Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 671: Quỳ xuống xin lỗi


Sau khi lão gia tử và tộc trưởng dẫn người đi thu xếp công việc năm, sáu ngày, đội ngũ lớn của hầu phủ mới khoan thai mà đến.

Tất cả mọi người trong tộc Tống thị, kể cả Tống Mãn Sơn và Tống Tuân, đều tề tựu về đây.

Đứng chờ ở cổng thôn.

Tống Anh đi theo hai phu thê Tống Kim Sơn đứng đằng sau lão gia tử, làm theo ý của lão gia tử, thực hiện lễ nghĩa chu toàn.

Tuy người trong thôn này biết Tống Anh không phải con ruột nhưng chỉ cho rằng nàng là đứa trẻ của chi khác, ngoại trừ lý chính thì không còn ai khác biết nàng có quan hệ với hầu phủ.

Tới cổng thôn, đội ngũ ngừng lại.

Có hai người trẻ tuổi bước xuống từ hai chiếc xe ngựa.

Tống Anh liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên là Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành.

Hơn hai năm không gặp, Tống Tâm Hoa xinh đẹp hơn không ít, khuôn mặt có mấy phần tương tự với nguyên chủ.

Nhưng lúc ăn Tết, không gian của Tống Anh đã thay đổi dẫn tới dung mạo và khí chất đều thay đổi đôi chút. Vì thế, so với dáng vẻ ngốc nghếch, mộc mạc trước đây, hôm nay nàng càng xinh đẹp và khí thế hơn nhiều, đứng trước mặt Tống Tâm Hoa cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn hơn xa.

"Tiểu bối Đường Hành gặp qua chư vị trưởng bối." Tống Đường Hành nhất thời không nhận ra được những người này, khách khí nói một câu.

Lúc này, Tống Lão Căn mới ra mặt, nói: "Ngươi là... tiểu công tử của Hầu gia đúng không? Dựa theo bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng thúc công."

Còn vị công tử này đứng thứ mấy trong nhà thì thật ra Tống Lão Căn cũng không rõ lắm. Dù sao thì rất nhiều người cùng tộc đã dời đi, chi của ông cũng không quá thân thiết với người ta.

"Thúc công." Tống Đường Hành và Tống Tâm Hoa đồng thanh.

"Đây là bốn nhi tử của ta, Phúc Sơn, Kim Sơn, Dần Sơn và Mãn Sơn. Bọn ta là người nhà quê, không có nhiều nguyên tắc, cứ thêm một tiếng "thúc" đằng sau là được, không cần kiêng kỵ gì cả." Tống Lão Căn nói tiếp.

Hai người nhìn sang.

Sau đó, ánh mắt của hai người dừng lại ở Nhị phòng.

"Đây là... tộc tỷ?" Tống Đường Hành nhìn Tống Anh.

Tống Lão Căn ngạc nhiên nhìn hắn: "Đây là tôn nữ không nên thân của nhà ta. Tuy nàng đã xuất giá nhưng người trong nhà thương nàng, muốn nàng trở về tham gia cùng mọi người. Lúc tế bái tổ tiên, nàng đi theo cũng không sao chứ?"

"Đương nhiên là không." Tống Đường Hành lập tức nói.

Hắn không dám chắc chắn người trước mặt này có phải người được đón tới kinh thành năm đó hay không.

Bởi vì dáng vẻ của người này hơi bất đồng với người trong trí nhớ của hắn.

Năm đó, Đại tỷ trông như cái hũ nút, lúc mới tới hầu phủ, làn da ngăm đen, sau đó có trang điểm cho trắng hơn, nhưng cử chỉ vẫn không thay đổi được.

Nhưng người trước mặt không chỉ vừa trắng vừa đẹp mà còn có mấy phần khí độ phi phàm.

Còn Tống Tâm Hoa lại ngơ ngẩn nhìn gương mặt của Tống Anh.

"Mặt của tộc tỷ đã khỏi rồi sao?" Tống Tâm Hoa hỏi.

"Khiến ngươi phải lo lắng rồi. Nha đầu này kiếm được chút tiền rồi mua ít thuốc về bôi, cuối cùng cũng có hiệu quả, hồi phục khá nhanh." Tống Lão Căn nói.

Sau khi Tống Lão Căn nói xong lời này, trong đội ngũ có mấy ánh mắt đặt trên người Tống Anh.

Rất hiển nhiên, lúc nãy bọn họ cũng đang tìm xem ai là Tống Anh.

Nhưng lại không tìm thấy người nào bị hủy dung nên còn tưởng rằng người này không tới.

Tuy nhiên, nghe Tống Lão Căn nói, không phải không tới mà là đã hồi phục rồi!

Nàng chính là người phải xử lý sạch sẽ lần này.

"Dường như hộ vệ trong nhà tộc muội không được quy củ lắm. Khi ra ngoài không nên nhìn thẳng vào dung nhan của nữ quyến nhà người khác như thế đâu." Tống Anh nhẹ nhàng đảo mắt qua mấy người đằng sau rồi cười nói.

Tống Tâm Hoa quay đầu lại nhìn những người mà phụ thân đã chuẩn bị giây lát. .

Trong ánh mắt hiện lên mấy phần châm chọc.

Nhìn đi, âm mưu quả thực rõ như ban ngày. Chủ tử là nàng ấy còn đang ở đây mà trong đầu những người này chỉ nghĩ tới chuyện phải gi.ết ch.ết Tống Anh.

"Bọn họ đúng là không được quy củ lắm. Nếu tộc tỷ đã nhắc tới rồi thì ta cũng không thể không thay cha ta dạy dỗ lại. Đã như vậy thì quỳ xuống xin lỗi đi." Tống Tâm Hoa nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 672: Ở cùng nhau


Những người này đều là tâm phúc của cha nàng ấy, nàng ấy không có tư cách trừng phạt nghiêm khắc, chỉ có thể đưa ra một số yêu cầu nhỏ như thế này thôi.

Không phải nàng ấy sợ Tống Anh, mà là...

Chắc hẳn Tống Anh sẽ không còn sống được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay những người đằng sau nàng ấy. . Nếu như thế thì bắt những người này quỳ xuống đất cáo tội, sám hối một chút cũng là chuyện nên làm.

Còn về chuyện ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ ra tay giết người ư?

Tống Tâm Hoa không nghĩ tới.

Năm nay nàng ấy mười lăm tuổi, mẫu thân đang tìm hôn sự cho nàng ấy. Nếu phụ mẫu nghĩ tới tình cảm, thật lòng yêu thương nàng ấy thì sẽ thật lòng thật dạ tìm cho nàng ấy một phu gia tốt. Nếu bọn họ... là loại người giả dối, chỉ muốn lợi dụng nàng ấy thì sẽ tìm một nhà có quyền thế để kết thông gia với hầu phủ.

Có vết xe đổ là Tống Anh này, nàng ấy không dám tự tin quá mức, cho rằng bản thân thật sự là một thiên kim tiểu thư quý giá không gì có thể thay thế được.

Những tâm phúc đó hơi bất mãn, nhưng ngại mặt mũi của Tống Tâm Hoa nên vẫn quỳ xuống: "Thuộc hạ l* m*ng, xin tiểu thư đừng trách."

"Ta hơi mệt, thúc công đã chuẩn bị phòng chưa? Nếu không có phòng trống thì ta bảo bọn họ dựng trại ngay tại chỗ." Tống Tâm Hoa nói.

"Nếu ngươi không chê thì có phòng trống để ở." Tống Lão Căn không có ấn tượng gì tốt về vị thiên kim tiểu thư này.

"Được, ở đi." Tống Tâm Hoa nói.

Nói xong, nàng ấy lập tức bước đi. Tống Lão Căn bất đắc dĩ, đành phải dẫn người đi trước.

Còn Tống Đường Hành lại duỗi tay túm chặt cổ tay Tống Anh: "Đã lâu không gặp tộc tỷ, Hành Nhi vô cùng nhớ nhung. Bây giờ vẫn còn sớm, hay là tỷ tỷ đưa ta đi dạo xung quanh nhé?"

Tống Anh nhìn cổ tay của mình rồi nhìn Tống Đường Hành, cười cười.

"Tộc tỷ chính là tộc tỷ, chớ nên lược bỏ quá mức lại thành gọi sai người, sẽ khiến người khác hiểu lầm."

"Nhưng vốn dĩ tỷ chính là..." Tống Đường Hành trông cực kỳ tủi thân, "Trên đường đi, ta rất vất vả, nghe nói khí hậu ở nông thôn nuôi dưỡng con người, còn phải làm phiền tỷ tỷ chăm sóc ta nhiều."

Tống Anh cười như không cười.

Một lát sau đã tới chỗ ở dành cho hai người này.

Là nhà cũ của Tống gia. Đại phòng có nhiều phòng nên dành ra hai gian, Đạt ca nhi đến nhà Tống Anh ở.

"Tộc tỷ không ở đây sao?" Tống Đường Hành hỏi.

"Nàng đã xuất giá, đương nhiên sẽ không ở lại nương gia, nhưng chỗ nàng ở cũng cách đây không xa lắm." Tộc trưởng của tộc Tống thị không nghĩ nhiều, thuận miệng nói.

"Tộc tỷ ở chỗ như thế nào?" Tống Đường Hành hỏi tiếp.

"Hoắc nương tử là cô nương giỏi giang nhất trong thôn bọn ta, nhà của nàng cũng được xem như là ngôi nhà khí thế nhất trong thôn." Có người cười nói.

"Nếu như thế, ta có thể ở chỗ của tỷ tỷ không?" Tống Đường Hành tiếp tục hỏi.

Nghe hắn hỏi như vậy, mọi người đều sửng sốt.

Tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân nhưng mọi người cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì Tống Đường Hành này mới mười ba tuổi, còn Tống Anh thì đã mười chín. Vả lại, Tống Anh không phải con cháu ruột của chi nhà Tống Lão Căn nên chắc chắn có quan hệ thân thích với hầu phủ hơn một chút, người ta muốn ở cùng nhau cũng là chuyện hết sức bình thường.

Tống Tâm Hoa quay sang nhìn hắn: "Đường Hành, ngoan ngoãn một chút đi."

Đừng tưởng rằng ở thôn Hạnh Hoa thì có thể coi trời bằng vung.

"Ngũ tỷ, đệ thật lòng muốn thân thiết với tộc tỷ mà." Tống Đường Hành nói xong thì ho khan một tiếng, "Vả lại... chỗ này không được thông gió, đệ muốn ở chỗ của tộc tỷ, có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

Hắn muốn biết rốt cuộc Tống Anh làm cái gì, nàng có năng lực thế nào mới dám đối đầu với hầu phủ.

Hoặc là nói, hắn muốn học tập một phen.

Còn có thật lòng thích Đại tỷ này hay không thì không quan trọng.

Tống Tâm Hoa liếc mắt nhìn Tống Đường Hành một cách ghét bỏ: "Tùy đệ, nhưng đệ phải suy nghĩ cho kỹ đấy. Sau khi trở về, tỷ sẽ báo cáo lại tất cả những gì đệ đã làm với phụ thân."

Sắc mặt của Tống Đường Hành cứng đờ: "Ngũ tỷ không tò mò sao? Chúng ta ở cùng nhau không được hả?"

Các hộ vệ phải chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho bản thân nên lúc này chưa theo kịp. Vả lại, nơi này cũng không có gì nguy hiểm, nếu lúc nào cũng đi theo thì sẽ gây trở ngại đến việc sinh hoạt của người trong thôn.

Chính vì vậy nên hai người mới có thể nói chuyện mà không chút kiêng dè.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 673: Người không lớn nhưng lại nói rất nhiều


Tống Tâm Hoa nở nụ cười châm chọc.

Tò mò về Tống Anh ư? Chẳng lẽ muốn tò mò Tống Anh chết như thế nào sao?

Còn chuyện Tống Anh đã làm thế nào mà khiến nhà Tiết Quốc Công nhằm vào nhà nàng ấy hoàn toàn không hề quan trọng với nàng ấy. Trong mắt nàng ấy, bây giờ phụ thân đã ghi hận Tống Anh nên từ nay về sau, Tống Anh sẽ không còn cơ hội nào khác để làm ra chuyện bất lợi đối với hầu phủ nữa. Sau khi những chuyện này trôi qua thì càng không có ý nghĩa gì.

Thậm chí...

Nàng ấy cảm thấy Tống Anh rất ngốc. Năm đó khó khăn biết bao nhiêu mới có thể rời khỏi hầu phủ, vậy mà sau khi tới thành Dung này lại quên hết những gian khổ ngày ấy, đi đối đầu với hầu phủ!

Bây giờ thì hay rồi, có thể sảng khoái nhất thời nhưng tính mạng cũng không còn giữ được nữa.

"Đệ muốn làm gì là chuyện của đệ, đừng kéo tỷ xuống nước cùng. Tỷ tới đây là để tế bái tổ tiên, nhân tiện đi giải sầu. Nếu đệ dám làm chuyện gì ảnh hưởng tới tỷ, sau khi trở về, tỷ sẽ không bỏ qua cho đệ đâu." Tống Tâm Hoa hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức xoay người vào nhà.

Lời này thẳng thắn quá mức khiến người của tộc Tống thị đưa hai người họ tới đây nghe xong đều không khỏi sửng sốt.

Mọi người quay sang nhìn về phía Tống Đường Hành. Dù sao thì Tống Đường Hành cũng còn nhỏ, lúc này khá lúng túng, sắc mặt ửng đỏ trông hơi khó coi, cố ho khan hai tiếng.

"Tộc tỷ, tính cách của Ngũ tỷ ta hơi xúc động và tùy hứng, mong ngươi đừng để ý." Tống Đường Hành cố gắng tươi cười, nói.

Tống Anh nhìn hai tỷ đệ này ngầm đấu đá thì cảm thấy buồn cười.

Tỷ đệ cùng một nhà lại trở thành như vậy cũng rất hiếm thấy. "Đương nhiên sẽ không để ý." Tống Anh vô tội nhướng mày, "Có liên quan gì tới ta chứ?"

Tống Đường Hành sửng sốt, sau đó nói: "Tộc tỷ, vừa nãy ta nói... muốn ở cùng ngươi..."

"Đó là ngươi muốn chứ ta đã gật đầu đâu?" Tống Anh cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ta và ngươi không thân thiết lắm, hơn nữa nhà ta thật sự có nhiều trẻ con, không rảnh quản thêm người ngoài như ngươi. Nếu ngươi không hài lòng về căn phòng mà a gia ta đã sắp xếp thì tự ra ngoài ở. Khu vực bên ngoài thôn rất rộng, hộ vệ nhà ngươi cũng đã dựng lều, đủ cho ngươi hoạt động rồi."

Tống Anh nói xong thì quay sang nói với Tống Lão Căn: "Người ở lại đây trông nom, ta về nhà nhé?"

"Được. Tới lúc tế bái tổ tiên ta sẽ bảo ca ngươi đi gọi ngươi." Tống Lão Căn gật đầu.

Tống Tuân nhìn Tống Anh một cái, khẽ cười.

Tống Đường Hành nhìn theo ánh mắt của Tống Anh, nhìn thấy ca ca mà Tống Lão Căn nói thì trong lòng hơi giật mình, ngẩn ngơ giây lát.

Thân phận huynh trưởng trong trí nhớ của hắn là áp lực và trở ngại, nhưng người đối diện lại đang nhìn Tống Anh bằng ánh mắt quả thực vô cùng dịu dàng, còn có mấy phần đáng tin cậy nữa.

Trái lại rất biết giả vờ.

Tống Anh rời đi rất tiêu sái, hoàn toàn không liếc mắt nhìn Tống Đường Hành thêm cái nào.

"Đây là tộc huynh sao? Ta thấy tộc huynh có khí chất thư hương, chẳng lẽ là người đọc sách?" Tống Đường Hành hỏi. .

Tống Anh vừa đi, vẻ hiền lành trên gương mặt của Tống Tuân lập tức biến mất, thay vào đó là mấy phần lạnh nhạt xa cách: "Không ngờ Tứ công tử rất giỏi ăn nói."

Người không lớn nhưng lại nói rất nhiều.

"Đây là Tuân ca nhi, đứng thứ hai trong nhà, năm trước thi đậu tú tài, chính là tú tài lão gia đầu tiên trong thôn bọn ta, sao Văn Khúc hạ phàm, quả thực vô cùng tài giỏi!" Người cùng tộc mở miệng cười nói.

Tống Tuân khiêm tốn lùi về sau một bước: "Mọi người quá khen."

"Tuân ca nhi là người có tính tình tốt nhất, nếu các ngươi cần gì thì cứ việc tới tìm hắn. Nhà ta còn có việc phải làm, không quấy rầy các ngươi nữa." Người cùng tộc kia vô cùng yêu thích Tống Tuân.

Hôm nay, hai đứa trẻ của hầu phủ đi đường xa đến đây chắc chắn rất mệt mỏi. Tuy bọn họ là người nhà quê nhưng cũng biết lễ tiết, không thể bởi vì người ta có thân phận cao quý mà cứ cắm cọc ở đây không nỡ đi, như vậy sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi.

Vì thế sau khi hàn huyên mấy câu, mọi người đều vội vàng rời đi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 674: Chiếm chỗ tốt


Trong nhà chỉ còn lại người một nhà Tống Lão Căn.

"Đi nấu cơm đi. Trong nhà có khách, nấu thịnh soạn một chút." Tuy Tống Lão Căn không thích hầu phủ lắm, nhưng ông không thể so đo với trẻ con.

Mấy người Đại Diêu thị lập tức gật đầu đáp lời.

Nhất thời, bên cạnh Tống Đường Hành chỉ còn lại mấy đại nam nhân.

Khi ra ngoài giao tiếp thì không thể đi nghỉ ngơi hết, dù sao cũng phải ngồi cùng nhau nói gì đó, nhất là lần này hắn thay mặt hầu phủ mà đến, ít ra cũng phải hỏi một câu xem bây giờ quê quán đã ra sao.

"Bình thường bốn vị thúc thúc làm việc có vất vả không? Mấy năm gần đây trong nhà vẫn thu hoạch tốt chứ?" Tống Đường Hành yếu ớt hỏi.

Mọi người nhìn dáng vẻ này của hắn thì nhớ lại Tống Tuân trước đây cũng là một ấm sắc thuốc.

Tuy nhiên, Tống Tuân luôn kiên cường, mặc dù sức khỏe không tốt nhưng trước mặt người khác đều cố hết sức tỏ ra khỏe mạnh.

Không giống Tứ công tử của hầu phủ này, nói được mấy câu lại ho khan vài tiếng, giống như không sống được bao lâu nữa vậy.

"Tốt, đều tốt. Không biết mấy năm nay thôn bọn ta được phúc vận gì mà sản lượng lúa đều cao hơn trước đây rất nhiều. Năm ngoái, Huyện lệnh biết được thôn bọn ta thu hoạch tốt còn đặc biệt dẫn quan viên ở huyện nha tới đây xem thử, cũng không nhìn ra được điều gì, chỉ nói nông dân thôn bọn ta giỏi chăm sóc lúa, còn khen ngợi một phen đấy!" Tống Dần Sơn vui vẻ nói.

Trong nhà không có ai quen thuộc với chuyện ngoài ruộng hơn hắn ta.

Tống Đường Hành gật đầu: "Phụ thân ta ở nhà cũng thường xuyên nhắc tới các thúc thúc. Phụ thân nói ở quê nhờ có các ngươi chăm sóc mà bọn ta ở kinh thành mới có thể yên tâm như thế. Phải rồi, lần này tới đây, phụ thân còn bảo ta mang theo vài thứ, lát nữa sai người dỡ xuống mang tới tặng cho các ngươi. Tuy rằng đều là mấy thứ không đáng tiền nhưng lại là thứ chỉ lưu hành ở kinh thành, ở đây không mua được."

Nghe thấy lời này, bốn huynh đệ Tống Phúc Sơn đưa mắt nhìn thoáng qua nhau.

"Chuyện này thì thôi đi, bọn ta không tiện nhận đồ của nhà các ngươi." Tống Phúc Sơn nói.

"Ở quê vất vả, chúng ta đều là người cùng tông cùng tộc, không có gì không thể nhận. Huống hồ, Đại tỷ của ta ít nhiều cũng nhờ các ngươi chăm sóc, nhà bọn ta cũng nên gửi lời cảm ơn." Tống Đường Hành nói tiếp.

Sắc mặt của Tống Kim Sơn lập tức trở nên khó coi. .

"Nữ nhi của ta, ta chăm sóc nàng là lẽ đương nhiên, không liên quan gì tới nhà các ngươi. Tứ công tử vẫn nên chú ý một chút khi nói chuyện. Ngươi gọi nàng một tiếng "tộc tỷ", nàng có thể đáp lại ngươi, nhưng nếu là "Đại tỷ" thì không được. Nhà ta không có nguyên tắc này." Tống Kim Sơn lập tức mở miệng.

"Kim Sơn thúc thúc của ngươi nói đúng đấy. Bất kể thế nào thì trên gia phả, Nhị Nha là con cháu của chi bọn ta, không có quan hệ gì với hầu phủ các ngươi, cho dù có quan hệ thì cũng là chuyện trước đây. Đã là chuyện quá khứ thì đừng nên nhắc tới, ngươi nói có phải hay không?" Dù sao thì Tống Phúc Sơn cũng là lão Đại, lúc này cũng ra vẻ nói đạo lý.

Tống Đường Hành cho rằng bản thân mình đã nghe lầm.

"Ta biết, tuy Đại tỷ là con cháu nhà bọn ta nhưng quả thực đã được các ngươi nuôi lớn. Cả nhà bọn ta đều vô cùng cảm tạ các vị thúc thúc và thúc công..."

"Đánh rắm! Ta nói này, sao đứa nhỏ ngươi lại nghe không hiểu tiếng người vậy hả?" Tống Mãn Sơn cau mày, "Sao lại là con cháu nhà ngươi được? Nhị Nha là con cháu nhà ta! Năm đó chẳng qua chỉ tới nhà ngươi làm khách một thời gian mà thôi, đến lượt ngươi tới cảm tạ bọn ta chắc? Có phải đầu óc của người ở hầu phủ các ngươi đều bị chó tha mất rồi không? Tiếng người mà cũng nghe không hiểu, muốn nghe lão tử mắng chửi có phải không?"

Tống Mãn Sơn đã sớm không vui.

Hắn ta không ngây thơ như mấy ca ca của mình, thật sự cho rằng người này tới để tế bái tổ tiên!

Con mẹ nó, trước đây đã bao giờ thấy bọn họ tới tế bái tổ tiên đâu? Nói cho cùng là tới xem Tống Anh thôi!

Không chừng lại muốn tìm cách đưa Tống Anh về, dù sao thì mặt của nha đầu kia đã khỏi, còn biết kiếm tiền. Có khi hầu phủ kia cảm thấy Nhị Nha lại có giá trị lợi dụng nên muốn chiếm chỗ tốt!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 675: Giỏi đẻ


Khi Tống Mãn Sơn tối sầm mặt, trông hắn ta rất đáng sợ, Tống Đường Hành thật sự bị dọa sợ.

Sức khỏe của hắn không tốt nhưng dù sao cũng là công tử hầu phủ, ngoại trừ ca ca bên trên làm thế tử thì hắn có thân phận cao nhất trong số tất cả con nối dõi của hầu phủ, trước giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

"Vì sao Mãn Sơn thúc... lại tức giận? Nếu tiểu tử nói sai thì tiểu tử xin lỗi người, mong Mãn Sơn thúc đừng chấp nhặt với tiểu tử." Tống Đường Hành lập tức tỏ thái độ, nói xong lại che ngực ho khan hai tiếng. .

Ho đến mức Tống Mãn Sơn nhíu chặt mày.

"Không phải ngươi bị bệnh lao đấy chứ? Sao cứ ho mãi không ngừng thế? Hầu phủ các ngươi đúng là không biết điều. Chuyện tế bái tổ tiên lớn như vậy, Hầu gia đứng đầu trong nhà không tới còn chưa tính, dù sao cũng phải phái người khỏe mạnh tới chứ? Nếu xảy ra chuyện gì ở nhà ta thì không chừng còn trách bọn ta chăm sóc không chu toàn. Đúng là phiền lòng." Tống Mãn Sơn không hề khách khí chút nào.

"..." Tống Đường Hành thật sự ngây người.

Lúc này, hắn nên nói gì đây?

"Sức khỏe của tiểu tử... không đáng ngại..." Tống Đường Hành vội vàng nói.

"Không đáng ngại thì ngươi ho cái gì?" Tống Mãn Sơn bùng nổ, "Bọn ta không có gì để nói với một đứa trẻ như ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ rằng hãy ngoan ngoãn tế bái rồi yên phận quay về, đừng suốt ngày lảng vảng trước mặt Nhị Nha. Bọn ta còn chưa tính sổ chuyện Nhị Nha trước đây với nhà các ngươi đâu. Nếu các ngươi muốn xát muối vào vết thương của nàng thì chính là ngứa đòn!"

Tống Phúc Sơn muốn ngăn cản đệ đệ hung dữ này nên trừng mắt nhìn hắn ta.

Nhưng một khi đã nổi nóng, Tống Mãn Sơn là người ngay cả cha ruột cũng có thể mắng thì làm sao để ý tới ánh mắt của Tống Phúc Sơn được?

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. Nếu nhàm chán thì có thể leo lên núi, tới giờ cơm nhớ về ăn cơm là được. Nếu cảm thấy đồ ăn nhà ta không hợp khẩu vị thì bảo hộ vệ của ngươi làm cho mà ăn." Nói xong, Tống Mãn Sơn nhìn các huynh đệ khác, "Các huynh rảnh rỗi lắm sao? Rảnh rỗi thì về nhà ở bên các tẩu tử đi. Cả năm không được về nhà, về rồi còn phải ứng phó với tên tiểu tử từ bên ngoài tới này, có phiền phức hay không hả?!"

Dứt lời, lập tức phủi mông rời đi.

Hắn ta khá bận rộn nên tận sáng sớm hôm nay mới về đến nhà, vừa về đã bị mọi người gọi tới cổng thôn xếp hàng đón người, còn chưa kịp nói mấy câu với tức phụ nhi.

Còn có nhi tử của hắn ta nữa, hắn ta mới xa nhà bao lâu đâu mà đã cao thêm không ít, nhớ nó muốn chết.

"Ừm... Lão Tứ nói chuyện hơi thẳng thắn nhưng cũng không phải không có lý. Ta..." Tống Kim Sơn nhìn các huynh đệ, "Gần đây Tuân ca nhi nhà ta vẫn luôn đi học, ta cũng đã lâu không gặp hắn rồi, dù sao cũng phải đi qua hỏi thăm việc học hành của hắn."

Tuy rằng hắn nghe không hiểu việc học của nhi tử nhưng cũng tốt hơn ngồi đây nghe nhi tử nhà người khác ăn nói vớ vẩn.

Nói xong cũng bỏ đi.

Tống Dần Sơn rất quý mến Tống Anh nên cũng không thích nghe những lời này, lập tức đuổi theo hai ca ca. Trong chớp mắt, chỉ còn lại một mình Tống Phúc Sơn.

Tống Phúc Sơn tự cảm thấy mình là lão Đại, bọn đệ đệ không hiểu chuyện, hắn ta cũng không thể không hiểu chuyện. Vì vậy, tuy rằng cảm thấy không thú vị nhưng vẫn cố gắng kiềm chế mà ở đây tán gẫu với Tống Đường Hành.

Dù sao thì hắn ta cũng xem như là trưởng bối, hơn nữa từ trước đến nay luôn sĩ diện.

Lúc này cũng không thích nghe một vãn bối nói này nói kia nên nhanh chóng giành quyền lên tiếng.

"Lần trước tới kinh thành đã là chuyện gần hai mươi năm trước rồi, lúc ấy vẫn chưa có ngươi đâu. Nhưng nhà ta cũng không biết nhiều về hầu phủ, còn chưa biết nhà ngươi có mấy huynh đệ?"

"Tính cả ta thì phụ thân ta có tổng cộng mười đứa con."

Tống Đường Hành còn có thể làm gì bây giờ? Lễ nghĩa nói với hắn rằng hắn không thể bỏ đi.

"Ồ, mười đứa sao? Vậy thì nương ngươi cũng giỏi đẻ thật đấy! Khắp thôn bọn ta không tìm được bà nương nào giỏi đẻ như vậy. Đừng nói là bà nương, cho dù là heo cũng không lợi hại như vậy đâu!" Tống Phúc Sơn khiếp sợ nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 676: Đánh gãy xương cốt vẫn còn liền gân


Tống Đường Hành chỉ cảm thấy tim mình bị đâm một dao thật mạnh.

"Phúc Sơn thúc hiểu lầm rồi... Những huynh đệ tỷ muội đó không chỉ do mẫu thân ta sinh ra... còn có các di mẫu khác nữa..." Tống Đường Hành giải thích, nói đến cuối thì trong lòng chua xót.

Tống Phúc Sơn bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy nhỉ.

Chỗ bọn ta hiếm có người nạp thiếp nên ta nhất thời không nhớ ra.

Vậy thì cha ngươi sống sung sướng thật đấy, đã có tức phụ nhi rồi mà còn có tiểu thiếp.

Nhưng gia đình lớn như vậy chắc chắn tiêu xài không ít, nuôi tận mười đứa con lận đấy.

Sau này tài sản được phân chia thế nào?"

"..." Tống Đường Hành cười gượng một tiếng.

Hắn không muốn nói chuyện nữa.

"Hỏi ngươi đấy.

Sao lại không trả lời?" Tống Phúc Sơn nói.

"Dựa theo quy củ, huynh trưởng của ta sẽ được kế thừa tước vị và phần lớn gia tài, kế tiếp là ta, còn thứ tử thì chỉ có thể nhận một ít tiền.

Tương lai sau khi ca ca ta kế thừa tước vị, bọn họ phải phân phủ, không khác gì nhà giàu có bình thường.

Tuy nhiên... Nếu bản thân có thể thi đậu công danh thì cuộc sống sẽ tốt hơn một chút." Tống Đường Hành chỉ có thể mở miệng nói.

Tống Phúc Sơn gật đầu.

"Không khác người nhà quê bọn ta lắm.

Làm lão Đại đều phải phụng dưỡng cha nương, chiếu cố đệ muội, là người đứng đầu gia đình trong tương lai, nên được chia nhiều hơn.

Ngươi là tiểu nhi tử, bình thường dỗ dành trưởng bối vui vẻ thì được, nhưng nhất định không được tham lam, làm tổn thương thể diện của huynh đệ." Tống Phúc Sơn dạy dỗ.

Hắn ta là lão Đại nên nhận thức rất sâu sắc.

Các đệ đệ nhà hắn ta đều giỏi giang, hắn ta làm Đại ca, có đôi khi quả thực không giữ được thể diện.

Nhưng cha hắn ta còn sống, tâm lý mất cân bằng của hắn ta cũng không có cách nào bộc lộ ra ngoài, vả lại, chuyện đi cá cược trước đây khiến trong nhà vẫn còn đề phòng hắn ta đến tận bây giờ.

Lúc này, trong lòng Tống Đường Hành thật sự rất khó chịu.

Ngay cả nụ cười gượng cũng không giữ nổi.

Tống Phúc Sơn không nhìn ra.

Hắn ta là trưởng bối, cố kỵ tâm trạng của vãn bối làm gì?

Chỉ cần làm tròn lễ nghĩa, trò chuyện với người ta, hiểu biết về nhau là được rồi.

"Phải rồi, ta nghe nói năm đó cha ngươi muốn gả Nhị Nha cho một lão già.

Chuyện này không phải là thật đấy chứ?" Tống Phúc Sơn hỏi.

Bọn họ vốn không biết gì nhiều về chuyện của Tống Anh, nhưng hơn hai năm ở cùng nhau đã dần dần biết được không ít chuyện.

Tống Đường Hành nheo mắt: "Là thật..."

"Như vậy đúng là không ra gì mà.

Ta cũng là người có khuê nữ, tuy nói khuê nữ là người nhà người khác nhưng dù sao cũng là máu mủ của mình, cực cực khổ khổ nuôi lớn, cho dù không chia gia sản cho thì cũng không thể tùy tiện đuổi đi chứ? Vả lại, tuy tính tình của Nhị Nha nhà bọn ta hơi cứng rắn nhưng lại rất giỏi giang.

Nàng như vậy thì kết hôn với ai mà chẳng được? Sao có thể cưới một lão già sắp chết chứ? Cha ngươi đúng là kẻ vô lương tâm." Tống Phúc Sơn nói.

Hắn ta nghiêm trang, đĩnh đạc nói những lời này.

Tống Đường Hành nghẹn một hơi, tiến thoái lưỡng nan.

"Nhà ta còn nói Nhị Nha đã phải chịu rất nhiều khổ sở khi ở chỗ các ngươi! Nói ở chỗ các ngươi không có ai để ý tới nàng, huynh đệ tỷ muội ruột đều dẫm lên xương cốt của nàng mà vui đùa ầm ĩ.

Con à, chuyện này không đúng đâu.

Huynh đệ tỷ muội chính là kiểu dù đánh gãy xương cốt thì vẫn còn liền gân, nên tương trợ lẫn nhau mới phải..."

"Đúng vậy..."

"Trước đây, nhà ta hơi nghèo một chút, nhưng cuộc sống bây giờ cũng không tệ.

Ta thấy Kim Sơn rất thương con bé.

Nếu nhà các ngươi vẫn muốn đón người về thì tuyệt đối không có khả năng, hãy nhân lúc còn sớm mà từ bỏ ý nghĩ đấy đi.

Con bé cũng đâu phải đồ vật.

Lần đầu tiên các ngươi đòi người, bọn ta đã cho, nhưng chỉ chớp mắt lại vứt bỏ.

Không thể tiếp tục dung túng cho các ngươi có lần thứ hai được đúng không? Người không biết còn tưởng rằng chi nhà các ngươi ức h**p bọn ta đấy!"

"Cho dù các ngươi là hầu phủ, bọn ta là bá tánh ở quê, nhưng bên dưới vẫn còn một lão tổ tông.

Nếu lão tổ tông biết các ngươi khinh thường người khác như vậy thì nắp quan tài cũng không đóng được, chắc chắn muốn tìm cha ngươi tính sổ."

"Ai, cùng một loại gạo lại nuôi ra trăm loại người.

Ta nghe nói tằng tổ phụ của ngươi là người phân rõ phải trái.

Thế nên mới nói... không ai giàu ba họ.

Nhà lớn thì không dễ quản lý, người trong nhà không hiểu chuyện thì sớm muộn gì cũng sẽ xuống dốc..."

"..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 677: Thiên chi kiêu nữ


Khi Tống Phúc Sơn bước ra khỏi phòng của Tống Đường Hành thì đã là hai canh giờ sau.

Tống Đường Hành nhìn bên ngoài mặt trời đã ngả về phía tây, thở hắt ra một hơi dài.

Cha hắn cũng chưa bao giờ dạy dỗ hắn như vậy!

Còn Tống Phúc Sơn này lại liên tục lải nhải không ngừng nghỉ, trong lúc đó phải rót thêm mấy chén nước, sau khi nói xong thì chuyển sang tâm sự về tương lai, nói hầu phủ bọn họ làm người tệ bạc, rồi nói rằng sau này chi nhà hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ vực dậy, nói con cháu trong nhà chăm chỉ học hành cỡ nào...

Tống Đường Hành nghe đến mức đầu óc sắp nổ tung.

Hơn nữa, người này nói nhiều như vậy nhưng lại không có bao nhiêu tin tức hữu ích.

Hắn tận dụng triệt để cơ hội lần này, tìm mọi cách để hỏi thăm, cuối cùng chỉ hỏi được bản thân Tống Anh buôn bán nhỏ, sau đó nhờ đầu óc thông minh mà mua được đất và thôn trang gì đó.

Hoàn toàn không có thêm thông tin gì, càng đừng nói tới chuyện Tống Anh gặp gỡ người của Khai Dương phủ như thế nào...

Hai canh giờ chịu tội quả thực vô ích.

Trong lúc nói chuyện, ngay cả cơm cũng không chừa cho hắn ăn, haiz!

Còn ở phòng bên cạnh, Tống Tâm Hoa ăn no uống say, nhìn nha hoàn thiếp thân nằm nghỉ dưới đất, hỏi: "Ngươi nói xem... người nhà này thật sự đối tốt với nàng, hay là... giả vờ?"

"Nàng? Cô nương nói tới Đại tiểu thư sao?" Nha hoàn kia dừng lại một chút, sau đó nói: "Người khác thì khó mà nói được, nhưng chắc hẳn là cha nương nuôi của Đại tiểu thư thật lòng thương nàng ấy.

Lúc người và Tứ thiếu gia xuống xe, nô tỳ thấy Đại tiểu thư vừa quen mắt vừa xinh đẹp nên nhìn thêm một chút, phát hiện ánh mắt của cha nương nuôi của Đại tiểu thư vẫn luôn không rời khỏi Đại tiểu thư, hình như là lo lắng cho nàng ấy.

Mẫu thân của Đại tiểu thư còn luôn nắm tay nàng ấy nữa..."

"Thế thì thật lòng thương tỷ ấy rồi." Tống Tâm Hoa cười cười, "Vậy ngươi nói xem, nếu cha ta lại cho người đón nàng về thì những người này có đồng ý nữa không?"

"Chuyện này… nô tỳ không biết."

Tống Tâm Hoa nở nụ cười châm chọc.

Con ruột cũng có thể vứt bỏ, đằng này còn không phải con ruột, sao có thể thật lòng để tâm chứ?

Nếu tỏ ra vô cùng thân thiết thì chính là vì tiền tài, lợi ích.

Tống Tâm Hoa nhìn ra bên ngoài.

Tối nay chắc hẳn sẽ không ra tay.

Đợi đến sau khi tế bái tổ tiên xong, có lẽ những người đó sẽ hành động nhỉ?

Tống Tâm Hoa vuốt vòng ngọc trên tay, cả người co lại, nằm trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên chuyện lúc trước, dưới đất đầy máu, ánh mắt tuyệt vọng, suy sụp và cầu khẩn của Tống Anh...

Không chỉ đáng thương mà còn thật đáng buồn.

Thiên kim tiểu thư, cẩm y ngọc thực*, nhưng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay phụ mẫu.

*Y phục bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc

Đôi khi, nàng ấy nghĩ rằng nếu lúc sinh ra, mệnh của nàng ấy không tốt, cũng có sáu ngón chân thì cha sẽ làm thế nào?

Nhất định sẽ không chút do dự mà vứt bỏ nàng ấy giống nhau đã làm với Tống Anh.

"Tiểu Thiền, sáng sớm mai ngươi tìm cơ hội đưa chiếc vòng tay này cho nàng rồi bảo nàng trốn đi." Tống Tâm Hoa tháo thứ trên tay ra rồi nói.

"Tiểu thư! Người nói gì vậy? Nàng có thể trốn đi đâu chứ? Nếu Hầu gia của chúng ta muốn tìm người, chuyện đó còn không dễ như trở bàn tay hay sao? Hơn nữa, nếu để Hầu gia biết được thì chắc chắn sẽ trách phạt người." Tiểu Thiền vội vàng nói.

Tống Tâm Hoa ngẩn ra, thu tay về: "Cũng đúng."

Không phải nàng ấy mềm lòng, nàng ấy chỉ cảm thấy quá mệt mỏi mà thôi.

Tống Anh không giống những tỷ muội khác trong nhà, nàng là tỷ tỷ ruột thịt duy nhất của nàng ấy.

Nói thật, nàng ấy không muốn nhìn thấy Tống Anh chết.

Bởi vì nếu nàng chết thì sẽ khiến nàng ấy có cảm giác môi hở răng lạnh, có cảm giác có cùng xuất thân thì sẽ có cùng vận mệnh.

"Là ta hồ đồ." Tống Tâm Hoa thở dài, "Người khác có chết hay không thì liên quan gì tới ta? Chỉ cần ta không chết là được rồi."

"Tiểu thư, người đừng quá đau lòng.

Thật ra người và Đại tiểu thư không giống nhau.

Ta nghe nói Đại tiểu thư là sao chổi, số mệnh không tốt, còn người thì khác, lão phu nhân, Hầu gia và phu nhân đều yêu thương người.

Người là thiên chi kiêu nữ, sao lại chết chứ?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 678: Không muốn làm


Tống Tâm Hoa trở mình.

Thiên chi kiêu nữ ư? Quả thực chính là một trò cười.

Nàng ấy có bốn tỷ tỷ, một muội muội, còn chưa tính các tỷ muội nhà thúc bá.

Những người đó, có ai không thể thay thế được nàng ấy?

Đích trưởng nữ cũng có thể bị thế thân thì đừng nói tới đích thứ nữ không có tên tuổi gì như nàng ấy.

"Thôi, nghĩ nhiều như vậy chỉ thêm ưu phiền mà thôi.

Ta muốn gặp nàng, bây giờ cũng đã gặp được rồi.

Nếu nàng chết, ta sẽ đốt cho nàng chút tiền giấy, hy vọng kiếp sau nàng đầu thai tốt một chút, đừng làm cô nương mà làm nam tử.

Nếu vận may tốt thì đầu thai làm thế tử Hầu gia gì đó, như vậy thì sẽ không bị người khác ức h**p, ngược lại còn có thể ức h**p người khác." Tống Tâm Hoa thuận miệng nói.

Nha hoàn cũng không biết nên nói gì, thành thành thật thật nằm dưới đất.

Còn bên kia, Tống Anh cảm giác được có người đến gần nhà mình để theo dõi.

"Chỉ có một người?" Tống Anh cảm thấy rất lạ lùng.

Rốt cuộc là khinh thường nàng tới cỡ nào mới có thể chỉ phái một người đi tìm hiểu tình huống?

Chắc chắn là muốn biết trước nàng ở phòng nào, có thói quen gì để lúc xuống tay có thể sảng khoái một chút, tránh bị cắt ngang.

Ếch tinh nhảy xuống đất rồi hóa hình: "Đã thấy rõ ràng, chỉ có một người.

Có lẽ do đèn trong nhà chúng ta vẫn còn sáng nên người này không dám tới gần, rất cẩn thận."

"Mấy tiểu tử kia đang ngủ, chờ người này tới thì lập tức trói lại, bịt miệng rồi ném ra hậu viện.

Ta sẽ đích thân xử lý." Tống Anh nói.

Thanh Liên gật đầu, vèo một tiếng, lại nhảy ra ngoài.

Không bao lâu sau, Tống Anh tắt đèn, người lấm la lấm lét kia quả nhiên trèo tường vào.

Trốn trong chuồng gia súc trước.

Đại Bạch nhìn người áo đen kia, sau đó đột nhiên nhấc chân đạp một cái.

Người này lập tức ngã lăn ra đất.

Trước khi ngất xỉu, gã hoàn toàn không ngờ được con lừa này lại đột nhiên nổi điên rồi đạp gã.

Rất nhanh sau đó, Đại Bạch hóa thành hình người, cùng Thanh Liên kéo người tới hậu viện.

Tống Anh nhìn người này, hơi đau đầu.

Nếu là dã thú thì tốt rồi, còn có thể nuôi, nhưng người này thì không nuôi được, giữ không thể giữ, bán không thể bán, nếu giết...

Cũng được.

Nếu là trước đây, khi nhắc tới giết người, có lẽ Tống Anh sẽ có chút gánh nặng tâm lý.

Nhưng từ sau buổi tối bị đau đầu ở Tống gia, tâm thái của nàng đã thay đổi.

Cho dù giờ phút này có giết người thì cũng chỉ cảm thấy bản thân đã giết một người vô dụng đáng chết, không hề sinh ra cảm giác tội lỗi.

"Chủ nhân? Người muốn... giết hắn sao?" Thanh Liên hơi lo lắng.

Yêu quái bọn họ không được tùy tiện giết người.

Chủ nhân không phải người bình thường, có lẽ có thể chất giống với yêu quái bọn họ.

Nếu tùy tiện giết người thì sẽ mang tội nghiệt.

Lỡ như không thể thành tiên thì phải làm sao?

"Ngươi ném gã vào trong núi sâu đi, không cần trói lại, cứ ném vào đó là được." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi nói.

Nàng cảm thấy nếu đánh đánh giết giết thì sẽ làm vấy bẩn thôn Hạnh Hoa yên bình này.

Núi Hạnh rộng lớn, nếu người bị ném vào trong đó không quen thuộc với ngọn núi này, không tốn mấy ngày thì không đi ra được.

Nếu vận may tốt thì có thể sinh tồn nơi hoang dã, nếu vận may không tốt thì làm mồi cho hổ đi.

Thanh Liên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi làm.

Hộ vệ bên kia còn chờ gã quay về báo tin.

Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến tận lúc trời sáng mà vẫn không thấy người quay về.

Đám người cảm thấy khó hiểu, đành phải đi vào thôn hỏi thăm, có lẽ sẽ có người nhìn thấy người của bọn họ.

Nhưng rất hiển nhiên, các thôn dân đều không biết gì cả.

"Các ngươi để lạc người rồi hả? Không thể nào? Bao nhiêu năm nay, thôn bọn ta chưa từng bị lạc mất người nào cả! Nếu thật sự có người bị lạc mất thì không chừng là người đó tự bỏ chạy.

Có phải thức ăn của các ngươi không tốt lắm nên người ta không muốn làm nữa không?" Thôn dân chất phác nói.

Hộ vệ dẫn đầu tên là H**ng S*, nghe thấy lời này thì buồn bực trong lòng một trận.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 679: Sống một ngày bằng một năm


Các thôn dân nghĩ sao nói vậy, lời nói không quá xuôi tai, nhưng trên thực tế lại là thật lòng quan tâm những người này.

"Ta thấy hôm qua các ngươi luôn trông chừng ở cổng thôn, bây giờ tuy đã vào xuân nhưng ban đêm vẫn rất lạnh.

Mấy người các ngươi ăn mặc mỏng manh, đồ ăn cũng là lương khô lạnh như băng.

Người sống sờ sờ làm sao có thể chịu nổi?"

"Hơn nữa... Đó cũng không phải trẻ con, nếu không phải cố ý chạy trốn thì sao lại chạy đi giữa đêm? Cho dù là sói hoang trên núi thì cũng không tha người lớn như vậy về núi đâu..." Thôn dân nói tiếp.

H**ng S* có khổ mà không thể nói.

Y cũng không thể nói thuộc hạ của mình vì đi tìm hiểu tình hình của nhà Tống Anh nên mới bị lạc mất đúng không?

Chỉ có thể cười gượng ứng phó với thôn dân mấy câu, sau đó tiếp tục đi tìm.

Nhưng tìm suốt cả một buổi sáng vẫn không thấy bóng dáng gã đâu, cũng không thể làm chậm trễ chính sự được.

Tế tổ nói đơn giản thì cũng đơn giản.

Người của tộc Tống thị đều đến đây đông đủ, tất cả đồng loạt quỳ lạy.

Tộc trưởng ở thôn Hạnh Hoa bọn họ phụ trách đọc điếu văn cúng tế, ngoài ra còn báo cáo một số chuyện trọng đại trong tộc với lão tổ tông.

Thời gian cúng tế chỉ kéo dài khoảng một canh giờ.

Đương nhiên, tuy việc cúng tế đã kết thúc nhưng những người này không thể rời đi ngay, ít nhất cũng phải ở lại thôn mấy ngày để tỏ vẻ quan hệ giữa hai bên không tệ.

Khi việc cúng tế kết thúc, Tống Phúc Sơn, Tống Kim Sơn và Tống Mãn Sơn, thậm chí cả Tống Tuân cùng hai tiểu tử của Tam phòng đều quay về, còn Tống Anh và nhóm Tống Đạt thì không gấp gáp.

Việc học của Hoắc Lâm và Tống Đạt không nặng nề, xin nghỉ thêm mấy ngày cũng không phải vấn đề lớn.

Nhưng trước khi đi, gần như những người của Tống gia đều không quá yên tâm.

Nhất là Tống Mãn Sơn và Tống Tuân, hai người bọn họ thông minh hơn một chút, có thể đoán ra lần này người của hầu phủ tới đây không có ý tốt.

Vốn định ở lại lâu hơn một chút, nhưng chuyện làm ăn ở thành Dung quá bận rộn, Tống Tuân chỉ còn mấy tháng nữa là phải dự thi, mỗi một ngày đều vô cùng quý giá, Tống Anh hoàn toàn không đồng ý để bọn họ ở đây lãng phí thời gian.

"Huynh thấy hộ vệ bên cạnh hai người họ có vẻ không bình thường, hay là... muội cùng huynh tới thành Dung đi, trong nhà sẽ không có chuyện gì đâu." Trước khi đi, Tống Tuân vẫn nói.

Tống Anh cười như không cười, nhìn hắn: "Bên cạnh muội cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ, còn chưa đến mức phải sợ mấy hộ vệ này.

Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự rắp tâm muốn g.iết ch.ết ta, cho dù ta có trốn đi xa cũng vô dụng, chi bằng đối mặt nghênh chiến với bọn họ.

Nếu bọn họ trông chừng ta nghiêm ngặt mà còn không giết được ta thì chẳng phải càng kí.ch thí.ch hơn sao?"

Tống Tuân bất đắc dĩ nhìn nàng: "Muội chắc chắn như vậy sao?"

"Đó là chuyện đương nhiên." Tống Anh ngẩng đầu, không hề có chút biểu cảm sợ hãi nào.

"Ngươi xem tính cách của nàng đi, còn cái gì mà không yên tâm? Thôi, một khi nàng đã kiên định như vậy thì cho dù sau này bị người ta g.iết ch.ết thì chúng ta cũng không cần phải thương tâm vì nàng." Tống Mãn Sơn liếc Tống Anh một cái, nói xong thì kéo Tống Tuân rời đi.

Tống Tuân lưu luyến quay đầu lại nhìn Tống Anh: "Tất cả phải lấy tính mạng làm trọng, tuyệt đối không được hành sự manh động.

Chỉ là mấy hộ vệ mà thôi, không phải là đối thủ một mất một còn, không cần vì mấy người râu ria này mà đặt bản thân mình vào tình huống nguy hiểm vạn phần..."

Tống Anh liên tục gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."

Đến tận lúc này, hai người mới lên xe bò rời đi.

Thấy những người bất mãn với hầu phủ đã rời đi hơn phân nửa, Tống Đường Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng chỉ mới đến thôn Hạnh Hoa này một ngày, nhưng khi đối diện với ánh mắt của những người đó, hắn luôn cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm.

Hơn nữa, trong lòng hắn thật sự rất không hiểu, chẳng lẽ nông dân ở quê đều thích nuôi trẻ con sao? Sao lại che chở một đứa trẻ không phải ruột thịt như thế, cứ như sợ bị sói tha đi vậy
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 680: Chơi trốn tìm


Cuộc sống ở quê nhàm chán hơn ở kinh thành nhiều, nhất là khi tất cả mọi người của Tống gia đều có việc phải làm.

Suốt cả một ngày, tỷ đệ hai người gần như không thể nói được mấy câu với bọn họ.

Bây giờ đã tế bái tổ tiên xong thì càng không có gì để nói.

Tuy hai người đều mang theo nha hoàn và gã sai vặt, nhưng dù sao thì chủ tử và hạ nhân cũng không thể nói chuyện thân thiết với nhau.

Tống Tâm Hoa còn đỡ, bình thường ở kinh thành cũng chỉ ở trong nhà, không được ra ngoài, thêu thùa, đọc sách để giết thời gian nên cũng không cảm thấy nhàm chán.

Nhưng còn Tống Đường Hành thì không chịu được, chỉ có thể đi dạo khắp nơi trong thôn, ngắm khung cảnh trong thôn này.

Thật ra hắn muốn đi tìm Tống Anh, nhưng theo kế hoạch của cha hắn thì sau đêm nay, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ra tay.

Nếu bây giờ hắn thường xuyên đến tìm Tống Anh thì hiển nhiên quá gây chú ý.

Cũng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối, còn chưa kịp nghe ngóng được thông tin về Tống Anh thì người này đã gặp tai ương rồi.

Màn đêm buông xuống, đêm đen gió lớn là thời cơ tốt để giết người.

Tuy hộ vệ trong đội hoàn toàn hiểu rõ tại sao lại thiếu một người nhưng điều này không thể ngăn cản quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ.

"Lần này hai người các ngươi đến đó, nhất định phải cẩn thận, không được để người khác nhìn thấy." H**ng S* nói.

Gi.ết ch.ết Tống Anh rất đơn giản, nhưng nhất định phải làm một cách lặng lẽ, không tạo ra tiếng động nào, tốt nhất là âm thầm biến mất, hoặc là...

H**ng S* nhìn ngọn núi đằng xa, nếu có thể ngụy tạo thành việc nàng bị dã thú g.iết ch.ết hoặc chết đuối dưới sông thì mới là thượng thượng kế!

Tóm lại, tuyệt đối không được liên lụy đến thanh danh của hầu phủ!

Hai người được phái đi nghiêm túc gật đầu.

Nhiệm vụ lần này đơn giản, bọn họ đều phải tìm đủ mọi cách mới có thể đi theo đội ngũ tới đây.

Chỉ cần làm người bên trên hài lòng, ắt sẽ không thiếu phần thưởng.

Hơn nữa, tuy người phải giết là thiên kim hầu phủ nhưng lại là một người đáng lẽ đã phải chết từ lâu.

Vì vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không dính phải bất cứ phiền phức nào vì nhiệm vụ lần này.

Hai người tràn đầy tự tin, vòng qua người tuần tra ban đêm trong thôn, tới bên dưới chân tường của Hoắc gia.

Bức tường này cũng không tính là cao, hai người đỡ nhau bò lên, vào được trong sân như ý nguyện.

Ngôi nhà này vô cùng yên tĩnh.

Còn rất khí thế.

"Ở đây có một con súc sinh, phải cẩn thận chút." Một người nói.

"Chỉ là một con lừa rất ngu ngốc thôi mà." Người còn lại không hề để bụng.

Nếu là chó mèo thì bọn họ còn lo lắng chúng đột nhiên kêu gào gây ra động tĩnh lớn, nhưng lừa thì khác, nó không có năng lực giữ nhà.

"Nhà này có rất nhiều phòng... Ngươi tìm bên trái, ta kiểm tra bên phải." Đối phương nói tiếp.

Nói xong, hai người cẩn thận tiến lên dò xét.

Tống Anh đang ngủ bỗng trở mình.

Đại Bạch nhìn hai người kia, đột nhiên há miệng cười to: "Ha ha ha ha ha ha..."

"..." Hai người bọn họ sợ tới mức tim hẫng đi một nhịp, vội vàng tìm chỗ nấp.

Hơn nửa đêm mà con lừa này lại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to?! Thật sự đáng sợ!

Sắc mặt của hai người lập tức trở nên tái nhợt.

Đúng lúc này, Tống Anh mở cửa phòng ra.

Hai người bọn họ nhìn thấy, ánh mắt sáng rực.

Chẳng phải chỉ cần đánh ngất người này rồi khiêng về là được rồi sao?

Hai người bọn họ còn có thể không đối phó được một tiểu cô nương chắc?

Hai người liếc nhìn nhau, lập tức lao ra chuẩn bị bịt miệng Tống Anh, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới Tống Anh đã cảm thấy sau gáy đột nhiên đau đớn, ngay sau đó, trước mắt tối sầm, hai người cùng hôn mê bất tỉnh.

Mà người đánh ngất hai tên này chính là Đại Bạch và Thanh Liên.

"Chủ nhân, ta kéo hai người này đi nhé?" Thanh Liên hỏi.

"Ừm." Tống Anh gật đầu, "Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu hộ vệ?"

"Có... khoảng gần ba mươi người?" Thanh Liên nói.

"Nhiều người như vậy nhưng mỗi lần chỉ phái một, hai người tới thì phải rề rà tới khi nào? Nếu bọn họ đã thích chơi trốn tìm như vậy thì chi bằng... ta bắt hết bọn họ là được."
 
Back
Top