Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đồng Nhân Hp) You Are My Special

(Đồng Nhân Hp) You Are My Special
20


Draco Malfoy, Pansy Parkinson và mấy học sinh khác nhà Slytherin là thành viên của đội kiểm tra dưới sự dẫn dắt của Umbrigde và giám thị Filch tìm thấy được đội quân Dumbledore dẫn đầu bởi Harry Potter, Ron Weasley và Hermione Granger ở trong Phòng yêu cầu.

Pansy nói rằng mụ Umbrigde đã gọi cả Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge đấy, cụ Dumbledore đã rời khỏi trưởng nên mụ ta càng ngày càng lộng quyền hơn nữa, dùng đủ mọi cách để ép Harry Potter khai ra mục đích của mình.

Granger và Potter đưa bà ta vào Rừng cấm rồi Umbridge bị đàn nhân mã bắt đi.Aurelia đi đưa đồ cho anh Louis thì thấy anh đang chuẩn bị đồ đi đâu đó.

Cô bèn hỏi:"Anh định đi đâu thế?"

"Anh và ba sẽ đến Sở bảo mật lấy lại quả cầu tiên tri về Harry Potter."

"Vậy anh đi cẩn thận nhé."

Louis gật đầu rồi độn thổ rời đi, Aurelia cũng trở lại phòng ngủ.Sáng hôm sau, trên báo đưa một loạt tin tức về tử thần thực tử bị bắt, nhốt trong ngục Azkaban và chúa tể Voldemort đã quay trở lại, khiến cho Aurelia lo lắng cho ba và anh trai.

Draco cũng lo, đứng ngồi không yên vì chú Lucius cũng bị cho vào Azkaban, Aurelia thấy thế bèn nhẹ nhàng an ủi:"Không sao đâu Draco, người kia chắc chắn sẽ cứu chú Lucius và cả ba tôi thôi."

"Mong là vậy."

Louis bất ngờ độn thổ xuất hiện, anh ấy thở gấp, trên người đầy những vết thương, chắc là do.

Aurelia và Draco đi đến, cô ôm chầm lấy Louis Carrow, bật khóc:"Em tưởng anh gặp chuyện rồi."

"Anh ở đây rồi, không khóc nữa Aurelia, nín đi."

"Louis, ba sẽ ổn thôi đúng không?"

"Ba sẽ ổn, chúng ta sẽ nghĩ cách đưa ông ấy ra khỏi ngục Azkaban."

Aurelia gật đầu rồi cùng với Draco đưa Louis về lại phòng ngủ.

Thời gian học năm thứ năm kết thúc, Aurelia trở về trên chuyến tàu Tốc hành Hogwarts.

Đến sân ga 93/4, chỉ có mỗi bà Isobel đến đón hai anh em, Aurelia ôm lấy mẹ, Louis cùng tiến tới ôm bà Isobel.

Bây giờ, không có ông Albert Carrow, họ buộc phải dựa vào nhau để tiếp tục sống sót.

Cả ba cùng về phủ Malfoy, bây giờ gia đình Malfoy cũng chỉ còn lại hai người là dì Narcissa và Draco Malfoy.-----------------Phủ Malfoy có một vị khách ghé thăm, là chị gái ruột của dì Narcissa Malfoy, Bellatrix Lestrange, ả ra về cùng với dì Cissy.

Mới gặp Isobel, Bellatrix ngay lập tức hỏi:"Xem ta đang gặp ai nào, Isobel Shafiq à không phải, bây giờ phải là Isobel Carrow chứ đúng không?"

"Lâu rồi không gặp Bellatrix Lestrange."

"Đúng là lâu rồi, từ khi tôi bị giam ở Azkaban, tôi biết là hai người đã làm gì để có thể không phải vào đó."

"Việc này không cần cô phải quan tâm."

Bellatrix đột nhiên cười lớn khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, ả chỉ thẳng đũa phép về phía của bà Isobel Carrow rồi sang chỗ Louis và Aurelia."

Đây là con của cô sao ?"

"Phải!"

"Chúng đều là phù thủy thuần huyết đúng chứ ?

Rất thích hợp để trở thành tử thần thực tử giống như Draco."

Louis không trả lời, xắn tay áo bên trái, là dấu hiệu hắc ám, Bellatrix Lestrange tỏ ra cực kỳ hài lòng với anh.

Đũa phép lại chỉ sang phía Aurelia, cô vẫn còn lưỡng lự nhưng rồi cũng cho Bellatrix xem cánh tay trái.

Nhìn gương mặt của ả là biết, cực kỳ thỏa mãn với điều này.

Rồi ả cũng với dì Narcissa lên phòng để nói chuyện.

Bà Isobel nhấp một ngụm trà :"Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi."

"Còn mẹ thì sao ạ ?"

"Lát nữa mẹ sẽ nghỉ sau, đi đi mấy đứa."

----------------Hẻm Xéo, Aurelia và Draco được dì Narcissa Malfoy và Louis Carrow dẫn đi mua đồ cho năm học mới.

Cả hai cũng đã thân thiết lại như trước, cũng nói chuyện vui vẻ nhưng khá ít.

Tiệm trang phục của bà Malkin, bốn người đi vào trong lựa đồ, qua chiếc gương Aurelia nhận ra Potter, Weasley và Granger đang đứng ở trước cửa.

Draco nhanh chóng bước đến cà khịa Harry."

Aurelia, trong tiệm này đang có mùi của một con Máu bùn đấy."

Ron và Harry đồng loạt giơ đũa phép lên, Draco vẫn tiếp tục cà khịa:"Bọn mày dám sử dụng phép thuật ngoài trường học cơ đấy.

Ai làm cho mắt mày tím lại thế Granger?

Tao đang muốn tặng hoa cho họ đây."

Narcissa Malfoy tiến đến, nói với Harry là bỏ đũa phép xuống nhưng không, tất nhiên là Potter vẫn không bỏ đũa phép xuống.

Ron Weasley hướng đũa phép sang phía Aurelia nhưng ngay lập tức thái dương của Weasley cảm nhận được một thứ gì đó như đũa phép.

Không sai, chính là đũa phép của Louis đnag dí sát vào đầu cậu ta.

Anh gằn giọng :"Bỏ đũa phép xuống ngay, nếu như mày dám tấn công Aurelia thì đó chính là việc cuối cùng mày làm đấy."

Granger thấy tình hình không ổn bèn đến khuyên can, Weasley bỏ đũa phép xuống.

Harry Potter di chuyển đũa phép sang phía Louis, nói :"Tại sao chúng ta không làm một cú nhỉ?

Bộ Pháp Thuật có thể cho anh phòng đôi với người cha thất bại của mình đấy."

Sau tiếng nói của Potter, Louis tức giận định cho cậu một lời nguyền chết chóc ngay bây giờ nhưng Aurelia đã cản lại."

Được rồi mà Louis, không cần phải đôi co đâu."

Draco lên tiếng :"Ai cho mày nói chuyện với anh Louis như thế hả?"

Bà Narcissa ngăn cậu con trai lại, nhìn về phía Harry, nhẹ nhàng nói:"Không có vấn đề gì đâu Draco.

Ta cho rằng Potter sẽ đoàn tụ với Sirius thân yêu trước khi ta trở lại đoàn tụ với cha con đấy.'Harry đưa đũa phép của nó lên cao hơn nữa.

Hermione kêu lên :"Harry, đừng !

Nghĩ kĩ đi...Cậu không được...Cậu sẽ tự chuốc lấy khó khăn đấy..."

Aurelia trả tiền cho bà Malkin rồi cùng với bà Narcissa cố gắng lôi được Louis và Draco ra khỏi tiệm.

Ra rồi nhưng cả hai con người này không ngừng cằn nhằn về Harry Potter cùng với Ronald Weasley và Hermione Granger.

Louis, Draco và Aurelia đi vào bên trong Hẻm Knockturn một cách lén lút, bà Narcissa thì đi đâu đó nhưng không hề biết rằng ba người kia cũng đi theo sau.

Louis lấy cây đũa phép, đọc thần chú :"Lumos"Aurelia đi sát vào Draco, tránh việc lại lạc nhau một lần nữa.

Đi sâu vào bên trong, đến tiệm Borgin & Burkes, ba người cùng bước vào bên trong.

Louis và Draco nói chuyện với ông Borgin còn Aurelia đi xung quanh cửa tiệm thì bắt gặp Harry, Ron và Hermione đang nhìn lén nhưng cô cũng không nói gì chỉ tiếp tục đi xem đồ."...ông biết sửa nó thế nào chứ ?"

"Có thể !"

Borgin nói với giọng như thể ông ta không muốn tự mình làm việc này.

"Ta muốn được nhìn thấy nó.

Tại sao hai người lại không mang nó đến cửa tiệm ?"

"Không thể, nó buộc phải ở lại chỗ của nó.

Tôi chỉ cần ông chỉ tôi cách làm thôi."

Lão Borgin liếm mỗi, vẻ hồi hộp hiện rõ."

Hừm, nếu không được xem trực tiếp, ta cho rằng công việc sẽ rất khó khăn đấy, có lẽ là không thể làm được.

Ta không thể chắc chắn được điều gì cả."

"Không đâu, có thể cái này sẽ làm cho ông thêm tự tin chăng."

Aurelia không nhìn thấy gì nhưng biết Louis và Draco đang dọa nạt ông Borgin.

Cô tiếp tục nghe thấy tiếng của anh trai:"Kể cho bất cứ ai, ngay lập tức sẽ bị trừng phạt.

Ông biết Fenrir Greyback chứ?

Ông ta là một người bạn của gia đình tôi.

Ông sẽ đến thăm thường xuyên để chắc chắn rằng ông dành cho công việc này một sự quan tâm triệt để nhất."

"Chắc là không cần thiết phải..."

"Tôi sẽ quyết định điều đó, bây giờ chúng tôi nên rời khỏi đây thì hơn.

Và đừng có quên giữ cái đó an toàn bên mình, chúng tôi sẽ cần tới nó đấy."

'Có thể cậu muốn lấy ngay bây giờ chứ?"

"Không chắc chắn là tôi không cần bây giờ, ông ngốc lắm, làm sao mà chúng tôi có thể mang được thứ đó xuống phố được?

Chỉ cần lão đừng bán nó cho ai khác."

"Tất nhiên là không rồi...thưa cậu Carrow."

"Không được nói cho bất kì ai đấy Borgin, trong đó có cả mẹ tôi đấy, hiểu chưa?"

"Đường nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Borghin thầm thì, lại cúi chào thêm lần nữa.

Louis quay ra chỗ Aurelia:"Chúng ta đi thôi Aurelia."

"Xong rồi ạ ?"

"Ừ, đi Malfoy."

Ba người bước ra khỏi cửa hiệu, trở lại Hẻm Xéo và đi về phủ Malfoy.
 
(Đồng Nhân Hp) You Are My Special
21


Toa của các gia tộc phù thủy thuần huyết, Draco, Aurelia, Pansy, Goyle và Crabbe đều đã an vị tại ghế ngồi.

Zabini mở cửa toa, bước vào với gương mặt không mấy vui vẻ cho lắm.

Draco nhanh chóng hỏi:"Zabini, lão Slughorn muốn gì?"

"Chỉ cố tạo nên những người kết nối thật tốt, lão đang cố tìm thaarh nhiều."

"Lão ta đã mời ai thế?"

"McLaggen từ Gryffindor."

"Ồ vâng, chú của nó cũng có thể lực trong Bộ Pháp Thuật."

Draco gật gù.

Zabini tiếp tục nói :"Ai đó gọi là Belby, từ Ravenclaw."

"Không phải hắn, hắn là một tên ngu."

Pansy nói với giọng giận dữ."

Và cả Longbottom, Potter và con bé nhà Weasley đó."

Zabini kết thúc, Draco đứng dậy thể hiện sự bất ngờ, cả Aurelia và Pansy đều giật mình."

Lão ta mời thằng Longbottom sao?"

"Đúng vậy bởi Longbottom đã ở đó."

Zabini nói với giọng chán nản."

Lão Slughorn khoái thằng Longbottom ở điểm gì nhỉ?"

"Thằng Potter, Potter vĩ đại, hiển nhiên hắn ta muốn ngắm nhìn 'Kẻ được chọn."

Malfoy gầm gừ."

Nhưng còn con bé nhà Weasley, con bé ấy có gì đặc biệt cơ chứ?"

"Rất nhiều thằng con trai thích nó, ngay cả mày cũng nghĩ con bé đó trông được lắm, phải không Zabini, và tất cả chúng ta đều biết mày khó khăn thế nào để chấp nhận điều này!"

Pansy nói, Aurelia cười nhẹ, cũng có ngày Pansy biết ghen cơ đấy."

Tao sẽ không chạm vào cái dòng máu bẩn thỉu dơ dáy của nó cho dù nó trông như thế nào đi nữa."

Zabini lạnh lùng nói và Pansy trông có vẻ cực kỳ hài lòng.

Aurelia gật gù trông có vẻ mệt mỏi, Draco nhận ra điều này nên nói:"Nếu mệt mỏi thì cứ ngủ đi Carrow."

"Được rồi, Pansy, mình dựa nhờ vào vai cậu nhé."

"Tất nhiên rồi, cậu cứ thoải mái đi."

Aurelia dựa đầu vào vai Pansy, tiếp tục nói chuyện với Draco và Zabini:"Tao thấy tiếc cho lão Slughorn.

Có thể lão ta đang trở nên già cỗi.

Xấu hổ thay, cha tao luôn nói lão là một phù thủy giỏi.

Bố tao thường thần tượng ão.

Slughron có lẽ chưa biết tin tao đang trên trên tàu."

"Tao không trông chờ cái thiệp mời cho lắm.

Lão hỏi tao về cha của thằng Theodore Nott khi tao tới. bọn họ từng là bạn cũ, nhưng khi lão nghe ổng đã bị tóm bởi Bộ Pháp Thuật, lão trông không hạnh phúc lắm, và Nott không có thiệp mời, phải không?"

"Tôi không nghĩ Slughron khoái Tử thần thực tử đâu Malfoy."

Aurelia nói, Draco trông có vẻ tức giận khi nghe thấy câu đó nhưng vì do cô nói nên anh cũng không để tâm lắm.-----------------------Đến trường Hogwarts, tất cả học sinh đều đã ở bên trong Đại Sảnh Đường, vì Louis đã tốt nghiệp vào năm ngoái nên Aurelia chỉ còn một mình.

Hơi buồn vì không có anh trai nhưng vẫn phải tiếp tục học thôi.

Buổi tiệc kết thúc, Aurelia và Pansy trở lại phòng ngủ, đóng cửa xong, Pansy nhanh chóng hỏi:"Aurelia, sao cậu ăn ít thế?"

"Mình không đói."

"Ừm, nếu cậu đói thì bảo mình nhé."

"Mình biết rồi."

Aurelia cởi áo choàng Slytherin ra, cô cũng cẩn thận quấn tay bên trái để che đi dấu hắc ám.

Pansy cũng nhận ra điều này:"Cậu có cảm thấy bất tiện không Aurelia?"

"Mình không sao, mình quấn vào để không ai nhìn thấy thôi."

"Cả cậu và Malfoy đều có à?"

"Ừm, cả anh Louis cũng có nữa."

"Thật sao ?"

"Ừ, thôi đi ngủ Pansy, mình hơi mệt rồi."

----------------------Vài tháng đã trôi qua, Aurelia đang thong thả đi đến Đại Sảnh để dùng bữa trưa thì thấy Draco đi lướt ngang qua cô, theo sau là Harry Potter.

Aurelia định tiếp tục đi đến Đại Sảnh Đường nhưng cô quyết định đi xem thế nào.

Draco đứng nói chuyện gì đó với Harry rồi hai người lao vào một cuộc ẩu đả.

Lúc Aurelia chạy vào thì Harry tung ra câu thần chú :"Sectumsempra"
Draco ăn trọn câu thần chú, Aurelia nhanh chóng rút đũa phép từ tay áo và chỉ về phía Harry khiến cho cậu hơi hoảng loạn mà tránh ra xa.

Cô đỡ Draco dậy, nước mắt đã bắt đầu rơi, giáo sư Severus Snape cũng đã chạy vào, đảo ngược lại câu thần chú cắt sâu mãi mãi.

Cô cùng với giáo sư đưa Draco về phòng của thầy Snape."

Uống cái này đi Malfoy, nó sẽ khiến trò tốt hơn."

Draco nhận lấy cốc thuốc, cố gắng uống hết nó.

Aurelia ngồi nhìn Draco với gương mặt lo lắng.

Thầy Snape nhìn cô rồi nói :"Malfoy không sao đâu Carrow, ta nghĩ là trò có thể quay lại Phòng sinh hoạt chung nghỉ ngơi rồi."

"Vâng, vậy em xin phép."

Aurelia ra khỏi phòng, đi dọc hành lang để trở lại Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Khi về tới nơi thì Pansy ôm chầm lấy cô, Zabini cũng xuất hiện đằng sau."

Mình lo quá, tưởng cậu bị làm sao rồi."

"Mình vẫn ổn, cậu không cần lo quá đâu."

"Draco sao rồi ?'"Cậu ấy vẫn ổn, giáo sư Snape đang chăm sóc cho cậu ấy, vết thương sẽ mau lành lặn lại thôi mà."

Cả ba cùng im lặng, Aurelia cùng với Pansy đi về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một buổi tối sẽ hết sức dã mãn và tàn nhẫn.--------------------Buổi đêm, Louis, Draco và Aurelia lén đi ra khỏi Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, đến hành lang thì cả ba tách nhau ra.

Draco và Louis đến phòng Yêu cầu còn Aurelia lên Tháp thiên văn trước.

Tất cả đều phải đi nhẹ nhàng, tránh để lộ bí mật.

Aurelia đứng ở bên dưới cầu thang dẫn lên Tháp thiên văn, vẫn lưỡng lự khi bước lên nhưng rồi cô vẫn quyết định đi.

Draco và Louis theo ngay phía sau cô, vừa thấy Albus Dumbledore, Aurelia và Draco cùng lúc giơ đũa phép, Louis cũng cầm sẵn đũa ở ngay phía sau.

Dumbledore vẫn bình tĩnh :"Draco, Louis, Aurelia!

Ta biết ba trò là Tử thần thực tử nhưng trái tim của các trò chưa đen hẳn đâu đúng chứ?."

'"Không, trái tim chúng tôi đã đen hẳn rồi Dumbledore, cả tôi lẫn hai anh em nhà Carrow."

Dumbledore vẫn nhẹ nhàng nói:"Draco Malfoy, Louis, Aurelia Carrow, ta biết có ba cô cậu bé đã đưa ra rất nhiều lựa chọn sai lầm, hãy để cho ta giúp..."

"Chúng tôi không cần ông giúp, ông vẫn chưa hiểu sao?

Nếu như chúng tôi không giết ông, ngài ấy sẽ giết cả gia đình chúng tôi..."

Bất thình lình, có tiếng những bước chân nệ rầm rập lên những bậc thang và một giây sau, bốn người mặc áo chùng đen lao vù qua cửa vào đỉnh tháp.

Một người đàn ông u bước sần sùi, mắt hiếng một cách quái dị, phọt ta một tiếng cười khọt khẹt."

Dumbledore trong góc tường!"

Hắn nói và quay qua một người đàn bà nhỏ, mập lùn, trông có vẻ như là em gái."

Dumbledore không đũa phép, chỉ có một mình!

Giỏi lắm, ba đứa."

"C...Chú Amycus, cô Alecto?"

Louis nói với giọng bất ngờ, đã rất lâu rồi họ mới gặp nhau."

Louis Carrow, lâu rồi ta mới được gặp cháu, nào mau qua đây."

Alecto lên tiếng, Louis bước đến chỗ hai người họ, anh đã cao hơn cả Amycus."

Chào Amycus?"

Dumbledore bình tĩnh nói, như thể chào một người tới dự tiệc trà.

Alecto bắt đầu nhạo báng:"Bộ ông nghĩ mấy lời giỡn nhảm nhí đó của lão sẽ giúp lão trên giường hấp hối sao?"

"Giỡn?

Không, không phải, đó là phong cách rồi."

"Làm đi, nếu không được thì để tôi."

Tên người sói Fenrir Greyback nói với giọng gầm gừ và rất vang.

"Bình tĩnh đi Fenrir, Draco và Aurelia sẽ ra tay ngay bây giờ."

Bellatrix Lestrange cuối cùng cũng xuất hiện.

Ả đến chỗ của Draco và Aurelia, hai tay đặt lên vai của hai người, nhẹ nhàng thì thầm vào tai hai đứa :"Nào, hãy làm đi, Aure, giết hắn, nếu không được thì hãy để cho Draco làm.

Một là Dra, hai là con, mau lên.

Kết thúc nhanh gọn."

"Để ta làm."

Bellatrix, Amycus, Alecto, Louis và Fenrir quay lại, Severus Snape xuất hiện, trên tay là câu đũa phép.

Thầy bước tới, đẩy Draco và Aurelia ra, nhìn trừng trừng Dumbledore một lúc và có nét khiếp sợ pha lẫn căm ghét khắc sâu trong những đường hằn nhăm nhúm trên gương mặt.

"Severus...làm ơn."

Thầy Snape giơ cây đũa phép của mình lên và chỉ thẳng vào cụ Dumbledore ."

Avada Kedavra !"

Một luồng ánh sáng xanh lá cây bắn vút ra từ đầu đũa phép của Snape và trúng trọn lồng ngực Dumbledore rồi cụ rơi xuống khỏi Tháp thiên văn.

"Rời khỏi đây."

Thầy Snape lạnh lùng nói.

Draco nắm chặt ấy tay của Aurelia kéo cô đi, Bellatrix cùng với những tử thần thực tử khác cũng chạy theo.

Trước lúc rời khỏi Tháp thiên văn, Bellatrix Lestrange đã tạo dấu hiệu hắc ám trên bầu trời.

Đến Đại Sảnh Đường, ả tiếp tục phá hủy tất cả khiến cho cả Draco và Aurelia đều bất ngờ và có chút hoảng sợ.

Ra trước Hồ đen, Bellatrix Lestrange lại tiếp tục làm loạn khi đốt cháy lều của Hagrid.

Harry Potter chạy theo sau, vung bùa cắt sâu mãi mãi về phía giáo sư Snape nhưng đã bị thầy hóa giải.

Giáo sư Snape nói với Potter :"Ngươi dùng câu thần chú do chính ta tạo ra để đối phó với chính ta sao?

Ta chính là Hoàng tử Lai đây."

Nói rồi thầy ấy cũng rời đi.
 
(Đồng Nhân Hp) You Are My Special
22


"Aurelia, chúa tể triệu tập!"

"Con ra đây ạ."

Aurelia mở cửa phòng, cùng với ông Albert Carrow tiến đến một căn phòng, rất nhiều tử thần thực tử đã ở bên trong.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bà Isobel, bên tay phải là anh trai Louis và ông Albert.

Ngồi ở phía đối diện với gia đình Carrow là gia đình Malfoy, ba người họ đều có vẻ không thích Voldemort lấy phủ Malfoy làm đại bản doanh cho lắm.

Một lát sau thì Severus Snpae xuất hiện một cách khá là ngầu.Nội dung cuộc họp chỉ xoay quanh việc tìm cách giết Harry Potter trước khi Hội Phượng Hoàng xuất hiện và đưa Potter đến nơi an toàn."

Ta sẽ đích thân chăm sóc thằng nhóc đó.

Đã có quá nhiều sai lầm mỗi khi liên quan đến Harry Potter.

Một số do chính ta gây ra.

Thằng Potter đó sống là nhờ sai sót của ta nhiều hơn là nhờ chiến thắng của nó."

Tất cả ngồi quanh bàn lo lắng ngó Voldemort, mỗi người qua vẻ mặt, lo sợ rằng mình có thể bị mắng về việc Harry Potter vẫn tiếp tục sống.

Tuy nhiên, Voldemort có ve tự nói với chính hắn hơn là với bất cứ ai trong những người có mặt, và hắn hướng về cái xác bất tỉnh phía trên mà nói tiếp."

Ta đã quá bất cẩn, và vì vậy mà bị thời cơ với vận may rủi ngáng trở, chúng làm hỏng mọi thứ trừ những kế hoạch được lập hoàn hảo nhất.

Nhưng giờ đây, ta đã biết khá hơn.

Ta đã hiểu nhưng điều mà trước đây ta không hiểu.

Ta phải là kẻ giết Harry Potter, ta sẽ đích thân làm."

Dường như để đáp lại những lời này, một tiếng khóc thét thình lình rống lên, một tiếng sầu khổ và đau đớn khủng khiếp kéo dài.

Nhiều người ngồi quanh bàn ngó xuống sàn, kinh ngạc, bởi vì âm thanh đó dường như phát ra từ phía dưới chân họ."

Đuôi trùn."

Voldemort nói, không hề thay đổi giọng nói trầm tư lặng lẽ của hắn, và không hề rời ánh mắt khỏi cái thân người đang xoay phía trên."

Ta chưa bảo ngươi biết cách khiến cho vị khách của chúng ta im lặng hay sao ?"

"Dạ, thưa...Chúa tể."

"Như ta đã nói, giờ đây ta hiểu biết hơn.

Thí dụ, ta sẽ cần phải mượn câu đũa phép của một người trong đám các ngươi trước khi đi giết Potter."

Những gương mặt quanh hắn chỉ bộc lộ nỗi sững sờ, như thế hắn vừa tuyên bố muốn mượn một cách tay của họ."

Không ai tìm nguyện à ?

Để xem nào...Lucius, ta thấy mi không còn lí do gì để giữ một câu đũa phép nữa."

Lucius Malfoy ngước lên.

Trong ánh lửa, da ông ấy trông vàng ệch, bóng như sép và mắt sâu hóm quầng thâm.

Khi Lucius nói, giọng khàn khàn :"Thưa chúa tể ?"

"Cây đũa phép của ngươi, Lucius.

Ta cần cây đũa phép của mi."

"Tôi..."

Lucius liếc sang Narcissa, bà ấy mặt tái nhợt không khác gì chồng, mái tóc vàng óng của bà ấy xỏa xuống lưng, nhưng dưới gầm bàn, những ngón tay thon của bà nắm nhanh lấy cổ tay chồng.

Lucius đút tay vào áo chùng, rút ra một cây đũa phép và đưa nó cho Voldemort, hắn bèn giơ nó lên trước hai con mắt đỏ ngầy, xem xét kĩ càng."

Làm bằng gì ?"

"Cây đu thưa chúa tể."

"Và lõi ?"

"Rồng...sợi tim rồng."

"Tốt"Voldemort nói.

Hắn rút cây đũa phép của hắn ra và so đo chiều dài."

Ta đã cho ngươi tự do, Lucius.

Nhưng ta nhận thấy ngươi và gia đình ngươi có vẻ kém vui hơn sau sự hiện diện của ta trong nhà ngươi.

Có điều gì khiến ngươi không hài lòng hả, Lucius ?"

"Không...Không có gì cả, thưa Chúa tể !"

"Những lời dối trá như thế Lucius..."

Giọng nói nhẹ nhàng dường như rít lên ngay cả sau khi cái miệng đã thôi cử động.

Rồi tiếng một cái gì đó đang trườn ngang qua sàn phóng bên dưới cái bàn.Con rắn khổng lồ từ từ trườn lên ghế của Voldemort.

Nó ngóc lên, có vẻ như ngóc lên hoài cho đến khi nó nằm vắt ngang qua vai Voldemort.

Mắt của nó với đồng tư là một vạch thẳng đứng, không hề chớp.

Voldemort lỡ đãng vỗ về con vật đó bằng những ngón tay dài trong khi vẫn ngó Lucius Malfoy."

Tại sao gia đình Malfoy trông không được vui với số phận của họ nhỉ ?

Chẳng phải sự trở về của ta, sự hồi phục của ta chính là cái điều họ đã tỏ ra khao hát trong bao nhiêu năm qua sao ?"

"Dĩ nhiên chứ, thưa Chúa tể...chúng tôi vẫn khao khát."

Voldemort nhìn kĩ chiếc đũa phép một lần của Lucius nữa rồi bẻ đầu con rắn được gắn ở đầu đũa.

Rồi hắn giơ cây đũa phép của Lucius Malfoy lên, chĩa thẳng vào cái một con người đang xoay lờ đờ lơ lửng bên trên cái bàn, khẽ nhấp một cái.

Người phụ nữ đó tỉnh lại, thốt lên một tiếng và bắt đầu vùng vẫy cố thoát những dây trói vô hình."

Ngươi có nhận ra khách mời của chúng ta không, Severus ?"

Snape hướng mắt nhìn gương mặt đang bị quay ngược xuống.

Người phụ nữ ấy xoay mặt về phía ánh lửa, bà kêu lên bằng một giọng nhắc ngứ kinh hoàng."

Severus !

Cứu tôi !"

"À, có."

Severus nói khi kẻ bị trói lại chầm chậm xoay đi."

Và ba ngươi thì sao hả, Draco, Aurelia và Louis ?"

Voldemort hỏi, vừa vuốt ve cái mõm rắn bằng tay không.

Cả ba người đều lắc đầu.

Giờ đây người phụ nữ đó đã tỉnh hẳn lại."

Nhưng ắt là ba ngươi không theo học những lớp của mụ ta.

Ta nói cho những ai trong các ngươi chưa biết, chúng ta họp ở đây đêm nay vì Charity Burbage, người mới đây còn dạy ở trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts."

Có tiếng xì xào nhận ra lan trong đám người ngồi quanh bàn.

"Đúng...giáo sư Burbage đã dạy các con em pháp sư và phù thủy đủ thứ về bọn Muggle...rằng chúng chẳng khác chúng ta cho lắm."

Charity Burbage lại xoay vòng đối diện với Snape."

Severus...làm ơn...làm ơn..."

"Im."

Voldemort nói, hắn nhập cây đũa phép của Malfoy mộ cái nữa và Chairty nín khe như bị bịt miệng."

Chưa vừa ý với việc làm băng hoại và ô nhiễm đầu óc trẻ con phù thủy, giáo sư Burbage tuần rồi đã viết một bài rất xúc động bên vực bọn Máu bùn trên tờ Nhật báo Tiên tri.

Mụ nói, các phù thủy cần phải chấp nhân bọn ăn cắp tri thức và pháp thuật của họ.

Sự thoái hóa của phù thủy thuần chủng, theo lời giáo sư Burbage, là điều đáng mong nhất...Hẳn mụ sẽ cho tất cả chúng ta lấy Muggle...hoặc, chắc là lấy người sói."

Lần này không ai cười cả.

Chẳng thể lầm được cơn thịnh nộ và sự khinh miệt trong giọng nói của Voldemort.

Lần thú ba, Cahrrity Burbage lại xoat vòng đối mặt với Snape.

Nước mắt đang chảy từ mắt từ xuống tóc bà.

Snape nhìn lại bà, hoàn toàn dửng dưng trong khi bà lại chầm chậm xoay mặt đi."

Avada Kedavra."

Ánh sáng xanh biếc, lóe lên chiếu rọi kháp mọi góc phòng.

Charity rớt xuống mặt bàn bên dưới, gây nên một tiếng va chạm vang rền, khiến cho cái bàn rung ên kêu ken két.

Nhiều Tử thần thực tử nhảy bật ra khỏi ghế đnag ngồi, Aurelia sợ hãi nhìn sang mẹ, bà Isobel cầm tya con gái nhẹ nhàng an ủi với giọng nói nhỏ."

Không sao đâu con gái."

"Ăn tối, Nagini."

Voldemort dịu dàng nói, và con rắn khổng lồ đu đưa rồi tuột xuống từ vai hắn xuống mặt bàn bóng lóa.
 
(Đồng Nhân Hp) You Are My Special
23


Ngày đầu tiên của năm học thứ bảy, có rất ít học sinh năm nhất nhập học hơn những năm trước, tất nhiên tất cả đều là phù thủy thuần huyết do Bộ Pháp Thuật không cho học sinh gốc Muggle hay lai đi học.

Nếu nói đúng hơn thì Bộ Pháp Thuật bây giờ chỉ là con rối trong tay của Voldemort mà thôi.

Giáo sư Severus Snape đã được lên chức hiệu trưởng, chú Amycus là giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám còn cô Alecto là giáo sư môn Muggle học.

Ngay cả anh Louis cũng được thầy Snape bổ nhiệm làm giáo sư môn Cổ ngữ Runes .

Học sinh nhà Slytherin nghỉ cũng nhiều, Draco Malfoy cũng đã nghỉ học không rõ lý do, Aurelia đầu tiên cũng được ba mẹ đồng ý cho nghỉ học năm cuối nhưng rồi không hiểu sao vẫn phải đi học."

Aurelia, cậu đã không nghỉ?"

Pansy vui mừng ôm lấy cô bạn, Blaise Zabini cũng tiến đến cùng lúc với Pansy."

Phải, ba mẹ mình không hiểu sao lại tiếp tục cho mình đi học."

"Mà này cậu có biết lý do tại sao Draco nghỉ không?"

"Tôi không biết, Zabini."

"Được rồi, ngồi ăn cho xong đi rồi còn về nghỉ nữa."

----------------------Đang ngồi đọc sách ở Phòng sinh hoạt chung thì bất ngờ anh Louis xuất hiện, nói với giọng khá trầm và gương mặt lạnh lùng:"Tất cả học sinh nhà Slytherin tập hợp lại đây hết, đã có lệnh tất cả học sinh cùng đến Đại Sảnh Đường."

Trần nhà của Đại Sảnh được ếm bùa khiến nó trở nên tối đen và chỉ còn lác đác vài ngôi sao khuya, và bên dưới là bốn dãy bàn dài của các nhà cùng những học sinh xốc xếch ngồi thành hàng, một số khoác áo choàng đi đường, những đứa khác vẫn còn mặc đồ ngủ.

Thấp thoáng đó đây sáng lên những bóng trắng nhờ nhờ của những con ma trong trường.

Mọi con mắt, của người còn sống lẫn kẻ đã chết, đều chăm chú ngó lên giáo sư McGonagall đang đứng nói trên cái bục cao ở Đầu Sảnh.

Tất cả giáo sư còn ở lại trường đều đướng sau lưng cô, cả những thành viên của Hội Phượng Hoàng vừa đến để tham gia chiến đấu."...việc di tản sẽ do thầy Filch và bà Promfrey trông coi.

Các huynh trưởng, khi tôi ra lệnh, các trò sẽ tổ chức cho học sinh nhà mình và đưa các trò ra đi một cách trật tự đến điểm di tản.

Ernie Macmilan nhà Hufflepuff đứng dậy hét lớn rằng muốn chiến đấu, nhiều tiếng vỗ tay vang lên.

"Nếu các trò đã đủ tuổi trưởng thành, trò có thể ở lại."

"Còn giáo sư Snape ở đây ạ?"

Cô nhóc Jennifer Silas năm sáu hét lớn, giáo sư McGonagall đáp:"Ông ta, nói theo kiểu bình dân, đã cuốn xéo rồi."

Bỗng một tiếng nói khác xuất hiện:"Ta chưa cuốn xéo hẳn đâu, giáo sư Minerva McGonagall."

Là tiếng của giáo sư Snape, học sinh Slytherin hò hét trong vui mừng.

Bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của thầy, học sinh nhà Slytherin lại im lặng.

Ông lên tiếng :"Ta biết, một trong số các trò đang che giấu bí mật về Harry Potter, nên nhớ, tất cả những ai đang che giấu đều sẽ phải chịu hình phạt vô cùng tàn khốc và khủng khiếp."

Tất cả học sinh đều im lặng, không ai dám lên tiếng.

Harry Potter bất ngờ xuất hiện, đối mặt thẳng với hiệu trưởng Severus Snape mà không một chút run sợ.

Bất ngờ, Pansy Parkinson lên tiếng:"Harry Potter ở kia kìa, ai đó mau chóng bắt lấy cậu ta đi chứ?"

"Pansy!"

Aurelia nhẹ nhàng nhắc nhở cô bạn thân.

Học sinh nhà Gryffindor đứng chắn trước mặt Potter, có cả Ron Weasley và Hermione Granger và hội Phượng Hoàng.

Hình như là có cả nhà Weasley và Fleur Delacour – cựu quán quân trường Beauxbatons trong cuộc thi Tam Pháp Thuật ở năm học thứ tư.

Giáo sư McGonagall bất ngờ tấn công Amycus và Alecto Carrow đang đứng bên cạnh rồi đấu tay đôi một mình với giáo sư Snape.

Không thể đấu lại được với giáo sư McGonagall, Severus Snape biến thành làn khói đen lao thẳng đến cửa kính phía đầu Đại Sảnh rồi biến mất.Tất cả cùng chết đứng, biết không còn an toàn nữa, Louis nhanh chóng chạy tới, cầm lấy tay của em gái.

Harry Potter rồi đến Kingsley Shacklebolt tung đòn phép về phía anh nhưng Louis đã đỡ được tất cả, lẩm bẩm đọc thần chú gì đó rồi hai người cùng biến thành làn khói đen biết mất giống như thầy Snape khiến tất cả chết đứng.

Pansy và Zabini không tin vào mắt mình dù biết cả Louis lẫn Aurelia đều là Tử thần thực tử.

--------------Tui có để hình minh họa của Aurelia ở bên trên nha
 
(Đồng Nhân Hp) You Are My Special
24


"Chúng ta nên quay lại đó Louis!"

"Ở đó không còn an toàn nữa, em ở lại phủ Malfoy lánh nạn đi."

"Không được!"

"Nghe lời anh đi Aurelia, anh hứa với ba mẹ là sẽ đảm bảo an toàn cho em rồi mà."

Aurelia nước mắt giàn dụa, Louis nhẹ nhàng ôm lấy em gái rồi mỉm cười."

Vậy anh đi cẩn thận!"

"Anh hứa."

Louis hóa thành làn khói đen rồi biến mất.

Aurelia quyết định đi quanh phủ một vòng xem như thế nào do trước kia cô chưa từng đi tham quan kĩ càng phủ của gia đình Malfoy.

Bên trong khá u tối, dọc hai bên hành lang là các đời gia chủ và phu nhân của gia tộc.

Có khá nhiều người mà cô biết như Nicholas Malfoy, Septimus Malfoy hay Abraxas Malfoy.

Một bức tranh một người đàn ông với mái tóc bạc, quần áo đều là của giới quý tộc Anh Quốc thời xưa, được đặt trang trọng ở cuối hành lang, bên dưới là biểu tượng của gia tộc Malfoy.

Aurelia tiến tới, bất ngờ người đàn ông trong tranh cất tiếng hỏi :"Ngươi là ai?

Quan sát kĩ ngươi thì ta biết không phải người của gia đình Malfoy."

"Tôi là Aurelia Carrow, bạn của Draco Malfoy."

Người đàn ông bên trong gật gù, cô hỏi :"Ông là ai vậy?"

'Armand Malfoy – gia chủ đầu tiên của gia tộc Malfoy, ngươi là con cháu đời sau của Ethelu Carrow?'Aurelia gật đầu, nói:"Phải, đó là người thành lập ra gia tộc Carrow."

Bức tranh im lặng thì cô cũng rời đi.

Cô tiến vào bên trong thư phòng, chắc đây là nơi làm việc của chú Lucius.

Aurelia không có ý định đi sâu vào nên quyết định đi ra khỏi đó, khi đi ra thì cũng là lúc cô gặp bà Narcissa."

Con làm gì ở đây vậy Aure?"

"Không có gì ạ, Louis đưa con đến đây."

"Vậy sao?

Trận chiến ở Hogwarts đang căng thẳng, ta đang mất liên lạc với Draco."

"M...Mất liên lạc ấy ạ?"

"Phải, không biêt thằng bé có bị sao không...."

Chưa để Narcissa nói hết câu, Aurelia nhanh chóng chạy bên ngoài biệt phủ, dùng phép độn thổ để đến trường Hogwarts, khung cảnh ở đây thật hỗn loạn.

Tuy đội quân Tử thần thực tử đã rút, những người bị thương ở đây rất nhiều, có nhiều người đã qua đời, sự tàn khốc của chiến tranh.

Vừa thấy Aurelia, Ron Weasley lập tức đi tới, chỉ thẳng tay vào mặt cô :"Đồ độc ác, cô đã thấy những gì mà Tử thần thực tử gây ra chưa?

Thấy những gì đội quân đó đã gây ra chưa hả Aurelia Carrow?"

"Đừng gọi tôi là Tử thần thực tử Weasley, tôi chưa bao giờ trung thành hay đặt lòng tin ở hắn ta cả nên đừng đánh đồng tôi với những kẻ khác."

Câu nói đanh thép của Aurelia khiến tất cả mọi người nín thở.

Cô tiếp tục nói lại :"Tất cả những gì tôi làm trước giờ, đều là vì bảo vệ gia đình, bạn bè và hơn hết là người tôi yêu.

Nếu tôi không nghe lời hắn, không trở thành một Tử thần thực tử thì cậu nghĩ tôi sẽ còn đứng ở đây để mà nói chuyện đôi co với cậu sao, Ronald Bilius Weasley?"

Hermione Granger ngay lập tức đến ngăn cản :"Carrow nói đúng đấy Ron, bình tĩnh lại đã nào."

Cô không nói gì nữa, đi thẳng tới Đại Sảnh Đường, tiến vào căn phòng phía sau bên tay trái.

Bên trong là Draco Malfoy và Blaise Zabini đang băng vết thương."

Hai người không sao chứ?

Crabbe đâu rồi?"

"Không sao, Crabbe đã tạo ra một con rắn lửa, lúc leo lên để thoát thì nó...bị rơi xuống rồi."

"Cậu bị bỏng rồi này Malfoy."

Aurelia cầm lấy bàn tay phải của Draco, nó đã bị bỏng tuy không quá nặng.

Cô bèn rút đũa phép ra, lẩm bẩm đọc thần chú, bàn tay đã trở lại bình thường.

Chữa trị cho Draco xong, cô kéo cả hai cùng đi ra ngoài cho dù đã bị từ chối.

Khi kéo được Malfoy và Zabini đến nơi thì đã thấy Voldemort dẫn đầu đội quân Tử thần thực tử của hắn, Hagrid đang bế Harry Potter trên tay.

Tất cả học sinh Hogwarts đều ra sân, Voldemort hùng hổ nói:"Harry Potter đã chết!"

Nghe được câu đó, Ginny Weasley kích động, may là ông Weasley ngăn lại.

Cả Aurelia cũng không ngờ đến việc này, Draco và Zabini cũng bất ngờ không kém.

Chú Lucius và dì Narcissa đứng ở đầu hàng, ông Albetr, bà Isobel và Louis thì đứng ở phía bên tay phải.

Chú Lucius nhẹ nhàng gọi Draco:"Lại đây Draco!"

Narcissa cũng gọi:"Mau lên!"

Draco nắm chặt tay của Aurelia, nhìn sang cô.

Aurelia mỉm cười, gật đầu:"Rời khỏi đây đi Malfoy!"

"Nhưng..."

"Đừng lo, tôi sẽ ổn thôi."

Rồi cô đặt nhẹ lên Draco một nụ hôn.

Anh cũng tiến tới đoàn tụ với cha mẹ, cô nhìn sang gia đình của mình.

Louis bất ngờ gật đầu, hiểu được ý anh trai, Aurelia cũng gật đầu lại.

Bất ngờ Voldemort lên tiếng:"Ta nghĩ còn một người cần phải quay về với chúng ta đấy."

Hắn nhìn thẳng về phía cô:"Aurelia Carrow!."

Tất cả học sinh Hogwarts đều nhìn về phía cô, ánh mắt không hề có thiện cảm dù chỉ một chút.

Aurelia bước xuống sân, đi thẳng qua gia đình Weasley, tiến về phía gia đình.

Bà Isobel ôm chặt lấy con gái còn ông Albert thì xoa đầu cô.

Bất ngờ Neville Longbottom bước lên phía trước với chiếc mũ phân lại trong tay."

À phải rồi, Neville Longbottom, ngươi tỏ rõ nhiệt tình và ngươi xuất thân từ thành phần quý tộc.

Ngươi sẽ trở thành một Tử thần thực tử sáng giá.

Chúng ta cần loại người như ngươi, Longbottom ạ!

Ta nghĩ quân đoàn của chúng ta có thừa một chỗ cho ngươi đấy."

"Ta sẽ không bao giờ, cho dù có chết ta cũng quyết không gia nhập binh đoàn của ngươi."

Cùng lúc đó Harry Potter bất ngờ tỉnh dậy, khiến cho Voldemort hoang mang.

Nhiều Tử thần thực tử chạy trốn, trong đó có gia đình Malfoy.

Louis và Aurelia bất ngờ chạy thẳng sang phía bên kia, khiến cho Albert và Isobel kinh hãi:"Không, Louis, Aurelia!"

Trận chiến một lần nữa bắt đầu, Aurelia bất ngờ bị một tên Tử thần chặn đường, là Corban Yaxley.

Hắn tung ra rất nhiều bùa phép khiến cho cô bị yếu thế nhưng bất ngờ...:"Repello Inomicum!"

Một tấm lá chắn màu bạc bất ngờ xuất hiện, bật ngược lại bùa chú của Yaxley khiến hắn văng ra xa.

Aurelia quay lại đằng sau xem ai đã giúp cô, là Jacob Luxima nhà Hufflepuff, cô có chút bất ngờ khi Luxima có thể thực hiện được bùa khó như vậy.

"Mau đi đi Carrow, hắn để tôi lo."

"Cảm ơn nhé!"

Aurelia tiếp tục đi tìm kiếm Louis, trên đường đi cũng đã giúp cho Hermione Granger hạ gục một tên tử thần định đánh lén cô.

Nhưng một người cô không ngờ đến đã xuất hiện, Bellatrix Lestrange."

Mày là đang phản bội phải không?"

"Đúng, tôi phản bội đấy thì sao?"

"Đồ ngu!"

Ả hét lên rồi điên cuồng lao vào tấn công, Aurelia phải khó khăn lắm mới đỡ được những đòn hiểm hóc của ả.

Bellatrix cười lớn, tiếp tục tấn công cô.

Bất ngờ có một vệt sáng xuất hiện thẳng vào bụng ả khiến Bellatrix đau đớn nhưng vẫn đứng vững.

Là Isobel, bà giơ đũa phép về phía ả, gằn giọng:"Tấn công ai cũng được nhưng đừng hòng đụng đến gia đình ta."

"Ngươi cũng phản bội giống như con nhóc này sao?"

"Đừng thách thức ta, Bellatrix."

"Ta là đang thách ngươi đấy, Isobel Carrow!"

Nhanh chóng là cuộc đấu tay đôi giữa Bellatrix và Isobel, hai bên đều tung những đòn hiểm về phía đối phương nhưng tất nhiên người chiến thắng chỉ có một.

Sau đòn mạnh nhất của bà Isobel, Bellatrix Lestrange trúng lời nguyền, tan biến thành nhiều mảnh.

---------------Do mik thấy nhân vật Isobel Carrow cũng rất yêu thương gia đình nên quyết định để Isobel kết liễu Bellatrix thay vì Molly Weasley.

Nếu như bạn nào thấy khó chịu thì hãy thông cảm cho mik ạ!
 
(Đồng Nhân Hp) You Are My Special
25


Harry Potter đã giành được chiến thắng trước chúa tể Hắc ám Voldemort, chiến tranh thế giới phù thủy lần thứ hai chính thức chấm dứt, hòa bình đã được lập lại.

Aurelia độn thổ về phủ Malfoy để báo tin cho gia đình.

Thấy cô, Draco chạy tới ôm chầm lấy Aurelia."

Tôi tưởng cậu có chuyện gì rồi."

"Tôi ổn rồi, nín đi Draco, là con trai thì phải mạnh mẽ lên chứ."

Draco đang khóc, Aurelia mỉm cười an ủi anh.

Ông Lucius và bà Narcissa đứng ở trước cửa biệt phủ, cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho con trai họ.

------------------------------------Nhiều năm sau, Draco Malfoy và Aurelia Carrow đã kết hôn, cả hai có một cậu con trai vô cùng kháu khỉnh và đáng yêu, là Scorpius Hyperion Malfoy.

Cả gia đình có thời gian sinh sống tại Pháp một thời gian do công việc của Draco rồi quay trở lại phủ Malfoy ở Anh.

Draco cũng lên chúc gia chủ của gia tộc thay cho người cha Lucius Malfoy, nghiễm nhiên Aurelia trở thành phu nhân."

Còn tất cả là năm phút cho hai cha con xong bữa sáng đấy."

"Bình tĩnh đã mẹ ơi!"

"Đúng đấy, con cứ từ từ mà ăn Scorpius."

"Anh muốn ra thư phòng ngủ giống như tuần trước không hả Draco Lucius Malfoy?"

Nghe xong câu đó, Draco cũng im bặt, không dám ho he câu nào.

Tuần trước, chỉ vì lỡ tay làm vỡ cái bình đựng hoa mà Aurelia thích nên Draco lẵn luôn bốn ngày ở thư phòng.

Cuối cùng thì cả gia đình cũng rời được khỏi phủ Malfoy.

Hôm nay là ngày nhập học trường Hogwarts của Scorpius nên ngay từ sớm Aurelia đã gọi cậu bé dậy sớm để chuẩn bị đồ.Sân ga 93/4, vẫn trật cứng những ông bà phù thủy tiễn con mình đến trường.

Khi gia đình Malfoy đến nơi, thì đã thấy Blaise Zabini và Pansy Parkinson đang đứng đó với hai người con là Zonah Zabini và Carly Zabini.

"Trời đất, Aurelia Carrow!"

Pansy ôm lấy cô bạn thân, trong khi Draco nói chuyện với Blaise.

"Mình không còn là Aurelia Carrow nữa đâu Pansy."

'Quên mất, phải là Aurelia Malfoy mới đúng chứ nhỉ?'Hai gia đình đứng nói chuyện một lúc thì thêm một gia đình nữa xuất hiện.

Là anh Louis và chị Elena.

Scorpius vui mừng nói lớn:"Anh Mason!"

"Scor!"

Mason Joshep Carrow – con trai của anh Louis và chị Elena, được ông bà Albert và Isobel cưng như cưng trứng, hứng hơn hứng hoa vì là quý tử của gia đình Carrow nhưng vẫn phải đứng sau Scorpius về độ được cưng chiều.

Tàu Tốc hành hú còi to hơn, Aurelia quay sang con trai với ánh nhìn trìu mến:"Ôm mẹ một cái nào Scor."

Scorpius ôm lấy mẹ, nhân lúc Draco mải nói chuyện với Louis và Zabini, không để ý đến cô, Aurelia lấy từ trong túi ra vài cái kẹo rồi đặt vào lòng bàn tay của con trai."

Bình thường cha không con cho ăn kẹo nhưng mẹ sẽ phá lệ một lần, đồ ngọt là thứ giúp con kết bạn dễ dàng hơn đấy.

Giờ thì con mau lên tàu đi kẻo muộn."

Draco dặn dò con trai vài rồi Scorpius lên tàu.

Chuyến tàu Tốc hành Hogwarts bắt đầu lăn bánh, mang theo hy vọng, ước mơ của những đứa trẻ mới lớn.
 
(Đồng Nhân Hp) You Are My Special
Ngoại truyện


Tôi là Scorpius Hyperion Malfoy, phải là một Malfoy.

Mang trong mình dòng máu thuần huyết cao quý, sở hữu trong mình huyết mạch mà nhiều người khao khát.Tôi có một gia đình cực kì hạnh phúc, một người bà tên Narcissa ấm áp, một người ông tên Lucius tài giỏi, một người cha tên Draco tài năng nhưng sợ vợ và một người mẹ xinh đẹp tên là Aurelia.

Theo như lời cha kể lại thì khi mẹ mang thai sau hơn một năm sau đám cưới, bà nội Narcissa đã cung cấp cho cha một tràng thông tin về một thai phụ thông thường sẽ có những triệu chứng như khó ngủ, tình tính thường xuyên lên xuống thất thường và biếng ăn khiến cha gần như bị sang chấn tâm lí khi nghe bà nội nói về điều này.

Nhưng hình như tất cả những thông tin mà bà ucng cấp đều trái ngược với mẹ.

Mẹ Aurelia vẫn ăn được, ngủ được, thậm chí tính tình còn hiền hòa, hiền lành hơn trước khi mang thai.

Nhiều lúc, cha phải hướng gương mặt chứa đầy sự khó hiểu về phía bà nội, còn bà thì cũng cảm thấy ê mặt vì đã đe dọa con trai mình về mức độ nguy hiểm của một thai phụ.Sau chín tháng mười ngày thì tôi được ra đời, như lời mẹ thì không chỉ có mỗi cha ông bà hai bên nội, ngoại mà còn có cả cô Pansy Parkinson, chú Blaise Zabini và bác Louis đều mong đợi.

Khi hộ sinh ẫm tôi ra ngoài thì tất cả mọi người đều vui như mở hội, theo như lời ông nội thì cha vẫn không phải người vui nhất.

Tôi tự hỏi, nếu cha không phải người vui nhất thì ai mới là người vui nhất.

Vài hôm sau, tôi có hỏi ông thì ông trả lời là bác Louis và bà ngoại Isobel.

Tôi vẫn chưa hiểu lắm nên có đi hỏi mẹ, mẹ từ tốn trả lời :"Con biết đấy, bà ngoại Isobel và bác Louis đều rất yêu thương, bảo vệ mẹ hết mực, cả hai người luôn sợ mẹ sẽ xảy ra vấn đề gì nên khi được thấy cả mẹ và con an toàn thì hai người ấy rất vui và cả hạnh phúc nữa."

Có một điều mà cảm thấy lạ đó là cha mẹ rất ít khi cãi nhau, thậm chí như là không có khái niệm về điều này.

Khi có cơ hội "phỏng vấn" vị gia chủ gia tộc Malfoy, cha đã nói những bí quyết để cả hai ít cãi nhau:Điều đầu tiên, mẹ Aurelia Malfoy luôn đúng, điều thứ hai nếu mẹ có sai thì xem lại điều một.

Nếu mẹ có sai thì phải giúp mẹ sửa chữa chứ không được bóc mẽ hay tương tự như vậy.

Điều thứ ba đó là không bao giờ được đôi co với mẹ, theo như lời cha thì mẹ Aurelia được thừa hưởng tài năng hùng biện cực kì thiên phú từ ông ngoại Albert Carrow nên thay vì để thiệt thân lại còn khiến cho địa vị trong gia đình của mình bị giảm sút thì cha sẽ âm thầm 'ghi sổ giải quyết' sau.

Nhờ sự tinh tế và có phần lươn lẹo từ cha mà gia đình luôn giữ được hòa bình và lành mạnh.

Quả nhiên là bí quyết này của cha khiến cho cuộc sống dễ thở hơn nhiều.

Tôi biết là cha mẹ khó khăn lắm mới đến được với nhau nên cả hai người luôn yêu thương và quan tâm đến gia đình.

Tôi cũng rất trân trọng những tình cảm mà cha mẹ dành cho tôi, theo như mẹ thì hai cha con tôi chính là trái tim của mẹ cho dù tôi được nhỉnh hơn cha một chút.

Nhưng kệ đi, dù sao thì hiện tại tôi vẫn đang rất hạnh phúc, chỉ cần như vậy thôi là quá đủ rồi.
 
Back
Top Bottom