- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 587,320
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 17: Đường sẽ tới
Chương 17: Đường sẽ tới
"Mọi người ở đây trong bao lâu rồi?"
Okiniri hỏi một cô gái tóc nâu."
Bọn tôi tới đây được mười ngày rồi."
Hai anh zai đại học cùng nói."
Mười ba ngày."
Anh zai phổ thông cất giọng."
Mười hai."
Anh trai tóc đen nói."
Chị được năm ngày."
Chị gái đại học."
Chị chín ngày rồi."
Cô gái trung học."
Tám ngày."
Chị gái cấp ba."
Bọn chị đều mới hôm qua."
Hai chị gái cấp ba."
Sáu ngày."
Chị gái tóc tím nhạt.Và hai người ngoại quốc kia vẫn chưa hiểu Okiniri nói gì.
Thôi thì cũng chẳng quan trọng.Một lát sau, gã đàn ông ném vào một bao bánh mì và sáu, bảy chai nước, có vẻ là bữa tối.
Ai ai cũng tựa lấy phần, số lượng vừa đủ.
Nhân lúc bóng tối bao phủ, Okiniri đem thêm một ổ giấu đi còn chính mình cầm một ổ."
Ơ, thiếu bánh mì à?"
"Hình như vậy, tội cho nhóc kia thôi."
Rồi chẳng ai bảo ai câu nào, mọi người đều im lặng và ăn phần của mình."
Em ăn nhanh vậy á?"
Một cô gái bất ngờ khi thấy ổ bánh trên Okiniri đã nhanh chóng biến mất."
Dạ, em hơi đói nên tạp cái hết liền."
Nhưng sự thật Okiniri lại đem ổ kia giấu nốt.Ăn xong, Okiniri lại lăm le hỏi chuyện mọi người.
Nhìn chung thì dạng như hỏi thăm gia cảnh nhưng cái Okiniri cần là điểm đến."
Mọi người có biết chúng ta sẽ đi đâu không ạ?"
"Không, không biết."
"Ừm, chị cũng vậy."
Mãi đến khi trăng lên thì thiếu niên kia mới tỉnh dậy, cậu ta khá ồn ào và ngạc nhiên khi biết mình bị bắt cóc."
Chào, Okiniri Kakumi, anh gọi là gì?"
Okiniri vỗ vai người kia."
A-Hả?
Kirihara Ayaka, nhóc bị bắt chung với anh à--Ui da!"
"Vâng.
Vết thương chỉ mới xử lý xong, anh nên cẩn thận."
Okiniri nói."
Ọt ọt ọt ~"Âm thanh từ bụng Kirihara réo lên không khỏi khiến cậu ta đỏ mặt.
Trước mặt đàn em lại thất thố thế này, quả thật xấu hổ quá.
Nhưng cậu vẫn chưa ăn gì từ chiều tới giờ."
Anh đói ạ?"
Okiniri hỏi."
À, ừm, thôi không---""Ọt ọt ọt ~"Kirihara: "..."
Thứ phản chủ!"
Đây, phần ăn của anh."
Okiniri lấy ra hai ổ bánh mì kia đưa cho Kirihara và một chai nước lọc."
Oa, cho anh thật hả?"
Kirihara kinh ngạc kêu lên.
"Nhưng còn em?"
"Em ăn rồi, anh ăn đi."
Okiniri mỉm cười đáp.
"Đã lấy điện thoại anh rồi nên em bù cho."
Những người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên trước hành động của cô bé này.
Nên nói là ngu ngốc hay cao cả đây.Đợi Kirihara ăn xong lại bàn tán về vài chuyện, anh ta nói mình đang đi mua bánh cho đội trưởng liền bị đánh ngất đi.Thời gian cứ thế dần trôi qua, ánh trăng càng lên cao và mọi người dần chìm vào giấc ngủ.
Không một ai yên giấc cả nhưng vẫn nhắm chặt mắt mình lại bởi biết đâu được hôm nay là ngày cuối cùng họ có thể ngủ.
Ánh sáng bạc xuyên qua khe cửa, hắt và nhà kho bụi bặm.
Bóng tối vây kín chẳng biết thứ gì có thể lao ra, chờ chực và nuốt chửng tất cả.
Không gian yên tĩnh nghe rõ âm thanh của trái tim vang trong lồng ngực.
Okiniri không thích cảm giác này, rõ ràng là sợ đến mức cơ thể cứng đờ nhưng lại gồng hết sức quan sát mọi thứ.Chết tiệt!Cảm giác như bị dòm ngó tựa con mồi trong mắt thú hoang vô cùng khó chịu.Rốt cuộc là kẻ nào?Kẻ nào...đang nhìn mình?Ánh mắt nóng rực tứ phía, bên trái, bên phải, phía trên, đằng sau, trước mặt.
Tựa như xuyên qua cả lớp áo mà chạm tới da thịt, lột sạch từng lớp mặt nạ phòng thủ mà xoáy tận tâm can thiếu nữ.Chỉ cần khép mắt là cảm giác nguy hiểm lại ập tới.
Một thứ gì đó muốn Okiniri.Hắn muốn thiếu nữ!Hắn muốn da thịt của người!Hắn muốn máu tươi của người!Và cả linh hồn của người!Okiniri cắn môi khó chịu, từng hơi thở lẫn cử động đều bị nhìn thấu đều không thỏa mái nổi.Chốn quái quỷ này rốt cuộc chứ gì chứ?"
Ê mày, ông chủ nói phải đi đường rừng tránh bọn cớm!"
"Đường rừng?
Tới tận Hokkaido á?"
Hokkaido?!!
Đó là điểm đến sao?Okiniri khó hiểu, mấy tên kia đang ở đâu lại có thể nói cho mình vậy?
Bên vách tường này?
Không có khả năng!
Âm thanh lại rè rè như vậy là sao?Lúc đó Okiniri lại bỏ qua vấn đề tại sao mình có thể nghe được và âm thanh rè rè như thu âm kia.
Bất quá về sau, thiếu nữ mới hối hận vì chính sự ngu ngốc của mình ngày hôm nay."
Ừ, điểm đến là Hokkaido!
Phải tránh đi qua mấy chỗ đông người chút."
"Đi đường rừng sao?
Phiền phức."
Okiniri mím môi, xem ra mình đã tìm được điểm đến rồi.
"Chuyến bay A765-23 chuẩn bị cất cánh, xin quý khách nhanh chóng tới vị trí cổng số 57.
Xin nhắc lại---""Oni, những kẻ khác đâu?"
Kurobe ngó ngàng xung quanh chẳng thấy đám nhóc nhà mình đâu."
Đây, tôi đi vệ sinh ấy mà."
Irie mỉm cười bước tới.Byodoin đi mua nước vừa trở lại, Tsukimitsu lại đi hóng gió.
Akuto lẫn Shuji chả biết đi đâu.
Cả Tokugawa thường ngày ngoan ngoãn ngồi yên cũng chạy lung tung."
Bọn tôi không sao, huấn luyện viên."
Byodoin đáp.Rồi tất cả lại cùng nhau lên chuyến bay, rõ ràng vẫn cười nói vui vẻ nhưng tâm mỗi người đều phiền muộn ẩn sâu.Rằng, Okiniri vẫn chưa nhắn tin cho họ.
"Kunimitsu, con làm gì mà cứ ôm điện thoại vậy?"
"Không, không có gì đâu mẹ."
Tezuka đẩy mắt kính nhưng ánh mắt vẫn dán vào điện thoại."
Mình đã giải quyết xong việc tin đồn nhưng em ấy vẫn chưa nhắn tin với mình."
Fuji Fuuta vừa ăn bánh vừa liếc mắt sang anh trai mình đầy âm u.
Cả mắt cũng mở to ra lạnh lẽo.
Ai lại chọc đại thần này rồi?
"Uy thiếu niên, làm ván không?"
"Không rảnh, ông già."
Echizen đáp, xoay người lên phòng.
"Mau tìm con nhỏ tóc trắng cho bổn đại gia!
Dám bắt bổn đại gia trả tiền!"
Biết ai rồi chớ.

Yukimura tựa lưng vào giường, sắc tím con ngươi lướt qua màn hình điện thoại tựa như chờ đợi một điều gì đó."
Okiniri-chan vẫn chưa xem tin nhắn sao?"
Ting!"
Hửm?"
Thiếu niên vừa lao tóc, nhướn mày nhìn dòng số lạ gửi tin nhắn tới.Một tin nhắn vẻn vẹn ký tự..."...---.....-.
--- .-. . ...
-....
--- -.- -.- -.
-..
---O.K"
"Okiniri Kakumi?"
Thiếu niên lẩm bẩm.