Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 731: Quy tắc


Hắc Xà tỏ vẻ kiêu ngạo, Kim Nguyên và Kim Bồng cùng nhau nuốt nước bọt, cảm thấy từ nay nhất định phải cố gắng thể hiện tốt một chút, nếu không thì bọn họ sẽ chẳng thể gây được ấn tượng tốt đối với chủ nhân.

Nhiều yêu quái như vậy, cạnh tranh rất khốc liệt!

"Được rồi, tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm đi." Tống Anh cười nói.

Kim Nguyên và Kim Bồng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lần này, bọn họ đã giúp đỡ nàng rất nhiều, vậy nên Tống Anh đối xử với bọn họ vô cùng khách khí, hơn nữa, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức một phen là vườn bách thú gần như có thể khai trương, do đó, Tống Anh càng phóng khoáng hơn.

Trong không gian của nàng không thiếu lương thực, bây giờ tiền bạc cũng dư dả, nuôi sống nhiều yêu quái như vậy không thành vấn đề.

Yêu quái hóa hình rồi không hề kén ăn, bọn họ cũng ăn được đồ ăn của con người, ngay cả yêu quái ăn chay, sau khi hóa thành người cũng bị những món ngon đó hấp dẫn, vì vậy, việc nấu nướng cũng thuận tiện hơn.

Vị trí đầu bếp chủ yếu do thỏ hoang và chuột tinh đảm nhận, bản thể của chúng nó khá yếu đuối, sau khi hóa hình, những việc làm được cũng không nhiều.

Nhưng dù sao cũng là yêu quái, trước giờ không tiếp xúc với cuộc sống của con người, vậy nên học hành cũng chậm.

Nhưng không cần nóng vội, chúng nó được Ngưu Đại Lực và Thanh Liên quản lý, cho nên nàng cũng yên tâm hơn.

Lúc này, từng món ăn được mang lên.

Kim Nguyên và Kim Bồng nhìn trước mặt toàn là những món ăn ngon, bọn họ chợt cảm thấy cuộc sống trước đây thật vô nghĩa!

Nơi bọn họ sinh sống vô cùng hẻo lánh, trong thành cũng có tửu lầu, nhưng xung quanh ít người, đồ ăn ở tửu lầu cũng không ngon lắm, không như những món ăn trước mắt, chưa ăn mà mùi thơm đã xộc thẳng lên mũi!

"Các ngươi, ngày nào cũng ăn những món này à?" Kim Bồng nhìn Hắc Xà, hỏi.

"Cũng không hẳn." Hắc Xà cười cười.

Kim Bồng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải, nếu không thì hắn sẽ hối hận muốn chết!

"Đúng là đồ ăn hôm nay tương đối phong phú, nhiều món hơn, nhà ăn của yêu quái mới bắt đầu sử dụng vào hôm nay, trước đây, nếu muốn ăn gì thì mọi người đều tự lo liệu, hàng tháng làm việc cho chủ nhân, chủ nhân sẽ phát lương thực, nếu không giỏi nấu nướng thì có thể nhờ thỏ tinh giúp, vừa tiết kiệm công sức, lại vừa rèn luyện kỹ năng nấu nướng của thỏ tinh." Hắc Xà nói thêm.

"Vì vậy…" Hắc Xà ngừng lại một chút, "Như ta chẳng hạn, mặc dù ta là một kẻ tham ăn, nhưng ta sẽ ưu tiên chất lượng hơn là số lượng đồ ăn."

"Chất lượng?" Kim Bồng giật mình.

"Đúng vậy, chỉ cần ngươi làm việc chăm chỉ thì muốn ăn gì cũng có, hơn nữa, lương thực của chủ nhân phát cho khác với lương thực bán ngoài kia, ăn nhiều có lợi cho việc tu luyện." Hắc Xà nói thêm.

Kim Bồng nuốt nước bọt, hắn đã cảm nhận được sự khác biệt rồi.

Ví dụ như bát cơm trắng trước mặt, mùi hương tỏa ra giống như một loại quả hấp dẫn, khiến hắn muốn nuốt vào bụng ngay lập tức.

Lúc này, hắn cũng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, vội vàng cắm đầu ăn.

Hai yêu quái vừa ăn miếng đầu tiên đã không thể kiềm chế nổi, ăn từng miếng thật to giống như hổ đói.

Sau bữa ăn, Tống Anh đưa ra quy tắc cho vườn bách thú.

"Mỗi tháng, ngoại trừ những yêu quái có công việc khác, các yêu quái còn lại phải làm việc ít nhất nửa tháng ở đây.

Mặc dù lần này đã vận chuyển tới đây không ít động vật, nhưng sau này khó tránh khỏi chuyện có những con thú sẽ thành tinh, không thể cứ một con thú thành tinh thì vườn bách thú lại mất đi một địa điểm tham quan."

"Yêu quái cùng loài có thể thỏa thuận với nhau, ví dụ như Hổ Doanh Doanh và Hổ Cuồng, ở đây chỉ có hai con hổ, vậy nên các ngươi không thể làm việc cùng một lúc mà phải thay phiên nhau."

"Ngoài ra, khi ở khu triển lãm thì không được tùy tiện hóa hình, khi có nhiều người, tốt nhất là các ngươi nên phối hợp với du khách, làm họ thấy cảm thấy kinh ngạc và thú vị." Tống Anh nói thêm.

Những động vật không có chỉ số thông minh thì dĩ nhiên là không yêu cầu, nhưng động vật đã thành tinh thì khác, nếu một cái nháy mắt có thể thu hút du khách thì phải hy sinh một chút.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 732: Vạn Linh Viên


Mọi người nghe Tống Anh nói xong cũng không ai cảm thấy có vấn đề gì.

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Bọn họ là yêu quái, muốn đến lãnh địa của loài người để làm việc là điều rất khó khăn, không phải yêu quái nào cũng tài giỏi như Hắc Xà, phần lớn đều giống như Ngưu Đại Lực, ngây thơ dễ bị lừa gạt.

Hiện tại, vườn bách thú của Tống Anh chính là nơi trú ngụ của bọn họ, hơn nữa, bọn họ vừa có thể kiếm được tiền, vừa có được lương thực hỗ trợ việc tu luyện, quả là không còn gì tốt hơn.

Thêm nữa... hóa thành bản thể cũng không mệt nhọc gì, đây không phải là làm việc, mà là nghỉ ngơi trá hình.

Vì thế, không một yêu quái nào từ chối.

Tống Anh bắt đầu thống kê tất cả các loài động vật.

Sau đó phân chia chúng vào từng khu vực riêng, lúc này, Kim Nguyên và Kim Bồng mới được mở mang kiến thức về khu vườn này, so với những ngọn đồi trọc mà bọn họ từng nhìn thấy trước đây, nơi này quả là tiên cảnh trần gian.

Tống Anh cảm thấy nếu gọi chỗ này là vườn bách thú thì không thích hợp lắm, vậy nên đã đổi bảng hiệu bên ngoài thành Vạn Linh Viên.

Công việc cần hoàn thiện còn khá nhiều, bận rộn thêm một tháng nữa, tất cả yêu quái đã được huấn luyện kỹ càng và sẵn sàng làm việc, đến đầu tháng bảy, Vạn Linh Viên chính thức khai trương!

Khi khai trương, tất nhiên là cần phải quảng bá.

Tống Anh còn đặc biệt thiết kế tờ rơi quảng cáo, vẽ bản thể của các yêu quái lớn lên giấy, sau đó nhờ Hắc Áp Áp và Ưng Đại Sơn bay lên bầu trời ở thành Dung, rải tờ rơi khắp phố xá sầm uất.

Chưa hết, chỉ có rải tờ rơi thì vẫn chưa đủ, Tống Anh còn đến thanh lâu nổi tiếng nhất của thành Dung, phát vài tấm thiệp mời cho các hoa khôi, mời các cô nương đến đó thăm quan, miễn phí ăn ở, nếu dẫn khách đến thì còn được nhận quà của Vạn Linh Viên.

Quà tặng cũng rất đa dạng, ví dụ như ngọc trai, gạo thơm, xà phòng, hoa tươi, tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là tiền thưởng.

Các cô nương ở thanh lâu coi việc kiếm tiền là mục tiêu hàng đầu, nhất là những cô nương nổi tiếng, thường ngày chỉ bầu bạn với vài công tử nhà giàu, nhưng ở thành Dung cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài việc dạo hồ và ngắm hoa, bọn họ cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Bây giờ đột nhiên có Vạn Linh Viên xuất hiện, bên trong lại có cả hổ, sư tử, dù không có tiền thưởng thì bọn họ cũng muốn đến đó xem thử.

Không nghi ngờ gì, bọn họ hẹn với những công tử hoặc đại lão gia thường xuyên chi tiền cho bọn họ, nhân dịp khai trương náo nhiệt sẽ đến đó tham quan.

Ra khỏi thành, dựa theo địa chỉ mà đi, bọn họ đột nhiên phát hiện khu vực phía bắc ngoại thành đã khác hẳn trước đây!

Trước kia là con đường hoang vu vắng vẻ, giờ đây, hai bên đường được trồng rất nhiều hoa dại, đường xá cũng được làm lại, không còn gập ghềnh như trước, đi không xa đã thấy biển chỉ dẫn, dẫn bọn họ đến một thôn trang.

Ở cổng vào thôn trang có một bức tượng đá lớn, không biết làm thế nào mà vận chuyển được tới đây, trên tượng đá khắc hai con kỳ lân, phía trên là tấm biển lớn khắc ba chữ Vạn Linh Viên, trông rất hoành tráng.

Vừa bước vào Vạn Linh Viên, cảm giác đã hoàn toàn khác biệt.

Một nơi chim hót hoa nở, không khí trong lành, tất nhiên còn có một quầy bán vé.

"Giá vé vào cửa là bao nhiêu?" Ngu Thanh là một người đọc sách, bình thường rất thích những nơi tao nhã và náo nhiệt, mắt thấy kỳ thi Hương sắp tới, muốn tranh thủ lúc còn tâm trạng mà ra ngoài chơi đùa một chút.

Nhà hắn có nhiều tiền, không bận tâm đến chút bạc lẻ này, vậy nên còn mời cả bằng hữu trong thư viện.

"Giá vé vào cửa của mỗi vị là một trăm văn." Thỏ tinh cười híp mắt nói.

"Rẻ thế sao?" Ngu Thanh ngạc nhiên.

"Chắc hẳn bên trong còn có những chi phí khác, dù nơi này gần thành Dung, nhưng vui chơi một ngày, buổi tối cũng không kịp vào thành, chắc chắn phải nghỉ lại ở đây." Lục Giai cười cười.

"Đúng vậy, trong Vạn Linh Viên của bọn ta còn có nhiều viện tử với các cấp độ khác nhau, mỗi cấp độ có mức giá và trải nghiệm khác nhau, hơn nữa, trong Vạn Linh Viên cũng có nhà ăn, các món ăn rất đa dạng và giá cả khác nhau..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 733: Sẽ không ăn thịt người


Nghe vậy, trong lòng Ngu Thanh thoải mái hơn nhiều.

Hắn không thiếu tiền, nếu chỗ này quá rẻ thì chắc chắn sẽ không thú vị.

Ngu Thanh vui vẻ trả tiền.

Giá vé vào cửa do Tống Anh quy định nghe có vẻ rẻ, nhưng thực tế lại sinh ra lợi nhuận rất lớn.

Thời buổi này, những người sẵn lòng ra ngoài chơi đùa hầu hết đều là con cái nhà giàu, đa số sẽ dẫn theo gã sai vặt hoặc nha hoàn, thậm chí còn có người dẫn theo cả gia đình, cộng với nô bộc cũng phải mười mấy hai mươi người.

Nếu định giá quá cao thì còn ai muốn dẫn cả nô bộc đi theo nữa?

Bây giờ thì khác, giá vé vào cửa chỉ ở mức trung bình, nhưng sau khi đi vào thì nô bộc cũng phải ăn uống nghỉ ngơi, số người càng nhiều thì càng phải thuê viện tử rộng rãi, cho dù tặng kèm lương thực thì chỉ với tiền thuê viện tử là đã đủ thu lại vốn lương thực rồi.

"Tống Tuân, ngươi nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn.

Chính vì chúng ta sắp thi nên càng cần phải ra ngoài ngắm cảnh, chúng ta có thể dựa vào cảnh đẹp thế này để phát huy tài năng, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ngồi trong thư viện mà chẳng làm gì sao?" Ngu Thanh nhìn Tống Tuấn có vẻ trầm lặng, không nhịn được nói.

"Ngu huynh, trước giờ Tống huynh luôn tiết kiệm, chỗ này vừa nhìn đã biết tốn không ít tiền, không muốn đến cũng là điều bình thường." Một người khác nói.

Lời này không phải để chế giễu Tống Tuấn, mà chỉ là nói sự thật mà thôi.

Thực ra gia cảnh của Tống Tuân cũng không phải quá kém cỏi, nhà ở nông thôn, dường như có quan hệ thân thích với chưởng quầy của Tiên Sắc Phường.

Hơn nữa, hắn còn thuê một căn nhà lớn gần thư viện, giá thuê ở nơi đó rất đắt.

Sở dĩ nói Tống Tuân tiết kiệm, chủ yếu vì hắn thực sự keo kiệt, ví dụ như giấy luyện chữ hàng ngày, hắn luôn dùng loại rẻ nhất, không chỉ vậy, một tờ giấy còn dùng đi dùng lại, nhất định phải viết kín giấy mới thôi.

Dù là tú tài nghèo khổ thật sự thì cũng không tính toán chi li đến vậy.

"Các ngươi đừng chê cười hắn nữa." Lục Giai cười cười, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, "Đó là gì vậy?"

Trước mắt lóe lên, bỗng nhìn thấy một bóng dáng màu bạc nhảy từ một cành cây này sang cành cây khác.

Mọi người vội vàng nhìn theo, thấy hai con khỉ nhỏ xinh đẹp đang chơi đùa trên cây.

"Đây là loài khỉ gì vậy? Màu sắc trên người đẹp thật, lại còn sạch sẽ thế này." Hai mắt Ngu Thanh sáng rỡ, cảm thấy rất thích thú.

Động vật mà, phần lớn đều bẩn thỉu, nhưng hai con khỉ trên cây thì khác, trên đầu đội vòng hoa, tay cầm quả chuối rừng, nhìn còn xinh đẹp hơn cả tiểu cô nương!

Con khỉ nhảy qua nhảy lại, chẳng mấy chốc đã biến mất.

Mọi người có hơi hất vọng.

May là, hoa cỏ xung quanh cũng đẹp...

Khách nhân đi theo chỉ dẫn để tìm được viện tử đã thuê trước, đã đến rồi thì tất nhiên phải ở chỗ tốt nhất.

"Khách nhân muốn xem động vật hay là thực vật? Viện tử bên này chủ yếu trồng đủ loại hoa cỏ, bên kia thì gần khu vực sinh sống của dã thú, phong cảnh hai bên cũng không giống nhau." Tiểu chuột tinh cười híp mắt nói.

Hoa thì ai mà chẳng thấy rồi? Đến cũng đến rồi, đương nhiên là muốn xem động vật!

"Chọn cái này đi, trên đây viết là có thể thấy hổ, đúng không? Vậy ta chọn nó." Ngu Thanh tỏ vẻ can đảm, nói.

"Ngu huynh, lỡ như con hổ này đột nhiên phát điên thì làm sao?" Người phía sau không nhịn được hỏi.

Sắc mặt Ngu Thanh cũng thay đổi, sau đó nhìn cô nương đối diện.

Tiểu cô nương nhếch miệng cười: "Tuyệt đối không có chuyện đó đâu, hơn nữa, để khách nhân yên tâm, viện tử và chỗ ở của dã thú cách nhau một con sông nhỏ, chỉ cần các ngươi không tự bơi qua thì sẽ không xuất hiện trước mặt của con hổ đâu.

Ngoài ra, trong viện tử còn có người thuần dưỡng thú chuyên nghiệp, tuyệt đối không để khách nhân xảy ra chuyện không may."

Hổ ca ca nhà bọn họ không ăn thịt người đâu.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 734: Độc nhất thiên hạ


Tiểu chuột tinh thường có dáng dấp khá là xinh xắn lả lướt, âm thanh khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm tai khiến mấy công tử nghe xong đều cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Vì vậy, bọn họ quyết định ngay lập tức.

Sau đó được dẫn đi xem.

"Viện tử này thật sự không tệ, trên đó còn có một đài ngắm cảnh nữa à? Nhưng mà hổ đâu? Sao ta không thấy con hổ nào cả?" Ngu Thanh hưng phấn nói.

Tuy viện tử này không quá lớn, nhưng rất đặc sắc.

Bốn phía là sương phòng, ở giữa là một tiểu lâu dùng để vui chơi tụ tập, tầng một được cây cối bao quanh, tầng hai rộng rãi, tầm nhìn không bị che khuất, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy cảnh vật bên ngoài rất hữu tình.

"Hồi bẩm công tử, hổ... dù sao cũng không phải con người, muốn nhìn thấy nó cũng phải xem duyên phận, lúc này đang nắng gắt, có lẽ nó cảm thấy nóng nên trốn vào chỗ nào đó râm mát rồi, các ngươi cứ chờ một lát.

Nếu có gì phân phó thì ngài có thể thổi cái còi này, sau đó sẽ có người đến." Nói xong, người ấy lui xuống.

Cái còi đó dùng để thổi cho chim trên bầu trời nghe.

Lúc này đang là buổi trưa, mấy vị công tử này làm gì có kiên nhẫn mà chờ hổ xuất hiện, sau khi xác nhận chỗ ở xong, bọn họ lập tức bắt đầu đi dạo khắp nơi.

Những loài động vật như khỉ, hươu con, hổ, sóc và hồ ly có thể nhìn thấy ngay khi vào cổng, nhưng sư tử, ngựa sọc trắng và thậm chí cả voi thì phải trả thêm phí, giá cũng không quá đắt.

Ngoài ra, trong viện còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chuyên dùng để cho động vật ăn.

Tất nhiên, không phải người nào cũng có thể chấp nhận được cái giá cho ăn, chỉ đơn giản là cho động vật ăn thôi mà cũng phải tốn ít nhất một lượng bạc.

"Đây là ngựa sọc trắng sao!? Quả nhiên… giống như trong sách nói, bề ngoài tao nhã, hoa văn đặc biệt, ở thành Dung của chúng ta đâu có loài vật này, chủ nhân của Vạn Linh Viên đúng là lợi hại thật, vậy mà lại có thể mua được thứ này!"

"Chúng ta có nên... thử cưỡi voi một lần không?" Ngu Thanh nuốt nước bọt.

Bọn họ nói có thể cưỡi con voi này!

Mặc dù một lần cưỡi tốn mất mười lượng bạc, nhưng mà….

Con voi này vô cùng to lớn và dũng mãnh, chỉ cần cưỡi một lần thôi cũng đủ để hắn vui sướng cả đời rồi!

Những người khác cũng rất muốn thử, nhưng giá cả quá đắt, bọn họ cũng không muốn để Ngu Thanh trả hết tiền, cho nên vẫn chọn cách đứng một bên nhìn, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Đi dạo cả buổi chiều mới đi được một nửa vườn bách thú, còn chưa kịp nhìn thấy mấy con vượn, sư tử, chim công hay thậm chí là hạc trắng dưới nước, càng chưa nói đến những cảnh sắc khác trong viện.

Tuy nhiên, cả ngày hôm đó, mọi người đều cảm thấy đáng giá!

Vạn Linh Viên này nhất định là độc nhất thiên hạ, chủ nhân phía sau đúng thực là thần thông quảng đại, có thể đem về nhiều loại động vật kỳ lạ như vậy!

"Các ngươi có cảm thấy đồ ăn ở đây cũng cực kỳ ngon không? Rõ ràng chỉ là những món ăn bình thường, nhưng không hiểu sao, ta cứ cảm thấy hương vị vô cùng ngon miệng, lưu luyến mãi không quên!" Lúc này, Ngu Thanh chỉ muốn ở lì tại Vạn Linh Viên, không muốn rời đi.

"Mấy món ăn này..." Lục Giai liếc nhìn Tống Tuân, nói: "Trước đây ta từng làm khách ở chỗ Tống huynh, đồ ăn ở đó cũng có hương vị tương tự những món này."

"Ta cứ cảm thấy cắn xuống một miếng, mọi mệt mỏi trên người ta đều tan biến, ngon hơn rất nhiều so với những món chúng ta từng ăn ở tửu lầu!"

Ví dụ như món rau xào đơn giản này, không hề hăng chút nào, lại còn ngọt thơm!

Còn cả món ngỗng hầm này nữa, thịt không bị khô mà mềm tan!

Đương nhiên Tống Tuân biết Vạn Linh Viên này là của Tống Anh, vậy nên hôm nay khi Ngu Thanh mời hắn đến, hắn cũng không từ chối, nhưng không thể ngờ được, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Tống Anh đã biến Vạn Linh Viên trở thành một nơi như thế này!

"Các vị công tử, mấy món điểm tâm này là do chủ nhân của chúng ta đưa tới, cảm tạ các vị đã chiếu cố Nhị công tử nhà chúng ta trong thời gian qua." Chẳng bao lâu sau lại có người mang đến vài hộp điểm tâm.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 735: Tật xấu keo kiệt


Mọi người nghe xong thì sửng sốt một lúc.

"Nhị công tử? Nhị công tử nào?" Ngu Thanh ngẩn người hỏi.

Tiểu thỏ tinh mỉm cười: "Ta cũng chưa từng gặp Nhị công tử nhà ta, chỉ biết Nhị công tử tên là Tống Tuân, là ca ca của chủ nhân nhà ta.

Chủ nhân nói rằng những hộp điểm tâm này đều là quà tặng.

Ngoài ra, các vị là người mà Nhị công tử dẫn đến, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo.

Trong vườn bách thú này có một nơi gọi là bách hoa viên, các vị đều là người đọc sách, hẳn là sẽ thích những thứ tao nhã như vậy.

Vốn dĩ bách hoa viên chưa mở cửa cho người ngoài, nhưng vì Nhị công tử đã đến nên ngày mai có thể dẫn các vị công tử tới đó tham quan."

"Tống Tuân?" Ngu Thanh bật dậy, nhìn Tống Tuân bằng ánh mắt không thể tin nổi, "Đây là vườn bách thú của muội muội ngươi sao?!"

"Ừm." Tống Tuân gật đầu.

"Vậy sao ngươi không nói sớm?" Ngu Thanh lại hỏi.

"Ngươi đâu có hỏi." Tống Tuân thản nhiên đáp.

"…" Mí mắt Ngu Thanh giật giật, "Ngươi lừa ta thê thảm thật, ta nghĩ rằng mặc dù ngươi không phải là người nghèo khổ, nhưng ngươi keo kiệt như vậy, chắc hẳn đã quen sống những ngày tháng khó khăn rồi.

Những chỗ tiêu tốn nhiều tiền thế này, nhất định ngươi không nỡ đến, vậy nên ta mới mời ngươi tới, định thay đổi tật xấu keo kiệt của ngươi, ai ngờ ngươi lại là Nhị công tử của nơi này?"

Lục Giai nghe vậy thì không nhịn được mà cười lớn.

"Chẳng lẽ ngươi cũng biết?!" Ngu Thanh lại hỏi.

"Ta bị oan rồi, quả thực trước đây ta từng nghe Tống huynh nói muội muội hắn vừa mua được một thôn trang lớn, nhưng không biết là chỗ này.

Nếu biết thì lúc nãy ta đã bắt hắn trả tiền vé vào cửa rồi!" Lục Giai cười trên nỗi đau của người khác.

Trong lòng cũng khá ngạc nhiên.

Mới qua bao lâu mà Tống Anh đã có thể xây dựng được một khu vườn rộng lớn thế này?!

Lúc hắn mới nhìn thấy Tống Anh, dường như nàng... vẫn còn đang bán thẻ kẹp sách làm từ lá cây thì phải?!

Cô nương kia quả thật là một người lợi hại!

Lục Giai thầm thở dài.

Lúc hắn tổ chức Thu Cúc yến, Hoắc đại nhân đã phải ra mặt giúp đỡ Tống Anh, khi đó hắn đã biết, từ nay về sau, cuộc sống của cô nương tên là Tống Anh này sẽ không quá kém, thậm chí là sớm muộn gì, toàn bộ Tống gia cũng sẽ được đề bạt.

Chỉ là khi đó hắn cho rằng, cái gọi là đề bạt chính là chiếu cố cho nhi tử của Tống gia, đặc biệt là sau khi Tống Tuân ra làm quan, chắc chắn hắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng không ngờ rằng, chưa kịp đợi đến ngày đó, Tống Anh đã giàu có như vậy rồi?

Nhìn khu vườn rộng lớn này…

Phải tốn bao nhiêu bạc mới có thể xây dựng được?

Chưa nói đến chuyện tiền bạc, chỉ riêng mấy con vật này, đâu phải dễ dàng mà mua về được!

Nếu khu vườn này là do Hoắc đại nhân hỗ trợ xây dựng thì chứng tỏ Tống Anh rất được ưu ái, còn nếu là năng lực của chính Tống Anh thì nàng quả là thần thông quảng đại!

"Ta mặc kệ, Tống Tuân, ngươi làm huynh đệ kiểu này thì không được rồi, nhiều tiền như vậy mà còn keo kiệt, giấu diếm chúng ta kỹ càng như thế, ngươi phải bị phạt!" Ngu Thanh cảm thấy không thể chịu nổi sự bất công này.

Sao hắn lại không có muội muội tốt như vậy!

Gia đình hắn cũng có thôn trang, nhưng thôn trang ấy chẳng khác gì một trang trại bình thường, bên trong chỉ trồng chút lương thực gì đó.

Nhìn lại Vạn Linh Viên của người ta...

Chậc chậc chậc, đúng là khác xa một trời một vực!

"Phạt rượu, uống thêm vài chén nữa!" Có người lên tiếng.

Vừa dứt lời, bên phía đài ngắm cảnh chợt có người hô lên: "Hổ xuất hiện rồi!"

Nghe vậy, những kẻ đọc sách này lập tức mất hết dáng vẻ tao nhã, chạy thẳng lên lầu, đứng trên đài ngắm cảnh, chỉ thấy dưới ánh sáng mờ nhạt, một con hổ vằn lờ mờ hiện ra ở đằng xa, mỗi bước đi của nó tựa như đạp lên trái tim bọn họ, rõ ràng cách một đoạn khá xa nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 736: Khổ thân


Người "biểu diễn" hôm nay là Hổ Doanh Doanh.

Sau khi xuất hiện trước mặt mọi người, Hổ Doanh Doanh vươn vai một cái rồi phát ra một tiếng gầm lớn.

Tiếng gầm ấy vang lên làm bầy chim quanh đó chấn động, lập tức vỗ cánh bay đi.

Trong vườn có cả chim chóc hoang dã và chim chóc cho Tống Anh nuôi dưỡng.

Dù là chim chóc hoang dã nhưng dưới sự huấn luyện của Cảnh Tước, Hắc Áp Áp và Ưng Đại Sơn, bây giờ bọn chúng cũng có thể thực hiện được một số động tác khá ấn tượng.

Chẳng hạn như lúc này, bầy chim cùng nhau bay lên giống như đang nhảy múa một vòng trên bầu trời, sau đó lại đáp xuống cánh rừng.

"Tiếng gầm của con hổ này quả thực là chấn động không gì sánh nổi..."

"Ngươi có thấy đàn chim kia không? Vừa rồi bọn chúng tụ lại rồi tản ra giống như một đóa hoa nở rộ rồi héo tàn, thật là có ý cảnh!"

"Không được, đột nhiên ta lại có cảm hứng, chi bằng ta với ngươi làm một bài thơ về khung cảnh này đi..."

"..."

Người khiếp sợ như Ngu Thanh cũng không ít, mặc dù có những người không nhìn thấy hổ, nhưng khi nghe thấy tiếng hổ gầm cũng không nhịn được mà run chân một lúc.

Tống Anh biết, hẳn là danh tiếng của Vạn Linh Viên đã vang xa.

Hầu hết khách nhân đến tham quan vào ngày đầu tiên đều là những kẻ lắm tiền, chẳng hạn như hai con voi của nàng, rất nhiều người đang xếp hàng để chờ được cưỡi voi một lần.

Tuy nhiên, Tống Anh cũng sợ voi nhà mình mệt mỏi, vậy nên mỗi con voi chỉ nhận 20 lượt cưỡi mỗi ngày, mỗi lượt tối đa hai người cùng cưỡi, thời gian mỗi lần cưỡi không quá một khắc.

Dù vậy, thu nhập trong ngày cũng đã lên tới vài trăm lượng, chưa kể còn có thu nhập từ việc bán thức ăn để mọi người cho động vật ăn, mỗi lần cho ăn lại là một khoản tiền lớn.

Ngoài ra còn có thu nhập từ bách hoa viên chuyên tiếp đãi người đọc sách và các loài động vật khác.

Tống Anh nhìn vào sổ sách, toét miệng cười.

Còn Hoắc Triệu Uyên thì vô cùng nhức đầu.

Vạn Linh Viên của Tống Anh có quá nhiều loài động vật, đặc biệt là sau vài ngày khai trương, khắp thành đều là tin tức liên quan đến Vạn Linh Viên, thậm chí còn có người gửi thiếp mời cho hắn, muốn mời hắn đến Vạn Linh Viên một lần.

Nghe nói trong Vạn Linh Viên này có bách điểu tranh nhau cất tiếng, sư tử hùng dũng, hổ gầm vang trời!

Hắn còn nghe nói bên trong có kỳ hoa dị thảo, chủng loại phong phú, đua sắc khoe hương!

Ai mà không động lòng cho được?!

Hơn nữa, tiền vé vào cửa của Vạn Linh Viên cũng không quá cao, ngay cả dân thường cũng có thể vào tham quan.

Dù không thể cưỡi voi, không thể cho động vật ăn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hổ!

Hằng ngày không biết có bao nhiêu người đến đây tham quan.

Nhưng chính vì vậy, trong lòng Hoắc Triệu Uyên lại càng lo lắng.

Nhiều động vật như vậy, chẳng lẽ đều là yêu quái hết sao?

Ngay cả một con gà trống lớn mà cũng có thể thành tinh thì làm sao hổ, sư tử, ngựa sọc trắng và voi có thể là động vật bình thường được?!

Nghĩ như vậy, Hoắc Triệu Uyên cảm thấy đây là một vấn đề rất lớn, nếu lỡ các loài động vật trong Vạn Linh Viên nổi loạn thì liệu rằng triều Đại Định có gánh vác nổi không?

Nhưng mà, hắn vừa không muốn báo cáo chuyện này, lại vừa không thể không báo cáo.

Thứ nhất, hắn vẫn chưa xác định được có bao nhiêu yêu quái, càng không biết được chúng có những khả năng gì, thứ hai, Tống Anh dẫn dắt những yêu quái này không nhằm mục đích hãm hại người khác, chỉ là để kiếm tiền mà thôi.

Nếu bây giờ báo cáo chuyện này cho triều đình biết, với tác phong của triều đình, e rằng sẽ điều binh ngay lập tức...

Đến lúc đó, sợ rằng tất cả các loài động vật trên thiên hạ đều sẽ bị tiêu diệt, ngay cả con người cũng chưa chắc được yên ổn.

Hoắc Triệu Uyên thở dài, không biết kiếp trước đã thiếu nợ Tống Anh bao nhiêu mà kiếp này lại phải chịu tội thế này.

"Đại nhân, có thư từ kinh thành." Đang suy nghĩ, Hoắc Tứ Tượng đã đem thư tới.

Dù chưa mở phong thư ra, hắn cũng có thể đoán được trong đó viết gì.

Chỉ có thể là… chuyện về yêu quái.

Vụ án hồ ly tinh lần trước, hắn đã tự ý xử lý, thậm chí còn không viết tấu chương báo cáo lên Hoàng thượng, trong kinh thành có không ít người để mắt đến hắn, khó tránh khỏi có kẻ lợi dụng chuyện này, nói rằng hắn không coi Hoàng thượng ra gì.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 737: Dùng yêu quái gây hại


Trong thư viết, trên triều có vài đại thần dâng sớ tố cáo rằng bên trong đất phong của hắn xuất hiện yêu vật, chắc chắn là do hắn đã làm điều gì khiến trời đất không thể dung tha.

Còn nói hắn tự ý xử lý yêu vật, càng chứng tỏ hắn đang chột dạ.

Thái độ của Hoàng thượng lại khá ôn hòa, chỉ nói một câu rằng trẫm tin tưởng Hoắc ái khanh rồi thôi.

Hoắc Triệu Uyên nhìn lá thư, nhếch miệng cười mỉa mai.

Hoàng thượng tin hắn, trong mắt người khác là vì nể mặt hàng trăm nhân khẩu của toàn bộ Hoắc gia, còn Hoắc Triệu Uyên lại ỷ vào sự tín nhiệm này mà làm xằng làm bậy.

"Đại nhân, nếu để Hoàng thượng biết ngài đã tha cho con yêu quái đó..." Hoắc Tứ Tượng lo lắng trong lòng.

Hắn biết rất rõ những chuyện mà người khác không biết.

"Không sao, chỉ là một cái cớ mà thôi, dù không có chuyện yêu quái thì sau này vẫn sẽ có những chuyện khác." Hoắc Triệu Uyên rất bình tĩnh.

"Ta phải lên đường hồi kinh rồi, ngươi ở lại đi." Hoắc Triệu Uyên lại nói.

"Thuộc hạ ở lại làm gì?" Hoắc Tứ Tượng ngẩn người.

"Bên phía Vạn Linh Viên cần ngươi theo dõi cẩn thận, bây giờ vẫn chưa biết rõ có bao nhiêu yêu quái trong thiên hạ, trong vườn của Tống Anh….

Sợ rằng tất cả đều không phải là dã thú bình thường, ngươi phải ở lại đây, lỡ như xảy ra chuyện gì thì còn có người giải quyết." Hoắc Triệu Uyên lại nói.

Nghe vậy, Hoắc Tứ Tượng hơi bàng hoàng: "Khoan đã, ngài vừa mới nói... động vật trong Vạn Linh Viên của Hoắc phu nhân không phải là dã thú bình thường? Ý ngài là sao? Chẳng lẽ tất cả đều là hồ ly tinh sao?!"

Hắn chỉ biết rằng con hồ ly tinh kia đã bị Hoắc phu nhân mang đi, còn những chuyện khác, hắn hoàn toàn không biết gì cả!

"Hiện giờ ta cũng không biết rõ chuyện này lắm, vậy nên mới bảo ngươi ở lại.

Khi nào có thời gian thì hãy đến vườn xem xét, nếu có thể điều tra rõ ràng về chuyện yêu quái trong vườn thì ta cũng yên tâm hơn." Hoắc Triệu Uyên ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tống Anh không phải là người tàn nhẫn, chắc chắn sẽ không thả yêu quái ra làm hại người khác, ngươi chỉ cần giúp nàng giải quyết một số phiền phức là được rồi, tuyệt đối không được chọc giận nàng."

"Hoắc phu nhân thả yêu quái ra? Chẳng phải nàng thương hại con hồ ly tinh kia nên mới thả nó về rừng sao?" Hoắc Tứ Tượng càng thêm mù mịt.

Ý của đại nhân là sao?

Hoắc Triệu Uyên nhìn tiểu tử ngốc này bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

"Ừ, ngươi nghĩ như vậy cũng tốt." Hoắc Triệu Uyên không nói gì thêm.

"...." Hoắc Tứ Tượng càng bối rối hơn.

Nhưng mà, rốt cuộc ý của đại nhân nhà hắn là gì vậy?

"Sau khi ta hồi kinh, mọi chuyện phải lấy Hoắc phu nhân làm đầu, chỉ cần nàng không giết người, những chuyện khác đều có thể xử lý được, nếu thiếu bạc thì đến nơi ta đã nói để đào.

Chuyện nào có thể giải quyết bằng tiền bạc thì không được động thủ." Có động thủ thì ngươi cũng chẳng thắng nổi đâu.

Vẻ mặt của Hoắc Triệu Uyên vô cùng nghiêm túc, Hoắc Tứ Tượng còn tưởng mình nghe nhầm.

Đại nhân có nhiều chỗ giấu kho báu, hắn chỉ biết một trong số đó, nhưng trước đây đại nhân đã từng nói, chỉ khi gặp tình huống bất đắc dĩ mới được dùng tới những kho báu này!

Sao bây giờ lại phải đào lên?

"Ngài yên tâm, nếu có người nào tìm Hoắc phu nhân gây phiền phức, ta sẽ cố gắng dùng bạc để giải quyết, không động thủ." Hoắc Tứ Tượng đáp.

Hoắc Triệu Uyên nhướn mày, nhìn Hoắc Tứ Tượng bằng ánh mắt kỳ quái.

Tiểu tử ngốc này hiểu sai ý của hắn rồi, hắn muốn Hoắc Tứ Tượng dùng bạc để dập tắt lửa giận của Tống Anh.

Không phải hắn không muốn nói rõ sự thật, mà là có nói thì cũng chưa chắc tiểu tử ngốc này sẽ tin.

Thôi kệ, nếu Tống Anh thật sự để lộ việc mình là yêu quái, đến lúc đó chắc là Hoắc Tứ Tượng sẽ hiểu thôi.

"Đúng rồi đại nhân, ngài quay về kinh thành làm gì?" Cuối cùng Hoắc Tứ Tượng cũng nhớ ra.

Hoắc Triệu Uyên không trả lời.

Hiện giờ tuổi tác của hắn cũng không còn nhỏ nữa, những năm trước nói là muốn giữ đạo hiếu nên chưa lấy vợ, sau đó hắn phung phí tiền bạc khắp nơi, khiến cả kinh thành này ai cũng biết Hoắc gia nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại một tước vị và một chút bổng lộc, ngay cả thôn trang và cửa hàng tử tế cũng không có, vậy nên cả kinh thành không có ai dám gả nhi nữ cho hắn, sợ nhi nữ nhà mình phải chịu khổ.

Nhờ thế mà hắn mới có được mấy năm thanh tịnh, có thể trốn đến thành Dung này.

Nhưng lần này gây ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên lại có người bắt đầu lo lắng về chuyện hôn sự của hắn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 738: Kẻ nào vừa nói đó?


Hiện giờ, hoàng đế muốn triệu hồi hắn về kinh thành, hắn cũng đã nhận được thư.

Không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có thánh chỉ được gửi đến.

Hoắc Tứ Tượng nghe xong vẫn chẳng hiểu gì cả.

Ba ngày sau, thánh chỉ đến nơi, Hoắc Triệu Uyên lập tức lên đường, vừa mới rời đi, Hoắc Tứ Tượng đã tuân lệnh đi đến Vạn Linh Viên.

Nhưng khi vừa bước vào vườn, hắn lại chẳng cảm thấy có gì khác thường cả?

Mấy con khỉ trông cũng đẹp, nhưng không khác gì những con thú nhỏ bình thường, tại sao đại nhân cứ nói giống như ở đây toàn là yêu quái vậy?

Vẻ mặt Hoắc Tứ Tượng đầy khó hiểu, bèn quyết định bỏ tiền ra ở lại.

Trước khi rời đi, đây là điều duy nhất khiến đại nhân nhà hắn không an tâm, bây giờ dù có tốn tiền thì hắn cũng phải hiểu rõ rốt cuộc đại nhân có ý gì!

"Chủ nhân, hộ vệ bên cạnh Hoắc đại nhân đã ở chỗ chúng được hơn mười ngày rồi.

Hôm qua hắn ngồi cả ngày trong vườn hồ ly, mắt cứ dán chặt vào mấy con hồ ly.

Mặc dù con hồ ly trắng nhà chúng ta đã sinh ra linh trí nhưng vẫn chưa hóa hình, bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lông cũng muốn đỏ cả lên!"

"Hôm qua hắn nhìn chằm chằm hồ ly à? Hôm trước hắn đến chỗ Hổ Cuồng cũng không chịu rời đi, ngài cũng biết mà, tính tình của Hổ Cuồng rất nóng nảy, thấy tên đó ngứa mắt nên cực kỳ bực bội, gầm rú suốt cả ngày.

Ngài từng nói mỗi khi hổ gầm thì lũ chim trên trời phải bay lượn vài vòng.

Hậu quả là hôm qua lũ chim nhà chúng ta mệt muốn chết luôn." Hắc Áp Áp tức giận nói.

Khóe miệng Tống Anh giật giật.

"Lẽ nào là hắn quá tò mò về các ngươi?" Tống Anh cũng cảm thấy khó hiểu.

Hoắc Tứ Tượng là tâm phúc của Hoắc Triệu Uyên, thậm chí nói là tâm phúc còn không đúng bằng nói là người nhà, nếu không thì đã chẳng mang họ giống nhau.

Hoắc Triệu Uyên đã biết trong vườn của nàng có yêu quái thì làm sao Hoắc Tứ Tượng lại không biết?

Có lẽ là vì trước đây ít thấy nên bây giờ mới muốn đến đây mở mang tầm mắt.

"Ý của chủ nhân là, hắn biết chúng ta là gì?" Hắc Áp Áp vô cùng ngạc nhiên.

"Chắc là biết đấy.

Dù gì thì hắn cũng đã nhìn thấy con hồ ly ba đuôi rồi, sau đó còn theo chân đại nhân nhà hắn mang rất nhiều nội tạng qua đây, nếu đến thế mà còn không biết thì ngốc đến nhường nào?" Tống Anh nghiêm túc nói.

Nói xong, Hắc Áp Áp gật đầu.

Chủ nhân nói có lý, trước đây Đại Hoàng từng đi truyền lời, hơn nữa còn bay đi ngay trước mặt Hoắc đại nhân, nếu Hoắc Tứ Tượng là tâm phúc của Hoắc đại nhân thì chắc chắn đã nhìn thấy.

"Vậy nghĩa là chúng ta không cần giả vờ trước mặt Hoắc Tứ Tượng nữa?" Hắc Áp Áp hỏi.

"Ừ, không cần giả vờ nữa, miễn là không để người ngoài nhìn thấy là được." Tống Anh gật đầu.

Tống Anh chỉ nghĩ rằng, mấy con yêu quái này làm việc vất vả mỗi ngày cũng rất mệt mỏi, Hoắc Tứ Tượng cũng không phải khách nhân bình thường, chơi đùa cùng hắn cũng khá thú vị.

Lại một buổi sáng, Hoắc Tứ Tượng mở mắt ra.

Càng ngày hắn càng không hiểu ý tứ trong lời nói của đại nhân.

Dù hắn có quan sát kỹ càng thế nào thì cũng không phát hiện ra khu vườn này có gì không ổn.

Điều đặc biệt duy nhất là, Vạn Linh Viên này thật sự rất biết cách kiếm tiền!

Dân thường đến đây dạo một vòng, ăn uống các thứ, ít nhất cũng phải tốn sáu, bảy trăm văn tiền, còn nếu nhà giàu đến chơi, muốn vui vẻ thì khỏi phải nói, một ngày ít nhất phải năm mươi lượng bạc trở lên! Vài trăm lượng cũng là bình thường!

Đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, ngon đến mức hắn chẳng muốn rời đi nữa.

Thở dài một hơi, rốt cuộc nhiệm vụ mà đại nhân giao cho hắn là sao đây!

Đang suy nghĩ, Hoắc Tứ Tượng mở cửa ra, trên trời có một con chim màu đen bay qua.

"Cuối cùng tên ngốc này cũng chịu rời giường rồi!" Trên không trung đột nhiên vang lên một câu nói.

Hoắc Tứ Tượng sửng sốt một chút: "Kẻ nào vừa nói đó!?"

Nói xong, hắn vội vã quay về phòng, định lấy bội đao của mình, nhưng khi quay lại thì thấy hai con chuột to đang khiêng bội đao của hắn mà chạy vòng quanh!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 739: Không còn một mẩu xương nào


Hoắc Tứ Tượng hơi hoảng sợ, nhưng hắn đường đường là một nam nhân đĩnh đạc, không đến mức sợ hai con chuột, vì vậy lập tức lao tới để giành lại thanh đao của mình.

Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp chạm vào thanh đao thì đã nghe thấy tiếng nói vang lên.

"Chạy nhanh lên! Chạy sang bên trái!"

"Ngươi chạy sai hướng rồi, thanh đao này nặng quá, biết thế đã không hóa thành bản thể rồi, di chuyển khó thật!"

Hai con chuột tinh loạng choạng, bước được vài bước thì cả hai cùng ngã ngửa ra đất.

Trong cơn tức giận, chúng dứt khoát hóa thành hình người.

Hoắc Tứ Tượng mở to mắt nhìn, hai con chuột nhỏ đột nhiên biến thành hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa!

Hơn nữa, hai thiếu nữ này còn nói chuyện với hắn vài ngày trước!

Hoắc Tứ Tượng vội vàng lùi lại hai bước: "Ngươi, các ngươi là yêu quái gì vậy?"

Hai yêu quái tròn xoe mắt một cách vô tội, sau đó nhìn nhau, qua một khắc, chúng lại biến thành bản thể rồi phóng vụt đi, bỏ lại thanh đao.

"..." Hoắc Tứ Tượng chỉ cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung.

Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ?

Vội vã nhéo cánh tay một cái, đau đến nghiến răng.

Hắn bước ra khỏi sương phòng với tâm trạng mơ màng, đang đi thì lại nghe thấy có người nói chuyện bên tai.

"Có phải hắn lại chỉ gọi một món chay với bánh bao không? Sao lại keo kiệt thế nhỉ? Làm chân chạy vặt cho quan lớn mà ngay cả cơm cũng không ăn nổi à?"

"Vẫn là đi theo chủ nhân của chúng ta tốt hơn, mỗi ngày muốn ăn gì là được ăn cái đó!"

"Thật đáng thương, nhưng cũng thật đáng ghét!"

"Sao vậy?"

"Hôm qua hắn đi ngang qua bụi cỏ, nhìn thấy con thỏ rừng nhà chúng ta đang ăn cỏ, tuy con thỏ ấy còn nhỏ nhưng đã có linh trí rồi, may mà nó chạy nhanh, nếu không thì đã bị hắn bắt về làm mồi nhậu rồi."

"Thật đáng ghét! Rõ ràng đã nói không được săn bắn động vật trong nhà chúng ta, sao hắn lại xấu xa đến vậy!"

"…"

Mí mắt Hoắc Tứ Tượng co giật liên hồi.

"Rốt cuộc là kẻ nào đang giả thần giả quỷ?" Hắn nuốt nước miếng một cái.

"Bọn ta nói ngươi đấy!" Một thứ gì đó màu xanh đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn kỹ lại thì là hai con rắn xanh.

Những con rắn này thè lưỡi, dựa vào kinh nghiệm hành quân của hắn, rắn này có độc!

Nhưng giờ có độc hay không cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là chúng có thể nói chuyện!

"Các ngươi là yêu quái gì?" Tay Hoắc Tứ Tượng run run.

"Ngươi bị ngốc à? Chúng ta là rắn, sao ngươi còn phải hỏi vậy, mắt ngươi có vấn đề không?" Con rắn nhỏ lại nói.

Tim Hoắc Tứ Tượng đập liên hồi, mồ hôi trên mặt túa ra: "Đừng qua đây, nếu không… nếu không ta sẽ bắt các ngươi…"

"Còn muốn bắt bọn ta! Hừ!" Con rắn xanh khẽ hừ một tiếng.

Vừa dứt lời, trên trời có một con chim bay qua, móng vuốt của nó chộp lấy dây cột tóc của Hoắc Tứ Tượng, không bao lâu sau lại có một đàn quạ bay tới, lượn vòng trên bầu trời.

"Ta cảnh cáo ngươi, sau này không được nghĩ tới chuyện bắt mấy con thú nhỏ ở đây, nếu không thì bọn ta sẽ chia nhau ăn sạch ngươi!" Hắc Áp Áp hét lên với người ở dưới.

Hai chân Hoắc Tứ Tượng mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.

Hắc Áp Áp và các yêu quái khác trông thấy hắn thảm hại như vậy, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng.

Mọi người cùng nhau hét lên một tiếng, sau đó mỗi người mới tản đi một hướng.

Hoắc Tứ Tượng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong đầu chợt nhớ lại lời nói của đại nhân nhà mình, dường như hiểu ra điều gì đó…

Toàn bộ Vạn Linh Viên này đều là yêu quái!

Thực ra trong lòng Hoắc Tứ Tượng rất oan ức.

Ngày hôm đó, hắn thật sự không có ý định ăn thỏ, chỉ là nhìn thấy một con thỏ rừng đứng đó một mình, sợ rằng con thỏ này bị người khác bắt mất nên mới nghĩ đến chuyện bắt nó trước…

Ai ngờ lại bị hiểu lầm!

Nhưng cũng may là hắn chưa thực hiện ý định đó, nếu thật sự ăn con thỏ nhỏ kia, bây giờ… có lẽ hắn đã không còn lại một mẩu xương nào!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 740: Quá đáng sợ


Hoắc Tứ Tượng trốn trong phòng để thích ứng một hồi lâu, vất vả lắm mới chấp nhận được sự thật này, sau đó đạp cửa đi ra ngoài.

Ngày hôm đó, mọi thứ bên ngoài đã hoàn toàn khác biệt.

Khi đang đi, một con chim nhỏ trên cây chào hỏi hắn.

Một lát sau, bỗng nhiên có người chặn đường hắn lại, sau khi đối phương tự giới thiệu, Hoắc Tứ Tượng mới biết người đó là con hổ lớn mà mấy hôm trước hắn cứ nhìn chằm chằm, con hổ này khăng khăng đòi quyết đấu với hắn.

Sau khi lừa gạt được đối phương rời đi, Hoắc Tứ Tượng nhanh chóng phi ngựa rời khỏi Vạn Linh Viên.

Nơi này thật đáng sợ!

Chẳng trách đại nhân lại bảo hắn dùng tiền để giải quyết phiền phức, ở mảnh đất đầy rẫy yêu quái như vậy, nếu không tiêu ít tiền để đuổi những kẻ gây rối đi, lỡ như chọc đám yêu quái kia nổi giận thì liệu bách tính ở thành Dung có thể sống sót nổi không?!

Chỉ có một điều mà Hoắc Tứ Tượng không thể hiểu nổi, Hoắc phu nhân chẳng qua chỉ là một nông phụ bình thường, tại sao lại được yêu quái ở đây yêu mến đến vậy?!

Mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng điều đó không ngăn cản hắn quan tâm đến Tống Anh.

Vạn Linh Viên của Tống Anh kiếm tiền như nước, số người ghen tị có thể ít đi sao?

Chỉ mới nửa tháng kể từ khi khu vườn này mở cửa, trong thành Dung đã có hai nhà định học theo cách làm của Tống Anh mà mở một khu vườn tương tự Vạn Linh Viên.

Nếu là trước đây, Hoắc Tứ Tượng chắc chắn sẽ không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng hiện giờ hắn lại lo rằng người dân trong thành sẽ cản trở con đường kiếm tiền của Tống Anh, vậy nên ngay khi đối phương vừa mới nhen nhóm ý định, Hoắc Tứ Tượng đã phái người đến đàn áp ngay lập tức.

Với hành động mạnh tay này, toàn bộ thành Dung đều biết Vạn Linh Viên có chút quan hệ với Hoắc phủ, càng không có ai dám gây sự nữa.

"Lão đại, gần đây có người lén lén lút lút ở bên ngoài Vạn Linh Viên!" Khó khăn lắm mới yên tĩnh được một chút, nhưng chỉ vài ngày sau, Hoắc Tứ Tượng lại nghe được tin xấu.

Sắc mặt biến đổi ngay lập tức: "Là người nào?"

"Đối phương rất cảnh giác, luôn mặc đồ đen vào đêm hôm khuya khoắt để thăm dò xung quanh, số lượng không nhiều, tổng cộng chỉ có ba người."

"Bắt lại ngay! Sau khi bắt về phải tra khảo cho rõ ràng!" Hoắc Tứ Tượng không thể không thừa nhận rằng mình đã luống cuống.

Hắn là người đã từng xông pha trên chiến trường, nhưng hôm nay chỉ nghe thấy chút tin tức nhỏ nhặt như vậy cũng đủ khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Không đúng, không phải hắn sợ yêu quái, mà là sợ cuộc chiến giữa con người và yêu quái!

Đúng vậy! Chính là như thế.

Hoắc Tứ Tượng thở dài một hơi, vô cùng để bụng.

Tối hôm đó, người được phái đi đã bắt được ba kẻ có ý đồ xấu.

Những người mà Tống Hầu gia phái đến lần này không hề đơn giản, nhớ năm đó, Tống gia lập nghiệp từ võ lực, lão Hầu gia đời thứ nhất mạnh mẽ như trâu, bên cạnh ông cũng có vài kiện tướng đắc lực, sau này được phong làm hầu tước, dưới trướng có một đội ngũ trung thành, đời đời kiếp kiếp một lòng làm việc cho Diên Bình Hầu phủ.

Ba người được phái đến lần này chính là một phần trong số đó.

Những người này nói giọng kinh thành, vừa nghe đã thấy không bình thường.

Hoắc Tứ Tượng nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

"Nói, các ngươi đến Vạn Linh Viên làm gì?" Chẳng lẽ những cao nhân ẩn sĩ trên đời này biết rằng trong thiên hạ vẫn còn yêu quái, vậy nên mới phái người đến đây để điều tra?

Nhưng đại nhân nhà hắn đã nói phải bảo vệ Vạn Linh Viên, cho dù là cao nhân ẩn sĩ muốn bắt yêu quái thì cũng không được.

Ba người đến từ Tống phủ cũng cảm thấy rất khó hiểu.

"Bọn ta không hiểu ý của các hạ." Cả ba người giả ngu nói.

Bọn họ chỉ đến đây để lo liệu một chuyện nhỏ mà thôi, người này là ai mà lại xen vào chuyện của người khác như vậy?

"Còn giả ngu với ta? Khi lão tử tra khảo phạm nhân, các ngươi còn đang nghịch bùn đấy!" Hoắc Tứ Tượng cười khẩy, "Mấy ngày nay, các ngươi luôn lảng vảng bên ngoài Vạn Linh Viên, chẳng lẽ không có ý định làm hại Hoắc phu nhân?"

"Bọn ta không hiểu ý của ngài, chẳng qua là ba người bọn ta nghe nói Vạn Linh Viên rất thú vị nên đứng bên ngoài nhìn thử mà thôi, không biết tại sao lại đụng đến Hoắc phu nhân trong miệng ngài?"
 
Back
Top