Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 841: Cầu tiên vấn đạo


Trên khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng Hoắc Triệu Uyên hiện lên chút ý cười.

Hắn nhìn Tống Tuân, sau đó hỏi: "Việc học của Đại cữu ca dạo này thế nào? Ta nhớ trước đây ở thành Dung từng cho người sao chép không ít hồ sơ ở địa phương gửi cho ngươi.

Những thứ đó có giúp ích được cho ngươi không? Nếu có ích thì ngày mai ta lại sai người mang tới đây thêm."

Hắn nghe nói phạm vi ra đề trong kỳ thi rất rộng, cũng có rất nhiều đề thi về xử án.

Tống Tuân chưa từng tiếp xúc với những thứ này, vậy nên hắn nghĩ mình có thể giúp đỡ được đôi chút.

Tống Tuân nghe vậy thì hơi do dự.

Hắn quả thực không hiểu biết nhiều về phương diện này.

Việc phá án đòi hỏi phải tích lũy kinh nghiệm qua nhiều năm, quan trọng hơn là phải đọc nhiều hồ sơ vụ án của những năm trước.

Các hiệu sách cũng có những cuốn sách về lĩnh vực này, nhưng chúng đều là những kiến thức cơ bản mà ai cũng có thể mua và đọc được, trong khi đề thi nhất định sẽ đưa ra câu hỏi hóc búa hơn...

Có thể xem được ghi chép của những vụ án có thật là chuyện cực kỳ tốt đối với hắn.

Nhưng mà...

Tống Tuân nhìn Hoắc Triệu Uyên, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Đa tạ Vương gia, nhưng chuyện nhỏ thế này không dám làm phiền Vương gia."

"Không phiền.

Ngày mai ta sai người mang tới cho huynh." Hoắc Triệu Uyên hoàn toàn không nghe lời hắn.

Trong lòng Tống Tuân cứng lại.

"Hôm qua muội muội ta tiến cung du ngoạn lại trúng độc trở về.

Hôm nay Vương gia đã điều tra rõ mọi chuyện là thế nào chưa?" Tống Tuân nghiêm mặt hỏi.

Nếu không phải Hoắc Vương gia đẩy muội muội hắn ra làm lá chắn thì Tống Anh sẽ không phải vào cung dự tiệc.

"Quả thực là ta tới để nói về chuyện này." Hoắc Triệu Uyên đứng lên, "Hoàng hậu nương nương đã phán định chuyện hôm qua rồi, nói là do một cung nữ trong cung ái mộ ta nên mới làm ra chuyện này..."

"Tuy rằng ta cũng không tin đây là sự thật nhưng Hoàng hậu nương nương đã cho một lời giải thích nên ta cũng không tiện tiếp tục truy cứu..." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.

Nghe thấy lời này, giọng của Tống Tuân lạnh đi: "Vậy phải để Tống Anh chịu ấm ức sao!?"

"Thật ra cũng không phải.

Tuy không thể công khai định tội người nọ nhưng lòng ta biết rõ chuyện này do ai ra tay.

Bây giờ người này đã bị cấm túc, còn mấy ngày nữa sẽ diễn ra cung yến đêm giao thừa, đến lúc đó, đương nhiên nàng ta sẽ phải lộ diện.

Trước mặt mọi người, dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân*." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.

* Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: dùng cách của người đó để đối phó lại người đó

Tống Tuân nghe thấy vậy thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều: "Làm phiền Vương gia."

"Không cần.

Dù sao thì Tống Anh cũng là thê tử của ta, nàng bị ấm ức, ta đương nhiên phải làm chủ cho nàng." Hoắc Triệu Uyên nhìn chằm chằm Tống Tuân, nói.

Tống Tuân cau mày.

Cảm thấy trong lòng khó chịu.

"Vương gia nói đùa rồi.

Muội muội ta gả cho Hoắc Nhung, nếu có thể chứng minh thân phận của Hoắc Nhung ở quê là Vương gia thì Tống gia ta sẽ thừa nhận chuyện này.

Nhưng sự thật là Hoắc Nhung là người thôn của Hạnh Hoa, không thể nào là cùng một người với ngài được đúng không?" Tống Tuân nói.

Trong lòng hắn cũng có phần oán hận.

Tống Anh chủ động gả cho một thân phận khác của Hoắc Triệu Uyên nên chuyện này đương nhiên không thể trách Hoắc Triệu Uyên được.

Nhưng trước đó, ngài ấy đã quay về rồi!

Người cũng đã quay về mà còn giấu giếm toàn bộ Tống gia.

Mặc dù không hề giấu giếm Tống Anh, nhưng hắn cũng không rõ Hoắc Vương gia này có lợi dụng thân phận quyền quý để ép Tống Anh không được hòa li hay không.

"Đại cữu ca đang trách ta không cho nàng một danh phận đúng quy cách sao?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy rất oan uổng, chỉ biết cười khổ: "Huynh có điều không biết, trước đây ta đã từng bày tỏ chuyện này với nàng nhưng đã bị lệnh muội từ chối rồi."

"Lệnh muội nói nàng muốn cầu tiên vấn đạo, ở bên ta sẽ làm trì hoãn chuyện này."

"Nếu Đại cữu ca có rảnh thì nói tốt vài câu giúp ta nhé?" Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói thêm.

"..." Tống Tuân ngây người, "Không thể nào?"

Tống Anh ghét bỏ Hoắc Triệu Uyên cản trở con đường cầu tiên vấn đạo của nàng?!

"Tại hạ bảo đảm, nếu lệnh muội đồng ý làm Hoắc Vương phi danh chính ngôn thuận thì ta sẽ lập tức cho người mang tam môi lục sính* đến hạ lễ, một lần nữa dùng kiệu lớn tám người khiêng nàng vào cửa!"

* Tam môi lục sính: còn được gọi là "tam thư lục lễ", là phong tục và lễ nghi cưới hỏi truyền thống của người Trung Quốc, gồm Sính thư (thư đính hôn), Lễ thư (danh sách sính lễ), Nghênh thân thư (thư chào đón cô dâu mới, dùng khi đón dâu) và Lễ Nạp Thái (nhà trai mời bà mối đến nhà gái ngỏ lời cầu hôn), Lễ Vấn Danh (nhà trai nhờ bà mối hỏi tên, ngày sinh của cô dâu để xem hai bên có phù hợp để kết hôn không), Lễ Nạp Cát (lễ đính hôn), Lễ Nạp Chinh (nhà trai gửi sính lễ đến nhà gái), Lễ Thỉnh Kỳ (nhà trai chọn ngày lành tháng tốt làm ngày cưới), Lễ Nghênh Thân (lễ đón dâu)
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 842: Ong bướm


Thái độ của Hoắc Triệu Uyên hết sức trịnh trọng.

Trước khi tới đây, bản thân hắn đã âm thầm cân nhắc mấy lần.

Tuy Tống Anh là yêu quái nhưng luôn đối xử thật lòng thật dạ với ca ca của mình, từ tòa nhà lớn này là có thể nhìn ra được.

Hắn từng nghĩ, con người và yêu quái vốn dĩ thuộc hai thế giới khác nhau, liệu hắn có thể tiếp tục duy trì tình cảm ban đầu của mình hay không.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có một kết quả duy nhất.

Đời người chẳng quá trăm năm, số mệnh của hắn lại càng ngắn, không biết khi nào thần tiên trên trời đột nhiên xuất hiện làm phép, chớp mắt một cái là biến thành người khác.

Nếu có thể được như ước nguyện trong tuổi thọ ngắn ngủi ở đây thì cũng không uổng đời này.

Thậm chí, bây giờ hắn lại thầm thấy may mắn khi Tống Anh không phải con người.

Nàng là yêu quái, vậy thì cuộc đời ngắn ngủi của hắn chẳng qua chỉ là bóng câu qua cửa* đối với nàng.

* Bóng câu qua cửa: thời gian ngắn ngủi, trôi qua rất nhanh

Hoắc Triệu Uyên đã thông suốt, giờ phút này, da mặt dày hơn trước mấy phần, thậm chí còn trông có vẻ cực kỳ vô tội và đáng thương, trông mong nhìn Tống Tuân, nhìn đến mức khiến Tống Tuân phát ngại: "Vương gia, ngươi đừng cho rằng ngươi nói như vậy thì ta có thể..."

"Đương nhiên là không rồi.

Đại cữu ca là người đọc sách, sao ta có thể lừa gạt ngươi được.

Ta cũng không mong gì nhiều, nếu nàng không muốn cho ta một danh phận thật sự, ta chỉ chiếm cái hư danh này thì trong lòng đã mãn nguyện lắm rồi." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói tiếp.

"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

Phải làm sao đây? Không giống những gì hắn tưởng tượng.

"Các ngươi... Không phải trước đây ngươi và muội muội ta nhờ chim gửi thư, qua lại thân thiết sao? Sao ngươi lại nói như vậy?" Tống Tuân lập tức hỏi.

"Nói ra thì đúng là xấu hổ.

Lệnh muội thật sự giỏi kiếm tiền, mà gia sản của Hoắc gia ta lại bị ta tiêu xài gần hết, bây giờ thật sự nghèo đến mức không xu dính túi.

Huống hồ, tuy nàng là người làm ăn, nhưng người khác tặng những tục vật như vàng bạc cũng không lọt được vào mắt nàng, mềm cứng đều không ăn, vàng bạc cũng vô dụng.

Những thực phẩm ngày thường tặng cho nàng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi..."

Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

Thảm như vậy sao?

Trong lòng đột nhiên vô cùng cao hứng.

Tống Tuân đè nén cảm xúc vui sướng khi người khác gặp họa: "Chuyện này... cũng không thể trách muội muội ta được.

Nàng thật sự ưu tú, chướng mắt người khác cũng là bình thường."

"Đúng vậy.

Nhưng mà luật lệ của thời đại này không tốt, nữ tử sinh tồn gian nan.

Nếu nàng nhất quyết muốn hòa li với ta thì e rằng sau này sẽ xuất hiện càng nhiều ong bướm bên cạnh hơn nữa." Hoắc Triệu Uyên gật đầu thừa nhận, lại thuận miệng lừa gạt thêm lần nữa.

Ong bướm? Ha ha, sợ là chưa kịp bay đến trước mặt Tống Anh thì đã bị những yêu quái đó b.óp ch.ết rồi.

Cũng chỉ có hắn không xa không gần, không oán không ghét mà thôi.

Tuy nhiên, lời này của hắn đã chạm đến tâm khảm của Tống Tuân.

Tống Anh ưu tú như vậy, lúc ở trong thôn, Lý Tiến Bảo kia vì mấy lượng bạc của nàng mà rắp tâm tính kế, nếu thật sự hòa li thành nữ tử độc thân thì e rằng xung quanh càng có nhiều người có ý đồ bất chính hơn.

Tống Tuân đánh giá Hoắc Triệu Uyên một phen.

Người này...

Ngàn không tốt, vạn không tốt, vóc dáng quá to lớn, là người trầm lắng, diện mạo quá tốt, tính cách lại quá lạnh lùng, hoàn toàn không biết cách làm nữ hài tử vui vẻ.

Nhưng hắn hơn người khác ở chỗ nhân phẩm tốt, lại chịu để tâm, thân phận và địa vị cũng có thể khiến người khác kinh sợ.

Nếu muội muội hắn gặp phiền phức ở kinh thành thì với năng lực của mình, Hoắc Triệu Uyên có thể giải quyết giúp nàng.

Nghĩ như vậy, Tống Tuân cảm thấy Hoắc Triệu Uyên thuận mắt hơn nhiều.

Suy nghĩ này của hắn thật sự hơi ích kỷ, nhưng hắn làm ca ca, không thể tìm một người không có tí ưu điểm nào cho muội muội được đúng không?

"Sau này còn phải nhờ Hoắc đại nhân chăm sóc nàng nhiều hơn." Tống Tuân chắp tay nói.

Nói cách khác, hắn tuyệt đối sẽ không đứng ở giữa làm khó dễ, ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.

Hoắc Triệu Uyên hơi mỉm cười: "Đa tạ Đại cữu ca."

Tống Tuân nhìn Hoắc Triệu Uyên bằng sắc mặt kỳ lạ.

Người này... theo lời muội muội hắn nói thì hình như là bề ngoài trông đứng đắn nhưng bên trong lại hoàn toàn khác hẳn?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 843: Chuyện vặt vãnh


Lời nói khôn khéo của Hoắc Triệu Uyên khiến trong lòng Tống Tuân luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

"Đại cữu ca, người có biết phu nhân ta bây giờ đang bận rộn chuyện gì không?" Hoắc Triệu Uyên nói năng rất khách khí, nhưng hình tượng của hắn lại rất nghiêm chỉnh khiến Tống Tuân nghe xong thì nổi da gà khắp người.

"Phu nhân của ngươi mà bản thân ngươi lại không biết rõ sao?" Tống Tuân học theo hắn, đáp lại bằng giọng điệu quái gở.

Hoắc Triệu Uyên hơi mỉm cười: "Phu quân như ta đương nhiên không thân thiết với phu nhân bằng ca ca người rồi."

Tống Tuân nghe thấy lời này thì trong lòng rất dễ chịu.

"Vậy nên còn phải nhờ Đại cữu ca giúp đỡ cho quan hệ giữa ta và phu nhân tốt lên." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói, dứt lời lại tiếp tục, "Đại cữu ca chính là huynh trưởng ‘‘ruột thịt cùng một mẫu thân" của nàng, đương nhiên là người hiểu rõ về phu nhân của ta nhất.

Không được Đại cữu ca cho phép, ta cũng không dám cho người điều tra hành tung của nàng để tránh làm Đại cữu ca không vui.

Nhưng mà Đại cữu ca yêu thương muội muội, đương nhiên hy vọng phu thê bọn ta hòa thuận, quan hệ thân mật.

Do đó, nếu ta có chuyện gì thì chỉ cần thỉnh giáo người là được."

Hoắc Triệu Uyên rõ ràng còn lớn hơn Tống Tuân sáu, bảy tuổi, nhưng lúc này lại ngơ ngác như một tên nhóc ngốc nghếch, đã vậy còn nói đến mức Tống Tuân không còn lời nào để nói.

"Cụ thể ta cũng không biết, từ trước đến nay, nàng không nói với ta những chuyện này." Tống Tuân thở dài, cũng hơi ngượng ngùng.

Nhưng đối diện với ánh mắt "thành thật" của Hoắc Triệu Uyên, hắn khó mà nói rằng bản thân hoàn toàn không biết gì nên đành phải căng da đầu nói thêm: "Ta chỉ biết nàng mua một thôn trang ở ngoại thành, còn rất rộng, mấy ngày trước mua không ít dê thả vào đó nuôi.

Nàng còn mua hai cửa hàng, một cái để bán xà phòng như trước, còn cái còn lại hình như vẫn chưa có động tĩnh gì."

Tống Tuân nói xong thì cảm thấy bản thân mình đã phản bội muội muội.

Sao Hoắc Triệu Uyên có thể thật sự không biết rõ những chuyện này được chứ?

Chẳng qua là bày tỏ thái độ với Tống Tuân, bây giờ Tống Tuân đã mở miệng thì sau này có chuyện gì cũng dễ ăn nói.

Hoắc Triệu Uyên lập tức cảm tạ: "Nói vậy thì nhất định là Đại cữu ca vô cùng lo lắng đúng không? Hay là ta thay Đại cữu ca đi xem nàng thế nào nhé?"

"..." Tống Tuân nheo mắt.

"Đa tạ Đại cữu ca."

Nói xong, không hề đợi Tống Tuân đáp lại đã lập tức đứng dậy cáo từ.

Tống Tuân nhìn bóng dáng hấp tấp rời đi kia thì há hốc mồm.

Hồi lâu sau, Tống Tuân mới tự với nói bản thân: "Bản lĩnh nói bậy nói bạ này đúng là rất xứng với nàng."

Nhưng vừa nói xong, Tống Tuân đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Tống Anh đi cùng Cố Minh Bảo!

Nếu chỉ cùng nhau đi xem thôn trang thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng trước đây, hắn nghe người ta nói rằng Hoàng thượng có ý để Cố tiểu thư đính hôn với Hoắc Triệu Uyên.

Nếu đã như thế mà còn đến cùng một chỗ thì khó tránh bị người khác chỉ trích.

Tống Tuân hơi đau đầu.

Bây giờ sắp đến Tết, đúng là nên nghỉ ngơi một chút.

Vốn định bảo Lục Giai đưa vị hôn thê đến cùng tham gia náo nhiệt, nhưng nghĩ lại thì hắn không nên dính dáng đến hôn sự này của Lục gia, thế là đành thôi.

Nhưng hắn thật sự không quen biết nữ tử nào khác ở kinh thành này.

Sau khi do dự hồi lâu, hắn quyết định gửi thiệp đến Trung Quốc công phủ, mời ca ca ruột của Cố Minh Bảo đi trước.

Nếu huynh muội đều có mặt thì không sao.

Tuổi của ca ca ruột của Cố Minh Bảo cũng không lớn, năm nay xấp xỉ với Tống Tuân.

Đột ngột nhận được thiệp mời, hắn vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng lão gia tử yêu thích Tống Anh nên cũng không thể bỏ qua thiệp mời của Tống gia, thế là mở ra xem.

Xem xong mới biết muội muội của mình cùng hai phu thê Hoắc Triệu Uyên đến một thôn trang, hắn lập tức sửa soạn rồi lên đường.

Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, nếu là người khác thì thôi, nhưng đã không có quan hệ với Hoắc Vương gia thì vẫn nên cách xa một chút mới ổn.

Nhưng mà Tống Tuân này... là ai?

Sao lại quan tâm đến chuyện vặt vãnh của muội muội hắn như thế?

Lời nói khôn khéo của Hoắc Triệu Uyên khiến trong lòng Tống Tuân luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

"Đại cữu ca, người có biết phu nhân ta bây giờ đang bận rộn chuyện gì không?" Hoắc Triệu Uyên nói năng rất khách khí, nhưng hình tượng của hắn lại rất nghiêm chỉnh khiến Tống Tuân nghe xong thì nổi da gà khắp người.

"Phu nhân của ngươi mà bản thân ngươi lại không biết rõ sao?" Tống Tuân học theo hắn, đáp lại bằng giọng điệu quái gở.

Hoắc Triệu Uyên hơi mỉm cười: "Phu quân như ta đương nhiên không thân thiết với phu nhân bằng ca ca người rồi."

Tống Tuân nghe thấy lời này thì trong lòng rất dễ chịu.

"Vậy nên còn phải nhờ Đại cữu ca giúp đỡ cho quan hệ giữa ta và phu nhân tốt lên." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói, dứt lời lại tiếp tục, "Đại cữu ca chính là huynh trưởng ‘‘ruột thịt cùng một mẫu thân" của nàng, đương nhiên là người hiểu rõ về phu nhân của ta nhất.

Không được Đại cữu ca cho phép, ta cũng không dám cho người điều tra hành tung của nàng để tránh làm Đại cữu ca không vui.

Nhưng mà Đại cữu ca yêu thương muội muội, đương nhiên hy vọng phu thê bọn ta hòa thuận, quan hệ thân mật.

Do đó, nếu ta có chuyện gì thì chỉ cần thỉnh giáo người là được."

Hoắc Triệu Uyên rõ ràng còn lớn hơn Tống Tuân sáu, bảy tuổi, nhưng lúc này lại ngơ ngác như một tên nhóc ngốc nghếch, đã vậy còn nói đến mức Tống Tuân không còn lời nào để nói.

"Cụ thể ta cũng không biết, từ trước đến nay, nàng không nói với ta những chuyện này." Tống Tuân thở dài, cũng hơi ngượng ngùng.

Nhưng đối diện với ánh mắt "thành thật" của Hoắc Triệu Uyên, hắn khó mà nói rằng bản thân hoàn toàn không biết gì nên đành phải căng da đầu nói thêm: "Ta chỉ biết nàng mua một thôn trang ở ngoại thành, còn rất rộng, mấy ngày trước mua không ít dê thả vào đó nuôi.

Nàng còn mua hai cửa hàng, một cái để bán xà phòng như trước, còn cái còn lại hình như vẫn chưa có động tĩnh gì."

Tống Tuân nói xong thì cảm thấy bản thân mình đã phản bội muội muội.

Sao Hoắc Triệu Uyên có thể thật sự không biết rõ những chuyện này được chứ?

Chẳng qua là bày tỏ thái độ với Tống Tuân, bây giờ Tống Tuân đã mở miệng thì sau này có chuyện gì cũng dễ ăn nói.

Hoắc Triệu Uyên lập tức cảm tạ: "Nói vậy thì nhất định là Đại cữu ca vô cùng lo lắng đúng không? Hay là ta thay Đại cữu ca đi xem nàng thế nào nhé?"

"..." Tống Tuân nheo mắt.

"Đa tạ Đại cữu ca."

Nói xong, không hề đợi Tống Tuân đáp lại đã lập tức đứng dậy cáo từ.

Tống Tuân nhìn bóng dáng hấp tấp rời đi kia thì há hốc mồm.

Hồi lâu sau, Tống Tuân mới tự với nói bản thân: "Bản lĩnh nói bậy nói bạ này đúng là rất xứng với nàng."

Nhưng vừa nói xong, Tống Tuân đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Tống Anh đi cùng Cố Minh Bảo!

Nếu chỉ cùng nhau đi xem thôn trang thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng trước đây, hắn nghe người ta nói rằng Hoàng thượng có ý để Cố tiểu thư đính hôn với Hoắc Triệu Uyên.

Nếu đã như thế mà còn đến cùng một chỗ thì khó tránh bị người khác chỉ trích.

Tống Tuân hơi đau đầu.

Bây giờ sắp đến Tết, đúng là nên nghỉ ngơi một chút.

Vốn định bảo Lục Giai đưa vị hôn thê đến cùng tham gia náo nhiệt, nhưng nghĩ lại thì hắn không nên dính dáng đến hôn sự này của Lục gia, thế là đành thôi.

Nhưng hắn thật sự không quen biết nữ tử nào khác ở kinh thành này.

Sau khi do dự hồi lâu, hắn quyết định gửi thiệp đến Trung Quốc công phủ, mời ca ca ruột của Cố Minh Bảo đi trước.

Nếu huynh muội đều có mặt thì không sao.

Tuổi của ca ca ruột của Cố Minh Bảo cũng không lớn, năm nay xấp xỉ với Tống Tuân.

Đột ngột nhận được thiệp mời, hắn vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng lão gia tử yêu thích Tống Anh nên cũng không thể bỏ qua thiệp mời của Tống gia, thế là mở ra xem.

Xem xong mới biết muội muội của mình cùng hai phu thê Hoắc Triệu Uyên đến một thôn trang, hắn lập tức sửa soạn rồi lên đường.

Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, nếu là người khác thì thôi, nhưng đã không có quan hệ với Hoắc Vương gia thì vẫn nên cách xa một chút mới ổn.

Nhưng mà Tống Tuân này... là ai?

Sao lại quan tâm đến chuyện vặt vãnh của muội muội hắn như thế?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 844: Tức suýt ngất


Thôn trang của Tống Anh cách kinh thành khoảng hơn hai mươi dặm, bên trong hầu hết là ruộng cạn.

Bây giờ trời lạnh, cỏ còn chưa mọc nên trước mắt đàn dê ăn những thứ nàng trồng trong không gian.

Đàn dê có tổng cộng tám trăm con, phần lớn là dê lông dài, có cả lông mảnh và lông thô.

Hiện tại, tốc độ phát triển lông của chúng nó xem như không tệ, nhất là sau khi ăn cỏ trồng trong không gian của nàng, con nào con nấy tròn vo, trông vô cùng đáng yêu.

Nhiều dê như vậy, đương nhiên cần có một con đầu đàn.

Khi vừa mới mua đàn dê này về, Tống Anh cho chúng nó ăn ngon uống tốt, lại để Đại Hoàng mỗi ngày đều tập hợp chúng nó lại một chỗ, lớn giọng trò chuyện với chúng nó.

Đa phần dê được con người nuôi dưỡng nên nếu có sinh ra linh trí thì khả năng cao là chúng có thể nghe hiểu tiếng người.

Kết quả nhận được hôm nay không hề tốn công vô ích, trong số tám trăm con dê có năm con sinh ra linh trí.

Đối với loại động vật nhỏ nuôi trong nhà này thì tỉ lệ như vậy thật ra cũng không tệ.

Đương nhiên, những con còn lại rất khó sinh ra linh trí.

Không có thiên phú thì cho dù có ăn thêm nhiều thứ tốt cũng vô dụng.

Cố Minh Bảo đi cùng nàng tới thôn trang này, sau khi vào trong mới phát hiện ngoại trừ nô bộc bị bán đi cùng với thôn trang thì không có bao nhiêu người, thậm chí cũng chỉ có lác đác mấy hộ nô bộc, trông vô cùng vắng lặng.

"Tống tỷ tỷ, có phải ngươi bị người ta lừa rồi không? Sao chỗ này... không có lấy một mẫu ruộng nước thế? Tuy rằng ruộng cạn cũng không tệ nhưng ruộng nước trồng lương thực đáng giá hơn mà?" Cố Minh Bảo tỏ ra khó hiểu, "Hơn nữa, không phải ngươi nói với ta ở đây nuôi tám trăm con dê sao? Ai quản?"

"Dê rất hiểu chuyện, không cần ta nhọc lòng." Tống Anh cong môi cười.

"..." Cố Minh Bảo cảm thấy chắc chắn là nàng đang nói đùa.

Nhưng thôn trang này quả thực được bài trí không tệ, vừa nhìn đã biết những gian nhà ở đây mới được xây không bao lâu.

"Tống tỷ tỷ, không phải ngươi dồn hết tiền vào việc xây nhà đấy chứ? Ngươi làm vậy là không được.

Xây nhà quả thực không thành vấn đề, nhưng nhân thủ phải dùng vào việc quan trọng.

Sổ sách cũng không có ai quản, dê cũng không có ai chăm, nếu bị mất thì phải làm sao?" Cố Minh Bảo lo lắng muốn chết.

Tống Anh thật sự dựa vào bản thân mình mà kiếm được rất nhiều tiền sao?

Vì sao giờ khắc này nàng ấy lại cảm thấy Vạn Linh Viên kia nhất định sẽ bị lỗ vốn chứ!?

"Cho dù ta không đích thân trồng trọt nhưng trong tay ta cũng có thôn trang.

Ta nghe nông hộ nói vào mùa đông cũng phải cày đất thì sang năm khi gieo trồng mới cho năng suất cao.

Ngươi bỏ không như vậy, sao mà được chứ?" Cố Minh Bảo xoa ấn đường.

"Không gấp, không gấp.

Chờ đến khi thời tiết ấm hơn, rải chút hạt giống trồng cỏ là được rồi." Tống Anh tỏ ra không cần thiết.

"..." Cố Minh Bảo nheo mắt: "Tất cả đều trồng cỏ ư?! Thôn trang lớn như vậy mà ngươi không trồng một chút lương thực nào sao?"

"Đây là thôn trang chăn nuôi, trồng nhiều lương thực làm gì chứ? Đã giữ lại một ít đất trồng rồi." Tống Anh nghiêm túc nói.

"Giữ lại một ít? Lúc nãy ta đã xem mảnh đất đó rồi, tổng cộng chỉ có năm mươi mẫu thôi đúng không?" Cố Minh Bảo nheo mắt, "Ta thấy có khoảng bảy, tám nhà bộc hộ.

Ngươi chỉ cho bọn họ bấy nhiêu đất?"

"Đủ rồi mà." Tống Anh chớp chớp mắt.

Bộc hộ này hơi khác với tá điền.

Bộc hộ là tài sản riêng của nàng, mặc dù không cho bọn họ trồng trọt nhưng hàng ngày cho ăn uống và phát ít tiền tiêu vặt là đủ rồi.

Chẳng qua trong tay có lương thực thì không lo sợ nên Tống Anh vẫn để lại một đất cho bọn họ tự trồng lương thực để ăn.

Tuy nhiên, nàng cũng không để lại quá nhiều bởi vì đến khi đàn dê của nàng có thể thu hoạch lông thì còn cần bọn họ làm việc, đương nhiên là nàng có trả tiền công.

Cố Minh Bảo liên tục thở dài, bất kể nàng ấy nói thế nào thì Tống Anh đều tỏ ra đúng lý hợp tình khiến nàng ấy tức giận đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.

Một lát sau, Tống Anh dẫn nàng đi xem dê.

Nhìn thấy đàn dê này, Cố Minh Bảo suýt nữa ngất đi vì tức.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 845: Vạn vật có linh


Có phải Tống tỷ tỷ nhà nàng bị người ta lừa rồi không?!

"Tỷ, sao ngươi lại mua loại lông dài như thế chứ? Dê lông dài này không có thịt, trông thì tròn vo nhưng ngươi đưa tay sờ thử đi, thật ra chúng nó rất gầy đấy!?" Cố Minh Bảo sắp tiếc tiền đến mức hộc máu.

Dê Tống Anh mua gần như đều là dê trưởng thành, rất ít dê con!

Như vậy, giá của một con dê này không hề rẻ chút nào.

Nhiều con thế này thì ít nhất cũng phải tốn ngàn lượng bạc đúng không?!

Ném tiền qua cửa sổ rồi!

Cố Minh Bảo thở hắt ra: "Tống tỷ tỷ, ngươi đừng đau lòng.

Ta nghe nói ở phía bắc có không ít người thích dùng lông của loại dê này làm chăn nỉ và bè da dê.

Hay là để ta về nhà nhờ ca ca ta giúp đỡ, bán đàn dê này cho thương nhân phía bắc nhé? Nhưng muốn kiếm lời là chuyện không thể nào, chỉ có thể đỡ lỗ vốn thôi."

"Ta chính là muốn lông của chúng nó mà." Tống Anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, "Ngươi nhìn bộ lông này đi, vừa mềm vừa ấm.

Ta tranh thủ làm ra một đống đồ từ lông dê trước khi trời nóng là còn có thể kiếm được một khoản lớn đấy."

"???"Cố Minh Bảo sửng sốt.

"Ngươi đã tới rồi, có muốn chạy cũng không được, ở lại giúp ta đi." Tống Anh cong môi cười, "Ngươi nhìn đi, lông dê này có thể thu hoạch được rồi đấy.

Trong thôn trang đã huấn luyện xong người cắt lông dê và người dệt đồ, kênh mương cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ làm việc thôi."

Nàng để trống thôn trang một thời gian chủ yếu là để huấn luyện.

Không được cắt lông dê một cách tùy tiện vì có thể sẽ làm dê bị thương, cho nên, nàng đã chọn ra các hán tử khéo léo trong thôn trang, lại tìm không ít da heo cho bọn họ tập thử, chắc hẳn bây giờ đã có thể làm việc rồi.

Còn việc dệt áo lông, Tống Anh cũng bảo nữ nhân ở đây dùng cỏ khô dệt thử trước.

Lần trước đến thôn trang, nàng đã hướng dẫn cách làm.

Có tiền công làm động lực, nhất định bọn họ đã học xong.

Cố Minh Bảo vẫn khó hiểu nhìn nàng: "Ngươi muốn dùng lông của loại dê này để kiếm tiền sao?"

"Đúng vậy.

Nếu không thì ta mua chúng nó làm gì?" Tống Anh thở dài, "Ta không muốn mua quá nhiều nô bộc bởi vì mười mấy nữ tử trong thôn trang cũng đủ rồi.

Đúng là sản phẩm làm ra hơi ít một chút, nhưng dù sao thì năm nay cũng bắt đầu muộn, để sang năm chuẩn bị thêm cũng được."

Cố Minh Bảo nghe xong giống như lọt vào trong sương mù.

Nàng ấy không hiểu mấy thứ này, nhưng thấy Tống Anh hứng thú hừng hực thì cũng không tiện dội một gáo nước lạnh lên người nàng.

Hơn nữa, nàng ấy đã quan sát đàn dê này được một lát, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được là chỗ nào.

Sau khoảng nửa canh giờ chăm chú quan sát, nàng ấy đột nhiên hiểu ra: "Tống tỷ tỷ, dê của ngươi biết xếp hàng ăn cỏ sao?!"

Rõ ràng không có ai quản lý, nhưng bọn chúng không hề tụ lại một chỗ, cũng không chạy lung tung!?

"Vạn vật có linh mà." Tống Anh cong môi cười cười, "Trước đây đã nói với ngươi rồi, Doanh Doanh nhà ta biết thuần thú.

Bảo chúng nó học cách ăn cơm, nói chuyện giống như con người là điều không thể, nhưng tuân thủ trật tự thì vẫn được."

"Doanh Doanh thật là lợi hại..." Hai mắt Cố Minh Bảo lấp lánh.

Tống Anh nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng ấy, thật sự không thể nào tin được.

Sao nàng ấy có thể là đại yêu chuyển thế được chứ?!

Tuy rằng yêu linh đã bị nàng lấy đi, Cố Minh Bảo bây giờ quả thực là một người bình thường, nhưng nàng ấy vẫn có liên quan đến yêu quái!

Cố Minh Bảo cảm thấy đàn dê này thật sự rất thú vị.

Vì vậy, nàng ấy nhìn chằm chằm chúng nó, không chịu rời đi.

Một lát sau, thôn trang liên tiếp có khách tới.

Tống Tuân cùng ca ca của Cố Minh Bảo - Cố Minh Sơ và Hoắc Triệu Uyên.

Đáng tiếc không có thuộc hạ Hoắc Tứ Tượng của Hoắc Triệu Uyên ở đây.

Có lẽ hắn không yên tâm về số yêu quái ở thành Dung của nàng nên quyết định ở đó trông coi thật chặt chẽ, không đi đâu hết.

"Dê có gì đẹp đâu?" Cố Minh Sơ khó hiểu hỏi muội muội, quay đầu lại nói: "Còn là dê lông dài nữa chứ, không nhiều thịt, không ăn được."

Không hổ là hai huynh muội, lời nói ra cũng giống nhau như đúc.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 846: Kẻ ph.óng đ.ãng


Đột nhiên có nhiều người đến đây như vậy, Tống Anh cũng rất bất ngờ.

"Các ngươi tới đây làm gì?" Tống Anh hỏi.

Hoắc Triệu Uyên hơi xấu hổ, sau đó mặt dày nói: "Là Đại cữu ca nói không yên tâm về ngươi, sợ ngươi ở đây ăn không ngon, uống không tốt nên bảo ta tới xem thử."

"..." Tống Tuân nheo mắt, hắn thật sự chưa từng nói lời này.

Tống Anh cũng cảm thấy kỳ lạ, liếc nhìn Hoắc Triệu Uyên một cái.

Sắc mặt của Hoắc Triệu Uyên hơi cứng lại: "Phu nhân, có việc gì cần ta hỗ trợ không? Ta thấy chỗ này của ngươi không có nhiều người lắm..."

"Được đấy.

Vậy ngươi đợi một chút, lát nữa cắt lông dê giúp ta." Tống Anh gật đầu, không hề khách khí mà chỉ huy.

"Cắt lông dê?" Ấn đường của Hoắc Triệu Uyên giật giật.

Tống Tuân mím môi, kìm nén cảm xúc mừng như điên trong lòng.

"Ca ca, huynh cũng tới phụ muội đi.

Huynh đọc sách cả ngày sẽ khiến đầu óc mệt mỏi, vận động một chút cũng tốt.

Hoắc đại nhân thường xuyên đi săn, việc cắt lông hẳn là sẽ không làm khó được hắn, huynh phụ trách hỗ trợ bên cạnh là được rồi." Tống Anh nói tiếp.

"..." Tống Tuân nheo mắt, nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó, Cố Minh Bảo bắt đầu mong chờ nhìn ca ca của mình.

Ca ca nhà người khác tháo vát như vậy, ca ca nàng ấy cũng không thể ngồi không được đúng không? Hơn nữa, nàng ấy còn muốn biết rốt cuộc Tống tỷ tỷ muốn làm cái gì.

Nếu ca ca nàng ấy tình nguyện giúp đỡ thì lát nữa có hỏi cũng không ngại.

Cố Minh Sơ bị muội muội nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, nghĩ bản thân mình là công tử quyền quý mà bây giờ lại phải...

"Ta, ta cũng muốn giúp đỡ..." Căng da đầu nói.

"Vậy thì không ổn đâu, ngươi là khách mà." Tống Anh tỏ vẻ "khó xử".

"Tống tỷ tỷ, ngươi nói vậy là không đúng! Hắn là ca ca ta, quan hệ giữa hai chúng ta tốt như vậy, đương nhiên hắn cũng là ca ca nhà ngươi! Ngươi cứ việc sai sử, không sao hết! Đúng rồi, ca ca ta còn dẫn theo hai gã sai vặt đến đây, bọn họ cũng có thể làm việc!" Cố Minh Bảo lập tức tỏ thái độ.

Sắc mặt của hai gã sai vặt đứng đằng sau Cố Minh Sơ đại biến.

Nhưng bọn họ không thể từ chối.

Cố Minh Sơ bất đắc dĩ gật đầu, đưa mắt nhìn lướt qua Tống Tuân.

Đều làm ca ca, không thể thua kém được đúng không? Nếu không thì muội muội sẽ rất mất mặt.

Tuy là buổi chiều nhưng bây giờ vẫn còn sớm.

Tống Anh bắt đầu sắp xếp công việc.

Nàng vẫy vẫy tay, đàn dê lập tức đi tới xếp hàng, chờ bị cắt lông.

"..." Bàn tay cầm kéo của Hoắc Triệu Uyên run lên.

Đây là dê bình thường sao? Sao hắn lại cảm thấy chúng cũng giống yêu quái vậy!

Cơ thể của yêu quái... Nếu không cẩn thận đụng phải, Tống Anh có cho rằng hắn là kẻ ph.óng đ.ãng không?!

Sắc mặt của Hoắc Triệu Uyên cứng đờ, trông vô cùng miễn cưỡng, Tống Anh cong môi cười: "Tướng công, ngươi có làm được việc không vậy?!"

"..." Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên giật giật.

Dường như Cố Minh Sơ ở bên kia cũng gặp phải khó khăn không nhỏ.

Hắn cầm kéo nhưng không biết phải xuống tay từ đâu.

Trước đây, hắn đã từng lột da súc vật, khi đó đang đi dã ngoại, phải ăn thịt thú hoang nên khó tránh khỏi việc này, nhưng trước mặt hắn bây giờ là một con dê sống, hơn nữa, con dê này còn nhìn hắn bằng đôi mắt đen lúng liếng.

Tống Anh kêu ba hán tử tới đây.

Bọn họ nhanh nhẹn hơn nhiều, lập tức bắt đầu ra tay.

Chủ nhân nói cứ cắt được một cân lông dê thì trả 10 văn tiền, dê ở thôn trang bọn họ có rất nhiều lông, mỗi con thu được ít nhất gần mười cân, nói cách khác, cắt lông một con dê là có thể kiếm được 100 văn tiền!

Ở đây có tám trăm con, cho dù hắn chỉ cắt hai trăm con thì cũng đã được nhận 20 lượng!

Cho dù một năm chỉ cắt lông dê một lần thì 20 lượng này đã đủ sống rồi!

Các hán tử rất hưng phấn, xuống tay vừa thành thạo vừa cẩn thận, bởi vì chủ nhân nói rằng nếu làm dê bị thương thì sẽ bị phạt tiền.

Không thể không cẩn thận.

Thấy các nô bộc làm việc thoăn thoắt, Hoắc Triệu Uyên và Cố Minh Sơ cũng không thể đứng đó trơ mắt nhìn, đành căng da đầu ra tay.

Cố Minh Bảo trốn sau lưng Tống Anh, vui vẻ cười nói: "Tống tỷ tỷ, ngươi cố ý đúng không? Ta chưa từng thấy ca ca ta như vậy bao giờ đâu! Ta có thể cười cả đời!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 847: Dư thừa


Tống tỷ tỷ của nàng ấy đúng là xấu xa!

Thế nhưng Tống Anh lại tỏ ra ngây thơ: "Tiểu cô nương, sao có thể nghĩ như vậy được chứ? Lao động khiến con người ta vui sướng mà.

Ngươi nhìn ca ca ngươi đi, vui sướng biết bao nhiêu? Ta làm vậy là để tạo ra hồi ức tốt đẹp cho hắn."

Không hề báo trước một tiếng mà đã chạy tới thôn trang của nàng, không làm gì còn đòi ăn cơm? Bọn họ mơ hay thật!

Đương nhiên, Tống Anh cũng không phải loại người quá quắt, nàng cũng bận rộn làm việc cùng những người khác.

Có người cắt lông thì đương nhiên sẽ có người mang lông đến kênh mương gần đó rửa sạch.

Người làm việc này đều là nữ nhân trong thôn trang.

Đương nhiên, ngoại trừ Tống Tuân.

Lúc nãy Tống Tuân còn thầm cảm thấy may mắn vì mình không cần cắt lông dê, nhưng lúc này nhìn thấy bản thân làm công việc giống với nữ hài tử thì trong lòng hơi mất cân bằng.

Không phải hắn kỳ thị công việc này không tốt.

Nếu không có người khác, việc gì hắn cũng có thể làm, ngay cả đốn củi, dọn phân hắn cũng đã từng làm rồi.

Nhưng Nhị muội phu của hắn và cả công tử Cố gia đều làm công việc mà nam nhân nên làm, trong khi hắn lại... yếu ớt như vậy thì có vẻ rất mất mặt.

Thế nhưng, hắn lại không dám phản bác sự sắp xếp của Tống Anh.

Cố Minh Bảo vô tình quan sát Tống Tuân trong chốc lát.

Cảm thấy hắn đáng thương một cách kỳ lạ.

Dáng người gầy gò, quần áo rộng thùng thình, thường xuyên liếc nhìn ca ca nàng ấy và Hoắc Vương gia, biểu cảm chua xót vừa đáng thương vừa thú vị.

"Phụt!"

Nhất là khi thấy hắn đứng cách mấy nữ nhân của thôn trang rất xa, như thể sợ bị người khác nhận nhầm thành nữ nhân, Cố Minh Bảo nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tống Tuân đỏ bừng mặt.

Sau đó, hắn nghiêm trang đứng thẳng người: "Cố tiểu thư, có câu nói "Nghề nào cũng có Trạng Nguyên", không thể kỳ thị việc ta vận chuyển lông dê được."

"Đúng vậy." Cố Minh Bảo che miệng: "Tống Nhị ca ca, ta thật sự không cười huynh mà."

Tống Tuân nheo mắt.

Rõ ràng có cười!

Cho rằng hắn bị mù sao?

Thôi, ca ca của người ta còn đang ở bên kia nhìn chằm chằm đấy, hắn nhẫn nhịn một chút.

Sau khi giám sát một lát, Tống Anh bắt đầu nấu cơm cho các đại công thần.

Cố Minh Bảo vẫn cảm thấy lông dê thú vị, chạy đi an ủi những con dê bị cắt trụi lông, thỉnh thoảng lại đi lau mồ hôi cho ca ca nhà mình.

Ba đại nam nhân bận rộn tới tận hoàng hôn.

Khi bầu trời đã tối sầm mới nghe thấy tiếng gõ la vang lên từ nơi xa.

"Sao ta lại cảm thấy tiếng gõ la báo hiệu giờ cơm có hơi giống cách cho gia súc ăn nhỉ?" Cố Minh Sơ không nhịn được mà nói thầm một câu.

Trong hồ nước ở nhà hắn có nuôi không ít cá, khi cho ăn, bọn hạ nhân chỉ cần đứng bên bờ gõ la hai tiếng thì đàn cá sẽ lập tức chen chúc nhau ngoi lên.

Thật sự rất giống.

"Được ăn đã là tốt lắm rồi.

Nếu Cố công tử không vui thì tiếp tục quay về cắt lông dê đi." Hoắc Triệu Uyên hừ lạnh, nói một câu.

Cố Minh Sơ nheo mắt: "Thật ra ta không có ý đó.

Vương gia cũng hơi khó tính đấy, ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà..."

Có phải thời buổi này ngay cả lời nói thật cũng không được nói đúng không!?

Hoắc Triệu Uyên còn cảm thấy bọn họ dư thừa đấy!

Hôm nay Tống Anh đích thân xuống bếp!

Tống Tuân bước đi rất nhanh, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Hoắc Triệu Uyên vượt mặt.

Cố Minh Sơ muốn chăm sóc Cố Minh Bảo, không tiện ganh đua với hắn nên cũng bị bỏ lại rất xa.

"Hoắc Vương gia này... thật là đặc biệt nhỉ?" Cố Minh Sơ nhìn bóng lưng kia, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Thật ra, trước khi đến đây, Hoắc Vương gia là anh hùng trong lòng hắn.

Nhưng giờ khắc này...

Hắn cảm thấy hình tượng anh hùng đã bị sụp đổ.

Hoắc Triệu Uyên tới nơi trước, Tống Anh nhìn nhìn đằng sau hắn: "Bọn họ đâu? Không nghe thấy tiếng ta gõ la sao?"

"À, sức khỏe của bọn họ không tốt, chỉ làm một chút việc như vậy thôi mà lại mệt đến mức đi không nổi.

Ta lo ngươi bưng thức ăn mệt nên đến đây trước để giúp một tay." Hoắc Triệu Uyên mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nghiêm trang nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 848: Thiếu nợ chưa trả


Tống Anh nhướng mày nhìn Hoắc Triệu Uyên một cái, khóe miệng cong lên.

Trong mắt Hoắc Triệu Uyên hiện lên chút chột dạ, hắn nói sang chuyện khác: "Cơ thể thế nào rồi? Độc hôm qua..."

"Ngươi cảm thấy cơ thể ta dễ dàng ngã xuống như vậy sao?" Tống Anh cong môi cười, "Thanh Lạc công chúa kia quá ngu ngốc, một tí độc như vậy hoàn toàn vô dụng với ta.

Ngươi từng thấy yêu quái trúng độc bao giờ chưa?"

"Trước đó, con hồ ly tinh kia bị chuốc thuốc mê nên mới hiện nguyên hình." Hoắc Triệu Uyên lập tức mở miệng.

Vì vậy, khi biết Thanh Lạc dám hạ độc nàng, hắn vô cùng tức giận.

May mắn là Tống Anh không bị lộ nguyên hình, nếu không thì hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Tống Anh ngạc nhiên trong chốc lát, chẳng trách hôm nay Hoắc Triệu Uyên cứ kỳ lạ thế nào, hóa ra là đang chột dạ?

Tống Anh chép miệng, sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết cấu tạo cơ thể của chim và hồ ly không giống nhau mà.

Chim chóc có dạ dày chứa thức ăn riêng, đương nhiên không dễ trúng độc như vậy."

"Là vậy sao?" Hoắc Triệu Uyên cũng không ngốc, hắn đã nghe nàng bịa chuyện vô số lần nên đã có kinh nghiệm, có thể nhận ra cảm giác vui sướng khi bịa chuyện vô căn cứ trong ánh mắt sáng lấp lánh của nàng.

"Đúng vậy.

Nếu không thì tại sao ta lại không hiện nguyên hình chứ?" Tống Anh lập tức gật đầu, sau đó đổi giọng, "Thanh Lạc công chúa kia một lòng si mê ngươi.

Ngươi tính thế nào đây?"

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt, "Ta không có quan hệ gì với nàng.

ta"

"Ta cũng cảm thấy như thế.

Tuy vị công chúa này xinh đẹp, từng xuất giá cũng không sao, nhưng nhân phẩm không tốt thì không cần phải suy xét.

Chẳng qua là, nếu người này có ơn với ngươi thì ngươi cũng nên báo đáp ân tình này.

Dù sao thì ngươi cũng là thần tiên, dây dưa nhân quả không tốt đâu." Tống Anh nghiêm túc khuyên nhủ.

Hoắc Triệu Uyên buồn bực trong lòng: "Ta đã báo đáp ân tình này từ lâu rồi."

"Ơn cứu mạng dễ dàng báo đáp như vậy sao?" Tống Anh không tin.

Hoắc Triệu Uyên hơi đau đầu: "Mấy năm trước, khi thuộc hạ cũ của phụ thân đưa ta ra khỏi thành thì gặp chút phiền phức, may mà phụ thân của nàng ta ở đó đã lén thả bọn ta đi.

Ta thật lòng ghi nhớ ân tình này vĩnh viễn.

Sau khi hồi kinh, ta lập tức đến nhà Thẩm tướng quân.

Lúc ấy, Thẩm tiểu thư đã trở thành công chúa kim tôn ngọc quý từ lâu rồi, đương nhiên không cần ta báo đáp gì cả, nhưng Thẩm gia vẫn còn những người khác."

"Thẩm tướng quân không chỉ có một mình nữ nhi này, chẳng qua nàng ta là đích trưởng nữ mà thôi.

Ngoại trừ nữ nhi này, ông ấy còn có một thứ tử sức khỏe cực kỳ kém và huynh đệ, chất tử."

"Gia đình huynh đệ của Thẩm tướng quân đối xử cực kỳ tốt với thứ tử kia, nuôi dưỡng rất nhiều năm.

Đáng tiếc, sức khỏe của hắn không tốt, không thể đọc sách, cũng không thể tập võ.

Sau khi trở về, ta lập tức sai người mời đại phu cho hắn.

Bây giờ, sức khỏe của hắn đã tốt hơn nhiều, thậm chí đã thành thân và sinh con.

Sau này, đương nhiên ta cũng sẽ sai người bồi dưỡng tôn tử của Thẩm tướng quân thật tốt, hy vọng hắn kế thừa y bát của Thẩm tướng quân."

Ngoài chuyện này ra, hắn còn âm thầm chiếu cố mấy đứa trẻ biết cố gắng trong nhà huynh đệ của Thẩm tướng quân một phen.

"Vậy sao ngươi không nhắc tới? Hôm qua Thanh Lạc công chúa này đến trước mặt ta nói ngươi thiếu nợ mà vẫn chưa trả đấy?" Tống Anh ngạc nhiên nói.

"Năm đó, Thẩm tướng quân có ơn với ta là thật, nhưng lén thả ta ra khỏi thành là vi phạm hoàng mệnh.

Nếu ta nhắc tới chuyện này thì chẳng phải sẽ khiến Thẩm tướng quân trở thành người bất trung hay sao? Người ta đã qua đời rồi, ta không muốn ông ấy gánh ô danh như thế." Hoắc Triệu Uyên thản nhiên nói.

Nghe vậy, Tống Anh lập tức giơ ngón tay cái lên cho hắn.

"Ngươi đúng là một quân tử.

Nhưng ngươi có biết nữ nhi kia của ông ấy lan truyền chuyện này khắp nơi không?" Tống Anh cười.

"Thật ra... ban đầu khi có người hỏi có phải ta từng giao hảo với Thẩm tướng quân hay không, ta cũng thấy rất khó hiểu." Hoắc Triệu Uyên ăn ngay nói thật.

Không chỉ khó hiểu mà thậm chí còn có loại cảm giác muốn mắng người.

Hắn tôn trọng Thẩm tướng quân nên mới âm thầm chiếu cố người nhà của ông ấy, không dám nói chuyện đã chữa khỏi bệnh cho thứ tử của ông ấy ra bên ngoài, nhưng Thanh Lạc công chúa lại làm ầm ĩ chuyện này đến mức ai ai cũng biết…
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 849: Khác nhau rất nhiều


Chuyện này xảy ra dưới thời tiên hoàng tại vị, Thẩm tướng quân cũng đã qua đời nên đương kim Thánh Thượng không truy cứu tội thất trách của Thẩm tướng quân lúc trước.

Thậm chí, bởi vì hắn có thể lật lại bản án nên khi nghe thấy chuyện này, Hoàng thượng còn phải trái lương tâm tán thưởng Thẩm tướng quân nhân nghĩa.

Nhưng đây đều chỉ là biểu hiện bên ngoài!

Làm hoàng đế, có ai lại hy vọng có người lén lút hành động sau lưng mình chứ?

Sau này, tôn tử hoặc các chất tử của Thẩm tướng quân vào triều đình, từ từ leo lên trên, e rằng trong lòng hoàng đế cũng sẽ kiêng kị chuyện Thẩm tướng quân lén quyết định năm đó, dẫn tới việc có thành kiến với bọn họ.

Vì vậy, hắn thật sự không có ấn tượng tốt về Thanh Lạc công chúa kia.

Phụ nhân ngu xuẩn đến cực điểm, không biết đã vứt đầu óc đi đâu rồi.

Tống Anh ghét bỏ nhìn Hoắc Triệu Uyên một cái.

Người này đúng là... biết giả vờ.

Nói năng đường hoàng, thậm chí nét mặt không hề để lộ cảm xúc gì, nhưng thực ra có thành kiến rất lớn đối với Thanh Lạc công chúa kia.

"Ngươi là cục đá đầu thai sao? Nếu đã chán ghét thì cứ mở miệng mắng nàng ta mấy câu có làm sao đâu? Nhìn ngươi đi, ánh mắt ghét bỏ hết sức rõ ràng mà vẫn dùng lời lẽ lịch sự như thế..." Tống Anh lắc đầu.

"..." Hoắc Triệu Uyên ngẩn người, "Sao ta có thể chấp nhặt với nàng ta chứ?"

"A." Tống Anh lườm hắn, "Nếu ta là ngươi thì giờ phút này đã hét ầm lên chửi nàng ta rồi! Lão tử cực cực khổ khổ giữ gìn danh dự cho cha nàng ta mà trong đầu nàng ta chỉ toàn là tình ý, không hề bận tâm đến những người khác ở Thẩm gia! Đúng là một phụ nhân ngu xuẩn! Nếu cha nàng ta còn sống thì đã đánh chết nàng ta rồi!"

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.

"Thế nào? Có phải lời mắng chửi của ta đã chạm đến tâm khảm của ngươi rồi không?" Tống Anh nói xong thì cười ha ha.

"Các ngươi đang nói gì mà vui vẻ thế?" Tống Tuân vội vàng chạy tới đây, lập tức nhìn thấy dáng vẻ cười tươi như hoa của muội muội nhà hắn.

Còn Cố Minh Sơ lại ngạc nhiên nhìn Tống Anh.

Hắn sống đến từng này tuổi mà chưa bao giờ thấy nữ nhân nào cười lớn như vậy! Thật sự... quá càn rỡ!

"Không nói gì cả, chỉ là hắn vừa mới mắng người thôi!" Tống Anh cong môi cười.

"Đúng vậy, ta mắng người thôi." Hoắc Triệu Uyên nở nụ cười u ám.

Lúc nãy hắn không biết mình có muốn mắng người hay không, nhưng bây giờ thì hắn thật sự muốn làm như vậy.

Tống Tuân hoàn toàn không hiểu mắng người có gì vui, hơn nữa, bây giờ hắn đã đói đến mức bụng dính vào lưng, không hề muốn nghe truyện cười gì cả.

Đừng nói là hắn, ngay cả Cố Minh Sơ lúc này cũng cảm thấy bản thân mình có thể ăn hết cả một con trâu.

"Các ngươi muốn ăn ngoài sân hay ăn trong nhà?" Tống Anh hỏi.

"Có gì khác nhau?" Cố Minh Sơ hỏi một câu, Cố Minh Bảo cũng vội vàng nhìn Tống Anh.

"Khác nhau rất nhiều.

Ta thích ăn ngoài sân, nhưng nếu ăn ngoài sân thì phải chờ thêm một lát, đến khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, chúng ta mới dùng bữa.

Đương nhiên, nếu có ai trong số các ngươi không thích thì cứ đi vào nhà lấp đầy bụng trước đi." Tống Anh nói.

"Hoắc Vương phi, tại hạ đói đến mức không chịu được nữa... Ta với Tống huynh vào nhà ăn lót dạ trước..." Nói xong, Cố Minh Sơ lập tức kéo Tống Tuân đi.

Hắn không thể tham ăn một mình, dù sao cũng phải kéo người khác theo.

Tống Anh cau mày nhưng cũng không ngăn cản bọn họ.

Hoắc Triệu Uyên thì vẫn không nhúc nhích, chờ ngoài sân.

Đến khi bọn họ ăn xong, ngoài trời cũng đã tối, Tống Anh mới bắt đầu chuẩn bị.

Ăn cơm đương nhiên phải có nghệ thuật ăn cơm.

"Làm phiền mọi người xoay người sang chỗ khác trước, ta muốn thả đám côn trùng trong túi ra." Tống Anh nói.

"Côn trùng?" Cố Minh Bảo hoảng sợ.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người đi.

Tống Anh lấy ra một cái túi vải đen, nhìn như thả côn trùng bên trong túi ra ngoài, nhưng trên thực tế thì nàng thả đom đóm trong không gian ra.

Chỉ trong nháy mắt, trong sân lấp lánh vô số ánh sao, vô cùng thơ mộng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 850: Khóc không ra nước mắt


Chỉ dựa vào đom đóm thôi thì vẫn chưa đủ thơ mộng nên Tống Anh đi vòng quanh tạo ra tiếng sột soạt, sau đó lại lén lút lấy mấy cái đèn lưu ly trong không gian ra.

Thứ này rất quý giá, nhưng quả thực cũng rất đẹp nên đã bị nàng vơ vét mấy cái vào trong không gian, lúc này lấy hết ra dùng.

Đèn lưu ly vừa xuất hiện, trong sân càng sáng sủa hơn.

"..." Cố Minh Sơ từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trong sân thì ngây người, "Các ngươi... muốn ăn cơm ngoài sân... thuận tiện ngắm cảnh sao?"

"Đúng rồi." Tống Anh gật đầu.

Cố Minh Sơ nheo mắt.

Có phải bây giờ mới hối hận thì đã muộn rồi không?

Đồ ăn trong nhà thật sự rất đạm bạc, chỉ có mấy cái màn thầu và rau dưa mà thôi.

Hắn nghĩ bản thân là khách, không thể quá bắt bẻ, nhất là ở thôn trang thiếu thốn, không có thứ gì khác để ăn.

Nhưng ngay sau đó lại thấy Tống Anh nói: "Không phải lúc nãy ngươi muốn giúp ta dọn cơm sao? Bây giờ làm được rồi đấy."

Lúc nãy gọi bọn họ tới đây là vì trời đã sập tối, không dễ làm việc.

Tống Anh và Hoắc Triệu Uyên liên tục bưng đồ ăn ra.

Ăn cơm đương nhiên phải có rau củ, ngoài ra còn có mấy món mặn, chẳng hạn như thịt kho, cá xông khói… và thức ăn chay, trái cây càng không thể thiếu, tất cả đều được dọn lên bàn đá lớn trong sân.

Kín hết cả bàn.

"Muội muội, những thứ trong nhà lúc nãy..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.

"Chẳng phải sợ các huynh đói đến ngất xỉu nên mới cho các huynh ăn tạm để đỡ đói sao?" Tống Anh dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Tống Tuân.

"..." Tống Tuân đột nhiên muốn nôn hết những gì vừa ăn ra ngoài.

Hắn không phải người lãng phí thức ăn, nhưng giờ phút này, nhìn cảnh sắc như trong mộng trước mắt, lại nhìn cả một bàn đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, hắn thật sự muốn mổ bụng ra, dọn sạch bên trong rồi ăn thêm lần nữa.

Thế nhưng, Tống Anh vẫn chưa chuẩn bị xong, còn lấy ra ít rượu.

Rượu do đích thân Tống Anh ủ từ trái cây, hương vị không quá mạnh, rất phù hợp với ly dạ quang.

Đương nhiên, Tống Anh đã phải tốn nhiều công sức mới tìm được thứ gọi là ly dạ quang này, bởi vì triều Đại Định gọi thứ này là ly lưu sơn.

Loại ly này được làm bằng ngọc khai thác trên núi nên mới có cái tên này.

Sau khi rót rượu ngon vào ly, chiếc ly phản chiếu ánh sáng dưới ánh trăng mờ ảo, trông càng đẹp tuyệt vời hơn.

Tống Anh, Cố Minh Bảo cùng Hoắc Triệu Uyên, thậm chí cả Hổ Doanh Doanh và hai thư đồng của Tống Tuân đều ngồi xuống.

Chồn tinh đang ở cửa hàng trong thành nên lúc này không có mặt ở đây.

Còn về nha hoàn và gã sai vặt của Cố Minh Bảo và Cố Minh Sơ, cho dù nàng có lòng để người ta ngồi vào bàn thì e rằng bọn họ cũng sẽ không đồng ý, dù sao thì hai huynh muội Cố thị vẫn còn ở đây, tuyệt đối không có chuyện không phân biệt chủ tớ.

Mấy người Hổ Doanh Doanh thì khác, bọn họ là người của nàng, yêu quái không có nhiều quy tắc như vậy.

"Ca, vậy muội ăn cơm nhé?" Cố Minh Bảo còn ồn ào một câu.

"Ca, muội cũng ăn cơm nhé?" Khóe miệng của Tống Anh cong lên tạo thành nụ cười tủm tỉm.

Hoắc Triệu Uyên thấy vậy thì nghiêm nghị nhìn Tống Tuân: "Đại cữu ca..."

"Huynh vẫn chưa ăn no!" Không chờ Hoắc Triệu Uyên nói xong, Tống Tuân đã mặt dày mày dạn ngồi xuống.

Cố Minh Sơ thấy thế thì cũng gật đầu ngay lập tức.

Nhìn bọn họ ăn? Không thể nào!

"Hai người còn có thể ăn được nữa sao?" Tống Anh xấu xa mỉm cười, ngây thơ hỏi.

Nàng vừa đi xem thử, mấy cái màn thầu trong nhà đều bị ăn hết, chút rau dưa cũng đã được dọn sạch.

Chắc hẳn hai người này bây giờ không chỉ không còn đói bụng mà ngược lại, bụng còn căng tròn mới đúng.

Hai ca ca lúc này khóc không ra nước mắt.

Rất biết cách bắt nạt người khác.

Sớm biết sẽ có nhiều đồ ăn ngon như vậy, bọn họ điên rồi mới đi gặm màn thầu!

Hơn nữa, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là bầu không khí này!
 
Back
Top Bottom