Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
55.


55.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Elvis vẫn không liên lạc với Đường Kiều.Thường thì dù có bận đến mấy, cậu vẫn sẽ dành thời gian gọi cho anh trước, hoặc là xuống giọng làm nũng kiểu Em mệt quá đi ~~, hoặc là vui vẻ kể anh nghe đủ chuyện trên trời dưới đất.Anh đã kiểm tra đi kiểm tra lại – điện thoại của anh còn tốt, không có dấu hiệu nào là mạng lỗi cả, trong thùng thư rác cũng không để lỡ tin nhắn nào của cậu.Nhìn màn hình đen ngòm, anh chán nản nghĩ – hình như họ không còn liên lạc với nhau nữa kể từ lần cậu từ chối đi xem bóng với anh kia.

Sau đó anh cũng hẹn lại mấy lần, nhưng lần nào cậu cũng có lý do từ chối.

Anh không phải là thằng ngốc, đương nhiên là nhìn ra – cậu đang trốn tránh mình.Nhưng mà, vì sao?

Trước đó hai người vẫn ở cùng nhau tốt lắm mà?Thực ra thì cũng chẳng có gì lạ.

Thanh niên tầm tuổi đó thường làm việc theo cảm tính, yêu đương mãnh liệt được vài ngày rồi nhạt dần là chuyện thường; hơn nữa thái độ của Elvis đã rất rõ ràng, anh còn cố tự làm mình mất mặt làm gì?

Hẳn là... hai người cứ như vậy mà kết thúc thôi.Nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu, giống như....vừa mất đi một điều rất quý giá.Mấy ngày sau đó dường như rất dài, đến tối trời bắt đầu mưa.

Đường Kiều nhìn bên ngoài rào rào mưa rơi, lại nhìn màn hình điện thoại đen ngòm – khuôn mặt anh thấp thoáng phản chiếu qua đó.

Nhìn nếp nhăn mờ mờ cuối đuôi mắt và bọng mắt hơi sưng của mình, anh nghĩ, mình đúng là đã già rồi.Cảm giác tràn trề sức sống của mấy ngày hôm trước, cuối cùng thì vẫn là ảo giác thôi.Trời mưa làm cảm giác cô đơn trong lòng anh càng thêm rõ ràng.

Anh hút vài điếu thuốc, nghĩ về Elvis, lại nghĩ về Thẩm Duy Thần, cuối cùng cũng không chịu nổi sự cô đơn rấm rứt này nữa, đội mưa ra khỏi nhà.Chỗ ăn chơi buổi tối quanh quẩn cũng chỉ có thế, Đường Kiều nghĩ một lúc, quyết định đến quán bar tư nhân quen thuộc nọ.

Trong đó đã xuất hiện không ít khuôn mặt mới, nhưng anh thậm chí còn chẳng có hứng thú liếc nhìn họ, gọi bừa một ly rượu rồi ngồi một mình bên quầy.Anh không say, đã uống gì đâu mà say, nhưng lại nghĩ miên man đến ngẩn người ra, bị người vỗ vai thì giật mình một cái."

Hi!

Kiều, lâu rồi không gặp!"

Là Devin.

Đúng là lâu rồi không gặp thật, lần cuối anh gặp hắn cũng là lần đầu anh gặp Elvis.Chết tiệt!

Sao lại nghĩ đến thằng nhóc đó thế này!"

Này này, cậu không sao chứ?"

Hắn huơ huơ tay trước mắt anh: "Sao lại nom hồn bay phách lạc thế này?"

Anh nhấp một ngụm rượu: "Không có gì."

"Sao lâu rồi mới đến thế, hay là cậu có bạn giường cố định rồi?"

"..."

Không thấy anh đáp, hắn lại cho là anh đang đồng ý, hào hứng hẳn lên: "Thật không?

Tên gì bao nhiêu tuổi, có đẹp trai hơn tôi không?"

Anh bị hắn hỏi đến phát phiền: "Cậu lo thân cậu đi, quan tâm chuyện của tôi làm gì?

Không đi mau lên là không kiếm được người lăn giường đâu."

Devin trợn trắng mắt: "Gì chứ, thấy cậu cô đơn ỉu xìu nên tôi mới quan tâm cậu đấy.

Nhất định là cậu đang có chuyện, mau kể đi để tôi còn biết đường mà an ủi!"

Chính Đường Kiều cũng không hiểu tại sao mình lại cô đơn thế này.

Trước đây mỗi lúc buồn chán, anh chỉ việc đến bar, bốc bừa một người rồi đi ăn uống vào khách sạn là xong một buổi tối, có bao giờ trống vắng như bây giờ đâu?"

Về nhà thì chán, đi ngủ với người khác cũng chán, mãi mới có một ngày nghỉ mà tôi lại chẳng biết phải làm gì cả."

"À."

Devin gật đầu, ra chiều đã hiểu: "Theo kinh nghiệm lâu năm của tôi thì tình trạng cậu bây giờ có hai khả năng.

Thứ nhất, cậu có đang thích người nào không?"

Anh vô thức phản bác: "Không, tôi..."

"Thứ hai, cậu đang mắc hội chứng chán – độc – thân.

Chán 419, chán thiếu niên trẻ trung đáng yêu rồi đúng không, giờ hẳn là lúc cậu nên tìm một người bạn đời thực sự."

Anh xoay xoay cái chén trên tay.

Lời nói như thế lại phát ra từ kẻ trăng hoa thành tính như Devin đúng là làm anh bất ngờ — Không phải bạn giường, mà là bạn đời sao?

Nghĩa là có thêm một tờ hôn thú, sẽ trở thành người nhà của nhau hả?"

Cậu đã gặp được người làm cậu muốn dừng chân chưa?"

Devin nói.Khuôn mặt của Elvis lại hiện lên trong đầu anh.

Vẻ ngoài hoàn hảo, dáng người không chê được vào đâu, tính tình cũng rất hòa nhã, rất biết cách chăm sóc người....

Nhưng đừng nói đến chuyện tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều, một khi anh còn ở NY thì sẽ còn phải chịu sự chi phối của Thẩm Mộ, làm sao có tư cách vui vầy bên cậu được chứ?Devin nhìn biểu cảm của anh, cười như không cười bảo: "Cậu nhớ cẩn thận một chút, đợi đến khi mọi chuyện không cứu vãn nổi nữa mới nhận ra cảm xúc thật của mình thì tiếc lắm đó ~~""Ý cậu là gì?"

Anh cau mày.Hắn nhìn anh đầy thâm ý: "Cậu mà không hành động nhanh thì không chừng người ta sẽ có đối tượng mới sớm thôi.

Người được cậu coi trọng nhất định là rất hấp dẫn hả?

Lúc đó phải trơ mắt nhìn người vốn nên thuộc về mình lại ngã vào vòng tay của kẻ khác, có phải rất không cam lòng không?"

Thực ra thì Elvis cũng không hoàn toàn thuộc về anh, cho tới giờ, quan hệ giữa hai người vẫn chỉ dừng ở mức bạn giường.

Chỉ là thân thể phù hợp thì có thể duy trì quan hệ được bao lâu?

So với lão già là anh, hẳn là cậu sẽ thích hẹn hò với thiếu niên trẻ trung xấp xỉ tuổi mình, với người có thắt lưng còn mềm dẻo và có nhiều đề tài để trò chuyện hơn anh, đúng chứ?Một lúc sau, Đường Kiều đột nhiên lên tiếng: "Sao lại thế được?

Tôi vẫn chưa muốn ổn định với ai cả, giờ tôi sống vẫn ổn lắm."

Devin chỉ nhún vai: "Tùy cậu thôi, chỉ cần sau này cậu không hối hận là được.

Đằng nào thì thời phong lưu của tôi vẫn chưa hết."

Nói rồi hắn đứng dậy, vỗ vỗ vai anh rồi đi tìm nguồn vui mới.Đường Kiều thực sự chẳng có hứng thú chút nào, có mấy người lân la tiếp cận thì anh cũng chỉ cho số điện thoại chứ không tỏ ý muốn qua đêm.

Chẳng mấy chốc đã đến 12h, phần lớn người trong quán đã có đôi có cặp hết, lục tục ôm nhau rời đi, thành ra quán chẳng còn mấy người.

Anh thấy mình ngồi thêm cũng vô nghĩa, liền đứng dậy rời đi.Ngoài trời mưa phùn lất phất, Đường Kiều lười mở ô, mới đi vài bước thì áo ngoài đã ươn ướt.Vì đã uống rượu nên anh không định tự lái xe về nhà.

Dịch vụ của quán bar rất chu đáo, đã thay anh gọi taxi từ lâu.Anh lên xe, tài xế liền hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Giọng nói của Devin lại vang lên trong đầu anh."

Anh à?"

Đường Kiều quay lại, nói ra một địa chỉ.—Trong nhà trọ của Elvis không có ánh đèn, hẳn là cậu chưa về.

Đã muộn lắm rồi, cậu còn đi đâu nữa?

Hay cậu cũng như anh, rảnh rỗi chạy đến quán bar giết thời gian?Đường Kiều không nhịn được nhớ lại chuyện cách đây không lâu – khi đó anh với cậu vừa đi hẹn hò về, cậu dừng xe rồi quay sang ghé sát vào người anh, thay anh tháo dây an toàn ra, rồi lại như không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên má anh.

Nụ hôn kia như cái công tắc bật lên lửa dục trong Đường Kiều, anh xé toạc áo cậu ra, mạnh mẽ chặn lại bờ môi ấy...Người Elvis sẽ mang về nhà sau này, liệu có làm những chuyện anh và cậu đã làm không?"

Anh à."

Giọng tài xế vang lên làm anh tỉnh lại: "Anh... cần đến chỗ khác nữa hả?"

Đây không phải là lái xe tư nhân của anh, đương nhiên là người ta còn chuyện khác để làm, chẳng có lý gì lại đứng yên một chỗ vì anh: "Tôi xuống đây là được rồi, cảm ơn nhé."

Đường Kiều không hiểu sao mình lại đứng chờ dưới nhà Elvis như một thằng ngốc.

Dù biết rõ cậu không ở nhà, có khi là cả đêm không về cũng nên.Một luồng sáng chói mắt đột ngột xuất hiện làm anh nhất thời không mở mắt ra được.

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, trái tim anh đập lên cái thịch.

Đến khi đã làm quen với ánh sáng, anh thấy được một chiếc xe thể thao đỏ dừng lại cách đó không xa.

Cửa mở ra, một người thanh niên bước xuống, áo gió màu đen tuyền như thể hòa làm một với trời đêm.Qua ánh đèn, anh thấy một khuôn mặt hơi ướt nước.Cậu đã về rồi.Gió nổi lên, trong không khí tràn ngập mùi mưa ngai ngái.

Đường Kiều đứng dưới mái hiên, nửa người lộ ra ngoài đã bị mưa xối ướt.

Anh thấy Elvis đi vòng lại sang bên kia xe, cúi người nói gì đó với người lái, trên mặt ngập tràn ý cười.Có người đưa cậu về nhà, nhưng mà đó là ai?

Là đồng nghiệp xinh đẹp hay nhà thiết kế tài hoa hơn người kia?Chiếc xe lại khởi động lần nữa.

Vào khoảnh khắc nó xoay lại, khuôn mặt người lái bỗng chốc sượt qua ánh mắt anh, trái tim anh đột nhiên thót lại, dường như không thở nổi.Nhìn chiếc xe rời khỏi khu dân cư xong, Elvis mới quay người lên nhà."

Elvis."

Hình như cậu bị giật mình.

Thấy anh, cậu nhăn mày lại: "Sao anh lại ở đây?"

Đường Kiều há hốc miệng, chỉ muốn nói rằng, mình vì nhớ cậu nên mới đến.

Nhưng anh kiềm giữ lại tâm trạng mong ngóng xót xa này rất nhanh, tỏ ra bình tĩnh bảo: "Xe tôi bị hỏng ở gần đây.

Tôi đến nhờ cậu giúp."

"Hử?

Vậy anh đang đỗ xe ở đâu?"

Anh không nói gì.Cậu thở dài.

Trong bóng đêm, anh thấy đôi mắt cậu như phát sáng: "Lên nhà tôi trước đi."—Vào nhà rồi, bật đèn lên, Elvis mới thấy người anh đã ướt một mảng lớn: "Sao lại để mình thành ra thế này?

Không mang ô sao?"

Anh ừ một tiếng, lôi bật lửa và thuốc ra định châm một điếu, nhưng có lẽ là vì lạnh nên tay cứ run run rẩy rẩy, không thể nào châm được.Cậu đưa anh một cái khăn: "Lau khô người đi."

Anh không động đậy.Bất đắc dĩ, cậu đành tự tay lau tóc cho anh.

Anh cúi đầu, cố gắng kìm nén cơn xúc động đang cuộn trào lên trong ngực.Mình đang làm gì thế này?

Một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu lại làm cái chuyện ngu xuẩn là dám làm không dám nhận ư?"

Tôi cố ý đến."

Cậu khoanh tay nhìn anh.

Dưới cái nhìn của cậu, anh thấy toàn thân mình như nóng bừng."

Hôm nay anh cố tình đến tìm tôi?"

Cậu nói thẳng, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.Anh không phủ nhận, cũng không thừa nhận."

Có chuyện gì không?"

Không có việc gì cả.

Chỉ là tôi muốn nhìn thấy cậu."

Thực ra anh gọi cũng được, tự mình đến làm gì."

Anh buông điếu thuốc trên tay xuống, hỏi: "Ai vừa đưa cậu về?"
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
56.


56.

Elvis hời hợt đáp: "Một người bạn thôi."

Nhìn biểu cảm lạnh lùng của người thanh niên trước mặt, Đường Kiều chỉ thấy thật xa lạ.

Chẳng lẽ tất cả những dịu dàng chiều chuộng trước kia chỉ là giả dối thôi ư?

Dù đã hết hứng thú rồi thì cũng không cần phải lạnh nhạt thế chứ?

Như thế này, thực sự là... làm người ta hụt hẫng.Dường như không muốn anh nán lại lâu, cậu nói: "Nếu không có chuyện gì thì anh về sớm đi."

Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như mọi ngày, thản nhiên cười: "Cậu đang đuổi tôi sao?"

Cậu nhìn anh: "Tôi chỉ thấy, anh ở lại nhà tôi thì không tốt lắm đâu..."

Anh hít sâu một hơi, nở nụ cười: "Vậy không làm phiền cậu nữa, tôi đi đây."

Rồi dứt khoát xoay người ra cửa.Elvis nhìn theo bóng lưng anh, dường như đang cố hết sức để chịu đựng chuyện gì mà mu bàn tay trắng nõn đã nổi gân xanh chằng chịt.

Khi thấy anh đi xong giày, chuẩn bị bước hẳn ra cửa thì cậu đột nhiên nói: "Ngoài trời đang mưa, anh có thể đợi đến hết mưa rồi đi cũng được."

Ha, quả đúng là cái giọng ban ơn có khác.

Nhưng Đường Kiều không ghét nó, điều làm anh căm ghét chính là – dù đối phương chỉ như đang ban ơn thế thôi, nhưng anh vẫn có lòng muốn ở lại.Anh hít sâu một hơi: "Thôi, mưa nhỏ mà."

Cậu yên lặng nhìn anh."

Tạm biệt."

Cửa mở ra, không khí lạnh xông vào làm người Elvis hơi run.

Có trời mới biết cậu muốn xông lên ôm lấy người đàn ông đó như thế nào, chỉ hận không thể một hơi nuốt trọn người đó vào bụng, ngay cả vụn xương cũng không để lại cho người khác.

Nhưng mà cậu không thể!

Cậu đã chịu đựng lâu như thế, trả giá nhiều như thế, tỉ mỉ sắp xếp mỗi lần gặp nhau, mỗi cuộc đối thoại để nắm được trái tim của người đàn ông này, để toàn thân anh từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều hoàn toàn thuộc về một mình cậu.

Vậy nên bây giờ cậu không thể nhẹ dạ, cậu phải kiên trì hoàn thành ván cờ này, dù dục vọng trong tim đã ép cậu đến sắp điên rồi!Elvis cứ đứng im như thế, mãi đến lúc Đường Kiều sắp ra hẳn tầm mắt của mình rồi mới bật thốt lên: "Để em tiễn anh."

Thằng nhóc này hẳn là biết hổ thẹn nhỉ?

Với tình tính của cậu, hẳn là cậu sẽ tự trách thêm mấy ngày nữa....

Dù nãy giờ vẫn quay lưng lại với cậu, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt dịu dàng ấy.

Nếu chuyện này có thể làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vậy được thôi, anh sẽ không cự tuyệt.—Trong thang máy tĩnh lặng chỉ có hai người.

Lần đầu tiên trong đời, Đường Kiều mong nó đi chậm lại một chút – rất nhiều đôi một khi xa nhau là không có ngày gặp lại, nhỡ đâu anh với cậu cũng thế thì sao...Ở vị trí đằng sau Elvis, anh thấy ánh đèn trong thang máy chiếu xuống thân thể dong dỏng mà cường tráng của cậu, vẽ ra một đường cong hoàn hảo.

Anh khẽ nghiêng mặt đi – nếu nhìn nữa, anh sợ mình sẽ không buông được cậu mất.Thang máy bỗng ầm ầm rung chuyển, đèn phụt tắt.

Khung cảnh trước mắt Đường Kiều bỗng chốc đen kịt, dường như tất thảy đều biến mất, chỉ còn sự tồn tại của người bên cạnh là chân thật."

Sao thế này?"

Trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng cậu.Anh mở đèn pin trong điện thoại ra: "Chắc là có trục trặc rồi."

"Muộn thế này không biết có ai đến sửa không."

Anh hơi mệt, bèn đứng dựa lưng vào tường, theo bản năng định lấy ra một điếu thuốc, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.Elvis mày mò một lúc thì tìm được số điện thoại khẩn cấp trong thang máy, thở phào: "May là vẫn gọi điện được!"

Đường Kiều gật đầu: "Thế thì ổn rồi."

Sau khi thuật lại tình hình chi tiết cho chuyên gia thì việc duy nhất bọn họ có thể làm là chờ đợi.

Đường Kiều tắt đèn pin đi, anh và cậu mỗi người đứng một bên của thang máy, nhưng thực ra khoảng cách thực giữa hai người cũng chẳng xa lắm.Anh không hiểu sao mình lại trở thành thế này.Hẳn là anh nên lấy lại dáng vẻ của một người lớn, rồi thoải mái nói tạm biệt với cậu, kiểu như Haha, nhóc con này, đừng quên chúng ta từng mờ ám một thời gian đấy nhé, kiểu vậy.

Nhưng giờ anh chỉ muốn xô cậu vào tường, hỏi cậu tại sao lại đột nhiên muốn chia tay như thế, tại sao lại đột nhiên bỏ rơi mình?Im lặng một lúc, kết quả là anh vẫn nói lái sang chuyện khác: "Người đưa cậu về hôm nay ấy, tôi có biết."

"Hả?"

Elvis hơi ngạc nhiên: "Anh biết Dư Ngưng?"

"Ừ."

"Bạn bè hả?"

"Không, chỉ là biết nhau thôi."

Anh không muốn giải thích kỹ càng cho cậu nghe về quan hệ giữa mình và cô ta: "Tôi chỉ không ngờ cô ta lại là bạn của cậu."

"Thực ra thì... bọn tôi mới quen nhau chưa được bao lâu."

Nhớ lại lần gặp mặt chẳng mấy vui vẻ ở bãi đỗ xe và quan hệ ám muội giữa cô ta và gã người mẫu lúc đó, ngực anh lại nóng lên: "Tạm thời cậu đừng qua lại với cổ nữa."

Trong bóng tối, anh không thấy được biểu cảm gần như là mừng rỡ của cậu, mà chỉ nghe thấy giọng nói đầy cân nhắc: "Vì sao?"

Anh cố gắng khéo léo nhất có thể: "Cô ta... sẽ không chỉ muốn làm bạn với cậu đâu."

Sự lẳng lơ của Dư Ngưng và lớp lớp nón xanh trên đầu Thẩm Mộ là chuyện ai ai cũng biết – tuy hai người họ mang danh là vợ chồng, nhưng lại rất ít khi xuất hiện cùng nhau.

Thứ Thẩm Mộ yêu nhất là tiền tài và địa vị, Dư Ngưng lại thích nhất là vẻ ngoài bảnh bao, người tình của ả có mười người thì cả mười đều là đẹp không chê vào đâu được.

Như Elvis đây chính là kiểu mà ả thích nhất đấy – bảo ả chỉ muốn làm bạn với cậu thôi hả?

Có đánh chết anh anh cũng không tin!Cậu khẽ cười: "Thế thì sao?"

Anh kinh ngạc.Nghe giọng điệu của cậu thì hẳn là cậu đã biết ý đồ của Dư Ngưng với mình rồi, và cũng không ... bài xích nó lắm?"

Người đàn bà đó rất có bản lĩnh."

Cậu thờ ơ nói: "Một người mẫu nho nhỏ trong công ty tôi hẹn hò với cô ta một tháng, lúc chia tay nhận được một cái xe thể thao đấy."

Ngón tay anh không nhịn được run lên: "Cậu... muốn qua lại với cô ta sao?"

"Ha, ai biết trước được chứ."

"Không được!"

Anh đột nhiên gào lên: "Cậu muốn xe thể thao, vậy tôi mua cho cậu!

Cậu muốn gì tôi cũng cho hết!

Tuyệt đối không được qua lại với cô ta!"

Giọng cậu rất chậm rãi: "Anh có từng nghĩ chưa, anh đang đứng ở lập trường gì mà yêu cầu tôi chuyện này?"

Anh ngẩn người, rồi bật cười tự giễu, thanh âm trở nên rất nhẹ: "Chẳng qua tôi chỉ đang thấy... rất không công bằng."

"Không công bằng?"

"Rõ ràng là tôi thích cậu trước, tại sao phải nhường cho người đến sau cơ chứ?"

Trong khoảnh khắc, Elvis cứ ngỡ không gian nhỏ hẹp này đã làm cậu sinh ra ảo giác mất rồi.Đường Kiều vừa nói gì cơ?

Thích?Không đợi cậu kịp phản ứng, một mảnh mềm mại đã dán lên môi cậu.

Nụ hôn đó chỉ như chuồn chuồn lướt nước, vừa cẩn thận vừa dè dặt, nhưng lại làm trái tim cậu như nứt toác ra."

Đường Kiều, anh có biết anh vừa nói gì không?"

Cậu cẩn thận hỏi lại: "Anh, thích tôi?"

"Ừ."

Tim anh đã đập như trống dồn.

Anh cứ nghĩ mình mãi mãi không thể nói ra từ thích, nhưng nói rồi mới biết, hóa ra nó không xấu hổ như anh tưởng.

Anh không biết sao tự dưng mình lại làm thế – có lẽ là không chịu được viễn cảnh người đàn bà như Dư Ngưng sẽ vấy bẩn Elvis của mình, cũng có thể là, tình cảm anh dành cho Elvis đã vượt quá tưởng tượng từ lâu rồi.Hơi thở của Elvis trở nên dồn dập: "Anh đang thông báo với tôi?"

Anh đáp không do dự: "Phải.

Cậu sẵn lòng cho tôi một cơ hội chứ?"

Cậu không nhìn thấy anh, nên không biết được khuôn mặt anh khi nói những lời này trông như thế nào.

Gắng hết sức mới nén được ham muốn ôm chặt anh vào lòng xuống, giọng cậu đã trở nên khàn đặc: "Tôi không cố ý không quan tâm đến anh."

Mũi anh xon xót, ừ một tiếng."

Có một tay chó săn* chụp được ảnh tôi và anh hẹn hò.

Anh biết đấy, đồng tính vẫn bị rất nhiều người trong nước kỳ thị, mà phần lớn sự nghiệp của tôi lại ở đó."

Cậu vội vàng: "Nếu số ảnh chụp đó bị công bố thì tiền đồ của tôi coi như xong!

Mà Dư Ngưng lại có thể giải quyết hết chuyện này cho tôi, nên tôi mới..."*chó săn (狗仔): paparazzi, người chuyên săn lùng đời tư của người nổi tiếng.Lời cậu nói làm cái đầu vốn đang nóng bừng của Đường Kiều nháy mắt bình tĩnh lại.

Phải, suýt chút nữa anh đã quên mất thân phận của cậu rồi – Elvis là người của công chúng, cậu giơ chân nhấc tay đều có hàng triệu người theo dõi; giờ đang ở nước ngoài thì thôi, chứ một khi về nước thì số người đeo bám sẽ nhiều hơn bây giờ rất nhiều.

Mà cậu nhất định sẽ phải về nước, còn anh..."

Nhưng tôi không muốn thế!"

Cậu mở to mắt nhìn anh, dù thực tế là không nhìn thấy gì cả: "Chỉ cần anh đồng ý ở bên tôi, tôi sẽ không quan tâm đến bất kỳ điều gì khác nữa!

Anh đã chuẩn bị xong chưa?

Tôi muốn ở bên anh, tôi muốn anh thừa nhận, tôi sẽ công bố quan hệ của chúng ta cho mọi người biết..."

Cậu gấp đến độ nói năng lung tung hết cả.

Lúc này, đèn phụt sáng lên, thang máy lại khởi động lần nữa.Ánh sáng đột ngột làm Đường Kiều nhất thời chưa thích ứng được.

Anh im lặng một chốc, nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, tự dưng không biết nên trả lời thế nào.Anh hoàn toàn hiểu rõ – chỉ một chữ thích là không đủ để hai người cứ thế đi tiếp.

Giữa họ còn nhiều trở ngại lắm, anh phải cẩn thận suy nghĩ, không thể vì cảm xúc nhất thời mà kéo một thanh niên tuổi trẻ tài cao vào con đường gian nan không lối thoát này được..."...

Xin lỗi."

Đường Kiều không dám nhìn vào đôi mắt đen như mực của cậu.Elvis thoáng ngẩn ra rồi mỉm cười, nụ cười thoáng vẻ lạnh lùng, nhưng lại mang theo nỗi tuyệt vọng từ tận sâu thẳm tâm can: "Tôi hiểu."— Đinh một tiếng, cửa mở, Đường Kiều lập tức bước ra.Một bước, hai bước, ba bước...

Càng lúc càng xa.Nhìn theo bóng lưng ấy, mắt cậu cay cay, lòng không thể hiểu nổi – sao anh còn muốn đi?

Không phải đã nói thích mình rồi sao?

Chẳng lẽ tình cảm của anh lại nông cạn đến thế, chưa đẩy đã vỡ là thế nào?

Sao mình lại phải ngoan ngoãn để anh muốn gì được nấy như thế?

Nếu đã không còn cách nào để giữ anh lại bên mình, vậy thì cứ xông lên ôm lấy anh thôi, nếu anh giãy giụa thì dùng xích trói lại, nếu anh muốn chạy, vậy thì chặt đứt chân anh đi, để anh không chạy đi đâu được nữa...Cậu, không thể chịu được cuộc sống mà không có anh.Đang lúc định tiến lên, cậu bỗng thấy anh dừng lại, từ từ quay lại nhìn mình, trong mắt tràn ngập tình cảm quyến luyến không nỡ.Trái tim Elvis như vọt khỏi lồng ngực, cậu nắm chặt tay, vụt lao đến ôm anh vào lòng, mạnh đến độ làm đau người ta."

Sao anh còn quay lại?"

Anh vươn tay ôm lấy lưng cậu, thở dài một hơi, cam chịu đáp: "Hình như, tôi thích cậu còn hơn cả tưởng tượng mất rồi."

-------------------------------------------------Seven: *vuốt mồ hôi* Chú già à, may mà chú quay lại đúng lúc....
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
57.


57.

Elvis nắm chặt tay Đường Kiều, lôi anh về phòng.

Động tác của cậu rất nhanh, gần như là chạy, vừa mở cửa ra đã thô bạo đẩy anh vào trong.Đè Đường Kiều lên cửa, tay cậu run run cởi nút áo sơ mi của anh ra, cuối cùng vì run quá không cởi được nên dứt khoát xé toạc cái áo vứt sang một bên.Đồng thời, anh cũng chủ động ôm lấy cổ cậu, hôn mạnh lên đôi môi đó.

Thân thể hai người đều nóng như sắp bốc cháy, dường như hôn môi và ma sát đến cỡ nào cũng là không đủ, chỉ có thể dùng cách thức mãnh liệt nhất để bộc bạch nỗi xao động trong lòng.Mỗi khi lên giường, Elvis luôn rất dịu dàng, tận lực thỏa mãn dục vọng của anh, gần như coi việc phục vụ anh là trên hết – nhưng hôm nay, cậu lại có vẻ nóng vội cực kỳ.Dù rất đau nhưng Đường Kiều tuyệt không bài xích, thậm chí còn chủ động đón hùa, miệng không ngừng gọi tên cậu.Chờ đến khi hai người bình tĩnh lại thì toàn thân anh đã đau như thể bị xe tải cán qua vài lần, mềm nhũn nằm phịch trên giường.

Elvis ôm chặt anh, nhẹ nhàng hôn lên trán: "Có đau lắm không?

Vừa nãy... là em nóng vội quá."

Thắt lưng anh như đã đứt lìa rồi: "Đương nhiên là đau, em thử xem thì biết?"

Cậu cắn cắn lỗ tai anh: "Anh thích là được."

Phải thừa nhận rằng, đè một thanh niên anh tuấn như Elvis đây nhất định là một trải nghiệm không tồi chút nào.

Nhưng mà anh thấp hơn cậu, gầy hơn cậu, sức trai già ba mươi cũng không bằng được trai hai mươi là cậu, nên tốt nhất là đừng tự tìm nhục làm gì.

Điều quan trọng nhất là – kỹ xảo của cậu rất tốt, phục vụ cũng tận tình, nếu có thể nằm im hưởng thụ thì tội gì phải mệt nhọc chứ?Dường như cậu đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, bật cười nói: "Anh đang nghĩ gì thế?"

Anh nghiêm túc: "Tưởng tượng dáng vẻ em bị tôi đè thì sẽ thế nào."

Cậu nhướn mày: "Anh muốn thử?"

Anh xoa bóp eo: "Thôi đi, giờ tôi lấy đâu ra sức."

Cậu không nhịn được hôn anh một cái: "Nhưng em còn.

Có muốn thêm lần nữa không?"

"Đừng có mà được voi đòi tiên!"

Anh cười mắng."

Tốt quá rồi."

Elvis lồng tay vào tay anh, để mười ngón đan xen vào nhau: "Cuối cùng anh cũng là của em."— Cuối cùng, anh vẫn là của em.Đường Kiều nằm trong lòng Elvis, dần dần, trái tim hai người như đập cùng một nhịp: "Ừ."

Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh bật dậy, nghiêm túc nhìn cậu: "Còn Dư Ngưng..."

"Anh cứ yên tâm."

Ánh mắt sâu thẳm của cậu đong đầy sự dịu dàng: "Em chỉ muốn anh thôi, sẽ không phát sinh quan hệ với bất kỳ ai khác nữa."

Anh hài lòng xoa đầu cậu: "Ngoan!"

Đây không phải là lần đầu Đường Kiều yêu đương, nhưng ở những lần yêu trước đó, anh luôn luôn là người cưng chiều và thỏa mãn mọi nhu cầu của đối phương; còn lần này là lần đầu tiên anh có cảm giác như mình là người được chiều chuộng.

Phải, anh có cảm giác đó với một thằng nhóc nhỏ hơn mình mười lăm tuổi đấy, hơn nữa còn cực kỳ thoải mái vui vẻ mà hưởng thụ. =v=Ở Elvis có sự trưởng thành vượt quá tuổi – cậu sẽ không ngày ngày bám dính lấy anh, lúc anh bận, cậu cũng không mè nheo quấy rầy.

Trái lại, anh thấy mình mới là người mất bình tĩnh hơn mới phải, cứ thỉnh thoảng lại ngẩn người nhớ về cậu, nhớ lúc cậu dịu dàng, lúc cậu kiêu ngạo, lúc cậu làm nũng...

Nhưng lúc gặp nhau thật thì anh lại không dám nhìn vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm của cậu, chỉ cần lại gần cậu một chút thôi là sẽ tim đập thình thịch, tay chân luống cuống chẳng biết để vào đâu.

Mỗi lần nghĩ lại là anh lại thấy uất ức, thầm quyết tâm nhất định lần sau sẽ không để cậu nắm mũi dắt đi như thế, nhưng mãi vẫn chưa thành công lần nào.Trên thế giới, có ba thứ không thể che giấu được – ho, nghèo và yêu.Thôi quên đi – Đường Kiều nghĩ – Chỉ cần hai người yêu nhau, thì ai thích ai nhiều hơn chẳng còn quan trọng mấy.Có một lần sau khi làm tình xong, Đường Kiều nửa nằm trên trên giường, tay cầm điếu thuốc, thầm nghĩ bản thân bây giờ chẳng khác nào mấy ông chú biến thái cuồng mỹ thiếu niên vậy.

Lúc anh nói thế với Elvis, phản ứng của cậu lại là mừng như điên: "Anh thực sự thích em đến thế hả?"

Ngón tay anh búng lên cái trán trơn bóng của cậu: "Ừ.

Không chừng còn nhiều hơn cả em thích tôi nữa."

"Không thể nào!"

Cậu cực kỳ chắc chắn.Anh nhướn mày lên: "Sao em biết?"

"Đương nhiên là em biết."

Cậu ôm eo anh, dán mặt vào ngực anh, thầm thì: "Anh không biết em thích anh đến mức nào đâu."

Anh vò loạn mái tóc cậu, mỉm cười: "Tôi biết chứ."

Elvis cố chấp lắc đầu, không chịu nói gì nữa, chỉ ôm anh thêm mạnh hơn.—Sau khi xác định quan hệ, cuộc sống của hai người vẫn không có gì thay đổi – vì trước đó hai người đã sống chung như người yêu rồi.

Họ sẽ làm tình với nhau, sẽ ôm nhau ngủ, sẽ cùng tỉnh dậy vào mỗi sáng sớm, sẽ cùng ăn cơm, chạy bộ, xem phim...

Ở bên Elvis rất thoải mái, giống như giữa hai người không phải là tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ, mà như một cặp vợ chồng già vậy.Hôm đó, Đường Kiều vừa bước vào nhà đã ngửi thấy một hương vị quen thuộc.

Mùi hương này gợi nhắc đến một ký ức rất xa xôi, làm anh nhất thời không nhớ ra nó là gì.Anh thả cặp tài liệu xuống, hỏi: "Hôm nay ăn gì thế?"

Dạo này công việc của Elvis không quá bận rộn nên cậu vẫn đến nhà anh sau khi tan làm, tiện thể chuẩn bị cơm tối cho anh luôn.Lúc này, cậu bước từ trong bếp ra, trong tay vẫn còn cầm một cái muôi lớn: "Sủi cảo."

Anh ngạc nhiên: "Sủi cảo?"

"Ừ, đêm nay là đêm giao thừa đấy."

Đã ở nước ngoài ba năm, đến tết Nguyên Đán anh còn không về nước; nếu hôm nay không có cậu nhắc thì anh cũng quên béng mất là còn đêm giao thừa, chứ đừng nói là nghĩ đến việc làm món truyền thống này.

Anh thấy hơi lạ: "Em cũng biết đến tết Âm lịch hả?"

Elvis nhìn anh như thể đang nhìn người ngoài hành tinh: "Đương nhiên."

"Không phải em là con lai à?"

Cậu thấy hơi buồn cười: "Mẹ em là người Trung, em cũng lớn lên từ nhở ở đó.

Anh nghe em nói tiếng Trung là phải biết chứ?"

Đường Kiều gật đầu.

Tiếng Trung của Elvis đúng là rất ổn, nghe không giống như lớn lên mới học.

Nhưng nhìn một mỹ nam con lai tiêu chuẩn đứng gói sủi cảo thật chẳng khác nào dùng ly uống rượu vang để đựng rượu xái, cảm giác thật đúng là..."...Đừng nói là em tự tay bao nhé?"

"Không, em mua ở siêu thị.

Nhưng em cũng biết làm đấy, hồi nhỏ mẹ em đã dạy rồi."

"Em..."

"Nguy rồi!"

Elvis hô lên: "Nước sôi, em phải đi đây!"

Nhìn theo bóng lưng tất tả của cậu, anh bất đắc dĩ mỉm cười rồi về phòng, thay tây trang bằng một bộ đồ thoải mái.

Hệ thống sưởi trong nhà hoạt động rất ổn, ngọn đèn vàng cũng làm bầu không khí càng thêm ấm áp, rất có hương vị của gia đình.Tuy sủi cảo trong siêu thị không phải là loại quá ngon nhưng Đường Kiều vẫn ăn rất ngon miệng, thoáng chốc đã tiêu hết mười mấy cái, dứt khoát ôm bụng nằm vật ra sô pha, than thở: "Lâu lắm rồi tôi không ăn mấy thứ này."

"Em cũng vậy."

"Hả?"

Anh thấy hơi lạ – nếu anh nhớ không nhầm thì cậu mới đến NY thôi mà?Cậu thờ ơ đáp: "Vào một cái Tết trước đây... em đã có vài hồi ức không vui vẻ gì cho lắm."

"Ừ."

Anh cầm tay cậu, giọng điệu khá thoải mái: "Nói như thế thì, rất nhiều cái Tết trước đó của em đều là đúng chuẩn Trung Quốc hở?"

Cậu cười nói: "Ừ?"

"Vậy tên tiếng Trung của em là gì?"

Cậu cúi đầu xuống, đối mặt với anh, trong mắt như có ánh sáng chớp động: "Anh muốn biết sao?"

"Đương nhiên!"

Cậu chớp chớp mắt: "Chỉ bà xã của em mới có thể biết, anh đã chắc chắn chưa?"

Anh cười mắng: "Cút!"

"Lúc nhỏ, cứ đến Tết hàng năm là em phải về nhà ông bà.

Em vốn không thích nơi đông người, nên cũng không thích Tết mấy."

Cậu bình tĩnh: "Chờ đến khi lớn có thể cùng mình mẹ trải qua năm mới, thì mẹ lại bệnh nặng rồi mất; thành ra em bị ám ảnh rất lớn về Tết âm lịch."

Đột nhiên, anh không biết phải nói gì cả."

Nhưng giờ thì khác rồi."

Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe miệng Đường Kiều: "Giờ em đã có anh."

Trái tim anh nảy lên, trong lòng ấm áp, tựa như có gì đó đang dâng lên, tràn đầy."

Bây giờ.... cuối cùng em đã có được anh, phải không?"

Anh không đáp, chỉ ôm cậu chặt hơn, chặt hơn nữa.Elvis lần lượt cởi từng chiếc quần áo của anh ra một.

Khác với những lần làm tình mãnh liệt trước, lần này lại rất tinh tế mà thong thả, những nụ hôn ngọt ngào, những cái âu yếm bất tận từ cậu như làm anh choáng váng.Anh thiếp đi trong lòng cậu.Rồi có một giấc mơ – trong mơ, anh thấy Đào Phi và Thẩm Duy Thần đang đứng trong phòng bếp nhỏ hẹp, đưa lưng về phía mình, bận rộn làm cơm.

Thẩm Duy Thần đột nhiên quay lại, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Chú Đường!"

Anh hé miệng định đáp thì — hai người họ đột nhiên tan biến.

Chỉ còn lại căn bếp trống rỗng, như thể họ chưa từng tồn tại.Tỉnh khỏi cơn mơ, anh thấy Elvis vẫn đang say ngủ bên mình, đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng vô cùng hoàn hảo, làm anh ngắm bao lâu cũng không chán.

Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, khoác thêm áo ngủ rồi ra phòng khách.

Trong phòng khách tối om, chỉ có ngọn đèn nhỏ cắm dưới chân sô pha là le lói, chiếu sáng một khoảng nho nhỏ ở góc phòng.Hôm nay là đêm giao thừa, những người đó — Thẩm Duy Thần, Triệu Lan Chi, ba...

đang làm gì?

Họ có người ở bên làm bạn không, có cùng người đó chào đón năm mới dưới tiếng pháo hoa không?Anh không tìm được Thẩm Duy Thần, lại không thể tìm đến Triệu Lan Chi, cuối cùng là chỉ có thể gọi cho Đường Hoài Chương.Điện thoại được nhấc, nhưng đầu bên kia lại không phải là giọng nói anh nghĩ.

Trợ lý của ba nói cho anh biết – ông đang ở trong phòng phẫu thuật, nỗ lực giành giật mạng sống bệnh nhân từ tay tử thần.Đường Kiều cúp máy, tắt đèn, một mình ngồi trong đêm tối.Dù thế nào đi nữa, anh vẫn thành tâm chúc cho những người mà anh yêu thương, có một năm mới thật vui vẻ.------------------------------------------------------Seven: Hường phấn vđ chọc mù mắt cẩu FA là tôi rồi....
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
58.


58.

Sa vào tình yêu rồi, Đường Kiều cảm thấy vừa ngọt ngào vừa hổ thẹn.

Tuy gần đây anh vẫn tiếp tục tìm kiếm Lisa và Thẩm Duy Thần, nhưng rõ ràng là không nóng vội như trước nữa – có Elvis làm bạn, dường như một tháng chờ Lisa trở về cũng không quá khó chịu như anh đã nghĩ.Nhưng đầu mối về Thẩm Duy Thần chưa đến thì một tin tức khác đã đến trước – Thẩm Mộ sắp đi công tác về.

Có nghĩa là, cuộc sống bận rộn đến phát điên lại sắp bắt đầu lần nữa, ngày ngày phải đối mặt với một núi công việc làm mãi không hết, thậm chí còn không có thời gian để ăn, cứ rảnh một phát là phải đi xã giao cùng Thẩm Mộ, thay hắn uống vô vàn chén rượu.

Hình như thành quả của chuyến công tác này rất khả quan, làm anh vừa nghĩ đến chuỗi ngày kế tiếp là đã thấy đầu đau như búa bổ.—Quá trình chụp ảnh dài ngày của Elvis cuối cùng cũng kết thúc.

Nhiếp ảnh gia mời tập thể người mẫu đi ăn, Elvis vốn không muốn đi lắm, nhưng bị mọi người ném đá ghê quá nên đành phải đi."

Dạo này cậu ít khi đi cùng mọi người lắm đấy, vừa tan ca một cái là chuồn đi ngay!"

Đồng nghiệp nhướn mày nhìn cậu: "Kiếm được người yêu rồi hả?"

Elvis chỉ cười không nói.Đối phương vốn chỉ nói bừa một câu, ai dè lại thấy cậu phản ứng thế này, lập tức trợn tròn hai mắt: "Thật à?"

Cậu gật đầu, hơi xấu hổ: "Ừ."

Người kia hô toáng lên như thể phát hiện ra châu lục mới, chẳng mấy chốc tất cả đã châu đầu vào, hai mắt phát sáng, cực kỳ tò mò về vợ của cậu."

Nam hay nữ?"

"Là người trong giới hả?"

"Vóc người thế nào?

Đẹp trai hông?"

"Thế còn tính cách?"

Hiếm khi Elvis kiên nhẫn thế này, trả lời từng câu hỏi một: "Là nam, không phải là người trong giới.

Trong mắt tôi anh ấy rất đẹp, tính tình là kiểu ngoài lạnh trong nóng, làm công chức bình thường thôi."

Mọi người có vẻ thất vọng: "Haizzz, tôi cứ nghĩ người cậu coi trọng phải đặc biệt thế nào chứ =v="Cậu cười đáp: "Trong mắt tôi, anh ấy là tuyệt vời nhất."

"Ây da, tốt nhất là cậu nên soi gương đi.

Cái vẻ mặt hường phấn gì thế kia, buồn nôn chết tôi rồi!

QAQ"Cậu chỉ cười dài sung sướng, ngồi ở trung tâm của đám người."

Hay hôm nào mang người đến ra mắt anh em đi?

Dù sao thì đợt quay này mới kết thúc, trước mắt thì lúc nào bọn tôi cũng rảnh.

A, mai vừa vặn là cuối tuần đấy!"

Mấy người ở đây đều khá thân với cậu, hẳn là cảm giác giới thiệu Đường Kiều với họ rồi tuyên bố người này là của tôi sẽ rất tuyệt đấy...Nghĩ vậy, cậu liền bảo: "Để tôi hỏi ý kiến anh ấy xem."

Mọi người ồ lên: "Goao~ Thật đáng mong chờ đấy~~"Nhìn đồng hồ, cậu đứng dậy: "Thôi, tôi về đây.

Tôi đã hứa với ảnh là sẽ về trước chín giờ rồi."

"...

Giờ mới là bảy giờ!"

Bỏ ngoài tai lời ồn ào phản đối của mọi người, cậu nhanh chóng rời khỏi đó, đến một ngụm rượu còn chưa vào miệng.—Khi Elvis về đến nhà trọ thì thấy Đường Kiều đang ngồi trong phòng khách, một tay cầm điện thoại, một tay cầm điếu thuốc.Cậu hơi nhíu mày, bước đến lấy điếu khuốc khỏi tay anh: "Không phải đã bảo anh cai thuốc đi rồi à?

Sao lại không nghe lời em?"

Anh cười cười: "Nhóc con, chỉ biết lên giọng dạy người là giỏi!"

Vẻ mặt cậu nghiêm túc: "Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe, anh biết mà đúng không?

Không có gì đáng quý hơn sức khỏe cả!"

Anh nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm lắm: "Có không hút thuốc thì tôi vẫn chết sớm hơn em thôi."

Lời vừa dứt, anh đã ý thức được mình vừa lỡ miệng rồi, ngẩng lên thì thấy đúng thật – sắc mặt cậu đã xấu xí đến dọa người.

Anh vội nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, em đừng để bụng!"

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh: "Chuyện này chẳng buồn cười gì cả."

Giọng anh mềm xuống: "Tôi biết rồi.

Tôi sẽ cố gắng cai thuốc."

Cậu nghĩ một lúc, nói: "

Sau này, anh hút thêm một điếu thì em làm anh thêm một lần!"

Anh ngẩn ra, bất đắc dĩ cười: "Tha cho cái eo già của tôi đi..."

"Anh còn rất trẻ, đừng tự nhận mình già nữa."

Cậu xán lại, thơm lên mặt anh một cái: "

Sau này tuyệt đối không được nói vậy!"

Anh không chấp trẻ con nữa: "Được rồi được rồi, em nói sao thì chính là thế."

Cuối cùng cậu cũng mỉm cười: "Mai anh có rảnh không?"

"Có.

Sao?

Em muốn đi chơi à?"

"Đồng nghiệp của em muốn gặp anh."

"Là nhóm người mẫu đó?"

"Ừ."

Mắt Đường Kiều sáng lên.

Dù thế nào thì chuyện Thẩm Duy Thần có quan hệ với công ty của Elvis cũng là điều chắc chắn, nếu không đợi được Lisa về thì đi chỗ khác tìm đầu mối cũng được.Phản ứng của anh làm cậu thấy khó ở: "Anh hào hứng đến thế cơ à?"

Anh có thể đoán được cậu đang nghĩ gì: "Ừ, người mẫu nào cũng rất tuấn tú đấy ~"—Để đi gặp đồng nghiệp của người yêu nhỏ, Đường Kiều cố tình sửa sang lại bản thân một chút.

Nhóm người mẫu kia phần lớn là kiểu trẻ tuổi ngông cuồng, hào quang tứ phía – tuy anh ngưỡng mộ tuổi trẻ của bọn họ, nhưng cũng không tự ti.

Dù sao thì anh cũng lớn hơn họ cả chục tuổi, đương nhiên là có sự chín chắn của người trưởng thành.

Tuy người ta nói cách ba năm là một thế hệ – anh không nghĩ giữa mình với họ có chủ đề chung gì – nhưng chỉ cần anh muốn thì khiến người khác thích mình chẳng có gì khó.

Trong mắt anh, hội họp của họ chẳng khác nào tiệc trò chơi của đám trẻ con, tìm kiếm manh mối của Thẩm Duy Thần mới là mục đích chính của chuyến đi này.Ngay lúc anh chắc mẩm mình sẽ đi rồi thì một cú điện thoại đột ngột tới, phá vỡ kế hoạch của anh.

Thẩm Mộ lời ít ý nhiều báo cho anh biết – hai tiếng rưỡi nữa là hắn đáp máy bay xuống NY, muốn anh tự mình đến đón hắn.Đường Kiều cầm điện thoại, im lặng một hồi: "...

Có chuyện gì mà lại cứ phải tôi đón mới được?"

"Không có gì cả."

Đầu bên kia, Thẩm Mộ hời hợt đáp: "Anh thích người đầu tiên anh thấy khi về là em thôi.

Lâu rồi không gặp, em không nhớ anh hả?"

Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc."

Hắn nở nụ cười: "Em mà có việc gì được?

Ý nghĩa tồn tại của em ở NY này chỉ là để thỏa mãn mọi nhu cầu của anh.

Nếu em có việc riêng gì đó, anh sẽ rất ngạc nhiên, cũng rất... tức giận.

Một khi tức lên rồi, anh không dám chắc mình sẽ làm gì đâu.

Đường Kiều, trước khi làm anh giận, em nên suy xét đến hậu quả trước đã."

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao nhất định phải là tôi!"

"Anh đã nói rồi.

Anh muốn gặp em."

Hắn lặp lại lần nữa: "Nhỡ kỹ, là hai tiếng rưỡi sau đấy."

Đúng lúc đó, Elvis hào hứng bước vào: "Đường Kiều, anh đã chuẩn bị xong chưa?"

"..."

"Đường Kiều?"

Anh ngẩng lên nhìn cậu: "...Tôi không đi được."

Nét cười trên mặt cậu thoáng cái biến mất, đôi mày kiếm nhíu lại: "Vì sao?"

Anh áy náy: "Vì chuyện làm ăn thôi."

"Không thể nhờ người khác làm à?

Em đã sắp xếp đâu vào đó với bạn rồi..."

Anh cố nén sự giận dữ trong lòng, mềm mỏng dụ dỗ cậu: "Tôi thật sự xin lỗi, lần này tôi không đi không được.

Em xin lỗi bạn em hộ tôi nhé."

Cậu ai oán nhìn anh: "Anh định đến công ty hả?"

Anh đáp bừa một câu: "

Sau này nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đền bù cho các em."

Cậu bĩu môi: "Bao giờ anh phải đi?"

"Khoảng hơn một tiếng nữa?"

Cậu ôm lấy anh, liếm liếm mép: "Một tiếng là đủ rồi."

Người anh nóng lên trong nháy mắt, thuận tay cởi áo sơ mi của cậu ra: "Nào, vậy thì tới đi."—Một giờ sau, hai người họ cùng bước ra khỏi nhà.

Elvis tới chỗ hẹn như đã hứa, còn Đường Kiều thì một mình lái xe đến sân bay.Anh chờ vài phút thì thấy Thẩm Mộ bước ra.

Chỉ một tháng không gặp mà hắn như gầy rộc đi, khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm đầy vẻ mỏi mệt.

Thấy anh, hắn mỉm cười: "Anh biết là em sẽ đến mà."

Anh lạnh lùng nói: "Tôi dám không đến sao?"

Hắn để hành lý lên xe trợ lý, để người ta đi trước rồi trèo lên xe anh: "Anh đói.

Tìm chỗ nào ăn đi.

Em đi cùng anh."

Anh khởi động máy: "Anh muốn đi đâu?"

Hắn nói ra một địa chỉ.

Nghe xong, anh hơi giật mình: "Hay là đi chỗ khác đi?"

"Vì sao?"

Anh kiên trì thuyết phục: "Nghe nói đồ ăn ở nhà hàng kia không ngon đâu."

Hắn nhướn mày: "Em mà quan tâm đến việc anh ăn gì?

Đúng là kỳ lạ."

"Thế là có đi chỗ khác không?"

"Không."

Hắn thản nhiên nói: "Cứ đến chỗ anh bảo đi."

Anh không nói gì nữa, vẻ mặt bình tĩnh lái xe, nhưng đầu óc lại đang rối tung lên.Nhà hàng đó, là nơi Elvis và bạn bè đang tụ họp...
 
[Dn] [Full] Tra Công Chi Tử _ Ti Đạc
59.


59.

Nơi Thẩm Mộ chọn là một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng ở NY, trang trí theo phong cách cổ xưa, nhân viên phục vụ mặc sườn xám tinh xảo, đồ ăn cũng rất tinh tế.

Trước đó, Đường Kiều cũng đến đây vài lần – nói thật, anh chẳng thấy đồ ăn ở đây ngon lắm, nhưng ở nước ngoài mà thấy được một nơi đậm chất phương Đông thế này thì cũng là một cảm giác khá mới mẻ.

Bước vào nhà hàng là tiếng Trung quen thuộc tràn vào tai, nhìn đồng bào tóc đen da vàng tụ họp làm người ta cảm thấy như được về nhà...

Lý do Elvis chọn chỗ này để giới thiệu Đường Kiều với bạn bè cũng là vì người mẫu thân thiết với cậu đều là người Trung Quốc.Người phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng.

Thẩm Mộ cầm menu, hỏi Đường Kiều: "Em muốn ăn gì?"

Anh như đang đứng đống lửa ngồi đống than, đáp qua loa cho có lệ: "Gì cũng được."

Hắn chọn vài món rồi nhìn anh: "Sao thế?

Em đang có việc à?"

Khóe môi anh giật giật: "Tôi đã bảo là tôi không tiện đi ăn với anh, là anh ép tôi đến đây còn gì?"

Hình như hắn thấy anh nói rất có lý, thậm chí còn gật gù: "Nói cũng phải.

Em không có lý do gì để từ chối anh hết."

Anh hít sâu một hơi, hai tay đặt trên đầu gối run lên nhè nhẹ.Hắn phất tay ý bảo nhân viên ra ngoài, rồi rót một ly rượu đế, đặt trước mặt anh: "À, bây giờ trong nước đang là tết Nguyên Đán đấy."

Anh mặt không biểu cảm ừ một tiếng.Hắn nhấp một ngụm rượu, vuốt nhẹ cái ly trong tay: "Đêm giao thừa của em thế nào?"

Trong đầu anh chợt nảy lên hình ảnh về buổi tối hôm ấy – về bờ vai và cánh tay mạnh mẽ của Elvis, dáng vẻ cậu ôm anh vào lòng, hơi thở của cậu bên tai anh, chuyển động lên xuống của cậu, thậm chí là mồ hôi cậu từng giọt rơi trên người mình...

Dù đang ở trước mặt Thẩm Mộ, anh cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.Hắn nheo mắt lại: "Hình như là rất vui vẻ nhỉ.

Em ở cùng ai?"

Anh cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất là đừng bàn về chuyện này nữa."

Hắn nhướn mày: "Vì sao?"

"Anh đã nói, tôi thích ở với ai thì ở, chỉ cần đừng để anh thấy là được."

Hắn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vừa thâm trầm vừa lạnh lẽo, như thể một giây sau sẽ nhào lên vậy.

Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn không làm gì cả, thậm chí còn mỉm cười: "Em nói rất phải, nói cho cùng thì anh vẫn nhắm mắt làm ngơ thôi."

Vẻ tươi cười của hắn trong mắt anh thật ngứa mắt không chịu được: "Còn anh?

Năm mới anh ở cùng ai thế?"

Không đợi hắn lên tiếng, anh đã trả lời luôn: "À, hẳn là ngài Dư và phu nhân đúng không?

Dù sao thì họ cũng là cha mẹ vợ của anh, hàng năm dù có bận thế nào thì anh cũng phải về ăn Tết với họ, có thế mới là hiếu thảo chứ."

Hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn: "Em nói hơi nhiều rồi đấy."

Anh hoàn toàn mặc kệ lời hắn cảnh cáo: "Cô Dư, không, phải là cô Thẩm mới phải, dạo này anh vẫn làm cô ấy hài lòng chứ?

Anh đã hơn bốn mươi rồi, không chừng không thỏa mãn được cô ấy đâu.

Nói đi nói lại, lần trước tôi còn thấy cô ta đi cùng một người mẫu đẹp trai đấy..."

"Đường Kiều!"

Thẩm Mộ tức đến bật cười: "Rốt cục là em muốn nói gì?"

"Không có gì cả."

Anh thản nhiên đáp: "Tôi chỉ kể lại những gì tôi thấy thôi.

Cô Thẩm chơi bời thế nào là chuyện của cô ấy, tôi không quan tâm, nhưng mà, tôi mong cô ta sẽ không đụng vào người của tôi."

"Người của em..."

Thẩm Mộ lẩm bẩm, vẻ mặt trở nên dữ tợn: "Xem ra em có niềm vui mới rồi, hửm?"

"Tôi nhớ trong hợp đồng của chúng ta không bao gồm chuyện tình cảm cá nhân của tôi."

"Phải."

Hắn bật cười: "Lũ đồng tính... ghê tởm các em, gặp ai thì yêu người đó, bây giờ còn luôn miệng người của em đấy, chia tay rồi lại trở thành người xa lạ thôi."

Bị nói là ghê tởm nhưng anh chỉ bình tĩnh nhìn hắn: "Đừng lừa mình dối người thế.

Người bán mình cho ngài Dư để đổi lấy sự ủng hộ của ngài ấy thì lấy gì mà lên mặt với chúng tôi?

Không, thậm chí anh còn không bằng chúng tôi nữa, vì anh thậm chí còn không có dũng khí thừa nhận sự thật rằng mình thích đàn ông!"

Thẩm Mộ cắn răng, đứng bật dậy, đôi mắt đen tuyền bừng bừng lửa giận: "Anh thích đàn ông?!

Ha, sao em không nói nữa đi, anh thích ai?

Thích em chắc?"

Đường Kiều im lặng không đáp."

Ảo tưởng vừa thôi."

Giọng nói của hắn tràn ngập sự khinh thường: "Anh không có hứng thú với đàn ông, chưa từng có!"

"À."

Anh gật đầu: "Tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi nhé."

Giọng anh chẳng có vẻ gì là áy náy – hắn biết, anh đã cảm nhận được điều gì rồi.

Anh thông minh như thế, lại ở bên hắn lâu như vậy, nhất định là...

Chết tiệt!

Rõ ràng là hắn đã cố gắng kìm nén hết sức!Nhưng mà, dù anh biết thật thì có sao?

Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận cái gọi là sự thật đó!

Dù chính hắn đã hơn một lần tự hỏi, nếu bây giờ hắn không phải là người phải dựa vào nhà vợ để đòi lại gia sản của cha, thì hắn sẽ thế nào...Hắn sẽ đẩy người đàn ông trước mặt mình xuống, dùng xích sắt khóa lấy tay chân anh, hung hăng xỏ xuyên qua cơ thể anh, làm anh phải khóc lóc dưới thân mình, cầu xin sự tha thứ...Mỗi lần nhìn thấy Đường Kiều, hắn đều muốn làm vậy.

Nhưng hắn hiểu mình không thể làm gì hết – hắn biết cha vợ của hắn rất có thế lực, nhất cử nhất động của hắn đều bị ông giám sát rồi, chỉ cần ông muốn biết thì hắn không thể che giấu được gì cả.

Một khi tin đồn đồng tính bị loan ra thì tất cả nỗ lực bao năm qua của hắn – chịu đựng kết hôn với một con đàn bà điên, nhẫn nhục cúi đầu trước kẻ khác...

đều tan biến thành hư vô.Hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần giam Đường Kiều lại bên mình, quan sát anh, chèn ép anh là được rồi; nhưng càng ngày hắn lại càng không thấy đủ.

Mỗi lần đối diện với khuôn mặt vô cảm của anh là hắn như phát rồ, nhưng vẫn ra sức kìm nén lại, không ngừng nhắc nhở mình – quan trọng nhất là bản thân, quý giá nhất là tài phú, khát vọng nhất là quyền lực – không có gì đáng giá hơn ba thứ đó cả, tuyệt đối không có!Nhưng mà, Đường Kiều!

Giờ đây anh đang đứng trước mặt hắn, cao cao tại thượng, dáng vẻ thanh cao như hoa sen không nhiễm mùi bùn, còn luôn mồm gọi một thằng đàn ông xa lạ là người của tôi...

Hắn cảm thấy, mình sắp không chịu đựng được nữa rồi.Nhất thời, cả hai đều im lặng.

Bầu không khí giữa hai người như một tầng băng mỏng, chỉ khẽ động một chút là vỡ nát.Người phá vỡ sự im lặng là nhân viên bưng đồ ăn lên.Trước mặt là đầy bàn thức ăn đủ cả hương lẫn vị, nhưng Đường Kiều chẳng có chút hứng thú nào.

Anh đứng lên, nói: "Tôi đi toilet."—Hắt nước lạnh lên mặt, anh cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lên được một chút.

Màn đối chất với Thẩm Mộ vừa rồi thực sự quá ngu xuẩn – hắn nắm trong tay nhiều nhược điểm của ba như thế, đối đầu với hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.

Anh cũng không hiểu sao tự dưng mình lại mất khống chế như thế nữa...Nhìn người trong gương sắc mặt tái nhợt, anh chỉ cảm thấy uể oải.

Rõ ràng là đã quyết định cam chịu từ lâu, rõ ràng đã quen với cuộc sống nhẫn nhịn như thế, nhưng Elvis xuất hiện lại làm anh sinh ra một hy vọng hão huyền — đúng là nực cười mà.Tiếng bước chân bỗng vang lên từ đằng sau.

Đường Kiều đang định quay lại thì cổ tay anh thốt nhiên bị nắm lấy — Thẩm Mộ nắm mạnh đến nỗi anh còn nghe được tiếng xương mình kêu răng rắc.Hắn dí sát mặt lại gần anh, ánh mắt hung ác nhìn anh chằm chằm: "Em thực sự nghĩ là anh không dám làm gì sao?"

Anh cố tỏ ra bình tĩnh: "Bỏ tay ra."

Như bị mất khống chế, hắn bóp mạnh cần cổ trắng nõn của anh, khàn giọng nói: "Làm em thất vọng rồi.

Là em bức anh làm vậy."

Anh vội bám lấy tay hắn.

Hắn híp mắt, bóp cổ anh càng chặt, đến nỗi anh không thở nổi.

Vụt bẻ ngoặt tay anh ra đằng sau, hắn đè anh xuống bồn rửa mặt, ép bụng anh lên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.Đến lúc này thì thánh nhân cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa!

Đường Kiều giận dữ kêu: "Thẩm Mộ!

Anh muốn làm gì!"

Hắn cúi người xuống, dán vào lỗ tai anh thầm thì: "Nghe nói bọn gay chỉ cần nhìn nhau vừa mắt lần đầu tiên là có thể làm ngay trong WC, có thật không?"

Mắt anh lóe lên sự sợ hãi: "Anh sẽ không làm thế!"

"Em cứ xem xem?"

Đường Kiều hối hận vô cùng – con thỏ bị bức đến đường cùng còn biết cắn người, huống gì đây là một con sói?

Anh thực sự đánh giá thấp Thẩm Mộ rồi – hắn mà điên lên thì cái gì cũng làm được!Mắt thấy hắn lột quần áo mình xuống, anh thực sự hãi đến phát cuồng rồi: "Thẩm Mộ!

Cái đ*t mẹ anh buông ra!"

"Rầm!"

Cửa phòng WC bị đạp bung ra, một thanh niên trẻ tuổi xông đến, vẻ mặt hung ác đến dọa người, trong mắt là sự lạnh lùng đến ngoan độc.Không đợi Đường Kiều kịp phản ứng, sức nặng trên người anh đã vụt biến mất.

Thẩm Mộ ngã bộp xuống đất, khóe miệng bị đấm rách loang lổ máu.Thanh niên gầm nhẹ một tiếng, xông lên đạp cho hắn mấy phát vào người.

Hắn ôm đầu, lăn lộn trên đất rên rỉ."

Elvis?

Elvis!"

Elvis như đã phát điên lên rồi, không ngừng đấm đá lên người Thẩm Mộ, miệng vẫn cắn chặt không hé nửa chữ.Anh sợ đánh tiếp sẽ đánh thành án mạng mất, vội hô lên: "Dừng lại!"

Nhưng cậu vẫn bỏ lời anh ngoài tai, xách cổ áo Thẩm Mộ lên, nắm đấm giương cao chuẩn bị táng thẳng vào mặt hắn.

Vào đúng khoảnh khắc ấy, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.Tay cậu chợt khựng lại.Lăng lăng nhìn khuôn mặt hắn, cậu dường như không thể tin nổi vào mắt mình.Thừa dịp cậu mất tập trung, Thẩm Mộ bắt đầu thẳng tay phản kích, một đạp đạp thẳng vào bụng cậu!"

Thôi đi!"

Đường Kiều vội chắn giữa hai người, đẩy Elvis ra sau lưng mình: "Thẩm Mộ, nếu anh không muốn người ngoài biết chuyện thì mau dừng tay lại!"

Cậu giãy dụa đứng thẳng lên, ánh mắt vẫn dán trên mặt Thẩm Mộ: "Hắn ta... là ai thế?"

"Em có sao không?"

Cậu lắc đầu.Anh quay lại với Thẩm Mộ: "Anh..."

Chuông điện thoại bỗng vang lên.

Thẩm Mộ rút máy ra, thấy cái tên hiện trên màn hình thì lập tức nhấc máy: "Ba ạ."

Vừa nói, hắn vừa bước ra ngoài, trước khi ra đến cửa còn không quên ngoái lại nhìn anh và Elvis.Thấy hắn đi rồi, trong lòng anh thở phào một hơi, quay lại hỏi cậu: "Sao rồi?

Có đau lắm không?"

Cậu lắc đầu, nhìn ra cửa: "Đường Kiều, người đó là ai thế?"

Anh do dự một chốc rồi đáp: "...

Là cấp trên của tôi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back