Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 160: Chương 160



Nửa canh giờ sau, trong noãn các đã sáng đèn, ánh sáng vàng vọt nhấp nhô, ánh nến rơi xuống giọt lệ nơi khóe mắt Ngu Ấu Ninh.

Gió thổi qua tay áo, hơi lạnh lướt qua lưng, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng.

Ngu Ấu Ninh chôn mình trong gối gấm xanh, ánh lệ lấp lánh, càng khiến người thương xót.

Hình dáng căng cứng, không dễ chịu một chút nào.

Ngòi bút càng cua chấm vào mực đậm, Thẩm Kinh Châu một tay vén tay áo rộng, mặt mày bình tĩnh thong dong.

Hạ bút như du long, mây trôi nước chảy lưu loát sinh động.

Bóng dáng của Ngu Ấu Ninh bỗng run lên.

Mí mắt Thẩm Kinh Châu rũ xuống, giọng nói không rõ vui hay giận.

“Lại vẽ sai rồi.” Thẩm Kinh Châu không cho phép phản bác.

“... Vẽ lại.”

Ngu Ấu Ninh cúi đầu khóc thút thít, nàng nghiêng đầu đẩy Thẩm Kinh Châu.

“Chàng, chàng cố ý.”

Đây đã là lần thứ ba Thẩm Kinh Châu vẽ lại trong đêm nay.

Không biết tại sao, Ngu Ấu Ninh khóc không thành tiếng, giọng nói ngắt quãng.

Giọt nước mắt đọng trên hàng mi, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nức nở.

Nàng đã thấy Thẩm Kinh Châu vẽ tranh, Thẩm Kinh Châu vẽ rất tài, bình thường vẽ thì bút vừa chạm là thành hình, hoàn toàn không như lúc này kéo dài như vậy.

Tiếng cười rơi bên tai Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu từ từ thu lại ngòi bút.

“Nếu nương nương không muốn, vậy thôi cũng được.”

Thẩm Kinh Châu dễ nói chuyện như vậy từ khi nào?

Cánh mũi Ngu Ấu Ninh rung động, nghi ngờ nhìn Thẩm Kinh Châu, nàng thử hỏi: “Vậy giấy nợ......”

Thẩm Kinh Châu giọng điệu chậm rãi: “Nương nương là người tuân thủ lời hứa, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện bội bạc.”

Đây là lời khen cho bản thân, Ngu Ấu Ninh không do dự gật đầu, nàng hít một hơi.

“Đó là đương nhiên.”

Nói xong, Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy đề phòng, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Thẩm Kinh Châu.

“Chàng, chàng, chàng...... chàng muốn làm gì?”

Nghĩ về những “tội trạng” của Thẩm Kinh Châu trong quá khứ, Ngu Ấu Ninh xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh.

Nàng chộp lấy ngòi bút càng cua để trên giá bút, nhét vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh quyết tâm: “------ Vẽ đi!”

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “Chẳng phải nương nương không thích sao?”

Ngu Ấu Ninh nghiến răng: “Có đâu? Ta thích, thích cực kỳ.”

Thẩm Kinh Châu lại cười.

......

Ngày hôm sau.

Trên sông Tần Hoài gợn sóng lấp lánh.

Ngu Ấu Ninh vội vàng nhưng vẫn đến muộn một bước.

Nàng mặc bộ vấy gấm thêu hoa mẫu đơn, đầu đội châu ngọc, hai má ửng đỏ.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng thúc giục Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ...... chàng nhanh lên, nếu không sẽ không kịp đâu.”

Tiếng đàn tỳ bà của Tương nương tử ở Kim Lăng ai cũng biết, những tài tử từ năm sông bốn bể đổ về không ngớt.

Mỗi bước mỗi xa

Tương nương tử chơi đàn nói về một cái “duyên”, nếu không có duyên, mười ngày tám tháng cũng không nghe thấy tiếng đàn của nàng ta.

Ngu Ấu Ninh nắm tay Thẩm Kinh Châu bước lên chiếc thuyền hoa, tiến vào nhã gian.

Mặt mày không giấu nổi sự vui mừng: “Nói ra cũng là có duyên, hôm qua vừa đến Kim Lăng, hôm nay đã gặp Tương nương tử lên đài. Chàng đi nhanh lên, bệ...!”

Ngu Ấu Ninh mắt cười như trăng khuyết, “bệ hạ” vừa nói được nửa câu, bỗng dưng lại nuốt nhanh xuống.

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh với ánh mắt ngập ngừng, biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Nương tử vừa gọi ta là gì?”

Thẩm Kinh Châu cúi người, hơi thở ấm áp rơi xuống cổ Ngu Ấu Ninh.

Mặt Ngu Ấu Ninh đỏ bừng, ngẩn người: “Ta, ta......”

Môi đỏ khẽ mím, Ngu Ấu Ninh thành thật nói: “Chàng, chàng có thể gọi ta một lần nữa không?”

Nàng chưa từng nghe Thẩm Kinh Châu gọi mình như vậy.

Nương tử.

Nương tử.

Hai má của Ngu Ấu Ninh lại thêm một tầng đỏ ửng.

Thẩm Kinh Châu nâng mắt, rồi từ từ mở quạt, chậm rãi bước vào nhã gian.

Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, ánh mắt Thẩm Kinh Châu chạm phải đôi mắt đầy hy vọng của Ngu Ấu Ninh, hắn thản nhiên nói: “Nếu không thể thì sao?”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, thấp giọng lầu bầu: “Sao chàng lại keo kiệt như vậy.”

Ngu Ấu Ninh làm gương: “Nếu là ta, chắc chắn sẽ đồng ý ngay.”

Thẩm Kinh Châu bày ra biểu tình sẵn lòng lắng nghe.

Ngu Ấu Ninh hừ một tiếng, nàng lắc lắc tay áo Thẩm Kinh Châu, gọi to:

“Phu quân, phu quân, phu quân, phu quân, phu quân......”

Môi đỏ mọng bỗng dưng rơi xuống một chút cảm giác mát lạnh.

Hơi thở giao hòa, ánh sáng mặt trời hoàn toàn bị Thẩm Kinh Châu che khuất.

Ngu Ấu Ninh suýt nữa không đứng vững.

Nàng mơ màng, theo dõi cảm giác lạnh lẽo rơi xuống khóe môi.

Một lát sau.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của Ngu Ấu Ninh, cười nói:

“Nghe thấy rồi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 161: Chương 161



Chiếc thuyền hoa trôi nổi trên sông Tần Hoài, nước gợn sóng lăn tăn.

Ánh nắng như tấm lụa mềm mại trải rộng, lấp lánh trong không gian.

Ngu Ấu Ninh một tay nâng mặt, má hồng như ngọc, trong trẻo như ngọc bích.

Đôi mắt thuần khiết của nàng lén lút nhìn về phía Thẩm Kinh Châu đang dựa vào ghế thái sư, chỉ thấy người này thực sự rất âm hiểm quỷ quyệt.

Khi Thẩm Kinh Châu chuẩn bị nhìn về phía nàng, Ngu Ấu Ninh nhanh chóng dời mắt, giả vờ chăm chú nhìn xuống lầu.

Sàn gỗ thông trải thảm đỏ, các tỳ nữ mặc trang phục lụa là, trên búi tóc cao cao cài đầy lá vàng châu ngọc.

Hai tay cầm khay gỗ sơn và bình rót bạc, đi qua đi lại giữa bữa tiệc.

Tiếng cười vang vọng không dứt, mọi người nâng ly, hoặc bàn luận sôi nổi, hoặc ngâm thơ làm phú.

Có người thao thao bất tuyệt, tán thưởng về sắc đẹp của Tương nương tử, cũng có người trách cứ, mắng người nọ nông cạn.

Tương nương tử quý ở chữ “tài”, không phải tướng mạo.

Mỗi bước mỗi xa

Dưới đài, mọi người châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán, ồn ào náo nhiệt, theo hương rượu nhẹ nhàng bay vào tai Ngu Ấu Ninh.

Nàng dựng thẳng đôi tai, cẩn thận lắng nghe.

Đột nhiên, một tiếng đàn vang lên, như đàn chim trở về tổ, như ánh sáng ban mai.

Tiên tử. Tiếng ồn ào huyên náo ngừng lại, mỹ nhân ôm đàn tỳ bà, eo nhỏ lả lướt uyển chuyển, Tương nương tử bước đi nhẹ nhàng, đôi giày thêu ngọc trai như từ trên mây hạ xuống.

Toàn bộ sảnh đường đều say mê, tân khách ngẩn ngơ, nín thở ngưng thần, không dám gây ra một tiếng động nhỏ, sợ quấy rầy đến tiên tử, khiến người không vui.

“Trước đây ta ở từ xa đã từng nhìn thấy Tương nương tử một lần, tiếc rằng ta là nữ tử, nếu không nhất định muốn cưới nàng ấy về nhà.”

“Ở Kim Lăng này e rằng không tìm ra nữ tử nào có thể sánh với Tương nương tử, nếu ta may mắn được Tương nương tử ưu ái, đón nàng ấy vào phủ, nghĩ đến đời này sẽ không còn gì nuối tiếc.”

“Trên đời này đa phần nam tử đều là hạng tầm thường, sợ rằng không ai gặp nàng ấy mà không động lòng, cho dù không thua ở ‘sắc’ cũng sẽ bị tiếng đàn của nương tử chinh phục.”

Mọi người ca ngợi Tương nương tử lên tận mây xanh, tuyên bố không ai có thể không quỳ gối dưới váy của Tương nương tử.

Trên đài dưới đài, mọi người đều nín thở, Ngu Ấu Ninh khẽ lườm Thẩm Kinh Châu nửa con mắt.

Bỗng nhiên lại quay phắt đầu sang, lại lườm liếc Thẩm Kinh Châu nửa con mắt.

Trong chốc lát, đầu nàng xoay chuyển nhiều lần.

Thẩm Kinh Châu cười gương mắt: “... Sao vậy?”

Ngu Ấu Ninh do dự: “Không, không có gì.”

Gió xuân nhẹ nhàng theo tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng lướt trên sông Tần Hoài.

Ngoài miệng nói “không có gì”, nhưng trong lòng Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ đến Thẩm Kinh Châu đứng sau.

Chiếc khăn lụa trong tay, Ngu Ấu Ninh đầy một bụng sầu não.

Một mặt nàng ghét bản thân mình kệch cõm, rõ ràng muốn gặp Tương nương tử, cũng chính nàng lại kéo Thẩm Kinh Châu đến đây.

Nhưng giờ đây nàng không muốn Thẩm Kinh Châu gặp Tương nương tử nữa.

Môi đỏ mím chặt, không để lộ cảm xúc.

Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng Thẩm Kinh Châu đứng dậy, đôi giày đen của hắn chạm vào thảm đỏ.

Một góc áo bào xanh lơ lóe lên trong tầm mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng bỗng quay lại, đưa tay che mắt Thẩm Kinh Châu.

Tiếng đàn tỳ bà nhạc tiên vang lên, khiến người ta như si như dại.

Ngu Ấu Ninh vừa lo che mắt Thẩm Kinh Châu, vừa muốn che tai hắn.

Nàng luống cuống tay chân, như con kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm sao.

Đôi bàn tay trắng muốt của nàng che mắt Thẩm Kinh Châu, một lúc sau, Ngu Ấu Ninh từ từ buông tay, buồn bã nhìn xuống.

“Thôi, chàng cứ xem đi.”

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm, giả vờ bình tĩnh, “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nếu chàng muốn xem, thì cứ xem. Cũng... cũng không phải chuyện lớn.”

Ngu Ấu Ninh lải nhải.

Gió từ cửa sổ thổi vào, màn trúc kim ti đằng hồng bay lên, rơi xuống những ánh sáng vụn vặt.

Bên tai chỉ còn lại tiếng đàn tỳ bà du dương của Tương nương tử, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

Ngu Ấu Ninh tò mò ngẩng mắt: “Chàng......”

Âm thanh nghẹn lại trong cổ họng.

Ngu Ấu Ninh không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười, ánh mắt lười biếng, thoải mái, như một công tử nhà giàu bình thản.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 162: Chương 162



Ngu Ấu Ninh trống rỗng một chút, sau một lúc mới chậm rãi lên tiếng.

“Sao chàng lại nhìn ta như vậy?”

Má đồng tiền nổi lên ửng đỏ, mặt Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, giọng nói lắp bắp, không thành câu.

Thẩm Kinh Châu lại cười một tiếng, hắn cúi người, ánh mắt ngang bằng với Ngu Ấu Ninh.

Hương thụy lân từ chớp mũi dần nồng nàn hơn.

Ánh mắt dừng trên mặt Ngu Ấu Ninh như ngọn lửa hừng hực cháy, làm cho chóp mũi Ngu Ấu Ninh ửng đỏ.

Ngu Ấu Ninh không được tự nhiên quay đi.

Khóe mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, giọng điệu tự nhiên bình thản, mặt mày dịu dàng, không nhìn ra nửa điểm tàn nhẫn của ngày trước.

“Không phải nói muốn xem thì xem sao, sao lại nói ngược lại?”

Đầu óc của Ngu Ấu Ninh không thể xoay chuyển, ngơ ngác chớp mắt: “... Gì cơ?”

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu vẫn thủy chung không rời khỏi gương mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh chậm hiểu: “Không phải, ta tưởng......”

Thẩm Kinh Châu thong thả thu hồi tầm mắt, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

“Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, nương nương giờ đây cũng không hề khiêm tốn.”

Hai gò má Ngu Ấu Ninh càng đỏ hơn: “Ta, ta đâu phải tự khoe khoang.”

Nàng nói đến mỹ nhân vốn là chỉ Tương nương tử, không ngờ Thẩm Kinh Châu lại dùng hai chữ “mỹ nhân” để nói về mình.

Tiếng đàn tỳ bà dưới đài vang vọng bên tai, lúc thì như dòng nước chảy xiết, lúc thì như cơn mưa xuân nhẹ nhàng.

Ngu Ấu Ninh nghi ngờ: “Bệ hạ không thích đàn tỳ sao sao?”

Thẩm Kinh Châu thản nhiên: “Cũng tạm.”

Ngu Ấu Ninh tiến thêm nửa bước, ngập ngừng nói ra thắc mắc trong lòng: “Vậy... Tương nương tử thì sao?”

Mỹ nhân ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, đôi mày cong tổ điểm, làn da trắng như ngọc.

Một khúc nhạc Giang Nam nhẹ nhàng vang lên, như gió xuân mưa nhỏ.

Ngu Ấu Ninh không rời mắt khỏi Thẩm Kinh Châu, nơm nớp lo sợ: “Bệ hạ thấy Tương nương tử... có đẹp không?”

“Cũng tạm.”

“Vậy... Nàng ấy đẹp hơn hay ta đẹp hơn?”

Gương mặt Ngu Ấu Ninh gần như áp sát vào mặt Thẩm Kinh Châu, hàng mi dài như cánh chim rung rinh, hơi thở nhẹ nhàng như lan.

Chưa đợi Thẩm Kinh Châu mở miệng, Ngu Ấu Ninh đã nói trước, nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, tiên phát chế nhân.

“Trong mắt ta, bệ hạ là người đẹp nhất.”

Nàng lộ ra gương mặt với má lúm đồng tiền tươi như hoa, đôi mắt cong cong như sơn thủy.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu bằng ánh mắt sâu kín.

Thẩm Kinh Châu cười khẽ hai tiếng, ôm Ngu Ấu Ninh vào lòng, cúi xuống hôn nàng.

Tiếng đàn tỳ bà bên dưới êm tai dễ nghe, như suối trong thanh khiết.

Thẩm Kinh Châu đưa lưng về phía lan can cẩm thạch, dáng người cao ráo che khuất Ngu Ấu Ninh, gần như chắn hết mọi ánh nhìn.

Không ai biết trong lòng hắn còn ôm một người, chỉ thấy một mảnh trường bào màu xanh lơ.

Ngu Ấu Ninh không biết cầm nghệ của Tương nương tử ra sao, chỉ biết mình đang mơ màng, môi đỏ như được thoa son.

Sóng mắt Ngu Ấu Ninh lưu chuyển: “Chàng sao, sao lại như vậy?”

Mỗi bước mỗi xa

Chân nàng không còn sức, cả người gần như treo lơ lửng trên người Thẩm Kinh Châu.

Nàng bất mãn oán giận, “Thẩm Kinh Châu, chàng không trả lời ta.”

Thẩm Kinh Châu rũ mắt, đưa tay niết nhẹ vành tai Ngu Ấu Ninh, bật cười.

Tiếng cười của Thẩm Kinh Châu rất nhẹ, mang theo chút châm chọc.

“Nếu nương nương không nghe rõ, ta có thể trả lời lại lần nữa.”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày: “Chàng đã bao giờ trả lời đâu?”

Đối diện với đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh bỗng dưng mất hết tiếng nói.

Gương mặt nàng lại thêm một lớp đỏ hồng.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, rầm rì.

“Mưu ma chước quỷ, lời ngon tiếng ngọt, khéo léo nịnh nọt, khua môi múa mép ...”

Chưa nói hết câu, Thẩm Kinh Châu lại cúi đầu, hôn lên môi Ngu Ấu Ninh.

Như hồng nhạn bay qua mặt hồ, chỉ thoáng chốc đã rời xa.

Thẩm Kinh Châu giọng khàn khàn: “... Nương nương không thích sao?”

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, thành thật nói: “Thích, thích lắm.”

Nàng ngẩng mắt, nhón chân, môi đỏ áp vào tai Thẩm Kinh Châu, tim đập loạn nhịp như cánh bướm.

“Thẩm Kinh Châu, có thể hôn ta thêm một lần nữa không?”

Thỏa như ý nguyện.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 163: Chương 163



Ước chừng nửa canh giờ sau, Đa Phúc như đã hẹn sẵn, đón Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu xuống thuyền hoa.

Đa Phúc mặt mày tươi cười, đôi mắt đầy nếp nhăn.

Ông ta đứng bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ngón đàn tỳ bà của Tương nương tử quả thực rất tuyệt, dù tiểu nhân không hiểu tiếng đàn, nhưng cũng biết vô cùng phi phàm.”

Ngu Ấu Ninh không mấy chú tâm gật đầu.

Tội lỗi, tội lỗi.

Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến Thẩm Kinh Châu, đâu còn tâm trí để thưởng thức tiếng đàn của Tương nương tử.

Nghĩ đến đây, Ngu Ấu Ninh quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu một cái.

Đều do chàng!

“... Sao vậy?” Thẩm Kinh Châu ngồi trong xe ngựa, ánh mắt m.ô.n.g lung đối diện nhìn Ngu Ấu Ninh.

Hắn khẽ cười, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Nếu nương nương không vui, cũng có thể...”

Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng che miệng Thẩm Kinh Châu.

Nửa là ép buộc, nửa là đe dọa, Ngu Ấu Ninh bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, tức giận ra lệnh.

“Chàng im miệng!”

Đa Phúc không tiếng động cong môi, thức thời khom người lùi lại hai ba bước.

Bỗng nhiên, từ trên thuyền hoa vang lên tiếng trẻ con gọi lớn.

Ngu Ấu Ninh dừng lại, cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó.

Buông tay Thẩm Kinh Châu ra, Ngu Ấu Ninh đứng lên, theo tiếng gọi nhìn về phía sau.

Trên chiếc thuyền hoa chạm khắc ngà voi, một cậu bé mặc trường bào viền vàng, một tay chắp sau lưng.

Mặt mày non nớt toát lên vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục.

“Tiểu gia ta bỏ tiền ra, các ngươi có thể làm gì được ta?”

Cậu ta lấy từ trong túi ra một nén vàng, ném vào tay tỳ nữ.

“Ta muốn gặp Tương nương tử.”

Tỳ nữ kêu khổ không thôi, tự tay trả lại nén vàng: “Tiểu thiếu gia đừng làm ồn nữa, ngươi còn nhỏ như vậy, nếu để lão gia biết, sợ rằng nương tử của bọn ta cũng không yên.”

Tiểu thiếu gia cười lạnh: “Ông ấy biết thì sao? Ta mặc kệ, nếu hôm nay không gặp được Tương nương tử, ta nhất định sẽ không rời đi.”

Nói xong, lại ném một nén vàng cho tỳ nữ.

Hai bên giằng co không ai nhường ai.

Tiểu thiếu gia không muốn lằng nhằng, ra hiệu cho gã sai vặt đi theo.

Lập tức có người mang ra ba hộp vàng lấp lánh.

Vàng bạc dưới ánh nắng chói lóa rực rỡ, gần như làm Ngu Ấu Ninh hoa mắt.

Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối.

Đứa trẻ này nàng mới gặp hôm qua, lúc đó cậu ta gầy gò, sao hôm nay lại có bộ dáng kiêu ngạo thế kia.

Nàng thực sự không thể so sánh cậu bé vênh váo tự đắc trên thuyền hoa với cậu bé hôm qua.

Mỗi bước mỗi xa

Rõ ràng là hai người khác biệt hoàn toàn.

Và một tiểu thiếu gia, sao lại xuất hiện ở trạm dịch cách ba mươi dặm, lại còn cả người bụi bặm như vậy.

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Cậu ta, cậu ta...”

Thẩm Kinh Châu cười không nói, liếc nhìn thoáng qua Đa Phúc.

Đa Phúc chắp tay, giải thích: “Phu nhân, đó là tiểu thiếu gia của Tiền phủ, nô tài cũng mới biết sáng nay, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã gàn bướng, chỉ yêu thích đàn tỳ bà.”

Tương nương tử một khúc đàn đáng giá ngàn vàng, Tiền tiểu thiếu gia còn nhỏ tuổi, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc vào nàng ta. Hôm trước còn làm Tiền lão gia tức giận đuổi cậu ta ra khỏi phủ.

Sau đó, tổ mẫu của quý phủ biết tôn tử lang thang bên ngoài cả ngày, lập tức sai người đi tìm về.

Ngu Ấu Ninh ngớ người: “Cậu ta còn nhỏ như vậy, sao lại...”

Đa Phúc cười nói: “Tiền phủ làm nghề tơ lụa, nhà lớn sự nghiệp lớn, gia tộc lớn không tránh khỏi những chuyện kỳ lạ như vậy.”

Ngu Ấu Ninh vẫn thấy kinh ngạc, bỗng quay đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, vẻ mặt phòng bị.

“Sao bệ hạ lại biết cậu ta không phải con nhà nghèo?”

Rõ ràng lúc đó Thẩm Kinh Châu không ở trước mặt nàng.

Thẩm Kinh Châu cười cười, quạt trúc trong tay khẽ gõ vào mu bàn tay.

Dù là cải trang vi hành, nhưng những cung nữ và thái giám đi theo Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vẫn không ít.

Nếu thực sự là con nhà nghèo, chắc chắn thấy cảnh tượng như vậy sẽ sợ hãi mà chạy xa, đâu dám tiến lại gần.

Có lý có chứng.

Ngu Ấu Ninh lắng nghe xong, cũng gật đầu, không biết phản bác thế nào.

Dư quang thoáng thấy khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên, không vui.

“Chàng lại đang cười gì vậy?”

Chẳng qua nàng chỉ là nhận nhầm thôi, đâu có gì đáng để Thẩm Kinh Châu vui vẻ như vậy.

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Không được cười nữa.”

Thẩm Kinh Châu nghe lời, ngừng cười, chỉ ngẩng mắt, bất động nhìn Ngu Ấu Ninh.

Ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng.

Ngu Ấu Ninh lo lắng trong lòng, chột dạ nói: “... Chàng, chàng nhìn ta như thế làm gì?”

“Không có gì.”

Thẩm Kinh Châu thản nhiên rời mắt, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thương hại.

“Chỉ là hơi tiếc, nương nương thua cược rồi.”

Mành xe hạ xuống sau lưng Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu một tay cầm quạt.

Cán quạt từ khóe mắt Ngu Ấu Ninh từ từ trượt xuống.

Sau đó nâng cằm nàng lên.

Thẩm Kinh Châu khẽ hé môi mỏng, ghé vào tai Ngu Ấu Ninh.

“Lại nợ ta một lần nữa, Ninh Ninh.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 164: Chương 164



Liễu tơ sức yếu, hoa ngọc lan cuốn quanh bậc thềm.

Gương mặt gần trong gang tấc như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng.

Thẩm Kinh Châu đứng ngược sáng, lúc sáng lúc tối.

Ánh sáng đổ bóng, nghiêng nghiêng rơi xuống khóe mắt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời, ngây ngẩn nhìn Thẩm Kinh Châu.

Một lúc sau, Ngu Ấu Ninh bất ngờ đánh tới, nhanh chóng đặt một nụ hôn bên má Thẩm Kinh Châu.

Như chuồn chuồn lướt nước.

Cuối cùng, nàng lại ngồi ngay ngắn dựa vào gối gấm xanh.

Ngu Ấu Ninh không nhìn sang chỗ khác, bộ diêu hải đường vàng trên tóc rung rinh, đổ xuống những ánh sáng lấp lánh.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh: “Được, được rồi.”

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “... Ừ?”

Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, hai má như chân trời đỏ rực.

“Hoàn, hoàn xong rồi.”

Thẩm Kinh Châu cười không nói, tay phải cầm quạt trúc, liên tục gõ vào mu bàn tay trắng trẻo.

Sợi dây treo quạt là do Ngu Ấu Ninh làm, năm màu dây lộn xộn quấn lại với nhau.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh thực sự không giỏi thêu thùa, làm được một nửa đã muốn bỏ cuộc.

Đó là lần đầu tiên nàng học làm dây treo quạt, nếu biết Thẩm Kinh Châu sẽ ngày ngày đeo nó, nàng chắc chắn sẽ không làm qua loa như vậy.

Sợi dây xanh biếc lướt qua mắt, Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, tai đỏ hồng.

Thẩm Kinh Châu nâng đôi mắt như cười như không, thờ ơ: “Nương nương trả nợ thật độc đáo, chiếm được lợi của người khác còn nói là trả nợ.”

Ngu Ấu Ninh mắt tròn xoe, không thể tin: “Chàng, chàng, chàng...”

Nụ cười Thẩm Kinh Châu càng thêm rạng rỡ.

Một chữ “chàng” nghẹn lại trong cổ họng Ngu Ấu Ninh, nàng nghiến răng: “Chàng... chàng đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

Tròng mắt chuyển động, Ngu Ấu Ninh chợt nghĩ ra, “Nói đi, bệ hạ và ta cũng đã thành thân rồi, ta hôn phu quân mình, tính là chiếm lợi gì chứ?”

Càng nói, Ngu Ấu Ninh càng thấy mình có lý.

Môi đỏ khẽ nhếch, Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, không ngừng nói ra lý lẽ của mình.

Thẩm Kinh Châu không hề biến sắc: “Thành thân rồi thì có thể... muốn làm gì thì làm ư?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu: “Hai bên đều lưỡng tình tương duyệt thì tự nhiên có thể. Ta và bệ hạ lưỡng tình tương duyệt, tự nhiên làm gì cũng được...”

Dư âm dần tiêu tán môi răng.

Môi răng gắn bó, hơi thở Ngu Ấu Ninh dần dần yếu đi.

Hai tay nàng loay hoay trong không trung, bỗng nhiên bị Thẩm Kinh Châu nắm chặt.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Trái tim đang bồn chồn hoàn toàn bình tĩnh, như một bước chân đặt l*n đ*nh mây, từ từ chìm đắm.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Ngu Ấu Ninh mơ màng, ánh mắt mơ hồ nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang trách móc sự l* m*ng của hắn.

Thẩm Kinh Châu cười hôn lên mắt nàng: “Không phải nương nương đã nói... làm gì cũng được sao?”

Thẩm Kinh Châu tự hỏi tự đáp, cười nói, “Ta đã ghi nhớ.”

Tự bê đá đập chân mình.

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, nắm lấy tay Thẩm Kinh Châu, cắn mạnh vào cổ tay hắn, để lại một dấu răng rõ ràng.

Dấu răng sắc nét, như được đóng dấu.

Ngu Ấu Ninh, với chiếc răng nanh sắc bén, lén lút nâng mắt lên, quan sát sắc mặt Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu vẫn bình thản, khóe môi không tách khỏi nụ cười, với giọng điệu gần như dung túng.

“Cần thêm một tay nữa không?”

Ngu Ấu Ninh: “Chàng——”

Thẩm Kinh Châu cúi người, đầu hơi nghiêng, đôi môi mỏng áp vào tai Ngu Ấu Ninh.

“Nếu Ninh Ninh thích... những chỗ khác, cũng không phải không được.”

Chữ bị ẩn đi chỉ còn lại hơi bật, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn nghe rõ.

Làn da trắng hồng tựa thoa phấn, trướng đỏ như ánh bình minh, Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, nhẹ nhàng cắn môi.

“Chàng—— không biết xấu hổ!”

Thẩm Kinh Châu ngừng cười, ngồi thẳng dậy.

Ngu Ấu Ninh nắm chặt tay, bỗng nhiên tiến gần, giọng nói như muỗi kêu.

“Nơi nào cũng được sao?”

Thẩm Kinh Châu liếc nhìn nàng, trong mắt có chút ngạc nhiên.

Ngu Ấu Ninh cong cong khóe môi, răng trắng như ngọc, nàng dựa vào đùi Thẩm Kinh Châu, hai tay ôm lấy vai hắn.

Đánh bạo cắn một cái lên mặt Thẩm Kinh Châu.

Một vòng dấu răng mờ nhạt.

Ngu Ấu Ninh lo lắng, vội vàng lùi lại.

Trong lúc hoảng hốt, suýt chút nữa nàng ngã từ đùi Thẩm Kinh Châu xuống.

Một tay đã giữ chặt nàng lại.

Thẩm Kinh Châu giữ Ngu Ấu Ninh.

Hơi thở nàng bị kiềm hãm.

Tiếng gió, tiếng ồn ào, tiếng xa phu đánh xe.

Tất cả âm thanh hòa quyện lại, nhưng Ngu Ấu Ninh không nghe thấy, không thấy được gì.

Chiếc cổ thon thả trắng nõn của nàng nghểnh cao.

Thẩm Kinh Châu một tay nắm lấy gáy Ngu Ấu Ninh.

Khi nhẹ khi nặng.

Sau một lúc, sự trói buộc đôi môi Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nàng thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng sóng sánh.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Lá gan cũng không nhỏ.”

Người khác to gan, là động đến trên đầu Thái Tuế, còn Ngu Ấu Ninh thì động vào mặt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, cứng rắn nói: “Vậy thì cũng là bệ hạ cho phép.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 165: Chương 165



Xe ngựa thong thả dừng lại, cách cửa sổ, giọng nói lanh lảnh của Đa Phúc truyền đến.

“Chủ tử, đã đến lầu Minh Nguyệt rồi.”

Đầu bếp ở Lầu Minh Nguyệt nấu ăn rất ngon, Ngu Ấu Ninh từ khi còn ở kinh thành đã nghe danh tiếng của “Lầu Minh Nguyệt”, nhớ mãi không quên.

Nghe thấy ba chữ “Lầu Minh Nguyệt”, Ngu Ấu Ninh vui vẻ, không kiềm chế được muốn thoát khỏi gông cùm của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh vui vẻ hiện rõ cả đuôi mày, đẩy Thẩm Kinh Châu đứng dậy: “Đây là bệ hạ đã cho phép trước, không thể trách ta.”

Ngu Ấu Ninh một tay nâng váy, một tay kéo rèm xe.

Nàng quay đầu lại.

Cảnh xuân sáng ngời đập vào mắt, chiếu rọi lên trên mặt Thẩm Kinh Châu.

Dấu răng bên má hắn càng rõ ràng hơn.

Ngu Ấu Ninh bỗng giật mình, vội vàng buông rèm xe: “Chàng làm gì vậy?”

Thẩm Kinh Châu nâng mày, chậm rãi nói: “Dùng bữa.”

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt: “Nhưng chàng...”

Dấu răng trên mặt Thẩm Kinh Châu rất rõ ràng, người sáng suốt nhìn vào cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngu Ấu Ninh trợn mắt há hốc mồm: “Chàng cứ như vậy xuống xe gặp người?”

Thẩm Kinh Châu đáp lại nàng bằng ánh mắt “không thì sao”.

Ngu Ấu Ninh không thể vô liêm sỉ bằng Thẩm Kinh Châu, nàng lắp bắp mở miệng, muốn nói lại thôi.

“Nếu để người khác nhìn thấy, không được... tốt lắm thì phải?”

Thẩm Kinh Châu không quan tâm, mỉa mai phản bác lại, khóe môi vẫn nở nụ cười.

“Không phải nương nương đã nói, chỉ cần là lưỡng tình tương duyệt, làm gì cũng được sao?”

Tự bê đá đập lên chân mình lần thứ hai.

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, quay người giận dữ kéo rèm xe lên.

Đa Phúc giả vờ như một nô bộc bình thường, trong bộ áo cũ màu xanh xám, bộ dáng phục tùng cúi đầu rũ mắt.

Những cung nhân hầu hạ bên cạnh Thẩm Kinh Châu, tự nhiên không dám công khai nhìn dung mạo của Thiên tử.

Nhưng những khách khứac ở lầu Minh Nguyệt thì không biết.

Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím chặt, có tật giật mình, nhìn quanh quất, rồi lại nhanh chóng lùi trở về bên cạnh Thẩm Kinh Châu.

Nàng nắm tay Thẩm Kinh Châu: “Chàng, chàng cúi đầu trước đi.”

Chiếc tay áo rộng vung vẩy trong không trung, Ngu Ấu Ninh nắm tay Thẩm Kinh Châu xuống xe, nửa người nàng gần như dán vào Thẩm Kinh Châu.

Đáng tiếc Thẩm Kinh Châu dáng người cao ráo, Ngu Ấu Ninh dù có che giấu thế nào cũng cảm thấy không thể giấu được.

Như thể giấu đầu lòi đuôi.

Khăn lụa nắm chặt trong tay Ngu Ấu Ninh, đôi lông mày như lá liễu khép chặt, khoa tay múa chân lên xuống.

Bỗng nhiên bàn chân không còn chạm đất, Ngu Ấu Ninh toàn thân bị bế lên.

Một tiếng kinh hô nho nhỏ, Ngu Ấu Ninh vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Kinh Châu, hoảng hốt.

“Chàng làm gì, làm gì...”

Dấu răng bên má Thẩm Kinh Châu vẫn còn đó, ánh sáng ban ngày, gió xuân nhẹ nhàng, dấu răng như thêm phần quyến rũ.

Ngu Ấu Ninh không dám nhìn kỹ, tự cam chịu chôn trong lòng Thẩm Kinh Châu.

Một gương mặt má lúm đồng tiền chôn dưới khăn lụa, sợ rằng người khác mảy may nhìn thấy mình.

Thẩm Kinh Châu có thể bình tĩnh đi giữa mọi người, nhưng Ngu Ấu Ninh thì không thể.

Nàng nghe thấy Thẩm Kinh Châu đi qua hành lang, rẽ vào cánh cửa hoa hải đường.

Bên tai không một âm thanh, chỉ có tiếng gió xẹt qua.

Ngu Ấu Ninh không biết gì về “Lầu Minh Nguyệt”, đang định lén lút thò đầu ra khỏi lòng Thẩm Kinh Châu, thì bỗng nghe thấy một âm thanh khẽ khàng từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

“Có người.”

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng rụt đầu lại, “an phận thủ thường” trốn trong lòng Thẩm Kinh Châu, không dám động đậy.

Cầu thang gỗ phát ra tiếng động nhẹ, không biết có phải do Ngu Ấu Ninh tưởng tượng hay không, nàng luôn cảm thấy có ánh mắt rơi trên người mình không chỉ một.

Có thể là ai đó đã nhìn thấy dấu răng trên mặt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh càng thêm chột dạ, lại nép vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Cho đến khi hai người bước vào nhã gian, cánh cửa gỗ từ từ khép lại sau lưng.

Ngu Ấu Ninh ngập ngừng: “Còn, còn ai không?”

Thẩm Kinh Châu thản nhiên: “Không còn ai nữa.”

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhảy ra khỏi lòng Thẩm Kinh Châu, thì bỗng nghe thấy giọng nói của Đa Phúc ở cửa.

Làm nàng hoảng hốt, lại lập tức bắt đầu giả bộ như đà điểu.

Đa Phúc cung kính: “Chủ tử, món ăn đã chuẩn bị xong, có cần mang lên ngay không?”

Nói xong, lại mỉm cười.

Mỗi bước mỗi xa

“Nô tài thấy khu vườn này xây dựng rất đẹp, nếu phu nhân muốn đi dạo trước, cũng tốt. Những người không liên quan đã được nô tài sớm đuổi đi, chắc chắn sẽ không làm phiền đến sự thanh tịnh của phu nhân.”

Ngu Ấu Ninh ngẩn người, nàng đột ngột đẩy Thẩm Kinh Châu ra, không giấu nổi sự kinh ngạc.

“Đã đuổi đi khi nào?”

Đa Phúc cười nói: “Phu nhân cứ yên tâm, sáng sớm nô tài đã cho người đến dọn dẹp từ sớm, chắc chắn sẽ không có ai không biết điều xuất hiện.”

“Chàng, chàng...”

Ngu Ấu Ninh tức giận không chịu nổi, mắt mở to nhìn Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh tức giận.

“Chàng lừa ta.”

Thẩm Kinh Châu không bị ảnh hưởng: “Nương nương không phải là người sao?”

“Ta...” Ngu Ấu Ninh nghẹn lời, lạnh mặt quay đầu đi.

Không thèm để ý đến Thẩm Kinh Châu nữa.

Nếu năm nay tự mình tổ chức sinh nhật, nàng nhất định sẽ ước rằng sau này có thể thắng Thẩm Kinh Châu trong các cuộc tranh cãi.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 166: Chương 166



Có lẽ ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện của Ngu Ấu Ninh, năm thứ năm sau khi thành thân, Ngu Ấu Ninh đã có được một khắc tinh duy nhất kiếp này của Thẩm Kinh Châu, một tiểu cô nương nặng sáu cân sáu lạng.

Thẩm Lạc Chi có diện mạo giống Ngu Ấu Ninh, đôi mắt sáng đẹp, đôi con ngươi đen láy to tròn, khi nhìn người khác luôn khiến người ta quên đi mọi thứ, chỉ muốn hái sao tặng bé.

Giữa hè oi ả, ánh nắng đỏ rực không thương tiếc thiêu đốt mặt đất, bên ngoài tiếng ve kêu không ngừng.

Hai bên hành lang có rèm trúc treo cao, từng mảnh rèm trúc chắn ánh sáng chói mắt.

Sau rèm trúc, tiếng nói lo lắng bất an của cung nhân từ xa đến gần.

“Điện hạ, điện hạ! Đó là tẩm điện của bệ hạ, điện hạ không thể…”

Thẩm Lạc Chi với đôi chân ngắn ngủn, mới bốn tuổi nhưng đã có một trái tim thất khiếu linh lung, tinh quái quỷ quyệt, khiến ngay cả Thái Phó đã qua tuổi hoa giáp cũng phải bó tay không có biện pháp.

Mặc bộ váy gấm thêu mây bốn mùa, Thẩm Lạc Chi lắc lư đôi trâm vàng hình đôi phượng, dáng vẻ như một người lớn.

“Ta biết phụ hoàng đang ở tẩm điện.”

Cung nhân thở phào nhẹ nhõm, nàng ta ngồi xổm xuống, cẩn thận phủi bùn đấn trên đôi giày mềm của Thẩm Lạc Chi.

Cung nhân ôn tồn nói: “Vậy điện hạ có thể theo nô tì về không? Bệ hạ vẫn đang nghỉ ngơi, nếu qua đó, e rằng sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của bệ hạ.”

Thẩm Lạc Chi trợn tròn đôi mắt: “Ta sẽ không quấy rầy phụ hoàng.”

Nụ cười trên mặt cung nữ lan tỏa, nàng ta đứng dậy, nắm tay Thẩm Lạc Chi muốn quay về.

Ai ngờ Thẩm Lạc Chi lại nháy mắt, làm mặt quái với cung nhân, như cá trạch tránh thoát khỏi tay cung nhân, quay người nhanh chóng bước vào ánh nắng.

“Ta đi gặp mẫu hậu, có liên quan gì đến phụ hoàng?”

Cung nữ kinh hãi: “Nương nương không có ở đó…”

Thẩm Lạc Chi cười vẫy tay với cung nhân, mặt đầy nắng: “Ta vừa thấy mẫu hậu vào trong, ngươi không được ngăn ta!”

Nói xong, bé lại chạy đi như gió, không thấy bóng dáng.

Cung nhân không dám lớn tiếng ồn ào ở tẩm điện của Thẩm Kinh Châu, vội vàng nâng váy đuổi theo Thẩm Lạc Chi.

Mặt đầy lo lắng, nàng ta hạ thấp giọng: “Điện hạ, điện hạ.

Ngoài tiếng ve kêu, trong vườn không có một âm thanh nào khác, yên tĩnh không một lời thì thầm.

Đa Phúc cầm phất trần, đứng bên dưới mái hiên, xa xa nhìn thấy bóng dáng màu vàng lướt qua, Đa Phúc vội vàng tiến lên.

Nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Thẩm Lạc Chi.

Ông ta giờ đây đã già thêm vài tuổi, những nếp nhăn ở khóe mắt càng rõ ràng hơn.

Đa Phúc đã nhìn Thẩm Lạc Chi lớn lên, tự nhiên biết tính cách không sợ trời sợ đất của vị tiểu tổ tông này.

“Ôi, điện hạ, sao lại đến đây giờ này?”

Ánh mắt ông ta vượt qua Thẩm Lạc Chi, Đa Phúc tức giận trừng mắt nhìn cung nhân: “Nương nương đã bảo các người trông chừng người cẩn thận, các người lại trông chừng như thế này sao?”

Cung nhân đồng loạt quỳ xuống, liên tục xin lỗi.

Đa Phúc hạ giọng, khi nhìn Thẩm Lạc Chi lại trở về vẻ mặt hòa nhã trước đó.

Đa Phúc cười thân thiện: “Nương nương vừa mới ngủ, điện hạ có lòng hiếu thảo, từ trước đến nay luôn thương yêu nương nương, chắc chắn sẽ không qua đó quấy rầy.”

Thẩm Lạc Chi ngẩng cao đầu, hồn nhiên nói: “Ta chỉ muốn gặp mẫu hậu, như vậy cũng coi như quấy rầy sao?”

Thẩm Lạc Chi có lý có chứng, “Ta sẽ rất nhẹ nhàng, chắc chắn sẽ không đánh thức mẫu hậu, Đa Phúc công công không cần lo lắng cho ta.”

Thẩm Lạc Chi thông minh lanh lợi, ngay cả Thái Phó cũng thường không chống đỡ nổi, đừng nói là Đa Phúc.

Đa Phúc thầm than khổ trong lòng không thôi.

Trong tẩm điện không chỉ có Ngu Ấu Ninh, mà còn có Thẩm Kinh Châu.

Nếu thật sự để Thẩm Lạc Chi xông vào, e rằng ông ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

Ông ta thì thào khuyên nhủ: “Nương nương vẫn chưa dậy, nếu điện hạ muốn thỉnh an, hay là để sau hãy đến.”

Thẩm Lạc Chi bĩu môi: “Ta chỉ muốn ở cùng mẫu hậu, mẫu hậu vốn rất thích ta, nếu biết ta đến, chắc chắn sẽ vui lắm.”

Bé nâng đôi mắt đào hoa ngập nước, mỗi lời nói đều rơi một giọt nước mắt.

“Đa Phúc không cho ta vào, nhưng... nhưng mẫu hậu không muốn gặp ta sao?”

Nói xong, Thẩm Lạc Chi hít hít mũi, nghẹn ngào nức nở.

“Không sao, nếu mẫu hậu thật sự không muốn gặp ta, cũng không sao, ta biết mình…”

“Thẩm Lạc Chi.”

Rèm vàng được cuốn lên, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Thẩm Lạc Chi.

Thẩm Lạc Chi cứng người lại, như rơi vào hầm băng.

Vừa rồi còn khóc như hoa lê dưới mưa, giờ đây không dám phát ra một tiếng nấc.

Bé ngẩn ngơ quay lại.

Mỗi bước mỗi xa

Ngược sáng, Thẩm Kinh Châu đứng thẳng thân người, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng.

Thẩm Lạc Chi cúi đầu, nom nớp lo sơ: “Phụ, phụ hoàng…”

Thẩm Kinh Châu ánh mắt sắc lạnh, tay phải nhẹ nhàng nâng lên giữa bụng, ánh nhìn rơi trên mặt Thẩm Lạc Chi lạnh lẽo như băng.

Hắn chậm rãi xoay ban chỉ ngọc bích trên ngón tay, khí thế nghiêm trang.

“Ở đây ầm ĩ cái gì?”

“Không, không có gì.”

Thẩm Lạc Chi không còn chút lanh lợi như ở trước mặt Đa Phúc, cúi đầu không dám nhìn Thẩm Kinh Châu cái nào.

Đa Phúc không đành lòng, khom mình hành lễ với Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, điện hạ đến thỉnh an nương nương…”

Thẩm Kinh Châu lạnh lùng đảo mắt liếc nhìn.

Đa Phúc lập tức im lặng, không dám tự ý phát biểu, ngượng ngùng lùi sang một bên, nhìn Thẩm Lạc Chi với ánh mắt lực bất tòng tâm.

Thẩm Lạc Chi như một con chim cút bị đông cứng, ánh mắt ngây dại: “Phụ hoàng, con, con muốn gặp mẫu hậu.”

Trên mặt Thẩm Kinh Châu vẫn thản nhiên: “Nàng ấy vẫn chưa dậy.”

Thẩm Lạc Chi cẩn thận: “Con có thể đứng ở cửa chờ.”

Thẩm Lạc Chi nở nụ cười: “Vừa lúc ôn lại bài học sáng nay Thái Phó để lại.”

Thẩm Kinh Châu mặt không đổi sắc, không có chút phản ứng nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Thẩm Lạc Chi.

Thẩm Lạc Chi từ từ hạ mắt: “Vậy con về trước.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 167: Chương 167



Thẩm Lạc Chi chậm rãi quay người, mỗi bước đều quay lại nhìn.

Bỗng nghe thấy trong noãn các có tiếng động nhẹ, đôi mắt Thẩm Lạc Chi sáng lên, nâng váy chạy nhanh vào trong.

“Mẫu hậu, mẫu hậu, người đã tỉnh rồi sao? Lạc Chi đến thỉnh an người đây!”

Giọng nói trong trẻo, như sợ Ngu Ấu Ninh trong phòng không nghe thấy.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, lời trách mắng chưa kịp thốt ra, bỗng nghe thấy giọng Ngu Ấu Ninh từ trong phòng truyền ra.

“Có phải Lạc Chi đến không? Mau vào đây, bên ngoài nắng gắt, cẩn thận bị say nắng.”

Thẩm Lạc Chi như có chỗ dựa, lập tức tự tin, la lối xông vào phòng.

Lư hương gốm xanh đang bốc khói trắng, khói nhẹ lượn lờ.

Qua lớp khói mỏng, Ngu Ấu Ninh dựa vào gối gấm xanh, tóc dài mượt mà rơi trên vai.

Cả búi tóc không thấy một chiếc trâm nào, Ngu Ấu Ninh ánh mắt dịu dàng lười nhác.

Lông mày như vẽ, mắt như nước sông.

Thẩm Lạc Chi mở to đôi mắt ngập nước, định nhào vào lòng Ngu Ấu Ninh.

Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau nắm lấy áo của mình.

Cả người Thẩm Lạc Chi bay lên không trung, vung tay loạn xạ.

Bé liên tục cầu cứu: “Mẫu hậu, phụ hoàng đang bắt con.”

Thẩm Lạc Chi nước mắt lưng tròng: “Mẫu hậu, con sợ.”

Màn trướng được cuốn lên, khuôn mặt lo lắng của Ngu Ấu Ninh lập tức hiện ra trước mắt cả hai.

Ngu Ấu Ninh liếc nhìn Thẩm Kinh Châu một cái: “Bệ hạ đang làm gì vậy? Lạc Chi còn nhỏ, cẩn thận làm con bé bị thương.”

Nói xong, lập tức xuống giường, nhận lấy nữ nhi từ tay Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Lạc Chi ôm chặt cổ Ngu Ấu Ninh, chiếc mũi nhỏ hồng hồng, trông thật tội nghiệp và bất lực.

Đầu tóc xù xì gần như chôn trong cổ Ngu Ấu Ninh, Thẩm Lạc Chi quay mặt tránh ánh mắt nghiêm khắc của Thẩm Kinh Châu.

Bé e dè: “Mẫu hậu, con rất sợ.”

Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Ngu Ấu Ninh liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, không nói gì, miệng chỉ ra hiệu cho hắn: “Bệ hạ ra ngoài trước đi.”

Thẩm Kinh Châu lười nhác nâng mắt.

Ngu Ấu Ninh thả một tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Thẩm Kinh Châu trong tay áo.

Âm thanh của nàng rất khẽ: “Bệ hạ.”

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu khẽ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua lưng Thẩm Lạc Chi, không mặn không nhạt nói một câu.

“Biết rồi.”

Ánh mắt lạnh lẽo đằng sau không còn nữa, cho đến khi dưới mái hiên truyền đến tiếng “khởi giá” dài và sắc nhọn của Đa Phúc.

Thẩm Lạc Chi từ từ thở phào, bé nâng đôi tay nhỏ mũm mĩm, vui vẻ ôm chặt Ngu Ấu Ninh.

“Mẫu hậu, con rất nhớ người.”

Lệ ở khóe mắt chưa khô, Thẩm Lạc Chi dụi vào vạt áo Ngu Ấu Ninh, giọng nói mềm mại như một cục xôi mới ra lò.

Ngọt ngào ngon miệng.

Ngu Ấu Ninh cười vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Lạc Chi, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng thân thiết.

“Mẫu hậu cũng nhớ Lạc Chi.”

Thẩm Lạc Chi vui mừng, vung tay cười nói: “Con đã biết mà.”

Bé ghé sát vào tai Ngu Ấu Ninh, thần bí nói: “Mẫu hậu, sáng nay con nằm mơ, mơ thấy mẫu hậu nhớ con! Nên con mới đến đây!”

Thẩm Lạc Chi ánh mắt cong cong, như đang tranh công.

Ngu Ấu Ninh “ồ” lên một tiếng, giọng nói có chút cười: “Sáng nay không phải con theo Thái Phó học bài sao? Lẽ nào ở trên học đường ngủ gật?”

Bị chọc thủng tâm tư, Thẩm Lạc Chi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không sợ hãi.

“Việc học nào quan trọng bằng mẫu hậu! Con đương nhiên là ưu tiên mẫu hậu trước!”

Nói xong, Thẩm Lạc Chi lại bắt đầu lảm nhảm, hất nước bẩn lên người Thẩm Kinh Châu.

“Nói đến cũng là lỗi của phụ hoàng, nếu không phải tối qua phụ hoàng không cho con ngủ cùng mẫu hậu, sẽ không có chuyện con ngày nghĩ đêm mơ.”

“Sách có nói, một ngày không gặp như cách ba thu, con và mẫu hậu đã…”

Thẩm Lạc Chi bắt đầu đếm trên ngón tay, “Một, hai, ba…”

Ngu Ấu Ninh không nhịn được cười, vỗ nhẹ vào bàn tay mũm mĩm của nữ nhi.

“Được rồi, được rồi, mẫu hậu biết rồi.”

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng chọc chọc vào mũi Thẩm Lạc Chi: “Đều là lỗi của phụ hoàng con, được chưa?”

Thẩm Lạc Chi cảm thấy hài lòng, lầm bầm: “Vốn chính là lỗi của phụ hoàng.”

Nói chưa dứt câu, Thẩm Lạc Chi lại bắt đầu chui vào lòng Ngu Ấu Ninh.

Bé rất thích mùi hương nhàn nhạt trên người Ngu Ấu Ninh, khiến người ta không khỏi say mê.

“Mẫu hậu, có phải là phụ hoàng không thích con không?”

Thẩm Lạc Chi gần như lã chã khóc, lấy tay áo lau lệ nơi khóe mắt.

“Phụ hoàng luôn không muốn con gặp mẫu hậu, còn bắt con, bắt con làm bài tập.”

Thẩm Lạc Chi hừ lạnh: “Nếu ngài ấy không thích con, thì con cũng…”

Ngu Ấu Ninh cười đùa: “Thì con cũng thế nào?”

Thẩm Lạc Chi nâng cao giọng: “Thì con cũng không thích phụ hoàng nữa!”

Ngu Ấu Ninh cười lớn: “Thật đáng sợ quá.”

Thẩm Lạc Chi ngẩng cao cằm: “Đợi khi phụ hoàng già đi, con cũng sẽ bắt phụ hoàng mỗi ngày làm bài, sáng sớm dậy học bài, còn phải viết văn! Còn phải…”

Thẩm Lạc Chi chìm đắm trong giấc mơ đẹp của mình, không hề để ý đến bóng dáng cao lớn lướt qua sau bình phong.

Giọng nói của Thẩm Kinh Châu không lạnh không nóng vang lên từ phía sau bé.

“Đã nhớ hết chưa?”

Đa Phúc kính cẩn đáp: “Vâng.”

Thẩm Lạc Chi mở to mắt, ngập ngừng: “Phụ, phụ hoàng.”

Thẩm Kinh Châu ung dung bình tĩnh: “Công chúa chăm chỉ học hành như vậy, ngày mai bắt đầu giờ mão phải dậy, mỗi ngày viết ba bài.”

Hắn quay sang nhìn Đa Phúc, “Còn gì nữa không?”

Đa Phúc cầm giấy bút, lặp lại nguyên văn lời Thẩm Lạc Chi vừa nói.

Thẩm Lạc Chi hai mắt tối sầm, khóc lóc chôn mặt vào cổ Ngu Ấu Ninh, nước mắt từng giọt từng giọt thật lớn rơi xuống.

“Mẫu hậu, phụ hoàng lại bắt nạt con, ngài ấy rõ ràng biết con…”

Chưa nói hết câu, Thẩm Lạc Chi bỗng bị người nhấc bổng lên.

Thẩm Kinh Châu một tay nâng Thẩm Lạc Chi, ánh mắt bình thản.

“Mẫu hậu của con mệt rồi.”

Thẩm Lạc Chi bị đặt lên kỷ trà gỗ sơn cao cao, lên không được xuống không xong.

Bé đỏ mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Ngu Ấu Ninh, ở trong không trung giang rộng hai tay.

Thẩm Lạc Chi giọng nghẹn ngào: “Mẫu hậu, mẫu hậu cứu con, con sợ… sợ độ cao.”

Tiếng khóc chân thành tha thiết.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 168: Chương 168



Ngu Ấu Ninh nhíu mày: “Thẩm Kinh Châu, chàng…”

Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt: “Thẩm Lạc Chi, hôm trước con leo lên mái hiên của điện Dưỡng Tâm, sao không thấy con sợ?”

Thẩm Lạc Chi lập tức ngừng khóc, thút thít không dám nói lớn: “Con… con…”

Ánh mắt né tránh, rõ ràng là có chút chột dạ.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày chặt hơn: “… Mái hiên nào?”

Thẩm Kinh Châu cười lạnh hai tiếng.

Thẩm Lạc Chi cắn môi đỏ mọng, có thể co được giãn được: “Mẫu hậu, con biết sai rồi. Con muốn bắt cho mẫu hậu một con chim, nhưng nó bay cao quá, Lạc Chi không bắt được.”

Thẩm Lạc Chi ôm chân bàn, chật vật từ kỷ trà tuột xuống, chạy về phía Ngu Ấu Ninh.

Ôm chặt lấy chân nàng mà trèo lên.

Leo lên hai bước, lại rơi xuống ba bước.

Lại leo lên hai bước, lại lăn xuống chân Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Lạc Chi ngẩng mặt lên, vẻ mặt tội nghiệp và bất lực: “Mẫu hậu.”

Ngu Ấu Ninh bất đắc dĩ, cười ôm bé lên đùi: “Con đó.”

Trong tay cầm khăn lụa, Ngu Ấu Ninh cẩn thận lau lệ nơi khóe mắt Thẩm Lạc Chi, lại bảo cung nhân mang chậu nước đến, tự tay giúp Thẩm Lạc Chi rửa mặt rửa tay.

Nàng ân cần dạy bảo: “Sau này không được leo mái hiên nữa, cũng không được leo cây, biết chưa?”

Thẩm Lạc Chi ngoan ngoãn đáp: “Vâng,” Bé ngoan ngoãn ghé trên vai Ngu Ấu Ninh, lại đưa tay ra.

“Mẫu hậu, chỗ này cũng đen.”

Ngu Ấu Ninh không còn cách nào, cười đặt tay Thẩm Lạc Chi vào nước, nàng mỉm cười nói.

“Con đây là từ đâu mà đến? Sao lại bẩn thỉu như vậy, như một con khỉ đất nhỏ.”

Thẩm Lạc Chi ấm ức nói: “Từ thư phòng đến, phụ hoàng bắt con luyện chữ rất lâu. Mẫu hậu, tay con đau quá, còn dính đen thùi.”

Thẩm Kinh Châu không biểu cảm nhìn Thẩm Lạc Chi.

Thẩm Lạc Chi lùi sang một bên, quay lưng lại với Thẩm Kinh Châu, nói xấu phụ hoàng mình.

“Là Lạc Chi không tốt, làm bẩn tay. Nếu phụ hoàng không bắt con chép nhiều sách như vậy, thì chắc cũng không bẩn.”

Thẩm Lạc Chi lắc đầu: “Nói ra cũng là lỗi của Lạc Chi, nếu không phải con chọc phụ hoàng tức giận, thì cũng sẽ không bị phạt chép sách.”

Thẩm Lạc Chi làm bộ già dặn, trắng trợn tố cáo Thẩm Kinh Châu với Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh cười khúc khích, tay nàng dính nước, nàng nâng tay gõ nhẹ lên trán Thẩm Lạc Chi.

“Con làm sao chọc phụ hoàng con tức giận?”

Thẩm Lạc Chi hạ thấp giọng: “Phụ hoàng nói chữ con xấu, còn phạt con chép sách.”

Thẩm Lạc Chi chôn nửa mặt cổ Ngu Ấu Ninh: “Hôm trước con tìm thấy chữ của mẫu hậu, trước kia mẫu hậu cũng từng bị phụ hoàng phạt chép sách sao?”

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời, muốn nói lại thôi: “Cái này…”

Thẩm Lạc Chi hừ lạnh, nằm trên đùi Ngu Ấu Ninh vặn vẹo thân mình, bé quay đầu lại, ngón tay chỉ thẳng vào Thẩm Kinh Châu.

“Con đã biết, phụ hoàng là người xấu. Phụ hoàng không thích con, phạt con chép sách đã đủ rồi, sao còn phạt mẫu hậu.”

Thẩm Lạc Chi chợt nảy ra ý tưởng, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, lấp lánh vẻ tinh ranh.

“Không lẽ phụ hoàng cũng không thích mẫu hậu!”

Thẩm Kinh Châu giận tái mặt, giọng lạnh lùng: “Thẩm Lạc Chi.”

Thẩm Lạc Chi lắc lắc thân mình: “Thái Phó đã dạy con, phụ hoàng là tức giận thành xấu hổ!”

Thẩm Lạc Chi đắc ý.

Ngu Ấu Ninh cười vỗ vỗ ngón tay Thẩm Lạc Chi: “Là thẹn quá thành giận.”

Thẩm Lạc Chi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nghểnh cổ nhìn Thẩm Kinh Châu: “Thẹn quá thành giận!”

Phàm là có Ngu Ấu Ninh bên cạnh, Thẩm Lạc Chi luôn có tính cách không sợ trời sợ đất.

Một đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ Ngu Ấu Ninh, Thẩm Lạc Chi học theo cách Ngu Ấu Ninh thường an ủi mình, nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Ấu Ninh.

“Không sao đâu, Lạc Chi thích mẫu hậu là được rồi.”

Thẩm Lạc Chi miệng như thoa mật, ngọt ngào, bé giương môi cười nói.

“Lạc Chi thích mẫu hậu nhất!”

Thẩm Lạc Chi xem náo nhiệt mà ngại ít, ôm chặt Ngu Ấu Ninh: “Mẫu hậu cũng thích Lạc Chi nhất, đúng không?”

Nói xong, bé còn không quên liếc Thẩm Kinh Châu một ánh mắt khiêu khích, mặt đầy vẻ kiêu ngạo đắc ý.

Thẩm Kinh Châu một tay xoa mi tâm, giọng khàn khàn nói: “Đa Phúc, đưa công chúa về phòng.”

Đa Phúc cúi người đáp: “Vâng,” khom người cười với Thẩm Lạc Chi: “Điện hạ, mời.”

Thẩm Lạc Chi muốn khóc mà không ra nước mắt, ôm chặt Ngu Ấu Ninh không chịu buông: “Ta không muốn, ta muốn ở cùng mẫu hậu, nếu mẫu hậu không thấy ta, tối nay nhất định sẽ không có lòng dạ nào dùng bữa.”

Thẩm Lạc Chi khóc lóc sướt mướt: “Nếu mẫu hậu không ăn không vô ngủ không yên, Lạc Chi cũng sẽ không yên lòng.”

Thẩm Kinh Châu mặt không đổi sắc: “Nếu mẫu hậu thấy bài tập của con, mới là an không vô ngủ không yên.”

Thẩm Lạc Chi nghẹn lại, ngượng ngùng nói: “Không phải đâu, mẫu hậu thương con, sẽ không để con làm nhiều bài như vậy.”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh xoa đầu Thẩm Lạc Chi, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay Lạc Chi đã làm xong bài chưa?”

Thẩm Lạc Chi ánh mắt mơ hồ: “Con… con…”

Ngu Ấu Ninh dịu dàng nắm tay Thẩm Lạc Chi, đi về phía thư phòng: “Lạc Chi là— công chúa một nước, ba bài văn nhỏ, không làm khó được Lạc Chi của chúng ta đâu, phải không?”

Thẩm Lạc Chi ngẩng cao đầu: “Đó là đương nhiên.”

Ngu Ấu Ninh cười cười, dẫn dắt từng bước: “Lạc Chi hãy làm bài trước, một lát mẫu hậu sẽ cùng con ăn tối, được không?”

Thẩm Lạc Chi gật đầu: “Vậy, tối nay con vẫn muốn ngủ cùng mẫu hậu! Không cần phụ hoàng đâu!”

Phụ hoàng cùng nữ nhi như nước với lửa, Ngu Ấu Ninh bất đắc dĩ, gật đầu đáp: “Được.”

Thái Phó sớm đã đứng chờ ở thư phòng.

Gió thổi qua hành lang gỗ mun, tiếng chuông gió vang lên, hòa cùng tiếng đọc sách lanh lảnh của Thẩm Lạc Chi.

Ngu Ấu Ninh quay lại, cười nhìn Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ cũng thật là, Lạc Chi còn nhỏ như vậy, bệ hạ không thể nhường con bé được sao?”

Thẩm Kinh Châu môi mỏng khẽ mở: “Không thể.”

Không có chút đường sống nào để quay đầu.

Ngu Ấu Ninh cạn lời: “Bệ hạ đang làm gì vậy, không lẽ trên đời này không có ai có thể khiến bệ hạ nhượng bộ?”

Màn trúc kim ti đằng hồng tràn đầy ánh sáng, rêu xanh đậm nhạt, Thẩm Kinh Châu bỗng dừng bước.

Ngu Ấu Ninh thấy vậy, cũng tò mò dừng lại.

Hai người nhìn nhau qua ánh sáng mỏng manh.

Một lúc lâu, Ngu Ấu Ninh mới nghe thấy Thẩm Kinh Châu cười có ý tứ xâu xa.

“... Có hay không mà nương nương cũng không biết?”

Thẩm Kinh Châu nói bóng gió.

Ngu Ấu Ninh ngẩn ra, rồi hai má nổi lên tầng đỏ nhàn nhạt, biết mà hỏi: “Ai vậy?”

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Ngu Ấu Ninh bám riết không tha, theo sau Thẩm Kinh Châu hỏi: “Ai vậy, ta có biết không?”

Thẩm Kinh Châu bỗng dừng chân.

Ánh nắng ấm áp, câu hỏi của Ngu Ấu Ninh đến bên miệng đều tan biến giữa môi và răng.

Thẩm Kinh Châu cười xoa xoa vành tai nàng.

“Là một quỷ nhát gan, nương nương có quen không?”
 
Back
Top Bottom