Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 20



Trời đã sáng, chim chóc trong khu rừng phía sau không ngừng hót líu lo, Lâm Hoài Hạ dậy sớm, việc đầu tiên cô làm khi mở mắt là lấy điện thoại ra xem mình đã có bao nhiêu người theo dõi.

Tốt lắm, hơn 200.000 rồi!

Vậy là cô đã có hai mảnh linh điền?

Cô nghĩ đến linh điền, hưng phấn phát hiện mình thật sự có hai mảnh. Chạy một vòng quanh hai mảnh, vui vẻ kinh khủng, giống như sóc nhỏ cất đầy kho quả hạch.

Hạnh phúc! Thỏa mãn!

Rau trồng ở mảnh thứ nhất đã chín, táo cũng đã nở hoa. Mau chóng nhổ hết rau xanh, rắc hạt giống lên lần nữa. Mảnh thứ hai mới nhận hôm nay chưa có gì, cô cũng trồng đầy rau xanh.

Cô dự định buổi tối sẽ thu hoạch một đợt rau xanh, sau đó trồng tiếp, đợi sáng mai lại thu hoạch đợt nữa. Rau xanh lớn thế này, ba đợt rau xanh chắc nặng cả trăm ký, ngày mai làm hết thành cải ướp mang cho người thân trong nhà.

Rau xanh trồng trong linh điền bồi bổ cơ thể, ông ba đã già nên ăn nhiều sẽ tốt cho cơ thể.

Cô không thể nói trực tiếp nguồn gốc của rau, làm cải ướp là tốt nhất.

Sáng nay nên ăn gì? Cô tiện tay cầm một quả táo gặm rồi xoay người vào bếp úp tô mì.

Ăn mì không thể thiếu hành lá và rau thơm. Ra vườn rau sau nhà hái một nắm hành lá và rau thơm, tiện thể hái một bó rau xanh. Ăn lá rau còn gốc giữ lại mang vào trồng trong linh điền.

Lâm Hoài Hạ vui vẻ ngâm nga nấu nướng, Từ Thanh Trúc sát vách chuẩn bị ăn sáng lại hét lên một tiếng.

“Bánh bao của tôi, cải ướp của tôi đâu?”

Từ Thanh Trúc phát điên, đi vòng quanh nhà tìm bát đựng bánh bao và cải ướp rửa sạch sẽ.

“A a a, chắc chắn là mẹ ăn mất bánh bao của mình rồi! A a a~”

Hina

Hai vợ chồng nhà họ Từ ăn sáng xong đeo khẩu trang đi mở cửa hàng, trên đường đi, bà Vương còn nói về bữa sáng hôm nay: “Bây giờ Hạ Hạ nấu ăn giỏi quá, nấu cháo hay làm bánh bao cũng ngon.”

“Lúc trước ông cụ từng nói tổ tiên nhà họ Lâm bọn họ làm đầu bếp cung đình mà, nhất định là gia truyền rồi.”

“Gia truyền thì được cái gì? Ông nhìn con cháu nhà họ Lâm bây giờ đi, có gì đặc biệt không, tôi thấy ấy, phải có thiên phú mới được.”

“Trước đây Hạ Hạ không thích nấu ăn, nhưng đầu lưỡi tốt, có thể phân biệt được đồ nào tươi hay không, ngon hay không, đúng là thần kỳ!”

“Ôi, lúc ấy ông cụ không muốn cháu gái mình chịu khổ, nếu dạy dỗ đàng hoàng từ nhỏ thì có khi giờ Hạ Hạ đã làm đầu bếp rồi.”

Bà Vương trợn mắt: “Ông tưởng làm đầu bếp là dễ à? Ngày nào cũng loanh quanh trong bếp, khắp nơi đều là khói dầu, con bé không chỉ vất vả mà còn có hại cho sức khỏe.”

“Nghe bà nói kìa, hồi xưa làm gì có máy hút mùi, đầu bếp nào chẳng phải nấu ăn kiểu đó.”

“Này họ Từ, ông muốn cãi nhau với tôi đúng không?”

“Ai thèm cãi nhau với bà, thôi đừng nói nữa, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi, tôi thấy có người chờ trước cửa rồi kìa.”

“Chắc là mấy hôm nay không được ra ngoài, trong nhà hết gạo.”

Nói đến gạo, Lâm Hoài Hạ cũng đang suy nghĩ xem có thể trồng lúa trong không gian không, gạo có nhiều loại, nhiều nguồn gốc, có nhiều gạo ngon, lấy ra cũng không khiến người ta nghi ngờ.

Hơn nữa gạo rất tốt cho sức khỏe, một ngày ba bữa, ăn quanh năm suốt tháng rất tốt cho cơ thể.

Lúc này cả hai mảnh đất đều được trồng đầy, tìm một khoảng đất trống nhỏ trồng hai ba hạt lúa vào đó thăm dò tình hình trước.

Từ Thanh Trúc ăn sáng xong chạy sang nhà họ Lâm.

“Lâm Hoài Hạ, cậu thấy video của cậu chưa, có hơn 230.000 fan rồi, cậu thấy không.”

“Thấy rồi, cũng ổn mà nhỉ.”

“Cũng ổn á hả?”

Từ Thanh Trúc trợn to mắt: “Cậu mạnh miệng thật đấy, heo cũng bị cậu thổi lên trời rồi.”

Lâm Hoài Hạ dang tay ra: “Chịu thôi, ai bảo chị đây có tài năng làm video chứ?”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 21



Video hôm qua không hot như video đầu tiên nhưng cũng rất ổn định. Tất cả bà chủ A trên nền tảng khi mới bắt đầu đều có số liệu thống kê tốt hơn cô, đếm trên hai bàn tay.

Hơn nữa, video của người ta lan truyền rộng rãi đều có lý do, hoặc là những nhân vật hàng đầu trong nước như đoàn ngoại giao, hoặc là những người chia sẻ kiến thức sâu sắc. Đây là lần đầu tiên một video về ẩm thực và lối sống của cô trở nên nổi tiếng đến vậy.

Cô trở nên nổi tiếng, khiến những bà chủ A làm video liên quan đều nghiên cứu về cô, rất nhiều người trở nên kích động.

Ai bảo blogger khu đời sống và ẩm thực bọn họ không nóng không lạnh, đây chẳng phải có một người nổi tiếng rồi sao!

Các anh chị em, dũng cảm làm mười đến hai mươi video mỗi tháng, tôi sẽ là người tiếp theo nằm trong bảng xếp hạng phổ biến.

Từ Thanh Trúc khinh khỉnh nhìn cô: “Được rồi, cậu lợi hại, nghĩ xem video tiếp theo làm gì đi.”

“Tớ cũng định nói chuyện này với cậu.”

Lâm Hoài Hạ đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên, là số lạ.

“Alo, xin chào.”

“Công ty thực phẩm Chính Dương, bán bánh quy nguyên hạt? Ừm, xin lỗi, tôi tạm thời không nhận quảng cáo... Đúng, không nhận, vấn đề không phải là giá cả, được, tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Từ Thanh Trúc: “Biểu cảm trên mặt cậu là ý gì?”

Từ Thanh Trúc lập tức bày ra dáng vẻ mãnh nam nũng nịu: “Phú bà, bao nuôi tớ đi, bây giờ cậu lợi hại tới mức tiền đến cửa còn chê, hu hu, đỉnh vãi!”

Lâm Hoài Hạ cười nhẹ, không phải vì cô coi thường số tiền quảng cáo hàng chục nghìn kia, mà vì tất cả công việc của cô hiện tại chỉ là tăng lượng fan hâm mộ để đổi lấy linh điền.

So với linh điền, chút tiền này có là gì.

Mặc dù hiện tại cô không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng có nhà có xe, không cần gì nhiều nên chi tiêu không lớn.

Đối với cô, bây giờ tiền không phải là thứ quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất là linh điền, là sức khỏe.

Lâm Hoài Hạ: “Nói chuyện chính đi, bao giờ cậu mới quay lại làm việc?”

“Vẫn chưa có thông báo.”

“Các cậu là công chức, lúc này nên đi đầu, sao đơn vị của các cậu lại không phải đi?”

“Này, còn tùy tình hình, bọn tớ không thuộc hệ thống y tế, cũng không liên quan đến việc huy động vật tư, bây giờ chỉ ở nhà làm theo chỉ dẫn của quốc gia thôi.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Nếu tạm thời chưa phải quay lại làm thì cậu làm thêm chỗ tớ đi, tớ sẽ trả lương hàng tháng cho cậu, trả theo số lượng video, một video hai nghìn đồng, cậu có làm không?”

“Cái gì, lương cao như vậy? Quay ba video là bằng tiền lương một tháng của tớ rồi.”

“Vậy tớ nhất định sẽ không lừa cậu.”

Hina

Từ Thanh Trúc xua tay nói: “Hai nghìn nhiều lắm, tớ cho cậu giá cả thanh mai trúc mã, một video một nghìn đồng.”

“Được!”

Từ Thanh Trúc nghiến răng: “Có phải cậu đang chờ tớ tự hạ giá không?”

“He he, chúng ta là anh em bao nhiêu năm nay, đừng nói những lời gây sát thương như vậy.”

“Hừ, người xưa nói cũng đúng, nói chuyện tình cảm là hại tiền bạc!”

Lâm Hoài Hạ đi vào nhà lấy hai quả táo, nhét một quả vào trong n.g.ự.c anh ấy: “Đừng ai oán nữa, cho cậu quả táo này, ăn ngon cực.”

Cắn một miếng sẽ thấy ngọt ngào, thơm đậm mùi trái cây, ăn hoài không chán.

Từ Thanh Trúc liếc nhìn quả táo, lạ lùng nói: “Lâm Hoài Hạ, không phải cậu không thích ăn táo à?”

“Táo này khác, cậu ăn thử là biết.”

Từ Thanh Trúc không tin táo có thể khác nhau thế nào. Răng rắc cắn một miếng, tự vả, ngon quá!

“Vãi, cậu lấy táo ở đâu thế?”

“Táo vẫn còn xanh, là vừa mới hái trên cây phải không?”

“Còn nữa không? Chia cho tớ một ít.”

Lâm Hoài Hạ: “Trong nhà có nửa thùng, tự vào lấy đi.”

Từ Thanh Trúc không phải người khách sáo, lập tức tìm một cái túi bóng nhét đầy táo vào trong, Lâm Hoài Hạ nhìn chỉ sợ túi bị rách.

“Cậu bị ngốc à, cho ít thôi, túi bóng không đựng được nhiều vậy đâu.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 22



“Ăn nhiều uống nhiều là phương châm của tớ cậu không biết à?”

Ngoài miệng không chịu thua nhưng trên tay lại cẩn thận, một tay giữ túi một tay ôm vào lòng.

“Tớ về trước, cậu nghĩ xem quay cái gì rồi tìm tớ, gọi ông nội tớ đến ngay “

“Cháu trai, cháu cút được rồi!”

Hina

Sau khi đóng cổng sân, điện thoại di động của cô lại reo lên.

“Alo, xin chào! Thật xin lỗi, tạm thời tôi không nhận quảng cáo, ừm, vấn đề không phải là giá cả, đúng vậy, tạm biệt!”

Tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã trở nên phổ biến trên nền tảng, nhưng lại không chịu nhận quảng cáo? Trên đời này còn có loại người không ham tiền?

Hai ngày liên tiếp, Lâm Hoài Hạ đã từ chối hơn chục cái quảng cáo, tin đồn lan truyền trong giới, nói Quán ăn vặt nhà họ Lâm thanh cao, coi thường các thương hiệu nhỏ, khó giao tiếp… nói đủ thứ.

Nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy, có lẽ kế hoạch của người ta không chỉ đơn giản là tạo tài khoản ẩm thực. Có thể thấy, tên tài khoản của người ta là Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nói không chừng người ta tạo tài khoản để thu hút quảng bá cho thương hiệu của mình, cho nên mới từ chối quảng cáo cho thương hiệu khác?

Lâm Hoài Hạ không quan tâm đến những bình luận này, cô chỉ quan tâm đến linh điền.

Sau hai ba ngày lên men, số lượng người hâm mộ của cô tối qua đã vượt quá 300.000, hiện tại cô có ba mảnh, nhưng ba mảnh đều là bồi bổ sức khỏe, không có tác dụng gì khác.

Lâm Hoài Hạ đặc biệt hỏi thăm bà Táo: “Sao tất cả đều là bồi bổ cơ thể mà không phải chữa cảm lạnh sổ mũi?”

Bà cụ khinh bỉ nói: “Cơ thể khoẻ mạnh rồi thì sao có thể bị cảm lạnh sổ mũi?”

“Nói cũng đúng.”

Mà thôi, bồi bổ cơ thể thì bồi bổ cơ thể, có linh điền là tốt rồi.

Bây giờ cô có ba mảnh, mảnh đầu tiên trồng táo chiếm một nửa diện tích, nửa còn lại cô cũng không trồng rau mà trồng một cây quýt. Là loại quýt cổ ở vùng nông thôn, quả to cỡ nắm tay, vỏ mỏng, cùi ngọt, hương quýt đặc biệt đậm đà.

Còn hai mảnh khác, một mảnh trồng các loại rau củ, một mảnh trồng lúa gạo.

Hôm trước cô làm tổng cộng năm mươi cân cải ướp dầu ớt, lại thu hoạch được một mẻ lúa, sau khi hong khô xát thành gạo, thu hoạch được hai mươi cân, hôm nay chuẩn bị lái xe về quê đưa hết cho ông ba.

Đưa hết gạo về, năm mươi cân cải ướp hơi nhiều, cô chia mười cân cho nhà họ Từ, sau đó gọi điện thoại hỏi chuyển phát nhanh, có thể chuyển phát nhanh khoảng cách gần, thế là đóng gói hai mươi cân gửi cho Điền Thanh. Hai mươi cân còn lại thì mang về quê.

Còn cả táo, cô cũng chia làm ba phần đưa chung.

Gửi chuyển phát nhanh xong thì gọi điện cho Điền Thanh: “Tớ gửi đồ ngon cho cậu, chắc đến chiều là nhận được, nhớ để ý điện thoại đấy.”

“Cậu gửi đến đâu?”

“Chung cư cậu.”

“Đừng, tớ không ở chung cư, bây giờ cả nhà tớ đều ở biệt thự ở Thành Nam.”

“Vậy để tớ bảo chuyển phát nhanh đổi địa chỉ.”

“He he, cảm ơn chị em, cậu gửi gì thế?”

“Cải ướp dầu ớt tớ tự tay làm, đảm bảo ăn ngon. Đúng rồi, tớ tạo một tài khoản video trên nền tảng **, tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm, cậu xem thử đi, có cải ướp tớ làm trong đó.”

Trò chuyện thêm vài câu về tình hình dịch bệnh, cô mới cúp máy lái xe về quê.

Xe đi đến cổng thôn, đường đã bị chặn, có mấy thanh niên đứng gác ở ngã tư.

“Ô, Lâm Hoài Hạ, cô từ đâu đến, muốn đi đâu?”

“Nói nhảm, đương nhiên là về nhà. Tôi đến từ thị trấn Liễu Giang, khoảng thời gian này hoàn toàn ở nhà, không ra ngoài cũng không gặp người khác, sức khỏe nhất định rất tốt.”

“Chúng tôi cũng không biết lời cô nói là thật hay giả, trưởng thôn nói không cho người ngoài vào thôn.”

Ở ngã tư nói chuyện hồi lâu, Lâm Hoài Hạ cũng lười nói, gọi điện thoại cho anh trai bảo anh ấy ra lấy đồ.

Mười mấy phút sau, anh cả và anh hai đều đến.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 23



“Anh hai, anh vẫn chưa về thành phố à.”

“Đã có thông báo đi làm đâu, về làm gì. Ở thành phố chỉ có thể ở nhà, không thoải mái dễ chịu bằng nông thôn, em về đây làm gì?”

“Em làm nhiều cải ướp dầu ớt quá, còn có gạo, táo người khác cho, đặc biệt mang về cho mọi người.”

Lâm Diên Đông không đồng ý liếc cô một cái: “Giờ là lúc nào mà em còn chạy lung tung bên ngoài, nhà chúng ta có lương thực có đất đai, không thiếu ăn.”

Lâm Hoài Hạ ngồi ở ghế lái, không xuống xe: “Em đã đặc biệt đi một chuyến mang tới cho mọi người thì chắc chắn là đồ tốt. Đồ ở trong cốp xe, các anh lấy ra đi, bọn họ không cho em vào, lát nữa em về luôn.”

Sau khi chuyển hết đồ đạc trong xe xuống, cô khoát tay quay xe, lái về thị trấn Liễu Giang.

Một túi gạo, một túi cải ướp dầu ớt, còn có một thùng táo lớn.

Hina

Lâm Diên Đông một tay xách gạo, một tay xách cải ướp.

Lâm Tùy Tâm ôm thùng táo kia, khá lắm, nặng muốn chết.

Vừa ôm lên, Lâm Tùy Tâm méo cả mặt, vội vàng buông xuống.

Lâm Diên Đông quay lại: “Hay là để anh bê táo cho?”

Lâm Tùy Tâm: “Không cần, em bê được, anh cả đi trước đi.”

Chờ Lâm Diên Đông đi trước, anh ấy nghỉ ngơi một lát rồi trực tiếp mở thùng ra: “Nào, nào, nào, ai cũng có phần, mỗi người một quả, giúp tiêu trừ hàng hóa.”

“Anh hai Lâm, em không thích táo.”

“Ăn nhiều táo sống lâu trăm tuổi đấy, ăn đi.”

Cưỡng ép nhét cho mỗi người một quả, sau đó bê lên cái thùng nhẹ đi rất nhiều.

Mấy người bị ép nhận táo cũng không quan tâm đến việc táo đã được rửa sạch chưa, trực tiếp gặm luôn. Ăn được mấy miếng, mọi người nhìn nhau, vội vàng đuổi theo Lâm Tùy Tâm.

“Anh Lâm, cha mẹ em cũng thích ăn táo, anh cho em thêm mấy quả nữa.”

“Em lấy một quả cho em gái.”

“Em lấy một quả cho người yêu, cô ấy chưa được ăn táo bao giờ.”

Lâm Tùy Tâm có thể làm việc tốt trong ngành tài chính là do có đủ đầu óc, anh ấy chính là loại người khôn hơn khỉ.

Thấy thái độ của mọi người thay đổi 180°, anh ấy lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, lao ra khỏi đám đông xung quanh, ôm thùng táo trên tay chạy nhanh về nhà.

Về đến nhà, anh ấy cầm một quả táo lên cắn một miếng răng rắc.

Không sai, chính là âm thanh của sự hối hận! Là âm thanh của sự tan nát cõi lòng!

Tự tát mình một cái thật mạnh, sao anh ấy lại không tin lời của em gái chứ?

Ôi! Phí phạm một đống táo lớn của tôi!

Lâm Hoài Hạ gửi táo ngon về, tin tức lan truyền khắp thôn suốt buổi sáng, có người không tin, có người tin.

Người không tin: Ở thời đại này, ăn một quả táo cũng mang ra khoe?

Người tin: Ai ăn sẽ biết.

Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, sai em trai em gái, cháu trai cháu gái sang nhà họ Lâm xin táo đi.

Bây giờ chưa qua mười lăm tháng giêng, đến chúc Tết ông ba Lâm được không?

Không được!

Lâm Tùy Tâm đúng là kẹt xỉ, giấu hết táo trong phòng, ai tới cũng không cho.

“Nào, bảo bối yêu quý nhà mình ơi, đi chúc Tết chú hai Lâm ki bo để chú ấy mời con ăn táo nào.”

“Trương Nhị Cẩu, con gái anh mới sáu tháng tuổi, còn chưa mọc răng, ăn táo kiểu gì.”

“Cái đồ chó độc thân nhà cậu thì biết cái gì, sáu tháng là có thể ăn phụ rồi.”

“Phì, táo lấy đâu ra dinh dưỡng, trẻ con nên ăn sữa bột, chú lì xì cho cháu gái này, mua bình sữa bột là ăn đứt quả táo nha.”

Nói cái gì cũng không chịu cho táo, ki bo kẹt xỉ đến vậy, ở trong thôn bao nhiêu năm chưa bao giờ thấy loại người như thế.

Cuối cùng mẹ anh ấy không nhịn nổi, đến quán bán quà vặt trong thôn mua một hộp bánh quy sô-cô-la đắt tiền về chia cho bọn trẻ.

Sau khi tiễn mọi người về hết, Lâm Diên Đông cũng cạn lời: “Sao em lại nhỏ mọn như vậy, chỉ là mấy quả táo thôi mà.”

Lâm Tùy Tâm cười lạnh, nhét cho anh ấy một quả: “Ăn một miếng rồi nói tiếp.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 24



Bác gái cả: “Tùy Tâm cho bác một quả, bác cũng phải ăn thử, xem là táo gì mà cháu lại không nỡ.”

Ai cũng nếm thử, cả nhà ăn xong nhìn nhau chằm chằm.

Sửng sốt một hồi, Lâm Diên Đông ngập ngừng nói: “Phải nói chứ, thùng táo này không nhiều, bao nhiêu người trong thôn, muốn chia cũng khó chia được.”

Cha anh ấy vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, nhà mình giữ lại ăn thôi, chia ra không được lại làm mất lòng người khác.”

“Tùy Tâm làm rất đúng, nên cất táo đi.”

Lâm Diên Đông ăn xong một quả vẫn cảm thấy chưa đã: “Hạ Hạ còn đưa cả gạo và cải ướp, cải ướp con bé tự làm, gạo là người khác cho, tối nay chúng ta ăn thử chút đi?”

“Vậy thử xem sao.”

Thử một chút liền tạ thế!

“Trời ạ, gạo này ăn ngon thượng hạng!”

“Cải ướp dầu ớt cũng siêu ngon!”

Cả nhà đều cảm thấy món cải ướp này ngon nên ai cũng ăn, dầu ớt ướp cải chính là của nhà bọn họ làm.

Lâm Tùy Tâm chép miệng: “Dầu ớt là cha cháu làm, nhưng cha cháu không làm được cải ướp ngon như vậy đâu!”

“Chẳng lẽ là do ngọn rau xanh ngon? Ngọn rau xanh có ngon đến đâu cũng chỉ là vị đó thôi mà!”

“Tí nữa gọi điện hỏi Hạ Hạ làm như thế nào.”

Lúc gọi điện tới, Lâm Hoài Hạ cũng vừa ăn tối xong.

“Cải ướp ạ, làm theo thực đơn nhà họ Lâm chúng ta mà, em là người mới, mọi người nghĩ em có thể phát minh sáng tạo ra sao?”

“Ai da, không cần để ý nhiều vậy đâu, ngon thì ăn nhiều một chút, đừng để dành, cải ướp tự làm không có chất bảo quản, không để được lâu đâu, phải ăn hết nhanh.”

“Gạo, gạo thì hơi khó kiếm, Lâm Tùy Tâm, các anh ăn ít thôi, để người lớn ăn nhiều một chút, gạo này không phải gạo bình thường, tốt cho sức khỏe lắm.”

Ồn ào nói điện thoại một tiếng, cuối cùng Lâm Hoài Hạ cũng nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, em tạo một tài khoản video trên nền tảng **, tên Quán ăn vặt nhà họ Lâm, mọi người rảnh thì có thể xem qua.”

“Vậy nhé, tắt đây!”

Lâm Tùy Tâm lấy iPad, tìm kiếm Quán ăn vặt nhà họ Lâm, cả nhà ngồi phía trước xem.

Ôi, con bé này làm đồ ăn giỏi thật!

Lâm Tùy Tâm cảm thấy đồ ăn ngon hay không không quan trọng, người làm video có gu thẩm mỹ tốt! Video được quay đẹp!

Hina

Ông ba kích động không thôi: “Con bé này cũng có tí tài năng, nhiều người xem trên mạng như vậy.”

Nhà họ Lâm bên này vô cùng náo nhiệt, Điền Thanh bên kia cũng náo nhiệt không thôi.

Buổi tối ăn cháo kèm với cải ướp vừa nhận được lúc chiều, cùng nhau xem video ẩm thực của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, trò chuyện vô cùng sôi nổi.

Bà Điền khen một câu: “Cô bé Hoài Hạ này, lúc trước gặp con bé lần đầu, tôi đã cảm thấy nó rất giỏi.”

Điền Thanh và Lâm Hoài Hạ là bạn thân, tình cảm tốt, thân thiết như chị em khác cha khác mẹ, người nhà hai bên đều quen biết nhau, năm ngoái ông nội Lâm qua đời, cha mẹ Điền Thanh còn đi đưa.

Ông Điền ăn xong một bát cháo, đưa bát cho dì: “Cho tôi thêm một bát nữa.”

“Ông ăn hai bát rồi, ăn ít thôi.”

Điền Thanh cười ha ha: “Cha muốn ăn thêm cải ướp mà.”

“Hai mươi cân cải ướp, ông muốn ăn hết trong một bữa hay sao?”

Anh trai Điền Thanh, Điền Chính yên lặng đặt bát xuống, thật ra anh ấy cũng muốn ăn thêm một bát nữa.

Đứa con trai Tử Tử bốn tuổi của Điền Chính ôm chân bà nội làm nũng: “Tử Tử ngoan, không đòi ăn rau, Tử Tử muốn ăn táo.”

“Chiều nay cháu ăn một quả rồi mà.”

Ông Điền giúp cháu trai: “Táo không có hại cho cơ thể, cháu nó muốn ăn thì cứ cho nó ăn.”

Tử Tử thích ăn thịt, không thích ăn rau quả, hiếm khi mới thích ăn táo, vậy thì ăn nhiều một chút đi.

“Táo dì Hạ Hạ cháu cho to quá, một quả nhiều lắm, cháu ăn một nửa được không?”

Tử Tử vội vàng gật đầu: “Tử Tử ăn một nửa.”

Điền Thanh cướp một nửa còn lại, răng rắc một tiếng, ánh mắt của cả nhà đều dán chặt vào cô ấy.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 25



Điền Thanh lặng lẽ giấu táo ra sau lưng: “Nhìn con làm gì, muốn ăn thì tự lấy, Hạ Hạ cho cả thùng mà.”

Bà nội Điền trìu mến nhìn cháu gái: “Nhà chúng ta đã ăn rất nhiều đồ của Hạ Hạ rồi, chờ mai mốt có thể ra ngoài, các con nhớ chọn ít đồ tốt gửi cho Hạ Hạ.”

Điền Thanh thẳng thắn nói: “Đưa cái gì cũng không bằng đưa tiền, chờ công ty quảng cáo của con và Hạ Hạ khai trương, anh cả để ý chăm sóc việc kinh doanh của chúng con là được rồi.”

Điền Chính gật đầu: “Chuyện nhỏ, đến lúc đó anh sẽ nhờ bạn bè kêu gọi ủng hộ. Nhưng anh nghĩ, so với việc khi nào công ty quảng cáo của các em khai trương, thì bây giờ các em có thể nghĩ ra các loại đồ ăn để đăng lên tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm này.”

Hina

“Cũng đúng, tài khoản của Hạ Hạ nổi tiếng quá nhanh, mới đăng hai video đã có hơn 300.000 người hâm mộ. Hạ Hạ nói hiện tại có rất nhiều công ty tìm gặp hợp tác nhưng cậu ấy đều từ chối.”

“Sao lại từ chối?”

“Em không hỏi cụ thể, chắc là Hạ Hạ muốn nuôi tài khoản trước.”

“Em tâm sự với em ấy đi, hỏi xem em ấy có cần quảng bá hay không, anh nhớ dưới trướng chú hai có một công ty internet, có lẽ có thể giúp đỡ.”

“Để lát em hỏi xem.”

Hài lòng ăn xong một bữa cơm, Lâm Thanh Thanh lên lầu gọi điện cho bạn thân.

Quảng bá, đúng là Lâm Hoài Hạ đã cân nhắc qua, nhưng theo lương tâm mà nói, cô cảm thấy video đầu tiên có thể phổ biến, chủ yếu là vì khác biệt. Nếu không phải đang dịp Tết, video của cô thật sự rất bình thường, không có gì để quảng bá.

Hơn nữa bây giờ chỉ mới đăng hai video, không cần phải vội vàng như vậy.

“Cậu tạo tài khoản này nhằm mục đích gì?”

“Nổi tiếng.”

“Nổi tiếng xong sao?”

Sau khi nổi tiếng, cô vẫn chưa nghĩ tới, cô chỉ muốn có nhiều fan để đổi lấy linh điền.

Cô biết mục đích mình thu hút người theo dõi nhưng những người khác thì không, độ phổ biến của tài khoản của cô tăng vọt nhưng cô không muốn kiếm tiền, tất cả mọi người cũng không hiểu.

Dạo này trong đầu cô có một suy nghĩ mơ hồ: “Chắc là, tớ muốn mở lại quán ăn nhà họ Lâm. Lúc ông nội còn sống, điều ông lo lắng nhất là không có người thừa kế, đợi đến thời điểm thích hợp, tớ sẽ làm chuyện đó.”

Cô nói tiếp: “Nếu như vậy, Thanh Thanh, vậy công ty quảng cáo của chúng ta…”

“Cậu biết tính tớ mà, tớ chỉ muốn tìm việc để làm, làm cái gì cũng được. Không làm công ty quảng cáo cũng không sao, vậy chúng ta chuyển sang làm MCN đi, nhất định tớ sẽ cố gắng giúp cậu trở thành blogger nổi tiếng.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Cảm ơn cậu, Thanh Thanh.”

“Này, hai chúng ta là chị em! Từ nay tớ làm việc cho cậu, bà chủ Lâm, xin hãy cho tôi nhiều lợi ích hơn.”

“Hiện tại đã có cậu là nhân viên chính thức, bà chủ nhất định sẽ để ý đến cậu, sắp tới sẽ gửi cho cậu một thùng quýt, đảm bảo ăn ngon.”

“Đợi đã, nhân viên chính thức, chẳng lẽ còn có nhân viên tạm thời?”

“Đúng vậy, Từ Thanh Trúc ở nhà không có việc gì làm, làm thêm chỗ tớ, phụ trách quay video, mỗi video một nghìn đồng.”

“Chậc chậc, thanh mai trúc mã của cậu tốt thật. Nhưng cái máy ảnh kia của cậu có ổn không? Muốn đổi cái tốt hơn không? Với cả, chờ khi nào hết dịch, chắc chắn Từ Thanh Trúc phải trở về làm việc, chúng ta vẫn cần tìm một thợ quay phim khác.”

“Vậy cậu tìm trước đi, chúng ta sẽ chọn một người phù hợp.”

“Được! Mấy ngày rồi, cậu định quay video gì tiếp theo? Sắp đến Tết nguyên tiêu rồi, có thể làm video về Tết nguyên tiêu đó.”

“Tớ không có hứng thú với chè trôi nước, không làm chè trôi nước đâu, nhưng tớ sẽ làm món khác.”

“Làm gì?”

“Rồi cậu sẽ biết.”

Hôm nay cô đã mang tất cả gạo trong nhà về quê, nhưng đến tối sẽ thu hoạch mẻ nữa, ngày mai lại có thể thu hoạch thêm, sau khi xát vỏ thóc, cô sẽ xay thành bột để nấu bún gạo chua cay, bánh bột gạo hấp, bánh gạo, cũng là một video về bữa sáng.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 26



Hạt thóc phơi nắng chủ yếu có màu vàng hoặc vàng lục, nhưng gạo linh điền sản xuất lại có màu vàng kim, cảm nhận và màu sắc đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Gạo xát vỏ cũng óng ánh sáng long lanh, gạo sáp của những người buôn bán vô lương tâm kia cũng không đẹp bằng loại gạo này.

Có nên quay hạt thóc vào video không?

Bà Táo: “Sao không quay được? Thóc màu vàng kim tuy không phổ biến nhưng vẫn có ở địa phương khác, chỉ là sản lượng thấp, diện tích trồng nhỏ nên không phổ biến thôi.”

Lâm Hoài Hạ: “Vậy thì quay thôi, ai nhìn thấy thóc gạo đẹp như vậy cũng phải nhìn lại lần thứ hai.”

Gọi điện thoại cho Từ Thanh Trúc để sáng mai anh ấy đến quay video sớm một chút.

Nghĩ đến hương vị của bánh bột gạo ngọt hấp, cô vào bếp tìm một quả bí đỏ hạt dẻ mang từ quê lên, cắt ra, chọn một hạt bí, bỏ vào không gian.

Gieo hạt bí xong tiện thay thu hoạch táo, quýt và rau cất đi.

Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau trời nắng đẹp, Từ Thanh Trúc dậy rất sớm, hơn bảy giờ sáng đã đến gõ cửa.

Lâm Hoài Hạ nhanh chóng lấy thóc dự trữ ra, hái thêm một quả bí đỏ trồng buổi tối, ngắt một nắm hành lá và rau thơm từ góc linh điền.

“Lâm Hoài Hạ, mở cửa!”

“Đây, đây!”

Từ Thanh Trúc ngáp một cái bước vào, mắt còn chưa mở, mãi đến khi nhìn thấy hạt thóc vàng trong sân, hai mắt lập tức mở ra, giống như bị hạt thóc vàng chiếu sáng.

Hina

“Trời má, thóc này là thật hay giả? Sao lại có màu này? Mang thóc bình thường ra so sánh giống như hàng lỗi vậy.”

“Thật hay giả, cậu tự xem thử là biết.”

Xem thử thì xem thử! Anh ấy ngồi xổm bên thúng như một ông lão nông dân, chọn một hạt bỏ vào miệng cắn thử, đầu lưỡi và vị giác gần như lập tức bắt được mùi thơm của gạo.

Mặc dù cả đời chưa từng ngửi qua mùi thơm gạo nào như thế này, nhưng vừa ngửi thấy, DNA người miền Nam lập tức được kích hoạt, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là loại lúa cực phẩm!

Từ Thanh Trúc kích động: “Mau quay nhanh đi, tớ muốn ăn gạo này.”

“Gạo tốt như vậy, nấu cháo rau xanh sẽ ngon biết bao.”

Rau xanh cực phẩm kết hợp gạo cực phẩm, trong đầu anh ấy đã bắt đầu tự động nhóm lửa, vo gạo, thái rau, nấu cháo.

Lâm Hoài Hạ cười nhạo anh ấy: “Nhìn dáng vẻ tham ăn của cậu kìa.”

Hôm nay vẫn phải quay ngoại cảnh, nhưng trước khi quay ngoại cảnh phải quay thóc, sau đó mang thóc đến phòng để đồ bên phải sân trước, dùng máy giã gạo xát vỏ.

Xát ra hạt gạo óng ánh sáng long lanh, gạo còn chưa vào nồi đã ngửi thấy mùi phảng phất.

Từ Thanh Trúc đưa ra một ống kính đặc sắc, thay đổi nhiều góc độ khác nhau, quay rất rõ nét. Từng nắm gạo trắng trong như bạch ngọc.

Từ Thanh Trúc: “Nếu không phải nhìn thấy tại chỗ, tớ cũng nghi ngờ đây là gạo giả.”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Không phải là không có đồ tốt, chỉ là không lưu thông trên thị trường mà thôi.”

“Vậy cậu lấy ở đâu?”

“Không nói cho cậu biết.”

Gạo xay xong ngâm với nước, hai người ra ngoài quay ngoại cảnh.

Trong video hôm nay, bánh bột gạo ngọt và bánh gạo đều dễ làm, nhưng làm bún lại hơi rắc rối một chút. Rắc rối này là quá trình rắc rối, phải ngâm gạo, xay thành bột, dùng máy ép thành bún rồi luộc trong nồi.

Trước đây nhà bọn họ mở quán ăn nên có đầy đủ những dụng cụ này, từ bé Lâm Hoài Hạ đã xem ông nội làm bún gạo thủ công, bây giờ có các loại máy móc cô đều rất quen thuộc.

Nhưng dù có quen thuộc thì làm xong cả quá trình cũng gần mười hai giờ, đây là cô còn nhanh tay.

“Từ Thanh Trúc, cậu bảo cha mẹ cậu trưa nay qua ăn bún gạo đi, hai người chúng ta ăn không hết.”

“Vậy để tớ gọi cho mẹ.”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Từ Thanh Trúc nói: “Mẹ tớ vừa về, còn đang trên đường.”

“Vậy là vừa, chúng ta mau quay nốt đi.”

Nước trong nồi đã sôi, cho bún vào, múc một tô canh lớn, cẩn thận thêm các loại xì dầu, dấm, dầu ớt, muối, dầu hào, hành lá, nước gừng, bột tiêu, thêm một giọt dầu mè và một ít đường để tăng độ tươi.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 27



Khi bún chín, dùng muôi có rây lọc vớt ra bát, bỏ một nắm rau xanh vào nồi chần khoảng một phút, vớt ra thả lên trên bún, rắc hành lá thái nhỏ, rau thơm và lạc rang, vừng trắng, một bát bún gạo chua cay đã hoàn thành.

Bún, bánh bột gạo hấp và bánh gạo làm trước đó đều được bày lên bàn, thơm ngon hấp dẫn!

Đặc biệt là bát bún gạo chua cay kia, sợi bún trắng nõn mềm dẻo đã miệng, nước canh trộn dầu ớt và dấm có màu đỏ đen đẹp mắt, hạt vừng rang hơi vàng, còn có hành lá xanh, rau thơm, ngọn rau xanh thái nhỏ, hạt lạc màu nâu đỏ thơm giòn, chỉ cần nhìn qua camera là đã muốn ăn ngay.

Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Từ Thanh Trúc không có đạo đức lấy từ trong túi ra một đôi đũa lao tới, cúi đầu húp một ngụm canh.

Vị chua cay, tươi thơm chỉ có một từ: “Sảng khoái!”

Lâm Hoài Hạ không thèm để ý, cầm một cái bánh bột gạo ngọt lên cắn một miếng, mùi thơm của bí đỏ và gạo hòa quyện vào nhau, trong bánh không có đường, chỉ có một chút vị ngọt từ nước bí đỏ, mùi vị rất thơm ngon.

“Thử bánh bột gạo ngọt xem.”

Từ Thanh Trúc húp mì xì xụp tùy tiện nói: “Đợi ăn mì xong rồi nói tiếp.”

“Nhìn dáng vẻ của con kìa, y như heo rừng không ăn được trấu ấy.”

Lâm Hoài Hạ nghe vậy mỉm cười, quay đầu nhìn về phía cửa: “Bác Vương, bác Từ, hai bác tới rồi.”

Bà Vương cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nghe nói cháu muốn mời cơm nên bác phải về nhanh một chút.”

“Vậy cháu phải thể hiện tài năng cho các bác xem rồi, hôm nay chúng ta ăn bún gạo chua cay.”

“Cho bác Từ cháu một bát tê cay đi, ông ấy thích ăn như thế.”

“Dạ.”

Nước trong nồi bếp vẫn đang sôi, bún gạo và món ăn kèm, gia vị đều đã chuẩn bị xong, mấy phút sau, ba bát bún gạo đã chín, mọi người bưng một bát canh lớn, vừa ngồi xuống đã vùi đầu vào ăn.

Không còn cách nào, ăn quá ngon, không dừng được.

Từ Thanh Trúc đã ăn xong, ăn một bát lớn như vậy vẫn chưa đủ, lại chạy vào bếp lấy thêm cho mình nửa bát bún gạo nữa.

“Meo~”

Từ Thanh Trúc: “Mày ngồi trên bếp làm cái gì, một con mèo như mày không ăn thức ăn cho mèo, chẳng lẽ còn muốn ăn bún gạo?”

“Meo~”

Mèo con mong đợi nhìn anh ấy, tên ham ăn này hiểu ý mình!

Từ Thanh Trúc vội vàng nhúng bún, trợn mắt nhìn nó một cái: “Mơ à, ăn thức ăn cho mèo đi!”

“Đừng ngồi trên bếp nữa, kẻo lông của mày lại rơi vào nồi!”

“Meo!” Mèo con đứng dậy, cong lưng, dựng đuôi lên, dáng vẻ hung dữ, giống như muốn cào anh ấy một phát!

“Không dễ chọc, không dễ chọc.”

Từ Thanh Trúc bưng bát bún gạo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Lâm Hoài Hạ, con mèo nhà cậu thành tinh rồi!”

Mọi người đều thưởng thức tô bún gạo hôm nay, không ai chạm vào bánh bột gạo ngọt và bánh gạo trên bàn, ngoại trừ Lâm Hoài Hạ đang ăn bánh bột gạo ngọt.

Buổi chiều Từ Thanh Trúc chỉnh sửa video, buồn miệng tiện tay cầm một chiếc bánh gạo nguội ăn một miếng, kinh ngạc như gặp người trời.

Má ơi, trưa nay anh ấy đã bỏ qua cái gì vậy?

Hina

Lâm Hoài Hạ vừa nhận điện thoại, quỷ ham ăn Từ Thanh Trúc liền chui tọt vào bếp bỏ số bánh bột gạo ngọt và bánh gạo còn lại vào chậu mang đi.

“Meo!”

Gặp phải một con mèo chặn đường, Từ Thanh Trúc lấy từ trong chậu ra mấy cái: “Chiêu Tài ngoan, tao để lại hai cái cho hai người, tối nay một người một mèo đủ ăn rồi.”

“Meo!” Vẫn không chịu nhường đường.

Anh ấy giải thích thêm: “Lâm Hoài Hạ kén chọn kia không thích ăn đồ ăn thừa, cho mày hết, để đến mai là cậu ấy không thèm ăn nữa.”

Nghe cũng hợp lý!

Mèo con nhường đường, Từ Thanh Trúc vội vàng bỏ chạy.

“Lâm Hoài Hạ, chỉnh xong video rồi, tớ về nhà đây!” Từ Thanh Trúc hét lớn, không đợi Lâm Hoài Hạ trả lời liền chạy ra khỏi cổng.

Đầu bên kia điện thoại: “Giọng ai thế?”

Lâm Hoài Hạ: “À, hàng xóm của em.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 28



“Nhà em ở đâu, có người bạn miền Nam gửi cho anh một thùng tôm hùm, anh không biết nấu, để anh gửi cho em.”

“Không cần, không cần, anh giữ lại đi.”

Lục Nghiễn ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ: “Lúc trước em mời anh uống trà sữa, bây giờ anh mời em ăn tôm hùm, cái này gọi là có qua có lại. Hơn nữa chúng ta đều là bạn bè, em đừng thờ ơ với anh vậy chứ?”

Anh zai à, trà sữa với tôm hùm có thể bằng nhau sao?

Nhưng đến nước này, Lâm Hoài Hạ lại không tìm được lời nào từ chối: “Anh ở thành phố, tình hình bệnh dịch có thể tới sao?”

“Anh không ở thành phố, đang ở quê.”

Không ở thành phố, đang ở quê, Lâm Hoài Hạ tự động cho rằng anh đang ở nông thôn: “Em ở thị trấn Liễu Giang.”

“Không xa, mang qua cho em rất nhanh, cũng không cần chuyển phát nhanh.”

“Ừm.”

Vừa cúp điện thoại của Lục Nghiễn, điện thoại của Điền Thanh liền gọi đến: “Chị em, video của cậu thế nào rồi?”

“Từ Thanh Trúc chỉnh sửa xong chạy mất rồi, tớ vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp xem.”

Hina

“Ai gọi thế?”

“Một người bạn gặp ở công ty cũ trước đây, là nhân viên kế hoạch cho công ty bên A, nói là bạn của anh ấy tặng một thùng tôm hùm nhưng không biết làm nên gửi cho tớ.”

“Gửi tôm hùm? Đây là loại bạn bè thần tiên gì vậy? Nam hay nữ?”

“Nam.”

“Hừ hừ, nói thật đi, có phải anh ấy có ý với cậu không?”

Nghĩ đến vẻ ngoài đẹp trai như nam chính truyện tranh của Lục Nghiễn: “Nghĩ gì đấy, anh ấy như vậy thiếu gì phụ nữ theo đuổi.”

“Người khác theo đuổi anh ấy, anh ấy theo đuổi cậu!”

“Cậu gọi điện để nói cái này với tớ à?”

“Không, không, tớ lấy được một chiếc máy ảnh cao cấp, ngày mai giao đến cho cậu, này là do giáo viên nhiếp ảnh chuyên quay phim tài liệu giới thiệu, đảm bảo dùng tốt.”

“Cậu tự mang đến à?”

“Tớ cũng muốn đến, nếu không được thì bảo tài xế mang cho cậu.”

“Ok.”

Hai người trò chuyện mấy câu về quảng bá video rồi mới cúp điện thoại.

Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, ai cũng tặng đồ cho cô.

Từ Thanh Trúc cũng rất giỏi chỉnh sửa video, ít nhất với trình độ xem của cô thì không có vấn đề gì. Xem hết video, đặt tên là Màu vàng truyền thuyết rồi đăng lên nền tảng.

Sau khi tải video lên, cô liếc nhìn số lượng fan hâm mộ, reo hò cổ vũ trong lòng.

Cố gắng lên, cố gắng lên! Phấn đấu vượt lên 500,000 để cô có thêm hai mảnh đất!

Nhân dịp Tết nguyên tiêu, các blogger ẩm thực đã bắt đầu buôn bán trong hai ngày qua, có thể thấy những bức ảnh chụp cận cảnh viên trôi nước tròn vo, mềm mịn ở khắp nơi trên mạng, mang đến bầu không khí lễ hội đặc biệt.

Ôi, Màu vàng truyền thuyết này là cái quái gì vậy?

Nhìn ảnh bìa, một thúng thóc vàng rực rỡ.

Kia là thóc à? Photoshop thành thế này, là thêm bao nhiêu bộ lọc vào đây? Bà chủ A mới này không vững vàng, mới đăng vài video đã bắt đầu lơ đãng, cái gì cũng dám đăng.

Một số fan thấy khó hiểu nhưng cũng có nhiều người bấm vào xem, sau đó mọi người đều sửng sốt, đống thóc này, hạt gạo này có thật sao?

Không được, tôi phải tua lại xem lần nữa.

Sau khi xem N lần, cái thứ đồ chơi kia đúng là thóc thật, mặc dù có ánh vàng rực rỡ.

Chắc người quay video cũng có cùng suy nghĩ với bọn họ, ống kính được nhét vào thúng, các loại cận cảnh đặc tả được quay theo nhiều cách khác nhau. Chỉ quay thúng thóc một phút, màn hình tràn ngập ánh sáng vàng.

Nêu ý chính, đúng là màu vàng truyền thuyết.

Vài phút sau khi video được tải lên, các bình luận lại bắt đầu xuất hiện, hàng loạt dấu chấm hỏi lấp đầy màn hình thể hiện sự bối rối của bọn họ.

“Nói thật với mọi người, tôi đã xem hai phút đầu tiên của video mấy lần rồi, chưa xem phần còn lại chút nào.”

“Tôi cũng vậy, thóc này, gạo này giống như một tác phẩm nghệ thuật. Là do tôi có ít kiến thức, hay đây là hàng giả?”

“Nhìn không giống giả lắm, phía sau còn xát vỏ mà.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 29



“Nếu là thật thì mẹ ơi, cơm tôi ăn suốt hai mươi năm qua là hàng đểu rồi.”

“Ha ha ha, mở mang tầm mắt.”

“Đừng có xem mỗi hai phút đầu, mau xem bún gạo chua cay phía sau đi, nước miếng của tôi sắp làm điện thoại chập mạch rồi.”

“A a a a~ Thèm quá đi!”

“Cái gì đây, làm bằng máy chứ không phải làm thủ công, đánh giá thấp!”

“Ha ha, lầu trên người tiền sử à, muốn ăn một bát bún gạo chắc phải xuyên về xã hội nguyên thủy tìm hạt giống lúa bắt đầu làm quá.”

“Lầu trên, biết nói nhiều thì nói nhiều chút, tôi đi nấu bát mì ăn tạm trước đã.”

“Màu vàng truyền thuyết, đỉnh thật đấy!”

“Sinh viên trường Cao đẳng Nông nghiệp hỏi chân thành, đây là giống lúa gì? Chưa từng nhìn thấy bao giờ.”

Thực sự có người trả lời bình luận này.

“Hồi nhỏ tôi thấy ở một vùng núi hẻo lánh phía Tây Nam có loại lúa này, ăn ngon nhưng năng suất thấp, sau này có lúa lai, không thấy ai trồng loại lúa này nữa.”

“Cảm ơn đã giải đáp, tôi tra trên mạng chỉ thấy giới thiệu chứ không thấy ai bán.”

Người trong nước luôn có sự nhiệt tình và tò mò vô hạn đối với việc ăn uống, video này lọt top hot, được nhiều người xem hơn, tất cả mọi người đều bàn tán về gạo vàng, vài tiếng sau, video này lên hẳn hot search, cái mác “Màu vàng truyền thuyết” không thể giải thích được này leo lên top 10 hot search.

Từ Thanh Trúc nhìn thấy hot search, lập tức nhảy ra khỏi giường gọi điện thoại cho Lâm Hoài Hạ, nhưng đường dây bận không có ai trả lời.

Từ Thanh Trúc chạy tới ban công, hét lớn: “A a a a, Lâm Hoài Hạ, cậu lên hot search rồi!”

Lâm Hoài Hạ đang nói chuyện điện thoại với Điền Thanh, nghe thấy vậy thì cầm điện thoại đi ra sân: “Tớ thấy rồi, đang nói chuyện với Điền Thanh, lát nữa nói sau.”

Đầu bên kia điện thoại, Điền Thanh cũng rất hưng phấn: “Tớ còn định mua quảng cáo cho cậu, không ngờ cậu lại tự leo lên được, đỉnh thật! Quen biết bao nhiêu năm nay, không ngờ cậu còn có tiềm năng làm việc này, quay video nào cũng lên xu hướng.”

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Cũng là may mắn.”

“May mắn cái gì, là do cậu có kỹ năng lập kế hoạch tốt. Tết đến người ta đăng thịt cá, cậu đăng rau xanh. Tết nguyên tiêu mọi người đăng chè trôi nước, cậu đăng màu vàng truyền thuyết. Lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ, cậu được lắm!”

“Đừng, cậu biết lý do tớ không đăng chè trôi nước mà.”

“Ha ha ha, cậu không thích ăn chè trôi nước. Nhưng cậu lấy gạo kia ở đâu thế, chia cho tớ một ít được không? Tớ chưa nhìn thấy thóc màu vàng kim bao giờ.”

“Chia cho cậu một ít cũng được, nhưng tớ cũng không có nhiều, cậu đừng có cho người khác.”

“Khó mua lắm à? Tớ cũng đoán vậy, cha tớ bảo gạo tốt như thế sản lượng rất thấp, nếu sản lượng cao chắc chắn sẽ được phổ biến diện rộng.”

Nói chuyện với Điền Thanh hồi lâu, Lâm Hoài Hạ nhíu mày, gần đây cô có hơi đắc ý quên tình hình.

Xã hội hiện đại, việc giữ bí mật không phải là điều dễ dàng.

Làm sao cô có thể giải thích những thứ này đến từ đâu?

Sau một đêm lên men, độ hot của Màu vàng truyền thuyết vẫn không hề giảm xuống, chẳng những ổn định còn có xu hướng tăng lên.

Trong tình hình dịch bệnh, công nhân viên chức ở nhà rảnh rỗi không có gì làm, nằm trên ghế sofa chơi điện thoại, tiện tay bấm vào Màu vàng truyền thuyết, nhắc đến ăn uống lại bắt đầu bàn luận.

Hina

Gạo mà, ngày nào chẳng ăn, có gì đặc biệt? Nhưng nếu nói gạo quê bạn ngon nhất thì tôi không đồng ý.

Thảo luận ngày càng nhiều, có người chuyên môn tóm tắt tổng kết trên mạng, theo thống kê khu vực, gạo Ngũ Thường Đông Bắc, gạo Bàn Gấm, gạo Liễu Hà, gạo Nguyên Dương, gạo Ngự Điền Yên Chi, gạo Thiên Tân Tiểu Trạm, gạo Ninh Hạ Trân Châu, gạo Già Phóng Cống, gạo Vạn Niên Cống, gạo Hồ Bắc Thái Tử, gạo Quảng Đông Ti Miêu...

Quá nhiều, một tờ giấy A4 không thể viết hết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back