Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 621: Kẻ điên kia


Sư gia lập tức phái người truyền tin cho Tống Anh.

"Huyện lệnh đại nhân của bọn ta có thân thích ở kinh thành nên cũng có chút hiểu biết về Khai Dương công phủ này.

Nhà bọn họ không dễ chọc như vậy đâu.

Thế nên, Hoắc nương tử à, tốt nhất là Vạn Linh Trai của người nên tránh đầu sóng ngọn gió đi.

Bằng không, nếu bị vị công tử kia gây áp lực thì bọn ta cũng không dễ làm..."

Lúc Tống Anh nghe thấy ba chữ "Khai Dương công" thì sửng sốt.

Có ký ức của nguyên chủ, Tống Anh đương nhiên biết về Khai Dương công phủ!

Kinh thành nhiều quý nhân, nhưng không phải ai cũng được phong tước vị.

Lúc ở kinh thành, nguyên chủ chỉ từng nghe nói qua thiên hạ có một vương gia, ba công tước, tám hầu tước và mười sáu bá tước.

Nàng ấy không biết rõ về những công tước khác, nhưng Khai Dương công này và Diên Bình hầu không hợp nhau lắm.

Lúc nguyên chủ sinh ra, bởi vì có nhiều hơn người bình thường một ngón chân mà bị xem là bất thường, suýt nữa bị dìm chết.

Trên thực tế, việc nàng ấy bị ghét bỏ không phải chỉ vì mỗi nguyên nhân này.

Nguyên nhân quan trọng hơn chính là vào ngày hôm đó, không nói đến việc thế tử hầu phủ đúng lúc bị ngã ngựa, hơn nữa còn đối mặt với Khai Dương công phủ.

Vì thế mới cho rằng nguyên chủ là khắc tinh.

Trên thực tế, lúc ấy Đại ca ruột của nguyên chủ vẫn còn nhỏ tuổi, sở dĩ té ngựa là vì lấy chuyện cưỡi ngựa để cá cược với mấy vị thiếu gia, công tử khác, tranh đấu với thế tử của Khai Dương công phủ tàn nhẫn nhất.

Kết quả, ngựa của hai người đâm vào nhau khiến cả hai cùng ngã từ trên ngựa xuống.

Một cú ngã này chấm dứt giao tình giữa hai nhà.

Diên Bình hầu không có bao nhiêu căn cơ, toàn dựa vào sự che chở của tổ tiên, đương nhiên không dám đắc tội với Khai Dương công.

Rõ ràng nhà mình tức giận đến mức không thể kiềm chế nhưng vẫn phải lập tức kéo thế tử hầu phủ vừa mới ngã ngựa tới cổng Khai Dương công phủ dập đầu.

Đáng tiếc, thế tử Khai Dương công có thân phận cao, là hoàng thân quốc thích thật sự.

Con cháu nhà mình suýt nữa bị ngã chết, sao có thể nuốt trôi cơn giận này được? Lập tức đuổi người đi.

Tuy Diên Bình hầu nghèo túng nhưng mấy huynh đệ khác của Diên Bình hầu phủ đều khá tài giỏi.

Bọn họ thấy đã cúi đầu mà vẫn không xong thì cũng không vui.

Từ đó về sau, hai nhà không còn lui tới với nhau nữa.

Sau đó, thế tử hai nhà lần lượt khỏi hẳn.

Nhưng hai vị thế tử có tuổi tác tương đương, lại đều là nhân trung long phượng, cực kỳ ganh đua với nhau.

Lúc nguyên chủ ở kinh thành còn từng bị tiểu thư của Khai Dương công phủ châm chọc, nói hầu phủ dựa vào việc bán nữ nhi để có được phú quý...

Thật ra, tiểu thư người ta mắng cũng không sai.

Vương gia háo sắc đã sắp xuống mồ mà muốn cưới kế thê, nhà giàu có toàn kinh thành không có một ai nỡ gả đích nữ nhà mình qua đó, vậy mà Diên Bình hầu lại làm như vậy!

Đó chính là đích nữ, vậy mà cũng nỡ đưa qua đó cho người ta chà đạp!

Tống Anh thở dài, không ngờ người một nhà đã trốn đến thành Dung này rồi mà vẫn gặp phải người của Khai Dương công phủ!

Hơn nữa còn có thù!

Trốn đi để tránh đầu sóng ngọn gió ư?

Nàng cực khổ biết bao mới có thể gây dựng nên Vạn Linh Trai làm ăn phát đạt như vậy, nàng nỡ đóng cửa sao?

Hơn nữa, có đóng cửa cũng vô ích thôi nhỉ?

Trừ phi nàng đưa công thức điều chế tới, sau đó quỳ xuống nhận tội, nếu không thì đối phương không thể nào chấp nhận tha thứ cho nàng được.

Dù sao thì trước đây Thúy Nhan Trai đã thu vào không biết bao nhiêu tiền, một con dê béo như vậy lại bị nàng làm thịt, chủ nhân đằng sau chắc chắn sẽ không cam tâm.

Tống Anh cảm tạ người của nha môn tới báo tin, sau đó rối rắm.

Còn bên kia, mấy thị vệ cũng đã tới trước mặt Nhị công tử, thuật lại toàn bộ mọi chuyện.

Nhị công tử cười nhạo một tiếng.

"Không ngờ ở nơi dân dã này còn có người có dũng khí như vậy, chẳng qua cũng không cần để bụng.

Các ngươi truyền chỗ ở của bản công tử ra ngoài đi.

Trong vòng ba ngày, ắt sẽ có người đến thỉnh tội thôi." Nhị công tử kia tự tin nói.

Nói xong, hắn ta uống một ngụm trà rồi tiêu sái rời đi.

Nếu không phải kiêng kị Võ Thần Vương thì hắn ta đã lập tức gây áp lực lên huyện nha, cho người bắt nàng lại rồi.

Cha hắn ta nói sau khi tới thành Dung thì phải thu liễm một chút, bởi vì kẻ điên Hoắc Triệu Uyên kia không bao giờ nể mặt người khác.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 622: Sớm muộn gì cũng bị sét đánh


Trong vòng ba ngày tiếp theo, Tống Anh vẫn luôn ở trong nhà, nơi nào cũng không đi.

Xin lỗi ư?

Không có chuyện đó đâu.

Nhưng thật ra nàng có nghe nói vị Nhị công tử kia đã mua căn nhà sang trọng và đắt đỏ nhất ở thành Dung... Chính là căn nhà nằm trên cùng một con phố với Hoắc phủ và Lục phủ.

Còn nghe nói trong vòng ba ngày nay, Tiết Nhị công tử kia tới Duyệt Phong Lâu một chuyến, khi cao hứng thì vung tay lên bao hết toàn bộ quán, đuổi mọi người ra ngoài, một mình hưởng thụ món ngon, sau đó tới Sướng Hoa Lâu một lần, bắt hoa khôi người ta hát cho mình nghe suốt cả một ngày, giọng nói cũng khàn đặc đi, cuối cùng còn chê bai giọng của hoa khôi giống như tiếng kêu của vịt đực, quả thật vô văn hóa, thậm chí còn không có dáng vẻ của hoa khôi...

Tống Anh chỉ nghĩ tới hai chữ: làm màu.

Sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh.

Tuy nhiên, xuất thân giàu có thật sự ban cho hắn ta đủ tự tin.

Lúc cha hắn ta chưa chết, huynh đệ chưa thừa kế tước vị thì Nhị công tử này không hề kém thân phận thế tử là bao.

Hơn nữa, đường đường là công tử nhà công tước, đương nhiên hắn ta đi tới đâu cũng sẽ có người cung phụng.

Tống Anh không hề cảm thấy ghen tị.

Nàng là người có bàn tay vàng, nàng mới là đại biểu cho nhân vật bước l*n đ*nh cao của đời người.

Tống Anh ở trong nhà định thần tu luyện, còn Tiết Nhị công tử tràn đầy tự tin kia lại bị đánh vào mặt, tức giận vì không được như ý.

"Hôm nay vẫn chưa có người tới bồi tội sao?" Tiết Nhị công tử hỏi.

Bảy, tám tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh đều thấp thỏm lắc đầu.

"A! Phụ nhân nơi dân dã lại rất có can đảm nhỉ! Được lắm! Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta đưa các ngươi tới Vạn Linh Trai kia xem thử!" Tiết Nhị công tử cười lạnh một tiếng, nói.

Người bên dưới thậm chí còn không dám thở mạnh.

Bọn họ đều biết lần này Nhị công tử đã thật sự tức giận rồi.

Tuy Nhị công tử là đích tử nhưng dù sao cũng chỉ là thứ tử nên không có cơ hội thừa kế tước vị.

Vì vậy, lão gia và phu nhân đều rất thương hắn ta, cho không ít sản nghiệp, bình thường cũng không quản nghiêm.

Ngoài điền trang, sản nghiệp được xem trọng nhất chính là cửa hàng phấn mặt.

Cả nước có tổng cộng mười cửa hàng, trong đó, Thúy Nhan Trai ở khu vực thành Dung này thu vào nhiều nhất.

Một cửa hàng nhỏ bé, bỏ vốn cũng không nhiều nhưng lợi nhuận một năm không dưới vạn lượng!

Thế mà cửa hàng kiếm được bộn tiền đột nhiên không còn nữa!

Sao công tử có thể không tức giận?

Nếu không tức giận thì đã không chạy từ kinh thành xa xôi tới đây rồi.

Công tử muốn cho người khác biết rằng, tuy hắn ta là thứ tử của phủ công tước nhưng người khác cũng không được trêu chọc.

Ai cản trở con đường kiếm tiền của hắn ta chính là làm khó dễ hắn ta, đương nhiên phải khiến đối phương không có kết cục tốt.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Nhị công tử dẫn theo bốn nha hoàn được sủng ái nhất cùng mười mấy người đi tới Vạn Linh Trai.

Vừa giương mắt nhìn đã khinh miệt cười: "Đây là Vạn Linh Trai à? Ta còn tưởng rằng là cửa hàng lớn thế nào mới có thể đánh gục được Thúy Nhan Trai của bản công tử.

Chẳng qua cũng chỉ có như thế mà thôi.

Nếu là ở kinh thành thì ta còn không thèm liếc mắt nhìn cửa hàng như vậy một cái."

Lần này, hắn ta còn dẫn theo tiên sinh phòng thu chi đi cùng, người này hiểu biết rất rõ tất cả các sản nghiệp dưới danh nghĩa của hắn ta.

"Công tử, căn cứ theo kết quả mà tiểu nhân đã hỏi thăm nhiều ngày nay thì có thể phán đoán sơ bộ rằng lợi nhuận hàng năm của Vạn Linh Trai này e là cũng phải 7000 đến 8000 lượng.

Chủ nhân đằng sau quả thực cũng có chút năng lực."

"7000 đến 8000 lượng? Ngươi chắc chắn ư?" Tiết Nhị ngẩn người, "Chẳng phải nói xà phòng ở đây chỉ có 20 văn một bánh sao? Sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

20 văn là bao nhiêu? Nói khoa trương một chút, e rằng số tiền xu mà đời này hắn ta từng nhìn thấy cộng lại cũng không quá 20 xu!

Đối với hắn ta, 20 đồng xu không khác gì hòn đá nhỏ dưới đất, một chút giá trị cũng không có.

"Mấy ngày nay, tiểu nhân đã quan sát cửa hàng này.

Cửa hàng này cung cấp xà phòng cho tất cả bá tánh trong thành.

Nguyên nhân chính vì giá cả không đắt nên nhiều người mua tới mấy bánh một lần.

Thứ này bán rất chạy.

Ta đã đếm thử, chỉ riêng ngày hôm qua, bán lẻ được khoảng bảy, tám trăm bánh.

Ngoài ra còn có thương lái đến mua hàng, họ mua theo xe.

Nếu buôn bán thông thường, lợi nhuận sẽ không thấp hơn doanh thu ba phần.

Tính ra thì... Lợi nhuận một năm khoảng 7000 đến 8000 lượng vẫn là xem nhẹ."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 623: Hắn ta thiếu tiền mà


Bởi vì ông ta không biết rõ chi phí để làm xà phòng này nên... chỉ có thể tính toán đại khái như vậy.

Tiết Nhị công tử vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì cau mày, trong lòng phẫn nộ.

Có phải những chưởng quầy dưới trướng hắn ta đều hố hắn ta không? Trước đây, lúc Thúy Nhan Trai báo cáo sổ sách, lợi nhuận một năm cũng mới có 10000 lượng!

Những cửa hàng khác càng không cần phải nói, thậm chí còn có cửa hàng chỉ có lợi nhuận từ 4000 đến 5000 lượng bạc một năm!

Hắn ta đã đầu tư vào những cửa hàng đó hết bao nhiêu?

Cửa hàng đều nằm ở vị trí tốt nhất, nhân lực cũng cấp đủ.

Nghe nói hàng năm đều nghiên cứu ra sản phẩm mới, bán đủ loại hàng hóa, kiểu dáng gì cũng có.

Sao kết quả còn không kiếm được nhiều tiền bằng một cửa hàng chỉ bán xà phòng?!

"Nhị công tử chớ có tức giận, đây là chuyện bình thường." Tiên sinh phòng thu chi lập tức bổ sung, "Xà phòng này dùng tốt, giá cả lại không đắt nên được bá tánh ưa chuộng.

Đã vậy, toàn bộ huyện Lễ chỉ có mình nhà nàng biết làm thứ này.

Thậm chí, ngoại trừ Tiên Sắc Phường ở thành Dung thì toàn bộ thiên hạ đều không tìm thấy được cửa hàng nào giống như vậy, đương nhiên cũng không ai có thể thay thế được..."

"Người nên biết hiện giờ xà phòng này được xem là đồ vật thiết yếu hàng ngày của bá tánh, vậy mà lại bị một mình nàng độc quyền.

Chỉ kiếm được bấy nhiêu là vẫn còn ít đấy... Nếu, nếu tiểu nhân đoán đúng thì chỉ cần cô nương này tích góp thêm chút tiền bạc, không quá mấy năm nữa sẽ có thể mở cửa hàng giống như thế này khắp thiên hạ.

Đến lúc đó... quý tộc như người cũng chưa chắc có nhiều tiền hơn nàng ấy." Tiên sinh phòng thu chi nói tiếp.

Tiết Nhị công tử muốn bùng nổ.

"Tại sao chưởng quầy dưới trướng của ta không bán thứ hốt bạc như vậy?!" Thật sự muốn lừa gạt hắn ta có phải không!?

Tiên sinh phòng thu chi cũng nghẹn họng: "Đây là công thức bí mật... Người của chúng ta có muốn bán cũng không bán được..."

Tiết Nhị công tử sửng sốt, nghĩ tới chuyện này.

Công thức bí mật sao? Quả thực là không có cách nào.

Nhưng mà...

Trong lòng hắn ta hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như, vì sao trước đây Thúy Nhan Trai ở huyện Lễ kiếm được nhiều tiền như vậy...

Những cửa hàng khác của hắn ta một năm chỉ kiếm được một nửa lợi nhuận của Thúy Nhan Trai chính là vì Thúy Nhan Trai ỷ thế h**p người.

Tuy hắn ta biết chuyện này nhưng lại không muốn quản.

Dù sao cũng chỉ là mấy bá tánh bình dân, có chuyện gì mà không giải quyết được?

Hơn nữa, hắn ta thiếu tiền mà?

Ở kinh thành, hắn ta thích nhất là chơi đùa với hoa khôi.

Một buổi tối uống chút rượu, nghe ca hát tốn gần trăm lượng bạc.

Thế nhưng hắn ta đường đường là Nhị công tử của Tiết gia, sao có thể không bao nổi người ta chứ?

Bao một cô nương một tháng ít nhất cũng phải tốn 1000 lượng.

Bình thường còn đi uống chút rượu, mua ít đồ vật, tiền bạc hoàn toàn không đủ tiêu.

Mà Vạn Linh Trai này...

Một Vạn Linh Trai đã có thể kiếm được 7000 đến 8000 lượng, còn không cần quá hao tâm tổn trí...

Thiên hạ rộng lớn như vậy, mở thêm mấy chi nhánh là đủ rồi đúng không?

Không cần nhiều, mở mười tới hai mươi cửa hàng là được rồi...

Một năm kiếm được 70000 đến 80000 lượng, thậm chí là 140000 đến 160000 lượng?

Nghĩ tới nhiều tiền như vậy, Tiết Nhị công tử nhiệt huyết sôi trào.

Nhấc chân bước vào trong.

Sau khi bước vào Vạn Linh Trai này, Tiết Nhị công tử nhìn lướt qua một lượt, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là hơi đông khách, ngoài ra...

Chưởng quầy trông không tệ, bên trong còn có một tiểu nhị, vậy mà lại là một cô nương.

Cô nương này mặc quần áo màu hồng cánh sen thêu hoa văn màu đen, đôi mắt cực kỳ linh động, chạy tới chạy lui bên trong cửa hàng như con chim nhỏ.

Còn hấp dẫn hơn cả nha hoàn bên cạnh hắn ta.

Khóe miệng của Tiết Nhị công tử cong lên, thấy tiểu cô nương kia đi ngang qua mình thì duỗi tay ra túm chặt lấy cổ tay của đối phương.

"Không biết quý tính của cô nương là gì?" Tiết Nhị công tử mở miệng hỏi.

Hắc Áp Áp quay đầu nhìn hắn ta, cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng rắn tinh và Vận Linh đều đã dặn dò nàng ấy rằng khách hàng chính là áo cơm, là cha nương, không được đắc tội.

Vì vậy, nàng ấy cong môi cười: "Ta tên là Hắc Vân Thanh, tên khác là Áp Áp.

Công tử, ngài muốn mua đồ sao? Muốn xà phòng hương gì? Hay là mỗi loại đều lấy một bánh?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 624: Đánh đuổi ra ngoài


Tiết Nhị công tử không ngờ cô nương xinh đẹp này lại mang họ Hắc, nếu gọi nhũ danh thì chính là Hắc Áp Áp?

Thật không hiểu nổi cha nương nàng ấy nghĩ thế nào nữa.

Nhưng thật ra đại danh cũng không tệ.

Vân Thanh.

Thật sự là một cái tên đẹp.

"Vân Thanh cô nương làm công ở đây sao? Một tháng được trả mấy lượng bạc? Ta cho ngươi 100 lượng, ngươi đi theo ta đi!" Tiết Nhị công tử nhìn gương mặt xinh đẹp này, đã có phần gấp không chờ nổi.

Mang về nhà, tối nay động phòng.

Đáng tiếc, chưởng quầy kia là một nam tử trẻ tuổi.

Nếu hắn là một tiểu cô nương thì chắc hẳn còn xinh đẹp hơn Hắc Vân Thanh này mấy phần.

Tiết Nhị công tử vừa mới nói dứt lời thì lại có người từ ngoài cửa bước vào.

Người nọ mặc cẩm y hoa phục, toàn thân dường như tỏa ra ánh sáng.

Sau khi bước vào, hắn nói với chưởng quầy: "Vận Linh, chủ nhân bảo ta đưa chút trái cây tới cho ngươi.

Cây ăn quả ở thôn trang ra trái rồi."

Chim công tinh vừa bước vào cửa, toàn bộ khách hàng trong cửa hàng đều hít thở không thông.

Trong nháy mắt, Tiết Nhị công tử này cũng nhìn tới ngây người.

Không thể tin được, trên đời này lại có người xinh đẹp như thế sao?

Quả thực như thần tiên trên trời.

Cảnh Tước nhìn thấy một nam nhân xa lạ nắm chặt cổ tay Hắc Áp Áp thì cau mày: "Vị khách hàng này, ngươi đang làm cái gì đấy? Chẳng lẽ là muốn chiếm tiện nghi của Tiểu Hắc à?"

Tuy Hắc Áp Áp lớn lên hơi xấu xí nhưng dù sao cũng là loài chim, cùng tộc với hắn, thân thiết hơn những yêu quái khác rất nhiều.

"Hả..." Tiết Nhị công tử sửng sốt, "Ngươi... là nam tử ư? Không, không sao.

Ngươi theo ta về, mặc trang phục của nữ tử cũng không tệ."

Chẳng phải chỉ ngắm chứ không "ăn" là được rồi sao?

"Ngươi muốn bị đánh à?" Cảnh Tước hừ một tiếng, mặt mày lạnh lùng, toàn bộ khách hàng trong cửa hàng đều cảm thấy vị công tử nhà giàu kia thật quá đáng, vậy mà lại khinh nhục người khác giữa ban ngày ban mặt!

Cảnh Tước là chim công thành tinh, chim công trời sinh xinh đẹp, sau khi thành tinh thì còn có thêm chút năng lực mị hoặc người khác, thế nên hiệu quả lúc này vô cùng không tầm thường.

Không ít người cảm thấy Tiết Nhị công tử này đang làm chuyện xấu.

Những người khác đều không biết thân phận của Tiết Nhị công tử, giờ phút này gặp chuyện bất bình thì đều không nhịn được mà mắng chửi.

"Đồ lưu manh từ đâu chui ra vậy? Vậy mà lại không biết xấu hổ như thế?!"

"Ngươi chưa từng nhìn thấy nữ nhân sao? Thế mà lại muốn một nam tử mặc trang phục của nữ tử? Thật sự đáng giận! Nếu thật sự thèm muốn quá rồi thì về nhà nói cha ngươi mặc cho ngươi xem đi!"

"Tai to mặt lớn, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt lành.

Lúc nãy còn bắt nạt tiểu cô nương này, sau đó lại nhắm tới vị công tử này.

Đúng là thứ ác ôn chay mặn không kỵ, nam nữ đều ăn! Cái thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ này phải dùng gậy gộc đánh đuổi ra ngoài!"

"Đúng, đúng, đúng! Đánh đuổi ra ngoài!"

Nói xong, lập tức có người xắn tay áo lên, nhào tới...

Cảnh Tước cong môi cười.

Vận Linh cau mày: "Tốt nhất ngươi đừng để bọn họ đánh nhau, nếu không, cửa hàng của chúng ta sẽ bị tổn thất.

Sau này chủ nhân lại muốn phạt ngươi."

Cảnh Tước giật mình, vội vàng hô một tiếng: "Dừng tay!"

Nháy mắt, mọi người lập tức dừng lại.

Hắc Áp Áp nhìn chằm chằm, không nhịn được mà hâm mộ dáng vẻ của chim công tinh.

Đều cùng là chim, người ta lớn lên ngũ sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, sao nàng ấy lớn lên lại đen như mực?

"Cửa hàng của bọn ta còn phải buôn bán, không thể gây chuyện ở đây được.

Nhưng mà vẫn phải cảm tạ mọi người đã làm chủ thay ta." Cảnh Tước khẽ mỉm cười.

"..." Vận Linh nhìn những người đó ngây ra, thở dài.

Dù sao thì Hắc Áp Áp vẫn là một con chim, biết bay, biết kêu, nhưng hắn chỉ là một con nhím, ngoại trừ đâm người thì không có năng lực nào khác.

Các khách hàng quả thực nghe theo lời Cảnh Tước nói, không có ai gây chuyện, thậm chí ai nấy đều lập tức mua thêm không ít thứ, xem như xin lỗi.

"Chặn cửa của cửa hàng này lại." Sau khi tất cả khách hàng rời đi hết, Tiết Nhị công tử lập tức ra lệnh.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 625: Có nhân tất có quả


Bị hai tiểu yêu tinh mê người này làm cho chật vật, hắn ta suýt nữa quên mất mình tới đây để làm gì.

Sau khi cửa của cửa hàng bị chặn lại, Tiết Nhị công tử hùng hổ: "Chủ nhân của các ngươi đâu? Bảo nàng ra đây."

Tâm trạng của Tiết Nhị công tử lúc này thật sự không tốt.

Những người không có mắt lúc nãy dám nói hắn ta là kẻ lưu manh tai to mặt lớn!

Hắn ta đường đường là Nhị công tử của Tiết gia, là người hào hoa phong nhã, ở kinh thành cũng có chút tên tuổi, không biết bao nhiêu danh môn khuê nữ đuổi theo hắn ta như vịt, vậy mà bây giờ lại bị một đám bá tánh không hiểu chuyện chỉ vào mũi mắng!

Chờ lát nữa, sau khi chủ nhân của Vạn Linh Trai này bước ra, hắn ta nhất định phải dạy dỗ một phen! Xả cơn tức trong lòng!

"Chủ nhân của bọn ta không ở đây.

Ngươi có chuyện gì?" Sắc mặt của Vận Linh không mừng không sợ, tuy tuổi còn trẻ nên có vẻ hơi non nớt nhưng lại có mấy phần hờ hững, điềm đạm.

"Nếu chủ nhân nhà ngươi không tới thì cửa hàng này không cần kinh doanh gì nữa.

Ta thật sự muốn nhìn xem, hôm nay có ta ở đây, còn ai dám bước vào cánh cửa này!" Tiết Nhị công tử lạnh lùng nói.

Vận Linh cau mày.

Hắc Áp Áp và Cảnh Tước liếc nhìn nhau giây lát rồi quay sang nhìn Vận Linh với ánh mắt lo lắng.

Trước đây, cửa hàng này do rắn tinh quản lý.

Khí chất của rắn tinh tương đối đáng sợ nên chưa từng có ai dám náo loạn, gây chuyện.

Tuy nhiên, bây giờ rắn tinh đã tới thành Dung để quản lý nhà xưởng lớn nên Vận Linh thay thế vị trí của hắn...

Nhưng Vận Linh có thể thay thế được không?

Hắn chỉ là một con nhím nhỏ, không uy vũ như rắn tinh, bề ngoài còn trông giống một thiếu niên ngoan ngoãn.

Nhưng nếu bọn họ giúp đỡ, lỡ như chuyện này bị truyền tới tai chủ nhân thì chẳng phải biến thành bọn họ có lòng soán vị sao?

Thể diện của Vận Linh cũng sẽ trở nên khó coi.

"Vậy nên..." Vận Linh chậm rãi nhả từng chữ một, "Ngươi đang gây sự sao?"

"Đúng vậy thì thế nào?" Tiết Nhị công tử cười khẩy, "Cho dù chủ nhân nhà ngươi có mặt ở đây thì nhìn thấy ta cũng phải ngoan ngoãn nhận sai! Thôn phụ quê mùa mà dám giẫm lên thể diện của bản công tử.

Ai cho nàng cái gan chó đó!?"

Lời này vừa dứt, Hắc Áp Áp nhìn thấy phía sau áo choàng của Vận Linh hơi thay đổi.

Lúc này, bộ lông mềm mại... dựng thẳng lên, biến thành từng cái gai đâm người.

Nhưng phải đứng gần mới có thể phát hiện ra điểm khác thường, nếu là người bình thường nhìn thấy thì cũng sẽ không chú ý đến sự thay đổi nhỏ bé này.

"Vận Linh..." Hắc Áp Áp quan tâm gọi một tiếng.

Nhưng nàng ấy còn chưa dứt lời thì tay Vận Linh đột nhiên phóng ra một loạt... gai nhọn, không nhìn thấy rõ.

"A!"

"A a!"

"Đau quá!"

Thế nhưng, ở bên kia có mấy thị vệ ngã xuống.

Ai nấy đều che bả vai.

Hắc Áp Áp ngẩn người.

Tiết Nhị công tử kia cũng chưa kịp phản ứng lại, giận dữ mắng người bên cạnh: "Các ngươi phát điên cái gì đấy hả?!"

Thời khắc mấu chốt thế này mà lại la hét lung tung, ném mặt mũi của hắn ta đi!

"Công tử... có kim đâm bọn ta!"

"Đúng vậy công tử, lúc nãy hình như có cái gì đó chui vào da thịt của bọn ta..."

"Ta cũng bị đâm!"

"..." Tiết Nhị công tử hơi sửng sốt, bị đâm ư? Nhưng mà... ngay cả một giọt máu cũng không có mà? Lừa hắn ta sao?

"Ngươi đã làm gì?" Tiết Nhị công tử lạnh nhạt nói.

Vận Linh vẫn thản nhiên như trước, thậm chí còn có mấy phần dịu dàng: "Không có gì, chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi.

Chủ nhân nói, nếu có người gây sự thì... đánh đuổi ra ngoài.

Ta không biết đánh nhau, chỉ biết đâm kim."

Chủ nhân còn nói, có nhân tất có quả, chỉ cần không phải hắn chủ động gây chuyện, phòng vệ không quá đáng, không tùy ý hành hạ đến chết, vậy thì không có việc gì!

Lời chủ nhân nói đương nhiên là đúng.

Hắn là nhím, ngoại trừ lăn lăn, ăn ăn thì không có năng lực nào khác, chỉ có thể đâm người mà thôi.

Những thứ khác, hắn cũng không hiểu.

Thật không phải với chủ nhân, hắn vô dụng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 626: Hơi quỷ quái


Vận Linh có dung mạo trẻ tuổi, giờ phút này vừa mới đâm người xong, vẻ mặt lại hết sức vô tội, cực kỳ ngây thơ khiến Hắc Áp Áp nhìn mà há hốc mồm.

Giờ khắc này, nàng ấy đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi rắn tinh đại ca rời đi, người thay thế vị trí của hắn là Vận Linh mà không phải nàng ấy!

Lúc trước, nàng ấy còn hơi không phục, nhưng bây giờ thì…

Đã hoàn toàn phục rồi!

Con nhím nhỏ không hề vô hại giống như nàng ấy nghĩ, hắn có gai!

Tiết Nhị công tử nghe thấy lời Vận Linh nói thì giận sôi máu: "Người đâu! Đánh cho ta! Dám làm người của lão tử bị thương, ta phải khiến các ngươi quỳ xuống đất xin tha!"

Vận Linh cũng không sợ, hắn là yêu quái, đâm kim là kỹ năng quan trọng của hắn, là kỹ thuật bẩm sinh, con người không thể phát hiện ra.

Nhưng đáng tiếc là bây giờ hắn vẫn còn quá nhỏ, mấy cái kim thần kỳ như vậy, mỗi lần không phóng ra được bao nhiêu.

Trước đây chủ nhân từng nói, hy vọng hắn sẽ luyện tập cho giỏi, cố gắng sau này có thể luyện ra "bạo vũ lê hoa châm", tức là hắn có thể phóng ra vô số cây kim, trông như mưa to mùa hè, như vậy thì đánh người dễ như trở bàn tay.

Hắn vẫn còn kém xa lắm, một lần chỉ có thể phóng ra bốn, năm cái kim, sau khi phóng xong còn phải nghỉ ngơi một chút.

Giờ phút này, người của Tiết Nhị công tử trông vô cùng hùng hổ, Hắc Áp Áp và Cảnh Tước nhìn chằm chằm bọn họ, còn Vận Linh lại hô một tiếng, tiểu nhị của cửa hàng lập tức đứng dậy, mấy hộ viện từ hậu viện chạy ra.

"..." Tiết Nhị công tử sửng sốt.

Mẹ nó chứ, chẳng qua chỉ là một cửa hàng nhỏ mà thôi, sao còn nuôi nhiều hộ viện như vậy chứ?!

"Còn ngây ra đó làm gì? Đập nát cửa hàng này cho ta!" Hắn ta sợ cái gì, người của hắn ta đều có bội đao!

Vừa dứt lời, bọn thị vệ lập tức ra tay, nhóm hộ viện cũng bắt đầu phản kháng.

Sắc mặt của Vận Linh âm trầm, muốn phóng kim thêm một lần nữa, nhưng Tiết Nhị công tử kia rất khôn khéo, vậy mà lại trốn đằng sau những người khác.

Có người khác làm đệm thịt, kim của hắn hoàn toàn không thể đâm trúng người hắn ta được!

Chỉ có thể tiến lên ngăn cản những hộ vệ đó.

Bởi vì bọn họ là yêu tinh nên cũng không dám thể hiện quá mức, tránh việc bị người ta nghi ngờ thân phận.

Nhưng so với con người, bọn họ có rất nhiều ưu thế.

"Cầm bội đao lớn như vậy thì cũng nên cẩn thận một chút! Lỡ như chém trúng chủ tử của ngươi thì phải làm sao?!" Hắc Áp Áp ồn ào.

"Roẹt" một tiếng, đao của một thị vệ đột nhiên rời khỏi tay, bay ra ngoài, xông thẳng tới chỗ Tiết Nhị công tử.

Nhị công tử này cũng từng tập võ nên nhanh chóng tránh né, nhưng áo choàng trên người vẫn bị cắt qua một đao.

"..." Tiết Nhị công tử nheo mắt.

Hôm nay...

Hơi quỷ quái.

"Ngươi xem, đao bay mất rồi kia! Đã nói phải cẩn thận rồi mà! Đao trong tay nặng như vậy sẽ đập phải bản thân mình đấy!" Hắc Áp Áp chớp chớp đôi mắt đen nhánh, vội vàng trốn vào góc, lại nói thầm một câu.

Vừa dứt lời, lập tức có hai, ba thị vệ như phối hợp với lời Hắc Áp Áp đã nói, không cầm chắc được đao nên làm rơi xuống đất, suýt nữa thì chặt đứt ngón chân của mình rồi.

Tiết Nhị công tử vừa hồi phục tinh thần từ cơn hoảng sợ thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Mí mắt hắn ta liên tục giật giật.

Những hộ vệ này đều do cha hắn ta cấp cho, vậy mà đánh không lại mấy tên hộ viện và chưởng quầy?

Nhìn đi, những hộ viện đó đều cuồn cuộn cơ bắp, vừa nhấc tay lên đã có thể giữ chặt những hộ vệ làm rớt đao.

Còn có chưởng quầy kia nữa, không biết quần áo trên người làm từ chất liệu gì mà khi người của hắn ta không cẩn thận đụng phải thì đều kêu la thảm thiết!

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?!

Bên phía Cảnh Tước càng yên tĩnh hơn, hắn xinh đẹp nên không ai đánh hắn.

"Rút!" Tiết Nhị công tử nghiến chặt răng, cảm thấy không thể bị đánh gục như vậy được, quá mất mặt.

"Đền tiền đã." Vận Linh nhanh chóng bước tới chặn ngay cửa, "Đưa 50 lượng bạc mới được đi."

"Bịch" một tiếng, hộ vệ cuối cùng cũng bị đánh ngã.

Hộ viện của Vạn Linh Trai chẳng qua là có sức lực lớn, còn bản lĩnh thì chẳng ra gì.

Tuy nhiên... tiểu nhị và chưởng quầy ở đây đều có thủ đoạn tương đối quỷ dị.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 627: Trời sinh dị tượng


Tiết Nhị công tử cũng không hiểu nổi, rõ ràng là tình huống nhất định sẽ thắng, sao đến cuối cùng lại biến thành như vậy?

Lúc này, người của hắn ta lại bị đâm đến mức thương tích đầy mình.

Tiểu nhị này rất ranh mãnh, sẽ tìm mọi cách đẩy người của hắn ta về phía chưởng quầy, đẩy cái nào chuẩn cái đó!

Nhìn quần áo trên người bọn thị vệ bị chưởng quầy đâm rách, loang lổ máu, Tiết Nhị công tử đen mặt.

"Các ngươi thật to gan! Có biết cha ta là ai hay không!?" Tiết Nhị công tử cả giận nói.

Vận Linh thành thật nói: "Không biết.

Nhưng cho dù cha ngươi có là thần tiên thì cũng phải đền tiền."

Rất nhiều thứ trong cửa hàng bị rơi, đổ nhưng chưa bị hư, chắc hẳn vẫn có thể dùng được.

Nhưng số xà phòng rơi xuống đất đã bị giẫm nát, không thể bán được nữa.

Nhất định phải tính toán số tiền đã tổn thất lên đám người này.

Tiết Nhị công tử lạnh lùng nhìn chưởng quầy.

"Rốt cuộc chủ tử nhà ngươi là người phương nào?!" Tiết Nhị công tử hỏi tiếp.

Không thể nào chỉ là một thôn phụ bình thường được!

Chưởng quầy nhà thôn phụ có thể mặc chiến bào sao? Hơn nữa, chiến bào này trông hết sức bình thường, không có gì khác lạ nhưng lại có thể chống chọi được sự tấn công của vũ khí, bị đại đao chém cũng không hề tổn hại gì, còn có thể đâm người!

Hơn nữa, hắn ta thấy mấy người ở đây đều có thân thủ lợi hại, khi đối diện với hộ vệ anh dũng, thiện chiến của hắn ta, bọn họ không hề cau mày dù chỉ một chút, có thể tránh né dễ như trở bàn tay!

"Chủ nhân của ta là cao nhân trên đời." Dường như trong giọng nói của Vận Linh có chút tự hào.

"..." Chẳng lẽ hắn ta trông giống đồ ngốc lắm sao? Vậy mà lại bị người khác khinh thường như thế?!

"Tiền đúng không? Được thôi.

Ta thật sự muốn nhìn xem, sau khi cầm tiền của ta, cửa hàng này của các ngươi còn có thể tiếp tục buôn bán nữa hay không!" Hắn ta có thể làm gì chứ? Hộ vệ đều đã bị thương hết rồi, cũng không thể ở lại đây mãi rồi tự giày vò mình đúng không!?

Nhìn như hung hãn ném tờ ngân phiếu 50 lượng xuống, thật ra lại là chật vật rời đi.

Những thị vệ đằng sau lần lượt nhặt đại đao lên, trông vô cùng đáng thương.

"Các ngươi ra đằng sau làm việc tiếp đi, ở đây không còn chuyện của các ngươi nữa rồi." Người vừa đi hết, Vận Linh quay sang nói với các hộ viện.

Mấy hộ viện này quả thực đều là người bình thường, chẳng qua khuấy dung dịch xà phòng chính là công việc đòi hỏi thể lực nên khi mua người trước đây, Tống Anh đều cố gắng chọn những người có sức lực lớn như thế này.

Vậy thì bọn họ vừa có thể làm việc, lại vừa có thể đảm đương vai trò của hộ viện, dùng tốt.

Còn những việc khác thì đã có hai, ba yêu quái nhỏ, chẳng hạn như thỏ tinh gì đó, nhưng những yêu quái này cũng chỉ biết chạy chạy, đạp đạp, gặm gặm đồ vật, bản lĩnh không lớn, không có hy vọng.

Đương nhiên, lúc nãy ít nhiều cũng nhờ có bọn họ hỗ trợ đánh ngã vài người.

"Ta đi nói một tiếng với chủ nhân nhé?" Hắc Áp Áp nói, "Người này trông có vẻ rất lợi hại.

Có khi nào hắn thật sự có thể sai người niêm phong cửa hàng của chúng ta không?"

Vận Linh cũng hơi lo lắng.

Con người không giống như yêu quái bọn họ, có rất nhiều âm mưu quỷ kế.

Hắn lập tức bảo Hắc Áp Áp đi thông báo, nhưng sau khi lén hóa thành quạ rồi bay ra ngoài, Hắc Áp Áp lại triệu tập một đống quạ đen và quạ gáy xám trước, bay tới bay lui trên bầu trời, lượn vòng quanh một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Tiết Nhị công tử đang chạy trối chết.

Lúc này, Tiết Nhị công tử kia đang ngồi bên trong xe ngựa, những người khác chật vật đi theo đằng sau.

Dường như muốn đi tới y quán?

Người trên đường nhìn thấy không trung bị một màu đen bao phủ thì ai nấy đều hoảng sợ.

"Sao lại có nhiều quạ đen như vậy? Chẳng lẽ ở đâu có người chết?!"

"Đừng có nói bậy.

Có phải do trời lạnh nên đám quạ này muốn di cư không?"

"Từ trước đến giờ chưa từng thấy nhiều quạ bay tới bay lui như vậy mà? Đây, đây có tính là trời sinh dị tượng không? Không phải sẽ xảy ra tai hoạ gì đó chứ?!"

Người bên dưới liên tục xì xào bàn tán, nhưng chẳng bao lâu sau, trên trời rơi xuống một cơn mưa vật thể nhỏ.

Lộp bộp rơi xuống.

Sau khi "mưa" xong, đàn quạ ồn ào bay đi hết.

Mọi người nhìn qua.

Chỉ thấy, lấy xe ngựa làm trung tâm, lúc này, tất cả những người xung quanh đều đang ôm đầu, người không che kịp thì đầu toàn phân quạ.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 628: Bị kẹp ở giữa


Bá tánh lập tức tránh xa mấy thước, sợ bị lây vận rủi, hơn nữa còn hơi buồn nôn.

"Sao xe ngựa lại dừng lại?!" Tiết Nhị công tử vốn nghẹn một bụng lửa giận, lập tức vén rèm lên hỏi.

Nhưng không biết thế nào mà hai tay hắn ta lại đúng lúc đụng phải thứ bẩn thỉu dính trên rèm, cảm giác nhớp nháp khiến đầu óc hắn ta lập tức nổ tung, suýt nữa thì phát điên luôn rồi.

"Công tử, trên người bọn ta đều dính phân quạ.

Lúc nãy có một đám quạ bay ngang qua..." Hộ vệ cũng ngây người.

Có lẽ không nên đi ra ngoài vào hôm nay.

"Còn không mau đi! Hồi phủ!" Ngay cả hắn ta cũng ngửi thấy được mùi!

Hắc Áp Áp làm xong chuyện này mới đi tới chỗ Tống Anh.

Tống Anh nghe được tin này thì không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng hơi bực bội.

Quyền thế chính là thứ tốt.

Nếu người này tới nha môn bảo Huyện lệnh niêm phong cửa hàng của nàng thì cũng không phải không thể.

Thậm chí Huyện lệnh còn không dám từ chối.

Muốn giải quyết cũng không khó, chẳng hạn như tìm một chỗ dựa, đương nhiên chỗ dựa này cũng phải đứng đầu như Hoắc Triệu Uyên.

Có điều, trước đây nàng đã ỷ vào tình cảm mà vô cớ gây rối để đòi thịt, nếu bây giờ gặp chuyện lại đi van cầu hắn thì nàng thật sự có vẻ không ra gì.

Đương nhiên, đây là cách giải quyết yên ổn nhất.

Còn có một cách khác chính là phải đưa người ra khỏi huyện Lễ trước khi Tiết Nhị công tử kia ra tay.

Nhưng nếu tiễn người đi một cách không thể nào giải thích được thì khó tránh khỏi việc sẽ bại lộ năng lực của nàng.

Ngẫm nghĩ một lát, Tống Anh nói với Hắc Áp Áp: "Ngươi đi vào trấn mua chuộc một ít ăn mày hoặc phụ nhân lắm mồm để bọn họ lan tin quý nhân từ kinh thành tới đây để báo thù thay cho chưởng quầy của Thúy Nhan Trai, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, quan phụ mẫu vĩ đại của chúng ta cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, sớm muộn gì cũng phải làm theo ý của quý nhân kia, niêm phong Vạn Linh Trai! Chuyện này phải được lan truyền khắp mọi nơi trong trấn để tất cả mọi người đều biết, càng cần phải truyền tới tai Huyện lệnh nhanh một chút."

Hắc Áp Áp không hiểu lắm nhưng vẫn lập tức đi làm.

Tiết Nhị công tử hoàn toàn không vội vã gây áp lực, sau khi trở về thì tắm rửa trước.

Sau khi tắm xong, thấy sắc trời hôm nay cũng không còn sớm, chỉ bảo quản gia tới huyện nha truyền lời rằng không cần quan tâm gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, đúng lúc Huyện lệnh đang định cho người đi niêm phong cửa hàng thì nhân tài của nha môn đã quay về sau khi vừa mới ra ngoài.

"Đại nhân... Bên ngoài có không ít bá tánh hỏi rằng có phải có người tới báo thù cho chưởng quầy xấu xa đã giết người kia hay không!" Vẻ mặt của bộ khoái cũng vô cùng hoảng sợ.

Vụ án của Thúy Nhan Trai trước đây đã xử chém không ít người, bá tánh có ấn tượng vô cùng sâu sắc, nếu lúc này nha môn lật lọng thì nhất định bá tánh trong trấn sẽ không vui!

Huyện lệnh cũng hoảng hốt: "Cẩn thận tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên ngoài!"

Hoàn toàn không cần phái người đi nghe ngóng, chỉ chốc lát sau, sư gia đã tới, thuật lại toàn bộ những gì mình nghe được ở bên ngoài.

Huyện lệnh đại nhân nghe xong thì hai mắt trợn ngược, suýt nữa tức chết.

"Ngươi nói, ngươi nói xem tại sao Hoắc Tống thị này cứ nhất quyết phải đối nghịch với công tử Tiết gia!? Bây giờ thì hay rồi, bản quan bị kẹp ở giữa, không biết phải làm sao mới ổn thỏa!" Huyện lệnh đại nhân nổi giận, "Bây giờ ta nên làm gì đây? Nếu còn cho người đi niêm phong cửa hàng, sau này lúc Hoắc đại nhân lại đến tuần tra, nghe thấy lời bá tánh nói, thì, thì ta làm sao giữ được chức quan này nữa!?"

Hoắc đại nhân kia rảnh rỗi nhất, nếu không thì ông ta đã không kiêng kị đến thế rồi?!

"Đại nhân, ta cảm thấy người có thể từ chối Tiết Nhị công tử." Sư gia cũng rất bất đắc dĩ.

"Từ chối?! Cha hắn là Khai Dương công đấy! Sau khi đắc tội thì ta đừng hòng thăng quan tiến chức nữa!" Huyện lệnh buồn bực trong lòng.

"Nhưng Khai Dương công cách chúng ta thật sự rất xa, còn vị Hoắc đại nhân kia lại ở ngay thành Dung này, nói không chừng một ngày nào đó sẽ quay lại đây đấy.

Đắc tội Võ Thần Vương, đừng nói là thăng quan tiến chức, ngay cả chức quan hiện tại, người cũng chưa chắc đã giữ được, không chừng ngay cả mạng cũng không còn." Sư gia tàn nhẫn nói.

Trước đây có lời đồn đãi Hoắc đại nhân kia đã tới kinh thành, vì thế Huyện lệnh của mấy huyện xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, có đại nhân lớn gan còn tranh thủ kiếm lại không ít chỗ tốt.

Kết quả, vừa mới kiếm lại được thì Hoắc đại nhân không chỉ quay trở về mà còn gi.ết ch.ết cả người.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 629: Bắt cóc


Hoắc đại nhân hoàn toàn không dễ dàng tha thứ cho quan viên bên dưới.

Bá tánh có thể làm sai nhưng người làm quan phụ mẫu thì tuyệt đối không được.

Nhất định phải làm chức quan này cho thật tốt, nếu làm không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể đổi người khác.

Huyện lệnh thở dài: "Chuyện này chắc chắn do Hoắc Tống thị kia sai người làm! Tiểu nương tử này cũng thật sự to gan!"

"Đại nhân, người mắng để xả giận rồi thôi.

Đang lúc đầu sóng ngọn gió, người đừng có gây phiền phức cho người ta.

Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa biết rõ rốt cuộc quan hệ giữa Hoắc đại nhân và tiểu nương tử này thân thiết tới mức nào, cho nên phải hành động cẩn thận.

Còn về Tiết Nhị công tử kia, hắn không phải người có chức quan, không cần để ý quá mức.

Cho dù truyền tới tai cha hắn thì làm sao? Dù sao thì người cũng không hề làm chuyện đuối lý." Sư gia khuyên nhủ.

"Không sai, đúng là Vạn Linh Trai kia vô tội.

Bản quan không nên vì một câu nói của hắn mà đi niêm phong cửa hàng của người ta." Huyện lệnh nói.

Sau khi Huyện lệnh quyết định xong, đương nhiên không cần phái người đi nữa.

Không chỉ như thế, ông ta còn phải cho người đi bác bỏ tin đồn.

Nói rõ chỉ cần Vạn Linh Trai này làm ăn đàng hoàng thì nha môn không thể nào tùy tiện xuống tay được.

Đương nhiên, không thể để người ta thổi phồng chuyện này.

Kết quả, trong ngày hôm đó có không ít người khen ngợi Huyện lệnh đại nhân này là vị quan tốt, công minh chính trực, không sợ cường quyền.

Trong lòng sư gia biết rõ Huyện lệnh của huyện Lễ bọn họ cũng không có đạo đức tốt đến như thế.

Theo lý thuyết, đáng ra Hoắc đại nhân sẽ không hài lòng về đại nhân nhà hắn, nhưng sở dĩ sau đó có thể chấp nhận ông ta là bởi vì tuy Huyện lệnh nhà hắn không có nhiều chủ kiến, làm người cũng hồ đồ, nhưng lại nghe lọt tai lời khuyên.

Nếu không dính líu tới những nhà hào môn quyền quý đó thì Huyện lệnh là một Huyện lệnh tốt.

...

Tiết Nhị công tử còn đang chờ người quay về báo tin vui, kết quả đợi cả một ngày lại nghe được toàn lời đồn đãi.

Đập vỡ không ít ấm trà mới mua và vật trang trí.

"Công tử, xin người bớt giận.

Huyện lệnh này không hiểu chuyện, người đừng tức giận rồi ảnh hưởng tới sức khỏe của mình." Nha hoàn tỏ vẻ tri kỷ.

"Ngươi thì hiểu cái khỉ gì! Bản công tử đã nhảy nhót ở đây bao nhiêu ngày rồi? Vậy mà vẫn chưa nhìn thấy mặt của Hoắc Tống thị kia lần nào!?" Đây là chuyện khiến hắn ta tức giận nhất.

Chuyện này chẳng khác nào nói với người ta rằng thậm chí Nhị công tử của Tiết gia hắn ta còn không sánh bằng một thôn phụ!

"Nếu người muốn gặp nàng ta..." Nha hoàn nghĩ nghĩ, "Chẳng phải trước đó quản gia từng nói rằng nhà nàng ta có đứa con đang đi học ở thư viện sao? Nếu chúng ta bắt cóc đứa trẻ, nàng ta còn có thể không đích thân tới đây sao?"

"Bắt cóc đứa trẻ?" Chuyện này nham hiểm cỡ nào? Còn có vẻ như hắn ta đã hoàn toàn bó tay.

Nhưng nghĩ như vậy lại cảm thấy có lý.

Phụ nhân kia thật sự vô lại, những cách thức bình thường hoàn toàn vô dụng.

"Ở huyện Lễ này, người đọc sách thích tới chỗ nào nhất?" Tiết Nhị công tử hỏi.

Thông thường, các nơi đều sẽ có khu vực riêng để tổ chức hội thơ, chẳng hạn như ở kinh thành thì có mấy vườn mai, vườn cúc, còn có đủ loại đình ngắm cảnh, hồ sen nữa.

Sau đó, quản gia đi tới, thành thành thật thật trả lời: "Chỗ này không giàu có như kinh thành, trong trấn quả thực cũng có một nhã uyển, bình thường người đọc sách thích tới đó nhất."

"Vậy thì tốt rồi.

Ngươi cho người bao hết chỗ đó rồi tới thư viện đón người, ngoại trừ nhi tử và đệ đệ của Hoắc Tống thị kia thì tùy tiện kéo thêm mấy người đọc sách tới, nói là luận bàn thi họa." Tiết Nhị công tử nói.

Không phải hắn ta cố ý trói người, chỉ là người đọc sách giao lưu với nhau mà thôi!

"Nhưng mà... đứa trẻ của nhà đó vẫn còn nhỏ, nghe nói nhi tử của Hoắc Tống thị chỉ mới sáu, bảy tuổi... Còn các đệ đệ nhà nàng thì đã lớn, mười một, mười hai tuổi rồi." Quản sự nói thêm.

Đứa trẻ mười một, mười hai tuổi đã là tiểu tử choai choai, hiểu chuyện, không dễ gạt.

Đáng tiếc là đều chưa có công danh, mời tới đây thì cũng có vẻ quá đường đột.

"Cứ đi làm đi.

Nói là bổn thiếu gia cảm thấy những tiểu tử đó đáng thương, cho bọn họ tới mở rộng tầm mắt." Tiết Nhị công tử nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 630: Làm sao sống nổi


Hắn ta không tin, nhi tử và đệ đệ đều bị hắn ta mời đi mà Hoắc Tống thị kia còn có thể kiềm chế được.

Nhưng phải làm gì sau khi gặp được Hoắc Tống thị... Hắn ta vẫn chưa suy nghĩ xong.

Đại khái là... vừa đe dọa vừa dụ dỗ để người này ngoan ngoãn dâng công thức điều chế ra.

"Đúng rồi, phu quân của Hoắc Tống thị này đang làm gì?" Tiết Nhị công tử hỏi.

Hắn ta phát hiện bản thân mình đã quên mất chuyện quan trọng nhất.

Chẳng phải nữ nhân đều phải nghe lời phu quân sao? Nếu phu quân nhà nàng ta cúi đầu xin lỗi thì Hoắc Tống thị còn có thể làm gì được nữa? Không chừng về nhà còn bị đánh một trận để dạy dỗ, hoàn toàn không cần hắn ta phải lo lắng.

"Chuyện này... Trước đây đã nhờ người tra xét ở huyện nha, trượng phu của Hoắc Tống thị này vốn dĩ đã chết, không biết làm sao lại còn sống.

Ta cũng đã tới quê quán của Hoắc Tống thị tìm hiểu nhưng thôn dân lại nói người này đã ra ngoài làm công, còn làm công ở đâu thì bọn họ không rõ..." Quản gia cũng cảm thấy mơ hồ.

Theo lý thuyết, người nào đi xa nhà thì đều phải được ghi chép lại, nhưng bọn họ lại không điều tra được gì.

"Thôi.

Hoắc Tống thị này nhất định là một bà nương hung hãn, ai có thể chịu đựng được? Chắc chắn nam nhân kia có nhân tình ở bên ngoài rồi." Tiết Nhị công tử tỏ vẻ có thể hiểu được.

Bất kể thế nào, người đối địch với hắn ta chính là Hoắc Tống thị.

Nhân thủ đều được phái đến cổng thư viện chờ.

Bọn họ đã hỏi thăm từ trước nên các thị vệ đều có thể nhận ra được mấy người của Tống gia.

Chặn lại toàn bộ, muốn đưa bọn họ đi.

Hoắc Lâm cũng đã nhận ra đây là tư thế muốn cướp người nên dứt khoát nói: "Ta là nhi tử của nương ta, ta đi theo các ngươi là được rồi, để cữu cữu ta về nhà báo tin nhé.

Không có vấn đề gì chứ?!"

Chuyện này có gì to tát đâu!

Thị vệ ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như làm vậy quả thực không có vấn đề gì.

Chỉ cần bắt được người là được rồi, còn bắt mấy người thật ra không quan trọng.

Vì thế, nhóm người nọ đưa nhân sâm tinh rời đi.

Tống Đạt và Tống Võ giống như cha nương qua đời, cuống cuồng, sốt ruột chạy về nhà báo tin.

Thế nhưng, khi hai người vừa bước vào cổng thì lại thấy nhân sâm tinh đang ở trong sân, nhìn bọn họ mỉm cười: "Ngũ cữu cữu, Lục cữu cữu, sao các ngươi chậm quá vậy?"

"Lâm ca nhi, không phải, không phải ngươi bị bọn họ bắt đi rồi sao?!" Hai người Tống Đạt hoảng sợ.

Vì chuyện này mà hắn đã khóc đến mức mí mắt sưng vù.

"Đến giữa đường thì ta chạy trốn." Nhân sâm tinh thản nhiên nói.

Lúc bắt nó, bọn họ nhét nó vào trong xe ngựa, vì thế nó nhảy qua cái lỗ trên xe ngựa, lăn xuống đất rồi chui thẳng vào lòng đất, xuyên đất chạy về.

Nó là yêu quái, chỉ cần một khe hở nhỏ là đã có thể chạy trốn rồi, không hề gây chú ý.

"Vậy mà làm ta sợ muốn chết.

Ta cho rằng ngươi..." Tống Đạt thở hắt ra, "Lần sau ngươi không được như vậy nữa! Chúng ta có còn là cữu sanh tốt nữa hay không hả? Nếu ngươi xảy ra chuyện bất trắc gì thì ta và Ngũ cữu cữu của ngươi làm sao sống nổi?!"

"Lần sau, ta nhất định sẽ đưa các ngươi theo." Hoắc Lâm cong môi cười.

Nói xong, nó quay đầu lại nhìn Tống Anh, hỏi: "Nương, chúng ta cứ phải trốn tránh mãi sao? Nhưng mà bọn ta còn phải đi học mà? Trốn được mùng một cũng không trốn được ngày rằm."

"Không cần.

Hắn đã ra tay với các ngươi thì ta há có thể tha cho hắn? Lát nữa chặt chân hắn.

Ta không tin hắn không trở về nhà tìm danh y để điều trị." Tống Anh nói với vẻ mặt không nghiêm chỉnh.

Ngoại trừ Hoắc Lâm, những người khác trong nhà đều không cho là thật, chỉ nghĩ rằng Tống Anh đang nói đùa.

Tống lão gia tử càng lo lắng hơn: "Ngươi xem có thể liên lạc với phu quân của ngươi không? Trong nhà có người để dựa vào thì trong lòng cũng có thể thoải mái hơn một chút."

"Không cần.

A gia cứ xem như hắn đã chết rồi đi." Tống Anh nói.

"Ngươi! Đứa nhỏ này!" Tống Lão Căn trừng mắt nhìn nàng một cái.

Cũng hơi ảo não.

Chuyện lớn như vậy, bộ xương già này của ông ấy hoàn toàn không giúp được gì!

"Nha đầu à, ta thấy tuy tiền bạc quan trọng nhưng dù gì thì tính mạng cũng quan trọng hơn nhiều.

Không phải vị công tử kia rất có địa vị sao? Chúng ta cũng không thể ngoan cố đối đầu với người ta đến cùng được..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back