Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 100: Chương 100



Mặt trời đã lên cao.

Ở Yên Vũ Châu thỉnh thoảng truyền đến tiếng mèo kêu nhỏ vụn.

Triệu Nhị vừa ôm mèo con, vừa cẩn thận cho mèo uống sữa.

Quay lại thấy Ngu Ấu Ninh đang chơi đùa vui vẻ với Lê Lê, Triệu Nhị không khỏi oán thầm.

“Điện hạ đừng cho nó ăn nữa, hôm nay Lê Lê đã ăn ba con cá khô, nếu ăn thêm sợ ngày mai không đi nổi đâu.”

Lê Lê như hiểu như không, không hài lòng “meo meo” một tiếng, nhưng tiếc là móng vuốt mềm mại không có chút khí thế nào.

Triệu Nhị khẽ hừ một tiếng, cười nhạo: “Trên đời này sao có một mẫu thân như vậy, ngay cả con mình cũng không thèm chăm.”

Nói xong, lại nhẹ nhàng đặt mèo con vào lồng, bảo tỳ nữ chăm sóc cho tốt.

Triệu Nhị theo Ngu Ấu Ninh đi ra ngoài, cả hai đều diện trang phục lụa là, tóc búi vân đôi thúy.

Chiếc quạt tơ tằm nhũ vàng trong tay nhẹ nhàng lay động, Triệu Nhị cười tươi, xuyên qua bức bình phòng làm tường xây ở cổng, đi vào sương phòng.

“Những thứ điện hạ muốn trước đó, ta đã tìm cho điện hạ, điện hạ xem có thích không.”

Vừa dứt lời, tỳ nữ bưng một khay gỗ sơn lên, bên trong là một đống sách cổ và thơ ca được gói kỹ lưỡng.

Mở lớp vỏ ngoài in hình “Kinh Thi” và “Trung Dung”, bên trong lại là những cuốn thoại bản đang được phổ biến rộng rãi ở kinh thành.

Trên giường có một chiếc gối bằng lụa xanh mới không cũ, bên dưới là bàn tròn hình hoa mai.

Lồng xông đặt trước giường, tỳ nữ nhẹ nhàng vào phòng, thả nhẹ tay nhẹ chân thêm bánh hương cho Triệu Nhị và Ngu Ấu Ninh, rồi lặng lẽ lui ra.

Trong nhà, trưởng bối quản lý rất nghiêm khắc, không bao giờ cho con cháu xem tạp thư du ký.

Những quyển thoại bản này, cũng là do Triệu Nhị lén lút nhờ tỳ nữ tìm mua ở bên ngoài về.

Ngu Ấu Ninh giương mắt tò mò: “Chỉ để như vậy, ngươi không sợ Triệu lão gia thấy sao?”

“Trước đây thì đương nhiên không thể.”

Triệu Nhị nheo mắt, cười tươi, “Giờ ta đã được hưởng phúc từ Lê Lê, cũng có được vật ngự ban.”

Nàng ta vỗ nhẹ lên bàn sách, “Ngươi nghĩ ta thường giấu chúng ở đâu? Tất cả đều giấu dưới lồng mèo của Lê Lê.”

Triệu lão gia thấy lồng mèo được ngự ban thì hận không thể quỳ xuống bái lạy, đâu dám có gan tiến lại kiểm tra một chút.

Triệu Nhị hào phóng đẩy quyển thoại bản về phía Ngu Ấu Ninh: “Những thứ này ta đã xem qua, nếu điện hạ thích, cứ mang đi là được.”

Trong tranh có hình cuộc gặp gỡ của Chức Nữ trên cầu hỉ thước, hồ yêu vì báo ân mà mất mạng, Bạch Nương Tử đại chiến với Pháp Hải, nước ngập Kim Sơn…

Triệu Nhị hai tay ôm mặt, do dự nói: “Kết cục của những chuyện này không tốt lắm, không bằng điện hạ xem cái khác đi.”

Ngu Ấu Ninh từ quyển thoại bản ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ không hiểu: “Tại sao… không tốt?”

Nàng còn muốn từ quyển thoại bản mà học hỏi kinh nghiệm, xem thư sinh làm thế nào để khiến cửu vĩ hồ cười, nàng có thể học hỏi áp dụng vào Thẩm Kinh Châu.

Quyển thoại bản khép lại, Ngu Ấu Ninh khiêm tốn thỉnh giáo: “Kết cục của Bạch Nương Tử cũng không tốt sao?”

Triệu Nhị suy nghĩ một lúc, trầm ngâm nói.

“Người và yêu khác nhau, làm sao có kết quả tốt được. Nếu Bạch Nương Tử dừng lại sớm, sớm chia tay với Hứa Tiên, cuối cùng cũng sẽ không có kết cục như vậy, có thể nàng ấy còn tu luyện thành tiên nữa.”

“Người là người, yêu là yêu, ở bên nhau đã trái với thiên mệnh. Từ xưa đến nay, không có cặp nào có kết cục tốt, vẫn nên chia tay sớm thì hơn, tránh phát sinh những chuyện phiền phức.”

Đầu ngón tay của Ngu Ấu Ninh run rẩy: “Vậy nếu là người và… quỷ thì sao?”

Chữ “quỷ” gần như được bật ra hơi thở, Triệu Nhị suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

Nàng ta mở to mắt: “Người và quỷ, chẳng phải là âm dương cách biệt sao? Sao có thể nói chung một chuyện?”

Nàng ta chậm rãi mở to mắt, suy nghĩ về ý nghĩa trong lời Ngu Ấu Ninh, “Điện hạ nói không phải là minh hôn đấy chứ?”

Triệu Nhị nhíu mày, “Cái này… cũng quá đáng sợ phải không? Ta nghe mà thấy trong lòng hoang mang.”

Ánh nắng xuyên qua màn ngăn, Ngu Ấu Ninh ngồi trong bóng râm, nàng thì thầm như tự nói với mình.

“Sẽ không có ai thích sao?”

Triệu Nhị nghĩ rằng Ngu Ấu Ninh đang hỏi về minh hôn, sợ hãi ôm chặt ngực, thẳng thắn nói.

“Nào có ai thích cái này đâu? Quá xui xẻo.”



Ngày thu ấm áp, mặt trời ngả về tây.

Trên bậc đá xanh rơi đầy ánh vàng, Thẩm Kinh Châu vừa từ khu săn b.ắ.n trở về, thay bộ trường bào khác.

Hắn gọi Lưu Lận đến, để thay thuốc cánh tay.

Ba ngày qua, vết thương ghê gớm trên tay Thẩm Kinh Châu không còn rỉ máu, có dấu hiệu bắt đầu kết vảy.

Lưu Lận thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Kinh Châu giương mắt, ánh nhìn rơi vào Đa Phúc, có ý chỉ.

Mọi khi vào thời điểm này, Ngu Ấu Ninh đã chạy qua hành lang gỗ mun, nhưng giờ đây lại không thấy bóng dáng.

Đa Phúc hiểu ý, tiến lên: “Bệ hạ, điện hạ từ Yên Vũ Châu trở về, đã ở trong noãn các.”

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế: “... Thân thể của nàng ấy không khỏe sao?”

Nói xong, hắn đi về phía tẩm điện.

Đa Phúc vội vàng theo sau: “Nô tài cũng không biết, chỉ là điện hạ nhờ người chuyển lời, nói… nói…”

Thẩm Kinh Châu ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

Đa Phúc nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất: “Điện hạ nói hôm nay nàng ấy không muốn gặp bệ hạ.”

Câu này nghe quen thuộc.

Thẩm Kinh Châu cười lạnh một tiếng, ngón tay cầm ban chỉ ngọc bích tháo ra rồi đeo lại.

“Hôm nay không muốn gặp ta, vậy… ngày mai thì sao?”

Đa Phúc run rẩy, cúi đầu quỳ xuống, mồ hôi đổ như mưa.

Thẩm Kinh Châu lạnh giọng: “—Nói.”

Đa Phúc giọng run rẩy như cái sàng, ông ta ngẩng mặt lên, muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ hận mình không phải là kẻ câm, không cần truyền lời.

Ông ta không dám giấu giếm, từng chữ từng câu nói thật.

Mỗi bước mỗi xa

“Điện hạ nói… ngày mai, ngày mai cũng không muốn.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 101: Chương 101



Con đường quanh co dẫn vào chốn tĩnh mịch, dòng suối trong vắt chảy xiết.

Mặt trời lặn xuống tầng mây, trong vườn lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.

Dưới mái hiên nhô ra, những chiếc đèn lồng thêu chỉ vàng lung lay trong gió thu.

Trong điện, những con hạc mạ vàng nâng lò hương Bác Sơn, đốt hương thụy lân, khói xanh bay bổng, như đang cưỡi mây lượn khắp.

Trước cửa sổ cột hoa, có một người đứng, áo choàng lông cáo màu tím đậm khoác hờ trên vai.

Thẩm Kinh Châu đứng thẳng, dáng người cao ráo như cây tùng thông, mặt mày thanh thoát nhàn nhạt.

Tia sáng vàng không chiếu tới mắt Thẩm Kinh Châu, hắn nhẹ nhàng v**t v* chiếc lá phong đỏ trước cửa sổ.

Không biết Thẩm Kinh Châu đã dùng cách gì, mà lá phong giờ vẫn như tranh, không có chút dấu hiệu héo úa.

Triệu Nhị kìm nén nghi ngờ trong lòng, cúi đầu cung kính đứng hầu ở dưới, không dám nói gì.

Nàng ta run rẩy, còn tưởng rằng việc mình lén lút đưa quyển thoại bản cho Ngu Ấu Ninh đã bị phát hiện.

Triệu Nhị cẩn thận, cân nhắc nói: “Những quyển thoại bản đó vốn cũng là những kỳ văn quái sự, nghĩ rằng điện hạ chỉ nhất thời hiếu kỳ.”

Giọng nói nhỏ như muỗi, lộ rõ sự sợ hãi bất an khó có thể che giấu.

Triệu Nhị cúi đầu rũ mắt, không dám thở mạnh.

Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt nói: “… Chỉ có thoại bản thôi sao?”

Triệu Nhị vắt óc suy nghĩ, mắt đảo quanh, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.

“Còn một việc, điện hạ có nhắc đến minh hôn, thần nữ thấy sắc mặt điện hạ lúc đó không được tốt, nên không nói tiếp nữa.”

Lá phong giữa ngón tay, mỏng manh như mã não đỏ, sáng rực lóa mắt.

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Kinh Châu vẫn nhớ khi Ngu Ấu Ninh ôm lá phong đỏ đứng sau cửa sổ, đôi mắt cong cong tựa như trăng sáng, rực rỡ xoay quanh, sóng mắt mùa thu, ngay cả lá đỏ cũng phải ảm đạm thất sắc.

Việc cung nhân giả ma giả quỷ không phải điều mới mẻ, nếu không phải Thẩm Kinh Châu đặc biệt nhắc đến chữ “quỷ”, ám vệ cũng sẽ không báo lên việc này.

Trong cung điện rộng lớn này, không ai chú ý đến một mảnh thiên địa hoang tàn vắng vẻ như lãnh cung, càng không ai quan tâm đến Ngu Ấu Ninh sống bên trong.

Màu mắt Thẩm Kinh Châu âm trầm lạnh lẽo.



Mặt trời ngả về tây, vệt ráng đỏ cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất hầu như không còn.

Mùi hoa nguyệt quế lượn lờ đến tận cửa sổ, màn trúc tương phi rủ xuống thấp, Ngu Ấu Ninh ôm đầu gối, nằm nghiêng cuộn mình trên ghế quý phi.

Trời lặn trăng lên.

Ngu Ấu Ninh nhìn chòng chọc vào bóng đêm còn sót lại bên cạnh ghế, tóc đen xù rối buông xuống bên tay.

Gió thổi trên ngọn cây, bóng cây đổ bóng lấp lánh.

Mọi thứ trong điện đều âm ẩm, bóng cây m.ô.n.g lung như ma quái, nửa khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Ấu Ninh chôn trong gối lụa xanh, bên tai là giọng nói hoảng hốt, lo lắng của Triệu Nhị.

“Nào có ai thích minh hôn đâu?”

Triệu Nhị kinh ngạc, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét và xui xẻo, là điều mà Ngu Ấu Ninh đã lâu không thấy.

Có vẻ như rất kiêng kỵ với hai chữ “minh hôn”, Triệu Nhị chỉ nhắc đến một lần, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

Nàng ta tự cho là mình làm rất tự nhiên, nhưng Ngu Ấu Ninh không phải là kẻ ngốc, vẫn nhận ra Triệu Nhị tránh né minh hôn còn không kịp.

Như thể sợ bị nhiễm bẩn gì đó.

Người phàm cũng ghét tiêu quỷ, cũng ghê tởm minh hôn.

Vậy… Thẩm Kinh Châu thì sao?

Lông mi dài như cánh chim rung rinh, giọt nước mắt lấp lánh, Ngu Ấu Ninh khẽ nhúc nhích cánh mũi, đầu mũi đỏ hồng như vô tình dính phải phấn son.

Đôi mắt hạnh trong veo sóng sánh, nước mắt lấp lánh.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, để mặc giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.

Bỗng nhiên, dưới hiên vang lên tiếng cung nhân khom mình hành lễ.

Thẩm Kinh Châu đã đến.

Cánh cửa gỗ mở ra, ánh trăng sáng trong đổ xuống, rải khắp nơi.

Đôi ủng da đen đạp lên thảm lông dê, Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng màn trúc buông xuống, nghe thấy Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần.

Màn trướng ở trước giường được vén lên, hình bóng cao ráo của Thẩm Kinh Châu đứng giữa màn đêm m.ô.n.g lung, ánh trăng chiếu sáng phía sau hắn.

Như những dải lụa mềm mại kéo dài không dứt.

Hắn cúi đầu, ánh mắt hạ xuống, tay áo rộng rũ xuống.

Ban chỉ ngọc bích lạnh như băng, mang theo cái lạnh lẽo hiu quanh chỉ riêng của đêm thu.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 102: Chương 102



Thẩm Kinh Châu cúi người rũ mắt, ngay trước một khoảnh khắc ban chỉ chạm vào Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ở trên giường bất ngờ lùi lại né tránh, Ngu Ấu Ninh xoay lưng, khéo léo tránh ngón tay của Thẩm Kinh Châu.

Nàng không muốn Thẩm Kinh Châu chạm vào mình.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu bỗng trở nên u ám.

Ánh trăng lành lạnh trong trẻo, như lớp voan mỏng phủ lên lưng Ngu Ấu Ninh, chiếc váy gấm màu xanh nhạt thêu hoa hồng nhăn nhúm.

Chăn gấm đắp lên Ngu Ấu Ninh, nhấp nhô, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.

Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Ngu…”

Câu nói chưa dứt, một tiếng nức nở bỗng vang lên bên tai.

Ngu Ấu Ninh từ trên giường ngồi dậy, mở rộng vòng tay lao vào Thẩm Kinh Châu.

Giống như chim én bay vào lòng.

Gió rất nhẹ rất khẽ.

Đôi mắt đẫm lệ áp vào lòng hắn, làm ướt tay áo của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng nghẹn ngào, nước mắt theo thái dương chảy dài, nặng nề rơi xuống mu bàn tay của Thẩm Kinh Châu.

“Thẩm Kinh Châu, ngươi đừng sợ ta… được không?”

Nước mắt như những viên ngọc rơi, Ngu Ấu Ninh khóc nức nở, nàng ngửa đầu lên, khuôn mặt trắng mịn hiện ra trong mắt Thẩm Kinh Châu.

Vẻ đẹp rực rỡ, như hoa thơm mĩ lệ.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của Thẩm Kinh Châu, màu sắc hồng phấn từ nước hoa phượng tiên nhuộm lên móng tay.

Sức ôm của Ngụy Tiểu Ninh rất mạnh, gần như là dùng hết sức lực của mình.

Nàng đã nghĩ rất nhiều, đã từng nghĩ rằng Thẩm Kinh Châu sẽ sợ hãi mình, sẽ như bao người khác, tránh xa "minh hôn" như tránh rắn rết.

Nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn không muốn từ bỏ, nàng vẫn… thích Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh khóc không thành tiếng, đôi mắt đỏ hoe, nhưng đôi mắt hổ phách lại chứa đựng sự kiên cường không thể nói thành lời.

“Ta sẽ đối tốt với ngươi.”

“Rất tốt, rất tốt.”

Sẽ đối xử với Thẩm Kinh Châu tốt hơn gấp mười, gấp trăm lần so với người thường.

Nàng sẽ không kém hơn những người khác.

Nước mắt thấm ướt áo, Thẩm Kinh Châu một tay nâng Ngu Ấu Ninh, lòng bàn tay không thể giữ lại nước mắt của nàng.

Đôi mắt đen ngạc nhiên trong giây lát, rồi lại trở lại bình thường, khóe miệng Thẩm Kinh Châu nhếch lên.

Sợ làm tổn thương Ngu Ấu Ninh, hắn cúi đầu tháo ban chỉ ra, ném sang bên bàn dài.

Thẩm Kinh Châu mang ý cười nơi khóe mắt: “Chẳng phải điện hạ đã bảo người chuyển lời, không vui khi gặp ta sao?”

Hắn nâng lòng bàn tay lên, đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu chế nhạo, cố tình nói.

“Còn tưởng điện hạ nhanh chóng đổi ý, bỏ dỡ giữa chừng.”

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt hạnh, sự bất an trong mắt dần chuyển thành sự bối rối.

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, để Thẩm Kinh Châu từng chút một lau đi giọt lệ nơi khóe mắt mình.

Nàng nghiêng đầu.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh bối rối không hiểu, rồi lại chợt nhận ra.

Thẩm Kinh Châu hiện tại vẫn chưa biết rằng thân xác này chứa đựng một tiểu quỷ, tự nhiên sẽ không sợ mình.

Trong noãn các lại bật đèn, ánh nến vàng chói lọi chiếu lên mặt Ngu Ấu Ninh.

Bánh hương liệu được thêm vào lồng xông, cung nhân nhẹ tay nhẹ chân, bưng lên hộp gấm mười ngăn.

Một cung nhân khác mang khay cua đến.

Ngu Ấu Ninh nhận ra đó là khay chứa cua lông, mắt nàng lập tức sáng lên, rực rỡ lấp lánh.

Mới một lúc trước còn hứa hẹn sẽ đối tốt với Thẩm Kinh Châu, giờ đây nàng lại ngồi xếp bằng trên giường, tự nhiên chờ đợi Thẩm Kinh Châu giúp mình gỡ cua.

Ngu Ấu Ninh rất thích cua, nhưng không muốn tự gỡ.

Chỉ có thể nhờ Thẩm Kinh Châu giúp.

Ngu Ấu Ninh vừa ăn vừa không quên nhìn Thẩm Kinh Châu, do dự một hồi.

Ngu Ấu Ninh khẽ hỏi: “Bệ hạ… có sợ quỷ không?”

Đầu ngón tay in dấu đỏ trên lòng bàn tay, sâu nông khác nhau, giống như hơi thở gấp gáp hỗn loạn của Ngu Ấu Ninh lúc này.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi giương mắt, ánh nhìn nhẹ nhàng lướt qua Ngu Ấu Ninh.

Hắn không cần nghĩ ngợi: “Sợ.”

Ngu Ấu Ninh tròn mắt, không thể tin.

Người ta đều thích giữ thể diện, sẽ không dễ dàng bộc lộ sự nhút nhát yếu đuối trong lòng.

Nàng còn tưởng Thẩm Kinh Châu sẽ nói dối mình.

Những gì đã chuẩn bị trước giờ trở thành giấy vụn, Ngu Ấu Ninh nhíu mày, thất vọng hiện rõ trên mi tâm.

Không biết phải ứng phó thế nào với câu trả lời bất ngờ của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Chẳng phải chính miệng điện hạ đã nói, ma quỷ đều làm chuyện xấu, tội ác tày trời sao?”

Đó là lý do trước đây Ngu Ấu Ninh muốn cùng Thẩm Kinh Châu ngủ chung, lúc đó nàng còn nói hành cung có ma quỷ, một mình ở đó rất sợ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 103: Chương 103



Nhắc lại chuyện cũ, Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, lầm bầm: “Cũng không phải tất cả quỷ đều xấu xa.”

Thẩm Kinh Châu hếch cằm, ánh mắt nhìn Ngu Ấu Ninh, từ tốn khuyên nhủ: “... Quỷ cũng có tốt sao?”

“Đương nhiên là có.” Ngu Ấu Ninh thốt lên, muốn công khai danh tính tiểu quỷ của mình.

Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn buồn bã cúi đầu.

Đầu ngón tay vô thức v**t v* chiếc ngọc bội đôi cá, Ngu Ấu Ninh buồn bã nhận ra.

Hình như ngoài mình ra, địa phủ không còn tìm được một con quỷ tốt bụng nào khác.

Ngu Ấu Ninh tự đề cử, đôi mắt ngước lên đầy lo lắng, nàng muốn nói nhưng lại thôi: “Thực ra, quỷ nhát gan cũng rất tốt.”

Ngón tay gõ lên bàn bỗng dừng lại, Thẩm Kinh Châu rũ mắt, đôi mắt đen như mực, tối tăm không rõ.

Ánh mắt rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh sáng như đuốc, như thể xuyên thấu mọi thứ.

Ngu Ấu Ninh tránh ánh nhìn cháy bỏng, vừa định nói gì đó, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cười khẽ.

“... Tại sao? Bởi vì không hung dữ sao?”

Đôi con ngươi của Ngu Ấu Ninh đột nhiên siết chặt.

Nàng muốn biện minh cho mình.

Làm gì có con quỷ nào bị người ta chế giễu mà không hung dữ, thật quá mất mặt!

Ngu Ấu Ninh ở địa phủ cũng là một con quỷ nhát gan có tiếng, làm sao có thể để hắn bôi nhọ như vậy...

Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Nếu là quỷ nhát gan, thì ta lại không sợ.”

Toàn bộ khí thế lập tức bay biến, Ngu Ấu Ninh ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang phân biệt lời hắn nói có thật hay không.

Nửa vui nửa buồn.

Vui vì Thẩm Kinh Châu không sợ mình, buồn vì Thẩm Kinh Châu dường như có hiểu lầm về mình.

— Nàng siêu dữ dằn.

Chớp mắt mấy cái, Ngu Ấu Ninh không nhịn được hỏi: “Vậy bệ hạ thấy… minh hôn có đáng sợ không?”

Bản tính nàng vẫn chỉ là một tiểu quỷ, Thẩm Kinh Châu là người sống mà thành thân với mình, cũng chẳng khác gì minh hôn.

Nếu hắn sợ hãi không chịu, cũng... cũng có thể hiểu được.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dừng lại một chút, sau đó, nụ cười như gợn sóng lan tỏa trong mắt.

Tim Ngu Ấu Ninh đập nhanh, thân hình căng thẳng, đôi mắt không rời khỏi Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, cười mà không nói gì.

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dưới ánh nến không có chút sợ hãi nào.

Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Lại âm thầm khen mình có con mắt tinh tường.

Quả nhiên nàng có mắt nhìn, chọn toàn người tài kiệt xuất, không phải kẻ tầm thường.

Ngu Ấu Ninh mỉm cười, đẩy đĩa cua đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.

Tập mãi thành quen.

“Bệ hạ, ta còn muốn ăn gạch cua.”

Thẩm Kinh Châu nhướng mày, như có như không liếc nhìn thoáng qua Ngu Ấu Ninh.

Chẳng bao lâu, trước mặt Ngu Ấu Ninh lại có thêm một đĩa gạch cua.

Gạch cua và thịt cua chất trong vỏ cua, đầy ắp.

Ngu Ấu Ninh cười tươi, cảm thấy mỹ mãn.

Nếu không phải tối nay ngồi ở bàn thấp, chắc nàng lại không nhịn được mà đung đưa chân.

Khóe miệng Thẩm Kinh Châu gợi lên vài phần ý cười: “Biện pháp mà điện hạ theo đuổi người, ngược lại thật là độc đáo.”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh ngập ngừng mở miệng, chột dạ rũ mắt.

Nói rằng sẽ đối tốt với Thẩm Kinh Châu là mình, nhưng lại công khai nhờ Thẩm Kinh Châu gỡ cua cũng là mình.

Nàng do dự hỏi: “Vậy ta... ngày mai lại theo đuổi?”

Dù sao ngày mai Thẩm Kinh Châu vẫn còn tại nhân gian.

Nếu tối nay Thẩm Kinh Châu c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng không sao, nàng vẫn có thể đuổi đến địa phủ.

Trí nhớ của Ngu Ấu Ninh rất tốt, mà nàng cũng không phải không biết đường về địa phủ.

Nụ cười bên môi Thẩm Kinh Châu nhạt đi, từ bỏ cách nói vòng vo với Ngu Ấu Ninh.

Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”

Ngay sau đó, một nụ hôn ấm áp bất ngờ hạ xuống khóe môi.

Ngu Ấu Ninh vô sự tự thông, hai tay chống lên bàn gỗ, ngây thơ lại ngờ nghệch.

Đôi mắt trong veo chứa đầy sự mờ mịt, cùng khát khao ham học hỏi.

Ngu Ấu Ninh nhẹ giọng hỏi.

“... Như vậy có tính không?”

Ngu Ấu Ninh có kinh nghiệm làm quỷ phong phú, nhưng kinh nghiệm theo đuổi thì rất ít.

Thẩm Kinh Châu hơi ngẩn ra, sau đó môi nhếch lên.

Hắn một tay giữ sau gáy của Ngu Ấu Ninh, cường thế cứng rắn trước sau như một, không cho phép phản kháng. Như một phu tử kiên nhẫn mười phần, Thẩm Kinh Châu mẫu mực dạy bảo.

Tiếng cười trầm thấp rơi bên tai Ngu Ấu Ninh.

“Điện hạ là quỷ nhát gan sao, sao lá gan chỉ có một chút như vậy?”

Thân mình Ngu Ấu Ninh cứng đờ.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 104: Chương 104



Ba chữ “Quỷ nhát gan” như sét đánh giữa trời quang, đột ngột vang lên bên tai Ngu Ấu Ninh.

Trăng thu như sương, gió thổi xào xạc.

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt hạnh, đồng tử đột ngột co lại, phản chiếu ánh mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu.

Cuối cùng Ngu Ấu Ninh cũng không thể giấu giếm.

Tất cả tâm tư trong khoảnh khắc này không còn chỗ nào trốn, bộc lộ rõ ràng trước mắt Thẩm Kinh Châu.

Khóe miệng Thẩm Kinh Châu nhếch lên, ngón tay thon dài đặt sau gáy của Ngu Ấu Ninh, không nhẹ không nặng bắt lấy.

Ngu Ấu Ninh lắp bắp, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng không yên cùng cẩn trọng.

“Vậy bệ hạ cảm thấy... quỷ nhát gan thì thế nào?”

Gió thu lay động, hoa rơi đầy đất.

Ánh trăng sáng như tơ, hoa ngọc lan quấn quanh tường.

Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng gió, nghe thấy tiếng cung nhân dưới hiên, tiếng bước chân lạo xạo.

Sau đó—

Nàng không nghe thấy gì nữa.

Hơi nước m.ô.n.g lung hội tụ trong mắt, tiếng nức nở nghẹn ngào thấp thoáng hòa vào gió.

Khác với sự thăm dò trước đó của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu mạnh mẽ không cho kháng cự.

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh dần dần thất thần.

Giữa không trung xa xa vọng tơi tiếng chuông cổ, Ngu Ấu Ninh vô lực ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng mềm mại.

Môi đỏ dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng trong suốt ánh lên vẻ bóng mượt, sắc đỏ của những cây phong trong vườn dưới ánh hoàng hôn cũng không rực rỡ bằng.

Lông mi dài sóng sánh hơi nước.

Thẩm Kinh Châu cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng mi, như đang đếm số lượng mi của Ngu Ấu Ninh.

Đôi con ngươi tối đen sâu thẳm như hắc diệu thạch.

Mỗi bước mỗi xa

Bỗng nhiên, Ngu Ấu Ninh nghe thấy Thẩm Kinh Châu nói một tiếng rất nhẹ rất khẽ: “Cũng được.”

Hồn phách trở về vị trí cũ.

Một lúc sau, Ngu Ấu Ninh mới nhận ra, Thẩm Kinh Châu đang trả lời câu hỏi trước đó của mình.

Câu trả lời quy củ cứng nhắc, Thẩm Kinh Châu không nói tốt cũng không nói xấu.

Ngu Ấu Ninh cau mày sâu hơn, nỗi sầu tư hiện rõ trên gương mặt.

Thẩm Kinh Châu mọi thứ đều tốt, chỉ tiếc ánh mắt kém một chút, lại không nhận ra được sự tốt đẹp của quỷ nhát gan.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Ngu Ấu Ninh, lá gan có thể lớn hơn chút nữa.”

Ngu Ấu Ninh mờ mịt nghiêng đầu, không hiểu ý này.

Nàng cũng đã hôn trộm rồi, còn có thể lớn mật hơn thế nào nữa?

Ngu Ấu Ninh ngây thơ chớp mắt, mơ mơ màng màng.

Bỗng chốc linh quang chợt lóe, nàng chợt nhớ đến những gì Thẩm Kinh Châu vừa làm với mình.

Bàn tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh chống người ngồi thẳng dậy, như cách Thẩm Kinh Châu đã làm trước đó.

Ánh nến nhẹ nhàng, cổ họng khẽ động, răng trắng như ngọc.

Ngu Ấu Ninh nửa ngồi thẳng, đôi môi đỏ chậm rãi miêu tả đường nét môi của Thẩm Kinh Châu.

Trẻ nhỏ dễ dạy, Ngu Ấu Ninh không còn hời hợt, thoáng qua rồi rời đi nữa.

Thẩm Kinh Châu dựa vào gối lụa xanh, hai mắt lười nhát hạ thấp.

Hắn một tay đặt trên bàn gỗ sơn, ngón tay gõ nhẹ, đôi mắt đen thăm thẳm không chút để ý nhìn Ngu Ấu Ninh.

Để mặc Ngu Ấu Ninh cần gì thì cứ lấy.

Thành trì phòng thủ kiên cố dần dần bị thất thủ.

...

Một lúc sau.

Ngu Ấu Ninh rúc vào lòng Thẩm Kinh Châu, đôi mắt hổ phách lo âu, nàng nhìn Thẩm Kinh Châu với ánh mắt rạng rỡ, như đang mong đợi điều gì đó.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn.

Chẳng bao lâu, khóe miệng hắn nhếch lên, Thẩm Kinh Châu cúi đầu xuống.

Lần nữa cướp đi tất cả hơi thở của Ngu Ấu Ninh.

……

Đêm sâu sương nặng, rêu xanh đậm nhạt.

Ánh trăng lạnh lẽo ôm lấy sự tĩnh lặng hiu quạnh của đêm thu, các cung nhân toàn thân châu ngọc, tay cầm đèn lồng dương giác, từng bước theo sau Thẩm Kinh Châu.

Lưu Lận đã chờ đợi trong thiên điện hồi lâu.

Các cung nhân mang ghế và trà quả đến, Lưu Lận khát khô cổ họng, nhưng ở trong tẩm điện của Thẩm Kinh Châu không dám tùy tiện, chỉ vội vàng uống một tách trà nóng rồi thôi.

Xa xa nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đi qua hành lang, Lưu Lận vội vàng khom người tiến lên, thi lễ với Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ.”

Lưu Lận là nửa đêm khuya bị gọi đến, vội vàng vào cung, ông ta còn tưởng rằng vết thương trên tay Thẩm Kinh Châu bị nhiễm trùng, không dám chậm trễ, vội vàng mang theo hòm thuốc đến.

Trên đường nghe Đa Phúc nói, ông ta mới biết mình bị triệu hồi giữa đêm khuya, là vì chuyện của Ngu Ấu Ninh.

Việc Lục công chúa của tiền triều “kẻ ngốc” đã được mọi người trong cung biết đến, trước đây cũng có người gặp quỷ trong lãnh cung.

Lưu Lận dò xét sắc mặt Thẩm Kinh Châu, lòng lo lắng, cân nhắc mở lời.

“Chứng bệnh của điện hạ, hạ quan cũng đã từng xem qua trong sách y.”

Ngu Ấu Ninh có tâm hồn thuần khiết, nàng không biết rằng lão ma ma bị đánh c.h.ế.t là vì phát hiện Lệ phi thông dâm, nàng cho rằng lão ma ma là do mình mà bị liên lụy.

Ngu Ấu Ninh không chịu được k*ch th*ch, nhất thời đần độn, sau này lại có cung nhân trong lãnh cung giả thần giả quỷ.

Ngu Ấu Ninh dần quên đi quá khứ, lãnh cung hẻo lánh không ai hỏi thăm, mùa đông không có than, đói rét bủa vây.

Đối với Ngu Ấu Ninh mà nói, không khác gì địa phủ.

Nàng cũng không còn coi mình là người nữa, mà như một tiểu quỷ nhát gan lang thang trong địa phủ.

Tất cả những điều này, đều không khác gì những gì Thẩm Kinh Châu đoán.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 105: Chương 105



Thẩm Kinh Châu thong thả nhắm mắt lại.

Chiếc áo choàng dệt lụa xanh thẫm rơi xuống dưới ánh nến, trong góc có một chiếc lư đồng mạ vàng, hương thơm nồng đậm.

Ngón tay trắng trẻo của Thẩm Kinh Châu gõ nhẹ lên tay vịn, gõ một cái, dừng lại hai cái, gõ một cái, dừng lại hai cái.

Lưu Lận mù mờ không hiểu sự việc*, ông ta lén nâng mắt, đưa mắt cầu cứu Đa Phúc.

*Nguyên văn là sờ không được suy nghĩ của Trượng nhị hòa thượng.

Đa Phúc nào dám làm chủ thay cho Thẩm Kinh Châu, lắc đầu.

Chỉ đành yên tĩnh chờ xem biến.

Lưu Lận do dự một lúc, đánh bạo cúi đầu quỳ xuống: “Xin bệ hạ cho Lưu Lận tiếp tục bắt mạch cho điện hạ, bệnh này tuy hiếm thấy, nhưng…”

Nhưng ông ta cũng muốn thử một lần.

Nếu có thể chữa khỏi cho Ngu Ấu Ninh, chắc chắn sẽ là một công đức, chỉ không biết Lục công chúa kia có muốn nhớ lại những ký ức nhuốm m.á.u kia hay không.

Bỗng nhiên Lưu Lận cảm thấy gáy mình lạnh toát, như rơi vào hầm băng, không rét mà run.

Chống lại đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, hai chân Lưu Lận mềm nhũn, bỗng quỳ rạp xuống đất.

Ngón tay thon dài với khớp xương gõ ràng gõ lên tay vịn gỗ hoàng hoa lý, ý lạnh tụ lại trong mắt Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu bình thản nói: “Lưu thái y có bao nhiêu phần nắm chắc?”

Lưu Lận nơm nớp lo sợ: “Năm năm…”

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Kinh Châu, ông ta cúi đầu, trán chạm đất.

“Ba, ba phần.”

Ông ta dập đầu bày tỏ lòng trung thành, “Bệ hạ yên tâm, hạ quan nhất định sẽ toàn lực ứng phó…”

“Không cần.” Thẩm Kinh Châu thản nhiên cắt ngang.

Đôi mắt đen như mực bình tĩnh giấu trong bóng đêm, không ai có thể hiểu được Thẩm Kinh Châu đang nghĩ gì.

Lưu Lận cúi thấp đầu, không dám nói thêm lời nào.

Thẩm Kinh Châu nâng ngón tay, Lưu Lận hiểu ý, khom người lui ra.

Trong điện lại trở về yên tĩnh.

Đa Phúc tay cầm phất trần, nhẹ nhàng tiến lên, cúi người thì thầm bên tai Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ, những người không sạch sẽ trong cung, nô tài đã cho người xử lý rồi.”

Những cung nhân từng cắt xén tiền bạc của Ngu Ấu Ninh, hoặc là ăn chặn thức ăn cùng than của nàng, hoặc là tỳ nữ thái giám bảo sao hay vậy nâng cao giẫm thấp, không ai có kết cục tốt.

Giờ đây tất cả đều bị giam trong địa lao.

Đa Phúc kính cẩn nói: “Bệ hạ có muốn tự mình xem qua không?”

Ngục tối lạnh lẽo ẩm ướt, hiện tại vẫn chưa có ai có thể bình yên vô sự đi ra.

Người khác đều tránh xa những thứ m.á.u me bẩn thỉu, còn Thẩm Kinh Châu thì không.

Nhưng hôm nay, hắn hiếm khi thay đổi tính cách.

Khóe miệng Thẩm Kinh Châu bật ra một tiếng cười: “Không cần.”

Ngu Ấu Ninh nhút nhát, nếu lại ngửi thấy mùi m.á.u tanh dính trên người, nàng lại sẽ sợ hãi.

Âm thanh của Thẩm Kinh Châu cực khẽ: “Đã xử lý sạch sẽ, không cần hỏi ta nữa.”

Đa Phúc đáp một tiếng “Vâng”.

...

Ý thu dạt dào, rừng thưa như tranh.

Hành cung Nhiệt Ha nhộn nhịp ca múa, nhưng m.á.u tanh trong kinh thành lại như mây mù dần dần lan tới hành cung.

Thẩm Kinh Châu cho tới tận bây giờ làm việc luôn đường hoàng không sợ hãi, sau sự việc này, không ai dám có chút bất kính với Ngu Ấu Ninh.

Tùng xanh vượt đá, suối trong róc rách.

Dưới mái hiên, ung nhân bước nhanh vội vàng, trên tay ôm một con diều cao bằng người.

Con diều là của Ngu Ấu Ninh, trước đó nàng đã làm rơi xuống hồ, khi nhặt lên, mắt phượng đã thiếu một góc.

Cung nhân quỳ xuống lạy, run rẩy, liên tục xin lỗi Ngu Ấu Ninh.

Đầu đã đập xuống đá xanh đến sưng đỏ, than thở khóc lóc: “Điện hạ tha mạng điện hạ tha mạng, nô tỳ thật không cố ý. Con diều này, con diều này…”

Còn chưa nói hết, con diều trong tay bỗng bị người khác lấy đi.

Ngu Ấu Ninh đưa tay chạm vào mắt phượng, lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc.”

Mắt phượng thiếu một góc, cánh cũng ngắn đi một nửa, e rằng không thể bay lên trời nữa.

Mặt mày của Ngu Ấu Ninh không giấu được vẻ thất vọng.

Dư quang nhìn thấy cung nhân trên mặt đất, Ngu Ấu Ninh lập tức thu lại vẻ thất vọng nơi khóe mắt, nàng nâng tay, hơi không quen nói: “Ngươi, ngươi đứng dậy đi.”

Giọng điệu ấp úng, sự khẩn trương lo lắng hiện rõ.

Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng.

Mỗi bước mỗi xa

Nuốt xuống nỗi sợ hãi trong lòng, Ngu Ấu Ninh học theo dáng vẻ của Thẩm Kinh Châu trước đây, không để ai nhìn thấu sự sợ hãi trong lòng mình.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi, đứng dậy đi.”

Cung nhân liên tục cảm tạ.

Khi giương mắt chống lại ánh mắt Ngu Ấu Ninh, lại sợ hãi quỳ xuống đất: “Điện hạ có gì dặn dò?”

Ngu Ấu Ninh tò mò hỏi: “Ngươi có biết làm diều không?”

Những người có thể hầu hạ ngự tiền, đều không phải hạng người vô năng.

Cung nhân sống sót sau tai nạn, cẩn thận gật đầu: “Điện hạ muốn làm kiểu nào?”

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, trước mắt đột nhiên lóe lên một ý tưởng: “Kiểu nào ngươi cũng biết làm sao?”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 106: Chương 106



Thư phòng.

Cung nhân cung kính, không một tiếng động đứng dưới mái hiên.

Ánh nắng tràn ngập đất, trong vườn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trên bàn gỗ tử đàn, tấu chương đã được phê duyệt xong chất cao như núi, Thẩm Kinh Châu một tay xoa trán, một tay nhận lấy trà Thái Bình Hầu Khôi.

Hương trà hòa cùng hương thụy lân, chậm rãi lan tỏa.

Bóng cây đổ nghiêng, bên tai bỗng vang lên tiếng động lạo xạo.

Sắc mặt Thẩm Kinh Châu nghiêm nghị, đôi con ngươi tối đen lãnh lẽo u ám.

Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ u ám bao trùm mặt mày dần tan biến.

Thẩm Kinh Châu dáng vẻ lười nhác, áo trường bào đỏ tươi rộng rãi, toát lên vẻ tự nhiên thoải mái.

Khung cửa sổ nửa mở, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng rơi vào trong phòng.

Thẩm Kinh Châu chắp tay bước đi thong thả đến trước cửa sổ, bỗng nhiên, một v*t t* l*n từ trên không rơi xuống.

Trực tiếp lao về phía Thẩm Kinh Châu.

Bóng đen bất ngờ va vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Cách ánh nắng mênh mông, Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu, ánh mắt không chệch hướng, nhìn thẳng vào Ngu Ấu Ninh trong vườn.

Con diều là do Ngu Ấu Ninh cố tình cắt đứt, dây câu bạc vẫn còn trong tay nàng.

Đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh vàng, mắt cười của Ngu Ấu Ninh cong như trăng khuyết, nàng giẫm trên ánh nắng chạy về phía Thẩm Kinh Châu, cách cửa sổ đối diện với Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh hai tay chống lên bậu cửa sổ, lúm đồng tiền như hoa: “... Ta làm chim nhạn, bệ hạ có thích không?”

Chim nhạn này là Ngu Ấu Ninh tạm thời học được từ cung nhân kia.

Ngu Ấu Ninh một tay chống đầu, đôi mắt cong cong.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua chim nhạn trong tay.

Khóe miệng hắn nở nụ cười: “... Sao đột nhiên lại muốn làm chim nhạn vậy?”

“Ta, ta…”

Ngu Ấu Ninh lảng tránh ánh mắt, muốn nói lại thôi.

Hai gò má nàng ửng đỏ, ánh sáng loang lổ xuyên qua tán cây, lông tơ trên mặt Ngu Ấu Ninh dường như cũng nhuốm màu hồng nhạt.

Nàng cúi đầu, hàng mi đen như cánh quạ rung rinh trong không trung, như những con bướm đầy sức sống.

“Ta nghe người ta nói, thành thân cần một chim nhạn.”

Thân là một tiểu quỷ, Ngu Ấu Ninh chỉ hiểu biết một phần về những nghi thức phức tạp của người phàm.

Có một số là từ sách vở, có một số chỉ là nghe người khác nói.

Mỗi bước mỗi xa

Không biết thật giả.

Ngu Ấu Ninh không thể xác minh.

Nàng chỉ biết thành thân cần chim nhạn, nhưng không biết chim nhạn là dùng để làm lễ định hôn.

Kỹ năng săn b.ắ.n của Ngu Ấu Ninh không cao, chỉ có thể tạm thời dùng diều giấy thay thế.

Nàng ngẩng đôi mắt lên, mỉm cười nói: “Chờ ta học được cưỡi ngựa b.ắ.n cung, sẽ săn cho bệ hạ một chim nhạn sống.”

Thẩm Kinh Châu cười một tiếng: “Không cần.”

Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở to mắt: “... Thành thân, chẳng phải thành thân đều cần chim nhạn sao?”

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng gõ ngón tay vào chim nhạn giấy trong tay: “Tùy người.”

Hắn giương mắt, ánh nhìn trong trẻo nhàn nhạt, có ý chỉ rõ, “Nếu điện hạ muốn đưa lễ định hôn, cũng không cần phiền phức như vậy.”

Cho dù hai tay của Ngu Ấu Ninh trống không, Thẩm Kinh Châu vẫn sẽ thành thân với nàng.

Sự ngạc nhiên trong đáy mắt của Ngu Ấu Ninh tựa như thủy triều, từng chút một rút đi.

Khoảng nửa khắc sau, Ngu Ấu Ninh mới hiểu được ý tứ của Thẩm Kinh Châu.

Ý cười từng chút một tích cóp ở trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng vui vẻ như hoa sen mới nở, gương mặt tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Ngu Ấu Ninh kiễng chân, qua cửa sổ, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ đây là... đồng ý với ta rồi sao?”

Thẩm Kinh Châu vẫn giữ ý cười nơi khóe môi không thay đổi, cười nhạt không nói.

Chỉ lẳng lặng nhìn Ngu Ấu Ninh.

“Không đồng ý cũng không sao.”

Đôi chân nhón lại hạ xuống, Ngu Ấu Ninh nửa híp mắt, chào đón ánh sáng nhẹ nhàng nói: “Ngày mai ta sẽ đối xử tốt với chàng hơn nữa.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 107: Chương 107



Ánh vàng sau lưng Ngu Ấu Ninh rũ xuống, áo choàng gấm thêu hình thụy thú phủ trên vai, hoa văn thụy thú trên áo được dệt bằng chỉ vàng bạc, lấp lánh dưới ánh nắng.

Rực rỡ như ngọc vàng châu báu.

Giống như đôi mắt sáng ngời của Ngu Ấu Ninh lúc này.

Ngây thơ, ngờ nghệch, không rành thế sự.

Đây là ánh mắt của Ngu Ấu Ninh có được sau khi rời khỏi chốn biệt viện tối tăm lạnh lẽo kia.

Ngu Ấu Ninh sợ mùi m.á.u tanh nồng nặc, ngay cả trong mơ cũng tránh còn không kịp.

Màu mắt của Thẩm Kinh Châu dần tối lại.

Nơi không có ánh sáng hoàng hôn chiếu đến, đôi con ngươi kia nguội lạnh tối tăm.

Hắn mỉm cười khẽ: “Điện hạ thật sự là mưu tính sâu xa.”

Thẩm Kinh Châu nửa khum ngón tay, gõ nhẹ lên cửa sổ.

“Ta còn chưa đồng ý, ngay cả sính lễ điện hạ cũng chuẩn bị luôn rồi.”

... Sính, sính lễ?

Ngu Ấu Ninh nhìn chim nhạn giấy trong tay Thẩm Kinh Châu, lại nhìn vẻ mặt trêu chọc của Thẩm Kinh Châu.

Hoảng hốt lắc đầu.

Hóa ra chim nhạn là sính lễ, là nàng vội vàng hiểu nhầm.

Mặt Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, cố gắng giữ thể diện cho mình.

“Sính lễ, sính lễ cũng không sao cả.”

Dù sao thành thân cũng chỉ có hai người là nàng và Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh mỉm cười, đôi mắt hạnh trong trẻo lấp lánh ánh vàng nhỏ vụn.

“Bệ hạ thích mới là điều quan trọng nhất.”

Thẩm Kinh Châu thoáng ngẩn ra, khóe miệng hiếm khi nở một nụ cười rõ ràng.

“Lời ngon tiếng ngọt.”

Ngu Ấu Ninh chớp chớp mắt như hạt châu, ánh nắng vàng ấm tựa như dòng nước chảy róc rách, trải dài bên chân Ngu Ấu Ninh.

Nàng dường như có chút oán trách về sự hiểu lầm của Thẩm Kinh Châu.

“Cái này cũng tính là lời ngon tiếng ngọt sao?”

Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, lông tơ nhẵn nhụi rơi trong ánh chiều.

Mắt hạnh trợn lên, đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím chặt, tự biện minh cho mình.

“Nhưng ta thật sự thật sự rất thích bệ hạ.”

Giọng nói của Ngu Ấu Ninh nhẹ lại chậm, như hương rượu say lòng người sau cơn mưa, ngào ngạt mê người.

Môi đỏ căng mọng bóng loáng, đôi mắt luôn dõi theo Thẩm Kinh Châu mở to, như thể liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh như một viên ngọc thô, không nhiễm chút hạt bụi nào, sạch sẽ tinh khiết.

Không giống như Thẩm Kinh Châu.

Đôi mắt Thẩm Kinh Châu nặng nề, một đôi con ngươi tối đen không thể phân biệt vui buồn, hắn mỉm cười, thờ ơ nói.

“Thích đến mức nào?”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên, hàng mi đen rung rinh trong gió.

Cái thích của phàm nhân, thế nhưng lại có thể đo đếm sao?

Sự kinh ngạc trên mặt Ngu Ấu Ninh không thoát khỏi ánh mắt Thẩm Kinh Châu, hắn cúi đầu, ánh nhìn không nghiêng không lệch nhìn thẳng vào Ngu Ấu Ninh.

Khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Thẩm Kinh Châu thảnh thơi nói: “Điện hạ thích ta điều gì?”

Giống như chắc chắn Ngu Ấu Ninh sẽ không trả lời được, giọng Thẩm Kinh Châu chậm rãi, không chút biến hóa.

Nếu ngày đó người kéo Ngu Ấu Ninh ra khỏi lãnh cung là người khác, nàng cũng sẽ mang lòng cảm kích với người đó.

Trên đời này, người chán ghét oán hận Thẩm Kinh Châu nhiều như cá chép trong sông, Thẩm Kinh Châu đã sớm quen, xem như bình thường.

Giọng nói của Thẩm Kinh Châu rất nhẹ, lại hỏi một lần nữa.

“Ngu Ấu Ninh, nàng thích ta vì điều gì?”

Sự ngạc nhiên tập trung trong mắt Ngu Ấu Ninh, nàng giương đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi.

“Ta…”

Thẩm Kinh Châu liếc nhìn Ngu Ấu Ninh một cái, rồi bất ngờ bứt ra lùi lại.

Nghiêng đầu sang một bên.

Trường bào màu đỏ tươi bỗng bị nắm chặt, giọng nói nhẹ nhàng của Ngu Ấu Ninh ở sau lưng Thẩm Kinh Châu vang lên.

“Ta không biết.”

Thẩm Kinh Châu không biến sắc, như đã sớm đoán trước, đôi mắt đen lạnh nhạt như nước.

Ngu Ấu Ninh cúi đầu, ngón tay trắng như ngọc nắm chặt áo của Thẩm Kinh Châu.

Nàng không hiểu.

Nàng thích Thẩm Kinh Châu rất nhiều, đến nỗi ngay cả Ngu Ấu Ninh cũng không biết mình đã động lòng từ khi nào.

Ngu Ấu Ninh thì thào nói nhỏ: “Ta chỉ... thích bệ hạ.”

Bóng dáng cao ráo của Thẩm Kinh Châu đứng lâu trên sàn gỗ thông, khóe môi hắn hiện lên chút tự giễu.

“Ngu Ấu Ninh, ta không phải là người tốt gì cả.”

Trong mắt người đời, Thẩm Kinh Châu là một Diêm Vương La Sát g.i.ế.c người không chớp mắt, chứ không phải là vị cứu thế trong mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng chưa bao giờ thấy cái “ác” của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh không hiểu vì sao.

Ánh sáng mờ ảo dần dần biến mất dưới chân Ngu Ấu Ninh.

Nàng chậm rãi hạ mắt xuống.

Sau một hồi, suy nghĩ trở lại.

Ngu Ấu Ninh ngẩng cao mặt mày, ánh mắt vượt qua cửa sổ, bỗng nhiên “hả” một tiếng.

Mỗi bước mỗi xa

Biểu hiện hoang mang bối rối.

Con diều chim nhạn trên bệ cửa sổ không còn thấy đâu, chỉ còn lại ánh chiều tà lưu đầy đất.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 108: Chương 108



Chim sẻ lặng lẽ bay qua không trung, những chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngu Ấu Ninh hai tay trống rỗng, dáng người mảnh mai chậm rãi đi qua hành lang gỗ mun.

Chiếc váy dài lướt đất, rườm rà hoa lệ.

Người cung nhân trước đây dạy Ngu Ấu Ninh làm diều, nơm nớp lo sợ đứng hầu dưới mái hiên.

Nhìn thấy Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bước tới, cung nhân luống cuống tay chân tiến lên, kinh hồn bạt vía.

“Điện hạ, diều... bệ hạ có còn thích không?”

Chiếc diều đó là nàng ta dạy khâu từng đường kim, nếu có thể khiến Thẩm Kinh Châu thích, thì trên mặt cung nhân cũng sẽ có ánh sáng.

Nhìn thấy ánh mắt Ngu Ấu Ninh không vui, trong lòng cung nhân thắt lại, vội vàng quỳ xuống.

“Điện hạ, nô tỳ, nô tỳ…”

Nàng ta nghĩ rằng mình làm không tốt, làm liên lụy đến Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “Ngươi quỳ làm gì?”

Cung nhân muốn khóc mà không ra nước mắt, nức nở không thành tiếng, hết sức lo sợ.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nói: “Ngươi đứng dậy đi, bệ hạ chưa từng nói không thích con diều đó.”

Kiềm chế nỗi lo lắng khi nói chuyện với người sống, Ngu Ấu Ninh nắm chặt khăn tay, nhẹ nhàng nói.

“Ngươi có biết làm thế nào để đến trường đua ngựa không?”

Nếu muốn săn chim nhạn, nàng còn phải học cưỡi ngựa trước.

Có lẽ do giọng Ngu Ấu Ninh quá thấp, hoặc cung nhân đang chìm trong cảm xúc lo lắng, nàng ta ngạc nhiên mở to mắt.

“... Điện hạ nói gì?”

“Trường đua ngựa.”

Ngu Ấu Ninh nói ngắn gọn.

Nàng đã ở bên Thẩm Kinh Châu được một thời gian dài, hành động và lời nói cũng đã học được năm sáu phần, chỉ là Ngu Ấu Ninh vẫn chưa nhận ra.

Ngu Ấu Ninh khẽ ho hai tiếng, không ai biết nàng đang cất giấu nỗi lo sợ khẩn trương trong lòng.

Ngu Ấu Ninh từng chữ từng chữ: “Ngày mai ta muốn đến trường đua ngựa.”

Cung nhân nghe xong, vội vàng đáp “vâng”, khom người lùi lại chuẩn bị.

Vạn sự khởi đầu nan.

Thấy không ai bắt nạt mình, Ngu Ấu Ninh lại bắt đầu cáo mượn oai hùm.

“Còn nữa, bảo bếp chuẩn bị chút bánh nhân táo, trước đây ta ăn nấm tùng nhung thấy cũng được.”

Cung nhân nào dám trái lời Ngu Ấu Ninh, liên tục đáp “vâng”.

Nếu Ngu Ấu Ninh có đuôi, chắc chắn lúc này sẽ đung đưa khiến người khác hoa mắt.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu khi nàng làm quỷ đã quen biết Thẩm Kinh Châu, học được từng cử chỉ của hắn, có lẽ địa phủ cũng không có con quỷ nào dám bắt nạt mình.

Ngu Ấu Ninh thả chậm bước chân, thuộc như lòng bàn tay: “Còn có bánh anh đào, canh hạt sen…”

Cung nhân khó xử, do dự nói: “Cái này…”

Ngu Ấu Ninh định học Thẩm Kinh Châu gõ gõ tay vịn, nhưng lúc này ở trong sân, không có tay vịn nào để gõ.

Ngu Ấu Ninh đành tạm dừng suy nghĩ, nàng nhíu mày khó chịu.

Cung nhân vội vàng giải thích: “Bánh anh đào khó tiêu hóa, bệ hạ đã dặn trước, điện hạ không được ăn nhiều.”

Hóa ra Thẩm Kinh Châu đã có lời dặn trước, không phải cung nhân cố ý cắt xén.

Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh giãn ra, gật đầu: “Ta đã biết.”



Có lẽ đã biết trước sự xuất hiện của Ngu Ấu Ninh, nên trong chuồng ngựa đã có cung nhân dọn dẹp quét tước từ sớm, không còn mùi khó chịu nào.

Cung nhân dẫn đến cho Ngu Ấu Ninh một con ngựa nhỏ mận chín, trong tay trên trán đều mướt mồ hôi.

Mỗi bước mỗi xa

Run rẩy khom mình hành lễ với Ngu Ấu Ninh.

“Nô tài, nô tài ra mắt điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh lướt mắt nhìn qua tiểu thái giám, trong lòng nghi hoặc: “... Ghế đỡ đâu?”

Ba chữ nhẹ nhàng rơi xuống, tiểu thái giám bỗng chao đảo quỳ rạp xuống đất.

“Nô tài, nô tài…”

Tiểu thái giám nói lắp bắp, không thể nói thành câu.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày.

Bỗng một cái tát vang lên bên tai, Ngu Ấu Ninh giật mình, phản xạ lùi lại hai ba bước.

Hai tròng mắt khiếp sợ.

Tiểu thái giám không biết từ khi nào đã ngẩng mặt lên, tự tát vào mặt mình.

Dấu tay rõ ràng in trên mặt.

Một tiếng rồi lại tiếp một tiếng.

Trong miệng tiểu thái giám lầm bầm: “Nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi, xin điện hạ tha tội.”

Âm thanh như khóc.

Giọng nói mỗi lúc một cao, giọng nói thê lương sắc nhọn chứa đầy hoảng hốt vô thố.

Ngu Ấu Ninh liên tục bảo người đứng dậy.

Tiểu thái giám như không nghe thấy, tay vẫn tiếp tục tát vào mặt mình.

Cuối cùng lại dập đầu lạy lục Ngu Ấu Ninh.

Âm thanh vang vọng, trán đập xuống đất chảy máu.

Trong miệng hắn ta không còn gọi là “điện hạ”, mà là “bệ hạ”.

Rồi lại bắt đầu ngửa mặt lên trời cười lớn.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 109: Chương 109



Ngu Ấu Ninh kinh hoàng thất sắc, muôn vàn lời nói đều bị nghẹn ở cổ họng.

Xuyên thấu qua gương mặt đầy m.á.u kia, Ngu Ấu Ninh mơ hồ nhớ ra được điều gì, thái dương đau nhức từng trận.

Chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này dường như đã từng quen biết.

Tiểu thái giám quỳ trên đất, vật lộn muốn nắm lấy góc áo của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt lùi lại nửa bước.

Tiếc là vẫn chậm một bước.

Góc áo dính vài giọt máu, mùi m.á.u tanh nồng nặc như lan tỏa theo ánh nắng vào mũi.

Ngu Ấu Ninh mặt mày tái mét.

Bỗng từ phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một người nhanh chóng tiến đến trước mặt Ngu Ấu Ninh.

Hắn ta lạnh lùng nói: “Người đâu.”

Kỷ Trừng mặt không biểu cảm, ra lệnh một tiếng, lập tức có cung nhân từ phía sau đi ra, lôi kéo tiểu thái giám đi.

Dấu vết m.á.u còn lại trên mặt đất, li ti lấm tấm.

Âm thanh của gió rừng trong khu săn b.ắ.n vang vọng.

Tiếng kêu thảm thiết của tiểu thái giám dường như vẫn còn văng vẳng trong không trung.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt chưa định hỏi: “Hắn, vừa rồi hắn sao lại như vậy?”

Kỷ Trừng quay đầu nhìn Ngu Ấu Ninh: “Nàng không nhớ hắn sao?”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày.

Kỷ Trừng nhẹ nhàng nói: “Dưỡng phụ của hắn họ Chu, trước đây từng hầu hạ ở lãnh cung.”

Người đầu tiên cắt xén thức ăn của Ngu Ấu Ninh, chính là vị thái giám họ Chu này.

Kỷ Trừng chậm rãi nói: “Trước đó vài ngày ông ta vừa bị nhốt vào đại lao, bị xử án lăng trì.”

Hồi đó, bao nhiêu thức ăn mà ông ta đã cắt xén của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu đã ra lệnh cắt bỏ bấy nhiêu miếng thịt từ trên người ông ta.

Sau đó lại ném người gần c.h.ế.t vào lồng mãnh thú.

Chu thái giám ở trong cung có không ít con nuôi, những người đó ít nhiều cũng đã từng tham lam phần của Ngu Ấu Ninh.

Ngoài tiểu thái giám vừa rồi.

Tiếc là sau khi chứng kiến tình trạng cái c.h.ế.t của dưỡng phụ, tiểu thái giám cũng dần trở nên điên khùng, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.

Không biết sao hôm nay lại xuất hiện ở chuồng ngựa.

Kỷ Trừng nhẹ giọng: “Nàng ở hành cung lâu như vậy, chắc hẳn chưa biết trong cung gần đây đã náo loạn.”

Gần như có thể gọi là tắm máu.

Mọi người trong cung đều cảm thấy bất an, đã có nhiều triều thần dâng sớ khuyên can.

Ngu Ấu Ninh nhớ lại đêm qua Thẩm Kinh Châu còn đang tiếp kiến các đại thần, có chút đăm chiêu.

Kỷ Trừng giương mắt, nhìn về phía những dây leo khô héo.

Mỗi bước mỗi xa

Mọi người đều cho rằng Thẩm Kinh Châu đang vì Ngu Ấu Ninh mà trút giận, nhưng hắn ta lại không thấy như vậy.

Kỷ Trừng cười lạnh liên tục: “Nếu bệ hạ là người hành động theo cảm tính như vậy, thì thiên hạ đã không rơi vào tay hắn.”

Lời này phải gọi là đại bất kính, Ngu Ấu Ninh nhíu mày.

Kỷ Trừng xiết chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Đối với hắn ta mà nói, Thẩm Kinh Châu coi Ngu Ấu Ninh như một bia ngắm, lợi dụng Ngu Ấu Ninh để rêu rao, loại bỏ đảng phái khác.

Kỷ Trừng chắp tay ở sau lưng, cười mỉa mai: “E rằng qua vài ngày nữa, triều đình sẽ bắt đầu kêu gọi ‘thanh quân trắc’.”

*Thanh quân trắc: là một thuật ngữ chính trị trong văn hóa Hán cổ, có nghĩa là thanh trừng các quan đại thần phản loạn xung quanh quân vương

Giáo đánh chim đầu đàn.

Ngu Ấu Ninh khó tránh khỏi cái chết.

Ngu Ấu Ninh khó chịu: “Sao ngươi biết bệ hạ sẽ nghe lời các đại thần?”

Kỷ Trừng châm chọc phản bác: “Nếu hắn thật sự tốt cho nàng, thì đã không lấy tên của nàng ra làm việc.”

Kỷ Trừng lạnh mặt, hắn ta hiện giờ cũng đang làm việc trong quân doanh, tai mắt khắp nơi.

“Ngoài Đại thái giám họ Chu ra, nàng có biết những người khác c.h.ế.t như thế nào không?”

“Điện hạ, nàng nghĩ bệ hạ là người tốt sao?”

Kỷ Trừng gằn từng chữ, từng chuyện một, thay Ngu Ấu Ninh khôi phục nguyên trạng cảnh c.h.ế.t chóc thê thảm của các cung nhân trong ngục.

Ánh nắng trải đầy đất, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như ngửi thấy mùi m.á.u không thể nào xua tan từ địa lao.

Giống như cảnh tượng lão ma ma bị đánh trong giấc mơ chồng chéo lên nhau.

Đầu đau như búa bổ.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy buồn nôn từng trận.

Mặt mày nàng trắng bệch, không còn chút huyết sắc.

Chim chóc trở về rừng, bốn phía có thể nghe rõ tiếng kim rơi, không một bóng người.

“Lúc trước chẳng phải điện hạ còn tò mò về hoàng hôn trên đại mạc tây bắc hay sao, còn muốn đi Kim Lăng dạo thuyền nữa?”

Kỷ Trừng quay về phía Ngu Ấu Ninh, cười nói.

Ngu Ấu Ninh đột nhiên ngẩng mặt, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong lòng: “Ngươi nói vậy… có ý gì?”

Kỷ Trừng hạ thấp giọng, tốc độ nói nhanh.

Hắn ta chắp tay cúi đầu thi lễ với Ngu Ấu Ninh, ánh mắt kiên định, trầm ổn vững vàng.

“Điện hạ là chim trong rừng, vốn không nên bị giam giữ trong một tấc vuông nhỏ hẹp kia.”

“Ba ngày nữa bệ hạ sẽ đi núi phía tây săn bắn, nếu điện hạ muốn rời khỏi kinh thành, ta sẵn lòng giúp điện hạ một tay.”
 
Back
Top Bottom