Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)
Chương 74. Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 6


Máu nhuộm đầy đất, Mạc Sinh Bạch trực tiếp đưa tay với vào trong óc một con tang thi, tang thi vô tri vô giác, tùy ý người trước mặt tước đi tính mạng mình.Lại một con không có tinh hạch, Mạc Sinh Bạch thầm nghĩ rửa tay trước, máu me nhầy nhụa thật sự quá khó chịu."

Mạc Sinh Bạch."

Mạc Sinh Bạch nghe thấy phía sau có người gọi tên hắn liền quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cương nghị của nam nhân đối diện, một thân quân trang lại càng có vẻ khí vũ hiên ngang.

Đây không phải là vị Trung tướng đã bắt ép đám dị năng giả ở khu an toàn ký kết hiệp ước sao?

Hôm nay sao lại đến đây, mà dường như còn quen biết mình?

Mạc Sinh Bạch cố ý để lộ ra chút nghi hoặc trong mắt "Anh là?"

"An Bang, anh trai An Dật."

Vừa nhìn thấy vẻ mặt Mạc Sinh Bạch, An Bang đã biết người này căn bản không hề nhớ rõ mình."

An Dật bảo anh đến tìm tôi?"

"Không phải."

"Vậy anh đến đây là vì?"

"Tìm cậu."

"Tôi biết, nhưng tại sao lại đến tìm tôi?"

Mạc Sinh Bạch cũng không động thủ, không chỉ bởi vì đây là anh trai của nam chủ, mà càng bởi vì nam nhân trước mặt này không hề toát ra chút địch ý nào."

Tô Châu bây giờ thế nào rồi?"

Thế nhưng còn biết cả Tô Châu, xem ra An Bang này cũng không phải ôm thiện ý mà đến.

Dù rằng Mạc Sinh Bạch cũng rất muốn đóng gói Tô Châu giao cho người này, nhưng mà bây giờ Tô Châu là mục tiêu công lược của hắn, hắn ngay cả độ hảo cảm còn chưa kéo xong, sao có thể tùy tiện để cho người khác mang y đi chứ.

Mạc Sinh Bạch cười đến vô hại "Thế nào?

Đánh chủ ý lên người Tô Châu?"

"Tôi không có ác ý."

An Bang nhìn Mạc Sinh Bạch nổi lên cảnh giác với mình, có chút mất mát."

Vậy anh rốt cuộc đến đây là có ý đồ gì?

Thẳng thắn đi."

"Tôi chỉ là muốn hỏi, tinh hạch anh tặng cho An Dật có phải đã qua tay Tô Châu?"

An Bang sở dĩ hoài nghi như vậy là bởi vì y biết Tô Châu là nhà khoa học về virus lợi hại nhất trong nước, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng không có một nhà khoa học kỳ cựu nào dám coi thường cậu ta.

Nếu cậu ta ra tay thay đổi tinh hạch trong đầu tang thi, cũng không phải là chuyện không có khả năng."

Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?"

Mạc Sinh Bạch biết An Dật dùng xong tinh hạch chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ngược lại còn thức tỉnh dị năng mà một nam chủ cần có.

An Bang lần này đến đây có lẽ là muốn hỏi rõ ràng việc này, dù sao tinh hạch bình thường nếu để cho người khác ăn sẽ khiến họ lập tức trúng độc mà chết, làm sao có chuyện thức tỉnh dị năng gì đó chứ."

Tôi chỉ là muốn biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, dù sao, dị năng của An Dật đã thức tỉnh."

"Nếu anh tới thật sự chỉ để hỏi chuyện này, tôi có thể đảm bảo với anh rằng, cậu ấy sẽ không có việc gì."

Mạc Sinh Bạch biết lần đó là do hệ thống ra tay, cho dù An Dật bây giờ không thức tỉnh dị năng, sau này cậu ta cũng sẽ gặp được một cơ hội thức tỉnh khác.

Là một nam chủ sống trong mạt thế, sao có thể ngay cả một dị năng cũng không có chứ?"

Vậy còn Tô Châu?"

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

"Cậu và Tô Châu ở nơi này cũng không thể bảo đảm, đến An Cư đi.

Dựa vào năng lực của Tô Châu và dị năng của cậu, so với việc hai người cứ đợi ở đây sẽ tốt hơn nhiều."

"Làm sao anh biết bây giờ chúng tôi không tốt?"

Mạc Sinh Bạch mỉm cười "Chúng tôi bây giờ rất tốt, em ấy đã chấp nhận tôi.

Nơi này cũng chỉ có hai người chúng tôi, tôi có thể bảo vệ em ấy, còn có thể tìm thức ăn cho em ấy, em ấy cũng có thể an tâm không chút gánh nặng mà làm chuyện em ấy muốn làm, như vậy không tốt sao?"

An Bang cắn môi, nhìn Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn phát ra từ sâu trong nội tâm đã khiến tim y không khỏi siết chặt "Nếu sau này hai người cần, cứ đến An Cư.

Tôi thay mặt An Cư lúc nào cũng hoan nghênh hai người gia nhập."

"Cám ơn, chúng tôi tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này."

"Vậy, đã quấy rầy."

Mạc Sinh Bạch luôn có cảm giác ánh mắt An Bang nhìn hắn có điểm là lạ, dù y đã che dấu rất tốt, nhưng trước một kẻ chuyên đóng giả tình cảm như Mạc Sinh Bạch làm sao có thể không lộ ra chút sơ hở nào chứ.

Hệ thống, có phải An Bang này và nguyên chủ trước kia đã từng gặp qua không?

Thấy hệ thống không có động tĩnh, Mạc Sinh Bạch đành phải lặp lại một lần nữa: Hệ thống vĩ đại, có phải trước kia An Bang đã từng gặp qua nguyên chủ không?Hệ thống: Kí chủ cũng không thành tâm thỉnh cầu hệ thống.Mạc Sinh Bạch: Hệ thống vĩ đại không gì không làm được ơi, An Bang làm anh trai của nam chủ An Dật, có phải ngài đã biết được chuyện gì không?Hệ thống: Được rồi, nhìn ở phân lượng đây đã là nhiệm vụ cuối cùng.Mạc Sinh Bạch: Xin ngài cứ nói.Hệ thống: An Bang trước đây đã cùng nguyên chủ gặp mặt một lần, y còn đối với nguyên chủ nhất kiến chung tình.Mạc Sinh Bạch: Chỉ đơn giản như vậy?Hệ thống: Chỉ đơn giản như vậy.Mạc Sinh Bạch: Y cứ nhẹ nhàng như vậy mà buông tay?Hệ thống: Khi đó nguyên chủ đối với mục tiêu công lược chính của ngài, cũng chính là Tô Châu, khăng khăng một mực quấn mãi không buông, ai cũng biết rất rõ.

Cho nên một thiên chi kiêu tử như An Bang làm sao dưới tình huống trong lòng nguyên chủ không thể chứa thêm ai nữa mà hạ mình theo đuổi hắn đây?

Cho nên, ngài hiểu rồi đấy.Mạc Sinh Bạch: Cám ơn hệ thống vĩ đại không gì là không biết.Hệ thống: Lần sau có việc cứ hỏi tiếp nha ~Mạc Sinh Bạch đã ở trong lòng ảo tưởng vô số lần nếu hệ thống thật sự có thực thể, hắn rốt cuộc phải đánh nó một trận như thế nào.

Mạc Sinh Bạch cất kỹ những tinh hạch không dễ dàng thu thập được, thu thập về cho Tô Châu nghiên cứu.

Đáng để ăn mừng chính là, loại thuốc có thể khiến dị năng giả biến thành tang thi mà Tô Châu đang nghiên cứu kia cũng chưa thành công, ngược lại còn nghiên cứu được một loại thuốc có thể khống chế tang thi, đây cũng có thể xem như một kinh hỉ ngoài ý muốn.Nhưng khiến Mạc Sinh Bạch càng ngoài ý muốn chính là, thời điểm Tô Châu nhìn thấy tinh hạch, thế nhưng đưa ra yêu cầu muốn bắt dị năng giả về làm thí nghiệm."

Em đã làm xong?"

"Đúng vậy, cũng không biết hiệu quả thế nào."

Mạc Sinh Bạch nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tô Châu, chỉ có thể an ủi mình rằng thế giới này chỉ là hư ảo, người cũng không phải người thật, tang thi cũng đã giết qua, lại bắt một dị năng giả thì tính là gì chứ.

Rốt cuộc tự an ủi thành công, Mạc Sinh Bạch miễn cưỡng kéo ra một nụ cười "Ngày mai rồi bắt được không?

Hôm nay em đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi."

Thấy Mạc Sinh Bạch không phản đối, Tô Châu liền gật đầu đồng ý, dù sao y cũng không quá nóng lòng, cũng không muốn Mạc Sinh Bạch vì vậy mà quá mức mệt mỏi.Mạc Sinh Bạch săn sóc mà xé mở một túi bánh mì to thay Tô Châu, đưa qua cho y "Mỗi ngày đều ăn thứ này, em có chán không?"

"Không sao, có thứ để ăn đã không tệ rồi."

Mạc Sinh Bạch đem toàn bộ thần sắc Tô Châu thu hết vào đáy mắt, làm một người bạn trai đủ tư cách, chút việc nhỏ như tìm cách để có thêm nguồn thức ăn phong phú này hắn vẫn làm được, mà đến lúc đó độ hảo cảm cũng sẽ càng thêm được củng cố.***

Hứa Trung cảm giác sau lưng như có luồng gió thổi qua, âm trầm lạnh lẽo.

Không phải quỷ chứ?

Nghĩ đến đây Hứa Trung cũng bật cười, đây là mạt thế, nếu có thứ gì đó không sạch sẽ thì cũng là tang thi mới đúng.

Từ từ, tang thi?

Hứa Trung chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, một bàn tay lạnh băng đã từ phía sau siết chặt lấy cổ gã, trái tim gã lập tức treo tới cổ họng "Ai?!"

"Bây giờ còn chưa thể nói cho anh biết.

Có điều không biết anh có thể nói cho tôi biết một chuyện không?

"Hứa Trung nghe được thanh âm phía sau là thuộc về nhân loại, cũng không còn hoảng sợ như lúc nãy "Các hạ cũng là dị năng giả, vậy tại sao lại giả thần giả quỷ?

Sao không lựa chọn gia nhập khu an toàn?"

"Đây không phải là chuyện anh nên lo lắng."

Mạc Sinh Bạch bỗng dưng tăng lực độ nơi cánh tay "Dị năng của anh còn rất xa mới có thể theo kịp tôi, nếu bây giờ tôi muốn giết chết anh, cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến thôi, đã hiểu chưa?"

Hứa Trung bị cảm giác gần kề tử vong dọa sợ tới mức run rẩy, kỳ thật trước kia gã cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, khi mạt thế ập đến lại may mắn thức tỉnh được dị năng nên mới có thể sống sót đến tận bây giờ.

Gã ráng sức há miệng hít lấy vài hớp không khí mới có thể nói chuyện "Có chuyện gì cứ từ từ nói."

"Tốt, chỉ cần anh đồng ý hợp tác là được."

Vì thế Mạc Sinh Bạch dưới sự phối hợp của Hứa Trung thuận lợi mà tìm được kho chứa thực phẩm, lại không hề gặp chút khó khăn nào mang Hứa Trung rời khỏi khu an toàn, Hứa Trung lúc này cũng không dám dùng mánh lới gì cả, hết thảy đều thuận lợi đến mức khó tin.
 
[Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)
Chương 75. Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 7


Hứa Trung trăm triệu lần không ngờ tới mình bị bắt đi chỉ để làm vật thí nghiệm thuốc, gã nhìn nam nhân mặc áo blouse trắng trước mặt, tròng mắt cũng sắp toạc ra tia lửa "Cậu điên rồi sao?!

Tôi là người, là đồng loại của cậu, sao cậu có thể bắt tôi tới thử thuốc?!"

Ánh mắt Tô Châu nhìn Hứa Trung không có chút gì không nỡ, ngược lại còn để lộ ra sự hưng phấn "Làm sao anh biết chỉ có một mình tôi làm thế?"

"Cậu, cậu không được đối xử với tôi như vậy!

Cậu muốn thứ gì, cậu nói đi, tôi đều có thể cho cậu!"

"Tôi cái gì cũng không thiếu.

Chỉ thiếu một dị năng giả làm vật thí nghiệm, nhưng thật không may là, anh lại vừa lúc phù hợp với yêu cầu của tôi."

Hứa Trung nhìn Tô Châu bước đến càng ngày càng gần, cả người đều trở nên căng cứng, gã bị trói trên ghế, dị năng trên người cũng đã bị khống chế, căn bản không thể động đậy.

Gã muốn tìm nam nhân đã bắt gã về kia, nhưng lại phát hiện trong phòng đã không còn thân ảnh người nọ, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng chất lỏng lục nhạt dần xuyên qua ống tiêm, từng chút một chảy vào trong cơ thể mình."

Được rồi, giờ anh cứ đợi ở đây đi."

Tầm nhìn của Hứa Trung đã bắt đầu không rõ, những vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, thế giới giống như đang nghiêng qua đảo lại, Hứa Trung cố gắng nhắm mắt, lại phát hiện căn bản không thể điều khiển được thân thể mình.

Gã nhìn thấy làn da của mình đang dần thối rữa, trong đầu chỉ có một ý niệm, hết rồi, đã hết thật rồi."

Thơm quá."

Tô Châu đi đến trước mặt Mạc Sinh Bạch, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng sắc bén của hắn, đột nhiên cảm thấy có chút mê luyến.

Lúc trước mình rốt cuộc đã nghĩ gì mới có thể cự tuyệt hắn nhỉ?"

Chờ một lát nữa, thịt vẫn chưa nướng chín."

Mạc Sinh Bạch chuyên tâm nướng thịt, đôi tay không ngừng lật tới lật lui."

Khi nào mới chín?"

"Rất nhanh thôi."

Mạc Sinh Bạch đem một miếng thịt đã được nướng tốt, tinh mịn mà loang loáng mật nước, lại đặt ở bên miệng thổi thổi, xác định không nóng mới đưa đến bên miệng Tô Châu "Nếm thử xem."

Tô Châu há miệng liền ăn, thịt được nướng bên ngoài cháy sém bên trong lại non mềm, còn được ướp thêm mật ong, vô cùng phù hợp với khẩu vị của y "Ăn rất ngon."

"Em thích là tốt rồi."

Mạc Sinh Bạch thấy trên mặt Tô Châu lộ ra thần sắc vừa lòng, liền xoay người lại, tiếp tục nướng thịt.Tô Châu nhìn bộ dáng Mạc Sinh Bạch vì nướng thịt cho y mà bận rộn, đột nhiên cảm giác trái tim cũng được lấp đầy, tựa như đã tìm được một mảnh ghép vẫn luôn khuyết thiếu.

Y là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, cũng sớm thấy đủ lòng người đáng ghê tởm đến mức nào, nhưng Mạc Sinh Bạch thật sự đã khiến y sinh ra ý niệm cả đời cũng muốn ở cạnh nhau.

Đây có lẽ chính là thứ 'tình yêu' mà người khác vẫn hay nhắc đến, và cũng là điều mà y vẫn luôn muốn thể nghiệm."

Có chuyện gì à?

Sao lại cứ nhìn anh?"

Mạc Sinh Bạch tuy rằng không quay đầu lại, vẫn như cũ có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực từ Tô Châu."

Sinh Bạch."

"Ừ?"

"Em đột nhiên phát hiện một chuyện."

Tô Châu nở nụ cười."

Phát hiện chuyện gì?

Thí nghiệm có tiến triển?

Rất ít khi thấy em cười vui vẻ như vậy đấy."

"Không phải."

"Vậy là gì?"

"Em phát hiện, " Tô Châu cố ý tạm dừng một chút "Em yêu anh."

Thân hình đang nướng thịt của Mạc Sinh Bạch nhất thời cứng đờ, hắn xoay người lại, cái kẹp trong tay vẫn còn kẹp lấy miếng thịt vừa được nướng tốt, biểu tình có chút ngây ngốc "Em vừa nói gì?"

"Em yêu anh, Mạc Sinh Bạch."

"Thật?"

"Thật."

Mạc Sinh Bạch buông tay đem thịt nướng vứt qua một bên, lập tức ôm lấy Tô Châu "Anh cũng yêu em."

"Em đã sớm biết."

Khuôn mặt của Mạc Sinh Bạch rất có lực sát thương, nụ cười này của hắn, ngay cả Tô Châu đã quen nhìn cũng có chút mặt đỏ tai hồng.

Mạc Sinh Bạch hôn lên môi y, triền miên lại chứa đựng một tia hung ác, đem Tô Châu hôn đến không thể thở nổi.

Mạc Sinh Bạch buông y ra "Thật ngọt."

Bên tai Tô Châu lập tức đỏ rực.

Mạc Sinh Bạch lại hôn phớt lên môi y "Lần sau hôn môi nhớ rõ phải thở đấy."

Tô Châu không biết nói gì cho phải, liền yên lặng ăn phần thịt đã được nướng tốt, chỉ là ý cười trên mặt có thế nào cũng không thể che dấu được.Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ!

Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài tăng 5, hiện tại độ hảo cảm là 100, đã được kéo đầy!

Độ ngược tâm không đổi, hiện tại là 5, kí chủ xin hãy không ngừng cố gắng nha ~Độ hảo cảm rốt cuộc đã kéo đầy, Mạc Sinh Bạch vô cùng thỏa mãn mà tiếp tục vì y nướng thịt, hai người thoạt nhìn vô cùng ân ân ái ái.Đợi đến khi Tô Châu rốt cuộc ăn no, hai người liền đi nhìn Hứa Trung đã bị tiêm thuốc.

Mở ra cửa phòng thí nghiệm, thế nhưng không thấy bóng dáng Hứa Trung đâu, Mạc Sinh Bạch lập tức đem Tô Châu hộ ở sau người "Đừng sợ, anh ở đây."

Chỉ năm chữ vô cùng đơn giản, nhưng từ miệng Mạc Sinh Bạch nói ra, Tô Châu lại cảm thấy vô cùng an tâm.Ngay tại một giây trước khi Hứa Trung lao vào người Tô Châu, Mạc Sinh Bạch lập tức một cước đem gã đá ra thật xa.

Mặc dù là tang thi do dị năng giả tiến hóa thành, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một con tang thi đã đánh mất đi bản tính con người, chỉ cần ngửi được hơi người sẽ lập tức muốn nhào lên cắn một miếng.

Có điều nếu đã có thể học được đánh lén, xem ra cũng đã thông minh hơn không ít những tang thi bình thường.

Mạc Sinh Bạch trực tiếp giết chết tang thi Hứa Trung đã mất đi lý trí, lại từ đầu của gã lấy ra một viên tinh hạch màu đỏ nhạt."

Xem ra đã thành công."

Mạc Sinh Bạch đưa viên tinh hạch màu đỏ nhạt đã được lau sạch sẽ cho Tô Châu.

Tô Châu vươn tay nhận lấy, nhưng lại không hề biểu lộ ra chút gì hưng phấn."

Em sao vậy?"

"Em đột nhiên có chút bất an."

"Có chuyện gì bất an?"

"Ngay lúc nãy, em cảm giác được anh sẽ rời bỏ em."

"Tại sao anh phải rời bỏ em?"

"Bởi vì anh sẽ chết."

Tô Châu hoảng hốt nhìn hắn."

Đừng lo lắng, không có ai lại không chết cả.

Chúng ta cũng không ngoại lệ."

"Em sẽ không để anh chết."

Tô Châu siết chặt lấy tinh hạch trong tay.Mạc Sinh Bạch ôn nhu nở nụ cười nhìn y, không hề lên tiếng.

Trong lòng lại sớm thổ tào, nếu như hắn không chết, vậy sao có thể rời khỏi thế giới này chứ?

Cho nên sau này, hắn nhất định phải chết, nhưng không chỉ là chết, mà còn phải triệt để lợi dụng cái chết này để kéo thêm một đống độ ngược tâm!"

Được rồi, em phải bắt đầu làm việc."

"Đừng để quá mệt mỏi."

Tô Châu hướng hắn gật đầu, ý bảo đã biết, liền cầm lấy viên tinh hạch được lấy ra từ đầu Hứa Trung bắt đầu tiến hành thí nghiệm.Mà lúc này ở khu an toàn, mọi người đang vì Hứa Trung và thực phẩm trong kho đồng thời biến mất mà mặt ủ mày chau.

Cuối cùng mọi người quyết định đem mọi chuyện nói cho vị Trung tướng được phái đến quản lý nơi này, An Bang.An Bang nghe xong chuyện cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì."

Trung tướng, chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy, tuyệt đối là có người đột nhập nơi này, bằng không Hứa đại ca không có khả năng đột nhiên biến mất như vậy, ngài nhất định phải tra thật rõ!"

"Được rồi, đừng ầm ĩ."

An Bang lấy tay gõ lên mặt bàn, khiến cho phòng hội nghị trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

An Bang dùng mâu quang quét mắt một vòng "Chuyện này tôi sẽ tra rõ."

"Trung tướng, tôi..."

"Tôi đã nói xong, bây giờ có thể giải tán."

Phòng hội nghị trong nháy mắt đã tan sạch sẽ, An Bang mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Y luôn cảm thấy chuyện này và Tô Châu tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan, nhưng nếu là thật, vậy người giúp cậu ta làm chuyện này chỉ có thể là Mạc Sinh Bạch.

Dựa theo trình độ say mê của Tô Châu đối với virus mà nói, loại chuyện bắt người sống về làm thí nghiệm này y tuyệt đối dám làm.Chỉ là, phải mở lời với hắn thế nào đây?________________

Editor lảm nhảm: Đã chỉnh sửa những lỗi beta và lặp từ trong chương cho mượt mà hơn (๑>ᴗ
 
[Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)
Chương 76. Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 8


Thời điểm An Bang còn chưa nghĩ xong phải mở miệng với Mạc Sinh Bạch thế nào, An Dật đã chạy đến khu an toàn."

Sao em lại đến đây?"

An Dật cười hì hì "Em được cha cho phép rồi mới đến đó nha."

An Bang đã quá hiểu rõ trong bụng em trai nhà mình cất chứa thứ gì "Chuẩn bị làm gì?"

"Gì mà làm gì chứ?"

An Dật liếc mắt nhìn An Bang "Anh hai, em tới giúp anh không được sao?"

"Nếu thật sự muốn giúp anh thì cứ ngoan ngoãn đợi trong khu an toàn, đừng chạy loạn khắp nơi."

"Em cam đoan sẽ ngoan ngoãn mà, tuyệt đối không chạy loạn!"

An Bang căn bản không đem lời hứa của An Dật xem là thật, dù sao mặc kệ thế nào, An Dật nhất định sẽ chạy đi tìm Mạc Sinh Bạch, đến lúc đó y vừa lúc có thể đuổi theo xem thử.Quả nhiên An Bang đối với An Dật liệu sự như thần, buổi chiều gió thổi có chút lớn, An Dật sau khi định vị vị trí của Mạc Sinh Bạch liền lập tức chạy qua, chờ đến khi nhìn thấy người nọ, trong tay của hắn đang cầm một viên tinh hạch trong suốt như nước chạm khắc gì đó, vẻ mặt hết sức chăm chú.

An Dật cũng không quấy rầy hắn, cứ như vậy nhìn hắn khắc khắc, thời điểm Mạc Sinh Bạch buông dao nhỏ trong tay xuống, An Dật mới tiến lên chào hỏi "Mạc ca."

Mạc Sinh Bạch thật ra đã sớm phát hiện An Dật đang nhìn hắn, cho nên cố ý khắc lâu hơn không ít "Sao hôm nay em lại đến đây?"

An Dật có chút cao hứng "Em đến là vì muốn cảm ơn anh lần trước đã cho em tinh hạch, em đã có dị năng!"

Mạc Sinh Bạch cũng cười "Rất tốt."

"Mạc ca, đây là nơi anh ở sao?"

"Đúng vậy."

An Dật nhìn bàn tay đang cầm viên tinh hạch của hắn, có chút tò mò, nhưng vì đây là Mạc Sinh Bạch tự tay khắc, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà dùng tinh thần lực nhìn lén "Mạc ca, anh đang khắc cái gì vậy?"

"Em nói cái này à?"

Mạc Sinh Bạch mở tay ra, tinh hạch dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang chói mắt "Đây là lễ vật nhỏ anh tự tay làm."

Cho dù Mạc Sinh Bạch không nói, An Dật cũng biết này cái gọi là lễ vật cuối cùng sẽ tặng cho ai, chỉ là trong lòng nhịn không được có chút chua xót, cố ý hỏi "Để tặng cho bạn gái của Mạc ca sao?"

"Không phải."

Mạc Sinh Bạch cười cong cong mắt "Là tặng cho bạn trai."

An Dật giả vờ kinh ngạc "Hóa ra là vậy sao!

Em có thể gặp mặt anh ấy không?

Em rất muốn biết người Mạc ca thích là mẫu người thế nào đó!"

"Em ấy à."

Mạc Sinh Bạch vẫn như trước cười đến cong cả mắt, nhưng lời nói ra vẫn là câu từ chối "Em ấy không thích gặp người lạ, để em thất vọng rồi."

An Dật đúng là có chút thất vọng, cậu vốn định tiếp xúc gần hơn với người có tên là Tô Châu kia, vì cậu muốn biết, rốt cuộc là kiểu người nào mới có thể may mắn được Mạc Sinh Bạch thích, hơn nữa còn đối với y không rời không bỏ."

An Dật, em chỉ đến một mình sao?"

An Dật vừa định gật đầu, lại phát hiện cách đó không xa có một luồng tinh thần lực dao động cực kỳ quen thuộc, liền biết anh hai đã phát hiện mình trốn ra ngoài.

Có điều nếu anh ấy không hiện thân, chỉ sợ là vì có điều lo ngại, vì thế An Dật vẫn đáp "Chỉ có một mình em."

Mạc Sinh Bạch vừa định nói chuyện, đột nhiên phát hiện Tô Châu đã mở cửa bước ra, Mạc Sinh Bạch vội vàng đi đến bên cạnh y "Sao lại ra đây?

Gió lớn lắm."

"Hơi mệt chút, nên muốn nhìn anh một lát."

Tô Châu cùng Mạc Sinh Bạch nói xong liền đem ánh mắt chuyển qua trên người An Dật "Cậu là?"

An Dật cười cười "Nói vậy anh chính là bạn trai của Mạc ca rồi.

Xin chào, em là An Dật, là người đã từng được Mạc ca cứu mạng một lần."

Tô Châu hướng cậu lễ độ gật đầu "Tô Châu."

"Tô ca."

Tô Châu cũng không hỏi Mạc Sinh Bạch vì sao lại chưa từng nhắc đến người này với mình, y chỉ đánh giá một chút người tên là An Dật này, cho dù nụ cười trên mặt cậu ta rất vô hại, Tô Châu vẫn mẫn cảm phát hiện trong ánh mắt kia lại che dấu một tia ghen tị.

Ghen tị?

Tô Châu nhíu mày, y nhìn thoáng qua Mạc Sinh Bạch bên cạnh, trong nháy mắt liền hiểu được vì sao.

Y dùng ánh mắt như có ý hỏi Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch liền hôn lên môi y, cũng không hề cố kỵ có người ngoài ở đây.

Trong nháy mắt nộ khí của Tô Châu liền tiêu tan."

Có muốn vào nhà ngồi một chút không?"

An Dật bị một màn vừa rồi kích thích không hề dễ chịu, lập tức gật đầu đồng ý.

Nhưng khiến An Dật không ngờ chính là, Mạc Sinh Bạch thế nhưng trực tiếp nói với cậu hai chữ "Không được."

"Vì sao?"

Người hỏi câu này chính là Tô Châu."

Không được."

Ý cười trên mặt Mạc Sinh Bạch đã sớm biến mất sạch sẽ, ngữ khí vô cùng khẳng định, không có chút nào có thể thương lượng."

Anh có ý gì?"

Sắc mặt Tô Châu cũng không tốt."

Cậu ấy, không được."

An Dật vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hai người mới lúc nãy vẫn còn vui vẻ nhưng sao đột nhiên lại trở thành như vậy rồi.

Cậu cẩn thận mở miệng "Mạc ca?"

"Em đi trước đi.

Sau này cũng đừng đến tìm anh nữa."

An Dật có chút mơ hồ, sao lại biến thành tình trạng thế này?"

Cậu khoan hãy đi."

Thanh âm Tô Châu vào giờ khắc này lại vang lên."

An Dật, anh bảo em đi!"

An Dật bị ngữ khí không mang theo chút tình cảm nào của Mạc Sinh Bạch dọa cho hoảng sợ, kinh ngạc bước chầm chậm rời đi."

Mạc Sinh Bạch, tại sao cậu ta lại không được?"

"Em đừng hỏi nhiều như vậy."

"Mạc Sinh Bạch, anh thích cậu ta?"

"Anh chỉ yêu một mình em."

Trong mắt Mạc Sinh Bạch lộ ra nghiêm túc "Cả đời này của anh cũng chỉ yêu một mình em."

"Vậy tại sao cậu ta lại không được?"

"Tô Châu, từ khi nào em đã trở thành người như vậy?"

Tô Châu đột nhiên cảm giác quả bom y vẫn luôn chôn sâu trong lòng đã nổ tung, khóe mắt có chút đỏ lên "Em là dạng người gì chẳng lẽ anh không biết sao?"

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ!

Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại tròn 100, độ ngược tâm tăng 5, hiện tại là 10.Mạc Sinh Bạch muốn bước lên ôm lấy y, lại bị Tô Châu lập tức đẩy ra "Anh đừng chạm vào em!"

"Tô Châu, em bình tĩnh một chút."

"Em sao có thể bình tĩnh?"

Tô Châu nhếch khóe miệng, chỉ vào bóng lưng của An Dật "Cậu ta vẫn còn chưa đi xa đấy."

"Đừng nháo."

Mạc Sinh Bạch đem Tô Châu ôm vào lòng, hôn lên ánh mắt y "Em đã có được kết quả mình muốn không phải sao?

Tại sao còn phải dùng thêm một người nữa?

Dù sao chúng ta đều là nhân loại..."

Lửa giận trong lòng Tô Châu vẫn còn chưa tắt, hiện giờ nghe được Mạc Sinh Bạch nói thế, lửa giận lại lập tức bùng lên, lời nói đến miệng cũng thốt ra không hề suy nghĩ "Cậu ta và em là đồng loại, nhưng với anh thì không hề!"

Kỳ thật nói xong câu này Tô Châu liền hối hận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng không cách nào thu hồi."

Hóa ra em vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"

Tô Châu nhìn ánh mắt tối tăm của Mạc Sinh Bạch, áp lực đến mức khiến y hoảng hốt, nhưng câu xin lỗi lại không thể thốt nên lời."

Quên đi, em bây giờ hãy để anh yên tĩnh một mình."

Tô Châu nghe xong câu này liền có chút hoảng loạn, nhưng Mạc Sinh Bạch đã ngay lập tức biến mất trước mặt y, y chỉ có thể hoảng hốt mà nhìn nơi Mạc Sinh Bạch vừa đứng, trái tim đột nhiên nhói lên.

Hóa ra đau lòng chính là cảm giác này sao?Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ!

Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại tròn 100.

Độ ngược tâm tăng 10, hiện tại độ ngược tâm là 20.Thật ra Mạc Sinh Bạch cũng không hề đi xa, hắn chỉ đứng ở cách đó không xa nhìn Tô Châu, mà Tô Châu cũng chỉ đứng bên ngoài đợi một lát, liền quay về trong phòng thí nghiệm ."

Mạc ca."

An Dật đột nhiên lên tiếng, lập tức dọa sợ Mạc Sinh Bạch."

Sao em còn ở đây?"

"Em nhìn thấy hai người cãi nhau, nên cũng không đi xa."

"Em nên về đi."

"Mạc ca, có một câu em không biết có nên nói ra hay không."

"Nếu đã biết không nên nói, vậy đừng nói."

An Dật đột nhiên lấy được dũng khí "Mạc ca, em thích anh."

"Người anh thích là Tô Châu."

Một câu trả lời không có chút nào ngoài ý muốn, An Dật nở nụ cười "Em biết chứ, em chỉ là muốn nói cho anh biết..."

"Chúng ta không thích hợp."

"Em biết, em đi đây..."

"Ừ."

Thời điểm thân ảnh An Dật biến mất trước mặt hắn, Mạc Sinh Bạch nghe được thanh âm nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ!

Độ hảo cảm của mục tiêu chi nhánh, An Dật, đã sớm vượt qua 80, hiện tại tình cảm của An Dật đối với ngài cũng đã hoàn toàn trở thành thích ngài, sùng bái ngài, yêu ngài!

Nhiệm vụ chi nhánh viên mãn hoàn thành!
 
[Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)
Chương 77. Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 9


Tô Châu vẫn không ngủ được, bởi vì y đã quen với việc ngủ bên cạnh mình là một thân thể phiếm lạnh.

Thói quen một khi đã dưỡng thành, sẽ rất khó từ bỏ, cả căn phòng như đã trở nên trống rỗng, dù thật ra nó chỉ thiếu đi bóng dáng một người mà thôi.

Tô Châu nhắm mắt lại, trong chăn vẫn còn lưu lại hương vị của người kia, y chỉ có thể trốn trong chăn mà ảo tưởng hắn vẫn còn ở bên người.

Cho đến khi thân thể được ôm lấy, cả người Tô Châu đều bị giam cầm trong lòng ngực Mạc Sinh Bạch, y đột nhiên cảm giác ánh mắt đã có chút lên men "Anh đã về?"

"Đã về."

"Anh sẽ đi nữa sao?"

"Không đi."

Tô Châu cảm giác trên tay chợt lạnh "Đây là gì?"

"Em nhìn thử đi."

Tô Châu mở đèn bàn lên, nhìn viên tinh hạch đã được đẽo gọt hoàn chỉnh trong tay, cũng chính là phiên bản thu nhỏ của chính y, mỗi một dấu khắc đều tinh xảo không chút tì vết "Anh làm?"

"Là anh làm.

Thích không?"

"Anh nói xem?"

Mạc Sinh Bạch tựa đầu trên vai Tô Châu "

Sau này đừng tùy tiện nổi giận nữa, được không?"

"Được."

"Anh chỉ yêu một mình em, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, được không?"

"Được."

"

Sau này có chuyện gì cũng phải nói rõ với anh trước, được không?"

"Được."

"Bây giờ chúng ta làm được không?"

"Được."

Chờ đến khi Tô Châu phản ứng kịp mình vừa mới đáp ứng chuyện gì, y đã bị Mạc Sinh Bạch lột đến gần như sạch sẽ.

Tô Châu cũng không phản đối, hai tay câu lấy cổ Mạc Sinh Bạch, chân trực tiếp vòng qua thắt lưng hắn, dùng toàn lực mà phối hợp.

Một giây trước khi bị tiến vào, Tô Châu nhắm hai mắt lại, y buông thả bản thân mình trầm luân trong niềm vui thích cả tâm hồn và thể xác mà Mạc Sinh Bạch tạo ra cho y, bất cứ thứ gì cũng không còn quan trọng nữa.Mà lúc này ở khu an toàn An Cư, có hai anh em vẫn đang dùng chiêu im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là An Dật đánh vỡ bầu không khí trước."

Anh hai, anh đừng tức giận."

"Anh không tức giận."

"Vậy tại sao anh lại không để ý đến em?"

"Anh đang để ý đến em đây."

"Anh hai, em chỉ là muốn gặp anh ấy."

"Anh biết."

An Bang nhìn vẻ mặt 'em biết em sai rồi mà' của An Dật, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn một câu "

Sau này không được đi tìm hắn nữa."

"Tại sao chứ?"

An Dật có chút không tình nguyện."

Em vốn biết anh cũng ở đó.

Cho nên, lời của Mạc Sinh Bạch nói với em, anh nghe được."

"Anh hai, em nhìn ra được anh cũng thích anh ấy."

"Đó đã là chuyện rất lâu trước kia, không có bất cứ liên quan nào đến chuyện này."

"Tại sao lại không được?

Anh phải cho em một lý do."

"Em thật sự muốn biết?"

An Dật khẳng định gật gật đầu "Em muốn biết."

"Ngồi đi."

Nhìn An Dật ngồi lên ghế, An Bang mới ngồi xuống đối diện "Nguyên nhân chính là vì người hôm nay em đã gặp, Tô Châu."

"Tô Châu?"

An Dật nhíu mày."

Tuy rằng y không thức tỉnh dị năng, nhưng y so với dị năng giả càng nguy hiểm hơn."

"Có ý gì?"

"Y chính là kẻ được giới khoa học quốc tế tôn vinh là thiên tài bậc nhất về virus, Tô Châu."

"Thật sự là anh ta?"

An Dật rũ mắt "Em còn tưởng rằng đây chỉ là trùng hợp."

"Nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?

Anh hỏi em một vấn đề, em có biết tại sao hôm nay Mạc Sinh Bạch không cho em đến tìm hắn không?"

"Chẳng lẽ không phải là vì sợ Tô Châu ghen?"

"Hắn đang bảo vệ em."

"Bảo vệ em?"

An Dật nghe được câu này thật sự có chút kinh ngạc."

Đúng vậy.

Em chỉ cần bước vào phòng thí nghiệm kia, lập tức sẽ biến thành vật thí nghiệm cho Tô Châu."

Vẻ mặt An Dật không tốt lắm "Anh hai, sao anh lại biết?"

"Bởi vì Tô Châu đã làm vậy với một dị năng giả, Hứa Trung."

Thần sắc An Dật trở nên âm tình bất định "Mạc Sinh Bạch để cho anh ta làm vậy?"

"An Dật, mọi chuyện vốn không hề đơn giản như em nghĩ."

An Bang sâu xa nói "Mạc Sinh Bạch quá yêu Tô Châu, cho dù Tô Châu bảo hắn đi chết, hắn cũng sẽ không chút do dự."

"Anh, em không tin!"

"Anh đang hoài nghi Tô Châu đang nghiên cứu một loại virus dùng để đối phó dị năng giả, em vẫn nên tập luyện tăng thêm một chút thực lực đi."

"Anh."

An Dật cắn chặt răng, nhưng vẫn quyết định nói ra phát hiện của mình "Anh có phát hiện không, Mạc Sinh Bạch không hề giống chúng ta..."

"Ý của em là?"

"Em nghi ngờ, anh ấy thật ra là tang thi."

Trong lòng An Bang nổi lên một trận sóng to gió lớn, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc "Sao em lại phát hiện?"

"Anh hai."

An Dật cười khổ "Em có dị năng hệ tinh thần mà.

Trạng thái tinh thần của anh ấy không hề giống chúng ta, nó không hề có chút dao động nào."

"Anh đã biết."

"Anh hai, vậy em ra ngoài trước."

An Bang gật đầu, trong con ngươi là một mảnh tĩnh mịch.

Cũng không biết nghiên cứu của bác sĩ Hồ đã tiến hành đến đâu, nhưng xem ra, những tinh hạch kia đã dùng lãng phí rồi.

Chỉ là, y có nên nói rõ ràng với cha không đây?Mà An Dật ở trong phòng rèn luyện dị năng, bởi vì tâm thần không yên mà đột nhiên xảy ra sự cố, vô số sợi chỉ tinh thần bắt đầu phản phệ, sức mạnh trong thân thể cũng trở nên hoàn toàn không thể khống chế.

An Dật đau đến mồ hôi đầm đìa, biết rất rõ An Bang đang ở cách vách, nhưng dù hé miệng cũng không cách nào phát ra tiếng kêu cứu.

Cậu cảm giác bản thân giống như sắp chết, thống khổ ùn ùn kéo đến trực tiếp thổi quét qua mỗi tấc thân thể.

Nếu, nếu hôm nay có thể thuận lợi vượt qua một cửa này, cậu nhất định phải giết chết Tô Châu, giúp Mạc Sinh Bạch tỉnh táo lại!

An Dật cắn chặt khớp hàm, trong đầu ảo tưởng tất cả đều là cảnh tượng sau này Mạc Sinh Bạch và cậu ở bên nhau.

Mà màn tra tấn như luyện ngục này kéo dài đến ba giờ đồng hồ mới thật sự chấm dứt.

Đợi đến khi An Dật lần nữa tỉnh lại, mới phát hiện lần tra tấn này đã cho cậu một kinh hỉ vượt xa tưởng tượng, cậu thử dò xét tinh thần lực của mình, mỗi một sợi chỉ vốn là màu bạc đã chuyển thành màu vàng, không chỉ thế, cậu còn có thể trực tiếp nhìn thấy những thứ cậu muốn định vị.

Ví dụ như cậu chỉ cần đem tinh thần lực định vị đến trên người Mạc Sinh Bạch, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy một chuỗi hình ảnh sống động vô cùng hạn chế người xem, cậu dừng lại ở cảnh tượng Mạc Sinh Bạch và Tô Châu tận tình cuồng hoan, hình ảnh người trước mặt không hề giữ lại mà mãnh liệt va chạm lập tức khiến An Dật đỏ mắt.

Nhưng đến cuối cùng, An Dật vẫn thu hồi lại phần tinh thần lực thăm dò kia, cậu sợ còn nhìn nữa sẽ không nhịn được mà trực tiếp ra tay giết chết kẻ có tên Tô Châu đang nằm dưới thân Mạc Sinh Bạch rên rỉ kia.An Dật nhếch miệng cười, con ngươi hiện lên một tia tăm tối.Bóng đêm đen kịt, chỉ lấp ló vài ánh sao rời rạc trên bầu trời cao cao.

An Thủ Quốc vừa mới chuẩn bị đi ngủ, liền nhìn thấy An Dật đột nhiên xuất hiện trước mắt."

Dật nhi?"

"Cha."

An Thủ Quốc có chút kinh ngạc "Con đến đây có chuyện gì không?"

"Cha, thí nghiệm của bác sĩ Hồ có thể dừng lại rồi."

"Tại sao?"

"Cha, người bây giờ có thể nhìn được thực lực của con không?"

An Thủ Quốc nhìn An Dật đứng đối diện, thần sắc có chút không đúng lắm, nhưng thực lực quả thật đã không thể nhìn thấu.

Có điều, chỉ trong thời gian gần một ngày lại có thể hoàn toàn thay đổi như thế này sao?

An Thủ Quốc cân nhắc một chút "Có phải con đã xảy ra chuyện gì không?"

"Cha, con không sao."

"Chuyện thí nghiệm của bác sĩ Hồ con nói kia, cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"

"Bởi vì, tinh hạch người kia cho con vốn không phải là tinh hạch bình thường."

"Cái gì?!"

An Thủ Quốc có chút ngạc nhiên "Vậy tinh hạch đó là gì?"

An Dật cười châm biếm "Tang thi vốn là nhân loại bị lây nhiễm virus biến thành, tinh hạch lại là nơi tích tụ sinh lực của tang thi.

Người thường bị tang thi cắn một ngụm đã trở thành tang thi, huống chi là ăn thứ này vào chứ?"

"Vậy còn con thì sao?

Không phải con không hề xảy ra chuyện gì sao?

Còn thức tỉnh được dị năng?"

"Cha, về chuyện này người đừng hỏi đến nữa.

Hôm nay con đến đây, là muốn xin ngài một chuyện."

"Nói đi, chuyện gì?"

"Con muốn xin ngài phái con đến tiền tuyến.

"Lời này vừa nói ra, đôi mày An Thủ Quốc lập tức nhíu lại "Con có biết con đang nói gì không?"

"Cha, con biết tiền tuyến nguy hiểm.

Thế nhưng, thực lực của con bây giờ đã đủ để ứng phó, còn có thể giúp ngài ở trên bàn hội nghị ngẩng cao đầu!"

An Thủ Quốc đánh giá An Dật một lúc lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười tán thưởng "Tốt!

Không hổ danh là con trai ta!

Ta đáp ứng con."

"Cha yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người."

"Được rồi, đêm nay con khoan hãy đi, cứ về phòng nghỉ trước, ngày mai sẽ cho con tin tức tốt."

"Cám ơn cha."

An Dật rời khỏi phòng An Thủ Quốc, khóe môi cong lên một nụ cười thỏa mãn.
 
[Edit|Chủ Công] Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra (Hoàn)
Chương 78. Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 10


Sau khi trải qua chuyện lần trước, Mạc Sinh Bạch và Tô Châu lại khôi phục hình thức ở chung như trước đây, cũng ngày càng thêm hòa hợp.

Tô Châu ban ngày say mê thực nghiệm, buổi tối lại say mê Mạc Sinh Bạch, không đến một tuần lễ, y đã điều chế ra được thứ thuốc mà bản thân vẫn hằng mơ ước.Tô Châu như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt Mạc Sinh Bạch "Nhìn xem, đã thành công rồi."

Mạc Sinh Bạch nhìn ống nghiệm chứa chất lỏng màu lục nhạt trước mắt "Sao những thứ em làm ra đều có màu lục vậy?"

Tô Châu không nghĩ tới Mạc Sinh Bạch sẽ hỏi chuyện này, y có chút sửng sốt "Em chưa từng nghĩ đến vấn đề này."

"Vậy em làm ra nhiều loại thuốc như vậy thì làm sao phân biệt?"

"Em có đánh số."

"Em thật sự muốn khống chế toàn bộ thế giới sao?"

"Sinh Bạch, thế giới này chỉ có hai chúng ta là đủ rồi."

Mạc Sinh Bạch nhìn thấy trong mắt Tô Châu chứa đầy cố chấp và điên cuồng "Em chuẩn bị khi nào thì bắt đầu?"

"Ngày mai."

"Được."

Bởi vì có được loại thuốc điều khiển tang thi do Tô Châu điều chế ra, Mạc Sinh Bạch không cần tốn nhiều sức lực đã khống chế được một biển lớn tang thi, sau đó liền hướng về phía khu an toàn phát động tấn công.

Mà đứng mũi chịu sào chính là An Bang phụ trách khu an toàn này.

Số dị năng giả không nhiều lắm từ bên trong nhìn thấy tình cảnh từng đàn tang thi rậm rạp phía ngoài không khỏi dâng lên cảm giác ghê tởm cùng sợ hãi, không ít dị năng giả trực tiếp đánh mất dũng khí chiến đấu, lộ ra vẻ mặt trắng bệch giống như đã cận kề cái chết, ngay cả phản kháng cũng từ bỏ."

Tất cả giữ vững tinh thần, các người là dị năng giả, không phải là người thường không đủ sức phản kháng tang thi!"

Lời nói An Bang không hề mang đến tác dụng cổ vũ, ngược lại còn khiến những dị năng giả này lộ ra vẻ mặt bi thương.

Dị năng giả như bọn họ đã là những nhân loại cuối cùng, đồng loại của họ đã sớm biến thành tang thi, trở thành địch nhân của bọn họ, mà kết cục của chính họ rồi cũng sẽ như vậy thôi, không phải sao?

Nếu thế giới này là một trò chơi, thì nhân loại, có lẽ chính là thứ sinh vật đầu tiên trái đất cần phải đào thải khi thăng cấp.An Bang cũng không còn cách nào, những dị năng giả này phần lớn đều là người thường, tố chất tâm lý quá kém, nếu có thể đạt được một nửa như quân đội rèn luyện chính quy thì tốt rồi.

Mắt thấy đại quân tang thi càng ngày càng gần, An Bang nhíu mày, tiếp tục như vậy căn bản không phải là cách, nếu không phản kháng, khu an toàn căn bản không thể chống đỡ nổi một giờ, phòng tuyến nhất định sẽ rơi vào tình trạng tê liệt.

Ngay tại thời điểm An Bang đang đau đầu nghĩ cách, có dị năng giả kinh hô "Giữa đàn tang thi có một người!"

Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người đều tập trung về phía kia, người nọ mặc một chiếc áo sơmi cực kỳ bình thường, sắc mặt trầm tĩnh, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Vào giây phút khi nhìn thấy Mạc Sinh Bạch, An Bang cũng không biết tại sao trái tim của y lập tức trở nên an ổn, có lẽ bởi từ sâu trong tiềm thức y vẫn luôn tin tưởng, Mạc Sinh Bạch tuyệt đối không phải loại người sẽ mặc kệ sống chết của người khác."

Tất cả im lặng!"

Lời nói của An Bang vô cùng mạnh mẽ.Mọi người cũng thật sự an tĩnh trở lại."

Chúng ta cùng ra sức nhất định sẽ có một đường sinh cơ!

Nếu không chiến đấu, cũng chỉ có thể làm thức ăn trong miệng lũ tang thi, so với chết còn khó chịu hơn!"

An Bang quét mắt nhìn nhóm dị năng giả đã dần trở nên bình tĩnh "Mỗi hai người gộp thành một tổ, toàn lực hợp tác!

Từng tính mạng con người đều vô cùng quý giá, chúng ta ai cũng không thể chết, lập tức xuất phát!

Người khống chế tang thi kia cứ giao cho tôi, mọi người nhất định phải vững tâm chiến đấu."

Lúc này mọi người liền dựa theo an bài của An Bang nhanh chóng tìm chiến hữu quen thuộc tổ đội, ôm tư thế tìm đường sống trong chỗ chết quyết tâm lao về phía đàn tang thi.Dị năng của An Bang là dị năng không gian, y nhắm chuẩn xác vị trí của Mạc Sinh Bạch, nháy mắt liền dịch chuyển đến trước mặt hắn.

Tang thi xung quanh vẫn như cũ lao thẳng về phía trước, giống như không hề phát hiện ra một người sống sờ sờ như y."

Tôi biết anh nhất định sẽ đến tìm tôi."

"Mạc Sinh Bạch, cậu làm như vậy có ý nghĩa sao?"

"Cái gì gọi là có ý nghĩa hay không có ý nghĩa, đời người vốn ngắn ngủi như vậy, chớp mắt đã không còn lại gì."

An Bang nhìn ánh mắt vân đạm phong khinh của Mạc Sinh Bạch, có chút không biết là tư vị gì "Cậu vì y làm đến mức này, đáng giá sao?"

"Không có gì gọi là đáng giá hay không."

Mạc Sinh Bạch không hề mang theo cảm tình liếc mắt nhìn An Bang "Anh đi đi."

"Tôi chỉ muốn hỏi để hiểu rõ một chuyện."

"Anh đã hiểu rất rõ."

"Một vấn đề cuối cùng.

Cậu, thật sự là tang thi?"

Mạc Sinh Bạch thẳng thắn trả lời "Phải."

Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nghe được chính miệng đương sự thừa nhận, lồng ngực An Bang vẫn cứng lại "Cậu chỉ vì một Tô Châu, đã hoàn toàn thay đổi."

"Anh nên đi nhanh, chúng ta bây giờ là kẻ địch, tôi lúc nào cũng có thể ra tay với anh."

"Nếu tôi không đi thì sao?"

An Bang biến sắc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời ra tay."

Tôi không muốn giết anh."

"Nhưng tôi lại muốn đánh nhau với cậu thì phải làm sao đây?"

An Bang đang nói liền ngừng lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tấn công về phía Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch cũng không thèm để ý, cùng An Bang bắt đầu so đấu.

An Bang bởi vì xuất thân quân nhân, mang theo kỹ thuật chuẩn xác được nung đúc trong quân đội, có điều y tuy rằng rất mạnh, nhưng so với một Mạc Sinh Bạch có được sức mạnh tuyệt đối vẫn kém hơn một bậc.

Mỗi lần ra chiêu của y đều bị Mạc Sinh Bạch khéo léo phá giải, thời điểm bị Mạc Sinh Bạch tóm lấy cổ còn chưa đến mười lăm phút đồng hồ.

Sắc mặt An Bang tái nhợt đến đáng sợ "Tôi thua."

"Anh đã rất mạnh."

"Nhưng ở trước mặt cậu vẫn không đáng nhắc tới."

"Đi đi, tôi vẫn là câu nói kia, tôi không muốn giết anh."

"Tôi đã thua, cậu giết tôi mới là lẽ thường phải làm."

Vẻ mặt An Bang không chút nào sợ hãi, y là quân nhân, tất nhiên sẽ mang theo kiêu ngạo của quân nhân.

Loại người ở trên chiến trường vì sống sót mà hèn nhát chạy trốn mới là thứ y khinh thường nhất."

Anhlà một quân nhân chân chính."

Mạc Sinh Bạch khen ngợi "So với việc chết trên tay tôi, không bằng mang theo bọn họ liều mạng một phen, thế nào?"

An Bang nhìn Mạc Sinh Bạch, mang theo ý tứ khó hiểu."

Tôi nghiêm túc."

"Được."

An Bang cuối cùng vẫn gật đầu, y có thể chết ở chỗ này, nhưng những dị năng giả kia cũng không thể cứ vậy mà chết.Có An Bang gia nhập, tình thế của nhóm dị năng giả lập tức chuyển biến tốt lên, đoàn người trải qua chiến đấu điên cuồng đẫm máu, rốt cuộc từ trong vòng vây tang thi siết chặt đột phá được một con đường máu.

Những dị năng giả có thể sống sót chạy ra này đều cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, tuy rằng khu an toàn thất thủ, nhưng bọn họ đã lựa chọn chiến đấu nên vẫn có thể sống sót, cho dù quá trình chất đầy máu tanh thì sao?

Ở mạt thế, mỗi người vì sinh tồn, đều phải học được thứ gọi là dũng cảm.

Trải qua một lần chém giết như vậy, tâm tình của phần lớn mọi người đều trở nên thả lỏng, chỉ có An Bang nhìn khuôn mặt vẫn còn dính đầy máu tươi của bọn họ, tâm tình có thế nào cũng không thể thoải mái.

Y biết, bọn họ sở dĩ có thể may mắn thoát ra khỏi đó, là vì Mạc Sinh Bạch cố ý thả cho bọn họ một con đường sống.An Bang mang theo những dị năng giả may mắn sống sót chạy đến khu an toàn gần đó, dự cảm xấu trong lòng dần dần tăng mạnh, khu an toàn kế tiếp có phải cũng đã thất thủ rồi không?

Còn có khẩu hình Mạc Sinh Bạch đã nói với y trước khi rời đi rốt cuộc là gì?

An Bang không ngừng tự hỏi, tầm mắt lại nhìn đến những thi thể tang thi trên mặt đất, linh quang chợt lóe.Hóa ra tin tức Mạc Sinh Bạch muốn nói với y là vậy sao?________________

Editor lảm nhảm: 2 chương cuối của bộ truyện này đã được mình edit hoàn tất rồi, sẽ được up sớm trong hôm nay thôi (vẫn như cũ post ở chế độ private nha) ԅ( ˘ω˘ԅ)Ps: Thật ra Tô Châu đã từng xuất hiện trong thế giới hiện thực của anh Bạch rồi đó, không biết có bạn nào để ý tới chi tiết nhỏ này không ta (⊙ᗜ⊙)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back