CHƯƠNG 26 — ÁP LỰC TỪ BÓNG TỐITiếng bước chân vang lên đều đặn giữa dãy hành lang gấp khúc.
Ở nơi sâu nhất của Vô Hạn Thành, Tanjirou đặt tay lên chuôi kiếm Hắc Nhật, hơi thở từng nhịp từng nhịp ổn định lại.
Ngay bên cạnh cậu, Kanao lặng lẽ tiến bước.
Từ đầu đến giờ, cô không nói một lời — nhưng Tanjirou biết, trái tim cô đang tập trung giống như mình.Mặt đất khẽ rung lên.——Một con quạ Kasugai bất ngờ từ khe trần bay xuống, đập cánh liên tục và kêu lên dồn dập.“Quạ!!!
Quạ!!!
Báo tin khẩn!!!
Thượng Huyền Nhị — Dōma — đã bị tiêu diệt!!
Trùng Trụ Kochou Shinobu đang được cấp cứu!!”
Tanjirou thoáng khựng lại.
Cậu cắn nhẹ môi, rồi thở ra thật dài.
— Mọi người…
đã chiến đấu đến mức ấy…Kanao không nói, nhưng đôi mắt tím khẽ run lên một nhịp – rồi lại trở nên kiên định.Tanjirou hạ giọng:“Chúng ta… cũng không được thua.
Dù thế nào cũng phải tiến lên.”
Kanao chỉ khẽ gật đầu.
Thế là đủ.…Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh khủng khiếp tràn tới từ khúc cua phía trước, khiến cả hai người bất giác dừng lại.Bầu không khí thay đổi hoàn toàn.
Một thứ “sức ép” đè nặng lên vai họ – giống như có một con quái vật rất lớn đang đứng chờ.Tanjirou hít sâu, rồi bước sang che hơi về phía Kanao như một phản xạ.Đôi chân trần của kẻ ấy bước ra khỏi bóng tối… từng bước chậm rãi.
Thân thể rắn như thép, những đường hoa văn dọc khắp tay và cổ.
Ánh mắt vàng khắc rõ ba chữ 「上弦参」 – lạnh, sắc…
đầy khát máu.Thượng Huyền Tam – Akaza.Hắn đứng đó, không nói.
Chỉ nhìn chằm chằm vào hai người như đang đánh giá giá trị của “con mồi”.Tanjirou nâng kiếm, hơi thở lập tức chuyển sang Hơi thở của Mặt Trời.Kanao cũng chống chân sau, mũi kiếm nghiêng chếch ra trước – Hoa Chi Nhất Thức: Ứng Diệp Ý sẵn sàng áp dụng ngay khi Akaza di động.Một chút im lặng.Akaza hơi nghiêng đầu.
Chậm rãi – như vừa nhớ ra ai đó – hắn cất giọng:“Ngươi…
đúng rồi.
Kiếm sĩ đã có mặt trên chuyến Tàu Vô Tận hôm đó.”
Tanjirou không đáp.
Chỉ dựng kiếm cao hơn.Akaza nhìn sang Kanao rồi bật cười nhạt:“Một cô gái à?
Nếu yếu thì tránh ra.
Ta chỉ có hứng thú với kẻ mạnh.”
Kanao không nói.
Cô chỉ nhẹ nhàng bước lên — đứng song song với Tanjirou.
Tanjirou hạ giọng rất nhỏ… nhưng đủ để cô nghe:“Đừng rời khỏi vị trí.
Chúng ta sẽ phối hợp… giống như lúc tập luyện.”
Kanao gật.Khoé môi Tanjirou khẽ động — không phải là một nụ cười, mà là ánh quyết tâm:“Lần này… tôi sẽ không để bất kỳ ai bị giết nữa.”
Akaza đưa tay lên… rồi biến mất khỏi vị trí.Không khí nổ tung.Tanjirou và Kanao đồng thời vung kiếm, hai đường arc sáng vẽ thành hình chữ X đón lấy thân ảnh đang lao tới.“Tốt!
CỨ ĐẾN ĐÂY!!”
Âm thanh của Akaza vang lên như tiếng trống trận, và ngay trong khoảnh khắc đó, hắn biến mất khỏi tầm mắt — tốc độ của hắn không giống một kẻ đang di chuyển, mà giống như đã cắt đứt khoảng cách.Tanjirou phản xạ theo bản năng.
Bích Liêm Nhật Luân – Chu Thiểm!Cậu nghiêng nửa thân, chém từ dưới lên.
Kiếm xé khí, để lại một vệt nứt như dòng lửa mặt trời.Keng!!Cú đấm của Akaza va trực diện, lực nặng khủng khiếp khiến khuỷu tay Tanjirou tê dại.
Chỉ một cú chạm mà sàn đá dưới chân cả hai đã vỡ thành từng mảng nhỏ.Song song đó ―
Kanao xoay nhẹ cổ tay, đổi kiếm thành đường chém vòng tròn.→ Hoa Chi Tứ Thức – Không Hoa Tự ẢnhNhát kiếm nhẹ như cánh hoa lướt sát cổ Akaza – hắn nghiêng đầu tránh, đôi mắt vàng lóe lên một chút bất ngờ.“Tốc độ tốt đấy.”
Không tiếng báo trước ― hắn đá quét ngang, không nhắm vào Tanjirou mà thẳng vào Kanao, như muốn thăm dò cô trước.Kanao đạp chân trái xuống dồn lực –
→ Lục Thức – Hồng Hoa Hồi Luân
Cô xoay người, khiến mũi kiếm trở thành quỹ đạo tròn hoàn hảo, cản lại toàn bộ lực xoáy từ cú đá.Ầm!!
Sàn nhà nứt toác dưới chân cô – nhưng cô không lùi.Akaza nhếch mép – hơi thở hắn bắt đầu nóng lên, tay đưa ra trước như thủ thế Karate:“Giỏi.
Cả hai đều không tệ.
Nhưng… các ngươi còn chưa đủ mạnh!”
Phá Toái Sát – La Hổ Quyền!!Cả hành lang chìm trong chấn động – những vòng sóng xung kích hình tròn bùng ra từ cú đấm, phá nát bức tường phía sau thành từng hạt bụi trắng.Tanjirou bước lên nửa bước – không tránh, mà đâm thẳng vào trung tâm sóng quyền.
(– Nếu tránh, đợt thứ hai sẽ trúng Kanao –)→ Nhật Luân – Bạch Nhật Khốc Dương
Ngọn kiếm bốc cháy, va vào sóng quyền như mặt trời đâm xuyên trận cuồng phong.“Khá đấy!!” – Akaza gằn giọng – tiếng gió ép vào quai hàm hắn rít lên như tiếng kim khí.Những đợt quyền thứ hai lao đến ― nhưng Kanao đã đứng sẵn ngay sau Tanjirou, hướng kiếm chặn đường quỹ đạo của từng cú đánh bằng chuyển động nhỏ và vô cùng chính xác.Cô không nói một từ nào.
Nhưng Tanjirou biết – cô đang “đọc” từng chuyển động của Akaza, đúng như cách cô đã từng tập với anh trong Điệp Phủ.Akaza nghiêng đầu… lần đầu tiên, hắn nhìn Kanao bằng ánh nhìn đầy thật sự hứng thú.“Được rồi.
Ta thừa nhận ngươi cũng là một kiếm sĩ mạnh.”
Hắn cong các ngón tay lại, một luồng sát khí dữ dội bùng lên sau lưng như cột trụ máu.“Vậy…
TA SẼ KHÔNG NHẸ TAY NỮA!”
Sau khi nhận cú Nhật Luân – Bạch Nhật Khốc Dương trực diện và nhìn thấy Kanao phản ứng chính xác từng quyền, Akaza khẽ nheo mắt… rồi nụ cười của hắn biến mất.Ánh nhìn dần trở nên sắc lạnh.“Ta công nhận… năng lực chiến đấu của các ngươi.”
Gót chân hắn dậm xuống sàn đá.
Bịch!
Âm thanh trầm đến mức khiến không khí cũng rung lên.“Vì vậy — ta sẽ chiến đấu nghiêm túc.”
Trong chớp mắt, hoa văn trên cơ thể Akaza trở nên đậm hơn, các đường vằn chuyển thành sắc đen tím, như những con rắn bò quanh cơ bắp đang siết chặt.Cột khí áp bùng nổ từ thân thể hắn—
Phá Toái Sát – La Hổ Quyền (HOÀN THIỆN HÌNH)Gió nén tạt về cả hai phía khiến Tanjirou và Kanao bật lùi theo phản xạ, cánh tay Tanjirou tê dại như vừa cầm kiếm đâm vào một tảng đá khổng lồ.— “Hắn đã… tăng tốc độ…!”
Tanjirou nghiến răng trong lòng, xoay lại, mở hoàn toàn Hơi thở Mặt Trời.Ngay lúc đó hắn xuất hiện phía sau lưng Tanjirou không phát ra tiếng động.Kanao cảm nhận trước – cô lập tức bước ngang một bước, xoay vòng chém để áp sát đường lao của Akaza.→ Hoa Chi Tam Thức – Tán Hoa CảnhKiếm lướt ngang, nhưng Akaza đã đổi trục cơ thể giữa không trung, đấm ngược bằng cùi chỏ – tốc độ cực nhanh khiến không khí nổ ra như bị xé toạc.Nhìn thấy Kanao bị ép, Tanjirou nghiến răng,
→ Liêm Trảm Nhật Luân – Viêm Vũ
ánh đỏ rực lao chéo tới phá vỡ thế đánh.Keng!!Hai luồng lực va chạm.
Đằng sau cú va, Akaza đạp chân vào tường rồi bật trở lại giữa hành lang, đôi mắt vàng lóe lên đầy phấn khích:“Chính thế!
Chính thế!
ĐỪNG CHẠY – HÃY TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC!!”
“HÃY TRỞ NÊN MẠNH HƠN NỮA…!
ĐỂ TA CÓ THỂ CHÉM CÁC NGƯƠI TRONG LÚC CÁC NGƯƠI CÒN ĐANG TỎA SÁNG!!”
Luồng khí của hắn còn bùng mạnh hơn trước – từng mảng sàn nhà vỡ ra rồi bắn ngược lên chỉ bởi áp lực sát khí.Kanao nắm kiếm bằng hai tay, tròng mắt giãn rộng —
đồng tử cô xoay nhanh, đọc toàn bộ đường chuyển động của hắn như thể tất cả đang diễn ra chậm đi một nửa.Tanjirou bật “Thức khởi động – Nhật Luân tuần hoàn”, từng vòng hơi thở bắt đầu quay giống như trong trận với Gyutaro.Gió lạnh va vào hơi nóng.
Độc lập nhưng không tách rời.Akaza không còn đơn thuần ra đòn.
Hắn “đọc” chuyển động của Tanjirou và tự thay đổi tư thế cơ thể ngay khi đối phương vừa có ý niệm tấn công.Tanjirou vừa chuyển trọng tâm, Akaza lập tức đấm tới — xoáy thẳng vào khoảng trống trước ngực cậu.
Âm thanh tựa tiếng kim loại gõ vào đá vang lên khi Kanao vừa kịp đưa kiếm hứng đòn, cơ thể bị đẩy văng đi vài bước.“Tốc độ đọc chuyển động… không phải dạng thường…”
Đó là điều duy nhất Tanjirou kịp nghĩ trước khi Akaza lại xoay người biến mất — lần này hắn xuất hiện phía sau Tanjirou, đấm thẳng vào gáy.——“Kanao!”
Không cần Tanjirou hô thêm một lời, Kanao đã bước ngang, dùng sống kiếm chặn sau đầu Tanjirou, giống cách Giyuu từng làm.
Cú va chạm làm tay cô tê rần nhưng không bị đẩy lùi.(Tanjirou nghĩ) “Mình không thể chạy sau lưng cô ấy mãi….!”
Tanjirou nghiến răng, dồn hơi thở Nhật Luân dọc toàn bộ cơ thể —
→ Viêm Long – Nhật ThăngNgọn kiếm bốc lên thành một dòng mặt trời đỏ, chém thẳng về phía Akaza vừa xuất hiện.Akaza khựng lại nửa nhịp…Trong khoảnh khắc đó, Tanjirou cảm thấy trước mắt mình—
Không còn âm thanh.
Không có gió.
Cũng không có sát khí.Chỉ còn một “khoảng trống hoàn toàn tĩnh”.(– Đây là… 【Khoảnh khắc không khoảng trống】? –)Tanjirou đâm thẳng vào đó, kiếm xuyên qua đường đột phá của Akaza.
Một dòng máu đen xoáy tung ra khỏi bụng hắn —Lần đầu tiên, hắn bị chém dứt điểm trong suốt trận chiến này.Akaza mở to mắt.
Một thoáng hoang mang hiện qua khuôn mặt vốn chưa từng thay đổi từ đầu đến giờ.“…Đẹp thật.”
Câu nói ấy phát ra rất nhỏ — không phải dành cho Tanjirou, mà như dành cho chính khoảnh khắc ấy.Ngay sau đó, hắn lùi bước, nở một nụ cười đầy sát khí:“TỐT!
CÒN ĐẸP HƠN NỮA ĐI!!
TA CŨNG SẼ VƯỢT QUA GIỚI HẠN CỦA TA!!”
Khí lưu lần nữa dội ngược lại hai tai Tanjirou —
Hắn đang kích hoạt Ý Thức Chiến Đấu Cao Cấp, vượt xa trạng thái ban đầu.Kanao đứng phía sau, thở gấp.
Nhưng cô hạ thấp mũi kiếm, đôi mắt tím không hề rời khỏi vai phải của Akaza — điểm đã bị chém lần trước.Cô khẽ nói (rất khẽ):“Đừng để mất…khoảng trống đó.”
Tanjirou siết chuôi kiếm —“Tôi biết.”
Cả hai đồng thời hạ thấp trọng tâm.Akaza cười lớn, đôi chân đạp mạnh — Hơi thở Mặt Trời và Hơi thở Hoa hòa làm một.
Tanjirou cùng Kanao dồn toàn bộ sức lực vào những chiêu cuối cùng, không đòn nào thừa – không cử động nào lãng phí.Ngược lại, Akaza đã vượt quá giới hạn của chính bản thân hắn.
Chuyển động thì nhanh hơn.
Sát khí thì lớn hơn.
Nhưng… các vết thương không còn kịp tái sinh nữa.Tanjirou nhìn thấy – mỗi lần hắn đỡ đòn, vai hắn run nhẹ.
Máu đen rơi xuống sàn, bốc lên khói trắng.Kanao liếc sang, hiểu ngay – cô lập tức thay đổi vị trí, ép Akaza phải quay người sang hướng Tanjirou đã chọn.Tanjirou bật hơi thở,
— "Xin thầy Jigoro… xin hãy chứng kiến"→ “Hỏa Lôi Thần – Thất Liên”Thanh kiếm Hắc Nhật Luân bùng lên ánh đỏ rực, xoáy thành bảy đường chớp cuốn quanh.Akaza trừng mắt — cố nâng tay phòng thủ —
nhưng cú thứ bảy đã xuyên qua lồng ngực hắn.Hắn bị đẩy lùi… gần như bị kéo ngược về phía bức tường đá phía sau vì lực xoáy của kiếm.Tanjirou thở gấp, tay run lên –
nhưng… hắn vẫn không ngã.Akaza đứng đó, máu không ngừng rơi.
Đôi mắt dần nhòe đi.
Một bóng người nhỏ nhắn – cô gái với tiếng chuông gió trong đêm – hiện ra giữa hành lang.“Akaza… anh đã hứa… anh sẽ không đánh nhau nữa mà…”
…Koyuki.Tiếng chuông gió khe khẽ vang.
Akaza mở mắt – đôi mắt không còn sát khí – chỉ còn lại một chút gì đó rất nhỏ, rất mơ hồ.
Như hối tiếc.
Như nhẹ nhõm.“…Tanjirou.
Làm ơn…
Cắt…
đầu ta đi.”
Câu ấy phát ra không thành tiếng – nhưng Tanjirou nghe thấy.Không chần chừ, Tanjirou vung kiếm lần cuối — nhẹ đến mức không tạo ra âm thanh.Đầu Akaza rơi xuống.
Nụ cười cuối cùng còn đọng nơi khóe môi – không hung tợn – mà… bình yên.Cơ thể hắn dần tan thành bụi, hòa vào ánh sáng lờ mờ của hành lang.Kanao đứng bên cạnh Tanjirou, giữ kiếm trong tay.
Cả hai không nói gì – nhưng cùng nhìn thẳng vào nơi lớp tro ấy tan đi… không để lộ bất kỳ sự thương hại hay khoan nhượng.Chỉ có một suy nghĩ duy nhất còn quanh quẩn trong lòng hai người:“Ta đã giữ lời.
Không để một ai khác mất mạng nữa.”
Từ xa, giọng con quạ báo tin dội tới như vang từ phía bên kia mê cung:“KRAAA!
Tanjirou Kamado, Kanroji Kanao đã tiêu diệt Thượng Huyền Tam Akaza!”
**Ở trung tâm chỉ huy, tân Chúa Công Kiriya bình tĩnh gật đầu – không hề mừng rỡ quá mức, cũng không dao động.“…Hai Thượng Huyền đã bị tiêu diệt.
Báo tất cả các quạ giữ đội hình hiện tại.”
“Mục tiêu tiếp theo…
Muzan Kibutsuji.”
Hinaki & Nichika truyền lệnh đi như một cỗ máy hoàn hảo.
Từng con quạ rời đi, tiếng cánh vỗ như một quân lệnh.Và phía sâu trong Vô Hạn Thành, đám mây độc bắt đầu xoáy lại thành một điểm mờ đen, như báo hiệu một thứ gì đó đáng sợ đang dần tỉnh giấc…

HẾT CHƯƠNG 23
—