Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng

Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 10 Điệp Phủ - Những Ngày Không Có Gươm


📖 PHẦN 3: NHỮNG NGÀY TRONG ÁNH NẮNGCHƯƠNG 10Điệp Phủ - Những Ngày Không Có Gươm"Khi thanh kiếm được đặt xuống...
là lúc trái tim bắt đầu học cách gọi nhau bằng tên."

-Tanjiro tỉnh dậy, ánh nắng rọi qua khung cửa sổ nhỏ.

Mùi thuốc xoa thảo dược thoang thoảng.

Cậu ngồi bật dậy."

NEZUKO!

INOSUKE!

ZENITSU!"

RẦM!

- Đầu cậu đập vào xà nhà."...Đau quá..."

"Tỉnh rồi à?"

- giọng Aoi vang lên, sắc như kim.Tanjiro ôm đầu, cười méo mó.

"Tôi... vẫn sống ạ?"

Aoi thở dài, đỡ cậu nằm lại."

May cho cậu là có người cứu đúng lúc.

Còn không thì... xuống âm phủ rồi."

"Người cứu tôi là..."

"Người ấy ở phòng bên."

-Phòng kế bênInosuke đang nằm úp mặt ngủ.Miệng chảy nước dãi, tay cầm một cái chén rỗng.

"Thêm... thêm thịt..."

Zenitsu thì ngồi bó gối, mắt thâm quầng."

Tôi sắp chết vì đói, vì buồn, và vì nhớ Nezuko-chaaaan..."

Aoi đặt khay cháo xuống.

"Ăn đi.

Khỏi chết vì đói."

Zenitsu sáng mắt: "Nezuko-chan nấu đó hả?!"

"Không.

Tôi nấu."

"...Thế thì chắc cũng ngon."

Aoi bẻ quạt: "Muốn chết thì nói sớm!"

BỐP!

- quạt trúng trán Zenitsu.

Inosuke mơ mơ tỉnh: "Ai đánh ta đó?!

ĐẤU KHÔNG?!"

-Phía sân sau Điệp PhủKanao đang tưới hoa.

Tanjiro bước đến, vai còn quấn băng."

Kanao-san!"

Cô ngẩng lên, không nói gì.

Cậu giơ ra một cái... bông cỏ may được gấp thành hình con chuồn chuồn."

Cảm ơn vì đã cứu tôi hôm đó."

Cô nhìn con chuồn chuồn giấy, ánh mắt lóe sáng.

"...Lần sau, nếu anh không tự lo được, tôi sẽ tiếp tục giúp."

Tanjiro đỏ mặt.

"Em... tự nói luôn à?"

Cô gật.

"Không cần đồng xu."

"Vậy..."

- cậu ngập ngừng - "Chúng ta có thể... nói chuyện như người bình thường không?"

Kanao hơi nghiêng đầu.

"...Như người bạn?"

Tanjiro gãi đầu.

"Ừ... ban đầu là vậy."

Cô khẽ cười.

Một nụ cười thật - hiếm hoi như sương sớm.-Trong phòng thuốcGiyuu đang để Shinobu thay băng cho tay mình."...Cô không cần làm đâu.

Tôi có thể-""Tôi đang làm.

Không thích thì ra ngoài."

"...Tôi không biết cô cũng có lúc hung dữ như vậy."

Shinobu siết nhẹ băng.

"Anh nghĩ tôi là ai?

Một nàng tiên bướm à?"

"...Tôi chưa từng nghĩ vậy."

"Ồ... có lẽ anh không vô cảm lắm như người ta đồn."

Giyuu nhìn xuống bàn tay mình, rồi nhìn cô."...Hồi ở núi, cô rất lo cho tôi."

Shinobu khựng tay.

"...Vì tôi là Trùng Trụ.

Nếu anh chết, tôi phải báo cáo rất mệt."

"Chỉ vậy?"

"...Cũng hơi sợ.

Không phải sợ quỷ, mà sợ mất đi một tên mặt lạnh đáng ghét thôi."

Giyuu hơi nhếch môi.

"Tôi thấy mình nên chết thử cho cô quý."

Shinobu bĩu môi.

"Chết đi, rồi tôi trộn anh vào thuốc ngủ cho mấy đứa trẻ."

-Cuối ngàyCả nhóm ngồi ăn cùng nhau ngoài hiên.

Nezuko đang ngủ trong hộp.

Zenitsu thì đang làm thơ với món canh:
"Canh nóng như ánh mắt Nezuko-chan~ thơm như mái tóc bồng bềnh-"BỐP!

Aoi quạt trúng lần nữa.

"ĂN ĐI!"

Inosuke cầm chén lên: "CHO TA CÁI NÀY!

CHO TA CÁI KIA!

CHO TA...

HƠN!"

Tanjiro cười khổ.

Giyuu lặng lẽ ăn trong góc, còn Shinobu ngồi đối diện, nhìn anh... không hề trêu.Obanai đang đút cho Kaburamaru ăn cơm gạo.

Mitsuri cười rạng rỡ:
"Trời ơi~ mọi người ở cùng nhau thật vui!"

Kanae đứng phía sau nhìn Sanemi gãi đầu, đỏ mặt khi cô hỏi:
"Anh thấy đồ ăn tôi nấu có mặn quá không?"

Sanemi nhìn tô cơm, rồi nhìn cô.

"...Còn mặn hơn cô."

"...Là khen hay chê?"

"...Khen."

Kanae bật cười.

"Vậy thì ăn nhiều vào."

-Bình yên sau giông bão...

Là để họ biết rằng còn sống - và còn nhau - là đủ để tiếp tục chiến đấu.
📜 Hết chương 10
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 11 Bóng Tối Trên Con Tàu


🔥💮📖 PHẦN 4: GIỮA LỬA VÀ BÓNG ĐÊMCHƯƠNG 11Bóng Tối Trên Con Tàu"Người anh hùng không phải là kẻ bất tử,
mà là kẻ sẵn sàng cháy hết mình...

để người khác được sống."

-Một buổi sáng chớm thu, tại Tổng Bộ Sát Quỷ Đội.

Đại Trùng Trụ Kocho Shinobu nhận được thư khẩn, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tanjiro:"Cậu và hai cậu kia, chuẩn bị lên đường."

"Đi đâu vậy ạ?"

- Tanjiro ngồi bật dậy.

Shinobu đặt lá thư xuống:
"Có người mất tích hàng loạt... trên một đoàn tàu.

Nhiệm vụ lần này, các cậu sẽ đi cùng Viêm Trụ Kyojurou."

Zenitsu gào lên: "TÔI KHÔNG MUỐN ĐI TÀU!

TÀU CHAY ĐÂM THẲNG MẶT TÔI LẦN TRƯỚC!!"

Inosuke: "TÀU LÀ CÁI GÌ?!

CHÚNG TA ĐÁNH BẠI NÓ ĐI!!!"

Tanjiro nhìn hai cậu bạn, thở dài.

"Vâng... bọn em sẽ chuẩn bị ngay."

Shinobu mỉm cười.

"Và Tanjiro này..."

Cô bước gần, ghé tai thì thầm:
"Khi về... nhớ hỏi Kanao có muốn giữ cậu lại luôn không."

Tanjiro đỏ mặt tới mang tai.-Buổi chiều, tại sân gaCả ba đứng trước đoàn tàu đen sừng sững.

Inosuke leo hẳn lên đầu tàu, hét:
"TA CHINH PHỤC ĐƯỢC QUÁI VẬT SẮT NÀY RỒI!!" thì quỳ xuống đất, bám lấy bánh tàu:
"CHÚNG TA SẼ CHẾT!

TÔI CÒN CHƯA CẦU HÔN NEZUKO-CHAN!!!"

Zenitsu cười trừ.

"Tàu chỉ là phương tiện thôi mà..."

-Đúng lúc đó, một giọng rộn ràng vang lên phía sau:"Tuyệt vời!!

Trời ơi, lũ nhóc đây cả rồi!"

Rengoku Kyojurou xuất hiện, dáng cao lớn, rực lửa.

Ánh mắt như mặt trời mọc."

Ta là Viêm Trụ Rengoku Kyojurou!

Hân hạnh được cùng chiến đấu!"

Tanjiro chắp tay: "Em rất ngưỡng mộ anh!"

Zenitsu: "Ánh mắt anh... sáng quá!

Nó đâm vào tim tôi luôn rồi!!"

Inosuke: "CÁI ĐẦU VÀNG NÀY LÀ CỦA AI?!

ĐẤU KHÔNG?!"

Rengoku cười lớn:
"Tốt lắm!

Tinh thần chiến đấu rất mạnh!

Chúng ta lên đường nào!!"

-Trên tàuTàu chuyển bánh.

Khung cảnh ngoài cửa sổ trôi dần.Rengoku mời cả ba ngồi ăn bento cùng mình.

Anh ăn như thể chưa từng gặp cái đói trong đời.

"Ngon tuyệt!!

THẬT NGON!!!"

Zenitsu hỏi nhỏ Tanjiro:
"Anh ấy có ăn cả lửa không vậy...?"

Tanjiro: "Không, nhưng chắc ăn luôn cả bàn nếu không có cơm."

Inosuke thì đang... chui dưới gầm ghế tìm "lối ra khác".

"KHÔNG THỂ BỊ NHỐT BỞI THỨ NÀY ĐƯỢC!!"

-Khi đêm buông xuốngCả nhóm bắt đầu cảm thấy uể oải.

Một luồng khí mờ lan khắp toa."

Đừng ngủ..."

- Rengoku nghiêm giọng, nhưng đã quá muộn.Tanjiro cảm thấy mí mắt nặng trĩu, rồi chìm vào giấc mơ...-Trong mộng, Tanjiro thấy...Mẹ, cha, em trai, em gái... cả gia đình cậu đang cười.

Nezuko kéo tay cậu: "Anh, đừng đi..."

Cậu rơi nước mắt.

"Giá như mình có thể ở lại mãi..."

Nhưng rồi - một tiếng gọi vang lên."

Tỉnh dậy, Kamado Tanjiro."

Là giọng của chính cậu.Cậu mở mắt.

Trong tâm trí là mùi... máu quỷ.Tanjiro cắn vào tay mình.

Đau.

Máu trào ra.Cậu tỉnh lại.-Cùng lúc đóTrong một toa khác, Enmu - Quỷ Hạ Huyền Nhất - đang điều khiển giấc mơ từng người.

"Chìm trong hạnh phúc đi... rồi ta sẽ ăn trái tim các ngươi..."

Nhưng...Rengoku mở mắt."

Ngươi nghĩ ta bị đánh bại bởi một giấc mơ ư?"

Anh rút kiếm, lửa bùng cháy."

Tuyệt đối không để bất kỳ ai trên con tàu này phải chết."

Trận chiến trên tàu đã bắt đầu.

Và một trái tim như mặt trời đang bùng cháy...

để soi đường cho những người trẻ tuổi.

📜 Hết chương 11
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 12 Ngọn Lửa Không Tắt


📖 PHẦN 4: GIỮA LỬA VÀ BÓNG ĐÊMCHƯƠNG 12Ngọn Lửa Không Tắt“Dù mặt trời không mọc ngày mai…
ta vẫn sẽ làm ánh sáng nhỏ bé cho những ai ta bảo vệ.”

—ẦM!!!

Đoàn tàu rung chuyển dữ dội.

Những tiếng la hét vang vọng giữa đêm.Enmu đã hợp nhất với cả đoàn tàu, biến chính mình thành một con quỷ khổng lồ.

Đám hành khách gào thét, trong khi Tanjiro, vừa tỉnh khỏi giấc mơ, lao về phía đầu tàu.“Zenitsu!

Inosuke!

Tỉnh lại!!”

“AAAAA!!!

TÔI ĐANG BAY TRONG MƠ!!” – Zenitsu hét lên khi bật dậy.

“MƠ CÁI ĐẦU CẬU!” – Inosuke đạp thẳng vào mặt Zenitsu.

“CHIẾN ĐẤU THÔI!!”

Tanjiro hét lớn: “Chúng ta phải chặt phần xương cổ chính của Enmu!

Nằm ở đầu tàu!!”

Inosuke đeo đầu heo vào.

“QUÁ TUYỆT!!!

MỘT CON QUỶ TÀU!!!

CÓ GIỐNG CÁ VOI KHÔNG?!”
—Trong khi đó, ở toa sauRengoku Kyojurou đang bảo vệ từng hành khách một.

Một mảnh đuôi quỷ khổng lồ vung xuống.“Hỏa chi thức: Ngọn lửa bùng cháy!”

Một nhát chém rực đỏ cắt phăng mọi nguy hiểm.

Anh xoay người, ôm lấy một em bé sắp ngã khỏi ghế.“Không sao rồi.

Có ta ở đây.”

Đứa bé sững người.

“Chú… sáng quá…”

Rengoku cười tươi.

“Ta chỉ là một người thắp lửa thay mặt trời.”—Đầu tàuTanjiro và Inosuke phối hợp.

Inosuke dùng khả năng định vị nhạy bén, tìm ra điểm yếu.Tanjiro lao tới, thanh kiếm lửa chém thẳng xuống:“Hoả Thần Vũ Khúc – Liệt Oa!”

ẦM!!!

Một tiếng nổ dữ dội.

Cả đầu tàu phát ra âm thanh rùng rợn, rồi lặng dần.Enmu bị tiêu diệt.—
🌋Khi ánh lửa gặp bóng tốiTrên toa tàu cháy rực ánh trăng, Rengoku đứng chắn trước mặt Tanjiro và Inosuke, cơ thể nhuốm máu, nhưng sống lưng vẫn thẳng như gươm.Trước mặt anh – là Thượng Huyền Tam Akaza, kẻ mạnh đến nỗi không khí cũng như đông lại quanh mỗi bước chân.Akaza nhếch môi:
“Rengoku…

Cơ thể ngươi đang chết dần.

Nhưng sức mạnh của ngươi, ta thừa nhận, là đỉnh cao của loài người.”

“Hãy trở thành quỷ.

Cơ thể ngươi sẽ không già, không chết.

Ta muốn đấu với ngươi mãi mãi.”

Rengoku nhìn thẳng vào mắt hắn.

Kiếm đỏ rực như ráng chiều cuối ngày.“Không.

Ta sẽ không trở thành quỷ.

Dù ngươi có nói gì, ta vẫn là con người.”

Akaza: “Tại sao?

Ngươi sẽ chết.

Ngươi thừa biết điều đó.”

Rengoku siết chặt chuôi kiếm, máu từ bàn tay nhỏ xuống lưỡi gươm.“Kẻ yếu không phải là tội.

Nhưng để người khác bị tổn thương vì sự yếu đuối của mình… thì là tội.”

“Ta chọn con đường này, không phải vì sống lâu… mà vì những người phía sau ta.”

“Ta là Trụ Cột.

Ta có trách nhiệm bảo vệ thế hệ tương lai.”

Tanjiro nắm chặt tay.

Inosuke cắn môi.

Họ cảm nhận được — trái tim Rengoku như ngọn lửa không bao giờ tắt, cháy rực từ ý chí chứ không từ thể xác.—Trận chiến bắt đầuHỏa chi thức: Nghiêm! – Thiên Hoàng Trảm!!

Một vòng lửa vẽ hình tròn giữa bóng đêm.“Hữu thức: Phá Phong!” – Akaza đáp trả bằng sóng xung kích tàn phá cả toa tàu.Lưỡi kiếm lửa và nắm đấm tanh máu va vào nhau.

Tiếng nổ dội về như sấm.Rengoku văng ra, nhưng vẫn gượng dậy.

Cơ thể anh chảy máu không ngừng.“Chừng nào trái tim ta còn cháy, ta sẽ không gục ngã.”

Akaza lao tới.Inosuke hét lên: “ANH RENGOKU!!!”

Nhưng Rengoku nắm chặt cánh tay Akaza, giữ hắn lại.

Máu trào nơi miệng, nhưng mắt anh… vẫn rực như mặt trời.“Dù cơ thể này có tan chảy như sáp…

Ta vẫn sẽ giữ ngươi lại đây.

Không ai được chết hôm nay ngoài ta!”

—Đòn kết thúc – Ngọn lửa cuối cùngHỏa chi thức – Cửu: Viêm Hổ Thức!

Một nhát chém bùng lên như hổ lửa, lao vào tim Akaza.Toa tàu vỡ nát.

Cây cối xung quanh cháy lên.Akaza văng ra xa, cánh tay gần như bị chặt đứt.

Hắn nhìn Rengoku, vẫn đứng, lưỡi kiếm cắm xuống đất như cột lửa cuối cùng.“Ngươi… không thể là con người…”

“Con người… chính là những sinh linh mong manh… nhưng vẫn chọn đứng dậy để bảo vệ điều quan trọng.”

“Ta là Rengoku Kyojurou – Trụ Cột của ngọn lửa.”

Akaza rút lui.

Rengoku khụy xuống — nhưng không gục hẳn.



Tanjiro khóc.

“Anh… không được chết.

Anh nói anh sẽ bảo vệ mà…”

Rengoku đặt tay lên đầu cậu, nở một nụ cười dịu dàng.“Đừng khóc vì ta đã ngã…

Hãy sống để thay ta bước tiếp.”

“Tanjiro…

Nezuko là con người.

Em đã bảo vệ được em gái.

Em rất mạnh.”

“Gửi lời đến mẹ ta… rằng con trai bà đã làm tròn trách nhiệm.”

Nhưng lần này – anh không chết.

Chỉ ngất đi vì kiệt sức và mất máu.—Bình minhRengoku nằm trên cáng, ánh mặt trời phủ lên khuôn mặt anh.

Đôi mắt khẽ hé ra.Anh thì thầm:“Mặt trời mọc rồi…

Tuyệt vời…”

Và rồi… anh mỉm cười, chìm vào giấc ngủ hồi phục.Ngọn lửa chưa tắt.

Nó chỉ tạm lắng lại…

để bùng lên rực rỡ hơn một ngày khác.

—Cả bầu trời sáng rực.—Kết thúcAkaza bị thương nặng, phải rút lui.

Rengoku gục xuống, máu chảy ướt áo, nhưng vẫn còn tỉnh.Tanjiro đỡ anh dậy:
“Anh Rengoku… anh ổn chứ?!”

“Không sao… chỉ… mất máu chút thôi.”

Zenitsu ôm lấy Nezuko vừa tỉnh dậy.

“Anh thấy không?

Cô ấy… chạy tới chỗ tôi đó!!”

Inosuke đấm mạnh xuống đất.

“KHÔNG CÔNG BẰNG!

TÔI CŨNG MUỐN QUỶ NỮ CHẠY TỚI!”

Nezuko: “…? (¬_¬)”
(Cô dùng chân đá Zenitsu bay ra ghế khác.)—Trở lại sân gaMặt trời mọc.

Rengoku được đặt lên cáng.

Anh vẫn cười tươi: “Ta đã giữ lời.

Không ai chết.”

Giyuu và Shinobu đến kịp lúc.

Shinobu khựng lại khi thấy Rengoku đầy thương tích.“Anh Rengoku… lần sau thì sao?” – cô nói, lau trán cho anh.“Lần sau sẽ không cần.

Vì các em đã trưởng thành.”—Ngọn lửa không tắt.

Nó đã được trao lại, trong ánh mắt, trong trái tim —
và trong những bước chân vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

📜 Hết chương 12📌
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 13 Những Vết Thương Và Bóng Tối Lại Cựa Mình


.
📖 PHẦN 5: BÌNH MINH TRỞ LẠICHƯƠNG 13Những Vết Thương Và Bóng Tối Lại Cựa Mình"Nếu ngươi không bỏ cuộc...

ánh sáng sẽ đến."

- Kamado Tanjiro

🍃 Điệp Phủ, bình yên sau bãoBầu trời buổi sáng như trong hơn.

Những giọt sương long lanh trên cánh hoa tím nơi Điệp Phủ gợi một cảm giác tĩnh lặng lạ lùng.Rengoku Kyojurou nằm nghỉ trong phòng chính, được Shinobu theo dõi điều trị.

Dù thương tích nặng, anh vẫn sống, ý chí cháy rực hơn bao giờ hết."

Dù cơ thể này không thể chiến đấu ngay, nhưng tinh thần sẽ là ngọn lửa dẫn đường cho các em."

Tanjiro, Zenitsu, Inosuke cũng đã tỉnh lại, được chăm sóc cẩn thận bởi Aoi và các nữ trợ y.Zenitsu (vẫn băng trán):
"Nezuko-chan đã nhìn tôi lâu 0.8 giây... tôi biết, tôi biết là cô ấy có tình cảm rồi!!"

Inosuke: "TA SẼ HỒI PHỤC NHANH HƠN CON LỢN RỪNG NẾU CÓ THÊM THỊT!"

Tanjiro cười, nhìn cả hai - rồi khẽ quay sang cửa sổ, nơi Kanao đang tưới hoa tím bên ngoài.

Ở một góc tối dưới lòng đất, Akaza quỳ gối, máu nhỏ từng giọt.Trước mặt hắn là Muzan Kibutsuji, trong lốt một người đàn ông tóc đen lịch thiệp, ánh mắt sâu thẳm."

Ngươi không giết được Viêm Trụ."

Akaza cúi thấp đầu:
"Ta đã làm hắn trọng thương.

Hắn không còn là mối đe dọa trực tiếp."

Muzan không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngắt một đoá hồng trắng trong vườn."

Một bông hoa không thể nở đúng mùa... thì nên bị dẫm nát."

Akaza siết chặt tay."

Cho ta thêm một cơ hội.

Ta sẽ tiêu diệt tất cả Trụ Cột."

Muzan lặng lẽ quay đi, giọng nhẹ hơn dao cắt:"Đây không phải vì ta tha thứ... mà vì ngươi vẫn còn giá trị."

"Hãy biến ánh sáng thành tuyệt vọng.

Và bắt đầu... từ nơi chúng không ngờ tới."

-🌸 Tanjiro ra vườn, đi chậm bên Kanao."

Kanao-san... hôm đó, lúc tôi rơi vào mộng giới... tôi đã thấy gia đình mình."

Cô lặng lẽ nghe, không nói."

Nhưng em gái tôi đã kéo tôi về.

Và tôi cũng nhớ ra... rằng còn một người đang đợi tôi tỉnh lại."

Kanao quay đi, má hồng nhạt.Tanjiro ngập ngừng:
"...Không biết đó có phải là em không."

Cô không trả lời.

Chỉ đặt một đồng xu vào tay cậu."...Lần này, tôi sẽ tung nó."

Cô tung đồng xu lên - khi nó rơi xuống tay, là mặt "ngửa".Kanao khẽ nói:"Tôi sẽ chọn... không nghe theo mệnh lệnh nữa."

"Tôi sẽ chọn...

đi bên cạnh anh."

Tanjiro cười.

"Vậy là... chúng ta sẽ cùng chiến đấu, đúng không?"

Cô gật.

Không cần lời nữa.🕊️ Trong phòng y tế, Giyuu lặng lẽ đặt khay thuốc xuống bàn.

Shinobu liếc anh."

Tôi tưởng anh ngại đến mấy nơi có người đang thở."

Giyuu đáp khẽ.

"Tôi chỉ đến vì có người đang sống."

Shinobu mím môi, quay đi, nhưng khẽ cười.Giyuu tiến lại, nhìn qua băng gạc trên tay Rengoku."

Anh ấy sống là nhờ cô."

"Không đâu.

Anh ấy sống là vì bản thân anh ấy không cho phép mình gục ngã."

"Cũng giống như ai đó từng bảo tôi rằng...

'Khi ai đó chết trước mắt mà không thể làm gì - thì chỉ còn cách mạnh lên.'"

Giyuu nhìn cô, im lặng."...Tôi cũng không muốn lặp lại điều đó một lần nữa."

- anh nói, rồi bước ra.Shinobu nhìn theo, khẽ chạm tay lên ngực trái."...Thế à."🗺️ Tổng bộ truyền lệnh:
Sát Quỷ Đội chuẩn bị chia đội điều tra hiện tượng quỷ xuất hiện mạnh tại Kỹ Viện Trấn và Làng Rèn Kiếm.Ngài Chúa Công gọi riêng các Trụ đến."

Thế giới đang chuyển mình.

Các con hãy giữ lấy lý tưởng.

Hãy bảo vệ tương lai... bằng trái tim mình."

Rengoku, tuy còn yếu, cũng ngồi dự họp.

Ánh mắt anh lặng nhìn các Trụ còn lại - có thứ gì đó thiêng liêng đã chuyển giao.-Và như thế, thời khắc bình yên khép lại.

Họ lại bước vào trận chiến.

Nhưng lần này, họ không còn đơn độc.

Mỗi người, trong tim, đã có lý do để sống.

Và sống - chính là cách để yêu thương nhiều hơn, sâu sắc hơn.

📜 Hết chương 13
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 14 Bóng Đêm Và Mạng Che Mắt


📖 PHẦN 6: KỸ VIỆN TRẤNCHƯƠNG 14Bóng Đêm Và Mạng Che Mắt“Hãy sống một cuộc đời hào nhoáng!” – Uzui Tengen

Uzui Tengen, Âm Trụ – xuất hiện với bộ haori đính đầy đá quý, đôi mắt viền kẻ lấp lánh.“Ta cần ba thằng nhóc!” – anh hô lớn, chỉ thẳng vào Tanjiro, Zenitsu và Inosuke.Zenitsu: “Hả?

Kỹ viện á?!

Tôi không vào mấy chỗ đó đâu!”

Uzui chớp mắt, cười:“Ta cần các người giả gái.”

…Tanjiro: “Làm… gì ạ?”

Inosuke: “GIẢ GÁI LÀ GIẾT AI?!”

Ba đứa bị kéo đi trang điểm.

Và thế là…Inosuke được hoá trang thành một tiểu thư tóc xoăn… vì gương mặt thật của cậu đẹp phi giới tính đến phát hoảngZenitsu thành cô gái mặt dài, hai má đỏ như chảo dầuTanjiro trông như...

“cô gái vừa bị thất tình nhưng vẫn cố bán hàng đa cấp”Uzui vỗ tay:“Tuyệt vời!

Ba đóa hoa của ta đây rồi!!”

Zenitsu khóc ròng:
“Đây là địa ngục… là địa ngục…”🏮 Họ chia nhau đến ba nhà: Tokito, Ogimoto, và Kyogoku – những kỹ viện lớn nhất.Tanjiro (giả làm “Sumiko”) vào nhà Tokito, lập tức bị quản lý bắt quỳ lau sàn.Inosuke thì lặng thinh, ánh mắt sắc lạnh khiến cả nhà Ogimoto… tưởng là đại tiểu thư quý tộc bị câm.

Quản lý suýt quỳ lạy.Zenitsu (cô “Zenko”) thì được vào Kyogoku… và bị ép chơi shamisen suốt ngày.

Tiếng đàn như tra tấn.

Con mèo nhà chủ còn xỉu giữa giờ diễn....Tengen âm thầm điều tra về ba người vợ đã mất liên lạc: Makio, Suma, Hinatsuru.Tanjiro bắt đầu phát hiện dấu hiệu bất thường từ những góc tối kỹ viện.

Tường bị lõm như có ai đó bò trong đó.

Mùi hương máu mờ nhạt trong không khí.Inosuke trèo mái nhà đêm hôm để tìm điểm bất thường.

Cậu gầm nhẹ:“TA SẼ CHÉM TAN BỨC TƯỜNG NÀY VÀ NUỐT LUÔN CÁI QUỶ Ở TRONG!”

Zenitsu thì… bị bắt thổi sáo.“NEZUKO-CHAN ƠIIII!!!

EM Ở ĐÂU???”

Chủ kỹ viện: “Con nhỏ này hình như bị tâm thần…”...Daki, Thượng Huyền Lục, ẩn thân dưới tên Warabihime Oiran, bắt đầu hành động.

Cô quỷ xinh đẹp nhưng lạnh lùng này đã giết không ít người.Tanjiro đụng độ Daki ở ngõ vắng.

Không còn cải trang, cậu rút kiếm.“Tôi không tha thứ cho kẻ làm hại con người.”

“Vì tôi biết… những người ấy đã sống như thế nào để tồn tại.”

Daki cười.

“Thằng nhóc yếu ớt như ngươi muốn làm anh hùng sao?”

Tanjiro kích hoạt Hoả Thần Vũ Khúc, lao vào chiến đấu.

Mắt cậu đỏ rực.

Cuộc chiến bùng nổ.

Tường đổ, dây vải của Daki cuộn lại như rắn.Zenitsu và Inosuke kịp phá tường chui ra, hợp sức chiến đấu.Uzui Tengen cũng xuất hiện, lấp lánh và rực rỡ như… pháo hoa sống.“Quỷ hả?

Quỷ thì cũng phải đẹp trai mới xứng đấu với ta!”

Cả nhóm hợp lực đẩy lui Daki, cho đến khi phát hiện – Daki không chiến đấu một mình.

Gyutaro, anh trai cô – trồi lên từ trong cơ thể Daki.Mùi máu độc tràn ngập.Gyutaro:
“Hahaha, mấy đứa người ghê tởm…

để tao bẻ gãy từng cái xương một!”

Uzui cùng ba đứa trẻ bắt đầu phối hợp.Tanjiro hét:
“Phải chém cùng lúc cả hai cổ!

Daki và Gyutaro là một cặp!”

Zenitsu kích hoạt Lục Thức, tốc độ như sấm.

Inosuke xoay kiếm múa như lốc.Tengen bật chiêu:“Âm chi thức: Bạo Liệt Hồi!” – từng nhát kiếm nổ tung ánh lửa!

🌸 Trong chiến đấu, Tanjiro chợt nhớ lại Kanao – ánh mắt cô dưới vườn hoa.“Tôi sẽ không chết đâu.

Tôi sẽ còn trở về…

để nói điều tôi chưa kịp nói.”

Nezuko hóa quỷ hình lớn, bảo vệ Tanjiro, thiêu cháy vải độc của Daki bằng máu bùng nổ.Giữa ánh sáng và bóng tối, họ tiếp tục chiến đấu.

Không ai gục ngã.

Không ai đơn độc.

Và một ngày nào đó… họ sẽ sống – không chỉ để chiến đấu, mà để được yêu thương.

📜 Hết chương 14
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 15 - HỪNG ĐÔNG SAU TRẬN TỬ CHIẾN


📖 CHƯƠNG 15 – HỪNG ĐÔNG SAU TRẬN TỬ CHIẾN

Khói bụi mịt mù.

Tanjiro run tay cầm kiếm, máu chảy từ trán xuống cằm.

Daki rít lên giận dữ."

Ngươi là cái giống gì mà dám nhìn ta như thế?!"

Tanjiro (nghiến răng):“Tôi nhìn cô như một con quỷ giết người.

Vậy đủ chưa?”

Bất ngờ, Gyutaro từ dưới đất trồi lên, bổ lưỡi hái máu độc.Uzui (trong ánh lửa bùng):“LÊN NHẠC!!”

“ÂM CHI THỨC – BẠO LIỆT HỒI!!!”

Cả khu phố nổ tung ánh chớp.

Inosuke, Zenitsu, Nezuko hợp sức lao tới.

Inosuke (gào):“MẤY CÁI DÂY LỤA THỐI THA!!

NGON THÌ RA ĐÁNH TAY ĐÔI!!!”

Zenitsu (la hét, dùng Lục Thức):“TÔI ĐANG NGỦ!

ĐỪNG GỌI TÔI DẬY!!!”

Gyutaro tung lưỡi hái độc, Uzui chặn lại.

Nhưng một nhát trúng tay phải – máu bắn tung tóe!Uzui (lạnh tanh):“Ừ, mất tay rồi.

Nhưng còn đẹp trai!”

🌸 Tanjiro bị Daki đánh văng vào tường, lồng ngực ép chặt.

Máu trào ra khóe môi.Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Kanao hiện lên – mái tóc buộc lệch, ánh mắt im lặng dưới vườn hoa tím.“Mình chưa nói với cô ấy... rằng mình muốn sống cùng nhau trong thế giới không có quỷ…”

Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt Tanjiro.Nezuko gào lên, hóa quỷ cấp cao, tung cú đá đốt cháy toàn bộ dải lụa đang vây quanh anh trai.

Zenitsu dùng Lục Thức lao tới cắt cổ Daki từ bên phải.Inosuke gào rú như dã thú, nhảy từ mái nhà chém từ bên trái.Tanjiro, với hơi thở cuối cùng, bật Hơi Thở Mặt Trời – Khởi Nhật Long Đầu!Ba người đồng loạt chém.“CHÉM CỔ CHÚNG CÙNG LÚC!!!”

Một nhát chém vang lên… cổ Daki – Gyutaro bị chặt đứt, cùng lúc, cùng điểm rơi!

Khi trận chiến kết thúc, trời hừng sáng.Tanjiro ngã gục, thở dốc.

Cậu nhìn thấy…

Uzui nằm bên đống đổ nát, mất một tay, máu chảy không ngừng, nhưng vẫn sống.Uzui (nhe răng):“Còn chưa kịp giải nghệ…

đừng vội chôn ta.”

Nezuko bước tới, dùng máu lửa đốt sạch độc quỷ trong người Uzui và Inosuke.

Tại Điệp Phủ, nhóm được đưa về dưỡng thương.Aoi thấy Inosuke tỉnh lại, đỏ mặt lầm bầm:“Tỉnh thì ăn cháo đi, đồ đầu heo.”

Inosuke: “CÔ MỚI LÀ CHÁO!”(Rồi đỏ mặt luôn.)Zenitsu thì ngủ mê man, miệng lẩm bẩm:“Nezuko-chan… em mặc váy cưới hả…

đẹp…

đẹp lắm…”

Nezuko (ngồi bên): “Uhm…?”

Tanjiro cười nhẹ, tay ôm rương của em gái.Ở góc sân, Kanao nhìn lén qua khe cửa, định quay đi thì bắt gặp ánh mắt Tanjiro.

Anh gật đầu nhẹ.Kanao giật mình… mỉm cười – nụ cười hiếm hoi, như hoa nở cuối đông.Họ đã sống.

Dù mất mát, nhưng không ai ra đi.

Vì họ chiến đấu…

để trở về bên những người họ yêu.

📜 Hết chương 15
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 16: Hắc Kiếm và Heo Núi Đại Náo


📖 PHẦN 7: LÀNG RÈN KIẾMCHƯƠNG 16: Hắc Kiếm và Heo Núi Đại Náo“Một lưỡi kiếm chưa từng chạm máu có thể là thanh kiếm sắc bén nhất.” – Haganezuka

...Sau trận chiến tại Kỹ Viện Trấn, Tanjiro được đưa đến Làng Rèn Kiếm để sửa thanh kiếm đã mẻ và… bị Haganezuka dọa “xử lý” vì… làm gãy kiếm lần nữa.Tanjiro (nhăn mặt):“Không biết lần này chú ấy sẽ đuổi theo mình bằng dao hay búa…”

Cùng đi có Nezuko, và…

Inosuke bám theo không lý do.Inosuke (ngồi vắt vẻo trên mái xe bò):“Tao đến để luyện thêm chiêu mới!

Kiếm tao gãy thì tao chém bằng trán!”

Tanjiro: “Không ai bảo cậu đi mà…”

Inosuke: “Im đi!

Anh mày muốn đi là đi!!

Không ai cấm được!!”...Ngay khi đến làng, các thợ rèn mời Tanjiro tắm suối nước nóng để hồi sức.Inosuke (tháo mặt nạ, đập tay):“Suối à?!

SUỐI CHO MẤY KẺ YẾU ĐUỐI!

ANH MÀY TẮM BẰNG SƯƠNG ĐÊM TRÊN NÚI!!”

(…Rồi 5 phút sau thì lăn xuống suối, vừa tắm vừa hú lên vì nóng)...Tanjiro gặp lại Mitsuri Kanroji, Xà Trụ Iguro Obanai và…

Tokito Muichiro – Hà Trụ trẻ tuổi nhất.Inosuke: “Thằng lùn tóc xanh kia là ai?”

Tanjiro: “Đó là Muichiro, mới 14 tuổi đã là Trụ đấy.”

Inosuke (cười hô hố):“HA!

ANH MÀY CŨNG CÓ THỂ LÀM TRỤ NẾU THÍCH!!

CHỈ LÀ…

ANH MÀY KHÔNG THÈM!”

Tokito: “Ồ, vậy thì được rồi.”(Inosuke im bặt vì… bị ngó lơ)...Tanjiro đến xưởng rèn.

Haganezuka vẫn như mọi khi – vừa gọt táo vừa cầm dao phay nhìn Tanjiro.Haganezuka (gằn giọng):“Lần thứ mấy cậu làm gãy kiếm của tao rồi?”

Tanjiro: “Cháu… thật lòng xin lỗi ạ…”

Inosuke (nhảy vào):“ÔNG LÀM KIẾM GÌ MÀ YẾU NHƯ ĐẬU HŨ THẾ?!

KIẾM TAO CHÉM ĐÁ CÒN KHÔNG GÃY ĐÂY NÀY!”

Haganezuka (đập bàn):“CÁI THẰNG ĐẦU HEO IM MỒM CHO TAO!!!”

Trong một hang động cổ do Mitsuri gợi ý, Tanjiro vô tình phát hiện một thanh Hắc Kiếm cổ đại bị khóa trong bức tượng chiến binh.Inosuke (gào lên):“ĐỂ ANH MÀY CHÉM BỨC TƯỢNG!!

CÓ KIẾM THÌ PHẢI LẤY!!!”

Tanjiro (hoảng): “Đợi đã!

Nó có thể là vật linh thiêng!”

Inosuke: “LINH VỚI CHẲNG THIÊNG!

TAO MÀY CHÉM ĐƯỢC THÌ CỦA TAO!”(Inosuke bổ kiếm vào tượng… rồi bị nổ bụi bắn vào mặt)...

Ngay đêm đó, Tanjiro mơ thấy Hanafuda và Hinokami Kagura.

Trong giấc mơ, anh nghe thấy tiếng ai đó:“Lửa không chỉ để thiêu đốt… mà để soi sáng.”

Khi thức dậy, cả làng vang lên tiếng chuông báo động.Một kẻ đeo mặt nạ quỷ đang lẻn vào rìa làng.

Một Thượng Huyền đang đến…📜 Hết chương 16
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 17 - Đêm Đỏ Trong Làng Kiếm


📖 PHẦN 8: CUỘC TẬP KÍCH TẠI LÀNG RÈN KIẾMCHƯƠNG 17 - Đêm Đỏ Trong Làng Kiếm"Bảo vệ thứ quý giá bằng cả mạng sống, đó mới là kiếm sĩ thực thụ."

- Tanjiro Kamado...Trăng treo lơ lửng trên mái làng rèn.

Tanjiro nằm ngủ, tay ôm thanh Hắc Kiếm mới.

Nezuko co tròn ngủ sát cạnh anh như mèo con.Inosuke thì... nằm ngửa trên xà gỗ nhà tắm, tay ôm gối, miệng ngáy như trống trận.Inosuke (mơ màng):"Tao là vua rừng... rừng vẫy gọi tao... thịt nướng..."...BÙM!!

- Một tiếng nổ lớn vang lên.

Đèn trong làng vụt tắt.

Còi báo động hú lên ầm ĩ.Tanjiro bật dậy: "Có quỷ!"

Inosuke (ngồi bật dậy, rút song kiếm):"THẰNG NÀO LÀM GIÁN ĐOẠN GIẤC MƠ THỊT NƯỚNG CỦA ANH MÀY?!"

Từ trong bóng tối, Thượng Huyền Tứ - Hantengu và Thượng Huyền Ngũ - Gyokko xuất hiện."

Chúng ta đến lấy mạng lũ rèn kiếm bẩn thỉu."...Tanjiro - Nezuko - Genya chạm trán Hantengu - một kẻ biến hình theo cảm xúc: Hỉ, Nộ, Ái, Lạc...Muichiro thì bị cuốn vào trận với Gyokko - kẻ triệu hồi cá sứ và vại gốm biết bay....Inosuke đang định lao tới... thì bị đàn cá lạ chặn lại.Inosuke:"CÁ CŨNG BIẾT ĐÁNH NHAU À?!

ĐẾN ĐÂY!!

ANH MÀY CHÉM TỪ ĐẦU TỚI VÂY!!"

Con cá (quỷ hóa): "Ụ ụ ụ..."(Inosuke... nhảy lên đập đầu vào con cá - thắng bằng cách không ai ngờ được)...Tanjiro cùng Nezuko và Genya đánh không xuể với 4 hình thái của Hantengu.Nezuko tung cú đá thiêu cháy cả một đoạn rừng.

Genya bị đâm thủng ngực nhưng vẫn đứng dậy, mắt đỏ như quỷ.

Tanjiro lao qua lưỡi sét, vượt tốc độ của chính mình."

Tôi sẽ không để ai chết thêm nữa!!"...Muichiro bị Gyokko nhốt vào thủy tinh cầu độc, ngạt thở đến tím tái.Ngay khi tưởng chết, anh nhớ lại quá khứ về người anh trai.Một giọt nước mắt lăn xuống má.

Cơ thể Muichiro bừng sáng - Dấu ấn Trụ xuất hiện!"

Tôi sẽ không yếu đuối nữa...!"

Anh phá vỡ lồng nước, dùng Hơi thở Sương Mù - Thức Thứ Bảy chém bay đầu Gyokko!🌸 Ở một nơi khác..Mitsuri Kanroji xuất hiện như gió, tay cầm kiếm ruy băng mềm mại nhưng sắc như dao cạo.Hantengu (cười khẩy): "Một cô gái yếu đuối thì làm được gì?"

Mitsuri (tươi cười):"Tôi không yếu đâu nha~ Tôi chỉ... dễ khóc một chút thôi~ 💗"TẤT CẢ HÌNH THÁI CẢM XÚC bị đập gãy từng tên!...Tanjiro phát hiện bản thể thật của Hantengu đang bỏ chạy trong rừng, nhỏ như con chuột.Cậu rút Hắc Kiếm, Nezuko nhảy theo.Hantengu: "Đừng giết ta!!

Ta chỉ là nỗi sợ!!

Ta không ác!!"

Tanjiro (gằn giọng):"Ngươi giết bao người rồi còn đòi được tha thứ?!"

Một nhát kiếm dứt khoát.

Hantengu bị tiêu diệt....Mặt trời mọc.Tanjiro: "NEZUKO!!!"

Nezuko bị nắng chiếu trúng.

Nhưng...Cô đứng dậy.

Không cháy.

Không bỏng.Tanjiro: "...Nezuko..."

Nezuko (mỉm cười, lần đầu tiên nói rõ ràng):"Chào buổi sáng, anh hai."

Một bước ngoặt.

Một hy vọng mới.

Quỷ có thể sống dưới ánh sáng.

Vậy thì... có lẽ, tất cả đều có thể được cứu.📜 Hết chương 17...
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 18: TIN VUI VÀ MÁU ĐỎ


📖 PHẦN 9: MÙA MÁU MỚICHƯƠNG 18: TIN VUI VÀ MÁU ĐỎ"Ánh sáng đầu tiên trên thế gian, là khi một ai đó mỉm cười trong tuyệt vọng."
— Kocho Shinobu
Sáng hôm sau tại Điệp Phủ
Cả Điệp Phủ như vỡ òa.

Tin Nezuko kháng được ánh mặt trời lan nhanh hơn cả lũ bướm trong khu vườn.Shinobu: “Cái gì cơ?!

Quỷ sống dưới ánh sáng mặt trời à?!

Giyuu, anh nghe thấy không?!”

Giyuu (vẫn nghiêm mặt như cũ): “Tôi nghe rồi… nhưng tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý.”

Shinobu (nhăn mày): “Chuẩn bị tâm lý?

Bộ anh sắp sinh con à?”

Giyuu: “Không… tôi đang lo cho Tanjiro.”

Shinobu: “Thế thì tốt.

Tôi tưởng anh đang lo Tanjiro cướp mất spotlight.”(Shinobu bật cười, Giyuu… quay mặt đi như thể che nụ cười vừa thoáng qua)
Tại phòng dưỡng thương
Tanjiro mở mắt.

Cả nhóm bạn đã có mặt: Inosuke ngồi gác chân lên đầu Zenitsu (đang la oai oái), Nezuko ngồi bên giường anh trai, còn Genya thì lặng lẽ đứng ngoài cửa.Inosuke (ngạo nghễ):
“Thức rồi hả?

Cũng không yếu lắm!

Nhưng mà, nếu là anh mày thì đã tỉnh từ hôm qua rồi!!”

Zenitsu: “Tỉnh mà như ông hôm qua ngủ ngáy đạp lên đầu tui thì thà đừng tỉnh còn hơn á!!”

Tanjiro (mỉm cười): “Cảm ơn mọi người...

Nezuko… vẫn ổn chứ?”

Nezuko (lần đầu nói rõ): “Em ổn.

Anh hai đừng lo.”(Mọi người chết lặng.

Cô bé từng câm lặng giờ đã biết nói.

Một sự sống mới thật sự bắt đầu.)
Tại Ngự Miếu Ubuyashiki
Kagaya Ubuyashiki (Chúa Công) ngồi trên chiếc chiếu, nụ cười dịu dàng như hoa ban.

Bên cạnh ông là Amane, vợ ông, cùng hai cô con gái nhỏ đang chăm hoa.Kagaya:
“Nezuko...

ánh sáng ấy… là hy vọng của chúng ta.”

“Ta không thể chết… chưa phải lúc.”

Amane (nhìn ông, nở nụ cười): “Phải rồi.

Chàng còn lời hứa với những đứa trẻ mà.”

Tại pháo đài Vô Hạn
Trong bóng tối lạnh lẽo, Muzan Kibutsuji đứng trước một bức tường thịt đang chuyển động như tim đập.Hắn không giận dữ.

Trái lại — hắn cười.

Một nụ cười đáng sợ.Muzan:
“Nezuko…

Một con quỷ đi dưới ánh nắng... cuối cùng... thứ ta tìm kiếm suốt ngàn năm...

đã thành hiện thực.”(Đám Thượng Huyền còn lại rùng mình.

Không ai hiểu vì sao lần này Muzan lại vui mừng.)
Akaza (cúi đầu): “Chủ nhân… ngài định làm gì?”

Muzan:
“Ta sẽ đến... và đích thân đưa Nezuko về.”

Một góc khác trong Điệp Phủ
Kanae đang chăm sóc vết thương cho Sanemi.

Mặt Sanemi xị như bị bắt ăn rau.Kanae (mỉm cười hiền hòa):
“Anh trai tốt mà không nói lời dịu dàng là phạm luật đó nha~”Sanemi (quay mặt): “Tôi không phải thằng dịu dàng.

Tôi là Phong Trụ.”

Kanae: “Ừ, Phong Trụ thì cũng phải cười một cái chứ~”(Sanemi khựng lại... rồi quay đi, cắn môi để không cười)
Phòng nghỉ Giyuu – Shinobu
Shinobu ngồi bên bàn, đọc báo cáo.

Giyuu đứng bên cửa sổ, nhìn mấy con bướm bay.Shinobu:
“Này… nếu có thể kết thúc mọi chuyện mà không ai chết… thì anh sẽ làm gì sau đó?”

Giyuu: “…Tôi không biết.

Có lẽ tôi sẽ… trồng cây.”

Shinobu (nhếch môi): “Ồ?

Cây gì?

Cây tầm gửi hay cây bạch quả?”

Giyuu (nhẹ giọng): “Cây hoa tử đằng.”

Shinobu:
“Vậy tôi sẽ trồng bên cạnh.

Cây hoa bướm.

Hai ta… sẽ không bị chia lìa nữa.”(Một khoảnh khắc yên bình.

Nhưng chẳng kéo dài lâu.

Vì bầu trời đang chuẩn bị mở ra… và Vô Hạn Thành sẽ nuốt lấy mọi thứ.)
Cuối chương 18
 
Dưới Vầng Trăng Còn Rơi Sáng
CHƯƠNG 19 - LỜI MỞ ĐẦU CỦA BÓNG TỐI


📖 PHẦN 10: VÔ HẠN THÀNH – CỔNG ĐỊA NGỤC MỞ RACHƯƠNG 19 – LỜI MỞ ĐẦU CỦA BÓNG TỐI“Nếu có thể sống sót qua bóng tối dài nhất, thì bình minh chính là phần thưởng xứng đáng.”
— Ubuyashiki Kagaya“Đây là nơi tận cùng của mọi nỗi đau… cũng là nơi bắt đầu của ánh sáng.”

Tại Điệp Phủ, một đêm yên tĩnh.

Gió đêm mơn man những đóa hoa bươm bướm, phảng phất mùi thuốc và chút gì đó man mác không yên.Shinobu đang viết sổ điều chế thuốc.

Cạnh cô, Giyuu ngồi trầm mặc, lau lại thanh kiếm của mình.

Giữa hai người là sự im lặng dễ chịu — một dạng bình yên hiếm hoi trước cơn bão.Shinobu khẽ nói:– Tôi nghe tin…

Chúa công đã triệu tập toàn bộ Trụ cột.Giyuu gật đầu.– Chắc chắn là để chuẩn bị cho trận cuối cùng.Shinobu mỉm cười, quay sang nhìn anh.– Anh có sợ không?Giyuu nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng kiên định.– Tôi không sợ chết…

Tôi chỉ sợ… không bảo vệ được em.Shinobu thoáng đỏ mặt, cúi đầu giấu nụ cười.Ở một góc khác của Điệp Phủ, Zenitsu đang đứng ngắm trăng.

Nezuko ngồi trên lan can, tay lắc lư nhẹ theo nhịp hát ru khe khẽ.

Inosuke thì đang leo cây như khỉ, hô to:– Đám quỷ chết tiệt kia có giỏi thì ra đây đánh tay đôi với anh mày!!!

Tao đợi tụi bay ở đây từ đời nào rồi!!!Aoi thở dài:– Anh mà cứ gào thế thì đám quỷ chưa đến đã bỏ chạy hết rồi…– Hử?!

Nói gì đó hả con nhỏ kia!?– Gì cơ, tôi đang nói là… mặt anh trông như heo bị vẽ nguệch ngoạc ấy!– AAAA!!!

ANH MÀY ĐẸP NHẤT ĐỘI SÁT QUỶ ĐÂY NÀYYY!!!Tiếng cãi nhau vang vọng cả sân sau Điệp Phủ.

Tanjiro cười trừ, còn Kanao chỉ khẽ cười nhẹ, đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn cậu.…
⚔️ Cùng lúc đó, tại dinh thự của Chúa Công Ubuyashiki…Các Trụ cột đã tề tựu đầy đủ.– Hôm nay, ta triệu tập các con… là để bắt đầu trận chiến cuối cùng – tiêu diệt Kibutsuji Muzan. – Giọng Kagaya Ubuyashiki vang lên chậm rãi.Mitsuri nắm tay Obanai, khẽ siết nhẹ.

Sanemi khịt mũi:– Vậy cuối cùng cũng đến lúc được lột xác cái bản mặt của tên khốn đó rồi…Gyomei chắp tay, lặng lẽ niệm Phật.Giyuu và Shinobu liếc nhìn nhau.

Họ không nói gì – nhưng ánh mắt đã đủ để hiểu: nếu đây là trận cuối… thì sẽ chiến đấu đến cùng.…🌑 Kích hoạt Vô Hạn ThànhNgay sau đó, mặt trăng bị che phủ bởi một luồng sương đen.Và rồi—cả bầu trời như bị đảo lộn.Các Trụ cột và kiếm sĩ bị hút vào một không gian xoắn ốc khổng lồ.

Cảnh vật vặn xoắn, nền nhà lật nghiêng, không gian như bị bóp méo…Họ đã bị cuốn vào Vô Hạn Thành.Một tiếng cười khẽ vang lên.

Từ sâu trong bóng tối, Nakime, con quỷ đánh đàn biwa, đang điều khiển không gian.

Và dưới sự sắp đặt của ả — từng Trụ cột bị phân tách, đưa đến các chiến trường khác nhau.– Chào mừng đến nơi tận cùng của sự sống. – Giọng của Muzan vang vọng khắp nơi.
…“Mọi ân oán, mọi khổ đau… sẽ kết thúc tại đây.”
 
Back
Top Bottom