Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam

Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 215


Ngu Bất Phàm sững sờ, bóng dáng sư phụ bước đi như bay, vẻ già nua, uể oải lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

Hắn vội vàng theo sau Dư Niên đến cửa sau, trông thấy cỗ xe ngựa vừa mới tiến vào.

Là Trưởng công chúa đến!

Ngu Bất Phàm lập tức vui mừng hẳn lên.

Vừa bước xuống xe ngựa, Doanh Đông Quân đã thấy Dư Niên dẫn Ngu Bất Phàm đến hành lễ.

“Trưởng công chúa điện hạ!”

Doanh Đông Quân đưa tay đỡ Dư Niên dậy, rồi nhìn sang Ngu Bất Phàm, mỉm cười hỏi: “Hắn thế nào rồi?”

Dư Niên cũng liếc mắt nhìn Ngu Bất Phàm, cung kính đáp: “Hồi bẩm Trưởng công chúa điện hạ, tư chất người này rất tốt, lại chăm chỉ nỗ lực, ngày sau tất thành đại tài!”

Ngu Bất Phàm kinh ngạc quay sang nhìn Dư Niên, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng. Hắn vốn tưởng rằng sư phụ không thích mình, nào ngờ lại nhận được lời đánh giá cao đến vậy!

“Đều là nhờ sư phụ dạy dỗ tốt.” Ngu Bất Phàm đỏ mặt, xúc động nói.

“Đã bảo không được gọi ta là sư phụ!” Dư Niên nhíu mày, hạ giọng nhấn mạnh: “Ta chỉ phụng mệnh chủ tử truyền thụ võ nghệ cho ngươi, chứ không phải sư đồ.”

Ánh sáng trong mắt Ngu Bất Phàm liền tối đi vài phần. Hắn thật lòng kính trọng lão công công đã tận tâm dạy dỗ mình.

Tiểu Cát Tường thì lại hiểu ngay lý do, lặng lẽ nhìn Dư Niên một cái. Dư Niên xuất thân là ám vệ, luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của ám vệ. Để tránh ám vệ kết bè kết phái, trong tổ chức này, dù có truyền thụ võ nghệ cho nhau cũng không được công khai xưng hô sư đồ.

Lúc trước, hắn và Tiểu Cát Lợi cũng từng học võ từ ám vệ. Khi ấy, Tiểu Cát Lợi bị phạt mấy lần vì lỡ miệng gọi sư phụ. May mắn là hắn chưa bao giờ mắc phải lỗi này, bởi vì hắn là người câm, dù có gọi “sư phụ” trong lòng, cũng không ai biết!

So với sư phụ nóng tính của Tiểu Cát Lợi, thì Dư Niên vẫn còn tốt chán.

Doanh Đông Quân bật cười, nói với Dư Niên: “Chỗ này không phải trong cung, chẳng cần giữ nhiều quy củ như vậy. Hắn thích gọi sư phụ thì cứ để hắn gọi đi.”

Dư Niên im lặng một lúc, rồi cũng không nói gì thêm.

Ngu Bất Phàm vui mừng ra mặt.

Sau khi mọi người vào chính sảnh, Doanh Đông Quân mới hỏi Dư Niên: “Nếu bây giờ để hắn tham gia tuyển chọn Cấm quân, công công thấy hắn có thể trúng tuyển không?”

Ngu Bất Phàm nghe vậy, định lên tiếng nhưng rồi lại thôi. Trưởng công chúa và sư phụ nói chuyện, hắn không có tư cách xen vào, đành ngoan ngoãn im lặng.

Dư Niên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu yêu cầu của điện hạ chỉ là vượt qua vòng tuyển chọn, thì không thành vấn đề. Ngoài dạy võ nghệ, lão nô còn dạy hắn một ít quy củ lễ nghi. Tuy rằng so với công tử thế gia vẫn còn kém xa, nhưng cũng đủ để qua mắt người khác. Hơn nữa, lần này việc tuyển chọn Thiên Ưng vệ không quá khắt khe về thân phận. Nhưng nếu điện hạ muốn hắn trở thành tướng lĩnh trung, cao cấp của Thiên Ưng vệ, e rằng chưa thể.”

Doanh Đông Quân mỉm cười nói: “Lúc này bổn cung chỉ cần hắn có thể thuận lợi gia nhập Thiên Ưng vệ. Còn về sau hắn có thể leo lên chức vị cao hay không, phải dựa vào bản lĩnh của hắn. Quân đội khác với những nơi khác, ở đó kẻ mạnh làm vua, chỉ có chiến công thực sự mới quyết định địa vị. Nếu hắn không có năng lực, dù bổn cung có ép đẩy hắn lên cao, thì hắn cũng chẳng giữ được vị trí đó lâu. Dư công công nói hắn có thể thành tài, bổn cung tất nhiên sẽ không làm chuyện “ép mạ lớn nhanh”.”

Vẻ mặt nghiêm nghị của Dư Niên dần dịu đi, gật đầu nói: “Điện hạ nói rất đúng! Lão nô đã dạy dỗ hắn suốt thời gian qua, nếu ngay cả vòng tuyển chọn Cấm quân cũng không qua nổi, vậy thì…”

Ngu Bất Phàm cứ tưởng sư phụ sẽ nói gì đó về việc tự trách hay tự phạt, nhưng lại nghe thấy giọng điệu ung dung của ông: “Hắn đã gọi lão nô một tiếng sư phụ, đến lúc đó lão nô tự khắc sẽ thanh lý môn hộ.”

Ngu Bất Phàm không nhịn được rùng mình một cái. Hắn nhận ra sư phụ nói rất nghiêm túc, liền tội nghiệp ngước mắt nhìn Trưởng công chúa cầu cứu.

Thế nhưng Trưởng công chúa lại cười rạng rỡ, gật đầu nói: “Tốt lắm!”

Ngu Bất Phàm: …

Đợi đến khi Trưởng công chúa và sư phụ bàn bạc xong, Ngu Bất Phàm mới lắp bắp hỏi: “Điện hạ, vậy ta lấy thân phận gì để tham gia tuyển chọn Cấm quân? Là thân phận tộc nhân của Ngu thị sao?”

Theo quy định tuyển chọn hiện tại, nếu Ngu Bất Phàm có được thư bảo đảm của Ngu Thuấn Thần, hắn có thể lấy danh nghĩa tộc nhân Ngu thị để tham gia tuyển chọn.

Nhưng Doanh Đông Quân lại nhìn về phía Tiểu Cát Tường, ra lệnh: “Đưa cho hắn.”

Tiểu Cát Tường liền lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Ngu Bất Phàm.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Doanh Đông Quân, Ngu Bất Phàm do dự một chút rồi mở phong thư. Chỉ nhìn thoáng qua nội dung bên trong, hắn đã giật mình kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Đây là…”

Doanh Đông Quân thản nhiên nói: “Tiền Thị trung Diêu Tùng Niên nguyện ý đứng ra bảo đảm cho ngươi. Lần này, ngươi sẽ tham gia tuyển chọn với tư cách là tộc nhân Diêu thị. Sau khi vào Cấm quân, ngươi tạm thời đổi sang họ Diêu.”

“Vậy chẳng phải ta sẽ phải gọi là Diêu Bất Phàm sao?” Ngu Bất Phàm gãi đầu, có vẻ không mấy vui vẻ.

Doanh Đông Quân trấn an hắn: “Chỉ là tạm thời, sau này có cơ hội sẽ đổi lại cho ngươi.”

Lúc này Ngu Bất Phàm mới gật đầu, “Ồ, vậy cũng được, ta sẽ là Diêu Bất Phàm.”

Tiểu Cát Tường quan sát Ngu Bất Phàm một lượt rồi khẽ gật đầu.

Thời gian qua, hắn vẫn luôn giúp Ngu Bất Phàm điều chế dược thảo để tắm và thuốc bôi ngoài da. Nhìn qua có vẻ hắn cũng nghiêm túc làm theo. Giờ đây, so với khi mới đến, da dẻ Ngu Bất Phàm đã trắng trẻo hơn rất nhiều. Hắn còn đổi sang y phục hoa lệ, cộng thêm sự rèn giũa của Dư Niên, khí chất thay đổi rõ rệt, nói là lột xác cũng không quá lời.

Bây giờ, cho dù hắn đứng trước mặt người của Ngu gia, e rằng bọn họ cũng khó mà nhận ra hắn chính là Ngu Thập Tam ngày nào.

Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi, Doanh Đông Quân giao phần còn lại cho Dư Niên rồi rời đi.

Dư Niên đã ở trong cung nhiều năm, đối với Cấm quân vô cùng quen thuộc. Có ông ở đây, chuyện của Ngu Bất Phàm sẽ không có sơ suất gì.

Doanh Đông Quân ra lệnh cho bà tử đánh xe chạy vào phố Đăng Đệ, rời đi từ đó.

Lúc đến, bọn họ đi đường sau vào phủ, lúc đi lại chọn con phố khác.

Phố Đăng Đệ vẫn là con phố cũ kỹ ngày nào, nhưng cũng có đôi chút khác biệt.

Trước đây, con phố này ngoài vài hiệu sách nhỏ hẹp và cửa hàng văn phòng tứ bảo ra, chỉ có những gánh hàng rong bán dạo ven đường. Nhưng giờ đây, các cửa tiệm mới mọc lên như nấm sau mưa, không chỉ có thêm mấy hiệu sách mà còn có cả trà quán, tửu lâu, khách đ**m, thậm chí còn có một y quán mới mở. Các thư sinh đến từ khắp nơi cũng tụ họp về đây, khiến phố Đăng Đệ dần có dáng vẻ sầm uất hơn trước.

Hai thư sinh tình cờ gặp nhau trên đường, vừa chào hỏi vài câu, đã thấy có xe ngựa đi tới, vội vàng tránh vào lề đường.

Ngồi trong xe ngựa, Doanh Đông Quân nghe loáng thoáng đoạn đối thoại của họ.

“Hôm nay có sách mới ra, ngươi mua được chưa?”

“Ta vừa đi mấy hiệu sách, chỗ nào cũng nói bán hết rồi. Chỉ tại ta ra ngoài trễ quá!” Một người ủ rũ nói.

“Phía trước còn hai hiệu sách lớn, chúng ta mau qua xem thử.”

“Ta cũng đang có ý đó! Lần này vào kinh, lộ phí là do mấy đồng môn gom góp giúp ta, dù thế nào cũng phải mua sách mang về cho họ.”

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, những lời đối thoại của hai người dần trôi xa.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 216


Khi xe ngựa đi vào phố Chu Tước, Tiểu Cát Tường chợt nhớ ra một chuyện.

Tiểu Cát Tường: Vừa rồi bắt mạch cho Dư Niên công công, phát hiện mấy viên thuốc lần trước chế ra có tác dụng với thân thể của ông ấy, nhưng vẫn cần điều dưỡng lâu dài, thuốc không thể gián đoạn.

Doanh Đông Quân nói: “Ngươi bỏ thêm chút công sức đi, dược liệu cứ lấy loại tốt nhất, nếu bạc không đủ thì đến tìm Chu Diễm.”

Tiểu Cát Tường nhớ đến cái bộ dạng keo kiệt như thần giữ của của Chu Diễm, bĩu môi: Biết rồi, nếu hắn không chịu đưa bạc, ta sẽ cướp! Nhưng có vài vị thuốc không chỉ đắt mà còn khó kiếm, ta đã nhờ người của Ngu gia tìm giúp rồi.

Không phải Tiểu Cát Tường muốn có dính dáng gì với người nhà họ Ngu, mà là vì công chúa nhà hắn có lòng yêu ai yêu cả đường đi, nhất quyết bắt hắn phải chăm sóc việc làm ăn của tộc nhân Ngu thị.

May mắn là hiệu thuốc của Ngu gia mỗi lần đưa thuốc cho hắn đều là loại tốt nhất, giá cả lại còn rẻ hơn những nơi khác.

Tiểu Cát Tường biết công chúa nhà mình nghèo, vậy nên cứ lấy dược liệu từ hiệu thuốc của Ngu gia mà dùng. Ai bảo hắn là Tiểu Cát Tường giỏi quán xuyến và hết mực chu đáo cơ chứ.

Doanh Đông Quân dặn dò: “Ngươi mua nhiều một chút, đừng để thuốc bị gián đoạn.”

Tiểu Cát Tường đắc ý: Công chúa cứ yên tâm! Lần này ta mang đến đủ cho ông ấy dùng ba, bốn tháng luôn! Phải rồi, phía trước chính là hiệu thuốc của Ngu gia, ta vào hỏi xem bọn họ đã tìm được mấy vị thuốc ta cần chưa.

Doanh Đông Quân khẽ gật đầu.

Tiểu Cát Tường vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy sắp đến hiệu thuốc liền gõ vào vách xe ra hiệu cho bà tử đánh xe dừng lại.

Sau khi Tiểu Cát Tường xuống xe, Doanh Đông Quân cũng vén rèm nhìn thoáng qua. Khi thấy tên hiệu thuốc, nàng không khỏi bật cười.

Bình An đường.

Ngu Lang văn tài xuất chúng, vậy mà hiệu thuốc của tộc nhân nhà hắn lại đặt một cái tên bình thường đến vậy. Không chỉ có tên tiệm giản dị, mà quy mô cửa hàng cũng không lớn lắm, chỉ bằng một nửa so với Nhân Tâm đường, hiệu thuốc số một kinh thành trên phố Chính Dương.

Hơn nữa, tuy Bình An đường nằm trên phố Chu Tước, nơi tấc đất tấc vàng, nhưng lại không phải đoạn phố sầm uất nhất, mà gần như đã chạm đến cuối phố.

Thế nhưng, xem ra việc làm ăn cũng không tệ.

Trưởng công chúa nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa soi mói, vừa hài lòng đánh giá.

Lúc này đã gần trưa, đúng vào giờ cơm của dân chúng kinh thành, trên phố không có nhiều người đi lại, nhưng trong hiệu thuốc vẫn còn khách.

Doanh Đông Quân liếc mắt nhìn một cái, vừa định thu hồi ánh mắt thì chợt thấy bên trong Bình An đường náo loạn lên.

Một nam nhân cao lớn, thân hình vạm vỡ đang kích động nói gì đó với Tiểu Cát Tường. Doanh Đông Quân lờ mờ nghe thấy mấy chữ “dược liệu” và “nhường lại cho ta”.

Đáng tiếc, trong từ điển của Tiểu Cát Tường căn bản không có chữ “nhường” này. Hắn lạnh lùng, vẻ mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, chẳng thèm đợi người kia nói xong đã cầm thuốc đi thẳng ra ngoài.

Nam nhân cao lớn lộ vẻ sốt ruột, vội vàng đưa tay ra định chặn lại.

Doanh Đông Quân nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà thở dài.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu Tiểu Cát Tường đập nát hiệu thuốc của Ngu gia, không biết Ngu Lang có trách nàng vì không kịp thời ngăn cản hay không.

Bên trong hiệu thuốc, sắc mặt Tiểu Cát Tường lạnh đi, nhấc chân đạp thẳng vào ngực của nam nhân cao lớn kia.

Doanh Đông Quân nhìn thấy vậy, không khỏi “ồ” lên một tiếng.

Một nam tử bình thường bị Tiểu Cát Tường đá trúng chắc chắn sẽ bị hất văng ra xa, nhưng kẻ này chỉ lùi lại ba bước rồi đứng vững.

Tiểu Cát Tường và gã nam nhân vạm vỡ kia đều có chút bất ngờ. Hắn híp mắt, bàn tay không cầm thuốc lặng lẽ giấu vào trong tay áo.

Nam nhân cao lớn dường như nhận ra nguy hiểm, lập tức cảnh giác, thủ thế sẵn sàng ứng phó.

Doanh Đông Quân nhìn động tác này của Tiểu Cát Tường liền biết hắn định dùng độc để giải quyết chướng ngại trước mắt. Nàng không muốn chuyện nhỏ nhặt này lại bị hắn gây ra án mạng, đang định lên tiếng ngăn cản thì có người ra tay trước nàng một bước.

“Dừng tay!”

Một giọng nói ôn hòa mà thanh thoát vang lên.

Lúc này, Doanh Đông Quân mới phát hiện, một nam nhân cao ráo mặc kỵ trang màu đen đã bước đến trước cửa hiệu thuốc.

Với sự nhạy bén của nàng, vậy mà lại không nhận ra người này đã đến gần từ lúc nào.

“Thẩm Thất, không được động thủ với bách tính.”

Nam tử áo đen quay lưng về phía Doanh Đông Quân, giọng nói của hắn dịu dàng, không có vẻ ra lệnh, nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể chối từ.

Gã nam nhân cao lớn tên Thẩm Thất vội vàng buông tay, chạy đến cửa hiệu thuốc, kích động nói với nam nhân áo đen: “Lang quân! Thuộc hạ đã tìm thấy cây ngưu tâm thảo trong hiệu thuốc này rồi! Thương thế của tiên sinh có thể cứu được rồi! Nhưng… người này đã mua hết thuốc, thuộc hạ muốn xin hắn chia cho một ít, nhưng hắn không chịu.”

Một đại hán cao lớn vạm vỡ như vậy, lúc nói chuyện với nam nhân áo đen lại lộ ra chút ấm ức.

Lúc này, một người nam nhân khoảng ngoài ba mươi, có vẻ là chưởng quầy, bước tới, áy náy giải thích với hai người: “Ngưu tâm thảo vốn không phải dược liệu mà tiệm chúng tôi thường có sẵn. Là vị khách này đã đặt trước, chúng tôi mới đặc biệt đi tìm giúp. Nếu hai vị cũng cần loại dược liệu này, ta có thể giúp các vị tìm, nhưng sẽ mất khoảng một tháng. Khi đó, các vị có thể quay lại lấy.”

Thẩm Thất vội nói: “Không được! Một tháng quá lâu, chúng ta có thể đợi, nhưng thương thế của tiên sinh thì không thể! Hãy để hắn chia cho ta một ít đi! Ta vừa nhìn thấy trong bọc thuốc của hắn có ít nhất hai, ba mươi cây ngưu tâm thảo, chỉ cần chia cho chúng ta mười cây là đủ, bảy tám cây cũng được!”

Ngu Ngũ lang quay đầu nhìn Tiểu Cát Tường.

Hắn không sợ đắc tội hai vị khách này, chỉ sợ bọn họ thật sự cần loại thuốc này để cứu mạng.

Thế nhưng, hắn cũng biết thân phận của Tiểu Cát Tường, không dám mở miệng yêu cầu hắn chia thuốc, nhất thời có chút khó xử.

Tiểu Cát Tường thì chẳng có chút khó xử nào.

Hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn mấy người đang chặn cửa, rồi xoay người định lách qua họ đi ra ngoài.

Thẩm Thất sốt ruột, theo bản năng muốn giơ tay cản lại, nhưng nam nhân áo đen khẽ nâng tay, nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên vai hắn.

Chẳng thấy hắn dùng bao nhiêu sức, nhưng Thẩm Thất lại bị đẩy lệch sang một bên, vừa vặn nhường đường cho Tiểu Cát Tường đi ra ngoài.

“Là thuộc hạ của ta vô lễ, thật xin lỗi.”

Nam nhân áo đen khẽ gật đầu với Tiểu Cát Tường, ra hiệu cho hắn cứ rời đi trước, sau đó mới quay lại nói với Thẩm Thất: “Chúng ta cần thuốc, nhưng ai biết trong nhà người ta có người bệnh đang chờ hay không? Nếu ở đây không có, thì đi tìm tiệm khác.”

“Nhưng… chúng ta đã lục tung hết các hiệu thuốc trong kinh thành rồi, ngoài chỗ này ra, những nơi khác đều không có ngưu tâm thảo!”

Thẩm Thất không dám cản Tiểu Cát Tường nữa, nhưng thân hình cao lớn tám thước của hắn lại lộ ra vẻ đau khổ, thậm chí còn… đưa tay lau nước mắt.

“Sáng nay vừa vào kinh, tiên sinh đã tái phát vết thương cũ, chắc chắn là do liên tục lên đường mấy ngày qua. Đều tại ta, là ta không phát hiện kịp thời!”

“Nếu trách thì trách ta, là ta nhất quyết phải quay về kinh vào thời điểm này, không liên quan đến ngươi.”

Nam nhân áo đen nhẹ giọng an ủi hắn, “Được rồi, nếu trong kinh thành không có, vậy thì chúng ta ra ngoài thành, vào trong núi tìm.”

Khi hắn đang trầm giọng vỗ về thuộc hạ của mình, một giọng nói mềm mại mà lả lướt bỗng cất lên, mang theo ý cười: “Tiểu Cát Tường, có phải ngươi lại gây họa rồi không? Sao lại làm người ta khóc vậy?”

Tiểu Cát Tường vừa từ trong hiệu thuốc bước ra: ???
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 217


Tiểu Cát Tường cũng rất ấm ức.

Hắn đường đường chính chính đến lấy thuốc, vậy mà chẳng biết từ đâu nhảy ra một tên mãng phu chặn đường, còn muốn cướp thuốc của hắn!

Hừ! Tiểu Cát Tường không ra tay lấy mạng gã mãng phu này ngay khoảnh khắc hắn động thủ, bản thân đã cảm thấy hôm nay mình rất kiềm chế, cũng rất nể mặt người nhà họ Ngu rồi!

Gã kia nói khóc liền khóc, liên quan gì đến hắn chứ!

Đúng lúc này, nam nhân áo đen vừa vặn xoay người nhìn về phía Doanh Đông Quân.

Tiểu Cát Tường thấy công chúa nhà mình nở nụ cười rạng rỡ như ánh xuân, lại liếc nhìn khuôn mặt của nam nhân áo đen kia, lập tức hiểu ra.

Hắn bĩu môi.

Ôi chao! Thôi vậy, công chúa có bệnh. Ngoài bao dung nàng ra thì hắn còn có thể làm gì nữa?

Ánh mắt của Doanh Đông Quân vẫn dừng trên khuôn mặt nam nhân áo đen.

Người này có ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, nhưng vẻ đẹp của hắn khác với sự lãnh diễm băng giá, cao ngạo khó chạm tới của Ngu Thuấn Thần. Hắn giống như ánh trăng dịu dàng, mềm mại và ôn hòa, đôi mắt đen sáng như điểm mực, khi nhìn nàng đầy trầm tĩnh, chuyên chú, bao dung vạn vật.

Điều đáng quý hơn nữa là, ẩn dưới vẻ ngoài nhu hòa ấy, hắn lại toát ra một khí chất sắc bén, tựa như một thanh đao tuyệt thế, chỉ là đang được bọc kín trong một vỏ da mềm mại vừa vặn.

“Lang quân họ gì, tên chi? Nhà ở đâu? Đã có hôn phối chưa?” Doanh Đông Quân nhìn nam nhân áo đen, khóe mắt cong cong, cười hỏi.

Bình thường, một nam nhân nếu bị trưởng công chúa dùng ánh mắt lộ liễu như vậy nhìn chằm chằm, lại còn hỏi những câu tựa như trêu ghẹo, chắc chắn sẽ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Nhưng ánh mắt của nam nhân áo đen khi nhìn nàng vẫn bình thản, thậm chí còn kiên nhẫn trả lời:

“Tại hạ họ Thẩm, tên Mộng Phi, người Lương Châu.”

Hắn không trả lời về chuyện hôn phối, nhưng Doanh Đông Quân cũng chẳng để tâm, chỉ cười tiếp lời: “Thì ra là Thẩm lang quân đến từ Lương Châu, hèn gì trước đây ta chưa từng gặp qua.”

Thẩm Mộng Phi khẽ gật đầu, áy náy nói: “Vừa rồi thuộc hạ của ta đã thất lễ với người nhà của cô nương, Thẩm mỗ thay hắn tạ lỗi.”

“Lang quân sinh ra đã đẹp như thế, thuộc hạ chắc chắn không phải hạng vô lễ.”

Doanh Đông Quân phất tay, nũng nịu nói: “Ta thấy tám phần là do Tiểu Cát Tường hành sự l* m*ng, mới khiến sự việc thành ra thế này. Ta đã dặn dò hắn bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn cứ không chịu nghe.”

Mặt Tiểu Cát Tường không cảm xúc.

Thôi được rồi, công chúa vui là được.

Bên cạnh, Thẩm Thất nhìn mỹ nhân dịu dàng này, rồi lại nhìn lang quân nhà mình, khuôn mặt đầy do dự, muốn nói lại thôi.

Vị tiểu nương tử này hình như có ý với lang quân nhà hắn… Vậy thì hắn có thể nhân cơ hội này mở miệng xin nàng chia cho họ mấy cây ngưu tâm thảo không nhỉ?

Chỉ là, lang quân nhà hắn xưa nay chính trực, ở Lương Châu cũng từng có không ít tiểu nương tử muốn tặng hắn khăn tay, túi hương, nhưng lần nào hắn cũng từ chối rất khéo léo.

Tấm lòng của Thẩm Thất lúc này dao động kịch liệt giữa tính mạng của tiên sinh và sự trong sạch của lang quân nhà mình, giằng co không thôi.

Nhưng còn chưa kịp để hắn quyết định xem có nên làm chuyện trái lương tâm hay không, mỹ nhân trước mặt đã chủ động lên tiếng:

“Thẩm lang quân cần ngưu tâm thảo sao?”

Hai mắt Thẩm Thất lập tức sáng lên, vội vã nói: “Đúng, đúng, đúng! Chúng ta đang rất cần ngưu tâm thảo để cứu mạng!”

Nhưng Doanh Đông Quân lại chẳng để ý đến Thẩm Thất, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thẩm Mộng Phi.

Thẩm Mộng Phi gật đầu: “Đúng vậy, trong nhà có người bệnh cũ tái phát, đơn thuốc cần có ngưu tâm thảo.”

Doanh Đông Quân trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu hỏi Ngu Ngũ lang: “Đợt ngưu tâm thảo tiếp theo khi nào sẽ đến?”

Ngu Ngũ Lang cung kính đáp: “Khoảng hai mươi ngày, chậm nhất là một tháng.”

Thẩm Thất và Thẩm Mộng Phi nghe vậy đều quay sang nhìn Doanh Đông Quân, ánh mắt của Thẩm Thất tràn đầy mong chờ.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 218


Doanh Đông Quân nở nụ cười rạng rỡ, nói với Thẩm Mộng Phi: “Thôi vậy, Tiểu Cát Tường, chia ra mười cây ngưu tâm thảo cho Thẩm lang quân đi.”

Tiểu Cát Tường liếc nhìn công chúa nhà mình, lập tức hiểu ý. Hắn ôm chặt bọc thuốc trong tay, cố tình tỏ ra vẻ do dự, tiếc nuối.

Thẩm Mộng Phi thấy vậy, dù có chút chần chừ nhưng vẫn ôn hòa nói: “Đa tạ cô nương đã có lòng. Chỉ là, nếu thực sự không tiện, vậy thôi, chúng ta có thể ra khỏi thành tìm tiếp.”

Nghe vậy, Thẩm Thất tuy có vẻ thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm.

Doanh Đông Quân vươn tay giật lấy bọc thuốc trong tay Tiểu Cát Tường, đưa cho Ngu Ngũ lang bên cạnh, dặn dò: “Chia ra mười cây ngưu tâm thảo, gói lại đưa cho Thẩm lang quân.”

“Vâng!” Ngu Ngũ lang nhận lấy thuốc, lập tức đi chia.

Doanh Đông Quân lại dịu dàng nói với Thẩm Mộng Phi: “Sao ta lại nỡ để Thẩm lang quân phải vất vả vì mấy cây thuốc chứ? Dù trong nhà ta cũng có người bệnh đang chờ dùng thuốc, nhưng hai mươi cây thì tạm thời vẫn đủ dùng. Nếu đến lúc đó có thiếu, ta là người kinh thành, tìm kiếm thuốc men vẫn thuận tiện hơn Thẩm lang quân nhiều.”

Tiểu Cát Tường thầm nghĩ: May mà số thuốc viên hắn chuẩn bị cho công công Dư Niên vẫn còn đủ dùng vài tháng, nếu không thì hôm nay công chúa nào có thể thuận lợi câu được mỹ nam lang? Đúng là phòng xa rất quan trọng!

Thẩm Mộng Phi quả thực đang cần thuốc để cứu người, nghe vậy không từ chối nữa. Hắn chắp tay hành lễ, nghiêm túc nói: “Đa tạ cô nương! Nếu sau này người nhà cô nương có thiếu thuốc, cứ sai người đến Thẩm gia ở hẻm Bạch Hạc, phía tây thành báo tin, Thẩm mỗ sẽ giúp cô nương tìm thuốc.”

“Thẩm gia ở hẻm Bạch Hạc, phía tây thành?” Doanh Đông Quân mỉm cười gật đầu, “Được, ta nhớ rồi.”

Ngu Ngũ Lang chia thuốc xong liền mang ra, Thẩm Mộng Phi bảo Thẩm Thất trả tiền thuốc. Doanh Đông Quân cũng không từ chối, để Tiểu Cát Tường nhận lấy.

Thẩm Mộng Phi và Thẩm Thất lại hành lễ với Doanh Đông Quân, nói: “Trong nhà còn có bệnh nhân, Thẩm mỗ xin cáo từ trước.”

Doanh Đông Quân đáp lễ, cười tủm tỉm nói: “Thẩm lang quân cứ lo việc của mình đi, ta mong chờ lần gặp mặt sau.”

Thẩm Mộng Phi cho rằng lời này chỉ là khách sáo, liền cười gật đầu, sau đó cùng Thẩm Thất rời đi.

Chờ bóng dáng hai người khuất sau góc phố, Tiểu Cát Tường mới hỏi: Công chúa cứ thế để hắn đi sao?

Tâm trạng Doanh Đông Quân rất tốt, cười nhẹ nhàng đáp: “Gấp gì chứ? Ngày tháng còn dài. Hơn nữa, bổn cung chẳng phải đã biết chỗ ở của hắn rồi sao? Chạy được hòa thượng cũng chẳng chạy được chùa.”

Thấy công chúa vui vẻ, Tiểu Cát Tường cũng vui theo.

Tiểu Cát Tường: Công chúa nói đúng!

Nhìn thái độ của công chúa đối với vị Thẩm lang quân này, e rằng chẳng bao lâu nữa, Ngu đại nhân sẽ thất sủng mất thôi! Hi hi.

Ngu Ngũ lang đứng trước tiệm thuốc, trông theo bóng lưng trưởng công chúa dần khuất, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gọi một tiểu nhị tới, dặn dò hắn chạy một chuyến đến Ngu phủ, báo cho lang quân nhà mình biết chuyện trưởng công chúa đã đến tiệm thuốc hôm nay.

Sau khi lên xe ngựa, Doanh Đông Quân liền ra lệnh cho phu xe đưa nàng về phủ.

Xe ngựa chạy được một đoạn, bỗng nhiên Doanh Đông Quân và Tiểu Cát Tường đồng thời nghe thấy mấy tiếng chim kêu ngắn ngủi.

Tiếng kêu này không lớn, lẫn vào âm thanh ồn ào của phố xá, nếu không chú ý kỹ thì khó mà nhận ra.

Sắc mặt Doanh Đông Quân và Tiểu Cát Tường lập tức nghiêm lại.

Doanh Đông Quân liếc nhìn Tiểu Cát Tường, hắn liền lặng lẽ ghé sát cửa sổ xe, cẩn thận vén rèm lên một khe nhỏ để quan sát bên ngoài. Một lát sau, hắn quay lại, lắc đầu với Doanh Đông Quân, ra hiệu không phát hiện điều gì bất thường.

Doanh Đông Quân trầm ngâm: “Ám vệ Đào gia sẽ không vô duyên vô cớ phát tín hiệu cảnh báo. Chắc chắn kẻ bám theo phía sau cực kỳ giỏi trong việc ẩn nấp.”

Lần này nàng ra ngoài, bề ngoài chỉ là đổi sang một chiếc xe ngựa bình thường, mang theo một phu xe và Tiểu Cát Tường để hành động kín đáo, nhưng thực chất trong bóng tối, vẫn có ám vệ của Đào gia âm thầm bảo vệ.

Vừa rồi tiếng chim hót kia chính là ám hiệu cảnh báo của bọn họ, báo rằng có kẻ đang theo dõi.

Tiểu Cát Tường không phát hiện có kẻ theo dõi, nhưng những ám vệ của Đào gia thì có. Điều này khiến hắn có chút mất mặt. Nhưng chuyện liên quan đến an nguy của công chúa, dù chỉ là một chút đáng ngờ cũng không thể bỏ qua.

Tiểu Cát Tường: Ta xuống xem thử, nếu có kẻ theo dõi, tiện tay giết luôn.

Doanh Đông Quân: “Bọn chúng có vẻ rất cẩn thận, ngươi xuống đó sẽ đánh rắn động cỏ.”

Tiểu Cát Tường lùi một bước, miễn cưỡng nói: Vậy để bọn nhỏ Đào gia xử lý bọn chúng? Ám vệ làm việc vốn rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không gây kinh động.

Doanh Đông Quân suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nở nụ cười, “Bảo ám vệ lui ra xa một chút, lát nữa bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng không được lộ diện!”

Tiểu Cát Tường khó hiểu: “Công chúa định làm gì?”

“Nghĩ ra một trò vui!” Doanh Đông Quân khẽ cười, đưa tay gõ nhẹ vào vách xe, cất giọng ra lệnh cho phu xe bên ngoài:

“Bôn cung bỗng nhiên muốn ăn thanh lương cao của Chu Ký ở phía tây thành, đi thành tây!”

Tiểu Cát Tường cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ trước sự tùy hứng của công chúa. Do dự một chút, hắn vẫn thuận theo ý nàng, lấy từ trên cổ xuống một chiếc còi nhỏ, khẽ thổi mấy tiếng.

Chiếc còi này không phát ra âm thanh, nhưng những ám vệ của phủ công chúa đang ẩn nấp trong bóng tối dường như lại nghe được mệnh lệnh. Chỉ một lát sau, trong không gian vang lên một tiếng chim hót đáp lại, rồi từng bóng người nhanh chóng rút lui.

Xe ngựa đến ngã tư phía trước thì đổi hướng, quay đầu chạy về phía thành tây.

Tiểu Cát Tường vừa âm thầm quan sát động tĩnh bên ngoài, vừa hỏi: Lần này theo dõi chúng ta, là người của ai? Tiêu gia? Lý gia? Hay Ninh Hương quận chúa? Công chúa vừa đắc tội với Tiêu Huệ Nương, chẳng lẽ là phủ Tĩnh An hầu sai người đến báo thù?

Doanh Đông Quân thờ ơ nói: “Ai mà biết được, để ta hỏi thử.”

Tiểu Cát Tường ngơ ngác: Hỏi ai?

Doanh Đông Quân đưa tay giật lấy túi tiền bên hông Tiểu Cát Tường, thò tay vào bên trong móc ra mấy đồng xu, tiện tay ném xuống bàn. Năm sáu đồng tiền rơi xuống mặt bàn, còn một đồng lăn xuống đất, không biết rơi vào góc nào, nàng cũng chẳng buồn nhặt.

Nàng chống cằm, chăm chú nhìn những đồng tiền trên bàn.

Tiểu Cát Tường hoàn toàn không hiểu gì: Công chúa đang làm gì vậy?

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Bổn cung đang bói toán, ngươi nhìn không ra sao?”

Vừa nói, nàng vừa giơ tay, ra vẻ như đang tính toán điều gì đó.

Tiểu Cát Tường bán tín bán nghi: Công chúa còn biết xem bói?

Doanh Đông Quân rất nhanh tính xong, gật đầu chắc nịch với Tiểu Cát Tường: “Người do Tiêu Huệ Nương phái tới!”

Hả? Thật sao? Bói ra được à?

Tiểu Cát Tường vội vàng ghé sát lại nhìn những đồng tiền trên bàn, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy ra được kết quả gì.

Tiểu Cát Tường: Thật sự là Tiêu Huệ Nương?

Doanh Đông Quân cười đầy thâm ý: “Ý trời nói là nàng ta, vậy chính là nàng ta!”

Tiểu Cát Tường tin rồi, cũng giận rồi: Hôm đó đáng lẽ nên giết nàng ta luôn mới phải!

Hắn cũng không thực sự tin vào bói toán, chỉ là hắn biết công chúa chắc chắn đã dựa vào một số manh mối khác để đưa ra kết luận này. Nếu công chúa nói là Tiêu Huệ Nương, vậy tám phần mười là không sai.

Lúc này, xe ngựa của Doanh Đông Quân đi đường tắt, rẽ vào một con hẻm vắng. Từ đây đi thẳng qua hẻm, sau đó rẽ phải chưa đến một dặm chính là tiệm Chu Ký.

Bà tử đánh xe giơ roi, định giục ngựa nhanh chóng vượt qua con hẻm. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe cút kít cũ kỹ, vốn đang tựa vào tường ở phía trước, bỗng nhiên không có ai đẩy mà lại lao thẳng về phía xe ngựa của nàng!
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 219


Bà tử hoảng sợ vội vàng giật cương, cố gắng tránh chiếc xe cút kít lao thẳng tới.

Nhưng con hẻm này quá hẹp, khoảng cách giữa chiếc xe cút kít và xe ngựa lại quá gần, mà nó lại lao thẳng vào chính giữa. Cuối cùng, bà từ đánh xe gần như ép đầu ngựa sát vào tường mới miễn cưỡng tránh được việc ngựa hoảng loạn.

Xe ngựa cũng buộc phải dừng lại đột ngột.

Sau khi giữ vững xe ngựa, bà tử vội vàng quay người nhận tội: “Trưởng công chúa, người không sao chứ? Vừa rồi đột nhiên có một chiếc xe cút kít lao ra, nô tỳ…”

Lời còn chưa dứt, mười mấy kẻ mặc áo xám, mặt che khăn vải xám, từ một bức tường cao chưa tới hai người bên hông con hẻm nhảy xuống. Trong nháy mắt, chúng tạo thành thế bao vây trước sau, chặn kín xe ngựa.

Con ngươi bà tử co rút, quát lên đầy cảnh giác: “Các ngươi là ai! Muốn làm gì?!”

Nhưng đám người áo xám không hề có ý định trả lời. Một thanh đao sắc bén đột ngột vung lên, chém thẳng vào cổ bà tử.

Bà tử đánh xe có thân hình cao lớn, khỏe mạnh, lại biết chút võ nghệ, ngày thường đối phó một hai nam nhân trưởng thành không phải vấn đề. Nhưng lúc này, lưỡi đao trước mặt mang theo sát khí lạnh lẽo và mạnh mẽ, khiến bà ta hoảng sợ đến mức cả người cứng đờ, đừng nói là chống cự, ngay cả động đậy cũng không nổi.

Những thích khách này đều là sát thủ tuyệt đỉnh với võ công cao cường!

Ngay khi lưỡi đao sắp vung xuống, một lực mạnh từ phía sau đá mạnh vào thắt lưng bà tử, đẩy bà ta văng sang một bên, tránh khỏi nhát đao trong gang tấc.

Ngay sau đó, Tiểu Cát Tường từ trong xe ngựa lao ra, tung hai cước đạp ngã hai tên sát thủ áo xám ở phía trước, rồi xoay người phóng thẳng lên nóc xe.

Nhưng đám sát thủ vây quanh không hề dừng lại, mục tiêu của chúng vô cùng rõ ràng. Chúng không thèm để ý tới Tiểu Cát Tường mà đồng loạt vung đao, đâm thẳng vào xe ngựa, muốn giết người bên trong.

Ánh mắt Tiểu Cát Tường lạnh lẽo, cổ tay hắn khẽ run lên, ám khí giấu trong kẽ tay lập tức được tung ra.

Đám sát thủ đã lao quá gần, mà ám khí của Tiểu Cát Tường lại nhỏ như sợi tóc, hoàn toàn không thể né tránh. Chỉ trong nháy mắt, năm sáu tên vừa vung đao đâm vào thành xe liền ngã xuống.

Nhưng động tác của sát thủ cũng vô cùng nhanh nhẹn. Ngay khi năm sáu tên vừa trúng độc ngã xuống, năm sáu tên khác đã lập tức xông lên.

Chúng đã nhận ra Tiểu Cát Tường có ám khí, lần này liền trực tiếp vung đao tấn công hắn. Tiểu Cát Tường không có cơ hội tiếp tục rút ám khí ra, đành vung roi trong tay chống đỡ. Roi của hắn mạnh mẽ và sắc bén, mỗi một cú quất đều mang theo khí thế áp đảo, tạo ra tư thế như một tướng lĩnh chặn cổng thành, khiến đám sát thủ phải lùi lại một bước.

Nhưng đáng tiếc, kẻ địch quá đông, lại ai nấy đều võ công cao cường. Dù Tiểu Cát Tường lợi hại cũng không thể một mình chống lại nhiều kẻ như vậy.

Rất nhanh, một tên sát thủ liều mạng xông lên, mặc cho roi của Tiểu Cát Tường quất văng nửa bên mặt hắn, lưỡi đao trong tay hắn vẫn hung hăng chém xuống lưng Tiểu Cát Tường.

Tiểu Cát Tường dường như không cảm nhận được vết thương trên lưng, chỉ khẽ lảo đảo một chút rồi lại đứng vững. Sát ý trong mắt hắn càng dày đặc, vung roi đánh bay hai tên sát thủ, lại đá văng một tên đang định lẻn ra sau xe ngựa.

Đúng lúc này, từ bên trong xe ngựa vang lên giọng nói đầy tức giận của một nữ tử: “Là ai phái các ngươi đến ám sát bổn cung?”

Đám sát thủ liếc mắt nhìn nhau, không ai trả lời câu hỏi của nàng. Nhưng sau khi xác định được mục tiêu trong xe vẫn còn sống, chúng càng điên cuồng tấn công mạnh mẽ hơn.

Dưới sự tấn công mãnh liệt, Tiểu Cát Tường dần trở nên khó khăn trong việc chống đỡ.

Dường như không hề nhìn thấy tình hình nguy cấp bên ngoài, giọng nữ tử trong xe ngựa lại vang lên lần nữa: “Gần đây bổn cung chỉ đắc tội với Tiêu Huệ Nương, có phải nàng ta sai các ngươi tới không?”

Nhưng đám sát thủ vẫn như câm điếc, chỉ điên cuồng tấn công mà không nói một lời nào.

Chỉ trong khoảnh khắc, trên cánh tay của Tiểu Cát Tường lại xuất hiện thêm một vết thương sâu tận xương, mà hai thanh đao khác đã thừa cơ đâm xuyên vào xe ngựa!

Nữ tử trong xe ngựa kinh hô một tiếng, hiển nhiên là đã giận đến cực điểm, lớn tiếng mắng: “Đừng tưởng các ngươi không nói thì bổn cung không biết ai là kẻ đứng sau! Tiêu Huệ Nương nghĩ rằng giết bổn cung rồi thì sẽ không ai biết chuyện cũ giữa ả và Trần Mộng Trạch sao? Ả không muốn bổn cung nói, bổn cung lại càng muốn nói! Cái chết của phụ tử Trần Kỳ năm đó mờ ám vô cùng, nhất định có bàn tay của Tiêu gia nhúng vào! Nếu không, Trần Kỳ đường đường là Thị Lang Hộ bộ, lại còn là thông gia của nhà họ Tiêu, làm sao có thể chỉ vì vụ án quân lương Bắc Quan mà cả nhà lại chết thảm chứ…”

Tiểu Cát Tường hạ gục ba tên thích khách, nhưng cũng bị một kẻ chém trúng đùi, loạng choạng một bước rồi ngã khỏi xe ngựa.

Những tên thích khách còn lại thấy cơ hội đến, lập tức xông lên, đồng loạt đâm trường đao vào xe ngựa. Với nhát đâm này, người trong xe tất nhiên sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiểu Cát Tường hai mắt đỏ hoe, liều mạng nhào lên, muốn lấy thân mình chặn đao.

Ngay khi những thanh đao sắp sửa chia cắt thân thể hắn, vài tiếng rít xé gió vang lên.

Đám thích khách phản ứng cực nhanh, cơ thể theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm liền vội vàng né tránh. Nhưng vẫn có kẻ không kịp thoát, thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất, sau lưng cắm một mũi tên.

Tiểu Cát Tường quay đầu nhìn lại, liền thấy trên bức tường bên hông con hẻm không biết từ lúc nào đã có mấy người đứng đó, trong tay cầm cung tên, nhắm thẳng vào đám thích khách bao vây xe ngựa.

Trong số thích khách, vẫn còn tám người có thể hành động. Chúng liếc nhìn nhau, sáu tên quay sang đối phó với những kẻ bắn tên trên tường, một tên lao đến tấn công Tiểu Cát Tường, còn tên cuối cùng cầm đao xông thẳng vào xe ngựa, quyết tâm lấy mạng trưởng công chúa.

Tiểu Cát Tường thấy công chúa gặp nguy hiểm, nhưng lại bị thích khách quấn lấy, không thể ra tay cứu viện.

Tên thích khách kia tung người lên, lưỡi đao nhắm thẳng vào trong xe ngựa.

Tiểu Cát Tường mặc kệ thanh đao đang vung xuống cổ mình, liều chết muốn lao tới cản lại.

Đúng lúc đó, một mũi tên bắn thẳng đến xe ngựa với khí thế sấm sét. Tên thích khách đang lao vào xe lập tức vung đao chém tới, lưỡi đao sắc bén bổ trúng thân tên đang lao đến, mũi tên bị chặt làm đôi.

Hắn cho rằng mình đã chặn được tên, nhưng không ngờ rằng phần mũi tên bị chặt đứt vẫn tiếp tục lao đi theo quỹ đạo ban đầu, đâm thẳng vào lưng kẻ đang định giết công chúa.

Tên thích khách phát ra một tiếng r*n r* đau đớn, cơ thể ngã gục ngay bên cửa xe.

Thích khách đối đầu với Tiểu Cát Tường vì biến cố này mà phân tâm trong chớp mắt, bị hắn thừa cơ dùng tay trần xuyên vào lồng ngực, bóp nát trái tim. Máu bắn lên đầy mặt hắn.

Cùng lúc đó, một loạt mưa tên tiếp tục trút xuống đám thích khách, chúng vội vã vung đao chặn lại.

Tên cầm đầu nhìn về phía những người bắn tên, dường như đã nhận ra điều gì đó, trong mắt lóe lên sự kiêng dè.

Hắn lập tức hạ lệnh: “Rút lui!”

Những tên thích khách còn lại nghe lệnh, không ai tham chiến, lập tức theo tên cầm đầu bỏ chạy về hướng ngược lại với những người bắn tên.

Tiểu Cát Tường không đuổi theo bọn chúng, mà lập tức vén màn xe, kiểm tra xem công chúa có bị thương hay không.

Doanh Đông Quân vẫn ngồi ngay ngắn trong xe, dù mái tóc có hơi rối nhưng không có dấu hiệu bị thương.

Nàng vừa nhìn thấy Tiểu Cát Tường liền chủ động nói: “Bổn cung không bị thương.”

Doanh Đông Quân bước xuống xe, nắm lấy tay Tiểu Cát Tường, kiểm tra vết thương trên người hắn: “Để ta xem, có bị thương nặng không?”
 
Back
Top Bottom