Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
25.


25.Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời chính là --- vất vả lắm bạn mới tìm lại được trí nhớ, nhưng người quan trọng nhất trong hồi ức kia lại không thể quay về nữa.Từ bé đến lớn, Dụ Thần đã đánh nhau rất nhiều lần, thắng thì nhiều mà thua thì ít, hầu như chưa bao giờ bị đánh cho tím mặt cả.

Trong trận đánh hội đồng hôm đó, người tên Hạ Hứa kia đấm rất mạnh, từng cú từng cú giáng thẳng vào thịt, làm khóe miệng hắn nứt ra, trông khá là chật vật.

Nhưng hắn cũng không cho anh được thoải mái --- mấy vết xanh tím lớn ở bụng và xương sườn anh đều là tác phẩm của hắn cả.Cứ nghĩ rằng đánh xong là thành thù rồi; ai dè lúc vươn tay kéo hắn dậy, anh lại làm ra một việc mà không ai ngờ tới --- anh cúi người xuống, phủi bụi trên đùi hắn đi.Cái quái gì vậy?Dụ Thần ngẩn ra, sững sờ nhìn cái gáy đẫm mồ hôi và bóng râm do đứng ngược sáng trên gò má anh, rồi lại nhìn xuống thắt lưng đang khom xuống và cánh tay thon dài của anh...Tim hắn chợt "thịch" một tiếng.Sau khi ngồi dậy, Hạ Hứa không ngẩng lên nhìn hắn nữa, hai tai anh đỏ bừng lên, đỏ như sắp rỉ máu.Hắn híp mắt lại, không hiểu sao mà trong đầu lại nảy ra một từ rất là không hợp ngữ cảnh --- "Thật đáng yêu!"

Hình như anh hơi xấu hổ và căng thẳng, khóe mắt vẫn liếc sang chỗ hắn.

Nhìn anh hoảng hốt đứng bật dậy, tự dưng hắn cũng thấy lúng túng.

Trong khoảnh khắc xoay người, hai tay hai chân anh chợt vung cùng một hướng, nhưng đã sửa lại ngay, nên những người khác không hề để ý.Từ đó về sau, Dụ Thần bắt đầu thấy hứng thú với Hạ Hứa.

Trước đó hắn thường xuyên trốn học, chẳng mấy khi đến trường; nhưng bây giờ thì ngày nào hắn cũng đến, dùng mọi cách để hỏi thăm tin tức về lớp trưởng lớp 10 -1.Đám anh em cùng đi hội đồng Hạ Hứa hôm đó với hắn cũng rất tức giận, lại biết hắn bị anh đấm vào mặt; cộng với vẻ hung thần ác sát của hắn khi hỏi về anh - hắn đã che giấu cảm xúc rất tốt - nên ai cũng nghĩ là hắn đang hỏi dò để chuẩn bị trả thù anh.Nhưng không ai biết rằng... hắn chỉ đang nảy sinh một tình cảm không thể cho ai biết với anh mà thôi.Càng biết nhiều về anh, ý nghĩ muốn chiếm hữu anh cũng bành trướng càng lớn --- dường như con trai thời dậy thì luôn có ham muốn độc chiếm rất mạnh.Lần trước Hạ Hứa đè hắn xuống đất, hắn đã sức cùng lực kiệt, không thể xoay người.

Bây giờ, hắn đứng dựa vào hành lang trước cửa lớp 10-19, nhìn Hạ Hứa và bạn bè đi vào lớp 10-1 bên dưới.

Hắn híp mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình đè cơ thể trần truồng của anh xuống, làm vài vận động này này nọ nọ.Muốn chịch Hạ Hứa, muốn chiều chuộng Hạ Hứa, muốn đối xử thật tốt với Hạ Hứa.Trong lúc anh vội vàng bài vở, chuyện trên lớp và việc làm thêm; thì hắn đã tìm hiểu được hết hoàn cảnh của anh.

Hắn biết anh và ông nội đang sống nương tựa vào nhau, gia cảnh khá khó khăn; nhưng hắn cũng biết ở anh không hề có sự tự ti hay rụt rè mà trẻ con nhà nghèo hay có.

Anh hào sảng phóng khoáng, có thể kết bạn với mọi loại người, dù là đóa hoa cao lãnh của trường hay học sinh dốt thi dưới 20 điểm của trường khác.

Ai anh cũng có thể xưng anh gọi em, chỗ nào anh cũng có thể hòa đồng; con trai thì vui vẻ hẹn chơi bóng rổ với anh, con gái thì thường xuyên lén đặt thư tình vào bàn anh.

Dường như từ bé anh đã là đứa con cưng của trời, sự bần hàn không hề để lại chút bóng ma nào trên người anh.Anh quá xuất sắc.Dụ Thần bắt đầu từ từ đến gần anh, hệt như một thợ săn đang bình tĩnh tiếp cận con mồi vậy.

Hắn chọn cách giữa giờ gọi anh ra.

Anh hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay xin thầy giáo cho nghỉ, rồi đi cùng hắn.

Cả hai đến một sân vắng không người, bắt đầu vui vẻ đánh lộn với nhau.Khác với hôm đánh hội đồng, lần này hai người không ra đòn độc, cực kỳ để ý đến đối phương.

Nhìn thì như hung dữ, nhưng thực chất hai bên chỉ dùng bảy phần lực.Hạ Hứa nằm trên mặt đất đầy bụi, há miệng thở dốc.

Dụ Thần vươn tay muốn đỡ anh dậy, nhưng anh lại kéo tay hắn, xấu tính muốn đè hắn xuống đất.

Nhưng hắn đã chuẩn bị tinh thần rồi, liền thuận thế ngã xuống, cưỡi lên lưng anh.Anh trợn to mắt, rõ ràng là bị dọa sợ, liều mạng đẩy hắn ra, hoảng hốt hô: "Đừng cưỡi tao!"

Dụ Thần bật cười, đứng dậy kéo anh lên.

Hắn nói anh đánh nhau giỏi thật, sau này rảnh rỗi thì có thể "bàn luận" với hắn.Hạ Hứa đáp ứng ngay lập tức, hầu như không nghĩ ngợi gì.

Anh ngẩng lên cười với hắn, nụ cười rực rỡ như ánh dương, dường như quanh người anh đang bao phủ vầng sáng của mặt trời vậy.Lúc đó hắn đã biết --- ít nhất là anh không ghét hắn, đủ để đồng ý chơi đùa với hắn.Nhưng hoàn cảnh gia đình của hai người lại khác nhau quá nhiều.

Nếu tình cảm giữa hai người được phát triển vào thời điểm này, khả năng được người nhà chúc phúc sẽ rất thấp.Dụ Thần đã nhìn thấu tất cả, nên ngay từ đầu hắn đã quyết định không cho ai biết tình yêu này của mình.Cánh chim muốn bay thì phải có gió.

Đừng nói là hắn vẫn là vị thành niên, mà có khi đến năm hơn 20 tuổi, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của gia đình.Hắn không muốn người ngoài nhận ra được suy nghĩ của hắn với Hạ Hứa, nên mới dùng tư thế như kiểu "gọi đi để đánh" để gọi anh ra ngoài.

Trừ Thường Niệm - bạn nối khố của hắn, không ai biết được anh với hắn đã không đối đầu nhau như xưa.Mùa hè năm lớp 10, Hạ Hứa nhận thêm một công việc nữa --- ban ngày anh vẫn làm ở nhà hàng gần nhà, buổi tối lại đi phục vụ cho một quán bar nhạc live.

Lúc ấy Dụ Thần đã cao lắm rồi, hắn thử hết quần áo của anh mình ở nhà, chọn một bộ trông người lớn nhất để đi gặp ông chủ quán bar đó.

Hắn cho đối phương một xấp tiền, nói em họ mình đang túng thiếu, người anh họ là hắn đây thì lại không tiện giúp đỡ vì hồi xưa giữa hai người từng có xích mích.

Hắn nhờ ông chủ thêm số tiền này vào lương của anh, tuyệt đối đừng nói là hắn cho, vì người em họ này có lòng tự trọng rất mạnh.Ông chủ quán bar là một ông chú trung niên rất đáng tin, nhận lấy số tiền của hắn, rồi đưa riêng cho Hạ Hứa với lý do là "thưởng vì doanh thu tháng này tăng đột biến".

Lúc ấy Hạ Hứa vẫn còn nhỏ, tuy có thông minh thật, nhưng vẫn không đấu lại được một ông chủ đã già đời.

Hơn nữa, dù sao thì được thêm tiền thưởng cũng là chuyện đáng vui, nên anh vui vẻ nhận lấy số tiền đó, chuẩn bị nấu thêm món ngon cho ông nội.Chuyện này vẫn luôn là bí mật.

Mãi đến bây giờ, Dụ Thần vẫn chưa từng nói đến chuyện này với anh.Hắn có tư tưởng của chính mình.

Trải qua một mùa hè thật dài, những ý nghĩ non nớt của hắn bắt đầu được định hình rõ ràng.Hắn muốn giúp đỡ anh, nhưng tuyệt đối không được đưa tiền trực tiếp.Sau khi lên lớp 11, hắn tinh ý nhận ra - ánh mắt Hạ Hứa nhìn hắn đã thay đổi.

Đôi mắt anh rất sáng, trước đây mỗi lần nhìn hắn, ánh mắt anh vẫn sáng ngời rực rỡ.

Nhưng giờ đôi mắt ấy lại có phần tránh né, thậm chí đôi khi vô tình nhìn thẳng vào mặt hắn, nó còn thấp thoáng vẻ căng thẳng và hồi hộp.Rõ ràng là cả hai đều thích nhau!Nhưng Dụ Thần không định tỏ tình trước khi vào Đại học.Hạ Hứa từng nói với hắn là - anh muốn thi vào một trường Đại học nổi tiếng, sau đó tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn để ông nội được hưởng phúc.

Vậy nên hắn bỏ ý tưởng rủ anh cùng nhập ngũ đi, dù hắn rất rất muốn trói anh bên người mình.Anh khác hắn.

Dù hắn học hết cấp 3 rồi nghỉ học, thì tương lai hắn cũng không phải lo đường áo cơm.

Nhưng với những người như Hạ Hứa, thì thi vào Đại học lại là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng.Hắn không muốn để sự kích động của mình ảnh hưởng đến anh.Hạ Hứa chưa đủ lý trí, còn Dụ Thần hắn lại chưa đủ trưởng thành.

Nếu bây giờ hai người thực sự ở bên nhau, thì rất có khả năng mọi việc sẽ phát triển sang một hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.Nếu có ngày hai người đến với nhau thật, thì hắn muốn khi đó mình phải cho anh được một cuộc sống an nhàn sung sướng, kể cả khi anh chẳng làm gì.Tình yêu của năm 17 tuổi vừa nồng nhiệt vừa đơn thuần, thậm chí lớn lên nhìn lại còn thấy buồn cười.

Khi ấy hắn một mực nghĩ - chỉ cần Hạ Hứa cố thêm hai năm nữa thôi, thi vào một trường Đại học tốt, thì hắn sẽ tỏ tình với anh, hôn anh, rồi điên cuồng ân ái với anh..Rồi hai người sẽ chia cách một thời gian, hắn sẽ trở thành thủ trưởng trong quân đội, và anh sẽ là một tinh anh của xã hội, ngày ngày mặc âu phục với khuôn mặt cấm dục.

Bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ và độc lập, không phải sợ gia đình cản trở nữa.E rằng sẽ mất một thời gian rất dài, nhưng Dụ Thần nghĩ --- hắn rất vui vẻ chờ đến ngày đó.Trước đó, hắn sẽ không để người nhà mình phát hiện ra Hạ Hứa, hắn sẽ luôn luôn giữ một khoảng cách không gần không xa với anh.Nhưng dù đã quyết tâm như thế, thì vẫn có lúc hắn không ngăn được tình cảm của mình.Hạ Hứa không có nhiều quần áo - mùa hè anh mặc đồ thể thao, mùa đông thì mặc đồng phục của trường.

Dụ Thần rất ít khi mặc đồng phục, mùa đông năm đó hắn chợt nghĩ ra một trò: giặt đồng phục bằng sữa tắm, ngâm nửa giờ rồi lấy ra hong khô, rồi trên áo đó sẽ thấm đẫm hương sữa tắm của hắn.Sữa tắm này là hắn đặt mua từ nước ngoài về, chỉ để trong phòng tắm của hắn, nên đây là thứ chỉ hắn mới có.Vậy nên mùi sữa tắm này...

Cũng là mùi hương chỉ có trên người hắn.Dụ Thần lại hẹn Hạ Hứa ra ngoài đánh nhau, nhưng hôm đó anh đã quá mệt vì công việc, không có sức đâu mà đánh, mắt cứ díp lại, lẩm bẩm kêu buồn ngủ.Trong trường có rất phòng tự học trống.

Dụ Thần tìm một phòng cho anh vào ngủ, anh thực sự quá mệt, nằm có mấy phút đã ngủ mất.

Hắn phủ áo khoác thấm đẫm mùi hương của mìn lên người anh, nhìn anh một chốc, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi người khẽ hôn lên khóe mắt anh.Lúc tỉnh lại, anh muốn trả áo lại cho hắn, nhưng hắn chỉ thờ ơ xua tay: "Mày cứ giữ đi, tao cũng chẳng mặc mấy."

Anh không hỏi lại, vui vẻ cầm áo hắn về, trên đường còn lẩm bẩm hát.Hắn nhìn theo bóng lưng anh, thầm cười trong lòng.Liên tục một tuần sau đó, Hạ Hứa luôn mặc đồng phục của Dụ Thần, mang theo mùi hương của riêng hắn.
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
26.


26.Trong mắt Dụ Thần, Hạ Hứa có một khuyết điểm cực kỳ xấu --- anh luôn ăn sáng rất tùy tiện.Rất nhiều lần hắn đã thấy anh chỉ gặm một cái bánh bao chay, uống thêm cốc nước lạnh là xong bữa.

Hoặc có khi sẽ là bánh rán lớn đầy mỡ, nhìn đã biết là cực kỳ có hại cho sức khỏe.Những năm cấp 3 là thời gian mấu chốt trong quá trình phát triển của cơ thể con người; lượng bài tập của lớp chọn lại lớn, mất rất nhiều năng lượng để tiêu hóa.

Dụ Thần biết Hạ Hứa định nghỉ làm thêm sau khi lên lớp 12 để tập trung học hành, nên bây giờ anh phải tiết kiệm hết sức, bớt được đồng nào thì bớt đi.Có thể vì nghèo quen rồi nên Hạ Hứa thấy mình gặm bánh bao làm bữa sáng là quá bình thường, nhưng Dụ Thần thì lại đau lòng.

Tuy vậy, hắn lại không thể quang minh chính đại mời anh đi ăn.

Nghĩ mãi, hắn mới nghĩ ra một cách - nhờ Dương Khoa giúp mình.Dương Khoa là đứa con trai bị ngốc của chú Dương trông ký túc xá.

Hắn mời thằng ngốc thật thà này đi ăn một bữa tiệc lớn, chơi game thỏa thích, rồi đưa anh ta một khoản tiền, bảo anh ta mỗi sáng đến cửa hàng gần đó mua bữa sáng rồi lặng lẽ để vào ngăn bàn của Hạ Hứa - tất cả mọi chuyện phải diễn ra trước khi có người đến trường.Lý do Dụ Thần chọn Dương Khoa là vì --- miệng anh ta rất kín, con người cũng đơn thuần, dù IQ hơi thấp nhưng vẫn đủ tin cậy để làm mấy chuyện đơn giản.

Hồi mới vào trường, đám con nhà giàu thấy Dương Khoa bị ngốc, cha anh lại chỉ là một nhân viên nho nhỏ, nên chúng thường xuyên bắt nạt anh.

Mắng mỏ hay sai vặt anh còn là chuyện nhỏ; có đứa xấu tính còn công khai bắt nạt anh trước mặt bạn bè, chặn lại không cho anh đi, nhéo tai anh nhưng lại không cho anh phản kháng, bắt anh quỳ trên đất, để bạn nữ cưỡi lên lưng anh....Tuy Dương Khoa cao lớn nhưng lại nhát gan, đã bị chúng nạt đến sợ hãi, không dám nói chuyện này cho người khác biết, càng không dám chống trả lại.

Nếu hôm bị bắt làm ngựa cho cưỡi đó anh không gặp Dụ Thần - người hiếm lắm mới đến trường - thì có khi anh sẽ vẫn bị bắt nạt đến bây giờ.Được hắn giúp đỡ, anh liền ngốc nghếch gọi hắn là "anh", tự coi mình là đàn em của hắn - dù anh còn lớn hơn hắn mấy tuổi.

Anh còn bảo, sau này Dụ Thần có gì muốn làm thì cứ tìm anh, nhất định anh sẽ hoàn thành thật tốt.Vốn là hắn không coi chuyện này ra gì - dằn mặt đám nhà giàu mới nổi chuyên khoe mẽ này chẳng tốn mấy sức với hắn; nên hắn lập tức quẳng chuyện này ra sau đầu.

Mãi đến khi nghĩ cách làm sao để bí mật đưa đồ cho Hạ Hứa, hắn mới nhớ ra - mình còn có một tên "đàn em" kín tiếng là Dương Khoa này.Dương Khoa chưa học hết tiểu học, nhưng lại rất có tinh thần hiếu học.

Anh hỏi tên "Hạ Hứa" viết như thế nào, anh muốn học nó.

Dụ Thần cầm một hòn đá nhỏ lên viết lên đất, vừa viết vừa nói: ""Hạ" trong "mùa hạ", "Hứa" trong "hứa hẹn", nhớ chưa?"

Quả thực, Dương Khoa đã không làm Dụ Thần thất vọng.

Theo ý hắn, anh ta đã chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Hứa trong một chiếc túi màu phấn hồng, giả như là con gái tặng.

Lúc đầu Hạ Hứa không ăn nó, hắn phải nghiêm túc khuyên bảo, cố ý khơi lên sự mềm lòng của đối phương.

Mãi sau anh mới tin, bắt đầu lén lút ăn nó trong giờ tự học buổi sáng.Hắn đã qua nhìn anh mấy lần.

Mỗi lần thấy anh canh lúc thầy đi qua để nhét miếng bánh vào miệng, trong lòng hắn lại ngứa ngáy không chịu nổi.Hắn muốn tỏ tình ngay và luôn, hắn muốn người con trai vừa đáng yêu vừa xuất sắc này trở thành của mình mình!Mạng lưới quan hệ xã hội của Hạ Hứa rất rộng, nên đôi khi Dụ Thần cũng nổi máu ghen.

Ghen đến ngứa ngáy tâm can, nhưng lại không thể quấn quít lấy đối phương mà hôn hít; chỉ đành hẹn anh ra nhiều hơn, lấy danh nghĩa "đánh nhau" để được tiếp xúc thân mật.Dụ Thần rất có chừng mực - hắn đã biết thời khóa biểu của Hạ Hứa rồi, nên hắn chỉ gọi anh ra vào giờ Văn hoặc giờ Anh - những tiết học mà anh luôn ngủ gà ngủ gật.

Càng ở với nhau lâu, hắn càng cảm thấy rõ tình cảm của anh với mình - nó cũng hệt như tình cảm của hắn với anh vậy.Lúc hai người đánh nhau, "chỗ đó" của anh sẽ cứng lên.

Hắn nhận ra chuyện đó, nhưng chưa bao giờ nhắc đến, luôn vờ như không biết gì, đỡ làm cho anh xấu hổ.Hạ Hứa không cẩn thận bằng hắn, suy nghĩ cũng không tinh tế bằng.

Anh không biết bí mật mình cố gắng che giấu đã bị hắn nhìn thấu từ lâu.Có lần sau khi đánh nhau, Dụ Thần vờ thuận miệng nói: "Mày thu hút con gái thật đấy, lần nào tao đi ngang qua lớp mày cũng thấy một đám con gái vây quanh mày."

Anh ngạc nhiên, xoắn xoắn tóc giải thích: "Tao giảng bài cho họ thôi."

Hắn bật thốt: "Hay là mày cũng giảng cho tao đi?"

Anh đồng ý không chút do dự: "Được thôi."

Thực ra hắn vừa nói dứt câu là đã hối hận rồi --- bảo anh chỉ bài cho hắn sẽ chỉ tốn thời gian của anh thôi.Nhưng anh lại rất nhiệt tình với chuyện này, liền hỏi hắn không hiểu ở chỗ nào.Dụ Thần chẳng bao giờ để tâm vào học hành, đương nhiên là chỗ nào cũng không hiểu, liền nói bừa một chỗ ra.

Nghe xong, Hạ Hứa nhặt một hòn đá lên, diễn giải vấn đề đó lên đất, viết xong còn hỏi: "Hiểu chưa?"

Dụ Thần tự dối lòng gật đầu một cái "Hiểu rồi", về lớp liền nghiêm chỉnh nghe hết hai tiết học, nghe không hiểu thì hỏi Thường Niệm - người học giỏi nhất trong "lớp quý tộc", làm một đám anh em cứ tưởng là hắn uống nhầm thuốc.Tỉnh táo lại rồi, hắn cũng thấy mình ngốc hết sức.

Vì muốn hiểu được Hạ Hứa giảng gì mà hắn lại tự dưng cố gắng học tập, đúng là...Trúng độc tình yêu rồi.

Nặng đến sắp chết.Vào tiệc sinh nhật 17 tuổi của mình, Dụ Thần không mời Hạ Hứa đến.

Anh là người hắn luôn cất giấu trong lòng, hắn không muốn để bạn bè mình biết đến anh.

Hơn nữa, anh cũng không thuộc về cái vòng con nhà giàu của hắn, mời anh đến sẽ chỉ làm anh xấu hổ thôi.Nhưng bữa tiệc này lại tạo cho hắn một cơ hội để tặng quà.Rất lâu trước đó, hắn đã muốn tặng anh miếng ngọc cầm tinh của mình, nhưng không tìm được lý do để tặng.

Ở tiệc sinh nhật hắn, mẹ hắn tặng khoảng mười miếng ngọc kỷ niệm cho nhóm Trương Húc và Thường Niệm.

Về phòng rồi, Dụ Thần lấy miếng ngọc mình đã tháo xuống từ năm lớp 10 ra, nghĩ ngợi nửa ngày thì ra được một cái cớ - hắn sẽ bảo anh đây là ngọc kỷ niệm trong lễ sinh nhật hắn, ai đến cũng được tặng, còn dư lại mỗi miếng đầu thừa đuôi thẹo này, anh thích thì cứ cầm chơi.Hạ Hứa chưa từng thấy ngọc xịn bao giờ, đương nhiên là không phân biệt được bạch ngọc thượng đẳng với loại ngọc "đầu thừa đuôi thẹo".Trước khi tặng ngọc cho anh, Dụ Thần đã đeo nó lên người vài ngày, đặt ở vị trí cạnh trái tim, mãi đến khi ngọc dần ấm lên vì nhiệt độ cơ thể hắn.

Hắn lấy ngọc xuống, nhắm mắt hôn lên.Lúc ấy hắn đã nghĩ - sau khi thi vào Đại học, nhất định hắn phải đè anh xuống, hôn đến thỏa thích mới thôi.Lúc nhận miếng ngọc, Hạ Hứa tỏ vẻ chẳng hề quan tâm, nhưng hắn lại thấy mắt anh lấp lánh, sáng rực hệt như sao trời vậy.Anh rất vui vẻ.Càng ngày bài vở của lớp 12 càng nặng, Dụ Thần nhịn hết sức không đi quấy rầy anh nữa.

Nhưng hắn lại thường xuyên đạp xe đến gần nhà anh, đứng từ xa nhìn lên ban công phòng anh, rồi tự nhủ mình rằng --- chỉ cần nhịn thêm chút nữa thôi, chỉ gần nửa năm nữa là hắn có thể hành động rồi.Nhưng Dụ Thần lại không ngờ rằng - sau một đợt thi hàng tháng, một trong những người bạn tốt nhất của hắn - Thường Niệm - lại đột nhiên tỏ tình với mình.Thường Niệm thản nhiên nói cậu thích hắn; hắn hơi xấu hổ, cũng hơi ngẩn ngơ, đứng đờ ra không phản ứng.Cậu hỏi: "Anh Thần, có phải anh đã có người mình thích rồi không?"

Hắn mím môi, không trả lời.Cậu cười cười, thở dài nói: "Thực ra em đã biết từ lâu rồi...

Anh thích Hạ Hứa, phải không?"

"Tiểu Niệm..."

"Em thấy anh đưa miếng ngọc cầm tinh cho cậu ấy rồi."

Thường Niệm nói rất bình tĩnh: "Thực ra hôm nay bày tỏ với anh thế này, em chỉ muốn xem xem mình còn ít cơ hội nào không thôi."

Hắn im lặng một lúc, rồi mở miệng: "Xin lỗi."

Mắt cậu lấp lánh nước, cúi đầu xuống một lúc, rồi cười rộ lên: "Không sao đâu.

Nói ra rồi em cũng nhẹ lòng."

Dụ Thần từng được rất nhiều người tỏ tình, nhưng Thường Niệm không phải là "những người khác" - cậu là bạn nối khố của hắn, nên ít nhiều gì hắn cũng thấy áy náy.Hai người đi dọc bên bờ sông gần mười phút.

Cậu đột nhiên bảo: "Anh Thần này, sau này anh vẫn sẽ coi em là bạn bè chứ?"

Dụ Thần đứng lại, nghiêm túc đáp: "Chúng ta vẫn mãi là bạn bè."

"Thế thì tốt rồi."

Thường Niệm vươn vai: "Về thôi.

Anh cứ coi như em mê sảng nói bậy sau đợt thi là được, trước đây chúng ta thế nào thì sau này sẽ là thế đấy."

"Ừ."

Hắn thở dài, nói lảng sang chuyện khác: "Thi thế nào?"

Cậu cũng thuận theo hắn: "Tạm được, nhất định là tốt hơn anh."
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
27.


27.Sau đó, không ai đề cập đến vụ tỏ tình này nữa.

Cách hai người ở với nhau vẫn hệt như trước - cùng đến trường, cùng về nhà.

Năm nay Thường Niệm muốn thi vào Đại học, phải đọc thêm rất nhiều sách, Dụ Thần thấy cậu ôm vất vả quá thì thỉnh thoảng bê hộ một tay.

Đám Trương Húc nhìn thấy thì cứ trêu, nhưng hắn không muốn cậu mất mặt, nên chỉ đuổi họ đi, còn dọa họ đừng đi nói lung tung.Thực ra trong lòng Dụ Thần vẫn có khúc mắc - hắn muốn kéo giãn khoảng cách với Thường Niệm ra.

Nhưng sau lần đó cậu không làm gì quá đáng cả, cũng đã nói là vẫn muốn làm anh em với hắn như xưa; nếu lúc này hắn chủ động làm gì mất tự nhiên thì chắc hẳn cậu sẽ khó chịu.Nếu là người khác thì hắn cứ kệ thôi - người ta khó chịu chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Nhưng Thường Niệm thì khác - người bạn nối khố này vẫn chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, nên hắn không muốn cậu phải khổ sở.Dạo này, Hạ Hứa hoàn toàn chẳng hề tìm đến hắn.

Chương trình học của lớp chọn rất nặng, có mấy lần hắn lén lút đến cửa phòng lớp 12-1 nhìn trộm anh, đều thấy anh đang hí hoáy làm gì đó, bên cạnh là một chồng đề luyện và một xấp bài tập.Dụ Thần mím môi, nhịn không gọi anh ra ngoài, xoắn xuýt nửa ngày rồi vẫn quyết định đi về.Gần đây, ngay cả Thường Niệm cũng cắm đầu vào học hành, chứ đừng nói là lớp chọn vốn đã đặt kỳ vọng cao vào học tập.

Hắn quyết tâm không làm phiền Hạ Hứa nữa; chỉ gọi Dương Khoa đến, cho anh ta thêm một khoản tiền, dặn đi dặn lại là nhất định phải mua bữa sáng nhiều năng lượng và tốt cho sức khỏe.Rất may cho Dụ Thần là - số tiền này không chỉ đủ để mua bữa sáng cho Hạ Hứa sau khi hắn bị ép phải rời đi, cho đến khi anh thi xong Đại học, mà còn dư ra một khoản nữa.Nhờ có số tiền dư này mà hắn mới có cơ hội biết được sự thật.Sinh nhật của Thường Niệm đến rồi.

Nghĩ đến việc sắp đến kỳ thi Đại học nên nhà họ Thường không tổ chức lớn gì cả, mà chính Thường Niệm cũng không có hơi sức đâu để để ý đến sinh nhật, chỉ một mực chìm trong đống đề.

Lúc bị đám anh em lôi ra khỏi phòng, cậu còn luôn miệng kêu "Để tao làm xong đề này đã!"

Đương nhiên là mọi người không nghe cậu.

Tất cả đến một nhà hàng cao cấp, đặt một phòng riêng, bắt đầu rót rượu mời người có sinh nhật.Mọi người đều biết là sức uống của Thường Niệm rất kém, nhưng vẫn muốn chuốc cậu.

Cậu cố hết sức để tránh né, vừa tức vừa hoảng, nói chút nữa mình còn phải về nhà học tiếp, làm cả đám cười ồ lên.

Dụ Thần không nhìn nổi nữa, liền đứng ra nói đỡ cho cậu.

Đám Trương Húc liền không dám chuốc nữa, nhưng Thường Niệm đã uống kha khá rồi, ngồi thêm lúc nữa thì đầu óc bắt đầu lơ mơ, mặt đỏ bừng ngồi ngơ ngác tại chỗ.Trừ Thường Niệm, đám ở đây cũng không còn ai định thi Đại học nữa, nên ăn xong ở đây liền đòi đi tiếp tăng 2.

Thường Niệm ngơ ngẩn lấy ví ra để lên bàn, lầm bầm nói: "Mọi người cứ đi đi... tao không đi được thật, tao còn phải về làm bài..."

Cả đám lại ồ lên.

Dụ Thần biết cậu thực sự lo lắng cho kỳ thi này, mà trông cậu thế này cũng khó mà đi đâu được nữa; nên hắn bảo mọi người đi trước, chính hắn sẽ đưa cậu về nhà rồi đến sau.Hai người bắt xe về nhà.

Dụ Thần ngồi cạnh tài xế, còn Thường Niệm nằm ở ghế sau.

Lúc xuống xe hắn mới thấy cậu đã thiếp đi rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, đành phải nửa ôm nửa đỡ cậu về nhà.Từ cổng chung cư đến nơi họ ở còn một đoạn khá xa nữa.

Hắn để cậu ngồi cạnh bồn hoa, định đợi cậu tỉnh lại một chút rồi đỡ về tiếp.Ban đêm, khu chung cư này rất yên tĩnh.

Thường Niệm cuộn tròn người, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó.

Dụ Thần ghé sát vào mới nghe rõ được, nghe được những lời nói tục hiếm hoi của cậu: "Anh Thần, em thích anh như thế...

Nhưng đcm anh sao lại không thích em chứ...

Không, anh không thích em cũng được, để em thích thầm anh thôi...

Anh thích Hạ Hứa, em lại thích anh.

Haizz, em cũng chỉ thích anh thêm được mấy tháng nữa thôi...

Em không thể đi bộ đội với anh, em cũng có mơ ước của em chứ..."

Dụ Thần nhíu mày lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thường Niệm.

Mấy giây sau, hắn đứng dậy định đi, nhưng lại thấy để cậu một mình ở đây thì lại không được.Hắn lại ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt cậu.

Mắt cậu mở ra được một chút, rồi lại nghiêng đầu muốn ngủ."

Đứng lên, về nhà rồi ngủ tiếp.

Ốm thì phải nghỉ học đấy."

Dụ Thần cầm tay cậu, làm như chuẩn bị xách cậu lên.Hai chữ "nghỉ học" làm cậu tỉnh hơn một chút: "Ừ ừ, em không ngủ, chúng ta cùng về nhà.

Mà anh... là ai thế?"

Hắn mệt tâm hết sức, lười không muốn giải thích với cậu, đỡ cậu từ từ đi về phía trước.Đi được một chốc, Thường Niệm đột nhiên đứng vững được, cẩn thận hỏi hắn: "Anh là anh Thần ư?"

Hắn vẫn không đáp lời.

Cậu cầm tay hắn lắc lắc, he he bật cười: "Anh là anh Thần thật hả?

Hay là em tưởng tượng ra?"

Hắn bắt đầu hơi bực: "Đừng đứng đấy, đi mau lên."

Chân cậu lảo đảo, miệng ngây ngô cười, về đến cửa nhà mình thì lại bắt đầu mê sảng: "Anh Thần, hôm nay là sinh nhật em đấy."

"Ừ."

"Đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của em mà chúng ta cùng trải qua."

Khóe môi cậu cong lên, nhưng đáy mắt lại phủ kín nỗi cô đơn: "Sinh nhật năm sau, năm sau nữa... anh sẽ không ở với em.

Ơ, em đang nói gì thế này?

Không biết anh là anh Thần thật hay là em tưởng tượng ra nhỉ, hức..."

"Về nhà đi, ngủ sớm chút."

Dụ Thần đẩy cậu về hướng Thường gia.Đứng dưới ánh đèn trước cửa nhà, không hiểu sao mà cậu lại đứng im ở đó, đẩy thế nào cũng không đi, trong mắt chứa lệ, im lặng nhìn hắn.

Hắn đang định đẩy cái nữa thì cậu đột nhiên nhào lên, ôm chặt lấy hông hắn: "Anh Thần...

Anh có thể hôn em một cái được không?

Cứ coi, cứ coi như là quà sinh nhật em đi...

Sau này em chỉ len lén thích anh thôi, sẽ không quấy rầy anh và Hạ Hứa nữa...

Sinh nhật em năm sau, chúng ta đã mỗi người một nơi rồi, nên hôm nay... anh có thể hôn em một cái được không?"

Dụ Thần không đẩy Thường Niệm ra ngay lập tức - làm thế thì tổn thương cậu quá.

Nhưng hắn cũng không hôn cậu - đây là vấn đề nguyên tắc,Nước mắt cậu tí tách chảy xuống, cúi đầu khóc nức nở, thở dài một hơi.

Cậu đứng thẳng lên nhìn hắn, trong mắt như có hai ngọn lửa nóng rực.Dụ Thần rất bất đắc dĩ, đang định tạm biệt thì ---- cậu đột nhiên cầm tay hắn, rồi rướn người lên.Trong khoảnh khắc môi chạm môi đó, Dụ Thần mở to mắt, sửng sốt hai giây rồi giật người về sau, hất tay cậu ra.Thường Niệm ngẩn ngơ đứng, hổn hển thở dốc, nước mắt giàn dụa.

Hắn tức nhưng lại không thể trút lên một người đang say, huống gì người say này còn là Thường Niệm.

Vậy nên hắn cố gắng bình tĩnh hết sức, định chờ cậu bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện rõ ràng, nín giận nói: "Vào nhà đi, muộn rồi."

Lúc này, cửa nhà Thường Niệm đột nhiên bị giật tung ra.

Cha cậu - Thường Phi - mặt mũi xanh lét đứng ngoài cửa, quát ầm lên: "Thường Niệm!

Mày cút vào đây cho tao!"

Không xong rồi!Gia giáo nhà họ Thường cực nghiêm, bằng không thì Thường Niệm đã không là người học giỏi nhất, thành thật nhất, lịch sự nhất trong đám anh em ở khu chung cư này.

Đám Trương Húc vẫn thường thương thay cho cậu, bảo cậu đúng là khổ khi sống trong cái nhà "biến thái" đó.Hắn cảm thấy rất rõ ràng - sau tiếng quát đó của Thường Phi, cả người Thường Niệm liền run lên, run rẩy lùi về sau, lầm bầm gọi: "Anh Thần, cứu em...

Mau mau cứu em!"

Hai bảo tiêu của nhà cậu vội bước lên kéo cậu vào nhà.

Dụ Thần giơ tay muốn cản họ, nhưng lại bị đẩy ra.Trước khi cửa lớn đóng lại, hình ảnh cuối cùng hắn thấy là ánh mắt hung ác phẫn nộ của Thường Phi, và âm thanh cuối cùng hắn nghe là tiếng khóc nức nở của cậu."

Anh Thần ơi!"
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
28.


28.Đến sáng hôm sau, mọi chuyện đã phát triển theo hướng không thể cứu vãn.Từ trên tầng, Thường Phi đã chứng kiến toàn bộ quá trình Thường Niệm ôm hôn Dụ Thần.

Vì quá tức giận nên ông xoay người xuống tầng ngay lập tức, bỏ lỡ mất thời khắc hắn đẩy cậu ra.Bảo tiêu kéo Thường Niệm vào nhà.

Cửa nhà vừa đóng lại, Thường Phi đã tát thẳng vào mặt cậu một cái!Cậu quỳ xuống đất, một bên mặt sưng lên, run rẩy nói không thành lời.

Trước giờ Thường Phi chưa từng thấy cậu yếu đuối thế này, lửa giận bốc lên, lại đạp thêm vào ngực cậu một nhát.

Cậu ngã ngửa ra, nhờ hơi cồn nên cũng to gan hơn, chẳng những không nhận sai mà còn trợn mắt, phẫn hận nhìn Thường Phi!Ông tát cậu thêm phát nữa, không hề nương tay chút nào, chỉ thẳng vào mặt cậu mắng: "Mày còn trừng à?

Mày có biết mày vừa làm gì không?!"

Thường Niệm phun ra một búng máu.

Hơi cồn khuếch đại mọi cảm xúc trong cậu, lời nói ra không hề suy nghĩ: "Con làm gì cơ?

Con chỉ hôn anh Thần thôi mà?!

Sao, phiền gì đến ba à?

Hay làm ba mất mặt?

Con..."

"Bốp!"

Phát tát thứ ba lại giáng xuống, Thường Phi dí tay vào trán cậu: "Mày còn dám nói à?

Hôn đàn ông, ôm đàn ông, mày còn định làm gì nữa?

Hả?"

Ba phát tát liên tiếp làm mặt Thường Niệm đau đến tê dại cả đi, tai ù ù không nghe thấy gì cả, đầu óc càng lúc càng mơ hồ.

Thường Phi lại xách cậu lên: "Mày nói rõ ràng cho tao!

Rốt cục mày với Dụ Thần là quan hệ thế nào hả!"

"Giữa chúng con không có quan hệ gì cả!"

Thường Niệm đỏ mắt rống lên.

Ông lại túm cổ áo cậu: "Tao dạy mày nói dối à?

Vừa nãy tao đã thấy bọn mày làm cái trò đấy, giờ lại dám bảo tao là không có gì ư?!"

Cậu hoàn toàn không khống chế được cảm xúc nữa, đẩy ba mình ra, hét ầm lên như phát điên: "Con thích anh ấy!

Ba hài lòng chưa!"

Khi phát tát thứ tư giáng xuống, cậu ngã hẳn xuống đất, đầu đập xuống nền nhà.

Khi cậu tỉnh lại, cả nhà cậu đã nháo nhào hết cả lên.

Quanh cậu không chỉ có ba mẹ cậu, mà còn có Dụ Thần và ba mẹ hắn.Thường Phi tìm thấy khoảng 10 bộ GV trong máy tính của cậu, tức giận không thể kiềm chế nổi.

Mà Dụ Thần lại chạy đến đây vì lo lắng cho cậu; suýt nữa Thường Phi đã đấm vào mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Thay vào đó, ông gọi thẳng cho ba Dụ Thần - Dụ Quốc Kiều, kể lại hết đầu đuôi sự việc, bảo họ đến đây mà xem con họ và con ông đã làm ra "chuyện tốt" gì.Từ bé Dụ Thần đã thấy Thường Niệm phải chịu đòn, nên vốn không hề có thiện cảm với Thường Phi.

Giờ gặp chuyện liên quan đến chính mình, và hắn cũng uống rượu; nên khi nghe Thường Phi lớn tiếng mắng mỏ, hắn liền cố hết sức che chở cho Thường Niệm đang hôn mê sau lưng mình, hét lên: "Ông có còn là ba cậu ấy không?!"

Đúng lúc này, Dụ Quốc Kiều xông vào.

Thấy hắn vô lễ với người lớn như thế, ông quát: "Dụ Thần!

Mày còn dám cãi nữa à!"

Thường Phi và Dụ Quốc Kiều đã ở trong bộ đội mấy chục năm, mới biết đến sự tồn tại của cộng đồng LGBT gần đây thôi.

Hai ông không chỉ không thể chấp nhận được họ, mà còn căm thù đến tận xương tủy, cảm thấy cực kỳ ghê tởm, cho rằng GAY đều là biến thái, thậm chí còn thấp kém hơn cả tội phạm cưỡng dâm.

Hơn nữa, mấy năm qua truyền thông đã loan tin rất nhiều về các scandal tình ái của dân đồng tính, nên họ càng thêm chán ghét cộng đồng này.Thường Phi quản giáo Thường Niệm rất nghiêm, hoàn toàn không thể chịu được việc con mình lại đi thích nam giới.

Mà Dụ Quốc Kiều vẫn luôn áp dụng chế độ nuôi thả với Dụ Thần, nhưng "đồng tính" lại là vạch đỏ mà hắn tuyệt đối không thể vượt qua.Dù Dụ Thần có là đại ca trong trường thì rốt cục vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi.

Biến cố xảy ra, lại bị người lớn hai nhà chỉ trích, nhất thời hắn cũng rối loạn, dần dần trở nên mất kiểm soát.

Đương lúc tình thế cực kỳ giằng co, Dụ Quốc Kiều chỉ vào Thường Niệm rồi lại chỉ vào hắn, mắng: "Mày không biết đồng tính là biến thái à?

Là bệnh à?

Là cặn bã xã hội à?

Sao tao lại có loại con trai rác rưởi như mày chứ!"

Những từ "biến thái" và "cặn bã xã hội" đâm thẳng vào tâm trí Dụ Thần.

Hắn căm tức nhìn ba mình: "Vì sao đồng tính lại là bệnh?

Thích con trai thì có gì sai?

Chúng con có phạm pháp hay liên lụy gì đến người khác à?

Ba dựa vào đâu mà nói đồng tính là cặn bã xã hội?"

Trong tiềm thức, hắn không thể chịu nổi việc Dụ Quốc Kiều coi thường đồng tính như vậy.

Nói mình hắn thì hắn có thể nhịn, nhưng ba hắn lại coi cả cộng đồng người đồng tính là như thế... thì hắn không thể nhịn nổi nữa.

Sau này... một người ưu tú như Hạ Hứa cũng sẽ bị ba hắn vu là "cặn bã xã hội" ư?"

"Mày còn cứng đầu?

Mày còn dám cứng đầu?"

Dụ Quốc Kiều có tư tưởng giống Thường Phi - đều không cho phép con trẻ chống đối người lớn.

Ông tát liên tiếp vào mặt hắn, không hề nương tay chút nào.Bị đánh, Dụ Thần càng tức hơn, lửa giận uất nghẹn trong ngực, chỉ chực bùng nổ.

Hắn khác Thường Niệm - cậu bị đánh thì sẽ cắn răng không đánh trả; nhưng nếu Dụ Quốc Kiều cứ đánh hắn không phân biệt đúng sai thế này, thì nhất định hắn sẽ phản kháng.Bảo tiêu vội xông lên kéo hắn lại.

Đang lúc giằng co thì Thường Niệm tỉnh - cậu vừa khéo thấy được cảnh Dụ Quốc Kiều đánh Dụ Thần.

Đầu óc cậu rối tung lên, không biết lấy sức ở đâu mà lao đến đẩy Dụ Quốc Kiều ra, che Dụ Thần sau lưng mình, khóc rống lên như mê sảng: "Không ai được đánh anh Thần!

Không ai ở đây được đánh anh Thần hết!"

Thường Phi kéo giật con trai ra: "Mày giỏi lắm, thế mà còn dám che cho nó?!"

Dụ Thần lập tức ôm lấy Thường Niệm, giận dữ thét lên: "Các người muốn làm gì!"

Hai người mẹ bật khóc - họ thương con trai, nhưng cũng giống chồng mình, họ đều không tiếp nhận được sự thật con mình là đồng tính.Chuyện xấu trong nhà không thể lan truyền ra ngoài.

Thường Phi không chấp nhận một người con trai là GAY, liền muốn đưa Thường Niệm vào trại "chữa trị đồng tính".

Dụ Thần từng nghe nói về nơi đó, liều chết không cho cậu đi.

Dụ Quốc Kiều kéo giật hắn về, quát lớn: "Mày tưởng là mày không phải đi à!

Đồng tính là bệnh, mày không chữa khỏi thì đừng hòng trở về!"

Tai họa bất ngờ ập đến vào đêm đó làm toàn bộ kế hoạch của Dụ Thần hoàn toàn rối loạn.

Thời gian ở trại "chữa trị đồng tính" thực sự rất khó khăn, nhưng sau khi ở đây một tuần, từ từ bình tĩnh lại, hắn lại thấy thực ra chuyến đi này cũng có ích.Sớm muộn gì hắn cũng phải giải quyết bên phía gia đình, bây giờ chính là lúc trước "giờ độ kiếp" đấy thôi.

Thậm chí hắn còn thấy may vì gia đình hắn không biết người hắn thực sự thích là Hạ Hứa.

Bây giờ, hắn chỉ cần chờ ở đây một thời gian, rồi ba mẹ hắn sẽ mất dần cảnh giác.

Chờ một thời gian nữa, dù Dụ Quốc Kiều vẫn kiên quyết như thế, thì Dụ Tiêu và anh cả hắn cũng đã về rồi.Chị gái rất thương hắn, lại là đứa con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được ba mẹ rất thương yêu.

Bản thân cô cũng rất ưu tú, một khi cô đã mở miệng thì khó mà Dụ Quốc Kiều không xuôi theo, rồi mẹ hắn cũng sẽ mềm lòng.

Lui một vạn bước mà nói, thì nhà hắn vẫn còn anh cả, nên không cần lo về chuyện hương khói sau này.Chờ trận sóng gió này qua đi thì đợt thi vào Đại học cũng kết thúc.

Hắn sẽ lo bên ba mẹ trước, chờ người nhà chấp nhận tính hướng của hắn rồi thì sau này cũng không phản đối chuyện của hắn với Hạ Hứa nhiều nữa.Nhưng Dụ Thần rất lo cho Thường Niệm.

Một là sợ cơ thể cậu không chịu nổi, hai là hôm đó cậu phản ứng quá dữ dội, làm mọi việc rối um lên như thế, hắn biết là cậu rất khó chịu.

Nhưng vì "bác sĩ" tách họ ra hoàn toàn nên hắn không hề biết cậu đang ở đâu.Một tháng sau, Thường Niệm nhân lúc các "bác sĩ" thay ca mà lén chạy lên sân thượng với hắn.

Lúc ấy hắn mới nhận ra - cậu kiên cường hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.Cậu nói, cậu vẫn luôn bị ba mẹ trói buộc, lần này là lần đầu tiên cậu phản kháng lại trong 17 năm qua.

Vậy nên cậu tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, cậu phải chiến đấu đến khi họ chấp nhận tính hướng của mình mới thôi.

Bất kể thế nào, nhất định sẽ có một ngày họ ra được khỏi đây, rồi sẽ tiếp tục đi trên con đường của chính mình, học hành làm việc, rồi tìm một người mình thích để sống đến hết đời.Dụ Thần nhớ đến câu nói lúc say rượu hôm đó của cậu - "Em cũng có ước mơ mà", hỏi ra thì biết, cậu muốn được làm nhà nghiên cứu quân sự.Công việc này không chỉ yêu cầu trí thức cao, mà còn yêu cầu một sức khỏe bền bỉ.Hôm đó trước khi tạm biệt, Thường Niệm nói thẳng với hắn rằng --- thực ra cậu vẫn chưa hết thích hắn được, nếu không thì đã không "nói lời chân tình" hôm say rượu ấy.

Nhưng đời người còn dài, cậu còn sự nghiệp, còn giấc mơ, không chừng sau này sẽ gặp được một người hợp với mình hơn.

Bây giờ đã ở đây "chữa trị" rồi, sau này cậu gặp được người đó thì chắc nhà cậu sẽ không làm loạn lên như lần này nữa.Nhưng cả hai đều không hề nghĩ rằng --- quá trình "trị bệnh" được đảm bảo là "cực kỳ an toàn" này lại xảy ra sự cố.Tỉnh lại sau khi được cấp cứu, Dụ Thần đã quên đi rất nhiều ký ức.

Chị hắn ôm hắn gào khóc, mẹ hắn tự dằn vặt bản thân, ba hắn cũng xin lỗi hắn - đó là lần đầu tiên ông làm vậy.Từ miệng những người xung quanh, hắn biết mình bị ép đưa vào cái trại này vì đã yêu đương với Thường Niệm.

Hắn được cứu về, còn cơ thể người hắn yêu lại bị thương nặng, khả năng cao là không tỉnh lại được nữa.Đứng trước sự thật là con trai chưa rõ sống chết, cuối cùng người cứng đầu như Thường Phi cũng phải thỏa hiệp - ông hối hận rồi.

Dụ Thần đứng bên giường Thường Niệm, ngạc nhiên nhìn cậu.

Sau này, nghe đám bạn nối khố nói hai người thương yêu nhau biết bao nhiêu, hắn chỉ ngẩn ngơ nghe, trong lòng lại thấy trống rỗng.Ba năm sau, Thường Niệm tỉnh lại.

Hắn chỉ thấy lòng mình lạc lõng - dường như mọi chuyện không nên là thế này.Nhưng không thế này thì là thế nào?Sau khi biết mình không còn sức khỏe nữa, thậm chí là không tự đứng lên nổi; Thường Niệm hoàn toàn tan vỡ.

Cậu từ chối việc uống thuốc, một lòng muốn chết.

Thường gia cực kỳ sốt ruột, nhưng lại không làm gì được.

Dụ Thần ôm cậu, dỗ dành: "Em đừng như thế.

Em phải cố khỏe lên, em còn có anh mà."

Thường Niệm ngạc nhiên mở to mắt.

Một lát sau, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt cậu.Mấy ngày sau, dường như cậu đã nghĩ thông suốt, bắt đầu tiếp nhận trị liệu, không hành hạ cơ thể mình nữa.

Khi gặp lại Dụ Thần, cậu gối đầu lên lưng hắn, yếu ớt nói: "Anh Thần, sau này em chỉ có anh.

Anh đừng bỏ rơi em nhé..."

Màn sương mờ tan đi, cuối cùng ký ức của Dụ Thần cũng đã trở lại.

Hắn cầm miếng ngọc dính bẩn, khàn giọng kêu to.--- Đợt "trị bệnh đồng tính" năm đó có rất nhiều giai đoạn phải can thiệp tâm lý, thậm chí là thôi miên.

Hắn sợ người khác phát hiện ra Hạ Hứa trước khi mọi chuyện trở nên tốt đẹp, liền cố gắng không nghĩ đến anh nữa, dùng cách thức vụng về này để che giấu anh.

Khi đó, hắn không hề nghĩ là "trị liệu" này sẽ xảy ra sự cố, lại càng không ngờ rằng ---- Vì cố chấp muốn không nhớ đến Hạ Hứa trong tiềm thức của mình, mà sau khi xảy ra tai nạn, hắn phải mất đến mười năm mới nhớ ra được người mình yêu nhất là ai.Đáng tiếc là... ký ức đã trở về, mà người thì lại đi mất.
 
[Dn] [Hoàn] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn _ Sơ Hòa.
29.


29.Dụ Thần đợi ở Vân Nam nửa tháng, dò hỏi hết các mối quan hệ hắn có từ quân khu Thành phố đến doanh trại phía Tây, đáp án nhận được đều là --- "Hạ Hứa thực sự đã hy sinh rồi."

Nhưng hắn không muốn tin.

Hắn không thể tin được.Vương Việt cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng Hạ Hứa đã hy sinh.

Hai người dùng hết năng lực của mình để truy tìm, cuối cùng nhận được tin tức từ nội bộ đội đặc chủng rằng - Hạ Hứa hy sinh vì bị đạn bắn trong khi vượt biên truy bắt tội phạm.

Viên đạn găm vào giữa tim, vì tình huống đặc thù của nhiệm vụ lần đó nên đồng đội không thể mang di thể anh về.Còn các chi tiết khác thì họ không hỏi được.Đại đội đặc chủng chiêu mộ Hạ Hứa lần này không phải là bộ đội bình thường, mà là đội quân chịu trách nhiệm truy quét ma túy ở Tây Nam và phòng chống khủng bố ở Tây Bắc, nên mức độ bảo mật cực kỳ cao, được Tổng bộ Đặc chủng trực tiếp lãnh đạo.

Dù là con ông cháu cha như Dụ Thần hay Vương Việt cũng không thể muốn gì đòi nấy ở đây được.Vương Việt rất đỗi hối hận, y đấm rầm rầm vào tường, cười khổ: "Mày nói xem, có phải tao đã hại nó không?

Nếu lúc trước tao không chõ mũi vào việc của người khác, cứ mặc Thường Phi giữ nó ở thành phố, thì nhất định giờ này nó vẫn không sao.

An phận làm một công an gác đồn thì có gì không tốt?

Tao biết thừa ở đó nguy hiểm, nhưng cứ đẩy nó vào hố lửa là sao?!

Lập công lên chức cái đ*o gì, mạng còn không có, lên phó lên tổng làm gì cơ chứ?"

Đã mấy ngày Dụ Thần chưa chợp mắt, lúc này, mắt hắn đã đỏ ngầu lên.

Ngón tay cầm điếu thuốc của hắn run rẩy không thể kiềm chế, giọng khàn khàn như thú dữ bị nhốt lâu ngày: "Là tao đã đẩy em ấy đến đây, là tự tay tao đã..."

Một giọt nước mắt rơi xuống, im lặng đập vào mu bàn tay hắn.

Hắn giơ tay lên che mặt, khói thuốc và nước mắt đồng thời chảy ra.Là hắn đã bức anh đến bước đường này.

Là hắn đã đẩy anh vào chỗ chết.Mấy tháng trước, hắn cứ ngỡ mình đã thỏa hiệp với Thường Phi để giúp anh một lần cuối cùng, sau này trời Nam đất Bắc, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.Đến giờ thì...

đó thật sự là lần cuối cùng mất rồi.Kết cục như thế... sao mà đau lòng quá.Dù tất cả mọi người đều nói với hắn là Hạ Hứa đã chết, dù ngay cả Vương Việt cũng đã tin vào chuyện này, thì Dụ Thần vẫn không thể tin được.Vì nếu đến cả hắn cũng tin... thì anh sẽ thực sự biến mất.---Việc Dụ Thần đột nhiên rời đi làm hai nhà Thường - Dụ rơi vào hoảng loạn.

Thường Phi chắc nịch rằng hắn đi Vân Nam chuyến này là để tìm "kẻ thứ ba" kia, liền nén lửa giận xuống để đến nhà họ Dụ bàn hướng giải quyết.

Dụ Quốc Kiều cực kỳ bối rối, suýt nữa đã tự mình đến Vân Nam bắt người, may là bị con trai trưởng Dụ Kình cản lại.Trong tất cả "người nhà" của Dụ Thần, thế mà người bình tĩnh nhất lại là Thường Niệm - người từng ồn ào muốn tự sát vì "kẻ thứ ba" nọ.Hôm ấy sau khi từ trường về, Thường Niệm đã biết --- tòa thành bọt biển mà cậu vun đắp mấy năm nay đã hoàn toàn sụp đổ rồi, lần này cậu có níu kéo cỡ nào, thì Dụ Thần cũng không trở về nữa.Thuốc thang nhiều năm làm chức năng gan thận của cậu suy yếu trầm trọng, lượng bạch huyết trong máu đã giảm đến mức báo động.

Bác sĩ nói, có khả năng cậu chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi.Dường như con người cứ phải đến lúc sắp chết, thì mới nhìn thấu tất thảy được.

Cậu không buồn không vui, hình như chẳng có chuyện gì làm cậu nổi lên cảm xúc gì được.Cậu nghe nói - Hạ Hứa đã hy sinh rồi, còn Dụ Thần đang "hồ đồ" ở Vân Nam.Cậu chẳng có cảm giác gì khi nghe tin hắn đang ngẩn ngơ ở đó, nhưng khi biết tin Hạ Hứa đã chết, trái tim cậu chợt run nhẹ lên,Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.Thực ra cậu không hận Hạ Hứa, thậm chí hồi đó cậu còn hơi hơi mến anh.

Hạ Hứa là người như thế đấy - tựa như trời sinh anh đã có một sức hấp dẫn, xuất sắc đủ để người khác ngưỡng mộ và yêu thích, nhưng lại không làm ai phải đố kị.Nhưng sau khi mất đi tất cả, Dụ Thần đã trở thành mảnh gỗ nổi duy nhất mà cậu tìm thấy giữa đại dương mênh mông.

Cậu liều mình trèo lên mảnh gỗ đó, đẩy người vốn đang ở trên đó vào sóng biển cuộn trào.Người đó chính là Hạ Hứa.Cậu có hối hận không?Chắc là có áy náy một chút; nếu không thì sao khi nghe tin anh đã hy sinh, cậu lại thấy hơi hơi đau lòng?Nhưng hối hận hay không, thì đã không còn quan trọng nữa.

Cậu đã là người sắp chết; không biết bệnh tật và cái chết sắp giáng xuống người cậu đây có phải là báo ứng của ông trời lên cậu không?Kể ra cũng thật nực cười.

Nửa tháng "người yêu" của cậu rời đi này, lại là quãng thời gian thanh thản nhất của cậu từ khi tỉnh lại sau sự cố trị liệu nọ.

Cậu không phải dốc hết tâm sức để vẽ ra những lời nói dối, không phải khổ sở chờ đợi thời khắc sự dối trá bị vạch trần, cũng không phải sợ "người yêu" mình sẽ rời xa.Mà vốn, đó đâu phải là "người yêu" của cậu.Sự bình tĩnh đến bất thường của cậu làm người lớn hai nhà cực kỳ lo lắng.

Dụ Quốc Kiều lại chuẩn bị đến Vân Nam bắt người lần nữa, đồng thời cam đoạn với cậu - nhất định ông sẽ dạy dỗ lại Dụ Thần thật tốt.Thường Niệm nhoẻn miệng cười, lạnh lùng nhìn họ: "Mọi người đã từng "dạy dỗ thật tốt" con và anh Thần một lần rồi, chẳng lẽ còn định làm lại một lần nữa sao?"

Lời cậu nói làm tất cả đương sự rất đỗi hổ thẹn.

Thường Niệm thở dài: "Mọi người và con, chúng ta đều không có tư cách để "dạy dỗ" anh Thần.

Con cũng giống mọi người, đều có lỗi với anh ấy; đứng trước anh ấy, chúng ta đều là kẻ có tội."

Hôm ấy, Thường Niệm bình thản kể lại chuyện xưa của mình, Dụ Thần và Hạ Hứa cho người lớn hai nhà nghe; giọng điệu bình tĩnh như đang thuật lại chuyện của người khác.

Sau khi cậu nói xong, cả phòng bệnh lặng ngắt như tờ.Dụ Quốc Kiều và Thường Phi khó mà tin nổi, hai người mẹ mặt mũi trắng bệnh, Dụ Tiêu hối hận rơi nước mắt.

Năm ấy cô vội vã chạy về từ quân khu, mới hỏi thăm đại khái tình hình đã ôm lấy Dụ Thần - người vừa tỉnh lại, một lòng muốn bảo vệ hắn mà nói: "Em đừng sợ!

Chị với anh cả đã về rồi, ba mẹ sẽ không ngăn cản em với Tiểu Niệm nữa đâu!

Chị mãi mãi đứng về phía em!"

Có lẽ, mầm móng của sai lầm...

đã do cô tự tay chôn xuống.Thường Niệm đảo mắt nhìn qua mỗi người, nhìn Dụ Quốc Kiều, lại nhìn sang Thường Phi: "Mọi người đừng ép anh Thần nữa.

Anh ấy đã 30 tuổi, không còn là thiếu niên vô lực phản kháng mà mọi người thích làm gì thì làm.

Vì tội nghiệt của con mà người anh ấy thích nhất đã hy sinh, sao anh ấy có thể về gặp con được?

Mà con..."

Nói đến đây, cậu cúi đầu xuống, giọng nhỏ hẳn đi: "Con cũng không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa."

--- Nhưng Dụ Thần vẫn về gặp Thường Niệm lần cuối.Khi ấy, cậu đã yếu lắm rồi.

Người cậu gầy đến lồi cả xương lên, hai tay quắt queo, đôi mắt trống rỗng, phải cố hết sức mới nói được.Hắn đứng bên giường, không thể tha thứ cho cậu, nhưng cũng không thể nói lời độc ác.Cuộc đời Thường Niệm là một chuỗi bi kịch, nhưng đời hắn thì có khác gì đâu.Cậu bình tĩnh nhìn hắn, khó nhọc mở miệng, nói thật chậm thật chậm: "Anh Thần, em muốn xin lỗi anh, nhưng chắc là...

Nhất định anh sẽ không cần.

Chuyện đã đến nước này, lời nói vô nghĩa nhất chính là "xin lỗi".

Chuyện em làm mười năm nay cũng giống như chuyện họ làm với chúng ta năm đó, đều không đáng để được tha thứ."

Dụ Thần không nói gì, chỉ là ánh mắt càng lúc càng nặng nề."

Nhưng em có một chuyện, mà chắc chắn anh sẽ muốn nghe."

Thường Niệm cụp mắt xuống, thở không ra hơi: "Lần trước em gặp Hạ Hứa, là em cố ý nói cho cậu ấy biết chuyện em không thể làm tình.

Cậu ấy không nhục nhã gì em, mọi thứ đều là do em sắp đặt, ngay cả tự sát cũng là diễn trò.

Hôm đó..."

Cậu ho khan vài tiếng, nói tiếp: "Hôm đó, em biết lúc nào bác sĩ sẽ đến; em muốn dùng cách thức tự sát này để làm anh áy náy, rồi rời khỏi Hạ Hứa.

Em đã thành công."

Mười ngón tay Dụ Thần siết chặt lại, trái tim co thắt đau đớn.Cậu thở dài một hơi: "Nhưng việc chèn ép cậu ấy sau này không phải là ý tưởng của em, mà là của cha em.

Anh Thần, em đã nói rõ ràng với họ rồi, chị anh cũng có ở đó, sau này họ sẽ không làm gì anh với Hạ..."

Cậu đột nhiên khựng lại, ánh mắt càng ảm đạm hơn: "Là em hồ đồ rồi.

Hạ Hứa đã rời đi, dù họ có muốn gây sự nữa thì cũng chẳng biết tìm ai mà làm."

"Không."

Cuối cùng Dụ Thần cũng mở miệng, trong mắt hắn ngập tràn sự kiên định mà cậu đã từng nhìn thấy: "Em ấy không hề rời đi.

Em ấy vẫn còn sống."

Thường Niệm ngẩn ra, rồi từ từ quay đi chỗ khác, không nói gì nữa.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cậu mới thì thào lẩm bẩm: "Hạ Hứa vẫn còn sống ư?

Thế cũng tốt, thế cũng tốt.

Người nên rời đi từ lâu, phải là em mới phải."

---Lời tác giả (Biên tập viên rất đồng ý với điều này):Mấy chương gần đây, Thường Niệm được miêu tả rất là "có lý", có người nói tôi đang muốn tẩy trắng cậu ta, nhưng tôi thấy người đó nghĩ nhiều ròi.

Tôi chỉ tạo nên nhân vật đó dựa trên quá trình phát triển của kịch bản, viết ra những thay đổi của cậu ta qua thời gian, chứ có nói cậu ta làm vậy là đúng đâu?

Mãi đến chương bây giờ, cậu ta vẫn luôn là người sai, còn sai đến mức không thể tha thứ (theo lời chính cậu ta nói).Có người còn bảo "đọc văn là thấy được tam quan của tác giả" (ý bảo tôi tam quan vặn vẹo hả?), thật xin lỗi, tôi không thấy điều đó đúng.Câu chuyện này không phải là kiểu "không phải trắng thì tức là đen".

Lúc viết áng văn này, tôi rất nhấn mạnh vấn đề: sự đấu tranh nhiều lần giữa "tình cảm khó có thể kiềm chế" và "trách nhiệm đạo đức".Rất hoan nghênh mọi người bàn luận về tình tiết truyện, nhưng đừng có lôi tam quan của tôi vào.

Cái gì mà "tẩy trắng tiểu tam" hay "tẩy trắng bạch liên hoa" gì đó, tôi sẽ không tiếp thu đâu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back