Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám

[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 2: Cuộc hội ngộ tại hẻm Knockturn


Hôm nay là ngày Belinda đến Hẻm Xéo để mua sách cho niên học thứ hai.

Nhưng trước đó, nó còn phải theo chú Lucius đến tiệm Borgin & Burkes.

Tiệm Borgin & Burkes là một nơi tối tăm lạnh lẽo không khác gì hẻm Knockturn.

Ở đây bày bán những thứ kì quặc nhất mà Belinda từng thấy.

Ví dụ như cái kệ thuỷ tinh gần đó đựng một cái bàn tay héo quắt đặt trên một cái gối, hay một bộ bài hoen vết máu, và một con mắt thuỷ tinh đang trợn trừng.

Những cái mặt nạ trông như mặt quỷ treo trên tường trơn mắt ngó theo nó, một bộ xương nằm trên quầy, và những dụng cụ nhọn hoắt đã rỉ sét treo lòng thòng dưới trần nhà.

Belinda đi vòng vòng xem mấy cái đồ ở trong tiệm.

Nhưng cái tủ màu đen ở bên trái mới là thứ thu hút ánh nhìn của Belinda.

Nó chầm chậm tiến lại gần.

Khi đã đứng trước cánh cửa tủ, Belinda mới gọi khẽ:
"Harry, Có phải bồ đang ở trong đó không vậy?"

Trong tủ phát ra tiếng lục cục, Một giọng nam thì thào:"Mình đây.

Belinda hả?

Bồ ở đây làm gì?

Đây là đâu?"

"Lát nói sau đi"Đột nhiên, tiếng chú Lucius vang lên:"Belinda à, chúng ta đi thôi""Mọi người đi trước đi, cháu sẽ theo sau.

À nhân tiện, chú cứ dẫn Sarah với hai anh đi mua sách trước đi, cháu hẹn với bạn rồi."

Sau khi đã biết chắc chắn là chú Lucius đã đưa Draco, Andrew và Sarah rời đi rồi, Belinda mới lôi Harry ra.

Cả người Harry bây giờ dính đầy bồ hóng.

Belinda nhanh chóng kéo Harry ra khỏi cái tiệm quỷ quái này.

Chúng bước thật nhanh trên con đường nhỏ.

Vừa đi Harry vừa kể lý do nó bị lạc đến đây:"Mình cũng không biết sao nữa. lúc đó mình ném bột Floo vô lò sưởi và..."

"HARRY, BELINDA, hai đứa đang làm cái trò gì ở đây?"

Harry ấp úng:
"Bác Hagrid!...

Con bị lạc...

Bột Floo..."

Lão Hagrid ngay lập tức lôi cổ hai đứa ra khỏi hẻm Knockturn và dẫn tụi nó đến Hẻm Xéo.

Lão vừa lấy tay phủi bồ hóng trên người Harry vừa làu bàu:
"Người ngợm thật không ra gì!"

Lão phủi bồ hóng trên người Harry mạnh đến nỗi xô nó ngã chổng kềnh vô cái thùng đựng phân rồng.

Nhưng có vẻ lão Hagrid không để ý mà vẫn tiếp tục nói:
"Bác thiệt không biết... hai đứa thậm thụt quanh hẻm Knockturn làm gì kia chứ, cái chốn giang hồ nguy hiểm ấy!

Bác không muốn có người nào nhìn thấy hai đứa léng phéng ở đó..."

"Tụi cháu biết rồi."

Cả hai đứa đồng thanh đáp."

Con nói với bác rồi, con bị lạc...

Nhưng mà, bác cũng tới đó làm gì vậy?"

Harry láu táu hỏi."

Bác đang kiếm mua chất chống Ốc sên ăn thịt sống.

Chúng phá hoại vườn bắp cải của trường dữ quá.

Mà hai đứa đi một mình hả?"

Harry giải thích:
"Con đang nghỉ hè với gia đình Weasley, nhưng con bị lạc mất họ rồi, con phải đi tìm họ.

Ơ...

Còn Belinda..."

Khi Harry đang không biết nói sao thì Belinda lên tiếng:
"Cháu đi cùng chú Lucius, nhưng mà...

ờ thì... cháu cũng bị lạc, nhưng bây giờ cháu sẽ đi cùng với gia đình Weasley..."

Harry nháy mắt với Belinda một cái.

Rồi cả ba bác cháu cùng đi xuống phố.

Vừa đi, lão Hagrid vừa hỏi:
"Harry, sao con không thèm viết cho bác cái thư nào hết vậy?

Cả hè nay bác chỉ nhận được mỗi thư của Belinda với Hermione."

Harry định giải thích thì Belinda đã nhanh nhẩu kể cho lão Hagrid nghe về chuyện con gia tinh Dobby và gia đình Dursley cho lão nghe.

Lão gầm gừ:"Đồ Muggle đồi bại.

Ta mà biết vậy..."

"Harry, Belinda, lại đây!"

Harry và Belinda ngước lên thấy Hermione đang đứng ngất ngưởng trên bậc thang trắng muốt dẫn lên ngân hàng Gringgotts.Hermione chạy lại chỗ Belinda và Harry đang đứng.

Cô bé hỏi Harry:
"Mắt kiếng của bồ bị sao vậy?

Chào bác Hagrid!

Ôi, gặp lại mọi người thật là tuyệt vời...

Hai bồ có định vô ngân hàng Gringotts không?"

Harry đáp:
"Vô chứ, nhưng phải đi tìm gia đình Weasley trước đã."

Lão Hagrid nhe răng cười:
"Con khỏi tìm mất công."

Bươn bả giữa đường phố đông đúc như chạy đua nước rút là ông Weasley và mấy anh em nhà này.Ông Weasley vừa vuốt cái đầu hói bóng lưỡng của mình, vừa thở hổn hển:
"Harry!

Bác cứ cầu mong sao cho cháu không đi lạc xa quá một vỉ lò...

Bác gái đang lo điên lên...

Bả sắp tới ngay bây giờ đây.

Còn vị tiểu thư này là...?"

"Chào bác Weasley, cháu là Belinda Blackwood và là bạn của Ron."

"Thì ra là tiểu thư nhà Blackwood.

Bác đã nghe về trường hợp đặc biệt của cháu.

Vả lại Percy cũng suốt ngày bảo với Ron rằng phải chăm chỉ như Belinda và Hermione mới được.

Ra là cháu đó à?"

"Vâng ạ."

Ron cắt ngang cuộc trò truyện của ông Weasley và Belinda bằng một câu hỏi:
"Bồ chui ra từ khúc nào vậy?"

Lão Hagrid nghiến răng:
"Hẻm Knockturn, Và còn gặp cả Belinda ở trong nữa."

Hai anh em sinh đôi nhà Weasley cùng thốt lên:
"Hết sẩy!"

"Tụi này chưa bao giờ được phép vô đó."

Ron nói, giọng không giấu vẻ ghen tị.Lão Hagrid lại gầm ghè:
"Ta thấy khôn hồn thì chớ có mà bén mảng tới đó."

Lúc này, có một người đàn bà tóc đỏ, người tuy hơi mũm mĩm nhưng nhìn rất phúc hậu đang chạy tới.

Theo sau là một cô bé tóc đỏ khá xinh xắn mà Belinda đoán là Ginny."

Ôi, Harry...

Ôi, cưng ơi...

Chắc nãy giờ con lạc ở đâu hả?"

Bà thở hổn hển, rút trong giỏ xách ra một cái bàn chải quần áo lớn và bắt đầu lau sạch đám bồ hóng còn dính lại trên người Harry.

Ông Weasley thì cầm cái kiếng bể của Harry lên coi, khỏ cho nó một đầu đũa phép.

Ngay lâp tức, cái kiếng bể thành cái kiếng lành.

Rồi ông đưa đưa lại cho Harry.Bà Weasley thì cứ nắm tay lão Hagrid mà siết:
"Ôi!

Hẻm Knockturn!

Bác Hagrid, nếu mà bác không tìm ra nó thì..."

Nhân tiện, Belinda lại gần Ginny, lân la hỏi chuyện:
"Chào em, chị là Belinda Blackwood-bạn của Ron."

Ginny hơi rụt rè một chút rồi cũng đáp lại:
"Em chào chị.

Em là Ginny."

Belinda cười thật tươi:
"

Sau này lên Hogwarts rồi, ai dám bắt nạt em thì cứ nói với chị.

Chị sút thằng đó choè mỏ, à không, ý chị là chị sẽ giải quyết giúp em."

Thấy Belinda thân thiện, Ginny cũng bớt căng thẳng hơn một chút.

Cô bé gật đầu một cái rồi cười thật tươi."

Bồ lại dạy hư em mình đó hả?"

Ron kêu lên.

Nhưng Ginny đã đáp:
"Chị Belinda đâu có dạy hư em đâu.

Cái này gọi là làm quen, anh hiểu không hả?"

Belinda và Ginny nháy mắt với nhau một cái.Lúc này bà Weasley mới phát giác ra sự hiện diện của Belinda, bà nhìn nó:
"Cô bé này là...?"

Ron đáp thay Belinda:
"Belinda Blackwood, cái cô bạn mà anh Percy nhắc con phải học tập bạn ấy suốt hồi hè đó má."

"À, Chào con.

Bác là Molly Weasley.

Còn đây là Ginny, em gái của Ron.

Năm nhất Hogwarts.

Mong con chỉ bảo em nó nhiều hơn."

"Vâng ạ" Belinda khẽ đápHarry kể cho Ron và Hermione nghe về chuyện ở tiệm Borgin & Burkes khi tụi nó đang đi trên con đường dải đầy sỏi quen thuộc.

Nó còn mua cho bốn đứa bốn que kem dâu có bơ đậu phộng.

Ron cứ thèm thuồng nhìn mấy bộ áo chùng trưng bày trong trong cửa tiệm Chuyên cung cấp đồ thể thao Quidditch chất lượng, cho đến khi Hermione kéo nó đi.

Cả bọn lại đi mua mực và giấy da ở tiệm kế bên.

Tụi nó bắt gặp đám Fred, Geogre và Le Jordan đang nhét đầy túi những cái pháo không phỏng tay và chỉ nổ khi ngòi ướt ở tiệm đồ chơi Phù thuỷ Gambol & Japes.

Tụi nó lượn lờ hết quán này đến quán khác rồi sực nhớ ra khi đi, bà Weasley có dặn một tiếng nữa gặp tại tiệm Phú quý và cơ hàn.

Mấy đứa trẻ đành luyến tiếc rời khỏi tiệm bày bán đầy những thứ đồ mua vui để quay lại tiệm sách.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 3: Phú Quí và Cơ Hàn


Bốn đứa trẻ lại dắt tay nhau đi trên con đường rải đầy sỏi.

Hẻm Xéo thật đông vui.

Chúng đi được một đoạn thì dừng lại trước một cửa tiệm khá cũ kĩ, bên trong chật ních người.

Bên trong có một cái bảng thông báo treo bên cửa sổ: GILDEROY LOCKHART.

Thì ra đó là lý do mà chỗ này có nhiều người như vậy.

Ông thầy Lokhart đã nhìn thấy Harry trong đám đông khi ổng đang chụp ảnh.

Ông ta bảo Harry:
"Cười tươi lên, Harry!

Hai chúng ta gộp lại thì dư sức lên trang nhất."

Mất đến vài chục phút thì ông mới chịu buông Harry ra.

Harry đang định lỉnh về chỗ gia đình Weasley thì Lockhart lại quàng lấy vai và kẹp chặt nó vô hông ông.Ông giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng và nói to:
"Thưa quí bà và quí ông, khoảnh khắc này thật phi thường biết bao!

Đây là khoảnh khắc tuyệt hảo để tôi gởi đến quí vị một thông báo nhỏ mà tôi đã hằng chờ đợi.

Hôm nay, khi cậu Harry trẻ tuổi này bước vào nhà sách Phú quí và Cơ hàn, cậu ấy muốn mua quyển tự truyện của tôi-quyển sách mà tôi sẽ sung sướng ký tặng cậu ngay bây giờ, miễn phí..."

Đám đông lại vỗ tay rào rào.

Lockhart lắc mạnh vai Harry, mạnh đến nỗi cặp kiếnh của nó suýt nữa thì rơi mất.

Ông nói tiếp:
"Cậu ấy không hề biết rằng, chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ nhận được nhiều, rất nhiều hơn quyển sách của tôi, quyển Cái tôi mầu nhiệm.

Thực vậy, cậu ấy và bạn bè cùng trường sẽ tiếp xúc được cái tôi mầu nhiệm bằng xương bằng thịt.

Vâng, thưa quí bà và quí ông, tôi xin hân hạnh vui mừn thông báo rằng rằng tháng chín này, tôi sẽ nhậm chức giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts - học viện đào tạo phù thuỷ và pháp sư!"

Đám đông lại vỗ tay và hò reo chúc mừng, và Harry được tặng toàn bộ tác phẩm của Gilderoy Lockhart.

Khi Harry đang lầm bầm cái gì đó với Ginny thì một giọng nói nhừa nhựa quen thuộc vang lên:
"Chắc mày khoái cái trò đó lắm hả Potter?

Harry Potter lừng lẫy đến nỗi có vô nhà sách không thôi mà cũng không thể không lên trang nhứt nhật báo hả!"

Không khó để có thể nhận ra đó là giọng của Draco Malfoy.Harry chưa kịp nói gì thì Ginny đã lên tiếng:
"Để anh ấy yên.

Ảnh không hề muốn tất cả những cái trò đó."

Draco dài dọng kè nhè:
"Mày kiếm được cả một con bồ nhí cho mày nữa hả, Potter?"

Ginny ngượng chín cả người.

Belinda đang ở trong đám đông, nghe tiếng của Draco thì vội chen lên trước.

Thấy vậy, Ron và Hermione cũng chạy lên theo.

Đứa nào đứa nấy đều đang khệ nệ với cái bị đầy sách của Lockhart.

Ron nhìn Draco với một ánh mắt kinh tởm:
"Thì ra mày!

Chắc mày ngạc nhiên lắm khi thấy Harry ở đây hả?"

Draco chưa kịp nói gì thì Sarah đã lên tiếng:
"Tóc đỏ, quê mùa, chắc lại là lũ bẩn thỉu nhà Weasley chứ gì?

Tao cũng nghe anh Draco kể về bọn mày nhiều rồi."

Sarah nhìn Ginny bằng ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ rồi nó nói tiếp:
"Sao tao lại phải học cùng với loại như mày nhỉ, ước gì..."

Belinda đứng nghe mà sôi máu, lập tức ngắt lời:"Tiểu thư Sarah à, hình như từ nãy đến giờ người nói hơi nhiều phải không?

Nói ít thôi, nghiệp lắm đấy."

"Chị...

Tôi không ngờ chị lại chơi với lũ nhà Weaslay cơ đấy, thật đúng là làm ô danh cả dòng họ Blackwood!"

Belinda không thèm một điều tiểu thư hai điều tiểu thư nữa:"Tao chơi với ai là quyền của tao chứ, mày cấm được sao.

Mày thử nói nữa xem, dù sao tao cũng là chị mày nên việc dạy dỗ lại mày cũng là việc của tao."

Sarah có hơi sợ, nó rơm rớm nước mắt.

Belinda thấy thế lại tiếp tục thêm dầu vào lửa:"Khóc à, hay giờ mày chạy về méc mẹ đi.

Tao tin là mày chỉ thêm phần tức giận thôi."

Fred và George đứng vỗ tay cổ vũ.Để không cho cuộc cãi vã đang dần trở thành cuộc ẩu đả kia tiếp tục diễn ra thì Harry, Ron, Hermione và Ginny phải cố hết sức để lôi Belinda ra khỏi hiệu sách.

Sau khi ra ngoài, mặt con bé vẫn còn đỏ phừng một màu tức giận.

Trong khi Harry đang cố hết sức xoa dịu cơn giận của Belinda bằng mấy que kem thì Fred và George đuổi tới, cặp song sinh vừa thở dốc vừa nói:
"Màn vừa này hay lắm, Belinda."

Ginny ném cho hai thằng anh của mình một cú lườm sắc lẹm rồi quay qua Belinda:
"Cảm ơn chị nha nhưng làm như vậy sẽ khiến tình chị em của chị rạn nứt, em thấy mình có lỗi quá."

"Hơ hơ, từ nhỏ chị và nó đã không ưa nhau rồi, em không cần thấy có lỗi đâu."

"Nhưng..."

Belinda ngắt lời:
"Ginny, em thấy con mèo kia đẹp không?

Chị mua cho em nhé?"

Không kịp để Ginny đồng ý, Belinda đã chạy lại của hàng thú cưng và một lúc sau, người ta có thể thấy cô bé xách ra một chú mèo lông vàng rất dễ thương.

Nó dúi cái lồng đựng mèo vào tay Ginny và bảo:"Chị nhờ em nuôi nó đấy."
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 4: Giấc mơ kỳ lạ.


Trở sau cuộc cãi vã tại tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, Belinda dĩ nhiên là chỉ nhận thêm sự ghen ghét của Sarah vì thứ duy nhất nó nhận được là cú gõ nhẹ vào đầu của mẹ.

Hôm nay, như thường lệ, Belinda lại cùng Andrew và nhỏ Sarah đến thái ấp nhà Malfoy để học những kiến thức mới.

Nói là học nhưng thực ra những kiến thức đó Belinda đã biết rồi, chủ yếu là đến chơi cho vui(trừ giờ Độc dược, thầy Snape sẵn sàng nhai đầu đứa nào dám làm trò con bò trong giờ của ổng!!!) Nhưng thật đáng tiếc là hôm nay thầy Snape có công việc gì đó với cha mẹ của Belinda rồi nên tụi nó đành "ăn nhờ ở đậu" ở thái ấp Malfoy.

Belinda nếu nói lịch sự một chút thì là năng động nhưng nói thô ra thì là ăn tàn phá hại.

Nó ngồi càn quét hết mọi ngóc ngách ở thái ấp Malfoy, từ phòng bếp cho đến phòng ngủ, từ nhà ăn cho đến nhà kho, và điểm dừng của chị ta là ở thư viện.

Mắt của Belinda đã sáng như đèn pha ô tô khi nhìn thấy những chiếc kệ gỗ đầy sách với đủ mọi thể loại.

Từ Độc dược cho đến Tiên tri, từ phòng chống nghệ thuật Hắc ám cho đến Biến hình, không có quyển sách nào mà trưa hôm ấy Draco hỏi Belinda bảo chưa đọc cả.

Mỗi tội là trong lúc đọc hơi bực một chút vì có quyển sách rơi trúng đầu.

Belinda cũng tò mò mà cầm lên xem thử.

Đó là một cuốn sổ nhỏ khá mỏng có bìa màu đen.

Nó mở ra.

Đây là một quyển...nhật ký?

Belinda bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ.

Nó tiếp tục lật sang trang kế tiếp.

Trên đầu trang có một dòng chữ ghi ngày tháng mà nếu tính toán của Belinda không nhầm thì là năm mươi năm trước và cái tên "gây thương nhớ": T.

M.

Riddle.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cuốn nhật ký của Tom Riddle, cũng là trùm cuối của tập 2.

Không thể ngờ chú Lucius lại để nó ở đây.

Quả tim trong lồng ngực Belinda như muốn nhảy phọt ra ngoài, không phải vì sợ hãi, mà là vì háo hức.

Nghe nói Tom Riddle đẹp trai lắm.

Suy cho cùng thì cho dù con người có bị tha hoá theo thời gian thì cái tính mê trai cũng không bao giờ bỏ được.

Nhưng có vẻ trời không thương người "hiền", lúc Belinda đang kiếm cây viết trong chiếc túi nhỏ bên hông thì nghe tiếng bước chân hối hả chạy về phía thư viện.

Nó đành vội cất quyển nhật ký lên kệ và vờ đọc sách như trong đời nó chưa từng xuất hiện cái gọi là cuốn nhật ký của Tom Riddle vậy.

Giả nai được một lát thì chú Lucius và giáo sư Snape bước vào, họ đang vừa đi vừa trò chuyện gì đó.

Giáo sư Snape bảo:
"Sao anh lại để nó ở chỗ này, lỡ may..."

"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Tôi chắc chắn rằng nó vẫn ở đây thôi."

Bằng IQ "hơn người", Belinda biết là hai người bọn họ đang nói về cuốn nhật ký.

Ơ kìa, hai người lướt qua con như người vô hình thế.

Chú Lucius bắt đầu lục tìm trên chiếc kệ gỗ rồi thốt lên:
"Nó hơi sai chỗ một chút thì phải"Ngay khi câu nói vừa được thốt lên, tim Belinda trật mẹ một nhịp.

May sao thầy Snape tặc tặc lưỡi:
"Chắc là do chuột chạy qua ấy mà."

"Vớ vẩn.

Ở đây làm gì có chuột."

Thầy Snape nhún vai rồi quay lưng bỏ đi, không quên để lại một câu:"Cất chỗ khác đi."

Khi vị giáo sư này lướt qua chỗ Belinda, đôi mắt lạnh lùng của người ánh lên vẻ ngạc nhiên:
"Trò ngồi đây từ lúc nào thế?"

"Dạ, em ngồi đây từ sáng ạ."

"Thế sao, sao lúc nãy ta không thấy trò nhỉ.

Chắc tại trò tạo nghiệp nhiều nên người ta không thèm để trò vào mắt đầy nhỉ?"

Ác mồm vãi.

Tổn thương trái tim nhỏ bé của em tôi rồi giáo sư ơi.

Trên thế giới này có hàng vạn người mà, sao giáo sư chỉ ác với em tôi thế?Belinda nghe xong hết mẹ hứng đọc sách.

Và tình tình rất chi là tình hình vì tối nay có lẽ Belinda, Andrew và Sarah phải ở tạm thái ấp nhà Malfoy vì cha mẹ tụi nó có việc bận với nhau.

Chắc đi chơi không muốn cho tụi nó đi chứ gì.

Thôi đùa đấy.

Cũng vì ở chỗ lạ, Belinda không được quen cho lắm nên chỉ vài phút sau là nó chìm vào giấc ngủ.

Chăn ấm nệm êm, trong cơn phê thì ẻm đã lạc vào một "chiều không gian khác".

Hình ảnh trong giấc mơ khá nhạt nhoà nhưng Belinda có thể nhận ra đó là một căn phòng lớn được trang trí theo màu chủ đạo là màu xanh và trắng-màu chủ đạo của nhà Slytherin, trông khá trang trọng và cũng rất tráng lệ.

Bức tường đá lạnh lẽo được chạm khắc thành hình những con rắn lớn đang uốn éo.

Những chiếc rèm của màu trắng xanh nhưng lại gần thì lại thấy đó là những con rắn trắng và xanh đang xen lại với nhau, trông thật đáng sợ.

Đột nhiên có tiếng hét thất thanh phát ra từ chính căn phòng này.

Belinda quay lại để tìm ra nguồn cơn của tiếng hét.

Trên chiếc giường ở bên trái góc phòng, một người phụ nữ, giấc mơ quá nhạt nhoà khiến Belinda không tài nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của bà ta, chỉ thấy nét hoảng sợ trên khuôn mặt của bà, hình như bà ấy đã nhìn rõ tấm rèm không phải làm từ vải.

Nó bước đến gần bà hơn, thứ duy nhất nó nhìn thấy là đôi mắt, đôi mắt của bà ấy...màu xanh biển.

"Hét cái gì.

" Một chất giọng trầm là có phần lạnh lẽo vang lên.

Belinda giật thót mình quay lại.

Nó không thể thấy được khuôn mặt của người đàn ông ấy.

Ông ta bước lại gần người đàn bà mắt xanh:"Đừng sợ, tôi không làm gì em đâu..."

Đột nhiên, người đàn bà kia nhìn về phía Belinda như cầu xin sự giúp đỡ.

Belinda hoảng sợ nhìn xung quanh như cầu mong người bà nhìn không phải nó.

Nhưng xung quanh đây chẳng có ai cả.

Nó quay lại nhìn người đàn bà kia, đột nhiên từ mắt bà ta chảy ra một thứ gì đó màu đỏ Là máu!

Belinda sợ hãi lùi về sau, nó hét lên rồi vấp phải một thứ gì mà ngã ra sàn.

Là một con rắn!

Đối với một đứa sợ rắn như nó thì đây có lẽ là một cú va chạm khiến nó sang chấn tâm lý.

Nó càng hét to hơn khi thấy tay mình bị thương, chỉ một vết thương nhỏ nhưng lại khiến nó như vừa tham gia vào cuộc ẩu đả đẫm máu.

Belinda giật mình tỉnh giấc.

Trước mặt nó là vẻ mặt lo lắng của Andrew và Draco.

Nó ngồi bật dậy và nhận thấy người mình ướt nhẹp, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Draco lo lắng hỏi:
"Em sao thế."

Belinda hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại:
"Không sao, chỉ là em mơ thấy ác mộng thôi."

Andrew tò mò hỏi:
"Em mơ thấy gì mà la hét ghê thế."

Belinda đành cười trừ:
"Không...không có gì đâu.

Thôi hai người về phòng đi, em không sao đâu."

Bằng sự nỗ lực cố gắng thì cuối cùng Belinda cũng đuổi được hai thằng anh về phòng.

Nhưng sau đó nó cũng chẳng thể nào ngủ được nữa, nó cứ trằn trọc suy nghĩ về người đàn bà kia.

Một mớ câu hỏi cứ lơ lửng trong đầu nó: Bà ta là ai?

Bà ta cần gì ở mình?

Belinda cố an ủi mình rằng đó chỉ là cơn ác mộng nhưng không hiểu sao nó thấy giấc mơ này thật quá.

Bất giác nó đưa tay lên xem và nó hết sức ngạc nhiên: trên mu bàn tay nó là vết thương nhỏ đang rỉ máu.

Rốt cuộc đây là mơ hay thật vậy.

Belinda cảm thấy khá sợ hãi, nó cứ nhắm mắt lại là hình ảnh người đàn bà mắt xanh lại hiện lên, miệng lẩm bẩm gì đó, bà ta càng ngày càng tiến lại gần nó.

Cả đêm không ngủ được nên dĩ nhiên là sáng hôm sau, mặt nó đen xì như bản mặt của tác giả khi bị mẹ mắng ấy.

Draco và Andrew lo lắng cho nó lắm.

Còn Sarah thì còn lâu nhé.

Mà hôm nay là ngày 1 tháng 9 mà ta.

Ngày này nghe quen quen.

Thôi chết!

Hôm nay là ngày quay trở lại học.

Đi sửa soạn thôi!
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 5: Năm học mới.


Hôm nay thật là một ngày đẹp trời.

Bầu trời trong xanh.

Những đám mây trắng lững thững trôi.

Mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống khiến những khóm cúc dại không kềm được mà hé mấy cánh hoa be bé ra ngắm cảnh vật chung quanh.

Năm nay Sarah - cô em gái kiêu-ngạo-hết-phần-thiên-hạ của Belinda vào năm nhất và Belinda tin chắc rằng nó sẽ vào Slytherin.

Chao ôi!

Sân ga mới đông đúc làm sao.

Tuy đã là lần thứ năm đứng trước sân ga, nhưng Belinda vẫn không giấu được vẻ hồi hộp trong ánh mắt.

Trái tim nó đập binh binh trong lồng ngực.

Mà phải đi tìm Harry trước đã.

Không thấy Harry và Ron đâu nhưng nó thấy Hermione rồi.

Cô bé với dáng người nhỏ nhắn với mái tóc nâu dày và xù, không lẫn vào đâu được.

Belinda ngay lập tức chạy lại chỗ cô bạn.

Hai đứa dường như bị dính vào nhau rồi.

Tụi nó cứ thế xách vali xí lộn hành lý lên tàu và ngồi trong một toa tàu bé tí mà trò chuyện, quên luôn sự vắng mặt của hai thằng bạn đang khốn khổ trên chiếc xe bay "dễ thương".

Mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu, tức là quá trưa rồi thì Hermione mới thốt lên:
"Belinda này, cậu có cảm thấy thiếu thiếu gì không?"

"Có, từ nãy đến giờ mình cứ thấy thiếu thiếu gì đó."

Hai con người với bộ não đã được nhồi vào hàng trăm cuốn sách và không thể nhét thêm nổi hình ảnh của hai thằng bạn thân.

Haizzz...

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong một khắc, bốn mắt lập tức mở to như nhớ ra điều gì đó, và hai cái miệng cùng thốt lên:
"Harry và Ron đâu rồi?"

Hai đứa nó bắt đầu hoảng loạn và lục tìm khắp nơi: các toa khác, toilet, và thậm chí cả...trong chiếc túi chứa đầy sách của Hermione.

Em lạy hai chị.

Đột nhiên Belinda nhớ ra gì đó, nó cố ngăn Hermione đang lôi hết tất cả sách trong chiếc túi ra ngoài và tìm trong vô vọng và bảo:
"Mình nhớ ra rồi, mình nhớ ra rồi Hermione.

Mình biết hai đứa nó à lộn hai bạn ấy đang ở đâu rồi."

"Ở đâu?"

"Tụi nó...ờm...không kịp giờ lên tàu và đã sử dụng xe hơi bay, một chiếc xe hơi, bồ biết đấy, và nó được phù phép để có thể bay."

"Nhưng như thế là phạm luật, các bạn ấy sẽ bị đuổi học mất."

Belinda mỉm cười nói:
"Không sao đâu Hermione, chỉ là bị phạt cẫm túc thôi, hông có bị đuổi học đâu vì bọn nó phải học đến năm bảy cơ."

Mấy chữ cuối Belinda nói nhỏ hẳn lại để chỉ có mình nó nghe."

Nói chung là bồ không phải lo đâu."

Hermione gật gật nhưng Belinda biết rõ cô bé vẫn còn lo lắng lắm.

Đúng lúc này có tiếng leng keng ngoài cửa và Belinda cũng bắt đầu nghe bụng mình kêu rột rột.

Nó lại cầm mấy đồng bạc lên chạy ra ngoài và quay lại với một đống đồ ăn.

Sau khi trút hết xuống bàn thì Hermione và Belinda cùng nhau ăn và trò chuyện về những cuốn sách.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài câu thoại kiểu như:
"Không biết bây giờ Ron với Harry sao rồi nhỉ?

Liệu có an toàn không?

Chút nữa đáp xuống trường mà bị phát hiện thì..."

"Mình đã bảo với bồ rồi mà Hermione, Harry và Ron sẽ không sao hết(chỉ bị cây liễu roi quật cho túi bụi rồi bị thầy Snape phát hiện thôi)""Mình biết mà Belinda, nhưng mình lo cho mấy bạn ấy quá."

Nói thế thôi chứ Belinda cũng khá lo cho Ron và Harry vì từ khi nó xuất hiện thì cốt truyện cũng bị thay đổi ít nhiều, lỡ may...

Mặt trời đã lặn, sương bắt đầu bao phủ lấy bầu không khí.

Hermione và Belinda vừa thay đồng phục xong thì tàu cũng chậm dần rồi dừng hẳn đến nơi rồi.

Belinda bước xuống tàu, nhưng lần này nó không cô đơn nữa, đã có Hermione bên cạnh rồi.

"Học sinh năm nhứt lại đây.

Mau đi theo ta, còn học sinh năm nhất nào nữa không?

Bước cẩn thận.

Học sinh năm nhứt theo ta."

Giọng nói quen thuộc của lão Hagrid lại vang lên.

Lão thoáng nhìn thấy Belinda và Hermione chen chúc trong biển đàu người nên cũng thuận miệng hỏi thăm:
"Belinda và Hermione đó hả?

Khoẻ không?

Cơ mà Harry và Ron đâu rồi?"

"Hai bạn ấy có lẽ sẽ đến chậm một chút, nhưng chắc không sao đâu ạ."

Lão Hagrid gật đầu với tụi nó rồi quay sang giới thiệu với các học sinh năm nhất về trường Hogwarts.

Và cũng như năm ngoái, Belinda vẫn bị kéo về phía chiếc thuyền của Draco, cô bé đành ngậm ngùi nhìn chiếc thuyền của Hermione lững thững trôi qua.

Draco lại lên giọng:
"Sao em cứ đi chơi với con nhỏ đó hoài vậy?"

"Ơ...tại em học ở Gryffindor mà, cũng phải làm quen..."

Andrew cướp lời:
"Em có thể làm quen với những người khác mà.

Tại sao cứ phải là thằng Potter, lũ tóc đỏ nhà Weasley với con Máu...ờm Granger đó chứ?"

Draco làu bàu:
"Em với thằng Potter suốt ngày dính lấy nhau rồi cười nói vui vẻ.

Hừ, thằng đó có gì hay chứ?"

Sarah không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, có lẽ là do vẫn còn ấm ức chuyện cãi nhau hôm nọ nên đã buông một câu:
"Chó thì không hiểu tiếng người anh Draco."

"Wtf, mày vừa bảo cái gì cơ?

Đồ mất dậy này.

Sao tao lại có đứa m như mày nhể?"

Belinda tức giận bảo.

Sarah cãi lại:
"Tôi đâu có nói chị."

Belinda lấy tay che miệng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cười khúc khích:
"Hoá ra nãy giờ mày tự kỉ hả?

Hay mày nói anh Draco vậy?

Hoặc là anh Andrew?

Có lẽ vài ngày tới sẽ có một bức thư được tao gửi đi đấy.

Chờ mà nhận thư sấm nhé.

Chắc là xấu mặt lắm đây."

"Được rồi."

Draco lên tiếng giảng hoà rồi quay lại thì thầm với Andrew:"Em mày kìa, cản nó đi!

Tụi nó mà đánh nhau là lật thuyền đó."

Andrew cười cười:
"Không sao, tụi nó như vậy từ nhỏ mà."

Thuyền cuối cùng cũng cập bến.

Lão Hagrid bước tới toà lâu đài nguy nga tráng lệ, dùng nắm tay khổng lồ của lão gõ mạnh lên cửa lâu đài ba lần.

Cánh cửa mở ra và đứng trước mặt lũ học sinh là người đàn bà mặc áo xanh ngọc bích với khuôn mặt thoạt nhìn đã biết là nghiêm khắc
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 6: Hổng biết đặt tên gì cho hay:))


Bác Hagrid nhìn đám học sinh năm nhất vẫn còn rụt rè và bảo với giáo sư McGonagall:"Các học sinh năm nhứt đây thưa giáo sư McGonagall."

"Cảm ơn bác Hagrid, bác cứ để chúng lại cho tôi."

Bà mở toang cửa, đằng sau cánh cửa là sảnh đường quen thuộc.

Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm nhất qua một cầu thang cẩm thạch, nhưng dĩ nhiên đám học sinh từ năm hai trở lên như Belinda thì té sang Đại Sảnh Đường mà ngồi giùm, bởi vì tụi nó không còn lạ lẫm với môi trường này như tụi năm nhất nữa rồi.

Belinda vẫn còn nhớ như in cái cảm giác hồi hộp khi được dẫn vào Đại Sảnh Đường trước hàng nghìn ánh mắt, nhớ quả tim đã nhảy nhót vì vui sướng đến nhường nào khi chiếc nón Phân loại hô to:"GRYFFINDOR".

Hoài niệm thật.

Khi đã yên vị trên chỗ ngồi quen thuộc trên dãy bàn ăn thì Belinda bắt đầu gật gù, trưa nay nó không ngủ trưa để cố đọc xong nốt cuốn sách dày cộp nó vừa mới mượn ở thư viện nhà Malfoy, đúng cái cảm giác ngày xưa chạy deadline, haizzz...

Con bé thiếp đi mất, bỏ lỡ luôn cả lễ phân loại cơ mà.

Trong cơn mê man, Belinda lại thấy mình đang đứng giữa một làn sương trắng xoá.

Màn sương dần tan đi và nó hoảng hốt nhận ra nó lại đang đứng trong căn phòng Slytherin.

Có vẻ như giấc mơ có phần rõ nét hơn nhưng vẫn chưa đủ để nhìn thấy mặt của người đàn bà hôm nọ.

Vẫn là khung cảnh ấy, vẫn là giọng nói ấy, vẫn là lời thoại ấy.

Người đàn bà có đôi mắt xanh đang la hét trong tuyệt vọng, nhưng khác với hôm trước, hôm nay bà ta không bị chảy máu-cái cảnh khiến Belinda nổi da gà khi nhớ lại, bà ta chỉ nhìn Belinda.

Bỗng bà ta cất tiếng van lơn:
"Chạy đi, mau chạy đi!"

Belinda một lần nữa rơi vào hoảng loạn khi thấy người đàn ông kia bước tới gần nó, tay lăm lăm cái gì đó như cây phóng lợn dài, à hình như là đũa phép chứ không phải phóng lợn đâu, nhầm xíu.

Belinda hét toáng và tuyệt vọng khi phát hiện ra mình không thể phát ra tiếng.

Nó cố chạy thật nhanh, chạy mãi, chạy mãi..."

Belinda à, bồ làm cái trò gì vậy hả?

Dậy đi."

Hermione lay lay nhẹ vào người Belinda khiến cô bé tỉnh khỏi giấc mộng.

Belinda giật mình khi thấy đồ ăn đã bày sẵn trên bàn và lũ học sinh thì đang càn quét từng đĩa thức ăn.

Nó nhìn mấy đĩa đồ ăn thơm phức đang bốc khói nghi ngút ở trên bàn mà không muốn ăn, nó mệt, nó chỉ muốn đi ngủ ngay thôi.

Hermione thấy bạn mình hôm nay là lạ nên lo lắng hỏi thăm:
"Belinda à, bồ không sao đó chứ?"

Belinda cười trừ:
"Mình không sao đâu chỉ là hơi mệt thôi.

Mà Harry với Ron chưa đến hả?"

Hermione lắc lắc đầu.

Ăn uống xong xuôi, Huynh trưởng của nhà Gryffindor, tức anh Percy dẫn học sinh năm nhất về phòng và dặn dò các học sinh khác:
"Mật khẩu là 'gà tây' nhé các em."

Cả đám đi về phòng sinh hoạt chung- một căn phòng tròn ấm cúng.

Trên mấy chiếc ghế bành, cả đám học sinh đang ngồi đó bàn luận sôi nổi, chắc tụi nó cũng biết vụ xe bay của Ron và Harry rồi.

Belinda cả người đau nên từ chối việc ngồi chờ hai thằng bạn về mà đi một mạch lên phòng ngủ.Belinda đặt lưng xuống tấm nệm êm ái.

Nó nhắm mắt lại nhưng rồi một phút, hai phút, ba phút,...

Tới năm phút nó vẫn nhận ra mình còn tỉnh táo.

Trong đầu nó hiện tại đang lơ lửng mấy câu hỏi: Bà ấy là ai?

Tại sao bà ấy lại có đôi mắt giống mình?

Tại sao bà ta lại kêu mình chạy đi chứ không phải là cứu bà ấy?

Nó cứ nằm suy nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 7: Gilderoy Lockhart


Sáng hôm sau, Belinda lết cái thân xác ốm yếu cùng với khuôn mặt như sắp sửa lăn đùng ra chết của mình đến Đại Sảnh Đường nhưng không phải để ăn sáng mà là để xem hai thằng bạn có còn sống không.

Còn sống sau cơn thịnh nộ của giáo sư Snape kết hợp với cơn thịnh nộ của giáo sư McGonagall và còn cả sự thất vọng của giáo sư Dumbledore thì quả thật là may mắn hết sức.

Hai anh may đấy.

Hôm nay trời khá âm u cộng thêm giọng nói cứng cỏi của Hermione thể hiện sự không hài lòng của cô bé đối với vụ xe bay khiến Harry và Ron chẳng đứa nào cười nổi.

Hermione đã chuẩn bị sẵn một bài mà theo lời của Ron thì đó là một bài giảng đạo dài hết sức, cô bé đang định "thuyết trình" thì Belinda tới.

Harry và Ron dĩ nhiên mừng như bắt được vàng.

Tụi nó vờ quay sang hỏi han Belinda khiến Hermione không còn cơ hội để nói.

Cô bé chán chường ngồi xuống cạnh Belinda.

Harry, lúc này ngồi cạnh Belinda, vừa liếc Hermione vừa thì thào với Belinda:
"May mà có bồ nếu không thì con nhỏ đó dần tụi này ra bã."

Nếu bình thường thì Belinda sẽ cười khúc khích, nhưng hôm nay nó mệt quá, không cười nổi.

Cũng tại hôm qua Belinda trằn trọc tới tận hai giờ sáng nên sáng nay mí mắt nó cứ nặng trĩu như chỉ chực sụp xuống ngay.

Con bé gục ngay sau câu nói của Harry.

Nó có thể nghe thấy tiếng Hermione lo lắng hỏi thăm nó nhưng nó không thể mở miệng.

Ngủ...ngủ..."...LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ RA KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY...CHẮC LÚC ĐÓ CON CŨNG ĐÂU CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT CHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM BA MÁ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ?..."

Belinda giật mình thức dậy.

Hình như đoạn này là bức thư Sấm.

Ghê quá!

Lá thư Sấm của Ron vẫn hét lên, ai cũng choáng váng nhưng chẳng hiểu sao Belinda lại thấy nhịp nhàng, nhịp nhàng quá chừng.

Lại ngủ...

Khi Belinda tỉnh dậy thì đã thấy mình ngồi trong nhà kính số ba, tiết thảo dược học.

Tiếng giảng bài của giáo sư Sprout nghe sao du dương thế nhỉ?

Hơ hơ...Belinda nghe loáng thoáng giáo sư Sprout nói gì đó về nhân sâm, nghe như:
"Mỗi người nhận một cặp mũ bịt tai."

Nó cũng đứng dậy như thật, lấy một cặp mũ bịt tai nhưng không bịt tai mà lại để lên bàn.

Có vẻ như chẳng ai để ý vẫn còn một học sinh đang nằm đấy mà chưa đeo mũ bịt tai.

Em bé nhân sâm đầu tiên được Hermione nhổ ra, Belinda gục ngay từ tiếng khóc "thanh lịch" được cất lên từ em bé nhân sâm.

Belinda được đưa đến bệnh xá ngay và con bé ngủ một giấc đã đời ở đó đến tận trưa.

Học hành gì nữa.

Nó đành mò xuống Đại Sảnh Đường kiếm cái gì đó bỏ bụng, từ sáng đến giờ đã ăn gì đâu.

Vừa thấy Belinda, tụi Harry đã chạy lại hỏi thăm và nó nhận thêm được một tin khác là chút nữa sẽ có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy Lockhart.

Ron bảo:
"Belinda, mình cảm thấy bồ thật sáng suốt.

Tại sao mấy đứa con gái cứ thích cái vẻ bề ngoài của ông thầy Lockhart đó nhỉ?"

Belinda nghĩ thầm(nếu không phải biết trước ông Lockhart đó chẳng tốt đẹp gì thì mình cũng mê ổng thôi, híhí)Sau khi đã ních đầy một bụng đầy xúc xích, thịt gà với bánh kẹo thì Belinda chạy vội lên phòng lấy sách vở và lon ton theo tụi Hermione đến phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Belinda vừa đi vừa nghe Harry và Ron thi nhau kể về vụ thằng nhóc Colin hâm mộ Harry như thế nào, tụi nó còn kể về "tội ác" của Draco Malfoy và Sarah-đứa em gái "thân yêu" của Belinda.

Đi mãi thì cuối cùng cũng đã đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Gilderoy Lockhart.

Mới buổi học đầu tiên mà ổng đã cho một bài kiểm tra.

Ờm...nói sao nhờ...Tự luyến vãi.

Một bài kiểm tra toàn những câu hỏi về GILDEOROY LOCKHART.

Mẹ ông ra nữa chứ.

Hermione làm bài rất hăng say.

Còn cái loại mà không biết gì như Belinda, Harry với Ron thì sao á?

Hai thằng kia thì lụi, Belinda thì ngủ.

Chính vì thế nên có một chi tiết hơi khác so với truyện đó là ngoài việc tuyên dương Hermione ra thì Lockhart còn "tuyên dương" luôn cả Belinda vì không làm được bất cứ một câu nào.

Lớp được phen kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Bởi vì một học sinh chăm ngoan như Belinda mà lại như vậy thì đúng là...

Chắc chỉ có Harry, Ron và Hermione là biết Belinda không ngoan hiền như vẻ ngoài của mình một chút nào.Belinda kiểu: Ahihi ngại wá:)) Không hổ la ta.

Tự nhiên thấy mình giỏi vãi.

Mình phục mình quá đê.
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Hội chợ


Xin chào các bạn.

Như các bạn đã biết thì mình là tác giả của đồng nhân Harry Potter: Một Gryffindor sinh ra từ Nghệ thuật Hắc ám.(Mấy bữa nay mình bận học nên không đăng truyện được, thành thật xin lỗi) Giới thiệu về bản thân một chút thì mình sinh ra trong gia đình có cả bố và mẹ là giáo viên, vì vậy nên từ nhỏ mình đã đọc rất nhiều sách.

Tuổi thơ của mình thì hầu hết đều bay bổng đâu đó trong những trang sách, trong những câu chuyện về nàng công chúa xinh đẹp...

Đầu tiên mình cũng chỉ thích đọc chuyện cổ tích thôi(ngày xưa còn ước được thành công chúa hí hí hí), nhưng khi lớn hơn một chút thì những câu chuyện cổ tích đã trở nên quá đỗi quen thuộc.

Mình bắt đầu đi tìm đọc những cuốn sách khác.

Mình đọc nhiều loại sách lắm, kiểu như sách giáo khoa từ lớp Một đến lớp Mười :))), sách của bác Nguyễn Nhật Ánh, mình thích sách của bác Ánh vãi.

Thôi quay về chuyện chính này.

Năm mình lên lớp Ba, chị họ của mình có cho mượn quyển Harry Potter tập Một.

Mình cũng đọc chơi chơi thế thôi, đến khi nhận ra thì mình lọt con mẹ nó hố rồi.

Giờ sao?

Thay vì tìm cách thoát ra khỏi cái hố đó thì mình lại giữ vững phong độ thiểu năng, bê hết đồ đạc xuống hố ở luôn.

Nói thật thì cho đến khi học lớp Năm thì bố mẹ mình vẫn không cho mình sử dụng internet, vài lần hiếm hoi thì mình dành ra để xem Harry Potter.

Thực ra đối với mình cũng chẳng sao cả vì mình chỉ cần có sách thì vứt vào xó nhà ngồi nguyên một tuần chắc cũng không sao( không biết có ai như mình không?) Thì chuyện là gần đây mình có lập Facebook, mình cũng tham gia vào mấy fan group của Harry Potter.

Mình đã nhìn thấy một bài đăng.

Bạn ấy bảo là càng về sau, các group càng hoạt động ít đi, bài đăng cũng thưa dần.

Mình thì mình cũng không rõ lắm nhưng cái chuyện mà trẻ em bây giờ ít đọc sách đi thì có đấy.

Trước đây mình đã từng thử khuyện thằng bạn ngồi kế là: "mày nên đọc sách đi chứ, suốt ngày xem anime" Và câu trả lời nhận lại được là:"ủa rồi đọc sách có ích lợi gì không mày?"

Trời ơi tin được không một đứa trẻ mười hai tuổi không biết ích lợi của việc đọc sách.

Bây giờ tao biết tại sao mày lại ngu Văn rồi.

Các bạn có tin là có những đứa trẻ nó chưa biết nói, mới chập chững biết đi nhưng lại có thể cầm điện thoại lên Youtube để mở hoạt hình lên xem.

Mình không phủ nhận những cái ích lợi của internet nha.

Các bạn có thể chơi Facebook, cái đó không xấu.

Mình cũng tự nhận thức được là chuyện bố mẹ mình không cho mình sử dụng internet sớm là không đúng.

Các bạn có tưởng tượng được mình ngồi trước đám bạn, các bạn nói về những câu chuyện mà chẳng có trên sách vở, nó ở đâu ấy.

Thế nó mới có viễn cảnh là các bạn thì nói chuyện rôm rả còn mình thì ngồi một góc không hiểu chuyện gì.

Nhưng cũng không nên dùng nhiều quá, kiểu như mấy đứa bạn mình ấy, moẹ nó đọc tờ báo Thiếu Niên Tiền Phong hết mẹ hai mươi phút ra chơi, mà đấy là nó còn không đọc những mục nó không thích đấy.

Nói chung là lướt khoảng mười lăm-hai mươi phút thôi.

Các bạn có tưởng tượng được không việc mình hỏi 39 đứa lớp mình xem có ai biết đến Harry Potter không thì cả 39 đứa không một đứa nào biết.

Không một ai biết đến một huyền thoại về cậu phù thuỷ cùng với những người bạn dũng cảm của mình, không một ai biết đến J.K.Rowling....

Bất lực!

Cổ nhân dạy rồi, hoà nhập chứ đừng hoà tan.Có những bạn trẻ bây giờ kiểu thay vì chăm chỉ học hành, thả hồn theo những trang sách, tìm tòi học hỏi, nói chung là làm đúng nghĩa vụ của một học sinh thì...

Lướt web, lớp năm hút thuốc lá điện tử, lớp sáu xem sex, đánh nhau,...v..v...

Xin lỗi các bạn, nói ra thì hơi phản cảm nhưng nó là sự thật tồn tại ngay trong trường mình.

Mình cũng không nói ai cũng thế đâu nha.

Có những bạn bây giờ vẫn rất giỏi đó thôi.

Nhưng tóm lại thì mình mong những bạn nào mà ở đây có em thì nên cho nó đọc sách từ nhỏ, mong các bạn có thể thay đổi cuộc đời của những đứa trẻ ấy bằng những trang sách.

Mình chỉ muốn có một xã hội văn minh hơn và đặc biệt là các em ấy cũng giống như mình, được lớn lên cùng với những trang sách, với thế giới phù thuỷ mà các bạn và cả tôi vẫn luôn mong muốn được một lần đặt chân đến.

Hãy để các em lớn lên với những trang sách.

Hãy để các em trở thành những mầm non thục sự của xã hội.

Và nhớ tuyên truyền, khích lệ các bạn cùng lớp đọc sách nữa nha!!
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 8: Cedric Diggory


Không biết các sĩ tử 2k7 thi thế nào rồi nhỉ?

Hình như chưa có kết quả...Sau khi trả bài kiểm tra(vớ vẩn) cho học sinh thì thầy Lockhart lấy ra một cái lồng được đậy đệm kín mít và để lên bàn."

Giờ thì ta lưu ý các trò!

Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến!

Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này.

Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả...."

"Điêu vãi" Belinda nghĩ thầm như vậy nhưng không giám nói ra mà chỉ nở một nụ cười nhếch mép.

Harry và Ron thấy vậy thì cười khúc khích trước ánh mắt không hài lòng của Hermione.

Việc duy nhất bây giờ Belinda cần phải làm là....ngủ.

Trước khi đi ngủ nó còn cẩn thận dặn dò Harry và Ron khi nào sắp hết giờ thì gọi nó dậy nếu không muốn phải thu dọn mấy con yêu nhí.

Thực ra Belinda đã học trước chương trình từ hồi hè và nó cũng dành ra một khoảng thời gian nhất định để thực hành rồi, nên chẳng có lý do gì để ngồi nghếch mặt lên nghe một người như "ngài" Lockhart giảng cả.

Nói chung là em không đủ trình độ để hấp thụ hết những tinh hoa thầy dạy nên thôi, em xin rút lui trước.

Nhờ biết trước cốt truyện cũng như nhờ Harry và Ron gọi dậy sớm mà cả đám thoát được nhiệm vụ dọn mấy con yêu nhí.

Chỉ có mình Hermione là tình nguyện ở lại giúp thầy.

Hơ hơTối hôm đó, khi cả bọn đang đi dọc hành lang để đến Đại sảnh đường thì bắt gặp giáo sư McGonagall.

Bà đi đến và dừng lại trước mặt Belinda."

Trò Blackwood, theo như ta được biết thì sáng nay trò đã ngất xỉu trong giờ Thảo dược học của giáo sư Sprout vì quên đeo cái bịt tai, chiều nay thì trò không làm một chữ nào trong bài kiểm tra môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy Lockhart. trò bị sao vậy hả?"

"Thưa giáo sư, bởi vì cái bài kiểm tra đó toàn mấy câu hỏi vớ v...Á..."

Belinda đang phân trần thì bị Hermione nhéo cho một cái đau điếng.Giáo sư McGonagall thở dài."

Ta nghĩ trò nên chú tâm hơn. thật may là thầy Lockhart không trừ điểm về vụ đó.

Và ta không chỉ muốn nhắc mình trò Blackwood đâu, Trod Potter và trò Weaslay à."

Bà trường mắt nhìn Harry và Ron đang bày ra vẻ mặt vui sướng khi không bị réo tên."

Thôi được rồi, các trò đi đi, ta chỉ nhắc vậy thôi."

Đoạn, giáo sư McGonagall bỏ đi mất.

Bà vừa đi thì Harry và Ron thu ngay vẻ mặt biết tội và hí hửng:
"Ổng méc giáo sư McGnagall hả?

Chắc giờ ổng còn cay cú vụ tụi mình về trước mà không dọn lũ yêu nhí."

Belinda thì nhìn rầu thật sự, nó vẫn giữ cái bộ mặt ấy cho đến lúc trở về ký túc xá.

Harry thấy thế liền an ủi
"Thôi mà Belinda, Giáo sư McGonagall cũng chỉ nhắc nhở có chút xíu à, bạn không cần buồn vậy đâu."

Ron cũng hùa theo:
"Đúng đó, cô cũng chỉ nhắc thế thôi, có gì đâu mà buồn."

Có vẻ mọi việc còn tệ hơn khi mặt Belinda càng ngày càng đen xì xì.

Harry có cảm giác như trên đầu Belinda là những áng mây cuối trời sau một buổi chiều mưa.

Sáng hôm sau, Belinda dậy sớm thật sớm, một phần vì không ngủ được, một phần vì hôm nay nó phải dến thư viện trả sách.

Belinda, mặt còn ngái ngủ lững thững đi xuống cầu thang.

Nó ngạc nhiên khi thấy Harry đang ngồi ở chiếc ghế bành hí hoáy viết một cái gì đấy.

Belinda cất giọng hỏi:
"Harry, bồ dậy sớm quá vậy?"

Harry giật mình ngước lên:"Chào buổi sáng.

Chuyện là sáng nay anh Wood gọi mình đi tập Quidditch, mình đang định viết thư để báo cho mấy bạn biết.

Mà sao bạn cũng dậy sớm quá vậy?"

Belinda giơ quyển sách dày cộp trên tay lên và bảo:
"Hôm nay mình phải trả sách cho thư viện, tiện thể mượn sách mới.

Vậy là hôm nay bạn không đến thăm bác Hagrid được hả?"

Chắc là vậy rồi, gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của mình đến bác Hagrid nha. vậy mình đi trước nha, mình đang vội lắm.

"Belinda gật gật đầu rồi tự nhủ mình cũng phải chuẩn bị nhanh nhanh xíu.

Một lát sau thì con bé đã ở hành lang.

Nó vừa đi vừa ngắm bãi ỏ xanh được điểm thêm một vài bông hoa vàng trông thật đẹp mắt.

Tự nhiên nhớ cuốn"Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh"-cuốn sách mà đã lâu rồi nó chưa được đọc lại.

Nhưng mà các cụ dạy rồi, khi mình thả hồn theo mây thì cũng là lúc răng mình bay theo gió.

Lúc Belinda đi đến cửa thư viện thì "Rầm" một cái, nó ngã lăn quay xuống đất.

Trong khi đầu óc còn đang quay cuồn thì một giọng nói ấm áp như rót vào tai nó:" Em không sao chứ.

Anh xin lỗi nhé."

Belinda ngẩng mặt lên, một khuôn mặt điển trai đập vào mắt nó.

Đó là một người có mái tóc màu nâu điểm vài sợi vàng , khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi mắt nâu long lanh phản chiếu hình ảnh của Belinda, ôi đúng là cực con mẹ mày phẩm.

Có vẻ như đầu đập xuống đất nên não có vấn đề hay sao mà nó lại thốt ra một câu:"Anh ăn gì mà đẹp trai quá vậy?"

Đàn anh mặt ửng hồng nay đã chuyển qua màu cà chua chín.

Anh ấp úng lảng qua chuyện khác:
" Anh là Cedric Diggory, em là..."

Belinda thốt lên:
"Anh là Cedric Diggory á?"

Đàn anh, giờ là anh Cerid Diggory cười cười:
"Ừ, sao vậy?

Bộ tên anh nghe lạ lắm hả?"

Nhìn thấy nụ cười của Cedric, Belinda lúng túng khi nghĩ đến chuyện năm tư anh sẽ chết.

Tội nghiệp một con người tài hoa."

Dạ không ạ, tại em nghe mọi người nói về anh nhiều rồi mà giờ mới được gặp, em vui quá nên..."

Anh Cedric cười và bảo:
"Em chưa giới thiệu tên cho anh đấy nhé."

Belinda cười ngượng:
"Em là Belinda Blackwood.

Nhưng anh có cảm thấy chúng ta nên đứng lên nói chuyện cho đang hoàng không?"

"À, ừ."

Anh Cedric đỡ Belinda đứng dậy, sau khi phủi quần áo xong xuôi thì Belinda nhớ ra vừa nãy mình vừa lỡ miệng hỏi con trai nhà người ta là:" Anh ăn gì mà đẹp trai quá vậy?"//Aaaaaa....xấu hổ chết mất.

Lúc đó mình nghĩ gì vậy không biết. huhu...Giờ biết nói sao...//Belinda đứng dậy, mặt đỏ như con tôm bị luộc chín, nó vội bảo:
"Ơ...em xin lỗi nhưng mà đột nhiên em nhớ ra mình có việc bận, anh...anh trả cuốn sách này cho thư viện giùm em nhé, cảm ơn anh..."

Nói xong Belinda chuồn mất khiến Cedric không khỏi ngạc nhiên về thái độ của đàn em.

Anh nhìn theo bóng lưng của Belinda cho đến khi con bé khuất sau dãy hành lang dài, trên môi không tự chủ được mà nở một nụ cười khiến con tim của tác giả không khỏi rung động.

Aaaa...Chắc tao chết vì vẻ đẹp này quá.Lại nói về Belinda, nó cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, không quên thầm cầu mong là đừng có đụng thêm ai nữa.

Nhưng có vẻ trời thì không thương người "hiền"RẦMBelinda đụng trúng một hai nhỏ nhà Slytherin.

Là Selena!

Và...con nhỏ gửi thứ dịch ốc sên kinh tởm cho Belinda hồi năm nhất.

Wtf, hai đứa này chơi với nhau à???
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 9


Haizz, gần đây tớ bận học ghê quá, nhưng mà lương tâm không cho phép tớ dừng việc tiếp tục viết truyện khi cuốn truyện chưa được hoàn thành, với cả cũng vì tớ vẫn còn yêu Harry Potter lắm, mong là vẫn được các bạn ủng hộ(mà các bạn có chê bai đi chăng nữa thì tớ vẫn viết đến khi nào bộ truyện này được hoàn thành thì thôi-)Belinda ngã lăn ra đất, nhưng nó không thèm đừng dậy mà cứ ngồi đó trố mắt nhìn đứa bạn của mình đi với cái con nhỏ đáng ghét kia, hay nói một cách chính xác hơn là nó ngạc nhiên đến nỗi không đúng dậy nổi.

Nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhỏ bạn mình lại chơi với con điên này.

Đột nhiên cái con nhỏ đã đổ dịch ốc sên lên đầu Belinda bước đến, nói với khuôn mặt tươi cười trông rất kịch:"Xin chào, tôi là Margaret, rất hân hạnh làm quen với cậu"Belinda thốt lên:"Sao nụ cười của cậu nghe nhân tạo thế?"//Ấy chết, sao mình lại nói ra những lời như thế chứ// Belinda nghĩ thầmCon nhỏ kia, giờ là Margaret thay đổi thái độ một cách nhanh chóng.

Nó không còn cười nữa, thay vào đó là bộ mặt hết sức tức giận, rồi gằn giọng:"Mày vừa nói gì hả con nhỏ xấu xí bẩn thỉu?"

Belinda nghe thấy Margaret kêu mình là "con nhỏ xấu xí bẩn thỉu" thì cũng định đứng dậy dạy cho con nhỏ mất nết kia một bài học Giáo dục công dân theo phương pháp vật lý cơ học, nhưng nghĩ đến cảnh bị cấm túc thì nó lại thu tay mình lại và tự nhủ: "đây là tiếng chó, mình không hiểu tiếng chó" Rồi ngồi dậy bỏ đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Margaret thấy Belinda khinh mình như vậy thì tức lắm, nhưng cũng chỉ có thể dậm tay dậm chân mà xả tức, làm gì có ai dám đụng vào đứa con gái "bé bỏng" của nhà Blackwood?

Và thế là Belinda về ký túc xá với một tâm trạng hết sức tệ.

Nó còn nhớ như in cái ánh mặt mà nhỏ bạn nó-Selena nhìn nó.

Không biết là Belinda có gặp ảo giác hay không, nhưng nó thấy cái ánh mắt mà Selena nhìn nó..có một chút thù hận. //chắc là do mình nghĩ nhiều thôi// Hôm nay thực sự là một ngày mệt mỏi với cả Belinda lẫn tác giả của bộ đồng nhân này, nên viết đến đây thôi nhéÀ mà chuyện là tớ đang có ý định thay đổi ngôi kể sang ngôi thứ nhất để diễn tả chi tiết hơn những cảm nhận và những suy nghĩ của Belinda, các cậu thấy sao?

Tớ sẽ thử và nếu nó hay hơn thì toàn bộ truyện sẽ được sửa lại thành ngôi thứ nhất.

Thế thôi!

Chúc các cậu một ngày tốt lành
 
[Drop] Đồng Nhân Harry Potter: Một Gryffindor Sinh Ra Từ Nghệ Thuật Hắc Ám
Quyển 2: Chương 8: Lại ốc sên


Belinda đi về phía tháp Gryffindor trong tâm trạng bực bội.

Vào phòng sinh hoạt chung, nó hơi ngạc nhiên khi thấy Ron và Hermione đang ngồi ở trên chiếc ghế bành dài.

Nó chưa kịp hỏi thì Ron đã cướp lời:"Bồ đi đâu từ nãy đến giờ vậy.

Tụi này đi kiếm bồ mãi."

Belinda nhìn Ron:"Hai bạn đi kiếm mình để chi vậy?"

Lúc này, cô bé Hermione với quyển sách to cồ cộ mới lên tiếng:"À thì bọn này định đi xem Harry luyện tập Quidditch.

Bồ có muốn đi cũng không.

Mà thôi khỏi trả lời.

Đi thôi."

Belinda cười cười, sự khó chịu từ nãy đến giờ biến đi đâu mất.

Nó vui vẻ đi cùng hai đứa bạn đến sân Quidditch.

Ba đứa trẻ vừa đến nơi thì thấy Wood và Flint-đội trưởng đội Quidditch của bên Slytherin đang mặt đối mặt, còn Draco thì đang nở nụ cười tự mãn.

Tụi nó vội băng qua sân cỏ để hỏi Harry xem là có chuyện gì xảy ra.

Ron lập tức hỏi Harry: "Chuyện gì vậy?

Sao bồ không tập nữa?

Mà nó làm gì ở đây vậy?"

Ron đang ngó Malfoy trong bộ áo chùng của đội Slytherin.

Malfoy nói với giọng bảnh chọe:"Tao là tầm thủ mới của đội Slytherin, Weasley à.

Mọi người đang ngưỡng mộ mấy cây chổi mà ba tao vừa tặng cho đội."

Belinda bĩu môi:"Ai ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ chứ em dứt khoát không ngưỡng mộ, anh Malfoy à."

Draco nhìn Belinda bằng ánh mắt sắc bén:" Em đến đây làm gì?

Ngoài này nguy hiểm lắm."

"Kệ em, anh không cần lo nhiều đến vậy đâu"Trong lúc Belinda móc mỉa Draco thì Ron trợn mắt há to mồm mà ngó trân trân bảy cây chổi siêu mới trước mặt nó.Draco sau không thèm nói chuyện với Belinda nữa, mà nó quay sang Ron, nói một cách êm ái:- Đẹp quá hén?

Nhưng có lẽ đội Gryffindor cũng có thể quyên một ít vàng để đổi chổi luôn.

Tụi bây nên bán tống bán tháo đám chổi Cleansweep 5 đó cho rồi; tao cá viện bảo tàng sẽ mua chúng!Đám cầu thủ Slytherin phá ra cười hô hố.

Hermione nói giọng sắc xảo:- Ít nhất thì không ai trong đội Gryffindor phải mua cái vị trí của mình.

Họ được tuyển vào đội bằng tài năng thuần túy.Cái vẻ bảnh chọe trên mặt chập chờn như ngọn nến trước gió.

Nó khạc ra:"Ai hỏi đến mày hả con Máu Bùn bẩn thỉu này."

Draco vừa dứt lời thì Flint phải xông ra chắn trước mặt thằng bé để ngăn không cho hai anh em sinh đôi nhà Weasley túm lấy cổ nó và quăng đi đâu đó mà hai thằng có thể.

Alice thì thét lên cái gì đó trong cơn phẫn nộ rồi chĩa đũa phép vào Draco đang sợ hãi núp sau lưng Flint to con.

Còn Ron thì thò tay vô áo chùng của nó rút ra cây đũa phép, nó gào lên:- Mày phải trả giá cho điều đó, Malfoy!

Nó tức giận chỉa đầu đũa vào mặt Draco đang nấp dưới cánh tay Flint.

Một tiếng nổ vang dội khắp săn vận động và một tia sáng xanh xẹt ra từ chuôi đũa của Ron vọt lên, trúng ngay bụng nó, làm nó bật ngã ra sau, lăn cù trên cỏ.

Hermione thét lên:
- Ron!

Ron!

Bạn có sao không?

Ron há miệng ra định nói, nhưng không thốt được thành lời.

Thay vì lời nói thì nó ợ một cái dễ sợ và một con ốc sên văng ra khỏi miệng, rơi luôn xuống đùi.

Bọn Slytherin phá lên cười đến đờ cả người.

Flint cười đến gập đôi người lại, phải bám vào cây chổi mới toanh của nó mới đứng nổi.

Draco thì cười đến bò lăn bò càng, nắm tay đấm xuống đất lia lịa.

Cả đội Gryffindor vây quanh Ron.

Nó vẫn cứ tiếp tục phun ra mấy con ốc sên bự.

Không ai có vẻ muốn đụng vào nó.

Harry nói với Hermione:
- Tụi mình đem bạn ấy đến nhà bác Hagrid đi, nhà bác ấy gần đây nhất.

Hermione dũng cảm gật đầu, rồi hai đứa đỡ hai cánh tay Ron kéo lên.

Belinda cũng hoàn toàn tức giận, không thể tin được là Draco dám gọi Hermione như thế.

Trước nay, con bé cũng đã cố phớt lờ sự kiêu ngạo và ngang ngược của Draco đi nhưng đây là giới hạn cuối cùng rồi.

Không thể vờ như không biết gì mà sống tiếp nữa, Belinda gào lên:"Thật không ngờ cậu có thể thốt lên những lời đấy đấy, cậu Malfoy ạ.

Nếu phù thủy gốc muggle bẩn thỉu thì xin lỗi cậu đã nằm ngoài bãi rác từ lâu rồi"Rồi con bé chạy theo Harry đang đỡ Ron đi về hướng căn chòi của bác Hagrid để mặc Draco Malfoy đang đứng đờ người nhìn theo.

Thằng nhóc Colin đã từ trên khán đài chạy xuống, bây giờ chạy loăng quăng bên cạnh Harry và Hermione khi hai đứa dìu Ron ra khỏi sân banh.- Có chuyện gì vậy anh Harry?

Chuyện gì vậy?

Anh Ron bị bịnh hả?

Anh chữa trị cho ảnh được không?

Ron lại bụm miệng, và một con ốc sên nữa lại nhảy ra.

- Oái, anh Harry, anh giữ cho anh ấy yên được không?

Thằng nhóc bị mê hoặc bởi cảnh tượng đó, giơ máy chụp hình lên bấm.

Belinda đang sẵn cơn bực tức, một thằng nhóc phiền phức cứ cầm máy ảnh chạy loăng quăng khắp nơi chỉ lầm cho nó thêm cáu tiết.

Nó giật lấy cái máy ảnh trên tay Colin và bảo:"Đây không phải lúc để chụp ảnh.

Biến đi cho!"

Chúng chỉ còn sáu bảy thước nữa là tới được nhà lão Hagrid thì cánh cửa căn chòi được mở ra.

Nhưng không phải lão Hagrid bước ra.

Chính là Gilderoy Lockhart mặc tấm áo chùng màu hoa cà nhạt nhất hôm nay đang sải những bước dài, đi ra.

Harry vội suỵt mấy bạn:
"Lẹ lên, trốn vô đây."

"Sao lão già đó lại ở đây cơ chứ."

Belinda càu nhàu với giọng khẩn cấp.

Ngay khi đó Ron lại tiếp tục nôn ra một chú ốc sên "dễ thương" trong đống nhớp nháp nữa.

Hermione vội ném cho Belinda một ánh nhìn không hài lòng rồi quay sang Ron:"Chút xíu nữa thôi, Ron.

Đợi thầy Lockhart đi rồi, thì bạn sẽ được gặp bác Hagrid.

Chắc chắn bác biết cách giải cái lời nguyền kinh dị này."

Belinda nhìn ra ngoài, nó thấy thầy Lockhart đang nói to với lão Hagrid:
"Chỉ là vấn đề đơn giản thôi nếu bác biết bác đang làm gì.

Khi nào bác cần tôi giúp, bác biết tìm tôi ở đâu mà!

Tôi sẽ cho bác mượn cuốn sách của tôi.

Tôi thật là ngạc nhiên thấy bác không có một cuốn nào.

Tôi sẽ ký tặng một cuốn vào tối nay và gởi cho bác.

Thôi, chào nhé!"

Nói rồi thầy Lockhart sải bước về phía lâu đài.

Harry đợi đến khi thầy Lockhart đi khuất mắt mới kéo Ron ra khỏi bụi cây và đi tới cửa nhà lão Hagrid.

Chúng đập cửa rầm rầm.

Lão Hagrid xuất hiện tức thì, vẻ mặt cáu kỉnh hết sức.

Nhưng khi nhận ra khách là ai, mặt lão liền sáng rỡ lên ngay:
"Đang thắc mắc không biết chừng nào tụi bay mới đến chơi...

Vô đi, vô đi!

Cứ tưởng là giáo sư Lockhart quay trở lại."

Harry, Belinda và Hermione đỡ Ron qua ngưỡng cửa vào căn chòi một gian của lão Hagrid.

Bên trong có một cái giường khổng lồ chiếm một góc, còn góc kia là bếp lửa ấm áp đang cháy bập bùng, củi nổ reo lép bép.

Vừa đỡ Ron ngồi xuống một cái ghế, Harry vầ Belinda vừa giải thích sự cố bọn chúng gặp phải, nhưng trông lão Hagrid không có vẻ gì lo lắng về cái tai họa ói ra sên của Ron.

Lão đặt một cái chậu đồng to trước mặt Ron để hứng ốc sên, ngồi xuống phía đối diện và buông lời cảm thán:"Thiệt tình thì ta cũng không biết chính xác cách giải lời nguyền ốc sên này.

Nhưng ta cho là ói ra thì vẫn tốt hơn là nuốt vô, Ron ạ"Hermione nhìn Ron cứ cách mấy phút lại nôn ra mấy con sên nhớp nháp, vừa lo lắng nói:
"Mình thấy không thể làm gì khác hơn là chờ cho tới lúc ói hết ra.

Lời nguyền độc đó đã linh nghiệm đúng lúc nhất, nhưng nhè đâu cây đũa phép gãy..."

Hermione bỏ dở câu nói của mình.

Trong khi lão Hagrid lăng xăng pha trà thì Belinda tò mò hỏi:"Giáo sư Lockhart đến đây làm gì vậy hở bác Hagrid?"

Lão Hagrid lầu bầu:
- Khuyên bảo bác về chuyện trục xuất hà bá ra khỏi giếng.

Lão dọn con gà trống vị vặt lông một nửa ra khòi cái bàn mòn vẹt, để đặt lên đó một ấm trà, rồi nói tiếp:
"Làm như bác không biết!

Lại còn nổ về một mụ thần báo tử nào đó mà ổng đã trục xuất.

Nếu ba mớ chuyện đó mà đúng tới một chữ thì bác nuốt trọn cái ấm này."

Harry nhìn lão Hagrid ngạc nhiên vì trước đây lão chưa bao giờ chỉ trích một giáo sư nào của trường Hogwarts.

Tuy nhiên, Hermione, hơi cao giọng hơn thường ngày:
"Cháu thấy bác hơi thiếu công bằng.

Chắc chắn giáo sư Dumbledore chọn thầy Lockhart vì nghĩ thầy là người phù hợp nhất với chức vụ..."

Lão Hagrid ngắt lời:
"Chứ không phải ổng là người duy nhất nhận công việc đó hả?"

Belinda với Harry(và sẽ có cả Ron nếu nó không bị trúng lời nguyền ốc sên) cười khúc khích, vì hai đứa nhỏ vốn cũng chẳng ưa gì ông giáo sư này, chỉ có Hermione là không hài lòng nhìn hai đứa bạn.Lão Hagrid bày ra một dĩa kẹo mật trong khi Ron vẫn đang khạc nhỗ ầm ĩ vô trong cái chậu.

"Và bác nói là người duy nhất.

Rất khó mà tìm được người nào chịu lãnh môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.

Người ta không thích dây dưa với cái thứ đó, các cháu hiểu không?

Người ta bắt đầu tin là cái môn đó hãm tài xúi quẩy lắm.

Cho đến nay chưa có ai làm công việc đó lâu cả.

Bây giờ kể cho bác nghe coi."

Lão hất đầu về phía Ron, hỏi:"Nó định nguyền rủa ai vậy?"

"Malfoy chửi Hermione bằng một tiếng gì đó – chắc là tồi lắm, vì ai nghe cũng phát điên lên..."

Belinda lập tức ngắt lời Harry,, nó nói với giọng như thể nó đang cố hết sức để kìm lại, không cho nỗi tức giận của nó lao ra ngoài:"Máu Bùn, bác Hagrid à.

Thật không thể tin nổi..."

Ron ngóc đầu lên khỏi mặt bàn, mặt xanh hơn hẳn, nói với giọng khàn khàn:
"Quá tồi đi chứ"Rồi thằng bé lại thụp mặt xuống vì có một con ốc sên chực nhảy ra.

Lão Hagrid trông có vẻ phẫn nộ nhìn Hermione:"Sao nó dám nói vậy chớ, thiệt là hết chịu nổi mà."

Hermione đáp:
"Nó nói vậy mà.

Nhưng cháu không hiểu ý nghĩa tiếng đó.

Dĩ nhiên là cháu có thể đoán là nó thô tục lắm..."

Ron lại ngóc đầu lên vừa thở vừa nói:
"Đó là điều xúc phạm nhất mà thằng ấy có thể nghĩ ra.

"Máu Bùn", tiếng miệt thị để gọi một người do Muggle sinh ra – tức là người có cha mẹ không phải là phù thủy.

Có những phù thủy – như gia đình Malfoy chẳng hạn – cứ cho là mình cao quý hơn thiên hạ bởi vì cái mà họ gọi là huyết thống thuần chủng..."

Nói đến đây,Ron hơi ái ngại nhìn lên Belinda, vì cô bé cũng được sinh ra từ một gia đình thuần chủng nổi tiếng ngạo mạn, chỉ cần nhìn cái cách mà Sarah và Andrew xử sự với mọi người là biết mà.

Ron ngập ngừng một chút rồi nó quyết định nói thêm trước khi một con ốc sên nữa lại nhảy ra khỏi miệng:"...ờ nhưng mà không phải ai cũng vậy."

Sau khi nôn ra một con ốc sên, Ron tiếp:"Tôi muốn nói, tất cả chúng ta đều biết huyết thống không cứ phải đặc quyền cho ai hết.

Coi bạn Neville kìa – bạn ấy mang dòng máu phù thủy thuần túy ấy, vậy mà dựng một cái vạc cũng dựng không xong nữa là."

Lão Hagrid bổ sung với vẻ tự hào:
" Và những kẻ thuần chủng đó cũng đâu có chế được lời nguyền nào mà Hermione của chúng ta không làm được đâu?"

Câu nói của lão làm ặt Hermione ửng đỏ như gấc chín còn Belinda và Harry thì nhìn nhau cười cười.

Ron vừa đưa bàn tay run run lau mồ hôi trán, vừa nói:
"Miệt thị người ta như vậy thực là xấu xa.

Máu Bùn, tức là máu thường, không phải máu quí tộc phù thủy.

Thiệt là khôi hài.

Vả lại, phần lớn phù thủy ngày nay đều lai.

Nếu chúng ta không kết hôn với Muggle thì chúng ta đã tuyệt chủng rồi."

Ron lại thụp đầu xuống khỏi mặt bàn.

Lão Hagrid bèn nói to:
"Được, bác không quấy rầy cháu về chuyện cháu muốn nguyền rủa thằng đó đâu, Ron.

Nhưng cũng may là cây đũa phép của cháu lại chỉa ngược vô cháu.

Chứ nếu cháu mà rủa trúng thằng Malfoy thì thế nào Lucius Malfoy cũng hầm hè vô trường kiếm chuyện.

Ít ra như thế này thì cháu còn đỡ rắc rối với lão ta."

"Bác Hagrid nói đúng đó Ron.

Bồ có thể bị đuổi học...Ăn bánh mật không Hermione?"

Hermione từ chối mấy miếng bánh mật khiến người ăn không thể nói thêm được gì vì chúng sẽ khiến hai hàm răng dính chặt lại với nhau của Belinda."

Ờ, Harry!"

Lão Hagrid đột ngột kêu lên như thể vừa chợt nhớ ra điều gì
"À, có chuyện cần phải làm minh bạch với con đây.

Nghe nói con đang phân phát ảnh có chữ ký hả?

Vậy sao bác không được phát tấm nào hết vậy?"

Harry, trông có vẻ tức giận, vặn muốn trẹo quai hàm.

Nó nóng nảy nói
"Con không hề tặng ảnh ký tên gì cả.

Nếu mà thầy Lockhart cứ loan truyền..."

Nhưng lão Hagrid đã phá ra cười
"Bác chỉ đùa thôi mà."

Lão vỗ lưng Harry một cách thân tình nhưng làm nó suýt dập mặt xuống bàn.

"Bác biết con không hề làm chuyện đó.

Bác nói với thầy Lockhart là con không cần làm vậy.

Con không cần cố gắng cũng đã nổi tiếng hơn ông ta nhiều rồi."

Harry đã ngồi thẳng lên, xoa xoa cái cằm vẫn còn mỏi vì món bánh mật
"Dám chắc thầy không thích nghe vậy đâu."

Lão Hagrid nháy mắt
"Bác biết chắc là ổng cũng không thích.

Và rồi bác nói với ổng là bác chưa hề đọc cuốn sách nào của ổng, thế là ổng quyết định đi về.

Ăn kẹo mật không, Ron?

Lão hỏi Ron khi thấy đầu nó nhô lên trên mặt bàn.

Ron nói:
- Dạ, không.

Cám ơn bác.

Cháu cũng không dám liều mạng.

Khi Hermione, Belinda và Harry uống xong tách trà, lão Hagrid nói
" Các cháu tới coi bác trồng được cái gi nè."

Trong mảnh vườn rau nhỏ sau căn chòi của lão Hagrid có chừng một tá bí rợ bự chảng mà Belinda chưa từng thấy bao giờ.

Trái nào trái nấy đều có kích thước của một tảng đá lớn.

Lão Hagrid phấn khởi nói
"Đám bí khá quá hén?

Để dành cho bữa tiệc đêm Hội Ma đó...

Tới lúc ấy chắc chúng vừa kịp lớn."

Harry hỏi:
"Bác bón phân gì mà chúng lớn dữ vậy?"

Lão Hagrid ngoảng nhìn qua vai để coi có ai khác không.

"À, bác cho chúng một tí...

Các cháu biết mà... một tý gọi là trợ giúp thôi..."

"Bón thúc phải không bác?"

Belinda hỏi.

Nó vô tình đọc được điều này trong cuốn Cách thức để chăm sóc các loại câyLão Hagrid gật đầu.

Hermione có vẻ không tán thành cho lắm, nhưng cô bé vẫn nói:"Bác làm cừ lắm."

Lão Hagrid gật đầu với Ron
"Em gái cháu cũng nói với bác như vậy.

Mới gặp cô bé hôm qua."

Lão liếc Harry một cái, bộ râu vĩ đại khẽ giật giật
"Cô bé nói chỉ đi vơ vẩn quanh sân chơi thôi, nhưng mà bác đoán là cô bé hy vọng sẽ tình cờ gặp ai đó ở nhà bác."

Lão lại nháy mắt với Harry
"Nếu con hỏi ý kiến bác, thì bác nói chắc là cô bé không từ chối một tấm ảnh có chữ ký..."

"Ôi, bác đừng nói nữa mà!"

Ron không kềm được một tràng cười ha hả bật ra, khiến ấy con ốc sên văng xuống đất.

Lão Hagrid vội gầm lên:
- Coi chừng!

Rồi lão túm lấy Ron lôi ra khỏi đám bí rợ quí báu của mình.

Lúc ấy đã gần đến giờ ăn trưa, mà Belinda thì từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vô bụng.

Cho nên tụi nó đành tạm biệt lão Hagrid để biến về trường làm đầy cái bụng từ nãy đến giờ đang sôi lên vì đói.
 
Back
Top Bottom