Ựa 1 chương gần 5k chữ TvT------------------------------------"Anh kế cậu là tên cầm thú bụng mang ý xấu, anh ta cưỡng ép cậu.
Cuối cùng còn mơ ước trở thành chồng cậu."
Trong bữa tiệc, bạn trò chuyện với em trai của chị dâu tương lai rất lâu, đến tận đêm khuya mới trở về.Trong căn biệt thự yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của bạn.
Bạn sợ đánh thức người nào đó, cho nên hết sức cẩn thận.Khó khăn lắm mới rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng, người bạn đẫm mồ hôi vì thời tiết mùa hè nóng nực.Bạn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhưng khóe mắt lại nhận thấy cánh cửa mình khóa trước khi ra ngoài đã hé ra một khe hở.
Một chút ánh sáng nhợt nhạt lọt ra từ khe cửa, khiến khuôn mặt say xỉn của bạn trở nên tái nhợt vì sợ hãi.Bạn xoay người bỏ chạy, nhưng cánh cửa phía sau kẽo kẹt mở ra, bạn đột nhiên bị một bàn tay to lớn túm lấy, kéo vào phòng.Một đôi mắt đen láy như những hạt thủy tinh trong suốt đang lạnh lùng nhìn bạn."
Uống say à?"
Đêm khuya, người xuất hiện trong phòng bạn chính là anh kế Chu Vân Trạch.
Buổi tiệc bạn tham dự hôm nay chính là tiệc đính hôn của anh.
Nửa năm tới, anh kế sẽ cưới một người vợ dịu dàng hào phóng.Bạn vốn tưởng rằng, đêm nay anh kế sẽ ở bên chị dâu, nhưng không ngờ anh lại ở trong phòng bạn, một mình với ngọn đèn bật sáng chờ bạn về.
Bạn không nói lời nào, thậm chí có chút sợ hãi, mồ hôi trên trán làm ướt tóc mai, càng thêm vẻ nhu nhược đáng thương."
Anh..."
Nghẹn thật lâu, bạn chỉ có thể yếu ớt gọi anh kế, hy vọng anh có thể buông tha cho mình.Chu Vân Trạch hơi mỉm cười, không chút để ý vươn tay vén những sợi tóc dính vào hai bên mai bạn ra sau đầu.Sau đó, tay còn lại thong thả ôm bạn vào lòng, không cho phép từ chối.Bạn áp má vào ngực anh kế, nghe tiếng tim đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp, dồn dập mà mạnh mẽ.Bạn có thể cảm nhận được, sau khi anh kế chạm vào mình, hơi thở cũng từ từ trở nên dồn dập, cánh tay đang giữ bạn ngày càng chặt hơn.Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Vân Trạch cũng buông bạn ra.Giây tiếp theo, lời tuyên án giáng xuống.
"Tiểu Lộc, ngoan nào, cởi quần áo ra."
Bạn nhắm mắt lại, có chút tự giễu, quả nhiên cái gì đến sẽ đến.Rõ ràng bạn đã sớm biết Chu Vân Trạch nung nấu ý đồ xấu với đứa em kế ăn nhờ ở đậu là bạn.
Thậm chí làm chuyện dâm loạn với bạn suốt tám năm trời dưới mí mắt bố Chu và mẹ.Bạn chờ mong gì chứ, tưởng Chu Vân Trạch đính hôn xong sẽ thả mình sao?Không phải bây giờ chỉ có thể chủ động dạng chân cho anh trai giống như gái ngành à?
Chu Vân Trạch ngồi trên giường, cởi cúc cổ áo sơ mi, châm một điếu thuốc, nhìn bạn chết lặng cởi quần áo.Thẳng đến khi toàn thân bạn trần trụi, Chu Vân Trạch mới rít một hơi thuốc sâu, kéo bạn đến trước mặt mình, phả khói thuốc trong miệng vào mặt bạn, nở nụ cười tràn đầy ác ý.Bạn bị sặc đến ho nhẹ, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.Suốt tám năm dâm loạn, anh nằm lòng những điểm nhạy cảm trên cơ thể bạn.Chu Vân Trạch không cởi quần áo, cũng không để ý đến chiếc lều nhỏ trên quần mình, anh vươn tay vòng một vòng quanh hoa huyệt, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chọc vào, khiến những giọt sương sớm chảy ra.Dưới sự trêu đùa của ngón tay, bạn ướt đẫm.Nhưng anh không cởi quần nhét thẳng thằng em vào cái miệng nhỏ phía dưới giống như thường lệ, mà đột nhiên rút ngón tay ra, bóp chặt mặt bạn, cắm những ngón tay thấm đẫm dâm thủy vào trong khoang miệng mềm mại, dùng đầu ngón tay khuấy mạnh.Bạn rên rỉ ư ư từ chối, nước bọt chảy dài xuống khóe miệng."
Nếm thử hương vị của chính mình xem."
"Đừng mà, anh..."
Hôm nay có vẻ tâm trạng của Chu Vân Trạch rất xấu, nhưng anh vẫn giả bộ không để ý, lơ đãng hỏi bạn."
Hôm nay đi bar với em vợ của anh vui không?"
Bạn cả kinh, ngửa đầu nhìn đôi mắt đen láy của Chu Vân Trạch.Anh cử người theo dõi bạn.Bạn ớn lạnh, không dám trả lời."
Vội vã tìm đàn ông thế, thèm đ*t à?"
"Hay Tiểu Lộc chê anh đ* em không sướng, không thỏa mãn được em?"
"Không có, không có..."
Nhìn đôi mắt âm u kia, bạn thật sự sợ hãi, không nhịn được lắc đầu.Ban đêm, anh chịch bạn hết sức thô bạo, chỉ kéo quần bạn xuống một nửa, còn anh áo mũ chỉnh tề đè bạn dưới thân, bóp eo đ* thẳng vào tử cung.Bạn vừa đau vừa sướng, không ngừng cầu xin: "Anh ơi, sâu quá...
Nhẹ chút được không...
Tiểu Lộc đau..."
Chu Vân Trạch chạm vào bụng nhỏ hơi nhô lên, cảm nhận côn thịt của mình đang hung hăng chiếm hữu cơ thể bạn, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó chưa thỏa mãn.Bạn khóc thút thít, mỗi lần làm tình đều như vậy, một chút sức lực cũng không có, chỉ làm nhẹ tí đã không chịu nổi, giống như con rối chịu sự chi phối của người khác, bị Chu Vân Trạch lăn qua lộn lại rồi tiến vào.Nhưng đêm nay, khi anh nhìn vào đôi mắt đẫm lệ đắm chìm trong dục vọng dưới ánh đèn kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy xúc động đến lạ.
Anh chạm vào đôi mắt ầng ậng nước, cúi xuống si mê liếm lên mí mắt bạn.
Thẳng đến khi mí mắt bị anh mút đến ửng hồng mới dừng lại, nhẹ nhàng nói gì đó.Bạn nghe thấy.Anh nói: "Tiểu Lộc, gả cho anh được không?"
Đồ điên.Anh sảng khoái bắn tinh trong cơ thể bạn, mỉm cười vuốt ve bụng nhỏ: "
Sau này không đeo bao nữa, Tiểu Lộc sinh em bé cho anh đi."*Bạn và anh kế bỗng dưng trở thành người một nhà.Khi mẹ gả cho bố dượng, bạn đã mười sáu tuổi, còn anh kế Chu Vân Trạch lớn hơn một tuổi.Bước vào gia đình mới, tuổi cả hai đã không còn bé bỏng gì nữa, không hợp bồi dưỡng tình cảm.
Huống chi, cuộc hôn nhân giữa mẹ và bố Chu không phải chuyện vẻ vang gì.Mẹ vốn là học sinh được bố Chu giúp đỡ, sau khi mẹ ruột Chu Vân Trạch qua đời, chưa đến nửa năm sau, bà đã bò lên giường thầy giáo mình.Bởi vậy, mẹ rất cẩn thận dè dặt, không ngừng nhắc nhở bạn nhất định phải sống hòa thuận với anh kế.
Bà không muốn quay trở lại cuộc sống tăm tối trong căn nhà thuê trước kia nữa.Nhưng cố gắng làm hài lòng Chu Vân Trạch chính là khởi đầu cho mọi cơn ác mộng của bạn.*Trong bữa ăn gia đình đầu tiên, bố Chu giới thiệu bạn với Chu Vân Trạch.
"Vân Trạch à, Tiểu Lộc là em gái con, sau này ở trường phải giúp đỡ em đấy."
Sáng nay, bạn đã đổi từ họ Lý sang họ Chu, chính thức hoàn tất thủ tục chuyển trường.Chu Vân Trạch ngồi bên trái bạn, trên người anh có mùi nước hoa nhàn nhạt, hương thơm thoang thoảng bên mũi, khiến bạn rất căng thẳng.
Bạn chờ anh đáp lại, giống như đang chờ lời tuyên án từ thẩm phán.Ngoài dự đoán, Chu Vân Trạch không làm khó dễ, chỉ lạnh nhạt đáp một câu: "Con biết rồi."
Bạn không nhịn được vui mừng, cảm thấy chỉ cần Chu Vân Trạch chấp nhận mình, nhất định cả hai sẽ trở thành anh em tốt.
Buổi tối, bạn gấp gáp bưng một ly sữa bò, muốn chủ động kéo gần quan hệ với anh trai.
Cửa phòng Chu Vân Trạch hé một nửa, đã khuya rồi, nhưng anh vẫn chưa ngủ.Bạn nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: "Anh ơi, em vào được không ạ?"
Không thấy ai đáp lại, bạn cảm thấy kỳ quái, lén nhìn vào bên trong.Chưa kịp nhìn thấy gì, cửa đã bị mở toang.Chu Vân Trạch đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn, vẻ mặt lãnh đạm, hơi mất kiên nhẫn nhìn bạn.Bạn chú ý tới, trên tay Chu Vân Trạch đang cầm một điếu thuốc cháy dở, đầu điếu thuốc lóe lên ánh sáng đỏ tươi."
Anh ơi, em mang sữa bò đến cho anh."
Thấy Chu Vân Trạch hút thuốc, không hiểu sao, bạn cảm thấy sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy.Dường như anh vừa nghe thấy chuyện thú vị, từ trên cao nhìn xuống bạn, cười nhạo một tiếng."
Mẹ cô sai cô đến lấy lòng tôi à?"
Anh nói thẳng, đôi mắt xinh đẹp không hề che giấu ác ý.Bạn cảm thấy xấu hổ và hối hận, cũng hiểu ra hôm nay không phải thời điểm tốt để kéo gần quan hệ.
"Anh không muốn thì thôi vậy."
Bạn nói bằng giọng miễn cưỡng, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở.Anh lẳng lặng đứng đó đánh giá bạn, từ mái tóc đến bắp chân trắng muốt dưới lớp váy ngủ."
Muốn chứ, sao lại không nhỉ?
Đây là đồ em gái tôi đưa cho mà."
Bạn đoán sai rồi sao, Chu Vân Trạch nhận lấy sữa bò khiến bạn thở phào nhẹ nhõm một hơi.Bạn đang chuẩn bị nở nụ cười ngọt ngào nói chúc ngủ ngon.Nhưng giây tiếp theo, bạn bất ngờ bị chất lỏng dội lên người từ đầu đến chân, dòng sữa ngọt ngào đọng trên lông mi, chảy xuống nhỏ giọt dưới váy."
Cô và bà mẹ lăng loàn của mình đều khiến tôi phát ớn."
"Thế nên em gái à."
Chu Vân Trạch nở nụ cười vô hại giả tạo, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng đến cực điểm: "Tốt nhất là cô nên thông minh chút, cút xa ra."
Tí tách.Đôi mắt bạn nhòe đi, bạn không biết thứ chảy xuống là nước mắt xấu hổ hay sữa bò bị lãng phí.Cánh cửa đóng lại trước mặt bạn.Bạn kiệt sức, bất lực cuộn mình lại.Bởi vì nhục nhã, bạn không nhịn được cắn răng khóc thút thít, nhưng không dám khóc thành tiếng, sợ tên ác ma kia sẽ nghe thấy.Phía sau cửa, Chu Vân Trạch tùy tiện ném cái ly vào thùng rác.Điếu thuốc đã cháy gần hết, bị anh dập tắt.Trong không khí tĩnh lặng, Chu Vân Trạch có thể nghe thấy tiếng một con thú nhỏ đáng thương đang khóc qua cánh cửa.Thanh âm nho nhỏ, buồn bã kẹt trong cổ họng.Cách một cánh cửa, dường như Chu Vân Trạch có thể tưởng tượng ra hình ảnh bạn khóc thút thít.Anh không thể không thừa nhận, bạn có một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to tròn, khi rơm rớm nước mắt trông rất đáng thương.Bạn mặc váy ngủ mỏng manh tới tìm anh, cho rằng mình chỉ là cô em gái tri kỷ mang đến chút ấm áp cho anh trai giữa đêm khuya.Nhưng không biết rằng trong mắt Chu Vân Trạch, dáng vẻ nhu nhược của mình đã thành công quyến rũ anh.Khuôn mặt dính đầy sữa bò, hai nụ hoa hé nở dưới lớp váy ngủ.
Đây chẳng khác gì tín hiệu nguy hiểm đối với anh.Nếu biết Chu Vân Trạch suy đoán ác ý về mình, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy oan không để đâu cho hết.
Bởi vì bạn thật sự chỉ hy vọng hai mẹ con có thể sống tốt trong căn nhà này, mong muốn có một người anh trai thật lòng yêu thương mình, chỉ vậy thôi.*Bạn bị bắt nạt ở trường vì Chu Vân Trạch.Anh kế rất đẹp trai, nếu không có sự sỉ nhục ngày hôm đó, bạn sẽ tưởng rằng Chu Vân Trạch là người dịu dàng lương thiện, khí chất sạch sẽ.Anh là con cả trong gia đình giàu có, ở trường học có không ít người thích và nịnh nọt anh.Bạn là con gái của người mẹ kế không biết xấu hổ, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu tấn công của bọn họ.Dòng chữ "Chết đi con khốn" xiêu xiêu vẹo vẹo trên bàn học khiến mắt bạn đỏ hoe.
Bạn tìm giáo viên xin giúp đỡ, giáo viên lập tức khiển trách mấy bạn học bắt nạt bạn, nhưng bạn lại bị cô lập trong một góc, chẳng ai thèm quan tâm.
Sau mấy tháng bị cô lập, bạn càng trở nên trầm lặng.
Đám bắt nạt không làm tổn thương bạn về mặt thể chất, nhưng chúng cô lập bạn về mặt tinh thần.Bạn nghe thấy một nam sinh trong số đó mắng mình là "con đĩ", cười nói với Chu Vân Trạch: "Lý Lộc giống hệt mẹ nó, lẳng lơ đĩ thõa, vừa nhìn đã biết là không an phận."
Bạn thấy vẻ mặt thản nhiên của Chu Vân Trạch, anh đối diện với bạn, nở nụ cười châm chọc.*Thật khó chịu.Bạn không dám nói với mẹ chuyện Chu Vân Trạch cầm đầu những người khác cô lập mình ở trường.
Anh rất giỏi giả vờ, trước mặt người nhà, anh sẽ sắm vai một người anh trai chu đáo.Rõ ràng chính anh muốn bạn cách xa mình, nhưng lại chủ động tiếp cận, thân mật với bạn, giống như một người anh trai hoàn hảo thật sự.Trước khi gả cho bố dượng, mẹ bạn là mẹ đơn thân.
Bạn biết mẹ rất khổ, lúc này trông thấy nụ cười trên khuôn mặt bà, người làm con gái như bạn không đành lòng phá hủy hạnh phúc của bà.Sau đó, mẹ mang thai, bạn càng không dám nói.Bạn chọn cách im lặng.Nhưng Chu Vân Trạch chẳng hề buông tha cho bạn, bạn liều mạng tránh xa anh.
Thậm chí tránh chạm mặt anh ở nhà, chỉ hy vọng bản thân có thể thu nhỏ lại, biến thành một hạt cát không đáng chú ý.Nhưng bạn không biết rằng, trong mắt Chu Vân Trạch không chứa nổi dù chỉ một hạt cát.Hai mẹ con bạn, có lẽ ngay cả đứa bé trong bụng mẹ cũng chỉ là hạt cát trong mắt anh.Có Chu Vân Trạch ngầm đồng ý, đám bắt nạt ngày càng quá quắt hơn.
Không biết đây là lần thứ mấy bạn bị nhốt trong phòng thiết bị.Căn phòng oi bức, bụi bặm, không có lấy một bóng người.
Lúc này, bạn không kêu cứu, bởi vì bạn chẳng còn sức lực, ý thức mơ hồ sắp rơi vào hôn mê, chỉ cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh toát, run rẩy trong vô thức.
Là bị cảm nắng hay sốt?Đúng lúc ý thức sắp mất đi, bạn cảm thấy một tia sáng chiếu vào.Có người tới ôm bạn lên.Cậu ấy cứu bạn, còn đưa bạn đến phòng y tế.Là học sinh chuyển trường, con nhà giàu giống Chu Vân Trạch, nhưng tốt bụng hơn anh nhiều, cậu ấy bất bình cho hoàn cảnh đáng thương của bạn."
Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Học sinh chuyển trường Đoạn Vân nhìn bạn, đỏ mặt nói.Bạn bỗng nhiên nghĩ ra cách thoát khỏi sự tra tấn của Chu Vân Trạch.
Thế nên nở nụ cười ngọt ngào với Đoạn Vân: "Vậy ở trường tớ có thể đi theo cậu không?"
Đoạn Vân đồng ý, bạn đã tìm thấy ô dù cho mình.
Nhưng bạn không biết rằng, ngày đó trong phòng y tế, nụ cười và lời nói dành cho Đoạn Vân đã bị Chu Vân Trạch nhìn thấy.Chu Vân Trạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bạn, vẻ mặt vặn vẹo đến kỳ dị. *Bạn đã có một khoảng thời gian rất yên bình ở trường.Mẹ sinh cho bố dượng một đứa con trai, bố dượng rất vui vẻ, đặt tên cho đứa bé là Vân Chương.Kỳ quái là, gần đây Chu Vân Trạch không còn bắt nạt bạn nữa.
Dù ở trong trường, bạn vẫn là người tàng hình, nhưng tốt hơn nhiều so với bị bắt nạt.
Bạn và Đoạn Vân rất thân thiết, thỉnh thoảng, cậu ấy sẽ ngây ngốc nhìn bạn không chớp mắt.Cậu ấy mời bạn đi ăn, bạn ăn diện trang điểm tỉ mỉ, trước khi ra cửa thì chạm mặt Chu Vân Trạch.Không ngờ anh lại chủ động hỏi thăm hành tung của bạn: "Đi đâu vậy?"
Bạn sợ hãi, mơ hồ đáp: "Em đi ăn với bạn."
Không biết có phải ảo giác của bạn không, ở quán cà phê, qua lớp kính, hình như bạn nhìn thấy Chu Vân Trạch.Anh đứng bên kia đường, lẳng lặng nhìn bạn, không biết đang suy nghĩ gì.Bạn rùng mình, nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào trong xương tủy.*Ngày mai là sinh nhật thứ mười bảy của bạn.Bạn nhận lời đi xem phim với Đoạn Vân.Buổi tối, bạn nằm trên giường, nhớ lại cảnh Đoạn Vân đỏ mặt với mình, ngọt ngào cười tủm tỉm.Bạn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả có người gõ cửa cũng không biết.Người mở cửa là Chu Vân Trạch.Trên tay anh cầm một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, còn bưng một ly sữa bò nóng.Thấy ly sữa bò kia, bạn lập tức nhớ lại những kỷ niệm không vui, tay vô thức siết chặt váy."
Đừng lo lắng."
Chu Vân Trạch nhàn nhạt nói: "Chỉ là quà sinh nhật cho em thôi."
Bạn gật đầu, nhận hộp quà."
Không mở ra sao?"
Bạn mở hộp, là một chiếc vòng cổ, mặt dây hình thỏ con đáng yêu.Bạn thấp giọng nói cảm ơn, Chu Vân Trạch đưa ly sữa bò tới."
Sữa bò cho em uống đấy."
Anh nói: "Tiểu Lộc à, sau này hãy chung sống hòa thuận nhé."
Chu Vân Trạch không ghét mình nữa?Đối với bạn, đây chính là tin rất tốt.
Bạn ngoan ngoãn gật đầu, thử gọi một tiếng "anh".Anh xoa đầu bạn, rất đỗi dịu dàng.*Bạn uống hết ly sữa bò kia.Nửa tiếng sau, bạn lên giường đi ngủ đúng giờ.Nhưng lần này, bạn không tài nào ngủ được, hoảng hốt cảm thấy hình như mình đang sốt cao, nóng nực, hơi thở nặng nhọc.
Bạn sờ lên khuôn mặt nóng bỏng của mình.Trong bóng tối, dường như bạn nghe thấy tiếng bước chân.Trong chăn, cơ thể bạn cứng đờ, nghĩ đến ly sữa bò buổi tối Chu Vân Trạch đưa, bạn bừng tình.Bạn gian nan bò xuống giường, cơ thể yếu đến mức gần như không thể di chuyển, trước khi cánh cửa mở ra, bạn trốn vào tủ quần áo.Đèn trong phòng bật sáng.Qua khe hở, bạn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, là Chu Vân Trạch.Bạn bịt chặt mũi miệng, không dám phát ra tiếng động, sợ hơi thở của mình bại lộ, suýt nữa thì hít thở không thông.Thất bại rồi.Bạn bị Chu Vân Trạch bắt ra từ trong tủ quần áo.Bạn muốn thét chói tai, nhưng cằm bị Chu Vân Trạch bóp chặt."
Kêu làm gì.
Lý Đình và bố anh đều không có nhà, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi."
Bàn tay mát lạnh của anh xoa xoa khuôn mặt bạn, chậm rãi cọ xát, nở nụ cười thỏa mãn: "Em gái, em đã từng nghe câu có qua có lại chưa?"
Bạn liều mạng lắc đầu, cả người mềm nhũn, hoàn toàn không phản kháng được sự tiếp xúc của Chu Vân Trạch.Anh ôm bạn lên giường, ấn bạn xuống."
Em gái à, em cũng cười với anh nhé."
Anh thong thả ung dung cởi cúc áo.
Bạn trở thành món quà dành cho anh.
Anh trở thành ác mộng đêm khuya của bạn.Ngày đó là lần đầu tiên Chu Vân Trạch cưỡng hiếp bạn, thứ mà anh đã thèm muốn bấy lâu nay.*Mối quan hệ nực cười này giằng co suốt tám năm, từ khi bạn 17 tuổi đến 25 tuổi.Ngày xưa, bố Chu và nhà họ Đoạn cùng định ra mối hôn sự giữa Chu Vân Trạch và con gái là Đoạn Tuệ.
Trùng hợp thay, Đoạn Tuệ là chị gái Đoạn Vân.Bạn đã lâu không gặp Đoạn Vân, đương nhiên, tối hôm đó bạn đã uống thêm vài ly với anh ấy.
Bạn cho rằng, sau khi Chu Vân Trạch có vợ chưa cưới, anh sẽ không cưỡng ép mình nữa.Nhưng bạn đã quên rằng, một kẻ xấu xa như Chu Vân Trạch không đời nào vứt bỏ một món đồ chơi ngoan ngoãn trước khi chơi chán.
Nhưng không sao, chỉ cần bạn kiên trì thêm chút nữa là có thể rời khỏi nơi quái quỷ này mãi mãi, cách xa Chu Vân Trạch.Mấy năm nay, bạn vẫn luôn ấp ủ kế hoạch chạy trốn.
Bạn tích cóp rất nhiều tiền, mua một căn nhà nhỏ ở nước ngoài, nghiên cứu kỹ lưỡng con đường tẩu thoát.Phần cuối cùng của kế hoạch đã chuẩn bị xong.Bạn nói với Đoạn Vân, thật ra mình đã bị Chu Vân Trạch tra tấn suốt thời gian qua.Đoạn Vân thích bạn, cũng vì hạnh phúc của chị gái mình, anh ấy đồng ý giúp bạn chạy trốn.*Đoạn Tuệ tới nhà làm khách.Bạn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, thật sự không hiểu.
Vì sao có cô vợ chưa cưới động lòng người như vậy mà Chu Vân Trạch vẫn không buông tha cho bạn?
Trên bàn cơm, Chu Vân Trạch rất quan tâm đến Đoạn Tuệ.Khác với sự khinh nhục tàn khốc dành cho bạn, bởi vì Đoạn Tuệ là vợ tương lai của anh, còn bạn chỉ là món đồ chơi để anh phát tiết tinh lực.Bạn cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Ăn xong, bạn lên tầng, để lại không gian riêng tư cho Đoạn Tuệ và Chu Vân Trạch.Không lâu sau, Chu Vân Trạch tới phòng tìm bạn.Gần đây, bạn thật sự không muốn đối phó với anh, mệt nhọc hỏi: "Chị Đoạn Tuệ đâu, anh không ở bên chị ấy sao?"
"Cô ấy đi rồi, anh mới có thể tới tìm Tiểu Lộc, không phải sao?"
Chu Vân Trạch không để bụng mỉm cười, vừa rồi ở trên bàn cơm, bởi vì trong đầu có suy nghĩ, bạn ăn một cách ngấu nghiến.Dáng vẻ ăn uống đáng yêu y hệt hamster, Chu Vân Trạch vẫn luôn âm thầm quan sát bạn, trái tim cảm thấy ngứa ngáy.Đối với cuộc hôn nhân này, bạn không biết rằng, đây giao dịch giữa Chu Vân Trạch và Đoạn Tuệ.Anh và Đoạn Tuệ là cùng một hạng người, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.Cô dâu thật sự của Chu Vân Trạch không phải cô ta, mà là bạn, người chẳng biết gì sất, thậm chí còn ủ mưu chạy trốn."
Ngày mai Tiểu Tuệ muốn em đi chọn váy cưới cùng."
Bạn gật đầu đồng ý.Nói xong, Chu Vân Trạch vẫn không rời khỏi phòng.Ngược lại, anh bước tới gần bạn, nhìn vào đôi mắt lơ đễnh kia, mỉm cười đầy ẩn ý: "Tiểu Lộc cũng chọn một bộ được không, mặc cho anh trai xem."
Bạn ngẩng đầu, thấy nụ cười trên mặt anh ngày càng khoa trương, cảm thấy có chút quái lạ.Nhưng bạn không muốn chọc giận anh, ngoan ngoãn gật đầu.Chu Vân Trạch vui vẻ, thân mật vòng tay qua eo bạn, vuốt ve cái bụng, lẩm bẩm: "Vì sao chưa có em bé, có phải vì anh chưa đủ nỗ lực không?"
"Không ổn rồi, Tiểu Lộc phải sinh em bé cho anh mới được."
Anh sờ từ bụng lên ngực bạn, cởi áo lót.
Bạn lại bị anh ấn xuống dưới háng, lần này không giống như mọi lần.
Anh đút cho bạn một viên thuốc màu hồng, thuốc vừa ngấm, chỉ trong chốc lát đã khiến bạn đỏ mặt vặn vẹo cơ thể."
Muốn à?"
Chu Vân Trạch vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của bạn, suồng sã nói: "Vậy Tiểu Lộc liếm cho anh cứng lên đi."
"Cứng rồi, anh sẽ chịch em."
Bạn không chịu nổi, cơ thể này đã bị Chu Vân Trạch dạy dỗ đến mức vô cùng dâm đãng.
Bạn khát vọng được côn thịt của anh cắm vào, rót đầy thứ dịch nhầy bẩn thỉu.Bạn nức nở, muốn kéo quần Chu Vân Trạch xuống, nhưng không sao kéo được, chỉ có thể ngẩng đầu, đáng thương kêu một tiếng "anh".Chu Vân Trạch bị bạn kích thích đến đỏ mắt, anh gấp gáp không chờ nổi cởi quần ra.
Thằng em chỉ mới chạm lung tung mấy cái đã cương lên thẳng tắp, đánh vào khuôn mặt nhỏ bé của bạn.Bạn nỗ lực liếm mút, thẳng đến khi hai má lõm vào thật sâu."
Hưm..."
Chu Vân Trạch phát ra tiếng thở dài sảng khoái, ôm đầu bạn đưa đẩy, mỗi lần đều đâm sâu vào cổ họng, cảm nhận khoái cảm thắt chặt bên trong.Anh bắn một lần trong miệng bạn, chẳng mấy chốc lại cứng lên.
Anh ôm bạn lên giường, cắm vào cái miệng nhỏ đang đói khát phía dưới."
Ưm..."
Bạn thở hổn hển như mèo con, nước mắt sinh lý chảy dài trên khóe mi.Anh vẫn luôn mê mẩn đôi mắt đẫm lệ khi làm tình của bạn, si mê hôn nhẹ một cái, thấp giọng dụ dỗ: "Tiểu Lộc đừng khóc, anh sẽ làm dịu cơn ngứa cho em."
"Tiểu Lộc."
"Tiểu Lộc ơi."
"Tiểu Lộc à."
Anh gọi tên bạn hết lần này đến lần khác, tiến vào trong bạn hết lần này đến lần khác.Những thứ dơ bẩn mà anh bắn vào khiến bụng bạn phồng lên.
Bạn giống như con búp bê vải đã bị sử dụng quá nhiều, cả người xụi lơ thở dốc.Còn anh thì thành kính hôn lên cơ thể bạn giống như đang tôn thờ vị Thánh Nữ trong lòng mình.*Bạn chạy trốn ngay đêm trước khi Chu Vân Trạch kết hôn.Sau khi Chu Vân Trạch hay tin, anh khó thở, gân xanh trên cổ nổi lên giống như con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.Không lâu sau, anh tức đến bật cười, gọi một cuộc điện thoại."
A lô, Đoạn Tuệ."
"Cô có muốn cổ phần trong tay thằng em trai Đoạn Vân không..."
Cúp điện thoại, Chu Vân Trạch chạy tới phòng bạn, lẳng lặng ngồi trong bóng tối."
Tiểu Lộc, em đúng là sợ Đoạn Vân chết không đủ sớm mà."
"Vì sao lại chạy trốn chứ?"
"Rõ ràng anh yêu em như vậy..."*Đoạn Vân biến mất.Bạn nhận ra nếu mình không rời khỏi nơi này, rất có khả năng sẽ bị Chu Vân Trạch đang nổi điên bắt được.Trời đổ mưa to, vừa ra khỏi cửa, bạn đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.Nhìn lên, đập vào mắt là khuôn mặt âm trầm của Chu Vân Trạch, đôi mắt nhìn thẳng vào bạn.Bạn xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị Chu Vân Trạch túm chặt lại.Anh kẹp chặt không để bạn giãy giụa, giống như thú dữ vồ con mồi, sau đó tha về hang ổ của mình.Bạn tỉnh dậy trong một căn hầm tối tăm, tay bị xích vào đầu giường.Bạn cử động, phát hiện trên người mình đang mặc một bộ váy cưới trắng tinh.Bạn nhớ ra hôm nay là hôn lễ của Chu Vân Trạch.Cánh cửa mở ra thu hút ánh nhìn của bạn.Chu Vân Trạch mặc một bộ vest màu trắng bước vào, tạo hình nghiễm nhiên là cùng một kiểu với bạn."
Anh ơi...
Đừng xúc động..."
Bạn tuyệt vọng rụt người về phía đầu giường, cố gắng tránh sự đụng chạm của Chu Vân Trạch, xích sắt phát ra tiếng kim loại va chạm rất lớn.Vô dụng thôi, Chu Vân Trạch đã bắt được bạn.
"Tiểu Lộc, hôm nay là hôn lễ của chúng ta mà, em quên rồi sao?"【Hết】-------------------------------------Chương này đủ 20 bình chọn tui sẽ lên phần kế tiếp nha.
Spoil nhẹ phần sau: Kẻ bắt nạt x Kẻ bị bắt nạt.Tiến độ ra chương bộ này sẽ không cố định, vì một phần chỉ kéo dài khoảng mấy chương.
Tui vừa đọc vừa edit cho các mom đọc cùng luôn nên hãy để lại bình chọn và follow cho tui có động lực lấp hố nha.Chúc các mom cuối tuần vui vẻ!