Dịch Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 10



Buổi tối nhà bọn họ ăn mì, Từ Thanh Trúc bị đuổi ra vườn hái rau.

“Muốn ăn gì không để tớ hái cho.”

Ở điểm giao vườn rau nhà họ Từ và nhà họ Lâm trồng một hàng tường hoa hồng cao hơn một mét, Lâm Hoài Hà đứng trong vườn rau nhà mình lắc đầu: “Hôm nay không cần, mai tớ muốn hái một ít rau dền.”

“Được rồi, thế mai cậu gọi tớ, để tớ hái cho.”

“Không cần, tớ tự sang hái, còn phải quay lại nữa.”

“Hả?” Từ Thanh Trúc không hiểu: “Cậu muốn chia sẻ khoảnh khắc Wechat à?”

Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Tớ phải làm video.”

“À, hiểu rồi. Quay cái này làm gì, người ta toàn quay thịt cá, ai thèm xem cậu nấu rau.”

“Kệ, tớ thích.” Lâm Hoài Hạ ngắt một nắm rau hẹ trong vườn nhà mình rồi quay người rời đi.

“Ơ, đừng đi mà, mèo dragon li nhà chồng dì hai tớ nuôi vừa sinh, cậu có muốn bắt một con về nuôi không?”

Lâm Hoài Hạ có chút động tâm: “Dễ nuôi không?”

“Mèo dragon li không phải mèo cưng quý giá, có gì khó nuôi chứ. Lúc chúng ta còn nhỏ nhà cậu cũng nuôi một con mà?”

Đúng là từng nuôi một con, nhưng nó đã c.h.ế.t vì già khi bọn họ học cấp hai. Con mèo kia cả đời ăn uống ngon lành trong quán ăn, cuộc sống vô cùng thoải mái hạnh phúc.

“Có ảnh không cho tớ xem thử.”

Từ Thanh Trúc lấy điện thoại ra cho cô xem ảnh.

Lâm Hoài Hạ lập tức bị con mèo có chùm lông trắng trên chóp tai hấp dẫn: “Nhìn cưng quá!”

“Tớ biết cậu sẽ thích con này mà, chờ đến chiều tớ bắt về cho.”

“Vậy trước khi đi cậu nói với tớ một tiếng, tớ chuẩn bị cho ít đồ.”

“Được.”

Lâm Hoài Hạ chuẩn bị một phần thịt khô cho dì Từ Thanh Trúc, đồng thời bọc một bao lì xì đỏ trị giá hai mươi đồng. Đây là tục lệ bắt mèo ở đây.

Hina

Trời còn chưa tối, Từ Thanh Trúc đã bắt mèo mang về, con mèo con nhảy ra khỏi thùng giấy, không hề sợ hãi cọ cọ vào chân cô, còn ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ngoan quá, đáng yêu c.h.ế.t đi được.

Từ Thanh Trúc cầm chìa khóa xe cười nói: “Xem ra con mèo này có duyên với cậu rồi, nhớ chăm sóc nó thật tốt đấy, tớ về đây.”

“Đi thong thả không tiễn.”

“Hừ, có hai bước chân không cần cậu tiễn!”

Từ Thanh Trúc biết cách làm việc, còn đưa cả cát mèo và đồ ăn cho mèo để cô tiện chăm sóc.

Mèo con nhỏ kêu meo meo khiến trái tim cô tan chảy.

“Bé cưng, để mẹ mua đồ hộp cho con, muốn ăn cái gì chúng ta mua cái đó.”

Con mèo nhỏ xíu, cất trong túi đáng yêu c.h.ế.t mất.

“Nên đặt tên gì cho con đây? Phú Quý với Chiêu Tài con chọn cái nào.”

“Meo meo~”

“Con kêu hai tiếng, vậy gọi là Chiêu Tài nha! Bé con đáng yêu làm tim mẹ mềm nhũn cả rùi! Moa~”

Vừa ôm mèo bước vào bếp thì một cơn gió thổi qua, cô vô thức nhắm mắt lại, mèo con nhảy ra khỏi vòng tay cô.

“Chiêu Tài đừng nhảy!”

Con mèo nhỏ đứng trên bếp mắng cô: “Mấy giờ rồi mà còn chưa nấu cơm nữa!”

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, Lâm Hoài Hạ ngó qua ngó lại: “Bà Táo?”

“Không phải ta thì còn ai nữa, mau nấu cơm đi!”

Trong lòng Lâm Hoài Hạ có một tiểu nhân giậm chân khóc lóc, trả mèo sữa nhỏ lại cho tôi!

Bây giờ bà cụ đã có chân thân, có thể rời khỏi tượng Táo quân, thật là kinh người.

Trước đây chỉ dùng miệng, giờ đây chẳng những hùng hùng hổ hổ, còn tung cú mèo khi tức giận.

Lâm Hoài Hạ: “Chiêu Tài…”

Bà Táo: “Chiêu Tài cái rắm, gọi là tổ tông.”

Lâm Hoài Hạ: “Được rồi tổ tông, bà phải ăn thức ăn cho mèo.”

“Không ăn thức ăn cho mèo, ta muốn ăn thịt!”

Tôi chỉ có thể ăn mì, bà còn đòi ăn thịt, ở đấy mà mơ.

Nửa tiếng sau, trên bàn có một bát mì trứng gà rau hẹ, và một đĩa thức ăn cho mèo. Trong chạng vạng tối bình thường ấm áp, tất cả mọi người đều có một bữa ngon miệng, thật tốt biết bao.

Bà Táo: “Ngày mai ta muốn ăn thịt.”

Lâm Hoài Hạ tùy ý nói: “Bà là thần tiên, đừng ham đồ ăn phàm nhân như vậy. Ngoan, uống miếng nước đi cho khỏi táo bón.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 11



Mèo con dù sao vẫn là mèo con, nếu Lâm Hoài Hạ không hợp tác thì nó cũng hết cách, ngoan ngoãn uống nước xong bị Lâm Hoài Hạ nhét vào ổ mèo mới tinh đi ngủ.

Lâm Hoài Hạ lắc đầu, đúng là nuôi hoàng thượng. Sớm biết bà cụ có thể nhập vào con mèo thì cô đã không nuôi rồi.

Dọn dẹp xong, bên ngoài trời đã tối.

Đứng trong sân một lúc, gió núi từ sau nhà thổi qua, đầu ngón tay cô lạnh buốt.

Chẳng có gì để làm, thời tiết này thật hoàn hảo để ôm một chiếc chăn dày ấm mềm đi ngủ.

“Ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.”

Đáng tiếc giấc mơ ngủ đến khi tự tỉnh của cô đã bị một con mèo con phá tan.

Mới bảy giờ sáng, mèo sữa đã leo lên giường, cào cô một phát: “Mau dậy đi, hôm nay cô phải quay video đấy.”

Buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Lâm Hoài Hạ co rúm trong chăn, lẩm bẩm: “Cho cháu ngủ thêm hai phút nữa.”

Không thể ngủ nướng, chưởng mèo vô địch thiên thạch trực tiếp đánh tới, móng vuốt chưa thu hết còn cào xước mu bàn tay đang duỗi ra ngoài của cô, Lâm Hoài Hạ rít lên một tiếng rồi tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra đã thấy mu bàn tay đỏ bừng.

Cô vội gọi điện cho Từ Thanh Trúc: “Mèo đã được tiêm phòng chưa?”

Giờ này Từ Thanh Trúc vẫn nằm ì trên giường, đang ngủ say lại bị chuông điện thoại đánh thức, sao có thể có thái độ tốt.

Chẳng những không hỏi được tiêm phòng hay chưa, hai người mới sáng sớm đã ầm ĩ một trận, đang buồn ngủ cũng tỉnh hẳn.

Lâm Hoài Hạ hét lại: “Hỏi cậu đấy, mèo đã được tiêm phòng chưa?”

“Rồi!”

Lâm Hoài Hạ lúc này mới yên tâm, mắng Chiêu Tài một câu: “Từ nay không được phép dùng móng vuốt cào người nữa, có thể sẽ bị bệnh đấy biết không. Lỡ cháu mà bệnh chết, xem xem bà tìm được ai làm nô lệ.”

Bà Táo đuối lý, còn nhỏ giọng nói một câu: “Hồi xưa bao nhiêu người nuôi mèo có làm sao đâu, các cô thời nay đúng là lắm chuyện.”

Có tổ tông thúc giục, ăn sáng xong, Lâm Hoài Hạ cầm máy ảnh đi đến sân sau nhà họ Từ quay chụp.

Lúc này, ngoại trừ Từ Thanh Trúc lười biếng ở nhà, bác Vương và bác Từ đều đã đến cửa hàng.

Lâm Hoài Hạ đặt camera trong vườn rau xanh nhà họ Từ rồi cầm rổ rau đi hái rau dền. Sau khi hái được nửa rổ, lại đi kiểm tra xem camera quay như thế nào, quay đi quay lại mấy lần, cuối cùng cũng có được khung cảnh cô ưng ý.

Quay xa vẫn chưa đủ, còn phải quay cận cảnh nữa, cô cật lực điều chỉnh vị trí máy ảnh hồi lâu mới quay được một chút.

Từ Thanh Trúc ăn sáng xong liền tới tham gia vui vẻ: “Thấy cậu loay hoay một mình nên tới quay giúp.”

“Vậy cậu quay đi.”

Từ Thanh Trúc là người thân thiện, cũng thích quay chụp, khi còn học đại học anh ấy từng là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh, cũng coi như bán chuyên nghiệp. Anh ấy cũng là người giới thiệu Lâm Hoài Hạ đến với nhiếp ảnh.

Tình cờ anh ấy cũng có một chiếc máy như Lâm Hoài Hạ, rất quen thuộc, vào tay là có thể sử dụng được ngay.

Để tăng tốc, anh ấy tìm máy ảnh của mình, dùng máy ảnh của Lâm Hoài Hạ để quay xa, còn máy ảnh của mình quay cận cảnh, như vậy tốc độ cũng nhanh hơn.

Quay xong cảnh hái rau dền, còn phải quay cắt rau hẹ, hái ngọn cải dầu, hai người cùng nhau hợp tác, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Trở lại phòng bếp, Lâm Hoài Hạ đặt máy ảnh chuẩn bị quay cảnh nấu nướng.

Theo thực đơn cô chọn ra, cải dầu xào tỏi, bánh rau hẹ, canh cá viên rau dền, hiện tại vẫn còn thiếu một con cá.

Từ Thanh Trúc: “Trong thùng nước nhà tớ có mấy con cá, người thân tặng hồi sau Tết, đều là cá sông tự nhiên.”

“Mang một con qua đây.”

“Tới đây!”

Lâm Hoài Hạ xử lý phi lê cá, thái thành lát mỏng, sau đó băm thành thịt băm.

Hina

Cửa sổ phòng bếp mở rộng, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, Lâm Hoài Hạ đang băm cá bên cửa sổ, cả người phản chiếu ánh sáng tự nhiên như đang phát sáng. Cộng thêm nền tối phía sau phòng bếp làm tương phản, quay ra có kết cấu giống như trong phim.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 12



“Vãi, Lâm Hoài Hạ, quay đẹp như thế mà cậu không định lộ mặt à?”

“Không, quay cảnh tớ nấu ăn là được rồi.”

“Chậc chậc, tớ nói này, quay cả mặt có khi cậu thành người nổi tiếng luôn đấy.”

Từ Thanh Trúc ngoài miệng nói muốn Lâm Hoài Hạ lộ mặt, nhưng khi quay vẫn tự giác tránh mặt cô.

Với sự giúp đỡ của Từ Thanh Trúc, buổi quay video diễn ra rất suôn sẻ, hai người còn được ăn trưa trước mười hai giờ.

Từ Thanh Trúc uống một bát canh cá viên rau dền trước: “Đã, ngon thật, rất tươi. Mỗi tội bánh rau hẹ với cải dầu xào hơi nguội.”

Nói nhảm, hai món này chuẩn bị mất nửa tiếng, giữa mùa đông không nguội mới là lạ.

Lâm Hoài Hạ: “Chiều nay tớ chỉnh sửa rồi đăng lên mạng xem sao.”

“Vậy cậu chỉnh đi, lát nữa tớ giúp cậu quay mấy cảnh trống.”

“Ok, chờ khi nào trở thành blogger ẩm thực hàng đầu kiếm được nhiều tiền, chị đây sẽ bao chú em ăn uống no say.”

Từ Thanh Trúc bĩu môi: “Để xem mấy phút nổi tiếng này của cậu kéo dài được bao lâu.”

Hôm nay nắng đẹp, buổi chiều Từ Thanh Trúc cầm máy ra sau núi chụp phong cảnh, Lâm Hoài Hạ dọn bàn ghế ra sân, pha cho mình một bình trà thảo mộc, vừa phơi nắng vừa biên tập video.

Loại trà thảo mộc này có mùi rất thơm, Chiêu Tài cũng thèm, không có Từ Thanh Trúc ở đây nên bà ấy thoải mái há mồm nói chuyện, đòi uống thử.

Uống thì uống, cô đổ một ít ra đĩa cho bà ấy: “Đợi nguội thì l**m.”

“Meo~”

Lâm Hoài Hạ cười v**t v* một cái.

“Meo!”

Một tiếng này không giống âm thanh mềm mại mỏng manh vừa rồi, hung dữ đến mức xù hết cả lông.

Ha, đúng là tổ tông.

Sau khi chỉnh sửa sơ qua, đang tìm nhạc nền phù hợp thì Từ Thanh Trúc đã quay về.

“Chỉnh xong chưa?”

“Tạm.”

“Tớ xem xem.”

Từ Thanh Trúc xem qua một lần, cảm thấy khá ổn, anh ấy trực tiếp chèn thêm cảnh quay trống vào, có cảnh quay thích hợp liên kết, tổng thể video trông đẹp hơn rất nhiều.

Lại phối hợp với chút âm nhạc mới, thế là xong.

Khi đăng video lên, Từ Thanh Trúc liếc nhìn tài khoản: “Sao cậu lại đặt tên là Quán ăn vặt nhà họ Lâm, chẳng có chút hoa mỹ mới mẻ nào.”

“Cũng ổn.”

Lâm Hoài Hạ thuận miệng đáp lại, tải video lên xong xuôi, kiểm tra không có vấn đề liền đóng máy tính lại.

Cô đứng dậy vươn vai, cuối cùng cũng hoàn thành, lúc này mặt trời đã sắp xuống núi.

Lâm Hoài Hạ: “À mà, nhà cậu có thịt gà không?”

“Có khô gà.”

“Có thịt tươi không?”

“Không, nhà tớ có nuôi gà đâu, cậu muốn ăn thịt tươi thì bảo mẹ tớ mai đi chợ mua cho một con.”

“Bây giờ không được ra ngoài, lấy đâu ra chợ?”

“Có mà, chỉ ít người mua thôi.”

“Vậy bảo mẹ cậu ngày mai mua giúp tớ một con.”

“Ừ, tớ về đây.”

Lâm Hoài Hạ bảo anh ấy đợi một lát, lấy hai túi đựng đồ tươi ra, nhét đầy rau muối vào.

Từ Thanh Trúc không khách sáo, mỗi tay cầm một túi rau muối đi về.

Bận rộn một ngày, Lâm Hoài Hạ mệt mỏi không muốn nói gì, bà Táo cũng không quấy rầy cô đòi ăn thịt nữa, ăn xong thức ăn cho mèo tự động chui vào ổ mèo nằm.

Đợi đến trưa mai là có thịt ăn rồi!

Buổi tối, Lâm Hoài Hạ đi ngủ sớm, lại không biết video mình đăng tải lúc chiều đã hơi nổi tiếng.

Bây giờ vẫn là dịp Tết, hầu hết các blogger ẩm thực trên mạng đều đang chia sẻ thịt cá. Có rất nhiều người quay cơm tất niên, hai ngày hôm nay mới bắt đầu chỉnh sửa đăng lên mạng.

Hina

Đối với những người quan tâm đến ẩm thực, chỉ cần tùy tiện kéo xuống mục video ẩm thực hai ngày nay là một đống các loại thịt cá đập vào mắt, tất cả đều đỏ chói, đậm chất năm mới.

So với những thứ này, trang mới đầu xuân của Lâm Hoài Hạ lại vô cùng bắt mắt.

Bấm vào xem, vườn rau mùa xuân, rừng núi xanh phía sau, những ngọn cải dầu xanh mơn mởn, rau hẹ tươi non, rau dền xinh đẹp, còn có khoảng sân cổ kính dưới chân núi với chú mèo sữa nhỏ đang nằm phơi nắng trong sân, cùng đôi bàn tay mịn màng trắng trẻo nấu nướng.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 13



Phong cảnh đẹp và đồ ăn ngon cũng đủ khiến lòng người cảm thấy vui vẻ, sự thư giãn thoải mái được truyền tải trong toàn bộ video khiến người ta bất giác vươn vai, vô thức nở nụ cười.

Kiểm tra trang cá nhân mới phát hiện đây là người dùng mới, người mới mà có thể quay được video chuyên nghiệp chất lượng cao như vậy sao?

Nhiều người bắt đầu sôi nổi trò chuyện trong khu vực bình luận.

“Đúng là hiểu tôi nhất, mấy hôm nay xem cơm tất niên đến phát chán, cũng biết đề xuất lên một món rau.”

Hina

“Ha ha, đồng cảm, thịt cá ăn chán rồi, chỉ muốn uống một bát canh rau.”

“Rau này là rau gì? Sao màu lại đỏ đỏ tím tím, ăn vào có độc không?”

“Lầu trên là người thành phố cao quý hả, nông dân nhìn phát biết rau dền luôn.”

“Ở đây chúng tôi gọi là rau dền, mùa này ăn tươi non lắm.”

“Ở Tứ Xuyên, chúng tôi gọi là rau Hán.”

“Có mình tôi để ý đôi tay xinh đẹp của chị gái hả? Đầu bếp có thể có bàn tay như vậy sao? Ghen tị phát khóc.”

“Đồng cảm với lầu trên.”

“Ôi, mèo con đáng yêu quá hu hu, nó đang làm gì trong mơ vậy? Tôi thấy chân nó hơi run run.”

“A, chị chủ ở miền Nam đúng không, miền Bắc chúng tôi vẫn còn tuyết rơi đây này.”

“Ngày xuân cảnh đẹp, thoải mái thật đấy, bị nhốt ở nhà lâu quá, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.”

“Mạng choá quan trọng, ngoan ngoãn nằm ở nhà đi.”

“Đúng, nói không sai, đừng gây họa cho đất nước, cầu mong dịch bệnh sớm qua đi, cầu phúc!”

Những người phía sau cũng có cảm giác tương tự, chẳng mấy chốc video tràn ngập những thông điệp chúc phúc.

Mười hai giờ đêm, thời điểm trên mạng sôi nổi nhất, mức độ phổ biến của video mới này tăng lên rất nhanh, lúc cao điểm, số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá 10.000, đây đối với người mới chính là cưỡi tên lửa.

Chẳng bao lâu, video được dán nhãn đầu xuân và đồ ăn ngon này đã trở thành chủ đề nóng, chỉ sau vài giờ đăng tải đã có hơn 10.000 người theo dõi.

Lâm Hoài Hạ đang ngủ say, cú đêm Từ Thanh Trúc chơi game xong mò qua xem Quán ăn vặt nhà họ Lâm, hoài nghi mình nhìn nhầm, số lượt xem và lượt thích này, là thật sao?

Bấm vào video, quả thực chính là video hôm nay bọn họ quay, Từ Thanh Trúc kích động ngồi dậy, nhìn từng dãy bình luận Aaaaa, anh ấy cũng muốn hét lên một tiếng.

Vội vàng gọi điện cho Lâm Hoài Hạ, nhưng Lâm Hoài Hạ không nghe máy, anh ấy kích động đến mức nhảy cẫng lên.

“Má ơi, hồi xưa mình đúng là bậc thầy nhiếp ảnh bị chôn vùi, bây giờ ngẫu nhiên quay video cũng lên xu hướng. Tóm lại, mình chính là một nghệ sĩ bị lãng phí tài năng.”

Từ Thanh Trúc ở tầng trên, ding ding dong dong không yên tĩnh, bà Vương ở tầng dưới đêm hôm khuya khoắt chạy đến cầu thang mắng con trai.

“Mấy giờ rồi mà còn chưa đi ngủ?”

Từ Thanh Trúc biết chắc sẽ bị mẹ mắng, lập tức chui vào trong chăn, không ngừng cười he he lướt xem bình luận.

Xem đi xem lại đến hơn một giờ mới ngủ, sáng hôm sau, Từ Thanh Trúc dậy rất sớm, tràn đầy năng lượng chạy đến nhà họ Lâm gõ cửa hô lớn: “Lâm Hoài Hạ, cậu hot rồi!”

Thế là hot rồi?

Lâm Hoài Hạ không thể tin được xem video đăng hôm qua, lên xu hướng cũng dễ thật đấy.

Với sự duy trì đề xuất phổ biến, video này đã có gần một triệu lượt xem, hơn 100.000 lượt thích, người theo dõi cũng tăng lên hơn 130.000 người.

Lâm Hoài Hạ liếc nhìn bà Táo, chẳng lẽ bà ấy được thần may mắn phù hộ?

Video quay hôm qua rất bình thường, cô không hiểu tại sao lại hot như vậy?

Từ Thanh Trúc không đồng ý, hưng phấn gần như nhảy dựng lên: “Nghe nói nền tảng này có thể kiếm được 300 đồng từ 100.000 lượt xem, tương đương cậu đã kiếm được gần 3.000 đồng chỉ trong một đêm đấy!”

Lâm Hoài Hạ vỗ vỗ vai anh ấy: “Tớ trả tiền cậu!”

“Phì, tớ không thèm chút tiền này của cậu. Cảm giác thành tựu, cảm giác thành tựu cậu có hiểu không?”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 14



“Nhưng sao đoạn video bình thường này lại lên xu hướng được nhỉ?” Cô rất thắc mắc nha.

“Không cần quan tâm lý do, hot là được rồi!”

Không chỉ Lâm Hoài Hạ thắc mắc mà các blogger cùng chủ đề cũng thắc mắc. Xem đi xem lại video này, nội dung video, vị trí quay, kỹ thuật chỉnh sửa... nói chung là rất bình thường!

Các đồng nghiệp xem đi xem lại video này, cuối cùng từ khu bình luận kết luận ra, bí quyết tạo nên sự cuốn hút của video này hẳn là nằm ở sự khác biệt.

Người ta đều quay thịt cá, có mỗi cô là canh cải, cũng chỉ được cái bắt mắt.

Nhưng vận may của người mới này chỉ có một lần, bọn họ mới là người nắm giữ bí quyết phổ biến, hôm nay sẽ tung ra video tràn ngập cảnh sắc mùa xuân.

Các blogger ẩm thực và đời sống đã sẵn sàng ra tay, nhưng lúc này cả nước đang cách ly, người trong thành phố không được bước chân ra khỏi cửa, quay video mùa xuân cái gì? Quay chậu xương rồng ngoài ban công sao?

Những người đối đầu ở thành phố rơi nước mắt ghen tị trước đoạn video phổ biến này.

Lúc này cơ hội đã đến với các blogger ở nông thôn, để đón đầu xu hướng, bọn họ lên núi đào rau rừng, xuống sông bắt cá, có cái gì đặc sắc liền quay cái đó, không có thiết bị chuyên nghiệp thì dùng điện thoại để quay.

Nhất định phải lên xu hướng!

Đến tối, một lượng lớn video về mùa xuân xuất hiện ở khu ẩm thực và khu đời sống, các blogger khác không liên quan đến chủ đề này cũng vây xem.

Có người mở đầu mỉa mai một câu: “Đỉnh, Tết đến mà chủ đề mùa xuân lên xu hướng, cảm giác như tung thời trang xuân hạ giữa trời đông vậy.”

Bình luận này được một loạt các blogger âu sầu trong lòng nhao nhao đồng tình.

Những người vây hóng khác cười ha ha, còn có fan hâm mộ nhắn tin cho Lâm Hoài Hạ, bảo cô nhanh chóng ra video mới, dẫn đầu xu hướng mình tạo ra.

Lâm Hoài Hạ vẫn có thể bình tĩnh, nhưng Từ Thanh Trúc thì không, hiện tại anh ấy cực kỳ tự tin vào trình độ quay chụp của mình, nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng.

“Suy nghĩ nhanh đi, cậu muốn quay gì trong video tiếp theo, lên kế hoạch rồi sáng mai chúng ta quay sớm.” Từ Thanh Trúc thấy lượng người hâm mộ dưới tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm ngày càng tăng, kích động đến mức một ngày chạy qua nhà họ Lâm ba chuyến.

“Biết rồi, khi nào nghĩ ra tớ nói cho.” Lâm Hoài Hạ đẩy anh ấy ra ngoài.

“Cậu phải nhanh lên, thời gian không chờ đợi ai cả."

Hina

“Biết rồi biết rồi.”

Đẩy người ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cổng lại.

Lâm Hoài Hạ không có cảm hứng lên kế hoạch quay video mới, cô chỉ muốn biết, mình đã có nhiều người hâm mộ như vậy, khi nào mới nhận được linh điền.

Lâm Hoài Hạ tìm được mèo con trốn dưới bếp lò trong phòng bếp nhỏ: “Bà nói đi, bao giờ cháu mới nhận được linh điền?”

“Chúng ta đã thỏa thuận, một triệu người hâm mộ nhận linh điền, bây giờ cô mới có hơn 100.000, sốt ruột cái gì?”

“Ha ha, cháu không tin bà.”

“Cô cũng đâu còn cách nào khác ngoài tin ta.” Tổ tông nằm ngửa, chọc người ta tức chết.

Cô không tức giận, tức giận hại sức khỏe, không tốt.

Lâm Hoài Hạ khoanh tay trước ngực: “Chúng ta nói chuyện trả góp đi?”

“Trả góp cái gì?”

“Bà nói trước đã, một triệu người hâm mộ cháu có thể nhận được bao nhiêu đất?”

Bà Táo chần chừ: “Chắc là một mẫu đấy.”

“Chắc là cái gì?”

Mèo con nằm trong tro bếp, dùng móng vuốt nhỏ che đầu: “Kiểu gì mà chẳng có thưởng.”

Nói đến đây, Lâm Hoài Hạ vốn quen đối phó với cha của bên A trong lòng biết chắc vị này có chút ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết có ban thưởng chứ không biết ban thưởng ra sao, chuyện này bà ấy cũng không quyết định được.

Bà yếu thì tôi mạnh, Lâm Hoài Hạ cười lạnh nói: “Thái độ hợp tác của bà thật sự không đáng để cháu tin tưởng. Nói thẳng, trước khi đạt được một triệu fan, dựa theo bậc thang 100.000, cứ được 100.000 thì bà lại đưa cháu một phần mười.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 15



“Cháu có khởi đầu tốt đẹp, bà cũng nên cho cháu chút gì ngon ngọt chứ, nếu không ai thèm giúp việc cho miếu Táo thần các người nữa?”

Giở trò xong kể khổ, giọng điệu của Lâm Hoài Hạ trở nên đáng thương.

“Bà nghĩ mà xem, bây giờ ngoại trừ nông thôn còn vài người lớn tuổi thờ Táo quân ra, làm gì còn ai quan tâm đến các người, gia tăng tín đồ khó khăn biết bao.”

“Thế kỷ 21 rồi, các người cũng phải theo kịp thời đại. Các người còn không trả lương cho cháu, vậy chúng ta không phải quan hệ thuê làm, mà là đối tác bình đẳng, cháu đã thể hiện thành ý rồi, có phải bà cũng nên thể hiện một chút không.”

Cuối cùng là thu hút hảo cảm.

“Để có một triệu fan hâm mộ không phải dễ, lúc trước cháu đã cho bà xem rất nhiều video ẩm thực, bà thấy đấy, người ta đăng hàng chục video cũng chưa chắc được 10.000 fan, nếu bà rời bỏ cháu, muốn tìm một người tương tự hợp tác cũng khó.”

“Bà xem bà xấu tính như vậy, cho dù tìm được người tin tưởng, sẵn sàng hợp tác, chắc chắn hai ba ngày cũng bị bà chọc giận mà bỏ đi, có ít người tốt tính như cháu lắm.”

“Bà nói muốn ăn thịt, trưa nay cháu cũng nấu thịt gà cho bà ăn, bà xem cháu tốt với bà như thế.”

Hina

“...”

Lâm Hoài Hạ nói hết những gì có thể nói, mèo nhỏ nhịn hồi lâu mới nói được một câu: “Để ta hỏi một chút.”

Lâm Hoài Hạ hài lòng gật đầu: “Đừng nằm trong tro bếp, tự đi ra phủi tro đi.”

Thương lượng điều kiện với bà cụ xong, hôm nay cô chẳng muốn làm gì nữa, nhàn nhã ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong phòng khách lướt điện thoại.

Lâm Hoài Hạ vừa rời đi, cửa phòng bếp khép lại, trên người mèo con lóe lên một luồng ánh sáng trắng, mèo con bối rối mở to mắt, ngoan ngoãn kêu meo meo một tiếng.

Lúc này, tượng Táo quân trên tường sáng đến mức như được thêm hiệu ứng đặc biệt.

Buổi tối, sau khi nhìn qua hậu trường nền tảng, cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, đầu óc chợt ấm áp như đang ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông.

Lâm Hoài Hạ mở mắt nhìn vào khoảng không, trước mắt là một mảnh đất vàng óng ánh, giống như nông trại không gian cô từng chơi trước đây, một mảnh đất vàng hình vuông.

Không gian nông trại trong game, sau khi mở được một mảnh đất, phải làm nhiệm vụ mới có thể chuyển từ đất đỏ sang đất đen, từ đất đen sang đất vàng, cô một bước đã nhảy vọt mấy cấp.

Lâm Hoài Hạ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trời ạ, muốn vào nhưng không vào được, cô cứ tưởng sẽ vào được.

Mèo con nhảy lên giường: “Cơ thể

phàm nhân của cô đương nhiên không vào được, nhưng linh hồn của cô có thể vào trồng trọt thu hoạch đồ ăn.”

Lâm Hoài Hạ đen mặt: “Hồn mà rời xác thì cháu c.h.ế.t luôn à.”

“Cái rắm, linh hồn cô vào linh điền chứ không phải đến địa phủ, sẽ chỉ có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn cô thôi.”

Bà cụ cảm thấy mình đã làm được một việc lớn, thế là lại kiêu ngạo, nói to hơn: “Nếu ngày nào cô cũng chăm chỉ vào trong linh điền, vậy từ giờ đến c.h.ế.t chắc chắn sẽ không gặp phải tai họa bệnh tật gì.”

“Nghe hay vậy.”

Lâm Hoài Hạ băn khoăn trong lòng, vậy tức là cũng có địa phủ? Cô có được cơ hội này là do công đức tích lũy từ kiếp trước? Nếu không sao cô lại là người được chọn?

Cô đã hỏi nhiều lần nhưng bà cụ chưa từng tiết lộ lý do chọn cô.

Lúc nãy cô nói lời lẽ chính trực, nhưng trong lòng cô biết rõ, cô chỉ đang qua mặt bà cụ mà thôi, có cơ hội làm việc nhận linh điền tốt nhỉ thế, ai mà chẳng đồng ý.

Nghĩ mãi vẫn không hiểu, thôi không nghĩ nữa.

Cô kích động đến mức không ngủ được, đứng dậy đi vào bếp lục lọi, tìm thấy một gốc rau xanh trong thùng rác, bên trên vẫn còn dính bùn đất.

Nghĩ đến quả táo ăn buổi sáng, cô lại chạy ra phòng khách, tìm thấy lõi táo trong thùng rác.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 16



Bà Táo khinh bỉ nhìn cô: “Cô không thể tìm một chút hạt giống bình thường được à? Linh điền không phải chỗ thu rác đâu.”

“Sao lại thu rác, gốc rau trồng xuống là sống được, trong lõi táo cũng có hạt mà.”

Cô cầm gốc rau và lõi táo, ngập ngừng đưa đồ vào trong.

Nháy mắt một cái, cô thực sự đã đi vào, cảm giác cơ thể nhẹ như bay.

Hina

Cô nhanh chóng vùi đồ xuống đất, còn cố ý vỗ vỗ để chôn thật chặt.

Sau khi chôn xong, cô còn dùng chân đo đạc một chút, mảnh đất này hình vuông, dài rộng chắc khoảng hai mét.

Tò mò loanh quanh nghiên cứu một lúc lâu, cô muốn ra ngoài xem thử nhưng không được, không thể bước nổi một bước.

Sương mù trắng bao quanh mảnh đất này cản cô chặt đến mức không thể bước một bước ra ngoài.

Chơi chán rồi cô rời khỏi linh điền, cả người vẫn đang đứng trong phòng khách. Nghĩ đến mảnh đất kia, dòng chữ “tăng cường thể lực” tự động hiện lên trong đầu cô, giống như cô vốn đã biết tác dụng của mảnh đất này từ đầu.

Đầu óc cô vô cùng hưng phấn, lăn qua lăn lại trên giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trong mơ, cô thấy mình đứng dưới gốc cây táo, những quả táo đỏ tươi treo đầy cành, kéo nhánh cây trĩu xuống, cảnh tượng bội thu khiến cô cười híp cả mắt.

Cứ như vậy, cô vui vẻ tỉnh dậy từ trong mơ.

“Đêm qua cháu mơ thấy mình có một miếng đất?”

Mèo nhỏ nhảy lên giường liếc cô một cái: “Đó là vì ta giữ lời!”

Tức là đêm qua không phải nằm mơ?

Lâm Hoài Hạ nghĩ tới linh điền, người lập tức đứng ở trong đó.

Chuyện gì đây? Chỉ một đêm, gốc rau xanh đã mọc thành cây xanh mọng nước, cao ngang đùi cô.

Lõi táo cũng đã phát triển thành một cây táo cao hai mét, đầu cành cũng đã nở hoa.

Cô cầm một bó rau xanh bước ra, vội vàng nói: “Rau cháu mới trồng tối qua đã ăn được rồi.”

Bà cụ vô cùng tự hào: “Đương nhiên, đó là linh điền, gieo hạt giống nhân gian vào sẽ trưởng thành luôn.”

“Thần kỳ thật!”

Cô bỏ một lá rau xanh vào miệng, ngon quá, rau xanh lại có vị ngọt ngào tươi mát, đúng là tuyệt.

Cô cầm rau chạy ra ngoài, thái rau nấu thành một nồi cháo rau xanh. Nấu gạo trên lửa lớn đến khi nở, sau đó chuyển lửa nhỏ đun chậm, cuối cùng rắc rau xanh xắt nhỏ vào cháo nóng đảo một lượt, mùi rau xanh tươi mát khiến cô ch** n**c miếng.

Bà Táo cũng vội: “Ăn được rồi, ăn được rồi.”

“Từ từ đã, từ từ đã, để nguội một chút.”

Một người một mèo mắt dán chặt vào bát cháo, dùng đũa khuấy đều cháo trong bát để tản nhiệt, hơi nóng lơ lửng trong không khí khiến một người một mèo càng thèm hơn.

“Ăn được rồi, ăn được rồi!”

Cháo còn hơi nóng, một người một mèo cũng không quan tâm, há miệng a một miếng, nóng mà không nỡ nhả ra.

“Trời ạ, trước đây ai nói với ta cháo rau xanh ngon ta cũng nhất quyết không tin.”

Rau xanh tươi tự nhiên có chút đắng, cho dù cháo rau xanh có mùi rau thơm ngát, hương vị cũng chỉ ở mức trung bình.

Nhưng bát cháo rau xanh này hôm nay lại khác, cô có thể ăn hai bát liên tục.

Mùi thơm của rau xanh không nồng nên mũi chó của Từ Thanh Trúc không ngửi được. Nhưng cả nồi cháo to như thế cô cũng không ăn hết, thế là dứt khoát mang hơn nửa nồi cho nhà họ Từ.

“Bác Vương, bác nấu bữa sáng chưa ạ?”

“Vẫn chưa, vừa dậy chuẩn bị nấu, hôm nay cháu dậy sớm thế.”

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Tối qua cháu muốn ăn cháo rau xanh nên hôm nay đặc biệt dậy sớm nấu một nồi, mang cho nhà bác một chút.”

Cô đặt nồi đất lên bàn, mở nắp, mùi cháo rau thơm ngát lập tức tỏa ra.

Bà Vương nuốt nước miếng, bước nhanh mấy bước: “Đây là cháo rau xanh à?”

Ông Từ cũng đi tới xem: “Lạ thật, tôi ăn cháo rau xanh nửa đời rồi mà chưa từng ngửi thấy mùi thơm đến thế.”

“Tay nghề hiện tại của Hạ Hạ giỏi quá, có thể nấu được nồi cháo rau xanh thơm ngon như vậy.”
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 17



Bà Vương nóng lòng đi vào phòng bếp lấy bát đũa.

“Bác Vương bác Từ, hai bác ăn cơm đi, cháu về trước.”

“Được, lát nữa bác bảo Thanh Trúc rửa nồi mang trả cháu.”

“Dạ.”

Lâm Hoài Hạ vừa đi, hai vợ chồng múc cháo nhanh hơn rất nhiều.

“Đừng nóng vội như thế, múc nửa bát trước đã.”

“Nửa bát không đủ.”

“Ăn xong múc tiếp.”

Hai vợ chồng bưng bát cháo ăn ngon lành, không cần đồ ăn kèm, thêm một miếng cải ướp cũng là xúc phạm độ ngon của cháo rau xanh rồi.

Ông Từ vội vàng ăn hết bát rồi lại nhanh chóng múc thêm một bát nữa cho mình.

“Ông Từ ông giỏi lắm, cướp đồ ăn nhanh như vậy.”

“Cướp cái gì mà cướp, này là tôi ăn nhanh.”

“Hừ, còn lâu tôi mới tin.”

Hai người cắm đầu ăn, ông một bát, tôi một bát, không ai chịu thua ai, cuối cùng nồi cháo rau xanh lớn chỉ còn lại một lớp mỏng.

Lúc này hai vợ chồng mới nhớ ra trong nhà còn một thằng con trai đang ngủ nướng.

“Còn lại ngần ấy nó cũng không đủ ăn, chúng ta ăn đi, tí nó dậy tự pha sữa uống.” Lời này là cha ruột nói.

“Thôi để lại một miếng đi, còn bắt nó rửa nồi nữa.” Lời này là mẹ ruột nói.

Ông Từ vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, nhìn lớp cháo mỏng dưới đáy nồi, vẫn có chút không nỡ.

Từ Thanh Trúc ngủ đến hơn mười giờ mới dậy xuống lầu, như thường lệ, cha mẹ đều không ở nhà, để phần cơm cho anh ấy trên bàn.

Anh ấy mở nắp ra: “Trời, để lại cho con có một miếng, coi thường ai vậy chứ?”

Muôi cơm vẫn còn trong nồi, anh ấy dùng muôi cạo đáy nồi, nếm thử một miếng cháo nguội.

Đột nhiên, anh ấy mở to hai mắt, đây là cháo gì thế?

Cũng mặc kệ cháo có nguội hay không, anh ấy cầm muôi cạo sạch đáy nồi, thậm chí cả chút nước cháo còn sót lại cho vào miệng.

“Mẹ mình nấu cháo ngon như vậy từ khi nào thế?"

Ánh mắt anh ấy rơi vào nắp nồi, vừa rồi không để ý, cái nồi đất này là của nhà họ Lâm mà.

Từ Thanh Trúc nhanh chóng rửa nồi mang qua nhà họ Lâm.

“Lâm Hoài Hạ, hôm nay cậu nấu cháo rau xanh à?”

Lâm Hoài Hạ bận rộn trước máy tính, không ngẩng đầu lên: “Tớ nấu. Cậu đến đúng lúc lắm, chiều nay tớ định quay video, cậu giúp tớ một chút.”

Hina

“Giúp cũng được, nhưng trưa nay cậu phải nấu cho tớ một nồi cháo rau xanh.”

“Trưa thì không được, trưa nay tớ phải chuẩn bị, để tối đi.”

“Tối thì tối.”

Cây rau xanh lớn kia vẫn còn trong bếp, hôm nay cô định quay một video về chủ đề rau xanh.

Chuẩn bị thực đơn cơ bản, một phần lá rau xanh dùng để nấu cháo, phần còn lại ép thành nước, nước rau xanh nhào bột mì làm bánh bao thịt sốt măng. Cắt một phần ngọn rau xanh để xào, phần còn lại ướp làm cải ướp dầu ớt.

Làm cải ướp tốn khá nhiều thời gian, món ăn này cần phải chuẩn bị trước.

Giữa trưa tùy tiện nấu một tô mì, ăn xong cô dựng máy ảnh bắt đầu quay luôn.

Ngọn rau xanh cắt làm đôi, để lại một nửa xào thịt, nửa còn lại cắt thành từng sợi nhỏ, ướp với muối một tiếng rồi cho vào túi gạc buộc chặt, đặt trên bàn đá xanh ép hết nước.

“Cái này phải ép ít nhất ba bốn tiếng, không vội, để đấy đã.”

“Vẫn còn sớm, bây giờ không quay trong nhà thì tớ ra sau núi quay vài cảnh. Đúng rồi, cậu hái rau xanh ở đâu để tớ quay luôn.”

“Rau xanh tớ mua của người khác, quay ở đâu?”

Cô vốn định nói là mang từ quê lên, nhưng đã trở về mấy ngày, rau không thể tươi như vừa nhổ khỏi mặt đất như thế.

Từ Thanh Trúc gãi đầu: “Vườn nhà tớ có rau xanh, cậu ra hái tạm một bó để tớ quay là được.”

“Vậy cũng được, quay xong cảnh này chúng ta sẽ lên núi đào ít măng mùa đông về làm bánh bao.”

Quay xong cảnh hái rau xanh, lại lên núi đào măng, có kinh nghiệm hai ngày trước, việc đào măng hôm nay suôn sẻ hơn rất nhiều.

Quay ngoại cảnh xong cả hai về nhà, cải ướp đã ép xong, không còn nước nữa.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 18



Lâm Hoài Hạ xắn tay áo bắt đầu làm việc, việc đầu tiên chính là nấu cháo rau xanh.

Từ Thanh Trúc nhịn không được nói: “Thêm nước đi, một tí đấy không đủ ăn.”

Khỏi phải nói, chắc chắn nồi cháo lớn Lâm Hoài Hạ mang qua sáng nay đã bị cha mẹ anh ấy ăn hết, bây giờ vẫn còn thèm đây, nửa nồi cháo không đủ cho hai người bọn họ ăn.

“Đủ rồi, nhiều quá ăn không hết.”

“Chưa được.” Từ Thanh Trúc từ phía sau camera chạy ra, mở nắp nồi, múc thêm một muôi lớn nước vào, lúc này mới hài lòng.

Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Không ăn hết thì mang về sáng mai ăn lại đấy.”

“Ăn lại tớ cũng vui vẻ ăn.”

Cháo đang nấu trên bếp, bây giờ cô phải ướp cải, chưa kể các loại gia vị như hạt tiêu, bột tiêu, bột thì là, xì dầu, muối, dầu mè, còn có thành phần đặc biệt nhất là dầu ớt, nhất định phải làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ ngay đến các loại dầu ớt thơm ngon trong đầu.

Trong lọ thủy tinh có dầu ớt đỏ tươi, cô dùng thìa khuấy đều, những quả ớt chìm dưới đáy cuồn cuộn nổi lên, hạt ớt vàng tươi, chao đen xắt nhỏ, hạt mè trắng và dầu ớt hoà quyện với nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thích mắt rồi.

Giờ phút này, Từ Thanh Trúc nhìn chằm chằm vào dầu ớt không ngừng cám dỗ mình trong ống kính, hình ảnh dầu ớt trộn với tai heo, trộn với khoai tây nghiền, trộn với mì sợi, trộn với mì lạnh, trộn với rong biển… hiện lên trong đầu anh ấy như một thước phim…

Đổ hai thìa dầu ớt lên trên cải ướp rồi dùng đũa trộn đều, cải ướp trắng nõn được phủ một lớp dầu ớt đỏ, không cần nếm cũng biết là ngon.

Thèm quá, không nếm thử không được.

Từ Thanh Trúc cầm đôi đũa chạy tới, nhân lúc cô không để ý, tranh thủ thời gian gắp một miếng nhét vào miệng.

Ưm, chính là hương vị này, đậm đà tươi mát!

“Vội cái gì, còn chưa ướp xong nữa.”

Từ Thanh Trúc chẹp miệng hồi tưởng: “Cái này ngon quá.”

“Cậu thích thì cho cậu một nửa tối nay mang về.”

Rau xanh trồng trong linh điền rất ngon, lại đúng mùa nên lấy ra cũng không sợ người khác nghi ngờ, cô tìm thấy một túi hạt giống rau xanh ở sân trước, dự định tối nay sẽ trồng thêm vài loại cây nữa, sáng mai là lớn rồi, lúc nào cũng có ăn.

“He he, vậy tớ không khách sáo đâu.”

Đặt cải ướp xong sang một bên, xay rau xanh lấy nước nhào bột mì, nhào xong bỏ vào chậu ủ nước nóng cho bột nở, trong lúc bột nghỉ, cô thái hạt lựu măng mùa đông đã xử lý trước, thái thịt khô dài bằng bàn tay thành từng miếng nhỏ rồi trộn với măng mùa đông.

Thịt khô thơm mặn, có thịt khô thì không cần thêm muối.

Hina

Ủ bột xong chuẩn bị gói bánh bao, bà Táo ngồi xổm trên bếp lò kêu meo meo, nhìn chằm chằm vào cháo trong nồi đất.

Lâm Hoài Hạ mở nắp ra, thấy cháo trong nồi đã sôi, nước cháo đậm đặc. Cô cho lá rau xanh xắt nhỏ vào nồi, đảo đều rồi đậy nắp lại.

Làm bánh rất nhanh, cho bánh bao vào lồng hấp bằng tre để nở một lúc nữa, sau đó lên nồi hấp chừng mười lăm phút là bánh chín.

Nhóm lửa vào một chiếc nồi khác, trong khi chờ bánh chín, món ngọn rau xanh xào đã xong.

Bánh bao thịt khô sốt măng, ngọn rau xanh xào, cải ướp dầu ớt, cháo rau xanh được bày lên bàn, sau khi quay cảnh Lâm Hoài Hạ ăn xong, Từ Thanh Trúc vội vàng vọt tới, cầm bát lên húp một ngụm cháo.

“Chính là hương vị này!”

Sáng nay ăn không đủ, Từ Thanh Trúc thèm cháo rau xanh c.h.ế.t đi được, không ngờ so sánh với cải ướp dầu ớt, bánh bao thịt sốt măng, món cháo rau xanh anh ấy yêu thích nhất lại hơi tầm thường, chỉ có ngọn rau xanh xào mới ngang bằng cháo rau xanh.

“Rau này của cậu chất lượng cao thật đấy.”

“Không phải là tớ nấu ăn giỏi hay sao?”

“Tài nấu nướng của cậu à, cũng giỏi, quan trọng vẫn là rau xanh này ngon!”

Lâm Hoài Hạ cong khóe môi: “Ăn đi.”

Từ nay cô phải nghĩ cách hợp lý để lấy thức ăn trồng trong linh điền ra ngoài.
 
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 19



Bữa ăn này thật là thỏa mãn, còn có cải ướp dầu ớt và bánh bao Lâm Hoài Hạ làm, anh ấy ăn xong không tiện về luôn, dứt khoát ở lại giúp cô chỉnh sửa video, up lên mạng rồi mới đi về.

Từ Thanh Trúc làm xong việc rời đi, bà Táo một cước đá bay thức ăn cho mèo, vội vã nói: “Cháo rau xanh của ta đâu, bánh bao của ta đâu, cải ướp dầu ớt của ta đâu?”

“Mèo thì ăn cải ướp làm gì, ăn cháo rau xanh thôi.”

“Nói bậy, cái gì trồng trong linh điền ta cũng ăn được.”

Cho dù bà cụ có gọi thế nào cô cũng không cho, ngoan ngoãn mà húp cháo đi.

Từ Thanh Trúc ăn rất tốt, nhưng sau khi ăn hai cái bánh bao, dưới bụng đã no một nửa. Nồi cháo lớn kia anh ấy không ăn quá nhiều, vẫn để lại một ít phần mèo con.

Từ Thanh Trúc về nhà, bỏ cải ướp và bánh bao vào trong bếp, sau đó trở về phòng nằm, vội vàng mở nền tảng ra.

“Ha ha ha, chị chủ A đăng rau xanh, mọi người mau tới xem!”

“Nhìn cây rau này lớn quá, màu xanh khoẻ mạnh, sinh thái hữu cơ.”

“Má ơi, bà chủ A có dầu ớt tinh túy, đây chắc chắn là của Tứ Xuyên.”

“Sao cô lại nói thế, Quý Châu chúng tôi không đồng ý.”

“Trùng Khánh ăn ngon miệng nói một câu, loại dầu ớt này nhìn rất ngon, nhưng vị tê cay lại không đủ.”

“Tôi không quan tâm, tôi thấy ngon, mắt tôi bảo đây chính là loại dầu ớt ngon nhất.”

“Món cải ướp dầu ớt này đỉnh thật!”

“Thắc mắc cái bánh bao xanh mơn mởn này có ngon không?”

Hina

“Sốc! Măng mùa đông kết hợp với thịt khô sao lại không ngon?”

“Một bàn cháo loãng với đồ ăn kèm này, muốn g.i.ế.c người sao.”

“Ha ha ha, đêm hôm khuya khoắt gọi một phần ăn sáng cũng được."

“Tôi cũng gọi, đêm khuya ăn cháo, càng ăn càng nhiều!”

“Yo yo yo, rap thôi!”

“Tay của chị gái vẫn đẹp như vậy!”

“Ai đứng sau máy quay thế, có phải vừa quay vừa ch** n**c miếng không?”

“GIF mèo tò mò chớp mắt.”

Vừa xem video vừa nghĩ đến đồ ăn tối nay, trong lòng Từ Thanh Trúc điên cuồng gật đầu, quá thèm.

Từ Thanh Trúc bên này lướt bình luận quên cả trời đất, trong phòng khách nhà họ Lâm bên cạnh, bà Táo ấn măng cụt mèo vào iPad, cũng đang lướt video. Làm mới một lần liền thấy số lượng người hâm mộ và lượt xem tăng lên đều đặn.

Không có gì ngạc nhiên khi video này nhanh chóng trở nên phổ biến, số liệu cũng tăng nhanh hơn.

Bà ấy như thấy mình được thăng chức tăng lương, thay đổi cơ thể từ đất sét thành vàng, đạt đến vị trí công việc đỉnh cao của thần linh.

Lâm Hoài Hạ vừa trồng rau trong linh điền xong, cầm một quả táo đi ra thì bị tiếng cười kỳ lạ bên ngoài dọa sợ nổi da gà.

“Tiếng cười quỷ dị gì thế?”

Cô lặng lẽ mở hé cửa, mẹ ơi, hù c.h.ế.t cô rồi, hoá ra mèo cười lên có tiếng như vậy?

Răng rắc một tiếng, cắn một miếng táo, đúng thật, đây là quả táo thần tiên cô chưa từng được ăn trong đời.

Tiếng răng rắc vang lên không ngừng, ăn táo xong cô vội vàng đi đến phòng để đồ tìm giỏ tre, hái táo trước để không lỡ thời gian ra hoa kết trái ngày mai.

Kéo giỏ tre vào không gian, cô chân trần trèo lên cây, một lúc sau đã hái được năm giỏ táo.

Linh điền hơi khác ngày hôm qua, khu vực xung quanh linh điền vốn chỉ đủ chỗ đứng, hôm nay đã rộng hơn một chút, có thể đặt được giỏ tre xuống.

Để giữ độ tươi, cô vẫn không chuyển táo ra ngoài.

Cô lại cầm một quả táo nữa cắn răng rắc.

Bà cụ phát hiện ra quả táo, kêu meo meo cũng muốn ăn, cô hào phóng cho một quả.

Quả táo căng tròn lăn vòng dưới chân mèo con, cắn xuống một cái, hai chiếc răng nanh của con mèo cứ như vậy cắm trên quả táo. Rút răng ra, để lại hai lỗ nhỏ trên quả táo.

Quá khó khăn!

Con mèo nhỏ xoay mông, quay lưng về phía cô.

Lâm Hoài Hạ thấy vậy cất tiếng cười to.
 
Back
Top