Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 70: Chương 70



Ngu Ấu Ninh hối hận.

Mưa thu vẫn chưa ngừng, kéo dài xa xăm.

Tây viện vắng vẻ, không một bóng người, tĩnh lặng không có ai nói chuyện.

Gió thổi mang theo những hạt mưa nhỏ lất phất, một cơn gió thổi qua, lá rụng lả tả từ trên cao xuống, phủ đầy bậc thang ngọc bích.

Trong noãn các đèn dầu sáng sủa, ánh nến nhảy múa trên màn giường.

Ngu Ấu Ninh trằn trọc không yên.

Trước giường hoa gỗ trầm hương treo một quả cầu xông hương bằng bạc chạm khắc tinh xảo, khói nhẹ lượn lờ bay lên.

Giường gỗ đàn hương chạm khắc hoa văn, treo quả cầu xông hương bằng bạc chạm lỗ, khói xanh bay lên.

Không phải hương thụy lân mà Ngu Ấu Ninh quen thuộc, cung nhân hầu hạ nói rằng đây là hương nga lê hướng trung, được làm từ nga lê*, thêm hương đàn hương cùng trầm hương.

*nga lê (lê ngỗng): là một loại lê vỏ mỏng, cùi dày, mùi thơm nồng

Mỗi bước mỗi xa

Đây là loại hương liệu đang thịnh hành gần đây ở kinh thành, rất được các phu nhân tiểu thư yêu thích.

Hương liệu thì tốt, nhưng không phải loại Ngu Ấu Ninh thích.

Nàng vẫn thích hương thụy lân trong điện của Thẩm Kinh Châu hơn.

… Thẩm Kinh Châu.

Sao lại nghĩ đến hắn nữa?

Ngu Ấu Ninh ngồi bó gối trên giường, ảo não gõ đầu, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen, hối hận không thôi.

Nếu biết như vậy, trước đó ở tiệc, nàng nên ăn hết bát gạch cua rồi mới rời đi.

Tiệc tối không yên lòng, Ngu Ấu Ninh ngay cả bữa tối cũng không ăn được hai miếng, giờ đây đói đến mức n.g.ự.c muốn dán vào lưng.

Bát gạch cua đầy ắp, hương vị chắc chắn rất ngon, không biết cuối cùng có phải Thẩm Kinh Châu được hời luôn hay không.

Đều do Thẩm Kinh Châu, nếu không phải hắn đột nhiên nhắc đến Triệu nhị tiểu thư, Ngu Ấu Ninh cũng sẽ không rời đi giữa chừng…

… Thẩm Kinh Châu?

Sao lại nghĩ đến hắn nữa?

Ngu Ấu Ninh ôm đầu, miệng lẩm bẩm: “Không thể nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa…”

Một mùi hương thụy lân quen thuộc thoảng qua mũi.

Ngu Ấu Ninh nghi hoặc mở một mắt.

Trong ánh nến lay động, Thẩm Kinh Châu mặc áo đỏ thẫm, bên ngoài là áo choàng lông cáo trắng, hắn nhíu mày, đôi mắt đen bình tĩnh.

Thân hình cao ráo như tùng trúc, đứng thẳng tắp.

Gặp quỷ ư?

Nàng học được thuật triệu hồi khi nào, sao lại gọi được Thẩm Kinh Châu đến đây?

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng nhắm mắt lại, bưng hai tay lại.

Nàng chậm rãi xoay người, từng chút từng chút một, chỉ dám quay lưng về phía Thẩm Kinh Châu.

Rèm châu ngọc được kéo lên, Đa Phúc đứng sau một bức bình phong, cung kính cúi người.

“Bệ hạ, thang bao* gạch cua đã xong.”

*thang bao: loại bánh bao có canh bên trong.

Ngu Ấu Ninh dựng tai lắng nghe.

Đa Phúc cười nói: “Thang bao gạch cua này là món đặc sản của quản sự trong cung, phải ăn khi còn nóng mới ngon, nhân cũng làm từ cua và tôm tươi, điện hạ chắc chắn sẽ thích.”

Ngu Ấu Ninh dựng đứng hai tai.

Âm thanh Thẩm Kinh Châu nhạt nhòa: “Dọn xuống đi.”

Hình dáng đứng trước giường xoay bước đi ra ngoài, không nhanh không chậm.

Một bàn tay nhỏ từ phía sau đưa ra, run rẩy nắm lấy áo choàng của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu dừng bước, nhìn sang.

Ngu Ấu Ninh tóc đen xù xì, buông lỏng ở phía sau. Mày nhíu lại như có chút uất ức, đôi mắt sáng trong như nước, như thung lũng trong trẻo sau cơn mưa.

Thẩm Kinh Châu không vội vàng: “Buổi tối điện hạ chỉ dùng một bát canh tổ yến, nửa miếng bánh phù dung.”

Ngu Ấu Ninh ngây ra gật đầu.

Thẩm Kinh Châu cười khẽ, từ tay của Ngu Ấu Ninh kéo áo choàng ra: “Chắc hẳn là không có khẩu vị.”

Ngu Ấu Ninh lập tức lên tiếng: “Không phải.”

Nàng chớp mắt mấy cái, “Trước đó không có khẩu vị, giờ thì tốt rồi. Bệ hạ, ta muốn ăn thang bao gạch cua.”

Áo choàng từ đầu ngón tay tuột xuống, Ngu Ấu Ninh quay lại nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu.

Khi da thịt chạm nhau, Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ ra điều gì, lập tức buông tay, bàn tay chống lên chăn gấm, ngẩng đầu mong ngóng nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Trẫm còn tưởng điện hạ gần đây bận rộn, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.”

Ngu Ấu Ninh tròn xoe đôi mắt, mơ hồ không hiểu.

Nàng bận rộn khi nào?

Sao Thẩm Kinh Châu cứ nói những điều mà nàng nghe không hiểu.

Thẩm Kinh Châu cười cười, hoa văn tường vân trên áo choàng lấp lánh dưới ánh nến, như mang theo ánh vàng.

Đa Phúc rất nhanh mang thang bao đến, trong hộp gấm nhiều màu viền tơ vàng có khoảng mười cái thang bao nhỏ tinh xảo.

Vỏ bánh bao tinh xảo đặc sắc, mỏng và đầy nhân, trên cùng điểm thêm gạch cua.

Ngu Ấu Ninh vốn đã đói bụng, thấy thang bao gạch cua, đâu còn nghĩ đến những chuyện khác.

Đũa bạc trong tay, Ngu Ấu Ninh không chờ được nữa cắn một miếng, nước dùng nóng hổi tràn ra trong miệng.

Ngu Ấu Ninh mở to hai mắt, theo phản xạ tìm chậu súc miệng.

Trước mặt rơi xuống một cái chén gốm xanh, giọng Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt đột ngột vang lên bên tai.

“Nhả ra.”

Ngu Ấu Ninh làm theo lời, đầu lưỡi bị bỏng đỏ ửng, hơi nóng cuộn trào giữa môi.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 71: Chương 71



Đa Phúc kêu lên một tiếng, vội vàng sai người đi lấy đá lạnh, rồi tự mình chạy đi mời thái y.

Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng xa.

Ngu Ấu Ninh nhận lấy trà ấm từ tay Thẩm Kinh Châu, ngửa đầu uống cạn, lông mày lá liễu vẫn không chịu giãn ra.

“Mở miệng.”

Một bàn tay nắm cằm của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn, ngón tay thon dài cân xứng của hắn chạm vào môi Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu cao lớn, bóng dáng của hắn chắn đi ánh nến phía sau.

Ngu Ấu Ninh ngây ngẩn ngẩng đầu lên.

Thẩm Kinh Châu cúi xuống, hơi thở ấm áp từ hắn phả vào mặt nàng.

Ngu Ấu Ninh nín thở, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại, chóp ngón tay dính nước hoa phượng tiên được kẹp trong lòng bàn tay.

Hương thụy lân quẩn quanh chóp mũi càng lúc càng nồng, nàng nhìn Thẩm Kinh Châu tiến lại gần sát từng chút một.

Mũi nàng như có như không chạm nhẹ vào mũi hắn.

Rồi lại rời xa.

Thân thể Ngu Ấu Ninh cứng đờ, như rối gỗ trong trò múa rối, để mặc Thẩm Kinh Châu điều khiển.

Miệng hơi mở, đầu lưỡi đỏ ửng hơn cả những nơi khác.

Thẩm Kinh Châu một tay đặt lên môi Ngu Ấu Ninh, nhẹ nhàng ấn xuống. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, không có chút gợn sóng.

Tai Ngu Ấu Ninh ửng đỏ, nàng quay mặt đi tránh ánh mắt của Thẩm Kinh Châu.

“Đừng động.”

Hai chữ lại rơi xuống.

Thẩm Kinh Châu không cho phép, đôi mắt như mực của hắn hạ thấp. Ánh nhìn như ngọn đuốc, chậm rãi lướt qua môi Ngu Ấu Ninh.

Hai gò má nàng như được điểm phấn, mặt Ngu Ấu Ninh đỏ tới mang tai, tim đập loạn nhịp.

Trong khoảnh khắc gần như hít thở không thông, Thẩm Kinh Châu chậm rãi buông Ngu Ấu Ninh ra.

“Cổ họng không bị thương.”

Luồng không khí tươi mới tràn vào mũi, Ngu Ấu Ninh như tìm lại được thân xác của mình, hồn phách quay trở về.

Nàng vỗ vỗ ngực, ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, hàng mi dài run rẩy như cánh hoa tàn.

Thái y khoan thai đến muộn.

Ông ta không gặp Ngu Ấu Ninh trực tiếp, chỉ nghe Thẩm Kinh Châu nói để kê đơn cho nàng.

“Không có gì nghiêm trọng.” Lưu Lận vuốt râu, “Nếu ngày mai cổ họng điện hạ không có vấn đề, thì có thể không cần uống thuốc này.”

Ngu Ấu Ninh ngậm đá lạnh, nghe Lưu thái y cách bức bình phong nói.

Nhân lúc không ai để ý, nàng lại định với tay lấy một khối đá lạnh.

Đột nhiên bên ngoài tấm bình phong truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Ngu Ấu Ninh giật mình, nhìn quanh.

Trong phòng không có ai, chỉ có tiếng nói của thái y chậm rãi vang lên.

Ngu Ấu Ninh mím môi, lặng lẽ một lần nữa với tay ra bàn lấy đá lạnh.

Thẩm Kinh Châu gõ ngón tay lên bàn, giọng lạnh lùng: “Đa Phúc.”

Đa Phúc cúi người, quay qua bức bình phong, trước mặt Ngu Ấu Ninh gỡ bỏ đá lạnh.

Ngu Ấu Ninh nghiến răng nghiến lợi, tức giận cắn nát viên đá lạnh trong miệng.

Âm thanh kêu răng rắc, như đang khiêu khích Thẩm Kinh Châu.

Lưu thái y đổ mồ hôi như mưa, muốn nói lại thôi: “Bệ hạ, cái này…”

Thẩm Kinh Châu mỉm cười khẽ: “Tiếp tục.”

Rốt cuộc, một vỉ thang bao gạch cua cũng đã vào bụng Ngu Ấu Ninh.

Đêm đã khuya, bóng cây trong sân lắc lư, mưa nhẹ rơi.

Cung nhân dời đèn thả màn, hầu hạ Thẩm Kinh Châu rửa mặt súc miệng.

Chiếc áo rộng tay màu vàng đỏ mềm mại, Thẩm Kinh Châu cầm cuốn sách, nhờ vào chiếc gương đồng sáng bóng, ánh mắt hắn từ từ chạm vào Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh quẫn bách quay đi, rồi chậm rãi quay lại, nàng lắp bắp mở lời, nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Bệ hạ, đã khuya rồi.”

“Ừ.”

Ngu Ấu Ninh ngồi trên bàn tròn hình hoa mai, ánh mắt do dự, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.

“Ngươi… không về Đông viện nghỉ ngơi sao?”

Trong điện, có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi, ánh nến lấp lánh, không một tiếng động.

Hồi lâu không nghe thấy Thẩm Kinh Châu đáp lại, Ngu Ấu Ninh lén lút nâng mí mắt lên.

Thẩm Kinh Châu với đôi mắt như cười như không: “Ngu Ấu Ninh, ngươi cho rằng trẫm là cung nhân mang thức ăn tới ư?”

Ngu Ấu Ninh không dám, nàng vội vàng phủ nhận: “Ta không có!”

Dứt lời, nàng lại nhẹ nhàng thêm một câu, “Thực ra ngươi có thể, có thể để Đa Phúc công công mang đến.”

Thẩm Kinh Châu cười khẽ: “Ông ta là cung nhân của ngươi?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu.

Nàng thực sự muốn nói rằng những cung nhân khác cũng có thể, hầu hạ Thẩm Kinh Châu không chỉ có Đa Phúc, nhưng tiếc là Ngu Ấu Ninh chỉ quen biết Đa Phúc, nên đành thôi.

Cúi đầu ngượng ngùng.

Cung nhân khẽ khàng bước vào, lấy quả cầu xông hương bằng bạc chạm rỗng treo trước giường, thay hương mới.

Ngu Ấu Ninh khẽ động mũi, ngạc nhiên khi cung nhân thay bằng hương thụy lân mà Thẩm Kinh Châu thường dùng, chứ không phải hương nga lê trướng trung trước đó.

Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ đến việc tối nay Thẩm Kinh Châu nghỉ lại đây, không nghĩ nhiều.

Bước trên thảm lông cừu đến trước giường, Ngu Ấu Ninh lại lặng lẽ lùi lại hai ba bước.

Mỗi bước mỗi xa

Nếu Thẩm Kinh Châu thật sự muốn thành thân với Triệu nhị tiểu thư, thì nàng sợ rằng cũng không thể nằm chung với Thẩm Kinh Châu nữa.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 72: Chương 72



Ngu Ấu Ninh lặng lẽ lùi lại.

Ánh sáng vàng nhạt bao phủ, khuôn mặt trắng trẻo của Ngu Ấu Ninh hiện lên vẻ sợ hãi.

Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu, ánh nhìn như có như không lướt qua khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh kinh hồn bạt vía, vội vàng ôm lấy gối trên giường, cuộn tròn trong lòng.

“Ta, ta đi ra ngoài ngủ.”

Nói xong, Ngu Ấu Ninh hoảng hốt quay người.

Kệ trang trí bằng gỗ tử đàn chắn trước mặt, chưa kịp bước thêm hai bước, đằng sau đột nhiên phát ra tiếng “thùng”.

Rất nhẹ, như viên ngọc rơi xuống bàn.

Tẩm điện lâm vào sự tĩnh lặng trước nay chưa từng có, ánh sáng như khói mờ bao phủ xung quanh Ngu Ấu Ninh.

Một trái tim bất an.

Nàng cứng người, chậm rãi quay đầu lại.

Thẩm Kinh Châu ngồi trên ghế trúc hoa lục giác, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, trong tay hắn cầm một khối cẩm thạch như ngọc bội.

Ánh mắt hắn trong trẻo bình thản, môi vẫn giữ nụ cười, nhưng lưng Ngu Ấu Ninh không hiểu sao bỗng dưng lạnh toát, cảm giác không rét mà run.

Đầu ngón tay co lại, Ngu Ấu Ninh không biết từ đâu có dũng khí, đột nhiên quay người, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu.

“Chẳng phải bệ hạ muốn thành thân với Triệu nhị tiểu thư sao? Còn quản ta làm gì?”

Thẩm Kinh Châu không cần nàng nữa, sao còn dám khua tay múa chân với nàng?

Càng nghĩ càng thấy uất ức, đôi mắt hạnh màu hổ phách tựa như bị hơi nước bao phủ.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày: “Triệu nhị tiểu thư nào?”

Vậy mà còn dám giả vờ không nhận?

Ngu Ấu Ninh tức giận, lửa giận bùng lên, nàng quay mặt đi, không nhìn vào mắt Thẩm Kinh Châu, chỉ để phần sau đầu quay về phía hắn.

“Trước đó trong bữa tiệc, không phải bệ hạ vẫn luôn nhìn nàng ta sao?”

Còn nói không quen biết, lừa quỷ hả?

Nàng không dễ gì bị mắc lừa.

Nước mắt lặng lẽ chảy qua khóe mắt, Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, đột nhiên, dư quang lại có thêm một chiếc áo rộng màu trắng.

Ngu Ấu Ninh mơ hồ giương mắt lên.

Một bàn tay bắt lấy được giọt nước mắt rơi xuống bên thái dương của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu cúi người, ngón tay của hắn nhẹ nhàng v**t v* bên má Ngu Ấu Ninh.

Nước mắt ẩm ướt làm ướt ngón tay của Thẩm Kinh Châu.

Nơi khóe mắt của Thẩm Kinh Châu mang ý cười nhẹ: “Khóc gì vậy?”

Giọng nói mềm mỏng, như có ý an ủi.

Ngu Ấu Ninh đỏ hoe vành mắt.

Càng thấy tủi thân.

Thẩm Kinh Châu cười nói: “Không phải nói trẫm có ba nghìn mỹ nhân cũng không liên quan gì đến ngươi sao? Sao lại ấm ức như vậy?”

Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở to mắt: “Nhưng… nhưng…”

Một lúc nghẹn lời, Ngu Ấu Ninh không thể thốt ra câu nào.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Kinh Châu có người khác, Ngu Ấu Ninh lại cảm thấy trong lòng không vui.

Ngu Ấu Ninh mím môi, chậm rãi cúi đầu.

Thẩm Kinh Châu khẽ gõ nhẹ trán Ngu Ấu Ninh: “Trẫm sẽ không thành thân với nàng ta.”

Ánh mắt của Ngu Ấu Ninh sáng lên, nhưng ngay lập tức lại tối sầm.

Ảm đạm buồn bã.

Không có Triệu nhị tiểu thư, còn có Trần nhị tiểu thư, Vân nhị tiểu thư, Tống nhị tiểu thư.

Người đời đều nói, ma quỷ là những thứ ích kỷ, là kẻ xấu hám lợi đen lòng.

Ngu Ấu Ninh tưởng mình là ngoại lệ, nhưng hóa ra không phải.

Quỷ tính cũng khó thay đổi.

Nàng cũng sẽ ghen tị, ghen tị vì bên Thẩm Kinh Châu có người mới, ghen tị vì Thẩm Kinh Châu đối xử với người khác tốt hơn nàng.

Ngu Ấu Ninh muốn khóc mà không ra nước mắt, cúi đầu không nói.

Nàng thật sự là một… tiểu quỷ xấu xa không thể cứu vãn.

Không có ma quỷ nào tệ nàng.



Ngu Ấu Ninh cả đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Kinh Châu đã không còn trên giường.

Cung nhân nhẹ nhàng bước vào, chuẩn bị muối và đồ dùng rửa mặt cho Ngu Ấu Ninh.

Khi sắp cúi người lui ra, bỗng nghe Ngu Ấu Ninh thấp giọng hỏi: “Ngươi… ngươi có biết bệ hạ đi đâu không?”

Cung nhân nơm nớp lo sợ: “Nô tỳ không biết bệ hạ đang ở đâu, chỉ nghe Đa Phúc công công nói qua về nơi nghị sự, có lẽ đang ở đó.”

Nàng ta liếc nhìn Ngu Ấu Ninh, khuôn mặt trắng trẻo, tóc đen như mây, búi tóc rối bời, trắng nõn không tì vết.

Cung nhân đánh liều: “Điện hạ tìm bệ hạ có việc gì sao?”

Nếu đã ở nghị sự, chắc chắn là có việc quan trọng.

Ngu Ấu Ninh lắc đầu, thức thời không muốn đi gây thêm phiền cho người ta, chỉ nhận lấy chiếc ô lụa xanh từ tay cung nhân, nâng váy bước đi.

Chẳng bao lâu, dáng người thướt tha hòa vào màn mưa mờ ảo.

Rêu xanh đậm nhạt, nền đất ẩm ướt.

Ngu Ấu Ninh cầm ô, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Ngu Ấu Ninh, đồ xấu. Ngu Ấu Ninh, đồ xấu.”

Lẩm bẩm hai câu, bỗng nhớ ra “Ngu Ấu Ninh” không phải là tên thật của mình, vội vàng ngừng lại.

Đổi lời: “Ta thật sự là một người… một con quỷ xấu xa.”

Nghĩ đến việc mình không phải là người, Ngu Ấu Ninh càng chán nản hơn.

Mỗi bước mỗi xa

Có lẽ vì trời mưa, hành cung vắng vẻ. Xa xa, mây đen dày đặc, mưa bao phủ các ngọn đồi.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 73: Chương 73



Ngu Ấu Ninh trong lúc không hay biết đã đi đến cổng núi.

Cổng núi nguy nga hùng vĩ, Kim ngô vệ mặc một thân nhung trang, đứng thành hàng hai bên như cánh chim én.

Người cầm đầu nói với giọng nghiêm khắc, mặt không biểu cảm: “Triệu nhị tiểu thư, đây là quy củ, thứ cho không thể làm theo.”

Triệu nhị lòng như lửa đốt: “Đây là đại phu mà ta mời, Lê Lê của nhà ta sắp không chịu nổi, ngươi hãy để ông ấy xem một chút đi, nếu không, nếu không ngươi cũng đi cùng ta đi.”

Mèo cái sinh con mất m.á.u nhiều, nguy cấp sớm tối.

Thái y trong cung bó tay không có biện pháp, Triệu nhị khó khăn lắm mới tìm được đại phu từ dưới núi, nhưng nàng ta không có lệnh bài của phụ thân, Kim ngô vệ không cho đại phu lên núi.

Triệu nhị đỏ hoe hai mắt, nước mắt như mưa: “Ta đã sai người đi tìm phụ thân ta rồi, ngươi hãy để ông ấy lên núi trước, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Kim ngô vệ lù lù bất động, chắp tay xin lỗi: “Triệu nhị tiểu thư thứ tội, chuyên này…”

Chưa nói xong, bỗng nghe thấy tiếng xào xạc trong rừng, sắc mặt Kim ngô vệ trở nên nghiêm trọng, tay nắm chặt chuôi dao.

“Ai ở đó? Ra đây!”

Trước tiên, lọt vào tầm mắt chính là đôi giày lót mềm màu hồng phấn với đường chỉ ngọc trai hai màu, tiếp theo, Ưu Thiếu Ninh mặc bộ trang phục gấm thêu hoa chim màu đỏ lựu.

Trước tiên, lọt vào mắt chính là một đôi giày nhung khổng tước màu xanh hồng, tiếp theo hướng lên trên, là Ngu Ấu Ninh trong bộ trang phục cung đình bằng gấm hoa thêu hồng điểu màu lựu đỏ.

Thắt lưng nàng buộc dây lụa xanh vàng lấp lánh, bên váy có treo ngọc bội hình đôi cá.

Sắc mặt Kim ngô vệ bỗng cứng lại, lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ngu Ấu Ninh hoảng sợ liên tục lùi lại phía sau.

Trang phục trang sức của nàng thường do người khác chuẩn bị, Ngu Ấu Ninh tự nhiên không biết ngọc bội nàng đang buộc ở thắt lưng là của Thẩm Kinh Châu.

Thấy ngọc bội này, như thấy Thẩm Kinh Châu.

Triệu nhị rõ ràng cũng bị hoảng sợ, ngơ ngác quỳ theo Kim ngô vệ, lắp bắp: “Bệ hạ, ta…”

Ngu Ấu Ninh: “Ta không phải bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh làm sáng tỏ, rồi nhìn về phía đại phu tóc hoa râm sau lưng Triệu nhị.

Mắt nàng chớp chớp.

Mỗi bước mỗi xa



Chỗ ở của Triệu nhị ở Yên Vũ Châu, đại phu gấp rút chạy đến, cuối cùng đã cứu được mèo cái một mạng.

Ổ mèo trải bằng da sói, mèo cái vừa sinh con xong, kiệt sức, không còn sức lực.

Lê Lê hấp hối nằm trong ổ mèo, lông xù xì, nhưng vẫn cố mở mắt, không cho ai lại gần con.

Ánh mắt dữ tợn sắc bén, như thể sẵn sàng vung móng sắc.

Triệu nhị vừa dỗ dành mèo cái, vừa giải thích với Ngu Ấu Ninh.

“Lê Lê bình thường không phải như vậy, chắc là sợ người khác làm tổn thương con, nên mới cảnh giác như vậy.”

Triệu nhị cười: “Hôm nay cảm ơn điện hạ, nếu không có điện hạ, có lẽ Lê Lê đã không còn mạng rồi.”

Ngu Ấu Ninh ra ngoài lâu, cung nhân trong tẩm điện lo lắng, đã đến tìm.

Triệu nhị cũng biết rõ thân phận của Ngu Ấu Ninh, theo cung nhân gọi nàng là “điện hạ”.

Ngu Ấu Ninh sợ người lạ, lòng bàn tay đã toát mồ hôi, nàng chỉ biết gật đầu.

Không kìm được sự tò mò, nàng lại nhìn về phía mèo cái.

Ngu Ấu Ninh chần chừ nói: “Lê Lê… là tên của nó sao?”

Triệu nhị cười gật đầu: “Ta tìm thấy nó dưới tàng cây lê, nên gọi là Lê Lê.”

Nhắc đến bảo bối của mình, Triệu nhị có thể nói ba ngày ba đêm không hết.

“Nếu không có Lê Lê bên cạnh ta, có lẽ ta đã buồn chán đến c.h.ế.t rồi, đáng tiếc ta sinh ra là người, nếu là mèo thì tốt rồi, có thể chơi cùng nó ngày đêm.”

Triệu nhị vui đùa: “Không sợ điện hạ cười chê, mỗi lần thấy Lê Lê chơi với mèo khác, ta đều ghen tị.”

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, ngạc nhiên: “… Gì cơ?”

“Điện hạ không tin sao?” Triệu nhị cười lắc đầu.

“Thực ra ở trong lòng ta, nó sớm đã như bạn bè thân thiết. Nếu bạn bè của ta chơi với người khác, ta cũng sẽ ghen tị, đó cũng là chuyện bình thường.”

… Thì ra là như vậy.

… Thì ra còn có thể như vậy.

Vấn đề khiến Ngu Ấu Ninh trăn trở cả ngày lẫn đêm cuối cùng đã được giải quyết, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên thông suốt.

Nàng không còn là tiểu quỷ xấu xa nữa.

Đây là chuyện bình thường, hiện giờ nàng đã là người, lại xem Thẩm Kinh Châu như bạn bè, việc ghen tị cũng không đáng bị chỉ trích nặng.

Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.

Tạm biệt Triệu nhị, Ngu Ấu Ninh cười rạng rỡ, từ Yên Vũ Châu bước ra.

Bỗng thấy một người đứng dưới mái hiên, gió mưa thổi qua tóc hắn.

Triệu lão gia đứng cung kính dưới bậc thang, đang nói chuyện gì đó với Thẩm Kinh Châu.

“Bệ…”

Nhìn thấy nam nhân mặc quan phục dưới hành lang gỗ mun, Ngu Ấu Ninh lập tức im bặt.

Thẩm Kinh Châu liếc mắt nhìn sang một cái, Đa Phúc ngầm hiểu ý, nhanh chóng dẫn Triệu lão gia rời đi.

Ngu Ấu Ninh không thể chờ thêm, chạy đến trước mặt Thẩm Kinh Châu, mưa thu làm ướt tóc nàng, giọt nước mưa lăn trên hàng mi đen.

Nàng ta là quỷ tốt.

Nàng ta là quỷ tốt.

Nàng ——là——quỷ——tốt!

Ngu Ấu Ninh muốn thông báo cho cả thiên hạ biết, nhưng tiếc là người ngồi trên ngai vàng không phải mình.

Bất đắc dĩ, Ngu Ấu Ninh chỉ có thể lùi lại một bước.

Nàng ôm lấy cánh tay Thẩm Kinh Châu, lắc lắc, đôi mắt cười cong cong ngẩng lên.

Ngu Ấu Ninh cười tươi năn nỉ.

“Bệ hạ, ngươi khen ta đi.”

“… Có được không?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 74: Chương 74



Mưa nhỏ lay động.

Trên không trung những làn mưa mỏng manh bay lơ lửng, màn trúc buông thấp dưới mái hiên rung rinh, bóng đổ loang lổ chớp nhoáng theo gió, in lên bậc thang đá xanh.

Dưới hành lang gỗ mun, Ngu Ấu Ninh với mắt cười rực rỡ, đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh sáng, như sóng xanh dập dờn.

Thẩm Kinh Châu quay đầu rũ mắt, đôi mắt tối đen của hắn dừng lại trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.

Hơi lạnh của màn mưa bao lấy hai người.

Bỗng nhiên, Thẩm Kinh Châu giơ tay lên.

Bóng cây lay động trên vai Ngu Ấu Ninh, đôi mắt sáng màu nhạt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ngón tay thon dài cân xứng của Thẩm Kinh Châu khẽ khàng lướt qua mái tóc Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngẩn người nín thở, tay chân không biết để đâu, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi sau đó—

Một sợi lông mèo mềm mại nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu không biểu lộ cảm xúc thu hồi ánh nhìn: “Dính lông mèo rồi.”

Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh lại, không tự nhiên quay đi: “Có lẽ ta vừa vào phòng của con mèo.”

Một căn phòng không nhỏ, là Triệu nhị chuẩn bị cho mèo cái, mọi thứ sinh hoạt hàng ngày đều có đủ.

Ngu Ấu Ninh thoát khỏi sự mơ hồ, kéo tay Thẩm Kinh Châu nói: “Bệ hạ vẫn chưa khen ta đấy.”

Đôi mắt nàng sáng ngời tựa như sao trời, một đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Sợi lông mèo ở đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi xuống đất, mắt Thẩm Kinh Châu hẽ trầm xuống, chắp tay đi xuyên qua hành lang.

Ánh sáng mờ mịt, tiếng mưa rả rích, bóng dáng hai người một cao một thấp in lên con đường đá xanh ẩm ướt.

Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Ngươi muốn nghe trẫm khen như thế nào?”

Ngu Ấu Ninh nhanh chóng đuổi theo, cân nhắc về những điểm mạnh của mình, cảm thấy rằng mười ngày mười đêm cũng không nói hết.

Thời nay, tiểu quỷ có tâm địa thiện lương giống như nàng, cho dù có đốt đèn cũng khó mà tìm được.

Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, dõng dạc nói: “Bệ hạ có thể khen vẻ đẹp của ta trước.”

Thể xác này là do Ngu Ấu Ninh chọn lựa kỹ lưỡng, dung mạo thì không ai sánh bằng.

Ngu Ấu Ninh đắc ý: “Dù sao thì, như ta đây, xinh đẹp động lòng người, chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, đoan chính thanh nhã huệ chất lan tâm tựa như phù dung có một không hai…”

Bóng đen trước mắt đột nhiên dừng lại, Thẩm Kinh Châu quay đầu cúi xuống.

Một gương mặt như quang ngọc bỗng xuất hiện trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

Nàng vô thức lùi lại.

Thẩm Kinh Châu đứng thẳng dậy, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhẹ nhàng nói. “Quả thật không tệ.”

Ngu Ấu Ninh mắt cười như trăng khuyết, rồi lại nhớ ra thân xác này không phải của mình.

Nàng rũ mắt lầm bầm, “Thực ra, ta cũng rất tốt.”

Ngu Ấu Ninh liệt kê những việc tốt mình đã làm hôm nay, “Nếu không phải ta tình cờ đi qua, thì đại phu đó cũng không vào hành cung được.”

Nhắc đến chuyện này, Ngu Ấu Ninh mới nhận ra mình đã tháo chiếc ngọc bội đôi cá ra khỏi thắt lưng.

Ngọc Hòa Điền, toàn thân trong suốt không tì vết, ở giữa có một lỗ nhỏ, hai bên khắc hình cá chép. Rất sống động tựa như thật.

Ở mặt sau của ngọc bội, lại có bài thơ do Thẩm Kinh Châu ngự bút.

Ngu Ấu Ninh mê mang ngẩng đầu, nghi hoặc: “Là… bệ hạ vô tình làm rơi sao?”

Nàng còn tưởng là tối qua Thẩm Kinh Châu làm rơi.

“Không phải.”

Thẩm Kinh Châu với giọng điệu bình tĩnh.

Mặt mày Ngu Ấu Ninh vui mừng nhảy nhót: “Vậy đây là quà của bệ hạ dành cho ta?”

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “... Không muốn sao?”

Ngu Ấu Ninh thốt lên: “Đương nghiên không phải.”

Ngọc bội trơn bóng ấm áp, là ngọc ấm tốt nhất, Ngu Ấu Ninh lại đeo vào thắt lưng lần nữa, bỗng thấy có cảm giác lộ liễu, sợ người khác trộm mất.

Tháo ngọc bội xuống, Ngu Ấu Ninh dùng khăn lụa gói lại, giấu vào tay áo, yêu thích không rời.

Thẩm Kinh Châu đối với nàng mà nói là bạn tốt nhất, quà hắn tặng đương nhiên ở trong lòng Ngu Ấu Ninh cũng rất quan trọng.

Thẩm Kinh Châu im lặng dời mắt đi chỗ khác.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng kéo tay áo Thẩm Kinh Châu: “Người trong cung, ai cũng nhận ra ngọc bội này phải không?”

“Ừm.”

Ngu Ấu Ninh vui mừng: “Vậy sau này ta có thể ngang nhiên đi đến ngự phòng hay không?”

Ngu Ấu Ninh đếm trên tay, “Ta muốn ăn thang bao gạch cua tối qua, còn có bánh bát trân, bánh anh đào sữa, nước hoa hồng…”

Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, lại thò tay vào trong tay áo sờ ngọc bội, hận không thể lập tức mang đi cung phụng.

Nếu sau này sa sút nghèo túng không đủ ăn, thì ngọc bội này chính là phụ mẫu tái sinh của nàng.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu nhếch môi khẽ cười, nhìn Ngu Ấu Ninh với vẻ thờ ơ.

Nụ cười nơi khóe miệng mang ý nghĩa sâu xa.

Ngu Ấu Ninh thức thời mà ngừng nói, không dám nhiều lời.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 75: Chương 75



Mưa thu rả rích, lất phất tí tách.

Để bày tỏ ân cứu mạng, Triệu Nhị tự mình đến cửa nói lời cảm ơn, lại đưa cho Ngu Ấu Ninh một thiệp mời, mời nàng tham dự tiệc đầy tháng của Lê con.

Thiệp vàng in con dấu riêng của Triệu Nhị, Triệu Nhị từ nhỏ đã theo danh sư học chữ, luyện được kiểu chữ trâm hoa tiểu khải* rất đẹp.

*Trâm hoa tiểu khải: bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.

Ngu Ấu Ninh hai tay nâng tấm thiệp, nhìn không rời mắt.

Lật xem, chăm chú nhìn một khắc.

Đóng lại rồi lật ra, lại xem thêm một lúc.

Những gì ghi trên thiệp chỉ vỏn vẹn mấy câu, Ngu Ấu Ninh đã sớm thuộc lòng, nhưng vẫn không thể kiềm chế việc lật xem.

Đọc nhanh tựa như gió xẹt.

Nụ cười như gợn sóng, hiện lên trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngồi xếp bằng trên giường, tinh tế ngắm ngía.

Đây là lần đầu tiên nàng nhận được thiệp mời.

Ánh nến sáng ngời, Ngu Ấu Ninh hai tay nâng thiệp, đối diện với bóng nến đánh giá từng chữ từng chữ.

Nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đang chơi cờ bên cửa sổ, Ngu Ấu Ninh chuyển động trong mắt, nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên Thẩm Kinh Châu.

Thiệp lắc lư trong tay, Ngu Ấu Ninh đi thoáng qua bên cạnh Thẩm Kinh Châu, cánh tay lắc lư nhanh như tàn ảnh.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu không hề động.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, bước chân chậm lại, lại tiến thêm nửa bước về phía giường.

Ngu Ấu Ninh giả vờ cầm thiệp làm quạt, tự mang lại cho mình chút mát mẻ.

Đi một vòng quanh noãn các, thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu thậm chí không liếc nhìn nửa mắt, hoàn toàn chuyên chú vào ván cờ.

Ngu Ấu Ninh lặng lẽ ngừng hành động, mặt mày không vui xịu xuống.

Nàng có chút hoài nghi, Thẩm Kinh Châu là người mù.

Quân cờ trắng giữa ngón tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu không rời khỏi bàn cờ, giọng nhẹ nhàng: “Điện hạ cầm cái gì vậy?

Ánh mắt của Ngu Ấu Ninh sáng lên, lý do đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

“Bệ hạ, hôm nay Triệu nhị tiểu thư đã gửi thiệp mời cho ta.”

Giọng nói thể hiện niềm vui không thể che giấu.

Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, biết rõ mà còn cố hỏi: “Bệ hạ có nhận được không?”

Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu.

Ngu Ấu Ninh với tâm tư khoe khoang gần như hiện rõ trên mặt, nếu không phải sợ người lạ, Thẩm Kinh Châu hoài nghi nàng có thể cầm thiệp khoe với tất cả thái giám tỳ nữ trong cung, hận không thể công bố cho thiên hạ biết.

Ngón tay nhẹ gõ hai cái, Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Không có.”

Khóe môi đầy ý cười của Ngu Ấu Ninh gần như không thể kiềm chế được, nàng ho nhẹ hai tiếng, cố gắng nén lại.

“Không sao, có thể sau này ngươi cũng sẽ nhận được.”

Nói xong, lại nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ mong chờ, như đang đợi Thẩm Kinh Châu nói gì đó.

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói.

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng mím môi, tự giới thiệu: “Ngươi có muốn xem không?”

Nói thì nói thế, nhưng tấm thiệp đã mở ra trước mắt Thẩm Kinh Châu.

Sợ Thẩm Kinh Châu không nhìn rõ, Ngu Ấu Ninh lại tiến gần hơn, gần như dựa vào Thẩm Kinh Châu trên ghế nhung xanh.

Hai mắt của Ngu Ấu Ninh rạng rỡ.

Chẳng qua chỉ là một tấm thiệp bình thường, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như tìm được báu vật.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ung dung thản nhiên tiếp nhận.

Ngu Ấu Ninh kề bên Thẩm Kinh Châu, một mặt không thể kiềm chế khoe khoang, một mặt lại sợ làm tổn thương Thẩm Kinh Châu.

Răng trắng c*n m** d***, Ngu Ấu Ninh vụng về an ủi, cân nhắc nói: “Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi mượn xem nhiều hơn.”

Ngón tay chỉ vào thiệp, một lúc sau, Thẩm Kinh Châu bật cười: “Cũng được.”



Tiếng cười vang vọng trong mưa, hoa cỏ rực rỡ.

Hiếm khi trời quang, các quý nữ tụ tập tại một chỗ, toàn thân lụa là, đầu đầy châu ngọc.

Triệu Nhị mặc áo lông chồn màu xanh, tay trái nắm tay bạn thân.

Nhìn thấy Ngu Ấu Ninh từ xe liễn bước xuống, Triệu Nhị vui vẻ chạy đến, nắm tay Ngu Ấu Ninh cười nói.

“Điện hạ cuối cùng cũng đến rồi.”

Ngu Ấu Ninh đứng bất động tại chỗ, lúng túng, nàng cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng, mắt cong cong nói.

“... Lê Lê có khỏe không?”

“Nó dĩ nhiên là khỏe.” Triệu Nhị tay cầm khăn lụa, che miệng cười nói, “Phụ thân ta hiện giờ không dám nói này nói kia vói nó, điện hạ có biết vì sao không?”

Ngu Ấu Ninh thật sự tò mò: “... Vì sao?”

Triệu Nhị hạ giọng: “Nói ra cũng là nhờ phúc của điện hạ.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 76: Chương 76



Hôm qua Thẩm Kinh Châu đã gửi đến một chiếc lồng, chiếc lồng được làm bằng khung tre, trên có khảm châu ngọc bảo thạch, bên trong lót một lớp da cừu mềm mại và êm ái.

Xa hoa đẹp đẽ quý giá, không gì sánh kịp.

Triệu Nhị cười nói: “Hôm qua khi phụ thân ta nhìn thấy chiếc lồng đó, suýt nữa thì kính cẩn hành lễ, sợ bất kính với vật được ngự ban, liên tục dặn ta phải chăm sóc Lê Lê thật kỹ, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.”

Ngu Ấu Ninh chớp mắt: “Bệ hạ tặng sao?”

Triệu Nhị nghi ngờ: “Điện hạ không biết sao?”

Nói xong, lại cười cười, “Thôi, chuyện này nói đến cũng nhờ phúc của điện hạ, nếu không có điện hạ, Lê Lê nhà ta làm sao có thể nhận được ban thưởng của Hoàng đế.”

Tuy nói là tiệc đầy tháng của Lê Lê, nhưng cũng là cơ hội để Triệu Nhị mời ba bốn người bạn thân khuê trung tới.

“Lê Lê giờ vẫn đang nghỉ trưa, một lát ta sẽ dẫn điện hạ qua xem, hôm đó thật sự là ta gặp may, tình cờ gặp được điện hạ.”

Triệu Nhị nhún người với Ngu Ấu Ninh, luôn mãi nói lời cảm ơn, rồi kéo Ngu Ấu Ninh đến chỗ bạn bè của mình.

Mỗi bước mỗi xa

Có người Ngu Ấu Ninh đã gặp trong bữa tiệc lần trước, có người thì chưa từng gặp.

Mọi người thấy Ngu Ấu Ninh đi tới, không hẹn mà ngừng cười, kính cẩn hành lễ với Ngu Ấu Ninh.

“Gặp qua điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh gật đầu, có lẽ vì đã ở bên Thẩm Kinh Châu lâu, nên giờ Ngu Ấu Ninh cũng học được ba phần uy nghiêm hù người của hắn.

Trong vườn không còn tiếng cười, gió thu hiu hiu mang theo chút lạnh lẽo, phả vào mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngoài Triệu Nhị, những người khác đều đối xử với Ngu Ấu Ninh rất kính trọng, không dám có chút sai sót nào.

Không ai dám lạnh nhạt với Ngu Ấu Ninh, nhưng cũng không ai dám thật sự nói cười cùng nàng.

Nụ cười nơi khóe miệng Ngu Ấu Ninh dần phai nhạt.

Bỗng cảm thấy chán nản vô vị.

Muốn về nhà.



Hoàng hôn tứ phía, chim chóc trở về rừng.

Đông viện tĩnh lặng, không một tiếng động, không ai ho khan.

Đa Phúc cầm đèn sứ, tự mình đưa Lưu Lận ra ngoài, rồi vội vàng quay trở về.

Noãn các vẫn chưa thắp đèn, nhờ ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ. có thể mơ hồ thấy bóng dáng cao to trước cửa sổ.

Ghế trúc hoa lục giác có khắc đầu rồng, Thẩm Kinh Châu nhắm mắt tĩnh tâm, lư hương men xanh đang đốt hương thụy lân.

Đa Phúc nhẹ nhàng vào trong điện, khẽ khàng thêm hai khối hương vào lư.

Trong noãn các hương thơm nồng nàn, nhưng mùi m.á.u tanh vẫn không thể xóa nhòa.

Đa Phúc không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu, cúi người kính cẩn dâng trà an thần cho Thẩm Kinh Châu, rồi lặng lẽ lùi xuống.

Trong sân không có ai đứng hầu, vết m.á.u trên bậc thang đã được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ.

Một tiểu thái giám thấy Đa Phúc đi ra, vội vàng đứng nghênh đón.

Vòng qua bức bình phong làm tường, tiểu thái giám hạ giọng, trong mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía noãn các.

“Dưỡng phụ, bệ hạ có sao không?”

Đa Phúc giơ tay tát vào tiểu thái giám một cái, thái độ hung dữ: “Còn không ngậm miệng lại! Ngươi có thân phận gì, chuyện của bệ hạ mà ngươi lại dám hỏi đến?”

Tiểu thái giám ôm đầu: “Con cũng chỉ sợ tên thích khách kia…”

Đa Phúc dùng hết sức đá một cước vào tiểu thái giám, dùng ánh mắt để ngăn cản tiểu thái giám, sợ hắn ta nói ra điều không nên nói.

“Ngươi biết cái gì?”

Đa Phúc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên cành liễu.

Lại là đêm mười lăm.

Qua màn đêm mờ mịt, Đa Phúc mơ hồ thấy bóng dáng cao ráo trong noãn các, chóp mũi tựa như còn vương mùi máu.

Người khác không biết, nhưng ông ta thấy rất rõ.

Nếu không phải Thẩm Kinh Châu cố ý, thì những tên thích khách kia sao có thể tiếp cận hắn, đừng nói đến việc làm hắn bị thương.

Đa Phúc bất đắc dĩ thở dài.

Nhìn thấy một bóng hình hải đường màu đỏ, Đa Phúc dụi dụi mắt đau nhức, suýt nữa tưởng mình hoa mắt.

Ông ta vội vàng tiến lên, mặt mày tươi cười: “Điện hạ, sao điện hạ lại đến đây?”

Đa Phúc ra sức ra hiệu cho tiểu thái giám, bảo hắn ta tìm cách ngăn Ngu Ấu Ninh lại.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “Đa Phúc công công, mắt ngươi sao vậy?”

Ngu Ấu Ninh nhìn về phía ánh trăng tĩnh lặng phía sau, “Ta vừa mới đến, hình như thấy Lưu thái y, có phải thân thể của bệ hạ không khỏe không?”

“Là bệ hạ, không phải, là… là nô tài.”

Đa Phúc khó khăn nói, lời nói không được trôi chảy.

Ngu Ấu Ninh nghi ngờ dừng lại, ánh mắt đánh giá Đa Phúc từ trên xuống dưới, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

“Chân của Đa Phúc công công sao vậy?”

“Nô tài không may bị trẹo chân… không phải, là mắt của nô tài, mắt của nô tài…”

Âm thanh của Đa Phúc càng lúc càng nhỏ, rồi cúi đầu không nói gì.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 77: Chương 77



Trong sân im ắng đến lạ thường, ánh trăng lạnh lẽo trải khắp mặt đất.

Bóng mây che ngang cửa sổ, dưới mái hiên không thấy bóng dáng một cung nhân nào.

Đa Phúc cười gượng hai tiếng: “Bệ hạ tối nay có việc, điện hạ vẫn nên về nghỉ sớm đi.”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày: “Bệ hạ đang tiếp ngoại thần sao?”

“… Đúng vậy.”

“Đại thần nào vậy?”

Ngu Ấu Ninh hiếm khi hỏi tận ngọn nguồn, Đa Phúc đổ mồ hôi như tắm, lắp bắp: “Cái này… không phải tiếp ngoại thần, bệ hạ không khỏe, đã sớm nghỉ ngơi.”

Đa Phúc nói câu đầu không khớp với câu sau, trong lòng Ngu Ấu Ninh dấy lên nghi ngờ, như sương khói khó tan.

Đa Phúc giơ tay ngăn Ngu Ấu Ninh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Điện hạ xin hãy trở về, bệ hạ thật sự không thể tiếp người, điện hạ, điện hạ?”

Đa Phúc than thở khóc lóc: “Bệ hạ tối nay thật sự không thể tiếp người, điện hạ có việc gì, để qua đêm mai hãy nói.”

Ngu Ấu Ninh nhạy cảm nhận ra có điều không ổn: “Tại sao tối nay không được?”

Đa Phúc hoảng hốt, nhận ra mình đã nói sai: “Không phải, nô tài nói lung tung, điện hạ hãy thương xót cho nô tài, ngày mai lại đến tìm…”

Mỗi bước mỗi xa

Trước mắt bỗng có bóng dáng của một chiếc ngọc bội lướt qua, Đa Phúc trợn tròn mắt, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.

Không thể tin nổi nhìn chòng chọc vào vật trong tay Ngu Ấu Ninh.

Ông ta run rẩy, từng giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống: “Nô tài, nô tài gặp bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ngu Ấu Ninh cầm ngọc bội đôi cá, giọng lành lạnh: “Bệ hạ ở đâu?”

Trong đình viện có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, Ngu Ấu Ninh giẫm lên bóng trăng, chậm rãi đi qua hành lang gỗ mun.

Bóng cây âm thầm, không tiếng động rơi xuống đất.

Ngu Ấu Ninh nín thở, trong noãn các không có một chút ánh sáng nến, qua cánh cửa gỗ, mơ hồ thấy rèm ngọc đang lay động theo gió.

Những viên ngọc nhỏ lấp lánh va chạm vào nhau, rơi trong ánh trăng tĩnh lặng, âm thanh phát ra càng thêm trong trẻo.

Cánh cửa gỗ khép hờ, ánh trăng len lỏi vào trong, tạo thành một vệt dài mảnh.

Ngu Ấu Ninh chầm chậm nhấc váy, ánh mắt tìm kiếm trong phòng.

Niềm vui phấn khởi khi khoe khoang thiệp mời với Thẩm Kinh Châu đã không còn, thay vào đó là nỗi buồn bực tràn ngập.

Nếu biết hôm nay ở Yên Vũ Châu lại có cảnh tượng như vậy, nàng chắc chắn sẽ không đến.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng gọi: “… Bệ hạ?”

Noãn các im lặng không một tiếng động, giày nhỏ bước trên thảm lông sói không phát ra chút tiếng vang.

Ngu Ấu Ninh đi về phía bình phong gỗ tử đàn khảm ngọc.

Trên ghế trúc hoa có một người tựa lưng, áo choàng màu lam sẫm cổ tròn, tay áo rộng rủ xuống tay vịn, Thẩm Kinh Châu nhắm mắt, ánh trăng nhạt chảy trên vai hắn.

Trên bàn có một tách trà an thần, không biết tại sao, Ngu Ấu Ninh luôn cảm thấy tối nay hương thụy lân trong noãn các nồng đậm hơn mọi hôm.

Hình như còn lẫn chút mùi khác.

Giống như… mùi máu.

Khi ý thức quay lại, Ngu Ấu Ninh bỗng mở to mắt, nàng kinh hô.

“—— Bệ hạ!”

Lời chưa dứt, một tia sáng bạc đột ngột xuyên qua rèm, lao thẳng về phía Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu mở mắt, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng đáng sợ, ánh mắt mang theo sự tàn nhẫn quyết liệt.

Khi mũi tên lao đến, một người đột ngột từ bên cạnh lao ra, kéo Thẩm Kinh Châu ngã về phía sau.

Mũi tên lướt qua vai Ngu Ấu Ninh, áo choàng đỏ ngay lập tức thấm đẫm máu.

Máu đỏ kéo lại sự tỉnh táo của Thẩm Kinh Châu.

“Muốn chết.”

Lạnh lùng thốt ra hai chữ, một tay đỡ Ngu Ấu Ninh, tay áo lộ ra ám tiễn, nhanh chóng phóng qua cửa sổ.

Dường như có vật nặng từ trên cây rơi xuống.

“Không giữ lại một ai.”

Giọng Thẩm Kinh Châu lạnh lẽo, ngay lập tức, hơn mười ám vệ từ bóng tối nhảy ra.

Đao quang kiếm ảnh, binh khí chạm nhau.

Mùi m.á.u nồng nặc che khuất ánh trăng sáng bên ngoài.

Ngu Ấu Ninh ở trong vòng tay Thẩm Kinh Châu nhẹ bẫng.

Ngu Ấu Ninh yếu ớt ngã vào vòng tay Thẩm Kinh Châu, vai áo choàng bị rách một lỗ.

Vết m.á.u đỏ sẫm chảy ra ào ạt.

Khuôn mặt Thẩm Kinh Châu tối sầm, như bao trùm bởi một đám mây u ám, hắn nghiến răng: “Ngu Ấu Ninh, ai cho ngươi tự chủ trương…”

Một bàn tay nhỏ bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Thẩm Kinh Châu, mềm mại và yếu ớt.

Thẩm Kinh Châu nhất thời im lặng.

Ngu Ấu Ninh đau đớn, đôi môi trắng bệch, không còn chút màu máu.

“Thẩm Kinh Châu.”

Nàng nước mắt lưng tròng, lã chã chực khóc, lệ lăn theo khóe mắt, chảy qua tay áo rộng của Thẩm Kinh Châu.

Sự không ăn ý giữa ban ngày và nỗi sợ hãi ban đêm đan xen lại với nhau, Ngu Ấu Ninh nói rất nhỏ.

“Có thể… khoan hãy hung dữ với ta hay không?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 78: Chương 78



Ngu Ấu Ninh như thấy được ký ức của nguyên chủ.

Hành lang dài mà hẹp, ánh nắng tràn ngập mặt đất.

Cung nhân quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ, run rẩy.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên thái dương lăn xuống, nện thật mạnh xuống mu bàn tay.

Đầu gối gối lên những viên gạch sứ, những mảnh gạch nứt lộ ra những hoa văn rêu phong, vết nứt như bàn tay hung tợn của cô cô chưởng sự, dữ tợn và đáng sợ.

Trong vườn tĩnh lặng không một tiếng động.

Xa xa, thấy một nữ nhân mặc cung trang từ trong điện bước ra từ điện, sắc mặt nghiêm khắc của cô cô chưởng sự biến thành nụ cười ấm áp như gió xuân, thân thiện đón chào.

Kéo lấy nữ tử mặc cung trang: “Ngày hè nóng bức thế này, sao nương nương lại ra đây?”

Nữ nhân có đôi mắt phượng, toàn thân mặc gấm vóc lụa là, đầu đội đầy trang sức. Ba phần hờn dỗi bảy phần quyến rũ, vòng eo thon thả yểu điệu.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng.

Lệ phi với mặt mày toát lên vẻ lười nhác sau giờ nghỉ trưa, móng tay nhuộm màu hoa phượng tiên xinh tươi, như hoa anh đào vào ngày xuân.

Chiếc quạt bằng tơ vàng giữ trong tay, Lệ phi v**t v* chiếc trâm đỏ hồng ngọc trên mái tóc, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Nàng ta bật thở như lan: “Tiếp tục.”

Hai chữ không nhanh không chậm rơi xuống, trong vườn lại vang lên một tiếng thét đau đớn.

Ma ma với quần áo tả tơi rưới nằm trên ghế, chỉ có khí thở ra chứ có khí vào, toàn thân không còn chỗ nào là thịt tốt, vết m.á.u loang lổ chảy đầy đất.

“Nô tỳ, nô tỳ không thấy gì cả.”

Hơi thở yếu ớt, ma ma không còn sức lực.

Trong vườn im lặng như tờ, không ai nghe rõ lời nói mơ hồ của ma ma.

Chỉ biết ma ma mang sách vở cho Lục công chúa tiêu khiển, chọc giận Lệ phi, nên mới bị đánh.

Bóng dáng màu đỏ lựu lướt qua hành lang gỗ mun dài, tiểu cô nương với búi tóc vân đôi thúy, lông mày cong cong.

“Mẫu phi, mẫu phi, con sai rồi.”

Qua ánh nắng mờ ảo, Ngu Ấu Ninh không nhìn rõ dung mạo tiểu công chúa, chỉ nghe thấy từng tiếng cầu xin của tiểu công chúa.

Bóng cây loang lổ, ánh nắng vụn vặt xuyên qua tán cây, rơi xuống những ngón tay như ngọc của Lệ phi.

Khóe môi nàng ta nhếch lên một chút mỉa mai, không nhìn tiểu công chúa khóc đến gần ngất xỉu, cũng không nhìn những cung nhân đang nơm nớp lo sợ.

Đôi mắt phượng hẹp dài nửa khép, đầu ngón tay nhẹ nâng lên.

Ngay lập tức có cung nhân tiến lên, kéo tiểu công chúa đang quỳ bên ma ma ra.

Lục công chúa không được Lệ phi yêu thương, mọi người trong cung đều biết.

Không ai dám nói giúp tiểu công chúa, cũng không ai dám trái ý Lệ phi.

Hoàng hôn dần buông, ánh sáng vàng dần rủ về tây.

Mùi m.á.u tươi trong vườn hòa quyện với ánh sáng còn sót lại, lâu lâu vẫn vương vấn trên không trung, mãi vẫn không tan đi.

Dính dấp và ghê tởm.

Cô cô chưởng sự cẩn thận đỡ Lệ phi, nhỏ giọng nói.

“Nương nương yên tâm, mọi chuyện đã được xử lý sạch sẽ. Ngày đó là nô tỳ sơ suất, để bà ta nhìn thấy. Bây giờ trong cung chỉ biết nương nương xử lý cung nhân vì Lục công chúa, sẽ không biết chuyện gì khác.”

Lệ phi bước đi trên đôi giày khổng tước lụa hai màu đế mềm, cười thản nhiên, dư quang lướt qua tiểu công chúa khóc ngất trên đất, lộ rõ vẻ chán ghét.

“Thành sự không đủ bại sự có thừa, bảo người canh chừng cho kỹ, không cho nó ra khỏi tẩm điện nửa bước.”

Cái nóng như lửa, hoàng hôn như son, không có một chút hương hoa nào, chỉ còn lại mùi m.á.u nồng nặc tràn ngập hơi thở.

Ngu Ấu Ninh lơ lửng trong không trung, như cũng ngửi thấy.

Mùi khó chịu như núi đè nặng ở ngực, Ngu Ấu Ninh nhíu mày, trong mơ cũng không được yên.

Những lớp sa mỏng rủ xuống, Ngu Ấu Ninh thấp giọng nỉ non, miệng lẩm bẩm.

“Mẫu phi, mẫu phi…”

Đột nhiên từ giấc mơ tỉnh dậy, Ngu Ấu Ninh mở to mắt, khóe mắt còn vương giọt lệ.

Mỗi bước mỗi xa

Lông mi đen nhánh điểm xuyết những giọt lệ trong suốt, Ngu Ấu Ninh với hai mắt ngấn lệ.

Dưới chăn gấm, bóng dáng Ngu Ấu Ninh gầy nhỏ yếu ớt, cùng với mùi m.á.u từ giấc mơ như hình với bóng.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 79: Chương 79



Ngu Ấu Ninh quay người, ánh mắt rơi vào trên vai mình đang băng bó.

Làn da trắng nõn nà như tuyết như bị nhuộm chút đỏ, những giọt m.á.u đỏ thẫm thấm vào trung y.

Ngu Ấu Ninh chậm rãi chớp mắt, chợt nhận ra mình không phải là tiểu quỷ đao thương bất nhập, mà là một thân xác phàm trần.

Nàng đã chắn mũi tên cho Thẩm Kinh Châu, tự nhiên sẽ bị thương.

Đầu ngón tay chạm vào vết thương, những giọt m.á.u dính dấp nhuộm đỏ đầu ngón tay.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh tò mò để sát đầu ngón tay vào ngửi.

Tanh tưởi, hôi thối.

Như màn sương m.á.u quẩn quanh trong vườn đã chứng kiến trong giấc mơ.

Lồng n.g.ự.c của Ngu Ấu Ninh cuồn cuộn buồn nôn, nàng ôm ngực, nôn khan hai ba tiếng.

Tóc đen xõa xuống ngang lưng, đột nhiên, một người giơ tay, giúp Ngu Ấu Ninh buộc lại tóc.

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu ngơ ngác.

Trong ánh sáng mờ mịt, Thẩm Kinh Châu với thân hình thẳng tắp như ngọc, đôi mắt đen lạnh lùng bình tĩnh.

Ánh nhìn hạ xuống, rơi vào đầu ngón tay Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu một tay cầm khăn, chiếc khăn mềm mại mịn màng lướt qua đầu ngón tay Ngu Ấu Ninh, vết m.á.u lập tức biến mất.

Hắn trầm giọng: “Sao lại đẩy ta ra?”

Đôi mắt đen ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào Ngu Ấu Ninh mà không hề chớp mắt.

Ngu Ấu Ninh kinh ngạc: “Ta…”

Có lẽ do làm quỷ đã lâu rồi, Ngu Ấu Ninh luôn nghĩ mình đao thương bất nhập bách độc bách xâm, quên mất phàm nhân yếu đuối, sẽ bị thương.

Đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mấp máy, răng ngọc cắn chặt môi dưới, muốn nói lại thôi.

“Không biết.”

Chỉ là bản năng, mà lúc đó nàng cũng không nghĩ mình sẽ bị thương.

Thẩm Kinh Châu nhếch khóe môi, cười khẽ: “Nếu là những người khác, điện hạ cũng sẽ quên mình như vậy sao?”

…… Những người khác?

Ngu Ấu Ninh nhíu mày suy nghĩ.

Trong tòa cung điện lớn lao hùng vĩ này, ngoài Thẩm Kinh Châu, những người mà Ngu Ấu Ninh quen biết chỉ có Kỷ Trừng và Triệu Nhị.

Cùng là bạn bè, nếu bọn họ gặp nạn, Ngu Ấu Ninh chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Ngu Ấu Ninh gật đầu, thẳng thắn bày tỏ những gì mình nghĩ trong lòng.

Nàng nói từng chữ một.

“Có phải bệ hạ nói đến Kỷ Trừng và Triệu Nhị không? Nếu bọn họ gặp khó khăn, ta chắc chắn sẽ giúp đỡ. Sách có nói, người có nghĩa khí sẽ vì bạn bè mà không tiếc mạng sống.”

Nàng là một tiểu quỷ có nghĩa khí, dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc bạn bè trong nguy hiểm.

Trong sân, mưa thu rơi lất phất, Ngu Ấu Ninh dường như đã ngủ một ngày một đêm, khi tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng.

Hơi mỏng như sương, đường đá trải dài.

Bóng đen đứng trước mặt vẫn chậm chạp không nhúc nhích.

Bóng trúc ẩm ướt trong mưa đêm kêu xào xạc, Thẩm Kinh Châu với đôi con ngươi tối đen sâu thẳm, hắn nhìn Ngu Ấu Ninh, một lúc lâu sau, bỗng nhiên cất tiếng cười.

“Sau này nếu có chuyện như vậy, không cần phải quan tâm đến ta.”

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác giương mắt, nghi ngờ Thẩm Kinh Châu đang trách mình không biết lượng sức, xen vào chuyện của người khác.

Lông mày nhíu lại, như trong lòng không vui.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Ta không phải phế vật như tên Kỷ Trừng, không cần người khác giúp đỡ.”

Hóa ra không phải trách mình.

Ngu Ấu Ninh lại nở nụ cười.

Đa Phúc khom người vào điện, hai tay nâng bát thuốc tiến lên, vị đắng nồng nặc tràn ngập.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt: “Thuốc này là của ta sao?”

Nước thuốc đắng chưa từng có, dường như còn mang theo vị chua.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Ấu Ninh nhăn lại thành một cục.

Đa Phúc cười nói: “Tất nhiên là của điện hạ, thuốc này lão nô tự tay canh chừng sắc, còn một thang thuốc nữa, hiện giờ đang để trên bếp hâm nóng.”

Ngu Ấu Ninh như bị sấm sét giữa trời quang, tin dữ ập đến.

Nàng chậm rãi quay đầu, vô thức tìm bóng dáng Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay nắm lấy tay áo rộng của Thẩm Kinh Châu, nhẹ nhàng kéo xuống.

“Bệ hạ, thuốc này… có thể không uống không?”

Ngu Ấu Ninh e dè, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Ta nghĩ ta không có việc gì, có thể không cần uống thuốc.”

“Không được.”

Thẩm Kinh Châu không cho phép phản bác, môi vẫn giữ nụ cười, nhưng trong mắt hắn không có chút ấm áp nào.

“Điện hạ không phải vẫn muốn vì bạn bè mà không tiếc mạng sống sao? Trước hết phải dưỡng tốt thân thể đã.”

Ngu Ấu Ninh nhất thời không biết nói gì, không còn lời nào để đáp.

Quả thật câu này là nàng tự nói, nhưng khi đến miệng Thẩm Kinh Châu, lại nghe thấy quái lạ thế nào ấy.
 
Back
Top Bottom