Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam

Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 130


Ngu Tam thúc nhìn Ngu Bất Phàm với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Những tộc nhân khác cũng tụ tập lại, bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Ta không nghe nhầm chứ? Công chúa gọi Thập Tam lang đến phủ công chúa?”

“Ngươi không nghe nhầm! Ta cũng nghe thấy!”

“Thập Tam lang! Công chúa chắc chắn là nhìn trúng sức mạnh trời sinh của ngươi, muốn ngươi vào phủ làm thị vệ!”

“Thập Tam lang, ngươi nở mày nở mặt rồi! Đó là công chúa đương triều đó!”

Ngu Bất Phàm bị mọi người vây quanh trêu chọc, xấu hổ gãi đầu.

Những người Ngu gia dù đã ở kinh thành một thời gian nhưng vẫn giữ bản tính chất phác, ngày thường chỉ lo làm việc trong viện, ít khi ra ngoài nên không biết danh tiếng của Thừa Bình công chúa ngoài phố phường ra sao. Vì vậy, khi nghe nói công chúa muốn gọi Thập Tam lang đến phủ, chẳng ai nghĩ đến những điều không hay.

Nhưng Ngu Tam thúc thì hiểu biết hơn, lại thường xuyên ra vào Ngu phủ, nên ít nhiều biết được mối quan hệ giữa vị công chúa này và đại nhân nhà mình.

Thấy mọi người nói cười không dứt, Ngu Tam thúc lên tiếng cắt ngang: “Được rồi, mau đi làm việc đi.”

Mọi người cười hì hì rồi tản ra.

Ngu Tam thúc thấy Ngu Bất Phàm vẫn đứng đó cười ngây ngô, liền co ngón tay lại, búng vào trán hắn một cái.

“Tam thúc, sao người lại đánh con?” Ngu Bất Phàm ôm trán, khó hiểu hỏi.

Ngu Tam thúc nghiêm giọng: “Ngươi theo ta đến Ngu phủ, gặp Lang quân.”

Ngu Bất Phàm rất nghe lời, không hỏi nhiều: “Ồ, được ạ.”

Ngu Tam thúc nhất thời cũng chẳng màng đến chuyện sửa sang nhà cửa nữa, vội kéo Ngu Bất Phàm về Ngu phủ.

Vừa bước qua cổng chính, còn chưa kịp vào nhà, bọn họ đã thấy Ngu Thuấn Thần vừa từ hoàng cung trở về.

Ngu Tam thúc như tìm được chỗ dựa, lập tức kéo Ngu Bất Phàm đến trước mặt Ngu Thuấn Thần, mở miệng nói ngay: “Lang quân, công chúa vừa đến phủ cũ, nàng ấy đã để mắt đến Thập Tam lang.”

Ngu Thuấn Thần vừa xuống xe ngựa liền khựng lại, ngay cả Dung thị, người vừa nghe động tĩnh mà bước ra từ tiền sảnh, cũng bất giác dừng bước.

Ngưu lão coi cổng và tiểu tư Như Ý, những người đang chuẩn bị dắt ngựa vào chuồng, đều giật mình nhìn chằm chằm Ngu Bất Phàm, rồi lại nhìn sang Lang quân nhà mình, động tác đồng loạt như nhau.

Cả viện tức thì rơi vào yên lặng đáng sợ.

Ngu Thập Tam lang nhận thấy vẻ mặt của mọi người có gì đó là lạ, bèn quay trái, quay phải nhìn quanh, nhưng vẫn không hiểu nổi.

Ngu Thuấn Thần nhanh chóng lấy lại vẻ trầm ổn thường ngày, khẽ gật đầu với Ngu Tam thúc: “Vào thư phòng rồi nói.”

Dứt lời, hắn bước về phía thư phòng.

Ngu Tam thúc vội kéo Ngu Thập Tam lang theo sau.

Dung thị thấy bọn họ vào thư phòng, liền quay đầu hỏi quản gia Ngưu thẩm: “Đã chuẩn bị trà chưa?”

Ngưu thẩm đáp: “Lão nô đang định đun nước đây.”

Dung thị thản nhiên nói: “Lần trước Tam Lang không phải có mang đến ít trà khổ đinh sao? Sắc một ấm mang vào thư phòng đi.”

Ngưu thẩm ngạc nhiên: “Nhưng Lang quân không thích uống loại trà đắng đó mà?”

Dung thị bình thản đáp: “Có lẽ hôm nay hắn sẽ thích. Cứ nghe ta đi, không sai đâu.”

Ngưu thẩm mơ hồ khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo.

Trong thư phòng, Ngu Thuấn Thần lắng nghe Ngu Tam thúc thuật lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, nhưng không nói một lời.

Ngu Tam thúc thấy thế, vội nói: “Công chúa có lẽ chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chớp mắt đã quên rồi. Hay là ngày mai, ta để Thập Tam lang về quê đi? Nó xa nhà lâu rồi, mẫu thân nó cũng mong nhớ, cứ giục nó về suốt.”

Ngu Bất Phàm nghe vậy không nhịn được mà nói: “Tam thúc, có phải người nhớ nhầm rồi không? Mẫu thân con hôm trước mới gửi thư, còn dặn con phải chăm chỉ làm việc cho Lang quân mà.”

Ngu Tam thúc lập tức lườm hắn một cái.

Ngu Bất Phàm thấy vậy, không khỏi cảm thấy oan ức.

Lúc này, nghe thấy Ngu Thuấn Thần thản nhiên nói: “Không cần.”

Ngu Tam thúc và Ngu Bất Phàm đồng loạt nhìn về phía hắn.

Ngu Thuấn Thần nhìn Ngu Bất Phàm, chậm rãi nói: “Nếu công chúa muốn ngươi đi, vậy thì cứ đi đi.”

“A?” Ngu Bất Phàm sửng sốt, “Thật sự có thể đi sao?”

Mặc dù được công chúa để mắt tới khiến hắn cảm thấy có chút vui mừng, nhưng trên thực tế, hắn cũng nghĩ giống Ngu Tam thúc, công chúa chỉ thuận miệng nói vậy thôi, rồi sẽ quên ngay, nên hắn chưa từng nghĩ tới việc thật sự vào phủ công chúa.

Ngu Tam thúc hiểu một số chuyện bên trong, không khỏi lo lắng: “Lang quân…”

Ngu Thuấn Thần khẽ nâng tay, cắt ngang lời ông, sau đó nói với Ngu Bất Phàm: “Về thu dọn đi, ngày mai qua đó.”

“Ồ, được ạ.”

Lúc rời quê, mẫu thân đã dặn đi dặn lại rằng phải nghe lời Lang quân. Ngày thường cơ hội để hắn nghe theo lời Lang quân không nhiều, giờ người đã lên tiếng, hắn chẳng suy nghĩ nhiều mà liền đồng ý.

Ngu Tam thúc thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt vẫn có chút bất an.

Ngu Thuấn Thần lại mỉm cười với ông, trấn an: “Đừng lo, công chúa không giống như lời đồn đâu.”

Lang quân đã nói vậy, Ngu Tam thúc cũng chẳng thể nói gì hơn.

“Vậy ta dẫn Thập Tam lang về trước.”

Ngu Thuấn Thần gật đầu.

Ngu Tam thúc liền đưa Ngu Bất Phàm ra ngoài, vừa hay chạm mặt Dung thị đang cùng Ngưu thẩm mang trà nước tới.

Dung thị vốn luôn quan tâm đến người Ngu tộc, thấy họ định đi, bèn nói: “Sao không ngồi lại thêm chút nữa? Ta đã dặn nhà bếp làm thêm món, ăn tối xong rồi hẵng về cũng không muộn.”

Ngu Tam thúc đáp: “Hôm nay còn nhiều việc, để lần sau vậy.”

Thấy họ khăng khăng muốn đi, Dung thị cũng không giữ lại nữa. Nhưng lúc Ngu Bất Phàm đi ngang qua bà, bà đột nhiên vươn tay, nhéo nhẹ vào cánh tay hắn.

Ngu Bất Phàm ngơ ngác nhìn bà: “Dung di, sao người lại véo con?”

Dung thị lại vỗ nhẹ lên lưng hắn, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là ngưỡng mộ mẫu thân ngươi nuôi dạy được một đứa trẻ vừa lanh lợi vừa rắn rỏi như vậy.”

Ngu Bất Phàm cười tít mắt, không chút khiêm tốn mà nói: “Mẫu thân con cũng không chăm chút gì nhiều đâu, chỉ là con có chí khí nên tự lớn lên tốt thôi.”

Dung thị thở dài, thấp giọng nói: “Đúng vậy, vẫn là phải có chí khí.”

Bà khẽ lắc đầu, rồi quay người đi đến thư phòng.

Bên trong vang lên giọng của Ngu Thuấn Thần: “Vào đi.”

Dung thị nhận lấy khay trà từ tay Ngưu thẩm, bước vào trong.

Ngu Thuấn Thần đang ngồi sau án thư đọc sách, thấy mẫu thân đến liền đặt sách xuống, đứng dậy hành lễ: “Mẫu thân.”

Dung thị đặt khay trà lên bàn, rót một chén rồi ra hiệu cho hắn uống.

Ngu Thuấn Thần cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó dừng lại.

Dung thị nhàn nhạt nói: “Vị đắng có thể át vị chua, uống thêm vài ngụm đi.”

Hắn hiểu được thâm ý trong lời nói của mẫu thân, có chút bất đắc dĩ đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói: “Mẫu thân, lòng con không hẹp hòi như người nghĩ đâu.”

Dung thị không đáp, chỉ hỏi: “Con đồng ý để Thập Tam lang vào phủ công chúa rồi?”

Ngu Thuấn Thần: “Vâng.”

Dung thị gật đầu, thản nhiên nói: “Xem ra cũng lớn hơn lỗ kim một chút.”

Ngu Thập Tam lang tuy cao lớn, thân hình vạm vỡ, ngũ quan cũng ngay ngắn đoan chính, nhưng nước da đen sạm, xét về dung mạo thì không quá nổi bật. Vì vậy, bà không quá bất ngờ khi Ngu Thuấn Thần đồng ý để hắn vào phủ công chúa.

Nếu đổi lại là một người có dung mạo đẹp hơn, trẻ hơn hắn thì sao?

Hừ… Dung thị nhìn thấu nhưng không nói ra, xoay người rời đi, định đến nhà bếp xem bữa tối chuẩn bị thế nào.

Thế nhưng, khi vừa quay lưng, bà lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ngu Thuấn Thần vang lên phía sau: “Công chúa… nàng không có ai để dùng.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 131


Dung thị khựng lại một chút, quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì mà rời đi.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, Ngu Bất Phàm đã xách một bọc hành lý lớn đến trước cổng phủ công chúa.

Gã gác cổng vừa ngáp dài vừa mở cửa, đột nhiên thấy có một cái đầu thò ra từ khe cửa, giật mình suýt ngã ngửa ra đất. Nghe nói là công chúa gọi hắn đến, gã cũng không dám chậm trễ, vội đi mời gia lệnh Chu Diễm đến.

Chu Diễm vốn là người cẩn trọng, nhưng khi nghe Ngu Bất Phàm là tộc nhân của Ngu đại nhân, cảnh giác trong lòng giảm đi hơn nửa, liền dẫn hắn vào tiền viện phủ công chúa. Biết chắc hẳn hắn chưa kịp ăn sáng, Chu Diễm còn chu đáo sai người hầu trong phủ mang bữa sáng đến cho hắn.

Chu Diễm đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát thiếu niên cao lớn, mặt mày đen nhẻm này, thấy hắn chỉ một miếng đã cắn gần hết một cái bánh bao to bằng bàn tay, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Cũng họ Ngu đấy, nhưng cái tướng mạo của tiểu tử này… cùng lắm thì chỉ hơn mình một chút thôi, vậy rốt cuộc hắn đã lọt vào mắt công chúa kiểu gì?

Chờ đến khi Doanh Đông Quân thức dậy, Chu Diễm liền dẫn người vào gặp nàng.

Ngu Bất Phàm học theo động tác của Chu Diễm, hành lễ với công chúa, so với hôm qua thì có vẻ gò bó hơn nhiều.

Doanh Đông Quân nhìn thấy hắn thì có phần bất ngờ. Hôm qua đúng là nàng tán thưởng tài năng của hắn, nhưng cũng không ngờ rằng hắn thật sự sẽ đến, hơn nữa còn đến thật sớm, chờ sẵn trước cổng phủ.

Nàng mỉm cười hỏi: “Đã bước vào phủ công chúa của ta, sau này ngươi chính là người của phủ công chúa. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Ngu Bất Phàm không phải người thích suy nghĩ nhiều, liền thật thà đáp: “Là Lang quân nhà ta bảo ta đến, ta nghe lời Lang quân.”

Doanh Đông Quân sững lại, rồi không khỏi bật cười: “Ngu lang quả nhiên là…”

Ngu Bất Phàm nghe công chúa nhắc đến Lang quân nhà mình bằng giọng điệu vừa thân thuộc vừa thân mật, liền tò mò dựng thẳng tai lên, muốn nghe công chúa đánh giá Lang quân như thế nào.

Nhưng Doanh Đông Quân lại không nói hết câu, ngược lại nhìn thẳng vào hắn, nửa thật nửa đùa nói: “Trước đây ngươi nghe lời Lang quân, nhưng đã vào phủ công chúa của ta, thì không thể nghe hắn nữa. Sau này, ngươi chỉ được nghe lời bổn cung.”

Ngu Bất Phàm ngẩn ra, chần chừ hỏi: “Chỉ nghe lời công chúa sao?”

Doanh Đông Quân gật đầu: “Phải, ngoài ta ra, lời bất kỳ ai khác ngươi cũng không được nghe, có làm được không?”

Ngu Bất Phàm: “Mẫu thân ta nói cũng không được nghe ạ?”

Doanh Đông Quân bị hắn chọc cười, nhưng vẫn lắc đầu: “Không được. Nhưng mà, bổn cung cũng sẽ không bắt ngươi làm những chuyện hiếu trung khó vẹn toàn đâu.”

Ngu Bất Phàm đứng yên suy nghĩ hồi lâu, lâu đến mức Tiểu Cát Tường bên cạnh đã mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn hắn. Cuối cùng, hắn mới hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được rồi, sau này ta nghe công chúa. Mẫu thân ta bảo ta nghe lời Lang quân, Lang quân bảo ta đến với công chúa, vậy ta nghe lời công chúa, cũng xem như đã nghe lời mẫu thân rồi, bà sẽ không có cớ đánh ta nữa.”

Chu Diễm đứng bên cạnh nghe vậy cũng không nhịn được mà bật cười.

Doanh Đông Quân quan sát Ngu Bất Phàm một lúc, rồi căn dặn Chu Diễm: “Đưa hắn đến Nghê Thường các, làm mấy bộ y phục tử tế đi.”

“Nghê Thường các?” Chu Diễm nghe vậy liền kinh ngạc liếc nhìn Ngu Bất Phàm một cái. Tiểu tử này không phải vào phủ làm thị vệ sao? Một thị vệ mà còn cần đến Nghê Thường các may quần áo à? Đến cả hắn, đường đường là gia lệnh của phủ công chúa, cũng chưa từng có đãi ngộ này đâu!

Chu Diễm không phải ghen tị, mà là tính tiết kiệm bẩm sinh trỗi dậy, vội vàng khuyên nhủ: “Công chúa, trong kho phủ vẫn còn vải, trong phủ cũng có không ít người giỏi may vá, để họ may cho Ngu tiểu lang vài bộ là được rồi, cần gì phải đến Nghê Thường các?”

Nghê Thường các là nơi công tử tiểu thư nhà quyền quý lui tới, một bộ y phục ở đó tiêu tốn bạc đủ để mua vải về may mấy bộ liền, mà Chu Diễm thì lại là người biết tiết kiệm, nên cảm thấy thực sự không cần thiết.

Nhưng công chúa tiêu xài hoang phí thì vẫn cứ hoang phí, nàng kiên quyết nói: “Bổn cung bảo ngươi đi thì cứ đi đi. Mỗi mùa may mấy bộ.”

Chu Diễm ngấm ngầm tính toán trong lòng, mặt méo xệch mà đáp lời.

Ngu Bất Phàm hoàn toàn không biết Nghê Thường các là nơi nào, nhưng hắn trời sinh tiết kiệm, nghe công chúa nói mỗi mùa may mấy bộ, liền vỗ vỗ bọc hành lý to đùng trên lưng, nói: “Công chúa, ta có quần áo để mặc rồi, không cần tốn kém đâu.”

Doanh Đông Quân chỉ nói: “Từ nay về sau, bổn cung bảo ngươi mặc gì, thì ngươi mặc nấy, không được phép dị nghị.”

Ngu Bất Phàm nhìn nụ cười có vẻ ôn hòa nhưng lại không cho phép ai kháng cự của công chúa, nghĩ đến việc trước đó mình đã đồng ý nghe lời nàng, liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng, được thôi.”

Vài ngày sau, khi một lần nữa bị đưa đến trước mặt Doanh Đông Quân, Ngu Bất Phàm đã thay đổi hoàn toàn.

Hắn búi tóc gọn gàng, trên đầu đội một chiếc quan, thân mặc một bộ cẩm bào tay hẹp màu lam bảo thạch đang thịnh hành trong giới công tử thế gia ở kinh thành dạo gần đây. Trên áo dùng chỉ cùng màu thêu hoa văn mây, thắt lưng và giày cũng đều tinh xảo vô cùng. Thoạt nhìn, cứ ngỡ hắn là một công tử thế gia tuấn tú nào đó.

Không thể không thừa nhận, y phục của Nghi Thường các đắt cũng có cái lý của nó.

Chỉ là, rõ ràng Ngu Bất Phàm rất không quen với bộ y phục này, đi đứng cứ có cảm giác tay chân không thuộc về mình nữa.

“Công chúa, bộ y phục này ta mặc không quen lắm.” Ngu Bất Phàm kéo cổ áo, lại không nhịn được mà kéo tay áo, thương lượng với công chúa: “Lúc không ra ngoài, có thể cho ta mặc đồ của ta được không?”

Doanh Đông Quân vô tình đáp: “Không được. Mặc nhiều ngày sẽ quen thôi.”

“Vâng.” Ngu Bất Phàm gãi đầu, chợt nhớ ra chuyện chính, không nhịn được mà hỏi: “Công chúa, chẳng phải người nói sẽ cho ta tập võ sao?”

Hắn đến phủ công chúa mấy ngày nay, mỗi ngày đều chỉ ăn ngon ngủ kỹ, buổi tối trước khi ngủ còn bị bà tử dẫn đi tắm rửa.

Tắm rửa thì thôi đi, nước tắm kia không biết bỏ thêm thứ gì, ngửi thấy hương thơm kỳ lạ. Hắn hỏi người hầu đổ nước tắm rằng trong đó có gì, người hầu nói là thuốc công chúa sai người đặc biệt điều chế cho hắn. Ngu Bất Phàm có chút cảm động, công chúa nhất định là tìm phương thuốc bổ dưỡng cường thân kiện thể cho hắn.

Chỉ là, hắn cẩn thận ngửi thử mùi thuốc, nhận ra trong đó có vài vị dường như có tác dụng dưỡng da làm trắng. Nhưng tuy hắn biết chút ít về dược liệu, cũng không thể kê đơn trị bệnh, có lẽ những vị thuốc này kết hợp với nhau sẽ có công dụng khác thì sao.

Ngu Bất Phàm tùy tiện nghĩ, chỉ cần không phải thuốc độc, hắn cũng không thể cô phụ một mảnh hảo tâm của công chúa, ngâm thì ngâm đi.

Nhàn rỗi mấy ngày, Ngu Bất Phàm bắt đầu bồn chồn, muốn sớm học võ để có thể giúp đỡ công chúa.

Doanh Đông Quân liếc nhìn Tiểu Cát Tường một cái, Tiểu Cát Tường lập tức lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, đưa cho Ngu Bất Phàm.

Ngu Bất Phàm nhận lấy, trong lòng không yên, nghĩ: Công chúa sẽ không giống mẫu thân ta, ép ta học chữ đọc sách đấy chứ?

Ngu Bất Phàm cố nhịn căn bệnh “chóng mặt vì sách” của mình, cẩn thận mở ra. May mắn thay, quyển sách này sờ vào không quá dày, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm một chút.

Doanh Đông Quân thấy vẻ mặt xoắn xuýt của hắn, không nhịn được bật cười: “Ngươi làm ra vẻ mặt đó làm gì? Quyển sách này là sách hướng dẫn võ nghệ cho ngươi đấy.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 132


Ngu Bất Phàm nghe thấy thế, cơn đau đầu lập tức biến mất, đôi mắt nhìn quyển sách cũng không kìm được mà sáng lên.

Chẳng lẽ… đây chính là bí tịch võ học trong truyền thuyết?

Mang theo tâm trạng kích động, hắn lật mở quyển sách, chỉ thấy ngay trang đầu tiên viết hai chữ lớn: “Phụ trọng”.

Phụ trọng? Không phải là mang vật nặng sao?

Ngu Bất Phàm tiếp tục đọc xuống dưới, quả nhiên, trang này toàn là nội dung về huấn luyện mang vật nặng. Hắn rất tự tin vào sức lực của mình, liền lật tiếp.

Mục thứ hai sau khi rèn luyện mang vật nặng là bộ xạ và kỵ xạ. Bộ xạ là bắn cung trên mặt đất, còn kỵ xạ là cưỡi ngựa bắn cung.

Ngu Bất Phàm chưa từng học bắn cung một cách bài bản, nhưng từ nhỏ đã theo trưởng bối trong tộc vào núi hái thuốc, thỉnh thoảng cũng săn chút thịt rừng. Vì chuyện này liên quan đến việc có được ăn thịt hay không, nên tài bắn cung của hắn cũng không tệ.

Chỉ có điều, thứ quý giá như ngựa, khi còn ở nhà hắn chưa từng có cơ hội cưỡi. Hắn chỉ từng cùng Tam ca đánh xe lừa, xe bò đi giao dược liệu đến huyện thành. Sau khi đến kinh thành, hắn mới được nhìn thấy ngựa ở Ngu phủ. Hắn cũng tranh thủ cơ hội leo lên lưng ngựa hai lần, nhưng chưa có dịp cưỡi ra ngoài.

Ngu Bất Phàm vừa nghĩ vừa tiếp tục lật sách, sau bộ xạ và kỵ xạ là vật lộn.

Hắn nhớ lại, sau khi đến kinh thành, có lần theo Tam thúc ra ngoài, tình cờ thấy hai đại hán cao to đang biểu diễn ngay trên phố. Ai quật ngã đối phương trước thì thắng. Tam thúc nói đây chính là vật lộn. Hắn lúc đó đứng ngoài xem một lúc lâu, cảm thấy cũng không quá khó, còn có chút ngứa ngáy muốn lên thử, tiếc là bị Tam thúc kéo đi mất.

Ngu Bất Phàm tiếp tục lật, nhưng quyển sách đến đây đã hết.

Hắn ngạc nhiên, kiểm tra lại một lần nữa, quả nhiên chỉ có mấy trang này. Không lẽ quyển bí tịch này chỉ dạy hắn luyện nền tảng? Còn võ công lợi hại thực sự, phải đợi hắn luyện xong những thứ cơ bản này rồi, công chúa mới cho hắn xem?

Doanh Đông Quân kiên nhẫn đợi hắn xem qua đại khái rồi mới nói: “Đây là những gì ngươi cần luyện trong thời gian tới, có vấn đề gì không?”

Ngu Bất Phàm một lòng nghĩ về bí tịch võ học tiếp theo, nghe vậy lập tức gật đầu: “Không vấn đề gì, ta nhất định sẽ luyện thật tốt!”

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Rất tốt.”

Ngu Bất Phàm hỏi: “Công chúa, ta tự mình luyện sao? Không có một vị cao thủ nào chỉ dạy ư?”

Doanh Đông Quân đáp: “Mỗi ngày ngươi cần luyện gì, luyện thế nào, bổn cung đã viết trong sách. Đến lúc đó, Tiểu Cát Tường sẽ giám sát ngươi. Nếu có sai sót, hắn sẽ kịp thời chỉnh lại.”

Ngu Bất Phàm nhìn sang Tiểu Cát Tường, vị thái giám mặt không cảm xúc kia, trong lòng có chút nghi ngờ.

Thân thể gầy gò thế này… có thể dạy hắn cái gì?

Tiểu Cát Tường nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Ngu Bất Phàm, cười lạnh một tiếng, chỉ vào hắn, sau đó làm vài động tác tay, rồi lại chỉ vào chính mình.

Ngu Bất Phàm hoàn toàn không hiểu, ngơ ngác nhìn.

Chu Diễm đứng bên cạnh lên tiếng: “Cát Tường công công bảo ngươi thử đẩy ngã hắn xem.”

Ngu Bất Phàm nhìn Tiểu Cát Tường, có chút ngại ngần: “Chuyện này… không hay lắm đâu? Lỡ như làm ngươi bị thương thì sao?”

Tiểu Cát Tường trợn trắng mắt, tiến lên tóm lấy cổ áo hắn.

Đến khi Ngu Bất Phàm kịp phản ứng, hắn đã bị Tiểu Cát Tường kéo đến giữa gian phòng rộng rãi.

Doanh Đông Quân bật cười: “Ngươi cứ tìm cách quật ngã hắn đi.”

Ngu Bất Phàm thấy công chúa đã nói vậy, chỉ có thể khó xử mà nói với Tiểu Cát Tường: “Vậy… ta đắc tội rồi!”

Tiểu Cát Tường giơ tay ngoắc ngoắc, ra hiệu hắn đừng lắm lời, cứ việc xông lên!

Ngu Bất Phàm quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn lao lên với tốc độ nhanh như chớp, ôm chặt lấy chân Tiểu Cát Tường, định quật ngã hắn.

Ngu Bất Phàm cao hơn Tiểu Cát Tường nửa cái đầu, thân hình cũng rắn chắc hơn nhiều, cứ ngỡ đây là một động tác vô cùng đơn giản. Nhưng khi dồn sức, hắn lại phát hiện Tiểu Cát Tường vẫn đứng yên tại chỗ, không hề lay động.

Ngu Bất Phàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối thủ, thấy Tiểu Cát Tường mặt không đổi sắc, lặng lẽ nói: Ngươi chưa ăn cơm à?

Ngu Bất Phàm: “…”

Cơn hiếu thắng trỗi dậy, hắn buông Tiểu Cát Tường ra, lùi lại hai bước, xoay xoay cổ tay cổ chân, sau đó lại lao lên một lần nữa. Tiếc rằng kết quả vẫn chẳng khác lần trước, Tiểu Cát Tường vẫn bất động như núi.

Ngu Bất Phàm bắt đầu hoài nghi liệu sức mạnh thiên bẩm của mình có phải đã biến mất rồi không. Để kiểm chứng, hắn quay sang nhìn quanh, sau đó bất ngờ lao về phía Chu Diễm, ôm bổng người lên.

Chu Diễm: “???”

Ngu Bất Phàm thở phào nhẹ nhõm, bế Chu đại nhân vẫn nhẹ nhàng như thường, vậy tức là sức hắn không có vấn đề. Vậy thì chắc chắn là do vấn đề của Tiểu Cát Tường công công!

Hắn vội vàng đặt Chu Diễm xuống, cười ngại ngùng xin lỗi, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Cát Tường.

Tiểu Cát Tường cười khẩy một tiếng, lần nữa giơ tay ngoắc hắn lại.

Ngu Bất Phàm thở dài ảo não, bước tới trước mặt Tiểu Cát Tường. Đúng lúc Tiểu Cát Tường tưởng hắn định mở miệng nhận thua, Ngu Bất Phàm đột nhiên lách mình ra sau lưng hắn, định từ phía sau quật ngã.

Không ngờ trong tình huống bị tấn công bất ngờ như vậy, Tiểu Cát Tường chỉ hơi lắc nhẹ thân mình một cái, lập tức đứng vững trở lại. Ngu Bất Phàm dù đã dốc toàn lực nhưng vẫn không thể khiến hắn ngã xuống, ngược lại còn tự mình thở hồng hộc vì kiệt sức.

Thử qua đủ kiểu, từ đủ góc độ, cuối cùng Ngu Bất Phàm cũng phải chấp nhận sự thật, hắn không thắng nổi Tiểu Cát Tường.

“Ta thua rồi.” Hắn sảng khoái nhận thua.

Doanh Đông Quân hỏi: “Rõ ràng ngươi khỏe hơn hắn, nhưng vẫn không thể quật ngã hắn. Ngươi biết vì sao không?”

Ngu Bất Phàm lắc đầu, ánh mắt đầy khát vọng: “Vì sao vậy?”

Doanh Đông Quân khẽ cười: “Đây chính là điều ngươi cần học tiếp theo.”

Ngu Bất Phàm suy tư gật đầu.

Doanh Đông Quân tiếp tục nói: “Người ta thường nói một sức địch mười khéo, câu này không sai, nhưng chỉ đúng khi hai người có kỹ xảo không quá chênh lệch. Khi kỹ xảo của đối phương mạnh hơn ngươi rất nhiều, thì dù ngươi có khỏe đến đâu cũng không phát huy được.”

Ngu Bất Phàm hơi chán nản.

Nhưng Doanh Đông Quân lại nói tiếp: “Tương tự, nếu ngươi rèn luyện kỹ xảo đến mức không thua kém ai, thì rất khó gặp đối thủ. Bởi vì kỹ xảo có thể luyện được, nhưng thiên phú thần lực thì không phải ai cũng có. Ngu Bất Phàm, đừng lãng phí thiên phú của ngươi.”

Ngu Bất Phàm nghe xong, hai mắt sáng rực. Ý công chúa là… hắn có thể đạt được thành tựu mà người khác không thể với tới?

“Vâng, công chúa, Bất Phàm hiểu rồi!” Hắn nghiêm túc gật đầu.

Doanh Đông Quân mỉm cười, quay sang Chu Diễm: “Dẫn hắn đi chọn một con ngựa, ngựa trong chuồng ngựa của bổn cung, cứ để hắn tùy ý chọn.”

Chu Diễm: “Tuân lệnh.”

Trong lòng Chu Diễm có chút ghen tị, ngựa trong phủ công chúa đều do cung đình ban thưởng, mỗi con đều là giống tốt, vì chúng đại diện cho thể diện hoàng thất khi công chúa xuất hành.

Ngu Bất Phàm vẫn mang tâm tính thiếu niên, vừa nghe công chúa nói thế, suýt chút nữa nhảy dựng lên vì vui sướng: “Công chúa, vậy sau này ta có thể tự do cưỡi nó không?”

Doanh Đông Quân: “Ngươi chọn con nào, nó sẽ là của ngươi, tất nhiên muốn cưỡi thế nào thì cưỡi. Nhưng mới tập cưỡi thì trước tiên cứ luyện ở trường đua nhỏ phía sau phủ công chúa, bia bắn cũng đặt ở đó.”

“Vâng!” Ngu Bất Phàm vừa phấn khích vừa ngượng ngùng, “Vậy… ta xem như mượn ngựa của công chúa, sau này sẽ trả lại.”

Doanh Đông Quân chỉ mỉm cười, gật đầu với Chu Diễm: “Đưa hắn đi đi.”

Chu Diễm dẫn Ngu Bất Phàm ra khỏi viện của công chúa. Nhìn dáng vẻ hớn hở vẫn chưa kịp tắt trên mặt hắn, Chu Diễm suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Ngu Bất Phàm, ngươi muốn đi thi Cấm Quân sao?”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 133


“Cấm Quân?” Trên gương mặt đầy hào hứng của Ngu Bất Phàm thoáng hiện chút mờ mịt.

Chu Diễm liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn thực sự không hiểu, bèn chỉ vào quyển sách nhỏ trong tay Ngu Bất Phàm, giải thích: “Mang nặng, bắn cung bộ, bắn cung khi cưỡi ngựa, vật lộn đây đều là những bài kiểm tra khi gia nhập cấm quân.”

Ngu Bất Phàm gật gù, có vẻ như đã hiểu nhưng vẫn còn lơ mơ: “Ồ, thì ra là vậy. Nhưng ta vào phủ công chúa là để làm thị vệ, có lẽ do công chúa yêu cầu thị vệ cao hơn bình thường.”

Chu Diễm liếc qua bộ y phục trên người Ngu Bất Phàm, trong lòng không nhịn được mà thấy xót xa. Hắn thầm nghĩ: Nếu thị vệ phủ công chúa ai cũng có đãi ngộ như ngươi, ta nhìn sổ sách trong phủ mỗi ngày chỉ sợ cũng muốn treo cổ trong phòng thu chi mất.

“Thực ra, đi làm Cấm Quân cũng không tệ đâu.” Chu Diễm chậm rãi nói. “Đại Thánh triều có ba đại cấm quân: Phi Kỵ, Thần Uy, Kim Dực. Trong đó, Phi Kỵ vệ có đãi ngộ tốt nhất, nhưng người bình thường không thể vào được, ngươi đừng mơ mộng.” Hắn đánh giá Ngu Bất Phàm một lượt rồi nói tiếp: “Phi Kỵ vệ phần lớn là con cháu thế gia, hơn nữa ngoại hình cũng phải xuất chúng.”

Ngu Bất Phàm cười hì hì: “Ta không nghĩ đến đâu, ta chỉ muốn làm thị vệ trong phủ công chúa thôi.”

Chu Diễm vẫn luôn hoài nghi phủ công chúa có đủ khả năng nuôi nổi thị vệ hay không, sợ Ngu Bất Phàm nhụt chí, vội nói thêm: “Nhưng ngươi có thể cân nhắc Thần Uy quân và Kim Dực vệ. Thần Uy Quân mấy năm nay lập không ít chiến công, người trẻ dễ có cơ hội thăng tiến. Hơn nữa, hiện tại Thần Uy quân nằm trong tay Lục công công, mà Lục công công lại là người của Thái hoàng thái hậu. Ngươi dù không đỗ, cũng chưa chắc đã không có đường đi khác.”

“Kim Dực vệ cũng không tệ, tuy đãi ngộ kém hai Cấm Quân kia một chút, nhưng dân thường có thể dựa vào bản lĩnh để thi vào, tuyển chọn công bằng hơn.”

Ngu Bất Phàm nghe xong, gật đầu, nhưng vẫn kiên định nói: “Lang quân nhà ta bảo ta đến phủ công chúa, vậy ta chính là đến để làm thị vệ của công chúa.”

Chu Diễm đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn nói thêm nữa, bèn bước nhanh về phía chuồng ngựa.

*

Không lâu sau khi Chu Diễm dẫn Ngu Bất Phàm rời đi, Lỗ Tứ Nương đến.

Lần này bà ta đã đổi lại trang phục nữ tử. Sau khi hành lễ, bà vui vẻ bẩm báo: “Công chúa, sách đã in xong rồi!”

“Nhanh vậy sao?” Doanh Đông Quân hơi ngạc nhiên.

“Nô tỳ bảo người Cổ gia in một lô trước để công chúa xem qua, họ đã nhanh chóng hoàn thành.” Lỗ Tứ Nương nói rồi dâng quyển sách lên.

Tiểu Cát Tường đón lấy, trình lên cho Doanh Đông Quân.

Doanh Đông Quân nhìn ba chữ Cửu Kinh Giải trên bìa sách, lập tức nhận ra bút tích của Ngu Thuấn Thần, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Mặc dù khi sao chép sách, Ngu Thuấn Thần dùng kiểu chữ khải ngay ngắn, khác với phong cách thường ngày của hắn, nhưng trong mắt Doanh Đông Quân, nét chữ này vẫn vô cùng dễ nhận ra.

Nàng lật vài trang, thấy chữ in rõ ràng, hơn nữa vì là bản do Ngu Thuấn Thần tự tay chép lại, nên không có chút sai sót nào, so với quyển Quỳnh Lâu truyện mà lần trước nàng bảo Tiểu Cát Tường mua ngoài phố thì tốt hơn rất nhiều.

“Rất tốt.” Doanh Đông Quân gật đầu khen ngợi.

Lỗ Tứ Nương bận rộn suốt mấy ngày nay, vừa nghe công chúa khen liền vui sướng vô cùng, vội vàng nói: “Theo yêu cầu của công chúa, chi phí giấy và mực đắt hơn sách in ngoài phố hai phần. Nhưng thành phẩm đẹp hơn hẳn, mực cũng không dễ phai, có thể sánh với sách của Hàn Lâm thư phường. Giá cả hẳn cũng sẽ bán cao hơn!”

Doanh Đông Quân gấp sách lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời cứ bán với giá thấp hơn giá vốn hai phần đi.”

“A?” Lỗ Tứ Nương kinh ngạc trừng mắt, “Như vậy chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?”

Doanh Đông Quân thản nhiên nói: “Những quyển sách này vốn dĩ không phải để kiếm tiền. Ngươi cứ tiêu hết mười vạn lượng bạc trong tay rồi hãy đến nói chuyện với ta.”

Lỗ Tứ Nương cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu gia lệnh luôn phải đau đầu vì bạc, công chúa quả thực rất biết tiêu tiền! Bà ta nhăn mặt tính toán: “Nhưng nếu cứ lỗ thế này, mười vạn lượng cũng không trụ được bao lâu đâu ạ.”

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Ngươi bảo người Cổ gia in thêm một lô nữa, nội dung giữ nguyên, chỉ thay bìa thành loại giấy dát vàng tinh xảo, giấy dày hơn, mực dùng loại mực thơm. Loại này có thể bán cao gấp ba lần giá vốn.”

“A?” Lỗ Tứ Nương tròn mắt kinh ngạc, “Bên trong chữ nghĩa y hệt nhau, vậy mà giá lại cao hơn nhiều như thế, có người mua sao?”

Doanh Đông Quân nhếch môi cười: “Con cháu thế gia không dùng ‘hàng rẻ tiền’. Ngươi bán cho bọn họ với giá thấp, họ lại cảm thấy như bị sỉ nhục. Chỉ có giá cao mới xứng với thân phận của bọn họ.”

Lỗ Tứ Nương xuất thân dân thường, đương nhiên không hiểu cách nghĩ của đám công tử thế gia, nhưng công chúa đã nói vậy, bà ta cũng chỉ biết gật đầu làm theo.

Doanh Đông Quân đứng dậy, cầm từ trên án thư một quyển sách khác, đưa cho Lỗ Tứ Nương.

“Quyển này, bảo người nhà Cổ gia in giúp ta trước.”

Lỗ Tứ Nương nhận lấy bằng hai tay, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy trên bìa viết bốn chữ “Binh pháp Thẩm Thị”.

Dạo gần đây, bà ta thường xuyên tham gia vào việc in sách, đã tiếp xúc với không ít bản thảo. Nhìn nét chữ trên bìa, bà ta không nhịn được lẩm bẩm: “Quyển này không phải chữ của Ngu đại nhân sao?”

Doanh Đông Quân liếc nàng một cái, mỉm cười: “Mắt ngươi cũng tinh đấy. Đây là bản ta tự tay chép lại theo bản của Ngu lang.”

Lỗ Tứ Nương vội vàng nịnh nọt: “Chữ của công chúa cũng rất đẹp ạ.”

Tuy bà ta cảm thấy kỳ lạ, tại sao công chúa không dùng thẳng bản chép của Ngu đại nhân mà lại phải mất công sao chép lại một lần nữa?

Doanh Đông Quân cũng không giải thích, chỉ nói: “Sau khi in xong, toàn bộ mang đến phủ công chúa.”

“Vâng.” Lỗ Tứ Nương gật đầu đáp, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Công chúa, lần này mới chỉ là thử in, nếu tăng số lượng, e rằng nhân lực không đủ.”

Doanh Đông Quân suy nghĩ một lát, rồi nói với bà ta: “Nếu thiếu người, ngươi đến thiện đường tìm mà thuê thêm.”

“Thiện đường?” Lỗ Tứ Nương ngẩn người.

Doanh Đông Quân chậm rãi nói: “Ở đó phần lớn là trẻ mồ côi không thân thích. Ngoài dạy bọn chúng cách kiếm sống, thiện đường cũng dạy chúng học chữ. Trước đây, hình như có một bà tử họ Khuất phụ trách thiện đường, đã nhiều năm ta không đến, không biết người quản lý có thay đổi chưa. Nếu thiếu người, ngươi cứ đến đó chọn người về.”

Lỗ Tứ Nương nhận lệnh rồi lui xuống.

Người nhà Cổ gia nghe Lỗ Tứ Nương nói rằng sách do họ in được công chúa khen ngợi, càng thêm nỗ lực làm việc.

Nửa tháng sau, lô sách đầu tiên cuối cùng cũng được in xong.

Lỗ Tứ Nương làm theo lệnh công chúa, đem sách gửi bán tại các hiệu sách lớn trong kinh thành.

Còn những quyển sách đắt tiền với bìa dát vàng, giấy mực cao cấp, nàng mang đến Hàn Lâm thư phường.

Hàn Lâm thư phường là hiệu sách lớn nhất kinh thành, danh tiếng lâu đời, bình thường không thu nhận những sách do các xưởng nhỏ tự ý in ấn.

Nhưng khi chưởng quầy lật sách ra xem xét chất lượng giấy mực, lại nghe Lỗ Tứ Nương nói rằng bản Cửu Kinh Chú này được sao chép từ bia đá Vạn Niên thư viện, hơn nữa còn là bút tích của Ngu trung lệnh, lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ thu mua toàn bộ số sách bà ta mang đến.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 134


Hôm đó, một nhóm thư sinh bước vào một tiệm sách trên phố Đăng Đệ, muốn hỏi chủ tiệm xem có sổ ghi chép mới của học sinh Vạn Niên thư viện hay không, đồng thời dò xem có công việc sao chép sách nào không.

Những thư sinh này vốn là các tài tử có chút danh tiếng ở địa phương, vì muốn trở thành học sinh của Vạn Niên thư viện mà lặn lội đường xa tới kinh thành.

Từ Ngu Thuấn Thần đã thắp lên hy vọng cho tầng lớp thư sinh xuất thân bình dân, ai ai cũng mong mình có thể trở thành “Ngu Thuấn Thần thứ hai”.

Đáng tiếc, trong Đại Thánh triều, những kẻ ôm mộng tiến vào Vạn Niên thư viện nhiều không kể xiết, nhưng số người thực sự được thư viện tuyển chọn nhờ vào tài hoa lại vô cùng hiếm hoi. Phần lớn các học sinh dốc lòng đến kinh thành đều bị chặn lại ngay trước cửa thư viện.

Có kẻ thất vọng quay về, nhưng cũng có người không cam lòng rời đi, bởi họ phát hiện rằng, dù không thể vào được Vạn Niên thư viện, số lượng sách họ có thể tiếp cận trong kinh thành vẫn nhiều hơn hẳn so với ở quê nhà.

Vì vậy, họ tìm mọi cách nhận công việc sao chép sách, vừa có thể kiếm sống, vừa được tiếp cận nhiều tài liệu quý báu. Đặc biệt, các hiệu sách trên phố Đăng Đệ còn có những cuốn ghi chép của học sinh Vạn Niên thư viện được gửi bán, điều này vô cùng quý giá đối với những kẻ khao khát trở thành học sinh thư viện.

Sau khi chuyện về bia đá Vạn Niên thư viện lan truyền, họ liền gửi thư về quê, mong các sư trưởng viết thư tiến cử cho mình. Một số học tử có quê quán gần kinh thành đã sớm nhận được thư tiến cử.

Nghe Văn Kinh các của Vạn Niên thư viện mỗi tháng mở cửa ba ngày đầu tháng, ngay lần mở cửa đầu tiên trong tháng này, những người có tư cách vào trong đều mang theo đầy đủ giấy bút và lương khô cho ba ngày, định bụng thức trắng đêm để sao chép. Đáng tiếc, họ nhanh chóng biết được rằng Văn Kinh các chỉ mở cửa từ giờ Mão chính (5 giờ sáng) đến giờ Tuất chính (7 giờ tối), sau khi đóng cửa không ai được phép lưu lại, nhưng ngày hôm sau vẫn có thể vào tiếp.

Do gần đây có quá nhiều thư sinh đổ về kinh thành vì bia đá, trong khi không gian Văn Kinh các có hạn, thư viện quy định mỗi tháng chỉ tiếp nhận ba trăm học sinh vào Văn Kinh các, và những ai đã vào tháng này sẽ không được phép quay lại vào tháng sau.

Trong hiệu sách, một thư sinh trẻ tuổi mặc áo trắng trò chuyện cùng đồng môn: “Chỉ khi vào Văn Kinh các một lần, ta mới hiểu bản thân mình đã tự mãn về học nghiệp suốt bao năm qua đến mức nào. Trước ta dự định sang năm mới tham gia khoa cử, nhưng giờ xem ra vẫn cần học thêm vài năm nữa. Những gì ta chép lại từ bia đá Văn Kinh các lần này chắc chắn sẽ giúp ta lĩnh hội thêm nhiều điều.”

Những lời này ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhóm thư sinh vừa bước vào.

Có người chủ động tiến lên hỏi thăm: “Huynh đài, nghe huynh nói vậy, có phải đầu tháng này huynh đã vào được Văn Kinh các của Vạn Niên thư viện?”

Thư sinh áo trắng ngẩng đầu, thấy những người mới đến đều là đồng đạo, liền mỉm cười gật đầu: “Phải, ta may mắn được vào đợt đầu tiên. Còn đồng môn của ta, cùng từ Kỷ huyện đến đây, phải chờ đến tháng sau mới vào được.”

Kỷ huyện nằm gần kinh thành, chẳng trách bọn họ nhận được tin nhanh như vậy mà lập tức lên đường.

Những người còn lại không khỏi thầm ngưỡng mộ. Có người quê ở xa, thư từ qua lại phải mất vài tháng, đến khi nhận được thư tiến cử, không biết đã phải xếp hàng chờ đến năm nào tháng nào mới được vào.

Một thư sinh nhanh chóng hỏi: “Vừa rồi nghe huynh nói huynh đã chép lại bia đá trong Văn Kinh các, không biết có thể cho chúng ta mượn xem qua một chút không?”

Thư sinh áo trắng có vẻ khó xử: “Không phải ta không muốn, nhưng sư trưởng và đồng môn của ta vẫn đang chờ ta mang bản sao về. Ta dự định ngày mai sẽ lên đường trở về rồi.”

Cũng đúng thôi. Dù nhận được thư tiến cử của thư viện là có thể vào Văn Kinh các, nhưng không phải ai cũng có được thư tiến cử. Hơn nữa, có những người xuất thân nghèo khó, dù có thư tiến cử cũng chưa chắc gom đủ lộ phí đến kinh thành, mà kinh thành lại là nơi chi phí đắt đỏ, quả thực khó mà trụ lại lâu dài.

Thư sinh áo trắng thở dài: “Hơn nữa, ta chép vội nên không chắc có sai sót hay không. Còn phải đợi đồng môn của ta vào đó lần nữa, sau đó đối chiếu lại mới được.”

Nhóm thư sinh đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều thất vọng thở dài.

Thư sinh áo trắng thấy bản thân không giúp được họ, trong lòng áy náy, đang định kéo đồng môn cùng rời đi, thì phát hiện đồng môn của mình đang chăm chú đọc một quyển sách.

Thư sinh áo trắng khẽ kéo tay áo đồng môn, đối phương mới sực tỉnh, quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Mục Bách, đây là Cửu Kinh Chú!”

Thư sinh áo trắng Chu Mục Bách tưởng rằng đồng môn đang nói về cuốn Cửu Kinh Chú mà hắn đã sao chép, liền vội vàng nói: “Về rồi hẵng nói sau.”

“Không phải!” Đồng môn lắc đầu, lập tức đưa cuốn sách trong tay cho Chu Mục Bách xem, “Là Cửu Kinh Chú từ bia đá của Vạn Niên thư viện! Có bản in rồi!”

“Gì cơ? Bia đá cũng có bản in?” Mấy thư sinh khác nghe vậy liền xúm lại.

Chu Mục Bách lo bọn họ bị lừa, vội nói: “Chưa chắc đã là thật, có khi chỉ là mấy tiệm sách in bừa để lừa bạc mà thôi.”

Nghe vậy, các thư sinh cũng thấy có lý. Những thư sinh xuất thân bình dân như họ hiểu hơn ai hết sự gian nan của con đường học vấn.

Ngay cả việc vào Văn Kinh các của Vạn Niên thư viện cũng khó khăn như vậy, làm sao lại có bản in xuất hiện trong một tiệm sách nhỏ thế này? Hơn nữa, dù có người đã chép lại vào đầu tháng rồi đem in, thì cũng không biết có sai sót gì không. Ở chốn dân gian, bọn họ thỉnh thoảng vẫn mua phải những cuốn sách sai sót đầy rẫy. Đây cũng là lý do mà thư sinh bình dân thường bị con cháu thế gia coi thường, cho rằng bọn họ toàn đọc những cuốn sách giả mạo.

Lúc này, đồng môn của Chu Mục Bách lại lớn tiếng nói: “Mục Bách, cuốn sách này hẳn là bản chính!”

Chu Mục Bách nghe vậy thì kinh ngạc: “Dựa vào đâu mà nói vậy?”

Dù đồng môn đã xem qua cuốn sách hắn chép lại, nhưng làm sao có thể chỉ nhìn vài lần là nhớ được toàn bộ Cửu Kinh Chú? Hơn nữa, ngay cả bản chép của hắn cũng chưa chắc đã hoàn toàn chính xác.

Đồng môn lật trang bìa sách ra, chỉ vào đó nói: “Trên này có ấn chương của Ngu trung lệnh, Ngu đại nhân!”

Mọi người vừa nghe đến cái tên Ngu Thuấn Thần liền xôn xao vây quanh.

“Ở đâu? Ở đâu?”

Quả nhiên, trên trang lót có ghi tên Ngu Thuấn Thần cùng với ấn chương của hắn, chỉ là ấn chương này cũng được in ra chứ không phải dấu ấn thật.

Mọi người nhìn nhau đầy kinh ngạc, Chu Mục Bách cũng sững sờ.

“Chuyện này… chẳng lẽ không phải giả sao? Ai dám giả mạo ấn chương của Trung Thư lệnh mà còn đem ra bán?”

Lúc này, chưởng quầy của tiệm sách đi đến, tỏ vẻ không vui: “Giả cái gì mà giả? Đây là bản chính! Là Ngu đại nhân đích thân chép tay tặng cho bằng hữu, sau đó bằng hữu ấy nhờ thợ khắc giỏi nhất ở Ứng Châu khắc in lại! Các người xem chữ này đi, rồi nhìn giấy mực đi, sao có thể là giả được?”

Ngay lúc đó, lại có mấy thư sinh vội vàng từ bên ngoài bước vào, vừa đi vừa bàn tán: “… Ta đã mang sách đến hỏi Tôn viện trưởng, viện trưởng nói đúng là bút tích của Ngu đại nhân! Hơn nữa trong sách không có bất kỳ sai sót nào!”

“Ta định mua về làm sách gia truyền!”

“Ta cũng nghĩ thế!”

Chu Mục Bách và những người khác nghe vậy, không nói hai lời liền vội vã lấy sách từ trên kệ. Ngay cả những thư sinh vốn vì túng thiếu mà ra ngoài tìm việc, sau một thoáng do dự cũng nhanh chóng giành lấy một quyển.

Đến khi mấy học sinh của Vạn Niên thư viện vừa bước vào định mua sách thì phát hiện trên kệ chỉ còn lại một quyển duy nhất.

Chưởng quầy lại còn nói với họ: “Sách này không bán cho học sinh của Vạn Niên thư viện.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back