạn rồi."

Yến Tử Tu khẽ gật đầu: "Vậy có cần ta giúp gì không?"

"Không."

Cảnh Thiệu Từ vừa làm vừa nói: "Em lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân của chúng ta ra là được rồi."

"Được!"

Yến Tử Tu lấy xong đồ liền thuận tay lấy thêm đồ ngủ ra.

Kết quả khi lôi được bộ đồ ra, cậu không khỏi nhíu mày.Sao trước đây cậu chưa từng thấy qua cái bộ đồ ngủ này?Cùng lắm cũng chỉ là một bộ quần áo, Yến Tử Tu nghĩ nghĩ một hồi liền vất ra sau đầu.Nhưng sau khi cậu tìm bộ đồ ngủ của Cảnh Thiệu Từ, cậu mới nhận ra chuyện đại sự rồi.Cái của cậu là con chó đen lớn, mà Cảnh Thiệu Từ là mèo trắng nhỏ.Từ kiểu dáng đến hoa văn, ai nhìn vào cũng biết là đồ đôi mà.Yến Tử Tu tức khắc đau đầu, lúc sau đành phải lên tiếng cầu cứu: "Cảnh Thiệu Từ, ngươi qua đây một chút."

Cảnh Thiệu Từ buông đồ trong tay rồi đi tới, Yến Tử Tu liền chỉ chỉ bộ đồ của mình, sau đó lại chỉ chỉ sang bộ màu trắng.Vốn còn tưởng đối phương cũng sẽ thắc mắc như cậu, không ngờ Cảnh Thiệu Từ lại mở miệng nói: "Dựa vào cái gì mà đồ của tôi lại là mèo trắng nhỏ?"

Lúc vừa mới nhìn thấy, trong lòng Cảnh Thiệu Từ đã biết rõ là tác phẩm của ai.Ngoại trừ Tạ nữ sĩ đáng kính trong nhà kia ra thì chẳng còn ai rảnh rỗi đi làm cái chuyện nhàm chán như vậy cả.Yến Tử Tu sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi cảm thấy... hoa văn mới là trọng điểm sao?"

Cảnh Thiệu Từ hắng giọng, sau đó nhỏ giọng nói: "Là Tạ nữ sĩ."

Yến Tử Tu lộ ra biểu cảm phức tạp, nhưng sau đó cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.Rốt cuộc thì cậu cũng chỉ còn một thân đồ này, vẫn còn hơn là ngủ khỏa thân.Sau khi dựng trại xong, Yến Tử Tu đi vào trải thảm rồi đặt thêm gối và chăn lên trên.Vì không ở trong nhà nên hai người chỉ có thể dùng nước đóng chai để rửa mặt.Lúc hai người cùng đánh răng, Yến Tử Tu nhìn Cảnh Thiệu Từ một cái, trong lòng bỗng sinh ra chút khó chịu.Cậu tới đây để ghi hình, có khổ có mệt cũng không vấn đề gì, dù sao đây cũng là công việc của cậu.Nhưng với thân phận của Cảnh Thiệu Từ, có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ cực, vậy mà giờ lại bởi vì cậu vì nhóm của Lý Tư Nhược mà phải sinh hoạt trong rừng hoang này."

Cảnh Thiệu Từ!"

Miệng cậu đầy bọt kem đánh răng, mơ hồ gọi đối phương một tiếng.Cảnh Thiệu Từ không nhìn cậu, lên tiếng: "Nói đi!"

"

Sau này..."

Yến Tử Tu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đùi gà, ta đều sẽ cho ngươi."

Cảnh Thiệu Từ nghe không rõ, nhìn cậu nói: "Em nói gì?"

Yến Tử Tu hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nói: "

Sau này, ta đều nhường đùi gà cho ngươi ăn!"

Cảnh Thiệu Từ có chút khó hiểu, giờ cũng chẳng có nạn đói, một cái đùi gà thì có gì mà cho?Tuy không rõ lý do, nhưng dù sao cũng là Yến Tử Tu cho hắn, nên Cảnh Thiệu Từ giả bộ lạnh nhạt 'ừ' một tiếng.Yến Tử Tu thấy hắn đồng ý, bỗng nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi không khách khí một chút được à?"

"Không muốn khách khí!"

Nói xong, Cảnh Thiệu Từ giống như sợ cậu sẽ đổi ý, liền súc súc miệng trở lại trong lều.Hồi trước lúc hai người ở nhà, đều tắm rửa thay đồ ngủ trong phòng tắm, nhưng giờ cũng chỉ có thể dùng khăn lông che camera trong lều rồi thay."

Ngươi trước đi!"

Yến Tử Tu tự giác quay người đi, sau khi tiếng sột soạt quần áo kết thúc mới quay lại.Kết quả vừa nhìn thấy liền giật mình, cậu khó hiểu hỏi: "Con chó này của ta mà?"

Cảnh Thiệu Từ vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Tôi không thích màu trắng!"

Yến Tử Tu cao mét 83, Cảnh Thiệu Từ thân cao mét 87, lúc mặc đồ ngủ chó đen, tay chân tự nhiên liền ngắn một chút.Yến Tử Tu nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó có chút không chắc chắn nói: "Ngươi cao lên rồi à?"

Nhắc tới chuyện này, Cảnh Thiệu Từ liền lạnh lùng nhìn cậu: "Nhờ em nắn xương ban tặng nên tôi đã 25 tuổi rồi, nhưng vẫn cao thêm 1,2 cm."

Yến Tử Tu hơi mở lớn mắt: "Đàn ông cao lên không phải là chuyện tốt sao?"

Cảnh Thiệu Từ mặt không biểu cảm hừ một tiếng, hắn ném bộ đồ màu trắng cho Yến Tử Tu xong liền quay mặt đi.Lúc này bên phía căn nhà nhỏ, Từ Mạch Đồng cùng Lý Tư Nhược đang tháo trang sức trong phòng tắm."

Đúng rồi Nhược Nhược, khách mời nhóm Yến Tử Tu kia tên gì ấy nhỉ?"

Từ Mạch Đồng dùng giọng điệu lơ đãng hỏi.Lý Tư Nhược nhìn gương gỡ mi giả xuống, sau đó mới mở miệng nói: "Hình như là Cảnh Thiệu Từ."

Từ Mạch Đồng lần đầu tiên nghe cái tên này đã có chút quen tai, liền nói: "Cậu có để ý đồng hồ trên tay anh ta là của Roger Dubuis không?"

Lý Tư Nhược vẫn chăm chú nhìn mình trong gương, vuốt vuốt tóc mái, nói: "Ồ, vậy à?"

Cũng khó trách cô không thèm để ý, dù sao đồng hồ cũng giống như xe, dù có là thương hiệu lớn thì cũng sẽ có giá rẻ.Công việc ngày thường của Từ Mạch Đồng là nhân viên bán đồng hồ nhãn hiệu cao cấp, nên đối với phương diện này cô biết rất nhiều.Lúc quay trò chơi kia, cô liếc mắt một cái liền nhìn ra đồng hồ của Cảnh Thiệu Từ thuộc dòng cao cấp của Roger Dubuis, hơn nữa còn là sản phẩm cao cấp nhất, giá trị không dưới 500 vạn.Từ Mạch Đồng thử thái độ Lý Tư Nhược một chút, lại thấy đối phương chẳng hề để ý chút nào, trong lòng tức khắc cũng có chút sốt ruột.Cái tên họ Cảnh kia không phải vì thể diện mà mang đồ giả tham gia tiết mục đó chứ?Bên này hai người thay đồ xong liền nằm xuống, căn lều vốn đã nhỏ lại còn chật chội đến không còn chỗ trống.Yến Tử Tu vừa nhắm mắt, Cảnh Thiệu Từ liền xoay lại nói: "Lúc đánh răng, tại sao em lại nói muốn nhường đùi gà cho tôi?"

Yến Tử Tu mở to mắt, trầm mặc một hồi mới nói: "Bời vì lúc nhỏ, thứ ta muốn ăn nhất chính là đùi gà!"

Cậu nói điều mà cậu muốn nhất, chứ không phải là yêu nhất.

-------------------------
Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad
 
Back
Top Bottom