Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 631: Lấy trứng chọi đá


Tống Lão Căn chỉ cảm thấy nhà mình không quyền không thế, cho dù có muốn đấu với người khác thì cũng đấu không lại, làm không tốt thì sẽ giống như trước đây, bị những người giàu có kia tra tấn không ra hình người.

Tống Anh biết rõ người của Tống gia đều có bóng ma tâm lý.

Nông dân chưa từng thấy việc đời, lúc trước nhìn thấy nguyên chủ nửa chết nửa sống bị kéo trở về thì thật sự vô cùng khiếp sợ.

Khi đó, trên mặt nguyên chủ bê bết máu, không thấy rõ mặt mũi, dưới chân cũng toàn là máu, đi cũng không đi được, cứng rắn bò từ trên xe ngựa xuống dưới, trông giống như đã phải chịu cực hình.

Bá tánh bình thường chỉ gặp phải chút bệnh vặt đơn giản, hoàn toàn chưa từng thấy ai bị thương đến mức đó.

"A gia, người cứ yên tâm.

Bây giờ không phải lúc trước, cho dù là người của Diên Bình hầu phủ tới thì cũng không phải chuyện gì lớn." Tống Anh cười nói.

Tống Lão Căn bị lời nói thẳng thừng của nàng dọa sợ: "Tuân ca nhi chỉ là một tú tài, tú tài không đấu lại được Hầu gia đâu.

Ngươi đừng dọa ta."

"Vậy người cảm thấy tiền có thể đấu lại hắn không?" Tống Anh cong môi mỉm cười, "Người không tin đúng không? Muốn chứng minh cũng rất dễ thôi.

Đồ ngốc tìm ta bên ngoài chính là Nhị công tử nhà Khai Dương công, trước đây cũng đã từng gặp ta.

Chỉ cần để hắn nhìn thấy mặt ta thì người sẽ biết thôi."

"Khoan đã!" Tống Lão Căn bị dọa đến mức nhảy dựng lên, "Ngươi đừng có hồ nháo! Chuyện này không nói đùa được đâu!"

Hầu phủ chính là tước vị lớn như trời, chức quan lớn như trời!

"Người hà tất phải sợ bọn họ như thế chứ? A gia, thúc thúc ruột của lão Hầu gia đầu tiên của nhà hắn là thái thái thái gia gia ruột của nhà ta.

Nói đến cùng, dựa theo bối phận thì Hầu gia bây giờ cũng phải gọi người một tiếng tộc thúc.

Người sợ cái gì?" Tống Anh nói.

Tống Lão Căn run râu.

Sợ cái gì? Đương nhiên là sợ mất mạng rồi?!

Nói một cách đơn giản thì trên thực tế, mối quan hệ này đã rất xa xôi rồi!

Lão Hầu gia đầu tiên dựa vào bản lĩnh của mình mà có được tước vị.

Trước đó, nhờ có ông ấy mà tộc Tống thị cũng xem như được vẻ vang hơn mấy phần.

Thái gia của ông đúng là thúc thúc ruột của lão Hầu gia đầu tiên, quả thực cũng là quan hệ họ hàng, nhưng có người giàu có nào mà không có họ hàng chứ?

Chi nhà ông có thêm thể diện đã là không tệ rồi, nào dám yêu cầu gì khác?

"Mấy ngày nay, ngươi đừng ra ngoài.

Không được, tất cả mọi người trong nhà chúng ta đều phải ở trong nhà.

Khi nào công tử kia đi rồi thì chúng ta hẵng lộ diện!" Tống Lão Căn trịnh trọng nói, "Mặt ngươi bây giờ đã khỏi, nếu như bị Hầu gia biết thì ngươi có còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình hay không hả?"

"Ta còn sợ bọn họ không tới tìm ta đấy!" Tống Anh hừ một tiếng.

"Ngươi có nghe thấy lời ta nói hay không đấy!" Lần này, Tống Lão Căn thật sự nổi giận.

Tống Anh thở dài.

"Từ lần trước ngươi tới hầu phủ, ta đã nhận ra người nhà đó ăn ở bạc bẽo, hoàn toàn không thèm để ý đến ngươi.

Ngươi còn muốn sáp lại gần làm gì? Trước đó, nhà họ đã gả ngươi đi một lần.

Bây giờ, ngươi còn muốn để nhà họ gả ngươi đi lần nữa sao? Hơn nữa, cho dù ngươi không suy xét cho mình thì cũng phải nghĩ đến cha ngươi, nương ngươi chứ.

Ngươi muốn khiến bọn họ phải lo lắng cho ngươi nữa sao!?" Tống Lão Căn cả giận nói.

Ngay cả khuê nữ ruột của mình mà hầu phủ cũng có thể bắt nạt như vậy thì có thể để ý đến người khác sao?

Ông cũng không dám đi thăm dò giới hạn của người ta đâu!

Tống Anh thở dài.

Cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng với lão gia tử.

"A gia, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta phải về đó một chuyến.

Người phải chuẩn bị tâm lý trước cho chuyện này." Tống Anh nói thẳng.

"Cái gì?!" Tống Lão Căn suýt nữa tức giận đến ngất xỉu.

"Ngươi ngẫm lại đi, ta có thể trốn cả đời sao? Bây giờ, cha nương ta nhìn như thoải mái, nhưng không biết trong lòng còn khó chịu thế nào đâu, nương ta cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng.

Nếu không chấm dứt rõ ràng với hầu phủ thì cả đời này, nương ta không thể yên tâm.

Hơn nữa, bản thân ta cũng không cam lòng." Tống Anh nói tiếp.

Chủ yếu là ca ca Tống Tuân đã hạ quyết tâm muốn đi lấy trứng chọi đá, dù sao thì nàng cũng phải bọc chút kim cương bên ngoài quả trứng đó mới được!

Hơn nữa, bây giờ nàng thật sự không sợ hầu phủ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 632: Lấy oán trả ơn


Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Anh thật sự dọa Tống Lão Căn sợ hãi.

Đi tới đi lui mấy bước, râu cũng vểnh hết lên, cuối cùng ông chỉ vào Tống Anh: "Chấm dứt rõ ràng? Ngươi cũng không tự nhìn xem ngươi là thứ gì! Đúng là bây giờ ngươi có mấy đồng bạc trong tay, nhưng có thể so với hầu phủ sao!? Tài sản mà mấy đời nhà người ta tích lũy được có thể ít hơn ngươi chắc? Huống chi, có thân phận bày ra ở đó, nếu người ta muốn khiến ngươi chết thì ngươi cũng không sống được! Nếu ngươi chết đi, nương ngươi càng không yên tâm!"

"Ta thấy là bình thường đã nuông chiều ngươi quá rồi nên mới khiến ngươi không biết trời cao đất dày như vậy!" Lão gia tử nói thêm.

Cho dù ông không hiểu việc đời thì cũng biết trứng gà không thể chọi nổi đá.

Tống Anh sờ mũi: "A gia, không phải ta ngoan cố đâu nhưng bản thân người ngẫm lại đi, con cháu nhà chúng ta sẽ phải tham gia khoa cử đúng không? Đến khi người nhà chúng ta có tiền đồ, hầu phủ có tới nối lại tình cảm với chúng ta không?"

"Vậy thì thế nào?!" Tống Lão Căn hầm hừ.

"Một khi người ta xem trọng nhà chúng ta, vì để khiến quan hệ giữa hai nhà càng thân thiết hơn, chắc chắn sẽ muốn đưa ta quay về.

Đương nhiên, nếu hầu phủ xem trọng chi chúng ta thì sẽ làm như vậy, nhưng nếu bọn họ đề phòng chi chúng ta thì khó mà nói trước được.

Không chừng còn ra tay trước, ấn đầu con cháu tài giỏi nhà chúng ta trở về." Tống Anh nói tiếp.

Với hiểu biết của nàng về hầu phủ thì cả nhà Diên Bình hầu kia thật sự xem thường người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa.

Người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa đều là họ hàng xa ở dòng bên.

Người cùng tộc được hầu phủ để vào mắt đã sớm thăng chức rất nhanh, họ hàng cũng không ở đây.

Thôn Hạnh Hoa cùng lắm chỉ được xem là nửa quê quán, còn là loại bị xem thường nữa.

Tống Lão Căn nhíu mày: "Ý ngươi là... người nhà đó sẽ đối phó Nhị ca ngươi?"

"Nói như vậy cũng không sai.

Lúc ta ở hầu phủ, người bên đó luôn chê cười ta xuất thân quê mùa, nói cha nương ta là nông dân sống trong nước phân, nước bùn, loại người như chúng ta, cho dù có đọc sách thì cũng sẽ không được bọn họ xem trọng, thậm chí còn cảm thấy nhà chúng ta hao tâm tổn trí để tiến lên như vậy chính là để bám vào cành cao là hầu phủ.

Nếu Nhị ca ta có thể ngoan ngoãn làm con rùa rụt đầu lấy lòng bọn họ thì không có vấn đề gì lớn, nhưng ca ca ta cũng đâu phải người như vậy." Tống Anh nói tiếp.

Trong lòng Tống Lão Căn chấn động.

Rất khó chịu.

Chi của ông là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh nên mới có được một tú tài như vậy.

Ông không thể bởi vì hầu phủ mà từ bỏ cơ hội vực dậy chi nhà mình được?!

Nhưng nếu đúng như lời nha đầu này nói thì sau này... thật sự vẻ vang hơn thì hai nhà còn có thể không chạm mặt nhau sao?

Cho dù bọn họ không chủ động sáp tới thì không chừng hầu phủ cũng sẽ phái người tới hỏi một tiếng!

Hơn nữa...

Thật ra Tống Lão Căn không có mặt mũi nào, bởi vì ông không có tư cách trách móc hay thậm chí là oán hận hầu phủ.

Năm đó, trong nhà gặp thiên tai lớn.

Nếu không phải nhờ có hầu phủ che chở qua thời gian đó thì con cháu trong nhà cũng sẽ không yên ổn vượt qua tai họa như vậy.

Sau đó, ông nuôi con thay nhà người ta cũng là để báo đáp ân tình này.

Nhưng lúc ấy, ông thật sự không nghĩ nhiều như vậy, làm sao biết người giàu có lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy chứ? Khuê nữ ruột lúc thì không cần, khi lại đòi về, đột nhiên xuất hiện rồi xé nát trái tim tức phụ nhi của con ông.

Huống hồ, ông còn cầm 100 lượng bạc của người ta...

Tống Lão Căn thở dài.

"Nhị Nha, bỏ chuyện của ngươi qua một bên không nói tới thì ta đã nợ ân tình của hầu phủ.

Ngươi nói xem... sau này ta có thể lấy oán trả ơn sao?" Tống Lão Căn hỏi.

Tống Anh ngẩn ra một chút.

"Bất kể lúc trước hầu phủ có đuổi chi chúng ta đi như tống cổ ăn mày hay không thì đối với ta mà nói, đó đều là ân tình, không thể bởi vì họ không cho nhiều hơn mà sinh lòng trách móc.

Hơn nữa, nói đến cùng thì ngươi là con ruột của nhà hắn, ta cũng không có tư cách bất bình thay ngươi.

Ngươi nói có đúng không?" Tống Lão Căn nói tiếp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 633: Khinh thường


Tống Anh cũng không tức giận, hơn nữa còn cảm thấy thật ra suy nghĩ này của Tống Lão Căn không hề sai.

Đối phương cho một sọt gạo hay một hạt cơm, bất kể cho bao nhiêu thì đều là cho, không thể bởi vì cho ít mà cảm thấy người ta không đủ chân thành, không đủ tốt bụng.

"Ngươi nói xem, nếu ngươi đối đầu với người ta thì nhà chúng ta có làm chủ cho ngươi không? Hay là trơ mắt nhìn?" Tống Lão Căn nói tiếp.

Tuy hỏi Tống Anh câu này nhưng trên thực tế, trong lòng Tống Lão Căn đã có câu trả lời.

Nếu thật sự muốn đối đầu, cho dù ông có liều bộ xương già này thì cũng phải bảo vệ nha đầu chết tiệt này.

Thậm chí, bởi vì lúc trước ông không biết Tống Anh bị đưa về để ngược đãi nên mới để bọn họ đưa nàng đi, nếu biết trước thì cho dù có li.ếm mặt cầu xin, ông cũng không thể để hầu phủ làm hại nha đầu này.

Không phải ông lương thiện mà thân là con người, thân là trưởng bối, đó là chuyện nên làm.

Nhưng tiền đề của chuyện này chính là... chỉ một mình bộ xương già của ông thôi chứ không phải toàn bộ tính mạng của cả chi nhà mình.

"Người trơ mắt nhìn cũng được, ta sẽ không trách người mà?" Tống Anh nhướng mày, "Sống mệt mỏi như vậy làm gì? Hơn nữa, người tính như vậy là không đúng!"

"Lúc trước người đi tìm nơi nương tựa, đúng là đã có chỗ đặt chân tạm thời, nhưng thật ra ân tình mà hầu phủ cho cũng không lớn.

Người giúp bọn họ nuôi con mười lăm năm, sau đó còn để đứa nhỏ này giúp nhà hắn giải quyết một phiền phức lớn, như vậy đã đủ rồi! Hầu phủ ngàn không nên, vạn không nên chặt ngón chân của ta, còn muốn lấy mạng ta." Tống Anh nói.

Sao có thể luôn muốn bản thân nợ người khác chứ?

Nợ cái rắm!

"A gia, ta thấy người đang mang tư tưởng của hạ nhân đấy!"

"Lúc trước khi người đi tìm nơi nương tựa, bởi vì có quan hệ họ hàng nên hầu phủ không tiện đuổi người đi, tùy tiện sắp xếp mọi người đến một thôn trang.

Những ngày ấy, trên dưới cả nhà chắc chắn đã làm việc trong thấp thỏm đúng không? Không chừng còn vất vả hơn ở nhà mình! Những gì mà mọi người ăn uống đều do hai tay của mọi người làm ra! Cho dù hầu phủ không ra mặt, chỉ cần mọi người chịu khổ chịu cực thì có tới cổng thành làm việc cũng không đến mức bị đói chết, không chừng còn kiếm được nhiều hơn ở thôn trang kia nhiều! Chẳng lẽ không phải sao?" Tống Anh tiếp tục phân tích.

"Còn về 100 lượng bạc kia... mà người hay cảm tạ... Chính là ta, chính là ta lì lợm lấy được từ tay người quản sự đến đón ta đi!"

"Người không biết đâu, sau khi ta lấy được 100 lượng này, lúc quay về còn bị người nhà đó biết.

Người của hầu phủ còn chê ta lo cho người ngoài, thấy tiền mà sáng mắt!"

"Người nhà đó chính là có bệnh!"

"Nương ta đã nuôi nhi nữ của người khác mười mấy năm, hắn đón về lại muốn bán cho Vương gia kia, đưa 100 lượng là nhiều sao?!" Tống Anh tức giận thay nguyên chủ.

Nguyên chủ ở thôn Hạnh Hoa, cho dù có vất vả thì cũng được lớn lên trong tình yêu thương của cha nương, ngay cả mấy người Đại Diêu thị và Tiêu thị cũng chưa từng tỏ thái độ gì với nguyên chủ!

Sau khi tới nhà bọn họ, chỉ vì mấy câu nói mà tiểu cô nương được toàn thôn yêu thích đã bị tặng cho người khác.

"Nhà bọn họ đúng là rất biết cách làm ăn, sung sướng một phen sinh ra một đứa con, ngay cả nuôi cũng không phải nuôi, còn có thể cướp về đưa đi liên hôn! Chuyện tốt đều cho bọn họ chiếm, bây giờ người còn phải ghi nhớ ân tình của nhà bọn họ ư? Ta thấy người thật sự ngu ngốc!" Tống Anh cười nhạo một tiếng.

"..." Tống Lão Căn nheo mắt.

Đang nói cái gì vậy?

"Ngươi, ngươi là một tiểu nha đầu mà ăn nói bậy bạ gì đấy? Nhỏ giọng chút, để người khác nghe thấy thì phải làm sao!?" Lão gia tử cũng không nhịn được mà bịt tai lại.

Đây là lời mà nữ hài tử các nhà khác cũng nói sao?!

"Thôi, ta cũng lười nói với người, bản thân người tự tỉnh táo lại đi.

Người chính là thúc thúc họ hàng xa của Hầu gia, ngay cả chút cốt khí này cũng không có thì đừng trách người khác khinh thường người!" Tống Anh nói xong thì phất tay, hầm hừ quay về phòng.

Nàng còn dám tức giận sao? Lão gia tử cảm thấy nha đầu này muốn tạo phản đến nơi rồi!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 634: Thể diện quan trọng


Nhưng ngẫm lại lời Tống Anh nói, Tống Lão Căn bỗng cảm thấy nóng ruột nóng gan.

Hồi tưởng lại khi đó, trong lòng ông cũng có chút khó chịu.

Lúc ấy, vốn dĩ khi chạy nạn cũng không muốn đến hầu phủ.

Dù sao thì bậc cửa của nhà đó quá cao, không đến mức sắp chết đói thì bọn họ cũng không dám bước vào.

Bên ngoài kinh thành có chỗ thuê người làm việc, còn có sạp phát cháo khắp nơi, quả thực không bị chết đói.

Nhưng sau khi tới kinh thành, vị Hầu gia mới vừa được kế thừa tước vị không bao lâu, cả nhà vui mừng nên nhà Diên Bình hầu phủ dựng nhiều sạp phát cháo nhất ở giao lộ bên ngoài kinh thành.

Lúc phát cháo còn có người nói rằng chỗ gặp thiên tai cũng xem như là quê quán của hầu phủ nên lần này mới làm việc thiện như thế.

Khi đó ông không được tỉnh táo lắm, cảm thấy dù sao thì hầu phủ này cũng có quan hệ họ hàng với nhà ông, nếu nhà ông tới đây tị nạn mà không nói với hầu phủ một tiếng, lỡ như sau này bị người có ý xấu biết được, không chừng còn muốn tố cáo hầu phủ không màng đến người cùng tộc...

Huống hồ, dựa theo lễ tiết bình thường, từ xa tới thì cũng nên qua đó thăm hỏi một chút.

Mộ phần của phụ thân của lão Hầu gia đầu tiên đã sớm được di dời tới nơi có phong thuỷ tốt, nhưng mộ phần của tổ tiên của lão Hầu gia đầu tiên vẫn còn ở đó!

Con cháu bình thường cũng nên tới thăm hỏi một tiếng: Tình hình thiên tai ở quê quán có nghiêm trọng không?

Suy nghĩ như vậy, ông đưa cả nhà tới gặp vị Hầu gia mới.

Kết quả...

Không gặp được người, chỉ gặp được một quản gia.

Lúc ấy, ông chỉ nhớ rõ vị quản gia kia cao cao tại thượng, nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh miệt, sau đó cao giọng nói Hầu gia bận rộn công việc, không có thời gian quản chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng nể tình là người cùng tộc nên cũng không bạc đãi bọn họ, đưa tới thôn trang, chờ đến khi tình hình thiên tai qua đi thì rời đi.

Lúc ấy, trong lòng ông cũng hơi nổi giận.

Nhưng nghĩ lại, tuổi tác của vị Hầu gia mới không lớn lắm, không hiểu lễ tiết cũng là bình thường.

Hơn nữa, vào thời điểm đó, bên ngoài cũng loạn lạc, người ta còn có thể đưa bọn họ đến thôn trang để tránh nạn một thời gian đã thật sự tốt bụng lắm rồi.

Huống chi, trong nhà ông còn có trẻ con, sau khi tới thôn trang, đứa trẻ cũng có thể yên ổn một chút.

Lập tức ngàn ân vạn tạ đồng ý.

Nhưng dù sao cũng là người cùng tộc chứ không phải hạ nhân, cũng sợ người khác cảm thấy bọn họ tới tống tiền nên sau khi tới thôn trang thượng, bọn họ thật sự đã làm không ít việc.

"Ai!" Tống Lão Căn thở ra một hơi thật dài.

Không phải ông trách nha đầu này gây chuyện.

Chẳng qua, bây giờ nhớ tới nhà quyền quý đó thì vẫn còn cảm thấy hai chân run lên.

"Già rồi!" Qua một lúc lâu sau, lão gia tử đột nhiên than thở một câu.

...

Bên kia, người của Tiết gia cũng đã phát hiện ra Hoắc Lâm trong xe ngựa đã biến mất.

Chỉ thấy dưới đáy xe ngựa có thêm một cái lỗ.

Tất cả bọn họ đều há hốc mồm.

Nếu đứa trẻ bị ngã từ cái lỗ này xuống thì sẽ không ngã chết đấy chứ?

Quay trở lại đường cũ tìm mà vẫn không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu.

Bọn họ đành bất lực quay về.

Tiết Nhị công tử đương nhiên nổi giận đùng đùng, vô cùng nghiêm trọng, trong lòng cũng nảy sinh lòng hơn thua với Tống Anh.

Tuy công thức điều chế này quan trọng, nhưng thể diện của hắn ta càng quan trọng hơn.

Nếu để người khác biết được hắn ta đường đường là Nhị công tử của Tiết gia, từ xa chạy tới chỗ này để dạy dỗ một thôn phụ, kết quả làm ầm ĩ nửa ngày, bản thân ở đây mò mẫm tới lui mấy bận mà thôn phụ người ta trông như thế nào cũng không biết thì chẳng phải mất mặt lắm sao?!

Hắn ta lăn lộn ở kinh thành ngần ấy năm cũng chưa từng bị bỡn cợt như vậy!

"Trông chừng chặt chẽ! Hễ có người bước ra từ trong nhà nàng thì lập tức báo cho ta biết!" Tiết Nhị giận dữ ra lệnh.

Nói xong, hắn ta dừng lại một chút rồi đổi ý, "Không, các ngươi đi theo ta xuống quê cưỡi ngựa giải sầu! Đến cái thôn... gì mà... gì mà!"

"Thôn Hạnh Hoa?" Quản gia tiếp lời.

"Đúng! Chính là thôn Hạnh Hoa đó!" Tiết Nhị nói tiếp.

Muốn gặp một người thì có khó gì đâu!

Tiết Nhị nghĩ như vậy, lập tức lên đường.

Cưỡi ngựa quý xuyên qua phố xá sầm uất, dẫn đoàn người trùng trùng điệp điệp ra ngoài giải sầu, đi thẳng đến thôn Hạnh Hoa.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 635: Đền tiền


Thôn Hạnh Hoa cách trấn không xa nên buổi chiều, bọn họ đã đến nơi.

Trong thôn thường xuyên có người từ bên ngoài tới nên thật ra thôn dân không còn thấy lạ về chuyện này.

Hơn nữa, mấy ngày nay nhà nào cũng bận rộn thu hoạch, do đó càng không có thời gian rảnh quản người khác.

Tiết Nhị từng tới thôn trang nhà mình nên đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Hắn ta cưỡi ngựa, đi lang thang trên con đường nhỏ trong thôn một cách vô định.

Hắn ta cũng không phái người đi hỏi thăm, lúc nhìn thấy có đứa trẻ đi tới thì xuống ngựa, chặn đường người ta lại.

"Đứa nhà quê từ đâu ra làm rơi ngọc bội yêu thích của bản công tử!" Tiết Nhị công tử cau mày nói.

Ngưu Sơn Sơn sợ tới mức không dám thở hổn hển: "Ta, ta không có..."

Hắn ta chưa hề đụng vào người người này!

Ngọc bội gì đó do chính người này ném xuống!

"Ta nói ngươi làm rơi thì chính là ngươi làm rơi! Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn thì bản công tử cũng có thể cho ngươi đền ít tiền hơn một chút." Tiết Nhị công tử nói.

Ngưu Sơn Sơn vừa tức vừa sợ: "Không phải ta! Ta không chạm vào đồ của ngươi!"

Bây giờ hắn ta đâu còn dám nghịch ngợm nữa, nếu không thì cha hắn ta sẽ đánh chết hắn ta!

Có thể nói Ngưu Sơn Sơn là đứa trẻ thảm nhất trong thôn.

Bởi vì trước đây hắn ta thân thiết với Lý Tiến Bảo, còn đi theo Lý Tiến Bảo làm không ít chuyện xấu nên đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả thôn dân, bình thường cho dù không cẩn thận thả một cái rắm trước mặt người khác thì cũng sẽ bị dạy dỗ một phen.

Đương nhiên, năm nay đã đỡ hơn năm ngoái rất nhiều.

Tiết Nhị tát một cái "bốp": "Đứa nhà quê."

"..." Ngưu Sơn Sơn ngây ngốc.

Hắn ta chỉ là tan học sớm nên định về nhà giúp nương hắn ta làm việc thôi mà... Vì sao lại bị đánh?

"Phái người đi tìm lý chính, nói có đứa trẻ xấu xa không có mắt làm vỡ vật gia truyền của bản công tử, hoặc là táng gia bại sản đền tiền, hoặc là... ta đưa đứa trẻ này đi." Tiết Nhị công tử nói tiếp.

Chẳng phải Hoắc Tống thị kia có nhiều tiền nhất trong thôn sao? Cha nương của đứa trẻ xấu xa này không có tiền thì chắc chắn sẽ tìm người nọ vay tiền đúng không?

À, chưa hết, lý chính sẽ đến gặp hắn ta.

Đến lúc đó, hắn ta chỉ cần tiện thể nói rằng mình có chút giao tình với Hoắc Tống thị, lý chính còn có thể không đi mời Hoắc Tống thị tới đây cầu xin sao?

Trong nhà lý chính cũng có không ít đất, lúc này thật sự rất bận rộn.

Khi nghe được tin tức, ông ấy chau mày.

Chào hỏi một tiếng rồi bảo mấy hán tử mang vũ khí tới đây.

Không phải muốn đánh nhau, mà là...

Người ta có hộ vệ, trông rất lợi hại.

Khi liên quan đến tranh chấp tiền bạc, tốt nhất là hai bên nên có vũ lực tương đương nhau để thuận tiện cho việc đàm phán tiếp theo, cho nên nhất định phải mang đủ người.

Lúc lý chính dẫn người đến, Tiết Nhị công tử đang ngồi ở bờ sông câu cá.

Người này mặc quần áo làm bằng gấm vóc, không cần đầu óc cũng biết là người xuất thân giàu có, hơn nữa, thị vệ có thể đeo đao thì càng lợi hại hơn.

Lý chính cũng không dám kiêu căng, thành thành thật thật hỏi: "Xin hỏi các hạ là..."

"Bản công tử ra ngoài du ngoạn, trẻ con ở thôn ngươi chạm vào làm hư ngọc bội của ta.

Ngươi xem chuyện này nên giải quyết thế nào?" Tiết Nhị nói.

Đúng lúc có cha Ngưu Sơn Sơn trong số các hán tử tới đây, vừa thấy Ngưu Sơn Sơn bị người ta xách theo, trên mặt còn sưng vù thì lập tức nổi giận!

"Các ngươi làm gì đó!? Thả nhi tử của ta ra! Dựa vào đâu mà đánh hắn!" Cha Ngưu giận dữ.

Con của hắn ta, hắn ta có thể đánh, nhưng người khác có thể sao!?

Không thể!

Các hán tử khác cũng hơi tức giận.

"Thả hắn ra cũng được, đưa ta 1000 lượng bạc là được." Tiết Nhị lạnh lùng cười, "Ngọc bội này của ta mua ở kinh thành, định tặng cho nhi tử của ta làm vật gia truyền, bây giờ bị tiểu tử này làm rơi vỡ, không đánh hắn thì đánh ai?"

"1000 lượng!?" Các thôn dân đều ngơ ngác.

Năm nay trên núi vẫn có hạnh nhân, mấy tháng trước, vào đợt Tết Đoan Ngọ, những người khéo tay trong thôn bọn họ đều học theo Tống Anh, làm bánh ú mang đi bán, kiếm được không ít tiền.

Nhưng cũng chỉ tích cóp được khoảng 10 lượng mà thôi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 636: Diễu võ dương oai


Bỗng nhiên nghe thấy 1000 lượng bạc, bọn họ đều ngơ ngác.

"Không phải ta làm vỡ..." Ngưu Sơn Sơn gào khóc nói.

"Ngươi nghe thấy không? Đứa nhỏ này nói không phải do hắn làm! Ngươi mau thả người ra! Người của thôn bọn ta cũng không phải dễ bắt nạt đâu!" Mọi người vội vàng nói.

Trước đây, đứa nhỏ Ngưu Sơn Sơn này vô cùng nghịch ngợm, luôn làm chuyện xấu, nhưng từ sau khi Lý Tiến Bảo bị xử trảm, đứa nhỏ này đã ngoan ngoãn hơn nhiều!

Sẽ không nói dối đâu!

"Vị công tử này, không biết thôn bọn ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngài?" Lý chính là một người thông minh.

Vị công tử giàu sang phú quý này lại chạy đến thôn bọn họ du ngoạn, vừa nhìn đã biết là có vấn đề.

Thay vì để người ta đền tiền, hỏi thẳng thì tốt hơn.

"Nói chuyện với người thông minh đúng là không tốn sức." Tiết Nhị cũng không giấu giếm, "Chẳng qua ta nghe nói Hoắc Tống thị là người thôn này, lại nghe nói phong thuỷ của thôn này thật sự không tệ nên đến xem.

Ai mà ngờ được chứ? Vậy mà lại gặp phải loại chuyện này..."

Lý chính hiểu rõ.

"Các hạ tới tìm Hoắc nương tử sao?" Lý chính hỏi.

"Thật ra cũng không phải.

Nhưng nếu có thể tiện đường gặp nàng thì cũng không uổng công đi một chuyến này." Tiết Nhị công tử đáp.

"Nếu là vậy thì e rằng công tử phải thất vọng rồi.

Tuy Hoắc nương tử là người của thôn bọn ta nhưng bây giờ nàng ấy bận rộn công việc, không thể quay về thôn.

Nếu ngài muốn tìm nàng ấy thì có lẽ phải đến Vạn Linh Trai trên trấn mới được.

Nếu ở đây thì không gặp được người đâu." Tống lý chính nói.

"Không gặp được? Vậy thì đền tiền đi." Tiết Nhị công tử tiếp lời.

Nghe thấy lời này, Tống lý chính lạnh lùng cười một tiếng.

"Giữa ban ngày ban mặt, ngài muốn cướp bóc sao?" Tống lý chính quay đầu nhìn cha Ngưu, "Đi! Bảo mọi người dừng hết việc trong tay lại, tất cả tới đây nhìn một cái!"

Tiết Nhị công tử cau mày.

Có ý gì? Muốn uy h**p hắn ta sao?

"Lý chính, chẳng lẽ ngươi già rồi nên hồ đồ? Bản công tử nói, chỉ cần Hoắc nương tử ra đây gặp ta thì chuyện tiền bạc này rất dễ nói." Tiết Nhị công tử nói.

"Ta cũng đã nói rất rõ ràng rồi, ngọc bội này không phải do trẻ con trong thôn bọn ta làm vỡ.

Nếu ngài muốn cưỡng ép dẫn người đi thì bọn ta cũng không sợ.

Nếu làm công tử bị thương thì bọn ta xin lỗi! Nhưng cho dù có bẩm báo lên huyện nha thì người của thôn Hạnh Hoa bọn ta cũng không sợ!"

"Vả lại, ngài nói ngọc bội này do hắn làm vỡ, vậy ngài có nhân chứng không? Chỉ dựa vào lời nói của mấy thuộc hạ của ngài thì không đủ thuyết phục!" Tống lý chính nói tiếp.

Giờ phút này, Tiết Nhị công tử đã sắp sụp đổ.

Lúc ở kinh thành, gương mặt của hắn ta chính là giấy thông hành.

Bất kể đi tới đâu, bất kể đưa ra yêu cầu gì, trước giờ chưa từng có ai phản bác.

Vậy mà sau khi tới huyện Lễ này lại bị cản trở nhiều lần.

Huyện lệnh không nể mặt còn chưa tính, ngay cả một tiểu tử nhà quê trong thôn cũng dám diễu võ dương oai trước mặt hắn ta!?

Tiết Nhị công tử không vui.

Đưa tay ra hiệu, thị vệ sau lưng rút đao ra xoèn xoẹt.

Các thôn dân lập tức giơ cuốc lên, tuy hơi sợ hãi nhưng cũng vô cùng tức giận.

Trong thôn có hai con ếch con giữ nhiệm vụ truyền tin, ngay khi có người lạ đi vào thôn, chúng đã đến thôn trang báo tin, cho nên ngay lúc này, ếch tinh xuất hiện.

"Vị công tử này muốn gặp chủ nhân nhà ta sao? Hay là đến nhà ngồi chờ một lát đi." Ếch tinh mở miệng nói.

Trước đây chủ nhân từng nói, nếu có người tới gây phiền phức cho các thôn dân thì có thể tìm cách câu giờ trước, chờ nàng quay về.

"Cuối cùng cũng có một người có thể nghe hiểu tiếng người." Tiết Nhị công tử cười cười.

"Thanh Liên, có phiền phức không?" Tống lý chính nhíu mày, hơi lo lắng.

Cùng lắm thì đánh đuổi người ra ngoài.

"Không đâu, có chuyện gì thì chủ nhân sẽ đến xử lý.

Người không cần lo lắng đâu." Thanh Liên cười cười.

Nói xong, hắn duỗi tay ra, đưa người đến nhà Tống Anh.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 637: Thứ mùi ghê tởm nhất


Tiết Nhị công tử hơi đắc ý, lạnh lùng cười một tiếng, trước khi đi còn lôi Ngưu Sơn Sơn đi theo.

Cổng nhà Tống Anh được mở rộng, các thôn dân ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào trong như thể sợ những người này tra tấn Ngưu Sơn Sơn, còn Ngưu Sơn Sơn lúc này đã khóc đến khàn giọng.

Thanh Liên ra hậu viện hái trái cây, quay về sảnh trước ném vào tay Ngưu Sơn Sơn.

"Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phu đổ máu chứ không đổ lệ." Thanh Liên nghiêm trang nói.

"..." Ngưu Sơn Sơn cầm quả lê lớn, lòng đầy chua xót.

Nói thì đơn giản lắm, đổ máu chứ không đổ lệ.

Hắn ta bị người ta đe dọa rồi hành hung, sao có thể không khóc chứ!

Đổi thành hắn thử xem?

"Hoắc nương tử có thể tới không?" Tiết Nhị công tử hỏi.

"Chuyện này thì phải xem tình hình.

Nếu vận may tốt, chủ nhân không bận thì chắc hẳn sẽ đến.

Nhưng nếu chủ nhân bận rộn thì có lẽ phải để các ngài ở lại đây mấy ngày.

Khi nào chủ nhân bọn ta tới thì lúc đó ngài sẽ rời đi." Thanh Liên đáp.

"A, ý của ngươi là muốn giam lỏng bản công tử sao?" Tiết Nhị công tử nói.

Thanh Liên rụt rè cười: "Không phải vậy, là công tử muốn gặp chủ nhân."

Tiết Nhị công tử hừ một tiếng.

Đưa mắt nhìn lướt qua sân.

Thật ra cái sân này rất sạch sẽ, cũng có mấy phần ý cảnh.

Đáng tiếc, dù sao cũng chỉ là một thôn phụ ở quê, sao có thể biết thưởng thức?

Đợi trong chốc lát, sắc trời hơi tối.

Hắn ta cũng cảm thấy bụng sôi sùng sục: "Khi nào Hoắc Tống thị mới tới đây!?"

"Lúc nãy ta đã nói rồi mà?" Vẻ mặt của Thanh Liên hoàn toàn nghiêm túc.

"Ngươi dám chơi ta!?" Tiết Nhị công tử lập tức bật dậy.

Nhưng lúc này, có mấy người từ bên ngoài đi vào.

Lợn rừng tinh tới, sói con cũng tới, Ngưu Đại Lực và chồn tinh cũng tới.

Hoàng Đại thẩm cầm một túi nước trong tay, vẻ mặt nịnh nọt tiến lên đưa túi nước qua: "Xin công tử bớt giận.

Người từ từ uống miếng nước, chủ nhân ta rất nhanh sẽ tới thôi."

Thật sự bởi vì vẻ mặt của con chồn tinh này quá mức nịnh nọt khiến Tiết Nhị công tử cảm thấy những người này không đáng lo nên cũng không nghĩ nhiều, lập tức mở túi nước ra...

Thế nhưng, ngay sau đó, một mùi hôi ập vào mặt khiến toàn thân bọn họ mềm nhũn, nôn ngay tại chỗ.

Những yêu quái khác trong sân đã sớm chuẩn bị xong xuôi nên không hề bị trúng chiêu, nhân lúc này vội vàng tiến lên, túm Ngưu Sơn Sơn bị mùi hôi làm cho choáng váng ra ngoài.

"Oẹ ——" Tiết Nhị công tử chỉ cảm thấy dường như bản thân mình đã ngửi phải thứ mùi ghê tởm nhất trên đời.

Hoàng Đại thẩm rụt rè cười.

Đó là chất hôi của bà ấy.

Chủ nhân nói thứ hôi như vậy không được tùy tiện phóng ra ngoài, rất dễ làm người một nhà bị thương, cho nên bảo bà ấy tìm cách tích trữ lại.

Bà ấy nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra được cách dùng da may thành túi rồi phóng chất hôi vào trong.

Hiệu quả vẫn tốt đấy chứ?

Con tin đã được cứu ra ngoài, Ngưu Đại Lực cùng Chu Đại Tráng và sói con lập tức tiến lên tịch thu vũ khí.

Bọn họ nín thở, thu hết toàn bộ đại đao mà những người này mang tới.

Những thị vệ đó vẫn còn bị mùi hôi làm cho khó chịu, hoàn toàn không có sức lực phản kháng.

Trơ mắt nhìn đại đao bị lấy đi.

"Mọi người vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi hết đi.

Mấy người bọn ta trông chừng những người này là được rồi, chờ chủ nhân có thời gian rảnh sẽ tới xử lý.

Các ngươi không cần lo lắng đâu, không phải chuyện gì to tát!" Ngưu Đại Lực cười tủm tỉm, nói vọng ra với thôn dân ở bên ngoài.

Ngưu gia thấy con nhà mình đã được đưa ra thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm tạ rồi đưa đứa trẻ về nhà.

Còn về những người này...

Bọn họ biết đây đều là hạ nhân được Tống Anh mua về, trước đó có làm việc trong thôn nên bọn họ có thể nhận ra.

Nếu người ta đã nói có thể giải quyết được thì bọn họ cũng không tiện can thiệp vào.

Sớm về nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn có một đống việc ngoài ruộng phải làm đấy!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 638: Phóng độc


Các thôn dân vừa đi, nhóm người Ngưu Đại Lực và Chu Đại Tráng lộ ra nụ cười hung tàn.

Cổng vừa được đóng lại, khóe miệng của bọn họ đã cong lên, vui vẻ nhìn chằm chằm các thị vệ đang lăn lộn kêu gào dưới đất.

Lúc này, Tiết Nhị công tử chỉ cảm thấy trước mắt mơ mơ màng màng, trong dạ dày tựa như sông cuộn biển gầm, quả thực giống như có con lươn chui vào trong bụng, trong cổ họng toàn là cảm giác buồn nôn.

Mùi hôi cũng nhanh chóng tan đi, một lát sau, lỗ mũi cuối cùng đã được giải thoát.

Nhưng đầu óc vẫn còn bị thứ mùi ghê tởm kia chi phối, sắc mặt tái nhợt, toàn thân nhũn ra, không có chút sức lực nào.

"To gan! Các ngươi, các ngươi dám phóng độc!" Tiết Nhị công tử nổi giận.

Sao trên đời lại có người to gan lớn mật như vậy? Không ngờ lại dám dùng độc ngay trước mặt nhiều người như thế.

Hơn nữa, độc này quá mạnh, trước giờ chưa từng gặp phải.

Chẳng qua chỉ là một kẻ nhà quê, thế mà lại có tâm tư ác độc đến mức này!

Tiết Nhị công tử vừa nói xong, Ngưu Đại Lực lập tức nở nụ cười ngây thơ: "Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta không biết dùng độc, đó là rắm."

"..." Cái gì?!

Thanh Liên nhã nhặn nói, "Công tử chớ trách.

Bọn ta là người nhà quê, trong nhà không có nhiều nguyên tắc, cũng không có ai có bản lĩnh cầm đại đao, chỉ đành dùng cách này.

Nhưng ngài yên tâm, bọn ta đã cứu được đứa trẻ kia thì sẽ không làm khó dễ các ngài."

Nhưng trong đầu Tiết Nhị chỉ hiện lên một chữ: Rắm?

Thế nên, lúc nãy chính là...

"Oẹ ——" Càng nôn dữ dội hơn.

"Chủ nhân của bọn ta thật sự rất bận rộn, người cứ từ từ mà chờ.

Nhưng để tránh chuyện như vậy xảy ra lần nữa, trước khi chủ nhân tới, các ngài không được đi.

Còn về chỗ ở... Ờm, cứ ở ngay trong cái sân này đi.

Nhưng bên cạnh là chuồng của Đại Bạch, các ngươi không được đụng vào, nếu không sẽ bị lừa đá đấy." Ngưu Đại Lực nghiêm túc nói.

Nói xong, để các yêu quái khác ở đây trông chừng, Ngưu Đại Lực đi nấu cơm.

Tay nghề của Ngưu Đại Lực là học từ Tống Anh nên nàng ấy cũng xào đồ ăn rất ngon.

Trong nhà có sẵn gà và trứng, trong mương cạn ở hậu viện có thể mò được mấy con lươn.

Chuyện bắt vật còn sống hoàn toàn không khó đối với yêu quái, thế nên chỉ chốc lát sau, trong sân đã thoang thoảng mùi thơm.

Lúc này, Tiết Nhị mới cảm thấy xoang mũi thoải mái hơn nhiều.

Thức ăn nơi thôn quê khá thơm đấy.

Tiết Nhị còn muốn tức giận, nhưng lại thấy sắc trời bây giờ đã tối, sau khi ăn xong mới có sức lực tính sổ với bọn họ, thế là thản nhiên ngồi trên ghế đá trong sân như đại lão gia, chờ đồ ăn được bưng tới đây.

Khoảng chừng một canh giờ sau, đồ ăn đã được nấu xong.

Quả thực cũng bưng lên đặt trên bàn đá, nhưng hắn ta vừa mới vươn tay định cầm đũa thì lợn rừng tinh đã sửng sốt rồi vội vàng tiến lên túm chặt cổ tay của hắn ta, sau đó dùng sức ném người sang một bên.

"Làm gì đấy? Xem nơi này là nhà ngươi à? Mấy món này là thứ ngươi có thể ăn sao?" Chu Đại Tráng hừ một tiếng.

Đồ ăn Tiểu Ngưu muội muội làm, hắn còn chưa kịp nếm thử một miếng mà người này đã định thò đũa ra gắp trước! Hừ!

"..." Tiết Nhị trợn trừng mắt.

Đồ ăn này không phải chuẩn bị cho hắn ta sao?!

"Các ngươi! Đúng là to gan, ta là Nhị công tử nhà Khai Dương công! Các ngươi dám làm nhục ta như thế!?" Tiết Nhị cả giận nói.

Chu Đại Tráng thở phì phò, trông có vẻ tức giận.

Thanh Liên vội vàng tiến lên ngăn cản: "Vị công tử này, chủ nhân của ta nghèo khổ, nuôi sống bọn ta không dễ dàng.

Trong nhà cũng không có bao nhiêu thức ăn, nếu cho các ngươi ăn thì bọn ta không có cái ăn.

Vì vậy, các ngươi tự nghĩ cách đi!"

Hắn ngăn cản lợn rừng tinh là vì sợ con lợn rừng này nhất thời tức giận, va chạm nhẹ với vị công tử này thì không có gì đáng lo, chỉ sợ một khi không cẩn thận sẽ không kiềm chế được mà giẫm nát hoa cỏ trong nhà.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 639: Thân phận gì?


Tiết Nhị tức giận muốn chết.

"Mở cổng!" Chỉ vào cổng nói.

"Không được.

Đã nói rồi, phải chờ chủ nhân của bọn ta tới đây." Thanh Liên lắc đầu.

"..." Mí mắt của Tiết Nhị giật giật.

Có ý gì?

Ngoài miệng thì bảo hắn ta tự nghĩ cách tìm thức ăn nhưng lại đóng chặt cổng, không cho bọn hắn đi ra ngoài.

Hắn ta là thần tiên sao? Chẳng lẽ có thể biến ra được thức ăn giữa hư vô?!

Quay đầu lại nhìn mấy người kia, người dẫn đầu tên Thanh Liên kia rũ mí mắt xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng thấy giống như đang miệt thị hắn ta.

Mặt Tiết Nhị lạnh đi mấy phần: "Ngươi cho rằng mấy người các ngươi có thể ngăn được bản công tử sao!?"

Thanh Liên khẽ mỉm cười.

Nụ cười này hoàn toàn kí.ch thí.ch Tiết Nhị, hắn ta lập tức mở miệng: "Cho bọn chúng một bài học!"

Không có đao mà thôi, hộ vệ của hắn ta đều do người nhà chọn lựa kỹ càng rồi mới đưa cho hắn ta, dạy dỗ mấy thôn dân không biết tốt xấu này thì có gì khó?!

Những hộ vệ đó đã muốn ra tay từ lâu rồi.

Tuy bọn họ chỉ là hộ vệ nhưng dù sao cũng là hạ nhân của nhà quốc công, thôn dân tầm thường làm sao có thể sánh được? Kết quả hôm nay lại bị mấy thôn dân bỡn cợt như thế, trong lòng sao có thể thoải mái?!

Nhất thời xoa tay hầm hè vọt lên.

Nhưng mà...

Thanh Liên chỉ là một con ếch, nhưng đi theo Tống Anh đã lâu nên được ăn nhiều đồ bổ, tuy có chút thâm niên nhưng xét về sức lực thì đương nhiên là Chu Đại Tráng và Ngưu Đại Lực lợi hại hơn một chút, còn có sói con kia nữa, hắn chính là chiến binh trời sinh.

Vì vậy, giờ khắc này, ếch tinh và chồn tinh chỉ cần đứng bên cạnh quan sát.

Ba yêu quái khác cũng rất hưng phấn.

Bình thường, bọn họ rất hiếm có cơ hội bắt nạt người khác, hầu hết mọi tình huống phải ra tay đều là để đối phó dã thú trong núi mà thôi.

Thế nên lúc này cũng có thể nhân cơ hội luyện tập một chút.

Chỉ nghe thấy tiếng "bốp bốp", "bịch bịch" không ngừng vang lên, chẳng bao lâu sau, người nằm la liệt dưới đất, r.ên rỉ thảm thiết.

Có người bịt cánh tay, có người che chân, ai nấy đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trông vô cùng đáng thương.

Tiết Nhị công tử ngây người nhìn cảnh tượng này, có hơi... giống như đang nằm mơ.

Nhất định là đang nằm mơ!

Hơn nữa còn là ác mộng!

Sao có thể chứ? Một nữ tử chỉ dùng một tay đã có thể vật một đại nam nhân ngã xuống đất!?

Chắc chắn không phải là thật!

Lén lút véo vào người mình một cái, nhưng ngay sau đó, hắn ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, lập tức hai chân càng mềm hơn.

"Các ngươi muốn làm gì?" Giọng nói run run, không còn hừng hực khí thế như lúc nãy nữa.

"Người ra tay trước chính là các ngươi, bọn ta chỉ làm theo ý của ngươi lúc nãy, ở đây chờ chủ nhân mà thôi, cái gì cũng chưa làm." Thanh Liên vô cùng cố chấp.

Bọn họ là yêu quái tốt, nói đạo lý, có đạo đức, tuyệt đối sẽ không tùy tiện bắt nạt con người.

"Ta, ta không chờ nữa! Ta không gặp nàng nữa!" Tiết Nhị công tử vội vàng nói.

"Vậy có lẽ không được rồi.

Bọn ta đã phái người đi báo tin cho chủ nhân rồi, thế nên, bây giờ có gặp hay không là chuyện mà chỉ có chủ nhân mới có thể quyết định." Thanh Liên bình tĩnh nói.

Tiết Nhị công tử run sợ đến tận tâm can.

Giờ phút này, nhìn nụ cười này, nhất thời đại não không nghe lời, vậy mà lại vô cùng sợ hãi!

Gia nhân này, không thích hợp!

Sao có thể có chuyện ai nấy đều giỏi đánh nhau như vậy chứ?!

Hơn nữa, từ khi nhằm vào Hoắc Tống thị này, vận may của hắn ta vô cùng tệ!

Ở Vạn Linh Trai kia thì bị người ta khinh nhục một lần, bắt con của người ta thì đứa trẻ còn có thể chui qua lỗ chạy mất, bây giờ đi vào trong thôn này, vậy mà một đống thị vệ không đánh lại được mấy thôn phu!?

Chuyện này hợp lý sao?!

Chẳng lẽ...

Hoắc Tống thị này không đơn giản là một thôn phụ bình thường?

Cũng phải, những đả thủ này trông rất th.ô t.ục nhưng nhìn kỹ thì quả thực tất cả bọn họ đều không bình thường.

Chẳng hạn như người tên Thanh Liên kia, trên người có khí chất thư hương giống như một phụ tá, còn phụ nhân mang vẻ mặt nịnh nọt kia lại trông... vừa khôn khéo vừa ác độc, không phải là thần thái của phụ nhân bình thường!
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 640: Bán đồ ăn


Tiết Nhị công tử lại không nhịn được mà lén lút đánh giá mấy người còn lại...

Cảm giác bất an trong lòng càng tăng lên rõ rệt.

Tiểu cô nương kia trông khá xinh đẹp nhưng lại có sức lực cực kỳ lớn, biểu cảm có mấy phần non nớt, thẹn thùng, lại không thiếu tự tin.

Nếu không nhìn thấy sức lực của nàng ấy thì cũng xem như là một tiểu gia bích ngọc*.

*tiểu gia bích ngọc: những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường

Thiếu niên trẻ tuổi kia có ánh mắt lạnh lùng và kiên định, mang khí chất dũng mãnh hơn cả con nhà võ tướng! Còn đại hán hung hãn kia thì càng không cần phải nói, sức lực khi đánh nhau ban nãy giống như một con dã thú!

Trong nhà một thôn phụ bình thường có thể có đội hình như vậy sao?

Chẳng lẽ...

Thôn phụ chỉ là ngụy trang, trên thực tế chính là chủ mẫu của gia đình giàu có nào đó?

Vậy cũng không đúng.

Chủ mẫu đều ở trong nhà quán xuyến chuyện gia đình, sao lại chạy ra ngoài buôn bán?

Trong lòng Tiết Nhị công tử vô cùng phức tạp, đồng thời bụng cũng sôi sùng sục: "Có thể, có thể cho ta ăn chút cơm trước không?"

"Không phải là không thể, dù sao thì chủ nhân bọn ta cũng là người làm ăn đàng hoàng.

Nhưng mà đồ là của chủ nhân, bọn ta không có tư cách cho không.

Vì vậy, nếu ngươi muốn ăn thì phải mua." Ngưu Đại Lực lập tức trả lời.

Có cơ hội kiếm tiền, sao có thể bỏ qua chứ?!

Tiết Nhị công tử vừa nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may mà gia nhân nhà này tham tiền.

Nếu không, không chừng bọn họ sẽ để hắn ta chết đói ở đây.

"Vậy... Bao nhiêu tiền một mâm đồ ăn?" Tiết Nhị công tử thấp thỏm hỏi.

Trong lòng đã chuẩn bị xong tâm lý trở thành một con dê bị làm thịt.

Không còn cách nào khác, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Đừng nói là bỏ tiền mua đồ ăn, cho dù những người này cướp hết tiền bạc của hắn ta thì hắn ta có thể nói cái gì chứ?

Tóm lại, mạng nhỏ quan trọng, thật sự đói đến khó chịu.

Ngưu Đại Lực nhìn nhìn một bàn đồ ăn, sau đó cong môi cười: "Đồ ăn của nhà ta cực kỳ ngon nên giá cả hơi đắt một chút..."

"Hiểu, hiểu." Tiết Nhị công tử ngoài cười nhưng trong không cười.

"Cơm này... một chén 20 văn, nhưng ngươi đừng chê đắt.

Đây là cơm của Đại Bạch đấy, hơn nữa hương vị rất thơm, không hề đắt chút nào.

Còn về đồ ăn... Thức ăn chay 50 văn một người, thịt thì đắt hơn một chút, 100 văn một người." Ngưu Đại Lực nghiêm túc nói, "Nếu thuê dụng cụ ăn uống thì mỗi người thêm 100 văn, dùng xong còn phải rửa sạch sẽ.

Nếu làm hỏng thì phải đền tiền.

Mấy thứ này đều cùng một bộ, một bộ phải đền 1 lượng bạc."

Ngưu Đại Lực tính toán cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng trong mắt Tiết Nhị công tử đang lắng nghe thì lại là... đồ ngốc.

"Thịt... 100 văn một mâm?" Tiết Nhị công tử ngạc nhiên.

"Đây là đồ ăn của bọn ta nên mới nhiều thịt.

Nếu bán cho ngươi thì không có nhiều thịt như vậy đâu, chủ yếu vẫn là rau củ ăn kèm là chính." Ngưu Đại Lực giải thích một chút.

Tiết Nhị công tử vội vàng gật đầu: "Vậy cũng đúng."

Hắn ta cũng không biết có nên cảm ơn người ta đã không chém hắn ta hai đao hay không.

100 văn... Ha ha, hắn ta ra ngoài mua đồ đều dùng bạc, tiền xu 100 văn cũng là tiền sao? Không khác gì cục đá!

"Đó là tiền đồ ăn, nếu để ta nấu thì còn phải tính tiền công.

Một mâm đồ ăn ta thu 1 lượng bạc.

Đúng là hơi đắt một chút nhưng tay nghề của ta học từ chủ nhân, không thể thu phí quá thấp, nếu không sẽ ném mặt mũi của chủ nhân nhà ta đi." Ngưu Đại Lực nói tiếp.

"Nên, nên!" Tiết Nhị công tử sao lại từ chối được!

Chỉ mới 1 lượng mà thôi!

Hắn ta cũng không dám để cô nương này nấu đồ ăn cho rất nhiều người, tránh việc khiến người ta mệt mỏi rồi tức giận.

Vì vậy, hắn ta chỉ nói Ngưu Đại Lực nấu cho một mình hắn ta, chọn hai món chay, hai món mặn, còn bọn thuộc hạ thì mua chút nguyên liệu nấu ăn rồi tự nấu, ăn qua loa một chút là được.

Ngưu Đại Lực cho rằng có thể nhân cơ hội này mà kiếm nhiều tiền một chút, không ngờ Tiết Nhị công tử lại keo kiệt đến vậy.

Vậy mà chỉ nấu đồ ăn cho một mình hắn ta, không hề quan tâm tới sống chết của những người đằng sau.

Haiz, cùng là người đi làm thuê nhưng mệnh của nàng khá hơn mấy hộ vệ này nhiều!

Chủ nhân thật tốt! Bọn họ làm việc cho nàng không chỉ có lương đều đều mà còn được khen thưởng bằng đồ ăn ngon nữa!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back