Dịch Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 40



Điền Chính tức giận nhìn con trai: “Con đúng là không có tiền đồ.”

Đứa nhỏ quay đầu, đưa lưng về phía cha mình, giả vờ không nhìn thấy.

Ông bà Điền cười ha ha.

Vui vẻ ăn sáng xong hai người đi vào phòng làm việc.

Điền Thanh nhìn lướt qua hot search trên mạng: “Hot rồi, đập búa thôi!”

“Lên.”

Một phút sau, cư dân mạng phát hiện Weibo của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng có một bài đăng mới.

Bố cục chín hình ảnh đi kèm một câu: “Tôi không biết gạo cô bán có phải gạo tự nhiên nguyên chất hay không, nhưng tôi đảm bảo bằng chứng cô bôi nhọ tôi là thật!”

Vãi, có dưa mới!

Bấm xem hình, lịch sử chuyển khoản mua hot search phốt, ảnh chụp màn hình trò chuyện, hợp đồng quảng cáo bán gạo của Chị Vương nội trợ, ở giữa là văn kiện của luật sư Công nghệ kỹ thuật Hà Điền phát hành.

Búa thật xuất hiện, ai dám cạnh tranh.

Đám nông dân trồng dưa quanh năm hoạt động trên ruộng dưa đều kích động, các anh chị em, mau đến xem vả mặt!

“Đánh nhau, đánh nhau!”

“Đánh nhau con khỉ, đây là Quán ăn vặt nhà họ Lâm một cước đá bay Chị Vương nội trợ!”

“Nhìn thấy chưa, văn kiện của luật sư Công nghệ kỹ thuật Hà Điền, Quán ăn vặt nhà họ Lâm có quan hệ với nhà họ Điền.”

“Công nghệ kỹ thuật Hà Điền không đứng trong top ba thì cũng phải xếp vào top năm công ty Internet hàng đầu, chị Vương dám động đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm bây giờ tới số rồi.”

“Tối qua tôi nói rồi, Màu vàng truyền thuyết đang rất hot tự nhiên lại bị phốt toàn mạng, chắc chắn là có kẻ giở trò sau lưng.”

“Chậc chậc, mỗi lần đảo ngược tình thế đều có người bí ẩn xuất hiện.”

“Đã sớm đoán được, người có gạo tơ vàng chắc chắn không phải người bình thường.”

Hina

Trên mạng ngày càng sôi sục, trong phòng làm việc Chị Vương nội trợ lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Các nhân viên phòng làm việc đều đang tự vả, xong rồi, lần này xong rồi, đừng nói tiền thưởng, ngay cả công việc có giữ được không còn không biết.

Chị Vương đã cố gắng liên lạc với Quán ăn vặt nhà họ Lâm nhưng không có ai trả lời. Nhiều lần trắc trở liên lạc với Công nghệ kỹ thuật Hà Điền, cuối cùng bên kia đã trả lời điện thoại, nói chuyện cũng rất lịch sự nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không có chỗ cho sự thương lượng.

Điền Thanh cúp điện thoại: “Blogger kia đã liên lạc xin lỗi chúng ta, nói sẵn sàng bồi thường một triệu đồng, hy vọng chuyện này từ lớn hoá nhỏ.”

Lâm Hoài Hạ tựa lưng vào ghế máy tính: “Cậu phụ trách chuyện trên mạng, cậu xem đó mà làm.”

“Để tớ xử lý, lần này nhất định phải g.i.ế.c gà dọa khỉ, tránh khỏi sau này có người ghen ghét cậu đến phát điên mà làm bừa.”

Chị Vương bị sóng gió đuổi đi, Quán ăn vặt nhà họ Lâm thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ, những bà chủ A khác vừa ăn dưa hóng chuyện vừa ghi nhớ Quán ăn vặt nhà họ Lâm không dễ chọc.

Buổi chiều, Điền Thanh và Lâm Hoài Hạ trở lại thị trấn Liễu Giang, việc đầu tiên Điền Thanh làm khi về đến nơi là lôi kéo Lâm Hoài Hạ đi xem kho thóc.

Lâm Hoài Hạ mở cửa phòng chứa đồ: “Phần lớn đều ở đây.”

Điền Thanh rất thích ánh vàng rực rỡ của thóc trong kho: “Đừng đứng đó nữa, mau xát vỏ đi.”

“Không cần gấp như vậy, giáo sư Vệ vẫn chưa liên lạc với tớ.”

Giáo sư Vệ chính là ông già đã giúp làm kiểm tra ngày hôm qua.

“Chưa liên lạc chắc là ông ấy vẫn chưa làm việc xong.”

Điền Thanh còn chưa dứt lời, điện thoại của Lâm Hoài Hạ đã vang lên.

“Chào buổi chiều, giáo sư Vệ.” Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Điền Thanh.

Điền Thanh hạ giọng: “Cứ nói đi.”

“Mua thóc của tôi?”

Điền Thanh không nhịn được nữa, ném điện thoại và túi xách xuống đất, xúc đầy chậu thóc đổ vào máy xát gạo.

Giáo sư Vệ cũng không thể chờ đợi nữa, biết cô ở thị trấn Liễu Giang liền hẹn chiều nay tới lấy thóc. Lâm Hoài Hạ đồng ý cho ông ấy năm trăm cân, giáo sư Vệ vô cùng biết ơn, không ngừng khen cô là thanh niên tốt của quốc gia.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 41



Chờ Lâm Hoài Hạ cúp điện thoại đi vào, Điền Thanh đã ấn nút nguồn, thóc vàng đảo một vòng trong máy, biến thành những hạt gạo trơn bóng sáng long lanh.

Điền Thanh cường điệu hít một hơi thật sâu: “Thơm!”

Lâm Hoài Hạ ngăn cô ấy tiếp tục xát gạo: “Yên tâm, tớ đồng ý cho bọn họ năm trăm cân, còn lại đều là của chúng ta, đừng xát nhiều như vậy, không ăn hết đâu.”

“Lạ thật, bọn họ không đòi hết à?”

“Không có gì là lạ, gạo tơ vàng có quý đến đâu, ngon đến đâu thì cũng chỉ là một giống lúa có năng suất thấp, giá trị nghiên cứu đối với bọn họ mà nói không lớn như cậu nghĩ đâu.”

Điền Thanh: “Nhưng lợi ích kinh tế rất lớn mà!”

Cô không hiểu những số liệu nghiên cứu kia, nhưng sau khi nghe bọn họ giải thích cũng đại khái hiểu được loại gạo này có giá trị dinh dưỡng cực cao, có thể nói là loại gạo có giá trị dinh dưỡng cao nhất trên thị trường hiện nay.

Nhưng vẫn câu nói đó, những giá trị dinh dưỡng này không quá cần thiết, cũng không phải không thể thay thế được.

Nghe thấy bên này ồn ào, Từ Thanh Trúc chạy qua: “Oa, đang xát gạo à, đúng lúc ghê, cho tớ một ít mang về thành phố ăn đi.”

“Nhiều nhất hai mươi cân.”

Từ Thanh Trúc mở to hai mắt: “Lâm Hoài Hạ, cậu keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”

Điền Thanh bĩu môi: “Hai mươi cân là được rồi, chú hai tôi muốn mua gạo này, ra giá hẳn mười nghìn một cân Hạ Hạ còn không bán.”

Chuyện trên mạng, chú Điền Thanh đã giúp một tay, tuy cô không bán nhưng vẫn cho một chút.

Từ Thanh Trúc sửng sốt: “Đắt như vậy?!”

Lâm Hoài Hạ: “Đắt đến đâu thì tớ cũng phải ăn ba bữa một ngày, cậu suốt ngày ăn bên ngoài, nấu cơm nhà được mấy lần? Hai mươi cân gạo đủ để cậu ăn một hai tháng rồi.”

“Ai nói, gạo này tớ có thể ăn ba bữa một ngày.”

“Đừng nói nhảm nữa, tự lấy túi đựng đi.”

Từ Thanh Trúc xưa nay chưa từng khách sáo với Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ cho thì anh ấy lấy thôi. Hôm nay anh ấy đến để lấy cải ướp, gạo chỉ là tiện đường.

Đến cải ướp, Từ Thanh Trúc và Điền Thanh cũng tranh nhau. Hai người ham ăn ở gần nhau, vì ăn mà không thèm để ý tới mặt mũi.

“Điền Thanh cô buông ra.”

“Còn lâu, Hoài Hạ nói một nửa cải ướp là của tôi.”

“Vớ vẩn, cải ướp này là phần thưởng cô ấy dành cho tôi.”

Hina

Điền Thanh không buông tay: “Không tính video Màu vàng truyền thuyết kia, tôi nói cho anh biết, anh chỉ là một nhân viên tạm thời, tôi mới là nhân viên chính thức, cho dù có thưởng thì tôi cũng phải được nhiều hơn.”

Từ Thanh Trúc sốt ruột: “Cái cô này, cướp đồ của tôi còn lý lẽ.”

“Một người đàn ông như anh còn đi giành ăn với tôi, anh có biết xấu hổ hay không?”

Lâm Hoài Hạ đỡ trán, hai người này có IQ ba tuổi rưỡi sao?

Bà Táo cũng ngồi trên cây quýt xem trò vui, chậc chậc, giới trẻ thời nay!

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy cân, rầm một tiếng đặt lên bàn.

“Mỗi người một nửa, không được tranh giành.”

Lâm Hoài Hạ hung dữ nhìn hai người, hai người mới miễn cưỡng đồng ý.

Chia cải ướp xong, chẳng bao lâu sau giáo sư Vệ đưa người tới, trò chuyện vài câu rồi trực tiếp mang đi năm trăm cân thóc.

Sau khi tiễn giáo sư Vệ, Điền Thanh đi theo Lâm Hoài Hạ đến xem mảnh đất muốn nhận thầu kia, cảm thấy vị trí làm nông trường rất tốt.

“Sau lưng có núi, phía nam không xa có đường cao tốc, giao thông thuận tiện, tiếc là hơi nhỏ.”

“Nếu không phải hơi nhỏ thì đã bị người khác nhận thầu từ lâu rồi.”

Thị trấn Liễu Giang cách thành phố Lưỡng Giang một trăm cây số, không quá xa cũng không quá gần. Đồng bằng rộng lớn xung quanh thành phố Lưỡng Giang được nhận thầu làm nông trường, trồng rau cung cấp cho thành phố rất thuận tiện, nhưng giá cả lại cao.

Thị trấn Liễu Giang càng xa, giá đất càng rẻ, nếu mảnh đất này rộng hơn một chút, những người buôn rau trồng quy mô lớn chắc chắn sẽ đến.

Điền Thanh vỗ tay một cái: “Cũng hợp lý, đất càng lớn càng không đến lượt cậu.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 42



Từ Thanh Trúc đi tới nói: “Cậu muốn nhận thầu à, mẹ tớ biết cái này đấy, hai năm trước chú họ tớ nhận thầu một mảnh đất ở thị trấn phía Tây trồng khoai tây, mẹ tớ cũng đi cùng.”

“Bác Vương từ quê về chưa?”

“Về rồi, hôm nay đang ở cửa hàng.”

“Đi, đưa tớ đi gặp mẹ cậu.”

Bà Vương biết Lâm Hoài Hạ muốn nhận thầu đất, còn là mảnh gần nhà thì trực tiếp báo giá: “Mảnh đất ấy hạng ba, hai trăm năm mươi đồng một mẫu.”

“Vậy còn mảnh trên núi thì sao ạ?”

“Đất núi à, năm ngoái bác hỏi thăm hình như là hai mươi tám đồng một mẫu, giá hơi cao, chăn nuôi cũng không có lời.”

Lâm Hoài Hạ: “Không sao, cháu không chăn nuôi quy mô lớn, chỉ trồng vài loại rau củ, nuôi một ít gà vịt tự tiêu dùng thôi.”

“Người ta không cho thuê ít hơn năm mẫu đâu.”

“Chắc chắn không dưới năm mẫu ạ.”

Bác Từ nhịn không được hỏi: “Cháu không về thành phố làm việc à?”

“Tạm thời thì không, cháu muốn tự làm truyền thông, trồng một ít rau quả, sau đó mở quán ăn nhà họ Lâm.”

“Mở quán ăn? Việc này rất mệt mỏi.”

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Làm gì mà chẳng mệt ạ? Tự mình làm chủ, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa cháu nghĩ, ông nội cũng muốn quán ăn nhà họ Lâm tiếp tục được mở.”

Bà Vương thở dài: “Cháu nghĩ kĩ là được.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Cháu suy nghĩ kỹ rồi.”

Chờ đợi hai ngày, đến thứ hai, có bà Vương dẫn đường, bọn họ đã dễ dàng tìm được bộ phận chịu trách nhiệm cho nhận thầu đất.

Bà Vương tràn đầy khí thế: “Tiểu Vương à, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cháu không thể không nể mặt chúng ta. Không nói mảnh đất phía đông thị trấn, giá đất núi các cháu báo cũng quá cao, giá cao như vậy ai mà thèm thuê? Không có ai thuê, vậy chẳng phải không kiếm được một xu nào sao.”

“Dì Vương, giá này thực sự không cao, khu vực xung quanh đều là giá này, giá của chúng cháu còn rẻ hơn thị trấn Nam Pha nhiều.”

“Đừng lừa dì, thị trấn Nam Pha cách thành phố có năm mươi cây, gần hơn chúng ta một nửa, giá cao hơn là chuyện bình thường. Hơn nữa, trên sườn ngọn núi nhỏ của thị trấn Nam Pha, người ta làm nông trường để giải trí chứ không chăn nuôi, sao mà giống nhau được?”

Lâm Hoài Hạ ngoan ngoãn ở bên cạnh, lặng lẽ cổ vũ ủng hộ bà Vương.

Cuối cùng, bà Vương đã dùng miệng lưỡi sắc bén mặc cả được ba đồng, giá đất núi giảm từ hai mươi tám đồng xuống còn hai mươi lăm đồng.

Hina

Thống nhất giá cả xong, người kia hỏi cô: “Cô muốn nhận thầu bao nhiêu đất?”

Lâm Hoài Hạ vội nói: “Mười mẫu đất núi, mười mẫu đất thường?”

“Mười mẫu? Cô mặc cả với tôi cả buổi chỉ vì mười mẫu đất?” Người kia không thể tin được!

Lâm Hoài Hạ cười xấu hổ: “Tôi nghe nói có thể nhận thầu từ năm mẫu, sao giờ lại không được rồi? Vậy các anh cho thầu ít nhất là bao nhiêu mẫu?”

“Muốn làm nông trường ít nhất cũng phải một trăm mẫu chứ.”

Một trăm mẫu? Cô chỉ nuôi mấy con gà, cần một trăm mẫu đất núi làm gì?

“Quy định trợ cấp trồng trọt nông nghiệp chỉ trợ cấp cho các hợp đồng có diện tích từ một trăm mẫu trở lên, mười mẫu đất này của cô thật sự là…”

“Cô cần ít quá, chúng tôi khó mà xử lý được. Hay là thế này, đất ở phía đông thị trấn, trừ mảnh cô nhìn trúng ra còn ba mảnh nữa, tổng cộng là tám mươi mẫu, nếu cô nhận thầu tất cả, tôi sẽ cấp cho cô ba mươi mẫu đất rừng dưới chân núi kia.”

“Tôi nói cô nghe, đất của cô nằm dưới vùng núi đó, nếu thầu chung sẽ dễ quản lý hơn. Lại nói, mảnh đất núi kia hơi cao, cô có thể xây một căn nhà trên sườn núi, lắp camera, cũng tiện quan sát quản lý phía dưới.”

“Cô bé này nhìn cô không giống người có thể chịu khổ, trồng trọt chắc chắn là hiện đại hóa, đất nhỏ quá sẽ không sử dụng được máy móc nông nghiệp đâu.”

Điền Thanh nhỏ giọng nói: “Tớ thấy bọn họ nói cũng đúng, tám mươi mẫu cũng không nhiều.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 43



Giá không đắt nhưng đất quá rộng, cô sợ không đủ khả năng chăm sóc.

Điền Thanh: “Trồng hiện đại hoá, gieo hạt, quản lý, thu hoạch đều phải sử dụng máy móc, sao lại không có khả năng chăm sóc? Hơn nữa cậu còn quản lý quán ăn nhà họ Lâm, chắc chắn phải mời người có chuyên môn quản lý nông trường.”

Lâm Hoài Hạ tính toán số tiền tiết kiệm trong túi, cắn răng quyết định đồng ý.

Nhân viên chính quyền thị trấn cười nói: “Vậy là xong, hôm nay tôi sẽ làm thủ tục cho cô, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó.”

“Được, cảm ơn.”

Vốn chỉ định nhận thầu mười mẫu đất, bây giờ cả đất rừng và đất thường cộng lại một trăm mẫu. Cô phải bắt đầu tìm hiểu về trồng trọt quy mô lớn càng sớm càng tốt, bây giờ đã là mùa xuân, không thể trì hoãn được nữa.

Điền Thanh: “Việc này không khó, nhà tớ có người thân làm lĩnh vực này, để tớ nhờ người tới giúp kiểm tra tình hình bên này, làm công tác chuẩn bị trước.”

Lâm Hoài Hạ ôm lấy vòng eo thon gọn của Điền Thanh, nũng nịu nói: “Chị em, nhờ cậu hết đó.”

Hina

“Ha ha, ngoan, chị bảo kê cưng.”

“Chị em, cậu hỏi lại người thân cậu mua máy móc nông nghiệp ở đâu, giá ưu đãi một chút, tớ sợ không đủ tiền.”

“Được, để tớ!”

Điền Thanh là người có chống lưng, họ hàng nhà cô ấy cũng có tiếng, Điền Thanh gọi một cuộc điện thoại, sáng sớm hôm sau người ta đã lái xe tới, sau khi cùng người của chính quyền thị trấn đi một vòng trở lại thì nói thẳng với Lâm Hoài Hạ: “Mảnh đất cháu nhận thầu hơi nhỏ.”

Lâm Hoài Hạ và Điền Thanh nhìn nhau, ai cũng cảm thấy mảnh đất này rất nhỏ!

Người kia còn nói: “Nhưng các cháu chỉ trồng cho vui thì cũng được.”

Điền Thanh: “Chú Điền Thành, không phải đất của cháu, là của Hoài Hạ.”

Điền Thành gật đầu, nhìn Lâm Hoài Hạ: “Chú nghe Điền Thanh nói, cháu định trồng lúa nước à?”

“Ngoài lúa ra, cháu còn định trồng một chút rau củ. Đất rừng trên núi sẽ dùng để nuôi gà, vịt, heo, tốt nhất trồng thêm một ít cây ăn quả.”

Điền Thành: “Chú nói ý kiến của chú nhé, đất của cháu vốn không lớn, trồng lúa nước cũng được, ít ra gần đó còn có sông Liễu Giang. Nhưng nếu trồng rau, chú đề nghị không nên trồng quá nhiều loại, như vậy sẽ rất khó quản lý. Còn đất rừng trên sườn núi, hệ thống bảo vệ rừng núi của các cháu được chấp hành nghiêm ngặt, không có nhiều không gian trống, nếu cháu muốn trồng cây ăn quả sẽ không đủ quy mô, nhưng chăn nuôi thì được.”

“Còn giá máy móc nông nghiệp thì sao ạ?"

“Hiện nay một hệ thống tưới tiêu có giá từ hai trăm đến ba trăm nghìn đồng, máy móc nông nghiệp cỡ trung bình có giá hàng nghìn, hàng chục nghìn hoặc hàng trăm nghìn đồng, còn phải xem cháu muốn thuê hay muốn mua, cái này khó nói, cụ thể phụ thuộc vào lựa chọn của cháu. Chi phí sản xuất rau củ bao gồm hạt giống, nhân công, phân bón… được tính vào khoảng ba nghìn đến tám nghìn đồng một mẫu, chi phí của các loại rau củ cũng khác nhau. Ngoài ra, cháu còn phải xây dựng nhà kho, đường, kênh rạch... Tóm lại, nếu muốn trồng hiện đại hoá thì nên chuẩn bị ít nhất hai đến ba triệu trong giai đoạn đầu.”

Vốn khởi nghiệp này chưa bao gồm chăn nuôi.

Lâm Hoài Hạ tính nhẩm ngân khố nhỏ của mình, số tiền trong túi cô còn chưa đủ vốn ban đầu.

Lâm Hoài Hạ nhìn Điền Thanh: “Tớ định bán hai trăm cân gạo tơ vàng.”

“Thật sao?” Hai mắt Điền Thanh sáng lên.

“Thật.”

“Vậy thì tốt quá, tớ mua hết cho.”

Chú của Điền Thanh đến giúp đỡ, Lâm Hoài Hạ mời ông ấy ăn trưa ở nhà, cũng không có món gì phức tạp, chỉ có cơm trắng, canh thịt rau xanh, thịt khô xào măng mùa xuân và ngọn rau xanh xào.

Điền Thành vùi đầu ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Cháu bán bao nhiêu tiền một cân gạo, chú mua hết.”

Điền Thanh lập tức phản đối: “Không được, chú Điền Thành, nhà cháu cũng muốn mua, nhất định chú hai cháu cũng muốn.”

“Vậy cháu đừng nói với chú hai cháu, hai nhà chúng ta chia nhau.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 44



“He he, cũng được. Nhưng xét về giá cả chắc chắn sẽ không rẻ. Gạo tơ vàng mà, chú Điền Thành, chú biết chứ?”

Điền Thành rất cao ngạo: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để tổng giám đốc Lâm chịu thiệt.”

Lâm Hoài Hạ ngượng ngùng cười nói: “Chú là chú của Thanh Thanh, cứ gọi cháu là Hoài Hạ thôi ạ.”

“Được rồi, Hoài Hạ, chú cũng không vòng vo với cháu, cháu định bán giá bao nhiêu?”

“Mười nghìn.”

“Được.”

Hai người bọn họ chia nhau hai trăm cân gạo tơ vàng, chuyển khoản trực tiếp.

Điền Thành là người thẳng thắn, tự mình đến nhà kho bốc gạo, còn giúp Điền Thanh xách gạo ra xe.

Xử lý xong chuyện nhận thầu đất thì Điền Thành phải đi, hôm nay Điền Thanh cũng phải trở về, mang theo gạo và cải ướp, còn có táo và quýt Lâm Hoài Hạ đặc biệt tặng Tử Tử.

Trước khi rời đi, Điền Thành còn nói với Lâm Hoài Hạ: “Hầu hết thành phố trong nước đều có nông trường của chú, có rất nhiều nhân tài quản lý phương diện này, nếu cháu không ngại thì để chú cử một người tới giúp cháu làm trước, cháu thấy sao?”

“Cảm ơn chú Điền Thành, đó chính là vinh hạnh của cháu.”

“Được, vậy ngày mai chú sẽ cử người đến, cậu ấy sẽ cho cháu những gợi ý chi tiết hơn.”

Điền Thanh cười khoát tay: “Chị em, tớ đi trước nhé, cậu làm việc đi, cần gì cứ gọi tớ.”

“Được rồi, trên đường lái xe chậm thôi.”

“Biết rồi.”

Về đến nhà, bà Táo hiếm khi chủ động nhảy vào lòng cô, Lâm Hoài Hạ nhanh chóng đỡ được bà ấy.

“Cô sắp mở nông trường rồi, vậy khi nào cô bắt đầu đăng video tiếp theo? Hiện tại cô có 1,5 triệu người theo dõi, cố gắng một chút, sớm muộn gì cũng được 2 triệu.”

Lâm Hoài Hạ chậm rãi đi vào phòng: “Đừng sốt ruột, việc gì cũng phải làm từng bước, tham lam quá không tốt. Hôm nay chúng ta tâm sự vui vẻ nha.”

Nghe cô nói muốn tâm sự vui vẻ, bà Táo lập tức cảnh giác, vội vàng bỏ chạy, trèo lên cây quýt không chịu xuống.

Con nhóc này tâm cơ thật đấy.

“Cô muốn nói cái gì?”

Lâm Hoài Hạ chống nạnh đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu thương lượng với bà ấy: “Bà cũng thấy đấy, nếu không có lý do chính đáng thì cháu không thể lấy đồ trong linh điền ra ngoài mà không bị người khác nghi ngờ, chuyện ngày hôm qua chính là một bài học.”

“Rồi sao?”

“Rồi, cháu muốn hỏi xem, các bà làm thần tiên có phép che mắt nào không, ví dụ như làm người ta nhìn thấy có xe tải tới giao hàng cho cháu, để cháu có thể công khai lấy đồ ra.”

“Không phải cô định mở nông trường sao?”

“Nông trường là phải làm, nhưng tạm thời vẫn nửa vời chưa xong, cháu muốn mở quán ăn cũng cần có nguyên liệu chứ?”

“Bà nghĩ xem, tín ngưỡng của fan hâm mộ trên mạng chân thành, hay tín ngưỡng của người thật mới chân thành?”

Còn phải nói?

Lâm Hoài Hạ tiếp tục tăng giá: “Bà giúp cháu giải quyết chuyện này, chờ khi nào có tiền cháu xây miếu cho các bà.”

Phía đông thị trấn Liễu Giang có một cái miếu Táo quân, nhưng miếu rất nhỏ, chỉ hơn hai mươi mét vuông, còn rách rưới, tường đất gần như đổ nát, không chống đỡ được lâu, có khi chỉ một trận mưa to mùa hè là sụp đổ hết. Loại miếu này cũng không bao giờ được thắp hương, cúng bái.

Nếu bà Táo đồng ý giúp đỡ, sau này cô sẽ quyên góp tiền để sửa chữa ngôi miếu kia.

Xây miếu, bà cụ điên cuồng động tâm.

Lâm Hoài Hạ cũng có thể nhìn ra nhịp tim của bà ấy đập mạnh thế nào.

Hina

Lâm Hoài Hạ nắm chắc trong lòng, cười nhẹ một tiếng: “Yêu cầu của cháu đối với các bà mà nói, không khó đâu nhỉ?”

Lâm Hoài Hạ đặc biệt thân thiết nói: “Bà có muốn suy nghĩ thêm không? Vào trong bếp suy nghĩ lại lần nữa? Đến lúc đó cháu sẽ xây cho các bà một cái miếu rộng rãi, đặt hai pho tượng Táo quân, chắc chắn sẽ còn thừa chỗ, nếu những vị Bồ Tát, Thần Dược kia có lòng giúp đỡ bà, cháu cũng có thể đặt tượng bọn họ vào, cùng thắp hương cúng bái, bà thấy đúng không?”

Lâm Hoài Hạ đưa ra ý kiến hay, ngay cả bà Táo cũng không thể từ chối, vậy những thần tiên nhỏ trong miếu Táo quân bọn họ chắc chắn sẽ càng động tâm hơn.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 45



“Để ta suy nghĩ cân nhắc.”

Mèo con nhảy khỏi cây quýt, nhanh như chớp chạy vào bếp.

Lâm Hoài Hạ nhếch khóe miệng, ngâm nga một giai điệu trở về phòng ngủ trưa.

Trước khi ngủ cô dạo quanh linh điền một vòng, thuận tiện trồng rau củ ở tất cả chỗ đất trống.

Lần này bước vào, cô phát hiện không gian xung quanh linh điền đã mở rộng rất nhiều, thuận tiện cho cô cất giữ trái cây rau củ.

Lần này cô không thu hoạch hết mà để lại một nửa chờ rau củ tiếp tục sinh trưởng, nở hoa rồi khô héo, để lại hạt giống cho cô làm giống trồng ruộng bên ngoài.

Lâm Hoài Hạ ngủ một giấc, bà Táo đã làm xong việc.

“Chúng ta đồng ý với yêu cầu của cô, chỉ cần cô hứa trong vòng một năm, khi xây sửa miếu Táo quân sẽ mang tượng Bồ Tát Thần Dược, Thần Nông vào là được.”

“Không thành vấn đề.”

Sau khi đạt được hợp tác, Lâm Hoài Hạ lập tức muốn thử dịch vụ giao hàng của bọn họ.

Bà Táo: “Cô để những thứ muốn chuyển vào vị trí chỉ định trong linh điền đi.”

Lâm Hoài Hạ lại đi vào không gian linh điền, không gian linh điền đã thay đổi lớn, chỗ đất trống bên cạnh linh điền có thêm một khung hình tròn vẽ bằng sơn đỏ.

Cô bỏ vào năm giỏ rau xanh, hai giỏ táo và hai giỏ quýt.

Sau đó nóng lòng đứng đợi ở cổng.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, mùi thơm của thức ăn và khói lửa bay ra từ bếp của người dân trong thị trấn, mọi nhà đều đang chuẩn bị nấu cơm.

Sau khi tiễn khách hàng mua gạo cuối cùng, hai vợ chồng nhà họ Từ tan làm về nhà thì trông thấy Lâm Hoài Hạ đang đứng ở cổng.

Bà Vương: “Hoài Hạ, đứng đây làm gì thế?”

“Chờ giao hàng ạ.” Cô vừa dứt lời, một chiếc xe bán tải tồi tàn đã lái tới trước cổng nhà.

Hai người mặc trang phục hoà thượng nhảy xuống xe, lưu loát chuyển trái cây và rau củ ra khỏi xe, thậm chí còn lấy ra biên lai cho cô ký tên.

Hina

Lâm Hoài Hạ ký xong tò mò nhìn hai người kia, vừa nhìn từ đầu xuống chân, cô đã không nhớ nổi bọn họ trông như thế nào.

Lâm Hoài Hạ cảm thấy kinh ngạc, muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng người ta đã lái xe đi mất.

Bà Vương đi tới nhìn: “A, đây là táo à?”

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy túi, nhặt cho bọn họ một túi trái cây, còn kín đáo đưa cho chú Từ một cây rau xanh to: “Hai bác cầm về ăn đi.”

Bà Vương cắn một miếng táo, cảm thấy hiểu rõ: “Đây có phải táo dạo này nhà cháu mua không? Khỏi phải nói, khác hẳn táo bình thường, ngon thật đấy.”

Bác Từ không nhịn được nói: “Bác cảm giác ăn rau củ và trái cây Hoài Hạ cho xong sức khỏe dạo này tốt hơn nhiều.”

Lâm Hoài Hạ không phủ nhận hay thừa nhận mà chỉ cười nói: “Những loại trái cây rau củ này đúng là khác với những loại bình thường, bao gồm cả loại gạo kia nữa, cháu đã mang đến trung tâm kiểm nghiệm để kiểm tra, giá trị dinh dưỡng rất cao, ăn vào sẽ tốt cho cơ thể.”

“Phải cảm ơn Hoài Hạ nhớ đến các bác, các bác mới có thể được ăn những thứ ngon này. Nghe Thanh Trúc nói gạo kia của cháu bán cả mười nghìn một cân, lúc ấy bác nghe mà sợ muốn chết, gạo này quý như thế, ăn thôi cũng thấy xót ruột.” Bà Vương khoa trương vỗ n.g.ự.c một cái.

“Ha ha ha, bán lấy lời cho người khác mới lấy giá đó, cháu tự mua chắc chắn sẽ không đắt như vậy, các bác cứ yên tâm ăn đi ạ, đừng khách sáo.”

“Không được, cháu mới bắt đầu lập nghiệp, rất tốn kém, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, các bác ăn gì cũng được. Đúng rồi, dạo này giá thịt tăng cao, một cân thịt heo cũng sắp hai mươi đồng, cháu hạn chế đi mua thịt thôi, lát nữa bác bảo bác Từ mang cho cháu ít thịt khô. Cậu của Thanh Trúc cho khá nhiều thịt khô, Thanh Trúc mới đi, bác và bác Từ cũng ăn không hết.”

“Vậy cháu cũng không khách sáo với bác Vương nữa.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 46



Bà Vương thoải mái cười ha ha: “Hai nhà chúng ta không phải khách sáo, cháu là một cô bé ngoan, biết làm việc.”

Bà Vương xách rau củ quả về nhà, ông Từ ở lại giúp cô chuyển đồ ăn.

Rau thì để ở sân sau, ngày mai làm thành cải ướp dầu ớt, trái cây thì để trong cốp, ngày mai chở đi cho nhà bác cả.

Một lúc sau, bà Vương đi tới, hai tay cầm thịt khô và lạp xưởng, ông Từ vội vàng đến đỡ.

Sau khi cất thịt khô và lạp xưởng đi, cô nói chuyện mấy câu với bà Vương rồi tiễn hai người bọn họ ra ngoài.

Đóng cổng lại, Lâm Hoài Hạ vỗ tay, hết sức hài lòng, xoa đầu mèo con: “Làm tốt lắm, về sau tiếp tục cố gắng.”

“Meo~”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoài Hạ ngáp một cái, rời giường thái rau xanh, bận rộn cả buổi sáng thái được năm trên bốn giỏ rau, đang định ướp rau thì chuông cổng vang lên.

Lâm Hoài Hạ chạy ra mở cổng, đứng ở cổng là một thanh niên mặc áo khoác lông ngắn màu đen.

“Xin chào tổng giám đốc Lâm, tôi tên Đỗ Duy, được tổng giám đốc Điền giới thiệu đến.”

“Xin chào, tôi là Lâm Hoài Hạ, vào trong trước đi.”

Lâm Hoài Hạ dẫn Đỗ Duy vào phòng khách, rót nước cho anh ấy: “Đừng khách sáo, mời ngồi.”

Đỗ Duy hai tay nhận lấy nước: “Cảm ơn tổng giám đốc Lâm! Tôi nghe tổng giám đốc Điền nói cô định xây dựng một nông trường, tổng cộng một trăm mười mẫu đất?"

“Đúng vậy, đất rừng và đất thường tổng cộng là một trăm mười mẫu. Tôi mới ký hợp đồng, chưa làm gì cả, đang đợi anh đến hướng dẫn.”

Đỗ Duy đã hiểu sơ bộ tình huống của Lâm Hoài Hạ nên lấy máy tính ra, mở bản kế hoạch và giải thích những thứ cần thiết để xây dựng nông trường từ đầu.

Đỗ Duy rất có tâm, không chỉ dạy Lâm Hoài Hạ cách xây dựng nông trường, còn liệt kê tất cả vật tư cần mua dựa trên nhu cầu nông trường của cô, cuối cùng đưa ra bảng tính tổng số tiền vốn ở giai đoạn đầu.

Lâm Hoài Hạ rất yên tâm với khả năng làm việc của Đỗ Duy, trong đầu cũng có chủ ý.

Cô mỉm cười: “Đỗ Duy, vị trí hiện tại của anh ở chỗ tổng giám đốc Điền là gì? Anh có ý định chuyển đổi công việc không?”

Đỗ Duy cũng cười nói thẳng: “Trước khi tới đây, tổng giám đốc Điền đã nói nếu cô cần người thì sẽ để tôi ở lại đây. Nếu sau này cô không còn ý định làm nông trường nữa, tổng giám đốc Điền vẫn sẽ hoan nghênh tôi trở lại làm việc.”

Lâm Hoài Hạ hài lòng khen ngợi Điền Thành: “Chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi.”

“Đương nhiên, mặc dù chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không để anh làm việc không công. Lương ban đầu của anh ở chỗ chú Điền Thành là bao nhiêu? Tôi sẽ tăng cho anh 30% lương ban đầu, còn tiền thưởng thì phải xem nông trường của chúng ta hoạt động thế nào đã, anh thấy sao?”

“Đều nghe tổng giám đốc Lâm quyết định.”

Đỗ Duy biết chính xác mình phải làm gì, tổng giám đốc Điền đã tiết lộ với anh ấy, nông trường của tổng giám đốc Lâm toàn những sản phẩm chất lượng cao, gạo tơ vàng giá bán một nghìn đồng một cân, chỉ nhìn sản phẩm duy nhất này, anh ấy đã hết sức coi trọng tương lai của nông trường.

Tuy quy mô hiện tại hơi nhỏ, không thể so sánh với nông trường một hai nghìn mẫu của tổng giám đốc Điền, nhưng tiềm năng phát triển cũng rất lớn.

“Giấy phép kinh doanh của nông trường vẫn đang được xử lý, anh cứ bắt đầu làm việc theo kế hoạch làm việc của mình trước, khi nào cần tiền cứ nói với tôi là được. Hiện tại thời tiết đang ấm dần lên, chúng ta phải tranh thủ thời gian để trồng rau củ.”

“Mùa xuân năm nay chúng ta sẽ trồng cây gì?”

“Lương thực thì trồng lúa nước, rau quả trồng rau xanh, cà chua, khoai tây, dưa chuột. Tôi đã chuẩn bị sẵn thóc giống, anh hãy xử lý trước. Cánh rừng trên núi dùng để nuôi một chút gia cầm, không cần gấp.”

“Được rồi, tổng giám đốc Lâm, vậy lát nữa tôi sẽ về thành phố chuẩn bị mua máy móc nông nghiệp và tìm người xây dựng nhà kho.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 47



“Được, anh đi làm việc trước đi.”

Lâm Hoài Hạ đi ra ngoài tiện tay đưa một gốc rau xanh cho Đỗ Duy: “Cầm về ăn thử đi.”

Lần đầu tiên đến nhà bà chủ tương lai, Đỗ Duy mang về một gốc rau xanh. Khi về đến nhà, mẹ anh ấy đang chuẩn bị nấu cơm trưa.

Bà Đỗ: “Rau xanh này nhìn ngon quá, vừa vặn nấu bát canh giải nhiệt.”

Em trai Đỗ Duy không vui: “Rau xanh đắng bỏ xừ, có gì ngon đâu.”

“Vậy con đừng có ăn, ăn đồ ăn sẵn đầy dầu mỡ của con đi.” Bà Đỗ tức giận cầm rau đi vào phòng bếp.

Đỗ Duy ngồi xuống tựa người vào ghế sofa nghỉ ngơi, suy nghĩ về việc sắp xếp công việc chiều nay.

Trong bếp vang lên tiếng thái rau, nửa tiếng sau, nhà họ Đỗ mới bắt đầu dùng bữa.

Thói quen của bà Đỗ là nếu trên bàn có canh thì phải uống một bát trước khi ăn cơm.

Nhưng bát canh hôm nay có gì đó hơi khác.

Bà Đỗ uống xong một bát canh, lại múc thêm cho mình một bát nữa.

Đỗ Duy nhíu mày: “Mẹ, ngon như vậy sao?”

Hina

“Con tự nếm thử đi thì biết.”

“Vậy để con thử xem.”

Em trai Đỗ Duy cũng đưa bát tới: “Con cũng nếm thử.”

Ngon quá!

“Đây là loại rau xanh gì? Không đắng cũng không chát, có vị ngọt thanh, uống một ngụm canh cả dạ dày đều thoải mái.”

Em trai Đỗ Duy cũng vội vàng gật đầu: “Rau xanh này ngon thật, anh, khi nào về nhớ mua thêm nhiều chút.”

Thấy bà Đỗ và em trai líu ríu bàn luận về rau xanh, trong lòng Đỗ Duy càng kích động không thôi.

Dựa trên kinh nghiệm trồng trọt mấy năm qua của anh ấy, rau chất lượng như thế này chắc chắn là cực phẩm, thượng hạng! Cho dù cung cấp cho siêu thị cao cấp hay xuất khẩu, cũng chắc chắn có thể bán được với giá cao.

Bước ngoặt trong sự nghiệp của anh ấy đã đến!

Buổi chiều, Lâm Hoài Hạ ướp cải xong chạy hai chuyến, bỏ cải ướp và giỏ rau còn lại lên xe rồi lái xe về trấn Thanh Long.

Hôm nay lái xe về, đầu thôn không còn người chặn đường nên cô lái xe thẳng về nhà.

Lúc này đã là giữa trưa, quán thịt kho của bác cả ở thị trấn chưa mở cửa, tất cả mọi người đều có mặt ở nhà.

“Hoài Hạ về rồi.” Bác gái cả tươi cười ra đón.

“Lúc cháu về thấy cổng thôn không bị chặn nữa, gần đây việc kiểm soát được nới lỏng rồi sao?”

“Đúng vậy, nghe nói dịch bệnh đã được khống chế, thanh niên trong thôn bắt đầu ra ngoài làm việc, hai ngày nay đang chuẩn bị đi, anh cả và anh hai cháu cũng phải về thành phố vào ngày mai.”

Lâm Hoài Hạ: “Vừa đúng lúc, cháu mang chút rau củ trái cây về cho mọi người, để ngày mai các anh mang đi

Chị dâu cả, chị nên ăn nhiều một chút, rau củ quả tự nhiên rất tốt cho sức khỏe.”

Chị dâu Tưởng Đình thân thiết ôm lấy bả vai Lâm Hoài Hạ: “Vẫn là Hoài Hạ thương chị.”

Lâm Tùy Tâm cầm một sợi tóc ngồi xổm trong sân: “Màu vàng truyền thuyết kia của em bị làm sao đấy?”

“Không sao, người ta ghen ghét em nên sinh sự thôi. Từ nay về sau chắc sẽ không còn ai ngu ngốc như vậy nữa.”

Tưởng Đình vội vàng hỏi: “Sau này em còn dùng tài khoản này nữa không? Nó có làm chậm trễ công việc của em không?”

Lâm Hoài Hạ đưa một quả táo cho chị dâu: “Em về cũng để nói với mọi người chuyện này, em từ chức rồi, đang nhận thầu đất ở thị trấn Liễu Giang, sắp tới dự định xây dựng nông trường, em cũng sắp mở lại quán ăn nhà họ Lâm, tài khoản này à, cứ để tạm đấy, khi nào có thời gian thì cập nhật sau.”

Cả nhà ngơ ngác: “Từ chức, từ chức khi nào? Cháu là quản lý kế hoạch giỏi, sao lại từ chức?”

“Ôi, còn lý do nào nữa, nếu không phải lương không hợp lý thì là công việc không vui, không có gì đáng nói. Mọi người yên tâm, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Dù sao bây giờ cũng nhận thầu nông trường xong, mọi chuyện ổn định, nói gì cũng đã muộn.

Bác ba lo lắng: “Con bé này, sao có chuyện lại không bàn bạc với người nhà? Cháu là con gái, từ nhỏ chưa từng làm ruộng hay vào bếp, làm sao có thể làm được những việc này?”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 48



“Bác ba đừng lo lắng, hiện tại việc trồng trọt đã được cơ giới hóa, cháu thuê chuyên gia quản lý, không có vấn đề gì đâu. Nếu mọi người lo lắng, có thời gian cứ đến thị trấn Liễu Giang là biết thôi.”

Lâm Tùy Tâm hỏi thẳng: “Em có đủ tiền không?”

Anh cả cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, không đủ tiền thì có một chút ở chỗ anh.”

“He he, cảm ơn anh cả anh hai, em có đủ tiền rồi.”

Lâm Tùy Tâm lườm cô một cái: “Em đủ anh đi đầu xuống đất, em mới làm việc được mấy năm, cho dù ông hai để lại cho em một ít tiền thì cũng chỉ có vài trăm nghìn. Không có mấy triệu thì sao kinh doanh nổi một nông trường hơn trăm mẫu đất? Ngại với các anh em làm gì, đưa số tài khoản đây, anh chuyển tiền cho.”

“Ha, coi thường em đúng không.”

Lâm Hoài Hạ trực tiếp mở điện thoại ra, bấm vào ứng dụng ngân hàng, đưa điện thoại vào mặt anh ấy: “Nhìn xem, đằng sau có bao nhiêu số 0?”

Anh cả và chị dâu tò mò tiến lại gần, sau đó trợn tròn mắt.

“Trời đất, Hoài Hạ giỏi thật, có nhiều tiền như thế.”

Lâm Tùy Tâm: “Lấy ở đâu?”

“Bán gạo đó. Gạo tơ vàng, một cân một nghìn đồng, trong nhà kho còn mấy trăm cân.”

“Kiếm được nhiều như thế?”

Lâm Hoài Hạ đắc ý nói: “Rõ ràng, bao nhiêu người muốn còn không có.”

“Lâm Hoài Hạ, ba anh em chúng ta xem ra em là người phát tài đầu tiên rồi.”

Lâm Hoài Hạ làm bộ khiêm tốn: “Không dám, không dám!”

“Không dám cái rắm, chờ khi nào thu được vụ lúa đầu tiên rồi quay lại khoe khoang trước mặt ông đây!”

Lâm Hoài Hạ chạy tới mách bác gái ba: “Anh hai nói bậy.”

Bác gái ba lườm con trai một cái: “Làm anh trai kiểu gì đấy?”

Lâm Tùy Tâm không dám tranh cãi với mẹ, hầm hừ ôm cải ướp bỏ vào xe mình.

“Ơ, thằng hai Lâm, xấu hổ chưa kìa, cháu mang hết đi thì nhà ta ăn cái gì?”

Hoài Hạ về nhà, ngày mai anh cả và anh hai phải đi, tranh thủ lúc này, buổi trưa cả nhà ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Lâm Hoài Hạ khoe khoang nói chuyện linh tinh với anh cả anh hai, buổi chiều mới trở về thị trấn Liễu Giang.

Hina

Tình hình dịch bệnh mới cải thiện đôi chút nhưng dịch bệnh ở một số thành phố vẫn rất nghiêm trọng, Đỗ Duy tranh thủ thời gian tìm người sửa chữa nhà kho, đường sá, kênh mương của nông trường trước xuân phân, lắp đặt điện, nước, đồ dùng trong nhà, thiết bị giám sát, thuê công nhân, mua máy móc nông nghiệp đều đã đến nơi.

Nói đến chuyện mua máy móc, Lục Nghiễn cũng giúp cô một tay.

Lục Nghiễn quen một người trong công ty Đỗ Duy chọn, biết cô đang xây dựng nông trường muốn mua máy móc nông nghiệp nên liên hệ qua, được giảm giá 20%, giúp cô tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Lâm Hoài Hạ vui vẻ cảm ơn và gửi cho anh một ít rau củ.

Lục Nghiễn cũng không khách sáo với cô, cô cho thì anh nhận, có nguyên liệu nấu ăn tốt cũng lấy cớ không biết nấu gửi tới cho cô.

Theo lý thuyết bây giờ một người ở thành phố, một người ở thị trấn, khoảng cách càng xa hơn, nhưng vô tình hai người lại có nhiều tương tác hơn.

Biết cô đang ở thị trấn Liễu Giang, cuối tuần có thời gian Lục Nghiễn đều sẽ ghé qua, hôm nay anh lại đến.

Xe đỗ bên ngoài cổng nhà họ Lâm, cổng khóa chặt, Lục Nghiễn quen đường đi đến nông trường phía đông.

Lâm Hoài Hạ kinh ngạc kêu lên: “Đỗ Duy, thóc nảy mầm rồi.”

Đỗ Duy nhảy xuống máy kéo, thuận tay giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi chạy nhanh đến phòng nhân giống: “Bắt đầu nảy mầm từ đêm qua rồi, nghe nói lúa tơ vàng năng suất thấp, tôi sợ tỷ lệ nảy mầm cũng sẽ thấp, không ngờ lại rất bình thường, tỷ lệ nảy mầm cũng tương tự như lúa lai thông thường.”

“Vậy là tốt rồi. Rau xanh và cà chua cũng đã nảy mầm, hai ngày nữa có thể chia thành cây con được không?”

“Đợi thêm một chút, khi nào cây con phát triển mạnh hơn rồi trồng xuống đất sau.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 49



Mặc dù Lâm Hoài Hạ lớn lên ở nông thôn nhưng chỉ thấy người ta trồng rau chứ chưa bao giờ tự trồng. Bây giờ kinh doanh nông trường riêng, cái gì cô cũng cảm thấy hứng thú, không hiểu gì lại hỏi Đỗ Duy.

Gần đây Đỗ Duy không chỉ giám sát công việc của công nhân trên đồng mà còn làm việc bán thời gian với tư cách là giáo viên nông nghiệp của tổng giám đốc Lâm, vô cùng bận rộn.

Lục Nghiễn hai tay đút túi quần, chậm rãi đi tới: “Hoài Hạ!”

Lâm Hoài Hạ quay đầu: “A, Lục Nghiễn, sao anh lại tới đây? Cuối tuần không phải tăng ca sao?”

“Ừm, dạo này công việc thoải mái.”

Đỗ Duy thầm nghĩ, anh có chắc là thoải mái không, cuối tuần nào cũng tới một chuyến, đâu phải nhàn rỗi.

Đỗ Duy: “Tổng giám đốc Lâm, cô đi trước đi, có chúng tôi ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Lâm Hoài Hạ: “Tôi còn chưa lên núi xem heo con mà?”

“Heo con mới nuôi được hai ba ngày, không có gì để xem đâu.”

Lục Nghiễn tới, cô cũng không thể bỏ anh một mình, chỉ có thể chờ hôm khác lên núi gặp Thiên Bồng Nguyên Soái của mình.

Trước khi rời đi Lâm Hoài Hạ vẫn không quên dặn dò: “Nhớ cho gà con ăn cám, heo cũng cho một ít.”

Đỗ Duy gật đầu: “Được, tổng giám đốc Lâm.”

Lục Nghiễn và Lâm Hoài Hạ sóng vai nhau trở về, đi trên con đường xi măng mới xây của nông trường, Lục Nghiễn quay đầu nhìn cô, khuôn mặt sinh động hướng về phía ánh nắng, khóe miệng hơi nhếch lên, có thể thấy cô rất hài lòng.

“Mở nông trường vui lắm à?”

“Ừm, rất vui. Trồng trọt lương thực, làm việc chăm chỉ, bỏ thời gian và mồ hôi, công sức, đến mùa sẽ có thu hoạch, loại cảm giác an tâm này khiến em thấy vô cùng thoải mái.”

Nói đến đây, cô nở nụ cười, không cần xã giao với người khác, không cần lấy lòng khách hàng và ông chủ, chính là vui vẻ thật sự.

Lục Nghiễn bị những cảm xúc tích cực của cô lây nhiễm, trên khóe mắt và đuôi lông mày đều hiện lên ý cười: “Em làm việc gì cũng tốt.”

“Em cũng mong vậy! Anh có ăn cá không?”

“Ăn.”

“Vậy chúng ta đi mua cá đi.”

Mấy ngày nay trời nắng liên tục, thời tiết ấm dần, người câu cá ở thị trấn Liễu Giang cũng nhiều hơn.

Hai người bọn họ đến đúng lúc, một người chú quen biết vừa câu được một con cá trắm cỏ nặng hơn ba cân, Lâm Hoài Hạ đã mua nó.

Buổi trưa ăn một bữa canh chua cá khai vị ngon lành, sau đó dùng canh chua cá ngâm gạo tơ vàng nấu cơm, một bữa ăn quá thỏa mãn.

Lâm Hoài Hạ chẹp miệng: “Dưa chua muối chưa lâu, ăn không ngon.”

“Em nấu gì cũng ngon.”

Lâm Hoài Hạ vui vẻ cười: “Cảm ơn anh đã động viên, mấy ngày nữa em khai trương quán ăn, anh có rảnh thì đến nếm thử tay nghề khác của em.”

Đến đây nhiều lần, Lục Nghiễn cũng không coi mình là người ngoài, anh chủ động đi vào phòng khách, lấy ly rót hai ly nước, đưa một ly cho cô.

Lục Nghiễn: “Nghĩ kỹ chưa? Em định bán cái gì?”

“Bán bữa sáng, tạm thời chỉ bán cháo với bánh bao thôi.”

Chờ gieo trồng lương thực xong có chút thời gian rảnh rỗi, quán ăn vặt của cô sẽ sẵn sàng mở cửa.

“Dùng gạo tơ vàng của em nấu cháo? Vậy thì giá có hơi cao.”

Hina

“He he, giá hơi cao nhưng cháo có hạn, mỗi ngày bán hết sẽ không còn, em định giảm giá đặc biệt một tuần, giá sau đó không rẻ đâu, nhất định sẽ thu được vốn.”

Đương nhiên, vốn này chắc chắn không phải chi phí một nghìn đồng một cân mà chỉ bằng giá gạo thông thường.

Những người có thể đến ăn sáng đều là người dân địa phương trong thị trấn, coi trả ơn khách hàng cũ đi, cảm ơn tình nghĩa của bọn họ với quán ăn nhà họ Lâm những năm qua.

“Đừng giày vò bản thân.”

“Ha ha ha, chắc chắn là không rồi.”

Cô đã suy nghĩ kỹ, cho dù sau này có bán bữa chính thì mỗi ngày cô cũng chỉ bán mấy bàn đồ ăn, đặt chỗ trước, bán xong sẽ kết thúc công việc.

Lục Nghiễn ung dung dựa vào ghế, nâng ly nước lên: “Chúc em khai trương thuận lợi, làm ăn phát đạt!”

“Cảm ơn!”

Hai người ăn ý cụng ly.
 
Back
Top