- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 405,339
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Ánh Trăng Sáng Của Hạ Thanh Trì
Chương 80: Cứ Vậy Chụp Mũ Trà Xanh Sao
Chương 80: Cứ Vậy Chụp Mũ Trà Xanh Sao
"Tại sao chia tay lâu rồi, cô vẫn chưa chịu tiếp nhận ai hả?
Lẽ nào vẫn đang đứng đợi Hạ Thanh Trì quay đầu." – Rất nhiều người từng hỏi Nghiên Nghiên câu này.
Lăng Tuyết làm mai cho cô rất nhiều, nhưng chỉ gặp một buổi Nghiên Nghiên đã khước từ không gặp lại nữa.
Đến Văn Tú Vy cũng có phần bất mãn với thái độ lụy tình này của cô.Tại sao không chịu tiếp nhận người khác?
Mỗi lần nghe thấy câu hỏi ấy, tim cô lúc nào cũng thắt chặt lại nhưng vẫn mơ màng bật cười, đáp lời: "Không phải, tôi không chờ anh ấy quay đầu, tôi chỉ là đang chờ bản thân quên đi mối tình hơn mười năm ấy thôi."
Cô không dám mong anh quay đầu bởi bước đi lần ấy của cả hai đã chính thức quay lưng vĩnh viễn rồi.
Hạ Thanh Trì đâu phải chàng trai ấm áp năm đó, cô càng không phải thiếu nữ vô lo vô nghĩ.
Tất cả đều đã trưởng thành rồi, bước sai một bước thì còn cơ hội quay đầu sao?
Sai chính là sai, lỡ chính là lỡ, đã hữu duyên vô phận thì có cố gắng thế nào cũng không thể bước tới bên nhau.Tình đầu không trọn vẹn nhưng chẳng bao giờ quên nổi, có những người thậm chí tới tận cuối đời vẫn chưa thể dứt lòng.
Mỗi lần nhớ đến là một lần bật cười cho năm tháng ngây ngô ấy, cười cho hành động bồng bột và thi thoảng cũng trầm lặng thở dài, nuối tiếc mối tình mà bản thân từng hết lòng theo đuổi.Nghiên Nghiên thừa nhận bản thân mình rất đáng ghét, vì tình tự biến mình thành bộ dạng thảm hại này, để nhiều người nhìn còn chẳng muốn nhìn.Đối diện với khuôn mặt tràn ngập lo lắng ấy, đôi mắt cô càng trở nên mờ mịt.
Hạ Thanh Trì nhìn đôi chân sưng đỏ vì giày cao gót mới kia, anh cúi xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, giày cao gót đẹp nhưng không nên lạm dụng.
Em không cảm thấy gót chân sưng tấy lên rồi hả?"
Cô không đáp lại, đôi mắt đen như đầm nước tĩnh cụp xuống nhìn anh chăm chú.
Hạ Thanh Trì vẫn giống như khi đó, trong túi lúc nào cũng đem theo vài miếng băng cá nhân.
Anh tháo đôi giày cao gót dưới chân cô gái đối diện, cẩn thận dán một miếng băng vào phần gót đã sưng đỏ, giọng nói trầm trầm cất lên: "Em đã lớn rồi, tại sao vẫn không khiến người khác bớt lo thế."
"Hạ Thanh Trì, nếu như không thể cho một cô gái thấy kết quả, vậy thì đừng để cô ấy mất công ôm hy vọng nữa." – Nghiên Nghiên mấp máy môi, giọng điệu nhàn nhạt cất lên.
Một chiếc xe bỗng chạy vụt qua, tiếng động cơ xe lầm rầm hoàn toàn át mất âm thanh nghèn nghẹn ở cổ họng cô."
Sao thế?" – Hạ Thanh Trì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi lại, hiển nhiên là vì tiếng ồn ban nãy.
Con mắt anh đào của cô gái chớp nhẹ, đôi môi mỏng chậm rãi thở dài một hơi. – "Không có gì."
Nhân lúc Hạ Thanh Trì vẫn chưa hết sững sờ, Nghiên Nghiên chầm chậm gạt cánh tay đang đặt trên cổ chân mình, xỏ giày trở lại rồi đứng lên: "Còn về chuyện đó không cần phiền anh đâu, em gọi trợ lý Mộc tới đón, chắc cô ấy cũng sắp tới rồi."
Cô kéo chiếc túi xách, xoay người chạy sang bên kia đường, bước chân vội vã giẫm lên nền gạch cũ kỹ.
Cô lo sợ ở lại lâu thêm một chút, bản thân sẽ tham lam mà nắm chặt lấy bàn tay ấy.
Hạ Thanh Trì chỉ là mất trí nhớ tạm thời, nếu mượn gió bẻ măng, sau này gặp lại nhau càng khó đối diện.
Đường phố đông đúc nườm nượp xe qua lại, bóng người đàn ông đơn độc ấy dần dần lẫn vào dòng người rồi biến mất nơi phố xá phồn hoa.o0o
Nghiên Nghiên mặc chiếc váy dài màu sáng, đầu đội chiếc mũ nồi, mái tóc xoăn dài xõa xuống vai.
Nhìn người đàn ông mặc áo trắng phía đối diện, khóe miệng Nghiên Nghiên chợt co giật.
Cô đứng ở đây được một lúc lâu rồi, mặc kệ Văn Tú Vy khuyên giải thế nào vẫn muốn đứng bật dậy đi ra ngoài."
Chị Văn, em thực sự không có sao hết." – Nghiên Nghiên khóc không ra nước mắt liền ngồi sụp xuống chiếc ghế sofa, cô bất lực đỡ lấy trán.
Nhưng hình như Văn Tú Vy không để ý cho lắm, vừa đưa tay ghì chặt vai cô vừa cất giọng. – "Chúng ta vào nói chuyện một chút thôi, ông ấy là bạn thân của cha chị."
"Không, em..."
Đối diện với khuôn mặt nghiêm túc, tràn đầy lo lắng của Văn Tú Vy, miệng Nghiên Nghiên liền cứng lại, chẳng biết giải thích như thế nào.
Cô bất lực vuốt nhẹ hai con mắt thâm quầng đã bị đống phấn nền che đi: "Chị Tú Vy, cảm ơn lòng tốt của chị.
Nhưng em thực sự, thực sự rất bình thường, không cần tới bác sĩ tâm lý đâu."
"Cháu gái, cháu bình tĩnh lại một chút, tôi không hề khẳng định cháu có bệnh, nhưng mà tình trạng của cháu tốt nhất vẫn không nên xem thường." – Người đàn ông kia lên tiếng."
Em nhìn xem bản thân mình kìa, thấy cơ thể em càng lúc càng yếu đi, chị là người ngoài còn không nhịn được, đến lúc em gái em về nước thì phải làm sao?"
"Chúng ta không vội vàng, trước hết cứ thả lỏng cơ thể..."
"Cháu thừa nhận là gần đây cơ thể không được tốt, nhưng chẳng qua cũng chỉ là làm mệt quá sức!
Cháu nhắc lại, cháu hoàn toàn bình thường, hoàn toàn mạnh khỏe!" – Cả hai con người liên tục lải nhải bên tai khiến Nghiên Nghiên càng thêm đau đầu.
Cô day day thái dương, vơ lấy túi xách, mặc kệ mấy người ở trong ngăn cản, nhất quyết đẩy cửa xông ra ngoài. – "Nếu mục đích hai người chỉ có như vậy, xin lỗi, cháu có việc phải đi trước rồi."
Cửa phòng đóng sầm lại trước con mắt hoảng hốt của Văn Tú Vy.
Cô ta có hơi sững sờ, không ngờ cô gái ấy lại dễ kích động như vậy, trong lòng cô ta chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Vị bác sĩ trung niên kia thấy vậy cũng chỉ thở dài một hơi, ông ta quay sang vỗ nhẹ vào vai Văn Tú Vy: "Cháu có lẽ nên để ý cô bạn này một chút, tuy mới trầm cảm cấp độ nhẹ nhưng đừng xem thường, nếu không, e là tình trạng càng ngày càng xấu đi đấy."
Văn Tú Vy khe khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn ở ngoài cửa sổ.
Tâm tình cô ta có chút phức tạp, giọng cứ nghẹn lại ở cổ họng, mãi không cất thành lời.
Lại có một cô gái bước lên vết xe đổ năm đó, biết bản thân đã lệch hướng nhưng vẫn không thể rũ bỏ nút thắt mà trở về được con đường cũ...Nghiên Nghiên đã nhiều lần viện cớ tránh mặt nhưng hình như Hạ gia vẫn không bỏ qua, một mực muốn trói cô vứt lên thuyền thả ra khơi.
Nghiên Nghiên ngồi trên ghế, cả người vô cùng bứt rứt khó chịu.
Đây là lần thứ n cô tới biệt thự Hạ gia, nhưng lần này khác, không còn đến với danh vị thanh mai trúc mã nữa.Căn nhà vẫn bài trí y như năm đó, một chút cũng không thay đổi.
Đài phun nước trong vườn hoa tung trào từng đợt trắng xóa, tia nước từ trên cao rơi xuống, bắn tung tóe lên bệ đá hình vòm.
Nghiên Nghiên nhấp một ngụm trà nóng, bất tri bất giác buông một câu: "Vậy mà vẫn phải tới rồi."
"Bác sĩ cũng tới xem xét vết thương cho chủ tịch Hạ rồi, tôi không còn việc, có thể về trước chứ?" – Cô nhìn sang nữ quản gia bên cạnh, chậm rãi cất giọng dò hỏi.
Hôm nay cô cùng trợ lý Mộc bàn chuyện làm ăn với chủ tịch Khúc, không ngờ trên đường trở về lại thấy chủ tịch Hạ gặp sự cố xe bên đường.
Chỉ va chạm xe nhẹ, không tính là tai nạn nghiêm trọng nhưng ông ấy vẫn viện cớ xe hỏng nhờ Nghiên Nghiên đưa về một đoạn.Hạ Thanh Trì đã là cáo, chủ tịch Hạ còn là cáo thành tinh.
Nghiên Nghiên nhìn thấu nhưng vẫn vờ như không biết gì, nể mặt ông là trưởng bối, miễn cưỡng hòa theo ông vậy.
Thấy đã quá bốn rưỡi rồi, Nghiên Nghiên có hơi ngập ngừng, muốn bỏ về nhưng lại sợ mang tiếng vô lễ trước mặt người ngoài, cô liếm bờ môi dính nước trà, thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa.
Buổi trưa đã gặp một lần rồi, chắc không có chuyện oan gia tới lần thứ hai đâu nhỉ."
Hôm nay làm phiền Lý tiểu thư rồi, vết thương trên cánh tay ông chủ không có gì đáng ngại, để tôi tiễn cô một đoạn nhé?" – Nữ quản gia hình như cũng biết ý, ho khẽ hai tiếng rồi nhẹ nhàng đáp lại.Gương mặt Nghiên Nghiên lúc này mới giãn ra đôi chút, cô đặt tách trà nóng trở lại bàn, vừa vơ vội chiếc áo khoác dạ vừa xua xua tay cười trừ: "Không cần, không cần, tôi tự rời đi được, không cần để ý quá đâu!"
Nghiên Nghiên nói xong liền vội vã phi ra ngoài cửa, men theo con đường lát đá nhẵn trong vườn, nhanh nhẹn rời khỏi khu nhà chính kia.
Cứ tưởng mọi chuyện cuối cùng cũng êm xuôi rồi, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị một quả bóng bay nước bỗng nhiên bay tới đập mạnh vào sau gáy.
"Bốp" một tiếng, cú va chạm mạnh khiến quả bóng lập tức nổ ra, bọng nước bên trong thuận thế dội xuống, cảm giác lạnh đến rùng mình chạy dọc gáy xuống sống lưng cô.Nghiên Nghiên sững người quay lại nhìn.
Chiếc áo dạ đã ướt sũng, mấy lớp áo bên trong có hơi âm ẩm.
Hôm nay trời khá lạnh, bị nước dội vào trong người chẳng khác gì như tay không cầm viên đá vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh.
Thằng bé có khuôn mặt tuấn tú đó nhìn chằm chằm cô, hai tay bóp chặt quả bóng nước, ánh mắt tràn đầy căm ghét và thù hận: "Đồ tiểu tam trơ trẽn!"
"Nhóc có gì bất mãn với cô sao?" – Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, cố kiềm chế ngọn lửa giận âm ỉ trong lòng.
Khuôn mặt non nớt ấy nhắc nhở cô, nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, suy cho cùng cô vẫn không thể nổi giận với đứa trẻ mà cô ghét cay ghét đắng ấy được."
Mẹ tôi bỏ đi tất cả là do cô!
Giả tạo!
Bây giờ cô lại đến lấy lòng ông bà nội sao?" – Hạ Triết trừng đôi mắt hung dữ, cao giọng nạt nộ cô.Tiểu tam trơ trẽn?
Nghiên Nghiên khẽ cười nhạt, không ngờ lại có ngày được đích miệng trẻ con mắng là tiểu tam.
Thằng bé này được đổi sang họ Hạ, chứng tỏ Hạ gia đã chấp nhận nó làm một thành viên trong gia tộc rồi.
Có được vị thế vậy nên bắt đầu quên mất bản thân rồi ư?"
Cô đừng mơ tưởng nữa, cha tôi rồi cũng sẽ sớm nhớ lại thôi, mẹ tôi cũng trở về căn nhà này.
Cô vốn là người thừa, chỉ có thể vĩnh viễn là người thừa, bây giờ là vậy, sau này cũng thế!
Hạ gia chưa bao giờ là của cô cả!"
Câu nói ấy như mũi tên xuyên thẳng tim đen của Nghiên Nghiên, cô không nổi giận, bởi nó nói hoàn toàn đúng.
Trong gia đình nhỏ của nó, cô chính là người thừa, nhân cơ hội cha nó mất trí nhớ để tiếp cận chính là xen ngang gia đình của nó.
Cô bật cười chua xót, không nghĩ thiên kim Lý gia cao cao tại thượng cũng có lúc biến thành kẻ chướng mắt thế này.Hạ Triết nói đúng, cho dù Trần Tố Oanh không trở về, cánh cửa của Hạ gia vĩnh viễn không bao giờ mở cho cô.