Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3975: Huyết Diệm Long Văn Kim!



Tên này chưa chết ư? "Hu hu hu, Nhất sư huynh!"

Lâm Nhất đang định trả lời, một thân ảnh khóc sướt mướt chạy tới nhào vào lòng hắn.

Khỏi cần nghĩ, đương nhiên là tiểu Vũ Nhược rồi.

"Nhất sư huynh, ta sai rồi, trước đó ta còn trách huynh không quan tâm ta, ta còn giận nữa, lúc đó ta nghĩ sau này ta sẽ không nói chuyện với Nhất sư huynh nữa, hu hu hu... Vừa nấy ta sợ lắm, ta sợ không được gặp lại Nhất sư huynh nữa."

Tiểu Vũ Nhược nhào vào lòng Lâm Nhất, cảm xúc rối bời, to khóc.

Đám Phùng Chương nhìn mà môi giật giật, cái tên này đáng đánh đòn thật đấy, đây là hai đóa hoa vàng của Phù Vân kiếm tông đấy!

Diệp Tử Lăng liếc mắt nhìn, lần này nàng ta không quở trách Vũ Nhược.

"Sư tỷ, con trăn vảy xanh chết rồi ạ?" Liễu Nguyên nhìn con trăn vảy xanh đang yếu đuối nằm trên đất, trên người đầy vết thương lồi lõm, rất nhiều mảnh vảy đã bị chém tan.

Thân hình kia trông thảm lắm, thấy mà ghê người, tất nhiên, chăc chắn là hắn ta không ngờ những cái này toàn là bản lĩnh của Lâm Nhất, hắn ta tưởng cái

này là Diệp Tử Lăng làm.

Những người khác cũng nghĩ vậy, dù sao thì ai mà ngờ được, một người ở cảnh giới Thiên Phách có thể đánh cho con rắn vảy xanh này ngoắc ngoải chứ.

Lâm Nhất không có nhu cầu giải thích, Diệp Tử Lăng lại càng không chủ động giải thích.

"Chưa chết, ta cho nó giữ lại hơi tàn, vẫn còn việc cần hỏi nó." Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe ra tia sắc bén, nàng ta đi tới chỗ đầu con trăn vảy tranh.

Lâm Nhất an ủi tiểu Vũ Nhược mấy câu, rồi đi theo Diệp Tử Lăng, hắn cũng rất muốn biết.

Rốt cuộc đám yêu thú này chiếm giữ rừng Huyết Thạch vì mục đích gì, không phải bảo vật bình thường, thì chắc chắn sẽ không thu hút được yêu thú cấp vương giả như con trăn vảy xanh này tới.

"Nói đi!"

Diệp Tử Lăng nhìn đối phương, lạnh lùng nói.

Con trăn vảy xanh chậm rãi mở mắt ra, lộ ra con ngươi đỏ như máu, nó nói với giọng khàn khàn: "Trong vòng bảy ngày, rừng Huyết Thạch sẽ ra đời nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim, ít nhất cũng là Thánh phẩm nguyên thạch!"

Huyết Diệm Long Văn Kim!

Con ngươi của đám Liễu Nguyên co rụt lại, trái tim đập thình thịch, đây là chuyện mà họ không ngờ tới.

Diệp Tử Lăng ngoắc tay, thu lại thanh kiếm đang cắm ở hàm dưới đối phương, khuôn mặt lạnh lùng, không có tí dao động nào.

Con trăn vảy xanh nhúc nhích người, bò ra phía trước, nó quay đầu nhìn rồi nói: "Hôm nay bổn vương thua trong tay các ngươi, cũng là..."

Phập!

Nhưng còn chưa nói xong, một vệt kiếm quang bay tới, sau đó Diệp Tử Lăng trở tay chém một kiếm, cắt đứt đầu đối phương.

Ở cái đầu con trăn vảy xanh, hai mắt nó phẫn nộ mở to, chết không nhắm mắt, hiển nhiên là không ngờ người phụ nữ này lại sát phạt quyết đoán đến vậy.

"Ngươi lừa ta..." Cái đầu nó lẻ loi, bật ra vài tiếng đứt quãng, tràn ngập không cam lòng.

Diệp Tử Lăng thu kiếm vào bao, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt, nàng ta lạnh giọng nói: "Trong lòng ngươi nghĩ gì ta không biết chắc? Ta không giết ngươi, để lại cho ngươi một cái mạng để ngươi trả thù đệ tử Phù Vân kiếm tông ta à? Vương giả yêu thú, mà ngây thơ thế chắc?”

Xung quanh im phăng phắc, rõ ràng là họ đều đang khiếp sợ bởi sự sát phạt quyết đoán của Diệp Tử Lăng.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe ra tia khác thường, hắn cong môi cười, thảo nào ngay

†ừ đầu mình đã không ghét nổi nữ nhân này.

Trên người nàng ta thật sự có cái khí chất nào đó mà mình rất thích, không hèn mọn không ra vẻ, thị phi rõ ràng, dám làm dám nhận, câu nói kỷ nguyên thần long rất đúng khi áp dụng lên nàng ta.

Ta mong mọi nữ tử trên thế gian này đều có chí tiến thủ, không để cho cánh mày râu cao hơn trời!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3976: Liễu Nguyên gật đầu



"Huyết Diệm Long Văn Kim là cái gì?” Lâm Nhất không nhìn Diệp Tử Lăng nữa, hắn hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Đám Phùng Chương cũng không rõ, bọn họ mới chỉ nghe nói loại khoáng thạch này cực kỳ quý hiếm. Còn cụ thể nó là cái gì, có tác dụng kỳ diệu gì, giá cả thế nào, thì họ cũng không rõ cho lắm.

"Liễu Nguyên, đệ nói đi." Diệp Tử Lăng quay người lại, bình tĩnh nói.

Liễu Nguyên gật đầu, hắn ta là chấp sự của Phù Vân kiếm tông, thường trú ở đảo Thiên Thủy, biết rõ các loại khoáng thạch.

Đảo Thiên Thủy chủ yếu sản xuất mạch khoáng Canh Kim, khoáng sản xuất ra đều là khoáng thô, sau khi tinh lọc và luyện hóa mới cho ra canh kim giá trị đúng nghĩa.

Số lượng còn cực kỳ ít ỏi, một năm chỉ có khoảng hơn một nghìn cân, số lượng canh kim có chất lượng siêu tốt lại càng hiếm.

Nhưng dù chỉ có hơn một nghìn cân, giá trị của nó cũng rất khổng lồ rồi, canh kim là kim loại không thể thiếu để tạo ra thánh binh. Thánh binh có càng nhiều đường vân, số lượng canh kim cần dùng lại càng nhiều, lúc nào cũng cung không đủ cầu.

Canh kim mà Phù Vân kiếm tông khai thác được, thì sẽ không để dùng riêng hay bán ra, cơ bản là sẽ giao hết cho kiếm tông ở Hoang Gổ vực.

Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đây là một loại canh kim có lẫn mạch khoáng, nó cực kỳ hiếm. Nói cụ thể thì khá phức tạp, có thể hiểu đơn giản nó là canh kim biến dị.

Giá của một cân Huyết Diệm Long Văn Kim có thể bằng giá của mười nghìn cân canh kim, tóm lại là vô cùng đắt đỏ.

Cứ khoảng mười năm, đảo Thiên Thủy sế ngẫu nhiên phát hiện một miếng Huyết Diệm Long Văn Kim, phần lớn chúng chỉ có vài lạng thôi. Dù chỉ là vài lạng Huyết Diệm Long Văn Kim, giá trị của nó cũng ở tầm không định giá được, chủ yếu là nó quá quý hiếm.

Chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không giống canh kim, chỉ cần có đủ đan Tinh Thần và không tiếc tiền thì thể nào cũng mua được đủ số lượng.

Còn Huyết Diệm Long Văn Kim, đa phần là sẽ không mua được ở ngoài chợ, thánh binh được rèn từ Huyết Diệm Long Văn Kim cũng đẹp hơn những thánh binh khác.

Lâm Nhất nghe xong, hắn đã hiểu sơ về lai lịch của Huyết Diệm Long Văn Kim này rồi, giá trị của nó đúng là lớn đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

"Đấy là Huyết Diệm Long Văn Kim... nhưng vừa nấy cái mà con trăn vảy xanh kia nói tới là nguyên thạch!" Vẻ mặt Liễu Nguyên trở nên ngưng trọng, ánh mắt lóe ra tia sáng, hắn ta trầm giọng nói.

Cái gọi là nguyên thạch, chính là tên gọi tắt của Nguyên xứ chỉ thạch.

€ó nguyên thạch thì mới sinh ra mạch khoáng, nếu nguyên thạch của một mạch khoáng bị người ta đào mất, vậy thì toàn bộ mạch khoáng cũng không tôn tại nữa.

Tương tự, chỉ cần người nào lấy được nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim này. Nó sẽ giống như một hạt giống vậy, dưới sự bảo vệ của siêu cấp tông phái, mấy chục mấy trăm năm sau, có thể sinh ra một mạch khoách Long văn kim.

Lâm Nhất nghe mà líu lưỡi, hắn không ngờ nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim sẽ có địa vị kh*ng b* như vậy.

Chuyến này xuất tông, cứ tưởng nó chỉ là một chuyến rèn luyện đơn giản của tiểu Vũ Nhược, nên hắn không đưa tiểu Băng Phượng và ngựa Huyết Long đi cùng.

Hai tên này cũng đang trong giai đoạn gấp rút tu luyện, nhất là ngựa Huyết Long, sau khi công pháp của nó đột phá, thì đột phá thẳng đến cảnh giới Tinh Quân. Miếng lá thần kia vẫn còn dược tính, còn hơn phân nửa chưa luyện hóa, tốc độ tu luyên của nó nhanh hơn Lâm Nhất nhiều.

Hai tên này không ở đây, tổng chiến lực của Lâm Nhất ít nhất phải giảm một nửa.

Bồng nhiên, nét mặt Lâm Nhất hơi khang khác, hắn cong ngón tay búng ra một cái.

Đạn chỉ thần kiếm nháy mắt nở rộ ra tia sáng chói mắt, một chùm sáng ngưng tụ thành kiếm quang, phá không mà đi.

Rầm!

Cách đó mấy nghìn mét, một cây cột đá cao chót vót âm ầm vỡ vụn, một bóng người bị kiếm quang ép hiện thân.

'Thanh niên đó mặc áo lam, khóe miệng lộ ra ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ tà khí làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

"Tân Phong”

Liễu Nguyên nhìn một cái là nhận ra người này, ánh mắt hắn ta lóe ra tia khác lạ, nét mặt hơi thay đổi.

Vút! Vút! Vút!

Cùng lúc, ở đằng xa lại có mấy bóng người bay lên trời, bọn họ rất có kinh nghiệm sau khi bị phát hiện sẽ phân tán ra ngay.

"Hì hì, anh bạn này siêu thật đấy, Tân mỗ đã núp kỹ thế mà vẫn bị huynh phát hiện." Thanh niên áo lam chưa đi vội, hắn ta mỉm cười với Lâm Nhất, sau khi nhớ kỹ khuôn mặt của Lâm Nhất, hắn ta mới thong dong rời đi.

"Đừng đuổi theo!"

Diệp Tử Lăng thản nhiên nói, đám Phùng Chương đang định đuổi theo lại dừng lại.

Liễu Nguyên âm trầm nói: "Giờ thì phiền phức rồi đây, xem ra những tên tà tu đó đã đi qua lối đi khác, họ đã biết được sự tồn tại của nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim rồi."

"Tân Phong ư? Là tên tà tu điên đứng hạng mười ở biển Khô Huyền hả?" Phùng Chương chợt nghĩ đến gì đó, hắn ta hỏi.

Mấy người khác nghe vậy thì sửng sốt, bọn họ cùng hướng mắt nhìn Liễu Nguyên.

Biển Khô Huyền nằm ở biên giới của Thương Huyền phủ, đi tiếp lên phía trước thì sẽ ra khỏi Thương Huyền phủ, thậm chí là ra khỏi cả Đông Hoang. Nơi này tập trung rất nhiều tà tu lợi hại, nhưng đa số sẽ không ở đây lâu, có cơ hội thích hợp sẽ cao chạy xa bay.

Bọn họ bị đồn đến bước đường này, toàn là do đã đắc tội phải những kẻ thù cực kỳ giỏi, dù có ở lại biển Khô Huyền thì cũng sẽ không lộ mặt.

Nhưng cũng có một số tà tu, lưu trú dài hạn ở biển Khô Huyền.

Trong số những tà tu lưu trú ở biển Khô Huyền, Tần Phong đứng hạng mười, người ta có biệt danh là Tần điên.

Diệp Tử Lăng lấy lệnh bài của Phù Vân kiếm tông ra, sau đó lệnh bài lóe sáng, sau đó liền có thông tin hóa thành tia sáng bay về bầu trời xa.

"Ta đã báo tin cho chưởng môn rồi, trong vòng bảy ngày, chắc chắn chưởng lão của tông môn có thể đến kịp." Diệp Tử Lăng cầm lại lệnh bài vào trong tay, sau đó nhẹ nhàng nói.

Chưởng môn Phù Vân chắc chắn không tới được, ông ấy bị nhiều bên để ý, một khi ông ấy lên đường thì toàn bộ Thương Huyền phủ sẽ bị chú ý, đến lúc đó sự việc sẽ náo loạn đến mức không giải quyết nổi.

Chỉ là tà tu ở biển Khô Huyền thôi, có chưởng lão tông môn là đủ để đối phó rồi, nhưng tiền đề là bọn họ có thể phòng thủ được.

"Có cần gọi trưởng lão ở nơi đóng quân tới không?" Liễu Nguyên trầm ngâm nói.

"Tuyệt đối không được, đầu tiên chưa nói đến việc chuyện nguyên thạch có bao nhiêu phần trăm là thật, nơi đóng quân chỉ có hai vị trưởng lão. Họ mà đi, mạch khoáng nguyên thạch bị cướp mất, đảo Thiên Thủy có mà tiêu.

Diệp Tử Lăng tỉnh táo hơn Liễu Nguyên nhiều, nàng ta sẽ suy nghĩ toàn diện hơn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3977: Tân Phong rất đáng sợ à?



"Tân Phong rất đáng sợ à?"

Phùng Chương cất tiếng hỏi, đây cũng là điều Lâm Nhất khá tò mò.

Liễu Vân nhẹ nhàng giải thích: "Khi hắn ta đạt tới cảnh giới Tinh Hà tranh danh tiếng với Bôn Lôi Ma kiếm, nhưng nửa năm trước đã ngưng tụ ra Tỉnh Tượng, bây giờ thực lực của hắn ta đã vượt xa người sau."

Phùng Chương mở miệng, rõ ràng hơi sợ hãi.

"Một Tân Phong còn không đáng lo..." Diệp Tử Lăng nghĩ xa hơn. Bỗng nhiên sắc mặt nàng ta tái nhợt, phun ra một ngụm máu.

Khí tức trên người yếu đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. "Sư tỷ!"

Mấy người khác cũng hoảng sợ biến sắc, vội vàng bước tới đỡ nàng ta. Vút

Tuy nhiên, Lâm Nhất phản ứng nhanh nhất. Hắn đã đỡ được Diệp Tử Lăng trước khi những người khác đến.

Trước đó hắn đã để ý thấy khi nàng ta xuyên qua nọc độc do con trăn vảy xanh phun ra. Nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, ngay cả con trăn vảy xanh cũng không ngờ tới cảnh này đó.

Nọc độc của nó là thứ mà ngay cả cao thủ cảnh giới Thần Đan cũng phải dè chừng đôi chút.

"Tỷ ấy trúng độc." Quả nhiên Lâm Nhất kiểm tra một lúc rồi quay sang nói với mọi người.

"Không sao, không chết được đâu. Tìm được nơi có khả năng sinh ra Huyết Diệm Long Văn Kim nhất trong rừng đá máu trước đã." Diệp Tử Lăng đẩy Lâm Nhất ra, rồi đứng thẳng người bình tĩnh nói.

"Đúng là không thể chết được, nhưng tỷ không thể chiến đấu với ai trong vòng bảy ngày."

Lâm Nhất mỉm cười, cũng không phản bác đối phương, chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự khá mạnh mẽ.

Hắn vừa dứt lời, một bóng đen bao trùm lấy mọi người. Thảo nào ban nãy đại sư tỷ mới thả Tần Phong đi, còn dặn dò mọi người đừng đuổi theo hắn ta.

"Không khoa trương như vậy đâu." Diệp Tử Lăng trừng mắt với Lâm Nhất, rồi nuốt một viên đan dược. Sau khi khôi phục được khí sắc, nàng ta lập tức dẫn mọi người tiến sâu vào trong rừng đá.

Lâm Nhất ở lại cuối cùng, cũng không vội rời đi. "Vân sư huynh, huynh không đi cùng chúng ta à?" Tiểu Vũ Nhược tò mò hỏi.

"Bọn muội đi trước đi, ta xử lý thân thể của con trăn xanh này đã." Lâm Nhất chớp mắt, mỉm cười với Tiểu Vũ Nhược.

'Trong mắt mấy người lập tức lóe lên lửa giận, đại tỷ bị trúng độc, còn chưa †ìm được nơi sinh ra Huyết Diệm Long Văn Kim. Ngoài ra còn có đám tà tu như hổ rình mồi, mà tên này vẫn nhắm vào con trăn xanh.

"yêu thú này vốn do đệ g**t ch*t, ta cũng không nói gì, cứ để đệ xử lý đi." Diệp Tử Lăng khá thản nhiên đối với việc này, cũng không nói nhiều nữa. Khí sắc đã khôi phục hơn nhiều, nàng ta dẫn mấy người họ tiến vào nơi sâu.

Dĩ nhiên những người khác không tin Lâm Nhất có thực lực g**t ch*t con trăn vảy xanh, nhưng họ cũng không thể phản bác lại lời nói của Diệp Tử Lăng.

Sau khi mấy người họ rời đi, Lâm Nhất nhìn thi thể như quả núi của con trăn vảy xanh mà cảm thấy đau đầu.

yêu thú này quá lớn, một số nguyên liệu tốt cũng không thể mang đi được. Nếu có Tiểu Tặc Miêu ở đây thì tốt rồi.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||

Vút

Lâm Nhất dang rộng hai tay, đáp xuống trên tấm lưng rộng uốn lượn của con trăn xanh, đi dọc trên đó để đo khoảng cách.

Bang!

Sau đó hắn lấy kiếm Táng Hoa ra đâm một nhát. Tia lửa bắn tung toé, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên.

Diệp Tử Lăng bị thương, không cách nào thi triển được kiếm ý Thông Thiên. Cho dù những người khác có ý, cũng không thể cắt lìa thân thể của con trăn vảy xanh này. Nàng ta đã nghĩ đến điều này từ lâu nên không để người khác xử lý nó, với cả vốn là do Lâm Nhất g**t ch*t con yêu thú này.

Khi nàng ta chạy đến nơi, yêu thú đã thoi thóp.

Bùm!

Một nhát kiếm hạ xuống, máu phun ra như cột nhà, đồng thời còn có cả yêu đan cấp Vương lẫn trong đó.

"Đồ tốt!" Lâm Nhất cong môi mỉm cười, bất chấp thứ bẩn thỉu bên trên mà tóm lấy nó.

Đây là thứ ngựa Huyết Long thích nhất, nếu gặp được nhất định phải đưa cho Tiểu Tặc Miêu cất giữ, tiếc là không phải một giao long.

Hắn lại bước tới trước mấy bước, mỗi bước là vài trăm mét. Đến khi tiếp đất, vẻ mặt Lâm Nhất trông thoải mái. Hắn tự nhủ: "Chắc là ở đây!"

XiIXi!

Khi lớp vảy bong ra, không lâu sau Lâm Nhất đã lấy ra một túi mật rắn.

Nọc độc đáng sợ quấn quanh túi mật của con rắn rơi xuống đầu nhọn của kiếm Táng Hoa. Nọc độc màu xanh lá cây khiến người ta kinh tởm. Lâm Nhất đóng tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể, đôi mắt hơi ngưng tụ và cẩn thận chém

vụn khí độc bằng kiếm ý Thông Thiên.

Khi kiếm ý đạt đến một cảnh giới nhất định, nó có thể cắt nát hư vô, nhưng nọc độc của con trăn xanh này mới là sát chiêu lợi hại nhất của nó.

Chất lỏng màu xanh lá cây đang động đậy như thể mang sự sống, khiến Lâm Nhất khá kiêng dè.

Hắn còn chưa có năng lực vượt qua nọc độc như sóng biển mà vẫn sống sót khoẻ mạnh như Diệp Tử Lăng.

Một lúc lâu sau, sau khi Lâm Nhất cẩn thận dỡ bỏ, một túi mật rắn phát ra ánh sáng xanh lục xuất hiện trên mũi kiếm.

Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, lấy bình ngọc ra rồi trịnh trọng thu lại cẩn thận.

Sau đó, động tác của Lâm Nhất nhanh hơn nhiều. Con trăn vảy xanh to đến mức hết cả chỗ đựng thịt rắn.

Hết cách, hắn chỉ đành cắt phần tinh tuý nhất, nhưng cuối cùng vẫn bỏ sót rất nhiều bảo bối, làm Lâm Nhất cảm thấy rất tiếc nuối.

Đến khi hắn làm xong việc thì trời đã tối.

"Đi hội hợp trước đã."

Lâm Nhất không ở lại quá lâu, hắn loé mình vài cái trong màn đêm, bóng dáng đã biến mất trong rừng đá.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3978: Trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ



Màn đêm vô tận, vầng trăng lơ lửng cô độc.

Trong một góc tối của rừng huyết trên đảo Thiên Thủy, nơi ánh trăng không thể chiếu tới, những cột đá được xếp thành hình tròn, từng bóng người ngồi xếp bằng trên cột đá.

Trên người họ đều ngưng tụ một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ. Họ đều là những tà tu tiếng tăm lừng lẫy ở biển Khô Huyền.

Tuy nhiên, so với người đứng giữa không trung ở giữa vòng tròn, ai nấy đều tỏ ra kém cỏi hơn rất nhiều.

Ngay cả Tân Phong, người được xếp hạng trong tốp mười tà tu hàng đầu của biển Khô Huyền trên cột đá, cũng có thể nhìn ra chênh lệch rất lớn so với người này.

Người này được bao phủ trong ma diễm màu đen, và chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của hắn ta.

Trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ.

Huyết khí lan tràn, người ngồi khoanh chân trên cột đá không nói lời nào, khiến bầu không khí trở nên vô cùng áp lực.

Phụt!

Ánh lửa bập bùng, những bóng người trong ma diễm đang cháy như thể mở mắt ra. Trong mắt những bóng người trên cột đá đều lộ ra vẻ dè chừng, ai nấy đều chắp tay cung kính hành lễ.

"Con trăn vảy xanh đã chết?" Người trong ma diễm cất giọng nói khản đặc. "Đã chết."

Tân Phong mặc áo màu lam, nhướng mày nói: "Diệp Tử Lăng đã tới rồi, nữ nhân này hơi phiền phức. Kiếm ý của nàng ta quá mạnh đến mức ban đầu ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Thực lực của nữ tử này còn đáng sợ hơn lời đồn thổi. Tốt xấu gì trăn vảy xanh cũng yêu thú cấp vương, nhưng lại chẳng có sức chống cự khi ở trước mặt nàng ta.”

Hắn ta có ấn tượng sâu sắc với Diệp Tử Lăng, nhất là cảnh tượng biển mây vô tận, ngưng kết thành đôi cánh chim rũ xuống trên lưng đối phương.

Cảnh đó dù đứng cách xa bao nhiêu nhưng vẫn có thể cảm nhận được phong mang lóe lên trên người Diệp Tử Lăng.

"Vậy bọn họ cũng đã biết tin tức về Huyết Diệm Long Văn Kim rồi hả?" Người đàn ông trong ma diễm lại lên tiếng.

"Đã biết rồi. Ta lén đến gần và nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Tiếc là... ta bị một tên nhóc phát hiện, rất kỳ lạ."

Trong mắt Tần Phong hiện lên vẻ lạnh lùng, nếu không có tên nhóc kia, hắn có thể ẩn mình lâu hơn nữa. Bạn‎ có‎ biế𝐭‎ 𝐭𝒓ang‎ 𝐭𝒓𝒖yện‎ ﹎‎ 𝐓𝚁𝒖M𝐓𝚁𝗨Ye‎ N.vn‎ ﹎

Tìm hiểu kỹ càng về Diệp Tử Lăng và xem thử rốt cuộc nàng ta có bị thương hay không.

Một câu nói vu vơ rõ ràng.lại khiến nam tử trong ma diễm im lặng. Dường như hắn ta đã nhớ ra điều gì đó.

Im lặng một lúc lâu, Tân Phong thận trọng nói: "Ta đoán Diệp Tử Lăng rất có thể đã bị thương. Nếu tối nay mọi người ra tay có lẽ sế có niềm vui bất ngờ."

Ý tưởng này của hắn vô cùng táo bạo, ăn nói rất thận trọng, nhưng trong mắt lại không che giấu được vẻ điên cuồng.

"Ha ha, ngươi có chắc nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim nhất định sẽ ra đời không?"

"Việc này..."

Tân Phong do dự một chút, tin tức này vô tình bị một ít người trong đám yêu thú nghe được.

Tuy nhiên, nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim có thể chỉ là một bảo vật bình thường đối với cá nhân. Nhưng đối với một tông môn siêu cấp trong Hoang Gổ Vực,thì nó là một căn cơ rất khó tưởng tượng được.

Nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim chính là hạt giống sinh ra mạch khoáng.

Nhưng suy cho cùng, hạt giống phải được chăm sóc và bảo vê mười mấy năm thì mới có thể phát triển thành Huyết Diệm Long Văn Kim sau mấy tram năm.

Chỉ có nằm trong tay các tông môn siêu cấp, nguyên thạch này mới phát huy được giá trị lớn nhất. Nó là báu vật mà không ai có thể tưởng tượng và kiểm soát

được.

Việc này đúng đến tám chin phần. yêu thú của đáy biển gần đó trời sinh đã cực kỳ nhạy cảm với khí tức của các mạch khoáng.

Nhưng dù sao cũng là Huyết Diệm Long Văn Kim, không ai có thể cam đoan nó sẽ ra đời trong vòng bảy ngày.

"Chắc chắn 99%..." Tân Phong nghiền ngẫm một lát, trầm giọng nói.

"Vậy cũng không thể chắc chắn, nếu đã không chắc, sao ngươi lại đắc tội Diệp Tử Lăng? Nàng ta là con gái ruột của chưởng môn Phù Vân. Ai nấy đều bảo. ngươi điên, nhưng điên thì không sợ chết à?” Giọng nói trong ma diễm chế nhạo.

Tân Phong cảm thấy áp lực như núi, không dám phản bác.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3979: Vị tiểu sư huynh này khá giỏi



"Nhỡ đâu thật sự có nguyên thạch thì sao?" Một tà tu trên cột đá hỏi.

"Ha ha... Ha ha..."

Bóng người trong ma diễm mất kiểm soát cười lớn, khiến người ta rùng mình, toàn thân khó chịu.

"Nếu có đủ lợi ích, dĩ nhiên đáng giá đi mạo hiểm, Tân điên, ngươi nói đúng không?” Ánh lửa bập bùng, nam tử trong ma diễm nam tử cười lạnh lùng.

"Đó là dĩ nhiên!" Tân Phong vội vàng gật đầu.

"Nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông chắc hẳn có trưognr lão cảnh giới Thần Đan canh giữ, ít nhất là hai người.” Lại có tà tu lên tiếng. Họ biết rất rõ thực lực nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông trên đảo Thiên Thuỷ.

"Ta có cách của ta, ngươi không cần lo lắng chuyện này! Mấy năm nay Phù Vân Kiếm tông đã lụi bại rất nhiều, chỉ có thể dựa vào một nữ nhân chèo chống. Huyết Diệm Long Văn Kim, ngươi nhất định phải xuất thế. Nếu không, ta sẽ không thể ra tay với nàng ta. Hu hu hu, ta nhút nhát lắm, hu hu hu hu!

Bóng người trong ma diễm cất giọng khàn khàn đầy ác ý, lúc thì khóc lát lại cười.

Những tà tu khác trên cột đá nổi da gà khắp người. Họ cũng là tà tu, nhưng họ luôn run rẩy sợ sệt trước mặt nam tử này.

Tân Phong bị gọi là kẻ điên, nhưng ở trước mặt người này, hắn không thể nổi điên.

Trong khu rừng đá màu máu, Lâm Nhất xuyên qua màn đêm dưới ánh trăng.

Không lâu sau, hắn đã trông thấy nhóm Diệp Tử Lăng ở tận sâu trong rừng đá. Đống lửa đang cháy, mấy người họ đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, vẻ mặt hơi nặng nề.

Có vẻ như nơi đây hẳn là nơi nguyên thạch ra đời.

Thấy Lâm Nhất đã trở lại, Diệp Tử Lăng mở mắt, gật đầu với hắn.

Nàng ta bị trúng độc nặng, môi tím tái, trông có vẻ yếu ớt, Nhưng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo giữa ấn đường vẫn không giảm đi bao nhiêu.

"Cuối cùng cũng đành lòng quay lại rồi. Nếu không quay lại, ta còn tưởng rằng Lâm sư huynh sẽ lấy nguyên liệu yêu thú rời đi cơ. Dù sao huynh cũng là kỳ tài leo lên được đỉnh núi Thánh Kiếm, không đáng giá khi chết cùng cùng ta.”

Mấy đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm tông tỏ ra bất mãn, Thanh niên vừa lên tiếng là Lưu Thanh Nghiêm. Từ lúc ra khỏi tông môn hắn ta vẫn luôn coi thường Lâm Nhất. Vừa rồi, mọi người còn sợ hãi nhưng Lâm Nhất chỉ nhìn vào

cơ thể của con trăn xanh.

Sự bất mãn của hắn ta đã đạt tới đỉnh điểm, không nhịn được châm chọc một câu.

Lâm Vân mỉm cười với hắn ta, không để ý đến tên này nữa mà ¡ thẳng về phía Diệp Tử Linh đang dựa vào cột đá.

Thấy hắn tỏ thái độ thờ ơ, Lưu Thanh Nghiêm chợt nghẹn hong, đành nuốt cục tức trở lại.

"Này, cho tỷ.” Lâm Nhất lấy ra bình ngọc chứa mật rắn, duỗi tay đưa cho đối phương. Diệp Tử Lăng mở mắt ra, trong mắt cực kỳ sốc, một lúc lâu sau không nói gì.

Những người khác lén liếc qua, ngoài Liễu Nguyên ra, mọi người đều không rõ Lâm Nhất đang cầm thứ gì trong tay, vô cùng ngạc nhiên.

Hắn ta nhận ra đó là túi mật của con trăn vảy xanh, nhưng túi mật được bọc trong nọc độc khiến người bình thường không thể lấy được.

Vị tiểu sư huynh này khá giỏi, có thể trở thành đệ tử thân truyền chữ thiên, sợ là kiếm được không ít chỗ tốt.

Liễu Thanh Nghiêm cảm thấy không ổn, bèn nước miếng, thấp giọng hỏi Liễu Nguyên: "Lục ca, đó là gì thế?"

Lưu Nguyên rất tốt tính, hắn ta thành thật nói: "Đây hẳn là túi mật của con trăn xanh, nhưng ta không biết sao hắn lại có được, trên người được lớp vảy bao. bọc,c ta muốn cắt ra cũng cực kỳ khó khan.”

"Túi mật của rắn được bao quanh bởi nọc độc đáng sợ, có thể xâm nhập vào các cơ quan nội tạng qua lỗ chân lông. Chưa kể tới việc lấy mật, chỉ mới đến gần thôi đã có nguy cơ bị trúng độc rồi."

Hít!

Mấy đệ tử than truyền khác hít hà khí lạnh và tỏ ra rất sốc trước những gì Liễu Nguyên nói.

Phùng Chương nhỉnh hơn một chút, hắn ta khác với những đệ tử thân truyền khác. Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Nhất thực sự chỉ đứng yên tại chỗ.

"Liễu đại ca, mật rắn này có thể giải độc được cho sư tỷ hả?" Hai mắt Tiểu Vũ Nhược sáng rực, vui vẻ hỏi.

Liễu Nguyên gật đầu: "Có lẽ không sai."

Hắn ta vừa thốt ra lời này, sắc mặt Liễu Thanh Nghiêm lập tức trở nên cực kỳ xấu xí, biểu cảm xấu hổ tột độ.

Thì ra Lâm Nhất vốn chẳng tham lam nguyên liệu yêu thú. Hắn đang tìm cách giải độc cho Diệp Tử Lăng, thậm chí sẽ gặp phải rủi ro rất lớn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back