Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 851: Tiên cảnh ở nhân gian


Lúc này, đom đóm bay lượn xung quanh, những đôi cánh nhỏ ra sức vỗ, có con đậu lên hoa cỏ trong sân, thậm chí còn đậu lên đầu Tống Anh, Cố Minh Bảo và cả Hổ Doanh Doanh.

"Có phải đám đom đóm này biết phân biệt nam nữ không vậy?!" Cố Minh Sơ hơi buồn bực, vội vàng đưa tay muốn bắt.

"Đom đóm này của ta quý giá lắm, một con 1000 lượng.

Hay là Cố công tử trả tiền trước rồi hẵng bắt?" Tống Anh nói.

Cố Minh Sơ nghe vậy thì lập tức thu tay về.

Nàng phải tốn rất nhiều công sức mới gom được nhiều đom đóm như vậy đấy.

Tại sao chúng nó không bay đến nơi khác cũng có nguyên nhân.

Mấy ngày nay, chúng nó đều ở trong không gian, quen với hoàn cảnh bên trong không gian, mà viện tử này của Tống Anh có khí tức chênh lệch với bên trong không gian ít nhất.

Hơn nữa, nàng và Hổ Doanh Doanh là yêu quái, đương nhiên có khí tức khác người thường.

Còn Cố Minh Bảo ngồi gần nàng, gần đây đều ăn thứ mà nàng đưa tới nên cũng sẽ thu hút đám côn trùng nhỏ này.

Nhưng nhìn thấy quanh người Tống Tuân chỉ có ít ỏi một, hai con bay đến, Tống Anh cau mày.

"Ca, huynh đã ăn hết mấy thứ trước đây muội đưa cho huynh chưa?" Tống Anh làm như vô tình hỏi.

Tống Tuân sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Chưa đâu."

Tống Anh cau mày.

Nói dối.

Có lẽ vì hơi chột dạ, Tống Tuân do dự giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Vốn dĩ còn thừa rất nhiều nhưng sau đó Lục hiền đệ và cả Ngu hiền đệ nài nỉ xin về nên đã vơi đi không ít, có cản cũng không cản được."

Hắn vô cùng bất đắc dĩ, đó là hai kẻ vô lại.

Tuy Tống Anh và hắn sống cùng một nhà nhưng bình thường đều tách ra ăn riêng.

Bởi vì có rất nhiều lúc Tống Anh không ở nhà hoặc do nàng lười chạy qua chạy lại giữa hai viện nên việc ăn riêng sẽ tiện hơn một chút.

Thật ra thì Tống Tuân không muốn tặng thứ Tống Anh cho hắn cho người khác, nhưng Lục Giai và Ngu Thanh muốn tới nhà chơi, huống hồ hai người bọn họ có quan hệ không tệ với hắn nên hắn đành phải bất đắc dĩ nhường một ít đồ ăn của mình.

"Lần sau nhớ phải nói một tiếng.

Nhà ta không thiếu chút thức ăn này, huynh lại sắp phải tham gia thi cử, không được dè sẻn." Tống Anh không hề tức giận.

Tống Tuân luôn phải giao tiếp, không đưa cho nhau vài thứ mới là không bình thường.

Không chuẩn bị nhiều cho Tống Tuân là để người khác biết rằng thứ mà bọn họ nhận được từ trong tay Tống Tuân không phải là thức ăn bình thường, nếu đã nhận thì phải nhớ đến ân tình này, phải quan tâm, chăm sóc nhau nhiều hơn.

Tống Anh nói xong thì uống một ly rượu, sau đó híp mắt, trông có vẻ hết sức hưởng thụ.

Giờ phút này, không chỉ nàng mà tất cả mọi người ở đây đều im lặng thưởng thức.

Rượu ngon, cảnh đẹp.

Đúng là tiên cảnh ở nhân gian.

So sánh với nhau, Cố Minh Sơ cũng cảm thấy thứ mà mình ăn lúc nãy chính là cơm heo.

Ngay cả thức ăn ở Phượng Minh Lâu cũng không thơm ngon hấp dẫn như vậy!

Hoắc Vương phi là đầu bếp chuyển thế đúng không? Không ngờ tài bếp núc lại giỏi như vậy?!

Điều đáng tiếc chính là bụng hắn đã không còn chỗ chứa nữa rồi!

Ngay lúc này, Cố Minh Sơ và Tống Tuân là huynh đệ cùng cảnh ngộ, hai người nhìn nhau trong giây lát, không dám ăn nhiều đồ ăn, chỉ có thể nhấp mấy ngụm rượu nhỏ, trông cực kỳ đáng thương.

Nhất là khi thấy Hoắc Triệu Uyên ăn uống nhồm nhoàm thì lập tức có cảm giác giống như nhìn thấy trâu nhai mẫu đơn, phí phạm của giời.

Ăn miếng lớn như vậy, chẳng lẽ do kiếp trước bị chết đói sao?

Quá tàn nhẫn, không biết quan tâm mấy người ăn không nổi như bọn họ!

Cố Minh Sơ cảm thấy hơi oán hận, cảm thấy bản thân đường đường là Cố công tử mà phải chạy tới đây làm việc nặng, nhưng bây giờ, khi thưởng thức cảnh đẹp thì lại cảm thấy Hoắc Vương phi quả thực là một người tài.

Chẳng trách có thể cảm hóa trái tim cứng như đá của Hoắc Vương gia.

Không đúng...

Nhìn thấy Hoắc Vương gia luôn nhìn chằm chằm Tống Anh, hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã nói ngược.

Không phải Tống Anh cảm hóa Hoắc Vương gia mà là Hoắc Vương gia bị mê hoặc!

Nhìn dáng vẻ mê đắm kia đi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 852: Ân tình không đủ dùng


Mấy người vui vẻ ăn xong cũng không vội rời đi.

Thậm chí hai huynh muội Cố Minh Sơ còn gửi tin về Trung Quốc Công phủ, nói rằng muốn ở đây ăn Tết, không trở về nhà.

Trong nhà, ngoại trừ lão gia tử đối tốt với bọn họ thì những người khác đều xấu xa, độc ác, hận không thể khiến hai huynh muội bọn họ chết đi ngay lập tức.

Về nhà nào có thoải mái bằng thôn trang của Tống Anh?

Huống chi, nơi này cũng đủ chỗ ở, không lo ăn uống, thoải mái vô cùng!

Trung Quốc Công nhận được tin thì hoàn toàn không hề tức giận, thậm chí còn rất hâm mộ.

Thôn trang của Tống Anh, chậc...

Nhất định có không ít thứ tốt.

Hai đứa vô ơn bất hiếu này được hưởng thứ tốt mà không biết đường gửi về một phần cho ông...

Đêm giao thừa, tại thịnh yến của hoàng cung.

Các đại thần, hoàng tử, công chúa, thậm chí gia quyến của hậu phi có cấp bậc cao đều được hoàng đế mở tiệc chiêu đãi.

Ca vũ mừng cảnh thái bình, náo nhiệt đến cực điểm.

Đang ăn thì Thanh Lạc công chúa đột nhiên đứng lên: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi muốn múa một điệu cho hai người xem..."

"..." Hoàng đế hoảng sợ.

Hoàng hậu giận dữ: "Còn không mau đi xuống? Uống nhiều quá rồi đúng không?!"

Đường đường là công chúa chứ đâu phải ca cơ của nhạc phường mà đòi múa một điệu trước mặt mọi người? Định sỉ nhục ai đấy?

Nếu nàng ta thật sự có lòng thì vẫn có thể đích thân ca múa, nhưng đường đường là công chúa mà lại nhảy múa trước mặt nhiều người như vậy chính là làm mất thể diện của hoàng thất.

Huống chi, giờ phút này, mặt Thanh Lạc đỏ rần, quần áo còn... không được chỉnh tề lắm.

"Bổn cung muốn múa!" Thanh Lạc công chúa đột nhiên xông ra ngoài, sau đó bắt đầu lắc lư nhảy múa.

Ê ê a a, nghiêng ngả trái phải khiến người ta đau mắt, không ít người nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn ngây ra.

"Còn không mau đưa công chúa xuống!" Hoàng hậu tức giận đến mức đau gan.

"Ô? Vì sao hôm nay Vương gia không tới?" Thanh Lạc công chúa gọi tên Hoắc Triệu Uyên, sau đó bĩu môi, "Hoàng thượng, ngài gả ta cho Hoắc Vương gia đi.

Ngài hãy xử tử Tống thị kia.

Ta phải làm chính phi của Hoắc Vương gia..."

"Làm càn!" Hoàng đế vốn dĩ không tức giận nhưng sau khi nghe xong lời này thì lửa giận lập tức bùng lên.

"Hoàng thượng! Cha ta vì ngài mà chết, lúc ngài bảo ta tiến cung đã nói rằng ta muốn cái gì ngài cũng sẽ cho ta.

Bây giờ ta muốn gả cho Hoắc Vương gia, ngài miệng vàng lời ngọc, vì sao lại đổi ý?!" Thanh Lạc công chúa tiếp tục ồn ào.

Mặt Hoàng đế lập tức trở nên đen thui.

Trước đây khi Hoắc gia không còn, biên giới không có ai canh giữ, Thẩm tướng quân lĩnh quân xuất chinh, đẩy lui quân địch.

Sau khi trở về, ông ấy và Hoàng đế đi đến trường săn săn thú và mở tiệc, không ngờ lại có thích khách xuất hiện.

Vào lúc mấu chốt, Thẩm tướng quân đã cứu Hoàng đế một mạng.

Có công lớn như vậy nên ngài ấy mới đón đích nữ duy nhất của ông ấy vào trong cung!

Mấy năm nay cũng không hề bạc đãi.

Giờ phút này, người của nhạc phường thấy hoàng đế giận dữ thì sợ tới mức không dám nhảy nữa, tất cả vội vàng quỳ xuống đất, hô to: "Hoàng thượng bớt giận."

Lúc này, nha hoàn và bà tử lên sân khấu lôi người đi xuống.

Nhưng lửa giận của Hoàng thượng vẫn chưa được dập tắt, ông lạnh mặt suốt toàn bộ thời gian diễn ra cung yến.

Sau khi bị lôi xuống và đưa về cung, không bao lâu sau,, Thanh Lạc công chúa dần tỉnh táo lại, chợt nhớ lại tất cả những gì mình đã làm lúc nãy, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Ta, ta đã làm gì?!"

"Công chúa! Người thật hồ đồ! Cung yến vô cùng quan trọng, sao người có thể dùng ơn cũ để uy h**p Hoàng thượng trước mặt nhiều người như vậy chứ!" Ma ma bên cạnh cũng sợ muốn chết.

"Ta cũng không biết! Ma ma, ta thật sự không biết! Lúc nãy... Lúc nãy ta chỉ nhất thời xúc động..." Thanh Lạc công chúa tái mặt, hoảng hốt ngã xuống đất.

"Nô tỳ đã nói gần đây người có chuyện phiền lòng thì nên uống ít rượu thôi... Người..." Sau khi nói tới đây, ma ma cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Nếu đắc tội người khác thì còn dễ nói, nhưng đắc tội chủ nhân của thiên hạ thì chút ân tình này còn có tác dụng sao!?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 853: Trở về nhà


Thanh Lạc công chúa hoàn toàn không ngờ sẽ có người hạ thuốc, dù sao thì đây cũng là cung yến, bữa tiệc long trọng có quy mô lớn như thế, ai dám?!

May mà ngày mai chính là Tết, bắt đầu một năm mới, cho dù Hoàng thượng tức giận muốn trị tội thì ít nhất cũng phải chờ tới mấy ngày sau...

Nghĩ đến đây, Thanh Lạc công chúa vội vàng bắt lấy tay ma ma: "Ma ma, người đưa ta đi thỉnh tội với Hoàng thượng đi?! Cũng không nhất định phải gặp được Hoàng thượng, ta quỳ bên ngoài đại điện là được rồi... Lúc, lúc nãy ta chỉ phát điên sau khi uống rượu, say rượu nên thất thố mà thôi! Ta không gả cho Hoắc Triệu Uyên nữa, không gả nữa!"

Nếu bây giờ nàng ta vẫn còn chấp mê bất ngộ thì nhất định Hoàng thượng sẽ càng tức giận.

Cách duy nhất chính là nhận sai, không ngừng nhận sai, như thế còn có thể giữ được thân phận công chúa của nàng ta!

Nàng ta cũng biết mặc dù mình là nghĩa nữ của Hoàng hậu, có phong hào công chúa nhưng vẫn không được ai xem trọng.

Tuy nhiên, nàng ta đã làm công chúa mấy năm nay, nếu có một ngày Hoàng thượng thu hồi phong hào của nàng ta thì nàng ta phải làm sao?!

Chẳng lẽ phải về Thẩm gia nhìn sắc mặt của người khác mà sống sao?!

Thanh Lạc công chúa lập tức muốn đi nhận tội nhưng đáng tiếc rằng, lần này Hoàng thượng không chỉ tức giận ở mức bình thường.

Trước nửa đêm, Hoàng thượng cho người đến truyền thánh chỉ.

Niệm tình công tích của phụ mẫu của Thẩm Thanh Lạc nên không tính toán chuyện nàng ta say rượu thất thố, nói chuyện ngông cuồng.

Chẳng qua bây giờ đã thay Thẩm tướng quân nuôi dưỡng nàng ta thành người, lại thấy công chúa tưởng niệm phụ mẫu quá cố nên quyết định thu hồi phong hào và phủ đệ, giáng làm Huyện chúa, lệnh nhi tử duy nhất của Thẩm tướng quân đón về.

Mấy năm nay, Thanh Lạc công chúa có thể nói là đã được nhận hết vinh sủng.

Nàng ta từng thành hôn, tuy rằng phò mã đã mất, nhưng nàng ta lại có phủ công chúa.

Dù vậy, Hoàng hậu thấy nàng ta tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết thì vô cùng đáng thương nên đón nàng ta về cung sống.

Đãi ngộ thế này, làm gì có ai có thể sánh bằng?

"Không thể nào! Không thể nào!" Thanh Lạc công chúa vừa nghe xong thì muốn nổi điên ngay lập tức, "Hoàng thượng, ta sai rồi! Ta sai rồi! Phụ hoàng, mẫu hậu, ta thật sự sai rồi!"

Dù sao thì Hoàng hậu cũng đã nuôi dưỡng nàng ta một thời gian nên lúc này cũng tới nhìn nàng ta một cái.

Thấy nàng ta phủ phục dưới đất vô cùng đáng thương, bà ấy thở dài: "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước hà tất phải như thế?"

"Mẫu hậu, ta sai rồi! Ta không dám nữa! Ta sẽ nghe lời người tuyển phò mã lần nữa! Ta không tranh giành với Tống thị..."

"Thanh Lạc, ngươi sai không phải vì tranh giành với Tống thị mà là vì đánh mất thể diện của hoàng gia ta! Lần này bổn cung tuyệt đối không thể tha thứ cho ngươi!" Hoàng hậu lạnh mặt nói.

Nếu nàng ta phạm lỗi này ở trường hợp khác, thậm chí phạm lỗi mấy lần cũng không sao, miễn không truyền ra ngoài là được.

Nhưng bây giờ, nàng ta lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy.

Chẳng khác nào tuyên bố với thiên hạ rằng công chúa hoàng thất là nàng ta không an phận, tâm địa ác độc!

Sau này, làm sao những công chúa khác trong cung có thể gả đi được? Còn ai dám làm phò mã nữa?!

"Mẫu hậu..." Thanh Lạc công chúa khóc đến mức run bần bật.

"Bổn cung tha cho ngươi lần cuối cùng này, về sau đừng gọi sai nữa." Hoàng hậu nhìn nàng ta, nói tiếp: "Cũng đừng nói bổn cung không thương ngươi.

Tuy ngươi bị thu hồi phong hào, đất phong và phủ đệ, nhưng mấy năm nay, Hoàng thượng và ta cũng ban thưởng cho ngươi không ít thứ khác.

Ta nghe nói đệ đệ của ngươi tuy rằng không quá tài giỏi nhưng cũng là người thông tình đạt lý.

Lần này ngươi trở về, đương nhiên hắn sẽ tìm cho ngươi một người thích hợp..."

Ánh mắt của Thanh Lạc công chúa hơi dại ra.

"Người thích hợp... Mẫu hậu, người biết hắn văn không được, võ không xong, bây giờ chỉ là một kẻ trắng tay.

Nếu không phải cha ta để lại gia sản trước khi chết thì bây giờ hắn chẳng khác gì một bá tánh bình thường.

Sao hắn có thể tìm cho ta một mối hôn sự tốt được?! Hơn nữa, mẫu hậu, hắn và ta không cùng một nương, sao hắn thật lòng với ta được?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 854: Đuổi đi


Là nhi tử duy nhất của Thẩm tướng quân, trước đây vốn dĩ thứ tử kia có thể được phong tước.

Chẳng qua là vì e ngại sức khỏe của đứa trẻ kia không tốt, sợ tước vị lớn như vậy sẽ tổn hao phúc khí của hắn nên mới thôi, đổi thành phong thưởng cho Thẩm Thanh Lạc...

Hoàng hậu cảm thấy đứa nhỏ này đã điên rồi.

"Ngươi vốn dĩ là nữ nhi của Thẩm gia, bây giờ còn có phong hào Huyện chúa, sao còn không biết đủ? Huống hồ, những thân thích khác của Thẩm gia đều còn sống, từ trước đến nay, ngươi vẫn luôn là đích tỷ của đệ đệ ngươi, hắn sẽ không ức h**p ngươi." Hoàng hậu thở dài, "Tối nay ngươi thu dọn một chút, sáng sớm ngày mai đến phủ công chúa dọn đồ đi.

Bổn cung xem như đã rộng lượng với ngươi lắm rồi."

Nếu bà ấy không thương nghĩa nữ này thì trước đây, khi Thanh Lạc... tra tấn phò mã, bà ấy đã ra tay.

Phò mã trước kia của Thanh Lạc công chúa cũng là một tài tử, chỉ vì trở thành phò mã mà đánh mất tiền đồ tốt đẹp.

Vốn dĩ đối phương phải trả giá rất nhiều, nhưng may mà nam nhân kia cũng hiểu chuyện, đáng tiếc lại gặp phải Thanh Lạc.

Sau khi xuất giá, Thanh Lạc thường xuyên răn dạy người của phu gia, khiến phò mã bị kẹp ở giữa vô cùng lúng túng.

Nàng ta nhúng tay vào chuyện xuất giá của tiểu cô tử khiến nữ hài tử kia gả nhầm cho người xấu, cuộc sống vô cùng vất vả.

Nàng ta không nóng không lạnh với phò mã, thường xuyên ghét bỏ phò mã vô dụng.

Bà ấy làm Hoàng hậu, sao có thể không biết những chuyện này chứ?

Chẳng qua là thương tiếc nàng ta mất đi song thân từ nhỏ nên cưng chiều một chút.

Thậm chí, để đứa nhỏ này được hạnh phúc mà hoàng đế còn triệu kiến phò mã mấy lần, bảo phò mã nhường nhịn nhiều hơn.

Nếu không có công cứu giá trước đây của Thẩm tướng quân, bọn họ há lại dung túng như thế?

Bây giờ dung túng đến mức nàng ta không biết trời cao đất dày, khiến toàn bộ tông tộc hoàng thất hổ thẹn.

Hôm nay không phải Hoàng thượng muốn tước phong hào của nàng ta mà là toàn bộ hoàng tộc muốn tước phong hào của nàng ta!

Chuyện này đã không còn cách nào để xoay chuyển nữa rồi.

Hoàng hậu nói xong thì rời đi, Thẩm Thanh Lạc nổi giận đùng đùng, đập vỡ mọi thứ.

Sáng sớm hôm sau, người này vẫn không chịu rời đi, giả điên giả dại để cầu xin lòng thương hại của Hoàng thượng.

Hoàng đế cũng là người cứng rắn, nghe thấy phản ứng của Thẩm Thanh Lạc sau khi tiếp chỉ thì lập tức trách cứ người có liên quan làm việc không tốt, vậy mà lại để mặc Thẩm Thanh Lạc náo loạn như thế.

Nếu nàng ta đã không muốn thu dọn đồ đạc thì tịch thu hết tất cả mọi thứ trong cung và trong phủ công chúa, lập tức trói người lại, nhét vào kiệu nhỏ đưa về Thẩm gia!

Đến nước này, Thẩm Thanh Lạc mới thật sự trợn tròn mắt.

Trong lòng hối hận không thôi, nhưng đã muộn rồi.

Vị đệ đệ kia của Thẩm Thanh Lạc quả thực là người thành thật, lúc này nghe nói đích tỷ trở về nhà thì không hề sinh lòng ghét bỏ gì cả.

Đến khi người này được đưa về nhà, thậm chí hắn còn vội vàng sai người cởi trói, hai phu thê cùng tiến lên trấn an.

"Tỷ tỷ chớ sợ, bây giờ đệ đệ đã thành gia lập nghiệp, có một chức quan nhàn hạ ở nha môn, muốn chăm sóc tỷ tỷ cũng không khó." Thẩm công tử sợ vị tỷ tỷ này vẫn còn luẩn quẩn trong lòng.

Hắn không biết người này đã phạm phải lỗi gì, nhưng dù sao thì cũng là tỷ tỷ ruột.

"Cút ngay! Các ngươi cút ngay cho ta!" Thẩm Thanh Lạc nghiến răng nghiến lợi, "Đều tại ngươi! Sao ngươi vẫn chưa chết!? Nếu ngươi chết rồi thì ta mới thật sự không có nhà, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không tuyệt tình như vậy mà đuổi ta đi!"

Hai phu thê Thẩm thị nghe vậy thì sắc mặt lập tức đại biến.

"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?!" Thẩm công tử vô cùng khó hiểu, "Tỷ tỷ, ta đã cho người dọn dẹp viện của ngươi rồi, ngươi cứ yên tâm sống ở đây.

Nhưng không được nói những lời như vậy nữa, nếu không thì ta cũng không giúp được ngươi."

Trong mắt Thẩm Thanh Lạc toàn là thù hận.

Giúp nàng ta? Nếu thật sự muốn giúp nàng thì năm đó, khi Hoàng thượng muốn đón nàng ta vào cung, nhi tử duy nhất của Thẩm gia là hắn phải ngăn cản!

Không ai ngăn cản nên nàng ta chỉ có thể tiến cung!

Vị đệ đệ này chỉ muốn nàng ta làm công chúa để nâng cao thân phận của Thẩm gia mà thôi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 855: Ác độc


Nếu lời này bị đệ đệ Thẩm Sóc Dương của Thẩm Thanh Lạc nghe được thì e rắng hắn sẽ hô to "Oan quá!".

Năm đó, khi Thẩm Thanh Lạc được đón vào cung, hắn vẫn còn nhỏ, chỉ mới hai, ba tuổi mà thôi, hoàn toàn chưa gặp đích tỷ tỷ này được mấy lần, không hề thân thiết.

Nàng ta bị đưa đi, một đứa bé nhỏ xíu như hắn không thể nào ôm nàng ta không buông tay, nhất quyết không chịu rời được đúng không?!

Càng không biết đi xin các thúc bá giúp đỡ!

Giờ phút này, hai phu thê Thẩm thị cũng rất u sầu.

"Cũng không biết rốt cuộc tỷ ấy đã làm gì mà khiến Thánh Thượng tức giận nhiều như vậy... Chỉ mong không liên lụy đến người trong tộc." Thẩm Sóc Dương hơi đau đầu, "Có điều, nàng phải vất vả rồi.

Tỷ của ta làm công chúa nhiều năm như vậy, khó tránh việc hơi ngạo mạn."

"Không sao.

Chẳng qua là... ta thấy có lẽ tỷ tỷ nhất thời không chấp nhận được chuyện này.

Ta nghĩ tạm thời đừng cho tỷ tỷ ra ngoài thì sẽ tốt hơn, nếu không, lỡ tỷ ấy nói gì sai với bên ngoài..." Thẩm phu nhân nói tới đây thì sợ trượng phu hiểu lầm, "Ý ta là trong nhà đương nhiên sẽ nghĩ cho tỷ tỷ trước tiên..."

Thẩm Sóc Dương cũng rất tán thành đề nghị này.

Với trạng thái bây giờ, nếu tỷ tỷ hắn gặp người ngoài thì không chừng còn náo loạn gì đó nữa.

"Ngày mai ta sẽ thương lượng với tỷ ấy." Thẩm Sóc Dương gật đầu.

Chuyện này không chỉ phải thương lượng với tỷ tỷ mà còn phải đi hỏi thăm bên ngoài.

Biết rõ đầu đuôi mọi chuyện thì sau này mới có thể tránh khỏi việc tỷ tỷ nổi điên một lần nữa.

Mấy người Tống Anh ở thôn trang hoàn toàn không biết chuyện này.

Mấy ngày sau, Thẩm Sóc Dương nhờ người tìm tới Hoắc Triệu Uyên thì Tống Anh mới biết tin.

"Chiêu này của ngươi... tàn nhẫn quá đấy? Hoàn toàn chặt đứt con đường phú quý của nàng ta? Ngươi không sợ nửa đêm cha nàng ta bật nắp quan tài đến tìm ngươi gây phiền phức sao?" Tống Anh ngạc nhiên hỏi.

"Ngươi là vương phi của ta, trước đó nàng ta tính kế ngươi, nếu lúc ấy ngươi trúng độc bị xấu mặt thì cũng là ném mặt mũi của ta đi, đương nhiên không thể tha cho nàng ta được." Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng đáp, "Huống hồ, loại độc kia không hề tổn hại đến sức khỏe.

Nếu không thì trước đó nàng ta cũng không dám hạ độc lên người ngươi.

Chẳng qua là ta không ngờ được nàng ta dám làm như vậy thôi."

Muốn làm vương phi của hắn cũng không phải tội lỗi quá lớn, thậm chí, nếu hắn chưa thành hôn mà Thẩm Thanh Lạc nhắc tới chuyện này thì không chừng Hoàng thượng còn sẽ ân chuẩn.

Nhưng nàng ta sai ở chỗ đã nói ra lời trong lòng.

Muốn giết Tống Anh.

Tâm địa ác độc như vậy khiến người khác sợ hãi.

"Đây rốt cuộc là loại độc gì? Sao có thể khiến nàng ta làm ra chuyện này vậy?" Tống Anh rất ngạc nhiên, chẳng trách thuốc độc là đạo cụ quan trọng trong cung đấu, trạch đấu!

"Tình trạng của người trúng độc không khác với khi say rượu là bao, chẳng qua là phóng đại suy nghĩ trong nội tâm, làm ra hành động hơi khoa trương mà thôi.

Nhưng nếu là người có lòng dạ thuần khiết, không có chấp niệm thì dù có trúng độc này cũng không có phản ứng gì." Hoắc Triệu Uyên giải thích.

Tống Anh cảm thấy hình như vẻ mặt của Hoắc Triệu Uyên hơi kiêu ngạo?

"Có phải... ngươi từng bị trúng loại độc này rồi không?" Tống Anh cười gượng một tiếng.

"Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, không đáng nhắc tới." Hoắc Triệu Uyên nói.

Tống Anh trừng hắn một cái.

Muốn khen bản thân mình mà còn quanh co lòng vòng như vậy, có mệt hay không hả?!

Nhưng nàng không nỡ để Hoắc Triệu Uyên biến thành thần tiên như tảng đá.

Tảng đá có gì thú vị chứ? Vẫn là như bây giờ thú vị hơn nhiều.

"Đúng rồi, không phải ngươi nói nhi tử của Thẩm tướng quân có quan hệ không tệ với ngươi sao? Nếu đã như vậy, ngươi có nói thẳng chuyện lần này với hắn không?" Tống Anh hỏi tiếp.

"Một chữ cũng không sót." Hoắc Triệu Uyên bình tĩnh đáp.

Lần này, Tống Anh thật sự bội phục hắn.

Chính miệng nói cho Thẩm Sóc Dương biết Thẩm Thanh Lạc bị hắn làm hại?

"Ngươi không sợ Thẩm Sóc Dương trách ngươi lấy oán trả ơn sao?" Tống Anh tò mò hỏi.

"Thẩm Sóc Dương tuổi không lớn nhưng đã trải qua không ít việc đời, là người hiểu đạo lý.

Bây giờ ta thẳng thắn nói hết mọi chuyện với hắn sẽ tốt hơn.

Nếu giấu giếm thì sẽ tổn hại tình cảm giữa đôi bên."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 856: Không đủ dùng


Tống Anh không có lý do gì để phản bác lời này của Hoắc Triệu Uyên, bởi vì sự thật chính là như thế.

Nếu Thẩm Sóc Dương kia là người hiểu đạo lý đúng như lời Hoắc Triệu Uyên nói thì sau khi nghe tường tận chuyện này từ đầu đến cuối, hắn sẽ không trách cứ Hoắc Triệu Uyên lạnh nhạt vô tình, thậm chí còn trách tỷ tỷ hắn không hiểu chuyện.

"Vậy ngươi đã tu luyện chưa?" Tống Anh chuyển sang chuyện khác.

"Chưa." Hoắc Triệu Uyên đáp.

Hắn sợ bản thân đột ngột phi thăng.

"Tu luyện một chút cũng không sao đâu.

Ngươi hạ phàm là để hoàn thành đại sự mà.

Nếu đại sự này chưa được hoàn thành thì chắc hẳn bên trên sẽ không gọi ngươi về đâu.

Yên tâm đi!" Tống Anh nở nụ cười tự tin.

"Sao ngươi biết?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy bất thường.

"Thần tiên nói." Tống Anh thẳng thắn trả lời.

"Không phải thần tiên bị đè dưới núi Ngũ Chỉ sao?" Hoắc Triệu Uyên cười nói, sau khi nói xong lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi nhìn chằm chằm Tống Anh: "Ngươi đừng nói với ta rằng mấy người này thật sự bị ngươi nhốt lại đấy nhé?!"

"Không có.

Không biết có phải thần tiên được làm từ bùn hay không mà khi ngâm vào nước thì tan biến không thấy đâu nữa.

Mệnh bọn họ dễ chết như vậy cũng không thể trách ta được." Tống Anh lập tức xua tay, "Nếu ngươi thành tiên thì có lẽ cũng không khác là bao.

Nếu ngoan ngoãn ở trên trời thì có thể sống thọ cùng trời đất, nhưng nếu hạ phàm thì chưa chắc."

Nếu hắn có cách thì hắn sẽ không thèm làm thần tiên thần thánh gì đó.

Nghĩ như vậy, Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cảm thấy trước đây mình đã nghĩ sai rồi.

Nếu không tu luyện, với thân phận người phàm của hắn mà muốn tìm cách thì sẽ rất khó.

Hoắc Triệu Uyên im lặng không lên tiếng.

Mấy ngày nay, dê trong thôn trang đã được cắt lông xong hết.

Sau đó, Tống Anh thuê phụ nhân xung quanh thôn trang tới rửa sạch lông dê.

Rửa lông dê cũng phải có kỹ thuật, nước dùng để rửa không được quá nóng, cũng không được quá lạnh, thậm chí thời gian ngâm nước còn không được quá dài.

Lông dê mùa đông vừa mềm vừa ấm, sờ vào vô cùng thoải mái, sau khi rửa sạch thì đương nhiên phải phơi khô.

Lúc này, khắp thôn trang đều phơi lông dê, cảnh sắc vô cùng độc đáo.

Còn về đàn dê, bây giờ chúng nó đều đi vào trong lều ấm trú đông rồi.

Mấy ngày nay gió lớn, chỗ này lại rộng rãi, tốc độ phơi khô cũng rất nhanh.

Sau đó là công đoạn nhuộm màu và se sợi.

Ba đại nam nhân kia không phải người ăn không ngồi rồi nên sau khi làm hết những việc này giúp Tống Anh thì đều rời đi hết, chỉ còn lại một mình Cố Minh Bảo ở cùng nàng.

Cố Minh Bảo muốn mua trước một lượng bao tay lông dê nên lúc này nhìn chằm chằm thợ nhuộm làm việc.

Không phải cái gì Tống Anh cũng biết, công việc nhuộm màu đương nhiên phải giao cho thợ chuyên nghiệp làm.

Toàn bộ thợ chính của một phường nhuộm lớn ở kinh thành bị nàng thuê hết tới đây, được trả đủ tiền thì làm việc rất nhanh nhẹn.

Đại bá nàng làm thợ nhuộm nên nàng cũng biết nghề nhuộm ở thời đại này không dễ làm, có rất nhiều người muốn học nghề.

Đến triều Đại Định, kỹ thuật nhuộm màu đã được hoàn thiện.

Màu sắc được chia thành khoảng chín màu, nhưng nếu phân theo mức độ đậm nhạt thì có thể lên đến mấy trăm màu.

Tống Anh chỉ chọn năm màu phổ biến để nhuộm gồm lam nhạt, vàng nhạt, đỏ đậm, lam đậm và màu yên chi*.

* Màu yên chi: màu của phấn thoa mặt của phụ nữ ngày xưa, tạm hiểu là màu hồng

Người xưa có cách gọi khác để chỉ màu sắc nên Tống Anh thật sự không phân biệt được rõ ràng, phải nhờ Cố Minh Bảo giúp nàng.

Nàng và Cố Minh Bảo làm việc chẳng phân biệt ngày đêm.

Vào rằm tháng giêng, đợt bao tay lông dê và vớ lông dê đầu tiên đã được hoàn thành, cũng không nhiều lắm, chỉ có hai mươi đôi.

"Ta không thể mua hết sao? Tống tỷ tỷ, ta có tiền mà!" Cố Minh Bảo tỏ vẻ lên án.

Nàng ấy muốn tặng rất nhiều người, tổ phụ, ca ca, cữu cữu, cữu mẫu và rất nhiều biểu ca, biểu tỷ của nàng ấy.

Hai mươi đôi này còn không đủ dùng!

Tống Anh quá tàn nhẫn, thứ tốt như vậy mà chỉ cho phép nàng ấy mua hai đôi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 857: Không phải Yêu Vương


Tống Anh cũng không còn cách nào, dệt áo lông là công việc đòi hỏi kỹ thuật, đương nhiên phải dạy cho người thành thật nên trước mắt chỉ có nô bộc trong thôn trang này biết làm.

Trong tình trạng thiếu người làm việc hiện nay, nàng phải tranh thủ thời gian bồi dưỡng tiểu yêu quái mới được.

Thật ra trong không gian có không ít sinh vật đã có linh trí, mấy ngày nay, nàng có thể bế quan "thúc giục" một đợt.

"Đây chỉ là đợt đầu tiên thôi.

Kinh thành tương đối lạnh, vớ lông dê này có thể dùng đến tháng tư, hơn nữa cũng sắp đến kỳ thi rồi.

Ta muốn làm ra một đợt số lượng lớn trước khi học sinh tham gia thi cử.

Đến lúc đó sẽ để dành một ít cho ngươi." Tống Anh nhéo nhéo mặt Cố Minh Bảo.

"Hứa rồi đấy nhé? Ta muốn loại màu yên chi này, có mấy đôi cũng tiện thay đổi." Thật ra Cố Minh Bảo rất dễ dỗ dành.

Tống Anh liên tục gật đầu.

Tống Anh cũng không muốn giấu Cố Minh Bảo kỹ thuật dệt đồ lông, nhưng Cố Minh Bảo là người rất tự giác, biết Tống Anh muốn dùng thứ này để kiếm tiền thì không hề liếc mắt nhìn lấy một cái, tránh chiếm hời của nàng.

Buổi tối, Tống Anh không tu luyện trong phòng mình mà vào trong không gian.

Trong không gian, hai luồng sáng kia đã lớn mạnh hơn không ít, nhất là luồng sáng lấy ra từ cơ thể Cố Minh Bảo trước đây, bây giờ nó đã lóa mắt hơn rất nhiều.

Còn về hai vị thần tiên kia, không ăn, không uống cũng không bị đói chết, chẳng qua là tâm trạng hơi sa sút, đang ngồi xổm trong lồng sắt vẽ vòng tròn.

Đã lâu như vậy mà bọn họ chưa từng gặp được người ngoài.

Không chỉ như thế, chỗ này còn vô cùng kỳ lạ.

Có một ngày, đom đóm xung quanh đột nhiên biến mất không thấy đâu, thật lâu sau mới bay về!

Còn Tống Anh này nữa, mỗi lần xuất hiện đều vô cùng đột ngột, thậm chí nói đi là đi, còn xuất quỷ nhập thần hơn cả thần tiên bọn họ!

Nơi này thật sự quá quỷ dị.

Ban đầu bọn họ suy đoán đây là một thung lũng hẻo lánh, nhưng bây giờ xem ra chỗ này giống một thế giới nhỏ độc lập hơn nhiều!

Lúc này, Tống Anh lại đột nhiên xuất hiện, Linh Phong tiên quân lập tức hỏi: "Tống cô nương, nơi này... không phải Nhân giới đúng không?"

Tống Anh không để ý tới hắn.

Nàng ngồi xuống xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu tu luyện.

Khi nàng tu luyện, hai thần tiên chỉ cảm thấy vầng trăng bạc kia đột nhiên mờ đi rất nhiều, nói là trời đất đổi màu cũng không quá.

Vầng trăng bạc cuồn cuộn trào ra quầng sáng, quầng sáng lại ngưng tụ thành một dòng chảy tản ra khắp nơi!

Thực vật ở đây lắc lư, trông giống như đang tranh đoạt những thứ tốt đó.

"Quả nhiên là Yêu giới! Đây là Yêu giới!" Linh Phong nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Yêu quái có rất nhiều bảo vật, hắn nhớ rõ, nhớ rõ...

Có một cái bình quý, bên trong chứa đầy sinh cơ và linh khí của Yêu giới, do bản thân Yêu Đế nghĩ ra và chế tạo.

Mấy năm trước, khi Yêu giới yếu thế, Yêu Đế dùng thứ đó giấu Yêu giới đi, đưa Yêu giới chạy trốn, không ai tìm thấy được!

Hai tiên quân còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy hai luồng sáng trên Luân Hồi Chủng đột nhiên phình to lên, hóa ra là đã hấp thu rất nhiều quầng sáng từ vầng trăng bạc.

Tống Anh chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần của mình thoải mái hơn nhiều.

Trong không gian này không có gì áp chế nàng nên lúc tu luyện quả thực là làm ít hưởng nhiều.

Hơn nữa, hôm nay là đêm trăng tròn.

Mặt trăng tròn xoe trên trời khiến nàng cực kỳ thèm ăn, rất muốn há miệng cắn cái vòng tròn lớn kia một cái.

Lúc nàng tu luyện, bầu trời, mặt đất và cả hồ nước mà nàng đào trong không gian liên tục lóe lên rất nhiều tia sáng rực rỡ, nhìn tiếp thì còn thấy có rất nhiều tiểu yêu quái nhảy ra.

"..." Linh Phong trợn tròn mắt.

Yêu Vương không có bản lĩnh này.

Tuy rằng lúc Yêu Vương tu luyện cũng có thể ảnh hưởng đến những tiểu yêu quái khác nhưng tuyệt đối không thể tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy được!

Tống Anh này không phải Thái Khâm mà là Yêu Đế Chúc Huỳnh!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 858: Tâm can tiểu bảo bối


Lúc này, hai vị thần tiên run bần bật, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều tiểu yêu quái chạy đến vây xung quanh lồng sắt.

Phần lớn bọn họ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra trước khi hóa hình, bọn họ chính là động thực vật ở xung quanh.

Nhưng cũng có rất nhiều tiểu yêu quái từ nơi xa bay tới.

Chỗ này quá lớn, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.

"Bọn họ giống chúng ta." Con đom đóm duy nhất hóa thành tiểu yêu quái chỉ vào Linh Phong, nói.

"Không giống nhau.

Chúng ta là yêu quái, còn bọn họ là thần tiên." Ruộng tinh lắc đầu, "Nhưng bọn họ không thơm như chúng ta mà hơi có mùi."

Linh Phong nheo mắt!

Đương nhiên là có mùi, đã một thời gian không tắm rửa rồi!

Ở đây cũng không thể dùng pháp thuật, mặc dù quần áo trên người có thể chắn bụi, nhưng bọn họ không phải thần tiên cấp bậc cao, không mặc bảo y thượng phẩm.

Những yêu quái này đều được vận chuyển vào trong không gian từ bên ngoài, đa số đều tự học được cách nói chuyện.

Cho dù không biết thì lúc này nghe người khác ríu rít cũng học rất nhanh.

Dù sao thì bọn họ cũng đã hóa thành hình người, lúc hóa hình được trời ban ưu thế về ngôn ngữ.

Sau khi tu luyện cả đêm ở đây, Tống Anh mở to mắt quan sát, nhìn thấy không ít yêu quái.

Hơn nữa, yêu quái lần này khác lần trước, rất ít mãnh thú cỡ lớn.

Hoặc là thực vật, hoặc là côn trùng có cánh, hoa, chim, cá.

Hầu hết những con có hình thể lớn đều được nàng bắt được trên đường tới kinh thành, chẳng hạn như rắn trắng.

Khí tức trong không gian quả nhiên rất thuần khiết, nếu không thì thực vật hoàn toàn không thể dễ dàng thành tinh như vậy.

Phải biết rằng nhân sâm tinh ở bên ngoài sống hơn một ngàn năm mới có thể tu thành hình người, cực kỳ khó khăn.

"Lão đại!" Tống Anh đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa.

Nàng quan sát khắp nơi, sau đó dừng mắt trên Luân Hồi Chủng rồi nhấc chân bay qua đó.

Lúc này, hai luồng sáng đã có hình thể!

Nhưng một cái còn đang ngủ say, cái lên tiếng chính là cái còn lại, yêu linh của "Cố Minh Bảo", Thập Doanh.

"Ngươi gọi ta à?" Tống Anh cau mày.

Giọng yêu linh này rất thú vị, luồng sáng lắc lư: "Lão nương muốn b.óp ch.ết đám khốn nạn kia! Bọn chúng dám nhân lúc người không chú ý mà hạ độc thủ! Đại tỷ, đều là ta không tốt, lúc ấy không bảo vệ tốt cho người!"

"..." Tống Anh nheo mắt.

Nghe kỹ thì thấy gần như giống hệt giọng Cố Minh Bảo, chỉ là ngữ khí khác xa vạn dặm.

"Bảo vệ ta?" Tống Anh cau mày, "Ta yếu ớt đến vậy sao?"

"Đương nhiên.

Lúc sinh ra, Đại tỷ suýt nữa đã bị thần tiên hái mất rồi.

Người đã quên rồi sao?" Thập Doanh nói tiếp, "À, đúng rồi, người đã quên rồi."

"..." Hái?

Nàng nhớ rõ nàng là chim mà.

Tống Anh quay đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm hai vị thần tiên kia.

Hai vị kia bị nàng nhìn chằm chằm đến mức sởn gai ốc toàn thân: "Nguyên nhân bọn ta nhận nhầm người là vì Luân Hồi Chủng này... Nhưng, nhưng nếu ngươi có một cái bình vô cùng kỳ lạ thì ngươi không phải Thái Khâm..."

Người khác không khống chế được cái bình kia.

"Hai tên ngu xuẩn bọn họ sao có thể quen biết Đại tỷ được chứ!?" Thập Doanh hừ lạnh một tiếng.

Tống Anh khoanh tay trước ngực, tự hỏi: "Cho nên ta không phải là chim à? Vậy thì là gì? Quả sao?"

Còn không tốt bằng làm chim! Ít nhất còn có thể bay!

"Chim? Đại tỷ, quả nhiên người thích Thái Khâm nhất đúng không? Ta không phải tâm can tiểu bảo bối của người sao?" Luồng sáng Thập Doanh bắt đầu chuyển sang màu hồng, "Còn nữa, sao Đại tỷ cũng đưa nữ nhân chết tiệt Lạc Chân tới đây vậy? Đều do nàng trước đây không làm việc đàng hoàng, chỉ biết đi ngủ với nam nhân ở Thần giới nên mới làm chậm trễ chính sự!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 859: Không muốn


Tống Anh đã quen nghe giọng nói nhẹ nhàng của Cố Minh Bảo, bây giờ nghe Thập Doanh này cáu kỉnh lên án thì mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy kỳ lạ, toàn thân sởn gai ốc.

Tống Anh cau mày.

Yêu linh của Thập Doanh thấy vậy thì lập tức nhỏ giọng lại: "Đại tỷ, người đừng nóng giận, đều là ta không tốt.

Ta biết người thích ta trở nên dịu dàng một chút.

Người xem, không phải lúc lén chuyển thế, ta đã rất cố gắng sao? Thể xác con người của ta cũng không tệ lắm đúng không..."

"..." Tống Anh nheo mắt, "Sao Cố Minh Bảo và ngươi lại khác biệt nhiều như vậy?"

"Ta dành hơn một nửa sự dịu dàng không nhiều lắm của mình cho nàng đấy!" Thập Doanh tỏ ra kiêu ngạo, sau đó lại hơi tiếc nuối, "May mà người đã trở lại, nếu không thì ta nhất định sẽ bị những thần tiên này tiêu diệt."

"Rốt cuộc ta là thứ gì?" Tống Anh hơi tuyệt vọng.

Sống như nàng cũng thật vất vả.

Chẳng lẽ là từ khe đá nhảy ra.

"Người? Chúc Huỳnh sao! Yêu linh của người được sinh ra từ quầng sáng của mặt trời và mặt trăng.

Lần trước lúc sinh ra, người hóa thành trứng rồng nhưng lại muốn treo trên cây phơi ánh trăng, kết quả suýt nữa đã bị người xấu hái mất.

Nhưng hình thể đó đã bị huỷ hoại rồi.

Bây giờ..." Thập Doanh cũng rất rối rắm, "Có lẽ xem như là nhân... yêu nhỉ?"

"..." Trò đùa gì vậy?!

Mí mắt của Tống Anh giật giật, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đã bị tổn thương nặng nề.

Cái gì cũng được, nhưng nhân yêu là thứ gì! Tống Anh theo bản năng nhìn xuống th*n d*** của mình, rất muốn chết đi một lần nữa.

"Đại tỷ, có phải người không hài lòng với cơ thể này không?" Thập Doanh hỏi một câu, "Nếu người không hài lòng thì tự sửa lại là được rồi.

Muốn làm chim thì làm chim, muốn làm rồng thì làm rồng.

Loại yêu quái hình thành từ hư vô như người rối rắm nhiều như vậy để làm gì?"

Nàng ấy cảm thấy rất khó hiểu.

Yêu Đế không giống nàng ấy, trời sinh chính là một con rắn lớn có mười cái đầu, trừ phi phong tỏa toàn bộ yêu linh, nếu không thì cho dù có chuyển thế thành người thì vẫn là yêu quái.

Để có thể tồn tại, nàng ấy rất không dễ dàng.

Nghe Thập Doanh nói như vậy, trong lòng Tống Anh dễ chịu hơn nhiều.

"Bây giờ ngươi đã khá hơn nhiều rồi sao? Có còn phải quay về cơ thể của Cố Minh Bảo không?" Tống Anh hỏi, "Hay là ngươi cứ tiếp tục ở đây đi.

Ta không muốn nhìn thấy cô nương kia đang tốt đẹp lại biến thành bộ dáng giống như ngươi."

Thập Doanh cũng không đáng ghét, nói thẳng ra là một loli bạo lực, nhưng nàng và Cố Minh Bảo là hảo hữu, nhất định phải bảo vệ nàng ấy.

* Loli: thường đề cập đến một nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc có vẻ ngoài giống trẻ con trong manga và anime Nhật Bản

"Người thích nàng thì ta tạm thời không quay về, dù sao thì đời người cũng chỉ có mấy chục năm.

Nhưng nếu ta không quay về thì đến khi ta tu dưỡng xong, sức chiến đấu của cơ thể này cũng sẽ suy giảm đi nhiều, e rằng không thể giúp người." Thập Doanh ân cần nói.

"Không cần giúp.

Ta ở bên ngoài làm ruộng, buôn bán, sống tốt lắm, có những tiểu yêu quái này là đủ rồi." Tống Anh vẫy vẫy tay.

Chúc Huỳnh là gì, nàng không biết, nàng chính là Tống Anh.

Lười ngẫm nghĩ những chuyện lung tung vớ vẩn này.

"Đúng rồi, hình như ta còn có một sức mạnh màu bạc chưa hấp thụ xong.

Đó là thứ gì?" Tống Anh đột nhiên hỏi.

Trong cơ thể của nàng vốn có ba luồng sức mạnh.

Một là bản thân nàng, hai là nguyên chủ, ba là một sức mạnh màu bạc kỳ lạ.

"Đó là yêu lực của người, có muốn cũng không hấp thụ được.

Nếu không muốn thì tặng cho ta cũng được." Thập Doanh đáp.

Tin ngươi cái quỷ ấy.

Tống Anh trừng mắt liếc nàng ấy một cái.

Nàng có thể tặng thứ quan trọng như vậy cho người khác sao?

Nhưng phải công nhận là hiệu quả tu luyện của hôm nay quả thực quá tốt.

Nàng cứ nghĩ phải mất mấy ngày mới có thể khiến nhóm tiểu yêu quái hóa hình, không ngờ chỉ sau một buổi tối đã thành công.

Thập Doanh không hề cảm thấy ngạc nhiên về Tống Anh, dường như nàng vốn dĩ chính là người như vậy.

Tống Anh đã quen nghe giọng nói nhẹ nhàng của Cố Minh Bảo, bây giờ nghe Thập Doanh này cáu kỉnh lên án thì mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy kỳ lạ, toàn thân sởn gai ốc.

Tống Anh cau mày.

Yêu linh của Thập Doanh thấy vậy thì lập tức nhỏ giọng lại: "Đại tỷ, người đừng nóng giận, đều là ta không tốt.

Ta biết người thích ta trở nên dịu dàng một chút.

Người xem, không phải lúc lén chuyển thế, ta đã rất cố gắng sao? Thể xác con người của ta cũng không tệ lắm đúng không..."

"..." Tống Anh nheo mắt, "Sao Cố Minh Bảo và ngươi lại khác biệt nhiều như vậy?"

"Ta dành hơn một nửa sự dịu dàng không nhiều lắm của mình cho nàng đấy!" Thập Doanh tỏ ra kiêu ngạo, sau đó lại hơi tiếc nuối, "May mà người đã trở lại, nếu không thì ta nhất định sẽ bị những thần tiên này tiêu diệt."

"Rốt cuộc ta là thứ gì?" Tống Anh hơi tuyệt vọng.

Sống như nàng cũng thật vất vả.

Chẳng lẽ là từ khe đá nhảy ra.

"Người? Chúc Huỳnh sao! Yêu linh của người được sinh ra từ quầng sáng của mặt trời và mặt trăng.

Lần trước lúc sinh ra, người hóa thành trứng rồng nhưng lại muốn treo trên cây phơi ánh trăng, kết quả suýt nữa đã bị người xấu hái mất.

Nhưng hình thể đó đã bị huỷ hoại rồi.

Bây giờ..." Thập Doanh cũng rất rối rắm, "Có lẽ xem như là nhân... yêu nhỉ?"

"..." Trò đùa gì vậy?!

Mí mắt của Tống Anh giật giật, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đã bị tổn thương nặng nề.

Cái gì cũng được, nhưng nhân yêu là thứ gì! Tống Anh theo bản năng nhìn xuống th*n d*** của mình, rất muốn chết đi một lần nữa.

"Đại tỷ, có phải người không hài lòng với cơ thể này không?" Thập Doanh hỏi một câu, "Nếu người không hài lòng thì tự sửa lại là được rồi.

Muốn làm chim thì làm chim, muốn làm rồng thì làm rồng.

Loại yêu quái hình thành từ hư vô như người rối rắm nhiều như vậy để làm gì?"

Nàng ấy cảm thấy rất khó hiểu.

Yêu Đế không giống nàng ấy, trời sinh chính là một con rắn lớn có mười cái đầu, trừ phi phong tỏa toàn bộ yêu linh, nếu không thì cho dù có chuyển thế thành người thì vẫn là yêu quái.

Để có thể tồn tại, nàng ấy rất không dễ dàng.

Nghe Thập Doanh nói như vậy, trong lòng Tống Anh dễ chịu hơn nhiều.

"Bây giờ ngươi đã khá hơn nhiều rồi sao? Có còn phải quay về cơ thể của Cố Minh Bảo không?" Tống Anh hỏi, "Hay là ngươi cứ tiếp tục ở đây đi.

Ta không muốn nhìn thấy cô nương kia đang tốt đẹp lại biến thành bộ dáng giống như ngươi."

Thập Doanh cũng không đáng ghét, nói thẳng ra là một loli bạo lực, nhưng nàng và Cố Minh Bảo là hảo hữu, nhất định phải bảo vệ nàng ấy.

* Loli: thường đề cập đến một nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc có vẻ ngoài giống trẻ con trong manga và anime Nhật Bản

"Người thích nàng thì ta tạm thời không quay về, dù sao thì đời người cũng chỉ có mấy chục năm.

Nhưng nếu ta không quay về thì đến khi ta tu dưỡng xong, sức chiến đấu của cơ thể này cũng sẽ suy giảm đi nhiều, e rằng không thể giúp người." Thập Doanh ân cần nói.

"Không cần giúp.

Ta ở bên ngoài làm ruộng, buôn bán, sống tốt lắm, có những tiểu yêu quái này là đủ rồi." Tống Anh vẫy vẫy tay.

Chúc Huỳnh là gì, nàng không biết, nàng chính là Tống Anh.

Lười ngẫm nghĩ những chuyện lung tung vớ vẩn này.

"Đúng rồi, hình như ta còn có một sức mạnh màu bạc chưa hấp thụ xong.

Đó là thứ gì?" Tống Anh đột nhiên hỏi.

Trong cơ thể của nàng vốn có ba luồng sức mạnh.

Một là bản thân nàng, hai là nguyên chủ, ba là một sức mạnh màu bạc kỳ lạ.

"Đó là yêu lực của người, có muốn cũng không hấp thụ được.

Nếu không muốn thì tặng cho ta cũng được." Thập Doanh đáp.

Tin ngươi cái quỷ ấy.

Tống Anh trừng mắt liếc nàng ấy một cái.

Nàng có thể tặng thứ quan trọng như vậy cho người khác sao?

Nhưng phải công nhận là hiệu quả tu luyện của hôm nay quả thực quá tốt.

Nàng cứ nghĩ phải mất mấy ngày mới có thể khiến nhóm tiểu yêu quái hóa hình, không ngờ chỉ sau một buổi tối đã thành công.

Thập Doanh không hề cảm thấy ngạc nhiên về Tống Anh, dường như nàng vốn dĩ chính là người như vậy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 860: Quỷ xui xẻo


Tới ban ngày, Tống Anh từ trong không gian đi ra ngoài.

Thập Doanh thảnh thơi nhìn hai vị thần tiên kia: "A, từ trên trời tới đây còn được hưởng đãi ngộ này sao? Lồng sắt do đích thân Yêu Đế nhà ta chế tác, đúng là hời cho các ngươi!"

"..." Linh Phong nheo mắt.

Đây là Thập Doanh, nhất định không sai.

Quả thực ngang ngược và không biết xấu hổ đệ nhất thiên hạ!

"Vì sao Yêu Đế không chết?" Lúc này, Linh Phong yếu ớt hỏi.

"Ngươi còn dám hỏi chuyện này?" Thập Doanh cười nói.

"Ta biết bản thân nhất định không thoát ra được nhưng ta tò mò được chưa! Các ngươi đều là yêu quái thời thượng cổ, còn ta chỉ là tiểu tiên mới thăng lên mấy trăm năm nay, chưa hiểu việc đời!" Linh Phong giận dữ.

"Nói thần tiên các ngươi ngu ngốc đúng là không sai chút nào.

Bản thể của lão đại nhà ta là gì? Không phải rồng, cũng không phải phượng mà là từ tinh hoa nhật nguyệt của thiên địa ngũ hành biến thành, muốn hóa thành gió thì thành gió, muốn biến thành lửa thì thành lửa.

Chỉ cần thần tiên các ngươi còn tồn tại một ngày thì Yêu Đế không thể nào thật sự biến mất.

Ngây thơ!" Nếu giờ phút này, nàng ấy có hình người thì nhất định đã trợn trắng mắt rồi.

"Ta có thể hỏi rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì không?" Nguyên Sơn ngoan ngoãn giơ tay lên.

"Tiểu tử ngươi rất ngoan ngoãn, lão nương thích." Thập Doanh cười to, "Các ngươi muốn biết mấy vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Đúng vậy." Nguyên Sơn lập tức gật đầu.

Dáng vẻ không có tiền đồ.

"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là Yêu Đế nhà ta ghét Thần, Ma các ngươi thôi.

Bình thường có việc hay không đều đánh nhau, đánh nhau thì thôi đi, còn nhất quyết phải tranh giành vị trí lão đại.

Hoặc là chạy đến địa bàn của con người gây chiến, hoặc ầm ĩ đến mức khiến đám tiểu yêu quái bị vạ lây, thậm chí còn nhất quyết ép nàng bước vào vòng xoáy này, một chút tự do cũng không có.

Vì vậy, nàng mới tập hợp thập đại Yêu Vương bọn ta lại để phong tỏa các ngươi."

"..." Nguyên Sơn sửng sốt, "Ta không hiểu..."

"Chuyện này mà cũng không hiểu?" Thập Doanh vô cùng ghét bỏ, "Nói một cách đơn giản, năm đó, Thần, Ma các ngươi đánh nhau, không cẩn thận phá nát nhân gian và Yêu giới, Yêu Đế nhà ta biết tin thì vô cùng giận dữ, muốn cùng các ngươi đồng quy vu tận."

"..." Cương quyết như vậy sao?

"Đáng tiếc, thần tiên các ngươi thật là... Chậc, rõ ràng đã thống nhất với bọn ta rằng một bên ở dưới vực sâu dưới mặt đất, vĩnh viễn không được chui ra, một bên ở trên trời, vĩnh viễn không được xuống dưới, Yêu giới từ nay về sau bị phong ấn vào một thế giới nhỏ để con người nghỉ ngơi lấy lại sức, không ngờ..."

Nói tới đây, giọng của Thập Doanh lạnh đi: "Tên chó chết vô tình xưng huynh gọi muội với Yêu Đế nhà ta, khi sắp thành công thì muốn giữ lại đường lui cho mình, đâm sau lưng nàng!"

"Đám thần tiên các ngươi toàn ra vẻ đạo mạo, được hời còn khoe mẽ!"

"Giả vờ đại nghĩa vì nhân gian, kết quả chẳng phải là muốn làm thần thánh cao cao tại thượng trong lòng con người sao?!"

"Nếu không phải lúc ấy lão nương đã dùng hết sức mạnh thì nhất định sẽ đánh các ngươi răng rơi đầy đất!"

"..."

Hai thần tiên lập tức hơi hối hận, sớm biết vậy đã không hỏi chuyện này rồi.

Nhưng bọn họ đã hiểu rõ vì sao lại nghe nói thần tiên thời thượng cổ thường xuyên hiển linh ở nhân gian, thậm chí còn tham gia vào chiến tranh của nhân gian, nhưng mấy năm nay luôn bị nhốt ở Thần giới, chỉ còn một cổng trời nhỏ xíu nối với hạ giới, thỉnh thoảng hạ phàm còn bị khắc chế sức mạnh.

Hóa ra đều do những nhân vật lớn trước đây giở trò quỷ.

Bọn họ rất muốn biết quỷ xui xẻo đâm sau lưng Yêu Đế kia... là ai.

Thập Doanh mắng chửi suốt một canh giờ mới thôi, sau đó quan sát khung cảnh Yêu giới bây giờ.

Yêu Đế đại nhân nhà nàng ấy có cực kỳ nhiều bảo bối.

Tuy rằng cái bình kia rất hữu dụng, nhưng nó lại không được yêu thích, bởi vì nó không đẹp lắm.

Vì vậy, trước đây, những bảo bối khác đều được lấy ra dùng, chỉ duy nhất mỗi cái bình này bị ném qua một bên.

Vào lúc mấu chốt, chính là nhờ cái bình này nuôi dưỡng yêu linh của Yêu Đế nhà nàng ấy, thậm chí còn có thể đưa nàng ấy đi qua thế giới nhỏ.

Nếu không phải yêu linh của Yêu Đế vĩnh viễn tồn tại thì rất khó có thể tập hợp đủ hai loại yêu linh âm - dương.
 
Back
Top Bottom