Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 30



Mọi người thảo luận về các loại gạo xong còn mở rộng sang các sản phẩm nông nghiệp khác như ngô, lúa mì, kê,... rất sôi nổi.

Mọi người say sưa gõ phím dưới hot search Màu vàng truyền thuyết, tiện thể chạm vào video Màu vàng truyền thuyết phía dưới, tạo ra liên kết thứ ba, chỉ đơn giản là một thao tác thông thường.

Ngủ một giấc, Lâm Hoài Hạ thấy số lượng người theo dõi đã vượt quá 900,000, cách một triệu cũng không còn xa.

Vào không gian xem xét, linh điền của cô đã tăng từ ba mảnh lên chín mảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn số lượng fan của cô sẽ tăng lên một triệu trong hôm nay, cô sẽ có mười mảnh đất.

Cô đang vui vẻ lăn lộn trên giường thì điện thoại vang lên.

“Hạ Hạ, có phải gạo của cậu là gạo tơ vàng không?”

Lâm Hoài Hạ từ trên giường ngồi dậy: “Sao vậy?”

Hina

“Chú hai tớ nói gạo của cậu là gạo tơ vàng, là gạo hồi xưa dùng cống nạp Hoàng đế, mười mấy năm trước có người của một ngôi làng ở vùng núi phía Tây Nam trồng loại này, chuyên bán cho nhà giàu. Mấy năm gần đây, nghe nói thế hệ trước qua đời, thế hệ sau ra ngoài làm việc, không còn ai trồng nữa. Màu vàng truyền thuyết của cậu lên hot search nên chú hai tớ nhìn là nhận ra luôn.”

Điền Thanh nói một đống, ngược lại khiến cô tỏ ra hơi bí ẩn: “Thanh Thanh, tớ nói với cậu, cậu đừng nói với người khác.”

“Nói chuyện gì?”

“Chú hai cậu nói đúng, kia đúng là cùng loại với gạo tơ vàng, nhưng quý hơn gạo tơ vàng nhiều. Ông nội tớ quen biết mấy hộ gia đình trên núi đang trồng loại gạo này, bọn họ không gặp người ngoài, hàng năm thu hoạch chỉ bán cho nhà tớ thôi.”

“Vãi, sao hồi trước cậu không nói?”

“Tớ cũng chỉ nghe ông nội nói một hai lần nên không để trong lòng, nếu không nghe cậu nói, tớ còn không biết loại gạo này quý như vậy.”

Điền Thanh kích động: “Chắc chắn là quý rồi, mười mấy năm trước bán một cân hơn bốn chữ số còn không mua được, bây giờ một cân gạo bán hơn chục nghìn cũng không có gì lạ.”

“Chỗ tớ không có nhiều hàng nên sẽ không bán, giữ lại ăn dần thôi.”

Điền Thanh không ngừng hâm mộ: “Ngày nào cũng được ăn gạo ngon như vậy, phỏng vấn cậu cảm giác thế nào?”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Lát nữa tớ gửi cho cậu một ít, cậu ăn thử sẽ biết cảm giác thế nào.”

Ý thức được mình đã tìm được lý do chính đáng, tâm tình Lâm Hoài Hạ cũng trở nên vui vẻ hơn.

Vấn đề lúa gạo đã được giải quyết, vấn đề rau củ quả thì cô quyết định tự mình trồng trọt công khai, dù sao để một mảnh đất rộng lớn như vậy ở ngoài thị trấn Liễu Giang không được canh tác cũng lãng phí, không bằng để cô lấy trồng rau.

Lâm Hoài Hạ đi vào bếp tìm mèo con v**t v*, mèo con giãy dụa trở tay cào cô một cái.

“Xằng bậy, ai cho cô chạm vào lông của ta! Buông ra!”

Lâm Hoài Hạ dịu dàng cười: “Chiêu Tài, ngoan nào, cẩn thận trả lời câu hỏi của cháu, lát nữa mua thịt cho bà ăn.”

“Phì, Chiêu Tài cái con khỉ, gọi ta tổ tông!”

Lâm Hoài Hạ vội vàng dỗ dành bà ấy, gọi một tiếng tổ tông: “Nếu mang hạt giống rau củ trong linh điền ra ngoài trồng thì hiệu quả bồi bổ cơ thể kém hơn linh điền bao nhiêu?”

“Cùng lắm chắc là còn một nửa.”

“Chỉ còn lại một nửa tác dụng, nhưng vẫn ngon hơn các loại rau đắt xắt ra miếng trong siêu thị cao cấp.”

Nhà bọn họ ở phía đông thị trấn Liễu Giang, gần núi Tiểu Thương, dưới chân núi Tiểu Thương lại có một mảnh đất hoang. Lần trước nghe bác Từ nói mấy năm gần đây, thanh niên trong thị trấn đều chuyển hộ khẩu vào thành phố, những người ở lại thị trấn không làm ruộng, chỉ trồng một ít rau để tự tiêu dùng.

Nếu cô muốn thầu lại mảnh đất này, giá cả cũng không đắt.

Màu vàng truyền thuyết đã khiến tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng đến mức các nhà quảng cáo ngồi không yên. Lần này có rất nhiều thương nhân kinh doanh ngũ cốc tham gia, báo giá quảng cáo cũng vượt quá năm con số, hy vọng Lâm Hoài Hạ có thể giúp đỡ bọn họ quảng cáo.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 31



Như trước đây, cô đều từ chối tất cả.

Dù có phải quảng cáo thì cô cũng chỉ quảng cáo cho bản thân. Đợi khi nào rau quả cô trồng thu hoạch được, ăn không hết chắc chắn phải bán một ít, đến lúc đó tất cả đều sẽ đi bằng con đường cao cấp.

Sau khi những người thường xuyên chú ý đến hoạt động của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nghe nói Lâm Hoài Hạ từ chối quảng cáo, đều tiếc nuối không thôi.

Đâu phải ngày nào cũng có tương tác tốt như vậy? Không tận dụng lưu lượng truy cập hiện tại để kiếm tiền, đúng là lãng phí mà, con người làm gì có đạo lý đẩy tiền đi!

Chẳng lẽ lại là phú nhị đại thừa tiền quay video chơi chơi?

Không, không, không phải vậy, chỉ là ngoài tiền ra, cô còn yêu linh điền hơn.

Bà Táo: “Cô sắp có cả triệu người theo dõi rồi, cô cố lên, mai đăng thêm cái nữa, nhất định sẽ có nhiều người chú ý đến cô hơn.”

“Không muốn, cháu muốn nghỉ ngơi mấy hôm.”

Mười mảnh đất đã nhiều rồi, sản xuất lương thực và rau củ quả cũng đủ cho cô ăn. Cô vẫn chưa có con đường bảo mật an toàn cho những thứ được sản xuất từ linh điền, cũng không thể bán ra ngoài, cần nhiều linh điền như vậy làm gì?

Bà cụ kinh ngạc, trên đời này vẫn còn người không thích có nhiều đồ tốt?

“Ai chẳng thích nhiều đồ tốt, nhưng cái gì cũng phải có mức độ.”

Lâm Hoài Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cháu cần linh điền để ăn no uống say chứ không phải để làm việc quần quật liên tục vì nó.”

Bà Táo đau lòng nhức óc: “Cô thay đổi rồi, có phải cô học thói xấu của thằng cây tre nhà bên không? Thanh niên phải tích cực vươn lên, chăm chỉ chịu khó, sao có thể làm cá muối lười biếng chứ?”

“Ô, bà cũng biết cá muối nghĩa là gì rồi à.”

“Đừng có đánh trống lảng, không phải cô nói muốn thừa kế tay nghề của ông nội cô, mở lại quán ăn nhà họ Lâm sao? Với cái tay nghề cắt sợi khoai tây cũng không xong kia của cô, không có thức ăn ngon thì mở quán kiểu gì? Muốn có thức ăn ngon thì cô phải nổi tiếng, đổi lấy nhiều linh điền hơn?”

“Nói lại chuyện vừa nãy, đồ vật trong linh điền, không có con đường an toàn phù hợp, sao cháu dám bán?”

Bà cụ nhỏ phiền muộn.

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Yên tâm, để cháu nghĩ cách, chờ hết dịch rồi cháu sẽ thầu đất trồng rau, như vậy không sợ bí mật bị lộ nữa.”

“Vậy khi nào cô thầu?”

Ôm mèo con vùng vẫy đứng dậy đi ra khỏi bếp: “Bây giờ vẫn chưa hết dịch, đừng sốt ruột. Đi, hôm nay ra ngoài dạo một vòng, mua thịt cho bà.”

“Ta không đi, cô tự đi đi!”

Móng vuốt của mèo con cào vào mặt cô, cô vô thức ngửa đầu lên, thả lỏng tay, con mèo nhắm ngay cơ hội nhảy xuống, nhanh chóng chui xuống gầm bếp.

Hina

Nữa, vị tổ tông này không hổ là người hầu của miếu Táo quân, trong nhà có cả đống ghế, sofa êm ái, bà ấy lại thích cái bếp lò bụi bặm nhất.

Ăn sáng xong, cô đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ đi ra ngoài, đi ngang qua cửa hàng tạp hóa nhà họ Từ, nhìn thấy Từ Thanh Trúc đang ở bên trong trông cửa hàng.

“Hai bác đâu?”

“Có chút việc, về quê thăm bà nội tớ.” Từ Thanh Trúc cắm mặt chơi game, không ngẩng đầu lên.

“Bảo sao sáng nay cậu không sang nhà tớ.”

“Tớ vừa thấy cậu có một triệu người theo dõi. Tổng giám đốc Lâm, cậu có định tăng tiền thưởng cho nhân viên tạm thời là tớ không.”

“Có, muốn cái gì?”

“He he, muốn cậu làm cải ướp dầu ớt, ngày kia tớ về thành phố làm việc rồi, làm một ít cho tớ mang đi ăn.”

“Được, lát nữa tớ làm cho, cậu trông cửa hàng đi, tớ đi mua đồ ăn.”

“Tạm biệt.”

Từ khi qua năm mới đến giờ cô vẫn chưa đi chợ lần nào, rõ ràng đã ít người bán hàng hơn năm ngoái.

“Mấy ngày nay không có ai tới bán hàng, chúng tôi đều là người dân thôn xung quanh thị trấn Liễu Giang, nhà nhiều rau ăn không hết, rảnh rỗi nên mang một ít đến đây bán. Ngoài ớt xanh và măng tây còn có ngọn hà lan, mới hái buổi sáng, rất tươi.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 32



“Vậy lấy một cân đi, em qua hàng khác.”

“Được!” Chị gái lưu loát gói lại cho cô: “Tổng cộng mười ba đồng.”

Trả tiền xong, cô đi đến hàng thịt trước mặt mua nửa cân thịt thăn và một miếng ức gà.

Nhìn thấy thịt gà, cô lại nghĩ đến cám gạo ở nhà, dù sao cũng là cám gạo thần, vứt đi thì phí, vừa vặn dùng để nuôi gà chăn heo. Không biết thịt nuôi bằng đồ trong linh điền sẽ ngon đến mức nào?

Nghĩ đến đây, cô nóng lòng muốn mua gà con.

“Gà con á? Bây giờ chưa phải lúc, đợi đến tháng sau thời tiết ấm hơn gà con mới nở.” Thím bán thịt gà cũng bán gà con.

“Trời lạnh, nuôi gà con cũng khó sống.”

“Vậy khi nào có gà con thì thím nói ông chủ cửa hàng tạp hóa nhà họ Từ phía trước bảo cháu một tiếng, cháu lại đến mua.”

“Không thành vấn đề.”

Cô xách rau thịt về nhà, cẩn thận quan sát, so với thời điểm căng thẳng trước đây, mặc dù bây giờ mọi người đều đeo khẩu trang, không tụ tập trò chuyện, làm xong việc liền đi, nhưng bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều.

Trước khi về nhà, cô đến chính quyền thị trấn hỏi thăm chuyện nhận thầu đất, người phụ trách không có ở đó, bảo cô ngày mai đến hỏi lại nên cô chỉ đành về trước.

Vừa về đến nhà, Lâm Hoài Hạ đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ ở cổng.

“Cô Lâm, cô chủ của chúng tôi bảo tôi mang đồ đến cho cô.”

“Điền Thanh bảo anh mang máy ảnh đến à?”

“Vâng.”

Tài xế mở cốp xe lấy ra một cái thùng lớn.

Lâm Hoài Hạ: “Đúng lúc tôi có chút đồ cho cậu ấy, đây là một thùng táo và quýt, đây là mười cân gạo, phiền anh mang về cho Điền Thanh.”

“Được, tạm biệt cô Lâm.”

Sau khi tiễn tài xế nhà họ Điền, cô khử trùng thùng giấy rồi bê vào nhà, trong thùng có một chiếc máy ảnh và mấy cái camera.

“Đỉnh, Thanh Thanh mua hẳn cái camera đắt c.h.ế.t người này.”

Nghe nói đây là mẫu hợp tác giữa một công ty quang học của Đức và một bậc thầy của Nhật, mẫu hợp tác này đắt gấp đôi loại camera có cùng thông số, đúng là quá hố!

Chậc chậc, phú bà đúng là lắm tiền!

Hina

Cô cất máy ảnh cẩn thận bỏ vào trong phòng, chuyển rau xanh ra sân, phơi nắng rồi từ từ xử lý.

Nắng hôm nay dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy ấm áp, gió thổi từ ngọn núi phía sau xuống cũng không thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy không khí trong lành.

Bà Táo từ trong nhà chạy ra, kích động nói: “Cô có một triệu mốt fan rồi!”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Vui quá, vậy cháu có mười một mảnh đất rồi. Cháu nghĩ rồi, cháu muốn trồng một cây vải thiều trên mảnh đất này.”

Bà cụ hơi đắc ý: “Mảnh này khác, mảnh này có tác dụng làm trắng dưỡng da.”

Lâm Hoài Hạ kinh ngạc: “Thật sao? Vậy cháu muốn trồng thứ gì đó làm trắng da, chúng ta trồng nấm tuyết đi, vừa ngon vừa đẹp.”

“Tốt lắm, tốt lắm, nhưng nấm tuyết mọc trên cành cây khô, không trồng được.”

“Không sao, ngọn núi phía sau nhà mình có nấm tuyết hoang, chiều nay cháu sẽ lên đó tìm một ít.”

Tiếng thái rau giòn rụm nhịp nhàng vang lên không ngừng, dù tốc độ của cô rất nhanh nhưng vẫn phải bận rộn đến tận trưa mới xử lý xong đống rau xanh, mệt tới mức buổi trưa cũng không muốn nấu cơm.

Đến trưa cô làm cho mình một tô mì kiều mạch đơn giản, rắc thêm một nắm ngọn hà lan tươi mua ở chợ hôm nay, thêm chút mỡ heo đông, xì dầu, dấm, hương vị khá nhẹ nhàng khoan khoái.

Lâm Hoài Hạ cầm tô mì đứng ăn bữa trưa trước bếp.

Nghĩ lại thấy ngọn hà lan tươi có vị rất ngon, nhưng dạo này cô đã quen ăn đồ ăn trong linh điền nên bát mì kiều mạch ngọn hà lan này cũng bình thường.

Nhìn xem, ngay cả bà Táo cũng không có hứng thú với bát mì buổi trưa của cô.

Cô bước ra khỏi bếp, vươn vai v**t v* chú mèo con đang nằm phơi nắng trên cây quýt: “Cháu nấu cho bà một miếng ức gà, đói thì vào ăn.”

“Meo~”

Lâm Hoài Hạ ngáp một cái rồi trở về phòng nghỉ ngơi một lát.

Hơn ba giờ chiều, điện thoại của cô reo lên, cô mơ màng trả lời: “Alo.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 33



“Hoài Hạ, anh đến trước cổng nhà em rồi.”

“Anh đến cổng rồi á?” Lâm Hoài Hạ tỉnh táo lại, nhìn điện thoại, là Lục Nghiễn.

Cô cầm điện thoại xỏ dép chạy ra mở cổng.

Để điện thoại sát tai, Lục Nghiễn nghe thấy một loạt tiếng sột soạt, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Cổng lớn mở ra, một người đàn ông đẹp trai cao lớn đứng ở đó, cười nhẹ một tiếng.

“Hoài Hạ, đã lâu không gặp!”

Với chiều cao và ngoại hình của Lục Nghiễn, không vào giới giải trí kiếm tiền không phải tổn thất của anh, mà là tổn thất của giới giải trí.

Lâm Hoài Hạ cảm thấy, chỉ cần anh cười nhẹ một tiếng là cái mùa xuân hơi lành lạnh này như bước vào đầu hạ, không khí ấm áp, trăm hoa đua nở, trái cây toả hương.

“Sao lại ngây ra thế?”

Lâm Hoài Hạ vội vàng đảo mắt nhìn nghiêng: “À thì, sao anh lại tự mình tới?”

Cô tưởng anh sẽ gửi trực tiếp bằng chuyển phát nhanh.

“Thời gian này gửi thực phẩm tươi sống bằng chuyển phát nhanh hơi rắc rối nên anh lái xe tới luôn cho nhanh.”

Ánh mắt mang theo ấm áp của Lục Nghiễn rơi lên người cô, cô của cuộc sống thường ngày và khi làm việc rất khác nhau.

Hina

Lọn tóc rơi trên trán, khuôn mặt không trang điểm, còn có bộ quần áo lông xù mặc ở nhà, trong mắt anh, lúc này cô giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.

Còn khi ở nơi làm việc, cô sắc bén như dao, chỉ có chuôi d.a.o buộc bông là mềm mại, lúc vung dao, bông sẽ đung đưa, trêu chọc trái tim anh từng chút một.

Lục Nghiễn mang tôm hùm ra khỏi xe, Lâm Hoài Hạ mở nắp thùng xốp, một cái càng khí thế hung hăng lập tức vung về phía cô.

Woa, năng động thật đấy.

“Anh muốn ăn thế nào?”

Lục Nghiễn: “Hỏi anh?”

“Đúng vậy, anh vất vả mang tôm hùm tới cũng nên ăn một bữa trước khi đi. Nếu anh sợ về muộn thì thôi, lần sau em mời anh ăn cơm cũng được.”

“Không xa, chỉ một trăm cây số thôi.”

Tình hình dịch bệnh đường xá thông thoáng, lái xe một trăm cây số đúng là không xa.

Lâm Hoài Hạ lại hỏi anh: “Đã không xa thì ở lại ăn cơm tối đi, anh muốn ăn thế nào?”

“Em xem mà làm, em làm gì anh cũng thích ăn.”

“Ôi, dễ ăn vậy sao, lần trước nghe bạn anh nói anh không ăn cái này, không ăn cái kia, đồ ăn cay anh cũng không ăn, vậy anh ăn có ăn tỏi không?”

Lục Nghiễn lúng túng hắng giọng một cái: “Ăn.”

“Được, vậy khách theo chủ nhé.”

Nói tới cô quen anh cũng là vì đồ ăn.

Khi đó, công ty của cô đến bên A để trình bày phương án triển lãm nhà ở, sáng sớm cô đã dẫn các thành viên trong nhóm đến công ty bên A đúng giờ, kết quả vì một số lý do nên cuộc họp phải hoãn lại một tiếng.

Hoãn thì hoãn, người ta là bên A người ta được quyết định.

Có thời gian rảnh rỗi này, cô nhân cơ hội đi ăn sáng.

Cô xuống văn phòng mua một ly sữa đậu nành lớn, sau đó lấy bánh bao ông nội làm cho cô ra, mượn lò vi sóng trong phòng trà của người ta hâm một chút.

Cô đang thưởng thức món bánh bao thơm ngon thì Lục Nghiễn, với khuôn mặt có hội chứng cú đêm xuất hiện trong phòng trà, nhìn thấy cô còn có vẻ rất ngạc nhiên, đặc biệt nhìn cô một cái, hỏi cô đến từ bộ phận nào.

Nhìn anh như thế chắc là cũng chưa ăn sáng, Lâm Hoài Hạ nhiệt tình nhét cho anh một cái bánh bao, để anh ăn nhân lúc còn nóng.

Cứ như vậy hai người bắt đầu trò chuyện, anh biết cô từ công ty quảng cáo đến trình bày phương án, cô cũng biết anh là nhân viên thức đêm tăng ca trong công ty bên A.

Lục Nghiễn cố ý khen bánh bao ngon, hỏi cô mua ở đâu.

Cô nói là nhà mình làm, muốn anh thì cứ tìm cô.

Hai người thuận tiện trao đổi Wechat, sau này thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài ăn đồ ăn ngon, dần dần trở thành bạn bè.

Nói anh là người kén ăn vì có lần hai người hẹn nhau qua thành phố bên cạnh ăn gà nướng củi thì gặp bạn Lục Nghiễn, người kia nói một tràng đồ ăn anh không thích, nói trẻ con ba tuổi còn không kén chọn bằng anh, lúc ấy người kia chưa nói xong đã bị Lục Nghiễn đuổi đi.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 34



Lâm Hoài Hạ không nhớ tên người kia, cô chỉ nhớ Lục Nghiễn rất kén ăn.

Lâm Hoài Hạ: “Đúng rồi, anh có ngại ăn cơm với người lạ không?”

“Ai?”

“Bạn thân từ bé của em, anh mang cả thùng tôm hùm tới, hai người chúng ta chắc chắn không ăn hết, gọi tên ham ăn Từ Thanh Trúc kia sang ăn cùng.”

“Em thích là được.”

Lục Nghiễn ghi nhớ cái tên Từ Thanh Trúc trong lòng, nghe Lâm Hoài Hạ gọi điện thoại cho Từ Thanh Trúc, thái độ quen thuộc kia khiến anh sinh ra cảnh giác.

Bây giờ vẫn còn sớm để ăn tối nên hai người nằm phơi nắng, uống trà trong sân.

“Em quen biết Từ Thanh Trúc từ bé à?”

“Ừm, quen biết từ bé.” Lâm Hoài Hạ hất cằm: “Thấy không, tầng hai bên kia chính là phòng ngủ của cậu ấy.”

Trên mặt Lục Nghiễn không rõ biểu tình, rót trà cho cô: “Hiện tại cậu ấy làm việc ở đâu?”

“Cậu ấy à, làm công chức nhỏ trong thành phố, cuộc sống rất thoải mái, nhưng bây giờ em cũng không kém, ha ha ha.”

Lâm Hoài Hạ hưng phấn kể về Quán ăn vặt nhà họ Lâm, có thể nói khoảng thời gian này đã trở nên rất nổi tiếng, video nào cũng có hàng triệu lượt xem, nhất là video Màu vàng truyền thuyết, sau khi trở thành hot search, số liệu thống kê tăng như bay.

“Khi nào về anh xem thử.”

“He he, không cần về vẫn xem được, tổng cộng chỉ có ba video, xem một tí là hết.”

Cô chạy vào nhà, lấy chiếc iPad dưới tay mèo con, đưa cho Lục Nghiễn xem: “Anh nhìn xem.”

Vừa lúc đang phát video Màu vàng truyền thuyết, anh kéo thanh tiến trình về đầu, bắt đầu xem lại từ đầu, video bị một đống bình luận bao phủ.

Hina

Tắt bình luận, hạt thóc vàng kim xuất hiện trước mặt anh.

Lâm Hoài Hạ nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới nhà kho phía bên phải sân trước, lấy thóc trong linh điền ra chất đầy vựa thóc trống trơn.

Cũng may lúc trước nhà bọn họ mở quán ăn, có thói quen dự trữ thực phẩm nên ông nội cô đã xây hai nhà kho, hiện tại rất thuận tiện cho cô.

Lúc cô quay lại sân sau, Lục Nghiễn rời mắt khỏi iPad, cười nói với cô: “Anh thấy rất nhiều bình luận hỏi gạo này có phải gạo thật hay không.”

“Chắc chắn là thật, tối nay cho anh ăn thử.”

“Được.”

Tôm hùm Lục Nghiễn mang tới có chất lượng tốt, kích thước lớn, hương vị cũng tươi ngon. Chỉ cần xé tôm ra, bỏ ruột và mang, làm sạch rồi cắt thành từng đoạn.

Tôm hùm hấp tỏi, ngoài chất lượng của tôm hùm thì điều quan trọng nhất của món ăn này chính là tỏi vàng bạc. Tỏi cô dùng là tỏi trồng trong linh điền, tỏi băm thơm nhưng không nồng, có hương vị cực kỳ đậm đà.

Làm tỏi vàng bạc, chiên nửa số tỏi băm trong dầu đến khi chuyển vàng, trộn tỏi chiên và tỏi sống với nhau, nhìn màu sắc giống như hai màu vàng bạc.

Lúc đặt tôm hùm lên đĩa, phủ tỏi vàng bạc rồi hấp chín thì Từ Thanh Trúc đến.

Từ Thanh Trúc: “Thơm quá! Bao giờ được ăn?”

“Mới được một nửa, còn một lúc nữa.”

“Ôi, tôm này to quá.”

“Lục Nghiễn người ta mang tới.”

“Ha ha, cảm ơn người anh em, hôm nay cho tôi ăn ké tôm hùm của anh nhé.”

Lục Nghiễn cười nhẹ một tiếng: “Không có gì.”

Từ Thanh Trúc thân thiết nói: “Người anh em, nhìn cách anh cầm kẹp sắt chắc là lần đầu thấy bếp củi nông thôn nhỉ, anh nghỉ ngơi đi, để tôi nhóm lửa cho.”

“Không phải lần đầu.” Năm ngoái đi ăn gà nướng củi với Hoài Hạ đã trông thấy bếp đất một lần rồi.

“Hả? Không sao đâu, đừng khách sáo, tôi quen nhóm lửa rồi, trước giờ toàn bị Lâm Hoài Hạ bắt làm nô lệ, để tôi nhóm cho.”

Lục Nghiễn kiên trì nói: “Không sao, tôi làm được.”

Từ Thanh Trúc không cũng không thuyết phục nữa mà đi vòng quanh: “Làm một phần tê cay đi.”

“Cậu không thấy trong chậu còn một nửa à? Đấy để xào tê cay.”

Cô và Từ Thanh Trúc đều thích vị tê cay, hè năm nào cũng ăn rất nhiều tôm, nhưng làm tôm hùm xịn vị tê cay thì đây là lần đầu tiên.

Cô cũng thích hấp tỏi, nhưng chủ yếu vẫn là quan tâm đến khẩu vị của Lục Nghiễn.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 35



Hai người thân thiết trò chuyện về cách ăn tôm hùm, nụ cười của Lục Nghiễn hơi chùng xuống.

Từ Thanh Trúc: “Có nấu cơm không.”

“Nấu nấu.”

Cô còn lạ gì anh ấy, nhất định là muốn ăn cơm trộn với nước canh.

Lúc trò chuyện cô cũng không rảnh rỗi, chiều nay đã ép xong cải, lấy ra trộn một đĩa trước. Nghĩ đến Lục Nghiễn không ăn được cay nên cô chỉ cho một chút dầu ớt để làm nổi bật hương vị của dầu mè.

Trộn xong cải ướp thì gắp một miếng cho Lục Nghiễn: “Thử xem có hợp khẩu vị của anh không.”

Đây là lần đầu tiên cô có cử chỉ thân mật như vậy.

Lâm Hoài Hạ: “Anh ngây ra làm gì, mau nếm thử đi.”

Lục Nghiễn ăn xong một miếng cô gắp, mặt mày cũng giãn ra.

“Ngon lắm!”

“Ngon là được rồi, đặc biệt trộn cho anh ăn chung với cơm đấy.”

Nụ cười trên mặt Lục Nghiễn càng trở nên chân thật hơn.

Từ Thanh Trúc: “Tôm hùm hấp tỏi sắp chín rồi.”

“Vậy giờ xào tôm hùm tê cay là được.”

Tôm hùm tê cay mùi hăng, còn chưa cho ớt vào nồi Lục Nghiễn đã bị đuổi ra ngoài.

Từ Thanh Trúc cuối cùng cũng có thể ngồi trước bếp lò nhóm lửa, nhét củi vào bếp xong thì đi dọn bàn, lấy bát đĩa.

Lục Nghiễn quét Từ Thanh Trúc một chút, Từ Thanh Trúc quen thuộc với bố cục nhà họ Lâm như ở nhà mình.

Lâm Hoài Hạ: “Ăn cơm thôi!”

“Tới đây tới đây!”

Từ Thanh Trúc chạy vào bếp, mùi thơm nồng nàn của tôm hùm tê cay, mùi tỏi đậm đà của tôm hùm hấp tỏi khiến anh ấy không nhịn được nuốt nước miếng.

Mẹ ơi, thơm c.h.ế.t mất! Lâm Hoài Hạ đang phi nước đại trên con đường trở thành đầu bếp sao!

Tôm hùm hấp tỏi, tôm hùm tê cay và cải ướp dầu ớt được bày lên mâm.

Mỗi người một bát cơm trước mặt, bắt đầu ăn!

Tác dụng chính của đồ ăn đối với anh là lấp đầy dạ dày, Lục Nghiễn vốn chỉ hứng thú với đồ ăn ngon, giờ phút này cũng cảm thấy bụng đói kêu vang. Anh đã đến rất nhiều nhà hàng năm sao trong ngoài nước, nhưng đây là lần đầu tiên, chỉ cần nhìn và ngửi là anh đã có cảm giác thèm ăn rồi.

Lần đầu tiên đến nhà mà Lục Nghiễn đã trả cô tôm hùm, Lâm Hoài Hạ gắp cho anh một miếng tôm hùm hấp tỏi trước: “Ăn nhiều chút nha.”

“Cảm ơn.”

Đây là bữa cơm đầu tiên trong đời Lục Nghiễn ăn quá no.Cho dù là tôm hùm hấp tỏi thơm nồng mùi tỏi, hay là cải ướp dầu ớt tưởng chừng bình thường nhưng thơm ngon xuất sắc, thậm chí là một bát cơm trắng kia, đều k*ch th*ch vị giác của anh vô cùng.

Thậm chí anh còn cảm thấy, dù chỉ có mỗi cơm trắng anh cũng có thể ăn được hai bát.

Từ Thanh Trúc hoàn toàn đắm chìm vào ăn cơm, Lục Nghiễn vốn không ăn được cay, thấy Từ Thanh Trúc ăn ngon quá, cũng gắp thử một miếng tôm hùm tê cay.

Ngoài vị cay, hương vị cũng hết sức xuất sắc. Trán anh cay đến mức toát mồ hôi.

Lâm Hoài Hạ đưa nước cho anh: “Uống nhiều một chút cho bớt cay.”

“Ừm.”

Từ Thanh Trúc tiêu diệt xong tôm hùm trên bàn thì lấy nước canh tôm hùm tê cay trộn với cơm, ăn quên cả trời đất.

Lục Nghiễn cầm ly nước, cười nói với Lâm Hoài Hạ: “Bảo sao trước đây hẹn ăn cơm em toàn nói cái này cái kia ăn không ngon, em nấu ăn ngon thật, biết vậy chúng ta mua thức ăn về tự nấu còn hơn.”

Hina

Chính vì cả hai đều là người kén ăn nên khi hẹn ăn cơm, chẳng những có người ăn cùng mà còn được thỏa thích phàn nàn, như vậy tình bạn của bọn họ mới có thể lâu bền.

“Trước đây em không biết nấu ăn, chỉ biết nói miệng. Nửa cuối năm ngoái em mới bắt đầu luyện tập kỹ năng nấu ăn, cũng không phải quá ngon, chỉ ở mức khá thôi.”

“Anh thấy cực kỳ ngon, đây là món tôm hùm ngon nhất anh từng ăn.”

Từ Thanh Trúc cười ha ha: “Thật trùng hợp, đây cũng là món tôm hùm ngon nhất tôi từng ăn.”

Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một lát thì trời cũng không còn sớm.

Từ Thanh Trúc tự giác đi vào bếp rửa bát, Lâm Hoài Hạ trộn mấy cân cải ướp dầu đỏ cho Lục Nghiễn mang đi.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 36



Cô cũng cho anh năm cân gạo, còn dặn anh đừng cho người khác, giữ lại ăn là được.

“Không cho người khác.” Lục Nghiễn đặt gạo lên ghế sau rồi đóng cửa lại.

Đồ cô cho, sao anh có thể cho người khác.

Lâm Hoài Hạ: “Bai bai nha, lần sau gặp lại. Trời tối rồi anh lái xe chậm một chút!”

Lục Nghiễn đứng ở cửa xe: “Anh nghe nói gần đây em đã từ chức ở công ty cũ, em muốn cân nhắc vào công ty bọn anh không?”

Lâm Hoài Hạ: “Quên đi, tạm thời em không muốn đi làm, tự làm online rất vui vẻ. Sắp tới còn nhận thầu đất trồng rau nên sẽ bận lắm.”

Lục Nghiễn do dự một chút: “Thật ra anh không phải nhân viên.”

“Không phải nhân viên thì anh làm quản lý à?”

Lục Nghiễn gật đầu: “Nếu em muốn thay đổi công việc…”

“Đừng, tạm thời em không muốn đi làm, cũng đã muộn rồi, anh về nhanh đi, chúng ta nói chuyện sau.”

Hina

Lục Nghiễn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng điện thoại của Lâm Hoài Hạ lại vang lên, cô vẫy tay với anh: “Bai bai.”

Lâm Hoài Hạ hững hờ nói chuyện với Điền Thanh, nhìn thấy xe của Lục Nghiễn rẽ phải phía trước rồi mới thu hồi tầm mắt.

Đầu bên kia điện thoại, Điền Thanh phát điên: “Lâm Hoài Hạ, cậu ừm cái mẹ gì, có nghe thấy tớ nói không, cậu bị phốt trên mạng rồi!”

Lâm Hoài Hạ tỉnh táo lại, tức giận trở về nhà tìm máy tính: “Ai? Ai dám phốt tớ!”

Tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm này nổi tiếng quá nhanh, cũng bị nhiều người ghét bỏ.

Màu vàng truyền thuyết sôi sục trên mạng một ngày một đêm, cư dân mạng trêu đùa cho dù lùng sục khắp mọi miền đất nước cũng không thể tìm thấy loại gạo này.

Ban đầu có người nói loại gạo tơ vàng này rất hiếm nhưng thực sự có tồn tại, nhưng trong mắt anti, không có bằng chứng thì đều là giả.

Dưới sự nổi tiếng của Màu vàng truyền thuyết, có người không ngừng chế nhạo Màu vàng truyền thống là marketing ra, là giả, quá nhiều người nói, thành ra có người tin thật.

Chỉ ăn cơm tối một tiếng, Điền Thanh không để ý một chút, antifan đã thừa cơ lộng hành.

Lâm Hoài Hạ bật máy tính lên, có rất nhiều lời chế nhạo, từ bình luận trên Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho tới hot search Weibo.

“Mấy người nổi tiếng trên mạng ngày nay hám fame thật, cái gì cũng dám làm.”

“Lừa đảo, đánh giá kém!”

“Có chứng cứ không mà nói người ta lừa đảo.”

“Ôi ôi ôi, sinh viên Cao đẳng Nông nghiệp người ta cũng kiểm chứng rồi, còn ở đấy mà giả vờ.”

“Lãng phí cảm xúc, loại bỏ, bị cấm, cảm ơn!”

“Lừa đảo mau cút khỏi nền tảng!”

Điền Thanh bên kia cũng chú ý tới động thái trên mạng: “Cậu thấy không, anti không ngừng bình luận nói cậu lừa đảo, chẳng bao lâu nữa những thuật ngữ liên quan sẽ lên hot search, đây nhất định là một hoạt động có tổ chức.”

Còn tưởng phốt cái gì, hóa ra nói cô lừa đảo, Lâm Hoài Hạ không phục: “Cậu nhận được gạo tớ gửi chưa?”

“Nhận rồi, nhận rồi, tối nay ăn luôn rồi, trời má, cả đời tớ chưa từng được ăn gạo nào ngon như thế.”

“Vậy đấy, tớ có đồ thật trong tay, sao phải sợ bọn họ? Yên tâm, bây giờ bị phốt, mai sẽ hot lại.”

Điền Thanh cũng biết bọn họ có bằng chứng trong tay, làm rõ là được, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.

Điền Thanh: “Tớ không thích cái lũ c.h.ế.t tiệt đó bôi đen cậu, tớ vừa gọi điện nhờ chú hai giúp đỡ, nhất định phải đào ra hung thủ phía sau.”

Mèo con ngồi xổm trên bàn máy tính không ngừng chửi bới: “Meo meo, nhất định phải tìm được đứa nào phốt cô, dám làm ảnh hưởng độ nổi tiếng với công trạng của ta, lát nữa ta bảo sao chổi cắm cọc ở nhà nó.”

Điền Thanh: “Ai nói chuyện bên cậu đấy?”

Lâm Hoài Hạ một tay bịt miệng con mèo: “Làm gì có ai, tớ nói cậu biết, tớ là người mới, chưa từng đắc tội ai, người ta có thể bỏ tiền thuê người phốt tớ, dám cá là vì ghen tị với độ nổi tiếng của tớ, đừng lo, xem xét trước đã, kiểu gì người đứng sau cũng sẽ xuất hiện.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 37



“Bây giờ chưa cần làm rõ ngay nhưng vẫn phải chuẩn bị, cậu lấy một ít thóc cho tớ mang đi kiểm nghiệm. Người ta đã đưa mặt qua, không tát một phát ngã luôn tớ không chấp nhận được.”

Lâm Hoài Hạ cười nhẹ một tiếng: “Không thành vấn đề, hôm nay tài xế nhà cậu đến đưa máy ảnh, nghĩa là hiện tại được ra vào thành phố rồi?”

“Đúng thế, để tớ gửi địa chỉ của trung tâm kiểm tra cho cậu, bây giờ cậu mang thóc qua đi, lát nữa tớ sẽ đợi cậu ở đó."

“Được.”

Lâm Hoài Hạ là người thẳng thắn dứt khoát, lấy một cân thóc lái xe chuẩn bị ra ngoài.

Từ Thanh Trúc cũng biết chuyện xảy ra trên mạng: “Đừng sốt ruột, đi đường chậm thôi.”

“Ừm, sáng mai cậu cho mèo ăn giúp tớ nhé, tối nay tớ không về.”

Lúc này trên đường không có xe cộ, Lâm Hoài Hạ lái xe trở về thành phố, chưa đầy một tiếng đã đến trung tâm kiểm nghiệm.

Điền Thanh đã đợi ở cửa, Lâm Hoài Hạ đeo khẩu trang xuống xe.

Điền Thanh còn chưa kịp nói gì, đã có hai người mặc áo trắng từ bên cạnh Điền Thanh lao ra: “Mang đồ đen chưa?”

“Đây.” Lâm Hoài Hạ đưa thóc tới.

“Được rồi, vào đi, để tôi xem chỗ thóc này.”

Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng, ánh vàng rực rỡ của thóc vô cùng chói mắt.

Một người trong số họ bóc vỏ trấu, hạt gạo long lanh trong suốt thu hút sự chú ý của mọi người.

“Trời ơi, gạo này là thật!”

Mấy nhân viên nghiên cứu của trung tâm kiểm nghiệm nhìn hạt gạo mà kích động không thôi.

Bọn họ cũng biết về cuộc tranh cãi liên quan tới Màu vàng huyền thoại trên mạng, nhà họ Điền mượn quan hệ tìm đến bọn họ, sốt ruột nhờ làm báo cáo kiểm tra, bọn họ lập tức đồng ý.

Bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến loại gạo tơ vàng trong truyền thuyết, có thực sự tồn tại thật hay không.

Điền Thanh sốt ruột: “Giáo sư, đừng nghiên cứu nữa, kiểm tra trước đi.”

“Ừ, ừ, ừ, kiểm tra trước đi.”

Điền Thanh lấy máy ảnh ra định đi theo nhưng bị người ta ngăn lại.

Hina

“Xin lỗi cô Điền, chúng tôi không thể cho các cô vào phòng kiểm tra được.”

“Tôi không vào, xin hãy giúp tôi chụp ảnh toàn bộ quá trình kiểm tra.”

“Không thành vấn đề.”

“Mất bao lâu để hoàn thành xong báo cáo?”

“Các cô chỉ yêu cầu chứng minh tính xác thực của gạo tơ vàng và đưa ra báo cáo sơ bộ về giá trị dinh dưỡng, việc này rất nhanh, nhưng…”

Nhân viên nghiên cứu trẻ liếc nhìn vị giáo sư đang phấn khích, quay lại thì thầm với bọn họ: “Giáo sư là chuyên gia nhân giống lúa, có lẽ sẽ không trả lại hơn một cân thóc các cô mang tới kia.”

Lâm Hoài Hạ lập tức hiểu ra: “Không sao, kiểm tra xong chúng tôi sẽ cho các anh số thóc còn lại.”

“Ha ha, cảm ơn các cô đã hiểu.”

Cửa phòng kiểm tra đóng lại, hai người ngồi ở bên ngoài nhìn dòng người bận rộn bên trong bức tường kính trong suốt.

Điền Thanh quay đầu hỏi Lâm Hoài Hạ: “Nhà cậu còn bao nhiêu thóc?”

“Tớ cũng không biết chính xác số lượng, chắc là khoảng hơn một nghìn cân.”

“Tớ sợ cậu cũng không giữ được số thóc còn lại.”

Lâm Hoài Hạ hiểu ý của cô ấy: “Không sao đâu, bọn họ muốn lấy để nhân giống cũng là cống hiến cho quốc gia, đưa thì đưa thôi.”

Nói xong việc nhân giống lúa, cả hai đều không đọc tin tức trên mạng mà thảo luận về nông trường của cô.

“Cậu định nhận thầu bao nhiêu đất?”

Lâm Hoài Hạ suy nghĩ một chút: “Mảnh đất dưới chân núi Tiểu Thương ở phía đông thị trấn kia, ước tính có khoảng hai mươi ba mẫu, hiện tại tớ muốn nhận thầu mười mẫu trước để xem xét tình hình. Ngoài ra tớ còn muốn nhận thầu mấy mẫu đất núi để nuôi gà, vịt, heo.”

Mặc dù cô không biết giá đất cụ thể ở thị trấn Liễu Giang nhưng cũng đã đại khái nắm chắc. Giá nhận thầu đất ở thị trấn Thanh Long dưới quê d.a.o động từ một trăm đến năm trăm đồng tùy theo độ phì nhiêu của đất, còn giá đất miền núi d.a.o động từ hai mươi đến năm mươi đồng.

Giá ở thị trấn Liễu Giang có lẽ cũng ngang với giá ở thị trấn Thanh Long. Tóm lại, giá thuê đất không quá cao.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 38



Điền Thanh: “Mười mẫu? Quy mô này của cậu hơi nhỏ thì phải, tớ nghe họ hàng làm nông nói nhận thầu đất đều từ một trăm mẫu trở lên. Hay là cậu không có đủ tiền, tớ hỗ trợ cậu một chút nhé, không cần chia cổ phần, coi như cho cậu mượn.”

“Không phải vấn đề tiền bạc, chủ yếu là tớ chưa làm bao giờ, thử trước một chút xem sao đã.”

“Được rồi, nghe cậu vậy. Nhưng mà nói trước, chờ khi nào cậu thu hoạch tớ nhất định phải có phần.”

“Không thành vấn đề, không thể thiếu phần của cậu.”

“He he, chị em tốt! Ngày mai trở về cậu nhớ tranh thủ giấu gạo đi, tớ sợ cậu không giữ được đâu.”

Lâm Hoài Hạ nhíu mày: “Yên tâm, tớ vẫn còn lương thực dự trữ ở nơi khác, đủ ăn. Hơn nữa để nhân giống thì cho bọn họ mấy trăm cân là đủ rồi.”

Nghe cô nói vậy, Điền Thanh mới an tâm.

Đợi đến mười giờ tối, báo cáo kiểm nghiệm sơ bộ được đưa ra, nhân viên nghiên cứu đưa máy ảnh cho Điền Thanh.

“Cô Điền, toàn bộ quá trình kiểm tra đã được quay lại.”

“Cảm ơn.”

“Ngoài ra, nếu như các cô cần, trung tâm kiểm nghiệm chúng tôi cũng có thể giúp các cô bác bỏ tin đồn.”

Lâm Hoài Hạ sáng mắt: “Vậy thì còn gì bằng.”

Trung tâm kiểm nghiệm quốc gia chính thức bác bỏ tin đồn, đầy đủ uy tín.

Điền Thanh vội nói: “Chúng ta thêm Wechat, ngày mai chúng tôi sẽ liên lạc lại để biết thời gian tuyên bố báo cáo thử nghiệm cụ thể.”

“Được.”

Cảm ơn bọn họ lần nữa, cả hai rời khỏi trung tâm kiểm nghiệm, thống nhất buổi tối sẽ đến nhà họ Điền nghỉ ngơi.

Lâm Hoài Hạ lái xe phía sau xe của Điền Thanh, trong khi chờ đèn giao thông, anh cả gọi điện thoại tới hỏi về chuyện xảy ra trên mạng.

Anh cả mới nói một hai câu đã bị anh hai giật mất điện thoại: “Chuyện này có giải quyết được không? Không thì để anh giới thiệu cho em một người đại diện trong giới giải trí, bọn họ chuyên làm việc này, rất quen thuộc.”

Làm tài chính, qua lại với người trong giới giải trí khi thực hiện đầu tư là điều bình thường.

Hina

“Cảm ơn anh hai, em có cách rồi.”

Sau đó kể dăm ba câu về kế hoạch của cô và Điền Thanh, Lâm Tùy Tâm nghe xong cũng yên tâm: “Nếu không giải quyết được thì cứ bảo anh.”

Lâm Hoài Hạ ấm áp trong lòng: “Cảm ơn anh hai.”

“Khách sáo làm gì.”

Trở lại nhà họ Điền, tất cả người lớn nhà họ Điền đều đã ngủ, nhưng Điền Chính vẫn đang đợi bọn họ.

Điền Chính: “Đã tra được người đứng sau, anti Hoài Hạ là một blogger lĩnh vực ẩm thực, tổng số người theo dõi toàn mạng không đến mười triệu, độ phổ biến khá cao. Đêm qua cô ta đăng một video quay cách làm chè trôi nước theo phong cách đơn giản, mộc mạc, có fan hâm mộ nhận xét chất lượng thóc gạo của cô ta không bằng Màu vàng truyền thuyết, rất kém.”

“Không phải chứ, chỉ có vậy cô ta cũng đổ lỗi cho Hoài Hạ?”

Điền Chính liếc nhìn Lâm Hoài Hạ: “Gạo cô ta dùng là do nhà quảng cáo tài trợ, hợp đồng cô ta ký cũng có yêu cầu về số lượng tiêu thụ. Mấu chốt là trước đây nhà quảng cáo này đã từng tiếp cận Hoài Hạ.”

Lâm Hoài Hạ: “Bị em từ chối.”

Điền Thanh mở điện thoại ra thì thấy Màu vàng truyền thuyết là lừa đảo đã tụt xuống cuối hot search, liên quan đến mục này còn có mục #Gạothậtthuầnthiênnhiên_ChịVươngnộitrợ.#

Chị Vương nội trợ chính là bà chủ A kia.

Điền Thanh tức không thôi: “Cô ta đang muốn lấy cậu làm bàn đạp giẫm lên mà!”

Lâm Hoài Hạ vỗ vỗ vai cô ấy: “Đừng lo, cứ để cô ta đắc ý đi, ngày mai cô ta muốn khóc cũng không được.”

Điện thoại của Lâm Hoài Hạ vang lên, là Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn gửi một tập tin qua Wechat, cô thuận tay ấn mở, là bằng chứng cô bị bôi đen. Bao gồm đầy đủ lịch sử chuyển khoản, lịch sử trò chuyện.

Điền Thanh cũng nhìn thấy: “Ài, người bạn này của cậu đỉnh ghê, lấy được cả bằng chứng chi tiết như vậy, quan trọng là anh ấy tận tâm với cậu đến thế, cậu còn nói hai người không có quan hệ gì, thành thật khai báo đi, hai người phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 39



Lục Nghiễn: Nếu cần luật sư hay trợ giúp khác thì cứ liên hệ với anh mọi lúc, đừng ngại làm phiền anh.

Lâm Hoài Hạ nhắn lại một câu cảm ơn, tắt điện thoại, khẽ mỉm cười: “Đã bảo bọn tớ chỉ là bạn thôi.”

“Chị Vương đúng là thông minh, với hot search này, chúng ta không chỉ hoàn thành số lượng tiêu thụ hợp đồng quảng cáo mà còn thu được cả đống người theo dõi.”

Chị Vương tự hào: “Cũng không có gì, chủ yếu là Màu vàng truyền thuyết của Quán ăn vặt nhà họ Lâm kia quá giả tạo, bong bóng dù đẹp đến đâu bị chọc nhẹ cũng sẽ vỡ tan. Mà không ngờ hot search này lại hiệu quả tốt như vậy.”

“Chứng tỏ có rất nhiều người nghi ngờ Màu vàng truyền thuyết là giả, nếu không số liệu của chúng ta đã không tốt như vậy.”

Chị Vương vừa xem bảng số liệu vừa nói với nhân viên phòng làm việc: “Các bạn cũng có công lao, đêm nay các bạn vất vả theo dõi hot search rồi, lát nữa các bạn về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai nghỉ, ngày kia các bạn hãy tới. Còn nữa, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.”

“Cảm ơn chị Vương, chị Vương nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Các thành viên trong Chị Vương nội trợ vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi, thức suốt đêm không dễ dàng gì.

Hôm nay là thứ bảy, cư dân mạng ngủ nướng đến khi tự tỉnh còn chưa mở mắt đã sờ vào điện thoại di động.

Mở hot search, ôi, xác c.h.ế.t Màu vàng huyền thoại lạnh ngắt đã vùng dậy.

Đứng đầu: Trung tâm kiểm nghiệm sinh học quốc gia Tây Nam công bố báo cáo kiểm nghiệm thóc gạo có kèm #Màuvàngtruyềnthuyếtlừađảo# bên dưới.

Lâm Hoài Hạ vừa đăng ký một tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhanh chóng chuyển tiếp.

Có cư dân mạng hỏi, tài khoản này là thật à?

Có chứng nhận chính thức, nhất định là thật!!!

“Yo yo, quan chức đứng ra chứng minh, cãi thế nào được?”

“Không phải là cái trung tâm kiểm nghiệm gà rừng nào chứ.”

“Có mắt không vậy? Nhìn vào cái tên phía trên giùm cái, biết đọc hai chữ quốc gia này không?”

“Mẹ ơi, báo cáo kiểm nghiệm và toàn bộ video quay chụp, sao mà cãi được?”

“Thật thật, hạt thóc vàng kim, đóng dấu, là gạo tơ vàng.”

Trung tâm kiểm nghiệm sinh học quốc gia Tây Nam trả lời là thật!

Hay rồi, bây giờ ai cũng kích động, điên cuồng gắn thẻ Trung tâm kiểm nghiệm, gạo này mua ở đâu, muốn trau dồi thêm chút kiến thức.

#Bỏnhiềutiềnmuagạotơvàng#

Xem hot search, các nhân viên của studio Chị Vương nội trợ vừa tan làm chưa về đến nhà vội vàng điên cuồng gọi điện cho chị Vương.

Nhà họ Điền.

Lâm Hoài Hạ chuyển tiếp bài đăng trên Weibo xong, đang ăn sáng cùng người nhà họ Điền, món chính là cơm tơ vàng thơm mềm ngon miệng.

Điền Thanh hừ hừ hưởng thụ: “Tiếc là ăn hết cải ướp rồi.”

Lâm Hoài Hạ: “Hôm qua tớ lại làm cải ướp, vốn định chia cho cậu một ít, nhưng hôm qua ra ngoài gấp quá nên quên mất.”

“Không sao, đợi xong chuyện này tớ theo cậu đến thị trấn Liễu Giang ở hai ngày.”

“Ừm.”

Đêm qua bọn họ đã thống nhất số đất Lâm Hoài Hạ nhận thầu, Điền Thanh muốn đi xem thử.

Bạn nhỏ Tử Tử bốn tuổi không tập trung ăn cơm, nhanh chóng chạy tới ôm đùi Lâm Hoài Hạ, đôi mắt to tròn nhìn cô chằm chằm, nũng nịu nói: “Chị Hoài Hạ, em cũng muốn đến nhà chị.”

Hina

Điền Chính: “Tử Tử, phải gọi là dì.”

“Không muốn, muốn gọi chị cơ.”

Điền Thanh cười khoa trương: “Hoài Hạ cùng bối phận với Tử Tử cũng tốt, tớ đồng ý có thêm một cháu gái.”

Lâm Hoài Hạ lườm cô ấy một cái, bế Tử Tử vào lòng dỗ dành: “Không được đâu, Tử Tử còn phải đi nhà trẻ.”

Tử Tử muốn khóc, Lâm Hoài Hạ vội vàng nhét đứa nhỏ vào lòng Điền Thanh: “Này, cô bế cháu đi.”

Dù sao cũng là cô ruột, Điền Thanh ôm cháu trai dỗ dành: “Thằng nhóc ham ăn này, cháu chỉ muốn ăn táo quýt nhà dì Hoài Hạ thôi đúng không, ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, đợi dì mang một thùng về cho.”

“Thật không cô?”

“Thật! Cô lừa một đứa trẻ con làm gì.”

“Cô thật tốt bụng.” Tử Tử nằm trong lòng Điền Thanh nũng nịu, Điền Thanh rất hưởng thụ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back