- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Edit] Công Chúa Ngày Nào Cũng Nghĩ Chuyện Hòa Ly
Chương 36: Nếu Người Muốn, Ta Sẽ Không Cự Tuyệt
Chương 36: Nếu Người Muốn, Ta Sẽ Không Cự Tuyệt
Edit: Astute Nguyễn
Ngô Châu cách Lũng Nghiệp tương đối xa, khó tránh chuyện xảy ra biến cố bất ngờ.
Chỉ khi Tạ Nguyên đích thân đến Ngô Châu trước mới có thể tùy cơ ứng biến, tránh một thân một mình ở lại Lũng Nghiệp, không biết tình hình cụ thể ở Ngô Châu.
Chỉ là...
Thất Sát mà phụ hoàng ban cho nàng, nàng không thể đưa theo được.
Thất Sát tuy đã theo nàng nhưng dẫu sao vẫn còn thuộc về Tạ Đông Lưu, nếu hành trình tới Ngô Châu một mình bị Tạ Đông Lưu biết được, dĩ nhiên sẽ bất thành.
Chuyến này đến Ngô Châu, còn có cả Sóc Phương Vệ, cho dù có phản loạn cũng chẳng dám gây ra náo động lớn.
Huống hồ, nếu nàng thật sự đích thân tới Ngô Châu, thì cũng không xuất đầu lộ diện, mà dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, dẫn bọn họ tránh đi một con đường vòng, hoặc cùng lắm cũng chỉ để mắt tình huống của Tạ Sách một chút mà thôi.
Có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Lúc Cảnh Hữu Lăng nghe thấy Tạ Nguyên ngỏ ý muốn đến Ngô Châu trước, vẻ mặt y chẳng có một chút kinh ngạc nào, y chỉ khẽ rũ mi, hỏi: "Chuyến này đến Ngô Châu, đương nhiên sẽ xảy ra rất nhiều biến cố, trèo đèo lội suối, đường xá nguy nan, dọc đường phải theo kịp tốc độ hành quân của Sóc Phương Vệ, điện hạ sẽ không được nhân nhượng đâu, người nghĩ kỹ rồi chứ?"
Tạ Sách đi chuyến này là để cứu tế, nếu lộ phí xa hoa vô độ, đương nhiên sẽ bị người đời dị nghị, hành quân theo Sóc Phương Vệ, thứ nhất là để làm tấm gương cho hoàng thất, theo lý là vậy.
Thứ hai, Sóc Phương Vệ nổi danh đệ nhất tinh nhuệ, theo tốc độ hành quân của Sóc Phương Vệ, cùng lắm cũng chỉ mất nửa tháng là đến Ngô Châu.
Mà tình hình dịch bệnh ở Ngô Châu, dựa theo thời gian mà nói, có lẽ xuất hiện từ hai mươi tháng sáu, hiện tại đã là mười lăm tháng sáu, nếu ngày hôm sau xuất phát, vậy thì tuần đầu tháng bảy mới có thể đến được Ngô Châu, khi đó ôn dịch cũng vừa hay bùng rộng, vẫn còn cách xa thời điểm nghiêm trọng mà Tạ Sách đến vào kiếp trước.
Tạ Nguyên thầm nghĩ, chuyện này không nên để chậm trễ, trong dòng người di chuyển, có lẽ chẳng ai hiểu rõ trận dịch này hơn nàng.
Coi như vì bách tính thành Ngô Châu, nàng nhất định phải đến đó một chuyến.
"Ta biết chuyến này rất nguy hiểm," Tạ Nguyên dừng lại một lúc, "Nhưng mà Ngô Châu cũng nằm trong thiên ấp của ta, hơn nữa nếu chờ tới tận khi đến Ngô Châu, lũ lụt cũng không còn nguy hiểm nữa, hiện tại Tạ Sách đến đó, chẳng qua cũng để thu dọn mà thôi.
Nếu đã như vậy, chi bằng ta cùng các ngươi đi trước một bước, sau đó có thể đóng góp một phần sức lực."
Khoảnh khắc thốt lên câu nói này, Tạ Nguyên giả bộ như chẳng hay biết sự tình, chỉ cảm thấy chuyến đi khá thú vị, nên muốn xuất phát trước.
Thật ra, nàng vốn dĩ chẳng trông cậy vào việc Cảnh Hữu Lăng sẽ đồng ý đưa mình đến thành Ngô Châu, cho dù hiện tại đang hỏi ý, nhưng trong lòng cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Nếu Cảnh Hữu Lăng không đồng ý, vậy thì nàng chỉ có thể đi cùng Tạ Sách thôi.
Từ trước tới giờ, đầu óc Tạ Sách không linh hoạt cho lắm, chỉ cần bịa ra một lý do, cho dù lúc đầu hắn không đồng ý, sau đó thế nào cũng không lay chuyển nổi nàng.
Dẫu sao, hiện tại Tạ Sách vẫn chưa biết biến động ở Ngô Châu.
Đối với mọi người mà nói, có lẽ bọn họ đều cảm thấy chuyến này chẳng qua chỉ trình lên cho có thôi.
Tạ Nguyên cứ ngước mắt nhìn Cảnh Hữu Lăng như vậy, dưới ánh nến ấm áp, khuôn mặt y tựa như sóng nước lóng lánh, y đứng tại chỗ, hàng mi dài tạo thành cái bóng mờ mờ dưới mắt.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một lời đồn trước kia, những người có nốt ruồi trên cổ tay, đa phần đều chung tình.
Hồi đó, thậm chí nàng còn cảm thấy, đúng là một tin đồn vớ vẩn.
Tạ Nguyên nghĩ đến đây, bỗng dưng kinh ngạc——
Nếu trước kia nàng coi nó là chuyện hoang đường, bởi vì trên cổ tay Cảnh Hữu Lăng cũng có một nốt ruồi, như vậy có nghĩa từ rất lâu về trước, nàng đã biết đến nốt ruồi trên cổ tay hắn.
Nhưng tại sao ký ức của nàng lại trống rỗng như vậy?
Nàng còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng Cảnh Hữu Lăng: "...
Nếu điện hạ đã nói muốn đến Ngô Châu trước, vậy thì phải thu dọn đồ đạc trong hôm nay.
Thánh thượng và Quách Hòa Quang vẫn đang thương lượng ngày cụ thể, hơn nữa, lương thực và ngân lượng cứu tế cũng cần có thời gian.
Nếu không ngoài dự đoán, hành trình tới Ngô Châu, có lẽ sẽ xuất phát vào ngày mai."
Câu nói ấy thoáng chốc đã kéo Tạ Nguyên ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng ngẩng đầu nhìn con người đứng dưới bóng nến, hỏi: "Ngươi cứ đồng ý như vậy sao?"
Nàng vừa mới tìm được cái cớ bản thân cô đơn, đừng nói là Cảnh Hữu Lăng, đến bản thân nàng cũng thấy nó thật sứt sẹo, cho nên chẳng mong đợi y đồng ý mấy, chỉ nghĩ đến lúc đó bịa ra vài lý do đi tìm Tạ Sách là được.
Không ngờ, vậy mà Cảnh Hữu Lăng lại đồng ý.
"Nếu điện hạ thật sự muốn đi, ta có ngăn cũng chẳng được, so với để điện hạ một thân một mình lâm vào hiểm cảnh," Cảnh Hữu Lăng dừng lại một chút, "Chi bằng ở cạnh ta thì hơn."
Giọng y hơi trầm xuống, "...
Huống hồ, nếu người muốn, ta sẽ không cự tuyệt."
"Vậy nếu chúng ta đến Ngô Châu, phát hiện tình hình không giống dự báo trước đó thì sao?"
Tạ Nguyên hỏi, "Dẫu sao Ngô Châu và Lũng Nghiệp cũng cách nhau xa tới vậy, dù có tin tức cũng không truyền tới kịp, đến lúc đó, nếu có biến động thật thì——"
"Nếu thật sự có biến động, ta sẽ vĩnh viễn chắn phía trước cho người."
Cảnh Hữu Lăng dừng lại một lúc, "Nếu điện hạ thật sự đã quyết định, ta sẽ không can thiệp vào lựa chọn của người.
Cố gắng hết sức, để điện hạ đạt được ước muốn."
Khoảnh khắc y thốt lên, Tạ Nguyên chợt cảm thấy, tin đồn người có nốt ruồi trên cổ tay thường là kẻ chung tình, hình như cũng có một chút đạo lý.
Nếu như nàng chưa từng biết trước tương lai, chỉ e bản thân thật sự đã cho rằng, con người như trăng sáng trên trời này, quả thực đã phải lòng mình.
Không phải là cao không thể với tới, mà là vì nàng nguyện khom lưng.
-
Người trong hoàng cung Lũng Nghiệp đều biết, mối quan hệ giữa Đoan vương điện hạ và Tam hoàng tử từ trước đến nay vô cùng tế nhị, nói như nước với lửa cũng không phải, nhưng nói hòa hợp thì càng sai.
Ban đầu, vị trí trữ quân này, đương nhiên là của Đoan vương điện hạ.
Dẫu sao từ xưa tới nay, chỉ có đích tử và trưởng tử mới được lập làm trữ quân, mặc dù Đoan vương điện hạ không phải lớn nhất, nhưng dù sao cũng là con trai của chính cung Hoàng hậu, thê tử kết tóc của Tạ Đông Lưu.
Hơn nữa quyền thế của gia tộc Phó thị đã bén rễ rất sâu, Đoan vương điện hạ trở thành Thái tử, có lẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng mãi tới khi Đoan vương và Tam hoàng tử cùng đến độ tuổi xuất cung, vị trí trữ quân vẫn bị bỏ trống.
Tuy hiện tại Tạ Đông Lưu vẫn ở tuổi sung sức, nhưng chỉ có vị trí trữ quân mới có thể khiến triều chính ổn định, trong lòng Tạ Đông Lưu hình như cũng rõ đạo lý này.
Kết quả tới tận bây giờ, tấu chương xin lập trữ quân nhiều không kể hết, nhưng chuyện trữ quân vẫn chưa có định luận.
Khiến rất nhiều người ôm lòng hoài nghi, người được chọn vốn ở ngay trước mắt, Thánh thượng lại trì hoãn mãi không quyết định, chỉ e hơn phân nửa là có biến.
Thấy vậy, đương nhiên có kẻ âm thầm phỏng đoán, người được Thánh thượng để mắt, có lẽ không phải Đoan vương điện hạ, mà là...
Tam hoàng tử.
Mẹ ruột của Tam hoàng tử từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với Tạ Đông Lưu, có thể nói là thanh mai trúc mã, đoạn tình ý ấy, tất cả các cung phi trong hậu cung năm đó đều chưa có được.
Có lẽ là vì nguyên nhân ấy, cho nên Phó Vân mới không bao giờ vừa mắt Tạ Duẫn, đồng thời càng hận Tạ Sách sắt không rèn nổi thép.
Tạ Duẫn mất mẹ từ nhỏ, nhưng đã để lộ tư chất thông tuệ hơn người rất sớm, hồi nhỏ hắn đánh cờ cùng Tạ Đông Lưu, nhưng không hề rơi vào thế hạ phong.
Có điều dù vậy cũng chỉ có thể làm một vương gia an nhàn, Tạ Sách dẫu nhỏ tuổi hơn hắn một chút, nhưng vẫn là con trai của chính cung.
Từ xưa tới giờ chưa có đạo lý phế đích lập thứ, nên Tạ Duẫn có thông tuệ, thấu hiểu lòng người tới đâu, rõ ràng vẫn không thể vượt qua Tạ Sách.
Chỉ là, Tạ Sách cứ mãi tầm thường hết lần này tới lần khác, ngày thường thì đi chọc cá bẫy chim, tới tận tuổi này mà vẫn không học được tính trầm ổn.
Có Tạ Duẫn như châu như ngọc ở phía trước, quả thực cũng khiến nhiều người nảy chủ trương lập hiền.
Mặc dù, theo lễ thì không thể phế, nhưng quy củ rốt cuộc cũng là do con người định ra, ngoài pháp lý thì vẫn còn nhân tình, lấy hiền tài trị quốc, chỉ có minh quân mới đổi được trăm năm thái bình.
Đương nhiên, đứng trước việc Tạ Đông Lưu chậm chạp không lập trữ quân, cũng có kẻ nảy ra ý định khác.
Trong thành Lũng Nghiệp, thế gia nhiều vô kể, tuy ngoài mặt không có động tĩnh gì, nhưng sau lưng lại như sóng ngầm cuồn cuộn, nếu cứ tiếp tục như vậy, khó tránh chuyện tương lai sẽ cản tay hoàng quyền.
Nếu Tạ Sách mạnh mẽ, quyết đoán thì không sao, đằng này lại trời sinh tính cách như thế, cộng thêm Phó gia, đến lúc đó...
Nếu Tạ Sách thật sự trở thành trữ quân, nói không chừng tương lai Phó gia sẽ trở thành gia tộc đứng đầu, quyền lực không còn thuộc về vương triều Tạ thị.
Hoàng quyền suy thoái, tất nhiên sẽ dẫn đến "huề thiên tử dĩ lệnh chư hầu (1)", tiết độ sứ khắp nơi ủng binh tự trọng, thiên hạ sẽ đại loạn.
(1) Huề thiên tử dĩ lệnh chư hầu: Thể hiện sức mạnh và tinh thần của một người với các lãnh chúa khác bằng cách kiềm chế hoặc đe dọa một hoàng tử.
Mẫu tộc của Tạ Duẫn là dòng dõi thư hương, không xuất thân từ thị tộc, tương lai cũng sẽ không bị bất cứ thị tộc nào cản trở, có lẽ cũng vì nguyên nhân như thế, nên sau khi cân nhắc, Tạ Đông Lưu mới trì hoãn việc lập trữ quân.
Thật ra Tạ Sách không thù hận vị Tam ca này như mọi người suy đoán, suy cho cùng hai người họ từ nhỏ cũng "ngẩng đầu không thấy, cúi đầu chẳng liên quan", chỉ là Phó Vân không thích Tạ Duẫn, cho nên bình thường hắn không được tiếp xúc.
Nhưng thật ra hắn cảm thấy vị Tam ca này rất lợi hại, những điển tịch kinh luận đó dài dòng mệt mỏi như thế, vậy mà Tạ Duẫn vẫn có thể đọc hết.
Huống chi Tạ Duẫn còn có quan hệ rất tốt với Cảnh Hữu lăng, Tạ Sách càng nghĩ càng không hiểu, một người nói chuyện chẳng được mấy câu như Cảnh Hữu Lăng, vậy mà Tạ Duẫn có thể trở nên thân thiết, thật là đáng nể.
Hôm nay nghe tin, bản thân sẽ cùng Tạ Duẫn đến Ngô Châu trước, hắn có chút lo lắng, nên cứ đi loanh quanh trong điện Vĩnh Diên rồi bất tri bất giác tới cửa cung của Tạ Duẫn.
Tạ Duẫn mất mẹ từ nhỏ, Tạ Đông Lưu vốn định đưa hắn đến chỗ một Quý phi không có con, nhưng Tạ Duẫn khi đó mới chỉ mấy tuổi đã có chủ kiến, một mình canh giữ trong cung điện này.
Tạ Sách vừa nghĩ vừa nghe thấy Thải Hỉ bên cạnh sợ hãi nói: "Điện hạ, phía trước chính là chỗ ở của Tam hoàng tử."
Đương nhiên là ta biết, Tạ Sách thầm nghĩ.
Tạ Sách ừ một tiếng, coi như đã biết, bàn chân vẫn không có ý định dừng lại.
Thải Hỉ thấy Tạ Sách không phản ứng, bèn nói tiếp: "Điện hạ, chẳng lẽ người quên mất trước giờ nương nương vẫn không muốn người qua lại với Tam hoàng tử sao?
Hôm nay người tới tìm Tam hoàng tử điện hạ, nếu nương nương biết, nhất định sẽ không vui."
Tạ Sách "chậc" một tiếng, xua xua tay nói: "Đương nhiên là ta biết, ngươi cũng đâu bị điếc, sau này ta phải ở cùng huynh ấy ít nhất hai tháng, bây giờ ta phải đi hỏi thăm tình hình một chút, cho dù mẫu hậu có phật ý, ngày mai ta cũng đến Ngô Châu rồi, bà ấy chẳng thể làm gì ta."
Thải Hỉ thấy mình không khuyên nổi Tạ Sách, chỉ có thể đấm mạnh vào đùi, đi theo hắn.
Tạ Sách cứ như vậy, nghênh ngang đi tới cung điện của Tạ Duẫn, thật ra đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, ngó trái ngó phải, có vẻ rất mới lạ.
Cung nga và tiểu thái giám bên cạnh hình như cũng không ngờ hôm nay Đoan vương điện hạ lại tới đây, bọn họ suýt chút nữa quên mất phải hành lễ.
Cũng may Tạ Sách trước giờ không câu nệ tiểu tiết, hắn tùy ý phất tay, coi như cho qua.
Trước mặt con người đầy học thức như Tạ Duẫn, Tạ Sách lúc nào cũng cảm thấy hơi bứt rứt, cũng may Tạ Duẫn hoàn toàn không để ý, chỉ pha cho hắn một ấm trà, sau đó ngồi xuống ghế gỗ đàn, chờ hắn mở miệng.
Tạ Sách vân vê tay, vuốt đi vuốt lại chung trà trong tay, cuối cùng mới mở miệng: "Tam hoàng huynh."
Tạ Duẫn úp chung trà trên tay mình xuống, nhìn thấy Tạ Sách không biết mở lời ra sao, bèn hỏi: "Hôm nay hoàng đệ tới đây là vì việc ở Ngô Châu?"
Tạ Sách nhanh nhẹn gật gật đầu, hắn hơi ngượng ngùng nói: "Không sợ hoàng huynh chê cười, hôm nay đệ đã đọc rất nhiều điển tịch về nạn lụt, nhưng vẫn chưa hiểu thông suốt, chỉ e đến lúc đó thật sự không biết nên làm sao mới ổn.
Thánh chỉ của Thái hậu nương nương đến thật đúng lúc."
Tạ Duẫn đưa ngón tay vuốt ve thành chén trà, nghe thấy Tạ Sách nói vậy, không biết tại sao biểu cảm trên mặt hắn bỗng ngưng lại, chỉ là trong nháy mắt đã trở về bình thường.
"Cho dù chỉ có một mình hoàng đệ đi, thì vẫn còn Quách Hòa Quang bên cạnh," Tạ Duẫn khẽ cười, "Hoàng đệ không cần lo lắng như thế, dù Thái hậu không hạ ý chỉ, ta cũng tin tưởng hoàng đệ có thể giúp Ngô Châu hóa nguy thành an."
Tính cách Tạ Duẫn tuy rất ôn hòa, nhưng cũng cực kỳ cứng cỏi, Tạ Sách nhìn hắn, đột nhiên không thể kiềm chế, trong lòng dâng lên vài phần chua xót.
Chẳng trách người ngoài đều nói phụ hoàng đã sớm để mắt tới người khác, chỉ e nếu hắn là phụ hoàng, hắn cũng thiên vị Tạ Duẫn vài phần.
Tạ Sách nghĩ vậy, rồi đột nhiên cảm thấy thoải mái, suy cho cùng, đối với hắn, ngôi vị hoàng đế chỉ là gông cùm xiềng xích trói chặt chân tay mà thôi, hắn không có chí hướng thiên hạ, càng không có ý định che chở muôn dân.
Từ nhỏ Tạ Sách đã muốn trở thành một du hiệp, sau đó tiêu dao khắp chốn, cướp của người giàu, cứu giúp kẻ nghèo.
Hắn nhìn Tạ Duẫn đang ngồi đối diện, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút an tâm.
Tuy đây là lần đầu tiên hắn xử lý những chuyện như vậy, nhưng bên cạnh dẫu sao vẫn có Tạ Duẫn và Cảnh Hữu Lăng thương lượng.
Chỉ hy vọng, chuyện ở Ngô Châu, không khó xử lý đến mức khiến cả bọn đau đầu.