Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rung Động Ngọt Ngào - Quân Lai

Rung Động Ngọt Ngào - Quân Lai
Chương 65


Hai mươi phút sau, tại một nhà hàng lẩu trên tầng cao nhất.

Toàn bộ nhân viên trong phòng tổng giám đốc ngồi quây quần quanh bàn ăn, bọn họ như đang ngồi trên đống lửa, trong lòng lại nghĩ không biết Hạ Mạt có nói linh tinh trước mặt tổng giám đốc Lục không.

Tay Lục Nghiễn Lễ cầm thực đơn, hỏi: "Mọi người có kiêng món gì không?"

Không ai dám lên tiếng trả lời.

Lục Nghiễn Lễ ngước mắt, ánh mắt quay sang Lý Tự ngồi đối diện.

Lý Tự lập tức nở nụ cười: "Tổng giám đốc Lục, tôi không kiêng gì cả, cái gì tôi cũng ăn hết á."

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ lướt qua một vòng, mọi người đều vội vàng lắc đầu, nói không kỵ món gì cả.

Sếp lớn mời ăn cơm, đích thân cầm thực đơn gọi món, ai dám yêu cầu nhiều.

Hạ Mạt nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên của mọi người, chợt nhớ lại khi cô hẹn gặp offline với Lục Nghiễn Lễ, cô đã vui sướng đến thế nào khi phát hiện Lục Nghiễn Lễ chính là L, nên cô rất thấu hiểu tâm trạng của đồng nghiệp lúc này.

"Để em chọn cho." Hạ Mạt vươn tay lấy thực đơn từ tay Lục Nghiễn Lễ. “Anh đi pha nước chấm đi.”

Mọi người thấy Hạ Mạt sai bảo Lục Nghiễn Lễ thì càng hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ.

Lục Nghiễn Lễ đứng dậy, nhận thấy ánh mắt của mọi người, hỏi: "Mọi người cũng muốn tôi pha nước chấm giúp?”

"Không cần, không cần." Mọi người đồng thanh: "Chúng tôi tự pha."

Khu pha nước chấm nằm ở bên trái bức tường trong phòng bao. Lục Nghiễn Lễ quay người bước đến khu pha nước chấm, theo khẩu vị của Hạ Mạt mà chuẩn bị phần nước chấm cho cô.

Những người còn lại ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, nhân lúc Lục Nghiễn Lễ quay lưng về phía bên này, Lâm Táp cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Mạt.

Lâm Táp: [Chị thật lòng với em mà, sao em có thể hãm hại chị như thế chứ?]

Hạ Mạt vô tội: [Chị Táp, không phải chị nói đói bụng, muốn bạn trai em mời chị ăn cơm sao?]

Lâm Táp: [Nhưng em không nói bạn trai em là tổng giám đốc Lục. Nếu biết bạn trai em là tổng giám đốc Lục thì chị thà đói chết cũng không nhắc đến chuyện ăn cơm.]

Hạ Mạt: [Em nhắc chị với Tương Tương rồi, là hai người hiểu sai ý.]

Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện này Lâm Táp càng cảm thấy tối nay về nhà chắc mình phải lên trang tuyển dụng tìm việc mới.

Lâm Táp: [Đột nhiên em nói tên tổng giám đốc Lục thì ai mà ngờ bạn trai của em là tổng giám đốc Lục chứ. Chị chỉ nghĩ là em muốn mời anh ấy đến đây nên mới bảo em đừng mời anh ấy, nói anh ấy không hợp với bọn chị, cầu trời cho sếp Lục không nghe thấy.]

Hạ Mạt: [Tai anh ấy rất thính.]

Lâm Táp: [A a a, chị cảm thấy đời chị không còn hy vọng gì nữa rồi.]

Hạ Mạt buồn cười: [Không sao, tính tình anh ấy rất tốt, sẽ không để chuyện này trong lòng. Hôm nay đừng coi anh ấy là sếp, cứ đơn giản coi anh ấy là bạn trai em, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống.]

Lâm Táp còn muốn nói nữa, song mắt thoáng liếc thấy tổng giám đốc Lục xoay người đi tới bèn lập tức để điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn.

Lục Nghiễn Lễ ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt, thấy mọi người đều không nhúc nhích thì rất hòa nhã thể hiện vai trò chủ nhà: "Mọi người thích nước chấm gì?"

Anh chuẩn bị giúp mọi người pha nước chấm.

Mọi người bị ánh mắt hiền hòa của Lục Nghiễn Lễ nhìn mà áp lực, lần lượt đứng dậy, tay cầm chén nhỏ vội vàng đi về phía khu nước chấm.

Vội quá nên Lý Tự và Hứa Tương Tương còn va phải nhau một cái.

Bên bàn ăn rất nhanh chỉ còn lại Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ. Hạ Mạt nhìn mọi người nhốn nháo mà vừa buồn cười, vừa bất lực, ghé sát vào tai Lục Nghiễn Lễ khẽ nói: "Xem đi, không chỉ mình em sợ anh đâu."

Bên khu pha nước chấm, Lý Tự dùng ánh mắt lên án Hứa Tương Tương làm hại người khác.

Ban đầu anh ấy đã đặt đồ ăn ngoài về nhà nhưng Hứa Tương Tương bất ngờ nhắn tin trong nhóm chat riêng của văn phòng tổng giám đốc, tag tất cả mọi người bảo rằng mình gặp Hạ Mạt và bạn trai cô khi đi dạo ở trung tâm thương mại, nói bạn trai Hạ Mạt muốn mời mọi người đi ăn, giục mọi người mau đến.

Làm việc cả một ngày, vất vả lắm mới tan tầm về nhà, cả người Lý Tự mệt mỏi ngồi ở ghế sofa đợi đồ ăn ngoài, không muốn ra cửa. Anh ấy nhắn lại trong nhóm mình đã đặt đồ ăn ngoài, bảo mọi người lát nữa nhớ chụp một tấm bạn trai chị Mạt Mạt rồi gửi vào trong nhóm.

Hứa Tương Tương lại cứ nhất quyết bắt anh ấy phải đến, nói bạn trai chị Mạt Mạt là một đại minh tinh, được ăn cùng anh là chuyện không dễ gì có được.

Lý Tử hỏi cô ấy là minh tinh nào, cô ấy thừa nước đục thả câu, bảo anh ấy tự đến đây xem, nói sẽ có bất ngờ lớn, chắc chắn anh ấy sẽ bị sốc đến há hốc mồm.

Lý Tự lập tức thay quần áo rồi ra khỏi nhà, theo địa chỉ nhà hàng mà Hứa Tương Tương gửi trong nhóm tìm đến nơi. Đẩy cửa vào, quả nhiên anh ấy bị sốc đến không nói nên lời.

Ai cũng không ngờ bạn trai Hạ Mạt là tổng giám đốc Lục.

Hứa Tương Tương lừa tất cả mọi người tới mà không hề cảm thấy áy náy, cô ấy còn cầm điện thoại nhắn tin cho Lý Tự.

[Không phải anh từng thấy tổng giám đốc Lục và chị Mạt Mạt ôm nhau rồi sao? Vậy mà lại không nhận ra chị Mạt Mạt, anh làm việc chung với chị ấy mỗi ngày, tôi khuyên anh nên đi kiểm tra mắt ở bệnh viện đi.]

Lý Tự trả lời: [Lúc đó chị Mạt Mạt nằm trong lòng tổng giám đốc Lục, quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy mặt chị ấy.]

Hứa Tương Tương vẫn cảm thấy mắt anh ấy có vấn đề: [Ngày nào cũng làm việc với nhau, dù không thấy được mặt thì nhìn bóng lưng, dáng người cũng có thể nhận ra.]

Hai người nhắn tin qua lại với nhau ở khu nước chấm một lúc, những người khác đều đã pha xong nước chấm quay lại chỗ ngồi.

Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người họ: "Hai người uống gì?"

Ngón tay thon dài của Lục Nghiễn Lễ cầm lấy ly, chuẩn bị rót đồ uống cho cả hai.

Lý Tự tranh thủ xoay người đi về phía bàn ăn: "Tổng giám đốc Lục, để tôi tự làm được rồi."

Lục Nghiễn Lễ dịu dàng cười cười, nói: "Đừng căng thẳng, hôm nay tôi mời mọi người ăn với tư cách là bạn trai Mạt Mạt. Mọi người cứ thoải mái ăn uống, kẻo Mạt Mạt về lại trách tôi tiếp đón không chu đáo."

Mọi người nghe xong thì thầm kinh hãi, lời này của tổng giám đốc Lục cứ như anh bị vợ quản nghiêm.

"Tổng... Tổng giám đốc Lục, chúng tôi nhất định sẽ ăn uống thoải mái."

Lý Tự tự rót cho mình chén rượu, bước đến giữa Lục Nghiễn Lễ và Hạ Mạt, nâng ly chúc: "Tổng giám đốc Lục, chị Mạt Mạt, chúc mừng hai người, chúc hai người mãi mãi bên nhau, hạnh phúc trọn đời!"

Hạ Mạt cười nói: "Cảm ơn."

Những người khác thấy vậy cũng phản ứng lại, đồng loạt gửi lời chúc mừng.

Sau đó bầu không khí rơi vào im lặng, mọi người không biết nói gì, những câu chuyện đùa giỡn thường ngày giờ đây không hợp để nói trước mặt sếp.

Nhìn thấy không khí trong phòng bỗng trở nên trầm lắng, Hạ Mạt liền lên tiếng để khuấy động không khí: “Tương Tương, không phải em nói là sẽ hỏi anh rể xem có chàng trai đẹp nào xung quanh anh ấy không để giới thiệu cho em à?”

Hứa Tương Tương đang uống nước, đột ngột bị gọi tên suýt nữa thì sặc.

Cô ấy ho khụ một tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ liếc về phía mình. Hứa Tương Tương vội vàng đặt ly xuống, lúng túng nói: “Chị Mạt Mạt, em chỉ đùa thôi mà.”

"Tiêu chuẩn chọn chồng của Hứa Tương Tương là gì?" Giọng điệu của Lục Nghiễn Lễ rất dịu dàng: "Tôi giúp cô xem xét."

Hứa Tương Tương vội đáp: "Không cần, không cần. Tổng giám đốc Lục, chuyện này không cần làm phiền đến anh."

"Không phiền." Lục Nghiễn Lễ dời mắt, nhìn về phía Hạ Mạt rồi mỉm cười: "Chị Mạt Mạt của cô đã lên tiếng, tôi không dám không nghe.”

Hạ Mạt liếc anh một cái: "Anh nói như thể em hay ngang ngược với anh lắm ý.”

Lục Nghiễn Lễ cười khẽ, đúng lúc này điện thoại của anh vang lên.

"Tôi đi nhận điện thoại."

Lục Nghiễn Lễ cầm điện thoại đi ra ngoài phòng.

Anh vừa đi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên sôi động hơn.

Hứa Tương Tương là người đầu tiên lên án Hạ Mạt: "Chị Mạt Mạt, chị cố ý lừa em."

Hạ Mạt cười nói: "Không phải chính em nói muốn bạn trai chị giới thiệu đối tượng cho sao?"

Hứa Tương Tương nói: "Đó là do em không biết bạn trai chị là tổng giám đốc Lục."

Hạ Mạt nói: "Không phải như thế rất tốt sao? Anh ấy tiếp xúc với nhiều người đàn ông chất lượng, để anh ấy giới thiệu cho em, chắc chắn sẽ tìm được người tốt.”

Hứa Tương Tương chắp tay trước ngực: "Thôi thôi, chị Mạt Mạt, em xin chị. Chị đừng nhắc tên em trước mặt sếp Lục nữa."

Lý Tự nhìn có chút hả hê: "Đáng đời, ai bảo cô lan truyền tin fake trong nhóm, lừa hết cả đám chúng tôi.”

Hứa Tương Tương nói: "Là tổng giám đốc Lục bảo tôi gọi mọi người, tôi không lừa mọi người. Tổng giám đốc Lục mời cơm, mọi người dám từ chối hả?"

Lý Tự nghẹn họng.

Nhân lúc Lục Nghiễn Lễ chưa quay lại, Lâm Táp tranh thủ hỏi Hạ Mạt.

"Chuyện em và tổng giám đốc Lục là từ khi nào thế? Lúc trước hỏi em, không phải em nói bạn trai là người nhà giới thiệu sao?"

Cũng vì Hạ Mạt nói bạn trai là người nhà giới thiệu nên các cô ấy mới chưa từng nghi ngờ quan hệ của Hạ Mạt với Lục Nghiễn Lễ.

Hạ Mạt chột dạ nói: "Việc này nói ra rất dài, để lần khác kể cho chị nghe."

Lý Tự hỏi: "Chị Mạt Mạt, hôm đó người tôi thấy đứng ôm nhau với sếp Lục dưới tòa nhà Bác Cảnh là chị à?"

Hạ Mạt: "... Thì sao?"

Lý Tự gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Lúc đó tôi phát hiện tổng giám đốc Lục có bạn gái, quá kích động nên mới không kìm được mà tìm người chia sẻ."

Nhắc tới việc này, Hạ Mạt không nhịn được bác bỏ tin đồn cho mình.

“Hôm đó tôi và Lục Nghiễn Lễ xuống lầu mua bữa sáng, lúc về thì vừa hay gặp cậu, tôi sợ cậu phát hiện ra tôi và Lục Nghiễn Lễ đi cùng nhau nên mới vùi mặt vào lòng anh ấy đi về, tôi đâu có làm nũng với anh ấy.”

Ánh mắt Hạ Mạt chuyển sang Hứa Tương Tương: "Cũng không phải là hôn lấy hôn để giữa ban ngày ban mặt.”

Hứa Tương Tương đổ cho Lý Tự: "Là Lý Tự nói với em đấy."

Lý Tự phản bác lại: "Tôi đâu có nói chị Mạt Mạt và tổng giám đốc Lục hôn lấy hôn để, là cô tự suy đoán mà."

Hứa Tương Tương lo lắng: "Chị Mạt Mạt, chuyện chúng em bàn tán chuyện của chị và tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục có biết không?”

Hạ Mạt gật đầu: "Anh ấy biết."

Mọi người không khỏi hít hà.

Nhưng tất cả mọi người trong văn phòng tổng giám đốc đều liên quan đến chuyện này, mặc dù sếp Lục biết thì rất ngại nhưng dù sao ai cũng có một chân, thế là không ai lo quá nữa.

Chỉ có hai người cảm thấy mình tiêu đời thật rồi.

Lâm Táp lo lắng: "Chị nói tổng giám đốc Lục khó tính, tổng giám đốc Lục sẽ không để trong lòng chứ?"

Hứa Tương Tương cũng buồn: "Em cũng nói tổng giám đốc Lục tẻ nhạt, tổng giám đốc Lục đều nghe thấy, ngại quá."

Lý Tự kiếp sợ: "Trời đất, hai người dám nói mấy lời đó trước mặt tổng giám đốc Lục á, gan hai người cũng to quá rồi!”

Hứa Tương Tương lườm anh ấy một cái: "Ai ngu đến mức nói những lời này trước mặt tổng giám đốc Lục chứ. Lúc đó tổng giám đốc Lục đang ở trong phòng thay đồ, chúng tôi không biết anh ấy ở đấy."

Chu Hồng Hưng an ủi Lâm Táp với Hứa Tương Tương: "Hai người sợ gì chứ, tổng giám đốc Lục nghe lời Mạt Mạt, hai người nhờ Hạ Mạt nói giúp trước mặt tổng giám đốc Lục một chút là được rồi."

Lâm Táp vời Hứa Tương Tương cùng nhìn về phía Hạ Mạt, ánh mắt cầu xin.

Hạ Mạt buồn cười: "Thực sự không sao đâu, anh ấy không phải người nhỏ mọn như vậy, sẽ không để bụng đâu. Hơn nữa hai người cũng nói sự thật mà, anh ấy là sếp, ở cùng bọn mình đúng là hơi lạc lõng.”

Đang nói thì cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra, Hạ Mạt nhất thời im lặng.

Lục Nghiễn Lễ quay lại ngồi bên cạnh Hạ Mạt, gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát cô, hờ hững hỏi: “Mọi người vừa nói chuyện gì vậy?”

Hạ Mạt nói: "Chỉ nói chuyện phiếm thôi, không có gì đâu.”

Lục Nghiễn Lễ nói: "Hình như anh nghe thấy em nói ai đó không hòa đồng.”

Hạ Mạt không đổi sắc: "Là nói Lý Tự hồi mới vào làm không hòa đồng với mọi người. Lúc đó cậu ấy vừa vào công ty, chưa quen ai cả, mọi người nói chuyện cậu ấy không chen vào được. Lúc đó chúng em còn tưởng tính cậu ấy hướng nội. Nhưng giờ thân với mọi người rồi thì đâu ra đấy cả.”

Mọi người: “…”

Không phải vừa nói tổng giám đốc Lục không phải người nhỏ nhen sao?

Sao bây giờ không dám nói thật vậy?
 
Rung Động Ngọt Ngào - Quân Lai
Chương 66: Hoàn


Sau khi công khai quan hệ với Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt với đồng nghiệp ở văn phòng tổng giám đốc ở cùng với nhau không có gì thay đổi, chỉ là đôi lúc khi cô ở trong văn phòng của Lục Nghiễn Lễ lâu hơn chút thì bước ra ngoài sẽ nhận được ánh mắt trêu chọc của mọi người.

Ngày tháng cứ trôi qua một cách êm đềm, năm thứ ba sau khi Hạ Mạt với Lục Nghiễn Lễ kết hôn, bọn họ chào đón thiên thần nhỏ của hai người.

Đó là một buổi sáng, ánh mặt trời vừa ló rạng, tiếng khóc đầu đời của em bé vang lên, là một bé trai.

Tên do Hạ Mạt đặt.

Tên ở nhà là Đô Đô.

Tên đầy đủ là Lục Sâm.

Sau khi Đô Đô chào đời, ngoài công việc, Lục Nghiễn Lễ gần như tự mình chăm sóc Đô Đô.

Ngay từ lúc Hạ Mạt biết mình mang thai, Lục Nghiễn Lễ đã bắt đầu học cách chăm sóc phụ nữ có thai với trẻ con, cho Đô Đô bú hay thay tã.

Đô Đô sinh được mấy ngày mà anh đã làm thành thạo.

Mỗi lần thấy Lục Nghiễn Lễ cầm bình sữa cho Đô Đô bú, đứa bé nhỏ xíu nằm gọn trong vòng tay của anh, ăn no mà vẫn chưa chịu ngủ, bắt anh phải ôm bé đi lại khắp phòng để ru ngủ mà Hạ Mạt cảm thấy vừa không quen với hình ảnh này của anh, vừa thấy rất ấm áp.

Trong phòng sách của Lục Nghiễn Lễ ngày càng nhiều sách nuôi con, Hạ Mạt thường thấy Lục Nghiễn Lễ ngồi bên chiếc giường nhỏ của Đô Đô, vừa quan sát những thay đổi của con, vừa lật giở cuốn "Làm Thế Nào Để Trở Thành Một Người Ba Tốt" trong tay.

Hình ảnh tình ba như núi làm cho Hạ Mạt nghĩ tương lai Lục Nghiễn Lễ sẽ trở thành một người ba dịu dàng.

Thực tế trước lúc Đô Đô được ba tuổi, Lục Nghiễn Lễ đúng là một người ba dịu dàng. Khi con khóc quấy, anh sẽ bế bổng bé lên cao, cho bé cưỡi trên vai mình vui đùa. Ban đêm, nếu Đô Đô không chịu ngủ, anh sẽ kiên nhẫn ngồi chơi đồ chơi cùng con.

Dù con muốn cái gì anh đều vui vẻ đồng ý, yêu thương của anh sắp giống cưng chiều quá đà. Sự yêu chiều dành cho con có phần thái quá, đến mức Hạ Mạt lo lắng anh sẽ làm hư con, bèn nghĩ rằng nếu anh đã làm người ba hiền từ, thì cô sẽ làm người mẹ nghiêm khắc. Dù sao, việc nuôi dạy con cái cũng cần có một người nghiêm khắc một chút để tránh làm con trở nên quá nuông chiều.

Nhưng mỗi lần Đô Đô bập bẹ gọi cô là mẹ, trái tim Hạ Mạt như tan chảy, giọng nói của cô cũng không tự chủ được mà trở nên mềm mỏng, chẳng thể làm một người mẹ nghiêm khắc như cô từng nghĩ.

Lúc riêng tư, cô thảo luận với Lục Nghiễn Lễ về vấn đề giáo dục con cái, cô nói lo lắng của mình cho Lục Nghiễn Lễ, Lục Nghiễn Lễ luôn trấn an cô rằng anh hiểu rõ tình hình.

Cho đến khi Đô Đô được ba tuổi cần đi nhà trẻ, Lục Nghiễn Lễ đột nhiên thay đổi hình tượng người ba cưng chiều con cái, trở nên nghiêm nghị và đầy uy nghiêm trong mắt con.

Ngày đầu tiên bạn Đô Đô đi học, Hạ Mạt với Lục Nghiễn Lễ đều không đi làm, hai người cùng nhau đưa Đô Đô đi học.

Mấy ngày trước đó, Lục Nghiễn Lễ đã nói với Đô Đô rằng trường mẫu giáo rất vui, ở đó có nhiều bạn nhỏ để bé cùng chơi. Đô Đô đầy háo hức, trên đường đi rất ngoan ngoãn, mong chờ được chơi đùa với các bạn nhỏ ở trường.

Nhưng khi vừa xuống xe và bước vào cổng trường mẫu giáo, Đô Đô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.

Tiếng khóc các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo vang vọng, khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Đô Đô thoáng hiện vẻ hoang mang. Khi cô giáo định bế Đô Đô ra khỏi vòng tay của Lục Nghiễn Lễ thì từ xa vang lên tiếng một bạn nhỏ đang khóc lớn: "Ba mẹ không cần con nữa, hu hu hu!"

Đô Đô nghe được câu này thì đôi tay nhỏ ôm chặt cổ Lục Nghiễn Lễ, mặt cậu bé vùi vào lòng anh đầy hoảng sợ: "Con không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ không vui, con muốn về nhà, con muốn về nhà."

Bàn tay Lục Nghiễn Lễ khẽ xoa sang lưng cậu bé, giọng nói dịu dàng dụ dỗ cậu: "Chiều ba mẹ sẽ đón Đô Đô về nhà."

Giọng nói dịu dàng của ba khiến Đô Đô an tâm hơn rất nhiều, cậu bé ngẩng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn ba: "Ba ơi, Đô Đô không đi nhà trẻ được không? Đô Đô về nhà chơi với ba."

Lục Nghiễn Lễ nói: "Đô Đô vào chơi với cô giáo đã, tối nay về nhà ba mẹ sẽ chơi với con."

"Con không muốn, con không muốn chơi với cô giáo."

Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng bạn nhỏ khác khóc to nói ba mẹ không cần con nữa, Đô Đô không thể chịu được nữa bật khóc òa, ngẩng đầu lên khóc nức nở.

"Ba mẹ không cần con nữa, hu hu hu!"

Nhìn con khóc đến đau lòng, Hạ Mạt không khỏi xót xa. Cô vừa lau nước mắt cho con, vừa dỗ dành bé: "Đô Đô đừng khóc, ba mẹ không phải không cần con. Là vì con lớn rồi, sắp trở thành bạn lớn rồi. Các bạn lớn đều phải đi học mẫu giáo đấy!"

Đô Đô khóc tới nỗi vai run run: "Đô Đô không phải bạn lớn, Đô Đô vẫn là bạn nhỏ, con còn bé mà."

"Đô Đô, nghe mẹ nói này, cô giáo mẫu giáo biết làm ảo thuật đó."

Đô Đô nghẹn ngào hỏi: "Ảo thuật là gì ạ?"

Hạ Mạt nói: "Làm ảo thuật là một chuyện rất thần kỳ, ba mẹ cũng không biết. Đô Đô đi với cô giáo học làm ảo thuật, rồi về nhà làm ảo thuật cho ba mẹ xem được không?"

Đô Đô do dự.

Hạ Mạt kéo tay nhỏ của bé, đung đưa làm nũng: "Được không nào, bé Đô Đô? Ba mẹ đều chưa xem ảo thuật bao giờ, bé Đô Đô học xong rồi làm ảo thuật cho ba mẹ xem được không?"

Vẻ mặt Hạ Mạt mong chờ nhìn Đô Đô.

Đô Đô hít mũi: "Để cô giáo làm ảo thuật cho ba mẹ xem được không?"

Hạ Mạt nghẹn họng, ánh mắt nhìn về Lục Nghiễn Lễ xin giúp đỡ.

Lục Nghiễn Lễ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, dụ dỗ cậu bé: "Cô giáo không muốn làm ảo thuật cho ba mẹ xem."

Đô Đô hiếu kỳ: "Vì sao ạ?"

Lục Nghiễn Lễ nói: "Cô giáo nói chỉ những bạn nhỏ thông minh được xem cô giáo làm ảo thuật thôi. Đô Đô có phải là bạn nhỏ thông minh không?"

Đô Đô lập tức gần đầu mạnh: "Phải ạ."

Lục Nghiễn Lễ: "Vậy bạn nhỏ thông minh hãy vào trường học ảo thuật với cô giáo, rồi về nhà biểu diễn cho ba mẹ xem được không?"

"Được không, bé Đô Đô?" Hạ Mạt lại nắm tay nhỏ của cậu bé đung đưa.

Dưới màn phối hợp khéo léo của hai người, cuối cùng Đô Đô cũng chịu đồng ý.

Tuy nhiên, cậu bé vẫn không yên tâm, quay lại dặn dò: "Ba mẹ phải nhớ đến đón Đô Đô về nhà nhé."

"Tất nhiên." Hạ Mạt nhìn khuôn mặt tròn của bé: "Bé ngoan Đô Đô, ba mẹ nhất định sẽ đến đón mà."

Đô Đô cứ như vậy bị lừa vào nhà trẻ.

Cứ nghĩ rằng ngày đầu tiên là khó khăn nhất, chỉ cần bé quen với trường và các bạn nhỏ, những ngày sau chắc chắn sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không ngờ, sau một ngày ở trường, Đô Đô lại càng kiên quyết không chịu đi mẫu giáo nữa.

Ngày đầu tiên, cậu bé chỉ khóc khi đến trường. Ngày thứ hai, vừa ăn sáng xong, còn chưa ra khỏi nhà, cậu bé đã khóc lóc không muốn đi nhà trẻ.

Thấy Lục Nghiễn Lễ cầm chiếc cặp nhỏ của mình đi tới, Đô Đô hoảng hốt chạy biến.

Lục Nghiễn Lễ sải bước dài đuổi theo con trai. Đô Đô chạy đến gần cửa sổ, thấy ba sắp bắt kịp, lập tức bám vào rèm cửa, nhanh nhẹn trèo lên.

Hạ Mạt kinh hồn bạt vía, sợ đến thót tim, cô cố nén tiếng kêu để tránh làm Đô Đô hoảng sợ, nhưng lòng thì như lửa đốt.

Lục Nghiễn Lễ đứng ngay dưới rèm, ánh mắt không rời khỏi con, sẵn sàng đỡ cậu nhóc nếu lỡ ngã xuống.

Đô Đô đắc ý vì ba không với tới mình, vừa đung đưa người vừa hát: "Ba không bắt được con đâu, ba không bắt được con đâu, con khỏi cần đi học luôn!"

Để tránh làm Đô Đô hoảng sợ, Lục Nghiễn Lễ không lớn tiếng trách mắng cậu nhóc. Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn con. Đợi Hạ Mạt và người giúp việc trong nhà mang ghế tới, đứng sẵn bên cạnh rèm cửa, Lục Nghiễn Lễ mới bước lên ghế, nhẹ nhàng bế Đô Đô xuống.

Lúc Đô Đô được Lục Nghiễn Lễ bế trong lòng vẫn còn chưa sợ, hai cánh tay nhỏ ôm tay Lục Nghiễn Lễ làm nũng: “Ba, Đô Đô không muốn đi nhà trẻ đâu.”

Lục Nghiễn Lễ không trả lời cậu bé, anh ôm con trai ngồi lên ghế sofa, nắm lấy cánh tay nhỏ của Đô Đô rồi đặt bé nằm sấp trên đùi mình, rồi giơ tay vỗ vào mông nó ba cái.

Đây là lần đầu tiên anh đánh Đô Đô, mới đầu Đô Đô còn tưởng ba đang chơi với mình, đột nhiên bị đánh, cậu bé ngơ ngác vài giây sau đó khóc lớn.

Lục Nghiễn Lễ đặt bé xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Lục Sâm.”

Giọng nói lạnh như băng khiến Đô Đô im bặt ngay lập tức, đôi mắt to tròn đen láy ngân ngấn nước, vẻ mặt đầy tủi thân nhìn Lục Nghiễn Lễ, không hiểu tại sao người ba luôn dịu dàng yêu thương mình giờ lại trở nên nghiêm khắc như vậy.

Nhóc con đáng thương, viền mắt phiếm hồng, ý chí của Lục Nghiễn Lễ như sắt đá, trầm giọng: “Con có biết leo lên rèm cửa sổ rất nguy hiểm không?”

Đô Đô thút tha thút thít, lắc đầu nói: “Con không biết.”

Không biết, rất tốt.

Lục Nghiễn Lễ kéo bé đặt lên đùi, giơ tay đánh thêm ba cái nữa.

“Oa…”

Lục Nghiễn Lễ: “Lục Sâm, con khóc cái gì?”

Đô Đô: “Đau.”

“Lần sao có trèo lên rèm cửa sổ nữa không?”

Đô Đô thành thật lắc đầu: “Con không dám trèo lên nữa.”

Lục Nghiễn Lễ đặt bé xuống khỏi đùi mình.

Đô Đô lập tức chạy đến ôm lấy Hạ Mạt, nức nở mách: "Mẹ ơi, ba đánh con."

Hạ Mạt vẫn chưa bênh vực cậu bé như Đô Đô mong đợi, cô chỉ lau nước mắt cho nó rồi hỏi: “Sao ba lại đánh con?”

Đô Đô nghẹn ngào: “Bởi vì con trèo lên rèm cửa.”

Hạ Mạt hỏi giống Lục Nghiễn Lễ: “Lần sau con còn trèo lên nữa không?”

Đô Đô: “Không trèo nữa ạ.”

Hạ Mạt xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan.”

Cô ôm Đô Đô vào lòng vỗ về, Lục Nghiễn Lễ nói với Hạ Mạt: “Đi thôi, nếu không sẽ muộn học mất.”

Nghe được giọng nói của ba, Đô Đô vừa bị đòn buổi sáng lập tức chui sâu hơn vào lòng mẹ, nhưng lần này cậu bé ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn mè nheo không đi nhà trẻ nữa.

Đến trường mẫu giáo, Đô Đô không cần dỗ dành, cô giáo vừa đưa tay ra, cậu bé đã ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay cô.

Đi theo cô giáo được hai bước, cậu nhóc quay đầu lại dặn Hạ Mạt: “Mẹ ơi, buổi chiều mẹ nhớ đến đón Đô Đô nha.”

Hạ Mạt vẫy tay với bé: “Ừ, Đô Đô, buổi chiều mẹ nhất định đến đón con.”

Được mẹ hứa, Đô Đô quay đầu, tay lau nước mắt, ưu thương đi vào phòng học.

Chỉ dặn mẹ đến đón, không nhắc đến ba.

Rõ ràng là để bụng chuyện sáng nay bị ba đánh.

Buổi tối lúc Hạ Mạt tắm cho Đô Đô, phát hiện trên mông cậu bé vẫn còn hằn rõ dấu tay mà Lục Nghiễn Lễ để lại sáng nay.

Tắm rửa xong, Hạ Mạt bế cậu bé ra khỏi bồn nước, lau khô người, nhìn những vết đỏ càng rõ ràng trên mông cậu, không kìm được lo lắng: “Đô Đô, mông con còn đau không?”

Đô Đô lắc đầu: “Không đau ạ.”

Nhưng nhớ tới việc ba đánh mình, Đô Đô tủi thân: “Ba xấu tính.”

Hạ Mạt véo nhẹ má phúng phính của cậu bé: “Ba sợ Đô Đô ngã đó, nếu ngã xuống sẽ bị thương nặng, Đô Đô không được nói ba xấu tính.”

Đô Đô thấy mẹ bênh ba mà không bênh mình, cậu bé bĩu môi: “Con có một người ba xấu, ba xấu.”

Đây là lần đầu tiên cậu bé bị đánh đòn, làm sao có thể dỗ dành chỉ bằng vài câu nói được.

Hạ Mạt ôm bé mở cửa phòng tắm, định ra ngoài rồi từ từ nói chuyện với con trai.

“Tắm xong rồi à?”

Không biết Lục Nghiễn Lễ quay về phòng ngủ lúc nào, trong tay còn cầm một chiếc xe hơi nhỏ mới mua.

Đô Đô nằm trong lòng mẹ, vẫn không thèm nhìn ba nhưng nghe thấy giọng của ba thì giật mình, ngân nga: “Con có một người ba tốt, ba tốt.”

Hạ Mạt bật cười trước dáng vẻ sợ hãi của con, hỏi cậu bé: “Để ba mặc quần áo cho con được không?”

Đô Đô lập tức ôm cổ Hạ Mạt, nói nhỏ bên tai cô: “Mẹ mặc cho con.”

Ngoài miệng thì chịu thua nhưng trong lòng vẫn còn rào cản với ba.

Hạ Mạt đặt cậu bé lên giường, mặc đồ cho nó xong rồi chỉ vào chiếc ô tô trong tay Lục Nghiễn Lễ: "Bé yêu con nhìn xem, ba mua gì cho con này?"

Đô Đô nhìn tay ba, nói: “Là xe ô tô.”

Hạ Mạt hỏi cậu bé: “Ba chơi xe ô tô với con nhé?”

Đô Đô hơi do dự, không dám nói không muốn ba chơi với mình, cậu bé há mồm ngáp một cái, giả vờ híp mắt: “Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi.”

Đây là khéo từ chối chơi ô tô với ba.

Con đã từ chối, Hạ Mạt không ép cậu bé.

“Vậy mẹ bế con về phòng ngủ nhé?”

Đô Đô nhắm mắt gật đầu.

Hạ Mạt bế bé về phòng trẻ con, cậu bé vừa rời khỏi tầm mắt của ba thì mở mắt ra, tỉnh táo hẳn.

Vừa từ chối chơi ô tô với Lục Nghiễn Lễ, quay đi đã rủ mẹ chơi, rõ ràng không phải không muốn chơi mà chỉ đang để bụng chuyện bị đánh.

Hạ Mạt dở khóc dở cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Được ròi, mẹ chơi ô tô với con.”

Ru Đô Đô ngủ xong, lúc ra khỏi phòng trẻ con, đã là một tiếng sau.

Lục Nghiễn Lễ không ở phòng ngủ, Hạ Mạt đến phòng sách tìm anh.

“Đô Đô ngủ rồi à?”

Hạ Mạt đáp một tiếng, đi tới bên cạnh anh, sợ anh buồn nên mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này giống anh đấy, thù dai. Anh đánh nó mạnh như vậy, chắc một thời gian nữa nó mới chịu làm hòa với anh."

Lục Nghiễn Lễ: “Không nghiêm khắc thì nó không nhớ được lâu.”

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng đã muộn.

Hạ Mạt nói: “Sáng nay anh nghiêm khắc quá, đến em còn bị dọa.”

Lục Nghiễn Lễ xoa đầu cô: “Đang trách anh ra tay mạnh quá à?”

Hạ Mạt lắc đầu: “Không phải, anh dạy con thế nào em cũng ủng hộ, chỉ là em thấy mình may mắn.”

Lục Nghiễn Lễ hỏi: “May mắn cái gì?”

Hạ Mạt: “Lúc còn bé em rất thích leo trèo, may mà anh không phải ba em.”

Lục Nghiễn Lễ: “…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back