Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 90: Gặp xui xẻo


Tuy rằng hân sâm tinh đã nguôi giận, nhưng vẫn cảm thấy không thể chiều theo ý của đồ xấu xa, cho nên nó rụt đầu lại, hóa về bản thể, chui vào trong đất, độn thổ đến khoảnh đất Tống Anh dành riêng cho nó.

Bây giờ, xung quanh khoảng đất kia đang trồng một vườn đào.

Mỗi ngày Tống Anh đều tưới linh thủy cho đất, hương vị cực kì tốt.

Tống Kim Sơn chọn cho Tống Anh mấy cây ăn quả đang ở thời kỳ ra hoa, tốn không ít công phu để mang cây về, lúc ấy hoa gần như đã rụng hết, chỉ còn lại một chút màu hồng phấn nhưng vẫn đẹp không sao tả xiết.

Trong không gian của Tống Anh cũng có chỗ, nhưng diện tích không lớn, tấc đất tấc vàng, trước mắt chỉ trồng mấy loại rau củ quả mà thôi.

Gieo hạt cách đây không lâu, đều mới nảy mầm.

Hôm nay từ trên huyện về nhà sớm, Tống Anh vẫn chưa hỏi chuyện Tống Tuân khám bệnh thế nào nên vội vàng chạy qua Tống gia.

Đại phu đã đi rồi, nhưng kết quả bắt mạch không khác những gì Tống Anh nghĩ.

Chính là khí hư, phải bồi bổ, ăn nhiều đồ tốt hơn.

Nếu là gia đình giàu có, ăn nhân sâm, tổ yến, linh chi để bồi bổ thì cơ thể cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng Tống gia không có điều kiện như vậy.

"Thật ra lúc ca ca con còn nhỏ, ta và cha con cũng mời đại phu về xem, cũng nói như vậy, nhưng khi đó nhà ta quá nghèo, không có gì tốt cả, trong nhà phải lao động thêm hoặc đưa qua Đại phòng bên kia, làm gì đến lượt chúng ta..." Trong lòng Nguyễn thị có chút oán giận: "Không phải ta trách móc, nhưng nhà ai cũng nghèo như nhau, sinh nhiều nhi tử thế này, sao có thể xử lý mọi chuyện công bằng được."

Nguyễn thị nói xong, hai mắt lại đỏ lên.

"Đại phu còn nói, nếu ca ca con không điều dưỡng cơ thể cho tốt, sau này chỉ bị một trận gió thổi cũng có thể ngã xuống. Nếu vận khí tốt thì sống đến con cháu đầy đàn, vận khí không tốt thì ba, bốn mươi tuổi cũng không được." Nguyễn thị lau nước mắt, nói tiếp.

Tống Anh hiểu rõ.

Sức đề kháng kém, khi thời tiết trở lạnh, khả năng Tống Tuân bị cảm mạo sẽ tăng lên.

Y học ở cổ đại chưa phát triển, một trận cảm mạo cũng có thể cướp đi sinh mạng của không ít người.

"Nương, ca ca vẫn còn khỏe lắm. Mấy năm nay con ở hầu phủ cũng học được vài bài thuốc điều dưỡng cơ thể, không cần dùng dược liệu quý giá gì đâu, trên núi cũng có. Sau này, mỗi ngày con lên núi hái một ít mang về rồi nấu thành nước thuốc đưa cho người, người dùng nó để hầm gà, mỗi ngày uống một chén, duy trì liên tục một, hai năm, có lẽ sức khỏe của ca ca sẽ khá hơn đấy." Tống Anh nói.

Nước tắm của tiểu nhân sâm nhà nàng cũng xem như có đất dụng võ.

Tống Anh cũng cảm thấy hơi áy náy, để ca ca nàng uống nước tắm hình như rất thiếu đạo đức.

Nhưng mà...

Đó là nước tắm của ภђâภ รâ๓ tinh ngàn năm, nếu không phải không thể tùy tiện ăn nhân sâm, có lẽ nàng đã không nhịn được mà uống mấy ngụm.

Hơn nữa, nước tắm của tiểu nhân sâm cùng lắm chỉ thoang thoảng mùi đất mà thôi. Không giống con người, tuyến mồ hôi trên cơ thể nó phát triển đầy dầu, nước nó dùng qua đều tỏa ra hương cỏ cây thanh mát, quả thực đặc biệt.

"Con còn biết mấy thứ này ư?" Nguyễn thị ngơ ngác nhìn nàng, "Nếu trên núi có thì đâu cần đến con, ta nói cha con đi hái là được!"

"Cha con không phân biệt được đâu, không cần làm phiền ông ấy." Tống Anh lập tức đáp, dứt lời, thấy hai mắt nương nàng đỏ rực thì cũng không nhịn được mà nói: "Nương... Nước mắt của người lợi hại thật đấy, nói đến là đến..."

Nàng xuyên qua đã bao lâu rồi? Phàm là lúc nhìn thấy Nguyễn thị, chưa có lần nào mà bà không đỏ mắt rơi lệ!

Chẳng lẽ đây chính là người làm từ nước mắt sao!

"Hôm nay con không ở đây, đại bá nương con lại nói ta động tí là khóc, khiến bà ta gặp xui xẻo..." Nguyễn thị nhắc tới thì lại cảm thấy chua xót.

Sau này mọi người phải cùng nhau gói bánh ú, phải đối mặt với Đại Diêu thị tính tình thẳng đuột kia, cuộc sống không thể nào thoải mái được.

Nghĩ như vậy, Nguyễn thị cũng rất đau đầu.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 91: Giả vờ đáng thương


Tống Anh cực kỳ bội phục.

"Đại bá nương... thật ra cũng không phải người cực kỳ xấu xa, người hà tất so đo với bà ta. Nếu bà ta hung dữ với người, người cũng bắt chước bà ta mắng ngược lại không phải được rồi sau? Nếu người khóc, cho dù có chiếm lý cũng thành yếu thế." Tống Anh thật sự không lý giải được.

Nguyễn thị vô cùng đáng thương: "Nha đầu con làm gì biết ta khổ thế nào. Không phải nương không muốn tranh cãi với bà ta, mà là... ta vừa mở miệng liền không biết nói gì, mấy lần muốn mắng bà ta nhưng miệng mồm còn chưa kịp động thì đã cảm thấy hốc mắt nóng lên. Ta có thể làm gì chứ?"

Tống Anh ngạc nhiên há miệng.

"Không phải bản thân người muốn khóc sao?" Tống Anh hỏi.

"Ta... Ta đương nhiên cũng biết khóc nhiều quá không tốt, cũng hại thân, nhưng chính là không thể khống chế được. Trước mặt người trong nhà chúng ta còn đỡ, có thể cãi cọ vài câu, cố nhịn để mắt không đỏ, nhưng khi gặp người ngoài thì khác. Nương cũng không biết phải làm sao, may mà nãi nãi con không phải là người thích giày vò người khác. Nếu đổi thành bà bà nhà khác, e rằng dáng vẻ này của nương con đã bị người ta ghét bỏ đến chết rồi." Nguyễn thị tiếp tục chua xót nói.

Tống Anh sợ ngây người.

Trên đời còn có người như vậy sao?

Lại còn là nương nàng kiếp này.

Trách không được nói khóc là có thể khóc, có đôi khi đại bá nương còn chưa kịp mở miệng nói gì, chỉ hung dữ trừng mắt nhìn bà, mắt nương nàng đã đỏ lên, nghiễm nhiên là dáng vẻ bị ức h**p. Dáng vẻ này nàng đã chứng kiến mấy lần, càng không cần nói đến nguyên chủ.

Phải nói rằng... dường như ngay cả Đại bá nương cũng không có cách nào để đối phó nương nàng.

Không chừng còn ghét bỏ dáng vẻ "giả vờ đáng thương" này của nương nàng.

"Nương, người cảm thấy đại bá nương là người thế nào? Có ghét bà ta không?" Tống Anh không nhịn được mà hỏi.

"Ta ghét bà ta làm gì? Tính tình đại bá nương con tuy hơi hung dữ, nhưng cũng không tính là xấu, cùng lắm chỉ là tính toán cho hai nhi tử trong nhà mà thôi. Đã làm nương, ai mà không như thế? Cho dù là ta... cũng thiên vị con và Tuân ca mà." Nguyễn thị lắc lắc đầu, "Ta biết lúc trước Đạt ca nhi ném đá vào con, nhưng trẻ con là trẻ con, người lớn là người lớn. Nó bắt nạt con, con bắt nạt lại là được, nhưng vẫn phải cung kính với trưởng bối."

"Đúng đúng đúng." Tống Anh tự nhiên liên tục đáp lời.

Nhưng cũng rất tò mò về thể chất dễ khóc nhè của nương nàng.

Sau khi tâm sự với nương nàng mấy câu, nương lại về viện tiếp tục gói bánh ú.

Tiêu thị lắm miệng, cười ha hả hỏi: "Ôi chao, hai người các ngươi nói chuyện gì mà không cho bọn ta nghe thế? Đều là người trong nhà, giấu giếm gì chứ?"

Miệng Nguyễn thị ngắc ngứ: "Không, không có gì."

Tống Anh nhíu mày.

Nếu là nàng, nếu không phải chuyện quan trọng thì cứ thoải mái, hào phóng nói thật hoặc cười cho qua chuyện.

Nhưng nương nàng hiển nhiên không giống vậy, ấp a ấp úng, thật giống như cố ý không muốn cho người khác biết.

Quả nhiên, câu trả lời có lệ này khiến Tiêu thị bực bội trong lòng, sắc mặt hơi sa sầm, không muốn nói gì nữa.

Tiểu Diêu thị hiển nhiên muốn hòa hoãn bầu không khí một chút: "Tam tẩu ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ngươi muốn tâm sự thì có thể tìm Nhàn tỷ nhi nhà ngươi mà. Ngươi lại không phải nương của Nhị Nha, lỗ tai dựng dài như vậy làm gì?"

Giữa các trục lý, có cãi cọ cũng rất bình thường.

Nhưng nhãn lực của Nguyễn thị quả thực không tốt lắm, nghe thấy bọn họ khó chịu như vậy thì cảm thấy đều do bản thân mình chưa nói rõ ràng, sốt ruột muốn giải thích, nhưng từ ngữ không nhảy ra khỏi miệng được, lại nghẹn đến mức đỏ mắt!?

Tống Anh ngây người.

Nương nàng mang thiên phú của bạch liên hoa sao? Kỹ năng này quá mạnh mẽ rồi đấy?

Vậy mà nương nàng thật sự không cố ý?!

Tiểu Diêu thị hiển nhiên cũng hơi sững sờ, không ngờ Nguyễn thị lại im lặng đỏ mắt, nhất thời cảm thấy bản thân cũng không hít thở không thông.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 92: Bạch liên hoa


Nhất thời, xung quanh đều yên tĩnh. Mã thị làm bà bà của bốn tức phụ, giả vờ như không thấy gì, luôn mặc kệ mọi chuyện.

Nguyễn thị ấm ức cúi đầu, dứt khoát bất chấp tất cả, một câu cũng không nói.

Tống Anh hoàn toàn chịu phục.

"Con và nương con nói về chuyện bà ấy thích khóc." Tống Anh cong môi cười, đặt mông ngồi xuống, "Lúc nãy con hỏi nương con vì sao cứ gặp chuyện là khóc? Nương con nói bà vừa mở miệng thì hốc mắt đã đỏ lên trước, không thể khống chế được, vô cùng kỳ lạ!"

Sau khi lời này được nói ra, Đại, Tiểu Diêu thị và Tiêu thị đều nhìn nàng và Nguyễn thị.

Không thể khống chế được? Không phải cố ý sao?

"Chỉ có ngươi tin lời này, làm như người khác không có mắt để nhìn vậy. Nói khóc là có thể khóc, trẻ con cũng không như vậy đâu." Đại Diêu thị nói, mắt nhìn thẳng vào Nguyễn thị.

Bà ta không tin Nguyễn thị không thể khống chế được. Những năm gần đây, bà ta và Nhị phòng không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần, lần nào cũng là bà ta bại trận, cho dù là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng có thể bị Nguyễn thị làm đến mức nhìn như bà ta bắt nạt người khác, náo loạn đến nỗi khiến bà ta mang tiếng là hung hãn trong thôn.

Rõ ràng chính là tâm cơ thâm trầm, làm bộ làm tịch.

"Đại tẩu... ta, ta thật sự không phải cố ý." Nguyễn thị vô cùng bất đắc dĩ, vẻ mặt chân thành, nhưng đáng tiếc là hai mắt ngập nước, trông có vẻ... không hề có sức thuyết phục.

"Ngươi nhìn bà ấy đi, mấy người bọn ta cũng chưa nói gì quá đáng mà đã bày ra dáng vẻ đòi chết đòi sống rồi. Hừ, không phải mấy năm nay đều như vậy sao? Hơi có chút không vừa ý là đỏ mắt, khiến bọn ta trở thành người xấu!" Đại Diêu thị nói xong cũng lười so đo thêm, cúi đầu làm chuyện của mình.

Tại sao tính tình của bà ta lại trở nên tệ như vậy? Đúng là có mấy phần công lao của Nguyễn thị đấy!

Bà ta và Nguyễn thị một trước một sau gả đến đây, đã phải ngầm chịu đựng bao nhiêu thiệt thòi? Ban đầu còn có thể nhịn, nhưng cứ nhịn mãi nhịn mãi, tính tình không chịu nổi, khó tránh khỏi trở nên nóng nảy hơn.

Tống Anh thở dài, nàng có thể hiểu được suy nghĩ của Đại bá nương.

Nếu là nàng cả ngày phải đối mặt với một đóa bạch liên hoa thế này, mình chưa nói được vài câu mà đối phương lại như hoa lê dính mưa, nàng cũng không chịu nổi.

"Đại bá nương, nương con thật sự không có ý xấu, không phải cố ý muốn khóc. Người ngẫm lại đi, mấy năm nay ngoại trừ khóc, nương con còn làm gì quá đáng nữa không? Các phương diện khác đều hợp ý người và các thẩm thẩm mà, đúng không?" Tống Anh nói.

Đại Diêu thị không thừa nhận.

Nhưng cũng biết lời Tống Anh nói không sai.

Nguyễn thị chỉ là thích khóc, những mặt khác vẫn khá tốt, hào phóng hơn Tam phòng, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến các trục lý khác, cần mẫn hơn Tứ phòng, có việc cũng sẽ chủ động làm.

"Chỉ có ngươi hiếu thảo với nương ngươi." Đại Diêu thị hừ một tiếng.

Tống Anh cong môi cười cười, vừa định nói chuyện thì thấy bên ngoài Tống gia có mấy người đi ngang qua, thỉnh thoảng nhìn vào trong sân.

Nửa khắc sau có người đi vào, đặt đồ vật trong tay xuống, đến gần bọn họ nói: "Tống gia, ta để cuốc ở đây nhé?"

Nguyễn thị gật đầu.

Nhưng người nọ lại chưa chịu đi, hai mắt nhìn chằm chằm vào số bánh ú: "Nhị Nha đầu cũng ở đây sao? Nghe nói nhà ngươi bán rất nhiều bánh ú, kiếm được nhiều tiền, là thật hay giả vậy?"

Tống Anh nhíu mày: "Bánh ú mà thôi, nhà ai cũng biết gói, sao có thể kiếm nhiều tiền được?"

"Ôi chao! Nhưng ta nghe nói nhà ngươi gói bánh cho tửu lầu lợi hại nhất trên huyện mà? Không phải tửu lầu đó bán bánh ú nhà ngươi sao? Nghe nói có cái gì mà bánh ú hoàng kim cực phẩm, phải 200 văn mới có thể mua được một cái! Bánh ú đắt như vậy, thật muốn nếm thử xem là mùi vị gì!" Đào thị nhìn bánh ú, nói.

Nguyễn thị khó xử lắc đầu: "Không được, bánh ú đều để bán, nhà bọn ta cũng không nỡ ăn một cái đâu. Hơn nữa... đây không phải loại bánh ú 200 văn kia."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 93: Ý xấu


Hôm nay có không ít khách đến nhà, không phải tới mượn cái cuốc thì là tới mượn cái liềm, cái rổ. Nhưng ngoài miệng nói là mượn đồ, trên thực tế lại đến xem bọn họ gói bánh ú. Có người da mặt dày còn ở lại trong sân Tống gia tận một, hai canh giờ, hỏi đủ thứ chuyện.

"Đây không phải là bánh ú hoàng kim kia à? Sáng sớm Anh nha đầu lên huyện giao bánh đều thuê xe bò của thôn chúng ta, còn có thể là giả sao?" Đào thị liếc mắt nhìn Tống Anh một cái, "Anh nha đầu à, ta nhìn ngươi lớn lên đấy, không phải chỉ một cái bánh ú cũng không nỡ cho thẩm tử ăn chứ?"

Tống Anh cong môi, hơi mỉm cười.

Đều là hàng xóm láng giềng trong thôn, nếu chuyện nàng tiếc một cái bánh ú bị truyền đi, người khác chỉ biết nói Tống Anh nàng bủn xỉn, keo kiệt.

Chút thanh danh này cũng không là gì, nhưng miệng lưỡi người trong thôn đều thích nói chuyện thị phi của người khác lúc nhàn rỗi, nói tới nói lui cuối cùng vẫn gây ra chút ảnh hưởng không tốt.

"Tuy bánh ú nhà ta không phải loại hoàng kim cực phẩm kia, nhưng quả thực là làm bán cho Duyệt Phong Lâu, thẩm tử muốn ăn mấy cái? Ta tính bán cho người giá rẻ một chút." Tống Anh cười nói.

"Còn đòi tiền à? Không phải chỉ là chút bánh ú thôi sao..." Đào thị hơi bất mãn.

"Nếu nói như thế, hôm nay đưa cho người một cái bánh ú, ngày mai người khác tới, ta không đưa cũng không phải đạo. Vậy ta còn bán được bánh nữa không? Huống hồ..." Tống Anh lộ ra ánh mắt chân thành, "Thẩm tử nhìn ta lớn lên, biết rõ ta nghèo khổ thế nào, ăn bữa nay lo bữa mai, khó khăn lắm mới tìm được một việc để kiếm sống, chắc chắn sẽ chịu bỏ tiền ra mua bánh. Nếu ta không cầm tiền, vậy chẳng phải đánh vào mặt người sao?"

Sau khi nói ra lời này, Đào thị kia hừ một tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ khó mà phân biệt.

"Một cái bánh ú thôi mà! Không cho thì thôi! Anh nha đầu, ngươi cũng lợi hại quá đấy!" Đào thị để lại một câu rồi dậm chân bỏ đi.

Mở miệng đòi bánh, dù sao bà ta cũng không chiếm lý.

Tống Anh đã nói đến nước này, cũng không thể tiếp tục cưỡng ép.

"Chỉ mới có mấy ngày thôi đấy. Nhị Nha, ngươi đã cất kỹ công thức của mình chưa? Bây giờ người trong thôn đều biết bánh ú của ngươi có thể kiếm tiền, bọn họ đều đang chờ ngươi tiết lộ đấy!" Đại Diêu thị không nhịn được mà ồn ào một câu.

Đào thị chỉ là một trong số đó mà thôi, những người hôm nay tới đây, có ai không mở miệng nói muốn ăn thử bánh ú?

Thậm chí... còn có người cầm tiền mua hai cái.

Nhưng cùng một thôn, không thể không bán, bởi vì số lượng bánh ú gói mỗi ngày không phải tròn 5000, cho nên bán dăm ba cái cũng không có gì...

Nhưng bây giờ bánh ú này có thể giúp Tống gia kiếm tiền, cho nên nhóm người Đại Diêu thị cũng sợ người khác tìm ra được cách làm loại bánh ú đặc biệt này.

"Ngoại trừ màu sắc, nhân thịt bên trong bánh ú của muội muội cũng khá đặc biệt, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn, hẳn là rất khó tìm ra cách làm." Tống Tuân nói.

Tống Anh cười cười: "Ca ta nói đúng, Đại bá nương cứ yên tâm." Tống Anh cười nói.

Dù có tìm ra được cách làm thì nàng cũng không sợ. Khế ước nàng ký kết với Duyệt Phong Lâu đã có hiệu lực, cho dù khắp nơi đều có bánh ú hoàng kim, nàng vẫn có thể kiếm được tiền.

Bánh ú hoàng kim có thể bắt chước, nhưng linh thủy thì không thể.

Thế nhưng cũng phải tìm cách ngăn người khác vào Tống gia nhìn lén, dù sao nhiều người thì rất dễ xảy ra vấn đề.

Thôn dân thật ra khá thuần phác, nhưng cũng không tránh khỏi có vài người có ý xấu, lỡ như bọn họ cho gì đó vào trong nhân bánh ú của nàng thì sẽ rất phiền toái.

Tống Anh nghĩ tới đây, Tống Lão Căn ra ngoài đã về, nghe a bà nói, hình như lão gia tử bị lý chính gọi đi.

Phạm vi quản lý của lý chính thôn bọn họ cũng không nhỏ, ba thôn lớn xung quanh, ông ấy đều có thể làm chủ, chỉ là nhà ông ấy ở thôn Hạnh Hoa, cho nên cũng tiện thể đảm nhiệm chức trưởng thôn thôn Hạnh Hoa.

Lý chính cũng họ Tống, hai trăm năm trước cùng một tổ tiên, là người chính trực, rất có tiếng tăm trong thôn.

Tống Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai mắt sáng ngời.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 94: Thần tài


Nàng nói với lão gia tử đang đi đến: "A gia, ta nghĩ hay là ngày mai đặt một cái bàn trong sân, mời một người biết chữ đến đây, ngồi ngay cửa, nếu có người vào xem bánh ú thì ghi tên lại, thu mỗi người 10 văn tiền. Người thấy thế nào?"

Lão gia tử vừa nghe vậy thì cau mày: "Còn ra thể thống gì nữa?!"

"A gia, hôm nay có rất nhiều người tới, còn phải gói bánh ú gần một tháng nữa đấy, chẳng lẽ ngày nào cũng như vậy? Đến lúc đó không cẩn thận làm dơ bánh ú thì phải làm sao?" Tống Anh nói tiếp.

"Cho dù như vậy cũng không thể làm ra loại chuyện này, truyền ra ngoài chẳng phải là Tống gia chúng ta thấy tiền sáng mắt sao!?" Lão gia tử lướt qua nàng, đi thẳng vào nhà.

Tống Anh cong môi cười.

"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng muốn cản người, lại không thể để người khác mắng chúng ta... Cho nên... chúng ta có thể nói với lý chính một tiếng, nộp hết tiền bán bánh ú lên để làm việc thiện trong thôn không?" Tống Anh hỏi.

Nàng vừa nói xong, lão gia tử ngạc nhiên nhìn nàng.

"Không phải ngươi không muốn người khác đến đây thôi sao? Nếu sau này không bận chuyện gì, ta sẽ ở nhà canh chừng, nếu có người tới thì đuổi ra cũng dễ thôi, không cần phí công như vậy." Lão gia tử thở dài, nói.

Tống Anh đang chờ câu này của ông ấy.

Bất kể thu tiền cho ai, chỉ cần thu thì thể diện sẽ bị tổn hại.

Nàng muốn để lão gia tử giúp đỡ.

Trong nhà chỉ có hai người có thể đuổi người mà không bị người ngoài chỉ vào mũi mắng, chính là lão gia tử và lão thái thái lớn tuổi.

Mã thị không thích nhúng tay vào những chuyện thế này, trừ phi là tình huống lửa sém lông mày, nếu không đều mặc kệ chuyện của con cháu, cho nên cũng chỉ có thể để lão gia tử ra mặt.

Bối phận của lão gia tử trong thôn vẫn tương đối cao, đến lúc đó nếu có người tới, cho dù lão gia tử nói khó nghe, những bà tử, thẩm thẩm vào cửa đó đều phải đỏ mặt đáp lời.

"Cảm ơn gia gia, ngày mai ta sẽ mua rượu cho a gia uống." Tống Anh thuận miệng nói.

Trưởng bối nhà mình, nàng cũng không sợ lão gia tử nói nàng da mặt dày.

Lão gia tử thở dài: "Ngươi có biết hôm nay lý chính tìm ta là vì chuyện gì không?"

Tống Anh nhíu mày, lắc đầu.

"Hoắc Nhung có đồng liêu lại đến thôn đưa bạc, lần này... tặng một trăm lượng. Trước đây Hoắc Nhung không thân không thích, số tiền này do lý chính quyết định. Bây giờ... dù sao ngươi cũng là thê tử của Hoắc Nhung, cho nên một trăm lượng này dùng như thế nào phải có sự đồng ý của ngươi." Lão gia tử nói.

Tống Anh ngạc nhiên nhìn lão gia tử: "Một trăm lượng?!"

Thật hào phóng!

Đây là đồng liêu sao? Không phải nương ruột Thần tài à?

Nàng mỗi ngày mệt chết mệt sống, ngoại trừ bánh ú linh thủy, chỉ có thể kiếm được hơn một trăm lượng mà thôi... Phi! Không phải mà thôi, là rất nhiều!

Người bình thường một năm kiếm được kha khá cũng chỉ ba, bốn mươi lượng, sau khi trừ các khoản chi tiêu và tiền thuế, một năm có thể còn dư mười lượng bạc đã là không tệ rồi.

Đồng liêu thần tiên này vậy mà đưa tận một trăm lượng?

Lão gia tử nhìn chằm chằm nàng.

Tống Anh xoa xoa khóe miệng không hề ch** n**c miếng, cười một tiếng: "Trước đây xử lý như thế nào thì bây giờ cứ xử lý như thế thôi. Nói cho cùng, ta cũng chỉ là tức phụ trên danh nghĩa, sao có thể thật sự lấy bạc của người khác dùng để làm chuyện tốt cho vào túi tiền của mình chứ?"

Nàng vừa dứt lời, lão gia tử lại thở dài.

Tống Anh cảm thấy dung tích sống* của lão gia tử có lẽ hơi kém.

* Dung tích sống (dung tích phổi sống): thể tích khí được đẩy ra bên ngoài lúc hít vào tối đa cho đến khi thở ra tối đa

Trong Tống gia này đã có một người thích khóc, bây giờ còn có người động chút là thích thở dài.

"Ngươi là đứa nhỏ hiểu chuyện." Tống Lão Căn nói một tiếng, "Nếu có số bạc này, ngươi cũng không cần vất vả bán bánh ú như vậy, mua nhà, sửa nhà đều không cần lo lắng. Nhưng... làm người phải có lương tâm, có những thứ không thể tham lam. Ta không thể quyết định thay ngươi được, bây giờ ngươi chính miệng đồng ý, ngày mai ta mới có thể báo lại cho lý chính."

"Đúng rồi, đồng liêu kia nghe nói Hoắc Nhung có thê tử thì rất ngạc nhiên. Nghe lý chính nói, thái độ của người đó rất phức tạp, cũng không biết là ý gì..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 95: Người có nhi tử rồi


Tống lão gia tử cảm thấy hơi chột dạ, Tống gia bọn họ ít nhiều gì cũng có phần bắt nạt người khác, ỷ người ta không thân không thích lại đã chết mà cưỡng ép Nhị Nha và Hoắc Nhung kia thành phu thê.

Ông vẫn còn chút ấn tượng về Hoắc Nhung. Tiểu tử kia là một đứa bé khiến người ta yêu thích, tuy kiệm lời, không thích qua lại với người trong thôn, nhưng diện mạo cực kỳ tuấn tú, không giống thôn dân chân đất bọn họ, tuổi còn nhỏ đã có thể ra vào núi Hạnh, năng lực phi phàm.

Sau đó tuy đã rời khỏi thôn, nhưng mỗi năm đều gửi bạc về.

Trước đây thôn Hạnh Hoa như thế nào?

Dù sao cũng là một thôn làng hoang vắng từng gặp tai họa lớn, có thể giàu có đến đâu chứ?

Trước đây. trong thôn không có nhiều nước như bây giờ, cho nên ruộng cạn nhiều hơn ruộng nước rất nhiều, đường xá trong thôn cũng lầy lội, trường tư thục trong thôn cũng đơn sơ.

Bây giờ hoàn toàn khác, trong thôn có mấy cái guồng nước lớn, đào mấy con sông nhỏ, trường tư thục mời hai tiên sinh giỏi về dạy, càng có thêm không ít ruộng tốt, chuyên dùng để cấp tiền cho bọn nhỏ đọc sách. Tuy rằng đi học vẫn là một khoản phí không nhỏ, nhưng gánh nặng này đã nhẹ bớt hơn trước rất nhiều.

Một đại thiện nhân như vậy, đã chết rồi còn bị gia đình ông lợi dụng, thật sự là...

Tống lão gia tử hổ thẹn trong lòng.

May mà Nhị Nha nhặt được một đứa bé, để nó theo họ của người ta, xem như nối dõi tông đường cho người ta, nếu không, trong lòng ông càng hổ thẹn không thôi.

Tống Anh hơi sửng sốt: "Đồng liêu kia có nói gì không?"

"Lý chính nói đối phương chỉ hỏi thăm về hoàn cảnh của ngươi, còn nói... Hoắc Nhung có huynh đệ ở bên ngoài, phải đi về hỏi thái độ của vị huynh đệ kia của Hoắc Nhung." Tống lão gia tử đáp.

Tống Anh càng khó hiểu hơn.

"A gia, không phải nói Hoắc Nhung không thân không thích sao? Sao lại còn có huynh đệ?" Tống Anh hỏi.

"Có lẽ là huynh đệ kết nghĩa. Năm đó, đứa nhỏ Hoắc Nhung kia cũng chỉ ở với phụ thân hắn trong thôn, có lẽ có mấy người họ hàng xa mà chúng ta không biết... Bất kể nói như thế nào, nếu có người tới tìm ngươi, ngươi nhất định phải khách khí với người ta. Thiết nghĩ, người nọ thấy ngươi dẫn theo Lâm ca nhi thủ mộ cho Hoắc Nhung, hẳn cũng sẽ không làm ngươi khó xử đâu." Tống Lão Căn nói.

Tống Anh đương nhiên gật đầu đồng ý: "A gia cứ yên tâm, nếu thực sự có người tới, ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt."

Tuy rằng cùng một thôn, nhưng khi còn nhỏ, nguyên chủ thật sự chưa từng nhìn thấy Hoắc Nhung.

Lão gia tử nói Hoắc Nhung là người không thích giao tiếp, là con của thợ săn, cả ngày đều giao tiếp với dã thú trên núi. Hơn nữa, tính theo năm sinh viết trên hộ tịch, Hoắc Nhung năm nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn nàng khoảng tám tuổi.

Hoắc Nhung rời nhà thuở niên thiếu. Lúc ấy, nguyên chủ hẳn chỉ mới năm, sáu tuổi thôi nhỉ?

Hoàn toàn không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.

...

Giờ phút này, Hoắc Tứ Tượng đang ra roi thúc ngựa về huyện Dung Thành.

Trước khi về Dung Thành làm việc, chủ tử để hắn ở lại để đến thôn Hạnh Hoa đưa bạc, lại không ngờ...

Nhận được tin động trời!

Hoắc Tứ Tượng vừa ngập ngừng, lưỡng lự vừa hưng phấn một cách khó hiểu đi qua đi lại bên ngoài thư phòng của Hoắc Triệu Uyên. Bây giờ đã hơn nửa đêm, nếu là người khác, Hoắc Triệu Uyên sớm đã ném người ra ngoài rồi.

"Đại nhân." Ước chừng một khắc sau, Hoắc Tứ Tượng cuối cùng cũng mở miệng, "Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, có liên quan đến thôn Hạnh Hoa."

"Vào đi." Hoắc Triệu Uyên buông quyển sách trên tay xuống.

Trong phòng có vô số sách, ngoài ra còn bày hàng loạt binh khí lạnh như băng, không hề hợp với số sách kia.

"Chuyện gì có thể làm ngươi kích động như thế?" Hoắc Triệu Uyên hơi nhíu mày, hiển nhiên là dáng vẻ không thích nói cười.

Hoắc Tứ Tượng cong miệng cười: "Đại nhân, người có tức phụ rồi!"

"..." Hoắc Triệu Uyên nhíu chặt mày.

"Thật đấy, đã viết vào hộ tịch rồi! Không chỉ có tức phụ mà còn có nhi tử nữa! Tên là Hoắc Lâm!" Hoắc Tứ Tượng nói tới đây, đột nhiên ảo não gõ đầu mình một cái, "Ôi! Sao ta lại quên đi xem tức phụ và nhi tử của người trông như thế nào chứ? Chỉ nghe lý chính kể mấy câu, đúng là đáng đánh đòn!"
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 96: Chết có ý nghĩa


Hoắc Triệu Uyên không hiểu ra sao: "Nói rõ ràng."

"Thân phận Hoắc Nhung của người bị người ta nhắm đến. Lý chính nói trong thôn có một tiểu cô nương đáng thương không ai cưới không ai cần, lại không phải con ruột nên khó tránh bị người ta nghi ngờ quá mức thân mật với huynh trưởng, vì vậy muốn gả đi. Nhưng chọn tới chọn lui, không muốn gả cho mấy người què, mặt rỗ, người góa vợ nên dẫn theo con gả cho người!"

"Nhưng lý chính cũng nói, lúc tức phụ của người chưa bị hủy dung mạo thì rất xinh đẹp, là đóa hoa của làng trên xóm dưới, tính cách cũng tốt bụng, nhi tử người càng đẹp hơn, nghe nói giống hệt đứa bé trong tranh Tết, khắp thôn không tìm ra đứa bé nào đẹp hơn nó, năm nay mới năm tuổi!"

Hoắc Tứ Tượng nói hết toàn bộ, cuối cùng không nhịn được mà vui vẻ: "Đại nhân, ta cảm thấy người ta rất đáng thương, cho nên cũng không nói gì..."

Đại nhân nhà hắn đã một bó tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân. Lão đạo nhân trong đạo quan nói đại nhân nhà hắn là thần tiên chuyển thế, trên người mang phúc khí quá nặng, nữ nhân người phàm bình thường không thể nhận nổi, cho nên...

Đến nay vẫn chưa có ai dám chạm vào đại nhân một đầu ngón tay.

Đương nhiên, hắn cũng biết phúc khí trên người đại nhân mà đạo trưởng nói chính là xui xẻo trong mắt người bình thường.

Người từ núi thây biển lửa bò ra, mai danh ẩn tích nhiều năm, lại ở chiến trường chém giết ra một đường máu, tới nay địa vị chỉ dưới hoàng đế, ai dám dây vào?

"Nếu ngươi vẫn không chịu nói cho rõ ràng thì đến giáo trường chạy 50 vòng." Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt nói.

Hoắc Tứ Tượng lập tức thu lại gương mặt tươi cười: "Lý chính cho rằng Hoắc Nhung đã chết, có lòng tốt cho một cô nương đáng thương mượn tên tuổi để lập hộ. Cô nương kia chưa lập gia đình, chỉ nhặt được một đứa bé rồi cho nó theo họ Hoắc!"

Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.

Triều đình quy định nữ tử chưa lập gia đình không thể đơn độc lập hộ, trừ phi cha nương, trưởng bối đều đã qua đời.

Nếu nữ tử đã kết hôn muốn lập hộ thì phải là người có trượng phu đã qua đời, con cái dưới mười hai tuổi.

"Tự kết âm hôn, chẳng phải thanh danh sẽ kém đi một chút sao?" Điều Hoắc Triệu Uyên chú ý đến không giống với Hoắc Tứ Tượng đã nghĩ.

"Lý chính nói cô nương kia trùng hợp ở nơi khác hai năm, chủ động nói với người ngoài là người và nàng ấy đã đính hôn ở bên ngoài. Bây giờ ai nấy đều khen ngợi cô nương kia có tình có nghĩa đấy!" Hoắc Tứ Tượng giải thích.

"Vậy sao?" Hoắc Triệu Uyên gật đầu, "Cũng là một cách hay."

"Đại nhân không tức giận cũng không tò mò sao?" Hoắc Tứ Tượng thắc mắc.

Hắn còn tưởng đại nhân sẽ cực kỳ không vui, muốn làm xác chết vùng dậy, bỏ thê tử từ trên trời rơi xuống kia, dù sao cô nương kia cũng chỉ là nông nữ bình thường, hơn nữa hình như còn bị hủy dung.

"Hộ tịch đã được lập rồi, hà tất phải sinh thêm chuyện. Thân phận này đã về với cát bụi, nếu có thể làm việc thiện cũng xem như chết có ý nghĩa." Hoắc Triệu Uyên nói xong, lại cầm sách lên đọc.

"Người không muốn đi xem... tức phụ trông như thế nào à?" Hoắc Tứ Tượng nịnh nọt hỏi.

Hoắc Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hoắc Tứ Tượng lập tức ngậm miệng, thành thành thật thật im lặng không nói gì nữa.

Cũng phải, đại nhân nhà hắn bây giờ không phải Hoắc Nhung mà là Võ Thần Vương của Đại Định, vương gia khác họ duy nhất trong thiên hạ. Tuy bình thường người khiêm tốn chỉ cho phép bọn họ gọi "đại nhân", nhưng thân phận này lại tôn quý hơn bất cứ đại nhân nào.

Còn về Hoắc Nhung...

Trên hộ tịch viết rõ là một người thường ở thôn Hạnh Hoa, thành Dung, huyện Lễ.

"Đại nhân... có cần chiếu cố một chút không?" Sau một lát im lặng, Hoắc Tứ Tượng lại hỏi, "Một trăm lượng mà người để ta đi đưa, lý chính cũng không biết nên xử lý thế nào. Nếu lén lấy thì không công bằng với Hoắc Tống thị kia, nếu không lấy thì Hoắc Tống thị kia lại tự nhiên nhận được chỗ tốt của thôn..."

"Không cần chiếu cố. Bạc đã cho lý chính, tùy ông ấy quyết định. Không cần quản nhiều." Hoắc Triệu Uyên lời ít ý nhiều như mọi khi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 97: Làm lợi cho dân


Cho đối phương chỗ dung thân đã là làm việc thiện, liên tục chiếu cố cũng không thỏa đáng. Huống chi, nếu cô nương kia đã dám gả, hiển nhiên cũng biết thân phận Hoắc Nhung không thân không thích, thậm chí... không chừng còn nhắm vào điểm này của thân phận này. Nếu đã như vậy thì càng không cần nhúng tay.

Lý chính thôn Hạnh Hoa...

Đã ngồi ở vị trí đó mấy chục năm, là người thế nào, hắn rất rõ, ông ấy có thể xử trí tốt số bạc kia.

Nhưng mà...

Nhắc tới Hoắc Tống thị này thật ra lại khiến hắn nghĩ đến một vị Tống đại tiểu thư khác.

Tống tiểu thư bán quả dại cũng có thể lạ thường như thế, e rằng lá gan cũng không nhỏ. Nếu đến lượt nàng gặp chuyện, không chừng càng có thể làm ra chuyện khác người hơn cả kết âm hôn.

"Đúng rồi đại nhân, lúc ta ở Lễ huyện nghe nói Duyệt Phong Lâu có bánh ú hoàng kim cực phẩm... Một ngày chỉ bán một trăm cái, ta mua được một ít, cho nên..." Hoắc Tứ Tượng nhếch miệng cười ngây ngô.

Hoắc Triệu Uyên bất đắc dĩ.

Cũng chỉ có Tứ Tượng có nhiều năm tình nghĩa với hắn mới dám như vậy...

"Thôi, bày rượu trong đình, bảo phòng bếp đưa bánh ú đã hâm nóng tới." Hoắc Triệu Uyên nói.

Duyệt Phong Lâu chính là sản nghiệp của bằng hữu tốt của hắn, người ở kinh thành, ở xa không quản nổi, mà thành Dung lại là đất phong của hắn, cho nên dùng hai phần lợi nhuận để đổi lấy vài phần chiếu cố của hắn.

Tuy chỉ hai phần nhưng mấy năm nay cũng thu được không ít.

Hoắc Tứ Tượng mừng rỡ không phân rõ nam bắc, chốc lát sau, chủ tớ hai người đã ra đình cùng uống rượu.

Gió mát thổi qua, ánh trăng mờ ảo, mặt nước gợn sóng lăn tăn, tuy không có mỹ nhân dưới ánh trăng, nhưng mùi rượu mê người, cũng xem như thoải mái.

Bánh ú được đưa đến phủ đệ từ sáng sớm, bây giờ đã được bóc vỏ sẵn, vừa bưng lên, hai mắt Hoắc Tứ Tượng dán chặt vào mấy cái bánh, "Đại nhân, đây quả nhiên là bánh ú hoàng kim. Màu sắc tươi sáng bắt mắt!"

"Ngửi cũng thơm, nhưng hình như không giống mùi bánh ú bình thường!" Hoắc Tứ Tượng lập tức cắn xuống.

Hoắc Triệu Uyên cũng nếm một miếng, giữa mày giãn ra.

Hương vị... độc đáo, khiến hắn vô cùng thoải mái, chỉ một miếng đã có thể xua tan mọi mệt mỏi, khó chịu trong cơ thể.

Hắn là người tập võ, đương nhiên có thể cảm giác được bánh ú này giống như linh đơn diệu dược của thần tiên, có thể khôi phục tinh lực, có công dụng thanh thần minh trí. Cũng không biết dùng nguyên liệu gì để làm, chỉ sợ... không thua gì mấy thứ như nhân sâm, linh chi nhỉ?

Chỉ là một cái bánh ú mà phải tốn nhiều công phu như thế sao?

Năm nay, lợi nhuận của Duyệt Phong Lâu hẳn sẽ cao hơn hẳn các năm trước nhỉ?

Hoắc Triệu Uyên đương nhiên không biết bánh ú này do Duyệt Phong Lâu mua về bán, có hơi tiếc, nhưng nghĩ lại thì thuộc hạ cũng không dễ dàng, mấy năm nay hắn cũng kiếm được không ít, không thể keo kiệt chỉ vì một cái bánh ú được.

"Thưởng." Cuối cùng vẫn gật đầu nói.

"Đại nhân, nghe nói bánh ú này một ngày chỉ có một trăm cái, 200 văn một cái đấy! Hay là chúng ta... mua hết?" Hoắc Tứ Tượng hỏi.

Hoắc Triệu Uyên vừa nghe vậy thì nhíu chặt mày.

Thứ tốt như thế mà chỉ có giá 200 văn, e rằng Duyệt Phong Lâu muốn làm lợi cho dân, quả thật là kinh doanh lỗ vốn.

"Không được! Hiếm có mỹ vị như vậy, không thể một mình bá chiếm hết." Hoắc Triệu Uyên nói.

Hoắc Tứ Tượng thở dài.

Lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế".

Chủ tử nhà hắn vẫn còn trẻ nhưng vô cùng bảo thủ, thậm chí còn quy củ hơn cả đám lão già "chi, hồ, giả, dã"* kia. Đáng tiếc người trong thiên hạ không có mắt, chỉ thấy chủ tử nhà hắn trông hơi lạnh lùng một chút, từ nhỏ hơi thảm một chút, lúc giết người hơi tàn nhẫn một chút mà cảm thấy chủ tử không phải người tốt.

* Chi, hồ, giả, dã: bốn từ phụ trợ thường được dùng trong tiếng Trung xưa, do đó còn ám chỉ những khả năng cơ bản mà học giả phải có, sau này được dùng để chế giễu những học giả chỉ biết nói lời sáo rỗng mà không giải quyết được vấn đề thực tế

Nhưng rõ ràng hắn chính là người tốt nhất, ngay cả một nông nữ đáng thương cũng chịu ra tay giúp đỡ. Trên đời này làm gì có người quyền quý nào như hắn chứ?

Bất tri bất giác đã ăn hết một mâm bánh ú.

Vậy mà lại cảm thấy... dư vị tuyệt vời trên đầu lưỡi.

...

Hai ngày sau, lúc Tống Anh giao bánh ú đến như thường lệ, nàng được đích thân chưởng quầy của Duyệt Phong Lâu mời qua nói chuyện.

Mấy ngày nay, nàng chỉ gặp Triệu chủ sự, đây là lần đầu tiên gặp chưởng quầy đấy.

Chưởng quầy họ Ân, giờ phút này nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng ân cần, khiến Tống Anh không khỏi nổi da gà.

Chẳng lẽ... muốn vừa đe dọa vừa dụ dỗ để nàng tiết lộ công thức làm bánh ú hoàng kim cực phẩm ư? Nhưng trông dáng vẻ đầy đặn, hiền lành của chưởng quầy cũng không giống loại người này mà?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 98: Gian thương giữa đường?


Trong đầu Tống Anh đã bắt đầu cân nhắc xem nên đối đầu với thế lực tà ác như thế nào.

"Bánh ú hoàng kim của cô nương quả thật vô cùng đặc biệt. Mấy ngày này nhờ có bánh ú này mà việc làm ăn của Duyệt Phong Lâu bọn ta cũng tốt hơn không ít..." Chưởng quầy nói.

Tới rồi! Tới rồi!

Chắc chắn câu kế tiếp là hỏi công thức bí mật của nàng đúng không?

Nếu còn có chút tình người thì sẽ nói dùng tiền để mua, nếu không có tình người thì có lẽ sẽ cướp đoạt trắng trợn!

Tống Anh cong môi giả bộ cười: "Chưởng quầy quá khen. Duyệt Phong Lâu lớn như vậy, sơn hào hải vị gì mà không có? Sao lại bởi vì mấy cái bánh ú mà làm ăn tốt hơn được?"

Giá bánh ú của nàng cũng không đắt, không chừng bán cả ngày còn không kiếm được nhiều bằng mấy món chiêu bài của tửu lầu này.

"Ôi chao? Là cô nương quá khiêm tốn rồi! Huyện Lễ tuy nhỏ, nhưng trong huyện cũng có không ít tửu lầu lớn nhỏ, cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Bánh ú của cô nương đã giúp việc làm ăn của Duyệt Phong Lâu bọn ta tăng lên hai phần đấy!" Ân chưởng quầy giơ hai ngón tay, cười nói.

Ông ấy không hề nói quá.

Bánh ú hoàng kim cực phẩm kia có số lượng hữu hạn, người muốn mua phải chi tiêu đạt đến hạn mức nhất định tại Duyệt Phong Lâu. Hơn nữa, một cái bánh ú nhỏ cũng có thể làm tốt như vậy, người khác tự nhiên sẽ cảm thấy những thứ khác của Duyệt Phong Lâu bọn họ cũng không tệ!

Tống Anh nhíu mày.

Xem ra Ân chưởng quầy này nhất định phải có được công thức?

Gian thương giữa đường!

Tống Anh đang nghĩ tới đây, Ân chưởng quầy cong môi cười, lấy ra năm mươi lượng bạc: "Cô nương, xin hãy nhận lấy."

Tống Anh muốn nhảy dựng lên. Chỉ năm mươi lượng bạc mà mua đứt công thức bí mật của bánh ú hoàng kim cực phẩm? Nằm mơ đi!

"Không có công không hưởng lộc, không biết Ân chưởng quầy có ý gì?" Tống Anh ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng cảnh giác cao độ.

"Cô nương cứ yên tâm nhận lấy. Hai ngày trước, bọn ta đưa bánh ú này cho nhị chủ nhân nếm thử, chủ nhân vô cùng hài lòng nên thưởng riêng trăm lượng bạc. Dựa theo tỷ lệ phân chia, cô nương có thể lấy một nửa." Ân chưởng quầy nói rõ.

Nhị chủ nhân của bọn họ có thân phận đặc biệt, ngoại trừ chưởng quầy là ông ấy, những người khác đều không biết thân phận của người.

Thưởng một trăm lượng cũng không tính là nhiều, nhưng trước đây bọn họ không ít lần đưa thức ăn đến cho nhị chủ nhân mà đến nay mới được thưởng lần đầu tiên.

Khoản thưởng này cũng phải ghi vào sổ sách, chờ sau này đại chủ nhân nhìn thấy ắt sẽ vô cùng vui vẻ, đương nhiên sẽ thưởng thêm lần nữa cho ông ấy.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, bánh ú nhỏ bé này vậy mà được nhị chủ nhân xem trọng!

"..." Tống Anh há hốc mồm.

Cho nên...

Là nàng nghĩ nhiều sao?

Không phải tiền mua đứt công thức mà là tiền thưởng sao?

Kẻ có tiền đều chơi như vậy sao? Nàng liều sống liều chết mấy ngày, nếu không có bánh ú hoàng kim cực phẩm, e rằng nàng không kiếm nổi năm mươi lượng!

"Cô nương vui mừng đến ngốc rồi sao?" Triệu chủ sự cười một tiếng, "Bạc này ngươi cứ yên tâm nhận, chớ chê ít mới phải."

Tống Anh phản ứng lại, cong môi cười, tự nhiên cất bạc vào trong ngực: "Vậy đa tạ chưởng quầy."

Thật ra nàng không cảm thấy nhận tiền thưởng có vấn đề gì.

Đây là xã hội phân chia cấp bậc rõ ràng, nếu nàng ương ngạnh không cần tiền thưởng thì mới bị người khác nghĩ là điên rồi! Huống chi đây hoàn toàn do nàng xứng đáng được nhận.

"Đúng rồi, nghe nói mỗi ngày cô nương đều phải thuê xe bò đến đây giao bánh sao?" Ân chưởng quầy hỏi.

"Không sai." Tống Anh gật đầu.

"Như vậy..." Ân chưởng quầy nghĩ nghĩ, nói: "Sau này tửu lầu bọn ta tự phái người đến lấy. Dù sao cô nương cũng là nữ nhân, Duyệt Phong Lâu bọn ta muốn bánh được giao đến sớm, quả thực không quá an toàn."

Tống Anh nghe vậy thì vô cùng hài lòng.

"Đa tạ chưởng quầy săn sóc." Nàng vội vàng đáp.

Như vậy, nàng có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Từ thôn Hạnh Hoa đến huyện Lễ mất ít nhất hai canh giờ, mấy ngày nay đều thức khuya dậy sớm bận rộn khiến nàng rất mệt mỏi. Bây giờ tửu lầu tự đến lấy bánh quả thực chính là hóa giải tình huống lửa sém lông mày của nàng.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 99: Có tiền thì cùng nhau kiếm


Mấy ngày nay tuy rằng kiếm được không ít bạc, nhưng dù sao cũng phải mua nguyên liệu, cho nên không còn dư lại bao nhiêu.

Trước mắt có 50 lượng này, sau khi trở về, lập tức Tống Anh tới tìm lý chính, nhờ ông ấy giúp làm khế ước mua bán nhà.

Lý chính thôn Hạnh Hoa đã lớn tuổi, nghe nói còn là một lão tú tài, đương nhiên là người vừa biết chữ, vừa đoan chính có lễ nghi. Tống Anh vốn chỉ có chút ký ức về lý chính, bây giờ mới xem như là lần đầu gặp mặt.

Ông ấy gầy gò, hơi mang cảm giác tiên phong đạo cốt, khoảng sáu, bảy chục tuổi, cũng là một trong số những nhà giàu có ở thôn Hạnh Hoa, hơn nữa gia phong nghiêm cẩn, bồi dưỡng một nhi tử làm người thừa kế tương lai, ba tôn tử đều được đọc sách. Trong thôn này, không có ai dám nghi ngờ nhân phẩm của lý chính.

"Nhanh như vậy đã muốn làm khế ước rồi à?" Tống lý chính cũng ngạc nhiên, sau đó cười một tiếng, "Nghe gia gia ngươi nói ngươi sống cũng không tệ, bánh ú bán rất chạy, có vẻ ông ấy nói không sai. Không tệ, không tệ."

Tống lý chính liên tục gật đầu.

Tống Anh cong môi, hơi mỉm cười.

Lý chính cũng xem như người cùng tộc với hầu phủ, chỉ là quan hệ họ hàng hơi xa mà thôi, cho nên cũng có biết một chút về cha nương ruột của Tống Anh.

Huống chi, lúc trước khi hầu phủ tới đón người cũng phải thông báo với lý chính một tiếng.

Còn về tộc Tống thị ở thôn Hạnh Hoa, quan hệ với hầu phủ càng không thể xa hơn, tuy rằng cũng biết có họ hàng với Hầu gia, nhưng chỉ cho rằng Tống Anh là tiểu thư của dòng bên nào đó, không dám nghĩ đến chuyện leo lên cao.

"Nhà ngươi trước đây đã được đo đạc rồi, có vài thủ tục có thể miễn. Dựa theo quy định của huyện nha, giá nhà của ngươi hẳn là rơi vào khoảng 23 lượng, ngoài ra còn phải chuẩn bị khoảng 25 lượng tiền làm khế ước, vậy là đủ rồi." Tống lý chính nói.

Tống Anh nghe vậy, lập tức đưa bạc qua.

Những chuyện thế này đều có thể ủy thác cho lý chính đi làm.

Đương nhiên nếu không yên tâm thì có thể đi cùng, nhưng Tống lý chính là người chính trực, không cần phải làm vậy.

Sau khi Tống Anh đưa bạc, Tống lý chính lấy một tờ giấy ra, cẩn thận viết vị trí, diện tích và thông tin chủ hộ của nhà nàng, sau đó để nàng ấn dấu tay rồi nói: "Ngày mai ta đưa lên huyện xử lý, phải mất khoảng bảy, tám ngày, ngươi cứ ở nhà yên tâm chờ là được."

"Lý chính gia gia, không biết trong thôn có ruộng tốt cần bán không? Tốt nhất là cách mẫu đất ban đầu của ta gần chút, ta cũng tiện chăm sóc." Tống Anh nói tiếp.

"Ngươi muốn mua mấy mẫu?" Tống lý chính nhìn nàng.

Tống Anh suy nghĩ.

Bánh ú đã bán được sáu ngày, ngoại trừ tiền dùng để đặt nguyên liệu và chi tiêu vụn vặt bên ngoài gần đây, trong tay nàng có khoảng 86 lượng có thể dùng, cộng thêm 25 lượng còn dư sau khi mua nhà...

Bánh ú cực phẩm kiếm được rất nhiều tiền, giúp nàng thu được khoảng 15 lượng tiền lời mỗi ngày. Nói cách khác, với giá ruộng bây giờ, mỗi ngày nàng có thể mua được một mẫu đất.

Chẳng qua, tiền nàng bán bánh ú vốn kiếm từ Giang Tử Thương, ngoài ra còn có một phần do ca ca nàng góp vào.

Chia cho Tống Tuân quá nhiều, chỉ sợ hắn sẽ không nhận, nhưng quá ít thì trong lòng nàng cũng không thoải mái.

Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm mới đúng...

Cho nên...

Chia sáu - bốn khá thích hợp.

Cho Tống Tuân bốn phần, xem như hiếu kính cha nương.

Tống Tuân hiểu chuyện, cho nên nàng nguyện ý làm một phục ca ma*!

* Phục ca ma: chỉ cô gái sau khi kết hôn vẫn giúp đỡ anh trai mình, thường mang ý tiêu cực vì cô gái muốn chồng cũng giúp đỡ anh trai mình, chuyện này sẽ tạo ra thêm gánh nặng cho người chồng

"Lý chính gia gia, bây giờ giá ruộng nước và ruộng cạn..."

"Thôn Hạnh Hoa chúng ta không thể so với giá đất đắt đỏ ở phía nam, ruộng nước tốt nhất cũng chỉ 16 lượng một mẫu, nhưng ruộng như vậy rất ít, ngươi muốn mua cũng không mua được. Thật ra cũng có mấy chỗ có thể mua, giá ruộng nước từ 13 đến 15 lượng, ruộng cạn thì rẻ hơn một chút, nhưng vẫn phải xem vị trí nằm ở đâu, chừng 8 đến 9 lượng một mẫu."
 
Back
Top Bottom