Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 44: Hình phạt của Snape.


【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ quyết đấu!】【Phần thưởng hệ thống: Điểm thuộc tính x1, điểm thuộc tính đũa phép x1, thanh danh học viện +20, thanh danh gia tộc +5】【Nhắc nhở: Kinh nghiệm chiến đấu hiện tại của ký chủ: 1】Hoàn thành nhiệm vụ quyết đấu mà lại được nhiều danh vọng đến thế ư?Kate lăn một vòng từ trên giường dậy, kinh ngạc nhìn vào cột danh vọng của mình.Một học sinh năm nhất đánh bại được Leif Wilson – học sinh năm năm, sức mạnh này đủ để khiến đám học sinh nhà Rắn phải dè chừng.Ít nhất trong năm nay sẽ không có ai dám đến gây chuyện.Còn về thanh danh gia tộc, với thân phận là người thừa kế duy nhất của nhà Shafiq, đương nhiên cô cũng có thể thuận tiện làm rạng rỡ thêm cho gia tộc.Bây giờ trong bảng thuộc tính cá nhân của Kate, chỉ có mị lực, sinh mệnh và may mắn là vượt xa cả học sinh tốt nghiệp năm bảy.Nhưng thế vẫn là quá ít.Mục tiêu của cô là trước khi năm nay kết thúc, phải nâng các thuộc tính khác lên đến 30, để đến năm thứ hai khi Phòng chứa Bí mật mở ra, cô mới có tư cách đối đầu với Tử Xà.Kate không cần suy nghĩ nhiều, lập tức cộng điểm vào sức mạnh.

Còn điểm đũa phép thì tạm thời để dành."

Còn thiếu nhiều điểm thuộc tính quá..." – cô lại nằm xuống, thở dài khẽ khàng.Bây giờ cô còn phải cân bằng với việc học, không thể như năm trước, ngày đêm đều cắm đầu cày.May thay, trong bảy năm tới vẫn còn tuyến nhiệm vụ chính, có lẽ phần thưởng sau mỗi lần hoàn thành cũng sẽ không tệ."

Hệ thống, nhiệm vụ kế tiếp là gì?"【Do trận quyết đấu vừa rồi, ký chủ đã danh chấn Slytherin, chẳng bao lâu nữa sẽ có nhiều phù thủy lần lượt tìm đến thách đấu riêng.】【Nhiệm vụ quyết đấu: Trong vòng một tuần, đánh bại ít nhất năm người】Thì ra hôm trước khi cô đứng ra thách đấu, không phải không ai dám nhận, mà vì họ sợ nếu thua mất mặt trước đám đông, nên mới không dám bước ra?Đúng là đặc trưng của đám rắn nhỏ."

Nhưng... một tuần mà đánh bại năm người, có hơi gượng ép không?

Ta mới chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi thôi mà." – Kate khó xử hỏi.【Một tuần sau, ký chủ sẽ bị Giáo sư Snape gọi đến để xử phạt, khi ấy sẽ không còn thời gian ứng chiến.】【Nhiệm vụ quyết đấu chỉ có hiệu lực trong tuần này.

Nếu không hoàn thành, ký chủ sẽ bỏ lỡ phần thưởng lớn.】À, thì ra cô quên mất chuyện Malfoy đã đi mách lẻo.Snape trừng phạt xong Wilson, ắt hẳn cũng sẽ tìm đến cô, mà hình phạt tám chín phần là bị giam giữ.Kate bất đắc dĩ, xem ra tuần tới của cô sẽ vô cùng bận rộn......."

Cái gì?!"

Hermione ngồi trong thư viện, kinh ngạc trừng mắt nhìn Kate: "Chỉ trong mấy ngày mà đã có bảy học sinh năm trên đến khiêu chiến chị hả?"

Người nhà Slytherin đúng là quá đáng, thích lấy lớn hiếp nhỏ, lấy đông hiếp ít, chuyên đi bắt nạt Kate của cô sao?"

Chả trách dạo này em thấy chị trên lớp cứ lơ đãng." – Hermione lo lắng ghé lại gần, "Hay là chúng ta báo với Giáo sư Snape, bảo ông ấy đừng để họ tìm chị nữa?"

Kate ngáp dài, lắc đầu: "Không cần đâu, tối nay chắc sẽ không ai tìm đến nữa."

Ai mà ngờ, suốt một tuần qua, ngày nào cũng có người hẹn cô ra đấu tay đôi.Ngay cả nhiệm vụ hệ thống cũng được hoàn thành vượt mức, cô đã được thưởng thêm 7 điểm thuộc tính và 7 điểm đũa phép.Chỉ là vì đều là quyết đấu riêng, nên không có thêm điểm thanh danh ."

Ý chị là... tối nay chị phải đến chỗ Giáo sư Snape để chịu phạt giam giữ sao?" – Hermione nghe xong lại càng thêm lo lắng.Kate phẩy tay: "Không sao, chỉ là giam giữ thôi, còn hơn phải đánh nhau triền miên mỗi ngày."

Ừm, hình như cũng đúng...Hermione mím môi, cúi đầu, chẳng vui vẻ gì.Dù vậy, từ một tình cảnh tệ hại sang một tình cảnh khác cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, căn bản chẳng có gì đáng để an ủi.Huống chi Kate đã có thể đánh bại cả học sinh năm trên, còn Hermione thì ngay cả chương trình năm hai cũng chưa học xong.Đối với những trận thách đấu nhằm vào Kate, cô chẳng thể giúp được gì.Thực sự quá yếu đuối.Nếu yếu như vậy, sau này làm sao có thể bảo vệ Kate đây?"

Hermione?" – Kate thấy cô ngẩn ngơ, liền khẽ gọi, "Em đang nghĩ gì thế?"

Hermione giật mình, luống cuống nắm chặt tay Kate: "Kate!

Hay là... sau khi chị chịu phạt giam giữ xong, em đến đón chị nhé!"

"Hả?"

"Không được ạ?" – con sư tử nhỏ bày ra dáng vẻ đáng yêu, đôi mắt long lanh chờ đợi.Kate đành nuốt lại lời từ chối đã đến bên miệng, nhưng vẫn lo lắng: "Nhưng lúc đó có thể sẽ gần đến giờ giới nghiêm rồi."

"Vậy em sẽ nỗ lực học Disillusionment Charm (Bùa Ẩn Thân)!" – Hermione chớp chớp mắt sáng lấp lánh, trông đầy mong chờ.Rõ ràng còn chưa thành bộ ba, mà giờ đã bắt đầu tính chuyện phạm quy...Kate bất lực bật cười, cuối cùng cũng gật đầu: "Được thôi, nhưng trước khi em học thành công Bùa Ẩn Thân, vẫn là chị giúp em trước đã."

"Ừm, em biết Kate là tốt nhất mà!" – Hermione mừng rỡ, ôm chầm lấy cô.Động tĩnh hai người gây ra liền khiến bà thủ thư Pince trừng mắt nhìn.Cũng may là không bị đuổi khỏi thư viện.

Nhưng khi mặt trời dần lặn, thời gian đến hẹn với Snape cũng đã đến.Hermione đành phải ngoan ngoãn để Kate đi, và hẹn sẽ chờ cô ở thư viện.Kate một mạch từ thư viện đến văn phòng Phòng độc dược dưới hầm.

Chưa kịp gõ cửa, bên trong đã vang lên tiếng Snape cho phép vào."

Thưa giáo sư," – cô đẩy cửa, hơi rụt rè, "Em đến chịu phạt đây."

Snape lúc ấy vẫn đang nấu dược, hoàn toàn không buồn để ý đến lời cô.Quả nhiên là vậy.Kate cũng chẳng vội, đứng im một bên, ánh mắt lại dõi không rời từng động tác ông đang điều chế.Một lúc lâu sau, Snape mới từ đám khói lượn lờ trên vạc ngẩng mắt lên: "Biết bước tiếp theo phải làm gì không?"

Kate thoáng sững người, nhanh chóng liếc qua bàn nguyên liệu để phân biệt."

Là cho bột Nguyệt thạch đã nghiền vào, sau đó khuấy ngược chiều kim đồng hồ ba vòng, đun sôi bảy phút, rồi thêm hai giọt siro rễ Sneezewort."

Đây là nội dung năm năm, mới gần đây cô tự học đến phần này, bằng không thực sự đã không nhận ra.Ánh mắt lạnh lùng của Snape thoáng lướt qua cô, rồi ông mới lấy bột Nguyệt thạch cho vào vạc."

Bên cạnh có một lọ dược, uống đi."

Kate giật mình, quay đầu nhìn.

Quả nhiên, một lọ thuốc sền sệt đen ngòm, nhìn một cái là biết chính là "Dược tề Ức chế Ma lực" mà năm ngoái cô từng uống suốt cả năm."

Thưa giáo sư, em thật sự không cần uống thứ này nữa..."

Cô vừa mở miệng đã bị Snape cắt ngang: "Có vẻ như tiểu thư Shafiq đây thừa thãi phép thuật quá nhiều, vậy thì uống thuốc đi, để khỏi gây thêm phiền phức cho bạn học."

Chết tiệt!Cô vốn nghĩ Snape chỉ bắt mình giam giữ, không ngờ lại ép uống thứ này!Thực ra dược tề ức chế cũng không thể hoàn toàn phong bế pháp lực của cô, chỉ là vị đắng của nó thực sự khủng khiếp, khó mà chịu nổi.Nếu coi đây như một hình phạt dành riêng cho mình, thì chiêu này của Snape quả thật dùng rất đúng chỗ.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 45: Lại gần chẳng phải được rồi sao.


Chai thuốc uống dở bị ném xuống đất vỡ tan."

Khụ... khụ..."

Kate quỳ rạp xuống, bốn chi run rẩy chống lấy thân thể, từng cơn nôn khan và ho sặc sụa dồn dập.Đắng quá, lọ thuốc ức chế ma lực lần này còn khó uống gấp trăm lần mấy loại đã cải tiến trước đây!Vị đắng đặc quánh từ đầu lưỡi tràn ra, lan đến tận cổ họng, thậm chí còn để lại ảo giác như thể yết hầu bị thiêu đốt.Cô khó nhọc chống người đứng lên, mồ hôi vã ra đầy trán, gương mặt tái nhợt, ngẩng nhìn Snape:"Giáo sư... như vậy đã được chưa ạ?"

Mỗi chữ thốt ra, cổ họng như bị ép trào ngược, buồn nôn dâng tận óc.Snape điềm nhiên chiết thuốc điều hòa sang một bình mới, lại phẩy đũa phép dọn sạch đám dung dịch vương vãi dưới đất."

Đêm nào trằn trọc không ngủ, thì uống cái này."

Ông đưa lọ thuốc sang, giọng nhẹ hẫng.

"Cách ba ngày lại đến chỗ ta một lần."

Kate giật nảy, run run nhận lấy lọ thuốc:"Vậy... em cần tới bao nhiêu lần?"

Lẽ nào nguyên cả học kỳ sau này đều phải nốc cái thứ đắng nghét ấy?"

Nếu ở giữa không phạm lỗi," Snape vô cảm đáp, "Thì lấy nửa tháng làm hạn kỳ."

Tính ra là năm lần.Tim Kate chùng xuống, cô vội hỏi liền trước khi Snape kịp đuổi khéo:"Vậy trong nửa tháng này, ban đêm em có thể...

đến đây tự cấm túc được không?"

Ánh mắt cô lại lấp lánh nhìn dãy lọ bình bày trên bàn.Đằng nào cũng bị phạt rồi, chẳng lẽ không nhân tiện kiếm chút lợi lộc bù lại?Snape cau mày, một cái vung đũa đã khiến chiếc vạc trước mặt sạch bong:"Ta không có hứng bày trò dạy riêng lén lút."

Ông ngừng giây lát, rồi nhạt giọng:"Nhưng—ta không ngại để trò đến đây làm chút việc lặt vặt."

Gương mặt tái mét vì thuốc của Kate cuối cùng cũng nở nụ cười, cô mừng rỡ cúi đầu:"Ngày mai em sẽ tới!

Cảm ơn giáo sư!"

Còn hôm nay... sau khi nốc thứ thuốc đắng khủng khiếp ấy, cô chỉ muốn nằm vật ra nghỉ cho xong.Ra khỏi văn phòng độc dược, Kate rốt cục chịu không nổi cảm giác bỏng rát nơi cổ họng, ho sặc sụa ngay giữa hành lang."

Hệ thống, mở giao diện cá nhân."【Ký chủ: Kate Shafiq】【Chức nghiệp: Phù thủy】【Danh hiệu: Chủ nhân trang viên】【Mị lực: 40】【Sức mạnh: 24】【Nhanh nhẹn: 25】【Tinh thần: 25】【Sinh mệnh: 61】【May mắn: 27】【Ma lực: 28+25(trạng thái bị phong tỏa)】【Thanh danh học viện: 27】【Thanh danh gia tộc gia tộc: 18】【Công suất đầu ra đũa phép: 1.6】【Điểm thuộc tính đũa phép: 8】Kate: ...Không ngờ lọ thuốc của Snape lại trực tiếp chém đôi lượng ma lực của cô.

Quá tàn nhẫn!Con dơi già đó cũng chẳng sợ thuốc mạnh quá làm cô nghẹt luôn sao?"

Khụ... khụ khụ!"

Ho sặc sụa, cô lê bước trong hành lang, xa xa đã thấy Peeves thò đầu từ trong tường ra."

Ha ha ha!

Shafiq bị giáo sư phạt rồi!"

Nó cười ré, rồi vung một hộp mực đỏ chẳng biết vớ đâu ra, hất thẳng lên áo choàng của cô.Trong nháy mắt, áo đen liền loang như bị máu thấm.Kate định rút đũa chặn trò quấy phá trẻ con ấy, nhưng vừa uống thuốc xong, cả tinh thần lẫn ma lực đều rơi xuống đáy.Một thoáng bất lực, đành hứng trọn.Đúng là họa vô đơn chí.Cổ họng vẫn rát bỏng, dạ dày cuộn trào, cô tái mặt ngước lên nhìn Peeves đang khoái trá trên đầu, cố nén ghê tởm mà rút đũa ra muốn dạy cho nó một trận."

Peeves!

Bloody Barons đến rồi kìa!"

Giọng Hermione vang phía sau.Con quỷ phá phách giật bắn, chui thẳng vào tường mất hút.

Thứ nó sợ nhất trong lâu đài này, chẳng ai khác ngoài Bloody Baron.Đuổi nó đi xong, Hermione vội chạy tới.

Vừa nhìn rõ bộ dạng nhếch nhác của Kate, cô bé đã hoảng loạn."

Chuyện gì vậy?

Chị lẽ ra đang bị phạt trong văn phòng Snape cơ mà?

Ông ta đã hành hạ chị hả?

Em phải báo với thầy hiệu trưởng ngay mới được!"

Kate cuống quýt giữ chặt, trước hết làm sạch áo bằng bùa Scourgify, rồi mệt mỏi tựa vào Hermione."

Hermione."

Giọng cô khẽ như thở."

Em đây, em ở đây!

Chị sao rồi?

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Chưa từng thấy Kate yếu ớt đến vậy, Hermione lo đến nỗi giọng cũng vỡ ra như muốn khóc.Kate gắng nhoẻn cười:"Có đồ ăn vặt không?

Tốt nhất là ngọt."

"...Hả?"

Hermione sững lại, ngỡ nghe nhầm.Cô bé lục túi tìm một vòng, mới moi ra một cây kẹo cam thảo:"Xin lỗi chị, em chỉ còn cái này thôi."

Còn hơn không.Kate lập tức bóc, ngậm vào miệng.

Vị cam thảo nồng nàn lan khắp khoang miệng, dù không xua hết vị đắng thuốc, nhưng dễ chịu hơn hẳn.Thấy sắc mặt cô dần dịu lại, Hermione mới tạm yên lòng, dìu từng bước hướng về phòng sinh hoạt chung."

Chị phải nói thật cho em biết đã xảy ra chuyện gì."

Kate thở dài, hiểu chẳng thể giấu được dáng vẻ tiều tụy của mình:"Snape phạt chị bằng cách bắt uống độc dược."

Hermione nghe xong, lông mày dựng thẳng:"Sao lại có thể!

Nhỡ ông ta làm hỏng cơ thể chị thì sao?"

Càng nghĩ càng bất bình, cô bé hạ quyết tâm:"Không được!

Phải báo với thầy hiệu trưởng, để thầy—""Không thể."

Kate lập tức chặn tay, khẽ lắc đầu.

"Hermione, mọi chuyện đã nằm trong tính toán, đừng gây thêm phiền phức."

Thuốc ức chế chỉ đắng, chẳng nguy hại gì lớn.Sức mạnh phép thuật của cô vẫn ngang phần lớn học sinh năm bảy; chỉ cần không dính dáng Voldemort, chẳng có gì đáng lo.Đổi chút khổ sở lấy cơ hội bám cạnh Snape học lỏm nửa tháng, suy ra vẫn là lời.Huống hồ, cô vừa khiến ánh mắt Dumbledore rời khỏi mình, tuyệt đối không thể để chuyện cỏn con này kéo ông ta chú ý trở lại!"

Nhưng thân thể chị..."

Hermione nghẹn ngào, giọng run rẩy.Kate dịu dàng khoác tay lên vai cô bé, ngả đầu xuống vai:"Không sao, nghỉ một đêm là ổn."

Cả hai ôm nhau trong tư thế vừa thân mật vừa gượng gạo ấy thật lâu, đến khi cây kẹo cam thảo tan hết trong miệng Kate, cô mới chậm rãi ngồi dậy.May sao lúc ấy hành lang không ai qua, nếu không hẳn phải xấu hổ chết mất."

Em đưa chị về phòng."

Hermione nhẹ nhàng đỡ, giọng còn nghèn nghẹn.Hầm ngục tối quá, Kate phải bật Lumos mới thấy gương mặt cô bé vẫn còn vương nước mắt."

Thật là..."

Kate vươn tay khẽ lau đi vệt ướt.

"Đừng khóc nữa, chị có bị sao đâu."

Nhiều khi, nước mắt vốn có thể kìm lại, nhưng càng được người thân an ủi, lại càng tuôn ào ạt.Hermione bỗng "òa" lên, nhào thẳng vào lòng Kate, khiến lưng cô va vào bức tường lạnh cứng phía sau."

Ưm..."

Kate khẽ rên, cảm nhận sự lạnh buốt truyền vào từ sống lưng, cúi xuống nhìn cô bé trong vòng tay nức nở.Thở dài—đúng là thứ đau đớn chẳng thể từ chối.Một tay cầm đũa, một tay vuốt ve mái tóc rối bù mềm mại, cô chỉ biết thì thầm an ủi.Rõ ràng người uống thuốc là mình, thế mà kẻ khóc lóc lại thành Hermione.Cũng chẳng rõ bao lâu, đến khi sống lưng Kate tê cứng, Hermione mới chịu ngẩng khỏi lòng cô, thút thít."

Hết khóc rồi?"

Kate bật cười.Cô bé cúi đầu, vội lắc.Kate lục tìm được tờ giấy ăn, chủ động lau khuôn mặt nhòe nước mắt, rồi cúi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe, nở nụ cười dịu dàng:"Khóc xong là ổn thôi."

Cô vẫn chẳng hiểu sao tối nay Hermione lại xúc động như thế.

Có lẽ dồn nén bấy lâu, nay tìm được chỗ để trút.Đến lúc tắm rửa trong phòng sinh hoạt chung, Kate mới phát hiện sống lưng mình đã bầm tím một mảng."

Chật..." cô chép miệng.

"Con bé này cũng khỏe thật."

May còn có hệ thống tích góp được một chút giá trị cảm xúc từ Hermione, coi như không lỗ.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 46: Sự chỉnh sửa của thời gian.


Trong nửa tháng tiếp theo, tối nào Kate cũng đến văn phòng độc dược để giúp Giáo sư Snape, tiện thể tranh thủ học lỏm vài kỹ thuật đặc biệt.Trong khoảng thời gian này, vì hầu như ngày nào cô cũng gặp Snape nên không ai còn đến tìm cô thách đấu riêng nữa.

Hermione cũng giữ đúng lời hứa, tối nào cũng đợi ở cửa văn phòng, vừa canh vừa luyện Disillusionment Charm (Bùa Ẩn Thân).Chỉ là loại bùa này đòi hỏi kỹ thuật vượt xa trình độ của học sinh năm dưới.

Hermione tập suốt nửa tháng, cố lắm cũng chỉ duy trì được khoảng một phút.

Nhưng đến mức ấy, so với bạn đồng lứa thì đã là cực kỳ xuất sắc rồi.Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh chóng đã đến ngày cuối cùng trong án phạt cấm túc của Kate."

Giáo sư, sau này em thực sự không thể đến văn phòng nữa ạ?

Chỉ đến để hỏi vài câu thôi, cũng không được hả thầy?"

"Trò Shafiq, tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian cho mấy trò vô nghĩa của trò.

Cấm túc của trò đã kết thúc, xin hãy rời khỏi đây."

Kate chỉ còn biết lủi thủi bước ra ngoài, khẽ thở dài.Dù Snape tính khí khó chịu, nhưng danh hiệu "thiên tài độc dược" quả nhiên không hề hư danh.

Nửa tháng qua, những kỹ xảo cô học lỏm được cũng đủ giúp cô xử lý đa phần những bài chế dược cơ bản.

Không dám tưởng tượng, những loại dược phẩm cao cấp mà Snape tự tay làm sẽ có hiệu quả thế nào.Cho đến nay, Kate mới chỉ từng uống qua hai loại: thuốc ức chế ma lực và thuốc hòa hoãn, cảm giác thật chẳng dễ chịu gì.Vừa ra khỏi văn phòng, Kate tìm một hồi cũng không thấy bóng dáng Hermione đâu.Có chuyện gì đó bận nên em ấy không đến sao?

Hay là...Cô đột ngột quay người, vươn tay nắm trúng một cánh tay mảnh khảnh.

"Bắt được rồi nhé."

Không khí mờ mịt trước mắt nhanh chóng hiện ra hình dáng một người.

Hermione ngạc nhiên nhìn cô: "Ủa, sao chị biết em ở sau lưng?"

"Dao động ma lực của em lớn quá đó."

Kate nghiêm trang đáp.Mỗi khi phù thủy dùng bùa chú đều sẽ tỏa ra dao động ma lực, chỉ là mức độ dao động tùy thuộc vào độ thuần thục.

Ví dụ, Kate niệm Wingardium Leviosa (Bùa Lơ Lửng) thì đã quá quen tay, đến cả Dumbledore cũng khó lòng phát hiện.Tuy nhiên, những dao động như thế chỉ có phù thủy có nội lực phép thuật cực kỳ dồi dào mới nhận thấy được.

Với học sinh bình thường thì chẳng bao giờ.Nhưng Kate lại đúng là ngoại lệ hiếm hoi đó.Hermione mím môi: "Em cứ tưởng mình luyện tập đã đủ tốt rồi cơ."

"Phép thuật sâu rộng vô bờ.

Ngay cả hiệu trưởng cũng chẳng dám vỗ ngực mà nói rằng ông đã mạnh đến tận cùng."

Kate thuận miệng dạy dỗ, hệt như cô vẫn thường giảng giải cho bọn nhỏ.Lời vừa rơi xuống, cô liền nhận thấy ánh nhìn đầy trách móc của Hermione.Ơ...Kate gãi má, vội đánh trống lảng: "Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, chị đưa em về phòng sinh hoạt."

Như thường lệ suốt nửa tháng qua, cô lần lượt niệm Disillusionment Charm (Bùa Ẩn Thân) lên cả hai người, rồi nắm tay Hermione cùng rời khỏi hầm ngục.Đêm đã muộn, hành lang chẳng còn mấy học sinh lang thang."

Hình như em vừa nghe thấy tiếng bà Norris."

Hermione hạ giọng.Bà Norris, con mèo gầy guộc của lão quản lý Filch, giống hệt chủ nhân, mê mẩn rình mò học trò đi dạo trái phép trong đêm để báo cho chủ đến phạt.Hôm nay là tối cấm túc cuối cùng, nên Snape giữ Kate lại lâu hơn thường lệ.

Nếu giờ mà bị bắt gặp, cho dù chưa quá giới nghiêm, Filch cũng sẽ viện cớ mà ghi sổ.Kate thầm kêu không ổn, liền kéo Hermione vội vàng lên cầu thang, mong đưa cô bé về tháp Gryffindor càng nhanh càng tốt."

Hôm nay muộn quá rồi."

Hermione ngăn lại, thì thầm, "Chị nên quay về đi.

Phòng sinh hoạt của Gryffindor và Slytherin cách xa lắm, chị đưa em xong thì lúc quay lại sẽ quá giờ mất!"

Kate lắc đầu: "Chị có thể tiếp tục dùng Disillusionment Charm.

Em yên tâm, Filch sẽ không bắt được chị đâu."

Nhưng khác với cô, bùa Ẩn Thân của Hermione rất thiếu ổn định.

Nếu lỡ bị lộ thì rắc rối to.Nói xong, Kate lại kéo cô lên bậc thang.Nào ngờ mới đến tầng bốn, bà Norris đã nhảy phốc lên đoạn thang giữa tầng bốn và tầng năm, đôi mắt tròn xoe, sáng như đèn, dán chặt vào họ."

Để ta xem thử đứa học trò nào lại lén lút đi dạo khi gần đến giờ giới nghiêm thế này..."

Tiếng Filch, chua chát và khó ưa, cũng vang lên từ tầng năm.Trước mặt Hermione, Kate không tiện dùng phép gây thương tổn đến mèo hay chủ nó.

Còn muốn chạy thẳng thì rủi ro lại quá cao.Cô toan niệm bùa lơ lửng để ngăn bước chân họ, nhưng vừa vung đũa đã cảm thấy phép lực trong cơ thể trống rỗng.Không được, ma lực còn lại phải giữ lại để tiếp tục duy trì Disillusionment Charm trên đường về, kẻo bị phát hiện.Chậc... chỉ còn cách vòng lối khác.Kate nghiến răng, kéo Hermione né khỏi cầu thang.Họ băng qua một hành lang dài treo kín những bộ giáp sắt, nhưng tiếng động của bà Norris vẫn đuổi sát theo sau."

Kate," Hermione chợt chỉ về một ngả hành lang, "chúng ta có thể đi xuyên qua kia."

Kate liếc sang.

Đó chính là hành lang mà Dumbledore từng nghiêm cấm học trò lui tới trong lễ khai giảng.Người khác còn chưa biết, nhưng Kate rõ ràng: hành lang ấy dẫn thẳng xuống phòng cất giấu Hòn Đá Phù Thủy.Nhưng nếu rẽ vào đó, họ có thể tránh được bà Norris, đi vòng ra thang tầng năm.Tuyến cốt truyện... chẳng ngờ lại có thể tu chỉnh.Không có Malfoy khiêu khích Harry, thì giờ đến lượt cô và Hermione dạo đêm Hogwarts.Thấy con mèo mỗi lúc một áp sát, Kate không còn cách nào khác, đành kéo Hermione chạy thục mạng vào hành lang cấm.Đúng lúc ấy, hiệu lực bùa Ẩn Thân trên người cả hai cũng dần tan biến.Trong lúc hối hả, Hermione tình cờ liếc thấy một cánh cửa ở cuối hành lang.

"Kate, chúng ta mau vào trốn tạm đã!"

Ý cô bé là để có thời gian niệm lại bùa.Kate nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, rồi lại nhìn quãng đường còn khá xa tới cầu thang, cuối cùng đành gật đầu.Một câu Alohomora (Bùa Mở Khóa) bật cửa, cả hai cùng chui vào trong.Vừa bước vào, Kate lập tức rút đũa, lại niệm Disillusionment Charm cho Hermione, che giấu hình bóng cô bé.Nhưng Hermione vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ đối diện ngay một cặp mắt gớm ghiếc.Một con chó khổng lồ, cao lớn đến mức chiếm trọn không gian từ sàn tới trần, đứng bất động ngay đó.Ba cái đầu.

Sáu con mắt.

Ba cái mũi.

Và ba cái miệng nhỏ dãi, nhễu nhão, vừa dữ tợn vừa quái dị.Không còn nghi ngờ gì nữa — nó đã phát hiện ra họ... hay đúng hơn, nó chỉ dán chặt ánh mắt vào Kate.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 47: Con chó ba đầu.


Ngay trước khi Hermione kịp hét lên, Kate đã nhanh tay che miệng cô.Dĩ nhiên, trong mắt con chó ba đầu, cảnh tượng chỉ giống như có một sinh vật nhỏ kỳ lạ đang múa may loạn xạ."

Gừ...!"

Ba cái đầu đồng loạt há miệng khổng lồ, gầm gừ nạt thẳng về phía Kate.Quả nhiên, con này chẳng phải giống cái rồi!Kate ngầm cười khổ, thầm rủa rằng cái buff kia chẳng giúp được gì, chỉ còn cách tranh thủ lúc nó chưa kịp vồ tới thì đẩy cửa lớn mở ra.Cô vừa bước qua cửa vừa kịp niệm thêm một bùa Disillusionment Charm(bùa ẩn hình) cuối cùng cho bản thân, rồi lôi Hermione chạy vội ra ngoài.Cảm giác cạn kiệt ma lực trong cơ thể khiến Kate thấy khó chịu vô cùng.

Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, hóa ra lượng pháp lực thực tế lại chẳng khớp hẳn với con số hiển thị trên giao diện hệ thống.Ngày thường, khi chưa uống thuốc ức chế ma lực, cô có thể luyện bùa suốt ngày đêm.Nguồn ma lực trong người luôn nhiều và hồi phục nhanh hơn mức cô tiêu hao, tạo cho cô ảo giác rằng mình có thể dùng mãi mà chẳng bao giờ cạn.Nhưng giờ đây, chỉ bị phong ấn một nửa, vậy mà sau bốn lần thi triển bùa ẩn hình, Kate đã thấy sức cùng lực kiệt.Lẽ nào giá trị ma lực còn bao gồm cả tốc độ hồi phục nữa?Kéo Hermione chạy một mạch về tới cửa phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Kate thở hồng hộc, vừa kịp nghe Hermione đọc khẩu lệnh: "Mũi heo."

Bà béo trên bức tranh tròn trừng mắt nhìn quanh, nơi không hề có ai nhưng lại vang lên giọng nói, rồi mới từ từ xoay tranh, mở lối đi."

Em vào đi, chị phải quay lại."

Kate hạ giọng nói."

Khoan đã!"

Hermione vội giữ chặt tay cô, "Hay là tối nay chị ở lại đây đi ạ?"

Kate lắc đầu: "Đi xuống mất ít thời gian hơn đi lên.

Hơn nữa... phòng ngủ của em đâu chỉ có mình em, nên không tiện."

Nói xong, cô tranh thủ từng giây chạy về phía cầu thang.Thời hạn vẫn còn bảy phút, nếu nhanh thì kịp quay về.Thế nhưng mới chạy được nửa đường, Kate lại đụng ngay bà Norris đang tuần tra.Toàn thân cô căng cứng, vừa định né tránh con mèo tinh quái ấy thì lạ thay, lần này nó chẳng kêu lên.Thậm chí, nó còn chủ động nhường ra một lối đi.A, hóa ra buff vẫn còn hiệu lực!Cái buff vốn vô dụng với chó ba đầu, không ngờ lại phát huy tác dụng với bà Norris.Kate thở ra nhẹ nhõm, vội vã lướt qua, cuối cùng cũng chạy về đến phòng sinh hoạt Slytherin.Vừa ngồi phịch xuống giường, bùa ẩn thân cũng tan biến ngay.Kate rốt cuộc mới thả lỏng được một hơi dài, thân thể mềm nhũn ngã xuống chiếc giường êm ái.Bùa ẩn thân bình thường vốn không hao tổn ma lực đến vậy, nhưng loại cô dùng là phiên bản tăng cường, kéo dài thời gian, lại còn thi triển lên cả hai người.Thế nên, lượng ma lực tiêu hao tăng vọt, cộng thêm việc bị phong ấn một nửa, mới khiến cô khốn đốn đến thế."

Hệ thống, hôm nay ta cảm giác tốc độ hồi phục ma lực chậm đi rõ rệt, là thế nào vậy?"

Khi đã trấn tĩnh, Kate mở giao diện hệ thống hỏi.【Bản hệ thống hiển thị không đơn thuần chỉ là con số, mà là tổng hợp của mọi yếu tố liên quan.】Nghe có vẻ vòng vo, nhưng nói đơn giản thì, giá trị ma lực không chỉ là lượng pháp lực, mà còn bao gồm tốc độ hồi phục.Ví dụ như chỉ số nhanh nhẹn, không chỉ là tốc độ di chuyển, mà còn cả tốc độ rút đũa phép, hay bản năng né tránh linh hoạt khi chiến đấu.【Đinh!

Kích hoạt cốt truyện: Con chó ba đầu!】【Nhiệm vụ chính tuyến 4 mở: Bảo vệ Hòn đá Phù thủy do chó ba đầu canh giữ】【Nhiệm vụ nhánh riêng Hermione Granger – 2 đang mở!】【Nhiệm vụ phụ: Ngăn chặn sự kiện quái vật khổng lồ trong lễ Halloween xảy ra với Hermione】Hệ thống liên tục đưa ra thông báo, nhưng Kate, trong trạng thái cạn kiệt ma lực và kiệt sức, chỉ còn biết thiếp đi ngay trên giường.Sáng hôm sau, Kate bị đánh thức bởi tiếng nhạc hệ thống vang dội trong đầu."

Ư..."

Cô mèo bạc lười nhác lăn một vòng trên giường, càu nhàu: "Hệ thống, hôm nay là chủ nhật mà...

đừng ầm ĩ nữa..."

Cuối tuần hiếm hoi, Hermione hay Cho Chang đều không hẹn gặp, cô vốn định trộm chút an nhàn, ít nhất cũng ngủ thẳng tới mười giờ mới dậy.Vậy mà hệ thống chết tiệt lại bật nhạc kỳ quái ngay trong đầu!Mà còn chỉ có mình cô nghe thấy!

Thật hết nói nổi!Kate ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, vỗ vỗ đầu: "Ta tỉnh rồi, tắt nhạc đi được không?"

Có biết không, một thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ yên, bỗng dưng trong đầu vang lên tiếng "Gia Cát Lượng" gọi hò hét, thì kinh hoàng thế nào chứ!【Nhắc nhở: Ký chủ còn nhiệm vụ chưa xem, xin hãy kiểm tra.】...Ra đây là lý do mà sáng sớm đã gọi dậy?Kate chán nản thở dài, ngáp một cái, mở bảng nhiệm vụ.Vừa thấy nội dung, cơn buồn ngủ liền tan biến sạch.Cái gì vậy!?Bảo cô đi bảo vệ Hòn đá Phù thủy?Thế thì Harry Potter làm gì, đứng ngoài xem à?!"

Không được, không được, chuyện này ta không gánh đâu.

Đã có Đấng Cứu Thế thì để cậu ta lo, kéo ta vào làm gì?"【Nếu ký chủ từ chối nhiệm vụ chính tuyến, hệ thống sẽ cưỡng chế tước bỏ, gây tổn thương tinh thần, xác suất tử vong 98%, xác suất trở nên ngu 2%.】"...Thôi, coi như ta chưa nói gì."

Kate bất lực dụi mặt, nhìn chằm chằm cảnh báo hệ thống mà chỉ biết thở dài.Giờ thì không muốn cũng phải làm.Với cô, Hòn đá Phù thủy chẳng hấp dẫn gì.Phù thủy vốn đã có thể sống một hai trăm năm, so với người thường đã là trường thọ lắm rồi.Cô từ khi xuyên tới đây mới đi được một phần hai mươi cuộc đời, sống lại một lần đã là kỳ tích, chẳng thiết tha gì chuyện cưỡng ép kéo dài tuổi thọ.Còn chuyện biến sắt thành vàng thì càng không hứng thú.

Với một kẻ chẳng nhiều tham vọng như Kate, tiền chỉ cần đủ tiêu là được.Ngân hàng Gringotts vẫn còn cả đống vàng đang chờ cô vung tay, cần gì thêm khả năng của hòn đá nữa."...Xét cho cùng, có lẽ ta cũng khá hợp để đi lấy Hòn đá nhỉ."

Trong nguyên tác, Harry lấy được hòn đá nhờ Mirror of Erised – Tấm gương của Eris, phản chiếu khao khát sâu thẳm nhất trong lòng.Trước nay, Kate chưa bao giờ muốn soi vào nó.Bởi là người trưởng thành, cô biết rõ bản thân mang theo bao nhiêu dục vọng, những điều trần trụi ấy bị một pháp cụ vạch trần, thật chẳng dễ chịu.Nhưng giờ đây, cô buộc phải thử tìm đến tấm gương kia, làm quen trước."

Đúng rồi, còn nhiệm vụ của Hermione là thế nào?"

Chẳng lẽ lại là Ron gây chuyện với cô bé?【Giới hạn cốt truyện, ký chủ tự khám phá.】Kate thở dài.

Thôi được, cùng lắm đến ngày Halloween, cô sẽ dính Hermione suốt cả ngày.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 48: Bạn thân và bạn thân hơn.


Lễ Hội Halloween vào cuối tháng Mười, cách nay chưa đầy một tháng.

Kate quyết định trước tiên phải tìm hiểu tình hình của Tấm Gương Ảo Ảnh.Trong nguyên tác, Harry đã tìm thấy tấm gương ấy trong một phòng học bỏ hoang.

Nhưng suốt một tháng nay, mỗi tối Kate cùng Hermione vẫn tản bộ trong lâu đài sau bữa cơm, lại chẳng hề thấy căn phòng bỏ hoang nào có tấm gương đó.Theo Kate biết, Dumbledore sẽ chuyển gương đến phòng bỏ hoang trước lễ Giáng Sinh, chờ Harry tới xem.

Đó cũng là một phép thử của ông, để nhìn thấy điều cậu bé thực sự khao khát trong lòng.

Sau đó, chẳng bao lâu gương sẽ được chuyển xuống căn hầm nơi con chó ba đầu canh giữ, trở thành lớp phòng vệ cuối cùng của Hòn Đá Phù Thủy.Vậy có nên đợi đến Giáng Sinh rồi mới đến xem?

Khi ấy, tấm gương sẽ hoàn toàn nằm trong tầm giám sát của cụ Dumbledore.

Sợ rằng bất cứ ai đến gần cũng sẽ bị cụ phát hiện ngay lập tức.

Dù thật lòng kính trọng vị hiệu trưởng già, Kate cũng không muốn khi bản thân bị phơi bày những khao khát sâu kín nhất lại có người lặng lẽ dõi theo trong bóng tối.Kiếp trước, cô từng đầy rẫy tạp niệm: mong được giàu sang trong một đêm, không làm mà hưởng, hay có thể sống lâu hơn đôi chút.

Nhưng đời này, khi đã xuyên qua, phần lớn những khát vọng ấy đã thành hiện thực.

Vậy nên dù có biết mình vẫn còn những ý nghĩ mơ hồ, Kate cũng chẳng chắc tấm gương sẽ phản chiếu ra điều gì ở sâu thẳm trong lòng.Trong tình cảnh chẳng thể nắm chắc mà còn bị người khác giám sát, hẳn là việc rất nguy hiểm.

Vì thế... chỉ còn cách phải tìm tấm gương trước khi nó được đưa đến phòng bỏ hoang.Kate nhớ rõ, trước đây tấm gương vốn được cất giữ trong Phòng Yêu Cầu.

Nơi ấy quả thực thần kỳ: mỗi lần xuất hiện, đều bày biện vừa khéo theo nhu cầu của người tìm.

Chỉ cần cô lo liệu che giấu chu toàn và thuận lợi vào được Phòng Yêu Cầu, là có thể sớm nhìn thấy thứ khao khát sâu thẳm nhất trong lòng mình.

Đến khi gặp cụ Dumbledore, cô cũng sẽ có thể ứng phó tự nhiên.Nghĩ xong kế hoạch, Kate rời giường, tắm rửa cho tỉnh táo rồi mới xuống Đại Sảnh ăn sáng.

Sau trận đấu tay đôi, bọn rắn nhỏ nhà Slytherin cũng chẳng còn quá gay gắt với cô, nhiều lắm là lạnh nhạt coi như không thấy.

Ngoại trừ Malfoy vẫn ngày ngày tranh cãi với cô như lệ thường, Kate cũng được yên ổn phần nào.Bị cô lập ư, bị lạnh nhạt ư, có đáng buồn không?

Hừ, cô vốn từng sống ẩn dật mười năm trời trong nhà, còn sợ nỗi cô độc đến mức này sao?

Huống hồ, nhà Slytherin làm lơ cô cũng chẳng có nghĩa là người của các nhà khác không thể bắt chuyện.Ví như... mới ăn sáng được nửa chừng, Kate đã bị hai thành viên "Bộ đôi Đấng Cứu Thế" kéo xồng xộc ra khỏi đại sảnh.

Nếu không phải Hermione cũng đi cùng, cô chắc chắn đã rút đũa phép ra chọc cho hai chú sư tử con này la oai oái rồi.Bốn người đi trên hành lang.

Kate nhìn hai đứa nhỏ với vẻ chán chường, vô thức nghiêng mình lại gần Hermione."

Các cậu tìm mình, rốt cuộc là chuyện gì nói đi."

Harry chẳng để tâm đến thái độ ấy, nghiêm túc hỏi:"Kate, hôm qua cậu và Hermione trên hành lang tầng bốn có gặp một con chó ba đầu phải không?"

Đúng như Kate đoán, Hermione đã đem chuyện kể lại cho họ.

Cô cố làm ra vẻ khó xử, chau mày, lưỡng lự mới đáp:"Cậu hỏi chuyện đó để làm gì?"

"Bọn mình không có ác ý, cậu cũng đừng cảnh giác thế."

Ron thấp giọng nói chen vào."

Đúng vậy, bọn mình chỉ tò mò thôi!"

Harry vội bổ sung."

Hermione nói lúc đó thấy dưới chân con chó có một cái cửa sập, nên muốn nhờ cậu xác nhận."

Rõ ràng, điều cậu ta muốn xác nhận không chỉ có thế.Kate nhíu mày, im lặng không trả lời.Harry có hơi lúng túng, lén kéo tay áo Hermione, đôi mắt xanh biếc mang theo ánh cầu khẩn.

Hermione bất đắc dĩ, chỉ đành khẽ khuyên:"Kate, bọn họ không chắc những gì mình thấy lúc ấy có đúng không, nên mới muốn nhờ chị chứng thực."

Đến Hermione đã lên tiếng, Kate cũng chẳng tiện làm căng."

Được thôi.

Nhưng mình muốn xác nhận, điều cậu thật sự quan tâm... là thứ mà con chó ba đầu đang canh giữ, đúng không?"

Harry khựng lại.

Cậu dám chắc hôm hè cùng Hagrid đến Gringotts lấy đồ ở hầm số 713 chỉ có mình cậu đi theo.

Dù bản thân không biết thứ ấy là gì, nhưng nghe Kate đoán trúng ý nghĩ của mình nhanh đến vậy, cậu cũng thật sự bất ngờ."

Đúng." – Harry thẳng thắn thừa nhận, rồi kể nguyên vẹn chuyện Hagrid chuyển món đồ bí mật từ Gringotts.

Sau đó, cậu không giấu được nỗi nghi hoặc: rốt cuộc đó là vật gì, mà đến cả Gringotts cũng bị đột nhập, rồi phải để chó ba đầu trông coi."

Hoặc là vô cùng quý giá, hoặc là cực kỳ nguy hiểm." – Ron phỏng đoán.Harry gật đầu: "Hoặc là cả hai."

Chỉ tiếc, ngoài việc xác định nó chỉ dài chừng hai inch, họ hoàn toàn không còn chút manh mối nào.Nghe xong, Kate khẽ gật gù, rồi quay sang Hermione:"Em cũng hứng thú với thứ ở bên dưới hả?"

Hermione khẽ cau mày:"So với việc đó, em càng muốn luyện thành thạo những bùa chú chị dạy hơn."

Đêm qua suýt nữa họ đã gặp nguy hiểm, cũng chỉ vì bùa biến hình của Hermione chưa đủ tốt, buộc Kate phải hộ tống.

Suy cho cùng, vẫn là do cô còn quá yếu."

Ừm."

Kate nhướng mày, ra vẻ nghiêm trang khoác vai cô bé "Chị cũng thấy, so với tò mò chuyện ấy, chi bằng dành thời gian trau dồi bản thân thì hơn."

Nói rồi, cô hướng về phía Harry nở một nụ cười áy náy:"Xin lỗi, Potter.

Mình và Hermione phải lên thư viện.

Nếu hai cậu cũng muốn học cùng thì có thể đi với bọn mình."

Hai chàng trai vốn học lực trung bình khá ấy, hiển nhiên chẳng muốn phí cả Chủ Nhật trong thư viện.

Họ vội vàng từ chối.

Sau khi hai cô gái rời đi, Ron mới nhịn không nổi bật ra lời phàn nàn:"Tại sao bọn họ không được phân vào Ravenclaw nhỉ?"

"Biết đâu, có khi cái Mũ Phân Loại nhầm lẫn."

Harry nhún vai.Lúc này, không tìm ra thêm manh mối nào khác, ngoài việc học thì còn có thể làm gì?"

À, tớ phải đi tập Quidditch."

Harry chợt nhớ ra "Còn cậu thì sao, Ron?"

Ron nhăn mặt, đầy khó hiểu nhìn cậu:"Cậu phản bội tình bạn của chúng ta đấy à."

"Đương nhiên, cậu cũng có thể theo họ lên thư viện làm bài tập."

Harry cười trêu, rồi quay người đi.Sau lưng, cậu nghe tiếng Ron nổi nóng, tiếp đó đã thấy cậu bạn hớt hải chạy theo bên cạnh."

Đi đâu cũng được—" Ron nói, "Miễn đừng bắt mình học cùng họ.

Cậu biết mà, Kate vốn chẳng ưa mình."

Harry bật cười, thân mật khoác vai bạn:"Vậy thì ra sân Quidditch thôi!"
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 49: Tấm gương ảo ảnh.


Thời gian lặng lẽ trôi đến giữa tháng Mười, chỉ còn nửa tháng nữa là tới lễ Halloween.Kate và Hermione nhân lúc đi dạo sau bữa ăn, đã gần như dạo hết cả toà lâu đài – trừ hành lang tầng bốn.Cả hai cùng nhất trí rằng, đã là nơi cụ Dumbledore cấm, thì tốt nhất không nên bén mảng.Hermione vốn là người tuân thủ luật lệ từ trong cốt tủy, còn Kate đơn giản là chẳng muốn tự rước phiền phức.Lúc này Harry vẫn chưa tìm ra cái tên Nicolas Flamel, Kate dù có lòng muốn hé lộ cũng không biết mở miệng từ đâu.Cho nên, cô chỉ có thể đi theo nhịp riêng của mình – trước tiên là đến Phòng yêu cầu để tìm ra Tấm gương Ảo Ảnh."

Giáo sư Sprout nhờ chị buổi chiều giúp hái ít thảo dược, cho nên sau khi đưa em về phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, chị phải đi ngay."

Kate đã chuẩn bị sẵn cái cớ.

Môn Thảo dược học của cô chẳng kém ai, thậm chí không thua Neville Longbottom.

Vì vậy giáo sư Sprout thỉnh thoảng lại gọi Kate hoặc Neville tới nhà kính phụ giúp.Hôm nay đến lượt cô, nhưng giờ hẹn là hai giờ chiều – vẫn còn một tiếng đồng hồ.Hermione chẳng nghi ngờ gì, cùng cô đi đến cửa phòng sinh hoạt chung Gryffindor.Hai tháng nay, chuyện một học sinh Slytherin ngày ngày thân thiết với Hermione đã chẳng còn xa lạ với nhà Gryffindor nữa.Huống hồ vụ Malfoy ở lớp bay lần trước cũng chỉ là trò đơn phương hạ nhục Kate, ai nấy đều thấy rõ.Lại thêm tính tình Kate vốn hiền hòa, cư xử dễ mến, thành ra các học sinh Gryffindor cũng chẳng có ý kiến, ngược lại còn cảm thấy thú vị khi thấy Hermione và cô ở cạnh nhau."

Vậy em vào nhé."

Đứng trước cửa phòng sinh hoạt chung, Hermione bỗng dưng thấy có chút bối rối.

Giống như những đôi trong phim học đường, cô gái được tình lữ tiễn về tận cửa ký túc, trước bao ánh mắt của người qua lại mà khẽ nói lời từ biệt.Nhưng Kate lúc này tâm trí đã bay đến Phòng yêu cầu, chỉ cười gật đầu:"Ừm, chị phải đi rồi."

"Vâng..."

Hermione khẽ mím môi, rồi xoay người đọc mật khẩu, bước vào trong.Kate thở phào, gật đầu chào bức tranh Bà béo, sau đó vội vàng rời đi.Cô bước tới hành lang tầng tám, dừng trước tấm thảm khổng lồ vẽ cảnh Barnabas Khờ khạo đang cố dạy lũ khổng lồ múa ba lê.Đối diện chính là bức tường trống quen thuộc.Muốn vào được Phòng yêu cầu, phải đi qua nơi ấy ba lần, đồng thời tập trung nghĩ đến điều mình cần.Kate thong thả đi qua, trong đầu không ngừng nhắc: "Một căn phòng có Tấm gương Ảo Ảnh."

Đến lần thứ ba, trên bức tường đã xuất hiện một cánh cửa.Kate nắm chặt tay nắm đồng, hít sâu, rồi đẩy cửa bước vào.Bên trong là một căn phòng trống trải.

Ở giữa sừng sững một tấm gương khổng lồ, cao đến tận trần, khung mạ vàng rực rỡ, đặt trên hai chân đỡ uốn cong thành hình vuốt sư tử.Đây chính là Tấm gương Ảo Ảnh ư...?Kate cẩn thận giơ đũa phép, liên tiếp thi triển mấy bùa dò xét, chắc chắn rằng xung quanh không có bất kỳ lời nguyền hay bùa theo dõi nào, rồi mới từ từ tiến vào.Từng bước một đến gần, mặt gương vẫn chỉ phản chiếu dáng hình bình thường.

Cho đến khi cô đứng ngay trước nó –Trong gương hiện ra khuôn mặt Kate, hơi nhợt nhạt.Sau lưng cô, lão quản gia và trang viên Shafiq vẫn yên vị nơi đó, như chờ đợi.

Bên cạnh, Hermione đang mỉm cười khoác tay cô.Còn chính cô thì – cầm chặt đũa phép, gương mặt bình thản, phía trước lại có một nhóm người đang quỳ rạp.Trong đó không phải toàn người lạ – mái tóc vàng nhạt kia quá đỗi quen thuộc, nổi bật trong đám đông.Ý nghĩa là gì?

Các gia tộc thuần huyết đều phải thần phục dưới chân cô?Kate bất giác lùi lại nửa bước.

Hai tháng trong Slytherin, cô chịu không ít lạnh nhạt, song vẫn luôn dửng dưng, chẳng mấy để tâm.Trong mắt cô, những đứa trẻ ấy chỉ là nạn nhân của sự giáo dưỡng khắc nghiệt từ gia tộc, khiến bầu không khí nhà rắn thành ra đen đặc như vậy.Chẳng lẽ bởi sự thương hại dành cho họ, cùng chút bất bình đối với các gia tộc kia, đã gieo vào lòng mình hạt mầm ấy?Nhưng... thống trị giới thuần huyết?

Cô chưa từng nghĩ đến!

Cô đâu có muốn trở thành một kẻ như Voldemort!Kate không phục, tiến thêm vài bước.

Hình ảnh lại hiện ra – lần này, sau lưng cô còn có cả Dumbledore.Cô giật mình ngoảnh lại, nhưng phía sau chẳng có ai.Đây đúng là khát vọng sâu kín trong lòng cô.Có gia tộc Shafiq, có lão quản gia, có Hermione, thậm chí cả Dumbledore cũng ở bên cạnh.Mồ hôi mỏng rịn trên trán, Kate thất thần nhìn hình ảnh trong gương.Hóa ra chiếc Mũ Phân Loại không hề sai.Cô thật sự có dã tâm – một thứ tham vọng đến chính cô cũng không nhận ra.Bao năm qua, cô cứ ngỡ mình chẳng cầu mong gì.

Nhưng thân phận của cô vốn đã định sẵn: sớm muộn cũng sẽ đối nghịch với những gia tộc từng quỳ phục Voldemort.Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết Voldemort – vì biết sức mình hiện tại hoàn toàn bất khả thi.Nhưng khi trở về trang viên Shafiq, nhìn gia tộc huy hoàng một thuở chỉ còn là cái bóng suy tàn, trong lòng cô sao có thể cam tâm?Cô là hậu duệ cuối cùng của Shafiq.

Một mình gánh cả tông tộc trên vai.Muốn phục hưng gia tộc, ngoài việc phải tiêu diệt Voldemort, còn cần...Đòi lại công bằng với những kẻ từng hãm hại gia tộc Shafiq.Kate vô thức siết chặt nắm tay, ánh mắt dán chặt vào những kẻ đang quỳ rạp trong gương.Người nào người nấy, trong thời chiến đều từng là kẻ thù của gia tộc cô.Một lúc lâu sau, khóe môi cô mới cong lên, bật thành tiếng cười khẽ.Thì ra hơn một tháng nay, câu hỏi cô vẫn trăn trở – tại sao hôm ấy lại chọn Slytherin?Cô không phải người yếu đuối, nhưng bị xa lánh mỗi ngày, ai mà chẳng chạnh lòng.So với Slytherin, dù không được vào Ravenclaw hay Gryffindor, thì Hufflepuff chí ít cũng là chốn an toàn.Ấy vậy mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Mũ Phân Loại trao cho cô sự lựa chọn, bản năng của cô vẫn nghiêng về Slytherin.Vì sao?Mãi đến hôm nay, khi thấy rõ ảo ảnh trong gương, Kate mới hiểu – đó chính là tiếng gọi thầm kín của tiềm thức.Cô khẽ thì thầm:"Slytherin, ở một góc độ nào đó... quả thật là một nơi rất thích hợp."

---------------
Ed: 10 chương tặng mn lễ 2/9 vui vẻ nhé hẹ hẹ hẹ😝
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 50: Thảm , Malfoy, thảm


Trước nay, mỗi khi tâm tình không được tốt, Kate vẫn quen một mình đóng cửa ở trong phòng, lặng lẽ tự gặm nhấm cảm xúc.Lúc vừa mới xuyên đến thế giới này, đêm nào cô cũng ngồi nơi bậu cửa sổ, ngước mắt nhìn sao, đến cả lão quản gia cũng chẳng được phép lại gần.Giờ dẫu chẳng còn trông được sao trời, nhưng chí ít vẫn có thể ngắm mấy đàn cá trong lòng hồ đen.Sau khi giúp giáo sư Sprout hoàn tất công việc ở nhà kính, Kate liền một mình trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, tính từ buổi chiều ngủ liền một giấc đến tận sáng hôm sau.Nhiều khi, chỉ cần một giấc ngủ, tâm trạng cũng sẽ nhẹ nhõm đi phần nào.Song đời vốn chẳng bao giờ yên ổn được quá lâu — luôn có vài kẻ không biết điều chọn đúng lúc này mà trêu chọc cô."

Ô, kia không phải là Shafiq à?

Sao không thấy dính lấy cô bạn gái nhỏ nhà Gryffindor nữa vậy?"

Malfoy cùng hai tên tùy tùng xuất hiện ngay cửa, giọng điệu kéo dài đầy châm chọc, cằm hếch cao ngạo, đôi mắt khinh khỉnh nhìn thẳng vào Kate.Kate khẽ nhíu mày: "Bạn gái nhỏ gì chứ?

Đừng có mà nói bậy."

"Trong cả nhà Slytherin này, ai mà chẳng biết cô đang qua lại với con sư tử ngốc nghếch kia — cái đứa xuất thân Muggle ấy, Granger đó!"

Malfoy nở nụ cười mỉa mai.Tuổi này vốn chưa hiểu thế nào là thích, nhưng lại biết dùng thứ gọi là "thích" ấy để làm vũ khí tổn thương người khác.

Malfoy cho rằng một câu nói vậy có thể khiến Kate xấu hổ.Chỉ tiếc, ngay giây sau, nụ cười đã đông cứng trên mặt hắn cùng hai tên bạn đi theo.Kate lặng lẽ rút đũa phép, không một lời dư thừa.

Chỉ một bùa, ba kẻ trước mặt đã bị cô hất bổng, treo lơ lửng như diều gặp gió.Trong tiếng thét chói tai, chúng bị bùa Levitation kéo dựng lên tận trần nhà, rồi lại bị thả rơi ào xuống.

Như thể đang ngồi trên tàu lượn, Malfoy cùng đồng bọn bị quăng ném lên xuống nhiều phen, đến khi Kate thấy đủ mới để mặc bọn hắn treo lủng lẳng trên vách đá lạnh băng."

Tao cảnh cáo mày, Malfoy," giọng Kate âm u chưa từng có, "Bịa đặt lung tung, mày sẽ phải trả giá."

Cô và Hermione, một đứa mười hai, một đứa mười một — ở nhà thường dân còn chỉ là những đứa trẻ đang khóc quấy trong lòng cha mẹ.

Thế mà trong miệng Malfoy lại thành "tình nhân nhỏ"?Đúng là chưa lớn đã học thói thô lỗ, cái gì cũng dám nói."

Cô...cô thả ta xuống!"

Trong cơn sợ hãi như khi tập bay lần đầu, Malfoy run giọng kêu lên: "Nếu không ta sẽ mách với giáo sư Snape!"

Kate khẽ hừ lạnh, bóng dáng dịu dàng thường ngày đã chẳng còn.Cô cố ý tiến sát, cúi gần tai hắn, thì thầm: "Cứ việc mách.

Nếu như mày không ngại thì tao sẽ bẻ gãy chân mày."

Nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi: "Tao có cả trăm cách biến mày thành tàn phế — đánh úp, bỏ độc dược, thuê người ám toán.

Mày chẳng bao giờ phòng nổi, cũng không bao giờ tìm ra chứng cứ."

"Cùng lắm cha mày khiến tao bị đuổi học.

Nhưng không học ở Hogwarts, tao có thể sang Durmstrang, hay Beauxbatons."

"Còn mày... sẽ mãi mãi chỉ là một kẻ tàn phế."

So với cái chết, sự sỉ nhục ấy càng khiến một thiếu gia kiêu căng khó lòng chịu nổi.Cô cười lạnh, ánh mắt lấp lánh tia sáng tàn nhẫn hiếm thấy: "Ngài Malfoy cao quý, mày đã chuẩn bị sống một cuộc đời què quặt chưa?"

Đây là lần đầu tiên Kate thốt ra những lời độc ác để uy hiếp một đứa trẻ.

Và có lẽ, cũng sẽ là lần cuối cùng.Nhưng nhìn Malfoy khóc lóc thảm thiết, cô lại cảm thấy một tia khoái trá kỳ lạ.Bao ngày sống ở Slytherin, đây là lần đầu cô thực sự trút bỏ cảm xúc.

Thật chẳng ngờ, nguyên nhân lại chỉ vì Malfoy tung tin bịa đặt về mình và Hermione.【Ký chủ thu thập được 1 điểm giá trị sợ hãi, đã chuyển hóa thành giá trị cảm xúc】Âm thanh hệ thống vang lên, Kate mới giật mình.

Từ góc hành lang gần đó, bỗng truyền đến tiếng người nói chuyện.Có người đến rồi.Cô vung đũa phép, thả bọn Malfoy rơi xuống.

Ánh nhìn khiếp đảm trong mắt Malfoy lúc ngồi bệt xuống nền đá khiến niềm khoái trá trong lòng cô hóa thành tảng đá nặng trĩu, đè đến nghẹt thở.Kate nghiến răng, vội vàng niệm bùa Obliviate (Bùa Xóa Ký Ức) lên cả ba, rồi nhanh chóng rảo bước trở vào phòng sinh hoạt chung.Ngay lúc ấy, Blaise cùng vài người khác đi tới, thấy bộ ba Malfoy ngồi rũ rượi dưới đất thì vội vàng chạy lại đỡ."

Draco!

Các cậu sao thế?"

Blaise lo lắng cất tiếng.Âm thanh ấy kéo Malfoy từ cơn ngơ ngác trở lại.

Hắn đứng lên dưới sự dìu đỡ, mới phát hiện đôi chân mình đang run rẩy."

Ta... ta vừa rồi bị gì vậy?"

Hắn nhìn hai tên bạn đồng hành, hoang mang hỏi.Crabbe và Goyle đồng loạt lắc đầu.Blaise thở dài: "Chắc ánh sáng trong hầm tối quá, các cậu vấp ngã thôi.

Mau về phòng thay quần áo đi."

Dù sao, họ vẫn chưa học đến bùa Scourgify (Bùa Tẩy Rửa)."

Ừ...

được."

Malfoy xoa đầu, cố gắng nhớ lại, trong trí nhớ chỉ còn cảnh mình vừa bước ra thì dẫm trượt vạt áo rồi ngã nhào.Thầm nguyền rủa xui xẻo, hắn theo Blaise trở lại phòng.Mà khi ấy, Kate đã ngồi yên trên ghế trong phòng sinh hoạt, giả vờ thản nhiên đọc số báo mới của The Daily Prophet.Nếu ai chịu để ý kĩ, thì sẽ thấy đôi tay cô vẫn run run sau tờ giấy.Malfoy khập khiễng đi vào, bắt gặp cô, thoáng ngạc nhiên, vốn định buông lời mỉa mai theo thói quen.Nhưng còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt lạnh lùng của Kate đã rời trang báo mà quét tới.Không hiểu sao, cả người Malfoy liền rùng mình.

Lời châm chọc nghẹn lại nơi cuống họng.Kate khẽ gấp báo, đặt xuống bàn, đứng dậy bình thản bước qua, không nhìn hắn thêm lần nào, chỉ lẳng lặng đi vào ký túc xá nữ sinh.Malfoy ngẩn người, đến khi Blaise gọi mới bừng tỉnh.

Hắn quay lại nhìn bóng lưng cô, trên mặt thoáng hiện vẻ khó hiểu.Hắn... lại sợ con nhỏ ấy?Không thể nào!Nhất định là ảo giác!Tự nhủ trong lòng, Malfoy cố ưỡn ngực, gạt tay Blaise, lảo đảo bước về ký túc xá nam, đã nghĩ sẵn lần sau phải dùng lời lẽ nào để chọc giận Kate.Nhất định phải khiến Shafiq nhảy dựng lên mới hả dạ!Trong khi ấy, Kate đóng chặt cửa phòng, lắng nghe tiếng động ngoài kia dần yên lặng.

Chân mày cô vẫn chau chặt, chẳng thể giãn ra.Cô vừa rồi, thế mà đã buột miệng dọa nạt một đứa bé mười một tuổi bằng những câu tàn độc như thế.Tự nhận mình là người trưởng thành, bình tĩnh hơn trẻ con, nhưng lại đánh mất chừng mực.Là vì chợt nhận ra tham vọng nơi đáy lòng?

Hay vì Malfoy xúc phạm Hermione mà bộc phát?Một tiếng thở dài bật ra, cô mệt mỏi ngồi thụp xuống.Ngẩng đầu, trần nhà không một vì sao, ngoài kia chỉ là màn đêm dày đặc, thỉnh thoảng mới loáng thoáng vài bóng cá nhỏ lướt qua.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 51: Vận mệnh phòng rửa tay.


Trong tiết Biến hình ngày hôm sau, Hermione vừa nhìn đã nhận ra sự khác thường của Kate.Quầng thâm dưới mắt đã rõ, mà trong giờ học cô cứ liên tục lơ đãng, nếu không nhờ Hermione khẽ nhắc nhở, chắc đã bị Giáo sư McGonagall phát hiện và trừ điểm.Mãi mới chịu đựng được đến khi tan tiết, Hermione liền tranh thủ lúc ra chơi kéo Kate lại ngoài hành lang."

Kate, chị vừa nãy cứ ngẩn ngơ mãi, có phải lại bị bệnh rồi không?

Có cần đi bệnh xá không chị?"

Hermione đã hạ quyết tâm, nếu Kate thực sự ốm thì dù có phải xin nghỉ tiết sau cũng sẽ đi cùng.Nhưng ánh mắt mơ hồ của Kate chỉ dừng lại trên Hermione một thoáng, rồi hữu ý tránh đi:"Chị không sao, chỉ là tối qua không ngủ ngon thôi."

Hermione vẫn không yên tâm:"Vậy có cần em đưa chị đi bệnh xá..."

"Không cần đâu."

Kate gượng cười, "Về nghỉ một giấc là được, em mau vào lớp đi."

Ngoài gương mặt hơi nhợt nhạt, thần sắc Kate vẫn giữ nét dịu dàng như mọi khi, khiến Hermione không tìm ra chỗ nào khác lạ, đành gật đầu."

Vậy chị nhanh về nghỉ nhé, trưa gặp lại."

Tiếng chuông vào lớp đã gần vang lên, Hermione không còn cách nào khác, vội dặn thêm một câu rồi chạy vội vào lớp.Kate đứng lặng tại chỗ, mệt mỏi xoa mi tâm.Trước kia chỉ cần ngủ một đêm là khỏe, nhưng tối qua cả đầu cô toàn hiện ra cảnh tượng trong gương Erised, trở mình suốt một đêm mà chẳng chợp mắt.Ai nói đó là thứ mình khao khát nhất?Nếu thật thế, sao cô lại vì nó mà thao thức trọn đêm, chẳng ngủ nổi?Nếu đêm nay vẫn không ngủ được, e rằng phải dùng đến chút dược liệu ép buộc giấc ngủ thôi.Kate ngáp một cái, loạng choạng bước về phòng sinh hoạt chung.

Nhưng chân bỗng khựng lại, cả người mất trọng tâm ngã chúi về phía trước.Một cơn kích động làm đầu óc mơ màng lập tức bừng tỉnh.Chỉ chưa kịp phản ứng, trước mắt ngưới nào đó đã vươn ra đôi tay, vững vàng đỡ lấy cô....Hả?Kate run rẩy ngẩng đầu, khi ánh sáng lóe lên sau mấy giây tối đen, cô mới thấy rõ gương mặt người kia."

Là Cho Chang à..."

Cô lẩm bẩm, cố gắng đứng vững, tầm mắt cũng dần rõ ràng hơn.Cho Chang ôm sách trong tay, đi cùng cô bạn thân Marietta, vốn định đến tiết Biến hình.Không ngờ vừa đến cửa lớp đã thấy Kate uể oải, suýt ngã ngay xuống đất."

Vậu thức đêm hả Kate?"

Với cảnh tượng này, cô gái nhà Ravenclaw – vốn cũng thường xuyên thức trắng vì làm bài – quá đỗi đồng cảm.Kate lại ngáp một cái, gắng mở mắt:
"Ừm... hôm qua mình ngủ muộn quá."

Thân thể tuổi nhỏ vốn không chịu được thiếu ngủ, mới một đêm mà đã mệt đến vậy.Cho cùng bạn nhìn nhau, liền một người đỡ một cánh tay Kate, kéo đi về phía hầm Slytherin."

Ơ?"

Kate đột ngột bị hai người kẹp lấy, hoảng hốt ngẩng đầu:"Các cậu không đi học à!"

"Nếu chỉ vì vào lớp mà bỏ mặc một đàn em mệt đến mức đi cũng suýt ngã, thì lương tâm chúng mình mới không yên."

Marietta gật đầu lia lịa.Ra là lúc này, cô lại biến thành "đàn em" rồi sao!Khó khăn lắm mới về đến hầm, Kate vội vàng gỡ tay họ ra:"Đến đây là được rồi, hai cậu mau đi học đi!"

Cho Chang khẽ nhìn cô một cái, rồi đưa tay chỉnh lại áo choàng phù thủy hơi xộc xệch:"Chăm sóc tốt cho bản thân thì mới không khiến người khác lo lắng."

Nói rồi, cô cùng bạn xoay người rời đi.Đợi cho đến khi bóng dáng hai "tiểu đại bàng" khuất hẳn, Kate mới thở phào, mệt mỏi dựa vào vách đá, khẽ nhắm mắt, bật cười tự giễu.Thật buồn cười, chỉ vì một hình ảnh trong gương mà lo lắng đến mất ngủ, khiến Hermione và Cho đều phải bận lòng.Harry khao khát nhất là đoàn tụ với cha mẹ – nhưng đó đã không thể.Ron mong muốn nhất là vô địch Quidditch, lại làm Chủ tịch Hội học sinh – nghe thì viển vông, thực ra khó lắm.Suy cho cùng, tất cả chỉ là khát vọng, không phải điều bắt buộc phải thành, càng chẳng chắc chắn sẽ xảy ra.Kiếp trước cô còn từng mong một đêm thành triệu phú, kết quả đừng nói triệu phú, ngay đến ba mươi tuổi cũng chưa tới đã chết yểu.Đã vậy, hà tất phải để những mộng tưởng hão huyền kia khiến người bên cạnh lo lắng?Có dã tâm thì đã sao, cứ bước theo con đường mình lựa chọn, những điều kia chỉ là ảo ảnh mà thôi.Kate hít sâu một hơi, mở mắt, cất bước đi về phòng sinh hoạt Slytherin.Hôm nay nhất định phải ngủ cho đủ, buổi chiều không thể tiếp tục thất thần nữa....Đến bữa trưa, Hermione ngồi ở bàn Gryffindor trông ngóng mãi, cũng chẳng thấy Kate vào Đại sảnh."

Cô ấy suýt ngủ gật ngay trong lớp à?"

Ron kinh ngạc hỏi, "Cậu chắc cô ta không phải là lén học bài đến nửa đêm nên mới như vậy chứ?"

Harry vừa bẻ cánh gà vừa nhíu mày:"Ron, sao cậu cứ mang thành kiến với cô ấy thế?"

"Là cô ấy không ưa mình trước đấy thôi."

Ron nhún vai.Hơn nữa, cậu cũng chẳng có ác ý gì.Ít ra trong cả nhà Slytherin, Kate cũng tính là một người dễ chịu.Hermione nghe hai người cãi vặt, đã thấy sốt ruột, liền đứng dậy:"Mình phải đi xem chị ấy!"

Lời vừa dứt, đã bị hai cậu bạn kéo lại."

Cậu điên rồi à?"

Ron trố mắt, "Đó là phòng sinh hoạt Slytherin đó!

Cho dù cậu có vào được đi chăng nữa, cũng không sợ bị bọn rắn độc nuốt sống hả?"

Harry không đến mức gay gắt như Ron, nhưng cũng khuyên:"Đúng đấy, họ sẽ không cho cậu vào đâu.

Có khi Shafiq chỉ ngủ bù quá giờ mà thôi."

"Hoặc là cô ta giấu đồ ăn trong ký túc xá rồi, chẳng cần đến Đại sảnh nữa!"

Nghe hai người đoán già đoán non, Hermione dù lo lắng vẫn buộc mình phải giữ bình tĩnh.Quả thật, Gryffindor không thể vào phòng Slytherin – đó là sự thật không thể thay đổi.Nếu như cô thành thạo bùa ẩn thân, thì đã có thể trộm đi theo sau học sinh Slytherin để lén vào gặp Kate rồi.Đưa mắt nhìn bàn ăn đầy ắp mỹ vị, Hermione lòng mang nặng trĩu, chỉ gượng gạo ăn qua loa, rồi đứng dậy bước thẳng khỏi Đại sảnh.Ký túc xá, phòng sinh hoạt chung, thậm chí cả hành lang lẫn lớp học, đâu đâu cũng đông người, chẳng thích hợp để tập phép ẩn thân.Cứ vừa đi vừa nghĩ, bất giác cô ngang qua một phòng rửa tay nữ, bỗng sững bước.Nếu cô nhớ không nhầm, nơi này cách khá xa Đại sảnh và các lớp học, vốn rất ít ai lui tới.Nếu cô tập ở đây, chắc hẳn sẽ không ai làm phiền...Nghĩ đến thế, Hermione ngó quanh một vòng, rồi vội vàng bước vào phòng rửa tay.
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 52: Mất một chú mèo con.


Nghỉ ngơi cả buổi sáng, Kate nhanh chóng lấy lại tinh thần, chẳng còn nghĩ đến Tấm gương Ảo ảnh nữa.Việc học vẫn phải học, luyện bùa chú vẫn phải luyện, thậm chí còn gắng sức hơn trước.Chỉ là không biết vì sao, thời gian Hermione cùng cô đến thư viện dần ít đi.Mỗi lần mới đọc được một nửa, cô bé đã kiếm cớ rời đi.Có lẽ ở Gryffindor, Hermione đã có thêm bạn mới.Kate cũng chẳng nghĩ nhiều.

Con gái nhỏ tuổi, càng nên kết bạn nhiều hơn.

Đó vốn dĩ là suy nghĩ nhất quán của cô, vậy nên cứ để Hermione tùy ý.Những ngày yên bình của năm thứ nhất trôi qua thật thong dong, thoáng chốc đã tới lễ hội Halloween.Dưới sự thúc giục của hệ thống, mấy hôm nay Kate bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ cá nhân của Hermione.Vốn dĩ, cô định sẽ đi cùng Hermione từ lớp học cho đến khi trở về phòng sinh hoạt chung mỗi ngày.Nhưng nghĩ tới những lời đồn ác ý mà Malfoy tung ra, Kate đã do dự thật lâu, cuối cùng chỉ đành thôi.Từ kiếp trước, Kate đã biết mình thích con gái, bởi thế cô nhạy cảm với những tin đồn ấy hơn người khác nhiều.Cô thực sự không hiểu lũ trẻ con cùng tuổi sao lại rảnh đến thế, ngay cả loại lời đồn này cũng bịa ra được.Cứ cho là không để tâm đến tuổi tác của nhân vật bị đồn, chẳng lẽ cũng chẳng nghĩ đến giới tính sao?Hai cô bé chơi thân, ngày nào cũng đi cùng nhau, thì tức là đang yêu đương ư?

Nghe thế nào cũng thấy vô lý.Chẳng lẽ Slytherin toàn một lũ "fan bách hợp" hả?Vì nghĩ cho Hermione, một khi lời đồn đã lan ra, chi bằng tránh để nó càng thêm ồn ào.Trong nguyên tác, Hermione bị Ron châm chọc, buồn bã chạy vào nhà vệ sinh nữ, rồi vô tình gặp phải con quái khổng lồ mà Quirrell cố tình thả ra.Mà quái khổng lồ kia xuất hiện ở Hogwarts vốn là do Dumbledore dùng nó làm một cửa ải để bảo vệ Hòn đá Phù thủy.Chỉ vì Quirrell muốn gây hỗn loạn nên mới lén thả nó ra khỏi chỗ canh giữ.Bây giờ muốn Hermione tránh khỏi nguy hiểm, chỉ có hai cách—Hoặc luôn kề cận cô bé, ngăn cản việc Hermione vì buồn mà chạy vào nhà vệ sinh.Hoặc là khiến con quái khổng lồ kia "offline" từ sớm, ngăn nó khỏi đụng chạm đến Hermione.Phương án thứ nhất giờ khó mà dùng, vì lời đồn.

Có thể cân nhắc phương án hai.Mà cách thứ hai cũng có hai ngả:Một là sớm tìm diệt quái khổng lồ, nhưng rất dễ đụng phải Quirrell đang bị Voldemort nhập thể.Hai là chờ Quirrell thả nó ra, rồi chặn lại trước khi nó phá tới nơi đông học sinh.Ừm... với Voldemort bây giờ, Kate mà đối đầu thì chỉ có tìm chết.Chi bằng để vị "Đấng cứu thế" đi tiên phong.Kate quả quyết chọn phương án thủ thế: chờ đợi trong tối, đồng thời vẫn phải trông chừng Hermione, tránh chuyện bất ngờ.Định xong kế hoạch, Kate như thường lệ, đứng đợi Hermione sau giờ Gryffindor tan học.Trong hành lang thoang thoảng mùi bí đỏ nướng thơm lừng.

Kate ôm cuốn sách, kiên nhẫn chờ bên ngoài lớp Bùa chú.Cô nghe thấy giọng giáo sư Flitwick đang dạy các trò luyện Wingardium Leviosa (Bùa lơ lửng), nhất thời cũng thấy ngứa ngáy, bèn rút đũa phép, thử một lần lên chiếc đèn lồng bí ngô đang treo lơ lửng trên hành lang.Giờ đây, bùa Wingardium Leviosa của cô đã đạt đến cấp 9, thậm chí đã phát sinh ra nhánh "bùa mở rộng".Không biết đến cấp 10, hệ thống sẽ thưởng cho cô điều gì đây?Tiếng chuông báo hết tiết vang lên.

Kate cất đũa phép, mỉm cười chờ Hermione từ trong đám học trò ùa ra.Nào ngờ, Hermione ôm sách, cúi đầu lặng lẽ đi thẳng, không hề nhận ra cô.Phía sau, Ron bị Hermione va vào vai, đau đến nhe răng nhăn nhó, lầm bầm:"Cứ tưởng nhỏ cũng được, ai ngờ mình lại khó chịu quá!"

"Cậu nói gì cơ?"

Kate cau mày, chặn hai cậu lại.Ron thoáng giật mình khi thấy cô:"Kate...

à không, Shafiq, sao cậu ở đây?"

Kate chẳng định dây dưa, quay sang hỏi Harry:
"Hai cậu lại trêu chọc Hermione à?"

"Cái đó..."

Harry gãi mũi, ngập ngừng.Ron thấp giọng, lộ vẻ áy náy:"Mình chỉ nói... chẳng ai chịu nổi cái kiểu khoe khoang kiến thức của cô ấy thôi."

Thực ra, ngoài giọng điệu khó nghe, lời cậu ta cũng không hẳn sai.Ngay cả Kate cũng biết, trong thế giới Muggle, Hermione chẳng có bạn bè là vì cô bé luôn nhiệt tình giảng giải kiến thức như thể khoe khoang.Trừ Kate vốn có học thức cao hơn Hermione, những bạn đồng trang lứa khác khó mà ưa nổi."

Nhưng đó cũng không phải lý do để cậu buông lời mỉa mai bạn học.

Weasley, hành động như vậy không phải là phong độ của một quý ông nên có." (Lời này quen quá nhệ, giống chị Nguyệt nào đó.)Kate nghiêm giọng:"Cậu nên nghĩ xem, lát nữa phải nói gì để xin lỗi Hermione thì hơn."

Nói xong, cô toan quay đi, rồi sực nhớ, lùi lại hai bước, dặn thêm:"Là bạn bè, mình chịu được cô ấy.

Mà cô ấy cũng coi cậu là bạn, nên mới bận lòng bởi một câu mà cậu nghĩ chẳng đáng là bao."

Dứt lời, Kate phóng một Appare Vestigium(Bùa Lần Tìm), theo dấu chân Hermione mà đi.Ron và Harry ngơ ngác nhìn nhau.

Ron thì thào:"Hermione... coi mình là bạn hả?"

"Nếu không thì sao má?"

Harry nhún vai.Từ sau vụ học bay, không chỉ Hermione, mà ngay cả Kate cũng coi như đã là bạn họ.Harry thấy mặt Ron lúc trắng lúc xanh, liền nói:"Đi theo tìm đi.

Dù sao Hermione cũng là bạn của chúng ta."

Vừa dứt lời, Ron đã vội vã chạy theo hướng Kate.May mà sáng nay cả Slytherin lẫn Gryffindor đều không có tiết, bọn họ cứ thế tìm theo.Cuối cùng, Kate dừng trước cửa nhà vệ sinh nữ—chính là nơi định mệnh.Lúc này, cô thầm may mắn.

Ít ra mình đã tìm ra Hermione từ sáng, không để cô bé một mình đến tối mới gặp quái khổng lồ.Kate quay sang hai cậu phía sau, khẽ hỏi:"Đi cùng không?"

"Không không, không cần đâu!"

Cả hai vội xua tay."

Bọn mình sẽ chờ ở ngoài này!"

Kate nhướng mày:"Cũng được.

Nhưng cậu nên nghĩ trước lời xin lỗi đi, Weasley."

Trong ánh mắt vừa áy náy vừa khó xử của Ron, cô mới đẩy cửa bước vào.Mùi ẩm mốc của nhà vệ sinh công cộng lâu ngày không dọn lập tức xộc vào mũi.

Kate chau mày, kiên nhẫn dò từng buồng một, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa cuối.Cô gõ nhẹ:"Ồ... không có ai ở trong này à?

Thế thì mình vào nhé?"

Vừa định đẩy cửa, bên trong vang lên giọng nghẹn ngào của Hermione:"Đừng vào!"

Kate khẽ cười:"Nhưng mình vừa đánh mất một chú mèo con.

Cậu có thể giúp mình tìm được không?"
 
[Edit-Bách Hợp-Đồng Nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 53: Con mèo nhỏ Hermione của cậu đã online.


Kate dùng chiêu "ngọt ngào dụ dỗ" với con mèo nhỏ, hiệu quả ngoài mong đợi!Chúc mừng người chơi Kate đã thành công bắt được động vật quý hiếm cấp sử thi – mèo nhỏ Hermione một con!Khụ!Thực tế dĩ nhiên chẳng đơn giản như trong trò chơi.Ít nhất là khi Hermione vừa mở cửa đã nhào tới, cái trán của cô bé đập thẳng vào cằm Kate – đau thật sự.Kate nhăn mặt vì đau, còn chưa kịp xoa cái cằm yếu ớt của mình, đã vội vòng tay ôm lấy eo Hermione, loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững.Khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, Kate còn chưa kịp nói câu nào thì bên tai đã vang lên tiếng nức nở khe khẽ.Bàn tay đang ôm eo Hermione của Kate khựng lại, động tác định gỡ cô bé ra biến thành cái vuốt ve an ủi."

Sao lại khóc thế?" – cô khẽ hỏi.Mới tới Hogwarts được hai tháng mà Hermione đã khóc trong lòng cô hai lần, tần suất này cũng đủ nói lên rất nhiều điều.Cho dù có cô ở bên, chỉ một câu nói vô tâm của Ron cũng khiến cô bé bật khóc.

Kate thật sự không hiểu trong nguyên tác, Hermione những lúc cô đơn một mình đã làm sao mà chịu đựng nổi.Con mèo nhỏ trong lòng hít hít mũi, cố chấp phủ nhận:
"Em không khóc!"

Không khóc mà lại chạy tới đây khóa trái cửa một mình hả?Kate không vạch trần, cũng không hỏi gặng, chỉ im lặng ôm lấy Hermione như đêm hôm trước.Mãi đến khi tiếng nấc biến mất dần, vai áo cô cũng bị ướt sũng, Hermione mới ngượng ngùng chui ra khỏi vòng tay ấy."

Khóc đủ chưa?" – Kate cười hỏi.Đôi mắt Hermione hoe đỏ, khuôn mặt lấm tấm vệt nước mắt, khẽ do dự:"Kate, chị có thấy... khó chịu với em không?"

"Ừm... em muốn hỏi cụ thể ở điểm nào?" – Kate làm ra vẻ nghiêm túc, còn chỉ vào bờ vai ướt nhẹp của mình:"Nếu em nói là cái này, thì áo chị hơi nhỏ, có lẽ thật sự không đủ cho em lau."

Hermione thoáng chốc bật cười.Kate cũng cười theo, tiện tay rút giấy lau khô khuôn mặt nhỏ ấy."

Còn nếu em muốn nói chuyện khác, thì chị có thể khẳng định: trên người em chẳng có chỗ nào khiến chị phải miễn cưỡng chịu đựng cả."

Nụ cười trên mặt Hermione dần phai nhạt:"Nhưng... nhưng Ron nói..."

"Cậu ấy đang chờ ngoài kia, chuẩn bị xin lỗi em đấy." – Kate cắt ngang, cúi sát lại gần, đến mức gần như chạm trán Hermione – "Nếu em không muốn gặp Ron, chị có thể bảo cậu ấy đi ngay."

"...Thôi, không cần đâu." – Hermione khẽ lắc đầu, chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi đã thấy ngượng ngập.Từ trước lễ phân nhà, rồi đến lớp bay, cô đã biết Ron là đứa hay châm chọc, đôi lúc lỡ lời.Có lúc khiến người khác khó chịu, nhưng bản thân cô cũng chẳng khá hơn, mà đã là bạn bè thì ai cũng nên bao dung khuyết điểm của nhau.Chỉ có Kate, mới dám mặt mày ngay thẳng tuyên bố rằng bản thân không có lấy một nhược điểm nào."

Có lẽ dạo này em tập luyện hơi mệt, nên bị một câu của Ron chọc liền không vui thôi." – Hermione vừa thốt ra, lập tức giật mình, hoảng hốt ngẩng lên, bắt gặp ngay ánh mắt nghi hoặc của Kate."

Luyện cái gì cơ?" – Kate nghiêng đầu, dò xét – "Em đang lén luyện gì vậy?"

Hèn gì dạo này Hermione hiếm khi đi thư viện cùng cô.Kate còn tưởng cô bé tìm được bạn mới, thậm chí còn mừng thay, nào ngờ hôm nay lại buột miệng nói ra.Hermione vội lấy tay bịt miệng, nhưng cổ tay lập tức bị Kate nắm gọn, từng bước ép lùi đến tận góc tường phòng rửa mặt – không còn đường thoái lui."

Em đang tập Disillusionment Charm (Bùa ẩn) phải không?"

Liên hệ đến mấy bùa chú mình từng dạy Hermione, Kate lập tức đoán được.Chỉ là không hiểu, bùa chú này cũng đâu có gì ghê gớm, tại sao Hermione lại phải giấu?"

Bởi vì..." – Hermione cúi đầu, giọng nhỏ xíu – "Em muốn khi nào có thể vào được ký túc xá của chị, sẽ tạo cho chị một bất ngờ."

"...Hả?" – Kate ngẩn người, nghiêng đầu khó hiểu.Vậy tức là Hermione muốn dùng bùa này để lẻn vào phòng ngủ của cô?"

Ký túc xá của em không tốt hả?

Sao nhất định phải vào chỗ của chị?"

Phòng của Slytherin nằm dưới lòng hồ Đen, còn phòng sinh hoạt của Gryffindor ở trên cao nhìn ra trời xanh.

Ngoại trừ người sợ độ cao hay mấy "con rắn nhỏ" thẩm mỹ kỳ quặc, thì ai chẳng thích cảnh quan thoáng đãng hơn?Mặt Hermione đỏ bừng, lắp bắp mãi chẳng nói nên lời.Lạ thật, trước giờ có thấy cô bé thích nơi tối tăm chật hẹp thế đâu.Kate còn đang khó hiểu thì bỗng tai cô khẽ động, lập tức ngoảnh ra cửa – chỉ thấy hai cái đầu, một đen một đỏ, đang lén ló thò vào.Vừa bắt gặp ánh mắt Kate, hai đứa liền rụt cổ lại.Ban nãy Harry và Ron vốn chỉ chờ ngoài phòng rửa mặt, nhưng hai cậu con trai đứng canh ở cửa phòng nữ quả thật kỳ quặc, bị mấy người qua lại nhìn chằm chằm, cả hai đều sốt ruột.Không dám gõ cửa, đành chọn cách này để "thám thính tiến độ".Ai ngờ lại thấy Kate ép Hermione vào tường!Xong rồi!Ron đỏ mặt tía tai, thì thào với Harry:
"Họ... họ đang..."

Chưa kịp nói dứt, Kate đã dắt Hermione bước ra.Ron còn tinh mắt nhận ra vai áo Kate ướt sũng, áo choàng cũng nhăn nhúm."

Các cậu vừa làm gì thế?" – Kate nhướng mày nhìn hai đứa.Harry giật giật khóe miệng, vội lắc đầu:
"Không... không có gì!

Bọn mình chỉ là lo cho Hermione thôi!"

Ron cũng gật đầu lia lịa.Kate định hỏi thêm thì Hermione đã chen ngang:
"Kate, em hơi đói rồi."

"Giờ này đại sảnh chắc chưa dọn cơm." – Kate lập tức đổi hướng chú ý – "Chiều em còn có tiết, hay về ký túc trước ăn chút bánh kẹo?"

Hermione nhoẻn cười ngọt ngào:"Vâng, vậy trưa gặp nhé!"

Nói rồi cô bé bước lên hai bước, lại quay lại, hỏi Harry và Ron:"Hai cậu không về à?"

"Về!"

"Lập tức về!"

Hai đứa lập tức bật dậy, lủi nhanh về phía cầu thang, chỉ có điều bước chân cứng ngắc kỳ lạ.Kate khẽ lắc đầu bất lực, nhìn Hermione đi khuất lên tầng, mới chuyển ánh mắt sang hành lang tầng bốn.Tuy đã tìm được Hermione, nhưng để chắc ăn, cô vẫn phải giải quyết con quái vật.Theo yêu cầu của hệ thống, nhiệm vụ phải tự tay hoàn thành mới tính, bằng không thì Kate đã quẳng cho Snape xử lý từ lâu, còn mình thì về phòng ngủ ngon rồi.Muốn ngăn con quái trước khi nó mò vào đại sảnh, lại chẳng được để ai phát hiện, thì chỉ còn cách thử dùng bùa chú kia thôi.
 
Back
Top Bottom