Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3965: Mặt trời mọc thật đẹp



Thấy Lâm Nhất đồng ý, Phùng Chương không ở lại nữa. Hai người ở giữa rừng núi, đi xuống núi.

Khi sắp hạ xuống, Lâm Nhất tập trung nhìn thì thấy Diệp Tử Lăng mặc váy. dài màu tím, lộ ra đôi chân thon dài. Nàng ta vẫn như trước kia, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, vầng trán lộ ra sự sắc bén và anh khí khiếp người.

Đứng bên cạnh là Tiểu Vũ Nhược, so với nàng ta, cô bé này nhanh nhẹn tinh quái, là một thiếu nữ tuổi xuân hoạt bát.

Đôi mắt to long lanh, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất tới, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

Trừ hai nàng, còn có hai vị đệ tử chân truyền ở cạnh, nếu thêm cả Lâm Nhất và Phùng Chương, thật ra trận thế này là cực lớn.

Mặt trời mọc thật đẹp, ánh mắt trời chiếu xuống.

Diệp Tử Lăng và Vũ Nhược, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ, dưới ánh mắt trời có thể nói là có chút chói mắt.

Bất kể là ai thì lần đầu gặp đều sẽ bị thu hút bởi diện mạo xinh đẹp và khí chất khác nhau của hai nữ tử, rồi không kìm được nhìn thêm vài cái.

Còn về hai người bên cạnh hai nàng ấy, tu vi cũng không yếu, đều ở cảnh giới Tỉnh Hà giống Phùng Chương.

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, thân phận của cô nhóc Vũ Nhược chắc chắn không đơn giản, đệ tử chân truyền cảnh giới Tinh Hà có thể nói là quân tinh nhuệ của Phù Vân kiếm tông.

"Ta tưởng đệ sẽ không tới cơ, con bé này hồ nháo, đệ cũng chiều nó." Diệp Tử Lăng nhíu mày, người khác không rõ chứ nàng ta biết rõ Lâm Nhất đang thử đột phá Thất hoa tụ đỉnh.

Thời gian của hẳn quý giá cỡ nào chứ, không phải để lãng phí đâu. "Không sao." Lâm Nhất mỉm cười, không hề nhiều lời.

Tiểu Vũ Nhược cũng được tính là nửa đệ tử của hắn, Phù Vân thập kiếm, cơ bản toàn là Lâm Nhất dạy cho nàng ta, hơn nữa ngày thường nàng ta cũng hay. tới tìm Lâm Nhất xin dạy bảo.

Cô nhóc này tính tình cực tốt, ngây thơ hồn nhiên, Lâm Nhất cũng khá là quan tâm tới lần đầu tiên nàng ta thí luyện.

Thân là kiếm khách, không thể cứ trưởng thành trong tông môn suốt đời được, cũng không thể trốn sau lưng Diệp Tử Lăng suốt đời.

"Đi thôi!"

Diệp Tử Lăng không hỏi nhiều, nàng ta đưa tay ra vẫy, chỉ thấy ở đỉnh núi phương xa có một con ma điêu màu đen bay tới.

Mấy người lần lượt trèo lên ma điêu, sau khi ngồi vững, ma điêu tung cánh, vẽ ra hai đạo khí lãng, cơ thể to lớn điên cuồng bay lượn như tia chớp trong núi rừng.

Lâm Nhất ngồi ngay ngắn trên tấm lưng rộng của ma điêu, cảm nhận được. tốc độ của ma điêu, chỉ nguyên tốc độ di chuyển thẳng thôi, con ma điêu này nhanh hơn thân pháp của hẳn nhiều.

Diệp Tử Lăng ngồi hàng đầu, dáng người cao gầy, thỉnh thoảng mấy người khác có trò chuyện với nàng ta vài câu.

Lâm Nhất lấy thân phận công tử Táng Hoa hành tẩu ở Thương Huyền phủ, thỉnh thoảng hắn gặp mấy tên tà tu chế nhạo Phù Vân kiếm tông, họ bảo mấy năm nay Phù Vân kiếm tông toàn dựa vào một nữ nhân chống đỡ cho.

Sự thực là vậy, nhưng ở nội bộ Phù Vân kiếm tông, hầu như toàn bộ đệ tử chân truyền vẫn khá là tin phục đại sư tỷ của bọn họ.

Những việc nàng ta làm cho Phù Vân kiếm tông, mọi người đều thấy, một tiếng đại sư tỷ này cũng không phải chỉ dựa vào mỗi thực lực đâu.

Theo lý giải của Lâm Nhất, với thiên phú của nàng ta, dù có vào kiếm tông thì cũng không vấn đề gì.

Ngẫm nghĩ chắc phải có điều gì đó duy trì nên nàng ta mới không đi, một mực ở Phù Vân kiếm tông.

Hoang Gổ vực kiếm tông, có mấy người có thể nắm được kiếm ý ở cảnh giới Thông Thiên, e là cũng chỉ như lông phượng củ ấu, sẽ không có quá nhiều.

Từ vẻ mặt của mấy đệ tử, Lâm Nhất có thể cảm nhận thấy rõ, sự kính phục và một chút ái mộ mà mấy người này dành cho Diệp Tử Lăng.

Lâm Nhất cười, hắn cũng không bất ngờ về điều này.

Nữ tử giống như nàng ta, chưa bàn đến mỹ mạo, chỉ nguyên khí chất của nàng ta thôi đã đủ để nhiều người hướng về rồi.

Chỉ có điều tính cách có hơi ngạo kiều, từ trước đến giờ nàng ta vẫn lạnh nhạt với Lâm Nhất, chẳng tỏ thái độ gì, có khi sau khi biết thiên phú và thực lực của hắn, nàng ta vẫn phê bình kín đáo ấy chứ.

Ta ấy à, chính là một người tốt.

Nghĩ đến lời đối phương nói, Lâm Nhất không kìm được cong môi cười, thực ra đại sư tỷ như thế cũng rất tuyệt.

"Lâm Nhất!"

Đúng lúc này, Diệp Tử Lăng đang ngồi ở đằng trước bỗng quay đầu lại, mấy người cũng nhìn sang hắn.

"À, sao thế?" Lâm Nhất tỉnh táo lại, hỏi.

Diệp Tử Lăng nhìn hắn rồi nói: "Ta nghĩ rồi, đệ tới Phù Vân kiếm tông, chắc đây cũng là lần đầu tiên đệ xuất tông. Đệ có thiên tư hơn người, nhưng suy cho. cùng tu vi mới chỉ ở cảnh giới Thiên Phách, đệ đừng ngông nghênh quá. Nơi lát nữa tới không như Phù Vân kiếm tông đâu, nếu ngông nghênh quá rồi gây rắc. rối, thì chưa chắc ta đã bảo vệ được đệ đâu."

Lâm Nhất ò một tiếng, mỉm cười, trong lòng thì giật mình.

Thảo nào đối phương thấy mình và Phùng Chính tới thì vẻ mặt có chút bất mãn, hóa ra nàng ta cũng coi mình thành đối tượng cần bảo vệ.

"Có sư tỷ ở đây, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.' Lâm Nhất gật đầu nói.

"Tất nhiên rồi!"

Một thanh niên ngồi bên cạnh Phùng Chính lên tiếng: "Đại sư tỷ là nhân tài kiệt xuất trên Quân Bảng, yêu nghiệt nắm chắc kiếm ý thông thiên, trong Thương Huyền phủ này, không ai bằng được thiên phú kiếm đạo của tỷ ấy. Cho dù có đi Hoang Cổ vực, thì vẫn yên ổn được, có đại sư tỷ ở đây tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Đâu có như người nào đó, dựa vào may mắn mới được làm đệ tử chân truyền phòng chữ thiên."

Lâm Nhất ngẩn ra, ít nhiều gì cũng hơi bất đắc dĩ, hắn cười gượng.

Đệ tử chân truyền phòng chữ Thiên, cái đó có phải hắn chủ động xin đâu, là ông già chưởng môn Phù Vân kia chủ động cho hắn mà.

"Không phải đâu? Phù Vân thập tam kiếm của Nhất sư huynh đã tu luyện đến kiếm thứ mười rồi, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn!" Tiểu Vũ Nhược không vui rồi, nàng ta không thích người khác nói xấu Nhất sư huynh.

Nàng ta vừa dứt lời, mấy người khác đều sửng sốt, ánh mắt họ hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Phù Vân thập tam kiếm là kiếm pháp nổi tiếng, tiếng tăm lừng lẫy ở khắp Hoang Cổ vực, đệ tử chân truyền bình thường, tu luyện được một hai ba kiếm ở. mức đại thành là đã ghê gớm lắm rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3966: Thật à?



Có thể tu luyện toàn bộ mười kiếm đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, nói thế không khỏi khoa trương quá rồi đấy, đến đại sư tỷ còn chưa chắc đã làm được.

"Thật à?"

Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe ra vẻ khác thường, nhưng nàng ta không hoài nghỉ, nàng ta chỉ khó nén được kinh hãi thôi.

"May mắn." Lâm Nhất cười, từ chối cho ý kiến. Đỉnh phong viên mãn ư?

Thế thì xem nhẹ hắn quá, nửa năm tập một môn kiếm pháp, há lại chỉ luyện đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn cơ chứ, hắn luyện thành hóa cảnh từ lâu rồi.

'Đấy là trong tình trạng hắn còn phải phân tâm tu luyện lấy tiêu ngự kiếm và Thương long thánh thiên quyết, bằng không ba kiếm cuối mạnh nhất cũng không phải chuyện quá khó khăn với Lâm Nhất.

"Còn lâu mới là may mắn! Nhất sư huynh giỏi ý..." Tiểu Vũ Nhược rất là tự hào nói.

Lâm Nhất cười gượng, vội vàng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, cô nhóc này đừng có mà gây thêm phiền phức cho hắn nữa. Nếu cô nhóc còn nói thêm nữa thì e là sự tích ở con đường thông thiên của hắn sẽ lộ ra mất.

"Thiên phú kiếm đạo của đệ còn mạnh hơn ta tưởng." Diệp Tử Lăng không thể không thừa nhận, đối phương thật sự đáng sợ, không hổ là người đứng đầu bảng ở Thiên lộ thứ chín.

"Cũng tạm, ta chỉ mạnh hơn các vị sư huynh một chút mà thôi." Lâm Nhất cười nhẹ một cái, sau đó hắn nhìn mấy vị đệ tử chân truyền rất khó chịu với mình đây, rồi tận tâm nói.

Hừt Mấy người quay mặt đi, không nhìn hắn.

Tuy trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng thiên phú kiếm đạo của tên này. thật sự mạnh đến mức làm người ta giận sôi.

May mà tu vi của hắn vẫn đang mắc kẹt, thiên phú khác không khoa trương như thiên phú kiếm đạo, nửa năm rồi mà vẫn ở Thiên phách thất trọng cảnh, nếu không e là đoàn người đã bị hắn dẫm nát dưới chân rồi.

Diệp Tử Lăng không có để ý đến sự tranh đấu âm thầm giữa mấy người, nàng ta thản nhiên nói: "Nơi chúng ta phải đi lần này, là biển Khô Huyền, đó là chỗ như nào chắc mọi người đều rõ cả. Chỗ đó là nơi các tông phái giao tiếp, tà tu thường lui tới và nó nằm ở biên giới của Thương Huyền phủ. Những kẻ dám hiện thân ở đó toàn là kẻ độc ác, mọi người đừng lơ là, nếu không sẽ chết thật đói"

Câu này chủ yếu là nàng ta nhắm vào Lâm Nhất, những người khác kể cả Vũ Nhược, đều biết biển Khô Huyền là nơi như thế nào.

Lâm Nhất ngẩn ra, rõ ràng là ngây người rồi. Biển Khô Huyền?

Sao lại trùng hợp thế chứ, chiếc chìa khóa bí ẩn trong tay hắn, vừa khéo khắc hai chữ Khô Huyền.

Ma điêu tung cánh màu đen bay qua những tầng mây, nhanh như chớp, phong cảnh xung quanh đều vụt qua như tia chớp.

Lâm Nhất tỉnh bơ nghe đối phương giới thiệu, cuối cùng hắn đã biết được đại ïn Khô Huyền là nơi như thế nào

Biển Khô Huyền năm ở biên giới của Thương Huyền phủ, ra biển Khô Huyền, cơ bản chính là ra khỏi Đông Hoang, đi lên phía trước chính là biển Loạn Ma cực kỳ kh*ng b*.

Nơi đó không còn là phạm vi mà đế quốc Thần Long có thể quản lý, biển rộng mênh mông, đối với nhiều người thì đó là nơi cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vì ở chỗ xa, rất nhiều tà tu dự tính hoàn toàn rời khỏi Đông Hoang, thì đều sẽ chọn dừng chân ở biển Khô Huyền. Cũng có một số tà tu hung cùng cực ác, cũng sẽ chọn cắm rễ ở biển Khô Huyền, bởi vì chỗ này ba không quản.

Nơi giao nhau giữa các tông phái, không ai quản lý hết được.

Nhưng một chỗ nguy hiểm như thế này, lại hội tụ tinh hoa nhật nguyệt dồi dào, trên đảo có nhiều loại mạch khoáng quý hiếm.

Cơ hồ giá trị của mỗi hòn đảo nhỏ đều không thể ước lượng, trong đó bốn hòn đảo có giá trị lớn nhất đều nằm trong tay bốn tông phái lớn.

Ngoại trừ bốn đảo chính này ra, những đảo khác trong biển Khô Huyền đều không an toàn cho lắm, thỉnh thoảng có tà tu ghé thăm.

Mục đích họ đến đây lần này, chính là đảo Thiên Thủy, do Phù Vân kiếm tông quản lý, trên đảo có mấy mạch khoáng Canh Kim lận.

Canh Kim giá trị quý hiếm, là vật liệu không thể thiếu trong chế tạo thánh khí, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện Canh Kim cực phẩm, thánh văn khắc dấu cổ xưa mà nguyên thủy.

Lâm Nhất hiểu rồi, thí luyện của Tiểu Vũ Nhược chính là tới đảo này, canh giữ một thời gian.

Nhiệm vụ này coi như tương đối nhẹ nhàng, danh tiếng của bốn tông phái lớn còn ở đây, bình thường cũng chẳng có tà tu nào không có mắt lại chạy tới đây gây sự.

Thỉnh thoảng có kẻ gây sự, thì cũng chỉ ăn trộm tí khoáng thạch, hiếm khi có nguy hiểm.

Lâm Nhất cười khổ không thôi, đây đâu tính là lịch luyện, có khác gì ra ngoài chơi đâu.

Nghĩ tới đây, Lâm Nhất thả lỏng hơn nhiều rồi.

Hắn đang nghĩ xem đến lúc đó có thể lén chuồn ra ngoài, đi nghe ngóng một phen không, xem xem rốt cuộc biển Khô Huyền và chiếc chìa khóa bí mật Khô Huyền có liên quan đến nhau không.

Năm ngày sau.

Ma điêu đã chở đoàn người tới phạm vi của biển Khô Huyền, Lâm Nhất đang ngủ gật, lập tức có cảm ứng. Hắn mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trước xuất hiện một vùng biển màu đỏ tươi, trong nước biển tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

Cái này còn chưa là gì, điều thật sự làm Lâm Nhất ngạc nhiên đó là, trung tâm vùng biển này có một khu vực bị bao phủ bởi phong bạo(cơn gió dữ, hung

bạo) màu đen.

Cách xa quá, Lâm Nhất không nhìn rõ được, nhưng hẳn có thể mơ hồ cảm nhận được năng lượng kh*ng b* ẩn chứa trong cơn gió dữ màu đen.

Quá là lạ lùng!

'Thế mà trong lòng Lâm Nhất lờ mờ cảm thấy, với cấp phong bạo này thì dù có là chưởng môn Phù Vân, cung không thể xông vào.

"Đó là nơi nào?" Lâm Nhất chỉ tay qua, hắn không kìm được hỏi.

Diệp Tử Lăng nhìn rồi thản nhiên nói: "Đó là khu vực cấm ở biển Khô Huyền, vùng biển này cũng vì nó mà có tên đấy, nơi đó là đảo Khô Huyền, nơi ngã xuống của Khô Huyền đại thánh!"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3967: Cửu đế Côn Luân!



Đảo Khô Huyền nơi Khô Huyền Đại Thánh qua đời.

Lâm Nhất thưởng thức ý nghĩa trong đó, Đại Thánh không phải chỉ là một danh hiệu, mà là cảnh giới nhất định của một vị thánh.

Chỉ có nhân vật đáng sợ nhất trong số các thánh giả mới được gọi là Đại Thánh, Khô Huyền Đại Thánh và chìa khóa bí mật của ông ấy.

Trong thoáng chốc, Lâm Nhất thầm nảy ra rất nhiều ý tưởng, có vẻ Bổn Lôi Ma kiếm đã để mắt tới đảo Khô Huyền.

"Đừng có ý đồ với đảo Khô Huyền. Đây là cấm địa nơi các thánh giả qua đời... Có tiên đoán rằng một ngày nào đó, đảo Khô Huyền sẽ mở ra một số hạn chế nhất định. Trước đó, ai đến sẽ chết!"

Diệp Tử Lăng liếc nhìn Lâm Nhất, biết hắn luôn vênh váo nên khẽ cảnh cáo.

Lâm Nhất cười nói: "Ta sẽ không xông bừa vào, chỉ tùy tiện hỏi một chút, Khô Huyền Đại Thánh có lai lịch gì thế? Mà sau khi chết vẫn tiếng tăm lừng lẫy như vậy, ngay cả thánh giả cũng qua đời à? "

Các thánh giả tương đương với những nhân vật trong truyền thuyết. Ở khu vực Côn Luân, dù ở đâu các thánh giả đều là những tồn tại hàng đầu ở khu vực đó.

Nhiều người cả đời còn chẳng được nhìn thấy mặt thánh giả một lần.

Các đệ tử thân truyền khác của Phù Vân Kiếm tông không quan tâm đến điều này. Đảo Khô Huyền chỉ là một cái tên đối với họ mà thôi. Họ đã nghe về nó vô số lần. Bất cứ ai ở Thương Huyền phủ hầu như đều biết đến truyền thuyết về đảo Khô Huyền.

"Ông ấy là truyền nhân của Nam Hoàng một trong Cửu đế." Diệp Tử Lăng nhẹ nhàng nói một câu, cũng không giải thích quá nhiều.

Cửu đế Côn Luân!

Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện kinh ngạc. Phật đế, Ma đế, Yêu đế, Nữ đế, Kiếm đế, Đao đế, Lôi đế, Bạch đế, Nam đế, những cao thủ tuyệt thế này tung hoành suốt ba nghìn năm trước, giờ đã trở thành những nhân vật thần thoại.

Thật khó tin Khô Huyền Đại Thánh này thực sự là truyền nhân của Nam đế.

Phần lớn Cửu đế đều không xuất hiện, rõ ràng có một số đã qua đời, Nam đế chính là một trong số đó.

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dấy lên muôn vàn gợn sóng. Hiển nhiên hắn không ngờ chiếc chìa khóa bí mật trong tay mình lại có liên quan đến Nam đế, một trong Cửu đế.

Hắc Dực Ma Điêu bay vòng qua đảo Khô Huyền từ đẳng xa. Nửa canh giờ sau, hòn đảo ẩn chứa nhiều bí ẩn này đã biến mất khỏi tâm mắt của Lâm Nhất. 𝗧hách‎ thá𝑛h‎ tìm‎ được‎ [‎ 𝗧RUM𝗧RU‎ YỆN.𝙑𝑛‎ ]

Sau ba ngày bay với cường độ cao như vậy, cuối cùng họ cũng đã tới đích đến, đảo Thiên Băng!

Lâm Nhất cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy một hòn đảo. màu vàng nhạt trong tầm nhìn của mình. Toàn bộ hòn đảo bị bao phủ trong một lớp sương khói xám xịt, một luồng khí mạnh mẽ và sắc bén lan tỏa bên trong nó.

Toàn bộ hòn đảo tràn ngập ý chí kim mạnh mẽ. Ý chí kim là phong thủy bảo. địa rất tốt cho các tu sĩ kiếm đạo.

Nếu luyện tập ở đây lâu, tài năng kiếm thuật sẽ tiến bộ rất nhanh. Đảo Thiên Băng rất rộng lớn, Phù Vân Kiếm tông đã có đệ tử thân truyền

đóng quân ở đây từ lâu, đặc biệt là nơi có mạch khoáng Canh Kim, được canh phòng nghiêm ngặt và bày vô số trận pháp.

Ở những nơi khác cũng không nghiêm ngặt như vậy, thỉnh thoảng có tà tu đến mạo hiểm, Phù Vân Kiếm tông cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt.

Dù sao nơi này cách xa tông môn, diện tích lại quá rộng lớn nên không thể bao quát hết được mọi thứ.

Nhất là những năm gần đây, danh tiếng của PHù Vân Kiếm tông đã giảm mạnh, thực lực tổng thể kém hơn ba tông môn còn lại rất nhiều.

Một lúc sau, Hắc Dực Ma Điêu đáp xuống một khu mỏ. Vun vút!

Họ vừa mới đứng vững, đã có hơn chục bóng người lao vút về phía họ, không ai ngoại lệ, đều là đệ tử thân truyền của tông môn.

Trong số họ cũng có một số chấp sự. Những người được gọi là chấp sự đều là những đệ tử thân truyền đã luống tuổi, tiềm lực đã bị đào rỗng, không thể tiếp tục làm đệ tử thân truyền.

Họ muốn ở lại tông môn thì chỉ có thể làm chấp sự. Phần lớn những người này đều có tu vi cảnh giới Tinh Tượng, nếu tu vi là cảnh giới Thần Đan thì sẽ được thăng cấp trưởng lão.

"Đại sư tỷ!"

Sau khi nhìn thấy người đến là Diệp Tử Lăng dẫn đầu, hơn mười người bao gồm cả chấp sự cảnh giới Tinh Tượng kia đều tỏ vẻ cung kính hơn rất nhiều.

Người dẫn đầu bên kia là một thanh niên mặc áo xanh. Hắn ta có vẻ ngoài khá tuấn tú, khoảng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng hẳn ta là một chấp sự.

"Liễu sư huynh!"

Khi Diệp Tử Lăng nhìn thấy người này, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, có lẽ trước kia từng được những người này chăm sóc nên hai bên khá thân quen.

"Đây là những đệ tử thân truyền đi cùng ta trong chuyến đi này. Hầu hết mọi người đều biết nhau. Đây là lần đầu tiên Vũ Nhược rời khỏi tông môn. Đây là Lâm Nhất, đệ tử thân truyền chữ Thiên mới thăng chức của tông môn...” Diệp Tử Lăng và thanh niên họ Liễu kia trò chuyên đôi câu rồi giới thiệu Vũ Nhược và Lâm Nhất cho hắn ta.

"Là đệ tử thân truyền chữ Thiên? Cảnh giới Thiên Phách?”

Thanh niên họ Liễu và những người khác nghe vậy,vẻ mặt hơi kỳ quái, bội phận này quá cao nên họ đành phải gọi hắn là sư huynh theo.

Diệp Tử Lăng cười nhẹ nói: "Đừng coi thường hắn, chính hắn lúc trước đã phá vỡ kỷ lục ngàn năm leo l*n đ*nh núi Thánh Kiếm đấy."

Sắc mặt của mấy người hơi thay đổi, không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, bấy giờ mới gọi Lâm sư huynh.

"Liễu Nguyên, bái kiến Lâm sư huynh!" Thanh niên họ Liễu chắp tay với Lâm Nhất, trên mặt mỉm cười, khẽ nói: "Có thể leo l*n đ*nh Thánh Kiếm, e rằng chúng †a không so được thiên phú về kiếm đạo với Lâm sư huynh.”

"Còn tạm."

Lâm Nhất không tỏ vẻ gì chỉ và mỉm cười hờ hững.

"Nghe nói gần đây trên đảo có động tĩnh khác thường?"

Diệp Tử Lăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng chuyện chính của chuyến đi lần này.

"Ừm? Số lượng yêu thú trên đảo ngày càng tăng, một số thậm chí còn là yêu thú trong biển, vô cớ chạy lên đảo. Chúng ta hơi thiếu nhân lực nên chỉ có thể nhờ tông môn phái một số đệ tử thân truyền tới đây." Liễu Nguyên nhỏ giọng đáp.

"Đưa chúng ta đến đó."

Diệp Tử Lăng gật đầu, vẻ mặt Tiêu Vũ Nhược trở nên kích động, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Lâm Nhất không mấy hứng thú với việc này. Cái gọi là lịch luyện này chỉ là giết yêu thú và thấy máu mà thôi. Thời gian còn lại phải ở lại trên đảo Thiên Băng, mấy ngày sau là sẽ thấy chán.

Cũng chỉ có mình Vũ Nhược hào hứng, còn các đệ tử thân truyền khác không mấy hứng thú hay để bụng.

Có rất nhiều Canh Kim trên đảo Thiên Băng. Họ có càng để ý tới đống bảo. thạch này hơn. Phần thưởng cho chuyến đi này cũng liên quan đến Canh Kim.

Liễu Nguyên bảo những người khác trở về, hắn ta tự dẫn cả nhóm đi về phía khu vực yêu thú đang tăng lên rõ rệt kia.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3968: Ngay ở phía trước!



"Nơi đó cách chỗ chúng ta đóng quân có chút xa, không có mạch khoáng, nhiều lắm chỉ có chút quặng thô một ít quặng thô rải rác. Ban đầu ta còn nghi ngờ liệu có thiên tài địa bảo nào sắp ra đời không. Nhưng ta đã tìm kiếm mấy vòng mà vẫn không cảm nhận được linh lực nào cả... nên rất kỳ lạ. Ta chỉ đành đoán rằng có phải dưới đáy biển đã xảy ra chuyện gì chăng."

Liễu Nguyên vừa đi vừa nói ra suy đoán của mình.

Nếu có chuyện gì xảy ra dưới biển, thì tức là có yêu thú nào đó đã thăng cấp, và trận chiến giữa vua mới và vua cũ đã ảnh hưởng đến các yêu thú khác.

Đó chỉ là một sự cố rất đỗi bình thường, trong quá khứ cũng có rất nhiều ví dụ tương tự.

Nơi tập trung yêu thú thực sự cách trạm rất xa.

Mọi người tăng hết tốc độ, phải mất hai canh giờ mới đến nơi. Liễu Nguyên đứng trên đỉnh núi rồi chỉ xuống dưới.

"Ngay ở phía trước!"

Hắn ta không cần chỉ ra, mọi người đều đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của yêu khí. Khí tức lan tỏa của nhiều yêu thú tụ tập khiến người ta rất khó chịu.

Sau khi đáp xuống đỉnh núi, mấy người họ phát hiện phía dưới vách đá phía trước là một khu rừng đá màu máu rộng lớn vô tận.

Những tảng đá màu máu cao chót vót, đứng sừng sững trên mảnh đất hoang vụ, trải dài ngút tầm mắt, hoàn toàn không thấy được điểm cuối.

Trong rừng đá, có thể nhìn thấy chỉ chít yêu thú bằng mắt thường, trong đó có một số con rõ ràng không giống yêu thú trên đất liền. Dễ nhận ra được chúng đã bò lên từ đáy biển. Điều này thực sự rất lạ.

Lâm Nhất liếc nhìn và chắc chắn nơi này quả thật đúng như những gì Liễu Nguyên đã nói. thiên tài địa bảo gì đó không thể nào xuất hiện ở đây được.

Đất khô, bề mặt cứng như đá, rừng đá sừng sững, vốn đã rất kỳ quái và đáng Sợ.

"Bên kia có người!"

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng, hắn đưa tay chỉ xuống dưới. Một võ giả mặc áo rơm, đầu đội đấu nạp che chắn kín mít đang ngồi trên một tảng đá cao chót vót.

Liễu Nguyên nhìn thoáng qua, cũng không để ý lắm: "Nơi này vốn có một ít tà †u tụ tập, nhưng bọn hắn không hề tới nơi đóng quân gây chuyện, hầu hết tông môn cũng không đấu giáp lá cà với chúng. "

Diệp Tử Lăng không hề ngạc nhiên về việc này. Hiển nhiên nàng ta đã biết chuyện này từ lâu, còn những người khác đa sôs đều đã từng đến đảo Thiên Thủy.

Có mấy người nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ kỳ quặc, trong mắt hiện lên ý tứ thấy hiểu biết ít nên mới thấy lạ.

Lâm Nhất mỉm cười, thu lại tầm mắt rồi nói: "Cứ coi như ta chưa nói gì Nếu là người khác, sự xuất hiện bất ngờ của một tà tu ăn mặc kỳ lạ như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhưng ở biển Khô Huyền này, chuyện đó có vẻ hết sức bình thường, nên họ cũng chẳng để ý lắm.

"Có mấy yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp bá chủ đã chiếm cứ chỗ sâu..." Liễu Nguyên chỉ vào tận sâu trong rừng đá. Nơi đó bị bao phủ bởi một màn sương máu mờ nhạt nên không thể nhìn rõ.

Nhóm Diệp Tử Lăng khế cau mày, yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Bá chủ à, hơi khiến người khác đau đầu rồi đây.

Nếu chúng đột nhiên nổi ý tấn công vào nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông, tổn thất sẽ vô cùng khủng khiếp.

Đây là một hiểm họa tiềm ẩn cực lớn. Thảo nào Liễu Nguyên lại truyền tin cho tông môn. May là người tới là Diệp Tử Lăng. Nếu là người khác thì rất khó đối phó nổi, thậm chí rất có thể bị yêu thú đánh bại.

"Đi vào nhìn xem, có thể trao đổi thì trao đổi. Nếu không thể... thì cứ giết luôn đị" Diệp Tử Lăng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng giữa ấn đường đã lóe lên vẻ

sắc bén khiến mọi người thầm khẽ run.

"Có quá nhiều yêu thú canh chừng nơi này, nếu như hấp tấp đi vào, sợ là sẽ lãng phí rất nhiều thời gian." Phùng Chương liếc nhìn yêu thú canh giữ bên ngoài, hơi nhíu mày.

ệc này đơn giản."

Diệp Tử Lăng đứng trên đỉnh núi, mái tóc dài bồng bềnh, nàng ta vung tay lên.

Vèo!

Một luồng kiếm quang ngưng tụ tỉnh nguyên, mang theo kiếm ý Thông Thiên vô cùng sắc bén, lan tràn trong rừng đá như sóng nước.

Grào! Grào! Grào!

Tiếng thú gầm lập tức truyền ra từ trong rừng, theo sau là bụi đất tung bay, đủ loại yêu thú thi nhau chạy ra ngoài.

Dưới áp lực của kiếm ý Thông Thiên, chúng cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Ngay sau đó tất cả yêu thú cảnh giới Tinh Tượng đều bỏ chạy hết.

Trong số đám yêu thú đang chạy trốn, cũng có rất nhiều tà tu nhân trà trộn bên trong nhân cơ hội này chạy trốn.

Phùng Chương tỏ ra xấu hổ, vội vàng ngậm miệng.

Lâm Nhất hơi ngây người khi nhìn thấy đám tà tu đó, hóa ra nơi này thật sự không hiếm tà tu.

"Kiếm ý Thông Thiên quả nhiên tuyệt vời."

Trong mắt những đệ tử khác của Phù Vân Kiếm Tông đi cùng nàng ta đều toát lên vẻ khâm phục và ngưỡng mộ. Kiếm ý bậc này quả thực rất đáng sợ. Chỉ một chút phong mang đã khiến đám yêu thú này bỏ chạy.

"***"

Diệp Tử Lăng dẫn đầu đáp xuống trước, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.

Mấy người họ chạy một mạch xuyên qua rừng đá để tìm kiếm khí yêu sát. Trên đường đi, họ gặp phải rất nhiều yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Bá chủ.

Hầu hết chúng đều có thể nói được tiếng người.

Sau khi trao đổi một lúc, bấy giờ họ mới biết dạo này dưới đáy biển thực sự hỗn loạn và đám yêu thú này đến đây để ẩn náu.

Trước thực lực mạnh mẽ của Diệp Tử Lăng, đám yêu thú này đồng ý rút lui trong vòng bảy ngày.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, trước đó hắn đã nhận ra khu rừng đá này có điều kỳ lạ nhưng lại không tìm được manh mối gì.

Hắn luôn cảm thấy đám yêu thú đó vẫn chưa nói ra sự thật.

"Con người, cút ra khỏi lãnh thổ của ta!"

Ngay khi họ cho rằng mình đã xong việc, một giọng nói lạnh lùng và âm trầm vang lên. Nhóm Lâm Nhất lập tức cứng người lại.

Chỉ di chuyển một chút thôi cũng tốn rất nhiều sức lực.

Đây là một yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Vương!

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3969: Đó là đầu của một con mãng xà



Bụi đất bay lên trong rừng đá, kèm theo đó là một tiếng gầm lạnh băng. Một sinh vật khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đó là đầu của một con mãng xà, chỉ riêng cái đầu đã cao hơn rất nhiều so với khu rừng đá cao chót vót ở xung quanh.

Vút!

Cái đầu lơ lửng bay lên, cơ thể nó quấn thành từng vòng tròn trước mặt mọi người, chẳng mấy chốc đã cao tới hàng trăm mét.

Áp lực khủng khiếp đè lên người họ, máu trong cơ thể mọi người đều có xu hướng đồng lại.

Nhìn từ xa, cơ thể đối phương được bao phủ bởi những lớp vảy màu xanh lam, lấp lánh ánh sáng kim loại thãm màu như áo giáp của con người. Ánh mắt nó tràn ngập lạnh nhạt và hung dữ, miệng thốt ra tiếng người, rõ ràng có linh trí Cực cao.

Đây là loài trăn vảy xanh, trên người vẫn còn sót mùi tanh của nước biển. Nó là vua của các loài trăn vảy xanh.

Nó sinh ra đã mang dòng máu của kẻ vương giả, khiến nó không có đối thủ trong số các yêu thú cùng loại. Sở dĩ gọi là yêu thú cấp Vương đều là những tồn tại gần như vô địch trong cùng một cảnh giới.

Ngoài các yêu thú cấp Vương khác loài ra thì nó không có thiên địch nào cả. Con trăn vảy xanh trước mặt này chắc chắn cũng có địa bàn dưới đáy biển.

Đáng lẽ nó không nên xuất hiện trên đảo Thiên Thủy chứ nói gì đến khu rừng đá này.

Điều này rất lạ và khó hiểu.

Đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng hung ác cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải nó kiêng kị sự tồn tại của Diệp Tử Lăng thì e rằng đã ra tay với họ rồi.

"Đây không phải là nơi ngươi nên đến." Diệp Tử Lăng không chút sợ hãi nhìn đối phương, rồi lạnh lùng nói.

Liễu Nguyên ở bên cạnh trầm giọng nói: "Thanh Lân Vương, trước đây Phù Vân Kiếm tông chúng ta đã từng trao đổi với ngươi. Ngươi ở vùng biển đó, Phù 'Vân Kiếm tông chưa từng vượt qua ranh giới!"

'Trong mắt con trăn vảy xanh lóe lên tia máu, lạnh lùng nói: 'Dạo này dưới đáy biển xảy ra thay đổi lớn, lãnh thổ của ta đã bị kẻ khác chiếm đóng, rừng đá này là lãnh địa mới của ta, yêu thú khác cũng theo ta đến đây. Ta chỉ muốn khu vực này, đừng ép ta quá mức, nếu không các ngươi đều phải chết, Phù Vân Kiếm tông cũng đừng hòng chiếm giữ đảo Thiên Thủy!"

"Mạnh miệng ghê? Nếu như ngươi chỉ tạm thời ở đây thì ta còn có thể trò chuyện với ngươi, nhưng xem ra khỏi bàn rồi!"

Trong mắt Diệp Tử Lăng lóe lên vẻ sắc bén, lạnh lùng nói: "Đừng cho rằng ngươi là yêu thú cấp Vương thì ta sẽ sợ ngươi. Dù sao nơi này là đất liền, chứ không phải biển!"

Lâm Nhất thầm hiểu ra, dù con trăn vảy xanh này có mạnh đến đâu, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải chiến đấu trong nước.

Cho dù là yêu thú cấp vương, cũng chưa chắc có thể phát huy hết sức mạnh, Diệp Tử Lăng thật sự không dễ chọc như vậy.

"Trong rừng đá này nhất định có điều kỳ quái. Có lẽ yêu thú khác không biết bí mật, nhưng chắc chắn nó biết."

Diệp Tử Lăng đã lén truyền cho mọi người, ám chỉ rằng khó tránh khỏi phải đánh một trận.

Lâm Nhất thầm cảm động, nghĩ đến ngay cả Diệp Tử Lăng cũng không tin lời khỉ gió của đối phương. Một yêu thú từ đáy biển lại muốn lên đất liền chiếm núi làm vua.

Trùng hợp thế nàp lại đi chiếm cứ đảo Thiên Thủy nơi Phù Vân Kiếm tông đã chọn.

Trong đó không có ẩn tình gì mới lạ!

Mấy đệ tử thân truyền lén lút truyền âm, nhanh chóng quyết định, không thể nào đáp ứng yêu cầu của con trăn vảy xanh này.

Họ chẳng những không đồng ý mà còn phải giữ nó lại và hỏi ra bí mật của rừng đá.

Cảm nhận của yêu thú về trời đất thường nhạy bén hơn con người, nên đối phương chắc chắn biết được một vài manh mối.

"Lâm Nhất, đệ ở lại chăm sóc Vũ Nhược." Diệp Tử Lăng hờ hững nói, rồi lập tức phóng ra kiếm ý Thông Thiên, trong nháy mắt đã phá vỡ uy áp vương giả của đối phương.

Bùm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3970: Khó nói



Mấy tiếng nổ vang lên trong không khí, đám Phùng Chương và Liễu Nguyên khôi phục lại thân thể như thường, lao về phía cơ thể khổng lồ của con trăn vảy

xanh mà trong mắt không hề sợ hãi.

Mấy tên này khá khí phách, trước đó còn tỏ ra kiêng dè, một khi đã quyết định hành động thì họ lại không hề do dự.

Bởi vì nàng ta hả?

Lâm Nhất nhìn về phía Diệp Tử Lăng. Nữ tử này đang đứng trong hư không, cả người tỏa ra kiếm quang rực rỡ, mái tóc dài xõa xuống, tay phải đặt trên chuôi kiếm. Một mình nàng ta chống đỡ toàn bộ uy áp yêu sát con trăn xanh.

Keng!

Khi nàng rút kiếm ra, một kiếm quang chói mắt chiếu sáng cả hư không, mây mù bao phủ, kiếm quang chói tựa mặt trời.

Mây mù che khuất mặt trời! Lâm Nhất vừa liếc nhìn đã nhận ra, thanh kiếm mà

Diệp Tử Lăng đang sử dụng chính là đệ nhất kiếm trong mười ba thanh kiếm của Phù Vân, có uy lực đáng sợ.

"Tiểu cô nương, ngươi đang tìm đường chết!"

Trăn vảy xanh nổi giận đùng đùng, trong đôi mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ hung ác chưa từng có, thân hình to lớn bắt đầu vặn vẹo trong nháy mắt.

Trong chớp mắt, nó biến thành một cơ thể hình người dài gần ba mét ở trước mặt mọi người, cơ thể phủ đầy vảy và đầu vẫn là đầu của con trăn.

Nó chuyển sang trạng thái nửa rẫn nửa người, trên tay cầm một cây ba chạc thép màu đen, khí tức càng ngày càng ngưng tụ.

Đối mặt với sự tấn công cùng lúc của nhiều người, con trăn vảy xanh không hề tỏ ra sợ hãi mà vung ba chạc thép trong tay lên, tạo ra những sóng nước mênh mông, cuồn cuộn. Cuồng phong sắc lẹm xen lẫn bên trong dẫn đầu đẩy lùi đám Liễu Nguyên, sau đó nghênh đỡ thanh kiếm này của Diệp Tử Lăng.

Bùm!

Tiếng nổ lớn vang lên, lập tức gây ra một cơn bão năng lượng cực kỳ kh*ng b*, vô số cột đá trực tiếp bị nghiền nát.

Có thể thấy rõ, ngoài Diệp Tử Lăng và Liễu Nguyên ra, thì những người khác đều bị đẩy lùi mấy trăm mét. Đối mặt với yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp vương, họ vẫn có chút không bằng, sự chênh lệch rất rõ ràng.

Vút!

Lâm Nhất tóm lấy Vũ Nhược và nhảy lên không trung. Khi sóng xung kích sắp quét tới, hắn đã lui lại và đáp trên một cột đá ở rất xa.

Mặt mày Tiểu Vũ Nhược tái nhợt, trông rất căng thẳng. Điều này hơi khác với việc lịch luyện mà nàng ấy tưởng tượng.

"Vân sư huynh, sư tỷ sế không sao chứ?" Cả người cô nhóc run rẩy, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

"Khó nói."

Vẻ mặt Lâm Nhất nặng nề, cũng không thoải mái lắm. Hắn có thể đoán được thực lực của Diệp Tử Lăng rất mạnh, nhưng dù sao chưa từng thấy nàng ta tự mình ra tay.

Mà rõ ràng con trăn vảy xanh này cũng không dễ chọc. Nó đã có thể biến

hình đơn giản, tuy không thành công cho lắm nhưng dù gì sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều.

Phải làm gì đây!" Vũ Nhược tỏ ra rất hoảng loạn. Nàng ấy đã chuẩn bị sẵn xông pha chém giết.

"Còn làm gì được nữa?”

Lâm Nhất bày vẻ mặt vô cảm, trong lòng không chút dao động, bình tĩnh nói: "Hoặc là ngươi chết, hoặc là ta sống."
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3971: Dù không tham gia



Vũ Nhược vẫn luôn sống trong sự bao bọc của Phù Vân Kiếm tông, chưa bao giờ nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới võ giả. Đã đến lúc nàng ấy phải hiểu được một số đạo lý.

Dù không tham gia thì đứng xem cũng tốt.

Vũ Nhược liếc nhìn Lâm Nhất, phát hiện Vân sư huynh khác thường ngày, giống như đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ.

Hắn chẳng những không có ý an ủi nàng ấy mà cả người trông còn vô cùng lạnh lùng và xa cách.

Vũ Nhược nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay nhỏ lại. Nàng ấy cảm thấy tủi thân nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.

"Phù Vân Kiếm tông chỉ có chút năng lực này thôi à? Chó mèo cũng muốn ra tay với tai"

'Trăn vảy xanh cười điên cuồng, vung ba chạc thép và bùng nổ ý chí bão tố mạnh mẽ. Những cơn bão này cuốn theo sóng biển, thổi bay kiếm thế của nhóm

Phùng Chương. Không lâu sau, khóe miệng ứa máu.

Đây vẫn là trong tình huống Diệp Tử Lăng hứng chịu phần lớn uy áp, nếu không để họ đấu trực diện chắc chăn sẽ mất mạng.

Phụt!

Con trăn vảy xanh còn chưa cười được bao lâu, một bóng người lạnh lùng. lướt qua như tia sáng, rạch một lỗ cực kỳ dữ tợn trên người nó.

Trong thoáng chốc, máu tươi b*n r* từ vết rạch, con trăn vảy xanh đau đớn hét lên.

"Đều lùi lại hết, để ta."

Lúc này vẻ mặt Diệp Tử Lăng lạnh băng, cấm ai nghi ngờ lời nói của mình, kiếm ý của nàng ta đã đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có.

"Nữ tử này!"

Huyết quang lóe lên trong mắt con trăn vảy xanh, ba chạc thép màu đen xé toạc khoảng không, những tia sét vô cùng dữ tợn quấn quanh, lao vút về phía Diệp Tử Lăng.

Gió cuốn mây bay!

Một con Thanh Loan bay ra từ trong cơ thể của Diệp Tử Lăng. Nàng dùng kiếm chém mạnh vào cuồng phong giăng đầy trời. Thế kiếm sắc bén xé nát tất cả gió bão đang quấn quanh người đối phương.

Bịch!

Dưới sự va chạm dữ dội, chỉ có Diệp Tử Lăng có cảnh giới Tinh Hà đỉnh phong đã đánh văng đối thủ bằng một chiêu kiếm này.

"Mây trời di chuyển!"

Lại quát một tiếng, kiếm quang trong tay Diệp Tử Lăng chói lòa đến mức mọi người không thể nhìn thẳng. Từng lớp mây mù trên bầu trời cuồn cuộn tạo thành dị tượng đáng sợ, những tiếng rền giận dữ đinh tai nhức óc của từng tia chớp trong tầng mây bao la.

Nàng ta đứng trong mấy, cúi người lao tới chỗ con trăn vảy xanh, từng lớp mấy trời sau lưng cũng di chuyển theo kiếm tựa như đôi cánh chắp trên lưng Diệp Tử Lăng. Ngay khi nàng ta không ngừng rơi xuống, đôi cánh được huyễn hóa từ mây mù này trở nên hùng vĩ như một ngọn núi.

"Đỉnh phong viên mãn?"

Lâm Nhất mở miệng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc tột cùng.

Rõ ràng Diệp Tử Lăng không nắm bắt được sự ảo diệu của Mây bay chẳng phải ý ta, nhưng nhờ vào sự năng lực lĩnh ngộ mạnh mẽ của mình, nàng tađã tìm được lối tắt luyện Phù Vân Kiếm pháp đến cảnh giới đỉnh phong.

Có thể chính nàng ta còn không rõ lắm, đôi cánh rũ xuống sau lưng mơ hồ trông như hai đỉnh núi cao chót vót.

Thật khó tin!

Lâm Nhất thầm khen ngợi, trước đây hắn đã coi thường nữ nhân này rồi. Cũng đúng thôi, người nắm vững kiếm ý Thiên Thông nào phải kẻ tâm thường.

Nàng ta xếp trong tốp 20.000 yêu nghiệt trên bảng Tinh Quân đấy. Đây là bảng xếp hạng cả Đông Hoang này.

"Ngông cuồng!”

Con trăn vảy xanh liên tục bị đẩy lùi lại nổi cơn thịnh nộ, lập tức gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, ba chạc thép trong tay bắt đầu chuyển động điên cuồng.

Ngay khi ba chạc thép quay, cuồng phong dâng lên lập tức hình thành một cơn bão.

Cùng lúc đó, toàn bộ hơi nước trong không khí đều bị nó hút tới đây. Trong nháy mắt, dưới chân nó đã hóa thành một con sóng lớn tựa sông hồ.

Keng! Khi thân kiếm va chạm với ba chạc thép, âm thanh chói tai vang vọng khắp đất trời. Vũ Nhược ở bên cạnh Lâm Nhất mặt mày tái nhợt, máu không khỏi tràn

ra từ khóe miệng.

Trái lại cô nhóc này khá mạnh mẽ. Lâm Nhất thâm nghĩ khi thấy Vũ Nhược cố gắng không hừ ra tiếng.

Nàng ấy ở ngay bên cạnh Lâm Nhất. Nếu hắn muốn thì có thể ngăn chặn lại sóng xung kích cho nàng ấy.

Nhưng nếu đã tới đây để rèn luyện, vẫn nên chịu khổ một chút.

Rắc!

Khi ánh sáng tan đi, mọi người ngẩng đầu lên xem, chỉ nghe thấy tiếng kim loại gãy vụn trong không trung. Lòng mọi người thoáng cái trầm xuống, khi nhìn rõ cây ba chạc của con trăn vảy xanh đã bị đứt gấy, mặt mày ai nấy đều lộ ra vẻ

vui mừng.

Cây ba chạc trực tiếp bị chặt đứt, trong mắt con trăn vảy xanh hiện lên vẻ hoảng sợ, làm bộ muốn bỏ chạy.

Nào ngờ, khi nó vừa định quay người lại bỗng há to miệng rắn phun ra một cục nọc độc màu xanh lá cây hôi thối vô cùng.

Nọc độc đáng sợ, chỉ nguyên mùi hôi thôi đã khiến mấy người ở đằng xa vô cùng khó chịu, tiếng xèo xèo vang lên trong hư không. Đó chính là kiếm quang và tinh nguyên của Diệp Tử Lăng đang bị nọc độc ăn mòn rất nhanh.

Bùm!

Nhưng một cảnh tượng càng chấn động hơn lại xuất hiện. Diệp Tử Lăng không hề né tránh mà xuyên qua đống nọc độc đó.

Rắc! Máu bắn tung tóe và vảy bong ra.

Thanh kiếm trong tay nàng đã đâm vào tim đối phương trước, con trăn vảy xanh còn chưa kịp cười thì đã kêu lên vô cùng thảm thiết.

Một tiếng nổ vang lên, nó bị đánh bật trở lại dáng vẻ ban đầu giữa không trung và biến thành một cơ thể đáng sợ dài gần ba trăm thước.

Diệp Tử Linh đã đoán trước được điều này, rút kiếm bay về, đứng trong hư: không lạnh lùng nhìn đối phương.

Dưới bầu trời, mái tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng, oai phong khí phách, một lưồng phong mang lượn lờ không tan nơi ấn đường.

Con trăn vảy xanh liếc nhìn Diệp Tử Lăng, đôi mắt đỏ ngầu lộ vẻ dè chừng, đuôi rắn quét qua.

Bang!

Sau đó cơ thể vặn vẹo, quay người bỏ đi, trong lòng nó đã sinh ra ý định chạy trốn.

Thật không may, hướng nó bỏ chạy lại chính là nơi Lâm Nhất và Vũ Nhược đang đứng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3972: Không ổn rồi!



Uỳnh!

Kiếm thế trên người Diệp Tử Lăng đã lên đến cực điểm, mắt thấy cái đuôi của con trăn vảy xanh sắp quét tới, nàng ta vung kiếm lên chém xuống, biển mây. mênh mông cũng dập đềnh theo.

Xoet xoẹtl

kiếm quang lóe lên, một kiếm này đã chém đuôi rắn thành hai đoạn, máu tươi như mưa từ trên trời chảy xuống.

Nhưng nàng ta cũng bị uy lực của kích này đụng cho bay vào trong đám mây, bịch một tiếng, đám mây trên trời bị nàng ta đụng thủng. Nháy mắt đã hiện ra một lỗ trống lớn như thể bầu trời bị đụng thủng vậy.

"Không ổn rồi!"

Mặt Diệp Tử Lăng biến sắc, chỉ thấy con trăn vảy xanh đã lợi dụng cú đánh này, quay người bỏ chạy.

Nó rất thông minh, phương hướng mà nó chọn để bỏ chạy lại đúng là hướng Lâm Nhất và Vũ Nhược đang đứng. Trong số tất cả mọi người ở đây, không thể nghi ngờ rằng thực lực của Lâm Nhất và Vũ Nhược là yếu nhất, đặc biệt là Vũ Nhược, người chưa có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào.

Xoet! Xoet! Xoet!

Trên thân hình khổng lồ của con trăn vảy xanh có một lỗ thủng to, máu tươi đang không ngừng chảy ra từ chỗ đó, đó là ngực của nó.

Vốn dĩ nó có lớp xảy xanh bảo vệ cơ, cho dù có gặp phải nhân tài kiệt xuất cảnh giới Tỉnh Tượng khác thì cũng chưa chắc đã đâm thủng được da nó.

Nhưng không ngờ lại gặp phải quái vật Diệp Tử Lăng, nàng ta xuyên qua lớp nọc độc nó phun ra, rồi dùng một chiêu kiếm ý thông thiên đâm thủng người nó.

Nó lập tức sợ mất mật, không còn can đảm chiến đấu tiếp nữa nên nó quay người liền chạy, đánh với đám yêu nghiệt này trên đất liền thiệt thòi quá.

Kiếm ý thông thiên dã man hơn nó tưởng nhiều.

Gào!

"Vũ Nhược, cẩn thận!"

Diệp Tử Lăng đang ở trên không trung thấy thế thì mặt biến sắc, nàng ta rất lo lắng, mặc dù con trăn vảy xanh này đã bị thương nặng. Nhưng Lâm Nhất và Vũ Nhược còn lâu mới đối phó được nó, có khi vừa đụng mặt đã bị giết rồi.

"Nhất..."

Tiểu Vũ Nhược đứng trên cột đá sợ đến nỗi mặt tái nhợt, nói ra một chữ rồi không thốt lên được từ nào nữa.

Con trăn vảy xanh dữ tợn và kh*ng b* kia đã chiếm trọn tầm mắt nàng ta, trái tim lập tức bị sợ hãi nhét đầy không thể động đậy.

"Bị"

Vẻ mặt Lâm Nhất ngưng trọng, nhưng không hoảng loạn mấy, hắn túm lấy Vũ Nhược.

Uỳnh! Thiên long thánh thiên quyết được vận ra, trên người tỏa ra Tử Kim long văn, quát lên một tiếng. Bàn tay hắn tựa như cái vuốt khổng lồ quăng một cái ném Vũ

Nhược ra ngoài, để người sau thoát khỏi phạm vi uy áp của con trăn vảy xanh.

Nhưng con trăn vảy xanh tới nhanh quá, trong khoảnh khắc đưa Vũ Nhược đi, Lâm Nhất bị đối phương đụng bay ra ngoài.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Liên tiếp mấy cây cột đá bị va đập liên tục, cơ thể Lâm Nhất bị đánh bay ra xa mười ngàn mét.

Những nơi hắn bay qua, bụi đất mù mịt đầy trời, rất nhiều đá vụn bay giữa không trung, ngoại trừ việc có thể trông thấy thân hình khổng lồ của con trăn vảy xanh, thì không thể nhìn thấy gì khác nữa.

Vèol
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3973: Trông chừng con bé



Vũ Nhược hoa mắt chóng mặt trên không trung, rồi được Diệp Tử Lăng nhanh như tia chớp tiếp được, tiểu Vũ Nhược kinh hồn táng đảm, sau khi an toàn

lập tức bật khóc nói: "Sư tỷ, tỷ cứu Nhất sư huynh đi!"

Diệp Tử Lăng nhìn đằng trước, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, nàng ta vẫn đang thấy bất ngờ.

Cái tên mà nàng ta ghét nhất kia, ở thời khắc mấu chốt, thế mà lại tự mình chịu một đòn của con trăn vảy xanh để cứu Vũ Nhược.

"Sư tỷ... Nhất sư huynh, huynh ấy..." Liễu Nguyên chạy tới, nét mặt khẽ biến, muốn nói lại thôi.

Hắn ta định bảo e là Nhất sư huynh tám chín phần là chết dưới đòn vừa rồi của con trăn vảy xanh rồi.

"Trông chừng con bé."

Diệp Tử Lăng không nói gì, chỉ là trong mắt xoẹt qua tia lạnh lùng, nếu Lâm Nhất mà có mệnh hệ gì, nàng ta sẽ bắt con trăn vảy xanh này trả giá đắt.

Âm!

Diệp Tử Lăng vọt vào khoảng đất đang bụi mù mịt, đột nhiên nàng ta cảm nhận được một cỗ kiếm ý cực kỳ ác liệt, đang tỏa ra ánh sáng chói mắt trong khoảnh đất bụi mù mịt này. 𝑻ruyện cop 𝘵ừ 𝘵rang ﹟ 𝑻𝙍uM 𝑻𝙍𝑈YE𝙽.vn ﹟

"Phù Vân kiếm pháp?”

Vẻ mặt Diệp Tử Lăng lập tức trở nên ngưng trọng.

Kiếm thế như Phù Vân tỏa ra từ trên người Diệp Viễn, ngay sau đó kiếm thế vọt thẳng lên trời, thổi quét khắp mảnh thiên địa này.

Bên ngoài mây là núi xanh, bích lạc tinh thần.

Hoa nở hoa rụng, quê hương đất nước.

Phù Vân thập tam kiếm, kiếm thứ nhất Phù Vân tế nhật!

Xoetl

Theo một tiếng giòn vang vang lên, táng hoa ra khỏi vỏ, không ngừng ngắt tí nào. Một đạo kiếm quang vô cùng chói mắt nhoáng cái đã che lấp vòm trời, trước mặt chỉ còn thấy một khoảng đen kịt.

Diệp Tử Lăng mở to hai mắt, không thể tin nổi, chuyện này sao có thể chứ?

Trong vùng tối đen kia, nàng ta cảm nhận được một cỗ kiếm thế kh*ng b* đáng sợ và bạo lược đang lan ra, rồi vọt về phía con trăn vảy xanh.

Kiếm thế đánh úp, con trăn vảy xanh bị nhốt trong bóng đêm lập tức cảm giác được nguy hiểm.

Điều này khiến nó vô cùng kinh hãi, dù sao thì đối thủ mới chỉ ở cảnh giới Thiên Phách, sao có thể uy h**p được nó. Dù ngực nó đang bị thương nặng, thì vẫn có thể tùy tiện b*p ch*t tồn tại ở cảnh giới Thiên Phách.

Gào!

Nó gầm lên giận dữ, thân hình khổng lồ chuyển động, ý đồ cắn nát kiếm thế của Lâm Nhất, kẹp đối phương đến chết.

Hơi thở bạo ngược tỏa ra từ trên người nó, đám vảy xanh trên người con trăn lóe sáng. Nó di chuyển thân hình, trong chớp mắt đã quấn ra một mảnh không gian tử vong, vây lại kiếm thế của Lâm Nhất trong đó, hơn nữa còn không ngừng nén lại trong lúc nó di chuyển.

Phập!

Khi kiếm quang thật sự chém lên người con trăn vảy xanh, kiếm ý cưồn cuộn như mặt trời nóng bỏng, mảnh vảy trên thân nó bị hòa tan luôn.

Kiếm ý thông thiên này còn dã man hơn kiếm ý thông thiên của Diệp Tử Lăng, Phù Vân kiếm pháp cũng mạnh hơn của Diệp Tử Lăng.

Xoeẹt xoẹt xoẹt xoetl

Mũi kiếm đâm vào thân nhìn đối phương, thế như chẻ tre, mạnh như vũ bão.

Cho đến tận khi chạm khung xương của đối phương, thì mới vang lên một tiếng trầm muộn, con trăn vảy xanh đó hét lên thảm thiết, nó quay ngoắt đầu lại cắn Lâm Nhất.

Gió cuốn mây tan!

Lâm Nhất rút người lùi ra, người ở trên không trung, còn chưa tránh khỏi miệng trăn, hắn đã thi triển kiếm thứ hai của Phù Vân thập tam kiếm rồi.

Lại một nhát kiếm nữa chém lên người con trăn, chém ra một cái lỗ như khe rãnh.

Con trăn vốn định cắn Lâm Nhất, dưới cơn đau kịch liệt, nó không kìm được. lắc cái đầu.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3974: Nhân lúc nó ốm



Trong người Lâm Nhất càng ngày càng bay ra nhiều Thanh Loan, không một chút chần chừ, hắn cứ chém ra hết kiếm này đến kiếm khác, từng nhát kiếm như mưa rền gió dữ nã vào thân hình khổng lồ của đối phương.

Nhân lúc nó ốm, lấy mạng nó!

Loại yêu thú ở cấp bậc này, nếu nó mà không bị Diệp Tử Lăng đánh trọng thương, thì chỉ vài hơi thở thôi là có thể đánh cho Lâm Nhất gần chết rồi.

Hắn không dám lơ là tí nào, bổ một mạch chín kiếm, xung quanh chớp lóe ầm ầm.

So với con trăn vảy xanh, thân hình hắn thật nhỏ bé, nhưng kiếm thế của hắn lại như những đỉnh núi cao vạn thước, đâm thủng tầng mây, nhìn xuống thương

sinh, áp chế uy của đối phương.

Đợi đến khi chém xong chín kiếm, con trăn vảy xanh ngang ngược này đã mềm nhữn nằm bẹp trên mặt đất, trên thân lộ ra thương tích lồi lõm dữ tợn.

"Chết rồi à?" Lâm Nhất hạ người xuống đất, đá nhẹ một cái. Trên trán hắn, mồ hôi đầm đìa.

Bổ một mạch chín kiếm, việc này khá là tốn sức với Lâm Nhất, nhất là trước đó hắn còn trúng một đòn nặng.

Phụt!

Thương thế bị kìm nén hóa thành một ngụm máu tươi hộc ra từ miệng Lâm Nhất, mặt hắn tái đi một chút.

Grừm!

Con trăn vảy xanh trên đất lại vùng vẫy lần nữa, trong mắt lộ ra huyết quang, nó hung ác nhìn Lâm Nhất, rồi ngọ ngoạy muốn dậy.

Vèo!

Một đạo kiếm quang bay tới, c*m v** hàm dưới của nó, đóng đỉnh nó trên mặt đất.

ƯtƯƯI

Con trăn vảy xanh tru lên, thân hình nặng nề đổ xuống, mặc nó có giấy dụa cỡ nào đi chăng nữa. Thanh kiếm trong miệng kia như núi cao trấn áp nó.

Diệp Tử Lăng có dáng người cao gầy, nàng ta đi ra từ trong làn bụi, nàng ta cứ nhìn Lâm Nhất một lúc mà không nói gì.

Kiếm ý thông thiên, Phù Vân kiếm pháp đạt tới hóa cảnh, thằng cha này khoa trương quá rồi đấy.

Lâm Nhất tiện tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó chớp mắt mỉm cười nói: "Ta nói này sư tỷ, tỷ nhìn ta chằm chằm thế, tỷ nhìn trúng ta rồi à?"

Diệp Tử Lăng tỉnh táo lại, nét mặt hiện ra vẻ bực bội, nhưng nghĩ đến việc trước đó đối phương liều mạng ném Vũ Nhược ra, ánh mắt nàng ta lại dịu đi.

"Người đứng đầu bảng Thiên lộ thứ chín, đúng là đáng sợ, ta chỉ đang tò mò. rốt cuộc trên người đệ còn bao nhiêu bí mật, đệ đừng có mà tự mình đa tình."

Nàng ta nói xong thì đi qua dìu Lâm Nhất, nàng ta phát hiện đối phương không hề bị thương nặng.

"Đệ bị con trăn vảy xanh đánh một đòn, thế mà không hề bị trọng thương..." Diệp Tử Lăng không kìm được nhìn Lâm Nhất cái nữa, tuy bảo con trăn vảy xanh đã bị mình đánh cho bị thương rất nặng, nhưng hắn có thể làm được đến mức này, vẫn thật khó tin.

"Số đỏi"

Lâm Nhất cười, đúng là cũng may, con trăn vảy xanh này đã đánh giá thấp thực lực của mình.

Và cũng rất đúng dịp, dạo gần đây Thương long thánh thiên quyết của hắn vừa đột phá đến đệ ngũ trọng, chỉ còn một trọng nữa là đạt tới cảnh giới Thương long thánh thể.

Hiện giờ sức chịu đựng của cơ thể đã vượt xa trước, Tử kim thánh văn trên người đã đạt đến mức gần bảy mươi đạo. Dù không có bảo cốt, không thể ngưng luyện ra Thương long thánh giáp, nhưng cũng không kém mấy.

"Lâm Nhất?”

Đám Liễu Nguyên và Phùng Chương ở đẳng sau chạy đến, trông thấy Lâm Nhất đang chuyện trò vui vẻ, bọn họ đều chấn động.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back