Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 140: Bị kiện


Chức quan lớn nhất mà bá tánh bình thường như bọn họ có thể gặp được chính là lý chính. Nhưng rất rõ ràng, Tống Anh nói báo quan tức là đến huyện nha tìm quan huyện chân chính!

Quan huyện phán án không giống với lý chính, mặt mũi sẽ bị ném hết ra ngoài, sau này làng trên xóm dưới còn ai dám lui tới nhà bọn họ nữa? Quan trọng nhất chính là Hiển ca nhi sẽ không bị quan gia bọn họ đưa vào đại lao chứ!

"Nhị Nha, chuyện, chuyện này chỉ là chuyện nhà chúng ta, sao lại phải đi báo quan chứ..." Đại Diêu thị lên tiếng.

Ngay cả sắc mặt của lão gia tử cũng thay đổi, hiển nhiên cũng có chút không vui.

"Bánh ú hoàng kim cực phẩm là do Duyệt Phong Lâu định ra, trước đó cũng đã nói rõ là chỉ bán cho một mình nhà bọn họ. Nếu Đại ca mượn cái tên này để bán bánh ú, chẳng phải là nói với Duyệt Phong Lâu rằng Tống Anh ta không tuân thủ chữ tín, vi phạm khế ước, tìm nhà khác sao? Nếu như vậy thì không chỉ đơn giản là bồi thường 100 lượng bạc đâu, Duyệt Phong Lâu thậm chí còn có thể kiện ta lên quan nha. Đến lúc đó, ai bồi thường thanh danh của ta?" Tống Anh cười lạnh một tiếng.

"Đại bá nương, nếu ta không muốn bị Duyệt Phong Lâu kiện lên quan, nhất định phải tố cáo Đại ca đã trộm bánh ú và giả mạo bánh ú cực phẩm trước. Chỉ có như vậy mới có thể khiến Duyệt Phong Lâu biết ta vô tội, người hiểu không?" Tống Anh nói tiếp.

Mấy ngày nay không phải không có người giả mạo bánh ú cực phẩm, nhưng khách hàng cũng không ngốc, thấy màu sắc và mùi hương không đúng tự nhiên sẽ không mua, cho nên bọn họ cũng không bán được bao nhiêu, về sau chuyện giả mạo cũng càng ngày càng ít.

Duyệt Phong Lâu cũng sẽ không tính những món hàng giả bên ngoài đó lên đầu nàng.

Nhưng Tống Hiển thì khác.

Hắn ta là người Tống gia, có quan hệ họ hàng với nàng, nếu hắn ta bán bánh ú, Duyệt Phong Lâu đương nhiên sẽ không yên tâm.

Hơn nữa, thật ra chỉ có mấy người ăn được bánh ú cực phẩm mà thôi, những người khác không thể mua được, do đó chỉ cần bánh ú trong tay Tống Hiển không có vấn đề, những người khác gần như đều sẽ tin tưởng bánh ú của hắn ta là chính cống!

Miệng đời xói chảy vàng, đồ đã bán ra, Duyệt Phong Lâu không thể kiểm tra thật giả từng cái một được, không thể nào chứng minh, toàn bộ số bánh mà Tống Hiển trộm đều là bánh ú bình thường!

Lão gia tử nghe hiểu.

Nói trắng ra là nếu Tống Hiển lấy bánh ú bình thường để bán thì mọi chuyện còn dễ nói, thậm chí chỉ cần bù lại số bánh ú của ngày hôm nay là được.

Nhưng nếu hắn ta lấy bánh ú cực phẩm ra bán thì kết cục hoàn toàn khác.

Một khi bán ra, một trong hai tôn tử, tôn nữ phải có một người bị bắt lên quan.

Trong nhà ông tuy không hoàn toàn công bằng nhưng cũng không khắt khe với bất cứ ai, tôn tử cũng được, tôn nữ cũng thế, cho dù là nha đầu Tống Anh không phải ruột thịt thì cũng được cho ăn cho uống đầy đủ.

Ông cũng thừa nhận lúc phân gia đã không đối tốt với Nhị phòng lắm.

Nhưng đó cũng là do thân phận của Tống Anh nên mới phải phân gia, khiến trong lòng ông tức giận!

Hiện giờ, cơn giận đã sớm tiêu tan.

Nếu hôm nay tôn tử, tôn nữ cùng làm sai thì không cần phải nói, ông chắc chắn sẽ bảo vệ tôn tử, nhưng sự thật là tôn nữ chịu ấm ức, tôn tử làm chuyện ác.

Mấy năm nay, ông cũng xem như một người đoan chính, bảo ông vứt bỏ lương tâm để khuyên Tống Anh nhận lấy lửa giận của Duyệt Phong Lâu ư? Đừng nói đây là đứa bé nhà ông nuôi lớn, cho dù không phải... cũng không thể nào làm như vậy được?!

Nhất thời, lão gia tử nghẹn một hơi, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

Tống Phúc Sơn và Tống Dần Sơn vội vàng tiến lên đỡ ông.

"Nhị Nha ngươi xem a gia ngươi cũng đã tức giận thành như vậy rồi, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ không... Hiển ca nhi là người phải làm cha, trong bụng tức phụ của hắn còn, còn đang có một đứa bé đấy... Không thể bị kiện được đâu!" Đại Diêu thị luống cuống.

Tống Anh nhìn Đại Diêu thị: "Vậy ý của Đại bá nương là để ta bị kiện sao?"

Đại Diêu thị ngây ra, mặt già run rẩy.

Nguyễn thị lập tức đẩy Đại Diêu thị ra, hai mắt đẫm lệ mờ mịt: "Đại tẩu... A Anh nhà bọn ta không, không hề có lỗi với ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy chứ..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 141: Vẹn cả đôi đường


Trong lòng Đại Diêu thị chứa đủ loại cảm xúc lẫn lộn, không biết nên nói gì.

Bà ta đương nhiên cũng không muốn Nhị Nha bị kiện! Nhưng, nhưng nhi tử của bà ta phải làm sao đây?!

Lúc này, nước mắt của Nguyễn thị vô dụng với bà ta. Đại Diêu thị sửng sốt một lát rồi đột nhiên quỳ xuống: "Nhị đệ muội, xin ngươi thương xót, Hiển ca nhi cũng là người từng đọc sách, nếu hắn bị kiện cáo, cả đời sau này sẽ tiêu tùng... Nhị Nha thì khác, nàng, nàng bất đắc dĩ mới bị Duyệt Phong Lâu kiện. Đến lúc đó, Duyệt Phong Lâu yêu cầu bồi thường bao nhiêu bạc, nhà ta đều sẽ trả. Nhưng nhi tử ta tuyệt đối không thể lên công đường, nếu hắn đi thì cả đời này sẽ bị hủy!"

Trong thôn trước đây cũng có người bị kiện lên quan, bởi vì việc nhỏ trong thôn nhi đều do lý chính quản lý, chuyện lớn mới có thể kiện lên quan, cho nên lúc ấy là một vụ kiện giết người.

Người bị kiện lên quan trước đây còn là người hiếu thảo đấy, phụ thân hắn chịu nhục, trong lúc phản kháng vô tình đánh chết người. Quan huyện là người tốt, cảm thấy hắn chí hiếu, cho nên chỉ giam giữ một thời gian, nhưng sau khi trở về vẫn tự sát!

Đơn giản là trong thôn có nhiều lời đồn đãi vớ vẩn, có người nói hắn bị quỷ oan quấn thân, có người cảm thấy hắn xui xẻo, còn có người cảm thấy tuy rằng hắn bất đắc dĩ mới giết người nhưng quan huyện đại nhân cũng đã giam hắn mấy tháng, có thể thấy là vẫn có tội, cho nên xem thường hắn.

Người này da mặt mỏng, thế là tự đi tìm cái chết.

Nhi tử bà ta sợ mất thể diện nhất, nếu bị kiện lên quan, e rằng càng không sống nổi!

Bà ta biết nhi tử có lỗi với Tống Anh...

Để người làm nương là bà ta bồi thường!

Đúng đúng đúng, bà ta làm nương, để bà ta bồi thường!

"A Anh, ngươi thấy như vậy có được không? Nếu ngươi bất đắc dĩ phải kiện, vậy thì kiện ta đi! Là ta bảo nhi tử ta bán bánh ú của ngươi... nhi tử ta hiếu thuận nghe lời cho nên mới..." Đại Diêu thị vội vàng nói.

Cuối cùng cũng tìm được một cách vẹn cả đôi đường.

Tống Anh nhíu mày, dứt khoát nói: "Đại bá nương có từng nghĩ tới sở dĩ Đại ca hành động như thế là do thói quen bao che này của người không? Chuyện lần này ta tố cáo hắn, hắn cũng chỉ bị phạt gậy và bồi thường tổn thất cho ta. Đây đều do hắn đáng bị trừng phạt, nhưng chỉ hình phạt như vậy thôi mà ngươi cũng chịu tội thay hắn! Nếu có một ngày hắn phạm phải sai lầm mà người không gánh vác được thì sao? Nếu hắn giết người, Đại bá nương cũng chịu tội thay Đại ca sao!?"

Tống Anh nói xong, đúng lúc Tống Đạt và Tống Võ ra ngoài chơi quay về.

Tống Đạt thấy mẫu thân nhà mình quỳ trên đất, vội vàng chạy đến: "Nương! Sao người phải quỳ trước mặt thẩm thẩm và tỷ tỷ vậy!"

Hắn ta trợn mắt tức giận nhìn Tống Anh và Nguyễn thị.

"Nhị thẩm, nương ta đã làm gì sai? A gia, có phải do trước đây ta nghe lời Tiến Bảo ca chọc Nhị tỷ tức giận không? Ta đảm bảo sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, ta nhất định sẽ tôn kính Nhị tỷ tỷ, các ngươi đừng phạt nương ta!" Tống Đạt lập tức nói.

Tống Anh nhớ tới hôm đó, sau khi làm sai, Tống Đạt còn chỉ vào mũi nàng mắng đấy.

Gần đây quả thật tiến bộ hơn rất nhiều.

Bởi vì con cháu Tống gia đều đi hái lá sậy cho nàng, chỉ còn lại Tống Đạt và Tống Khang mới ba tuổi của Tứ phòng, cho nên hắn ta vô cùng nhàm chán.

Cảm giác bị bỏ rơi không hề dễ chịu chút nào, cả ngày đáng thương ngồi trong sân chờ các ca ca về.

Trong mắt Tống Anh, Tống Đạt vẫn có rất nhiều tật xấu.

Hắn ta và Tống Hiển có điểm giống nhau, đều không tôn kính trưởng bối, muốn cái gì đều mở miệng đòi, ỷ vào việc được cha nương gia nãi cưng chiều mà cả ngày hô to gọi nhỏ...

Nhưng lúc này lại đáng thương, ngoan ngoãn lên tiếng thay nương hắn ta, ngược lại khiến nàng nhìn hắn bằng con mắt khác.

"Đại bá nương, trên làm dưới theo, người không chỉ có là một hài tử Đại ca, chẳng lẽ người mặc kệ Đạt ca nhi sao? Hắn thấy người lúc nào cũng bao bọc, che chở cho Đại ca, trong lòng có thể thoải mái sao? Nếu sau này hắn bắt chước hành động của Đại ca thì người phải làm gì đây?" Tống Anh nói tiếp.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 142: Trên làm dưới theo


Trộm bánh ú thật ra không phải là chuyện lớn, Tống Anh hoàn toàn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng nàng sẽ không làm như vậy.

Không thể để lòng dạ tiểu nhân lớn lên, hôm nay để Tống Hiển trộm bánh ú, ngày mai thì sao? Để hắn ta bán nhân sâm ư?

Đại Diêu thị bị nàng nói như vậy thì trong lòng chấn động, nhìn Tống Đạt, đột nhiên ôm hắn ta khóc lớn: "Ta có thể làm sao chứ! Dù sao đó cũng là Đại ca ngươi, ta có thể mặc kệ hắn đến chỗ quan huyện sao! Ngươi cho rằng phạt gậy của quan huyện giống với phạt gậy của lý chính chắc? Người ta đều từng được huấn luyện, một gậy đánh xuống, có còn thịt hay không..."

"Đạt ca nhi đáng thương của ta, nương xin lỗi con!" Đại Diêu thị ôm Tống Đạt khóc rống.

Tống Anh vẫn mặt lạnh tâm lạnh như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu đổi ý.

Tống Phúc Sơn chuẩn bị mở miệng.

Hắn ta là Đại bá, là trưởng bối, có lẽ...

"Đều im miệng hết đi!" Lão gia tử chặn lời Tống Phúc Sơn, cơn giận cũng nguôi đi, "Làm theo lời Nhị Nha nói, nếu bánh ú không bị bán hoặc bán với giá bình thường thì dùng gia pháp rồi bồi thường tổn thất cho Nhị Nha, nếu bán với giá cao, Nhị Nha sẽ kiện hắn tội trộm cướp!"

"Cha!" Tống Phúc Sơn khiếp sợ nhìn lão gia tử.

Đại Diêu thị cũng há hốc mồm.

Sao trong lòng lão gia tử có thể không đau chứ, nghĩ đến tôn tử không hiểu chuyện kia, càng cảm thấy thất vọng và tức giận.

Hơn nữa, Nhị Nha nói không sai.

Trên làm dưới theo.

Tống Hiển là lão đại, dưới hắn còn có sáu huynh đệ, không thể để bọn nhóc Tống gia đều học theo hắn được!

Hơn nữa, Hiển ca nhi trước đây là một hài tử tốt, nhất định là mấy năm nay ông dạy dỗ không tốt, sau khi dọn lên huyện thì bắt đầu sinh ra dã tâm, sau khi trừng phạt, ông nhất định phải quản thật tốt!

Triều Đại Định quy định kẻ trộm cắp sẽ bị định tội theo giá trị tang vật.

Số bánh ú của Tống Anh không quá quý giá, cho nên hình phạt cũng sẽ không quá nặng. Nếu phạt gậy thì hẳn còn bị giam thêm một, hai tháng, nhưng nếu không phạt gậy thì có lẽ phải đi làm lao dịch, ít nhất cũng phải nửa năm.

Nhưng chỗ làm lao dịch cũng không xa, chỉ là mấy chuyện đơn giản như tu sửa thành trì này nọ, tuy rằng hơi vất vả, nhưng chỉ cần kịp thời chăm sóc thì sẽ không bị ảnh hưởng đến tính mạng.

Ngoài ra còn một điểm nữa, chính là lần đầu phạm tội trộm cắp sẽ được cân nhắc phán mức phạt nhẹ, lần thứ hai phạm tội sẽ bị xăm lên cánh tay, lần thứ ba phạm tội sẽ bị xăm lên ngực, người phạm tội nhiều lần sẽ bị xăm lên mặt.

Cho nên chờ đến khi Hiển ca nhi trở về, bất kể thế nào đều phải dạy dỗ hắn sống tốt, nếu không, để trên người hắn có dấu vết thì thật sự không còn mặt mũi gặp tổ tiên!

Tống lão gia tử nói xong, xoay người sang chỗ khác, sống lưng hơi cong.

"Nên làm gì thì làm đi, cho dù tốn nhiều tiền hơn một chút cũng phải mời người đến gói bù số bánh ú đó cho đủ đi. Ngoài ra... hết hôm nay, Nhị Nha mời người khác gói bánh ú đi. Nhà ta... không có bản lĩnh kiếm số tiền này!" Lão gia tử nói thêm.

Gần đây ông ở nhà giúp canh cổng, tránh để người khác tới "mượn đồ".

Đương nhiên cũng đã nhìn ra những tức phụ nhi này của ông đều không phải là ngọn đèn cạn dầu*.

*nguyên văn: bất thị tỉnh du đích đăng - 不是省油的灯 là một câu tục ngữ phần lớn được dùng dưới tình huống châm biếm ngầm, ám chỉ người nào đó công vu tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó, chuyên hãm hại người khác

Nhà lão Đại thấy ai cũng không vừa mắt, ai gói nhiều hơn mình thì hằn học nhìn người đó, lòng hiếu thắng quá mạnh, là người không thể nhìn thấy người khác tốt.

Nhà lão Nhị chính là nữ nhân ngu ngốc, trừ khóc lóc ra thì không làm được gì!

Nhà lão Tam thích chiếm món lợi nhỏ, mỗi tối sau khi gói bánh ú xong đều tìm mọi cách lấy hai, ba về ăn, còn có mấy lần không cẩn thận làm rơi nhân bánh xuống đất lại nhặt lên gói tiếp, may mà Tuân ca nhi và Nhị Nha nhìn thấy, ra lệnh cấm mới chịu thành thật.

Nhà lão Tứ thì sợ thiên hạ không loạn, cả ngày chỉ mong sao các tẩu tử khác náo loạn với nhau để xem náo nhiệt.

Không có lấy một người bớt lo! Một người cũng không có!

Bàn tay mở cửa phòng ngủ của lão gia tử cũng run rẩy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 143: Khoa tay múa chân


Người Tống gia không dám nói nhiều, dựa theo sắp xếp trước đó, ai bận việc nấy.

Đại Diêu thị đi khắp làng trên xóm dưới, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết nặn ra chút ý cười, mời người khác giúp đỡ gói bánh.

"Chỉ làm đêm nay... Đến nửa đêm mới bắt đầu làm... Nhưng nếu gói tốt khiến Nhị chất nữ ta yên tâm thì sau này có thể làm tiếp. Tuy rằng bánh ú cũng không bán được bao lâu nữa, nhưng nếu trong mười ngày tiếp theo cần mẫn một chút thì cũng có thể kiếm được ít tiền cho gia đình..."

Hết lần này đến lần khác, miệng đắng lưỡi khô.

Bà ta còn không dám mời những người không có danh tiếng tốt.

Tống Anh nói phải đảm bảo chất lượng bánh ú thật tốt mới được, nếu không thà không bán, bồi thường bạc cho Duyệt Phong Lâu chứ không thể huỷ hoại chữ tín.

May mà Đại Diêu thị đã sống trong thôn lâu như vậy, biết bà nương nhà ai đàng hoàng.

Lặp đi lặp cùng một lời gần hai mươi lần mới thành công mời được mười hai người.

Buổi chiều, Tống Phúc Sơn cũng đã mua đủ gạo nếp và nguyên liệu làm nhân bánh từ người trong thôn.

Cũng may thôn Hạnh Hoa không quá nghèo khổ, hôm qua mới qua Đoan Ngọ, nhà nào cũng còn dư mấy thứ này.

Tống Anh ngâm gạo nếp, hấp chín nhân, không có nửa câu oán thán.

Chạng vạng, lúc lùa đàn vịt từ bên ngoài trở về, tiểu nhân sâm đã nghe nói chuyện này, đôi mắt nó chớp chớp đầy tò mò.

Nó không hiểu cách con người qua lại giao tế, chỉ cảm thấy... rất phức tạp.

Tống Mãn Sơn và Tống Kim Sơn cũng thành công tìm được cửa hàng bánh của Bùi gia.

Đáng tiếc, quả nhiên đã bán rồi.

Bùi gia sống chủ yếu dựa vào cửa hàng bánh là chính, Đại phòng trong nhà quản lý chuyện kinh doanh của cửa hàng, Nhị phòng không làm quá nhiều nhưng quen biết rộng, thường xuyên tìm được những thứ mới mẻ cho nên cửa hàng này cũng xem như làm ăn phát đạt, dường như rất nhanh sẽ có thể mở chi nhánh, đến lúc đó, chi nhánh sẽ do Nhị phòng quản lý, mà Nhị phòng chỉ có một nữ nhi duy nhất, chính là thê tử của Tống Hiển.

Lúc Tống Mãn Sơn đến, trong cửa hàng có người đang gói bánh ú, có người bán bánh ú.

Sử dụng cái tên bánh ú hoàng kim cực phẩm của Duyệt Phong Lâu.

Bọn Bao vô lại không có ở đây, nhưng Tống Hiển đang vui vẻ phụ giúp trong cửa hàng.

Tống Mãn Sơn vừa nhìn thấy hắn ta thì lập tức nổi giận, vung tay hất đổ nồi bánh ú đang bán xuống đất.

"Tống Hiển! Con rùa đen rụt đầu nhà ngươi dám nhân lúc lão tử không có ở nhà mà trộm đồ của chất nữ lão tử đưa cho nhạc phụ sao!? Lão tử không đánh chết ngươi không được!" Tống Mãn Sơn mắng một câu rồi lập tức xông lên, túm cổ áo Tống Hiển, muốn đánh một trận.

Người Bùi gia thấy vậy sao có thể để yên, lập tức ngăn cản.

"Tống lão tứ! Ngươi làm gì đấy?! Huỷ hoại chuyện làm ăn của nhà ta, ngươi bồi thường nổi sao!?" Bùi lão Nhị tức giận muốn chết.

Nữ tế hiểu chuyện hiếu kính hắn ta, quan tâm mấy lời vớ vẩn của Tống Mãn Sơn làm gì!

Hơn nữa, bánh ú này cũng không phải của Tống Mãn Sơn hắn ta!

"A! Lão tử dạy dỗ chất tử, ngươi là cái thá gì? Khi nào sửa thành họ Tống rồi hẵng khoa tay múa chân với chuyện nhà Tống gia ta!" Tống Mãn Sơn cả giận nói.

"Tống Hiển!" Tống Kim Sơn nhìn chất tử, cũng giận dữ, "Đó là đồ của Nhị Nha! Bây giờ ngươi lập tức cầm đồ theo bọn ta trở về!"

Lúc Tống Mãn Sơn lên huyện có nhân tiện kết giao với mấy bằng hữu.

Hắn ta luôn là người có quan hệ rộng, cho nên sau lưng cũng có sáu người đi cùng.

Hơn nữa, tất cả đều trông không giống người tốt.

"Mọi người đi ngang qua mau đến đây xem đi! Bùi gia này là loại táng tận lương tâm, dám xúi giục nữ tế đi trộm bánh ú muội tử gói đến đây giả mạo bánh ú hoàng kim cực phẩm của Duyệt Phong Lâu! Có phải lúc nãy đã có người mua rồi không? Những người đó đều bị lừa cả rồi!" Tống Mãn Sơn lập tức vô lại nói.

Bùi gia vừa nghe vậy thì đen mặt.

"Ngươi dám gây chuyện ở Bùi gia bọn ta!"

"Ta gây chuyện gì chứ? Hôm nay ta tới là để mời Đại chất tử của ta về nhà hiếu thuận lão gia tử cha ta. Bây giờ ông ấy tức giận đến mức ăn không ngon, muốn gặp tôn tử. Không phải các ngươi định ngăn cản không cho hắn về đấy chứ?" Tống Mãn Sơn cà lơ phất phơ nói.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 144: Không nỡ đi


Thở d.ốc một hơi, Tống Mãn Sơn lại đạp bệ bếp một cái, nói: "Ồ, ta nhớ rõ nhi lang Tống gia bọn ta không hề ở rể nhà ngươi mà. Sao thế? Đã cầm sính lễ của Tống gia ta mà lúc này còn muốn gạt người về nhà mình à? Bùi lão Nhị, lòng dạ ngươi cũng đen tối quá đấy!"

"Hiển ca nhi tự mình thân thiết với bọn ta đương nhiên là do Tống gia các ngươi làm không đúng mới có thể như thế! Bùi gia ta đối tốt với nữ tế, hắn lui tới nhiều hơn thì làm sao!?" Bùi lão nhị cả giận nói.

Tống Mãn Sơn không đáp lại ông ta, quay đầu nhìn Tống Hiển.

"Hiển ca nhi, nếu ngươi không quay về, không chừng a gia ngươi sẽ tức chết, cha ngươi cũng bị a gia ngươi đánh chết đấy. Ngươi cũng là người từng đọc sách thánh hiền, lớn lên cũng ra hình ra dạng, chẳng lẽ định làm kẻ bất hiếu người người phỉ nhổ sao?" Tống Mãn Sơn nói.

Sắc mặt Tống Hiển trắng bệch.

Điên rồi!

Nhị thúc và Tứ thúc thật sự điên rồi!

"Không phải chỉ là mấy cái bánh ú thôi sao! Tứ thúc, ngươi tội gì phải ép ta! Ngươi như vậy bảo ta còn làm người thế nào!?" Tống Hiển cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn ta là tôn tử của Tống gia, Tống Anh chỉ là một tôn nữ được nhận nuôi đã gả ra ngoài mà thôi, mất bánh ú rồi thì thôi, không phải gói lại là được sao? Vậy mà còn bắt người lớn trong nhà đi thật xa để bắt hắn ta về?!

Có bệnh!

"Ngươi làm như vậy thì bảo A Anh phải làm người thế nào?! Ngươi cướp bánh ú, nàng không thể ăn nói với Duyệt Phong Lâu được!" Tống lão Nhị không giỏi ăn nói, chỉ có thể nói như thế.

"Nhị ca phí lời với hắn làm gì?" Tống Mãn Sơn cười lạnh một tiếng, "Đi hay không mà thôi, a gia ngươi nói nếu ngươi không quay về thì sau này trong nhà xem như không có ngươi, ngoài ra cha ngươi cũng sẽ lấy lại căn nhà trên huyện của ngươi."

Trên khế ước mua bán nhà của căn nhà đó viết tên Tống Phúc Sơn.

Lão gia tử yêu thương tôn tử Đại phòng.

Nhưng có điều kiện.

Đầu tiên, Tống Hiển là đại nhi tử của trưởng tử Tống Phúc Sơn cho nên mới có được căn nhà này, vì vậy, mặc dù tài sản này đã phân ra thì cũng phải cho nhi tử trước, nhi tử truyền cho tôn tử, lão gia tử chính là người cố chấp như thế.

Lúc trước khi mua nhà, không phải Tống Hiển chưa từng làm loạn, nhưng không có cách nào, ai bảo lão gia tử cảm thấy Đại phòng nên do chính Tống Phúc Sơn làm chủ chứ?

Cho nên không hề đồng ý!

Nếu không, lúc này không có gì có thể uy h**p Tống Hiển!

Quả nhiên, sau khi nghe Tống Mãn Sơn gào to như vậy, không chỉ Tống Hiển, ngay cả lão Nhị Bùi gia cũng thay đổi sắc mặt.

"Lúc trước cha đã nói chờ ta sinh hạ trưởng tử sẽ sang tên căn nhà cho ta..." Tống Hiển cũng bắt đầu nóng nảy.

"Không phải vẫn chưa sinh sao!" Tống Mãn Sơn hừ hừ cười một tiếng.

Thứ gì đâu không.

Tuy rằng Tống Mãn Sơn hắn ta thích gây chuyện, nhưng cho tới bây giờ chỉ bắt nạt người khác, sẽ không giận cá chém thớt lên người trong nhà. Dáng vẻ nghiêm chỉnh của Đại ca Tống Phúc Sơn của hắn ta tuy rằng khiến người ta thấy ghét nhưng cũng không mặt dày đến mức như vậy chứ?

Tống Hiển hơi do dự.

Bùi lão Nhị thở hắt ra: "Nữ tế, ngươi về trước đi. Ngày mai ta đưa khuê nữ đến Tống gia ngươi xem thử!"

Bây giờ đã trễ, không tiện đi cùng, nếu không sẽ khiến người ta nói xấu.

Quan trọng nhất là ông ta biết mình không chiếm lý.

Bùi lão Nhị đã mở miệng, Tống Hiển đương nhiên phải nghe theo.

Tống Mãn Sơn nhìn thoáng qua, chỉ nói: "Các huynh đệ giúp chất nữ ta dọn đồ về đi, sau này ta sẽ mua một ít bánh ú cực phẩm cho các ngươi nếm thử!"

Xem đi, Tống Mãn Sơn hắn ta có đạo đức biết bao?

Hắn ta mua chứ không phải cướp!

Nếu Nhị Nha thật sự không thích bán, hắn ta lại dùng bánh ú bình thường lừa các huynh đệ. Số bánh lần trước mua của Nhị Nha còn chưa ăn hết đâu!

Tống Mãn Sơn và Tống Kim Sơn dẫn người và đống bánh ú chất cao như ngọn núi trở về.

"Cha, bọn ta đã về rồi đây! Người không biết lá gan của tiểu tử này lớn cỡ nào đâu, ta nói người bị bệnh mà hắn còn không muốn về. Nếu không phải Bùi lão Nhị mở miệng, hắn còn không nỡ đi đấy!" Tống Mãn Sơn vừa về đến Tống gia, đẩy cửa vào đã hô một tiếng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 145: Già rồi nên hồ đồ


Tống Hiển nghe thấy lời Tống Mãn Sơn nói thì hai chân mềm nhũn, suýt đã té ngã, trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Mãn Sơn, hận không thể đâm thủng một lỗ.

Tống Mãn Sơn thông minh nhanh nhẹn, đương nhiên không cho Tống Hiển bất cứ cơ hội nào, vội vàng vọt vào nhà.

Hắn ta sợ lão gia tử không tin, mở miệng nói thêm: "Cha, lần này ta thật sự không lừa ngươi. Lúc ta dẫn các huynh đệ đến, Tống Hiển đang ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho Bùi lão Nhị đấy! Ta mời hắn trở về thì hắn không chịu, đành phải nói người đang bệnh nặng, nhưng hắn vẫn do do dự dự, sau đó nếu không phải ta nhắc tới căn nhà của hắn và có cái gật đầu của Bùi lão Nhị thì e rằng hôm nay đại tôn tử này của người đã phải sửa họ rồi!"

"Nếu người không tin thì cứ hỏi Nhị ca ta đi. Lời Nhị ca ta nói không thể nào là giả được đúng không?" Tống Mãn Sơn đưa mắt ra hiệu cho Tống Kim Sơn.

Tống Kim Sơn tính tình ổn trọng, nhưng luôn ngay thẳng, có một nói một, cũng có chút tiếng nói và sự tin tưởng của lão gia tử.

Tống Kim Sơn hồi tưởng lại tình huống ở trên huyện, quả thực cảm thấy Tứ đệ không hề nói dối, vì vậy gật đầu nói: "Cha, Tứ đệ không lừa người."

Tống Hiển có thể trở về đúng là do Bùi lão Nhị đã gật đầu.

Sắc mặt lão gia tử càng kém hơn.

Tôn tử được cưng chiều từ nhỏ, lớn lên lại trở thành người của nhà người ta à?

Cảm giác ngực bị chặn lại như thể bị một tảng đá lớn đè nặng.

"A gia... Chỉ là mấy cái bánh ú mà thôi, đợi ta kiếm tiền rồi được chia hoa hồng, đương nhiên sẽ chia bạc cho Nhị muội, hơn nữa chắc chắn không thể nào ít hơn lúc nàng bán cho Duyệt Phong Lâu được..." Tống Hiển vội vàng nói.

"Đồ khốn nạn nhà ngươi!" Lão gia tử giơ tay, cầm chén trà bên cạnh lên ném qua.

Cái chén đó vừa vặn nện vào trán Tống Hiển, lập tức vẽ ra một vệt máu.

Trong lòng lão gia tử theo bản năng hơi rụt lại, nhưng sau đó cơn giận vẫn chiếm thế thượng phong.

"Cút ra sân quỳ! Đợi Nhị Nha xử lý xong chuyện trong nhà sẽ lập tức đưa ngươi đi gặp quan lớn!" Lão gia tử tức giận đến mức cả người run rẩy.

"Gặp quan!?" Tống Hiển ngẩng phắt đầu lên: "A gia, người già rồi nên hồ đồ sao? Ta chính là người của Tống gia đấy, người đưa ta đi gặp quan thì Tống gia chúng ta có còn cần thể diện nữa không!?"

"Câm miệng! Chính ngươi làm sai lại còn tới chết cũng không chịu hối cải. Sao ta lại dạy dỗ ra thứ tôn tử không biết xấu hổ như ngươi chứ!" Lão gia tử càng run rẩy nhiều hơn.

Ông già rồi nên hồ đồ sao?

A! Mấy năm nay, tuy rằng ông thiên vị Hiển ca nhi nhưng cũng không ít lần nói với hắn, làm trưởng tử Đại phòng thì sau này phải gánh vác gánh nặng của cả nhà, dạy dỗ chăm sóc đệ muội, nhưng tại sao lại khiến hắn lệch lạc thành như vậy?!

Nếu trước đây còn có vài phần chờ mong với nhân phẩm của hắn thì vào giờ khắc này, lão gia tử thật sự lạnh lòng.

Toàn bộ thôn Hạnh Hoa này, có thể có mấy tiểu bối dám hô to gọi nhỏ, thậm chí còn quở trách lão nhân ông già rồi nên hồ đồ như vậy?

"A gia, người nghiêm túc sao?" Tống Hiển lập tức phẫn nộ đến mức hai mắt đỏ ngầu: "Không phải chỉ lấy mấy cái bánh ú nát thôi sao! Dựa vào đâu mà bắt ta đi gặp quan?! Ta lấy đồ nhà mình thì có gì sai?!"

"Đó là của Nhị Nha, là của muội muội ngươi, ngươi không hỏi mà tự lấy thì chính là trộm cắp!" Lão gia tử chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt.

Tống Hiển nghe thế thì càng tức giận.

"Nàng là thứ nhặt được, là đứa con hoang mà cha nương ruột cũng không cần! Tống gia chúng ta cho nàng một miếng cơm ăn thì nàng nên mang ơn đội nghĩa, có cái công thức bí mật còn cất giấu để đề phòng ai chứ? Vốn dĩ không hề xem chúng ta là người một nhà! A gia, người bị rót bùa mê thuốc lú gì vậy! Chẳng lẽ người còn trông cậy vào cha nương của nha đầu chết tiệt này tương lai cảm kích người sao?"

"Ai mà không biết Tống Anh bị ghét bỏ?! Nàng biến thành dáng vẻ như ma quỷ này, về nhà còn không biết chọc phải bao nhiêu kẻ thù đâu. Người che chở nàng như vậy, không sợ bị kẻ thù của nàng biết được, làm hại toàn bộ người Tống gia chúng ta sao!?"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 146: Đều do ngươi nuông chiều


Tống Hiển nói xong, đôi mắt vẩn đục của lão gia tử trừng ra tơ máu, không thể tin được lời chính tai mình nghe thấy.

Hắn lại suy nghĩ như vậy!

Tuy không phải cùng một nương sinh ra, nhưng mười mấy năm sống chung một nhà, chẳng lẽ một chút xíu tình cảm cũng không có sao?!

"Cút! Cút đi!" Lão gia tử vỗ mạnh xuống bàn, trông cực kỳ tức giận, lý trí cũng không còn nữa.

Mã thị thành thành thật thật đợi bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở.

Cho dù là Tống Mãn Sơn cũng rất hoảng sợ, không nói hai lời, vội vàng kéo Tống Hiển ra khỏi chính đường, ném người vào trong sân, lại sợ hắn ta bỏ chạy nên dứt khoát tìm sợi dây thừng trói người lại.

Lúc sau, mang bánh ú còn dư lại qua bên Tống Anh.

Nhân bánh ú còn dư lại một nửa. Sau khi có được nhân bánh, Bùi gia ăn một ít trước, bán một phần cho mấy tửu lầu nhỏ có quan hệ tốt trước, những cái còn lại thì tự bán. Hắn ta cũng lấy danh bánh ú cực phẩm, nhưng rẻ hơn Duyệt Phong Lâu, một cái bánh ú bất kể là nhân gì đều 50 văn, cho nên bán rất nhanh. Đương nhiên, nhìn như rẻ hơn Duyệt Phong Lâu nhưng cũng kiếm lời không ít.

Tống Anh kiểm tra phần nhân bánh dư lại rồi để sang một bên, sau khi xác định không có vấn đề gì mới cho người bắt đầu gói.

Qua một đêm, bánh ú đã được bổ sung đủ.

Đương nhiên, sau khi làm xong việc nên làm, Tống Anh không hề khách khí nhờ cha mình trói Tống Hiển lại, đưa đến quan phủ trên huyện.

Chuyện lớn như vậy, người trong thôn không thể nào không biết, tất cả đều hoảng hồn.

Đây chính là tôn tử ruột của Tống gia, ai mà không biết Tống lão gia tử thương tôn tử này nhất? Thế mà bây giờ lại vì Tống Anh mà đưa tôn tử này lên huyện nha sao? Chuyện này cũng quá khó tin rồi đấy?

Trước tiên, có không ít lão nhân đến tìm Tống Lão Căn.

Nhưng Tống Lão Căn không gặp ai, chỉ nằm trong phòng.

Tức giận đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau mơ mơ màng màng, cả người nhức mỏi.

Mã thị chăm sóc rất cẩn thận, lão gia tử nhìn Mã thị, trong lòng cũng tức giận.

Người xưa nói rất đúng, cưới thê không hiền hủy ba đời.

Mã thị bình thường không nói tiếng nào, nhưng chuyện lần này chẳng phải do bà ngầm đồng ý sao? Con cháu không rõ mọi chuyện, ông cố kỵ mặt mũi của trưởng bối của bà lão nhà mình nên cũng không nhiều lời, nhưng trong lòng ông sáng như gương.

"Chuyện này, bà thấy thế nào?" Tống Lão Căn biết rõ vẫn cố hỏi.

Mã thị do do dự dự, nói: "Lão nhân... Hiển ca nhi làm ra chuyện đáng thất vọng… Nhưng nhà ta chỉ có một đứa hữu dụng như vậy, sau này chính là người trong thành. Đưa hắn đi gặp quan thì chẳng phải... huỷ hoại tiền đồ của hắn sao..."

A!

Lão gia tử nghiến răng nghiến lợi: "Đều do bà nuông chiều nó!"

Mã thị cúi đầu.

Bà có thể nuông chiều gì chứ, ai không biết trong nhà ngay cả một câu bà cũng không thể nói?

"Bà cho rằng ta không biết có phải không? Trước đây lúc Hiển ca nhi còn nhỏ, bà cả ngày khuyến khích Hiển ca nhi tị nạnh với Tuân ca nhi, lén lút cho Hiển ca nhi bao nhiêu thứ tốt!? Nhà lão Đại cẩu thả, bình thường không trông coi kỹ con cái, Hiển ca nhi gần như do bà nuôi lớn! Hắn thành ra như vậy còn không phải do bà dạy dỗ sao?" Lão gia tử nói.

Mã thị vẫn không rên một tiếng.

Lão gia tử thấy bà như vậy, trong lòng hối hận!

Ông biết, trong lòng Mã thị có oán khí.

Cô nương mà ông muốn cưới khi còn trẻ không phải Mã thị mà là người khác, nhưng sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thế là cưới Mã thị vào cửa. Lúc mới vào cửa, Mã thị không hề yên tĩnh, bị cha nương ông và ông dạy dỗ một phen, hai mươi năm sau không hề lui tới với nhà mẹ đẻ, sau này thấy thời gian đã lâu mới cho Mã thị chút tự do.

Trong lòng Mã thị chỉ thương Hiển ca nhi và nhà lão Tứ.

Nguyên nhân ông cũng biết, khi còn bé, ba đứa con đầu đều do trưởng bối chăm sóc, chỉ có lúc sinh hạ lão Tứ mới không khiến Mã thị phải chịu khổ, miệng cũng giỏi nịnh nọt, đi theo bên cạnh bà, ồn ào trưởng thành.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 147: Bồi thường bạc


Còn Hiển ca nhi, khi còn nhỏ cũng lớn lên bên cạnh ông, hơn nữa ngoại công của Hiển ca nhi là một lão đồng sinh*, tri thức uyên bác, Hiển ca nhi cũng từng đọc sách, từ nhỏ Hiển ca nhi đã nói sau này sẽ cho Mã thị cuộc sống phú quý, Mã thị tin hắn ta, cảm thấy hắn ta hiếu thảo, đương nhiên đối tốt với hắn ta.

Lão gia tử thở dài.

* Đồng sinh: học sinh tham gia các kỳ thi do triều đình tổ chức mà không đậu tú tài

Trước đây, bản thân ông cũng chú trọng Đại phòng, yêu thích ấu tử, nhất cử nhất động của Mã thị xem như được ông ngầm đồng ý.

Nhưng bây giờ nghĩ đến đức hạnh của Hiển ca nhi, thật là khó chịu trong lòng!

"Lão nhân, lời này của ông... khiến lòng ta rét lạnh. Mấy năm nay ta cũng không làm gì mà? Chỉ giúp ông sinh nhi dục nữ, còn chuyện con cái trước giờ ta đều không nhúng tay..."

"Không nhúng tay? Lúc trước Hiển ca nhi từ hôn để cưới Bùi thị, là ai châm ngòi ra?!" Lão gia tử quăng một câu sắc bén như dao.

Mã thị rụt đầu.

Bà ta không sai...

Khi đó, bà ta chỉ nói Đào Hoa của thôn bên cạnh trông thô kệch, da đen, không được đẹp lắm, lúc đứng chung một chỗ với Hiển ca nhi không hề xứng đôi chút nào...

Hiển ca nhi nhà bà ta như vậy nên cưới tức phụ trong thành, tương lai mới có thể có năng lực hiếu thuận với trưởng bối.

Có gì sai sao?

Bùi thị kia xinh đẹp biết bao? Đôi mắt đen lúng liếng, gia cảnh cũng tốt, bớt cho Hiển ca nhi bao nhiêu chuyện?!

Đương nhiên, những lời trong lòng này, Mã thị một câu cũng không nói ra, giống như con bò già, thành thành thật thật làm việc, hầu bệnh lão gia tử.

Các vụ án được huyện nha tiếp nhận sẽ không xét xử ngay trong ngày mà lập hồ sơ để ở nha môn nhằm hạn chế điều động quan sai, ba ngày sau mới lên công đường.

Tống Anh là nữ hài tử, Tống Kim Sơn không để nàng đi, chỉ hắn và Tống Mãn Sơn ra mặt, có thư trần tình do trưởng bối khác trong nhà ký tên, viết rõ tội lỗi của Tống Hiển.

Huyện nha cho người đến Bùi gia hỏi thăm, biết được bọn họ quả thực đã bán bánh ú hoàng kim, kết quả vụ án gần như đã được xác định xong.

Lúc mấy người Tống Kim Sơn trở về cũng mang theo kết quả tuyên án Tống Hiển.

Gần thành Dung có mỏ, đang cần người đi đào, phạt Tống Hiển đào mỏ ba tháng.

Hình phạt này không tính là nặng, dù sao thì trường hợp của hắn ta cũng xem như là tự thú, có trưởng bối trình bày rõ mọi chuyện, chủ động đầu thú, tang vật đã được thu hồi, tổn thất của khổ chủ không lớn, ba tháng này xem như lao dịch không công để cảnh cáo hắn ta, tránh sau này tái phạm.

Đương nhiên vẫn phạt bạc, bán được bao nhiêu tiền phải bồi thường cho khổ chủ bấy nhiêu.

Tìm đến Bùi gia.

Nhưng Bùi gia quyết không nhận nợ, chỉ nói không biết bánh ú này do Tống Hiển trộm tới, cho nên bạc này đương nhiên phải do Tống Hiển tự bồi thường, nếu hắn ta không bồi thường thì Đại phòng Tống gia, cha mẹ hắn ta, bồi thường.

"Đúng là làm bậy mà! Bùi lão Nhị vô ơn kia rõ ràng kiếm được bạc lại bắt nhà chúng ta gánh nợ, dựa vào đâu chứ?!" Đại Diêu thị chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống.

Mấy ngày nay, bà ta đã phải chịu cú sốc quá lớn.

Bùi thị trốn trong nhà không lên tiếng.

"Ta muốn thay nhi tử ta hưu tức phụ độc ác, táng tận lương tâm này!" Đại Diêu thị khóc nửa ngày, đột nhiên hô một câu.

"Được rồi, đã như vậy còn ồn ào cái gì nữa? Cha ta còn đang bệnh đấy. Bùi lão Nhị không ra gì thì có liên quan gì đến tức phụ nhi? Hơn nữa, Bùi thị đang mang thai đấy, hưu nàng rồi, chúng ta không cần tôn tử nữa sao? Chờ Bùi thị sinh đứa bé ra, cha ta nhìn thấy còn có thể vui mừng hơn một chút!" Tống Phúc Sơn thở dài.

Đại Diêu thị tuyệt vọng ngồi xuống.

Đúng vậy, còn có đứa bé đấy...

Nếu không phải con bà ta xảy ra chuyện, bà ta thật, thật sự hận không thể... ăn tươi nuốt sống nàng ta!

"Vậy bạc này phải làm sao bây giờ... Nhà ta lấy gì trả cho Nhị Nha đây? Trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy chứ..." Đại Diêu thị khó chịu.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 148: Đều là số mệnh


Bùi gia bán sỉ 2000 cái bánh ú, thu vào 60 lượng, 700 cái bán lẻ thu được 35 lượng, tổng cộng là 95 lượng, đều phải bồi thường cho Tống Anh.

Chắc chắn là không muốn bồi thường, nhưng chuyện này đã ầm ĩ đến tai quan phủ, bọn họ cũng muốn giữ mặt mũi, cho nên thành thành thật thật đưa bạc, chuyện này còn có thể cho qua, nếu không đưa, cả đời sau đều phải cúi đầu trước mặt chất nữ này!

Hơn nữa, nếu hàng xóm hỏi tới, bọn họ cũng không có mặt mũi trả lời!

"Căn nhà trên huyện... cho Nhị Nha đi." Tống Phúc Sơn nghĩ nghĩ, nói.

"Cho căn nhà đi?!" Đại Diêu thị suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng sau đó lại mang vẻ mặt tang thương nói: "Cũng không còn cách nào khác..."

Căn nhà đó trùng hợp có trị giá 100 lượng...

Nếu phải nói đến, căn nhà đó cũng xem như nhờ Tống Anh ít nhiều nên mới có được, bây giờ phải trả lại... Đúng là số mệnh mà!

Sớm biết như vậy, trước đây còn làm mấy chuyện này để làm gì? Bọn họ nhận bạc từ Tống Anh, nhi tử lại đem cho Bùi gia! Hôm nay trở thành tiền của phi nghĩa, đúng là xui xẻo!

Tống Anh nhận lại căn nhà.

Thứ nên thuộc về mình, nàng tuyệt đối sẽ không từ chối.

Nhưng quan hệ với Tống gia hiển nhiên đã bị đóng băng.

Lão gia tử đã nói đừng mời người Tống gia làm việc, mấy ngày còn lại, Tống Anh chọn mấy đại nương cần mẫn trong thôn, suôn sẻ gói bánh ú đến cùng.

Dù sao chỉ là bánh ú ngày tết, có thể làm một tháng đã không tệ, không thể nào dùng để kiếm sống cả đời được.

Sau khi thanh toán khoản cuối cùng với Duyệt Phong Lâu xong, trong tay Tống Anh quả thực rất dư dả.

Một hơi mua hết hai mươi mẫu đất đã nhờ lý chính giữ giúp lúc trước.

Đất ruộng hơi đắt, tốn kém không ít, hết hơn 230 lượng. Số tiền nàng kiếm được còn có một phần chia cho Tống Tuân, để Tống Tuân dùng khi đi thi, đương nhiên phải để riêng ra. Vì vậy, nàng chỉ còn lại gần 40 lượng.

Dĩ nhiên phải cộng thêm 10 lượng Lý gia bồi thường, cuối cùng có khoảng 50 lượng.

Số tiền này không hề ít với một gia đình bình thường, nhưng Tống Anh có quá nhiều chuyện phải làm.

Bây giờ rảnh rỗi, nàng lập tức dẫn tiểu nhân sâm đi mua sắm.

Phải đổi gia cụ, đây là một khoản tiền lớn, còn phải mua rượu, thịt, đồ ăn ngon để mời người trong thôn đến giúp sửa nhà.

Ngoài ra, Tống Anh cảm thấy lúc mình đi ra ngoài thật sự quá bất tiện.

Mỗi lần ra ngoài đều phải thuê xe bò, nhưng trong thôn có rất ít xe bò, bởi vì ở thời đại này, trâu bò đều do quan phủ quản lý. Mỗi lần sinh ra bò con đều bị những nhà giàu có mua trước, dù sao thì những người đó có nông trang, nhu cầu tương đối cao.

Người có bò trong thôn hoặc là có quan hệ rộng rãi, hoặc là có vận khí tốt.

Vậy nên, nàng đã dẫn nhân sâm tinh đi chợ mấy ngày liền mà vẫn không thấy ai bán bò.

Không có bò, xe ngựa cũng được, nhưng Tống Anh bây giờ... không thể mua nổi.

Giá một con ngựa... thấp nhất cũng hơn 100 lượng, đó là ngựa bình thường, nếu là loại tốt một chút thì mấy trăm, thậm chí hơn ngàn lượng cũng có.

Xe ngựa ở thời đại này trong mắt bá tánh bình thường không khác gì siêu xe ở kiếp trước.

Ngựa cũng bị loại trừ, cũng chỉ còn lại lừa và la...

Con la rất đắt, dù sao con la... cũng do ngựa sinh ra... Người ta mang gen cao quý.

Vì thế, cuối cùng Tống Anh keo kiệt tiêu 17 lượng bạc mua một con lừa.

Giá của con lừa này rất cao, lừa bình thường chỉ cần 2 đến 3 lượng đã có thể mua được, nhưng con lừa nàng nhìn trúng có giá trị nhan sắc cao, là thứ hiếm có.

Tuy rằng thấp bé hơn ngựa nhưng so với mấy con lừa màu nâu đậm khác thì bộ lông toàn thân trắng tinh trông rất oai phong lẫm liệt, hơn nữa cơ thể cũng khỏe mạnh, mặc dù kéo xe, cày ruộng không thể bằng bò nhưng cũng có thể dùng tạm.

Nhưng mà, tiểu nhân sâm không thích nó.

Bởi vì lừa... ăn củ cải.

Mà nhân sâm...

Trông rất giống củ cải.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 149: Nhất định phải chết


Tống Anh vừa dắt con lừa tới tay, mũi con lừa này đã ngửi ngửi nhân sâm tinh.

Cặp lông mi như quạt hương bồ chớp chớp, ánh mắt vụt sáng hơi mơ màng, lỗ mũi thở phì phò vào mặt nhân sâm tinh.

"Nương! Tối nay chúng ta ăn thịt lừa hầm được không?" Khớp hàm của nhân sâm tinh run lên.

Vì sao loài người lại đáng sợ như vậy?

Lúc thì muốn nuôi gà, lúc lại muốn nuôi lừa!

Sẽ không có ngày nào đó đột nhiên bắt đầu nuôi trượng phu chứ?

"Cưỡi nó không tốt hơn ăn sao?" Tống Anh lắc đầu, "Ngươi chưa từng nghe nói thần tiên trong thoại bản đều thích dùng lừa làm vật cưỡi sao? Cưỡi con lừa này đi về thôn, có ai nhìn thấy mà không hâm mộ rồi nhìn thêm mấy lần chứ?"

"..." Không, nó chưa bao giờ nghe nói có thần tiên cưỡi lừa.

"Còn phải cưỡi thử." Tống Anh nghĩ nghĩ, bế nhân sâm tinh ngồi lên người con lừa.

Con lừa run run.

"Bịch" một tiếng, nhân sâm tinh té ngã.

"Xem ra ngươi không có đủ tuệ căn để thành tiên rồi..." Tống Anh nheo mắt, vội vàng nói sang chuyện khác, "Mấy ngày tới chọn một giờ lành... Nương đưa ngươi đi bái sư phó được không!?"

Nhân sâm tinh có dự cảm không tốt.

"Ngươi là nhi tử ta, ta làm nương kiếm được nhiều bạc thế này, chẳng lẽ không nên đưa ngươi đi đọc sách sao? Đúng lúc Nhị cữu cữu ngươi cũng phải đi học, chúng ta cũng có nhà ở trong huyện, sau này ngươi và Nhị cữu cữu ngươi cùng đến học đường nhé?" Ánh mắt Tống Anh sáng ngời.

Đương nhiên, trình độ của hai người không giống nhau, chắc chắn sẽ không học cùng một lớp.

"Đừng!" Nhân sâm tinh khiếp sợ nhìn nàng: "Nương, người muốn hại chết ta sao?! Trong huyện có nhiều người như vậy, ta còn phải ở cùng Nhị cữu cữu, nếu hắn phát hiện ta chui xuống đất thì phải làm sao?! Sẽ mang ta đi hầm đấy! Đúng đúng đúng... hắn cũng đã ăn ta không ít..."

Không phải nước tắm nó đều cho Nhị cữu cữu uống sao?!

Không chừng đã sớm uống đến nghiện rồi, sau khi phát hiện nó là nhân sâm tinh, chắc chắn nó nhất định phải chết!

Tống Anh cẩn thận suy nghĩ.

Chỉ số thông minh của nhân sâm tinh bây giờ quả thực không cao, hơn nữa lúc mới từ trên núi xuống còn có tật xấu chui xuống đất phơi nắng, khả năng bị phát hiện là rất cao.

"Vậy ngươi đi học ở trường tư thục trong thôn, sau này thi đậu Trạng Nguyên cho lão nương." Tống Anh nói.

"..." Nhân sâm tinh có hơi hối hận, sao lại bị nữ nhân không đáng tin như vậy bắt được chứ...

Bảo nó thi Trạng Nguyên sao?

Nó còn chưa biết chắc hình dạng loài người của mình có thể lớn lên hay không, không chừng mười tám năm sau vẫn là một đứa bé đấy?

Cho dù có lớn lên thì linh vật như bọn chúng chỉ cần có đạo hạnh và năng lực nhất định là có thể duy trì ngoại hình của mình. Nó không muốn giống loài người, chỉ sống được mấy chục năm đã già đi, làm da nhăn nheo dính vào nhau đâu!

"Nếu ngươi không muốn đi học thì không cần uống linh thủy nữa, dù sao... ngươi cũng không có gì cần dùng tới linh thủy mà? Ngốc như vậy, cho dù là bất cứ ai cũng có thể lừa ngươi xoay vòng vòng. Lỡ như sau này có yêu quái khác muốn giết ta, ngươi lại ngây ngốc mở cửa cho kẻ địch, chẳng phải là ta chịu thiệt sao?" Tống Anh nói tiếp.

Nếu hóa thành hình người thì phải có giác ngộ làm người.

Đọc sách để hiểu lý lẽ, mở mang đầu óc.

Không chừng còn có thể tạo ra linh đài nhanh hơn linh thủy đấy!

Nhân sâm tinh nghe vậy thì ấm ức dẩu môi, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Chuyện này đã được quyết định như vậy.

Có thêm hai mươi mẫu đất và khế ước mua bán nhà trong huyện, Tống Anh cũng hào phóng hơn, quà nhập học biếu tiên sinh trường tư thục còn có thêm mấy cân thịt.

Tống Anh sửa nhà, mua lừa, đương nhiên ai cũng biết Tống Anh kiếm được tiền.

Không có ai không hâm mộ.

Đương nhiên cũng có người ghen ghét và thống hận, tỷ như Lý Tiến Bảo.

Chỗ trước đây Tống Anh ở chính là một căn nhà cũ nát, bây giờ liếc mắt nhìn một cái, thế mà đã trở thành chỗ uy phong nhất trong thôn…
 
Back
Top Bottom