Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3975: Huyết Diệm Long Văn Kim!



Tên này chưa chết ư? "Hu hu hu, Nhất sư huynh!"

Lâm Nhất đang định trả lời, một thân ảnh khóc sướt mướt chạy tới nhào vào lòng hắn.

Khỏi cần nghĩ, đương nhiên là tiểu Vũ Nhược rồi.

"Nhất sư huynh, ta sai rồi, trước đó ta còn trách huynh không quan tâm ta, ta còn giận nữa, lúc đó ta nghĩ sau này ta sẽ không nói chuyện với Nhất sư huynh nữa, hu hu hu... Vừa nấy ta sợ lắm, ta sợ không được gặp lại Nhất sư huynh nữa."

Tiểu Vũ Nhược nhào vào lòng Lâm Nhất, cảm xúc rối bời, to khóc.

Đám Phùng Chương nhìn mà môi giật giật, cái tên này đáng đánh đòn thật đấy, đây là hai đóa hoa vàng của Phù Vân kiếm tông đấy!

Diệp Tử Lăng liếc mắt nhìn, lần này nàng ta không quở trách Vũ Nhược.

"Sư tỷ, con trăn vảy xanh chết rồi ạ?" Liễu Nguyên nhìn con trăn vảy xanh đang yếu đuối nằm trên đất, trên người đầy vết thương lồi lõm, rất nhiều mảnh vảy đã bị chém tan.

Thân hình kia trông thảm lắm, thấy mà ghê người, tất nhiên, chăc chắn là hắn ta không ngờ những cái này toàn là bản lĩnh của Lâm Nhất, hắn ta tưởng cái

này là Diệp Tử Lăng làm.

Những người khác cũng nghĩ vậy, dù sao thì ai mà ngờ được, một người ở cảnh giới Thiên Phách có thể đánh cho con rắn vảy xanh này ngoắc ngoải chứ.

Lâm Nhất không có nhu cầu giải thích, Diệp Tử Lăng lại càng không chủ động giải thích.

"Chưa chết, ta cho nó giữ lại hơi tàn, vẫn còn việc cần hỏi nó." Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe ra tia sắc bén, nàng ta đi tới chỗ đầu con trăn vảy tranh.

Lâm Nhất an ủi tiểu Vũ Nhược mấy câu, rồi đi theo Diệp Tử Lăng, hắn cũng rất muốn biết.

Rốt cuộc đám yêu thú này chiếm giữ rừng Huyết Thạch vì mục đích gì, không phải bảo vật bình thường, thì chắc chắn sẽ không thu hút được yêu thú cấp vương giả như con trăn vảy xanh này tới.

"Nói đi!"

Diệp Tử Lăng nhìn đối phương, lạnh lùng nói.

Con trăn vảy xanh chậm rãi mở mắt ra, lộ ra con ngươi đỏ như máu, nó nói với giọng khàn khàn: "Trong vòng bảy ngày, rừng Huyết Thạch sẽ ra đời nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim, ít nhất cũng là Thánh phẩm nguyên thạch!"

Huyết Diệm Long Văn Kim!

Con ngươi của đám Liễu Nguyên co rụt lại, trái tim đập thình thịch, đây là chuyện mà họ không ngờ tới.

Diệp Tử Lăng ngoắc tay, thu lại thanh kiếm đang cắm ở hàm dưới đối phương, khuôn mặt lạnh lùng, không có tí dao động nào.

Con trăn vảy xanh nhúc nhích người, bò ra phía trước, nó quay đầu nhìn rồi nói: "Hôm nay bổn vương thua trong tay các ngươi, cũng là..."

Phập!

Nhưng còn chưa nói xong, một vệt kiếm quang bay tới, sau đó Diệp Tử Lăng trở tay chém một kiếm, cắt đứt đầu đối phương.

Ở cái đầu con trăn vảy xanh, hai mắt nó phẫn nộ mở to, chết không nhắm mắt, hiển nhiên là không ngờ người phụ nữ này lại sát phạt quyết đoán đến vậy.

"Ngươi lừa ta..." Cái đầu nó lẻ loi, bật ra vài tiếng đứt quãng, tràn ngập không cam lòng.

Diệp Tử Lăng thu kiếm vào bao, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt, nàng ta lạnh giọng nói: "Trong lòng ngươi nghĩ gì ta không biết chắc? Ta không giết ngươi, để lại cho ngươi một cái mạng để ngươi trả thù đệ tử Phù Vân kiếm tông ta à? Vương giả yêu thú, mà ngây thơ thế chắc?”

Xung quanh im phăng phắc, rõ ràng là họ đều đang khiếp sợ bởi sự sát phạt quyết đoán của Diệp Tử Lăng.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe ra tia khác thường, hắn cong môi cười, thảo nào ngay

†ừ đầu mình đã không ghét nổi nữ nhân này.

Trên người nàng ta thật sự có cái khí chất nào đó mà mình rất thích, không hèn mọn không ra vẻ, thị phi rõ ràng, dám làm dám nhận, câu nói kỷ nguyên thần long rất đúng khi áp dụng lên nàng ta.

Ta mong mọi nữ tử trên thế gian này đều có chí tiến thủ, không để cho cánh mày râu cao hơn trời!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3976: Liễu Nguyên gật đầu



"Huyết Diệm Long Văn Kim là cái gì?” Lâm Nhất không nhìn Diệp Tử Lăng nữa, hắn hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Đám Phùng Chương cũng không rõ, bọn họ mới chỉ nghe nói loại khoáng thạch này cực kỳ quý hiếm. Còn cụ thể nó là cái gì, có tác dụng kỳ diệu gì, giá cả thế nào, thì họ cũng không rõ cho lắm.

"Liễu Nguyên, đệ nói đi." Diệp Tử Lăng quay người lại, bình tĩnh nói.

Liễu Nguyên gật đầu, hắn ta là chấp sự của Phù Vân kiếm tông, thường trú ở đảo Thiên Thủy, biết rõ các loại khoáng thạch.

Đảo Thiên Thủy chủ yếu sản xuất mạch khoáng Canh Kim, khoáng sản xuất ra đều là khoáng thô, sau khi tinh lọc và luyện hóa mới cho ra canh kim giá trị đúng nghĩa.

Số lượng còn cực kỳ ít ỏi, một năm chỉ có khoảng hơn một nghìn cân, số lượng canh kim có chất lượng siêu tốt lại càng hiếm.

Nhưng dù chỉ có hơn một nghìn cân, giá trị của nó cũng rất khổng lồ rồi, canh kim là kim loại không thể thiếu để tạo ra thánh binh. Thánh binh có càng nhiều đường vân, số lượng canh kim cần dùng lại càng nhiều, lúc nào cũng cung không đủ cầu.

Canh kim mà Phù Vân kiếm tông khai thác được, thì sẽ không để dùng riêng hay bán ra, cơ bản là sẽ giao hết cho kiếm tông ở Hoang Gổ vực.

Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đây là một loại canh kim có lẫn mạch khoáng, nó cực kỳ hiếm. Nói cụ thể thì khá phức tạp, có thể hiểu đơn giản nó là canh kim biến dị.

Giá của một cân Huyết Diệm Long Văn Kim có thể bằng giá của mười nghìn cân canh kim, tóm lại là vô cùng đắt đỏ.

Cứ khoảng mười năm, đảo Thiên Thủy sế ngẫu nhiên phát hiện một miếng Huyết Diệm Long Văn Kim, phần lớn chúng chỉ có vài lạng thôi. Dù chỉ là vài lạng Huyết Diệm Long Văn Kim, giá trị của nó cũng ở tầm không định giá được, chủ yếu là nó quá quý hiếm.

Chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không giống canh kim, chỉ cần có đủ đan Tinh Thần và không tiếc tiền thì thể nào cũng mua được đủ số lượng.

Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đa phần là sẽ không mua được ở ngoài chợ, thánh binh được rèn từ Huyết Diệm Long Văn Kim cũng đẹp hơn những thánh binh khác.

Lâm Nhất nghe xong, hắn đã hiểu sơ về lai lịch của Huyết Diệm Long Văn Kim này rồi, giá trị của nó đúng là lớn đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

"Đấy là Huyết Diệm Long Văn Kim... nhưng vừa nấy cái mà con trăn vảy xanh kia nói tới là nguyên thạch!" Vẻ mặt Liễu Nguyên trở nên ngưng trọng, ánh mắt lóe ra tia sáng, hắn ta trầm giọng nói.

Cái gọi là nguyên thạch, chính là tên gọi tắt của Nguyên xứ chỉ thạch.

€ó nguyên thạch thì mới sinh ra mạch khoáng, nếu nguyên thạch của một mạch khoáng bị người ta đào mất, vậy thì toàn bộ mạch khoáng cũng không tôn tại nữa.

Tương tự, chỉ cần người nào lấy được nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim này. Nó sẽ giống như một hạt giống vậy, dưới sự bảo vệ của siêu cấp tông phái, mấy chục mấy trăm năm sau, có thể sinh ra một mạch khoách Long văn kim.

Lâm Nhất nghe mà líu lưỡi, hắn không ngờ nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim sẽ có địa vị kh*ng b* như vậy.

Chuyến này xuất tông, cứ tưởng nó chỉ là một chuyến rèn luyện đơn giản của tiểu Vũ Nhược, nên hắn không đưa tiểu Băng Phượng và ngựa Huyết Long đi cùng.

Hai tên này cũng đang trong giai đoạn gấp rút tu luyện, nhất là ngựa Huyết Long, sau khi công pháp của nó đột phá, thì đột phá thẳng đến cảnh giới Tinh Quân. Miếng lá thần kia vẫn còn dược tính, còn hơn phân nửa chưa luyện hóa, tốc độ tu luyên của nó nhanh hơn Lâm Nhất nhiều.

Hai tên này không ở đây, tổng chiến lực của Lâm Nhất ít nhất phải giảm một nửa.

Bồng nhiên, nét mặt Lâm Nhất hơi khang khác, hắn cong ngón tay búng ra một cái.

Đạn chỉ thần kiếm nháy mắt nở rộ ra tia sáng chói mắt, một chùm sáng ngưng tụ thành kiếm quang, phá không mà đi.

Rầm!

Cách đó mấy nghìn mét, một cây cột đá cao chót vót âm ầm vỡ vụn, một bóng người bị kiếm quang ép hiện thân.

'Thanh niên đó mặc áo lam, khóe miệng lộ ra ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ tà khí làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

"Tân Phong”

Liễu Nguyên nhìn một cái là nhận ra người này, ánh mắt hắn ta lóe ra tia khác lạ, nét mặt hơi thay đổi.

Vút! Vút! Vút!

Cùng lúc, ở đằng xa lại có mấy bóng người bay lên trời, bọn họ rất có kinh nghiệm sau khi bị phát hiện sẽ phân tán ra ngay.

"Hì hì, anh bạn này siêu thật đấy, Tân mỗ đã núp kỹ thế mà vẫn bị huynh phát hiện." Thanh niên áo lam chưa đi vội, hắn ta mỉm cười với Lâm Nhất, sau khi nhớ kỹ khuôn mặt của Lâm Nhất, hắn ta mới thong dong rời đi.

"Đừng đuổi theo!"

Diệp Tử Lăng thản nhiên nói, đám Phùng Chương đang định đuổi theo lại dừng lại.

Liễu Nguyên âm trầm nói: "Giờ thì phiền phức rồi đây, xem ra những tên tà tu đó đã đi qua lối đi khác, họ đã biết được sự tồn tại của nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim rồi."

"Tân Phong ư? Là tên tà tu điên đứng hạng mười ở biển Khô Huyền hả?" Phùng Chương chợt nghĩ đến gì đó, hắn ta hỏi.

Mấy người khác nghe vậy thì sửng sốt, bọn họ cùng hướng mắt nhìn Liễu Nguyên.

Biển Khô Huyền nằm ở biên giới của Thương Huyền phủ, đi tiếp lên phía trước thì sẽ ra khỏi Thương Huyền phủ, thậm chí là ra khỏi cả Đông Hoang. Nơi này tập trung rất nhiều tà tu lợi hại, nhưng đa số sẽ không ở đây lâu, có cơ hội thích hợp sẽ cao chạy xa bay.

Bọn họ bị đồn đến bước đường này, toàn là do đã đắc tội phải những kẻ thù cực kỳ giỏi, dù có ở lại biển Khô Huyền thì cũng sẽ không lộ mặt.

Nhưng cũng có một số tà tu, lưu trú dài hạn ở biển Khô Huyền.

Trong số những tà tu lưu trú ở biển Khô Huyền, Tần Phong đứng hạng mười, người ta có biệt danh là Tần điên.

Diệp Tử Lăng lấy lệnh bài của Phù Vân kiếm tông ra, sau đó lệnh bài lóe sáng, sau đó liền có thông tin hóa thành tia sáng bay về bầu trời xa.

"Ta đã báo tin cho chưởng môn rồi, trong vòng bảy ngày, chắc chắn chưởng lão của tông môn có thể đến kịp." Diệp Tử Lăng cầm lại lệnh bài vào trong tay, sau đó nhẹ nhàng nói.

Chưởng môn Phù Vân chắc chắn không tới được, ông ấy bị nhiều bên để ý, một khi ông ấy lên đường thì toàn bộ Thương Huyền phủ sẽ bị chú ý, đến lúc đó sự việc sẽ náo loạn đến mức không giải quyết nổi.

Chỉ là tà tu ở biển Khô Huyền thôi, có chưởng lão tông môn là đủ để đối phó rồi, nhưng tiền đề là bọn họ có thể phòng thủ được.

"Có cần gọi trưởng lão ở nơi đóng quân tới không?" Liễu Nguyên trầm ngâm nói.

"Tuyệt đối không được, đầu tiên chưa nói đến việc chuyện nguyên thạch có bao nhiêu phần trăm là thật, nơi đóng quân chỉ có hai vị trưởng lão. Họ mà đi, mạch khoáng nguyên thạch bị cướp mất, đảo Thiên Thủy có mà tiêu.

Diệp Tử Lăng tỉnh táo hơn Liễu Nguyên nhiều, nàng ta sẽ suy nghĩ toàn diện hơn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3977: Tân Phong rất đáng sợ à?



"Tân Phong rất đáng sợ à?"

Phùng Chương cất tiếng hỏi, đây cũng là điều Lâm Nhất khá tò mò.

Liễu Vân nhẹ nhàng giải thích: "Khi hắn ta đạt tới cảnh giới Tinh Hà tranh danh tiếng với Bôn Lôi Ma kiếm, nhưng nửa năm trước đã ngưng tụ ra Tỉnh Tượng, bây giờ thực lực của hắn ta đã vượt xa người sau."

Phùng Chương mở miệng, rõ ràng hơi sợ hãi.

"Một Tân Phong còn không đáng lo..." Diệp Tử Lăng nghĩ xa hơn. Bỗng nhiên sắc mặt nàng ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu.

Khí tức trên người yếu đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. "Sư tỷ!"

Mấy người khác cũng hoảng sợ biến sắc, vội vàng bước tới đỡ nàng ta. Vút

Tuy nhiên, Lâm Nhất phản ứng nhanh nhất. Hắn đã đỡ được Diệp Tử Lăng trước khi những người khác đến.

Trước đó hắn đã để ý thấy khi nàng ta xuyên qua nọc độc do con trăn vảy xanh phun ra. Nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, ngay cả con trăn vảy xanh cũng không ngờ tới cảnh này đó.

Nọc độc của nó là thứ mà ngay cả cao thủ cảnh giới Thần Đan cũng phải dè chừng đôi chút.

"Tỷ ấy trúng độc." Quả nhiên Lâm Nhất kiểm tra một lúc rồi quay sang nói với mọi người.

"Không sao, không chết được đâu. Tìm được nơi có khả năng sinh ra Huyết Diệm Long Văn Kim nhất trong rừng đá máu trước đã." Diệp Tử Lăng đẩy Lâm Nhất ra, rồi đứng thẳng người bình tĩnh nói.

"Đúng là không thể chết được, nhưng tỷ không thể chiến đấu với ai trong vòng bảy ngày."

Lâm Nhất mỉm cười, cũng không phản bác đối phương, chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự khá mạnh mẽ.

Hắn vừa dứt lời, một bóng đen bao trùm lấy mọi người. Thảo nào ban nãy đại sư tỷ mới thả Tần Phong đi, còn dặn dò mọi người đừng đuổi theo hắn ta.

"Không khoa trương như vậy đâu." Diệp Tử Lăng trừng mắt với Lâm Nhất, rồi nuốt một viên đan dược. Sau khi khôi phục được khí sắc, nàng ta lập tức dẫn mọi người tiến sâu vào trong rừng đá.

Lâm Nhất ở lại cuối cùng, cũng không vội rời đi. "Vân sư huynh, huynh không đi cùng chúng ta à?" Tiểu Vũ Nhược tò mò hỏi.

"Bọn muội đi trước đi, ta xử lý thân thể của con trăn xanh này đã." Lâm Nhất chớp mắt, mỉm cười với Tiểu Vũ Nhược.

'Trong mắt mấy người lập tức lóe lên lửa giận, đại tỷ bị trúng độc, còn chưa †ìm được nơi sinh ra Huyết Diệm Long Văn Kim. Ngoài ra còn có đám tà tu như hổ rình mồi, mà tên này vẫn nhắm vào con trăn xanh.

"yêu thú này vốn do đệ g**t ch*t, ta cũng không nói gì, cứ để đệ xử lý đi." Diệp Tử Lăng khá thản nhiên đối với việc này, cũng không nói nhiều nữa. Khí sắc đã khôi phục hơn nhiều, nàng ta dẫn mấy người họ tiến vào nơi sâu.

Dĩ nhiên những người khác không tin Lâm Nhất có thực lực g**t ch*t con trăn vảy xanh, nhưng họ cũng không thể phản bác lại lời nói của Diệp Tử Lăng.

Sau khi mấy người họ rời đi, Lâm Nhất nhìn thi thể như quả núi của con trăn vảy xanh mà cảm thấy đau đầu.

yêu thú này quá lớn, một số nguyên liệu tốt cũng không thể mang đi được. Nếu có Tiểu Tặc Miêu ở đây thì tốt rồi.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||

Vút

Lâm Nhất dang rộng hai tay, đáp xuống trên tấm lưng rộng uốn lượn của con trăn xanh, đi dọc trên đó để đo khoảng cách.

Bang!

Sau đó hắn lấy kiếm Táng Hoa ra đâm một nhát. Tia lửa bắn tung toé, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên.

Diệp Tử Lăng bị thương, không cách nào thi triển được kiếm ý Thông Thiên. Cho dù những người khác có ý, cũng không thể cắt lìa thân thể của con trăn vảy xanh này. Nàng ta đã nghĩ đến điều này từ lâu nên không để người khác xử lý nó, với cả vốn là do Lâm Nhất g**t ch*t con yêu thú này.

Khi nàng ta chạy đến nơi, yêu thú đã thoi thóp.

Bùm!

Một nhát kiếm hạ xuống, máu phun ra như cột nhà, đồng thời còn có cả yêu đan cấp Vương lẫn trong đó.

"Đồ tốt!" Lâm Nhất cong môi mỉm cười, bất chấp thứ bẩn thỉu bên trên mà tóm lấy nó.

Đây là thứ ngựa Huyết Long thích nhất, nếu gặp được nhất định phải đưa cho Tiểu Tặc Miêu cất giữ, tiếc là không phải một giao long.

Hắn lại bước tới trước mấy bước, mỗi bước là vài trăm mét. Đến khi tiếp đất, vẻ mặt Lâm Nhất trông thoải mái. Hắn tự nhủ: "Chắc là ở đây!"

XiIXi!

Khi lớp vảy bong ra, không lâu sau Lâm Nhất đã lấy ra một túi mật rắn.

Nọc độc đáng sợ quấn quanh túi mật của con rắn rơi xuống đầu nhọn của kiếm Táng Hoa. Nọc độc màu xanh lá cây khiến người ta kinh tởm. Lâm Nhất đóng tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể, đôi mắt hơi ngưng tụ và cẩn thận chém

vụn khí độc bằng kiếm ý Thông Thiên.

Khi kiếm ý đạt đến một cảnh giới nhất định, nó có thể cắt nát hư vô, nhưng nọc độc của con trăn xanh này mới là sát chiêu lợi hại nhất của nó.

Chất lỏng màu xanh lá cây đang động đậy như thể mang sự sống, khiến Lâm Nhất khá kiêng dè.

Hắn còn chưa có năng lực vượt qua nọc độc như sóng biển mà vẫn sống sót khoẻ mạnh như Diệp Tử Lăng.

Một lúc lâu sau, sau khi Lâm Nhất cẩn thận dỡ bỏ, một túi mật rắn phát ra ánh sáng xanh lục xuất hiện trên mũi kiếm.

Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, lấy bình ngọc ra rồi trịnh trọng thu lại cẩn thận.

Sau đó, động tác của Lâm Nhất nhanh hơn nhiều. Con trăn vảy xanh to đến mức hết cả chỗ đựng thịt rắn.

Hết cách, hắn chỉ đành cắt phần tinh tuý nhất, nhưng cuối cùng vẫn bỏ sót rất nhiều bảo bối, làm Lâm Nhất cảm thấy rất tiếc nuối.

Đến khi hắn làm xong việc thì trời đã tối.

"Đi hội hợp trước đã."

Lâm Nhất không ở lại quá lâu, hắn loé mình vài cái trong màn đêm, bóng dáng đã biến mất trong rừng đá.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3978: Trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ



Màn đêm vô tận, vầng trăng lơ lửng cô độc.

Trong một góc tối của rừng huyết trên đảo Thiên Thủy, nơi ánh trăng không thể chiếu tới, những cột đá được xếp thành hình tròn, từng bóng người ngồi xếp bằng trên cột đá.

Trên người họ đều ngưng tụ một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ. Họ đều là những tà tu tiếng tăm lừng lẫy ở biển Khô Huyền.

Tuy nhiên, so với người đứng giữa không trung ở giữa vòng tròn, ai nấy đều tỏ ra kém cỏi hơn rất nhiều.

Ngay cả Tân Phong, người được xếp hạng trong tốp mười tà tu hàng đầu của biển Khô Huyền trên cột đá, cũng có thể nhìn ra chênh lệch rất lớn so với người này.

Người này được bao phủ trong ma diễm màu đen, và chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của hắn ta.

Trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ.

Huyết khí lan tràn, người ngồi khoanh chân trên cột đá không nói lời nào, khiến bầu không khí trở nên vô cùng áp lực.

Phụt!

Ánh lửa bập bùng, những bóng người trong ma diễm đang cháy như thể mở mắt ra. Trong mắt những bóng người trên cột đá đều lộ ra vẻ dè chừng, ai nấy đều chắp tay cung kính hành lễ.

"Con trăn vảy xanh đã chết?" Người trong ma diễm cất giọng nói khản đặc. "Đã chết."

Tân Phong mặc áo màu lam, nhướng mày nói: "Diệp Tử Lăng đã tới rồi, nữ nhân này hơi phiền phức. Kiếm ý của nàng ta quá mạnh đến mức ban đầu ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Thực lực của nữ tử này còn đáng sợ hơn lời đồn thổi. Tốt xấu gì trăn vảy xanh cũng yêu thú cấp vương, nhưng lại chẳng có sức chống cự khi ở trước mặt nàng ta.”

Hắn ta có ấn tượng sâu sắc với Diệp Tử Lăng, nhất là cảnh tượng biển mây vô tận, ngưng kết thành đôi cánh chim rũ xuống trên lưng đối phương.

Cảnh đó dù đứng cách xa bao nhiêu nhưng vẫn có thể cảm nhận được phong mang lóe lên trên người Diệp Tử Lăng.

"Vậy bọn họ cũng đã biết tin tức về Huyết Diệm Long Văn Kim rồi hả?" Người đàn ông trong ma diễm lại lên tiếng.

"Đã biết rồi. Ta lén đến gần và nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Tiếc là... ta bị một tên nhóc phát hiện, rất kỳ lạ."

Trong mắt Tần Phong hiện lên vẻ lạnh lùng, nếu không có tên nhóc kia, hắn có thể ẩn mình lâu hơn nữa. Bạn‎ có‎ biế𝐭‎ 𝐭𝒓ang‎ 𝐭𝒓𝒖yện‎ ﹎‎ 𝐓𝚁𝒖M𝐓𝚁𝗨Ye‎ N.vn‎ ﹎

Tìm hiểu kỹ càng về Diệp Tử Lăng và xem thử rốt cuộc nàng ta có bị thương hay không.

Một câu nói vu vơ rõ ràng.lại khiến nam tử trong ma diễm im lặng. Dường như hắn ta đã nhớ ra điều gì đó.

Im lặng một lúc lâu, Tân Phong thận trọng nói: "Ta đoán Diệp Tử Lăng rất có thể đã bị thương. Nếu tối nay mọi người ra tay có lẽ sế có niềm vui bất ngờ."

Ý tưởng này của hắn vô cùng táo bạo, ăn nói rất thận trọng, nhưng trong mắt lại không che giấu được vẻ điên cuồng.

"Ha ha, ngươi có chắc nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim nhất định sẽ ra đời không?"

"Việc này..."

Tân Phong do dự một chút, tin tức này vô tình bị một ít người trong đám yêu thú nghe được.

Tuy nhiên, nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim có thể chỉ là một bảo vật bình thường đối với cá nhân. Nhưng đối với một tông môn siêu cấp trong Hoang Gổ Vực,thì nó là một căn cơ rất khó tưởng tượng được.

Nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim chính là hạt giống sinh ra mạch khoáng.

Nhưng suy cho cùng, hạt giống phải được chăm sóc và bảo vê mười mấy năm thì mới có thể phát triển thành Huyết Diệm Long Văn Kim sau mấy tram năm.

Chỉ có nằm trong tay các tông môn siêu cấp, nguyên thạch này mới phát huy được giá trị lớn nhất. Nó là báu vật mà không ai có thể tưởng tượng và kiểm soát

được.

Việc này đúng đến tám chin phần. yêu thú của đáy biển gần đó trời sinh đã cực kỳ nhạy cảm với khí tức của các mạch khoáng.

Nhưng dù sao cũng là Huyết Diệm Long Văn Kim, không ai có thể cam đoan nó sẽ ra đời trong vòng bảy ngày.

"Chắc chắn 99%..." Tân Phong nghiền ngẫm một lát, trầm giọng nói.

"Vậy cũng không thể chắc chắn, nếu đã không chắc, sao ngươi lại đắc tội Diệp Tử Lăng? Nàng ta là con gái ruột của chưởng môn Phù Vân. Ai nấy đều bảo. ngươi điên, nhưng điên thì không sợ chết à?” Giọng nói trong ma diễm chế nhạo.

Tân Phong cảm thấy áp lực như núi, không dám phản bác.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3979: Vị tiểu sư huynh này khá giỏi



"Nhỡ đâu thật sự có nguyên thạch thì sao?" Một tà tu trên cột đá hỏi.

"Ha ha... Ha ha..."

Bóng người trong ma diễm mất kiểm soát cười lớn, khiến người ta rùng mình, toàn thân khó chịu.

"Nếu có đủ lợi ích, dĩ nhiên đáng giá đi mạo hiểm, Tân điên, ngươi nói đúng không?” Ánh lửa bập bùng, nam tử trong ma diễm nam tử cười lạnh lùng.

"Đó là dĩ nhiên!" Tân Phong vội vàng gật đầu.

"Nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông chắc hẳn có trưognr lão cảnh giới Thần Đan canh giữ, ít nhất là hai người.” Lại có tà tu lên tiếng. Họ biết rất rõ thực lực nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông trên đảo Thiên Thuỷ.

"Ta có cách của ta, ngươi không cần lo lắng chuyện này! Mấy năm nay Phù Vân Kiếm tông đã lụi bại rất nhiều, chỉ có thể dựa vào một nữ nhân chèo chống. Huyết Diệm Long Văn Kim, ngươi nhất định phải xuất thế. Nếu không, ta sẽ không thể ra tay với nàng ta. Hu hu hu, ta nhút nhát lắm, hu hu hu hu!

Bóng người trong ma diễm cất giọng khàn khàn đầy ác ý, lúc thì khóc lát lại cười.

Những tà tu khác trên cột đá nổi da gà khắp người. Họ cũng là tà tu, nhưng họ luôn run rẩy sợ sệt trước mặt nam tử này.

Tân Phong bị gọi là kẻ điên, nhưng ở trước mặt người này, hắn không thể nổi điên.

Trong khu rừng đá màu máu, Lâm Nhất xuyên qua màn đêm dưới ánh trăng.

Không lâu sau, hắn đã trông thấy nhóm Diệp Tử Lăng ở tận sâu trong rừng đá. Đống lửa đang cháy, mấy người họ đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, vẻ mặt hơi nặng nề.

Có vẻ như nơi đây hẳn là nơi nguyên thạch ra đời.

Thấy Lâm Nhất đã trở lại, Diệp Tử Lăng mở mắt, gật đầu với hắn.

Nàng ta bị trúng độc nặng, môi tím tái, trông có vẻ yếu ớt, Nhưng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo giữa ấn đường vẫn không giảm đi bao nhiêu.

"Cuối cùng cũng đành lòng quay lại rồi. Nếu không quay lại, ta còn tưởng rằng Lâm sư huynh sẽ lấy nguyên liệu yêu thú rời đi cơ. Dù sao huynh cũng là kỳ tài leo lên được đỉnh núi Thánh Kiếm, không đáng giá khi chết cùng cùng ta.”

Mấy đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm tông tỏ ra bất mãn, Thanh niên vừa lên tiếng là Lưu Thanh Nghiêm. Từ lúc ra khỏi tông môn hắn ta vẫn luôn coi thường Lâm Nhất. Vừa rồi, mọi người còn sợ hãi nhưng Lâm Nhất chỉ nhìn vào

cơ thể của con trăn xanh.

Sự bất mãn của hắn ta đã đạt tới đỉnh điểm, không nhịn được châm chọc một câu.

Lâm Vân mỉm cười với hắn ta, không để ý đến tên này nữa mà ¡ thẳng về phía Diệp Tử Linh đang dựa vào cột đá.

Thấy hắn tỏ thái độ thờ ơ, Lưu Thanh Nghiêm chợt nghẹn hong, đành nuốt cục tức trở lại.

"Này, cho tỷ.” Lâm Nhất lấy ra bình ngọc chứa mật rắn, duỗi tay đưa cho đối phương. Diệp Tử Lăng mở mắt ra, trong mắt cực kỳ sốc, một lúc lâu sau không nói gì.

Những người khác lén liếc qua, ngoài Liễu Nguyên ra, mọi người đều không rõ Lâm Nhất đang cầm thứ gì trong tay, vô cùng ngạc nhiên.

Hắn ta nhận ra đó là túi mật của con trăn vảy xanh, nhưng túi mật được bọc trong nọc độc khiến người bình thường không thể lấy được.

Vị tiểu sư huynh này khá giỏi, có thể trở thành đệ tử thân truyền chữ thiên, sợ là kiếm được không ít chỗ tốt.

Liễu Thanh Nghiêm cảm thấy không ổn, bèn nước miếng, thấp giọng hỏi Liễu Nguyên: "Lục ca, đó là gì thế?"

Lưu Nguyên rất tốt tính, hắn ta thành thật nói: "Đây hẳn là túi mật của con trăn xanh, nhưng ta không biết sao hắn lại có được, trên người được lớp vảy bao. bọc,c ta muốn cắt ra cũng cực kỳ khó khan.”

"Túi mật của rắn được bao quanh bởi nọc độc đáng sợ, có thể xâm nhập vào các cơ quan nội tạng qua lỗ chân lông. Chưa kể tới việc lấy mật, chỉ mới đến gần thôi đã có nguy cơ bị trúng độc rồi."

Hít!

Mấy đệ tử than truyền khác hít hà khí lạnh và tỏ ra rất sốc trước những gì Liễu Nguyên nói.

Phùng Chương nhỉnh hơn một chút, hắn ta khác với những đệ tử thân truyền khác. Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Nhất thực sự chỉ đứng yên tại chỗ.

"Liễu đại ca, mật rắn này có thể giải độc được cho sư tỷ hả?" Hai mắt Tiểu Vũ Nhược sáng rực, vui vẻ hỏi.

Liễu Nguyên gật đầu: "Có lẽ không sai."

Hắn ta vừa thốt ra lời này, sắc mặt Liễu Thanh Nghiêm lập tức trở nên cực kỳ xấu xí, biểu cảm xấu hổ tột độ.

Thì ra Lâm Nhất vốn chẳng tham lam nguyên liệu yêu thú. Hắn đang tìm cách giải độc cho Diệp Tử Lăng, thậm chí sẽ gặp phải rủi ro rất lớn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3980: Nét mặt nhóm Liễu Nguyên



Bùm!

Âm thanh kim loại không ngừng va chạm vang vọng giữa trời đất, bóng rồng khổng lồ màu máu lao vút lên trời và chui vào tầng mây.

"Huyết Diệm Long Văn Kim..."

Lúc này vẻ mặt vốn thoải mái của Lâm Nhất cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

Vút! Trong khoảnh khắc ánh sáng màu máu mênh mông cuồn cuộn lao lên chín tầng mây, rồi hóa thành ánh sáng màu máu và nhuộm đỏ tươi bầu trời trong

phạm vi hàng trăm.

Động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên vượt xa dự đoán của nhóm Diệp Tử Lăng, sợ là đám tà tu mà họ từng đánh nhau trước đó có thể chạy tới trước tiên.

Nét mặt nhóm Liễu Nguyên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng sau đó lập †ức trở nên căng thẳng, động tĩnh này quá lớn.

Bùm bùm bùm!

Mặt đất đột nhiên rung chuyển, chỉ thấy mặt đất tỏa sáng kia không ngừng toát ra vệt sáng từ những vết nứt. Khi vết nứt mở ra, nhiệt độ trong không khí tăng vọt, hơi thở cổ xưa thoát ra ngoài từng chút một.

"Đại sư tỷ... Giờ có thể chắc chắn đây là nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim rồi nhỉ?" Cả người Phùng Chương khẽ run rẩy, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm lo âu nói.

Vút

Lâm Nhất lóe mình, đáp xuống bên cạnh Diệp Tử Lăng rồi lẩm bẩm: "Thời gian Huyết Diệm Long Văn Kim ra đời sớm hơn dự kiến mấy ngày."

Sắc mặt của những người khác lập tức tối sầm lại, điều đó có nghĩa là rất có thể các cao thủ của Phù Vân Kiếm tông không đến kịp ngay hôm nay.

"Trừ khi... Chưởng môn tự mình nhúng tay vào chuyện này, bằng không ít nhất phải nửa ngày nữa các cao thủ của tông môn mới tới kịp." Diệp Tử Lăng

không giấu giếm mà nói thật với mọi người.

Hai mắt Liễu Nguyên sáng lên, trầm giọng nói: "Nếu chỉ phải canh giữ chừng nửa ngày, có thể gửi tín hiệu cho các trưởng lão đóng quân ở đây."

Vút

Hắn ta vừa nói xong, một đóa pháo hoa màu xanh đã được thắp sáng trên bầu trời nơi Phù Vân Kiếm tông đóng quân tại đảo Thiên Băng. Pháo hoa cực kỳ bắt mắt trên bầu trời và có thể nhìn thấy rõ ràng từ bất kỳ góc nào của đảo Thiên Thủy.

"Nơi đóng quân đã bị tấn công!"

Sắc mặt Lưu Nguyên bỗng trở nên cực kỳ khó coi. Hắn ta vốn luôn đặt hy vọng lớn vào hai vị trưởng lão cảnh giới Thần Đan ở nơi đóng quân, bây giờ rõ ràng có chút không kịp trở tay.

"Trong dự đoán."

Mặt mày Diệp Tử Lăng bình tĩnh, không chút nao núng.

Đến rồi.

Lâm Nhất thầm nhủ một câu trong lòng, có mấy luồng khí huyết sát trong rừng đá máu, lao vút lên trời xông về nhóm họ đang ở.

"Tân Phong!"

Liễu Nguyên đưa mắt nhìn qua, trông thấy một bóng người màu lam rất bắt mắt ở cuối tầm nhìn.

"Tân Phong không thể tạo ra sóng gió lớn gì, chỉ cần quái vật đứng đầu bảng xếp hạng ở biển Khô Huyền không tới thì hết thảy đều dễ n‹

"Kẻ xếp thứ nhất có lai lịch thế nào?"Lâm Nhất cau mày hỏi.

Vào đêm trăng tròn trước đó, Diệp Tử Lăng từng nhắc đến người này, hắn có thể cảm nhận dược sự kiêng dè từ trên người nàng ta một cách rõ rệt.

Diệp Tử Lăng khế nói: "Người đó tên là Lôi Ưng, hắn là một đệ tử bị bỏ rơi của tông môn siêu cấp thuộc Ma đạo, tinh thông hai loại ý chí võ đạo là Lôi Đình và Hỏa Diễm, tu vi hẳn đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Thần Đan."

"Bán Bộ Thần Đan." Đồng tử Lâm Nhất co rút mạnh, điều này hơi khoa trương rồi.

"Những tà tu có cảnh giới Thần Đan là sự đe dọa quá lớn với nơi đóng quân của tông môn. tứ đại tông môn đã ngầm ký kết thỏa thuận, hễ tà tu có cảnh giới Thần Đan xuất hiện lâu trên đảo Khô Huyền thì tứ đại tông môn phải bắt tay diệt trừ kẻ đó bằng mọi giá. Lôi Ưng này đang mắc kẹt ở cảnh giới Bán Bộ Thần Đan... Danh tiếng cực kỳ đáng sợ khắp đảo Khô Huyền, đông đảo tà tu đều tuân theo mệnh lệnh của hắn ta.”

Biểu cảm của Nguyên trở nên nặng nề, giải thích một hồi với Lâm Vân.

"Ngày thường tên này rất thận trọng, hoàn toàn không gây phiền toái gì cho tứ đại tông môn. Mọi người đều nhắm mắt làm ngơ khi hắn ở lại đảo Khô Huyền. Nhưng lần này... nếu hắn ta thực sự là kẻ đầu sỏ, chắc chắn sẽ không bỏ qua

Huyết Diệm Long Văn Kim."

Ngày thường, nếu không gây sự với tứ đại tông môn, là không muốn mạo. hiểm vì chưa đủ lợi ích.

Nhưng chỉ cần hắn ta nhận được tin tức về bảo vật quý hiếm như Huyết Diệm Long Văn Kim, thì không có lý nào không dao động cả.

"Chắc chắn không phải hắn ta tình cờ ở gần đảo Thiên Thủy..." Nhóm Phùng Chương hơi may mắn nghĩ.

Diệp Tử Lăng bình tĩnh nói: "Trừ hắn ta ra, còn có ai có năng lượng lớn, xúi giục nhiều tà tu vây công nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông chúng ta như vậy."

"Việc này...

Mấy người họ không nói nên lời và vẻ mặt cũng trở nên khó coi

Rắc!

Ngay khi họ đang trao đổi nhanh chóng, các vết nứt lan rộng trên mặt đất hoàn toàn sụp đổ, vô số tảng đá to nổ tung.

Trong làn khói bụi bay lên, một viên đá quý kim loại to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh toát ra vẻ đẹp vô song tuyệt trần.

Viên ngọc tròn trịa, mịn màng như huyết ngọc, sáng ngời hấp dẫn, nhưng lại cực kỳ giòn mềm, giống như một loại trái cây có thể cắn một miếng.

Lâm Nhất biến sắc, hắn cảm nhận luồng khí sắc bén khó mà tưởng tượng từ trong viên ngọc này.

'Trông nó không lớn, nhưng trọng lượng lại nặng đến mức đáng kinh ngạc. Thật khó mà tưởng tượng nếu chế tạo một thánh binh từ vật này thì sẽ đáng sợ đến mức nào.

Thình thịch!

Thình thịch!

Máu huyết khắp người Lâm Nhất sôi trào, tim đập điên cuồng, Thương Long Thánh Thiên Quyết đột nhiên bắt đầu xoay chuyển. Trong lòng hắn bỗng trào. dâng một khao khát điên cuồng, muốn nuốt chứng trái cây này giống như người khát nhìn thấy nước suối.

Kỳ lạ!

Lâm Nhất bình tĩnh, cố nén khao khát này, nhưng Thương Long Thánh Thiên Quyết thực sự có hứng thú với một hòn đá.

Đây lại không phải là thiên tài địa bảo, hay là dị quả Long Huyết... Chờ đã, long huyết!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3981: Theo lẽ thường



Trong đầu Lâm Nhất ong lên rồi nổ tung, hắn chợt nghĩ tới một điểm mấu chốt nào đó. Huyết Diệm Long Văn Kim, chẳng lẽ thứ này thật sự là mấu chốt giúp Thương Long Thánh Thiên Quyết thăng cấp lên tầng thứ sáu?

Thân xác mãi không thể đạt đến Thương Long Thánh Thể, là do thiếu cơ hội này phải không?

Theo lẽ thường, Chân Long Thánh Dịch mà hắn đã luyện hóa trước đó hoàn toàn đủ để thăng cấp Thương Long Thánh Thiên Quyết đến tầng sáu.

Nhưng từ đầu tới cuối hắn cứ mắc kẹt mãi ở đây. Đã nửa năm trôi qua mà vẫn ở cảnh giới tầng thứ năm.

Vèo!

Diệp Tử Lăng vung tay lên, xuyên qua màn máu dày đặc, cầm viên ngọc màu máu rực rỡ chói mắt trong lòng bàn tay.

Năng ghê!

Vẻ mặt Diệp Tử Lăng thay đổi rõ ràng, không khỏi nói: "Cửu phẩm thánh văn!"

Thánh văn in trên Huyết Diệm Long Văn Kim đã đạt đến cửu phẩm, khiến mọi người đều kinh ngạc.

Thánh văn chia làm cửu phẩm, bên trên cửu phẩm chính là thần văn.

Họ không dám nghĩ tới thần văn bởi nó gần như trở thành truyền thuyết, chưa ai từng thấy. Trong mắt hầu hết mọi người của thế giới Côn Luân, thánh văn cửu phẩm tương đương với cấp cao nhất. Đó là một sự tồn tại khó mà tưởng tượng.

Một lúc sau, trên mặt Diệp Tử Lăng lộ ra vẻ mất sức, nàng ta nhìn Lâm Vân rồi nói: "Nặng quá. Lâm Nhất, chắc đệ từng luyện Thể Thần Quyết rồi đúng không?"

Lâm Nhất nhìn đối phương, chậm rãi gật đầu.

"Đệ cầm đi!"

Nói xong, nàng ta dứt khoát đặt luôn nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim vào tay Lâm Nhất.

"Giá trị của nguyên thạch này rất khó tưởng tượng được. Cho dù... cho dù chúng ta đều phải mất mạng, đệ cũng phải mang được nó về Phù Vân Kiếm tông!"

Diệp Tử Lăng bình tĩnh, bí mật truyền âm.

Nặng quá!

Lâm Nhất cầm Huyết Diệm Long Văn Kim trong lòng bàn tay, loạng choạng suýt ngã xuống đất, không phải vì nguyên thạch này quá nặng.

Mà là những gì Diệp Tử Lăng nói chẳng khác gì lời căn dặn nào đó trước khi liều chết.

Có thực sự khoa trương như vậy không?

Một Lôi Đình thôi mà phải làm đến độ sinh ly tử biệt như vậy ư? Hắn chưa từng nghĩ tới điều này trước khi rời khỏi tông môn.

Lâm Nhất phản ứng lại, huy động khí lực để ổn định cơ thể và thử một lần. Đúng như dự đoán, quả nhiên không thể bỏ nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim này vào túi trữ vật. Sau rất nhiều nỗ lực, hắn đã đựng nó vào hộp kiếm trên lưng.

Bùm!

Khoảnh khắc cõng hộp kiếm trên lưng, nét mặt Lâm Nhất trở nên nặng nề và trực tiếp đứng không vững.

Dường như nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim có linh trí yếu ớt. Nó muốn vùng vẫy thoát ra ngoài theo bản năng, khiến trọng lượng tăng vọt, làm hắn như đang gánh một ngọn núi trên lưng.

Dĩ nhiên Lâm Nhất không phục rồi, hắn nghiến răng thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, long văn tử kim bỗng xuất hiện trên người.

Cuối cùng, hắn cũng khống chế được nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim vào hộp kiếm, thân thể lại đứng vững, thẳng tắp như một lưỡi kiếm.

"Diệp Tử Lăng, chúng ta lại gặp mặt rồi, ha ha ha!"

Vừa mới làm xong mọi việc thì tiếng cười chói tai đã vang lên. Hơn mười bóng người xuất hiện trước mặt họ. Người thanh niên mặc áo lam dẫn đầu chính là Tân Phong, người mà hắn có duyên gặp mặt một lần cách đây vài ngày.

Ở hai bên của hắn ta, mỗi bên đều có một người, tu vi đã đạt đến cảnh giới Tỉnh Tượng, có thể so với chấp sự của Phù Vân Kiếm tông.

Ngoài ra, còn có mấy bóng người đang chạy tới từ ngoài đảo, những người này không biết Huyết Diệm Long Văn Kim đã ra đời.

Nhưng bầu trời nhuộm đỏ máu và động tĩnh lớn như vậy, bất cứ ai không phải là kẻ ngốc đều biết có dị bảo được sinh ra.

Huống hồ đám tà tu này lần lượt chạy tới, chỉ riêng đám tà tu trước mặt họ cũng đủ khiến nhóm Lâm Nhất đau đầu rồi. Bên chỗ họ, chỉ có Liễu Nguyên là có tu vi đạt đến cảnh giới Tinh Tượng.

Diệp Tử Lăng đã tu luyện kiếm ý Thông Thiên thành công, trái lại có thể vượt giới chiến đấu, đa số cảnh giới Tinh Tượng đều không phải là đối thủ của nàng †a.

Nhưng Tần Phong, thanh niên mặc áo lam là tà tu đứng thứ mười ở đảo Khô Huyền lại không dễ đối phó như vậy.

"Trận hình lớn như vậy, Lôi Ưng còn muốn nấp đến bao giờ mới xuất hiện?" Diệp Tử Lăng liếc nhìn, nhưng không thấy bóng dáng Lôi Ưng bèn lên tiếng thăm dò.

Nàng ta hy vọng đối phương sẽ tự mình ra tay tấn công nơi đóng quân, như vậy tình cảnh của họ sẽ tốt hơn nhiều.

Dường như Tần Phong biết nàng ta đang nghĩ gì, nhoẻn miệng cười nói: "Đối phó một con nhóc như ngươi, còn cần Lôi lão đại ra tay ư? Diệp Tử Lăng, ngươi coi trọng mình quá rồi đấy, ha ha ha!”

Đám tà tu đều cười rộ lên không chút kiêng dè, rất nhiều người trong số họ nhìn Diệp Tử Lăng bằng ánh mắt đầy d*m d*c, càn rỡ quan sát nàng ta.

"Con nhóc này trông cũng không tệ, nhưng hơi non!" Một lão già nhìn chằm chằm lên người Vũ Nhược, trước mặt lập tức sáng ngời.

Tiểu Vũ Nhược chưa từng thấy trận hình như vậy, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

"Đừng sợ” Lâm Nhất chặn lặng lẽ chắn nàng ấy ở sau người mình. "Diệp Tử Lăng, đưa nguyên thạch ra đây! Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi biết được tin tức về Huyết Diệm Long Văn Kim. Nếu hôm nay ngươi không giao

nó ra, chúng ta sẽ huyết tẩy đảo Thiên Thủy, các ngươi ai cũng đừng hòng trốn thoát!"

Ánh mắt Tân Phong lạnh lùng, nhìn chăm chằm vào Diệp Tử Lăng.

Trong số những người này, ngoại trừ Diệp Tử Lăng ra, cũng chỉ có Liễu Nguyên là người đáng được chú ý một chút. Hắn ta có thể giữ chân Diệp Tử Lăng, còn hai người bên cạnh hắn ta bắt tay nhau đối phó với Liễu Nguyên, đối phương chắc chắn không thể chống đỡ nổi.

Dù thế nào đi nữa, đám người này cũng chẳng thể gây ra được sóng gió nào.

Vút!

Hơn chục bóng người lặng lẽ tản ra, vây quanh nhóm Lâm Nhất, chặn hết mọi đường lui.

Lâm Nhất nhìn ba người Tân Phong ở trước mặt, tình thế thực sự nghiêm trọng, thảo nào trước đó Diệp Tử Lăng lại có ý liều chết.

Tiền đề mọi chuyện còn là tên quái vật Lôi Ưng vẫn chưa xuất hiện.

Nếu thật sự hắn ta đang ở trên đảo Thiên Thủy, thật khó tưởng tượng cục diện sẽ bế tắc đến nhường nào.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3982: Áp lực quá mạnh



Âm thanh phá không liên tiếp vang lên, trong lúc Diệp Tử Lăng và đám người Tân Phong giằng co, rất nhiều tà tu đã bị dị tượng này thu hút.

Một lúc sau, vô số thân ảnh tập trung trên không trung, khí tức của một số người trong đó còn khá mạnh.

Tình hình càng lúc càng có lợi cho đám người Tân Phong, rắc rối nhất chính là Tân Phong và hai ác tu có cảnh giới Tinh Tượng bên cạnh hắn ta.

“Diệp Tử Lăng, ngươi còn muốn trì hoãn đến khi nào? Mau giao nguyên thạch ra đây!", Tân Phong hơi nheo mắt, l**m đôi môi nứt nẻ của mình, cười nham hiểm nói.

Sắc mặt Diệp Tử Lăng khẽ thay đổi, nàng ta liếc mắt nhìn xung quanh, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh nói: “Không đến nửa ngày nữa, trưởng lão của Phù Vân Kiếm Tông sẽ tới đây, đến lúc đó các ngươi đừng hòng chạy thoát!”

Lời nói của nàng ta lập tức gây ra một trận chấn động trong đám tà tu, đám người này cũng là những người sắp chết tụ tập lại.

Đầu dựa vào lời hứa và uy tín của Lôi Ưng, miễn cưỡng tập hợp lại với nhau không chút đoàn kết, có bao nhiêu người nguyện bán mạng cho hắn ta vẫn còn là một ẩn số.

Khi nghe tin trưởng lão Phù Vân Kiếm Tông sẽ tới trong nửa ngày nữa, khó tránh khỏi lòng người thấp thỏm lo âu.

Sắc mặt Tân Phong cũng khẽ biến, cười nhếch miệng nói: “Cô nương nói cái gì thì là cái đó sao? Phù Vân Kiếm Tông là tông môn xếp hạng cuối trong bốn tông môn, sớm đã không phải là Phù Vân Kiếm Tông năm xưa nữa, các người ai cũng là nhân vật l**m máu trên lưỡi đao, lại bị mấy câu nói của con ranh này dọa SỢ sao?”

'Tên cường giả đeo trường kiếm trên lưng bên trái cười nham hiểm nói: “Cho dù nửa ngày nữa có người tới, bọn chúng có trụ được đến lúc đó không?”

“Rắc rối rồi... có ba tên này ở đây, đám tà tu kia sẽ không dễ bỏ cuộc”, Liễu Nguyên cau chặt mày, trầm giọng nói.

“Ba người nay có lai lịch thế nào?” Liễu Nguyên nhẹ giọng nói.

Giọng của hắn ta rõ ràng có chút bất lực: “Người bên phải được gọi là Tiêu Khôn, mặc dù không được xếp vào mười tà tu đứng đầu ở biển Khô Huyền, nhưng cũng không cách quá xa, thực lực của hắn ta ngang bằng với ta. Còn về đao khách mà các người vừa nói, hắn tên là La Khuê, cảnh giới Tỉnh Tượng đại thành, giết người như điên, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đến trụ sở của tứ tông cũng dám xông vào!”

Lâm Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh. Tân Phong là người đứng thứ mười trong bảng xếp hạng biển Khô Huyền, cộng thêm hai tà tu cảnh giới Tinh Tượng, đủ để ổn định tâm lý của đám tà tu kia,

khiến cho bọn chúng dám đối đầu với Phù Vân Kiếm Tông.

So với thực lực của đối phương, chênh lệch giữa hai bên là quá rõ ràng, chỉ có Liễu Nguyên và Diệp Tử Lăng có thể chiến đấu cùng đối phương.

Đám tà tu kia chỉ chính là cỏ đầu tường, có lợi không chiếm chắc chắn không phải tính cách của bọn chúng.

“Nếu như... ta có thể hãm chân La Khuê thì sao?”, Lâm Nhất đột nhiên mở miệng, nhìn về phía đao khách kia, nhẹ giọng nói.

“Ngươi đang đùa với ta đấy à?”

Liễu Nguyên nhìn Lâm Nhất với vẻ khó tin, nếu Lâm Nhất có thể giữ chân La Khuê, vậy thì bọn họ sẽ chiến đấu với đám tà tu này, mở ra một con đường máu.

Nhưng có thể không? Đừng nói là giữ chân, chỉ sợ vừa mới đối mặt, đã bị hạ gục ngay lập tức.

Lâm Nhất lúc này không cố ý hạ giọng xuống, khoảnh khắc hắn nói ra, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều rơi trên người Lâm Nhất.

Ngay cả Diệp Tử Lăng trong mắt cũng lóe lên một tia quỷ dị phú của Lâm Nhất hơn người, lại nắm giữ Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm, nhưng La Khuê dù sao cũng là tồn tại ở cảnh giới Tinh Tượng, chưa cần so sánh tới kiếm đạo, chỉ tu vi thôi cũng đủ để đè bẹp Lâm Nhất rồi.

ặc dù thiên

“Ha ha hai” Rất nhiều tà tu sửng sốt, sau đó cười lớn.

La Khuê cười nói: “Phù Vân Kiếm Tông những năm này thật sự suy tàn rồi, vậy mà lại để một thằng nhóc cảnh giới Thiên Phách ra mặt, thật sự không còn người nữa sao? Phế vật như ngươi, cũng muốn giết ta ư, thật không biết xấu hổ?”

“Giết người sao phải xấu hổ cơ chứ?”

Lâm Nhất nhàn nhạt nói: “Ta sợ rằng ngươi không có bản lĩnh đó. Một đám lâu la dây dưa mất thời gian, rốt cuộc đang sợ điều gì? Lôi Ưng không xuất hiện, các ngươi không dám động thủ phải không? Nói cho cùng chẳng qua chỉ là một đám hèn nhát mà thôi!”

Lâm Nhất có một suy đoán, đám người này mãi không động thủ, có lế Lôi Ưng thật sự đã gặp rắc rối gì đó.

Nếu mình có thể cầm chân La Khuê, Diệp Tử Lăng có cơ hội rất lớn cùng mọi người giết ra.

Chỉ cần có thể lấy nguyên thạch ra khỏi đảo Thiên Thủy trước khi Lôi Ưng quay lại là được rồi!

“Thằng nhãi này điên rồi à?” “Từng gặp qua người điên, nhưng chưa gặp qua người không sợ chết, chỉ là

cảnh giới Thiên Phách cỏn con, lại dám khiêu khích La Khuê hết lần này đến lần khác? Hắn ta lẽ nào không biết cảnh giới Tinh Tượng có nghĩa là gì sao?” _

“Đúng là muốn tìm chết!

Lời nói của Lâm Nhất đã gây nên phẫn nộ trong đám tà tu, nhiều kẻ nhìn hắn với ánh mắt thờ ơ và mỉa mai.

“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”, trong mắt La Khuê lóe lên một tia hàn ý, trên mặt là nụ cười hung ác, huyết khí toàn thân dâng trào.

“Cẩn thận!" Sắc mặt Diệp Tử Lăng khẽ biến, vội vàng nhắc nhở hắn.

Bóng dáng của Lôi Khuê biến mất trong không trung, khi hắn ta xuất hiện một lần nữa, lưỡi đao đã rơi trên người của Lâm Nhất.

Rầm!

Đao quang rực rỡ, chiếu sáng mọi hướng, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào. mắt.

Nhanh quá.

Thực lực của cảnh giới Tỉnh Tượng quả nhiên áp đảo, trước mặt hắn ta, những người khác còn không bằng một con kiến.

Cạch!

Nhưng khi đao qung tan biến, thân ảnh của La Khuê xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc phát hiện, Lâm Nhất đã âm thầm biến mất, vài mảnh quần áo trên người cũng lặng lễ rơi xuống.

“Trốn cũng khá nhanh đấy!”

Một kích không trúng, mắt La Khuê hiện lên hàn ý, lòng bàn tay nhuốm đầy. huyết quang. Hắn ta lại một lần nữa ra tay, một đao nhanh như chớp, quang đao ngưng tụ trên không trung.

Thân thể Lâm Nhất khẽ động, tránh được đòn này trong gang tấc.

“Chết”

La Khuê lật tay ấn xuống, đao trong tay đâm về phía Lâm Nhất từ trên xuống, giống như một ngọn núi đè ép.

Rầm rầm rầm! Đồng thời, hắn ta dùng uy áp của cảnh giới Tinh Tượng, thật sự bạo phát, nếu như là cảnh giới Thiên Phách bình thường, vào giây phút tiếp xúc với up áp

này, sẽ lập tức không thể cử động, thậm chí máu sẽ bị đông lại.

Ánh đao sắc bén với áp lực vô song, đè ép khiến cho không khí nổ tung, không ngừng lao về phía Lâm Nhất.

Áp lực quá mạnh.

Sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lùng, nháy mắt kích hoạt Thương long thánh thiên quyết, từng đạo văn rồng màu tím vàng hội tụ trong đôi tay hắn, sau đó là tiếng rồng ngâm, hai tay bắt chéo, tỏa ra ánh sáng vàng kim, những hoa văn này

quấn quanh, cứng chắc như tấm bảo hộ bằng kim loại.

Ngay khi đao quang chém xuống và tạo ra những tia lửa chói tai, Lâm Nhất mạnh mẽ tiếp lấy một đao này bằng cả hai tay.

Soạt!

Giây phút chạm nhau, âm thanh kinh hoàng lập tức vang lên, cơ thể Lâm Nhất như đạn pháo nổ tung và bay ra ngoài.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3983: Vậy mà vẫn không chết



Đợi đến khi chạm đất, mặt đất sụp đổ và nổ tung, khói bụi mịt mờ.

Lâm Nhất quỳ một chân trên đất, từ từ đứng dậy, vô số ánh mắt nhìn về phía hắn, trong đó hiện lên kinh ngạc và sợ hãi, vẻ mỉa mai giễu cợt trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Vậy mà vẫn không chết.

Đao cuối cùng của La Khuê, không hề lưu tình, chậm chí còn sử dụng uy áp của cảnh giới Tinh Tượng.

Vẻ mặt Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh, nếu đọ chân nguyên với đối phương, vậy chỉ có một con đường chết. Chỉ có thể dựa vào thân pháp và sức lực cơ thể để chống cự, nếu

tìm được sơ hở, vào lúc đối thủ không ngờ tới mà thi triển kiếm ý Thông Thiên, mới có một tia cơ hội mỏng manh g**t ch*t đối phương.

Điều này, chỉ có thể thực hiện nếu đối phương sơ ý.

Tuy nhiên, nếu dùng thân phận công tử Táng Hoa, thổi khúc Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, để âm Vương Hầu hòa nhập với kiếm ý Thông Thiên, sẽ là một cục diện khác.

Tiếp xúc vừa rồi với La Khuê cũng giúp Lâm Nhất hiểu rõ hơn về thực lực của chính mình.

Nếu không có Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu loại thánh khí này, đối diện với áp lực của cường giả, những thủ đoạn của hắn có chút không đủ dùng.

Điểm yếu về tu vi, lúc này hiện ra rõ hơn bao giờ hết. “Thật là nhìn không ra, ngươi là võ giả luyện thể... vậy mà đỡ được một đao.

của ta. Có điều kịch hay mới bắt đầu mà th: nét mặt La Khuê trở nên hung hãn, tỉnh táo hơn.

Roạt!

Hắn ta lao xuống như tia chớp, bắt đầu giao chiến với Lâm Nhất trong hư không, đao quang của hắn vô cùng dữ tợn, vả lại trong lúc tấn công, huyết sát trên thân thể hòa nhập hoàn hảo với vũ khí, đao quang gầm lên, bên tai dường như vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.

Dị tượng khủng khiếp và đắm máu này, kết hợp với đao pháp nhe nanh múa vuốt, không lâu sau đã khiến Lâm Nhất rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Keng! Keng! Keng!

Trong lúc đao quang và long văn tử kim va chạm với nhau, thỉnh thoảng có những tia lửa chói mắt b*n r*, rất nhiều long văn cứng rắn bị đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Long văn tử kim có thể đỡ được lưỡi đao, nhưng không thể chặn được sức. mạnh trong đó. Cỗ sức mạnh xuyên thấu gây ra áp lực cực lớn lên xương cốt Lâm Nhất.

Cơn đau lan khắp cơ thể.

“Ha ha, xương cốt của ngươi cũng khá cứng đớ”, La Khuê nhếch mép cười lạnh, vẻ mặt càng thêm điên cuồng.

Đám người đứng xem đều kinh hãi đến há hốc miệng, trông vô cùng sửng sốt.

Tiểu tử này là loại quái vật gì?

Đỡ được đao trước đó cũng thôi đi, chiến đấu trực diện lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn chưa ngã xuống.

“Thằng nhóc này có chút kì quái!”

Sắc mặt Tần Phong không khỏi trở nên chăm chú, hẳn ta nhớ ra, tiểu tử này là người đầu tiên phát hiện ra nơi ẩn thân của mình.

Nếu không phải vậy, hắn ta còn có thể thăm dò nhiều tình báo hơn. “Đây chính là thực lực chân chính của Nhất sư huynh sao?”

Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm và đám đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông hoàn toàn chết lặng, vẻ mặt không thể tin được.

Đặc biệt là Lưu Thanh Nghiêm, người trước đây thường gây khó dễ cho Lâm Nhất, cực kỳ coi thường thực lực của hắn, thường xuyên chỉ trích những đãi ngộ của tông môn dành cho hắn.

Bây giờ chứng kiến cảnh Lâm Nhất giao thủ với La Khuê, bất giác chống đỡ được được mười mấy chiêu thức, điều này đã khiến đám người hoàn toàn bị sốc.

Nghe thấy tiếng nghỉ luận xung quanh truyền tới, sắc mặt La Khuê dần trở nên khó coi, hắn ta thậm chí còn nghe thấy có người nghi ngờ về thực lực của mình, có phải chỉ là khoác lác hay không.

Đường đường là cảnh giới Tinh Tượng, đến một tên Thiên Phách cũng không đối phó được.

La Khuê thẹn quá hóa giận, đối với hắn ta mà nói, đây chính là một loại nhục nhã. Đặc biệt là trước khi giao đấu, hắn đã hùng hồn tuyên bố, loại phế vật này đến giết hắn cũng không nguyện ý.

Rầm!

Sau lưng hắn, huyết quang dày đặc không ngừng phóng thích, dị tượng xuất

hiện, dung hợp thành một con huyết xà, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà tế ra võ học Thánh Linh của mình.

“Tiểu tử ngươi năng lực không tồi, đáng tiếc, cuối cùng cũng phải chết thôi!”

Vào giây phút Thánh Linh thành hình, La Khuê gầm lên một tiếng, năng lượng cảnh giới Tinh Tượng tràn vào đao, con huyết xà phát ra tiếng gầm chói tai.

Grào!

Ánh đao máu dài gần trăm dặm, giống như một cánh buồm lẻ loi, đứng trên đỉnh ngọn sóng cao của đại dương vô tận.

Đao quang và huyết xà dung nhập, trở nên sống động như thật, hung hấn chém về phía Lâm Nhất.

Võ học Thánh Linh. Lần này chắc sẽ chết rồi chứ?

Đám tà tu đồng thời nghĩ đến, cảnh giới Thiên Phách còn chưa luyện được. võ học Thánh Linh, ít nhất Thương Huyền Phủ bọn họ đều không biết.

Thân thể của hắn có cứng rắn đến đâu thì cảnh giới cũng giới hạn thực lực, dưới uy áp của võ học Thánh Linh, nháy mắt hắn sẽ bị băm thành thịt nát.

Hừ hừ!

Khóe miệng Tần Phong hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, hắn ta muốn lấy tên nhóc này thị uy, một khi có thể uy h**p được Diệp Tử Lăng, cục diện sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đối với Diệp Tử Lăng nằm trong bảng xếp hạng 1 vạn, cho dù miệng hắn ta có khoe khoang cỡ nào, thì sâu trong lòng vẫn khá sợ hãi.

Lâm Nhất!

Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông đều căng thẳng, thời gian tiếp xúc vừa qua.

Bọn họ sớm đã không còn ác cảm với Lâm Nhất nữa, thậm chí còn có ấn tượng tốt về hắn, đặc biệc là sau khi ăn thịt mà hắn nướng, ai nấy đều biết tính

tình của hắn như thế nào.

Tên này có vẻ ngoài ngạo mạn này, nhưng nội tâm rất tinh tế, không hề tỏ ra kiêu ngạo với bạn bè và đồng bọn của mình.

Vẻ mặt của một số người đại biến, bọn họ đều rút ra binh khí, chiến ý trên cơ thể thoáng cái bùng phát.

Rầm!

Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng vàng từ cơ thể Lâm Nhất bùng. phát, bầu trời trong nháy mắt biến thành một bức họa màu vàng kim.

Thánh Linh?

Đám tà tu trợn mắt há miệng, tất cả kinh hãi bất định, từ khi nào cảnh giới Thiên Phách cũng có thể tế ra võ học Thánh Linh vậy.

Keng!

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, gần như ngay lập tức, một con Ngân Hoàng từ trong thân thể Lâm Nhất bay ra.

Kim Ô hóa trời, Ngân Hoàng hóa đất.

Lâm Nhất đứng trong hư không, hắn mở lòng bàn tay sau đó nắm mạnh, đất và trời như hai hai cuộn tranh bị hắn quay tròn trong lòng bàn tay.

Ầm ầm ầm!

Giây phút này, thân thể Lâm Nhất tỏa ra ánh sáng chói lòa, mái tóc đen bay tán loạn, vẻ sắc bén giữa hai lông mày kiêu ngạo vô tận.

Hắn nhìn về phía La Khuê đang giết tới, trong mắt lập lòe lửa giận, lạnh lùng nói: “Một thằng hề nhảy nhót, dám bắt nạt người Phù Vân Kiếm Tông ta, Lâm Nhất này không dễ chết như vậy đâu!”

Nhật Nguyệt Thần Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3984: Hoa Tinh Ma bốc cháy!



Nhật Nguyệt Thân Quyên, Thiên Địa Đồng Tâm! Lâm Nhất không chỉ tế ra võ học Thánh Linh, còn có hai thánh linh lớn, Kim Ô cùng Ngân Hoàng đều tự mình phát triển những hiện tượng quái dị kinh người

hơn cả huyết xà của La Khuê.

Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra sự khác biệt trong đó, võ học Thánh Linh mà hai người này thi triển hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Nếu tu vi tương đương nhau, La Khuê sẽ bị đánh bại ngay lập tức, thậm chí chết thảm cũng có khả năng nữa.

Nhưng so với La Khuê, tu vi của Lâm Nhất vẫn còn quá yếu, thấp đến mức không có cách nào tưởng tượng nổi. Trước đó hắn dựa vào Thương long thánh thiên quyết để trụ vững, nhưng hiện tại muốn cứng rắn liều mạng, không tránh khỏi việc phải đả động tới đối kháng chân nguyên.

Hoa Tinh Ma bốc cháy!

Lâm Nhất phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ, hắn đã tiến vào trạng thái điên cuồng, sáu đóa hoa Tinh Ma của bảy vùng khí hải lớn, từng đóa nối tiếp một đóa không ngừng bị thiêu cháy.

Bùm!

Trong phút chốc, sự áp bức trên người Lâm Nhất dâng trào, biển hoa phía sau hắn rực cháy.

“Ôi trời ạ!"

“42 đóa hoa Tinh Ma, điều này sao có thể?"

“Phù Vân Kiếm Tông sao lại có thể xuất hiện loại quái vật thế này..”

'Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, hoàn toàn chết lặng trước hoa Tinh Ma trong cơ thể Lâm Nhất. Tu luyện song song hai thánh linh lớn đã vượt quá sức tưởng tượng của người thường, trong khí hải vậy mà còn trồng sáu đóa hoa Tỉnh Ma.

Đây rốt cuộc là loại quái vật gì, lá bài tẩy lại nhiều như vậy.

"Cái này... Lâm sư huynh..."

Liễu Nguyên cũng choáng váng, miệng há hốc không nói nên lời.

Hắn dường như mơ hồ hiểu được sự tự tin trong việc cầm chân đối thủ của Lâm Nhất đến từ đâu.

Trong mắt Diệp Tử Lăng xẹt qua một tia dao động hiếm hoi, đây là lần đầu tiên nàng ta nghe thấy Lâm Nhất tự xưng là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông

Những người khác không hay biết, nhưng nàng ta lại hiểu đối phương chỉ ở lại Phù Vân Kiếm Tông một năm.

Chung quy thì hắn cũng chỉ là một khách qua đường, hòa toàn không cần quan tâm đến sự tồn vong của Phù Vân Kiếm Tông, thậm chí sự sống chết của bọn họ cũng không cần để ý tới.

Nhưng vừa rồi Lâm Nhất lại nói, chớ bắt nạt Phù Vân Kiếm Tông ta không có ail

Đã bao nhiêu năm qua Diệp Tử Lăng vẫn luôn vì niềm tin của mình, từ đầu tới cuối kiên quyết ở lại Phù Vân Kiếm Tông.

Trong thâm tâm nàng ta luôn bài xích Lâm Nhất, mặc dù hắn sở hữu tài năng xuất chúng, thành tựu trong tương lai rất có thể sẽ cao hơn nàng ta, nhưng nàng ta từ trước tới nay vẫn không ưa thích hắn.

Dù là ai thì cũng đừng mơ tưởng khiến nàng ta đánh giá cao.

Nhưng vào lúc này, phong thái mà Lâm Nhất thể hiện lại không thể không khiến nàng ta chú ý nhiều hơn.

Lâm Nhất đẩy tu vi lên tới cực hạn, Nhật nguyệt thần quyền va chạm mạnh mẽ với sát chiêu của đối phương giữa hư không.

Sau âm thanh va chạm chói tai như rung chuyển cả đất trời kia, rừng đá một phương kịch liệt lay động.

Một bóng người giữa không trung bị đánh bật trở lại, mà khóe miệng của Lâm Nhất cũng trào ra vệt máu, bay thẳng ra phía sau.

Một đao này của La Khuê đánh hắn bắn ngược ra ngoài, nhưng dị tượng. trong chiêu thức của đối phương cũng ngay lập tức bị Nhật Nguyệt thần quyền đánh nát.

La Khuê liên tục lùi lại ba bước giữa không trung, theo từng bước lùi sắc mặt hắn ta lại khó coi hơn rất nhiều.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back