Wattpad  (Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.

(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 17: Đường sẽ tới


"Mọi người ở đây trong bao lâu rồi?"

Okiniri hỏi một cô gái tóc nâu."

Bọn tôi tới đây được mười ngày rồi."

Hai anh zai đại học cùng nói."

Mười ba ngày."

Anh zai phổ thông cất giọng."

Mười hai."

Anh trai tóc đen nói."

Chị được năm ngày."

Chị gái đại học."

Chị chín ngày rồi."

Cô gái trung học."

Tám ngày."

Chị gái cấp ba."

Bọn chị đều mới hôm qua."

Hai chị gái cấp ba."

Sáu ngày."

Chị gái tóc tím nhạt.Và hai người ngoại quốc kia vẫn chưa hiểu Okiniri nói gì.

Thôi thì cũng chẳng quan trọng.Một lát sau, gã đàn ông ném vào một bao bánh mì và sáu, bảy chai nước, có vẻ là bữa tối.

Ai ai cũng tựa lấy phần, số lượng vừa đủ.

Nhân lúc bóng tối bao phủ, Okiniri đem thêm một ổ giấu đi còn chính mình cầm một ổ."

Ơ, thiếu bánh mì à?"

"Hình như vậy, tội cho nhóc kia thôi."

Rồi chẳng ai bảo ai câu nào, mọi người đều im lặng và ăn phần của mình."

Em ăn nhanh vậy á?"

Một cô gái bất ngờ khi thấy ổ bánh trên Okiniri đã nhanh chóng biến mất."

Dạ, em hơi đói nên tạp cái hết liền."

Nhưng sự thật Okiniri lại đem ổ kia giấu nốt.Ăn xong, Okiniri lại lăm le hỏi chuyện mọi người.

Nhìn chung thì dạng như hỏi thăm gia cảnh nhưng cái Okiniri cần là điểm đến."

Mọi người có biết chúng ta sẽ đi đâu không ạ?"

"Không, không biết."

"Ừm, chị cũng vậy."

Mãi đến khi trăng lên thì thiếu niên kia mới tỉnh dậy, cậu ta khá ồn ào và ngạc nhiên khi biết mình bị bắt cóc."

Chào, Okiniri Kakumi, anh gọi là gì?"

Okiniri vỗ vai người kia."

A-Hả?

Kirihara Ayaka, nhóc bị bắt chung với anh à--Ui da!"

"Vâng.

Vết thương chỉ mới xử lý xong, anh nên cẩn thận."

Okiniri nói."

Ọt ọt ọt ~"Âm thanh từ bụng Kirihara réo lên không khỏi khiến cậu ta đỏ mặt.

Trước mặt đàn em lại thất thố thế này, quả thật xấu hổ quá.

Nhưng cậu vẫn chưa ăn gì từ chiều tới giờ."

Anh đói ạ?"

Okiniri hỏi."

À, ừm, thôi không---""Ọt ọt ọt ~"Kirihara: "..."

Thứ phản chủ!"

Đây, phần ăn của anh."

Okiniri lấy ra hai ổ bánh mì kia đưa cho Kirihara và một chai nước lọc."

Oa, cho anh thật hả?"

Kirihara kinh ngạc kêu lên.

"Nhưng còn em?"

"Em ăn rồi, anh ăn đi."

Okiniri mỉm cười đáp.

"Đã lấy điện thoại anh rồi nên em bù cho."

Những người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên trước hành động của cô bé này.

Nên nói là ngu ngốc hay cao cả đây.Đợi Kirihara ăn xong lại bàn tán về vài chuyện, anh ta nói mình đang đi mua bánh cho đội trưởng liền bị đánh ngất đi.Thời gian cứ thế dần trôi qua, ánh trăng càng lên cao và mọi người dần chìm vào giấc ngủ.

Không một ai yên giấc cả nhưng vẫn nhắm chặt mắt mình lại bởi biết đâu được hôm nay là ngày cuối cùng họ có thể ngủ.

Ánh sáng bạc xuyên qua khe cửa, hắt và nhà kho bụi bặm.

Bóng tối vây kín chẳng biết thứ gì có thể lao ra, chờ chực và nuốt chửng tất cả.

Không gian yên tĩnh nghe rõ âm thanh của trái tim vang trong lồng ngực.

Okiniri không thích cảm giác này, rõ ràng là sợ đến mức cơ thể cứng đờ nhưng lại gồng hết sức quan sát mọi thứ.Chết tiệt!Cảm giác như bị dòm ngó tựa con mồi trong mắt thú hoang vô cùng khó chịu.Rốt cuộc là kẻ nào?Kẻ nào...đang nhìn mình?Ánh mắt nóng rực tứ phía, bên trái, bên phải, phía trên, đằng sau, trước mặt.

Tựa như xuyên qua cả lớp áo mà chạm tới da thịt, lột sạch từng lớp mặt nạ phòng thủ mà xoáy tận tâm can thiếu nữ.Chỉ cần khép mắt là cảm giác nguy hiểm lại ập tới.

Một thứ gì đó muốn Okiniri.Hắn muốn thiếu nữ!Hắn muốn da thịt của người!Hắn muốn máu tươi của người!Và cả linh hồn của người!Okiniri cắn môi khó chịu, từng hơi thở lẫn cử động đều bị nhìn thấu đều không thỏa mái nổi.Chốn quái quỷ này rốt cuộc chứ gì chứ?"

Ê mày, ông chủ nói phải đi đường rừng tránh bọn cớm!"

"Đường rừng?

Tới tận Hokkaido á?"

Hokkaido?!!

Đó là điểm đến sao?Okiniri khó hiểu, mấy tên kia đang ở đâu lại có thể nói cho mình vậy?

Bên vách tường này?

Không có khả năng!

Âm thanh lại rè rè như vậy là sao?Lúc đó Okiniri lại bỏ qua vấn đề tại sao mình có thể nghe được và âm thanh rè rè như thu âm kia.

Bất quá về sau, thiếu nữ mới hối hận vì chính sự ngu ngốc của mình ngày hôm nay."

Ừ, điểm đến là Hokkaido!

Phải tránh đi qua mấy chỗ đông người chút."

"Đi đường rừng sao?

Phiền phức."

Okiniri mím môi, xem ra mình đã tìm được điểm đến rồi.

"Chuyến bay A765-23 chuẩn bị cất cánh, xin quý khách nhanh chóng tới vị trí cổng số 57.

Xin nhắc lại---""Oni, những kẻ khác đâu?"

Kurobe ngó ngàng xung quanh chẳng thấy đám nhóc nhà mình đâu."

Đây, tôi đi vệ sinh ấy mà."

Irie mỉm cười bước tới.Byodoin đi mua nước vừa trở lại, Tsukimitsu lại đi hóng gió.

Akuto lẫn Shuji chả biết đi đâu.

Cả Tokugawa thường ngày ngoan ngoãn ngồi yên cũng chạy lung tung."

Bọn tôi không sao, huấn luyện viên."

Byodoin đáp.Rồi tất cả lại cùng nhau lên chuyến bay, rõ ràng vẫn cười nói vui vẻ nhưng tâm mỗi người đều phiền muộn ẩn sâu.Rằng, Okiniri vẫn chưa nhắn tin cho họ.

"Kunimitsu, con làm gì mà cứ ôm điện thoại vậy?"

"Không, không có gì đâu mẹ."

Tezuka đẩy mắt kính nhưng ánh mắt vẫn dán vào điện thoại."

Mình đã giải quyết xong việc tin đồn nhưng em ấy vẫn chưa nhắn tin với mình."

Fuji Fuuta vừa ăn bánh vừa liếc mắt sang anh trai mình đầy âm u.

Cả mắt cũng mở to ra lạnh lẽo.

Ai lại chọc đại thần này rồi?

"Uy thiếu niên, làm ván không?"

"Không rảnh, ông già."

Echizen đáp, xoay người lên phòng.

"Mau tìm con nhỏ tóc trắng cho bổn đại gia!

Dám bắt bổn đại gia trả tiền!"

Biết ai rồi chớ. :)

Yukimura tựa lưng vào giường, sắc tím con ngươi lướt qua màn hình điện thoại tựa như chờ đợi một điều gì đó."

Okiniri-chan vẫn chưa xem tin nhắn sao?"

Ting!"

Hửm?"

Thiếu niên vừa lao tóc, nhướn mày nhìn dòng số lạ gửi tin nhắn tới.Một tin nhắn vẻn vẹn ký tự..."...---.....-.

--- .-. . ...

-....

--- -.- -.- -.

-..

---O.K"
"Okiniri Kakumi?"

Thiếu niên lẩm bẩm.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 18: Okiniri bị bắt cóc!!


Sáng hôm Okiniri vẫn không tới trường và cũng chưa trả lời tin nhắn của bất cứ ai.Cả đơn xin nghỉ cũng không có, giáo viên thấy lạ.

Okiniri là học sinh chăm ngoan sao có thể tự tiện nghỉ học?

Hay là nhà em ấy có vấn đề gì sao?

Cũng chẳng rõ nhà em ấy ở đâu nữa.A!

Có cách rồi.

"Nhà Okiniri ạ?"

Tezuka hơi nâng mi nhìn giáo viên trước mặt."

Em biết nhà em ấy đúng không?

Vậy giúp cô với.

Okiniri hôm nay không đi học, cả điện thoại cũng không liên lạc được."

Tezuka hơi bất ngờ, hôm qua thấy em ấy trốn học nhưng sao hôm nay trực tiếp nghỉ luôn rồi?"

Vâng, sau giờ học em sẽ ghé qua."

"Nhờ em nhé, Tezuka!"

Okiniri nghỉ học sao?

Fuji đứng sau thân cây nhíu mày, trưa hôm qua cũng không tìm thấy em ấy, sáng nay lại không đi học?

"Tsuki-san làm gì mà cứ nhìn điện thoại vậy?"

Mouri quay sang đồng bạn của mình."

Okiniri chưa xem tin nhắn."

Đôi mắt xanh biển ẩn sau mái tóc bạch kim dần trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Anh cũng vậy sao, Tsukimitsu-san?"

Irie mỉm cười bước tới."

Con bé luôn trả lời không quá mười phút nhưng từ chiều hôm qua tới giờ cũng chưa xem."

Tokugawa không mấy vui vẻ."

Bận đơn hàng cũng chưa từng bỏ lỡ tin nhắn của chúng ta."

Akuto đẩy kính.

"10% bận rộn, 20% giận dỗi và 70% không rõ.

Tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra.

"Hokkaido, rừng cây?"

Thiếu niên vò mái tóc xanh rêu, khó hiểu với các ký tự trong điện thoại."

Hokkaido liên quan gì tới rừng nha."

Ryoga thở dài.

Vươn tay rút tấm bản đồ Nhật bản.

Ting!"

A!"

Ryoga kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Okiniri ngồi trong xe tải, tay và chân đều bị trói, miệng bịt khăn trắng.

Mới sáng hôm nay hai gã đàn ông kia đã lôi tất cả lên xe tải.

Đã có vài người chống cự và ăn tát vào mặt, Kirihara không ngoại lệ.Tựa người vào thân xe, Okiniri áp sát tai muốn nghe rõ từng âm thanh bên ngoài, dù ít nhất cũng nghe được để xác định lộ trình của mình.

Nếu bọn tội phạm muốn tới Hokkaido mà theo đường rừng phải đi đường vòng và tránh vào các thành phố lớn.

Khả năng cao sẽ tới vườn quốc gia Bandai-Asahi.

Hiện tại nếu có bất cứ ai tới nhà và phát hiện Okiniri không có nhà thì sẽ đi tìm chứ chưa báo cảnh sát vì chưa đủ 24h.

Nhưng dù sao cũng mong có thể tới kịp bằng không chắc tạm biệt mọi người rồi."

A!"

Âm thanh của một chị gái kêu lên, một gã đàn ông kéo chị ta ra ngoài."

Con nhỏ tóc trắng cũng lại đây."

Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, Okiniri mím môi theo lời hắn mặc cho Kirihara ưm ứm ngăn cản."

Mày có vẻ rất ngoan ngoãn."

Gã mỉm cười khằng khặc đưa món heo vuốt dài trên gương mặt trắng trẻo."

Xoẹt"Áo khoác ngoài ngay lập tức bị xé toạt, Okiniri ớn lạnh khi đôi mắt dơ bẩn đầy ám dục kia soi lên từng tất thịt của mình."

Cộp""Hả?

Cái gì đây."

Không!

Okiniri kêu một tiếng, hắn phát hiện điện thoại rồi!"

Ồ, ra mày cũng giấu cái này à."

Gã bật cười, cơn sợ hãi đang dần xâm chiếm tâm trí thiếu nữ."

Tiện nhân!"

Gã đàn ông như phát điên, tát Okiniri một cái vang rõ."

Tiện nhân!

Tiện nhân!

Tiện nhân!

Một con nhỏ dơ bẩn mà cũng dám giấu ông à?

Mày nghĩ mày ngon lắm sao?"

Mỗi một câu chữ vang lên, gã lại dùng bàn chân đạp lên người thiếu nữ, sức lực toàn bộ cơ thể tựa như dồn hết lên cái bàn chân đó.

Okiniri cảm giác toàn bộ cơ thể như muốn tan rã, xương chi đều muốn gãy rồi.

Okiniri không thích cảm giác này.

Hệt như lúc ở nhà nội vậy."

Rắc""A ha ha ha..."

Gã bật cười đầy thỏa mãn.Không!!

Hắn...đạp gãy xương tay rồi.Okiniri đau đến trắng mặt, môi cũng bị cắn đến rỉ máu, nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào."

Hừ, tiện nhân.

Ông sẽ bán mày vào lò xanh sớm thôi."

Gã dường như bỏ đi bởi tiếng chuông điện thoại vừa reo lên, mặc cho thiếu nữ lụi xơ trên sàn nhà lạnh lẽo.

Đôi mắt xanh lam dần trở nên tan vỡ không chút tiêu cự.

"Mày là tiện nhân, mẹ mày cũng là tiện nhân!

Chết đi!"

Những âm thanh chói tai vang lên, ả đàn bà giáng từng đòn roi xuống thân thể cô bé phía dưới.

Từng đòn đánh tựa như mang theo hận thù, tựa như muốn nhuốm đỏ cả cô bé và cũng như muốn giết chết con bé.

Bộ váy trắng đã tanh mùi máu, những vết thường dần lộ rõ, viết cắt cùng vết roi như xẻ rạch cả tấm lưng trắng trẻo kia, thấy rõ cả những mảng thịt đỏ au đến rợn người.

Huyết nhục cùng máu thịt hòa lẫn, cả những vết thương vừa mới kết vảy cũng bị lột ra tàn nhẫn."

Cháu xin lỗi..."

"Cháu xin lỗi mà..."

"Làm ơn...

"...tha cho tôi!"

"Okiniri!"

Thiếu nữ giật mình tỉnh dậy sau cơ ác mộng, ngay khi thấy Kirihara ngồi bên vội nhớ lại thực tại."

Nhóc ổn chứ?

Ra mồ hôi nhiều vậy..."

Kirihara nhíu mày nhìn tầng mồ hôi dày trên trán thiếu nữ."

Vâng, em ổn---A."

Okiniri tái mặt ngay khi vết thương ở tay tái phát."

Này, này đừng cố quá."

Kirihara hoảng sợ khi thấy máu tươi thấm ra lớp áo trắng.

"Lấy cái này cầm máu đi."

Kirihara xé áo đồng phục của mình làm Okiniri ngạc nhiên.

"Này, anh xé vậy không sao chứ?"

Đồng phục thi đấu đấy."

Hả?

À...ừ, đội trưởng với đội phó của anh hiền lắm."

Kirihara cười xuề nhớ lại nắm đấm sắt đá của Sanada không khỏi rùng mình nhưng vẫn xé cho Okiniri.

Mắng xíu cũng được chứ không thể để em ấy bị thương."

Vậy, cảm ơn anh ạ."

Okiniri cũng gật đầu.

Xem ra bản thân đã ngủ một giấc tới tối.

Trong khi đó, trên đài TV đã truyền tin tức hai học sinh trung học đã bị mất tích."

Theo như lời nhân chứng thì cô gái này đã mất tích từ trưa hôm qua tới giờ, người nhà cũng chẳng liên lạc được.

Cô bé là Okiniri Kakumi, học trường Seigaku---""Choang"

Ta cắt!Phù, xong một chương, hai chương tiếp theo sẽ mệt lắm đây.

Nhân tiện ai hiểu Okiniri gửi cho Ryoga tin nhắn gì hông? :)P/s: Sắp kết cuộc bắt cóc òi nha.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 19: Nhuộm đỏ


Okiniri nhận ra lộ trình đã thay đổi, bọn chúng lại tăng tốc hơn vì cảnh sát đang truy tìm Okiniri và Kirihara, chỉ mới ngủ một giấc đã tới Sapporo và việc tới Hokkaido đã không còn là thời gian.

Chính xác là tối mai chúng sẽ đem những người ở đây lên tàu và tẩu thoát.Điện thoại đã không còn và việc còn lại là trông chờ vào Ryoga, bằng không..."

Chúng ta sẽ đào tẩu."

Okiniri hạ mi mắt cất giọng.

"Ôi trời, cái mã quái gì đây?"

Ryoga vò đầu, muốn chơi ai giỏi hơn ai à?Lần nữa, thiếu niên mở lại bàn đồ.

Trên tivi lại vang lên âm thanh từ đài truyền hình."

Theo như tất cả những gì tìm hiểu được thì bọn buôn người sẽ tẩu thoát sang nước ngoài để bán con tin ở chợ đen..."

"Nước ngoài?"

Ryoga lẩm bẩm, bất chợt thiếu niên nhào tới soi sét kỹ tấm bản đồ.

"Chính là nó!"

"Huy động toàn bộ vệ tinh nhà Atobe để tìm Okiniri Kakumi, ngay ngày mai phải có cho bổn đại gia!"

"Rõ!"

"Chết tiệt!

Kakumi bị bắt cóc mà tôi không biết sao?"

Kurobe điên tiết đập nát điện thoại.

"Huấn Luyện Viên cứ về trước đi, bọn tôi sẽ về sau."

Byodoin chậm rãi nói.

"Bọn tôi sẽ thắng trong 30 phút."

"Nhớ rõ lời em nói.

Chúng sẽ tẩu thoát, cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi."

Okiniri nhỏ giọng căn dặn, lại quay sang hai người ngoại quốc.

"Remember what I say and be careful (Nhớ những gì tôi nói và hãy cẩn thận)""Of course, Okiniri (Tất nhiên, Okiniri)" Cả hai đáp.Bọn tội phạm đã nhốt tất cả và trói lại bằng dây thừng, chúng đã khóa nhà kho lại.

Từ dưới đế giày, Okiniri rút ra một con dao nhỏ."

Em giấu nó từ bao giờ vậy?"

Kirihara ngạc nhiên."

Chà, lúc nào em cũng mang theo cả."

Vì chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.Thiếu nữ nhanh chóng cắt đứt mấy sợi dây trói cho tất cả.

Kế hoạch không quá cầu kỳ, trong nhà kho có sẵn những dụng cụ thú vị để đào tẩu hoặc đánh người chẳng hạn.

Nhà kho thì luôn có lỗ thông gió hay cửa sau.

Đầu tiên là sẽ sử dụng những thùng đồ ở đây để leo lên, chúng đều là thừng đựng sắt hay những kim loại cứng.

Leo lên rồi sẽ xếp thành một hàng người, anh chàng ngoại quốc cao, khỏe nhất nâng anh chàng đại học lên, và cô nàng đại học.

Phải, nếu là một người sẽ không thể nào nâng một lúc ba người trên vai, chưa kể là Okiniri ở trên cô nàng kia.

Hiểu nhiên những người còn lại sẽ giữ chặt anh ngoại quốc lại hoặc nâng phần bắp đùi của đàn anh đại học.

Đó không phải là một việc dễ dàng gì cam bởi nó rất nặng và trên hết nếu sơ ý một chút sẽ ngã hết cả đám, không tránh khỏi việc bị gãy tay.

Nhưng Okiniri phải công nhận, thời khắc con người quyết tâm nhất, đồng lòng nhất sẽ thành công.

Dù một bên cánh tay đã chấn thương nhưng Okiniri vẫn dùng tay còn lại trèo lên đường ống.

Buộc dây thừng thật chặt trên ống nước sắt và thả xuống cho chị gái kia đi lên.

Lần lượt cứ thế mà đỡ nhau leo lên sợi dây kia.Đi theo đường ống sẽ có lối thoát, và chỉ cần trèo qua đó là được.

Nhưng nếu chẳng may một trong số bọn chúng sẽ quay lại thì sao?

Okiniri tự hỏi sau đó lại trèo xuống."

Okiniri!

Em làm gì vậy?"

Kirihara kinh ngạc nhìn thiếu nữ trèo xuống."

Mọi người đi trước tìm cứu viện đi.

Em sẽ theo sao."

Okiniri nghe thấy, âm thanh chân người khác đang tới gần."

Vậy à?

Anh ở lại với em."

Kirihara bật cười leo xuống.Okiniri đảo mắt nhìn thiếu niên, khóe môi hơi cong lên."

Cảm ơn, Kirihara-san!"

"Reng reng---""Alo, sở cảnh sát đây---""Biết rồi, chứ không tôi gọi làm gì?

Nghe rõ đây, tôi đã xác định được vị trí của Okiniri Kakumi.

Theo đường sông Urahorotokachi của Hokkaido, nhanh lên!

Bằng không đám tội phạm sẽ chạy mất."

Ryoga bên kia hét lên một trận."

Hả?

Cậu cho rằng mình là ai?"

"Nhanh lên!

Tôi sẽ giải thích sau!

Lập tức huy động toàn bộ cảnh sát tới đó."

"Thiếu gia, bên cảnh sát nói có người đã nói vị trí của tiểu thư Okiniri."

"Chuẩn bị trực thăng, gọi quân Atobe ra đi."

"Kurobe, tôi đã hack được thông bên sở cảnh sát!

Vị trí là sông--""Được, cảm ơn cậu."

Kurobe lạnh giọng.

"Gọi trực thăng đi."

"Rõ!!"

"Bốp"Quả như Okiniri nghe thấy, một trong bọn chúng đã mở cửa kiểm tra, lập tức nhận ngay một thanh sắt giáng vào đầu.

"Chạy!"

Okiniri nắm tay Kirihara lôi đi mà tẩu thoát."

Bọn oắt trốn thoát rồi!

Chết tiệt, đứng lại cho ông!"

"Tụi mày đứng lại!

Ông mà bắt được sẽ băm vằm chúng mày."

Hộc, hộcOkiniri thở dốc cùng Kirihara trốn sau gốc cây, vết thương sau lưng lại hở ra cùng với cơn đau từ tay không khói khiến thiếu nữ tái mặt."

Em không sao đấy chứ?"

Kirihara vô cùng lo lắng nhìn áo trắng đang thấm đỏ.Máu...Máu đang chiếm lấy Okiniri...Đầu óc Kirihara mơ hồ phủ sương, đôi mắt lục bích dần phủ sương đen mù mịt."

Tìm thấy tụi mày rồi..."

Okiniri rùng mình, gã đàn ông kia, đã tìm thấy mình rồi."

Kirihara-san!"

Lưỡi dao sắc ben đâm tới, thiếu nữ tóc trắng bổ nhào tới, cắt một đường trên vai.

Thiếu niên tóc xanh sững người.Okiniri chảy máu rồi?Okiniri chảy máu do đỡ cho mình?Okiniri...bị thương là do mình?Thình thịch, thình thịchThình thịch, thình thịchGiết hắn...Nhuộm đỏ hắn...Âm thanh khàn khàn của ác quỷ vang bên tai thiếu niên, mọi thứ xung quanh dần u đi, cảnh vật bị bóp méo đến xấu xí.

Tâm bất chợt quặn thắt lại."

Bởi vì...hắn đã tổn thương đến Okiniri!"

"Ha ha ha ha ha..."

Âm thanh trầm lạnh của ác quỷ vang lên trong đêm, mái tóc hóa bạch kim nổi bật trong đêm đen, toàn thân đỏ ửng tựa đắm mình trong máu tươi của tội lỗi.

Tròng mắt đỏ thẫm hóa điên cuồng, muốn chém giết, muốn tàn sát, muốn...nhuộm đỏ.Phải, nhuộm đỏ hắn...Kẻ đã làm tổn thương Okiniri...

"Kirihara-san?"

Okiniri thấp giọng gọi tên.

Ta cắt!!

Thực ra định tới khúc cưỡng hép cơ. :)P/s: Hôm nay chăm vl ~
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 20: Ổn rồi


"Ha há há há há...''Thiếu niên điên cuồng cười, cánh tay vẫn không ngừng đấm lên mặt lão nam nhân kia.

Từng nắm đấm giáng xuống đem mặt gã đánh đến bầm dập.

Đến méo mó, vặn vẹo và xấu xí, xương quay hàng đã trẹo đi và da thịt thì hõm sâu vào cơ xương.

Thực chất muốn đem gã nhuộm đỏ, xé nát cả lớp da."

A a a a---""Rắc"Kirihara đem bàn tay bẻ ra phía sau, âm thanh răng rắc vang lên.

Cậu ta...bẻ gãy cả tay gã.Okiniri ngồi bệch dưới đất, tóc tai đã trở nên rối rắm như tổ quạ, khung cảnh hung tàn kia quả thật thót tim vô cùng.

Tức khắc nhận ra những tên khác đang tiến tới liền chạy lại, tán thẳng vào gáy con người nhuộm đỏ kia.

Vội kéo cậu ta chạy đi ngay.Một người thì cậu ta có thể đấu nhưng nếu nhiều hơn chỉ sợ sẽ gây tổn thương nghiêm trọng.

Đánh ngất cậu ta rồi mang đi là cách tốt nhất, mặc dù hơi phiền nhưng Okiniri không đảm bảo sẽ an toàn nếu kéo cái người tóc trắng kia một phát.

"Chết tiệt!

Chúng đâu rồi?"

"Mẹ kiếp, tao mà bắt được là tao chặt giò."

Okiniri nhẫn nhịn cơn đau, cắn môi giữ chặt lấy Kirihara, che đi cơ thể thiếu niên tránh cho việc bị phát hiện.

Sẽ nhanh thôi, sẽ có người tới cứu chúng ta mà.

Đợi chút nhé, Kirihara-san."

Okiniri...?"

"Suỵt!!"

Thiếu nữ nhanh tay bịt miệng cậu ta lại, đáng tiếc...Trời không độ Okiniri rồi."

Tìm thấy rồi, mấy con chuột nhắt ~ ""A--Okiniri!"

Kirihara ngay lập tức bị một tên đè lên lưng, khống chế ngay và luôn, Okiniri lại bị tên khác tóm lấy, ghì xuống nền đất.Bàn tay gã vuốt ve gương mặt, khẽ vén mái tóc bạch kim lên.

Đôi mắt xanh lam trong vắt như động vật nhỏ giơ vuốt chẳng có chút đe dọa nào."

Ngoan nào ~ ông thưởng cho mày."

"Thằng khốn, thả Okiniri ra!!"

Kirihara đã gào lên nhưng ngay sau đó liền ăn trọn một cú vào bụng.

Okiniri lặng thin, tựa như con búp bê mặc người chà đạp.

Gã lộ sạch chiếc áo sơ mi, bra màu xa nổi rõ cùng làn da trắng sứ nổi bật.

Thật muốn chà đạp nhưng cũng muốn ôm vào lòng yêu thương.

Gã lại cười, nụ cười đê tiện vuốt xuống tà váy thiếu nữ, vuốt ve từng tất da miếng thịt.

Và rồi, gã cắn lên cổ một vết đỏ rợn người, mùi máu thoang thoảng từ miệng vết thương.

Gã đã kéo váy em xuống rồi..."

Ai đó......cứu với"
"Đoàng!

Đoàng!"

Âm thanh tiếng súng vang lên, hàng loạt ánh đen vàng rực lên soi vào chỗ bọn họ.

Kẻ đè Okiniri bị một nhát vào tay liền kinh hãi ngã nhào ra."

Kakumi!"

"Cậu..."

Thiếu nữ ngồi dậy, đất đen bôi trát trên mái tóc bạch kim, thân thể lộ gần hết da thịt.

Khóe môi vẫn đang cong lên cười nhưng sao lại méo mó đến vậy?

Đôi mắt xanh lam thường ngày tựa như rã ra, thất thần và không chút tiêu cự, cứ như đôi mắt của...xác chết vậy."

Kakumi!"

Kurobe hoảng hốt nhào tới, cởi áo che đi thiếu nữ, bàn tay trắng nõn siết chặt lấy nam nhân."

Cậu tới rồi...thật tốt quá."

"Ổn rồi, Kakumi."

"Tít, tít, tít"Âm thanh máy móc vang lên, Okiniri nhíu mày nâng mi mắt.

Mùi sát trùng, trên tường màu trắng, mình đang ở bệnh viện sao?"

Kìa, tỉnh rồi a?

Em không ngủ thêm sao?"

Irie đẩy cửa bước vào thấy thiếu nữ trên giường ngồi dậy."

Tiền bối?

Sao anh lại ở đây?

Chẳng phải anh đang thi đấu bên Hà Lan sao?"

Okiniri bất ngờ nhìn người vừa xuất hiện."

Em ngủ năm ngày rồi đấy, bọn anh trở về mới hôm qua."

Irie bật cười.

"Anh gọt táo cho em nhé."

"Vâng."

Nhìn tiền bối ngoan hiền thế này quả thật có chút rợn người"A ~ nào."

Hự, ai nhập tiền bối rồi!!Dù vậy Okiniri vẫn ngoan ngoãn mở miệng ăn miếng táo, cứ cảm thấy Iạ lạ.

Để yên cho vị tiền bối lau miệng, anh ôn nhu thế này làm em lạnh sóng lưng lắm."

Okiniri muốn ăn gì nữa không?

Trà sữa hay bánh ngọt?"

"Cả hai được không ạ?"

Okiniri nhỏ giọng, hơn một tuần rồi có chút thèm."

Được a, em ngồi chờ nhé."

Irie đưa tay xoa đầu thiếu nữ rồi rời đi.

"Em nghỉ ngơi chút đi."

"Vâng..."

Okiniri đáp.

Irie mỉm cười nhưng tâm lại lạnh lẽo âm u, hắn không thể quên được...Cảnh mà thiếu nữ của hắn nằm trong lồng kính, thân thể nhỏ bé quấn băng trắng.

Tim lúc đó như bị bóp nghẹt lại, hơi thở người kia yếu ớt đến nỗi chỉ cần chạm vào là vỡ tan ra.Lúc em ấy bị bắt cóc thì hắn đang làm gì?

Lúc em ấy sợ hãi thì hắn đã ở đâu?Hắn...không thể bảo vệ được người này!

Sẽ có hắc hóa. :)P/s: Một câu thôi: Tui chết rồi!!!
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 21: Để anh thay băng cho em


"Okiniri, dậy rồi sao?"

Tokugawa đẩy cửa bước vào, hôm qua em ấy đã ngủ ngay sau khi ăn hết đống bánh ngọt."

Vâng, tiền bối."

Thiếu nữ uể oải ngồi dậy, đã tối rồi sao."

Ăn cháo nhé."

Tokugawa chậm rãi đem bát cháo nóng hổi mở ra."

Có thể ăn cái khác không?"

Okiniri mím môi, ghét cháo lắm cơ."

Đừng bướng, ăn mới khỏe."

Tsukimitsu đẩy cửa bước vào."

Vâng..."

Thiếu nữ rũ người, đưa tay với lấy bát cháo liền bị Tokugawa giành lại.Okiniri: ???"

Em còn yếu, anh đút cho."

Thật muốn tát một cái xem ai đang ở trong anh, Tokugawa tiền bối."

Em ổn mà--""Với cánh tay bó bột kia sao?"

Tsukimitsu cắt ngang.

"Cậu cũng đi nghỉ đi, để tôi."

"Không sao, anh cứ nghỉ đi."

Tsukimitsu: "..."

NhìnTokugawa: "..."

NhìnSao cảm giác lạnh lẽo vậy nè?"

Tsukimitsu tiền bối có thể mua giúp em bánh ngọt gần đây không?"

Tình thế có vẻ nguy hiểm nên Okiniri đành tách hai người họ ra."

Được.."

Tsukimitsu xoay người rời đi, khóe môi Tokugawa hơi nhếch lên thỏa mãn."

A."

Tokugawa đưa muỗng sang cho Okiniri."

Tiền bối, nóng ạ."

Nhiệt độ tiếp xúc đầu lưỡi khiến Okiniri nhăn mày, đôi môi mở lớn, để lộ đầu lưỡi phấn nộn hồng nhạt hơi tiến ra ngoài vì nóng.Đáy mắt Tokugawa hơi tối lại, nhuốm một sắc đen.

Nhưng rồi cũng khôi phục lại, thổi cháo cho Okiniri."

Xin lỗi, anh hấp tấp quá."

"Vâng..."

Ăn tối xong, Okiniri muốn tắm nhưng sau lưng còn bị thương, không thể tiếp xúc nước được."

Để anh thay băng cho."

Okiniri: "..."

OvO??"

Vâng?"

Okiniri ngỡ ngàng không tin vào tai mình."

Anh nói để anh thay băng cho."

Tokugawa thản nhiên lặp lại lời nói.Okiniri: "..."

Có thể gọi y tá không?Nhưng cuối cùng, Okiniri vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại chấp nhận.

Thiếu nữ xoay lưng, áo bệnh nhân đã ở nút để lộ thân thể phía sau.

Tấm lưng thon gầy bại lộ trước mặt thiếu nam, chằn chịt là băng cuốn còn dính chút máu.

Mái tóc bạch kim vén lên, để qua một bên vai, xương xánh bướm nhô lên tinh xảo và đẹp đẽ.

Tokugawa ánh mắt đã tối đen, con ngươi xanh thẳm tựa đáy đại dương âm u.

Hắn đưa tay, chậm rãi tháo từng băng cuốn ra, Okiniri mím môi, hai vành tai sau mái tóc ửng đỏ lên.Ánh mắt Tokugawa càng trở nên âm trầm, tháo hết băng hắn mới kinh ngạc.

Trên tấm lưng nhỏ bé ấy lại chằn chịt biết bao nhiêu là vết sẹo xấu xí kéo dài đến tận hông.Rốt cuộc Okiniri đã trải qua những gì?Vì một tay đã bó bột, tay còn lại níu giữ áo xanh lam, Okiniri cảm nhận ánh mắt nóng rực nhìn vào lưng mình."

Tiền bối."

Tokugawa giật mình ừm một tiếng, bàn tay dùng thuốc bôi lên vết thương gay mắt kia, bất quá vừa chạm vào người thiếu nữ đã giật nảy nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.Tokugawa ngay lập tức liền nhíu mày, đau nhưng vẫn im lặng sao?"

Đau cứ nói."

"Vâng..."

Okiniri đáp, nhưng vốn dĩ đã quen rồi.Bôi thuốc xong lại tới quấn băng, Tokugawa có vẻ khá thành thạo trong việc này, quấn rất nhanh.

Thậm còn tránh động chạm mạnh vào vết thương.

Bất chợt, thiếu nam đưa tay che mắt Okiniri lại, thiếu nữ không quá hoảng loạn, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên:"Tiền bối?"

Tokugawa không đáp nhưng Okiniri cảm nhận rõ hơi thở của người kia đang rê lên lưng mình, phả vào da thịt không khỏi có chút nhột nhột.

Bất chợt, Tokugawa hôn lên lưng của thiếu nữ, rồi dùng cắn vào da thịt trắng nõn.Nụ hôn ở lưng...em là của anh"A?!"

Tiền bối làm gì vậy?Ngay sau đó, Tokugawa trả lại ánh sáng cho Okiniri, gương mặt vẫn bất biến tựa như bản thân không phải là người vừa hôn vậy."

Tiền bối..."

Okiniri nhỏ giọng gọi, khóe mắt Tokugawa hơi nâng lên, em ấy hiểu mình vừa làm gì sao?"

Anh thèm thịt người ạ?"

Tokugawa: "..."

Không, mình nghĩ nhiều rồi."

Ừm."

Okiniri: "..."

Không lẽ anh ấy là Ma Cà Rồng sao?"

Vậy-Vậy anh có uống máu hay gì không?"

Tokugawa: "..."

"Không, anh thuần chủng lắm."

Chỉ cắn em thôi."

Thế à."

Okiniri cũng nhanh chóng bỏ qua vấn đề này."

Anh về trước, mai lại tới thăm em."

Tokugawa xoa đầu thiếu nữ rồi rời đi.

Hình như mọi người có chút kỳ lạ...Okiniri mở điện thoại lại gặp một đống tin nhắn, toàn số lạ không nhưng dựa vào cách nhắn hẳn là Fuji tiền bối, Tezuka tiền bối, à, có cả Echizen-san nữa.Ồ?Ryoga: [Khỏe chưa?

Okiniri?]Okiniri: [Đỡ hơn rồi à, cảm ơn anh, Ryoga-san.]Ryoga: [Không có gì, em làm anh hoảng lắm đấy.]Okiniri: [Em còn tưởng sẽ không bao giờ nhắn tin với anh cơ.]Ryoga: [Đừng nói thế.]Ryoga: [Không được nói thế, tuyệt đối không được.]Ryoga: [Anh cấm em nói thế.]Okiniri nhướn mày ngạc nhiên, hình như anh ấy đang nghiêm túc.

Giận sao?Okiniri: [Vâng ạ.

Em xin lỗi]Ryoga: [Không sao.]Ryoga: [Anh tha lỗi cho em mà, bất cứ lúc nào cũng luôn tha thứ cho em]
Hôm nay ai cũng kỳ lạ hết vậy nhỉ?Nhắn tin cho Ryoga đến chín giờ thì Tsukimitsu trở về, nói rằng hôm nay anh ấy sẽ trực ở đây cho thiếu nữ."

Okiniri, đánh răng đi nào."

"Vâng, mà tiền bối ngủ ở đâu thế?"

"Dưới đất."

"Ể?

Anh ngủ trên giường với em cũng được."

Okiniri ngạc nhiên."

Vừa với anh sao?"

Okiniri: "..."

À, anh cao tận 2m mà.Nghĩ nghĩ, Okiniri tháo đuôi giường ra, vặn ốc vít là được sau đó gọi Tsukimitsu kê thêm ghế là là được."

Như vậy anh có thể ngủ với em rồi."

Thiếu nữ cười đến tít mắt, đôi mắt ẩn sau mái tóc bạch kim híp lại âm trầm.

Cả hai leo lên giường ngủ, cả người Okiniri thì hoàn toàn lọt thỏm vào lồng ngực Tsukimitsu, Okiniri không thích điều này.

Tsukimitsu nhìn người ngủ say lại lăn vào lòng mình, đôi chân thon dài vòng thẳng qua hông rồi kẹp chặt.

Cách hai lớp áo, phần dưới thiếu nữ lại tiếp xúc với cơ bụng của mình, đầu gác lên cánh tay hắn và úp mặt vào lồng ngực.

Tsukimitsu cả người cứng đờ, huấn luyện viên có nói tướng ngủ em ấy rất xấu, không nghĩ tới lại xấu hơn cả tưởng tượng.

Đã vậy...Tsukimitsu nhìn chiếc váy trắng do chân gác lên người mà đã bị vén tới phần hông, bắp đùi trắng trẻo đầy đặn thản nhiên bại lộ.

Thiếu niên chỉ thấy một cỗ nóng bóng từ phía dưới truyền lên...Đúng là sự trừng phạt ngọt ngào!

Đôi mắt xanh dương cúi nhìn người đang say ngủ, thiếu niên cuối xuống.

Hôn lên đôi môi anh đào, cắn nhẹ lên đôi môi căn mọng.

Đầu lưỡi lại trực tiếp luồng vào khoang miệng nhỉ, quét sạch mọi ngõ ngách.

Đem lưỡi thiếu nữ nuốt trọn, tựa như thèm khát muốn nuốt trót người trong lòng."

Ưm..."

Đến khi Okiniri phát ra âm thanh nỉ non, người kia mới dừng lại.

Đôi tay thon dài đen từng cúc áo người kia mở ra, da thịt trắng tuyết phảng phất như món ngon tươi đợi người nếm thử.

Băng trắng phá lệ quấn lên, Tsukimitsu đem người Okiniri nâng lên.

Chậm rãi hôn lên ngực của thiếu nữ, đến khi để lại vết đỏ au thì mới mãn nguyện gài cúc áo người kia lại.

Nụ hôn ở ngực...sự chiếm hữu...

P/s: Ai nói cho tui biết tui đang viết cái gì vậy?

O^O
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 22: Genius 10


Tsukimitsu tỉnh dậy từ rất sớm theo thói quen luyện tập.

Người trong lòng vẫn còn say ngủ, ngoan ngoãn thật.Ting!Âm thanh tin nhắn vang lên, thiếu nam mở điện thoại.HLV Sato: "Thằng kia!

Ngươi làm gì đệ tử ông rồi?

Luyện tập gấp 10 đi!! (ʘ言ʘ╬)"Tsukimitsu: "Tôi chẳng (mới) làm đâu.

Tôi làm sao lại là hạng người đó sao?"

Tsukimitsu mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thản nhiên nhắn tin.HLV Sato: "Ừ, loại thanh tâm quả dục như cậu sao có thể cầm thú như Irie.

Tốt!

Lát nữa chuẩn bị bữa sáng cho con bé xong chuẩn bị luyện tập."

Tsukimitsu•lạnh lùng• Ochi: "Lần đầu có cảm giác muốn trốn tập."

Đảo mắt nhìn người trên giường, Tsukimitsu để lại lời nhắn, rời đi mua điểm tâm.Ừ thì anh vừa đi xong lại có một con hồ ly chui vào. :)Yukimura nhìn Okiniri còn ôm gối ngủ say, nha, đáng yêu như vậy...Thật muốn bắt về nuôi.Nghĩ vậy, ý cười trong đáy mắt ngày càng sâu.

Yukimura đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ, thu hết mọi biểu cảm vào mắt.

Lại len lén mở điện thoại ra chụp, chụp từ trên, chụp nghiêng, chục ngang, chụp dọc mới cất đi.Đôi hàng mi dày bất chợt rung động báo hiệu chủ nhân nó đã thức giấc.

Đôi con ngươi xanh lam mịt mờ không chút tiêu cự ngẩng lên nhìn người trước mặt.

Yukimura cảm thấy trong lòng dâng trào một cỗ cảm xúc kỳ quái."

Yu-Yukimura-san?!"

Tỉnh giấc, Okiniri chậm rãi ngồi dậy.

"Yukimura-san thấy một đàn anh rất cao, tóc trắng có vài sợi xanh không?"

"À, anh ấy nhờ tôi trông em giùm trong khi ra ngoài."

Yukimura khẽ cười, đáp."

Vậy ạ."

Okiniri cũng gật gù hiểu.Bàn tay thiếu nam bất chợt đưa lên mân mê sợi tóc bạch kim, đôi con ngươi tím không rõ cảm xúc dán chặt lên người thiếu nữ."

Tôi đã rất lo lắng đấy..."

Thiếu niên rũ mắt, che khuất đi đôi đồng tử dưới mái tóc xanh dương.Okiniri hiểu Yukimura đang nói về cái gì, thiếu nữ mím môi."

Xin lỗi."

Trừ câu ấy ra, Okiniri không biết phải nói gì thêm."

Ơ ~ nhưng tôi không tha lỗi đâu."

Yukimura khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cong môi cười."...Vâng?"

'-'"Okiniri-chan phải dành một ngày để bù đắp cho tôi nha."

"Vâng."

Okiniri: "..."

Hình như có gì đó sai sai."

Vậy thôi, em nghỉ ngơi đi."

Yukimura xoa đầu Okiniri rồi rời đi."

Vâng, Yukimura-san cũng vậy."

Đến khi Yukimura rời đi, Okiniri thầm cảm thán chị ấy thực rất tốt.

Hơi lép nhưng lại ôn nhu, hiền lành.

Ừm, ai lấy được chị ấy chắc có phúc lắm.

Okiniri rời giường, thân thể còn hơi yếu nhưng vẫn di chuyển được.

Vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc Tsukimitsu trở về.Nhìn ly matcha đá xay, Okiniri kinh ngạc nhìn đến Tsukimitsu làm động tác suỵt.

Thiếu nữ vui vẻ cười đến híp mắt, phải biết là cậu không cho Okiniri uống mấy thứ này đâu.Nhìn người hút lấy hút để đến hai má cũng căng phồng lên, Tsukimitsu cảm giác muốn mua hết cho người trước mặt.

Không, không, phải kiềm chế lại.

Uống nhiều không tốt cho sức khỏe, ừm, mua năm ly chắc ổn nhỉ?

"Hello ~ cục cưng!

Anh tới thăm em đây!"

Cửa chưa mở đã nghe giọng Irie vang lên, toàn bộ Genius 10 đã tập trung."

Chưa chết hả con?"

Atsukyo có vẻ rất khoái chí khi thấy Okiniri bị thương."

Đã lâu không gặp, Okiniri."

Wanatabe gật đầu chào hỏi."

Huhuhu, tội nghiệp Okiniri-chan quá.

Chắc em sợ lắm nhỉ?

Anh kể nè, bữa nghe tin em bị bắt cóc á, mặt ai cũng như ăn phải quả tennis vậy.

Đen như con chó mực luôn."

Mori lao nhao kể chuyện."

Khỏe chưa nhóc?

Thật tình nghe tin mà thót cả tim đó."

Omagari vò mái tóc thiếu nữ."

Anh có mua trái cây này.

Cả sữa nữa."

Ý anh là sao, Kimijima tiền bối?"

Con bé vừa ăn sáng, đừng nhồi thêm, Taneshima."

Tsukimitsu nhắc nhở chàng trai định lột cam cho Okiniri."

Ể?

Ăn cam tốt lắm á."

Shuji nhăn mày không đồng tình."

Đừng cãi, ăn nhiều sẽ tức bụng."

Oni lên tiếng."

Tối qua hai người ngủ chung à?"

Akuto đẩy mắt kính, cười như không cười.Lập tức căn phòng rơi vào trầm tư, quả cam trên tay Shuji cũng rơi xuống."

Ừ."

Tsukimitsu thản nhiên đáp."

Ra đây chúng ta nói chuyện, Tsukimitsu."

Byodoin cười gằn."

Ra đây."

Tokugawa vô biểu cảm lặp lại.

"Chuyện gì vậy, mới sáng đã ồn ào."

Sato cùng Kurobe đẩy cửa bước vào."

Huấn-Huấn-Huấn Luyện Viên, hôm qua Tsukimitsu ngủ chung giường với Okiniri."

Shuuji lập tức lên tiến, biểu cảm như cả thế giới sụp đổ."

Tsuki-san..."

Mori biểu cảm không thể tin được mà lùi lại."

Rồi tụi bây đã làm gì chưa?

Mấy hiệp?"

Atsukyo bĩu môi hỏi."

Coi chừng ăn hành."

Kimijima đẩy kính."

Ha ha ha, ai muốn ăn cơm nắm không?"

Akuto cười dịu dàng."

Cầm thú."

Irie phun ra hai từ.

Tôi chưa làm gì mà cậu đã làm sao?

"Mọi người đang nói gì vậy?"

Okiniri mắt cá chết không bận tâm."

A!

Okiniri-chan mau cởi áo ra!

Cởi ra nào."

Shuuji tựa như nhớ ra điều gì đó vội lao tới Okiniri, đưa tay nắm lấy cổ áo thiếu nữ.Atsukyo: "..."

Chơi ngu có tiếng là đây.Okiniri: "..."

'-'Shuuji dường như chưa nhận ra không khí trong phòng đang giảm, thấy Okiniri không động đậy, liền lấn tới:"Không cởi thì để anh cởi---"Kurobe đen mặt, phắt tay ra lệnh:"Xử nó."

"Rõ."

Lập tức Byodoin cùng Watanabe lôi Shuuji ra ngoài."

Ê khoan, tôi đây kiểm tra vì Okiniri mà!!"

Âm thanh còn vang vọng khắp hành lang."

Luyện tập gấp ba nhé."

Sato cười phúc hắc.

"Mấy cậu ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với Kakumi."

Kurobe ra lệnh.

Chẳng biết hai người nói chuyện gì mà Okiniri hét ầm lên một tiếng:"Không bao giờ!!"

Không khỏi khiến mọi người giật mình, là chuyện gì lại khiến con bé phản ứng lên như vậy.Atsukyo: "Tảo hôn sao?"

Kimijima: "Dả mỏ cậu giờ."

Irie: "Nếu có tảo hôn cũng là với tôi, đâu tới lượt cậu." (cười)Oni: "Tôi dả mỏ cậu đó."

Omagari: "Ai hốt thằng này tới khoa tâm thần hộ với."

Tsukimitsu: "Ảo tưởng."

Tokugawa: "Thỉnh tỉnh mộng."

Sato: "Cầm thú thì im."

Sau đó chẳng biết chuyện gì, bên ngoài lại ồn ào một trận."

Đám nhãi ranh."

Kurobe nhíu mày."

Ê ê, ai cho vào."

"Người ta đang bàn chuyện kết hôn đó."

"Tôi dả mỏ cậu đó, Atsukyo."

Cách cửa bật mở, máu tóc rong rêu quen thuộc xông vào, Okiniri bất ngờ."

Kirihara-san?"

"Okiniri, em khỏe r--Á!"

Kirihara vui mừng chạy tới, trượt trái cam.

Mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu cậu ta chỉ ngã lên giường.

Ừm, và đời và dell có chữ nếu, Kirihara ngã nhào vào lòng Okiniri.

Trực tiếp úp mặt vào ngực thiếu nữ..."

A."

Kirihara mặt đỏ bừng cả lên, so với lúc hóa ác ma chỉ có hơn chứ không kém."

A a a a a a a!!!"

Shuuji vừa tới đã hét ầm lên."

Xâm phạm tình dục trẻ em dưới mười sáu tuổi kìa!!"

Mori hoảng loạn."

Công an đâu?

Cảnh sát đâu?

Gọi FBI tới đây!!"

Atsukyo gào lên.

"Cho nó vào tù ngay!"

"Cầm thú."

Oni thốt lên.

Hôm đó, bệnh viện náo loạn một trận chó sủa gà bay. :)Okiniri: "..."

Để tôi yên một ngày khó vậy sao?

Để đây và hông nói gì.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 23: Hyotei và Seigaku đến thăm


Náo loạn một hồi, U17 phải rời bệnh viện để luyện tập, chà, cực khổ ghê.

Còn lại Kirihara ở lại với Okiniri.

Mặc dù bị các tiền bối Cao Trung đe dọa một hồi nhưng cậu ta vẫn ngoan cố ở lại."

Vết thương em sao rồi?

Anh khỏi hoàn toàn luôn."

Kirihara liến thoáng nói."

Đỡ hơn rồi ạ.

Cỡ hai ba tháng nữa là có thể tháo bột."

Okiniri gật gù.

"Kirihara-san không đi học sao?"

"Ừm, hôm nay anh đi thăm Đội trưởng nên ghé qua thăm em luôn."

"Vậy ạ."

Chợt nhớ tới điều gì đó, Okiniri quay sang cậu ta.

"Anh có đem theo đồng phục màu vàng ấy không?"

"À có, làm sao cơ?"

"Để em khâu lại cho."

Okiniri hiểu đồng phục đại diện quan trọng thế nào, mà lại bị rách thì khác nào là vết dơ của trường?"

Ể?

Không sao đâu, ừm, cũng không có gì to tát."

Okiniri nhìn người kia chảy mồ hôi ròng ròng, hẳn đã bị đội trưởng sạt một trận.

Ầy, anh nói dối dở tệ đó, Kirihara-san."

Phải rồi, Okiniri có thích tennis không?"

"Tennis à..."

"Ừm, nó rất vui.

Cảm giác chiến thắng nè, đấu với kẻ mạnh nữa..."

Kirihara liên tục kể về tennis, không để ý đáy mắt u buồn trong đôi con ngươi xanh lam kia.

"Kirihara-san."

Thiếu nữ cất giọng, cổ họng lại nghẹn ắng tựa như bị ai bóp chặt.

"Anh có từng ghét một thứ mình rất thích chưa?"

Gió lùa vào từ cửa sổ, rèm trắng tung xõa.

Ngoài kia cả bầu trời xanh lam lác đác những mảng mây trắng.

Rõ ràng đã rực rỡ đến thế nhưng sao lại u buồn như vậy?Câu hỏi này, Kirihara không thể trả lời được.

Cậu chỉ biết lúc người kia hỏi, đôi mắt trong veo kia tựa như tan vỡ.Rốt cuộc cảm xúc lạ lùng trong đôi mắt kia là gì?Cậu không hiểu và vĩnh viễn cũng không thể hiểu...Cảm giác ghét thứ mình thích..."

Thứ bảy anh có trận đấu, nếu em tới xem, anh sẽ cho em thấy tennis vui như thế nào."

Thiếu nữ lặng thin ngồi trên giường bệnh, nắng và gió ghé thăm nhưng sao người lại chẳng nở nụ cười?Là điều gì khiến tâm người buồn phiền như vậy?Okiniri ở trong phòng bệnh đến chiều thì một đám ồn ào lại kéo đến.Okiniri: "..."

Muốn yên tĩnh nhưng thế giới không cho phép?"

A ân, chỗ này thực không hoa lệ."

"Thật khinh suất, Okiniri!"

"Cơn gió nào đưa các vị tiền bối ghé đây?"

Okiniri giật giật mí mắt nhìn Hyotei lẫn Seigaku trong phòng bệnh nhỏ bé của mình."

Con nhóc này, nói năng với tiền bối thế đấy hả?"

Momoshiro vò mái tóc bạch kim."

Fsshhh, làm sao lại để bị thương thế này?"

Kaido hỏi."

Hừ, mada mada dane."

Echizen ngạo kiều kéo mũ."

Okiniri-chan, em có bị đau ở đâu không vậy?"

Oshi lo lắng."

Oi, chibi-chan, bữa không thấy em ở nhà mọi người đã lo sốt vó đấy."

Kikumaru ngồi bên cạnh bán manh."

Chà, em thích ăn mù tạt không?

Anh mua rất nhiều cho em đây."

Quà của anh làm em vui muốn gớt nước mắt đấy, Fuji-san."

Hmm, dựa vào vết thương hẳn hai đến ba tháng mới hồi phục đấy."

Inui đẩy kính."

Hết bệnh anh đãi em ăn sushi nhé."

Takashi chào hỏi.Ừm, Seigaku còn hiểu vì có giao thiệp qua.

Cũng hay giúp Kikumaru-san và Momoshiro-san trốn Inui 's juice.Còn Hyotei?

Okiniri phức tạp nhìn qua đám người còn lại và cả Mukahi đang trốn sau lưng Oshitari."

Ừm, cảm ơn vì đã giúp đỡ Atobe-san."

Nghe cậu nói lúc bị bắt cóc có thêm vệ tinh của tập đoàn Atobe nữa."

A Ân, không có gì.

Không nghĩ tới người như nhóc cũng bị bắt cóc."

Có chết Atobe cũng không nói hôm bữa lo lắng nên mới dùng tới vệ tinh đâu."

Nha nha mỹ nữ, Jirou lo lắng tới mức không ngủ được luôn ấy."

Jirou bên giường bán manh, chớp chớp mắt đáng yêu cầu an ủi.Okiniri: "..."

Anh là cún thèm cho ăn sao?"

Mukahi, ra chào con bé đi chứ.

Cậu là người đòi tới đây cơ mà."

Oshitari tà mị cười nhìn người bạn đánh đôi của mình."

Gì-Gì chứ?

Cậu-Cậu nói bậy!!"

Mukahi lập tức xù lông lên nhưng nhìn đến ánh mắt xanh lam kia lại cụp lông xuống mà trốn đi."

Chưa hết nhục sao?"

Shishido phun ra một câu."

Ồ?

Có gì thú vị sao?"

Fuji và Inui lóe mắt."

Chuyện là..."

Ohtori ngoan ngoãn kể ra.Mukahi: "..."

Đồ phản bội!!

Huhuhu, đó là lịch sử đen tối nhất của tôi."

Ha ha ha, bọ xít??

Còn có chuyện đó nữa sao?"

Momoshiro cười phá lên."

Dự liệu tốt đấy."

Inui cười nham hiểm."

Okiniri có khác nhỉ?"

Fuji mỉm cười."

Đồng bọn của Vua Khỉ Núi có khác."

Echizen chép miệng.Lập tức cả phòng đi vào im lặng, tiểu miêu thì cười đến rạng rỡ còn Atobe mặt đã đen như đáy nồi.

"Ha ha ha ha, chuẩn lắm Echizen."

Momoshira sảng khoái cười."

Chậc chậc, có khiếu trong nghề đặt biệt danh lắm đấy."

Oshitari nghiêng ngả cười."

Hừ."

Atobe hừ lạnh quay sang Okiniri.

"Thứ bảy này bổn đại gia có trận đấu, nhóc phải đi.

Coi như là cảm ơn đi."

Okiniri: "..."

Nghe như thần linh ban phước vậy?"

Là trận đấu giữa Seigaku và Hyotei."

Tezuka thêm vào.Okiniri: "..."

Nhìn em có giống liên quan không?"

Thế sao em phải đi?"

Okiniri mắt cá chết hỏi."

Để xem cảnh bổn đại gia đánh bại Seigaku."

"Để xem cảnh thất bại của Vua Khỉ Núi."

Cùng lúc, hai âm giọng vang lên.

Echizen híp mắt nhìn Atobe, Atobe cũng nghiêng ngang đón nhận."

Hay là chúng ta đặt cược đi?"

Fuji híp mắt cười."

Đặt cược?"

Chúng vương tử thắc mắc."

Ừm, nếu Hyotei thắng thì Okiniri sẽ qua đó còn nếu Seigaku thắng thì Okiniri sẽ ở lại."

Fuji mỉm cười.Ngay lập tức bầu không khí chấn động, đây chính là phần thưởng tuyệt vời nhất."

Em từ chối."

Okiniri lạnh giọng cắt ngang."

Ể???"

"Mỹ nữ bỏ Jirou!!"

Jirou hét ầm lên."

Chơi đi nào, Okiniri!"

Kikumaru nói.

Sẽ chẳng ai vui vẻ bị xem như một món quà cả...Nam nhân tóc bạc mỉm cười hôn lên mái tóc thiếu nữ."

Nhớ nhé, Kakumi ~ "
"Người nhà em đã quyết định sẽ cho em ở trong bệnh viện đến khi tháo bột rồi."

Okiniri thở dài.

"Là em không thể chứ không phải không muốn tham gia.Chúng vương tử nghe vậy cũng ậm ừ, biết sao giờ.

Người nhà em ấy mà biết là xác định vô tù như chơi. :)

Đến sáu giờ thì chúng vương tử đi về, dù hơi luyến tiếc nhưng vẫn phải ra đi."

Ồn ào thật."

Thiếu nữ với tay lấy một chai nước được chúng vương tử tặng.

Sao cái màu nó cứ là lạ?Nhấp một ngụm, Okiniri rũ mắt.Mày vẫn như vậy nhỉ?Vẫn luôn nói dối như vậy...

P/s: Tui đổi ý òi, sẽ cố reply :))
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 24: Thế giới không bao giờ để tôi bình yên


Sáng sớm hôm nay, Okiniri đã tỉnh dậy.

Nhưng mà, có gì đó sai sai.Đây là đâu vậy nhỉ?Okiniri nuốt nước bọt, đôi mắt xanh lam mông lung đầy sợ hãi.Chỗ này vô cùng kỳ lạ.

Một màu trắng, là bệnh viện sao?Đảo mắt nhìn thấy điện thoại, thiếu nữ vươn tay bắt lấy.

Bấm bấm một hồi chợt nhìn thấy dòng số quen thuộc.

Đôi mắt hớn hở bấm gọi ngay."

Alo, Kakumi."

Chất giọng trầm thấp của nam nhân vang lên."

Cậu!!"

"Kakumi...?"

Kurobe đầu bên kia cảm giác có gì đó không ổn.

Sao giọng cháu hắn non nớt thế này?"

Cậu, đây là đâu vậy?

Lạ quá."

Kurobe: "..."

Quả nhiên có gì đó không ổn."

Kakumi, ở yên đó.

Cậu tới đây."

"Dạ."

Kurobe lập tức lái xe lao tới bệnh viện, chất giọng non nớt, hắn không chắc.

Nhưng linh cảm mách bảo rằng...Kakumi biến thành trẻ con rồi!!!Kurobe bước vào phòng bệnh, đập vào mắt hắn là một cô bé nhỏ nhắn.

Mái tóc bạch kim rũ xuống che lấp cả đôi mắt xanh lam thường ngày.

Thân thể nhỏ bé lọt trong bộ váy xanh lam.

Làn da trắng trẻo, cái bàn tay nho nhỏ giơ lên.

Okiniri hướng hắn nở nụ cười:"Cậu!"

Hự!!Cháu gái hắn đáng yêu quá!Kurobe run run ôm Okiniri lên tay, nhỏ bé lại trắng mụp.

Uầy, nhỏ lại như vậy cũng thật đáng yêu.Nhưng vẫn nên tìm hiểu vì sao cháu gái hắn lại trở thành như vậy.Không thể đem tới trại U17 được, đám lang sói kia sẽ nuốt chửng con bé mất."

Kakumi, nhớ Sato không?"

Cô bé nghiêng đầu làm máy tóc rũ theo, môi cong lên cười.

Cái đó nhỏ manh manh lắc lắc."

Ai vậy ạ?"

Kurobe: "..."

Rồi xong."

Kakumi, cháu mấy tuổi rồi?"

"Kakumi 3 tủi."

Cô bé nhe răng cười khú khích, Kurobe cảm giác máu mũi đang dâng trào.Đáng yêu quá, làm sao đây?Được rồi.

Vấn đề bây giờ là tìm ra hung thủ.

Không mất quá lâu để coi lại camera của bệnh viện.

Chính là thằng nhãi đeo kính bên Seigaku.

Hừ hừ, đồ uống bậy bạ.

Còn cái đám Hyotei nữa.Kurobe bây giờ không thể trông nom Okiniri cũng như đem con bé tới trại.

Hắn sắp đi Đức rồi.

Phải giao con bé lại cho ai đó thôi.Và Kurobe sau một hồi đắng đo, quyết định giao lại cho Seigaku và Hyotei. :)Kurobe-san, anh sẽ hối hận. :)

"Kakumi, hôm nay cậu đưa cháu tới một chỗ khác chơi nhé?"

Cô bé tròn xoe mắt, con ngươi xanh lam trong vắt tựa bầu trời, ngơ ngác hỏi:"Có mẹ cháu không ạ?"

Kurobe đã tới sân Tennis của Seigaku, chúng chính tuyển hoàn toàn không biết người lạ mặt này là ai.Huấn luyện viên Ryuzaki xoa xoa mi tâm hỏi Inui:"Inui, có phải cậu đem nước Inui 's juice cho Okiniri vào hôm qua không?"

Chúng Seigaku: "..."

"À, đem nhầm bình."

Inui đẩy kính.Chúng Seigaku: "..."

Nhầm?Kurobe lặng thin đi ra ngoài đi vào lại với một cục bông trên tay."

Và đây là hậu quả của cậu."

Chúng Seigaku kinh ngạc nhìn người trên tay Kurobe, đó là một cô bé trong bộ đồ cừu trắng.

Mái tóc bạch kim lộ ra, đôi mắt xanh lam mông lung, thỉnh thoảng ló cái đầu nhỏ ra nhìn ai ai cũng nhìn mình lại úp vào lồng ngực Kurobe.

Môi mím lại, hai chân nhỏ trắng đẽo đung đưa.Là Okiniri sao?Inui cười quỷ dị, dữ liệu mới."

Oa, chibi-chan trông đáng yêu quá!!"

Kikumaru mất kiểm soát mà nhào lên.

Dọa Okiniri một trận."

Oa oa oa!!"

Kikumaru: "..." (゜Д゜*))Chúng Seigaku: "..."

Cậu làm con bé khóc rồi.Chúng chính tuyển luống cuống nhưng vừa bước một bước đã bị Kurobe trừng lạnh cảnh cáo."

Kakumi, ngoan nào.

Khóc là hư."

Kurobe vỗ vỗ tấm lưng cô bé.Lập tức tiếng thút thít nhỏ dần, Okiniri cuộn người lại che đi âm thanh của bản thân.

Vành mắt đỏ hoe, cục bông nhỏ mím môi chịu đựng.Hự!Sát thương x100!Thật sự manh quá đi!

Muốn bắt về nuôi!

Kurobe hắng giọng, trầm thấp nói:"Tôi hiện tại không thể chăm sóc con bé được vậy nên---""Cứ giao cho chúng cháu!!"

Chúng Seigaku đồng thanh.Kurobe: "..."

Có cảm giác sai sai."

Được thôi, nhưng trước tiên..."

Kurobe kéo theo năm cái vali trước sự khó hiểu của mọi người.

Kèm theo một cuốn sách dày như bánh Hamburger 6 tầng vậy.

Rồi Kurobe phán một câu xanh rờn.

"Đọc hết đống tài liệu này đã."

Chúng Seigaku: "..."

Tài liệu?"

Là những điều cần lưu ý về Kakumi, cách chăm sóc, dỗ dành, thức ăn lần thức uống.

Các cậu phải nắm hết thì tôi mới yên tâm giao con bé cho các cậu.

Trong vali có sẵn quần áo và tất cả dụng cụ cần thiết."

Chúng Seigaku: "..."

Nhìn đống tài liệu chẳng khác gì tài liệu ôn thi đại học năm nay cả. :)"Kakumi, ở đây được chứ?

Cậu sẽ cố đón con về."

Kurobe trịnh trọng nhìn Okiniri."

Dạ."

"Vậy để cháu bế con bé."

Tezuka tiến lên nhưng vừa đưa tay tới, Okiniri lại rúc người đi.Cô bé méo máo nhìn Kurobe:"Cậu, cháu không thích ở cùng tủ lạnh biết đi.

Sẽ cảm mất."

Kurobe: "..."

Tezuka: "..."

Chúng Seigaku: "..."

Nhịn cười.Tezuka mặt lạnh, trầm giọng:"Toàn đội, 40 vòng sân."

Chúng Seigaku: "..."

Đội trưởng!!"

70 vòng."

Chúng Seigaku: "..."

Okiniri bị khí thế của Tezuka dọa sợ cũng không dám khóc, ngồi yên để Tezuka bế.Tezuka hơi ngạc nhiên khi thấy con bé ngoan như vậy, cánh tay có chút run khi bế cục bột nhỏ.

Cân nặng hình như hơi ốm, nhìn đến người trong lòng cuộn lại.

Tezuka bỗng có cảm giác thỏa mãn, tựa như Okiniri hoàn toàn thuộc về hắn vậy, hoàn toàn bị giam trong lồng ngực hắn.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 25: Hành trình chăm trẻ


Tezuka cúi nhìn cô bé nhỏ trong bộ đồ cừu trắng, đôi mắt lam tựa gương in ảnh ngược của hắn.

Hai cái má căng phồng cùng đôi môi nhỏ mím lại như sợ bản thân sẽ làm phật lòng người bên trên."

Anh là Tezuka Kunimitsu, em tên gì?"

Tezuka cố làm ra bộ dáng ôn nhu nhất có thể nhưng vật nhỏ trong lòng vẫn run run hoảng sợ."

Kuni...mitsu?"

Âm thanh nhỏ bé phát ra, đứa trẻ ngơ ngác nhìn thiếu niên.

Bàn tay đẩy kính của Tezuka đã run run cùng đôi tai đang dần ửng đỏ cả lên."

Ừm, Kunimitsu."

"Kuni...thúc thúc."

Tựa như tìm được cái tên thích hợp, Okiniri reo lên.Tezuka: "..."

Trong mắt em tôi là gì?Chúng-vừa tới-Seigaku: "..."

Ha hả"Okiniri, anh nè.

Là Kikumaru Eiji, em gọi Eiji thử xem."

Kikumaru tung tăng cuối người sao cho ngang bằng với tầm mắt cô bé.

Okiniri mím môi, nép sát vào người Tezuka, bàn tay bỏ bấu lấy góc áo."

Eiji, cậu dọa em ấy sợ rồi kìa."

Oshi kéo Kikumaru ra, hẳn con bé sợ lắm."

Ể?"

Kikumaru nhăn mặt, sau đó nảy ra ý tưởng.

"Nya ~ nya ~ Okiniri hông muốn chơi với anh hả ~"Okiniri bị âm thanh nhu mềm thu hút, đôi mắt cứ mở to ra, ngó nghiêng vô cùng tò mò rồi phán một câu:"Mèo phải kêu meow meow chứ?

Mèo này bị lỗi rồi.

Hông thèm."

OvOKikumaru: "..."

QAQTezuka: "..."

"Tớ nghĩ các cậu nên xem hướng dẫn chăm sóc em ấy."

Takashi lật quyển sách dày kia ra."

Mục lục gì lắm vậy?"

Momoshiro hắc tuyến nhìn vài chục trang chỉ toàn mục lục rồi cái nội dung nó như thế nào?"

Để xem, điều cần lưu ý, fshhh."

Kaido chăm chú đọc."

Anh là Fuji Syusuke, rất vui được gặp Okiniri-chan."

Fuji mỉm cười nhu hòa, nụ cười ấm áp tựa gió xuân, đưa tay ra với Okiniri.Đứa trẻ chớp mắt, đôi mắt ngó nhiêng chăm chăm nhìn Fuji, mở miệng:"Người này bị mù sao?"

Điều 1: Kakumi nghĩ gì nói nấy, ai mất lòng kệ ai, không liên quan tới mình.Chúng Seigaku: "..."

"Anh không bị mù, nhìn xem màu mắt anh giống em không?"

Hồ ly không hổ là hồ ly, Fuji mở đôi mắt xanh lam của mình, khẽ cười nhìn Okiniri."

Giống?

Anh xấu hơn."

Điều 2: Con bé có thể xấu hổ với người lạ nhưng không xấu hổ với lời nói.Oishi: "..."

Chưa gì là thấy nhân sinh không bình yên rồi đấy.Takashi: "..."

Inui, lần sau coi chừng nước của cậu đi.

Sau khi giới thiệu xong hết rồi, Okiniri cũng tạm thời nhớ được vài cái tên.

Nhưng giờ lại xảy ra một vấn đề.

Đó là tới giờ học rồi, ai sẽ trông Okiniri đây?"

Hay đem con bé qua Hyotei?

Cậu của con bé cũng có nói vậy mà."

Momoshiro đưa ra ý kiến."

Fsshhh, ngu ngốc.

Đám công tử ấy làm gì biết trông trẻ."

Kaido bác bỏ."

Sớm muộn gì cũng biết."

Takashi nói."

Nya ~ tớ muốn chơi với Okiniri-chan cơ."

Kikumaru thở dài."

Để em cho."

Echizen lên tiếng."

Echizen??"

Chúng Seigaku bất ngờ."

Em muốn nước Inui rồi sao??"

Momoshiro kinh ngạc hét lên.Inui: "..."

Liên quan gì tới anh?"

Em có tiết tự học, có thể xin phép được."

Echizen kéo mũ xuống.

Thế là chúng Seigaku đành giao Okiniri cho cậu em út, trước lúc đi cũng không quên dặn dò."

Kẹo và sữa anh để trong này."

Oishi chỉ vào túi đeo con cừu của Okiniri."

Có khăn lạnh, khăn khô và khăn bông nữa."

Takashi nói thêm."

Đem theo kiến thức này nữa."

Inui lấy điện thoại Echizen chụp vào điều đáng lưu ý."

Khi bế phải sửa vị trí cho phù hợp để em ấy thoải mái và không bị rơi."

Fuji híp mắt."

Có đồ chơi nữa này ~" Kikumaru bỏ con gấu bông vào túi đeo."

Fshhh, tránh chỗ nào có gió mạnh, con bé sẽ bị cảm."

Kaido kéo mũ đeo của Okiniri lại."

Tránh chỗ đông người nhé, Okiniri không thích đâu."

Momoshiro vừa lật sách vừa nói."

Có việc gì lập tức báo với mọi người."

Tezuka dặn dò."

Vâng."

Echizen bế Okiniri trên tay, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người.

Echizen bế theo Okiniri lên căn phòng của câu lạc bộ Hội Họa, đó hẳn sẽ là nơi yên tĩnh nhất."

Ryo, Ryo."

Bàn tay đô đô thịt vỗ vỗ ngực Echizen, thiếu nam liền dừng chân.

Kim sắc cúi nhìn cô bé trong lòng, nhẹ giọng:
"Sao vậy, Okiniri?"

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Đứa trẻ tròn mắt hỏi.Echizen im lặng nhìn người trong lòng, một hồi lâu mới mở miệng:"Tới một nơi đặc biệt."

"Oa, thật sao?"

Đứa trẻ sáng mắt hỏi."

Ừm."

Echizen đưa tay muốn xoa mái tóc bạch kim nhưng khựng lại giữa không trung, cụp mắt.

"Đó là nơi Okiniri sẽ thích."

Okiniri sáng mắt nhìn những hộp màu xếp ngay ngắn, những hộp nhỏ nhất tới hộp to nhất.

Cra những cây cọ tinh xảo hay cả những bức tranh đẹp đẽ.

Nơi này thật đẹp quá."

Ryo, Ryo, đẹp quá."

Cô bé hai má đỏ hồng nhìn những món đồ vẽ đầy đủ, vui vẻ cười đến híp mắt.

Giơ đôi bàn tay ôm lấy cô Echizen, hôn cái chụt lên má cậu ta.

Nở nụ cười rạng rỡ.

"Kakumi thích lắm, cảm ơn Ryo!"

Echizen ngây ngốc nhìn người kia tươi cười, khóe môi không nhịn được câu lên.

Thu nhỏ lại, cũng không tệ đâu.

Okiniri nhìn hết góc này tới góc khác, ríu rít nói như chú chim nhỏ lần đầu ra khỏi tổ.

Chạy nhảy lon ton, soi cái này lại mò cái kia.Echizen thở dài nhìn cô bé tựa người vào bụng mình, mái tóc bạch kim xõa dài.

Đôi mắt khép lại, hai bên má ửng hồng và trên môi vẫn treo nụ cười hạnh phúc.

Chơi mệt rồi lại ngủ sao?Đôi đồng tử kim sắt khép hững hờ, cúi người, đem tất cả dáng vẻ của người trong lòng thu vào mắt.

Echizen hôn nhẹ lên mái tóc trắng tuyết, nhẹ nhàng tựa gió lướt qua."

Ngủ ngon...Kakumi."

Nắng hắt vào từ khung cửa sổ, gió vui vẻ bước vào căn phòng.

Một lớn một nhỏ đang say ngủ đến bình yên...

P/s: Có người muốn làm phản, Tuyết Tuyết thật sợ hãi. :)
 
Back
Top