Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 80: Chương 80



Ngu Ấu Ninh buồn bã cúi đầu, môi mím lại nhận lấy bát thuốc từ tay Đa Phúc.

Giày vò một lúc lâu, chỉ uống được nửa bát.

Không biết có phải do làm người lâu rồi, Ngu Ấu Ninh ngày càng không chịu được khổ, có lúc nhìn đồ ăn còn kén cá chọn canh.

Gương mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay không tô son điểm phấn, mày liễu như khói, trắng nõn như ngọc.

Ngu Ấu Ninh từ bát thuốc thò cái đầu xù xì ra, tóc đen xõa xuống vai, hàng mi ướt đẫm.

Nàng mong chờ nhìn Thẩm Kinh Châu, đôi mắt hổ phách trong suốt. Xương cổ tay yếu ớt, ẩn dưới chiếc áo gấm rộng thùng thình.

Thẩm Kinh Châu cười nhẹ, không đổi sắc mặt: “Tiếp tục.”

……

Liên tục nằm trên giường hai ngày, vết thương trên vai Ngu Ấu Ninh dần bắt đầu đóng vảy.

Mưa thu vừa ngớt, núi non bao phủ trong làn mây mỏng manh.

Ngu Ấu Ninh ngồi trên kháng bên cửa sổ, chăm chú lắng nghe tin vui từ khu vườn truyền đến.

Đa Phúc một tay nắm lấy áo bào, nhanh chóng bước qua hành lang, đuôi lông mày khóe mắt đều đầy ý cười.

“Chúc mừng điện hạ, bệ hạ vừa mới săn được một con cáo trắng.”

Hôm nay là săn b.ắ.n ngày thu, lẽ ra Ngu Ấu Ninh nên đứng trên đài cao nhìn xuống, nhưng vết thương trên vai vẫn chưa lành hẳn.

Nàng định lén lút đi lên đài cao, nhưng tiếc rằng chưa kịp xuất sư vị tiệp thân tiên tử*.

* Thục Tướng của Đỗ Phủ (dịch thơ: Xuất trận chưa thành thân đã c.h.ế.t – danviet.net)

Thẩm Kinh Châu nhìn thấu toan tính trong lòng Ngu Ấu Ninh, hắn nhẹ nhàng cười nói.

“Điện hạ muốn đi, cũng không phải không được.”

“Nếu vết thương lại nứt ra, để Lưu thái y kê thêm hai phương thuốc là được, không phải chuyện lớn gì.”

Một câu nói nhẹ nhàng rơi xuống, Ngu Ấu Ninh lập tức im lặng chấm dứt, không dám nói thêm.

Nàng thực sự không muốn uống thuốc nữa.

“Đều tại Thẩm Kinh Châu.”

Nhân lúc Thẩm Kinh Châu không có mặt, Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, lên tiếng phàn nàn.

Nếu không phải Thẩm Kinh Châu không cho phép, giờ này nàng đã ở trên đài cao, không cần để Đa Phúc chạy đi chạy lại.

Đa Phúc cười ngượng ngùng, giả vờ như không nghe thấy Ngu Ấu Ninh gọi tên Thẩm Kinh Châu, khoanh tay đứng hầu dưới hành lang, cách cửa sổ cười nói.

Mỗi bước mỗi xa

“Bệ hạ cũng vì điện hạ mà thôi, khu vực săn b.ắ.n đông người, nếu điện hạ lại bị va chạm, chẳng phải là thành sai lầm sao? Chi bằng an tâm ở tẩm điện nghỉ ngơi, bên phía bệ hạ, tự có nô tài trông coi.”

Ngu Ấu Ninh một tay ôm mặt: “Vậy bệ hạ có thắng không?”

Nàng vẫn lo lắng cho toàn bộ gia sản của mình.

Cũng không biết Thẩm Kinh Châu có thể săn được thỏ hay không, nàng đã thèm thịt thỏ nướng từ lâu.

“Ai ôi, điện hạ, nghe những gì ngài nói kia.”

Đa Phúc cười rạng rỡ, “Kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung của bệ hạ, chẳng lẽ điện hạ còn không rõ?”

Đa Phúc lần lượt kể về những con mồi mà Thẩm Kinh Châu đã săn được hôm nay.

“Không nói đến những thứ khác, con cáo trắng này là ranh mãnh nhất. Còn có mãnh hổ trước đó, chỉ e ngoài bệ hạ ra, không ai dám một mình chiến đấu với mãnh hổ.”

Ngu Ấu Ninh run sợ lo lắng, một trái tim treo lơ lửng: “Sao chỉ có một mình bệ hạ vậy, hắn không mang theo thị vệ sao?”

Đa Phúc ngập ngừng, thành thật nói: “Bệ hạ không thích người khác đi theo, đều đơn thương độc mã vào rừng.”

……

Âm thanh hò reo trong khu săn b.ắ.n như sóng cuộn, vang lên không dứt.

Thẩm Kinh Châu mặt không biểu cảm, chiếc trường bào màu lam sẫm dính đầy máu, trên tay hắn cầm theo một cái đầu thú.

Giọt m.á.u chảy dài trên đất, từ mu bàn tay tí tách rơi xuống.

Cung nhân vội vàng tiến lên phía trước, cung kính nhận lấy cái đầu thú từ tay Thẩm Kinh Châu.

Dư quang nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của Thẩm Kinh Châu, cung nhân hoảng hốt.

“Bệ hạ, có cần nô tài đi mời Lưu thái y không?”

“Không cần.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu lạnh lùng lướt qua vết thương trên mu bàn tay, vết thương dài khoảng chừng hai tấc, m.á.u thịt lẫn lộn.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 81: Chương 81



Thẩm Kinh Châu thờ ơ thu hồi ánh nhìn.

Bỗng nhiên hiện lên trong đầu cảnh tượng Ngu Ấu Ninh gặp ác mộng.

Mỗi bước mỗi xa

Mành gấm rủ xuống bốn phía, Ngu Ấu Ninh co ro trên giường, nước mắt làm ướt chăn gấm.

Chỉ sợ nàng không biết, bản thân mình đã gọi “mẫu phi” suốt một đêm.

Ngu Ấu Ninh sợ Lệ phi, cũng sợ mùi m.á.u nồng nặc lâu dài không tan đi.

Nàng như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, mãi không tỉnh dậy.

Mắt Thẩm Kinh Châu như mờ tối, ngón tay lướt qua vết thương dữ tợn trên tay, không như mọi khi thờ ơ, cũng không làm việc gì khác.

“Thôi, cứ để Lưu Lận qua đây.”

……

Thẩm Kinh Châu đã thay một bộ trường bào gấm đỏ thêu hoa tay áo tỳ bà, thắt lưng bằng dải lụa như ý ngọc bích, khoác lên vai chiếc áo choàng thêu sắc màu rực rỡ.

Ban chỉ bạch ngọc xoay tròn trong lòng bàn tay, đi qua nguyệt môn, trong vườn yên tĩnh như tờ.

Chim sẻ bay lướt qua bầu trời, rơi xuống những chiếc lông vũ nhỏ, đúng lúc rơi xuống trước mặt Thẩm Kinh Châu.

Noãn các không bật đèn, không có chút ánh sáng nào.

Đa Phúc thở hổn hển theo sát bên Thẩm Kinh Châu, không rời nửa bước.

Xa xa thấy cửa sổ noãn các đóng chặt, Đa Phúc cười ngượng ngùng nói.

“Điện hạ hôm nay chỉ sợ đã mệt mỏi, giờ mới nghỉ ngơi.”

Đa Phúc cố gắng tìm lời hay để nói với Thẩm Kinh Châu, “Bệ hạ có lẽ không biết, điện hạ cả ngày đều nhớ đến bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu cười nói: “Trẫm thấy nàng ấy chỉ nhớ đến toàn bộ gia sản của nàng ấy.”

Đa Phúc cười tươi: “Đó cũng là tâm ý của điện hạ dành cho bệ hạ, trước đó điện hạ còn đặc biệt dặn nô tài chuẩn bị một ít canh bồ câu, để bệ hạ có thể giữ ấm cơ thể.”

Một đường đi, Đa Phúc cứ mỉm cười đi theo.

Bỗng cảm thấy hương thơm trên trường bào Thẩm Kinh Châu nồng hơn mọi ngày.

Ông ta nhẹ nhàng nhíu mày.

Áo của Thẩm Kinh Châu do cung nhân trông coi, cung nhân có kinh nghiệm dày dạn, chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.

Trừ khi…

Đa Phúc lén lút ngẩng đầu, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Thẩm Kinh Châu.

Trừ khi, có người đặc biệt dặn dò.

Nỗi nghi ngờ dồn nén trong lòng, Đa Phúc không dám xâm phạm suy nghĩ của Thẩm Kinh Châu, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh hắn.

Vòng qua bờ giậu, Đa Phúc thức thời lui ra.

Dưới hành lang gỗ mun, thỉnh thoảng có ánh sáng mặt trời còn sót lại, ánh vàng như những vì sao điểm xuyết, chiếu xuống chân Thẩm Kinh Châu.

Cửa sổ hoa đột nhiên mở ra, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng, một nhánh lá phong đỏ bỗng xuất hiện trước mắt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh từ nhánh phong thò đầu ra, đôi mắt cười như trăng.

“Bệ hạ, tặng cho ngươi.”

Lá phong như tranh, rừng cây nhuộm sắc.

Ngu Ấu Ninh hiện giờ không thể rời khỏi biệt viện, nhánh phong này là nàng từ sau núi tìm được.

Ngu Ấu Ninh nhân cơ hội oán giận, “Nếu không phải bệ hạ không cho ta ra ngoài, ta có thể tặng cái tốt hơn.”

Một nhánh phong đỏ nằm trong lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu, như nắm giữ cả sắc thu của khu vườn.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng thì thầm: “Nhánh phong này là ta tìm rất lâu mới thấy, trong vườn không thể tìm ra nhánh nào nổi bật hơn nó.”

Ngoài những cành khô lá rụng, chỉ có côn trùng và chim chóc gặm nhấm.

Chỉ là một cụm phong đỏ nhỏ bé không đáng kể, ở trong miệng Ngu Ấu Ninh lại như quý giá như vạn kim.

Âm thanh Thẩm Kinh Châu lười nhác: “Sao không gửi tặng cho Kỷ tiểu công tử?”

“Đã gửi rồi.” Ngu Ấu Ninh cười tươi, nàng một tay chống cằm, ngón tay trắng trẻo dài thon nhẹ nhàng chạm vào lá phong, không giấu giếm gì.

“Ta cũng đã gửi tặng cho Triệu nhị tiểu thư.”

Lần trước gặp mặt, Lê Lê vẫn đang nghỉ trưa, Ngu Ấu Ninh không dám lại gần làm phiền, chỉ từ xa liếc nhìn qua cửa sổ.

Mèo con lớn nhanh, mỗi ngày một khác, giờ lông trên người mèo con đã dài ra.

Triệu Nhị còn nói sẽ tặng Ngu Ấu Ninh một con.

Mắt Thẩm Kinh Châu tối sẫm, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bệ cửa sổ.

Khóe môi Ngu Ấu Ninh tràn đầy ý cười rực rỡ như hoa xuân, cằm tựa lên mu bàn tay, nàng nâng đôi mắt cười nói.

“Nhưng chỉ có lá phong của bệ hạ là ta tự tay tìm.”

“Bệ hạ… có thích không?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 82: Chương 82



Tùng xanh chống đỡ mái hiên, ánh nắng xuyên qua bóng trúc rối rắm, lặng lẽ rơi xuống khóe mắt Ngu Ấu Ninh.

Đôi mắt hổ phách phát ra ánh vàng nhạt, Ngu Ấu Ninh lo lắng bất an, môi mím lại thốt ra một câu.

Lá đỏ như lửa, viền như răng cưa, gồ ghề không đều.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, ánh mắt dài mà lâu rơi trên nhánh phong trong tay.

Chim chóc trở về rừng, lặng ngắt như tờ.

Chờ mãi không thấy Thẩm Kinh Châu lên tiếng, ánh sáng trong mắt Ngu Ấu Ninh dần mờ đi, đôi mắt sáng trong chứa đầy nỗi uất ức.

Thẩm Kinh Châu là thiên tử cao quý, sở hữu vô số kỳ trân dị bảo, trên đời này người muốn tặng quà cho thiên tử nhiều như lông hồng, hắn không thích nhánh phong này cũng là điều hợp lý…

Cũng không phải!

Ngu Ấu Ninh bĩu môi, hai má trắng trẻo vì tức giận mà trướng đỏ bừng, má phúng phính, thực sự đã bị chọc tức.

Quà của người khác sao có thể mang đi đánh đồng với nàng?

Đó là do nàng đã chọn lựa kỹ càng, mất hơn nửa canh giờ, đi bộ tận một ngàn bốn trăm năm mươi sáu bước mới…

“Cũng được.”

Hai chữ trầm thấp khàn khàn rơi xuống.

Gió thu phất qua bậu cửa sổ, Ngu Ấu Ninh đột nhiên nhướng cao đôi mắt, đôi mắt như ngọc lấp lóe ánh vàng.

Ngu Ấu Ninh mím chặt đôi môi khô khốc, cẩn thận hỏi.

“Vậy bệ hạ hôm nay… có săn được thỏ không?”

Mỗi bước mỗi xa

Nghe nói thỏ ở khu săn Mộc Lan vô cùng béo mềm, Ngu Ấu Ninh ngày đêm mong nhớ, chờ đợi đã lâu.

Suy nghĩ của Ngu Ấu Ninh đều hiện rõ trên mặt, Thẩm Kinh Châu liếc mắt là nhìn thấu, chỉ cười không nói.

Ngu Ấu Ninh thò người ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh sáng trong như nước như mong mỏi nhìn Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cười khẽ: “Một nhánh phong đổi hai con thỏ?”

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “… Không được sao?”

Sắc thu tràn ngập trong mắt Ngu Ấu Ninh, ánh nắng nghiêng về phía tây, ánh sáng vàng nhạt từ sau lưng hai người dần dần rút đi.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt: “Núi phía tây không có thỏ.”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, mặt đầy thất vọng.

Hôm nay Thẩm Kinh Châu đi săn, chính là ở núi phía tây.

Ngu Ấu Ninh ngập ngừng, không cam lòng nói: “Vậy… Núi phía bắc thì sao?”

Thẩm Kinh Châu giương mắt liếc nhìn nàng một cái.

……

Một nén nhang sau.

Ngu Ấu Ninh đứng trên ghế đẩu, gió thu thổi qua chiếc áo choàng rộng thùng thình của nàng, một tay chống vào yên ngựa, hổn hển trèo lên lưng ngựa.

Thẩm Kinh Châu không lạnh không nóng giương mắt, cười khẽ: “Điện hạ không sợ kéo phải vết thương sao?”

Ngu Ấu Ninh ngẩn người, ngượng ngùng hạ thấp động tác.

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử cao lớn hung dữ, Ngu Ấu Ninh vừa lo cho vết thương của mình, vừa sợ con ngựa trắng nổi nóng đá hậu cho mình một cái.

Nàng nơm nớp lo sợ vịn vào yên ngựa, một lúc sau lại ngượng ngùng quay đầu.

“Bệ hạ, có thể cho ta mượn tay một chút không?”

Thẩm Kinh Châu lười biếng nâng cánh tay lên, để Ngu Ấu Ninh vịn vào.

Ngón tay nắm lấy tay áo mảnh mai, trắng trẻo, như băng tuyết trong suốt.

Thẩm Kinh Châu bình thản mở miệng: “Đổi tay.”

Ngu Ấu Ninh giương mắt đầy thắc mắc.

Giọng điệu của Thẩm Kinh Châu bình tĩnh, khuôn mặt hắn không có chút biểu cảm nào.

Giống như đang nói về một việc hết sức bình thường: “Điện hạ quay lưng lại, không sợ bị ta chạm vào vết thương sao?”

Nói rất có lý, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên hiểu ra, chỉ cảm thấy Thẩm Kinh Châu thật sự rất chu đáo.

Nàng vui vẻ đổi sang tay phải, chưa kịp hành động, bỗng dưng cơ thể nhẹ bẫng.

Thẩm Kinh Châu một tay ôm lấy eo nhỏ của Ngu Ấu Ninh, nhẹ nhàng bế nàng lên.

Hai chân lơ lửng trên không, Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu đối diện ngồi nhau.

Một tay của nàng vẫn nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu, không biết để đâu.

Quay lưng lại không thấy có gì lạ, nhưng giờ ngồi mặt đối mắt…

Mí mắt dài rung rinh, run rẩy rơi xuống những bóng mờ.

Hai tà áo hòa vào một chỗ, kéo theo ánh nắng của buổi ban chiều.

Ngu Ấu Ninh không biết vì sao, hơi thở khẽ khựng lại, tay chân luống cuống.

Thẩm Kinh Châu còn phải giúp mình săn thỏ, nàng không thể cứ nắm lấy tay áo Thẩm Kinh Châu mãi được.

Lỡ đâu làm chậm trễ Thẩm Kinh Châu, thì hôm nay nàng sẽ không được ăn chân thỏ nướng.

Ngu Ấu Ninh lại nhìn về phía Thẩm Kinh Châu, đôi mắt lo lắng: “Ta có thể ôm bệ hạ một chút không?”

Trong mắt Thẩm Kinh Châu dường như có chút không hiểu xẹt qua.

Ngu Ấu Ninh rất nhỏ giọng nói: “Chỉ ôm một chút thôi, ta sẽ rất nhẹ.”

Như để chứng minh lời mình không phải lừa gạt, Ngu Ấu Ninh vòng tay quanh eo Thẩm Kinh Châu, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo choàng.

Nàng ngửa đầu, cười tươi: “Ta ổn rồi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 83: Chương 83



Ánh sáng mặt trời tắt dần, những ngọn núi bị bao phủ trong sương mù mờ ảo.

Trong rừng yên tĩnh, vó ngựa chìm trong đám cỏ.

Ngu Ấu Ninh chôn đầu trong lòng Thẩm Kinh Châu, một đôi mắt sáng ngời đề phòng cảnh giác.

Giữa tóc mai cài bộ diêu hoa vàng ròng, khi va chạm phát ra động tĩnh rất nhỏ.

Ngu Ấu Ninh nín thở ngưng thần, lo lắng tiếng vang làm nhiễu loạn bữa tối của mình, vội vàng đưa tay nắm chặt.

Khóe mắt thoáng thấy Thẩm Kinh Châu như cười như không, Ngu Ấu Ninh không vui nhíu hai hàng lông mày.

“Bệ hạ đang cười gì vậy?”

Dứt lời, nàng cảm thấy âm thanh mình nói to quá, vội vàng che miệng lại.

Thần hồn nát thần tính, trồng gà hóa cuốc.

Ý cười nơi khóe môi của Thẩm Kinh Châu ngày càng đậm, thảnh thơi nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của Ngu Ấu Ninh.

Tùy ý nắm dây cương, thong thả đi qua cánh rừng.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy không hài lòng, nhưng tiếc là nàng còn cần Thẩm Kinh Châu, không dám trực tiếp trách móc, chỉ thấp giọng nói.

“Bệ hạ, ngươi có làm được không?”

Đôi mắt chuyển động, Ngu Ấu Ninh chợt nảy ra ý tưởng, giả vờ rộng lượng nói.

“Nếu không bắt được thỏ cũng không sao, dù sao ta sẽ không nói với ai rằng bệ hạ không bắt được thỏ.”

“Chắc chắn là thỏ hoang kia rất khôn ngoan, bệ hạ mới không bắt được thỏ.”

“Dù bệ hạ không bắt được thỏ, nhưng ta…”

Ba câu không rời “Thẩm Kinh Châu không bắt được thỏ”, môi Thẩm Kinh Châu nở nụ cười, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Ngu Ấu Ninh hoang mang: “… Sao, sao vậy?”

Hai tai dựng đứng, từ bụi cây truyền đến tiếng xào xạc nhỏ nhặt.

Thẩm Kinh Châu chăm chú, nâng cung tên lên, sẵn sàng chờ phát động.

Ngu Ấu Ninh vui mừng, nàng đưa hai tay che đôi môi đỏ mọng, thậm chí hơi thở cũng tự giác thả nhẹ.

Gió như cũng ngừng lại vào khoảnh khắc này, giữa ánh sáng mặt trời đầy đất, chỉ có hai bóng hình cao thấp in trên mặt đất.

Chốc lát, Thẩm Kinh Châu chậm rãi hạ cung tên xuống, mặt mày tản mạn, mang theo vẻ tùy ý.

Ngu Ấu Ninh không thể tin nhìn Thẩm Kinh Châu, đôi mắt hạnh tròn xoe.

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Chạy rồi.”

Ngu Ấu Ninh sửng sốt.

Thẩm Kinh Châu thở dài: “Chắc là nghe thấy tiếng của điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh tức giận trừng mắt, nhưng nàng lại đang đưa lưng về phía rừng, không thấy được tất cả phía sau, chỉ có thể để mặc Thẩm Kinh Châu nói.

Sợ rằng hôm nay sẽ về tay không, trong hơn nửa canh giờ sau, Ngu Ấu Ninh không dám phàn nàn Thẩm Kinh Châu câu nào nữa.

Trăng sáng sao hiếm, ánh trăng chiếu cao trên ngọn liễu.

Ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo rơi xuống, Ngu Ấu Ninh nhìn thấy con thỏ đã c.h.ế.t thẳng cẳng ở trong rừng, đôi mắt bỗng sáng lên như sao.

Mũi tên trúng ngay con thỏ, trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tươi.

Mỗi bước mỗi xa

Lòng vui mừng của Ngu Ấu Ninh cũng giảm bớt đi phần nào, tiếng thét thảm khốc của ma ma trong giấc mơ lại ùa về.

Nàng như thấy lại cảnh lão ma ma nằm trên ghế, m.á.u me be bét, như thấy lại tiểu công chúa cô độc bất lực.

Mùi m.á.u tanh trước mắt dần hòa lẫn với giấc mơ, Ngu Ấu Ninh cảm thấy trong lòng dâng lên sự buồn nôn khó chịu, n.g.ự.c chèn ép khó thở.

Hai hàng mày nhíu chặt lại, mang theo nỗi đau không thể gạt bỏ.

Bỗng dưng, gió thu bên tai xẹt qua, Thẩm Kinh Châu quay đầu ngựa, thúc giục chạy vội về hành cung.

Vó ngựa dần dần biến mất trong đám cỏ, mùi m.á.u trong không khí không còn, thay vào đó là sự tươi mát riêng có của núi rừng, cùng với hương hoa không tên nào đó.

Trên đầu cành, rừng phong nhảy múa, những cung điện cao vút bao quanh, gần ngay trước mắt.

Không biết từ lúc nào, Ngu Ấu Ninh đã được đưa ra khỏi vùng đất đầy mùi m.á.u tanh.

Nàng chậm chạp từ trong lòng Thẩm Kinh Châu thò đầu ra, không còn bị mùi m.á.u làm phiền, ý thức của Ngu Ấu Ninh dần dần trở lại.

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu là con thỏ khó khăn lắm mới có được kia.

Ngu Ấu Ninh mơ hồ bị Thẩm Kinh Châu bế xuống ngựa, trong đầu chỉ toàn “thỏ của ta đâu”, “thỏ của ta đâu”.

Ngu Ấu Ninh đi theo bóng dáng của Thẩm Kinh Châu, không nhịn được mà kêu ca: “Bệ hạ, thỏ còn ở trên núi.”

Thẩm Kinh Châu điềm tĩnh: “Sẽ có người xử lý.”

Sau khi đăng cơ, những cuộc ám sát bên cạnh Thẩm Kinh Châu chưa bao giờ ngừng lại, tự nhiên cũng có ám vệ ẩn mình bên cạnh.

Ngu Ấu Ninh giương cao đôi mắt, miệng như bôi mật: “Những người đi theo hầu bệ hạ, chắc chắn là cao thủ.”

Thẩm Kinh Châu không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Ngu Ấu Ninh cười khanh khách, khéo léo nói: “Kỹ năng b.ắ.n cung của bọn họ chắc chắn rất xuất sắc.”

Thẩm Kinh Châu quay đầu, cười nhìn Ngu Ấu Ninh: “Điện hạ muốn nói gì?”

Ngu Ấu Ninh ánh mắt lấp lánh: “Không có gì, tuy ta rất muốn để ám vệ của bệ hạ giúp ta bắt thỏ…”

Khóe mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, bước chân nhẹ lại.

Ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt Ngu Ấu Ninh, mang theo ý nghĩa sâu xa.

Quỷ thức thời là quỷ thông minh.

Ngu Ấu Ninh lập tức quyết đoán, đổi lời khen ngợi: “Sự an nguy của bệ hạ quan trọng hơn thỏ của ta, đương nhiên phải đặt bệ hạ lên hàng đầu.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 84: Chương 84



Con thỏ hoang kia đều có đầu bếp lo liệu chế biến.

Thật ra không phải thỏ hoang trong núi, mà là thỏ nuôi ở khu săn bắn.

Hành cung Nhiệt Hà vốn là sơn trang nghỉ mát của Hoàng gia, để hầu hạ cho quý nhân đi săn và vui chơi, khu săn b.ắ.n hàng năm luôn có mãnh thú dã thú, còn có thỏ hoang bồ câu.

Thỏ được nướng trên than lửa, thơm ngon trơn mềm.

Biết Ngu Ấu Ninh thích nghịch ngợm, Đa Phúc còn sai cung nhân mang đến thanh sắt và lò nướng.

Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, ánh lửa tràn ngập trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Không thể kiềm chế được, Ngu Ấu Ninh vội vàng ra tay, nhanh chóng xé một chân thỏ, dầu nóng b.ắ.n vào mu bàn tay nàng.

Nàng nhỏ giọng kêu lên một tiếng, “Xoẹt” một cái rụt tay lại.

Bên tai như có tiếng cười vang lên.

Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, nhìn bầu trời đầy sao, nhìn những tùng xanh trên đỉnh đầu, chính là không chịu nhìn Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh tự lừa mình dối người, chỉ cần nàng không nhìn, sẽ không thấy xấu hổ.

Một lúc sau, lại không nhịn được, chuyển mắt nhìn chằm chằm vào chân thỏ bóng loáng trên thanh sắt.

Chân thỏ đã xé ra, Ngu Ấu Ninh một tay nắm chặt, ánh mắt lướt qua bên cạnh thấy Thẩm Kinh Châu vẫn ngồi lù lù bất động như đang ngủ.

Ngu Ấu Ninh mím môi, từng bước tiến đến bên Thẩm Kinh Châu, không nỡ đưa ra chân thỏ mà nàng đã thèm thuồng từ lâu.

“Bệ hạ, cái này cho ngươi.”

Thẩm Kinh Châu một tay đặt lên tay vịn, chiếc ghế gỗ hoàng hoa lý bao bọc thân hình cao to của hắn. Nghe thấy, Thẩm Kinh Châu chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt tối tăm nhìn vào ánh mắt của Ngu Ấu Ninh gần trong gang tấc.

Ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng nâng lên, Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Đến gần chút.”

Ngu Ấu Ninh không hiểu lý do, nhưng vẫn làm theo.

Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nâng một chân thỏ, Ngu Ấu Ninh nghiêm túc, thần sắc tập trung.

Người không biết chắc sẽ nghĩ nàng đang cầm một trân bảo hiếm thấy trên đời.

Thẩm Kinh Châu phát ra một tiếng cười, rất nhẹ rất nhạt.

Cổ tay áo rũ xuống vô tình lộ ra vết thương trên cánh tay.

Đã bôi thuốc, vết thương không thấy chút m.á.u nào, chỉ có mùi thuốc nhẹ nhàng quanh quẩn nơi đầu mũi.

Ngu Ấu Ninh đột nhiên mở to mắt: “Bệ hạ bị thương… là do đi săn sao?”

Nàng đã sớm nghe nói Thẩm Kinh Châu đơn thương độc mã quyết đấu với dã thú, chỉ không biết hắn bị thương.

Trong lòng Ngu Ấu Ninh cảm thấy áy náy không yên.

Nếu sớm biết Thẩm Kinh Châu có vết thương, nàng nhất định sẽ không để hắn giúp mình đi săn.

Ngu Ấu Ninh ảo não không thôi.

“Không sao.”

Thẩm Kinh Châu nói chậm rãi, không nhanh không chậm, “Chỉ là tay hơi tê, không tính là chuyện gì lớn.”

Ngu Ấu Ninh rất ngạc nhiên, nàng cúi đầu nhìn chân thỏ mà Thẩm Kinh Châu săn được, trong lòng thực sự băn khoăn.

Chân thỏ đưa đến bên môi Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh chân thành nháy mắt: “Ta cầm cho bệ hạ, như vậy bệ hạ cũng không cần…”

Câu nói chưa dứt, Thẩm Kinh Châu đột nhiên nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, nhân lúc nàng cầm chân thỏ mà cắn một miếng thịt.

Bóng trúc lay động, bóng đổ lộn xộn bên chân.

Cũng giống như hơi thở ồn ào rối ren của Ngu Ấu Ninh lúc này.

Thẩm Kinh Châu cúi người, hơi ấm phả xuống mu bàn tay Ngu Ấu Ninh.

Chỗ đó rõ ràng không có giọt dầu nào b.ắ.n ra, nhưng lại nóng rát đến đáng sợ.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, tai đỏ ửng, cả gáy cũng ửng hồng.

Trên không trung từ xa vọng lại vài tiếng chuông ngân.

Đùng, đùng, đùng.

Cực giống như tiếng tim đập của Ngu Ấu Ninh lúc này.



Đêm càng sâu, tiếng chuông vang lên giữa đêm khuya.

Ngu Ấu Ninh chắp tay làm gối, trằn trọc không ngủ được.

Màn che lụa xanh rủ xuống bỏ lại ánh trăng ngoài cửa sổ, mờ ảo mượt mà.

Mong chờ bao ngày, cuối cùng cũng được thưởng thức món thỏ nướng, nhưng Ngu Ấu Ninh chỉ thấy vô vị.

Nàng đã không còn nhớ thỏ nướng có hợp ý mình hay không, chỉ nhớ Thẩm Kinh Châu nắm lấy cổ tay mình, còn có hơi ấm của hắn rơi xuống mu bàn tay nàng.

Nóng ấm bỏng rát.

Mặt ửng đỏ dần dần lan ra hai bên má, Ngu Ấu Ninh như đang ở trên mây, bay bổng như tiên.

Cũng như đang hãm vào trong Hỏa Diệm Sơn, toàn thân nóng rực.

Bàn tay từng bị Thẩm Kinh Châu nắm giữ nâng lên giữa không trung, nhờ ánh sáng từ cửa sổ, Ngu Ấu Ninh đánh giá từng tấc từng tấc.

Mu bàn tay trắng trẻo, bóng loáng không tì vết.

Không có giọt dầu nào b.ắ.n tới.

Nhưng cảm giác nóng rát vào bữa tối lại khắc sâu trong lòng Ngu Ấu Ninh.

Trong lòng không yên, Ngu Ấu Ninh đặt một tay lên ngực, rồi nhìn sang Thẩm Kinh Châu đang bình yên ngủ say bên cạnh.

Lông mi dài như cánh quạ nhẹ nhàng che phủ dưới mí mắt, Thẩm Kinh Châu thở đều vững vàng cùng yên bình.

Ánh trăng chiếu sáng gương mặt hắn với những đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng trong ánh trăng dịu dàng, tiếp theo là đôi môi mỏng khép lại.

Ngu Ấu Ninh lén lút nâng người dậy, ánh mắt không kiêng dè ngắm nhìn người bên gối.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu không giống Ngu Ấu Ninh.

Nếu Ngu Ấu Ninh ngủ, trên giường chắc chắn sẽ lộn xộn thành một cục.

Thẩm Kinh Châu ngủ rất an ổn, hai tay giấu dưới chăn gấm.

Ngu Ấu Ninh c*n m** d***, tâm loạn như ma.

Nàng lén lút đưa một tay ra, qua lớp chăn gấm nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Thẩm Kinh Châu.

Chỉ một lần, rồi lập tức rụt lại.

Chỉ chạm nhẹ rồi lại rời xa.

Chăn gấm mát lạnh lấp lánh ánh bạc, Ngu Ấu Ninh rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.

Trắng trẻo như ban đầu, không có chút hồng nào, cũng không còn cảm giác nóng rát trước đó.

Ngu Ấu Ninh lặng lẽ thở ra.

Còn may còn may.

Thân thể của nàng vẫn khỏe mạnh, không bị bệnh.

Ngu Ấu Ninh thả nhẹ tay chân nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, không có chút buồn ngủ nào.

Hành cung yên tĩnh không một tiếng động, cung nhân cầm đèn lồng bằng dương giác, đi xuyên qua hoa cỏ.

Đèn lồng chạm khắc bằng ngà voi treo dưới mái hiên đung đưa theo gió, trong đêm tối rải xuống những ánh sáng loang lổ.

Tiếng vải áo xột xoạt, Ngu Ấu Ninh mở mắt, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.

Bỗng nhiên nàng dịch sang một bên, lại dịch thêm một chút nữa.

Cánh tay chạm vào Thẩm Kinh Châu.

Ánh trăng kiều diễm lưu luyến, gió thổi vào noãn các, thổi bay màn che chắn ánh sáng trên giường quý phi.

Ngu Ấu Ninh đột nhiên quay người, mạnh mẽ ôm chặt Thẩm Kinh Châu.

— Đùng, đùng, đùng.

Nhịp tim hỗn loạn lại ùa về.

Lúc này không có tiếng chuông ngân, không có gió thu thổi.

Ngu Ấu Ninh nghe rất rõ tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 85: Chương 85



Trong phòng sáng sủa gọn gàng, ngàn dặm không mây.

Cửa sổ nhẹ mở, trên chiếc bàn nhỏ sơn mài có một chiếc bình bằng gỗ tử đàn có khảm nhân vật lầu các ngọc thạch, chiếc bình tinh xảo và nhỏ nhắn.

Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng.

Thợ thủ công ở Như Ý Quán rất khéo tay, đồ trang trí có hình ảnh mưa bụi m.ô.n.g lung, bên trong có một bể cá bằng kính.

Ngu Ấu Ninh dựa vào tường phía đông, vừa nhẹ nhàng đùa nghịch với những con cá bảy màu trong bể, vừa dựng thẳng đôi tai.

Lắng nghe động tĩnh từ sau bức bình phong dệt lụa hoa, Ngu Ấu Ninh có chút đăm chiêu.

Lưu Lận hôm nay đến để kiểm tra vết thương trên vai Ngu Ấu Ninh, may mắn là mũi tên kia vẫn không bị tẩm độc.

Vết thương ngoài da bình thường, chỉ cần tĩnh dưỡng và kiêng cữ là được.

Lưu thái y cầm theo hòm thuốc, hầu hạ lâu ngày, ông ta cũng dần hiểu biết tính cách của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh nhút nhát, càng không thích ở trong một phòng với người lạ.

Lưu thái y tận tâm tận lực, cúi xuống viết phương thuốc cho Ngu Ấu Ninh, rồi đứng dậy cáo lui.

Ánh sáng nhợt nhạt như những đám mây lướt qua, rải xuống trên tấm đệm da dê, ánh sáng lung linh đầy sắc màu.

“Đợi, đợi đã.”

Sau một lúc vật lộn, Ngu Ấu Ninh không thể kiềm chế, lớn gan chống tay lên bàn sơn mài đứng dậy.

Vòng qua bức bình phong dệt lụa hoa, Ngu Ấu Ninh e dè dựa vào tấm bình phong, muốn nói lại thôi.

Lưu Lận khom người chắp tay: “Điện hạ có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Ngu Ấu Ninh giấu ngón tay trong tay áo, do dự gật đầu.

Đêm qua không ngủ được, sáng nay tỉnh giấc, giờ đây trên mặt đã có một tầng xanh nhạt.

Tiếng tim đập gấp gáp không còn nữa, Ngu Ấu Ninh một tay đặt lên ngực, đôi mày liễu nhíu lại như có chút lo lắng.

Nàng thấp giọng: “Ta…”

Câu nói đến bên môi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Tối qua nàng đã lén ôm Thẩm Kinh Châu, vì đã lén lút nên tự nhiên không thể nói cho người ngoài biết.

Ngu Ấu Ninh ngừng ý định tìm Lưu Lận để hỏi thuốc, lắc đầu tự nói dối: “Ta không có gì không ổn.”

Nàng học theo Đa Phúc, như mọi khi ông ta tiễn thái y rời đi, Ngu Ấu Ninh cũng làm theo.

“Hôm nay phiền thái y rồi.”

Lưu Lận bị hù nhảy dựng, vội vàng nói: “Không dám không dám.”

Gió thu hiu hắt, khắp vườn lá đỏ rơi xuống, như thơ như họa.

Đường đá xanh trải dài, lá vàng rụng trên con đường đá xanh, bước lên nghe kêu rì rào.

Ngu Ấu Ninh nhìn trái nhìn phải một lượt.

Dưới mái hiên không có cung nhân đi lại, hồng kiều im lìm không chút tiếng động, chỉ có mặt hồ gợn sóng lấp lánh, tiếng nước chảy róc rách bên tai.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng giẫm lên lá rụng, lá khô giòn, kêu răng rắc vỡ vụn.

Trước đây Ngu Ấu Ninh thích ăn những quả giòn rụm như vậy, cắn vào cũng phát ra âm thanh như thế.

Mỗi bước mỗi xa

Xưa có câu “vọng mai chỉ khát”*, giờ đây có Ngu Ấu Ninh nghe tiếng mà thấy đói.

*ngóng tới rừng cây mơ ch** n**c miếng mà hết khát.

Ngoài chân thỏ ăn hôm qua, Ngu Ấu Ninh vào thời gian này phải dưỡng thương, thường xuyên chỉ có nước canh nhạt làm bạn.

Cháo tổ yến dù ngon đến đâu, ăn liên tục bốn năm ngày, Ngu Ấu Ninh cũng cảm thấy ngán.

Lá rụng kêu răng rắc, phá tan sự tĩnh lặng của khu vườn.

Không lâu sau, tất cả lá rụng trên Hồng kiều đã bị Ngu Ấu Ninh giẫm hết, nàng cảm thấy hơi chột dạ đứng thẳng người.

Chiếc quạt ngà voi mỹ nhân chỉ thêu vàng che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong.

Ngu Ấu Ninh lén lút thò ra nửa cái đầu từ sau chiếc quạt, hắng hắng cổ họng, không nhanh không chậm đi qua đám lá vụn.

Lê Lê nằm lười biếng trong ổ mèo, trong lòng nó có bốn chú mèo con với bộ lông mềm mại đang ngủ.

Thân hình hồng hào, lông mỏng và nhạt, giống mẫu thân, cũng có đôi mắt khác màu rất đẹp.

Ngu Ấu Ninh mở to mắt trông mong nhìn cái lồng, nàng chưa từng thấy những chú mèo con nhỏ như vậy, không dám thở mạnh.

Có lẽ thấy Ngu Ấu Ninh lần trước không được tự nhiên, lần này Triệu Nhị chỉ mời một mình Ngu Ấu Ninh.

Thấy Ngu Ấu Ninh lộ vẻ mong đợi, Triệu Nhị mỉm cười quay đầu: “Điện hạ có muốn sờ thử không?”

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh bỗng sáng lên: “… Có được không?”

“Có gì mà không được?”

Tình thương của Lê Lê chỉ có một ngày, ngày thứ hai nhìn con mình thì ghét bỏ đủ thứ, không còn nhe răng trợn mắt với Triệu Nhị nữa.

Rửa tay sạch sẽ, Triệu Nhị dùng khăn lụa đỡ lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhấc một chú mèo con lên.

Ngu Ấu Ninh háo hức, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào.

Mềm mại, có thể cử động.

Trong mắt Ngu Ấu Ninh lấp lánh ánh sáng, không nhịn được lại chạm thêm một lần nữa.

Lông tơ mềm mại lướt qua đầu ngón tay, Ngu Ấu Ninh lại phát hiện ra một điều hay ho khi được làm người.

Nếu vẫn còn làm quỷ, nàng sẽ không thể sờ vào những thứ mềm mại như vậy.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 86: Chương 86



Trên mặt Ngu Ấu Ninh có cả sự mới mẻ và kinh ngạc, Triệu Nhị mỉm cười, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, đưa ra sau gáy mèo con.

“Điện hạ có thể lớn gan hơn một chút.”

Bàn tay Triệu Nhị trắng nõn nà như ngọc, Ngu Ấu Ninh hoàn toàn tập trung vào mèo con, không để ý.

Khi lấy lại tinh thần, Triệu Nhị đã sớm buông tay mình ra.

Ngu Ấu Ninh nghi ngờ ngẩng đầu, một tay ôm ngực, trong mắt hiện rõ sự bối rối.

Cổ tay mát lạnh, không có chút nóng rát nào, trái tim cũng không còn đập nhanh như hôm qua.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh tò mò nghiêng đầu.

Sao lại như vậy?

Ngu Ấu Ninh không hiểu.

Triệu Nhị một tay xoa xoa Lê Lê, một tay khoát nhẹ lên chiếc bàn nhỏ mạ vàng.

Ngu Ấu Ninh nhìn Lê Lê đang híp ngủ gà ngủ gật, rồi nhìn Triệu Nhị đang vui vẻ thích thú.

Cánh tay lặng lẽ rủ xuống.

Ngày thu kéo dài, hai mảnh vải thêu vàng đan xen lại với nhau, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nâng ngón út lên.

Chạm nhẹ vào Triệu Nhị.

Không có gì xảy ra.

Hơi thở yên tĩnh như hồ thu, không gợn sóng.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày, không cam lòng lại chạm thêm một cái.

Ngón tay chạm vào nhau, khít khao, nhưng tiếng chuông ngân vang bên tai tối qua lại hoàn toàn biến mất.

Ngu Ấu Ninh không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn ngón tay mình, làn da trắng trong, sáng bóng.

Lông tóc không tổn hao gì.

Con người thật kỳ lạ.

Mang theo một bụng đầy nghi vấn, Ngu Ấu Ninh với tâm trạng nặng nề trở về tẩm điện của chính mình.

Xa xa nhìn thấy Đa Phúc đứng dưới mái hiên, Ngu Ấu Ninh chầm chậm nhấc váy, ánh mắt vượt qua Đa Phúc.

“Bệ hạ đã trở về?”

Đa Phúc giơ tay, ra hiệu cho cung nhân phía sau tiến lên.

Nhóm ba nhóm năm cung nhân tay bưng khay gỗ sơn, trong khay có năm miếng da cáo trắng, tám miếng da chồn, ba miếng da chồn con, hai miếng da cáo đen.

Đa Phúc mặt mày rạng rỡ, vui mừng không thôi: “Đây đều là những thứ bệ hạ lấy được hôm qua, nói là để làm áo mùa đông cho điện hạ.”

Ngày trước làm quỷ, địa phủ lạnh lẽo ẩm ướt, Ngu Ấu Ninh không có chút gì để tránh rét.

Nàng tò mò chọn lựa, chỉ cảm thấy hoa mắt: “Còn chưa vào đông, giờ làm áo đông… không phải quá sớm sao?”

Ngu Ấu Ninh rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu quỷ, không hiểu quy củ của con người.

Đa Phúc mỉm cười cúi người: “Không sớm không sớm, áo đông của điện hạ, Thượng y cục đã chuẩn bị từ lâu, những thứ này là khác.”

Quả thật con người thông minh hơn ma quỷ.

Năm trước ở địa phủ, chỉ vào mùa đông khắc nghiệt mấy tiểu quỷ khác mới nhận được áo đông dày do gia đình đốt cho.

Ngu Ấu Ninh chỉ biết ghen tị, không nghĩ rằng một ngày nào đó, mình cũng có áo đông.

Niềm vui sướng nhảy nhót tụ lại trong mắt Ngu Ấu Ninh, sáng như sao trời.

Sợ bị người khác phát hiện mình kiến thức hạn hẹp, Ngu Ấu Ninh che miệng ho hai ba tiếng, giả vờ giả vịt, đánh giá từng cái một.

… Và sau đó đều thu hết tất cả vào túi.

Ý cười trong mắt Đa Phúc càng nồng đậm, lại khoanh tay hành lễ, tự tay mang đến một chiếc hộp gỗ sơn đến

Mở hộp ra, bên trong là một xấp giấy sắc dùng để viết.

Đa Phúc mặt mày tươi cười: “Điện hạ gần đây ở hành cung không luyện chữ ở, bệ hạ lo lắng thủ pháp của điện hạ bị mai một, nên đặc biệt bảo nô tài mang giấy viết đến.”

Nụ cười dần dần đông cứng trên môi Ngu Ấu Ninh.

Đa Phúc tốt bụng nói: “Nếu điện hạ không đủ dùng, nô tài lại để người mang giấy mới đến.”

Ngu Ấu Ninh muốn khóc không ra nước mắt.

……

Bảng chữ mẫu trải ra trên bàn sách gỗ tử đàn, trong ống bút sơn đen khảm trai có vô số cây bút, bên cạnh là một lò sưởi tay bằng đồng khảm hoa.

Hơn nửa ngày trôi qua, Ngu Ấu Ninh ăn một đĩa bánh hoa mai nhỏ, còn bốn cái bánh mè, một tách trà Long Tỉnh Tây Hồ.

Nàng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú quan sát bóng cây đung đưa trong gió, cẩn thận đếm những đám mây trôi qua.

Tổng cộng có năm đám mây.

Còn có ba chú chim sẻ bay qua trước cửa sổ.

… Chữ, một chữ cũng chưa viết.

Cảm giác buồn ngủ dâng lên, Ngu Ấu Ninh dùng một tay chống trán, một tay lật xem bảng chữ mẫu của Thẩm Kinh Châu.

Chữ của Thẩm Kinh Châu từ trước đến nay luôn hoàn hảo, Ngu Ấu Ninh nhìn mãi, dần dần đắm chìm trong đó.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 87: Chương 87



Noãn các tỏa ra hương thụy lân quen thuộc với Ngu Ấu Ninh, lò xông bằng men vàng tỏa khói xanh mờ ảo, màn trúc phản chiếu ánh nến khắp phòng, nhẹ nhàng đung đưa trong gió thu.

Ánh sáng giao thoa, phủ xuống cả mặt đất.

Noãn các yên tĩnh không có tiếng người thì thầm, bỗng chốc từ giấc mơ tỉnh dậy, Ngu Ấu Ninh mở to mắt, không thể tin vào mắt mình nhìn vào chiếc đèn thủy tinh kiểu hoa treo cao trên xà nhà.

Chiếc đèn thủy tinh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng vô tận.

Trên kệ đa bảo còn có một viên dạ minh châu, ánh nến chiếu sáng lấp lánh, dạ minh châu chớp lóe trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng một tay dụi mắt, một tay gõ nhẹ lên đầu mình.

Ngu Ấu Ninh lầm bầm, chỉ cảm thấy thật khó hiểu: “... Sao lại thế này?”

Nàng thật sự nghi ngờ bản thân có bệnh, nếu không sao lại mơ thấy Thẩm Kinh Châu?

May mà đó chỉ là một giấc mơ.

Ngu Ấu Ninh lầm bầm, “Chẳng lẽ không phải là ngày nghĩ gì đêm mơ đó chứ?”

Ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lướt qua tờ giấy sáp có chữ lớn của mình, Ngu Ấu Ninh lập tức mặt đỏ tai hồng.

Trên giấy toàn là “Thẩm Kinh Châu”, một tờ giấy sáp đầy chữ, ngoài ba chữ “Thẩm Kinh Châu”, không có gì khác.

Tất cả đều là chữ của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh trợn mắt há hốc mồm, lúng ta lúng túng nói: “... Gặp quỷ rồi hả?”

Sợ bị người khác nhìn thấy, Ngu Ấu Ninh vội vàng rút tờ giấy sáp trên bàn, không kịp chờ đợi muốn ném vào lò xông bên cạnh.

Nhìn thấy chữ “Thẩm Kinh Châu” viết xiêu vẹo trên giấy, nàng lại cảm thấy không nỡ.

Dù sao đó cũng là thứ nàng đã luyện rất lâu, mà hiện tại không giống như trước, sẽ không ai lật xem đồ của mình, giữ lại cũng sao cả.

Suy nghĩ một lúc, Ngu Ấu Ninh chậm rãi hạ tay xuống, tờ giấy sáp xoay tròn trên đầu ngón tay, Ngu Ấu Ninh đang suy nghĩ tìm một chỗ giấu tờ giấy.

Bỗng, bên tai nghe thấy tiếng tách trà khẽ va chạm, như có người uống trà xong để lại tách trà lên trên bàn.

Ngu Ấu Ninh ngồi cứng đờ tại chỗ.

Nàng chậm rãi nâng hai mắt lên.

Lọt vào tầm mắt đầu tiên là một đôi ủng da đen, tiếp theo là chiếc trường bào màu đỏ đậm có hoa văn sóng biển.

Qua màn trúc, Ngu Ấu Ninh bất ngờ không kịp đề phòng, nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen sâu thẳm nhàn nhạt của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh vội vàng cúi đầu, giấu đầu lòi đuôi tránh đi ánh mắt của Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt rơi vào tờ giấy trong tay, Ngu Ấu Ninh tai đỏ bừng, luống cuống nhét tờ giấy sáp vào dưới cùng.

Ngu Ấu Ninh nói năng lắp bắp, đứng dậy đi ra ngoài.

Hình dáng nhỏ nhắn đứng trước bàn gỗ tử đàn, dù có dang cả hai tay ra cũng không đủ che hết những thứ trên bàn.

Ngu Ấu Ninh khó khăn: “Bệ hạ đến lúc nào vậy?”

Vừa nói, vừa lén lút quan sát Thẩm Kinh Châu, cố gắng tìm kiếm manh mối trên khuôn mặt hắn.

Không biết Thẩm Kinh Châu có thấy tờ giấy sáp đó không?

Nàng lúc đầu sợ ngủ gật trên bàn, tay áo rộng thùng thình, che khuất tờ giấy.

Thẩm Kinh Châu… Thẩm Kinh Châu chắc hẳn là không thấy đâu nhỉ?

Lòng rối bời, nhịp tim như trống gõ đông đông lại vang lên bên tai.

Nhưng hôm nay, Thẩm Kinh Châu vẫn chưa nắm lấy cổ tay mình.

Mặt Ngu Ấu Ninh phiếm hồng, hàng mi dài rung rinh như những chú chim nhỏ hoảng loạn trong rừng.

Ngu Ấu Ninh không biết, chính nàng vào lúc này có biết bao thấp thỏm lo âu.

Đôi mắt nhạt màu của nàng nhìn chăm chú, run rẩy nhìn Thẩm Kinh Châu, như một chú chim nhỏ bị dọa.

Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần, chiếc trường bào lỏng lẻo tỏa ra vẻ bất cần.

Lưng dựa vào bàn sách, Ngu Ấu Ninh không còn đường lui, chỉ hơi ngả người ra phía sau.

Trong đôi mắt sáng ngời, mặt mày Thẩm Kinh Châu bình thản, tầm mắt như có như không dừng trên tờ giấy sáp trải trên bàn.

Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ hôm nay chịu khó học chữ thật.”

Ngày trước Ngu Ấu Ninh luyện chữ, luôn có vô vàn lý do để tránh né.

Không phải hôm nay trời không đẹp, tâm trạng không tốt, hoặc tay đau không cầm nổi bút, cũng là hôm qua không ăn được bánh ngon nên hôm nay không luyện được chữ.

“Ta…”

Ngu Ấu Ninh muốn biện minh cho mình, nhưng lại sợ Thẩm Kinh Châu thấy tờ giấy sáp đầy tên của hắn.

Giữa hai cái xấu chọn cái nhẹ hơn.

Ngu Ấu Ninh mím môi lại thành một khe hẹp, không tình nguyện hất nước bẩn lên người mình.

“Không có.”

Giấu đầu lòi đuôi, Ngu Ấu Ninh thật sự nói nghiêm túc từng chữ từng chữ: “Hôm nay ta không viết được một chữ nào.”

Sợ Thẩm Kinh Châu không tin, Ngu Ấu Ninh lại nói: “Thật đấy, ta không lừa ngươi, ta thật sự không viết gì cả.”

Ngu Ấu Ninh đếm ngón tay, tỉ mỉ nhớ lại những chiếc bánh mình đã ăn trong ngày.

“Ta chỉ ăn bánh mè và bánh hoa mai thôi.”

Nói xong, Ngu Ấu Ninh không quên dỗ dành Thẩm Kinh Châu: “Bánh mè ngon lắm, nếu biết bệ hạ sẽ đến, ta nhất định để dành lại cho bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh bình thản hỏi: “Bệ hạ… đã đợi bao lâu rồi?”

Nàng chắc chắn không có nói mớ đấy chứ?

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt: “Nửa khắc.”

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại một lần nữa nở trên môi.

May quá may quá.

Cùng lắm chỉ có nửa khắc, Thẩm Kinh Châu chắc hẳn không nghe thấy gì, cũng không thấy được gì.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh cười khẽ: “Đa Phúc công công vào ban ngày đã mang đến cho ta nhiều da cáo…”

Khi vừa định khoác tay lên cánh tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh bỗng giật mình, ngón tay nâng lên giữa không trung, rồi nhanh chóng rụt lại.

Như cánh bướm chạm vào ngọn lửa.

Chỉ trong chốc lát đã rời xa.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 88: Chương 88



Thẩm Kinh Châu liếc nhìn Ngu Ấu Ninh, ánh mắt dừng lại một chút trên đầu ngón tay tinh tế của nàng, rồi chậm rãi thu hồi lại.

Ngu Ấu Ninh ấp úng: “Ta…”

Giọng nói già nua của Đa Phúc vang lên ở bên ngoài: “Điện hạ, Kỷ tiểu công tử đến, nói là tìm ngài có chuyện quan trọng.”

Hôm qua Ngu Ấu Ninh đã sai người gửi cho Kỷ Trừng một ít lá phong đỏ, hôm nay Kỷ Trừng đặc biệt mang đến quà đáp lễ.

Ánh trăng thanh nhã, Kỷ Trừng mặc trường bào gấm hoa văn cổ điển, với mày kiếm cùng đôi mắt sáng như sao.

Có lẽ vì đã ở trong quân doanh nhiều ngày, Kỷ Trừng đã gầy lại đen hơn, hắn ta đang cầm một chiếc nanh sói sáng bóng trong tay.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Kỷ Trừng quay đầu nhìn lên.

Ý cười trong mắt ngay khi Kỷ Trừng nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đứng sau Ngu Ấu Ninh lập tức biến mất, thất vọng chán nản.

Khóe môi Kỷ Trừng ngừng nhảy nhót, khom người hành lễ với Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu hai tay chắp ở sau lưng, liếc nhìn Đa Phúc một cái.

Đa Phúc hiểu ý, cầm phất trần tiến lên nâng Kỷ Trừng lên.

Ánh nến sáng rực, sáng như ban ngày.

Tại khung cửa sổ, một chùm lá phong đỏ như lửa được đặt trong biều mỹ nhân.

Kỷ Trừng cảm thấy một nỗi chua xót xẹt qua.

Ngoài Ngu Ấu Ninh, chỉ sợ không ai dám tùy tiện ở trong tẩm điện của Thẩm Kinh Châu muốn làm gì thì làm.

Hắn ta miễn cưỡng cười, cố gắng kéo khóe miệng lên, nói rõ lý do đến đây.

Thẩm Kinh Châu cười nhạt: “Kỷ tiểu công tử khách khí quá, lại vì chuyện nhỏ mà đặc biệt chạy đến một chuyến.”

Kỷ Trừng nghiêm mặt, đáp lại: “Chuyện liên quan đến điện hạ, tự nhiên không phải chuyện nhỏ.”

Thẩm Kinh Châu chậm rãi “ồ” một tiếng: “Sao trẫm lại nghe nói, lá phong đó là do Đa Phúc hái?”

Mỗi bước mỗi xa

Đa Phúc mỉm cười bước lên: “Quả thật là nô tài, điện hạ thấy lá phong đẹp, đã sai nô tài mang đến cho Kỷ tiểu công tử và Triệu nhị tiểu thư.”

Trên mặt Kỷ Trừng lúc đỏ lúc trắng: “Ai hái không quan trọng, cuối cùng cũng là tâm ý của điện hạ, ta không dám cô phụ.”

Hắn ta bước lên nửa bước, tự tay dâng lên chiếc nanh sói trong tay lên.

Chiếc nanh sói này là hắn ta săn được hôm qua, thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, lần đầu tiên trong đời chiến đấu với sói, chiến lợi phẩm cũng chỉ muốn tặng cho Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh cười lắc đầu: “Chỉ là một gốc phong đỏ thôi, Kỷ tiểu công tử khách khí quá.”

Nàng uyển chuyển cự tuyệt: “Chiếc nanh sói này có ý nghĩa đặc biệt với Kỷ tiểu công tử, vật quý giá như vậy, Kỷ tiểu công tử vẫn nên giữ lại đi.”

Mắt của Ngu Ấu Ninh cong như vầng trăng, thẳng thắn chân thành.

Nói xong, nàng lại ngẩng lên, đôi mắt chớp chớp, không kìm được nhìn thêm hai lần vào tay Kỷ Trừng.

……

Cho đến khi bóng dáng Kỷ Trừng biến mất trong hành lang gỗ mun, ánh mắt Ngu Ấu Ninh vẫn chưa rời đi.

Đa Phúc hiểu ý, khom người lui ra.

Gió thu thổi qua, hành lang chỉ còn lại bóng cây lờ mờ.

Không xa, các cung nhân toàn thân châu ngọc, cầm đèn men sứ đi xuyên qua khoảnh vườn.

Những ánh lửa nhỏ chiếu sáng một góc của đêm tối.

Rừng núi yên tĩnh không tiếng động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.

Thẩm Kinh Châu nhếch khóe môi lên, nhẹ nhàng cười: “Thế nào, tay của Kỷ tiểu công tử đẹp đến mức khiến điện hạ lưu luyến không rời?”

Ngu Ấu Ninh vẫn đang tò mò —

Nếu chạm vào tay Kỷ Trừng, không biết có giống như tay Thẩm Kinh Châu, sẽ nóng bỏng như vậy không.

Còn tay của Triệu Nhị thì không vậy.

Trong lòng đầy suy tư, Ngu Ấu Ninh không nghe rõ Thẩm Kinh Châu nói gì, chỉ ngẩn ngơ gật đầu theo lời nói của Thẩm Kinh Châu: “Ừm.”

Màu mắt của Thẩm Kinh Châu tối lại, hắn trầm giọng: “Kỷ tiểu công tử có lẽ vẫn chưa đi xa, nếu điện hạ không nỡ, có thể gọi người quay lại.”

Ngu Ấu Ninh vẫn còn ngẩn ngơ, lòng không yên: “… Ừm.”

Thẩm Kinh Châu quay đầu, thoáng thấy Ngu Ấu Ninh như đang đi vào cõi thiên ngoại, hắn nhíu mày: “Ngu Ấu Ninh.”

Ngu Ấu Ninh ngây ngốc, như không để tâm: “… Ừm?”

Thẩm Kinh Châu kiên nhẫn hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”

“Ta…”

Nhìn thấy cổ tay của Thẩm Kinh Châu chắp ở sau lưng, Ngu Ấu Ninh bất giác thốt ra tâm tư của mình.

“Ta, ta muốn chạm vào tay hắn.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 89: Chương 89



Gió thu nhẹ nhàng v**t v* tóc mai của Ngu Ấu Ninh, tóc đen bồng bềnh như mây, giữa tóc cài bộ diêu vàng khảm hồng ngọc, điểm xuyết đôi chim loan.

Đá quý lấp lánh dưới ánh nến, sáng rọi rực rỡ.

Dưới đôi lông mày như lá liễu nhíu lại, là đôi mắt ngây thơ mơ màng.

Như vừa nhận ra mình đã nói ra những lời không thể tin nổi, ánh mắt ngây ngô của Ngu Ấu Ninh chuyển thành hoảng sợ.

Khuyên tai ngọc trắng xoay quanh vành tai nhỏ nhắn, Ngu Ấu Ninh nói năng lộn xộn, vội vàng biện minh cho bản thân.

“Ta không phải, ta không có…”

“Ta chỉ muốn chạm vào tay hắn một chút thôi.”

“Không phải không phải, ta chỉ muốn biết tay hắn…”

Câu còn chưa dứt, bóng đen trước mặt bỗng trở nên sâu hơn vài phần.

Thẩm Kinh Châu đứng thẳng thân người như ngọc, gió thu phất qua bên cạnh hai người bọn họ.

Ngược sáng, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn chứa đựng ý cười như có như không.

Không giận tự uy.

Thẩm Kinh Châu cúi thấp đầu, ánh mắt hắn như đang cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào.

“Điện hạ muốn chạm vào tay ai?”

Hai chữ “Kỷ Trừng” lăn lóc trên môi, Ngu Ấu Ninh mở miệng nhưng không phát ra được chút âm thanh.

Ánh nhìn rơi trên mặt như băng lạnh, khiến nàng không rét mà run.

Mỗi bước mỗi xa

“Ta, ta…” Ngu Ấu Ninh ấp úng.

Toàn bộ nỗi sợ hãi bỗng chốc hóa thành hư ảo.

Thẩm Kinh Châu cúi người, hơi thở ấm áp, hương thụy lân nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi Ngu Ấu Ninh, như kén tằm kín mít không chút kẽ hở.

Ngu Ấu Ninh bị cuốn vào trong cái kén, không thể động đậy.

Nàng trơ mắt nhìn Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Ngu Ấu Ninh.

Như vô tình chạm phải.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt mà rút tay lại.

Chỗ bị chạm như lửa cháy bùng lên, cảm giác nóng bỏng ào ạt trào dâng về phía Ngu Ấu Ninh.

Gò má nàng đỏ bừng, giống như hoa mai trong tuyết.

Thẩm Kinh Châu quay người trở lại.

Ngu Ấu Ninh ngẩn người một chút, vội vàng đuổi theo.

Hình dáng nhỏ bé đuổi theo góc áo đỏ sẫm của hắn, Ngu Ấu Ninh đầu óc rối bời, hỗn độn.

Nàng mơ màng theo sau Thẩm Kinh Châu.

Ánh sáng bạc chiếu vào bóng cây lay động, loang lổ rơi rớt trên mặt Ngu Ấu Ninh.

Nàng một tay nâng váy, sắc hồng trên mặt chưa phai.

Quẹo qua bờ giậu phù dung, đón gặp gốc tùng xanh rì, đá lạ chồng chất lởm chởm. Cành lá xen lẫn nhau, leo lên chằng chịt.

Cánh cửa bình phong gỗ khép kín chắn ngang trước mắt Ngu Ấu Ninh, đèn men sứ đứng im dưới hiên, cung nhân cúi người, nghiêng mình giúp Thẩm Kinh Châu kéo rèm vàng.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác lao vào.

Thẩm Kinh Châu hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lại nhàn nhạt.

Ngu Ấu Ninh mờ mịt nâng mắt lên, theo hướng ánh mắt Thẩm Kinh Châu nhìn lên, ba chữ “cung Thang Tuyền” hiện lên rõ ràng trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng bỗng đỏ mặt, nóng bừng.

Không biết nói gì, lắp bắp lùi lại.

“Ta ta ta, ngươi ngươi ngươi…”

Nếu sớm biết Thẩm Kinh Châu đang đi về phía bể tắm, Ngu Ấu Ninh chắc chắn sẽ không theo sát như vậy.

Trước đây còn nghĩ đến việc chạm vào tay Kỷ Trừng, giờ lại theo Thẩm Kinh Châu đến cung Thang Tuyền.

Điều này khác gì một kẻ háo sắc!

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, không nói được lời nào, nàng vội vàng quay người, suýt nữa giẫm phải chỗ hụt, trượt chân ngã xuống bậc thang.

Một bàn tay từ phía sau vươn ra, nắm chặt cổ tay Ngu Ấu Ninh.

Bóng dáng ở trong đêm tối nhoáng lên một cái.

Giọng nói trầm ấm của Thẩm Kinh Châu vang lên sau lưng Ngu Ấu Ninh: “Ngu Ấu Ninh.”

Không biết có phải tức giận hay không.

Ngu Ấu Ninh liên tục xin lỗi: “Ta không biết ngươi đến cung Thang Tuyền.”

Nàng lùi lại phía sau một bước.

Váy dày rộng trơn trượt khỏi đầu ngón tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối lại, hắn quay người lại.

Trong không khí thoang thoảng hương hoa, Ngu Ấu Ninh đứng dưới mái hiên, sau một lúc, sắc hồng trên mặt dần dần như thủy triều rút đi.

Ngu Ấu Ninh vỗ về hai bên má của mình, chợt thấy Đa Phúc vội vã chạy đến, hai tay ôm một chiếc bình sứ ngọc trắng dài nhỏ.

Xa xa nhìn thấy Ngu Ấu Ninh ở trong vườn, trên mặt Đa Phúc mừng rỡ, liên tục hành lễ về hướng của nàng.

Đêm thu muộn, thái dương của Đa Phúc đã ướt mồ hôi, ông ta tùy ý đưa tay lau đi, vẻ lo lắng hiện rõ.

“Đây là thuốc trị thương của bệ hạ, thật ra cũng là do lão nô sơ sẩy, lại quên chuẩn bị cho bệ hạ.”

Nói đến cũng thật kỳ lạ, thường ngày Thẩm Kinh Châu bị thương, thường không thích bôi thuốc, nhưng lần này lại chịu gặp thái y.
 
Back
Top Bottom