Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng

Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 20 - Sấm Đêm và Mạch Đập Hậu Phương


Chương 20 – Sấm Đêm và Mạch Đập Hậu PhươngKhông gian Vô Hạn Thành rung lên từng hồi như một con quái thú khổng lồ đang thở.

Những hành lang đen hút kéo dài vô tận, tiếng đàn biwa vọng lên xa xăm như tiếng cười mỉa mai của kẻ điều khiển cuộc chơi.Ở trung tâm căn phòng lớn, tân Chúa Công Kiriya Ubuyashiki ngồi trên chiếc ghế thấp, hai tay nắm chặt tấm bản đồ khắc bùa giấy.

Mồ hôi lạnh rịn trên trán, nhưng ánh mắt cậu vững vàng đến lạ thường.

Hai tiểu thư Hinaki và Nichi đứng hai bên, sẵn sàng truyền đạt mệnh lệnh bất cứ lúc nào.Phía trước họ, Yushiro lướt những ngón tay nhanh như chớp trên hàng bùa giấy dán khắp tường.

Mỗi tấm bùa như một đôi mắt vô hình, xuyên qua vô số hành lang để nhìn thấy các Trụ Cột đang chiến đấu.— "Đội của Giyuu, Shinobu, Inosuke đã chạm trán…

Thượng Nhị," Yushiro nghiến răng, giọng khẽ nhưng lạnh.

"Tên này cười như thể mọi thứ đều là trò tiêu khiển."

Một tiếng nổ khô khốc vang lên ở phía xa.

Cả căn phòng rung chuyển nhẹ.

Cựu Âm Trụ Uzui Tengen từ bên ngoài bước vào, một bên tay cầm song đoản đao, áo choàng rách tả tơi nhưng nụ cười vẫn rực rỡ.— "Đám quỷ cấp thấp lại mò đến.

Ta và Shinjuro xử lý được, nhưng…"

Tengen liếc sang tấm bùa đang phát sáng dữ dội.

"Có chuyện ở phía Đông."

Cựu Viêm Trụ Shinjuro Rengoku từ cửa bước vào, hơi thở nặng, khói đen vẫn vương trên bộ kimono sẫm.

Ông không nói gì, chỉ siết chặt thanh kiếm, ánh mắt như lửa rực.Trong góc phòng, Cựu Thủy Trụ Sakonji Urokodaki quỳ cạnh một chiếc giường thấp.

Trên đó, Nezuko đang nằm bất động, làn da trắng dần lên sắc hồng nhạt, từng hơi thở run rẩy như đang chiến đấu với chính mặt trời trong ký ức.— "Cô ấy đang chuyển biến nhanh," Urokodaki nói khẽ, giọng nghiêm.

"Nhưng không được để bị phân tâm.

Một chút lơ là… cô bé sẽ chìm vào cơn sốt lần nữa."

Ngay lúc ấy, giọng Kiriya vang lên, bình tĩnh đến lạnh lùng:
— "Kaigaku đã xuất hiện.

Zenitsu đang ở gần vị trí đó."

Mọi ánh mắt đều hướng vào tấm bùa ở giữa phòng.

Hình ảnh hiện lên mờ ảo: một hành lang dài phủ ánh đèn vàng, và ở cuối hành lang, hai bóng người đang đối mặt.Chuyển cảnh – Tiền tuyếnTiếng sấm rền không từ bầu trời, mà từ lòng đất vọng lên.

Zenitsu Agatsuma đứng yên, tay đặt trên chuôi kiếm, hơi thở đều đặn một cách bất thường so với cậu trước đây.

Không còn dáng vẻ run rẩy, không còn đôi mắt né tránh.Đối diện cậu là Kaigaku, khoác bộ haori đen viền bạc, đôi mắt đỏ nhạt lóe lên tia cười khinh khỉnh.

Ánh sét xanh tím chạy dọc lưỡi kiếm của hắn, méo mó và dữ tợn.— "Không ngờ lại gặp mày ở đây, Zenitsu."

Kaigaku nghiêng đầu, giọng kéo dài chế giễu.

"Vẫn là thằng hèn khóc nhè ngày nào à?"

Zenitsu không trả lời ngay.

Cậu nhắm mắt, lặng nghe nhịp tim của mình hòa vào tiếng sấm xa xăm.

Khi mở mắt ra, đôi đồng tử vàng kim sắc lạnh:
— "Không…

Tao là học trò của thầy Jigoro.

Và tao đến đây để kết thúc mày."

Kaigaku cười phá lên, sấm tím nổ rền.
— "Thế thì… thử xem."

Cả hai biến mất khỏi vị trí trong cùng một nhịp thở.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 21 - Sấm Đêm và Mạch Đập Hậu Phương


🌸 Chương 21 – Sấm Đêm và Mạch Đập Hậu Phương Tiếng kiếm va chạm vang lên như sét đánh vào sắt thép.

Một luồng ánh sáng vàng rực và tím đen đan xen xé toạc hành lang.Zenitsu lướt ngang qua Kaigaku, đường kiếm của cậu vẽ thành một vệt chớp dài.

Nhưng Kaigaku không chỉ tránh được, hắn còn xoay ngược lại, phản đòn ngay giữa không trung.— “Nhanh… nhưng vẫn chỉ là Nhất Thức.”

Giọng Kaigaku vọng lên, hòa cùng tiếng nổ lốp bốp của sấm tím.

Zenitsu không đáp, chỉ hạ thấp thân mình, nhịp thở đều đặn như đang dẫn lửa vào tim.

Trong thoáng chớp, những ký ức về thầy Jigoro lại hiện lên — bàn tay ấm, ánh mắt nghiêm nghị, và cái cách ông mỉm cười khi nhìn học trò tập luyện.Kaigaku lao tới, kiếm chém thẳng xuống.

Zenitsu bật nghiêng, xoay người như một mũi tên vàng xuyên qua bão điện.Tiền tuyến – Khu chỉ huy di độngVô Hạn Thành tiếp tục biến đổi.

Sàn nhà nghiêng đi vài độ, khiến một phần bản đồ bùa giấy trên tường rung nhẹ.Yushiro đứng giữa phòng, một tay giữ thăng bằng, tay kia vẫn điều khiển những tấm bùa đang xoay chuyển trong không gian.

Mắt anh đỏ rực, đồng tử co lại như đang nhìn xuyên qua hàng chục lớp tường.
— “Nakime đang thử tách Zenitsu ra khỏi các ngả viện binh,” Yushiro báo cáo, giọng khẩn trương nhưng dứt khoát.

“Nếu hành lang khóa lại, cậu ta sẽ chỉ có một mình với Kaigaku.”

Kiriya nghiêng đầu sang, ánh mắt kiên định:
— “Cố giữ kết nối.

Đừng để hình ảnh mất.

Cựu Âm Trụ và Cựu Viêm Trụ sẽ bảo vệ vòng ngoài, nhưng nếu tuyến trong sập, Zenitsu sẽ không có đường lùi.”

Uzui Tengen từ hành lang bước vào, thở mạnh, trên vai còn vết máu của quỷ cấp thấp vừa hạ.
— “Nhịp trống của ta sẽ bám sát Nakime.

Yushiro, dẫn đường.”

Shinjuro đứng ngay sau, ánh mắt như muốn đốt cháy bất cứ thứ gì cản đường:
— “Bảo thằng nhóc đó… thắng cho bằng được.”

Trở lại Zenitsu vs KaigakuKaigaku bật người lên cao, tay nắm kiếm ngược, Hơi Thở Sấm Sét – Lục Liên bùng nổ.

Sáu tia sét đen tím liên tiếp quất xuống như roi.Zenitsu ngẩng đầu, đôi mắt vàng sáng rực:
— “Nhất Thức…

Bát Liên.”

Tiếng sấm vàng bùng nổ, chém xuyên qua sáu đường sét đen, khiến không gian sáng lóa.

Lưỡi kiếm của Zenitsu cắt ngang hành lang, mặt đất nứt toác, những mảnh gỗ và đá bắn tung lên như tro sau sét đánh.Cả hai đáp xuống hai đầu hành lang, hơi thở nặng dần, nhưng không ai lùi bước.

Kaigaku liếm môi, nụ cười càng thêm méo mó.
— “Được… thế này mới đáng.”
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 22 - Hương hoa độc và nụ cười băng giá


Chương 22: Hương hoa độc và nụ cười băng giáNhững bậc đá dẫn vào gian đại sảnh sáng loáng như mới được lau, nhưng lại phủ lên một thứ mùi ngọt ngào, nồng đậm đến mức khiến người ta thấy buồn nôn.

Trong không gian ấy, những bông hoa trắng xếp đầy lối, tựa như một lễ đường... nhưng Shinobu biết rõ, đây là mùi tử vong.Nữ trụ đứng đó, dáng người mảnh mai, tay khẽ siết chuôi kiếm.

Đôi mắt tím sâu thẳm lặng lẽ quan sát bóng dáng cao lớn phía trước — một kẻ tóc bạch kim óng ánh, khoác bộ y phục của giáo phái nào đó, đang ngồi thong thả giữa vô số xác người bị đông cứng.

Hắn ngẩng mặt, nở nụ cười rạng rỡ như đang chào đón một người bạn cũ.“Ồ… chẳng phải là Trùng Trụ sao?”

Doma cất giọng nhẹ bẫng, vui vẻ như đang gặp khách quý.

“Vinh hạnh thật đấy!

Cô bé đáng yêu thế này đến tận đây tìm ta, chắc là vì... muốn được ta cứu rỗi?”

Shinobu vẫn mỉm cười — nụ cười dịu dàng mà ai không hiểu sẽ lầm tưởng là thân thiện.

Nhưng trong lòng cô, thứ sục sôi không phải là sự tò mò, mà là một cơn lạnh giá ăn sâu vào tận xương tủy.“Cứu rỗi?”

Giọng cô đều và mỏng như lưỡi dao.

“Ngươi giết rất nhiều người… rồi ăn thịt họ.

Thứ ngươi gọi là cứu rỗi… nghe thật buồn cười.”

Doma nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó thú vị.

“À… hóa ra là chuyện đó.

Nhưng mà, ta chỉ muốn họ được giải thoát khỏi khổ đau thôi.

Ăn họ… là để đưa họ đến một nơi hạnh phúc hơn.

Cô không nghĩ thế sao?”

Shinobu bước chậm một nhịp, ánh mắt không rời gương mặt hắn.

Trong đầu, hình ảnh những nạn nhân mà cô từng thấy qua — những thi thể trắng bệch, đôi mắt mất hết ánh sáng — hiện lên từng khung rõ rệt.

Và ở sâu hơn nữa… là hình ảnh Kanae năm xưa, máu chảy ướt đẫm trên tấm haori, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn mỉm cười, kể về kẻ đã tấn công chị.“Ngươi…”

Shinobu vẫn giữ nụ cười, nhưng giọng nói đã hạ xuống một tầng lạnh lẽo.

“…

đã từng tấn công một người thân của ta.”

Doma thoáng khựng lại.

Ánh mắt hắn lóe lên, rồi miệng lại cong thành một nụ cười tươi tắn hơn cả trước.

“À… vậy ra cô là em gái của cô ấy.

Phải rồi, ta nhớ rất rõ…

Cô gái ấy hiền lành lắm.

Ta đã rất mong cô ấy sẽ trở thành quỷ để mãi mãi ở bên ta, nhưng cô ấy lại yếu đuối quá…”

Mỗi từ hắn nói như một nhát dao quét qua lồng ngực Shinobu.

Nhưng gương mặt cô không đổi sắc, chỉ hơi cúi đầu, giọng mềm mỏng đến mức nguy hiểm:
“Vậy… ngươi vẫn nhớ rõ.

Tốt lắm.”

Doma bật cười, thanh âm trong trẻo đến rợn người.

“Nhớ chứ.

Cả mùi hương và vị ngọt của cô ấy… không thể nào quên được.”

Shinobu nắm chặt chuôi kiếm.

Những ngón tay thon dài siết lại, móng bấm vào da thịt.

Nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng ánh mắt đã lặng đi như mặt hồ trước bão tố.Trong không gian tĩnh lặng, mùi hương tử đằng trên người Shinobu bắt đầu lan ra — mùi hương mà Doma nhận ra ngay lập tức.

Hắn hơi nhướn mày, vẻ thích thú như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới.“Có vẻ sẽ vui đây…” hắn khẽ nói.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 23 - HƯƠNG HOA ĐỘC VÀ NHỮNG ĐÔI CÁNH QUẠ


CHƯƠNG 23 – HƯƠNG HOA ĐỘC VÀ NHỮNG ĐÔI CÁNH QUẠ

Trong khi Shinobu một mình đối diện với Dōma ở sâu trong Vô Hạn Thành, phía hậu phương, cuộc chiến khác – cuộc chiến thầm lặng nhưng đóng vai trò quyết định – cũng đang diễn ra.Ở khu trung tâm, tân Chúa Công Ubuyashiki Kiriya ngồi phía sau một chiếc bàn gỗ thấp.

Trước mặt cậu là những bản sơ đồ về cấu trúc Vô Hạn Thành được Yushiro tạo ra từ huyết thuật và những lá bùa đặc biệt.

Hai tiểu thư Hinaki và Nichika ngồi sát hai bên – mỗi người một quyển sổ tay, sẵn sàng tiếp nhận và truyền đi lệnh của Kiriya chỉ bằng tiếng quạ.Căn phòng phủ đầy tấm Kasugai-bûa – các tấm bùa được vẽ tay, nối với thần thức của Yushiro.

Mỗi tấm bùa đóng vai trò như một “màn hình trung tâm” hiển thị vị trí và tình trạng của từng đội trong Vô Hạn Thành.Kiriya không nhúc nhích.

Đôi mắt còn rất trẻ ấy nhìn chằm chằm vào một tấm bùa đang phát sáng đỏ – biểu thị Zenitsu đã giao chiến với Kaigaku.“Bắt đầu điều động hệ quạ điều tra.” – cậu nói bằng giọng điềm tĩnh.
.

Hơn mười con quạ Kasugai đồng loạt vỗ cánh, lao vào đường hầm tối phía sau.— “Thông báo tới tất cả các đơn vị.

Mục tiêu tối thượng là Kibutsuji Muzan .

Ưu tiên tìm kiếm vị trí của hắn.”
— “Quạ thứ nhất, thứ hai – tiếp cận từ hướng Tây–Nam.

Quạ thứ ba, thứ tư – khoanh vùng phía Đông–Bắc.”
— “Tất cả các tuyến chiến đang diễn ra bình thường.

Tuyệt đối không để mất liên lạc với bất kỳ đội nào.”

Tiếng đập cánh vang lên rồi chìm dần.

Những lá bùa trên tường đồng loạt phát sáng – báo hiệu từng đoàn quạ đã nhận lệnh.Thành viên ẩn đội đưa mắt nhìn tấm bản đồ lớn, giọng đều đều:
“Ngay cả trong trạng thái không gian biến dạng, lũ quạ vẫn có thể di chuyển.

Các tấm bùa đã được gắn dấu dẫn đường…

Chúa Công, lúc nào cần tôi có thể điều chỉnh lại toàn bộ mê cung.”

Kiriya gật đầu – cậu hiểu rõ: chỉ cần một nhịp sai lệch, toàn bộ Trụ Cột có thể bị tách hoàn toàn khỏi nhau.

Ở bên ngoài, cách bởi 1 bức tường giấy cựu Âm Trụ Uzui Tengen và cựu Viêm Trụ Shinjuro Rengoku ngồi vững chắc, sừng sững như bức tường,canh giữ bên ngoài.
—Ở một căn phòng cách đó một hành lang, Urokodaki quỳ bên cạnh Nezuko, dùng khăn sạch lau những giọt mồ hôi trên trán cô.

Hơi thở của Nezuko lúc nhanh lúc chậm; mạch đập mạnh, nhưng— không còn mùi quỷ.Urokodaki thở rất khẽ, tay siết chặt khăn .

“Tốt lắm… cứ như vậy…

đừng bỏ cuộc.”...Tại Vô Hạn ThànhTiếng quạ ngoài hành lang rít lên như một lời đáp lại.

Cuộc truy lùng kẻ tối thượng… chính thức bắt đầu.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 24 - Thủy Trùng


CHƯƠNG 24 - Thủy Trùng Thanh kiếm của Shinobu vừa chạm vào lớp bông tuyết dày đặc trước mặt thì một cơn gió lạnh quét ngang.

Dōma chặn mũi kiếm lại bằng đầu quạt, như thể đó chỉ là một trò chơi nhẹ nhàng.

Từng bông hoa băng bung nở xung quanh họ, phản chiếu nụ cười thích thú trên gương mặt hắn.— “Dễ thương quá… nhưng nỗ lực đó vẫn chưa đủ đâu,” hắn nói bằng giọng dịu dàng đến rợn người, rồi bất thình lình vung quạt.

Một cây hoa sen băng khổng lồ mọc vọt lên từ dưới chân, nhắm thẳng Shinobu.Shinobu lướt tránh sang bên, mũi kiếm chớp lên.

Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị phản kích, một lớp băng hình lá chắn bất ngờ dựng lên ngay phía trước, chắn lối.Dōma đã đứng ngay bên kia tấm băng, quạt giơ lên chuẩn bị đập xuống.Trong khoảnh khắc ấy —
ẦM!Một nhát chém mạnh như lưỡi nước phóng thẳng từ phía hành lang, xé toạc tấm băng thành hai nửa.Shinobu hơi mở lớn đôi mắt tím.

Một bóng áo haori xanh bước ra từ bóng tối – Tomioka Giyuu.Anh không nhìn Dōma, mà quay đầu sang phía Shinobu, giọng thấp và bình tĩnh như mọi khi:— “Cô không cần phải cố chịu một mình.”

Shinobu thoáng khựng người, nhưng nhanh chóng mỉm một nụ cười thật mỏng:— “…Tôi đã nói là đừng xen vào rồi mà.”

Giyuu không phản bác.

Anh chỉ đứng cạnh cô, nhẹ nhàng hạ kiếm vào thế thủ — đôi mắt bình thản ấy dường như nói thay tất cả.

“Tôi sẽ không để cô đơn độc.”

Ở phía đối diện, Dōma khẽ nhướng mày, rồi vỗ tay thật chậm.— “Ôi… thêm một người nữa?

Thật tuyệt vời.

Trò chơi sẽ vui hơn rồi đây.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Giyuu – lần đầu tiên trong đôi mắt nhiều màu ấy xuất hiện một chút háo hức.— “Thủy Trụ Tomioka, đúng chứ?

Ta đã nghe nhiều về ngươi.

Nếu hai người muốn thử thì cứ đến… ta sẽ ‘đón tiếp’ hết lòng.”

Không đợi hắn nói dứt, Giyuu bước lên nửa bước – và Shinobu cùng lúc bật người sang bên.Hai thanh kiếm vẽ thành hai quỹ đạo chéo nhau, lao thẳng vào giữa nụ cười lạnh băng kia.Cuộc chiến thực sự… bắt đầu.—Cả hai đồng thời lao vào.Giyuu hạ thấp trọng tâm, thanh Nichirin xoáy thành đường vòng cung –
→ Hơi thở Nước – Nhị Thức: Thuỷ Lưu Trảm
Một dòng nước tưởng tượng tràn ra từ lưỡi kiếm, đập thẳng vào lớp hoa băng trước mặt Dōma, phá vỡ đường phòng thủ.Ngay lúc hắn hơi nghiêng người lùi lại, Shinobu đã vòng xuống phía sườn.
→ Hơi thở Côn Trùng – Phong Phỉ Oanh
Thanh kiếm mảnh vụn lướt ngang như một mũi kim độc, xé qua lớp áo quỷ và cấy thẳng độc Wisteria vào phần da hở.“Ồ…

đau đấy.” – Dōma mỉm cười, đầu hơi nghiêng – nhưng lời đã dứt, quạt đã quét thẳng ra phía sau, tạo nên hàng trăm cánh hoa sen băng, mỗi cánh sắc như lưỡi dao.Shinobu buộc phải bật ngược lên trần, thở gấp một hơi.Giyuu nhanh như chớp thay thế vị trí của cô,
→ Hơi thở Nước – Cửu Thức: Thuỷ Long Tuần Uy
Một con thuỷ long cuộn mình, xoáy thẳng vào thân Dōma như muốn nghiền nát toàn bộ.

Sàn gỗ dưới chân nứt rạn vì áp lực.Nhưng Dōma chỉ đứng yên, phẩy nhẹ quạt một cái – “Trùng Hoa Chướng” – lập tức vô số lá băng mọc lên từ mặt đất, tạo thành một bức tường loang lổ chắn hoàn toàn luồng kiếm lực.Tường vừa dựng xong thì Shinobu xuyên từ trên trần xuống như một mũi kim, kiếm đâm thẳng vào khe hở từ trên xuống.

Dōma buộc phải nghiêng người, trên má hắn lằn lại một vết cắt mảnh bằng sợi tóc.Hắn khẽ nheo mắt.

“Càng ngày càng thú vị…”

Rắc!Một lớp băng mỏng đã phủ lên sàn ngay dưới chân Shinobu.

Hơi lạnh truyền thẳng lên chân khiến cô tê rần – chính là Huyết Quỷ Thuật – Băng Tâm của Dōma.Chỉ trong tích tắc, quạt của hắn lao tới – nhưng Giyuu đã kịp chắn trước cô, kiếm vung ngang phát ra một đường nước mạnh đến mức toàn bộ cánh hoa băng trên đường chém bị xé đôi.Shinobu khẽ mím môi, đôi mắt hoa tím liếc sang anh – “… cảm ơn.”— “Đừng đứng yên,” Giyuu đáp nhỏ, vẫn không rời mắt khỏi kẻ địch.Dōma chớp chớp mắt, đoạn bật cười:“Hai người đẹp lắm đấy.

Nhưng đẹp đến mấy thì… vẫn sẽ chết thôi.”

Rắc… rắc…Tất cả những cánh hoa băng xung quanh đột ngột vỡ nát, rồi hợp lại thành một bông sen khổng lồ, mở xoè ngay trên đầu hai người như một cái miệng khổng lồ nuốt chửng.📜 Hết chương 24.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 25- TRÁI TIM KHÔNG RỜI NHAU


CHƯƠNG 25- TRÁI TIM KHÔNG RỜI NHAU


Bông sen băng khổng lồ mở xoè phía trên, những cánh hoa sắc như lưỡi đao lao thẳng xuống.Giyuu kéo Shinobu lùi lại một bước, nhưng khe hở trong không gian quá hẹp –
Cả hai đều cảm nhận được hơi lạnh cắt ngang da thịt.Rầm!!!—“MOOOOOOOO!!”

Một tiếng gầm quái dị vang lên từ trên cao, trước khi một bóng người đâm thẳng từ trần nhà lao xuống như thiên thạch.

Hai thanh kiếm răng cưa cong sáng loáng cùng lúc vung ngang, chặt nát cả bông sen băng chỉ trong một nhịp.Băng vỡ, tung lên như vụn kính.Người vừa đáp xuống đứng phắt dậy, mặt nạ lợn rừng hầm hầm, hai tay nâng kiếm như đang tuyên chiến với cả thế giới:“RA THẾ!

VẬY THẰNG KHỐN NÀY LÀ THƯỢNG HUYỀN HAI À!?”

“ANH MÀY ĐẾN RỒI!!”

Shinobu hơi trợn mắt.

Giyuu thở ra một nhịp thật khẽ.Dōma chớp mắt một cái – rồi vô tư vỗ tay.“Ồ ~~ thêm một người nữa!

Lại còn một con thú hoang đáng yêu nữa chứ!”

Con thú hoang ấy chẳng thèm trả lời lời hắn.

Inosuke xoay cổ nghe “rắc rắc”, rồi quay sang Giyuu và Shinobu, hét như sấm:“HẮN TA CÓ GIẾT AI MÀ HAI NGƯỜI VẪN CHƯA CHÉM XONG VẬY!?"

Shinobu lạnh lùng đáp, tay đã sẵn sàng lao tiếp:“Đừng làm loạn, Inosuke.

Giữ khoảng cách, hắn rất khó đọc chuyển động.”

Giyuu liếc sang cậu một cái, giọng thấp:“…

Nên đánh lệch góc.

Đừng bước vào giữa chúng tôi.”

Inosuke cười hăng hắc sau chiếc mặt nạ:“HIỂU RỒI!

ANH MÀY SẼ XÉ HẮN TỪ HAI BÊN!”

Không cần thêm hiệu lệnh, cả ba đồng thời lao vào, ánh kiếm, độc và gió xoáy thành một cơn bão hỗn hợp lao thẳng vào nụ cười méo mó trên khuôn mặt Thượng Nhị.Cuộc chiến chính thức bước sang giai đoạn tổ đội.Tầng băng thứ hai của Huyết Quỷ Thuật vừa bị chém nát, Inosuke bật người nhảy lùi lại, chiếc mặt nạ đầu heo đã rơi ra từ khi nào không hay.

Dōma vẫn giữ nụ cười nhạt, nhưng cuối cùng cũng khẽ duỗi thẳng lưng — ánh mắt khẽ đổi hướng sang Inosuke.“…Gương mặt đó…”

Giọng hắn bỗng nhỏ đi một chút, và thoáng trong mắt hắn có một thứ gì đó giống như ký ức cũ lướt qua.Shinobu và Giyuu cùng cảnh giác – nhưng Dōma không tấn công.

Hắn nhìn kỹ chiếc mặt nạ lợn rừng trên khuôn mặt Inosuke… rồi khẽ chớp mắt.“À… ra là vậy.”

“Năm đó… có một người phụ nữ đã bế một đứa trẻ và chạy trốn khỏi giáo đường của ta.

Cô ấy rất đẹp… và yêu quý đứa trẻ đến mức tự mang nó nhảy xuống vách núi để cứu nó.”

Inosuke đứng sững lại, hai tay nắm kiếm bỗng run lên.

Một mảnh ký ức bị vứt bỏ bỗng trồi lên đột ngột:
— trời mưa, tiếng bước chân bỏ chạy trong rừng… và một nụ cười đáng sợ đang đuổi phía sau.“Mẹ…” – Inosuke thốt lên, giọng khàn hẳn đi.Shinobu hơi giật mình.

Cô nghiêng mắt nhìn sang Inosuke… lần đầu tiên thấy sự hoang mang trong đôi mắt cậu.Dōma bật cười như tìm thấy một món đồ chơi mới:“Thì ra… ngươi là con của cô ấy.”

“Cảm động thật đấy… chẳng trách lại lao vào ta như một con thú điên như vậy—”“——CÂM MỒM!!”

Một tiếng gào xé toạc căn phòng.

Inosuke lao lên, toàn thân run bần bật không vì sợ… mà vì căm phẫn.“MÀY—!

MÀY LÀ ĐỒ KHỐN!!”

Cú chém kế tiếp mạnh hơn bất kỳ cú chém nào trước đó, đến mức cả Giyuu cũng buộc phải nghiêng người để tránh lưỡi kiếm của…

đồng đội.Dōma nâng quạt chắn lại, nhưng lần này không còn dễ dàng.

Từng đường kiếm của Inosuke trở nên hỗn loạn, không theo quy luật – giống như một con thú thật sự đang giải phóng cơn điên trong lòng.“Tomioka!” – Shinobu khẽ gọi.Giyuu hiểu ngay.

Anh lao vào từ một góc khác, chém xéo thẳng vào cổ Dōma khi hắn vừa xoay người đỡ đòn từ Inosuke.Hơi thở Nước – Thất Thức: Nha Liêm.

Dòng kiếm xé dọc phần ngực quỷ, khắc lại một vệt sâu – lần đầu tiên máu đen văng ra nhiều đến vậy.Dōma khựng người lại một nhịp, cười… nhưng nụ cười đã lệch đi rõ ràng.“…Ba người… thú vị hơn ta tưởng.”

Trong khoảnh khắc vài giọt máu đen bắn ra từ bả vai Dōma, tất cả bỗng im ắng đến nghẹt thở.

Shinobu lùi lại nửa bước và… bất giác siết chặt chuôi kiếm.

Cô không run, nhưng hơi lạnh từ kẻ trước mặt khiến sống lưng cô căng ra từng đốt một – cơ thể tự cảnh báo: Nguy hiểm sắp bắt đầu.Ánh mắt của Dōma thay đổi.

Nụ cười trên môi hắn vẫn còn đó – dịu dàng, lịch thiệp – nhưng đằng sau lại là một thứ cảm giác rất khác… một thứ lạnh rợn, vô cảm không thuộc về thứ gọi là con người.“Lâu lắm rồi… ta mới cảm thấy đau.”

Hắn khẽ nói, nhẹ như tiếng thầm.

Rồi — không một dấu hiệu báo trước — hai chiếc quạt khép mạnh lại cùng lúc.——“Băng Liên Tuyết Thiên.”

Căn phòng như vỡ ra, không vì lực, mà vì nhiệt độ tụt xuống trong một giây.

Tất cả đều đông cứng.Inosuke đang lao về phía trước thì hơi thở của cậu nghẹn lại, hai mắt bắt đầu mờ đi vì hơi lạnh ép thẳng vào phổi.

Mọi chuyển động như bị kéo chìm xuống.Shinobu cảm thấy máu trong người cô giống như bị bóp chặt lại.

Ngực đau như bị buộc bằng một sợi thép.—Không thể thở…Cho dù cô đã biết thân thể mình yếu hơn người thường, nhưng khoảnh khắc này lại đến đột ngột hơn mọi dự đoán.Một tiếng soạt.

Giyuu đã kéo cô ra phía sau, dùng thân mình chắn phần dài nhất của xoáy băng.

Cú va chạm khiến lưng anh hằn lên những đường xước lạnh buốt; nhưng anh không rút kiếm xuống, không hề.“Lùi lại…

Kocho.”

Giọng Giyuu trầm thấp, không xúc động, nhưng quá đỗi bình tĩnh đến mức khiến tim cô bất giác thắt lại.Ngay phía trước, Inosuke đứng bật dậy giữa xoáy băng, ngực phập phồng, cặp mắt sau chiếc mặt nạ lợn rừng đỏ au vì phẫn nộ.

Hơi thở của cậu tạo ra những dải khói trắng nhưng không hề lùi:“Tao… chưa xong đâu…!!!”

Trong tim mỗi người — lúc này — chỉ còn lại một điều rõ rệt:Nếu lùi lại, người còn lại sẽ chết.Shinobu cảm thấy sống mũi nóng lên.

Có lẽ là vì băng quá lạnh, hoặc vì điều khác… cô không chắc.

Nhưng cô hít một hơi sâu, lặng lẽ bước tới đứng song song với Giyuu.“Xin lỗi… cô không còn nhiều sức để—” Giyuu nói, nhưng cô cắt ngang, khẽ nhưng rất rõ:“Tôi không rời khỏi vị trí nữa đâu.

Tôi là Trùng Trụ.

Và chúng ta… chiến đấu theo đội.”

Dōma nhìn cả ba với đôi mắt ngập tràn sự thích thú, thong thả giang tay như một giáo chủ đứng giữa đàn tín đồ.“Thật tuyệt vời…

Ba trái tim, ba hơi thở… mà cảm giác như một.

Thật cảm động quá đi.”

Rồi hắn đập mạnh quạt xuống đất.

Toàn bộ bông sen băng hóa thành vô số lưỡi dao băng nhỏ, đồng loạt bắn ra theo mọi hướng trong một cơn mưa băng.Trận chiến bước sang giai đoạn sinh tử thật sự.Dōma hạ thấp đôi quạt, nụ cười nhòe đi khi cảm giác tê rần lan dần từ cánh tay lên bả vai.

Độc.Thứ độc do Shinobu để lại — lần này không còn là “liều nhỏ” nữa.Hắn cố gắng co các khớp tay, nhưng tốc độ đã chậm hơn nửa nhịp.

Và chỉ cần nửa nhịp đó thôi là đủ với Giyuu.Một bước.Một nhát chém ngang.Thủy chi – Ngũ thức : Liên Thủy Xung
→ Lưỡi kiếm quét dọc ngực Dōma, mở một vệt lớn vắt ngang cả cơ thể hắn.Cùng lúc ấy, từ phía sau, Inosuke xoay người, cặp đao vung chéo xuống—
“ANH MÀY KẾT THÚC MÀN KỊCH NÀY ĐÂY!!!”

CRACK!Quạt băng vỡ.

Đầu Dōma văng ra khỏi thân.Hắn còn đang cười dở dang thì đôi nhãn cầu trợn lên — bám chặt vào vệt máu đang chảy xuống trán — trước khi cơ thể hóa thành tro băng, tan vào không trung.Giyuu còn kịp đưa tay đỡ Shinobu đang bất tỉnh xuống sàn, nhưng mạch vẫn đập.

Inosuke thở hổn hển, siết chặt kiếm rồi khè khè:— “Hừ… mẹ tao chắc chắn sẽ vui lắm…”

Trong không khí ẩm lạnh ấy, bông hoa tử đằng nhỏ bé nhất vẫn còn lơ lửng – chưa tan.Tại trung tâm Vô Hạn Thành, Ubuyashiki Kiriya vẫn nắm chặt bản đồ trong tay, đôi môi mấp máy liên tục truyền mệnh lệnh:— “Quạ số 5, tiếp tục giữ liên lạc với đội Tomioka.
— Quạ số 3 và số 4 chuyển sang hành lang phía Nam, chúng ta vừa phát hiện nồng độ máu tăng đột ngột — khả năng cao là Thượng Huyền Tam!”

Yushiro liếc sang cậu, khẽ gật đầu, ngón tay lướt trên bùa như đang đánh đàn:— “Tôi sẽ mở một con đường thẳng cho Tanjirou.

Akaza đang ở phía đó — nhưng cậu ta không bị tách ra, tức là vẫn đủ lực chiến.”

Hai tiểu thư xử lý quạ nhanh đến mức không có một lệnh nào bị trễ dù chỉ một nhịp.

Mỗi tín hiệu, mỗi khu vực đỏ lập tức được chuyển thành lệnh di chuyển hiệu quả nhất — không một Trụ Cột nào bị cắt liên lạc.Kiriya siết chặt bản đồ, giọng đầy bình tĩnh:“Đội Tomioka đã hoàn thành nhiệm vụ…
…bây giờ, đến lượt Tanjirou và Kanao.”

Trên tấm bùa lớn ở giữa phòng, ký hiệu Akaza (Thượng Tam) vừa sáng lên — ngay sát vị trí đội của Tanjirou.—
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 26 - ÁP LỰC TỪ BÓNG TỐI


CHƯƠNG 26 — ÁP LỰC TỪ BÓNG TỐITiếng bước chân vang lên đều đặn giữa dãy hành lang gấp khúc.

Ở nơi sâu nhất của Vô Hạn Thành, Tanjirou đặt tay lên chuôi kiếm Hắc Nhật, hơi thở từng nhịp từng nhịp ổn định lại.

Ngay bên cạnh cậu, Kanao lặng lẽ tiến bước.

Từ đầu đến giờ, cô không nói một lời — nhưng Tanjirou biết, trái tim cô đang tập trung giống như mình.Mặt đất khẽ rung lên.——Một con quạ Kasugai bất ngờ từ khe trần bay xuống, đập cánh liên tục và kêu lên dồn dập.“Quạ!!!

Quạ!!!

Báo tin khẩn!!!

Thượng Huyền Nhị — Dōma — đã bị tiêu diệt!!

Trùng Trụ Kochou Shinobu đang được cấp cứu!!”

Tanjirou thoáng khựng lại.

Cậu cắn nhẹ môi, rồi thở ra thật dài.
— Mọi người…

đã chiến đấu đến mức ấy…Kanao không nói, nhưng đôi mắt tím khẽ run lên một nhịp – rồi lại trở nên kiên định.Tanjirou hạ giọng:“Chúng ta… cũng không được thua.

Dù thế nào cũng phải tiến lên.”

Kanao chỉ khẽ gật đầu.

Thế là đủ.…Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh khủng khiếp tràn tới từ khúc cua phía trước, khiến cả hai người bất giác dừng lại.Bầu không khí thay đổi hoàn toàn.

Một thứ “sức ép” đè nặng lên vai họ – giống như có một con quái vật rất lớn đang đứng chờ.Tanjirou hít sâu, rồi bước sang che hơi về phía Kanao như một phản xạ.Đôi chân trần của kẻ ấy bước ra khỏi bóng tối… từng bước chậm rãi.

Thân thể rắn như thép, những đường hoa văn dọc khắp tay và cổ.

Ánh mắt vàng khắc rõ ba chữ 「上弦参」 – lạnh, sắc…

đầy khát máu.Thượng Huyền Tam – Akaza.Hắn đứng đó, không nói.

Chỉ nhìn chằm chằm vào hai người như đang đánh giá giá trị của “con mồi”.Tanjirou nâng kiếm, hơi thở lập tức chuyển sang Hơi thở của Mặt Trời.Kanao cũng chống chân sau, mũi kiếm nghiêng chếch ra trước – Hoa Chi Nhất Thức: Ứng Diệp Ý sẵn sàng áp dụng ngay khi Akaza di động.Một chút im lặng.Akaza hơi nghiêng đầu.

Chậm rãi – như vừa nhớ ra ai đó – hắn cất giọng:“Ngươi…

đúng rồi.

Kiếm sĩ đã có mặt trên chuyến Tàu Vô Tận hôm đó.”

Tanjirou không đáp.

Chỉ dựng kiếm cao hơn.Akaza nhìn sang Kanao rồi bật cười nhạt:“Một cô gái à?

Nếu yếu thì tránh ra.

Ta chỉ có hứng thú với kẻ mạnh.”

Kanao không nói.

Cô chỉ nhẹ nhàng bước lên — đứng song song với Tanjirou.

Tanjirou hạ giọng rất nhỏ… nhưng đủ để cô nghe:“Đừng rời khỏi vị trí.

Chúng ta sẽ phối hợp… giống như lúc tập luyện.”

Kanao gật.Khoé môi Tanjirou khẽ động — không phải là một nụ cười, mà là ánh quyết tâm:“Lần này… tôi sẽ không để bất kỳ ai bị giết nữa.”

Akaza đưa tay lên… rồi biến mất khỏi vị trí.Không khí nổ tung.Tanjirou và Kanao đồng thời vung kiếm, hai đường arc sáng vẽ thành hình chữ X đón lấy thân ảnh đang lao tới.“Tốt!

CỨ ĐẾN ĐÂY!!”

Âm thanh của Akaza vang lên như tiếng trống trận, và ngay trong khoảnh khắc đó, hắn biến mất khỏi tầm mắt — tốc độ của hắn không giống một kẻ đang di chuyển, mà giống như đã cắt đứt khoảng cách.Tanjirou phản xạ theo bản năng.

Bích Liêm Nhật Luân – Chu Thiểm!Cậu nghiêng nửa thân, chém từ dưới lên.

Kiếm xé khí, để lại một vệt nứt như dòng lửa mặt trời.Keng!!Cú đấm của Akaza va trực diện, lực nặng khủng khiếp khiến khuỷu tay Tanjirou tê dại.

Chỉ một cú chạm mà sàn đá dưới chân cả hai đã vỡ thành từng mảng nhỏ.Song song đó ―
Kanao xoay nhẹ cổ tay, đổi kiếm thành đường chém vòng tròn.→ Hoa Chi Tứ Thức – Không Hoa Tự ẢnhNhát kiếm nhẹ như cánh hoa lướt sát cổ Akaza – hắn nghiêng đầu tránh, đôi mắt vàng lóe lên một chút bất ngờ.“Tốc độ tốt đấy.”

Không tiếng báo trước ― hắn đá quét ngang, không nhắm vào Tanjirou mà thẳng vào Kanao, như muốn thăm dò cô trước.Kanao đạp chân trái xuống dồn lực –
→ Lục Thức – Hồng Hoa Hồi Luân
Cô xoay người, khiến mũi kiếm trở thành quỹ đạo tròn hoàn hảo, cản lại toàn bộ lực xoáy từ cú đá.Ầm!!

Sàn nhà nứt toác dưới chân cô – nhưng cô không lùi.Akaza nhếch mép – hơi thở hắn bắt đầu nóng lên, tay đưa ra trước như thủ thế Karate:“Giỏi.

Cả hai đều không tệ.

Nhưng… các ngươi còn chưa đủ mạnh!”

Phá Toái Sát – La Hổ Quyền!!Cả hành lang chìm trong chấn động – những vòng sóng xung kích hình tròn bùng ra từ cú đấm, phá nát bức tường phía sau thành từng hạt bụi trắng.Tanjirou bước lên nửa bước – không tránh, mà đâm thẳng vào trung tâm sóng quyền.
(– Nếu tránh, đợt thứ hai sẽ trúng Kanao –)→ Nhật Luân – Bạch Nhật Khốc Dương
Ngọn kiếm bốc cháy, va vào sóng quyền như mặt trời đâm xuyên trận cuồng phong.“Khá đấy!!” – Akaza gằn giọng – tiếng gió ép vào quai hàm hắn rít lên như tiếng kim khí.Những đợt quyền thứ hai lao đến ― nhưng Kanao đã đứng sẵn ngay sau Tanjirou, hướng kiếm chặn đường quỹ đạo của từng cú đánh bằng chuyển động nhỏ và vô cùng chính xác.Cô không nói một từ nào.

Nhưng Tanjirou biết – cô đang “đọc” từng chuyển động của Akaza, đúng như cách cô đã từng tập với anh trong Điệp Phủ.Akaza nghiêng đầu… lần đầu tiên, hắn nhìn Kanao bằng ánh nhìn đầy thật sự hứng thú.“Được rồi.

Ta thừa nhận ngươi cũng là một kiếm sĩ mạnh.”

Hắn cong các ngón tay lại, một luồng sát khí dữ dội bùng lên sau lưng như cột trụ máu.“Vậy…

TA SẼ KHÔNG NHẸ TAY NỮA!”

Sau khi nhận cú Nhật Luân – Bạch Nhật Khốc Dương trực diện và nhìn thấy Kanao phản ứng chính xác từng quyền, Akaza khẽ nheo mắt… rồi nụ cười của hắn biến mất.Ánh nhìn dần trở nên sắc lạnh.“Ta công nhận… năng lực chiến đấu của các ngươi.”

Gót chân hắn dậm xuống sàn đá.

Bịch!

Âm thanh trầm đến mức khiến không khí cũng rung lên.“Vì vậy — ta sẽ chiến đấu nghiêm túc.”

Trong chớp mắt, hoa văn trên cơ thể Akaza trở nên đậm hơn, các đường vằn chuyển thành sắc đen tím, như những con rắn bò quanh cơ bắp đang siết chặt.Cột khí áp bùng nổ từ thân thể hắn—
Phá Toái Sát – La Hổ Quyền (HOÀN THIỆN HÌNH)Gió nén tạt về cả hai phía khiến Tanjirou và Kanao bật lùi theo phản xạ, cánh tay Tanjirou tê dại như vừa cầm kiếm đâm vào một tảng đá khổng lồ.— “Hắn đã… tăng tốc độ…!”

Tanjirou nghiến răng trong lòng, xoay lại, mở hoàn toàn Hơi thở Mặt Trời.Ngay lúc đó hắn xuất hiện phía sau lưng Tanjirou không phát ra tiếng động.Kanao cảm nhận trước – cô lập tức bước ngang một bước, xoay vòng chém để áp sát đường lao của Akaza.→ Hoa Chi Tam Thức – Tán Hoa CảnhKiếm lướt ngang, nhưng Akaza đã đổi trục cơ thể giữa không trung, đấm ngược bằng cùi chỏ – tốc độ cực nhanh khiến không khí nổ ra như bị xé toạc.Nhìn thấy Kanao bị ép, Tanjirou nghiến răng,
→ Liêm Trảm Nhật Luân – Viêm Vũ
ánh đỏ rực lao chéo tới phá vỡ thế đánh.Keng!!Hai luồng lực va chạm.

Đằng sau cú va, Akaza đạp chân vào tường rồi bật trở lại giữa hành lang, đôi mắt vàng lóe lên đầy phấn khích:“Chính thế!

Chính thế!

ĐỪNG CHẠY – HÃY TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC!!”

“HÃY TRỞ NÊN MẠNH HƠN NỮA…!

ĐỂ TA CÓ THỂ CHÉM CÁC NGƯƠI TRONG LÚC CÁC NGƯƠI CÒN ĐANG TỎA SÁNG!!”

Luồng khí của hắn còn bùng mạnh hơn trước – từng mảng sàn nhà vỡ ra rồi bắn ngược lên chỉ bởi áp lực sát khí.Kanao nắm kiếm bằng hai tay, tròng mắt giãn rộng —
đồng tử cô xoay nhanh, đọc toàn bộ đường chuyển động của hắn như thể tất cả đang diễn ra chậm đi một nửa.Tanjirou bật “Thức khởi động – Nhật Luân tuần hoàn”, từng vòng hơi thở bắt đầu quay giống như trong trận với Gyutaro.Gió lạnh va vào hơi nóng.

Độc lập nhưng không tách rời.Akaza không còn đơn thuần ra đòn.

Hắn “đọc” chuyển động của Tanjirou và tự thay đổi tư thế cơ thể ngay khi đối phương vừa có ý niệm tấn công.Tanjirou vừa chuyển trọng tâm, Akaza lập tức đấm tới — xoáy thẳng vào khoảng trống trước ngực cậu.

Âm thanh tựa tiếng kim loại gõ vào đá vang lên khi Kanao vừa kịp đưa kiếm hứng đòn, cơ thể bị đẩy văng đi vài bước.“Tốc độ đọc chuyển động… không phải dạng thường…”

Đó là điều duy nhất Tanjirou kịp nghĩ trước khi Akaza lại xoay người biến mất — lần này hắn xuất hiện phía sau Tanjirou, đấm thẳng vào gáy.——“Kanao!”

Không cần Tanjirou hô thêm một lời, Kanao đã bước ngang, dùng sống kiếm chặn sau đầu Tanjirou, giống cách Giyuu từng làm.

Cú va chạm làm tay cô tê rần nhưng không bị đẩy lùi.(Tanjirou nghĩ) “Mình không thể chạy sau lưng cô ấy mãi….!”

Tanjirou nghiến răng, dồn hơi thở Nhật Luân dọc toàn bộ cơ thể —
→ Viêm Long – Nhật ThăngNgọn kiếm bốc lên thành một dòng mặt trời đỏ, chém thẳng về phía Akaza vừa xuất hiện.Akaza khựng lại nửa nhịp…Trong khoảnh khắc đó, Tanjirou cảm thấy trước mắt mình—
Không còn âm thanh.

Không có gió.

Cũng không có sát khí.Chỉ còn một “khoảng trống hoàn toàn tĩnh”.(– Đây là… 【Khoảnh khắc không khoảng trống】? –)Tanjirou đâm thẳng vào đó, kiếm xuyên qua đường đột phá của Akaza.

Một dòng máu đen xoáy tung ra khỏi bụng hắn —Lần đầu tiên, hắn bị chém dứt điểm trong suốt trận chiến này.Akaza mở to mắt.

Một thoáng hoang mang hiện qua khuôn mặt vốn chưa từng thay đổi từ đầu đến giờ.“…Đẹp thật.”

Câu nói ấy phát ra rất nhỏ — không phải dành cho Tanjirou, mà như dành cho chính khoảnh khắc ấy.Ngay sau đó, hắn lùi bước, nở một nụ cười đầy sát khí:“TỐT!

CÒN ĐẸP HƠN NỮA ĐI!!

TA CŨNG SẼ VƯỢT QUA GIỚI HẠN CỦA TA!!”

Khí lưu lần nữa dội ngược lại hai tai Tanjirou —
Hắn đang kích hoạt Ý Thức Chiến Đấu Cao Cấp, vượt xa trạng thái ban đầu.Kanao đứng phía sau, thở gấp.

Nhưng cô hạ thấp mũi kiếm, đôi mắt tím không hề rời khỏi vai phải của Akaza — điểm đã bị chém lần trước.Cô khẽ nói (rất khẽ):“Đừng để mất…khoảng trống đó.”

Tanjirou siết chuôi kiếm —“Tôi biết.”

Cả hai đồng thời hạ thấp trọng tâm.Akaza cười lớn, đôi chân đạp mạnh — Hơi thở Mặt Trời và Hơi thở Hoa hòa làm một.

Tanjirou cùng Kanao dồn toàn bộ sức lực vào những chiêu cuối cùng, không đòn nào thừa – không cử động nào lãng phí.Ngược lại, Akaza đã vượt quá giới hạn của chính bản thân hắn.

Chuyển động thì nhanh hơn.

Sát khí thì lớn hơn.

Nhưng… các vết thương không còn kịp tái sinh nữa.Tanjirou nhìn thấy – mỗi lần hắn đỡ đòn, vai hắn run nhẹ.

Máu đen rơi xuống sàn, bốc lên khói trắng.Kanao liếc sang, hiểu ngay – cô lập tức thay đổi vị trí, ép Akaza phải quay người sang hướng Tanjirou đã chọn.Tanjirou bật hơi thở,
— "Xin thầy Jigoro… xin hãy chứng kiến"→ “Hỏa Lôi Thần – Thất Liên”Thanh kiếm Hắc Nhật Luân bùng lên ánh đỏ rực, xoáy thành bảy đường chớp cuốn quanh.Akaza trừng mắt — cố nâng tay phòng thủ —
nhưng cú thứ bảy đã xuyên qua lồng ngực hắn.Hắn bị đẩy lùi… gần như bị kéo ngược về phía bức tường đá phía sau vì lực xoáy của kiếm.Tanjirou thở gấp, tay run lên –
nhưng… hắn vẫn không ngã.Akaza đứng đó, máu không ngừng rơi.

Đôi mắt dần nhòe đi.

Một bóng người nhỏ nhắn – cô gái với tiếng chuông gió trong đêm – hiện ra giữa hành lang.“Akaza… anh đã hứa… anh sẽ không đánh nhau nữa mà…”

…Koyuki.Tiếng chuông gió khe khẽ vang.

Akaza mở mắt – đôi mắt không còn sát khí – chỉ còn lại một chút gì đó rất nhỏ, rất mơ hồ.

Như hối tiếc.

Như nhẹ nhõm.“…Tanjirou.

Làm ơn…

Cắt…

đầu ta đi.”

Câu ấy phát ra không thành tiếng – nhưng Tanjirou nghe thấy.Không chần chừ, Tanjirou vung kiếm lần cuối — nhẹ đến mức không tạo ra âm thanh.Đầu Akaza rơi xuống.

Nụ cười cuối cùng còn đọng nơi khóe môi – không hung tợn – mà… bình yên.Cơ thể hắn dần tan thành bụi, hòa vào ánh sáng lờ mờ của hành lang.Kanao đứng bên cạnh Tanjirou, giữ kiếm trong tay.

Cả hai không nói gì – nhưng cùng nhìn thẳng vào nơi lớp tro ấy tan đi… không để lộ bất kỳ sự thương hại hay khoan nhượng.Chỉ có một suy nghĩ duy nhất còn quanh quẩn trong lòng hai người:“Ta đã giữ lời.

Không để một ai khác mất mạng nữa.”

Từ xa, giọng con quạ báo tin dội tới như vang từ phía bên kia mê cung:“KRAAA!

Tanjirou Kamado, Kanroji Kanao đã tiêu diệt Thượng Huyền Tam Akaza!”

**Ở trung tâm chỉ huy, tân Chúa Công Kiriya bình tĩnh gật đầu – không hề mừng rỡ quá mức, cũng không dao động.“…Hai Thượng Huyền đã bị tiêu diệt.

Báo tất cả các quạ giữ đội hình hiện tại.”

“Mục tiêu tiếp theo…

Muzan Kibutsuji.”

Hinaki & Nichika truyền lệnh đi như một cỗ máy hoàn hảo.

Từng con quạ rời đi, tiếng cánh vỗ như một quân lệnh.Và phía sâu trong Vô Hạn Thành, đám mây độc bắt đầu xoáy lại thành một điểm mờ đen, như báo hiệu một thứ gì đó đáng sợ đang dần tỉnh giấc…🌸HẾT CHƯƠNG 23

 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 27 - ÁP LỰC TỪ NGUYỆT ẢNH


CHƯƠNG 27 - ÁP LỰC TỪ NGUYỆT ẢNHLàn sương trắng trải dài trên nền đá, thoạt nhìn giống sương thật, nhưng lại lặng lẽ bám vào da như một thứ hơi lạnh ăn mòn.

Tokito Muichirou dừng lại ở rìa hành lang, tim đập nhẹ một nhịp - chẳng phải vì sợ, mà vì cơ thể cậu nhận ra, thứ ở phía trước không phải "một con quỷ" - mà là một trận chiến nằm ngoài mọi giới hạn bình thường.Cậu bước vào không gian ấy.Một người đàn ông đứng giữa căn phòng trống - bất động như một bức tượng cổ.

Anh ta im lặng đến mức... gần như không có sinh khí.

Nhưng cái khiến người ta nghẹt thở không phải là sự im lặng, mà là sáu con mắt đang nhìn cậu - khắc sâu dòng chữ 「上弦壱」 trong đồng tử.Từ nhỏ đến giờ, Muichirou chưa bao giờ thấy một "cấu trúc sinh học" như thế....Thượng Huyền Nhất.Không cần lý luận, cơ thể đã thay cậu đưa ra một quyết định duy nhất:‹ RÚT KIẾM - TẤN CÔNG TRƯỚC ›"SƯƠNG MÙ - NHẤT THỨC!!"

Một tiếng xoạt mờ lạnh.

Không khí phía sau Thượng Nhất bị xé rách, và Muichirou xuất hiện với cú chém vạch thẳng từ cổ xuống vai - không sai một centimet."..."

KENG-!

Kiếm bị chặn lại.

Không thấy đối phương vung kiếm, không nghe tiếng gió... chỉ nghe tiếng kim loại vang lên sau khi lưỡi kiếm đã bị chặn.Một sát na sau đó -
Bịch!Cơ thể Muichirou đã bị hất văng như một mảnh giấy.

Cậu đập vào tường, cảm giác như bả vai vừa bị gãy.Ánh mắt của Kokushibou không thay đổi - lạnh như đá."

Hơi thở Sương Mù...

Mang trong người huyết mạch Tsugikuni."

Muichirou cắn răng đứng dậy.

Máu rỉ xuống cổ, vai trái tê dại, nhưng tay phải vẫn giữ kiếm.

Dù cố giữ bình tĩnh, cơ thể vẫn run lên rất nhỏ - bởi vì cậu vừa cảm nhận rõ ràng... tốc độ và đường kiếm của đối thủ còn đi trước cả cảm giác của mình.Muichirou gượng đứng dậy, hơi thở đứt quãng.

Cánh tay trái đã tê cứng vì cú đánh lúc nãy, máu vẫn chảy xuống khóe miệng.

Thượng Huyền Nhất... không lập tức lao đến kết liễu.

Hắn chỉ đứng đó, nhìn Muichirou bằng đôi mắt sáu tròng như đang đánh giá một món vũ khí quý hiếm.Kokushibou:
"Ta có thể thấy rõ...

Ngươi mang trong mình dòng máu Tsugikuni."

Gió lạnh từ hành lang thổi ngang, Muichirou bất giác siết kiếm chặt hơn một chút.Kokushibou:
"Một hậu duệ sống sót của gia tộc... thật hiếm hoi đến mức đáng tiếc nếu tan biến ở đây."

Hắn thu kiếm lại, không còn tư thế tấn công."

Nếu ngươi trở thành quỷ,
ta sẽ chữa lành những vết thương này,
băng bó đàng hoàng...

để chờ ngày ngươi trưởng thành hơn nữa."

Muichirou hơi trợn mắt.

Một giây sau, cậu khẽ cắn môi dưới.Những lời kia... không giống sự thương hại.

Đó giống như một mệnh lệnh từ kẻ mạnh dành cho kẻ yếu hơn - một lời "mời" nhưng thực chất là "áp đặt".Muichirou hít thật sâu, cố giữ cho giọng mình không run."

Tôi...

Sẽ không trở thành quỷ."

Hơi thở lẫn với hương máu, nhưng đôi mắt cậu không hề trốn tránh."

Tôi là kiếm sĩ của Sát Quỷ Đội.

Dù có chết ngay tại đây... thì cũng không bao giờ trở thành thứ giống như các người."

Khoảnh khắc đó, một đường gạch mờ hiện trên đôi mắt của Kokushibou -
Không phải tức giận.

Mà là một thoáng luyến tiếc... rồi nhanh chóng biến mất.Kokushibou (thấp giọng): "...Ta hiểu."

Hắn nâng kiếm.

Không còn thương lượng.

Chỉ còn chiến đấu.Và đúng lúc lưỡi kiếm sắp vung xuống
-
Ngay lúc ấy -ĐOÀNG!!!Viên đạn bay tới từ hành lang phía sau, găm thẳng vào cánh tay Kokushibou."

MUICHIROU!!"

Genya lao vào, thở gấp.

Mặt bị trầy xước nhưng vẫn nhắm thẳng khẩu súng vào Thượng Nhất."

BỎ CẬU ẤY RA!!"

Kokushibou chẳng buồn nhìn.

Hắn chỉ nói một câu, rất thấp:"...Tạp chủng.

Nửa người - nửa quỷ.

Thật ghê tởm."

Một câu thôi, nhưng khiến Genya giống như có ai bóp mạnh vào trái tim mình.Cậu không lên tiếng, chỉ nghiến chặt răng cho đến khi máu ứa ra.

Dù là quái vật hay Thượng Huyền... cũng đừng khinh thường tao...

Genya nuốt vội một mẩu thịt quỷ và nâng súng lên.ẦM!-Một âm chấn lớn từ sàn đá.

Một cây chày đá khổng lồ bổ xuống ngay sau lưng Kokushibou, buộc hắn phải bước lùi lại nửa bước lần đầu tiên kể từ khi trận bắt đầu."

Nam mô A Di Đà Phật..."

Nham Trụ - Himejima Gyomei xuất hiện.

Anh không hét, không tỏ ra sốt ruột.

Chỉ đơn giản bước vào trận chiến với đôi tay siết chuỗi tràng hạt, như đang bước vào một nghi lễ."

Muichirou...

Genya... lui về phía sau.

Ta sẽ đứng trước."

Muichirou khẽ thở ra một nhịp - đó không phải là lời mệnh lệnh, mà giống như một mái che nghiêng trước cơn mưa.Giây tiếp theo -
một cơn gió trắng gầm lên trong hành lang phía Tây."

ĐÙA À?!

TỤI BÂY ĐÁNH MÀ KHÔNG GỌI TAO?!"

Phong Trụ - Shinazugawa Sanemi!Kiếm quất ngang, tạo thành một vòng lốc rạch thẳng về phía Kokushibou.
→ Phong Chi - Tứ Thức: Sát Phong Tàn LiêmHắn nghiêng đầu né, nhưng gò má vẫn bị cắt rách một đường, máu bắn lên như tia mực đỏ.Sanemi không dừng lại, hét lớn:"THẰNG TRÁNG SĨ MẶT NÀY MÀ LÀ THƯỢNG HUYỀN NHẤT HẢ?!

HA!

TAO CHẲNG CẢM ĐƯỢC CHÚT ÁP LỰC NÀO CẢ!!"

(Là nói cứng thôi.

Thật ra, lúc ấy tim Sanemi cũng đang đập loạn lên - vì hắn biết rõ đối thủ trước mặt mạnh đến mức vượt xa mọi so sánh.)Gyomei đứng giữa phòng.

Sanemi áp sát từ bên trái.

Muichirou đã trở lại vị trí bên phải.

Genya giữ chu vi phía sau.-Một đội hình... riêng lẻ
-nhưng khi đồng loạt hạ trọng tâm, lại khiến Kokushibou khẽ nheo mắt - như lần đầu tiên phải "đánh giá lại" kẻ địch."...Được.

Nếu các ngươi đã bước đến đây...
...thì ta cũng sẽ rút kiếm nghiêm túc."

Hắn nâng thanh kiếm quỷ -
lưỡi kiếm run nhẹ - rồi nở bùng ra thành vô số lưỡi nguyệt liềm tựa như một dải trăng gãy.Áp lực trong phòng lập tức vỡ òa, giống như hàng trăm lưỡi gươm đã đồng thời đặt lên cổ.Muichirou hít sâu một hơi.

Sanemi liếc mắt sang Gyomei, rồi cười khẩy: "ĐẾN!!"

Cả bốn người cùng lúc bước lên một bước.Trận chiến thực sự... chính thức bắt đầu.-
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 28 - Bóng kiếm Tsugikuni


Chương 28 - Bóng kiếm TsugikuniÂm thanh đinh tai của khẩu súng Genya xé tan không khí.

Loạt đạn khắc lời nguyền đánh thẳng vào lưng Kokushibou.Máu văng ra.

Nhưng hắn không hề khuỵu xuống.

Kẻ mang sáu con mắt quay đầu lại, đôi con ngươi dường như chẳng hề dao động, chỉ có sự lạnh lùng đến rợn người.Kokushibou:
"Ngươi cũng là một kẻ đáng ngạc nhiên...

Mang trong mình sức mạnh hỗn tạp.

Không phải quỷ, cũng chẳng phải người..."

Genya thở hổn hển, đôi tay run bần bật vì sức ép khủng khiếp từ sát khí đối diện.

Thế nhưng, cậu vẫn hét lên:Genya: "Tôi sẽ không chết ở đây đâu!

Tôi nhất định... sẽ sống sót để cùng anh tôi diệt quỷ!!!"

Cùng lúc, Muichirou vùng dậy, mồ hôi và máu chảy xuống gương mặt non trẻ nhưng ánh mắt lại rực cháy.

Cậu và Genya đứng sóng vai - một kiếm sĩ, một kẻ lai, cùng hướng về Thượng Huyền Nhất.Sanemi xuất hiệnKhi thế trận bắt đầu dồn ép, một bóng người quen thuộc lao tới như cơn bão.

Lưỡi gió bén ngót quét ngang, xé toạc cả những cột gỗ trong hành lang vô tận.Sanemi:
"Thằng chó chết... mày động vào em tao hả?!"

Sát khí dữ dội bùng nổ.

Thượng Huyền Nhất hơi nghiêng đầu, lần đầu tiên trong trận chiến này, hắn "nhận diện" một đối thủ thực sự ngang tầm.Hai thanh kiếm va chạm - Kim Trụ và Thượng Huyền Nhất.

Âm thanh kim loại rền vang, từng luồng khí chém xé toang cả mặt đất.Kokushibou:
"Một cơ thể hoàn hảo để trở thành quỷ...

Máu trong ngươi... mùi vị hệt như ngày ấy.

Có lẽ ngươi cũng là một 'sản phẩm' quý giá khác từ dòng họ ấy."

Sanemi (gầm lên):
"Câm cái mồm thối tha của mày đi!

Anh em tao không ai làm quỷ hết!!!"

Sanemi gạt mạnh, nhưng ngay khoảnh khắc ấy -
Một đường kiếm lóe sáng.

Máu bắn tung.Trên vai Sanemi, một vết chém sâu hoắm hiện ra.

Anh nghiến răng, máu tràn ra mép.

Genya hét lớn gọi "Anh Hai!", nhưng Sanemi chỉ nghiến chặt hàm, không cho phép bản thân khuỵu xuống.Kokushibou nhớ về YoriichiThượng Huyền Nhất ngừng lại trong thoáng chốc.

Ánh mắt hắn vô tình lướt qua gương mặt Muichirou, rồi Sanemi - những kẻ đang liều chết đứng lên, dù vết thương đã quá sức chịu đựng.Trong ký ức hắn, bóng hình ấy lại hiện ra.Một người đàn ông với mái tóc đỏ, đôi mắt dịu dàng, thanh kiếm đỏ rực cháy như ánh mặt trời - Yoriichi.Kokushibou (thầm nghĩ):
"Tại sao... dù đã qua mấy trăm năm, ta vẫn còn thấy... hình bóng đó trong những con người này?

Tại sao... ta, kẻ đã chọn con đường bất tử... lại cứ mãi run rẩy khi nhớ đến hắn?"

Khoảnh khắc ký ức chồng chéo, động tác của hắn khựng lại.Kanae xuất hiệnĐúng lúc lưỡi kiếm Kokushibou sắp hạ xuống, một cơn gió thơm ngát hương hoa bướm ập đến.

Một lưỡi kiếm khác kịp chắn ngang - nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng vô cùng vững chắc.Giọng nữ trầm tĩnh vang lên:
"Không ai trong bọn họ... sẽ chết dưới tay ngươi đâu."

Ánh sáng đèn hành lang hắt lên mái tóc dài óng ả, đôi mắt dịu hiền nhưng kiên cường -
Kanae.Cô đứng đó, tấm haori họa tiết hoa tử đằng khẽ tung bay.

Sanemi mở to mắt, một thoáng không tin nổi.Sanemi (khàn giọng): "Kanae...?!

Em còn sống... thật sự còn sống..."

Kanae không quay lại, chỉ giữ kiếm ngang, mỉm cười nhẹ.Kanae: "Anh Sanemi...

Đừng lo.

Lần này... chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc tất cả."

Kokushibou khẽ nheo mắt.

Một người phụ nữ... với khí chất chẳng kém các Trụ cột nam giới.

Và điều kỳ lạ là, ánh sáng trong đôi mắt ấy lại khiến hắn liên tưởng đến Yoriichi - sự trong sáng không nhuốm một chút bóng tối.Cao trào trận chiếnCả hành lang rực lên ánh kiếm.

Muichirou, Genya, Sanemi, và Kanae - bốn chiến binh, bốn linh hồn.

Họ lao vào quét những đường chém cuối cùng, hợp lực để dồn Thượng Huyền Nhất vào thế khó.Kokushibou gầm lên, sáu con mắt xoáy mạnh, nhưng từng nhát chém của hắn đều bị cản lại.

Và trong khoảnh khắc ấy - hắn nhận ra... hắn đã bị bao vây bởi những "tia sáng" giống Yoriichi năm xưa.
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
Chương 29 - Bóng trăng tan vỡ


Chương 29 – Bóng trăng tan vỡ Ánh kiếm chói lòa xé toang bóng tối.

Sanemi, Genya, Muichirou và Kanae đồng loạt tung ra đòn cuối cùng, hơi thở và sinh mệnh dồn cả vào nhát chém ấy.Âm thanh vang dội, thép và thịt va chạm.

Một tiếng gầm như dã thú vang vọng khắp Vô Hạn Thành:— “Aaaaaaa!!!”

Máu bắn ra, đỏ rực như mưa.

Cơ thể của Kokushibou chấn động dữ dội.

Sáu con mắt hắn mở to, vằn lên những tia máu.

Đôi bàn tay đang cầm kiếm run rẩy, lưỡi kiếm quỷ vỡ ra thành từng mảnh vụn.Khoảnh khắc đó, hắn không còn là Thượng Huyền Nhất bất khả chiến bại.

Hắn… chỉ là một người đàn ông, lạc lõng trong ký ức đã bị thời gian nuốt chửng.Hồi ức cuối cùngTrong làn khói máu mờ nhạt, hắn lại thấy Yoriichi.

Người em trai ấy, vẫn với đôi mắt hiền từ như xưa, đứng trước mặt hắn, tay cầm thanh kiếm đỏ rực.

Nhưng lần này…

Yoriichi không mang sát khí, chỉ có sự yên bình.— “Anh trai… tại sao anh lại chọn con đường này?”

Kokushibou run rẩy.

Hắn gào lên, giọng lạc đi:— “Ta… ta không muốn chết…

Ta muốn được như ngươi… mạnh mẽ, bất khả chiến bại…

Ta đã hy sinh tất cả…

để không bị bỏ lại phía sau…!”

Nước mắt, lần đầu tiên, rơi ra từ đôi mắt quỷ.

Những người đang chứng kiến cũng lặng đi, vì họ thấy kẻ từng là Thượng Huyền Nhất đang run rẩy như một đứa trẻ lạc lối.Kanae khẽ hít sâu, đôi mắt dịu lại.

Cô thì thầm:— “Ngươi sai rồi…

Không phải bất tử hay sức mạnh mới khiến con người bất diệt.

Mà là ký ức, là tình yêu, là việc chúng ta sống và chết như một con người trọn vẹn.”

Những lời ấy, như tiếng vọng của Yoriichi năm xưa.Sự sụp đổCơ thể Kokushibou bắt đầu rạn nứt.

Máu đen sôi sục.

Hắn đưa tay lên che mặt, nhưng sáu con mắt dần mờ đục.

Thanh kiếm đã hoàn toàn tan biến.Hắn quỵ xuống, gào thét:— “Yoriichi…

Anh trai… ta… ta đã sai rồi sao…?”

Trong làn khói trắng, hình bóng Yoriichi lại hiện lên.

Ông mỉm cười hiền hòa, không hề trách móc.

Một bàn tay vươn ra, ấm áp, như muốn giải thoát cho linh hồn méo mó đã lang thang suốt bốn trăm năm.Kokushibou rơi lệ, và trong giây phút cuối cùng, hắn thì thầm:— “Xin… hãy tha thứ cho ta…”

Cơ thể hắn tan biến thành bụi sáng, không còn là thứ hắc ám ghê tởm, mà hóa thành những hạt sáng mong manh.Sau trận chiếnCả hành lang đổ sụp, nhưng không còn sát khí.

Sanemi ngã quỵ xuống, thở hồng hộc, máu ướt đẫm áo.

Genya vội lao tới đỡ, giọng khàn run run:— “Anh Hai… anh không sao chứ?”

Sanemi cốc đầu em trai một cái, dù bàn tay còn run:— “Đồ ngu… tao đã bảo mày ở lại hậu phương cơ mà…”

Genya bật khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt nhẹ nhõm.Muichirou chống thanh kiếm, cơ thể nhỏ bé gần như sụp xuống, nhưng trong mắt sáng long lanh.

Cậu thì thầm:— “Cha… mẹ… anh trai…

Con đã sống sót…

Con đã chiến đấu đến cùng…”

Kanae khép kiếm, gương mặt đẫm mồ hôi nhưng nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi.

Cô quay sang nhìn mọi người, ánh mắt hiền hòa:— “Mọi người đã làm tốt lắm.

Không ai phải bỏ mạng cả…

Đó mới là chiến thắng thực sự.”

Hồi kết của một huyền thoạiTrong bóng tối đã tan, chỉ còn lại ánh sáng le lói.

Kẻ từng là Thượng Huyền Nhất đã biến mất, để lại cho thế gian một câu chuyện bi thương: một con người đã chọn con đường bất tử, nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy sự cứu rỗi khi đối diện với ký ức về người em trai.Gyomei chắp tay, hướng về khoảng không, tụng khẽ:— “Nam mô A Di Đà Phật.

Nguyện cho linh hồn lạc lối được siêu thoát.”

Cả nhóm im lặng cúi đầu.

Chiến trường đã lặng, nhưng phía xa, tiếng quạ sứ giả lại vang lên, báo hiệu:— “Thượng Huyền Nhất – đã bị tiêu diệt!!!”

Bóng tối lớn nhất trong Vô Hạn Thành…

đã sụp đổ.
————📜Hết chương 29
 
Back
Top Bottom