- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,018
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 54: Sự chuẩn bị của Kate.
Hồi 1-Chương 54: Sự chuẩn bị của Kate.
Buổi tiệc đêm trước Halloween đã bắt đầu được chuẩn bị từ chiều.Các gia tinh của Hogwarts đóng chặt cánh cửa Đại Sảnh, bên trong nhanh chóng bày biện vô số đồ trang trí rực rỡ.Kate sau khi tan lớp liền rời khỏi phòng học, đi ngang qua Đại Sảnh một vòng rồi vòng lên tầng bốn, đến phòng trưng bày cúp thưởng.Nơi này vốn yên tĩnh, đúng thời điểm Halloween thì càng không có ai tới.
Hơn nữa, lại rất gần căn phòng ở hành lang cấm được canh giữ bởi con chó ba đầu.Chỉ cần nghiêng đầu một chút, Kate đã có thể quan sát rõ ràng con đường bị cấm ấy.Dĩ nhiên, điều cô quan tâm không chỉ có vậy.Dạo qua một lượt những chiếc cúp, huy chương trong tủ kính, Kate mới dừng bước, rút cây đũa phép từ trong áo choàng."
Ảo Ảnh Phân Thân." – cô khẽ niệm.Ngay lập tức, từ đầu đũa tuôn ra một luồng khí mờ ảo dày đặc, tựa như dải lụa sáng lung linh.Chẳng mấy chốc, làn khí vô hình ấy liền ngưng kết thành hình dáng một người, mơ hồ phác ra bóng dáng có đường nét."
Không cần gương mặt đâu, sẽ không ai thấy ngươi."
Kate thì thầm, vung đũa để ảo ảnh kia bám lên bộ giáp đặt ngay bên hành lang sát phòng cấm.Bộ giáp ấy đứng thẳng, đối diện đúng với cánh cửa được con chó ba đầu canh giữ.Chỉ một lần thi triển, sắc mặt Kate đã trở nên trắng bệch.Đây không phải lần đầu cô luyện chú này – chỉ cần tạo một phân thân thôi cũng rút đi gần một phần ba ma lực trong người.Một loại chú như thế, hiển nhiên chẳng thích hợp để luyện tập nhiều lần.Nhưng lần này, để giữ cho phân thân hoạt động linh hoạt, cô đã dốc tới hơn nửa lượng ma lực.
Ngay cả một Thần Sáng giỏi giang, e rằng cũng khó mà chịu nổi tiêu hao như thế.Vì vậy, sau hai lần thử trước đó, Kate sớm đã hiểu: điểm yếu lớn nhất của chú thuật này chính là bắt buộc phải chuẩn bị từ trước.
Nếu đem dùng ngay giữa chiến trận, không khác nào tự đưa mình vào chỗ chết.Thở dốc vài hơi thật sâu, cô mới thấy sắc mặt mình dần khá hơn đôi chút.Nhưng đúng lúc ấy, hành lang vọng lại tiếng bước chân gấp gáp.Kate khẽ biến sắc, lập tức thi triển Disillusionment Charm (Bùa Ẩn Thân), hòa vào bóng tối trong phòng cúp thưởng.Một lát sau, mùi tỏi nồng nặc lan tới — chẳng còn nghi ngờ gì, đó chính là Quirrell.Thời điểm này, hắn hẳn vẫn chưa tìm được cách khắc chế con chó ba đầu kia.
Vậy hắn đến đây làm gì?Gương kia của Erised vẫn còn trong Phòng Yêu Cầu, những chướng ngại bảo vệ Hòn Đá Phù Thủy cũng chưa được dựng lên.Ngay cả việc thả quái vật khổng lồ, hắn cũng chưa thể tiến hành từ đây.Kate nín thở, ép cho luồng ma lực quanh người trầm xuống, tựa như chỉ là một chiếc huy chương vô tri đặt trong tủ kính.Quirrell quấn chặt chiếc khăn quanh đầu, rón rén áp tai vào cánh cửa, lắng nghe tiếng gầm trầm đục của con chó ba đầu.
Sắc mặt vốn nhợt nhạt của hắn thoáng xanh xám, cơ mặt co giật, thì thầm một mình:"Chưa được...
Không... thả quái vật ư?
Ta không hiểu...
Được, được thôi..."
Hắn càng nói càng kích động, dừng bước ngay sát phòng cúp thưởng.
Kate thậm chí còn thấy rõ sau lớp khăn kia, phần sau gáy của hắn khẽ run rẩy — đó chính là lúc Voldemort thì thầm chỉ thị cho hắn.May thay, Voldemort giờ đây vẫn quá suy yếu, đến nói một câu cũng khó nhọc, lại chẳng hề để ý tới sự hiện diện của Kate.Đợi đến khi Quirrell bỏ đi, Kate vẫn kiên nhẫn chờ thêm mười lăm phút nữa, rồi mới lặng lẽ rời khỏi, tiến về cầu thang ở hướng ngược lại.Cô đã đoán đúng: Quirrell sẽ sớm nghe theo mệnh lệnh, thả con quái vật trong tầng hầm.Nơi đó vốn gần phòng sinh hoạt nhà Slytherin và lớp học độc dược của Snape.Chỉ là lối đi hai bên hoàn toàn trái ngược, bởi vậy xưa nay chẳng có học sinh Slytherin nào tò mò mà mò tới.Nếu đổi lại là đám Gryffindor, e rằng cả tầng hầm đã bị chúng khám phá đến từng viên gạch.Chỉ tưởng tượng cảnh Snape ngày nào cũng bị học trò Gryffindor bới tung văn phòng, Kate liền bật cười thầm.Tìm được chỗ không có người và tranh ảnh, cô mới giải trừ bùa ẩn thân, rồi bình thản quay lại Đại Sảnh.Lúc này, Đại Sảnh đã mở cửa, đèn hoa ngũ sắc rực rỡ treo đầy tường và trần nhà.
Học sinh từng nhóm từng nhóm kéo vào, không khí náo nhiệt hẳn lên.Hermione đi sau Harry và Ron, vừa thấy Kate đợi sẵn ở cửa liền vui mừng chạy tới, ôm chầm lấy cô, khiến hai cậu bạn bên cạnh chỉ biết lắc đầu bất lực.Sáng nay Hermione đã cố giải thích với họ rằng, con gái thân nhau thì ôm ấp cũng là lẽ thường tình.Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh hai người quấn quít như vậy, Harry và Ron vẫn phải quay mặt đi, không dám nhìn thẳng."
Không phải chị đang chờ em ở đây à?"
Kate bật cười, vòng tay ôm eo cô bạn.
"Kẻo lại trách chị không đợi mà đã vào trước."
Đôi mắt Hermione sáng bừng, vội chìa tay ra: "Halloween mà, cho kẹo hay bị ghẹo!
"Năm nào vào dịp này, cô bé cũng được cha mẹ sửa soạn, hí hửng chạy sang nhà Kate xin kẹo.Và năm nào Kate cũng chuẩn bị sẵn một túi kẹo thật to, chỉ để dành riêng cho cô.Kate nhướng mày: "Đợi ăn xong đi, rồi về xem thử trên đầu giường em có gì."
"Chị... chị để kẹo lên giường em rồi hả?"
Hermione tròn mắt kinh ngạc.
"Làm thế nào mà chị làm được vậy Kate?"
Chỉ cần nhờ các gia tinh ở bếp, tất nhiên phải có chút đặc quyền.
Nhưng Kate chỉ chớp mắt cười: "Bí mật."
Ron rốt cuộc không chịu nổi: "Hai cậu đừng có mà chắn ngay cửa nữa!"
Hermione đỏ mặt, ngoan ngoãn theo họ ngồi vào bàn dài Gryffindor, nhưng cứ vài ba chốc lại quay đầu nhìn Kate.Chỉ một thoáng thôi cũng chẳng muốn rời mắt.Harry và Ron nhìn cảnh ấy mà chỉ biết thở dài:Xong rồi, nữ sinh xuất sắc nhất của Gryffindor, rốt cuộc đã bị một con rắn nhỏ Slytherin "bắt" mất rồi.Thậm chí còn chẳng cần bắt, Hermione đã tự nguyện chạy theo người ta.