Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 691: Vừa đe dọa vừa dụ dỗ


Tống Đạt nói vô cùng thản nhiên, còn Tống Đường Hành lại hoảng sợ: "Cả thôn đều biết?! Vậy, vậy sao mọi người còn… tôn trọng nàng như thế?"

"Ngươi nghĩ lung tung gì đấy?!" Tống Đạt trợn mắt liếc Tống Đường Hành một cái, "Người nọ chỉ bị nhốt trong sân nhà Nhị tỷ mà thôi, còn Nhị tỷ của ta không có ở nhà! Sau khi Nhị tỷ trở về đã lập tức thả người đi rồi!"

"Ta... không hiểu." Tống Đường Hành hơi ngốc.

"Được rồi..." Tống Đạt thở dài, cảm thấy thật mệt mỏi, "Chuyện là, công tử nhà giàu kia không phải người tốt lành gì, hắn mở một cửa hàng, có chút mâu thuẫn với Nhị tỷ tỷ, đương nhiên, cửa hàng kia không bằng cửa hàng của Nhị tỷ tỷ, chưởng quầy nhà hắn cũng bị chém đầu nên công tử nhà giàu kia không vui, cố ý tới gây phiền phức!"

"Nhưng Nhị tỷ tỷ không muốn gặp hắn! Do đó, người này nghĩ đủ mọi cách mà vẫn chưa gặp được nàng.

Thế là hắn đành phải tới tận thôn, gây phiền phức cho một đứa trẻ, nói người của thôn bọn ta làm hỏng đồ của hắn, bắt bọn ta phải bồi thường.

Những người bên cạnh Nhị tỷ sao có thể bằng lòng được? Bọn họ nhốt người trong sân, dùng vũ lực... à không, là dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục.

Vì vậy, công tử kia đã hoàn toàn tỉnh ngộ, để lại tiền bồi thường rồi rời đi.

Đây đã là chuyện của mấy tháng trước rồi." Tống Đạt giải thích.

Chuyện này không quan trọng, nếu Tống Đường Hành muốn biết thì nói cho hắn cũng không sao.

Nhưng Tống Đường Hành có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được nguyên nhân này.

Hơn nữa...

Có vấn đề!

Dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục? Hắn không tin!

Dùng vũ lực... Vừa đe dọa vừa dụ dỗ có khả năng cao hơn!

Nhưng đường đường là Nhị công tử nhà Tiết Quốc Công, sao có thể bị dọa chứ?

"Tộc tỷ... lợi hại như vậy à?" Tống Đường Hành cảm thấy hơi khó chấp nhận cách nói này, "Nhưng trước đây... lúc ở kinh thành, nàng không phải như vậy mà."

Hắn nhớ rất rõ khi đó, Tống Anh vô cùng trầm mặc, ít nói, hiếm khi gặp người khác.

Hạ nhân cũng nói bản tính của nàng là người… là người không thích tranh giành.

Hoàn toàn không giống với vị tỷ tỷ trong miệng Tống Đạt!

"Trước đây, Nhị tỷ quả thực là một cái hũ nút.

Nhưng bây giờ nàng thay đổi chẳng phải đều do cha nương của ngươi sao? Nếu không phải các ngươi ép Nhị tỷ tỷ, nàng sẽ như thế sao?" Tống Đạt hừ một tiếng, "Ta biết ngươi đang tìm mọi cách để biết chuyện của Nhị tỷ tỷ.

Ta nói với ngươi những chuyện này là để ngươi biết Nhị tỷ tỷ không phải người dễ chọc.

Nể tình ngươi và nàng là tỷ đệ ruột, ngươi muốn biết chuyện gì, ta đều có thể nói cho ngươi.

Nhưng nếu ngươi dám cùng với cha nương ngươi ức h**p Nhị tỷ tỷ thì..."

"Mặc dù bây giờ ta không làm gì được các ngươi, nhưng sau này sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nhà bọn ta báo thù cho Nhị tỷ tỷ!" Tống Đạt lạnh giọng nói thêm.

Trong tay hắn ta vẫn còn cầm thanh kiếm gỗ đào kia, chỉ thẳng vào Tống Đường Hành.

Tống Đường Hành vội vàng lùi về sau một bước.

Đột nhiên có cảm giác... phức tạp.

Không thể nào.

Hắn nhớ rõ khi đó hắn mới tám, chín tuổi, ngày Tống Anh tới hầu phủ, đúng lúc hắn đang buồn chán nên lén chạy đi xem thử.

Nàng được xếp vào một viện nhỏ nằm lệch trong góc, trong viện đó không có bất cứ cảnh trí nào, nhưng sau khi đi vào, Tống Anh lại vô cùng vui sướng, nói ao nhỏ trong viện rất đẹp, lại nói ánh sáng trong phòng cũng tốt, sau đó bị bọn hạ nhân lén cười nhạo nàng không hiểu việc đời.

Lúc ấy, nàng mặc quần áo cũ của Tống Hoan, trông chẳng ra sao, dáng đi giống như bà tử làm việc nặng trong phủ.

Ở nhà, hắn không được xem trọng lắm, lúc rảnh rỗi đều chạy đến nhìn lén vị đích tỷ này.

Trong nhà mời ma ma đến dạy nàng, thường xuyên nghe thấy tiếng nàng bị đánh và dạy dỗ.

Trong suốt gần hai năm đó, nàng giống như một con ốc sên vô dụng, nhìn bề ngoài có vẻ kiên cường nhưng thật ra chỉ cần ấn nhẹ một cái đã nát vụn.

Sao lại... thay đổi khác với trước đây như thế chứ?!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 692: Không hề khách khí


Trong lòng Tống Đường Hành cảm thấy khó hiểu.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì đã qua lâu như vậy rồi, tiến bộ một chút cũng là bình thường.

Vả lại, khi đó Tống Anh quả thực rất thích đọc sách, dường như cũng cảm thấy chỉ cần nàng đọc nhiều sách một chút thì có thể được cha nương công nhận.

Nếu như thế, sau khi trở về, nàng truyền suy nghĩ này cho thôn dân cũng là điều dễ hiểu.

"Nói như vậy... Tộc tỷ không chỉ không có quan hệ gì với công tử của Tiết gia mà ngược lại còn có chút thù oán?" Tống Đường Hành nói.

"Tiết công tử?" Tống Đạt tùy tiện vung tay lên, "Có lẽ là vậy!"

Tống Đường Hành suy nghĩ, càng thêm sáng tỏ.

Nhất định là Tiết Nhị vô cớ phải chịu cơn tức ở chỗ tỷ tỷ hắn nên sau khi trở về mới bảo Tiết gia gây phiền phức cho nhà hắn.

Tống Anh chưa chắc đã có năng lực lớn như hắn tưởng tượng, Tiết Nhị kia là người kiêu ngạo, cảm thấy đối đầu với một dân phụ không có thể diện nên mới quấy rối quan hệ giữa hai nhà Tiết Tống...

Có lẽ bây giờ chính vị Đại tỷ này cũng không biết một người nhỏ bé như nàng đã gây ra phiền phức lớn đến cỡ nào cho Tống gia.

"Phải rồi, lúc tế tổ có đi qua nhà tộc tỷ tỷ, thấy trong nhà có mấy người... Bọn họ từ đâu ra vậy?" Tống Đường Hành hăng hái vì đã thu được một chút thông tin hữu ích nên tiếp tục hỏi thêm.

Tống Đạt cười như không cười, nhìn hắn: "Ngươi đúng là không hề khách khí."

"Ta chỉ là quan tâm tộc tỷ..." Tống Đường Hành nói.

"Thôi đi, ngươi có thật lòng quan tâm hay không mà ta còn không biết sao? Ngươi đừng cảm thấy mình là công tử nhà giàu thì thông minh hơn người khác.

Trẻ con ở quê bọn ta cũng không ngốc hơn các ngươi bao nhiêu đâu." Tống Đạt ghét bỏ, "Những người đó đều do Nhị tỷ mua về, năng lực không lớn lắm, bình thường giúp đỡ Nhị tỷ tỷ làm chút việc đồng áng mà thôi."

"Mua khi nào vậy?" Tống Đường Hành vội vàng hỏi.

"Không nói chung chung được.

Có người được mua từ lâu rồi, có người sau này mới mua, còn có rất nhiều người mua về trong một, hai tháng gần đây nữa.

Bọn họ không phải được mua cùng một lúc." Tống Đạt nói.

Tống Đường Hành gật đầu.

Tiết gia cũng thật tàn nhẫn, bề ngoài không làm gì cả nhưng trên thực tế lại lén lút sắp xếp người đến bên cạnh Tống Anh?

Ngay cả chính Tống Anh cũng không biết những người mà nàng bỏ tiền ra mua thật ra đều là thám tử của người khác!

Cho dù Tống gia bọn họ không ra tay thì một thời gian sau, những người này cũng sẽ hại chết Tống Anh!

Nhưng vì sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra tay?!

Tống Đường Hành cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng hắn thông minh.

"Lúc nãy ngươi nói Nhị tỷ tỷ mở cửa hàng à? Dựa vào đâu mà cửa hàng đó có thể chèn ép Tiết công tử?" Tống Đường Hành hỏi.

"Buôn bán nhỏ mà thôi." Tống Đạt hơi khô miệng.

Nếu xếp hạng những người không có mắt nhìn, Tống Đường Hành này chắc chắn đứng đầu.

Nhất định là người này xem hắn ta như một gã sai vặt có thể tùy ý sai sử nên mới ra vẻ đương nhiên như thế.

Nhưng sớm muộn gì Tống Đường Hành cũng có thể hỏi ra được những chuyện này, thế nên thay vì để hắn chạy khắp thôn gây phiền phức cho mọi người, thà để hắn ta mở miệng còn hơn.

"Tống Đạt đệ đệ, xin hỏi có phải trong tay tộc tỷ có thứ mà Tiết công tử kia cực kỳ muốn có hay không?" Tống Đường Hành tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy." Tống Đạt trả lời xong thì ngáp một cái.

"Vậy thì đúng rồi..." Tống Đường Hành thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hiểu rồi! Hiểu hết rồi!

Những người đó muốn chiếm được đồ tốt trong tay Tống Anh rồi mới g.iết ch.ết nàng!

Điều nực cười chính là khắp thôn này đều cảm thấy Tống Anh giỏi giang mà hoàn toàn không biết rằng số mệnh của nàng sẽ chấm dứt nhanh thôi!

Tuy nhiên, hắn lại hơi hâm mộ.

Tống Anh rõ ràng là một khắc tinh không được cha nương yêu thương nhưng lại được nhiều người thật lòng thật dạ yêu quý như vậy.

Hắn có thể nhận ra những người như Tống Đạt thật sự che chở cho Tống Anh.

Nếu chết đi cũng xem như không uổng một kiếp người!

Sau khi hỏi rõ ràng, Tống Đường Hành thậm chí còn không nhớ tới chuyện cảm tạ Tống Đạt mà lập tức chạy đi báo tin cho H**ng S*.

Nhưng trên thực tế, mấy tin tức này của hắn hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với H**ng S*.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 693: Bắt trộm


Đương nhiên H**ng S* biết người bên cạnh Tống Anh có vấn đề, nếu không thì không thể vô duyên vô cớ bắt nhiều người của y đi như vậy.

Vì vậy, lúc này, y tập trung mọi người lại, chuẩn bị đánh một trận lớn.

Y nhất định phải lấy được mạng của Tống Anh.

Đang ở thôn Hạnh Hoa, không thể không cúi đầu.

Biện pháp ôn hòa trước đây hoàn toàn không phù hợp, muốn g.iết ch.ết Tống Anh, e rằng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

Tuy nhiên...

Phải tìm cớ.

H**ng S* cau mày, đau đớn chọn ra hai người: "Các ngươi... đi do thám."

Sắc mặt của hai người kia đại biến: "Đội trưởng, chúng ta... chúng ta không đi được đâu? Bây giờ còn chưa biết rõ người này là người thế nào nữa mà..."

"Đi do thám!" Sắc mặt của H**ng S* lạnh lùng, "Ta sẽ dẫn người đi theo sau các ngươi.

Các ngươi hãy thay sang quần áo màu đen, tạo ra động tĩnh lớn một chút rồi trốn vào chỗ nào đó gần Hoắc gia.

Đến lúc đó, ta sẽ mượn cớ bắt trộm để dẫn người xông vào cứu người.

Trong lúc hỗn loạn, Tống Anh bị trộm g.iết ch.ết cũng là chuyện có thể xảy ra."

Nếu bọn họ làm như vậy thì vẫn có chút mạo hiểm, ít nhiều cũng sẽ mấy lời đồn đãi vớ vẩn.

Tuy nhiên, chỉ cần bọn họ khăng khăng là có trộm quấy phá, lại không có chứng cứ xác thực thì cũng không thể tạo thành mối nguy cho hầu phủ được.

Y đã hỏi thăm qua, trong nhà Tống Anh không có nhiều người, ngoài mấy đứa trẻ ở nhờ thì chỉ có một phụ nhân "quản gia" và một "nha hoàn" làm việc.

Tống Anh là nữ tử, nhà của nàng cũng không có nhiều phòng giống như gia đình giàu có nên để tránh bị đồn đãi vớ vẩn, trong nhà cũng không có gia đinh hay hộ viện.

Còn về những người lén lút bắt người, chắc hẳn đến khi chạng vạng bọn họ mới tới, sau đó trốn trong núi, âm thầm bảo vệ Tống Anh.

Bọn họ cách rất xa, chỉ cần tốc độ của y đủ nhanh thì những người đó có muốn giúp đỡ cũng không tới kịp.

Trong tình huống cấp bách thì phải linh hoạt, người của đối phương quá quỷ dị, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Nếu còn tiếp tục chờ đợi, người trong đội ngũ của y đều sẽ rối loạn, e là sẽ cho rằng trong thôn này có mãnh thú hoặc dã quỷ ăn thịt người, thật sự bị dọa cho chạy mất.

H**ng S* đã quyết định như vậy, người bên dưới lập tức đi làm.

Trong đêm đen, hai bóng người chạy về phía nhà của Tống Anh.

"Ai ở đó!? Mau bắt trộm!" Đợi đến thời cơ thích hợp, H**ng S* dẫn theo người đột nhiên hô to, sau đó cả đám người cùng đuổi theo.

Cũng gây ra chút động tĩnh, nhưng mà...

Thôn dân đều đã thấy nhiều nên không hề bận tâm.

Mấy tên hộ vệ của hầu phủ đúng là không chịu ngừng lại, tối nào cũng có hổ tới sao? Con hổ này còn có thể thành tinh, cố ý tới đây quấy rầy giấc ngủ của bọn họ chắc!?

Vì thế, khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bọn họ đều không để ý.

Chỉ hy vọng những người này mau chóng cút đi.

Từ khi bọn họ tới, không có lấy một đêm nào được ngủ yên ổn!

H**ng S* đuổi theo tới tận cổng nhà Tống Anh: "Có kẻ trộm chạy vào trong!"

"Kẻ trộm này không rõ lai lịch! Khó tránh chuyện bọn chúng làm bá tánh bị thương, chỉ có thể xông vào cứu người thôi!" Nói xong, H**ng S* đạp cổng "ầm" một tiếng.

Cổng làm bằng mấy mảnh gỗ, y luyện võ từ nhỏ, thể lực hơn hẳn người thường.

Nếu là tình huống bình thường, đạp một cánh cổng hoàn toàn không tốn nhiều sức lực.

Vì vậy, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cổng lớn đã mở ra.

H**ng S* sợ trẻ con ở phòng khác đi ra rồi nhìn thấy nên lập tức cho người bao vây tất cả các phòng, nhốt mọi người bên trong.

Nhất định phải nhanh một chút!

Hoắc Lâm biết rõ tình hình trong nhà nên khi thấy có người chặn cửa cũng không sợ hãi mà bình tĩnh ngồi dậy.

Tống Đạt và Tống Võ thì không bình tĩnh được như vậy, sắc mặt của bọn chúng đại biến.

Tam Nha đã được Tống Anh đưa về Tống gia ở với Tiêu thị nên không có ở đây lúc này.

H**ng S* tìm từng phòng một, cuối cùng đã tìm thấy sương phòng* của nữ tử.

*Sương phòng: Sương phòng là không gian dành cho phụ nữ và gia đình của họ, người thường không phận sự không được phép vào

Y bất chấp đi tới, nhìn thấy ổ chăn trên giường thì tay cầm bội đao lập tức chém xuống.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 694: Khinh nhục bá tánh


Một tiếng "đục" vang lên, lại thêm một đao nữa, vậy mà không có vết máu.

H**ng S* cau mày, vội vàng xốc chăn lên, sau đó… Vậy mà trong chăn lại trống không?!

Người đâu!?

Bên ngoài đột nhiên vang lên một vài tiếng động, H**ng S* chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm rơi xuống đất, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng không hề thấy huynh đệ đứng chờ ở cửa trước đó đâu.

"Ha, tới nhà của ta bắt trộm sao?" Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

H**ng S* thầm rùng mình, vội vàng quay đầu lại.

"Sao, sao ngươi lại..."

Mới vừa nãy, ổ chăn trống không mà?!

Sao người này lại đột nhiên xuất hiện?!

Khóe miệng của Tống Anh cong lên, nàng đưa tay vuốt tóc: "Ngươi như vậy khiến ta rất khó xử đấy? Vốn dĩ, ngươi chỉ làm việc cho hầu phủ, muốn g.iết ch.ết ta cũng không phải chủ ý của ngươi, không có lý nào lại quyết sống chết với ngươi được.

Thế nhưng, ngươi đã xông vào trong nhà ta.

Nếu ta còn giữ lại mạng sống của ngươi thì có vẻ không hay lắm nhỉ?"

"Ngươi... Ngươi là người hay quỷ!?" Tay H**ng S* run run.

Lúc nãy, ở đây hoàn toàn không có ai, xung quanh cũng không có chỗ nào có thể giấu được người, sao Tống Anh lại đột ngột xuất hiện không một tiếng động như vậy chứ?!

Tống Anh thở dài.

"Ai, vốn dĩ có câu nói là "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng", nhưng mà thật ra con người của ta rất hẹp hòi.

Ngươi đã làm hỏng chăn của ta, dù sao cũng phải bồi thường." Tống Anh vô cùng bất đắc dĩ, "Bây giờ, ngươi đã nhìn thấy thứ không nên thấy thì càng không thể giữ ngươi lại được.

Cho nên..."

Tống Anh lấy ra một cái bình nhỏ.

Trong bình chính là nọc độc của rắn đen.

Nọc độc của rắn đen rất mạnh, chỉ một giọt nhỏ là có thể g.iết ch.ết rất nhiều người.

"Ngươi muốn ngụy tạo hiện trường thành ta chết ngoài ý muốn thì ta lấy cái này trả lại cho ngươi.

Rất công bằng đúng không?" Tống Anh nghiêm túc nói rồi tiến lên phía trước.

Đối phương lập tức giơ đao lên bổ tới.

Tống Anh tay không cướp được dao găm, chặn đứng lưỡi đao của đối phương, nhẹ nhàng dùng một chút lực, "lạch cạch" một tiếng, đao bị gãy thành từng đoạn.

Đồng tử của H**ng S* co rút lại.

"Ngươi, ngươi không phải con người..."

Tống Anh thật sự không thể nào có năng lực như vậy!

"Kiếp sau đầu thai cho tốt, đừng làm nô tài nữa.

Nhưng nếu kiếp này đã làm nô tài, cầm tiền của chủ nhà làm việc thì chết vì chủ nhà cũng không tính là oan uổng." Nói xong, Tống Anh nắm cằm H**ng S*, rót nọc rắn vào họng y.

Gần như chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của người này tái xanh, độc lan ra toàn thân.

Tống Anh cau mày, tạm thời bỏ người vào trong không gian.

Dùng đao kiếm để giết người cũng đơn giản, nhưng mà máu tươi đầy đất cực kỳ khó rửa sạch, hơn nữa cũng không thể khiến thôn dân sợ hãi được.

Từ xưa đến nay có không ít người lên núi hoặc ra ngoài gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Lát nữa, nàng ném người này vào trong núi thì sẽ không có ai nghi ngờ.

Còn về những người khác...

Nàng không có thâm thù đại hận với những người này, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận.

Ngưu Đại Lực và chồn tinh ra mặt.

Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, cả hai đã ném hết đám người này ra ngoài cửa: "Hơn nửa đêm mà các ngươi làm gì đấy?! Xông vào nhà dân giữa đêm cũng là chuyện mà người của hầu phủ các ngươi nên làm hả!?"

Giọng của Ngưu Đại Lực rất lớn, hàng xóm đều nghe thấy tiếng của nàng ấy.

Lúc này, mọi người mới vội vàng chạy ra, người tuần tra thôn ban đêm cũng tới.

"Sao lại là các ngươi? Chẳng lẽ bắt hổ mà bắt tới tận Hoắc gia!? Các ngươi thật sự xem người trong thôn bọn ta đều là đồ ngốc đúng không!?"

Giờ phút này, những người còn lại đã chia năm xẻ bảy, ai nấy đều ngó trái ngó phải tìm lão đại H**ng S*.

"Không, không thấy đội trưởng đâu?" Mọi người sợ hãi hô lên.

Thôn dân lại cau mày: "Mấy người các ngươi đúng là biết giả thần giả quỷ! Thôn bọn ta không thiếu một người nào, vậy mà các ngươi lại liên tục mất người?!"

"Không thấy Hoàng hộ vệ của bọn ta đâu... Thật đấy! Lúc nãy rõ ràng hắn đi vào phòng của Tống tiểu thư..."

"Đánh rắm! Mấy người các ngươi ăn gan hùm mật gấu có phải không!? Phòng của Đại tỷ là chỗ các ngươi có thể đi vào sao?! Đêm hôm khuya khoắt cố ý xông vào nhà dân, các ngươi muốn làm gì!?" Ngưu Đại Lực hét lớn một tiếng.

"Trong phòng ta không có Hoàng hộ vệ nào... càng không có trộm cướp gì cả.

Ta biết các ngươi nhớ thương chút tài sản của ta, nhưng trắng trợn và táo bạo như thế thì quá đáng lắm rồi.

Từ sau khi các ngươi tới đây, trong thôn chưa từng được yên bình.

Ta thấy..." Tống Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Sáng sớm mai, tất cả các ngươi hãy rời khỏi phạm vi của thôn bọn ta đi.

Nếu không, ta nhất định sẽ kiện lên huyện nha, nói hạ nhân của hầu phủ các ngươi khinh nhục bá tánh."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 695: Tất cả mọi người trong thiên hạ đều là cha


Tống Anh nói xong, thôn dân cũng cảm thấy rất có lý.

"Nể tình Tống gia, bọn ta cũng không làm khó các ngươi.

Mau mau rời khỏi thôn của bọn ta đi, nếu không thì đừng trách bọn ta trở mặt!" Hán tử tuần tra ban đêm lập tức hô lên.

Giờ phút này, đám người chia năm xẻ bảy rất hoảng loạn.

Bây giờ bọn họ cũng muốn chạy! Nhưng lại không thấy đội trưởng đâu?

"Còn phải xin các vị mời Tứ công tử nhà ta tới đây giúp..."

"Bây giờ đang là đêm hôm khuya khoắt, các ngươi còn muốn quấy rầy bá tánh đến mức nào thì mới chịu thôi?!" Tống Anh hừ lạnh một câu, "Cút đi!"

Nàng vừa dứt lời, cây hoa che nắng trong sân nhà Tống Anh đột nhiên rung "sàn sạt", đung đưa mấy cái.

Các thôn dân không hề để ý, dù sao thì dưới chân núi vốn nhiều gió, nhưng những người này lại khác.

Năm lần bảy lượt bị bẽ mặt, người ngay dưới mí mắt lại có thể biến mất không thấy đâu khiến bọn họ không thể không nghi ngờ rằng thật sự có yêu ma quỷ quái quấy phá.

Vì vậy, cái cây này vừa đung đưa, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc vào lòng bàn chân rồi lan ra khắp cơ thể, cả người lập tức nhũn ra.

Một người trong nhóm đột nhiên quay đầu bỏ chạy, những người khác thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ những người này đều chạy hết.

"Ôi, hạ nhân nhà giàu có cũng lắm tật xấu thật, suốt ngày nghi thần nghi quỷ, một chút tiền đồ cũng không có, còn không bằng trẻ con trong thôn chúng ta." Người tuần tra thôn ban đêm thấy cảnh này thì không nhịn được mà lắc đầu.

"Phải rồi Hoắc nương tử, sao lại nghe nói... cha nương ruột của ngươi là hai phu thê Hầu gia vậy? Chuyện này có phải là thật không?" Đột nhiên có người tò mò hỏi.

Bọn họ còn tưởng cha nương của Tống Anh là người cùng tộc gần với chi của hầu phủ đấy!

"Ai nói với các ngươi chuyện này?" Tống Anh cau mày.

Người của Tống gia sẽ không nói bậy ra ngoài.

"Còn có thể là ai nữa? Đương nhiên là tiểu công tử gì đó của hầu phủ rồi.

Tiểu tử kia không khác gì mấy tên hộ vệ đó, suốt ngày ăn không ngồi rồi, đi hỏi thăm chuyện của ngươi khắp nơi, tự nói với mọi người rằng ngươi và hắn là tỷ đệ ruột..."

"Đúng đấy.

Tiểu tử kia nhìn ốm yếu, trắng trẻo, sạch sẽ nhưng nói năng và hành động lại hơi tâm cơ.

Chỉ hỏi mấy câu thôi mà cứ phải quanh co lòng vòng, mệt chết đi được." Thôn dân cũng không có ấn tượng quá tốt về Tống Đường Hành này.

Tiểu tử kia trông rất thân thiện nhưng trên thực tế lại có tính tình của một thiếu gia.

Tống Anh nhướng mày, cười cười: "Nói bậy bạ thôi.

Nếu còn có lần sau thì các ngươi cứ thẳng tay đánh hắn.

Trẻ nhỏ không được cha nương quản nghiêm, sau khi bị người khác dạy dỗ mấy lần, chắc chắn sẽ trở nên ngoan ngoãn."

"Làm vậy có được không? Dù sao thì hắn cũng là... công tử hầu phủ..." Thôn dân sửng sốt.

Nếu là trẻ con trong thôn thì đã bị người nhà dạy dỗ từ lâu rồi.

"Công tử hầu phủ thì sao? Chẳng lẽ tất cả mọi người trong thiên hạ đều là cha của hắn? Ai cũng phải nuông chiều hắn sao? Nếu hắn đã làm sai ở thôn chúng ta, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, cũng tránh để hắn gây thêm phiền phức cho mọi người." Thái độ của Tống Anh rất kiên định.

Mọi người nhìn nàng.

"Hắn... thật sự là đệ đệ của ngươi sao?" Có người tò mò nói.

"Hoắc nương tử đừng trách, chẳng qua là bọn ta cảm thấy đứa nhỏ này không giống ngươi lắm thôi." Lại có người lên tiếng.

Tống Anh là người rộng lượng biết bao nhiêu? Sao lại có một đệ đệ lắm mồm như tiểu phụ vậy chứ?

Tống Anh cũng biết chắc chắn người trong thôn hơi tò mò về chuyện này, hoàn toàn là điều bình thường, không thể nào trách được nên chỉ nói: "Ta không giống nhà bọn họ lắm.

Chuyện trước đây đã qua, bây giờ ta chính là tiểu cô nương bình thường trong thôn, trên hộ tịch của ta cũng viết rõ cha nương ta là ai.

Vì vậy... hy vọng mọi người đừng xem ta là người ngoài, cứ đối xử với ta như trước đây là được rồi."

Nghe thấy những lời này, mọi người càng ngạc nhiên hơn.

Hóa ra Tống Anh thật sự là thiên kim của hầu phủ!

Nhưng người của hầu phủ có bệnh đúng không? Đâu phải không nuôi nổi một đại cô nương, lại còn là người có quyền có thế.

Cho dù Tống Anh là sao chổi như lời Tống Đường Hành nói thì vẫn có thể che chở được mà?!

Vậy mà lại vứt bỏ!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 696: Linh vật


Mọi người liên tục tấm tắc lấy làm lạ, càng cảm thấy dường như hầu phủ này không hề trong sạch và cao quý như bọn họ tưởng tượng.

Tống Đường Hành từng giải thích rằng sở dĩ hầu phủ đưa con về quê nuôi là vì bát tự của Tống Anh xung khắc.

Khắc cái rắm!

Không biết vận may của Tống Anh tốt biết bao nhiêu đâu!

Nhìn thôn bọn họ đi, chẳng phải nhờ có Tống Anh nên mới có thể tốt lên sao?

Nam nhân đã chết cũng đột nhiên sống lại, vậy mà lại nói nàng xui xẻo?!

Mọi người đều bất bình thay Tống Anh, nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm, cũng không tiện tiếp tục trò chuyện về chuyện này.

Huống hồ, còn đang ở ngay trước mặt Tống Anh, nếu nói nhiều thì sợ trong lòng Tống Anh sẽ khó chịu.

Vì vậy, tất cả mọi người đều quay về nhà.

Nhưng đến sáng sớm, chuyện này đã lan truyền khắp thôn.

Trước mặt Tống Anh, không có ai dám lắm lời, nhưng mọi người đều lén mắng người của hầu phủ mấy câu.

Điều này cũng tạo ra oán khí đối với Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành, đương nhiên còn có những hộ vệ ở cổng thôn nữa.

Sáng sớm hôm nay, vốn dĩ Tống Đường Hành định gặp H**ng S* một lần nhưng khi tới cổng thôn lại phát hiện sắc mặt của tất cả các hộ vệ đều vàng như đất, vô cùng khó coi.

Chuyện này cũng thôi đi, ngoài ra còn có mấy hán tử hung dữ đứng ở cổng thôn trông như muốn đuổi những hộ vệ này đi.

"Thế này là... làm sao vậy?" Tống Đường Hành giật thót trong lòng, có dự cảm chẳng lành, "H**ng S* đâu?"

"Đội trưởng... tối qua không thấy đâu nữa." Một người chua xót nói.

Tống Đường Hành nghe vậy thì lo lắng hỏi: "Không thấy đâu nữa? Không phải hắn nói tối hôm qua muốn..."

Nói được một nửa, Tống Đường Hành lập tức ngậm miệng.

"Tứ công tử, ngươi tới đúng lúc lắm.

Mấy tên hộ vệ của nhà các ngươi không biết tốt xấu, hơn nửa đêm lại nhất quyết phải xông vào trong nhà Hoắc nương tử, thật sự đáng giận! Làm phiền ngươi đưa người đi, thôn Hạnh Hoa bọn ta không chứa chấp được bọn họ!" Thôn dân nói.

"Chỉ là hiểu lầm mà thôi, chắc hẳn bọn họ có nguyên nhân gì đó.

Vả lại... không thấy Hoàng đội trưởng đâu, còn phải tìm y nữa." Tống Đường Hành cau mày.

Thôn dân kia bật cười: "Trước đây, ngươi nói thực ra mình là đệ đệ ruột của Hoắc nương tử nhưng ta thấy không giống lắm nhỉ?! Nếu là đệ đệ ruột, nghe thấy hạ nhân xông vào phòng của tỷ tỷ mình mà còn có thể không tức giận sao?! Nhìn lại bản thân ngươi đi, bình tĩnh, thản nhiên tới mức nào! Ai không biết còn tưởng rằng ngươi có thù hận gì với Hoắc nương tử đấy!"

"Không phải... Đều là người một nhà, cho nên..." Tống Đường Hành sửng sốt.

"Người một nhà? Đừng có nói như vậy, Tứ công tử! Hoắc nương tử của bọn ta không gánh nổi lời này của ngươi đâu! Nếu ngươi tới để tế bái tổ tiên, bây giờ đã cúng bái xong xuôi thì cũng nên quay về mới phải chứ.

Cứ ăn vạ ở thôn bọn ta làm gì hả?" Thôn dân ghét bỏ nói.

Không biết nói tiếng người còn không chịu cút đi.

Trong lòng Tống Đường Hành vô cùng khó chịu.

"Tứ công tử, Hoàng hộ vệ của bọn ta thật sự đã biến mất trong phòng của Tống Anh!" Một hộ vệ nói.

Lòng Tống Đường Hành trầm xuống.

H**ng S* không có ở đây, những người này phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Nhưng hôm nay, hắn nên lập tức dẫn người rời đi, hay là... tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà phụ thân đã giao?

Nếu dẫn người rời đi, sau khi về đến nhà, phụ thân chắc chắn sẽ chê hắn vô dụng.

Nếu cứng rắn ở lại thì… thì chẳng lẽ muốn hắn tự tay đâm Tống Anh sao?

Tống Đường Hành do dự trong chốc lát.

"Ta còn có chuyện muốn nói với tộc tỷ." Tống Đường Hành mở miệng, sau đó nói tiếp, "Các vị cũng biết trên thực tế, Tống Anh là tỷ tỷ ruột của ta, bây giờ nếu ta phải đi thì trước khi đi cũng nên gặp nàng một lần mới phải.

Thậm chí, ta muốn nàng tiễn ta một đoạn đường thì cũng là chuyện nên làm đúng không?"

Thôn dân hừ một tiếng.

Nhưng nếu Tống Đường Hành đã đồng ý rời đi thì thôn dân sẽ cho phép hắn được như ý nguyện.

Để hắn đi từ biệt Tống Anh.

Đương nhiên còn phải thông báo cho Tống Tâm Hoa nữa.

Hai tỷ đệ này hiển nhiên phải rời đi cùng nhau.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 697: Cùng quay về


Tống Anh biết tin cũng không ngăn cản Tống Đường Hành tới đây.

Lần đầu tiên được mời vào nhà.

Tống Đường Hành nhìn gương mặt của Tống Anh thì càng cảm thấy hoảng hốt, không biết do bản thân năm đó còn nhỏ tuổi nên nhớ lầm hay do Tống Anh đã thay đổi quá lớn mà luôn cảm thấy tỷ tỷ bây giờ với người năm đó khác xa nhau như hai người riêng biệt.

"Đại tỷ, ngươi có còn nhớ ta không? Năm đó lúc ngươi ở hầu phủ, ta đã đi thăm ngươi." Tống Đường Hành nói.

"Tất nhiên là nhớ rõ.

Có một ngày vào mùa đông năm đầu tiên, ngươi cầm lò sưởi trong tay, hạ nhân che dù cho ngươi, trên người ngươi khoác áo choàng lông màu trắng, đứng giữa tuyết nhìn còn thấy ấm." Tống Anh nói.

Tống Đường Hành sửng sốt.

Nhớ lại ngày hôm đó.

Trước đó, hắn đều lén lút đi nhìn Tống Anh, nhưng ngày hôm đó lại đến gần để xem.

Lúc ấy, Tống Anh ngồi trong phòng, cơ thể run lẩy bẩy, trên tay cầm kim.

Ma ma dạy nàng thêu hoa đứng bên cạnh từ trên cao nhìn xuống hướng dẫn nàng, chê nàng ngu dốt, hình thêu không được sống động.

"Đại tỷ trách ta lúc ấy không ra mặt thay ngươi sao? Khi đó ta cũng còn nhỏ..." Tống Đường Hành lập tức mở miệng.

Tống Anh cười như không cười, nhìn hắn: "Đúng vậy, ngươi còn nhỏ, ngoại trừ xem náo nhiệt thì cái gì cũng không biết làm."

Tống Đường Hành khẽ giật mình, hơi lúng túng.

Ánh mắt của Tống Anh lạnh lùng, ý của nàng rất dễ hiểu, nếu còn nhỏ thì cút về phòng đi.

Vì sao phải trơ mắt nhìn chằm chằm nguyên chủ bị khinh nhục chứ? Dáng vẻ của hắn giống như đang chế giễu người khác, càng khiến nguyên chủ chật vật hơn nữa.

Huống hồ, tuổi còn nhỏ cũng không biết thương hại sao?

Sở dĩ Tống Anh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ấy như thể nó mới vừa xảy ra là bởi vì ngày hôm đó, cơ thể nhỏ bé của Tống Đường Hành xuất hiện trong viện của nguyên chủ khoảng chừng hai khắc.

Cứ nhìn nàng ấy chằm chằm như vậy, chờ nàng ấy bị ma ma dạy dỗ xong rồi mới rời đi.

Sau khi hắn rời đi, hạ nhân cười nhạo rằng cùng một bụng sinh ra sao lại chênh lệch lớn như thế, tuy sức khỏe của Tứ công tử không tốt nhưng hắn trông như một tiên đồng, còn nguyên chủ lại vụng về và khiếm nhã, ngay cả một đóa mẫu đơn cũng thêu không xong.

Kỹ năng thêu thùa của nguyên chủ không tệ, chẳng qua nàng ấy sống ở nơi dân dã từ nhỏ, thật sự không biết thưởng thức vẻ đẹp của mẫu đơn.

Thứ nàng ấy am hiểu là hoa cỏ trong núi, lại không được xem là thanh nhã.

Bị hạ nhân trào phúng còn chưa tính, đêm đó, Tống Đường Hành đổ bệnh.

Ai cũng nói là do hắn tới viện của nàng nên mới bị cảm lạnh vì dính tuyết.

Sau đó, Hầu phu nhân dẫn một đống nha hoàn tới mắng nàng ấy không hiểu quy củ, đệ đệ ruột tới thăm nàng ấy mà cũng không biết tiếp đón, hại đệ đệ đổ bệnh, tâm tư ác độc rồi phạt nguyên chủ quỳ trên nền tuyết suốt một đêm!

Nguyên chủ khỏe mạnh, chịu lạnh một đêm như vậy cũng không đổ bệnh.

Hoặc có lẽ nàng ấy hoàn toàn không dám đổ bệnh, sợ bệnh rồi chết đi thì sẽ không về được thôn Hạnh Hoa nữa.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Anh khiến Tống Đường Hành cảm thấy nàng thật máu lạnh.

"Đại tỷ, năm đó ta chưa hiểu chuyện lắm nhưng cũng biết ngươi là tỷ tỷ ruột của ta, ta cũng muốn quan tâm ngươi... Nhưng mà ma ma kia là người của mẫu thân, ta không dám làm trái ý mẫu thân..." Tống Đường Hành nói, "Thật ra... mấy năm nay mẫu thân cũng nhớ ngươi.

Hay là ngươi quay về với ta đi?"

Tống Anh nghe thấy lời này thì chỉ cười.

"Bảo ta và ngươi cùng quay về ư? Ngươi chắc chắn ta có thể sống sót đến kinh thành sao?" Tống Anh ngả người về phía sau, cười nói.

Tim của Tống Đường Hành hẫng một nhịp, sau đó hắn chột dạ nói: "Đại tỷ, ngươi nói gì vậy? Ngươi đương nhiên có thể sống sót đến kinh thành rồi... Ngươi không nhớ phụ thân và mẫu thân sao?"

Tống Anh nhìn chằm chằm Tống Đường Hành, không thể không nói đúng là trẻ con mà hầu phủ dạy dỗ ra, mới mười mấy tuổi đã có thể nói dối mà mặt không biến sắc.

Lam thị xem nguyên chủ là nỗi nhục, sao lại nhớ nguyên chủ được chứ?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 698: Sống tốt quá


"Đại tỷ, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?" Tống Đường Hành nặn ra một nụ cười ngây thơ và vô hại.

"Chỉ là cảm thấy gương mặt này của ngươi quá xấu xí, quả thực là tâm sinh tướng." Tống Anh thu hồi ánh mắt, ghét bỏ nói.

Tống Đường Hành sửng sốt.

"Năm đó ngươi còn nhỏ, cùng lắm có thể nói là ngây thơ, vô tri, tò mò.

Bây giờ trưởng thành rồi, bản lĩnh cũng lớn hơn, đã học được cách lừa gạt người khác.

Đúng là ghê gớm." Tống Anh châm chọc một câu, "Ngươi thật không hổ là nhi tử của Tống Hầu gia, luận về tàn độc và vô sỉ, ngươi không hề kém phụ mẫu ngươi một chút nào."

"Đại tỷ?!" Tống Đường Hành lập tức bật dậy.

"Không thừa nhận à?" Tống Anh lạnh lùng cười, "Lần này ngươi tới tìm ta để làm gì? Làm gì có chuyện thật lòng muốn tâm sự với ta, phải không? Tống Đường Hành, ngươi là người thông minh, nhưng đừng cảm thấy tất cả những người khác đều ngu dốt."

"Nếu hôm nay ta bị dăm ba câu của ngươi làm cho cảm động, thậm chí tiễn ngươi ra khỏi thành thì còn có thể quay về sao?"

"H**ng S* không còn, những hộ vệ đó phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi.

Phụ thân ngươi bảo ngươi tới tế tổ, nếu ngươi có thể tiện tay g.iết ch.ết ta thì sau khi trở về, đương nhiên phụ thân ngươi sẽ khen ngươi thông minh, tài giỏi.

Nếu ca ca ngươi có chuyện gì thì địa vị của ngươi ở hầu phủ... Không cần ta phải nói tiếp đâu nhỉ?" Tống Anh châm chọc nói.

"Ta... không có..." Tống Đường Hành vội vàng nói.

Tống Anh cười lạnh một tiếng.

"Ở đây cũng không có người khác, ngươi không tò mò H**ng S* chết như thế nào sao?"

"Chết? H**ng S* chết rồi!?" Sắc mặt của Tống Đường Hành thay đổi.

"Ngươi vẫn còn ngây thơ lắm.

Chẳng lẽ ngươi cho rằng người này chỉ đơn giản là biến mất ở nhà ta, qua mấy ngày nữa sẽ xuất hiện sao?" Tống Anh cười nói.

Tống Đường Hành nuốt nước miếng.

Tống Anh có ý gì?

Là đang uy h**p hắn, hay là... muốn g.iết ch.ết hắn như đã làm với H**ng S*?

Không.

Người của hắn đang ở bên ngoài, hơn nữa còn có rất nhiều người nhìn thấy hắn tới từ biệt Tống Anh, nếu hắn cũng biến mất thì Tống Anh không thể nào giải thích với người ngoài được.

Nhưng... nghe thấy lời Tống Anh vừa nói, trong lòng hắn vô cùng chấn động.

Giống với cảm giác khi chuyện xấu hổ nhất bị người khác phát hiện ra.

Sắc mặt của Tống Đường Hành trắng bệch, hai tay hắn nắm chặt lại.

"Ta không có ý đó, ta chưa từng muốn giết ngươi..." Tống Đường Hành không biết phải làm sao.

"Bốp" một tiếng, Tống Anh lập tức giơ tay tát hắn một cái.

"Bản lĩnh tới chết không thừa nhận này của ngươi cũng do phụ thân ngươi dạy cho ngươi sao? Tống Đường Hành, ngươi muốn g.iết ch.ết ta, ta tát ngươi một cái cũng không tính là làm khó ngươi đúng chứ? Xét thấy ngươi trẻ người non dạ, ta sẽ không quá so đo với ngươi.

Nhưng nếu ngươi còn lôi thôi muốn ở lại tìm chết thì ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi." Tống Anh lạnh nhạt nói.

Cơ bắp trên mặt Tống Đường Hành đau đớn run lên, sau đó, hắn ho khan liên hồi.

Một khi kích động thì gần như không thở nổi.

Tống Anh cau mày nhìn, trong lòng không hề gợn sóng.

Một lát sau, Tống Đường Hành ổn định lại hơi thở, hắn mỉm cười tự giễu.

"Đại tỷ, từ nhỏ ngươi đã sống ở cái thôn này, không tranh không đoạt nên đương nhiên sẽ cảm thấy ta ác độc, nhưng ta cũng là lần đầu tiên! Trước giờ ta đều bị người khác hãm hại, nếu lần này ta quay về một mình thì sẽ bị phụ thân ghét bỏ!" Tống Đường Hành che ngực nói.

Tống Anh vẫn thờ ơ.

Nếu không phải thấy hắn ngu ngốc hết thuốc chữa, vừa nhìn đã biết là tay mơ thì sao nàng lại chỉ cảnh cáo hắn thôi chứ?

"Ngươi ở đây có người thương có người yêu, tuy ta là công tử của hầu phủ nhưng lại khác với Đại ca một trời một vực! Lúc ta mới bốn, năm tuổi, Đại ca ghét bỏ ta nên hại ta sức khỏe không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc.

Những gì Đại tỷ ngươi phải trải qua thì tính là gì?" Hai mắt Tống Đường Hành đỏ ngầu.

Tống Anh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng.

Vì vậy, hắn cảm thấy bản thân mình đáng thương nên trách người tỷ tỷ này là nàng sống tốt quá?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 699: Lòng tham không đủ


Tống Đường Hành nở nụ cười châm chọc.

Năm đó, nhìn thấy Tống Anh bị mẫu thân ghét bỏ như vậy, tuy trong lòng hắn cảm thấy nàng đáng thương nhưng cũng cảm thấy, hóa ra trong số con cái của phụ mẫu, không chỉ mỗi mình hắn bị người khác đề phòng!

Vì vậy, hắn thường xuyên đi xem tình hình của Tống Anh.

Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của nàng, hắn cảm thấy đồng bệnh tương liên, nhưng lại cảm thấy bản thân mình sống tốt hơn Tống Anh!

"Thật sự quá tham lam." Tống Anh thở hắt ra, "Trước đây, dù sao thì ta cũng từng sống ở hầu phủ, trong lòng ta vẫn biết rõ ngươi sống như thế nào."

Tống Đường Hành mấp máy môi.

"Ngươi là công tử của hầu phủ, tuy không phải thế tử nhưng trong số tất cả các thiếu gia của hầu phủ, ngoại trừ Tống Đường Bỉnh, ngươi sống sung sướng nhất.

Mẫu thân ngươi, Lam thị, thương xót ngươi từ nhỏ ốm yếu bệnh tật nên vô cùng để ý đến sinh hoạt hàng ngày của ngươi.

Bình thường ngươi ăn ít hơn một chén tổ yến, ăn nhiều hơn một miếng bánh ngọt, hạ nhân cũng sẽ bị trách phạt vì chuyện này.

Tống Hầu gia không hỏi việc vặt trong nhà, nhưng cũng vô cùng chú trọng việc học của đích tử là ngươi, mỗi tháng đều dành riêng mấy ngày để dạy dỗ ngươi.

Ta nói có gì sai không?"

"Nếu ngươi ho khan một tiếng, hạ nhân bên cạnh sẽ căng thẳng thêm vài phần.

Nếu ngươi che ngực kêu khó chịu, bên dưới sẽ có người bị phạt gậy.

Cuộc sống của ngươi như vậy thì còn có gì mà không biết đủ? Chẳng qua là vì Đại ca ngươi sống tốt hơn ngươi mà thôi." Tống Anh nói.

Lời nàng nói, không có một chữ nào không đúng.

Dù sao thì Tống Đường Hành cũng là đích tử, sao có thể thật sự bị giày vò hàng ngày, không được yêu thương được chứ?

Miễn là không vượt quá nguyên tắc, hầu phủ nuông chiều Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành đến tột cùng!

Hắn cảm thấy không đủ, rốt cuộc vẫn do đố kỵ với vị thế tử bên trên mà thôi.

Hắn đố kỵ vì sau này người nọ sẽ được thừa kế tước vị, còn hắn chỉ nhận được một chút tài sản của hầu phủ mà thôi.

Lòng người không đủ như rắn nuốt voi.

Cằm Tống Đường Hành run run.

Hắn không hề ho khan, ánh mắt hơi chột dạ, sắc mặt vừa hoảng loạn vừa lúng túng.

"Tộc tỷ nói không sai.

Đệ đệ, ngươi quả thực quá tham lam rồi." Tống Anh vừa nói xong đã thấy Tống Tâm Hoa xông vào, "Tộc tỷ, ta và đệ đệ phải quay về rồi.

Lần này đã quen đường, bên dưới cũng có người hầu hạ, quả thực không cần ngươi đưa tiễn."

Tống Anh gãi đầu.

Ừm, tới rất đúng lúc.

Chẳng lẽ Tống Tâm Hoa thông minh phát hiện ra H**ng S* đã bị nàng g.iết ch.ết nên sợ nàng ra tay tàn nhẫn, một khi nổi giận với Tống Đường Hành sẽ lập tức b*p ch*t hắn?

Tuy Tống Đường Hành hơi không cam lòng nhưng hắn có thể làm gì được chứ?

"Nhưng mà tộc tỷ," Tống Tâm Hoa muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói, "Chỗ phụ thân tránh được mùng một cũng khó tránh khỏi mười lăm."

H**ng S* đã không còn, phụ thân nàng ấy chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.

"Ngoài ra... lúc bọn ta tới đây, Tiết gia luôn đối nghịch với phụ thân ta.

Chắc hẳn không bao lâu nữa, ở kinh thành sẽ xuất hiện lời đồn đãi liên quan đến ngươi.

Đến lúc đó, phụ thân vì thể diện của hầu phủ, bất kể thế nào cũng sẽ không để ngươi có ngày sống sót quay về."

"Nếu mặt ngươi bị hủy hoại hoàn toàn như năm đó thì phụ thân ta còn có thể nhất quyết không thừa nhận, nhưng bây giờ, mặt ngươi đã lành.

Nếu ngươi không muốn chết thì nghĩ cách đi." Tống Tâm Hoa nói xong, lập tức túm Tống Đường Hành đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, đi ra ngoài sân, không nói lời nào, nàng ấy đã tát một cái "bốp" lên mặt Tống Đường Hành.

"Ngũ tỷ!" Tống Đường Hành che mặt, vô cùng hoảng sợ.

"Tứ đệ, ta đúng là đã xem thường ngươi rồi.

Vì để làm phụ thân hài lòng mà ngay cả Đại tỷ, ngươi cũng muốn giết sao? Ta thật sự muốn hỏi ngươi, đầu óc ngươi để đâu rồi vậy? Tỷ tỷ ruột thịt mà ngươi cũng có thể xuống tay, ngươi cảm thấy phụ thân chúng ta biết được tin này sẽ vui vẻ sao?!"

Tống Tâm Hoa châm chọc một câu: "Hôm nay ta tới đây không phải vì ngươi mà là sợ ngươi liên lụy đến ta.

Nếu phụ thân cảm thấy ta giống như ngươi, là người không màng thân tộc thì hắn cũng sẽ không tìm một lang quân tốt cho ta, càng không dám trông mong tương lai ta và nương gia đồng sức đồng lòng!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 700: Trên núi nhiều mãnh hổ


Tống Tâm Hoa thật sự cảm thấy Tống Đường Hành vẫn còn quá nhỏ, chưa từng trải sự đời nên quá ngu ngốc!

Nếu phụ thân thật sự muốn để hai tỷ đệ bọn họ ra tay thì sao có thể không trực tiếp phân phó? Mà phải bảo H**ng S* làm thay?! Chẳng lẽ con ruột còn không đáng tin bằng hộ vệ!?

Nói tóm lại, phụ thân chỉ để bọn họ tới tế bái tổ tiên làm màu mà thôi!

Nàng ấy và Tống Đường Hành đại diện cho thể diện của hầu phủ, tuyệt đối không thể làm thêm bất cứ chuyện gì khác ở thôn Hạnh Hoa này!

Hộ vệ không hiểu chuyện thì chém chết hoặc bán đi đều được, nhưng bọn họ là con cháu của hầu phủ, nếu làm ra chuyện trái luân thường đạo lý, giết hại thân tộc thì sẽ liên lụy đến toàn bộ hầu phủ!

Ấn đường của Tống Đường Hành run lên.

"Ngũ tỷ, rõ ràng tỷ cũng ghét nàng..." Tống Đường Hành buông tay.

"Ai nói với ngươi rằng ta ghét nàng?" Tống Tâm Hoa hỏi ngược lại, dừng một chút rồi nói tiếp, "Được rồi, H**ng S* cũng không thấy đâu, có ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Chúng ta cần phải trở về, bây giờ khởi hành ngay, không thể ở lại đây thêm, dù chỉ là một ngày."

Lúc tới đây, nàng ấy đã phát hiện ánh mắt của rất nhiều người trong thôn này nhìn nàng ấy đều vô cùng đề phòng và ghét bỏ.

Có ngốc mới tiếp tục ở lại.

Nhưng nhớ tới cảnh tượng ở trên núi hôm qua, trái tim của Tống Tâm Hoa rung động.

Cuộc sống hiện giờ của Tống Anh vô cùng tốt đẹp, những thứ nàng chưa từng có được ở hầu phủ, ở đây đều có hết, thật sự rất tốt.

Chẳng trách Đại tỷ thà tự mình hại mình cũng không muốn quay về Hầu phủ.

Giờ phút này, Tống Đường Hành buồn bực đáp một tiếng.

Đội hộ vệ của hầu phủ thiếu mất một nửa, các hộ vệ đều ủ rũ, trông rất đáng thương.

Tống gia không phải người không hiểu lễ nghĩa, người của hầu phủ ngàn dặm xa xôi chạy tới, dù sao thì cũng phải tặng một ít quà đáp lễ mang về.

Thôn Hạnh Hoa bọn họ có không ít đặc sản, Tống Lão Căn còn đặc biệt chuẩn bị một xe ngựa, thực sự khiến người ta không tìm ra được lỗi sai nào.

Lúc tới, người của hầu phủ được mọi người đón vào thôn, nhưng lúc đi lại quạnh quẽ hơn nhiều.

"Ngũ tỷ, sau khi trở về, phụ thân nhất định sẽ tức giận đúng không? H**ng S* đã đi theo phụ thân từ năm mười mấy tuổi, bây giờ đã không còn nữa... Hơn nữa, chính miệng Đại tỷ thừa nhận người nọ do nàng giết..." Lúc khởi hành, Tống Đường Hành nhất quyết muốn ngồi chung một xe ngựa với Tống Tâm Hoa.

Tống Tâm Hoa v**t v* con châu chấu được bện bằng cỏ trong tay, châm chọc nói: "Vậy nên ngươi muốn nói với phụ thân rằng nàng đã giết H**ng S*?"

"Nhưng dù sao cũng phải có một lời giải thích chứ..." Tống Đường Hành hơi do dự.

"Ta khuyên ngươi đừng làm như vậy." Tống Tâm Hoa thở hắt ra, "Cho dù nói với phụ thân chuyện này thì phụ thân vẫn muốn phái người tới đây đối phó với nàng, chúng ta cũng đắc tội Tống Anh.

Chuyện này không có bất cứ lợi ích gì đối với chúng ta."

"Trên núi nhiều mãnh hổ, bản thân H**ng S* ngu ngốc, ra ngoài không mang theo đầu óc nên bị hổ bắt đi, mọi người đều nhìn thấy." Tống Tâm Hoa nói.

Tống Đường Hành giật mình.

"Hổ? Ta... không nhìn thấy mà?"

Tống Tâm Hoa cạn lời nhìn Tống Đường Hành: "Bản thân ngươi đi hỏi người bên ngoài xem rốt cuộc H**ng S* biến mất như thế nào! Ta dám đảm bảo không một ai nói là do Tống Anh g.iết ch.ết!"

Tống Đường Hành hiểu rõ chuyện này.

Nói trắng ra là chỉ có một mình hắn chính tai nghe thấy Tống Anh thừa nhận đã giết người, những người khác đều chỉ biết H**ng S* đột nhiên biến mất, có vẻ giống với mấy hộ vệ bình thường đã biến mất.

Những hộ vệ đó tuyệt đối sẽ không cho rằng Tống Anh có bản lĩnh đến mức này.

Hơn nữa, theo lời các hộ vệ nói, hai ngày trước bọn họ quả thực cũng nhìn thấy một con hổ lớn...

"Ngũ tỷ, tỷ đứng về phía nàng ta." Tống Đường Hành nhìn nàng ấy, "Vì sao vậy?"

"Ban đầu ta cho rằng Đại tỷ vẫn vô năng, yếu đuối giống như trước đây.

Thế nhưng, bây giờ ta lại có dự cảm rằng nàng sẽ không dễ dàng chết đi, thậm chí sau này còn có thể quang minh chính đại quay về."
 
Back
Top