Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 681: Hổ tới


Tống Anh nói xong thì cong môi cười, trông hơi gian tà.

"Ý của chủ nhân là... chúng ta lén giấu người của bọn họ đi?" Thanh Liên cũng cảm thấy làm như vậy dường như sẽ càng thú vị hơn.

"Đêm nay giấu hai người này là được rồi, chúng ta sẽ tặng bọn họ một món quà lớn khác." Tống Anh nói xong, bảo Thanh Liên gọi Hổ Doanh Doanh trên núi xuống.

Bên trong lều, H**ng S* vẫn còn thức để chờ tin tức.

Trong lòng y luôn có dự cảm không tốt.

Nhưng theo lý mà nói, thôn này hết sức bình thường, tùy tiện chọn một người trong đội ngũ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhỏ như thế này mới đúng.

"Grừừừ ——"

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng gào to, ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng "ầm ầm", "bình bịch".

Rất nhanh, những hộ vệ đang ngủ say lập tức đứng dậy đi xem, chỉ thấy bên ngoài lều trại đột nhiên xuất hiện một con hổ rất lớn.

Con hổ kia dữ tợn xông vào khu vực dựng trại của bọn họ, phá hủy toàn bộ lều bạt xung quanh.

Còn người của y lúc này đều đang cầm đại đao và cung tiễn trong tay nhưng lại hoảng sợ tới mức hoàn toàn không nghĩ tới chuyện công kích!

Con hổ này có thể hình lớn hơn hẳn những con từng nhìn thấy trước đây!

E rằng một vuốt của nó cũng có thể đập chết một người!

"Mau! Tản ra chạy! Châm lửa lên! Tìm thôn dân tới giúp đỡ!" H**ng S* vội vàng hô.

Nói xong, mọi người lập tức bỏ chạy tán loạn.

Hổ Doanh Doanh liếc nhìn về hướng H**ng S* đang đứng, sau đó đột nhiên nhảy qua đó.

Đến khi chỉ cách H**ng S* một gang tay, Hổ Doanh Doanh há to miệng gào một tiếng, gần như muốn phun nước miếng lên mặt đối phương, sau đó xoay người bỏ đi.

H**ng S* sợ tới mức chân cũng mềm nhũn.

Mới vừa nãy, y cảm nhận được hơi thở của con hổ kia!

Rõ ràng chỉ cần con hổ kia c*n v** c* y một cái là có thể chấm dứt tính mạng của y, nhưng y cũng không biết vì sao con hổ kia lại dừng lại!

May mà dừng lại!

H**ng S* nuốt nước miếng, sau đó nhìn mặt đất hỗn loạn.

Không bao lâu sau, lý chính khoác quần áo chạy đến.

Ngoài ông ấy còn có không ít hán tử trong thôn chạy đến, ai nấy đều cầm vũ khí trong tay, vậy mà lại không màng nguy hiểm, tất cả đều chạy tới đây giúp đỡ.

"Hổ ở đâu?" Hán tử trong thôn hỏi.

Miệng H**ng S* đắng chát: "Bỏ đi rồi."

"Bỏ đi rồi?" Mọi người sửng sốt, "Vậy có ai bị thương không?"

"Không có..." H**ng S* lắc đầu.

Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Không có thì tốt.

Đúng là kỳ lạ mà.

Tuy thôn bọn ta nằm dưới chân núi Hạnh, nhưng chỗ này cách núi sâu rất xa, mấy con đường quanh núi đã bị bọn ta đi qua vô số lần từ lâu rồi, mùi người rất nồng.

Ngay cả dã thú có kích thước lớn một chút cũng chưa bao giờ chạy xuống, sao lại có hổ chứ?"

"Đúng vậy.

Ta đã sống ở đây mấy chục năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy có hổ xuống núi đấy." Không tính con hổ trong núi sâu bị lão phụ của Hoắc Nhung đánh hạ trước đây.

Hơn nữa, chuyện này hơi kỳ quái.

Hổ xuống núi cũng không thể chỉ đi bộ giải sầu thôi đúng không?

Ra ngoài một chuyến, nhìn thấy nhiều người thế này, vậy mà không ăn thịt một, hai người sao?

Không có ai bị thương đương nhiên là chuyện tốt, bọn họ cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ quái mà thôi.

"Làm phiền mọi người tới giúp đỡ rồi.

Đa tạ, đa tạ." H**ng S* căng da đầu nói với các hán tử.

Các hán tử xua tay: "Bọn ta cũng chưa giúp đỡ được gì mà.

Hổ xuống núi là chuyện lớn, cũng không phải chỉ vì giúp các ngươi."

"Ta thấy lều của các ngươi cũng bị đổ rạp hết rồi, hay là vào trong thôn ở đi? Mỗi nhà nhường một gian phòng cũng không phải chuyện gì khó, ăn ngủ đều thuận tiện hơn." Tống lý chính khách khí nói.

H**ng S* vừa nghe vậy thì lập tức lắc đầu.

"Không cần, bọn ta vẫn ở đây thôi.

Lều đổ rồi thì có thể dựng lại lần nữa." H**ng S* nói.

Sao có thể vào nhà thôn dân ở được chứ?

Sau khi đội ngũ phân tán, y muốn phân phó mọi người làm chuyện cũng khó khăn hơn.

Hơn nữa, hành động ở ngay dưới mí mắt của thôn dân cũng rất dễ bị phát hiện.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 682: Trốn


Tống lý chính thật lòng muốn giúp những người này sống tốt hơn một chút.

Dù sao ông ấy cũng biết bọn họ là hạ nhân, ăn mặc nhìn chỉnh tề nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không có tự do, cũng rất đáng thương.

Nhưng H**ng S* này lại liên tục từ chối như gặp phải lũ lụt, mãnh thú khiến Tống lý chính hơi không vui trong lòng.

Ông ấy luôn cảm thấy những hộ vệ này nhìn như cư xử khách khí, nhưng trên thực tế lại hơi khinh thường bọn họ là nông dân ở quê.

"Nếu Hoàng hộ vệ không muốn thì thôi vậy.

Nếu có cần gì thì lại đi tìm bọn ta." Nói xong, ông ấy bảo mọi người quay về nhà.

Trước khi đi, Tống lý chính nghĩ đến gì đó nên nói thêm: "Mời chư vị vào thôn nghỉ ngơi hoàn toàn là thật lòng quan tâm.

Chư vị có thể yên tâm, tuy thôn Hạnh Hoa bọn ta không thể sánh với kinh thành giàu có, nhưng cuộc sống cũng không quá tệ, còn chưa đến mức phải kiếm tiền từ người ngoài các ngươi."

Ông ấy cảm thấy đề nghị hợp lý như vậy mà hộ vệ này lại không đồng ý, chắc hẳn là vì cho rằng bọn họ sẽ thu tiền.

Vì vậy, có một số chuyện vẫn phải giải thích rõ ràng mới tốt.

"Không dám nghĩ như vậy! Mấy người bọn ta đã quen cảnh màn trời chiếu đất, sao dám quấy rầy mọi người? Huống hồ, nếu tiểu chủ tử nhà ta có chuyện tới tìm thì mấy người bọn ta cũng tiện nghe sai sử." H**ng S* lập tức nói.

Tống lý chính nhìn H**ng S* một cái, không nói gì thêm mà rời đi ngay.

Những lời này chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi.

Ở trong thôn này có chuyện gì phải sai sử bọn họ chứ?

Chẳng lẽ là cảm thấy người trong thôn bọn họ sẽ ức h**p thiên kim và thiếu gia của hầu phủ sao?

Các thôn dân đi rồi, H**ng S* chỉ có thể cho người dựng lại lều trại.

Tuy nhiên, đến khi lều trại được dựng lại xong xuôi thì trời đã bắt đầu hửng sáng, y lập tức cảm thấy bất an.

"Sao người còn chưa quay về nữa?" Trong lòng H**ng S* trầm xuống.

Chẳng lẽ trên đường quay về đúng lúc đụng phải hổ nên đã bị ăn thịt luôn rồi?

Nghĩ như thế, H**ng S* cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

"Kiểm tra khắp nơi xem xung quanh có vết máu hay không." H**ng S* phân phó.

Thuộc hạ lập tức đi làm.

Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành đều cho rằng hôm nay chắc hẳn sẽ nghe được tin Tống Anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng lại không có.

Không chỉ như thế, còn có người lớn nói hôm qua có mãnh hổ tập kích lều trại ngoài thôn.

Hai người hoảng sợ.

Tống Tâm Hoa cau mày.

Sao lại trùng hợp như thế được chứ?

"Ngũ tỷ, vận may của nàng đúng là không tệ." Tống Đường Hành nói.

Tống Tâm Hoa lại cười khẩy: "Vận may có tốt hay không thì chẳng phải kết quả đều giống nhau sao?"

Tránh được đêm qua còn có thể tránh được đêm nay, đêm mai sao!?

Tống Tâm Hoa bực bội trong lòng.

Nàng ấy cùng nha hoàn tùy tiện đi dạo trong thôn.

Đi một hồi lại tới trước cổng nhà Tống Anh, do dự giây lát rồi ném tờ giấy đã viết đêm qua vào trong.

Sau đó lập tức rời đi.

Đại Bạch nhìn thấy tờ giấy bay vào trong sân, chờ đến khi Tống Anh tới đây thì giao cho nàng.

"Trốn?" Tống Anh nhìn chữ được viết trên giấy Tuyên Thành, cau mày, "Ai ném vào?"

"Lúc nãy ta nghe thấy bên ngoài có hai tiếng bước chân, còn có hai người đang nói chuyện, một người trong đó gọi người kia là "tiểu thư"." Đại Bạch nói tiếng người.

Bởi vì bọn Tống Đạt ở trong nhà nên không thể hóa thành người.

Tống Anh nhìn con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này.

Đúng là người cẩn thận, truyền tin cũng không dám dùng nét chữ thật để viết.

Tuy nhiên, Tống Tâm Hoa thật sự khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ người này lại có lòng nhắc nhở nàng.

Nhưng nói mịt mờ như vậy, nếu nàng là người ngu ngốc thì có lẽ cũng không hiểu ý trong chữ này.

Lúc này, Tống Tâm Hoa cũng rất rối rắm.

Đây không phải chuyện nàng ấy nên làm.

Hơn nữa, làm cũng đã làm rồi, nàng ấy băn khoăn không biết Tống Anh có thể hiểu được chữ mà bản thân đã viết hay không.

Nhưng...

Nếu Đại tỷ thông minh thì chắc chắn có thể hiểu ngay lập tức, cũng có thể tìm cách trốn tránh.

Nếu Đại tỷ ngốc nghếch, cho dù nàng ấy có viết rõ ra thì người này cũng không tránh khỏi sự đuổi giết của phụ thân nàng ấy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 683: Hổ lại tới


Đêm qua, nàng ấy vốn định nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại đều nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia.

Nhưng khi đó, nàng ấy có muốn báo tin cũng đã chậm, cho nên...

Nàng ấy nghĩ, nếu Tống Anh mạng lớn, thoát được một đêm này thì nàng ấy sẽ nhắc nhở một lần, chỉ một lần duy nhất thôi.

Nể tình ruột thịt, nàng ấy chỉ có thể làm được như thế.

Còn nhiều hơn thì nàng ấy không dám làm.

Nếu để phụ thân nàng ấy biết, nàng ấy nhất định sẽ xong đời.

Tống Anh cất tờ giấy này đi.

Lúc này, có người gõ cửa, vừa mở cửa ra thì thấy lại là hộ vệ kia.

"Xin hỏi Tống tiểu thư, đêm qua... có gặp người của bọn ta không?" H**ng S* hỏi.

Tống Anh cảm thấy người có da mặt có thể dày đến mức này cũng rất hiếm.

Người này chính là kẻ phái người đi đối phó nàng, bây giờ không thấy người đâu còn dám tìm đương sự là nàng để hỏi cho rõ ràng.

"Không có." Tống Anh thản nhiên đáp.

H**ng S* nhìn nàng một cái: "Đa tạ."

Nói xong cũng bình tĩnh rời đi.

Người trong thôn đều cảm thấy vị hộ vệ này của hầu phủ rất kỳ quái.

Tính tới nay, bọn họ chỉ mới tới đây hai ngày, vậy mà lại nói mình bị lạc mất ba người.

Nói với người đứng đầu kia nhất định là do thức ăn trong đội ngũ không tốt mà người đứng đầu này lại không chịu tin, không chỉ không chịu tin mà còn không muốn nhận sự trợ giúp của bọn họ.

Đúng là người tâm địa lạnh lẽo.

Không một ai biết, hôm nay, trong lòng H**ng S* đã bắt đầu hơi nóng nảy.

Liên tục hai đêm, một chút chuyện nhỏ cũng không làm được còn chưa nói, tất cả những người được phái đi đều không tìm thấy.

Y đặc biệt tới tìm Tống Anh, biểu cảm của tiểu thư hết sức bình tĩnh, thật sự không giống như đang nói dối.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Cho dù bị hổ ăn thịt thì cũng phải để lại một chút dấu vết chứ?

Thế nhưng cái gì cũng không có.

Đêm thứ ba, trời vừa sập tối, Hổ Doanh Doanh lại tới nữa.

Giống như đêm qua, nàng ấy tùy tiện phá phách một phen, phá nát lều trại thành từng mảnh nhỏ.

H**ng S* gào thét gọi mọi người tới bắt hổ, nhưng đảo mắt lại không thấy con hổ đâu nữa.

Thật sự giống như cố ý tới đây chơi đùa.

Hơn nữa...

Toàn bộ người dân trong thôn, không một ai nhìn thấy hổ, chỉ có mỗi bọn họ nhìn thấy.

Lần này, ánh mắt mà các hán tử từ trong chăn ấm bò ra nhìn mấy hộ vệ này thật sự hơi thay đổi.

"Chẳng lẽ các ngươi đang chơi bọn ta sao? Hổ ở đâu ra? Ngay cả cái bóng cũng không có!" Thôn dân nói.

H**ng S* thở dài trong lòng: "Ta cũng không biết tại sao lại thế này, con hổ kia huỷ hoại đồ vật của chúng ta, đảo mắt đã chạy mất... Nếu các ngươi không tin thì có thể hỏi mọi người một chút, mấy thủ hạ của ta đều nhìn thấy."

"Không thể nào, trong thôn bọn ta chưa từng có hổ xuất hiện! Hơn nữa... Tại sao xung quanh không có bất cứ dấu chân hổ nào? Vả lại, con hổ cũng không thể nhận biết được con người đúng không? Không nhằm vào người khác, chỉ nhằm vào các ngươi ư? Chẳng lẽ là do mùi thịt của các ngươi?" Thôn dân cảm thấy những người này chắc chắn đang kiếm chuyện.

Đừng nói là cảm thấy thôn dân bọn họ dễ sai sử nên cố ý làm ầm ĩ đấy nhé?

Bọn họ là người của hầu phủ thì sao? Quá xấu xa rồi đấy?

"..." H**ng S* cũng không biết nên giải thích thế nào.

Lần này không phải y cho người đi tìm thôn dân mà là có người đã nhìn thấy hổ vào hôm qua nên hôm nay bị dọa sợ, tự ý đi tìm người tới giúp đỡ.

Các thôn dân tức giận rời đi.

H**ng S* kiểm kê nhân số.

Đội ngũ lần này tính cả y thì có tổng cộng hai mươi tám người, trước đó thiếu ba người là còn lại hai mươi lăm người, nhưng hôm nay...

Hai mươi hai?

Sao lại mất thêm ba người nữa rồi!?

Sắc mặt của H**ng S* đại biến, không chỉ mỗi y mà toàn bộ đội ngũ đều luống cuống.

"Đội trưởng, chuyện này, lúc nãy rõ ràng ta còn nhìn thấy Mã Sơn, nhưng chỉ chớp mắt thì đã không thấy tăm hơi hắn đâu nữa..." Tiểu đồng bọn muốn khóc.

"Có khi nào đã bị hổ tha đi rồi không?" Có người hỏi.

"Không thể nào.

Lúc nãy, khi con hổ bỏ đi hoàn toàn không bắt theo người nào cả, hơn nữa... ta và Mã Sơn chạy trốn rất xa, hắn vẫn luôn trốn đằng sau ta, cách con hổ xa hơn cả ta..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 684: Có vấn đề


"Không phải con hổ... thì là do cái gì chứ?"

"Đội trưởng, cái thôn này thật sự quá quỷ quái! Không thể hiểu nổi vì sao chúng ta lại thiếu mất sáu người! Bây giờ phải làm sao đây? Có phải là do ma quỷ không?"

"Ma quỷ ở đâu ra, nhất định là trong thôn này có điều mờ ám!"

"Nhưng ta thấy những thôn dân ở đây đều là người thành thật, hoàn toàn không trông giống như có vấn đề..."

"Vậy có khi nào là... Tống tiểu thư kia không? Có phải nàng đã biết chúng ta..."

"Không thể nào.

Cho dù có biết thì nàng cũng chỉ là một nữ tử, không phải thần tiên hay yêu quái, làm sao cướp người của chúng ta đi trong im lặng được?"

"..."

Lòng người rối loạn.

Có người đã làm chuyện xấu, lại nhát gan nên bắt đầu cảm thấy chột dạ, lúc này cảm thấy thấp thỏm nhất.

"Tìm! Bất kể thế nào cũng phải tìm ra người cho bằng được!" H**ng S* nghiến răng nghiến lợi.

Y đã làm việc cho Hầu gia nhiều năm như vậy mà chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ! Xử lý một nữ tử nhỏ bé cũng tốn nhiều công sức như thế, khi quay về y phải ăn nói thế nào với Hầu gia đây!?

Người trong đội ngũ chia nhau ra, bắt đầu đi vào thôn gióng trống khua chiêng tìm người.

Ban đầu, các thôn dân còn có thiện ý đối với những người này, nhưng lúc này, mọi người đều cảm thấy những người này vô cớ gây rối.

Bọn họ không biết các hộ vệ có bị mất người thật hay không, nhưng bọn họ biết những người này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của bọn họ.

Những người này cầm đại đao, trông như hung thần ác sát, nhìn thấy ai cũng túm lấy hỏi, cứ như xem bọn họ là phạm nhân mà thẩm vấn vậy.

Có đứa trẻ nhát gan nhìn thấy bọn họ còn sợ tới mức òa khóc.

Tống Anh cũng không nhàn rỗi, nàng bảo Hổ Doanh Doanh và bọn Thanh Liên lén lút ra tay.

Không phải bọn họ muốn tìm người sao? Vậy thì để nàng khiến những người này biến mất nhanh hơn một chút.

Chỉ cần xung quanh không có thôn dân thì yêu quái sẽ xuống tay, đánh ngất trước rồi nhanh chóng kéo người lên núi.

Chồn tinh bên thôn trang cũng tới giúp đỡ, chuyên môn phụ trách vận chuyển người vào trong núi sâu, còn Hổ Doanh Doanh có tốc độ nhanh sẽ chỉ đi bắt người.

Các yêu quái phối hợp chặt chẽ, không một lỗ hổng, người bình thường hoàn toàn chú ý không đến.

Ngày hôm nay bắt thêm bảy, tám người.

Hơn nữa còn có thể bảo đảm những người bị bắt đi không thể quay về ngay.

Nàng bảo nhân sâm tinh ở trên núi trông chừng bọn họ.

Mục đích của nàng không phải giết người nên không cần phải đẩy người vào đường chết.

Nàng chỉ muốn để bọn họ kẹt trong núi một thời gian, mỗi lần bọn họ muốn ra ngoài thì sẽ lén đưa bọn họ trở về.

Những chuyện này đều do yêu quái ra tay nên để tránh mọi người bị dính tội nghiệt, nhân sâm tinh sẽ bảo vệ tính mạng của những người này.

Nhân sâm tinh nhìn nhỏ tuổi nhất nhưng đã ăn cực kỳ nhiều thứ tốt của nàng, vậy nên thật ra nó có bản lĩnh lớn nhất.

Có điều, bản lĩnh của nó không phải là tấn công mà là am hiểu do thám và di chuyển.

Nó chỉ cần cắm rễ xuống đất là sẽ giống như có thêm vô số con mắt, có thể quan sát tình hình xung quanh cùng một lúc, thậm chí còn có thể do thám được vị trí cụ thể, không bao lâu sau đã độn thổ tới được chỗ đó.

Tốc độ độn thổ của nó cực kỳ nhanh nên nói nó có thể dịch chuyển tức thời cũng không quá.

Sau một ngày như vậy, đám người H**ng S* hoàn toàn bối rối.

Không tìm được người thì cũng thôi đi, nhưng lại bị mất thêm người là chuyện thế nào?

"Có cần bẩm báo Tứ công tử không?" Thuộc hạ hỏi.

H**ng S* cũng sắp tắt thở, nhìn từng gương mặt hoảng loạn bên dưới, bất đắc dĩ nói: "Ừ."

Chỉ bẩm báo với Tứ công tử chuyện bị mất người chứ không nói thẳng với công tử chuyện bọn họ muốn giết tỷ tỷ ruột của hắn.

Cho dù trong lòng đối phương cũng biết rõ nhưng có một số chuyện không thể đâm thủng tấm màn mỏng đó được.

"Ngươi nói gì? Thiếu mất mười mấy người?" Tống Đường Hành nghe xong thì cảm thấy rất hoang đường, "Bọn họ cũng không phải trẻ con, sao có thể chạy đi, không tìm thấy được chứ?"

"Tứ thiếu gia, ta nghi ngờ thôn này có vấn đề.

Theo ý ta, chúng ta nên mời quan phủ hỗ trợ, cẩn thận kiểm tra trong thôn này một phen!" H**ng S* lập tức nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 685: Đều là đồng lõa


Tống Đường Hành nghe H**ng S* nói xong cũng không đồng ý ngay lập tức, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.

"Tuy ngươi được phụ thân ta trọng dụng nhưng vẫn phải chú ý đến thân phận một chút.

Chúng ta mới đến thôn này được bao lâu chứ? Bây giờ bản thân không quản được người lại nhờ quan phủ giúp đỡ lục soát từng nhà một.

Hầu phủ của chúng ta có còn cần thanh danh nữa hay không hả?"

"H**ng S*, ngươi phải nhớ kỹ rằng chúng ta tới đây để tế tổ chứ không phải tới để trả thù." Tống Đường Hành nói tiếp.

H**ng S* nghẹn trong lòng.

Đương nhiên y biết nếu báo án thì sẽ bị người trong thôn ghét bỏ.

"Nhưng mà bọn ta bị thiếu mất mười mấy người..." H**ng S* cau mày.

"Ngươi là đội trưởng của đội hộ vệ, những người biến mất đã đi đâu và làm sao để tìm ra bọn họ là trách nhiệm của ngươi.

Phụ thân chỉ bảo ta tới tế tổ mà thôi." Tống Đường Hành nói.

Đừng nói là mấy hộ vệ mất tích, cho dù chết hết thì thế nào?

Nếu hôm nay hắn gật đầu để quan phủ điều tra về những người bị mất tích, về sau, chuyện này mà truyền tới tai phụ thân hắn thì đến lúc đó, tội danh vũ nhục đất tổ này sẽ rơi xuống đầu hắn!

"Tứ thiếu gia, nếu... lấy danh nghĩa bắt hổ để tìm người thì sao?" H**ng S* suy nghĩ một chút rồi nói.

"Hổ?" Trên gương mặt có vẻ non nớt của Tống Đường Hành hiện lên nụ cười ngây thơ, "Thôn Hạnh Hoa này không phải vùng sâu vùng xa, các thôn dân đều nói từ trước tới giờ chỗ này chưa bao giờ có hổ xuống núi.

Bây giờ chúng ta tới thì hổ cũng tới sao? Vả lại..."

"Hoàng đội trưởng, cũng chỉ có người của ngươi nhìn thấy con hổ kia, thôn dân trong thôn ngay cả nửa cái bóng của con hổ cũng chưa thấy bao giờ.

Chuyện này là thật hay giả còn phải xem xét lại nhỉ?" Tống Đường Hành nói.

- -

"Ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được!?" H**ng S* vội vàng nói.

Lúc ấy, con hổ kia ở ngay trước mắt y, chỉ suýt chút nữa thôi, cổ y đã bị con hổ kia cắn đứt!

"Chỉ mình ngươi nhìn thấy thì không được, dù sao cũng phải có người trong thôn nhìn thấy mới được.

Nếu không thì khó tránh việc người khác cảm thấy người của hầu phủ chúng ta không hiểu chuyện, cố ý gây chuyện." Tống Đường Hành nói tiếp.

H**ng S* nghe thấy lời này thì trong lòng càng khó chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng tuy Tứ công tử còn nhỏ nhưng lời nói rất có lý.

Bọn họ tới đây để tế bái tổ tiên, nếu làm ầm ĩ chuyện này thì chắc chắn sẽ có người nói Hầu gia không màng tình cũ, là người trong mắt không có bậc bề trên và tổ tông, đến lúc đó, y cũng sẽ xong đời.

Y đã làm việc cho Hầu gia lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết đến thế này.

Nếu biết kẻ địch ở đâu thì còn dễ nói, nhưng sự thật là y cũng không biết vì sao lại nhiều người mất tích như vậy!

Thậm chí còn không dám chắc chắn những người này bị hổ bắt đi.

Làm gì có con hổ nào lợi hại như vậy chứ?

H**ng S* ngẫm nghĩ, cảm thấy người trước giờ chưa từng bị nghi ngờ chính là người khả nghi nhất lúc này.

Tống Anh.

Lần này, y dẫn theo những người này đến đây đều là vì Tống Anh.

Nếu Tống Anh có thể móc nối với nhà Tiết Quốc Công thì chắc hẳn cũng là người thông minh.

E rằng nàng đã đoán được chuyện mấy người bọn họ có sát ý.

Nếu như thế, chắc hẳn là nàng đã tính toán xong xuôi trước khi bọn họ đến đây rồi.

Nghĩ như vậy, H**ng S* cảm thấy lưng như bị kim chích.

Vốn dĩ y cho rằng lần này chỉ tới giẫm chết một con kiến nhỏ bé, không ngờ con kiến này lại có độc!

Bước ra khỏi phòng của Tống Đường Hành, H**ng S* nhìn tất cả mọi người trong nhà Tống gia với tâm trạng vô cùng phức tạp.

Không phải những người này... đều là đồng lõa của Tống Anh đấy chứ?

Nhìn rất chất phác, không ngờ trong xương cốt... cũng đều là người hung ác!

Nhưng nếu chỉ dựa vào mấy người nhà quê này thì e rằng không thể làm ra chuyện thần không biết, quỷ không hay như thế.

Chẳng lẽ trong số các thôn dân có người của nhà Tiết Quốc Công?!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, H**ng S* càng cảm thấy đây chính là chân tướng.

Y nhất thời cảm thấy áp lực đè nặng hơn nữa.

Nếu chỉ đối phó với mấy người nhà quê thì không khó, nhưng đối phó với người mà Tiết Quốc Công phái tới, e rằng phải tổn hại không ít!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 686: Gan chó thật lớn


Người Tống gia vốn đã không thích người của hầu phủ, bây giờ thấy H**ng S* nhìn ngó sân nhà mình như ăn trộm thì trong lòng càng không vui.

"Hoàng đội trưởng, có chuyện gì à?" Tống Lão Căn cau mày hỏi.

Người của hầu phủ thật sự không có quy củ gì cả.

H**ng S* quay đầu nhìn chằm chằm lão gia tử, ánh mắt nhìn lão gia tử lúc này cũng đầy xét nét.

"Tống lão gia, người cũng biết chuyện ta bị mất mười mấy thuộc hạ đúng không?" H**ng S* nói.

"Đúng là có nghe nói qua.

Thế nhưng thôn Hạnh Hoa bọn ta thật sự không có hổ, chuyện ngươi bị mất người quả thực rất kỳ lạ." Tống Lão Căn cũng thật lòng quan tâm tới chuyện này.

Trong mắt ông, mâu thuẫn của chủ nhân không liên quan tới hạ nhân, cũng không tới mức phải khiến đối phương đi tìm cái chết.

Nhưng H**ng S* không nghĩ như vậy.

"Hóa ra thôn làng nhỏ bé này cũng là nơi ngọa hổ tàng long, không biết người ở đây có thể cười tới khi nào nữa." Lời H**ng S* nói dường như có ẩn ý, "Tống lão gia, người và Hầu gia nhà ta cũng xem như là thúc thúc và chất tử, Hầu gia nhà ta vẫn luôn có ý muốn giúp đỡ chi của người.

Người đừng đưa ra quyết định sai lầm."

"..." Râu của Tống Lão Căn giật giật.

Ngay sau đó, ông đột nhiên tóm lấy cái chổi lớn bên cạnh rồi nhào tới.

Tuy H**ng S* dám nói lời khiêu khích, nhưng cho dù Tống Lão Căn có đánh chết y thì y cũng tuyệt đối không dám đánh trả.

Vì vậy, lúc này y vô cùng hoảng sợ, vội vàng chống đỡ.

Trong khi đó, Tống Lão Căn hoàn toàn không hề khách khí.

"Có ai nói chuyện như ngươi không?! Tuy nhà bọn ta không tiếp đãi các ngươi nồng hậu, nhưng người trong thôn đối xử với các ngươi cũng không tệ mà!? Các ngươi hô một tiếng, người khắp thôn nửa đêm thức dậy bắt hổ cho các ngươi.

Bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại uy h**p lão già như ta! Ngươi nói rõ ra xem ta đã đưa ra quyết định sai lầm gì hả!?" Tống Lão Căn giận dữ nói.

Ông không phải người quanh co lòng vòng, nếu bây giờ đã nghe ra lời này có ẩn ý khác thì phải hỏi cho rõ ràng.

"Nói! Ngươi có ý gì?! Chẳng lẽ các ngươi bị mất người còn muốn đổ tội lên đầu ta!?" Tống Lão Căn nói tiếp.

H**ng S* có thể nói gì chứ? Y cũng không thể thẳng thắn thừa nhận rằng bản thân mình nghĩ như thế được đúng không?

"Tống lão gia! Dù sao thì ta cũng là người bên cạnh Hầu gia, ông làm như vậy..."

"Hầu gia!? Cho dù đích thân hắn tới đây mà nói ra những lời này thì ta cũng dám đánh! Tống Lão Căn ta quả thực chỉ là một nông dân, không sai, nhưng trên gia phả cũng có đại danh của ta! Ngươi đi hỏi Hầu gia của nhà ngươi xem ta có phải là thúc thúc của hắn hay không! Ngươi chỉ là một người làm thuê mà cũng dám vô lễ như thế! Hầu gia các ngươi dạy bảo người khác như vậy sao!?" Tống Lão Căn tức giận tột cùng, dồn hết sức rống lên.

Sau khi rống xong, ông cảm thấy hơi mệt nên ném chổi đi, không đánh nữa.

Động tĩnh lớn như vậy, Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành không thể chỉ ngồi nghe, đương nhiên phải ra ngoài xem.

"Thúc công, có chuyện gì vậy ạ?" Tống Tâm Hoa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của H**ng S* thì hoảng sợ.

Nàng ấy vội vàng nói tiếp: "H**ng S*! Ai cho ngươi gan chó dám ra tay với thúc công!?"

H**ng S* vội vàng quỳ xuống: "Bẩm Ngũ tiểu thư, tiểu nhân oan quá.

Tiểu nhân chẳng qua chỉ nói mấy câu, không ngờ lại khiến Tống lão gia nổi trận lôi đình..."

"Làm càn!" Tống Tâm Hoa lạnh lùng, "Nếu chỉ nói chuyện bình thường thì sao thúc công lại tức giận? Ông ấy đã từng này tuổi rồi, nếu tức giận quá độ rồi xảy ra chuyện không hay thì mạng của ngươi không đền nổi đâu!"

Không phải nàng ấy làm chủ cho Tống Lão Căn mà là nói thật.

Nếu thúc công xảy ra chuyện đúng lúc này thì những người đối địch với nhà nàng ấy sẽ nhân cơ hội này mà dâng tấu hạch tội phụ thân nàng ấy.

Đến lúc đó, nàng ấy và Tống Đường Hành đều phải chịu phạt!

Nhưng bất kể nàng ấy xuất phát từ nguyên nhân gì thì khi nghe thấy lời này, trong lòng Tống Lão Căn cũng thoải mái hơn nhiều.

"Thôi, nhà bọn ta cũng không phải hạng người thích gây chuyện." Tống Lão Căn hừ một tiếng, "Nhưng nếu còn dám nói lung tung thì sẽ lập tức đuổi các ngươi ra khỏi thôn!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 687: Thứ gì


Chuyện khác thì ông không làm được, nhưng nếu khăng khăng muốn đuổi người của hầu phủ đi thì cũng không phải là không thể!

Sắc mặt của H**ng S* trở nên xanh mét.

Trước giờ y luôn làm việc cho Hầu gia, trên dưới trong phủ đều khách khí với y, ngay cả Hầu phu nhân cũng sẽ không dễ nhăn mặt với y, bây giờ tới chỗ quê mùa này lại bị một ông lão ở quê giận dữ mắng chửi như thế, thể diện của y đều bị mất sạch!

"Tiểu nhân không dám." H**ng S* nghiến răng nghiến lợi.

Tống Đường Hành khá tò mò về những gì mà hai người đã nói với nhau.

Còn Tống Tâm Hoa lại cau mày.

"H**ng S*, nếu cha ta dính phải tiếng xấu khó nghe nào, đến lúc đó, đừng nói là ngươi mà toàn bộ già trẻ trong nhà ngươi đều không sống nổi đâu." Tống Tâm Hoa nói.

H**ng S* rùng mình trong lòng: "Tiểu nhân nhớ kỹ lời Ngũ tiểu thư."

Chỉ cần y làm sạch sẽ một chút thì có tiếng xấu gì chứ?!

Tống Tâm Hoa lại quay sang nhìn Tống Lão Căn và cái chổi lớn dưới đất, trong lòng hơi khiếp sợ.

Nàng ấy lớn như vậy nhưng lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh nhau, hơn nữa đối phương còn là một ông lão đã hơn sáu mươi tuổi.

H**ng S* tức giận rời đi.

Tống Đường Hành thấy vậy thì không nhịn được mà đuổi theo.

Tống Lão Căn nhìn theo bóng lưng kia, hừ một tiếng: "Thứ gì!"

Nói xong thì quay sang đối diện với ánh mắt của Tống Tâm Hoa.

"Nha đầu ngươi lớn lên hơi giống với Nhị Nha nhà ta một chút, đều xinh đẹp." Tống Lão Căn nhìn Tống Tâm Hoa, trong lòng thoải mái hơn, "Hai ngày nay cứ ở trong nhà chắc là đã buồn chán lắm rồi hả?"

"Vẫn ổn ạ." Tống Tâm Hoa đáp.

"Hôm nay mấy con khỉ nghịch ngợm trong nhà không phải tới thư viện, có lẽ lúc này đang lên núi chơi.

Một tiểu nha đầu như ngươi cứ ở mãi trong nhà cũng buồn chán.

Như vậy đi, ta tìm người dẫn ngươi lên núi ngắm cảnh.

Thời tiết ấm áp, hoa dại trên núi cũng đã nở rồi.

Bảo đảm ngươi không nhìn thấy được cảnh đẹp như vậy ở kinh thành đâu!" Tống Lão Căn nói tiếp.

Tống Tâm Hoa lắc đầu: "Không cần đâu thúc công.

Ta ở trong phòng thêu hoa cũng tốt lắm."

"Thêu hoa? Đó là chuyện tổn thương tới mắt, vẫn nên lên núi ngắm cảnh thì hơn." Tống Lão Căn lập tức nói.

Nói xong, ông bước ra cổng vẫy tay gọi một đứa trẻ tới, nhờ đứa trẻ này dẫn Tống Tâm Hoa và nha hoàn của nàng ấy lên núi tìm bọn Tống Đạt.

Tống Tâm Hoa cũng không tiện từ chối ý của trưởng bối, chỉ có thể vâng lời.

Chốc lát sau đã đến chỗ mấy đứa trẻ Tống gia chơi đùa.

Tống Tâm Hoa sửng sốt.

Bọn họ quả thực rất ầm ĩ.

Tống Đạt kia bò lên trên cây, rũ hai chân xuống dưới, lúc ẩn lúc hiện, Tống Tam Nha ở dưới đất tìm cành cây khắp nơi, chạy qua chạy lại, còn có Tống Võ kia ngồi xổm trên mặt đất đào hố, bên cạnh đặt một cái bình gốm có vẻ sẽ cho vào trong hố.

Ngoài ra còn có không ít người khác.

Tuổi tác đều khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đổ xuống.

Có người đang nhặt củi, còn có người đào rau dại ở gần đó, ai nấy đều nói nói cười cười, cảnh tượng này vô cùng vui vẻ.

Lúc ở kinh thành, nàng ấy cũng có một nhóm tiểu tỷ muội, nhưng mỗi khi ở cùng những tỷ muội đó, bọn họ chỉ trò chuyện về quần áo, bánh ngọt hoặc về nhi lang nhà nào đó trong kinh, thậm chí còn tính kế lẫn nhau.

Vì vậy, nàng ấy thật chưa từng nhìn thấy hình ảnh hồn nhiên, mộc mạc như thế.

Sau khi đưa các nàng ấy tới, đứa trẻ kia truyền lại lời của lão gia tử muốn bọn họ dẫn chủ tớ Tống Tâm Hoa đi chơi.

Bọn Tống Đạt nhìn chằm chằm Tống Tâm Hoa một chút, không tiếp tục làm ngơ hai người nữa.

"Đã từng bắt chim sẻ con bao giờ chưa? Đưa các ngươi đi bắt chim sẻ được không?" Hoắc Lâm "bình bịch" chạy tới, hỏi.

"Ngươi là nhi tử của Đại... tộc tỷ?" Tống Tâm Hoa nhìn đứa trẻ này, hai mắt sáng ngời.

Đáng yêu thật.

Đại ca của nàng ấy cũng có nữ nhi và nhi tử, mấy thứ đệ và thứ muội cũng không lớn lắm nhưng thật sự không khiến người ta yêu thích như đứa nhỏ trước mắt này.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 688: Lời nói khách sáo


Hoắc Lâm thông minh, biết nếu người này được thái công đưa tới đây thì chính là bảo bọn họ chăm sóc cẩn thận một chút.

Dù sao cũng chỉ là dẫn đi chơi cùng mà thôi, không có gì khó.

Còn về những người ức h**p nương nó, bọn họ hoàn toàn không được như ý nên không cần phải rối rắm.

"Có đi hay không?" Hoắc Lâm ngẩng đầu.

"Đi!" Trong lòng Tống Tâm Hoa rung động.

Tính tình của nàng ấy vốn hoạt bát, sau khi tới đây phải chịu áp lực hai, ba ngày, bọn Đường Hành không ở đây, nàng ấy thả lỏng, đi chơi cũng không sao.

Hôm nay đi chơi quả thực quên hết tất cả.

Trẻ con trong thôn đều biết trèo cây, lội suối, thậm chí còn hái nấm rồi nướng ăn ngay tại chỗ và các thú vui dân dã khác.

Bọn họ bắt được mấy con chim sẻ con, nhưng Tống Tâm Hoa dù sao cũng là nữ hài tử, tuổi cũng không lớn nên sau khi bắt được đều thả đi.

Sau một ngày vui đùa ầm ĩ, lúc quay về căn phòng nhỏ ở Tống gia, Tống Tâm Hoa có cảm giác hoảng hốt.

Nàng ấy sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng được thả lỏng thế này bao giờ.

Thoải mái, dễ chịu.

"Tiểu Thiền, ta đột nhiên hơi hiểu được vì sao nàng lại nỗ lực sống sót như vậy.

Nơi này tốt thật." Tống Tâm Hoa thở dài.

Ở đây, lúc muốn cười thì có thể cười.

Ở nhà... luôn phải bận tâm tới tâm trạng của phụ mẫu.

Nếu phụ thân có chuyện phiền lòng trên triều thì trên dưới cả nhà đều không dám náo nhiệt quá mức.

Nhưng phụ thân làm quan, quanh năm suốt tháng thường xuyên có phiền phức, do đó nàng ấy phải ngày ngày cẩn thận.

Mỗi ngày khi phụ thân hạ triều, nàng ấy đều phải cho nha hoàn đi hỏi thăm trạng thái của phụ thân lúc về nhà...

Còn lúc nãy, khi chạy về nhà, Tống Võ và Tống Đạt đã gặp Dần Sơn thúc.

Nàng ấy cho rằng trẻ con ở đây sẽ lập tức căng thẳng, không ngờ Dần Sơn thúc cười ha ha rồi thần thần bí bí tới hậu viện lấy hai thanh kiếm gỗ đào vừa lớn vừa dài tới đây.

Vậy mà lại chơi đùa cùng bọn họ.

Ở trong cái nhà này, thái độ của lão gia tử đại biểu cho tất cả.

Bây giờ ông cho Tống Tâm Hoa sắc mặt tốt, đương nhiên những người khác sẽ đối xử với nàng ấy tử tế hơn mấy phần.

Tống gia ít khuê nữ, chỉ còn lại mỗi Tống Tam Nha chưa xuất giá.

Bây giờ có thêm một người, mấy người Đại Diêu thị đều rất nhiệt tình.

Lúc ăn cơm tối, rõ ràng bọn họ quan tâm tới nàng ấy nhiều hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên, thái độ đối với Tống Đường Hành vẫn không có gì thay đổi.

Lúc ấy, sau khi đuổi theo H**ng S*, Tống Đường Hành đã hỏi thẳng.

Nhìn thấy Tống Tâm Hoa dạy dỗ H**ng S* như thế, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình trước đó đã đi lầm đường.

Hắn không nên lấy lòng và quan sát Tống Anh mà nên tận dụng cơ hội ra ngoài lần này để thu mua H**ng S* và toàn bộ thuộc hạ của y thành người một nhà.

"Thúc công, rốt cuộc tộc tỷ gả cho người nào vậy? Sao đã tới đây ba ngày mà vẫn chưa từng nhìn thấy tỷ phu?" Tống Đường Hành làm như vô tình hỏi.

Tống Tâm Hoa gắp một miếng rau dại xào cho vào miệng.

Vị chát hơi đặc biệt nhưng lại vô cùng tươi mát.

Tống Lão Căn còn không buồn ngước mắt lên: "Đi ra ngoài làm việc nên không có ở nhà."

Tống Đường Hành gật đầu: "Có lẽ người mà tộc tỷ gả cho nhất định không phải người bình thường nhỉ? Chẳng lẽ cũng là người ở kinh thành?"

Đại Diêu thị gắp một miếng thịt vào chén của Tống Tâm Hoa: "Thịt này do Nhị Nha đưa tới hôm trước, chính là thịt nai đã được ướp kỹ đấy.

Người nhà quê bọn ta không biết nấu nướng, tùy tiện hầm lên thôi, ngươi nếm thử đi."

"Đa tạ thẩm nương." Tống Tâm Hoa lập tức nói.

"Nha đầu này còn rất hiểu chuyện.

Lúc ăn cơm không nói nhiều lời, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ hiểu quy tắc, biết lễ nghi." Đại Diêu thị nói thêm.

Nghe thấy lời này, Tống Đường Hành lập tức trở nên lúng túng.

Đây là đang nói hắn không hiểu chuyện sao?

Tống Đường Hành cau mày, cũng biết mình không hỏi được gì từ chỗ trưởng bối Tống gia nên nói: "Thúc công, ở đây ta không có bạn chơi cùng. Không biết lúc rảnh rỗi có thể chơi đùa với hai vị đệ đệ không?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 689: Công tử lắm lời


Tống Lão Căn thở dài: "Tùy ngươi."

"Chơi cùng cũng được nhưng mà... Đạt ca nhi nhà ta phải đọc sách, không có nhiều thời gian rỗi, sợ là không thể chơi với ngươi được bao lâu.

Nếu ngươi cảm thấy buồn chán... thì đi tìm đứa trẻ khác trong thôn đi." Đại Diêu thị nói.

"Võ ca nhi nhà ta cũng vậy, cũng rất bận." Tiêu thị lập tức hùa theo.

Mặt của Tống Đường Hành lập tức đỏ lên.

Lần đầu tiên hắn bị từ chối thẳng mặt.

Sao có thể không xấu hổ chứ?

"Là tiểu tử không phải, quên mất hai vị đệ đệ còn phải học hành.

Song... tiểu tử ở kinh thành cũng được danh sư chỉ điểm, thật ra có thể nói chuyện với hai vị đệ đệ.

Nếu bọn đệ đệ có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi, tiểu tử có thể chỉ điểm mấy phần." Tống Đường Hành nói.

Đã nói đến mức này, nếu mấy người Đại Diêu thị còn từ chối thì có vẻ hơi quá đáng.

Cười gượng một tiếng: "Sao có thể làm phiền ngươi được chứ? Nếu ngươi cảm thấy buồn chán thì thỉnh thoảng chơi với bọn chúng cũng không sao, còn dạy dỗ bọn chúng thì thôi đi..."

Không phải bà ấy mang lòng dạ tiểu nhân mà là bà ấy không dám giao con mình cho một công tử như vậy.

Tuy Tống Đường Hành này trông không có khuyết điểm gì lớn nhưng nhìn có vẻ hơi tâm cơ.

Lớn lên không đủ đơn thuần, tính cách cũng không đủ sảng khoái, dông dông dài dài khiến người ta khó chịu.

Tống Tâm Hoa thì ngược lại, tuy cũng có chút tật xấu nhưng may mà là người thẳng thắn, tươi cười, nhanh nhẹn, sức khỏe cũng tốt, sẽ không có chuyện đi hai bước lại ho khan mấy tiếng, càng khiến người ta thoải mái hơn.

Đã đạt được mục đích, Tống Đường Hành cũng không tiếp tục dây dưa nữa.

Cơm nước xong, thấy trời vẫn còn chưa tối thì lập tức chạy đến trước mặt Tống Đạt và Tống Võ.

Tống Đạt và Tống Võ đang dùng kiếm gỗ đào luyện tập chiêu thức mà võ sư phó dạy, trông vô cùng trúc trắc.

Hai người đánh qua đánh lại, có vẻ quan hệ cực kỳ tốt.

"Hai vị đệ đệ thật vất vả... Ta nghe nói bình thường các ngươi đều ở cùng tộc tỷ, vậy... Tộc tỷ bảo các ngươi luyện tập sao?" Tống Đường Hành hỏi.

Tiểu tử ở quê không thể nào tự dưng muốn luyện võ được đúng không?

Tất nhiên là Tống Anh nhìn thấy cách nhà quyền quý ở kinh thành nuôi con nên mới làm theo mà thôi.

Tống Đạt không chịu nổi tính lắm lời của Tống Đường Hành này: "Có phải ngươi có gì muốn hỏi không? Ta luôn cảm thấy ngươi thật kỳ lạ, mỗi một lần mở miệng đều phải nhắc tới Nhị tỷ tỷ của ta.

Ngươi có ý gì?"

"Ta chỉ tò mò bây giờ tộc tỷ sống như thế nào thôi.

Chắc hẳn các ngươi cũng biết thật ra nàng là tỷ tỷ ruột thịt của ta..." Tống Đường Hành lập tức tỏ thái độ.

"Nhị tỷ của ta sống rất tốt, ngươi yên tâm đi!" Tống Đạt không nhịn được mà trợn to mắt.

"Phải rồi, hai ngày nay ta phát hiện dường như thôn dân đều thức dậy vào cùng một giờ, còn có rất nhiều người chạy vòng quanh thôn nữa.

Vì sao vậy?" Tống Đường Hành hỏi tiếp.

"À, trước đây Nhị tỷ tỷ nuôi một con gà lợi hại, gáy cực kỳ vang, khiến gà chó trong thôn cũng kêu theo, mọi người đều không ngủ được nên phải thức dậy.

Tuy bây giờ không còn con gà đó nữa nhưng cũng đã thành thói quen rồi." Tống Đạt nói thẳng.

"Vậy sao? Ta còn tưởng rằng trong thôn có một võ sư phó lợi hại muốn dạy võ công cho mọi người chứ!" Tống Đường Hành cười cười.

Tống Đạt thu tay lại, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Thúc bá trong thôn đều sống dựa vào việc làm ruộng, học võ công để làm gì? Lời này của ngươi đúng là kỳ lạ."

"Ta chỉ cảm thấy bá tánh ở thôn này không giống với những nơi khác mà thôi, dường như hiểu quy củ hơn, không giống người bình thường lắm..." Tống Đường Hành nói.

Lời này cũng không phải giả.

Thôn này được tổ chức khá quy củ.

Có người trông núi, người tuần tra quanh thôn, mang khí thế trông có vẻ hùng hổ, các thôn dân nhất trí về quan điểm, ăn mặc cũng khá sạch sẽ, chỉnh tề.

Hắn nghi ngờ những người này được người của nhà Tiết Quốc Công bồi dưỡng.

Nhưng lại cảm thấy cả một thôn lớn như vậy, nhiều người như vậy thì làm sao Tiết Quốc Công có thể làm nổi chứ?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 690: Phu thê ân ái


Tống Đạt càng cảm thấy Tống Đường Hành này ăn nói kỳ quái.

"Trước đây, thôn bọn ta cũng giống với những thôn khác, chẳng qua là mấy năm nay, cuộc sống ngày càng trở nên tốt hơn, lại có lý chính gia gia quản giáo nghiêm khắc nên ngày càng có nhiều trẻ con được đi học giống như ta mà thôi.

Nhị tỷ tỷ của ta nói đọc nhiều sách có thể cải thiện vận mệnh nên đương nhiên người của thôn bọn ta sẽ nói đạo lý nhiều hơn thôn dân ở nơi khác một chút." Tống Đạt cũng không nghĩ nhiều, vô cùng dứt khoát nói.

"Đương nhiên, chuyện này cũng xem như là công lao của Nhị tỷ tỷ." Tống Đạt lại bồi thêm một câu.

"Vì sao lại nói như vậy?" Tống Đường Hành sửng sốt.

Nhắc tới Tống Anh, Tống Đạt trước giờ đều khen không dứt miệng.

Lúc này, hắn ta hếch mặt lên, nói: "Ngươi là người xuất thân giàu có, đương nhiên không biết bá tánh nghèo khổ muốn đi học sẽ khó khăn đến mức nào.

Vốn dĩ người của thôn bọn ta cũng nghèo, nhưng mấy năm nay, cây hạnh trong núi ra trái đều bị mọi người hái làm hạnh nhân mang đi bán, có thể kiếm được mấy lượng.

Ngươi nhìn thấy dưa trời trồng trong sân nhà mọi người không? Thứ đó cũng có thể làm ra bột, bán được giá khá ổn..."

"Những thứ này đều do Nhị tỷ tỷ nghĩ ra đấy.

Còn có Nhị tỷ phu của ta nữa, đó là đại thiện nhân của thôn bọn ta.

Mỗi năm hắn đều quyên góp cho thôn một khoản tiền, bây giờ trong thôn có một mảnh ruộng tốt cực kỳ rộng lớn, dùng để cho bọn ta đi học..."

"Khi đi học ở trường tư thục trong thôn, quà nhập học cho tiên sinh chỉ cần tấm lòng, nhiều hay ít đều không sao.

Trẻ con chỉ cần chịu khó chăm chỉ học hành thì đều có thể được miễn giảm một ít.

Nhị tỷ tỷ của ta còn đề nghị trường tư thục khen thưởng cho ba đứa trẻ có thành tích thi cử tốt nhất hàng năm..."

"Tóm lại, nếu không có Nhị tỷ của ta, trong thôn làm gì có được cảnh tượng như bây giờ?" Tống Đạt nói tiếp.

Tống Đường Hành nghe xong thì ngẩn ra.

"Đương nhiên, sở dĩ mọi người chú trọng việc học như thế cũng là vì..." Tống Đạt cong môi cười, "Trước đây, trong thôn có một người lòng dạ cực kỳ xấu xa, vì để Nhị tỷ tái giá với hắn mà gây ra tội lớn là lừa bán trẻ con, cuối cùng bị phán tử hình.

Ngày hắn bị xử tử, thôn bọn ta có rất nhiều người đến xem.

Sau khi trở về, vì không muốn vãn bối bọn ta đi lên con đường ngày xưa của Tiến Bảo ca mà người lớn cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều."

"Tái giá? Vậy thì người này cũng quá vô lý rồi.

Tộc tỷ đã có trượng phu..."

"Ngươi không hiểu đâu.

Trước đây, Nhị tỷ của ta gả cho một người chết, sau này tỷ phu đột nhiên nhảy ra từ khe hở của cục đá.

Nhị tỷ là người khá rộng lượng, nghĩ rằng người này cũng đã sống lại, cũng không thể ấn lại vào trong quan tài được đúng không? Dù sao thì tỷ phu Hoắc Nhung cũng là người tốt, nhân phẩm rất tốt nên phu thê mới ân ái như vậy." Tống Đạt nói tiếp.

Sở dĩ nói là phu thê ân ái, bởi vì hắn ta biết tỷ phu luôn tặng quà cho Nhị tỷ tỷ.

Nếu tỷ phu không thích Nhị tỷ thì sao lại lấy lòng như thế chứ?

"Vậy..." Tống Đường Hành giật mình, càng nghe càng thấy kỳ lạ, "Vậy... Tộc tỷ không dính dáng gì tới những người khác sao? Chẳng hạn như... Chẳng hạn như mấy công tử nhà giàu ấy?"

Hắn còn tưởng rằng Tống Anh có thể ở trong ngôi nhà to, mua được thôn trang lớn chủ yếu là vì đã leo lên giường của Nhị công tử nhà Tiết Quốc Công...

"Có chứ?" Lúc này, Tống Đạt cũng đã nhận ra.

Người này nói nhiều như vậy, thật ra là muốn hỏi chuyện này đúng không?

"Chẳng qua không phải giống như ngươi nghĩ mà thôi.

Nhị tỷ của ta là người đoan chính, tuyệt đối không phải loại người nịnh hót.

Mấy năm nay, thời gian ta ở với nàng còn nhiều hơn thời gian ta ở với nương nên ta biết rất rõ chuyện của nàng!"

"Nhị tỷ rất hiếm khi qua lại với người ngoài.

Nàng hơi lười biếng, trước giờ không muốn nhiều lời với người khác.

Trước đây chỉ có một công tử nhà giàu từng ở trong sân của Nhị tỷ một thời gian.

Chuyện này cả thôn đều biết."
 
Back
Top