- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 390,310
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 10 Điệp Phủ - Những Ngày Không Có Gươm
CHƯƠNG 10 Điệp Phủ - Những Ngày Không Có Gươm

là lúc trái tim bắt đầu học cách gọi nhau bằng tên."
-Tanjiro tỉnh dậy, ánh nắng rọi qua khung cửa sổ nhỏ.
Mùi thuốc xoa thảo dược thoang thoảng.
Cậu ngồi bật dậy."
NEZUKO!
INOSUKE!
ZENITSU!"
RẦM!
- Đầu cậu đập vào xà nhà."...Đau quá..."
"Tỉnh rồi à?"
- giọng Aoi vang lên, sắc như kim.Tanjiro ôm đầu, cười méo mó.
"Tôi... vẫn sống ạ?"
Aoi thở dài, đỡ cậu nằm lại."
May cho cậu là có người cứu đúng lúc.
Còn không thì... xuống âm phủ rồi."
"Người cứu tôi là..."
"Người ấy ở phòng bên."
-Phòng kế bênInosuke đang nằm úp mặt ngủ.Miệng chảy nước dãi, tay cầm một cái chén rỗng.
"Thêm... thêm thịt..."
Zenitsu thì ngồi bó gối, mắt thâm quầng."
Tôi sắp chết vì đói, vì buồn, và vì nhớ Nezuko-chaaaan..."
Aoi đặt khay cháo xuống.
"Ăn đi.
Khỏi chết vì đói."
Zenitsu sáng mắt: "Nezuko-chan nấu đó hả?!"
"Không.
Tôi nấu."
"...Thế thì chắc cũng ngon."
Aoi bẻ quạt: "Muốn chết thì nói sớm!"
BỐP!
- quạt trúng trán Zenitsu.
Inosuke mơ mơ tỉnh: "Ai đánh ta đó?!
ĐẤU KHÔNG?!"
-Phía sân sau Điệp PhủKanao đang tưới hoa.
Tanjiro bước đến, vai còn quấn băng."
Kanao-san!"
Cô ngẩng lên, không nói gì.
Cậu giơ ra một cái... bông cỏ may được gấp thành hình con chuồn chuồn."
Cảm ơn vì đã cứu tôi hôm đó."
Cô nhìn con chuồn chuồn giấy, ánh mắt lóe sáng.
"...Lần sau, nếu anh không tự lo được, tôi sẽ tiếp tục giúp."
Tanjiro đỏ mặt.
"Em... tự nói luôn à?"
Cô gật.
"Không cần đồng xu."
"Vậy..."
- cậu ngập ngừng - "Chúng ta có thể... nói chuyện như người bình thường không?"
Kanao hơi nghiêng đầu.
"...Như người bạn?"
Tanjiro gãi đầu.
"Ừ... ban đầu là vậy."
Cô khẽ cười.
Một nụ cười thật - hiếm hoi như sương sớm.-Trong phòng thuốcGiyuu đang để Shinobu thay băng cho tay mình."...Cô không cần làm đâu.
Tôi có thể-""Tôi đang làm.
Không thích thì ra ngoài."
"...Tôi không biết cô cũng có lúc hung dữ như vậy."
Shinobu siết nhẹ băng.
"Anh nghĩ tôi là ai?
Một nàng tiên bướm à?"
"...Tôi chưa từng nghĩ vậy."
"Ồ... có lẽ anh không vô cảm lắm như người ta đồn."
Giyuu nhìn xuống bàn tay mình, rồi nhìn cô."...Hồi ở núi, cô rất lo cho tôi."
Shinobu khựng tay.
"...Vì tôi là Trùng Trụ.
Nếu anh chết, tôi phải báo cáo rất mệt."
"Chỉ vậy?"
"...Cũng hơi sợ.
Không phải sợ quỷ, mà sợ mất đi một tên mặt lạnh đáng ghét thôi."
Giyuu hơi nhếch môi.
"Tôi thấy mình nên chết thử cho cô quý."
Shinobu bĩu môi.
"Chết đi, rồi tôi trộn anh vào thuốc ngủ cho mấy đứa trẻ."
-Cuối ngàyCả nhóm ngồi ăn cùng nhau ngoài hiên.
Nezuko đang ngủ trong hộp.
Zenitsu thì đang làm thơ với món canh:
"Canh nóng như ánh mắt Nezuko-chan~ thơm như mái tóc bồng bềnh-"BỐP!
Aoi quạt trúng lần nữa.
"ĂN ĐI!"
Inosuke cầm chén lên: "CHO TA CÁI NÀY!
CHO TA CÁI KIA!
CHO TA...
HƠN!"
Tanjiro cười khổ.
Giyuu lặng lẽ ăn trong góc, còn Shinobu ngồi đối diện, nhìn anh... không hề trêu.Obanai đang đút cho Kaburamaru ăn cơm gạo.
Mitsuri cười rạng rỡ:
"Trời ơi~ mọi người ở cùng nhau thật vui!"
Kanae đứng phía sau nhìn Sanemi gãi đầu, đỏ mặt khi cô hỏi:
"Anh thấy đồ ăn tôi nấu có mặn quá không?"
Sanemi nhìn tô cơm, rồi nhìn cô.
"...Còn mặn hơn cô."
"...Là khen hay chê?"
"...Khen."
Kanae bật cười.
"Vậy thì ăn nhiều vào."
-Bình yên sau giông bão...
Là để họ biết rằng còn sống - và còn nhau - là đủ để tiếp tục chiến đấu.
